Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Thấp thoát Tống nguyệt Linh cũng ở đây gần 1 tháng rồi , hàng ngày thức dậy sẽ xuống công viên dạo một vòng vừa vận động ,sau đó ăn sáng do Dì Phùng chuẩn bị .
Bảo bảo được 3 tháng hơn rồi nhưng cô vẩn chưa có cảm giác nôn nghén ,ăn uống bình thường nên dì Phùng rất hào hứng bồi bổ cho cô .
Dì Phùng hàng ngày hết canh này rồi tới canh khác ,thứ nào cũng đều là thập toàn đại bổ ép cô uống,mới có một tháng thôi mà cô cảm thấy tròn một vòng rồi , còn tới mấy tháng không biết cô trở thành gì nữa .Từ lúc về đây cô chưa gặp lại Nghiêm Hạo ,từ đây tới ngày sanh không gặp hắn càng tốt . Nhưng cô biết mặt dù hắn không đến đây nhưng mọi chuyện của cô hắn đều biết , cô vẫn thường xem tivi để theo dõi Tống Thị nhưng cũng không nge được tin tức gì, nhưng không có tin tức chính là tin tức tốt.
Tống nguyệt Linh đang ngồi trên ghế trong một mái che trong công viên ,thấy một cậu bé đang ngồi chơi cầu trượt ,còn cô bé thì ngồi xích đu ,Đứa nào cũng trông thật vui vẻ hồn nhiên .Nghe Dì Phùng nói những đứa trẻ ở đây đều là con riêng ,ngoài giờ đi học bên ngoài phần lớn các bé đều ở bên trong chung cư này , từ nhỏ tới lớn rất ít gặp ba ,Chỉ một tuần nữa tháng những ông bố bận rộn ghé thăm một lần vào cuối tuần .
Tống nguyệt Linh nghỉ tới bảo bảo của mình cũng sống với danh con riêng mà chua xót , là lỗi của cô khiến bảo bảo chịu tội , Tống nguyệt Linh đưa tay vuốt ve cái bụng còn nhỏ như muốn xin lổi với đứa nhỏ .
Chợt thấy cô gái đang ngồi gần đó, gương mặt hạnh phúc cũng đang vuốt ve cái bụng to của mình.
Cô gái có gương mặt thon trắng trẻo dáng người mềm mại là một mỹ nữ dịu dàng ,như cảm nhận có người đang nhìn mình ,chợt cô gái ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Tống nguyệt Linh , ánh mắt cô ấy rất đẹp , sâu thẳm mang theo nổi buồn man mác . Khi nhìn thấy Tống nguyệt Linh cô gái nở nụ cười . một nụ cười như cơn gió nhẹ giữa cái nắng nóng khiến người ta dể chịu
Tống nguyệt Linh cũng mĩm cười ,cô bước lại cô gái chào hỏi
"Em là Đinh yến Tử 'chị mang thai được mấy tháng rồi"
"Chào em ,chị là Uông Tịnh Nhan'bảo bảo của chị được 7 tháng rồi" Giọng nói dịu dàng thanh thoát ,khi nói về bảo bảo ánh mắt của cô gái vụt sáng ,đúng là bản năng làm mẹ ,Tống nguyệt Linh cũng cười nhẹ vuốt bụng mình ,
Uông tịnh Nhan nhìn động tác vô thức của Tống nguyệt Linh giật mình ,cô bé dễ thương này cũng đang có thai ư? ,nhìn cô bé còn rất trẻ .
Tống nguyệt Linh nhìn ánh mắt của Uông tịnh Nhan hiểu ý cười
"Còn bảo bảo của em được hơn 3 tháng rồi ạ ,"
Uông tịnh Nhan chỉ hơi bất ngờ xong cũng vui vẻ cười .hai người ngồi trò truyện với nhau ,chia sẽ với nhau rất nhiều chuyện xoay quanh mang thai và ăn uống nhưng ai cũng tránh đề tài ba đứa bé ,hai người dù không nói ra nhưng thầm hiểu nhau.
Một chiếc BMW màu đen chạy dừng trước chung cư ,một vệ sỉ
Uông tịnh Nhan ửng hồng đôi má ,từ giã với Tống nguyệt Linh mang bụng nặng nề theo vệ sĩ.
Tống nguyệt Linh nhìn theo suy nghĩ .Đổ tiên sinh ?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bảo bảo được 3 tháng hơn rồi nhưng cô vẩn chưa có cảm giác nôn nghén ,ăn uống bình thường nên dì Phùng rất hào hứng bồi bổ cho cô .
Dì Phùng hàng ngày hết canh này rồi tới canh khác ,thứ nào cũng đều là thập toàn đại bổ ép cô uống,mới có một tháng thôi mà cô cảm thấy tròn một vòng rồi , còn tới mấy tháng không biết cô trở thành gì nữa .Từ lúc