Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 896
Những đạo lý này, Tô Thần vẫn luôn hiểu được, anh chưa từng yêu như Lý Tình Thâm, cho nên anh không hiểu thủ thân như nhọc là cái gì, lúc đó anh chỉ cười nhạo Lý Tình Thâm làm việc dư thừa.
Nhưng bây giờ anh lại mới biết, thì ra còn có một loại ân ái, có thể không có kỷ xảo, nhưng lại có thể mang đến sự vui sướng đến tận tâm hồn.
********
Ngày hôm sau khi Trần Uyển Như tỉnh lại, Tô Thần còn đang ngủ, trong đầu cô có xẹt qua vài kí ức về buổi ân ái tối qua của anh và cô, Trần Uyển Như mím môi, liền nhẹ nhàng lật người, nhìn điện thoại di động một chút, vậy mà đã là mười hai giờ trưa rồi, đáy lòng cô khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, đã lâu rồi cô không có ngủ sâu như vậy.
Trần Uyển Như lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tô Thần một hồi, cuối cùng nhếch khóe môi, bò dậy từ trong ngực của anh, lượm một bộ quần áo, khoác lên người, đi vào toilet.
Lúc cô tắm nước nóng xong, đi ra thì Tô Thần đã tỉnh, cả người có chút ngây ngốc ngồi ở trên giường, thấy được Trần Uyển Như, lúc này anh mới hồi hồn, nghĩ đến tối qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhất thời khẽ mỉm cười với Trần Uyển Như, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Trần Uyển Như không nghĩ tới Tô Thần lại rộng lượng chào hỏi với cô như vậy, không có một chút lúng túng và mất tự nhiên, giống như người ân ái tối qua, không phải là bọn họ.
Trần Uyển Như rũ mắt, cười một tiếng với Tô Thần: “Đã là buổi trưa!”
Tô Thần sững sờ, cầm điện thoại di động của mình lên nhìn một chút, quả thật là buổi trưa rồi, nghĩ đến hai giờ chiều mình còn có hội nghị, liền nhặt một quần áo, vén chăn lên, tự nhiên mặc quần áo ngay trước mặt Trần Uyển Như.
Từ nội y, đến quần áo bên ngoài, anh mặc đâu vào đấy.
Giống như Trần Uyển Như căn bản không tồn tại.
Trần Uyển Như là một người phụ nữ thông minh, từ biểu hiện thản nhiên của Tô Thần, cũng đã nhìn ra được, anh chỉ xem chuyện tối qua là nam nữ gặp đúng lúc nên vui đùa mà thôi, không có hàm ý khác.
Trần Uyển Như chợt nở nụ cười, đáy lòng liền không nhịn được âm thầm giễu cợt mình, đây là thế nào?
Chẳng lẽ cô còn hi vọng tối hôm qua có hàm nghĩa khác sao?
Loại người như Trần Uyển Như, từ trước tới nay luôn là người giỏi về nhìn lời nói và sắc mặt của người khác, cho nên với bề ngoài vô cùng tự nhiên của Tô Thần, cô liền biểu hiện tự nhiên hơn, vì vậy, hai người liền ngầm hiểu lẫn nhau đều không đề cập tới việc tối qua, cũng đều ngầm hiểu lẫn nhau xem chuyện tối ngày hôm qua là một đêm kích tình, sau đó, trò chơi tiếp tục tiến hành, nhưng thay đổi duy nhất là loại chuyện đó hai người đã làm, cho nên từ đó về sau, khi Tô Thần và Trần Uyển Như gặp mặt, loại chuyện này cũng thuận theo tự nhiên mà tiến hành.
Thật ra thì Tô Thần rất bận rộn, cũng không phải mỗi ngày đều tìm đến Trần Uyển Như, thỉnh thoảng còn phải ra khỏi nước, cho nên, 3 tháng, thật ra thì trôi qua cũng rất mau, đảo mắt đã qua hai tháng.
Trần Uyển Như đã một tuần lễ chưa từng thấy Tô Thần rồi, trong lúc rãnh rỗi việc cô có thể làm là ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Vừa đúng hôm nay là ngày mà mỗi tháng cô đi viện mồ côi, vì vậy liền rời giường rồi vệ sinh, trang điểm đơn giản. Sau đó đi ô tổ đến cô nhi viện.
Lúc cô quẹo vào viện mồ côi, lại thấy trong sân có một chiếc xe quen thuộc, Trần Uyển Như cau mày, liền đẩy cửa xe ra, nghe được một hồi tiếng cười, quay đầu mà nhìn lại, lại thấy được…….
Nhưng bây giờ anh lại mới biết, thì ra còn có một loại ân ái, có thể không có kỷ xảo, nhưng lại có thể mang đến sự vui sướng đến tận tâm hồn.
********
Ngày hôm sau khi Trần Uyển Như tỉnh lại, Tô Thần còn đang ngủ, trong đầu cô có xẹt qua vài kí ức về buổi ân ái tối qua của anh và cô, Trần Uyển Như mím môi, liền nhẹ nhàng lật người, nhìn điện thoại di động một chút, vậy mà đã là mười hai giờ trưa rồi, đáy lòng cô khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, đã lâu rồi cô không có ngủ sâu như vậy.
Trần Uyển Như lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tô Thần một hồi, cuối cùng nhếch khóe môi, bò dậy từ trong ngực của anh, lượm một bộ quần áo, khoác lên người, đi vào toilet.
Lúc cô tắm nước nóng xong, đi ra thì Tô Thần đã tỉnh, cả người có chút ngây ngốc ngồi ở trên giường, thấy được Trần Uyển Như, lúc này anh mới hồi hồn, nghĩ đến tối qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhất thời khẽ mỉm cười với Trần Uyển Như, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Trần Uyển Như không nghĩ tới Tô Thần lại rộng lượng chào hỏi với cô như vậy, không có một chút lúng túng và mất tự nhiên, giống như người ân ái tối qua, không phải là bọn họ.
Trần Uyển Như rũ mắt, cười một tiếng với Tô Thần: “Đã là buổi trưa!”
Tô Thần sững sờ, cầm điện thoại di động của mình lên nhìn một chút, quả thật là buổi trưa rồi, nghĩ đến hai giờ chiều mình còn có hội nghị, liền nhặt một quần áo, vén chăn lên, tự nhiên mặc quần áo ngay trước mặt Trần Uyển Như.
Từ nội y, đến quần áo bên ngoài, anh mặc đâu vào đấy.
Giống như Trần Uyển Như căn bản không tồn tại.
Trần Uyển Như là một người phụ nữ thông minh, từ biểu hiện thản nhiên của Tô Thần, cũng đã nhìn ra được, anh chỉ xem chuyện tối qua là nam nữ gặp đúng lúc nên vui đùa mà thôi, không có hàm ý khác.
Trần Uyển Như chợt nở nụ cười, đáy lòng liền không nhịn được âm thầm giễu cợt mình, đây là thế nào?
Chẳng lẽ cô còn hi vọng tối hôm qua có hàm nghĩa khác sao?
Loại người như Trần Uyển Như, từ trước tới nay luôn là người giỏi về nhìn lời nói và sắc mặt của người khác, cho nên với bề ngoài vô cùng tự nhiên của Tô Thần, cô liền biểu hiện tự nhiên hơn, vì vậy, hai người liền ngầm hiểu lẫn nhau đều không đề cập tới việc tối qua, cũng đều ngầm hiểu lẫn nhau xem chuyện tối ngày hôm qua là một đêm kích tình, sau đó, trò chơi tiếp tục tiến hành, nhưng thay đổi duy nhất là loại chuyện đó hai người đã làm, cho nên từ đó về sau, khi Tô Thần và Trần Uyển Như gặp mặt, loại chuyện này cũng thuận theo tự nhiên mà tiến hành.
Thật ra thì Tô Thần rất bận rộn, cũng không phải mỗi ngày đều tìm đến Trần Uyển Như, thỉnh thoảng còn phải ra khỏi nước, cho nên, 3 tháng, thật ra thì trôi qua cũng rất mau, đảo mắt đã qua hai tháng.
Trần Uyển Như đã một tuần lễ chưa từng thấy Tô Thần rồi, trong lúc rãnh rỗi việc cô có thể làm là ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Vừa đúng hôm nay là ngày mà mỗi tháng cô đi viện mồ côi, vì vậy liền rời giường rồi vệ sinh, trang điểm đơn giản. Sau đó đi ô tổ đến cô nhi viện.
Lúc cô quẹo vào viện mồ côi, lại thấy trong sân có một chiếc xe quen thuộc, Trần Uyển Như cau mày, liền đẩy cửa xe ra, nghe được một hồi tiếng cười, quay đầu mà nhìn lại, lại thấy được…….
Bình luận facebook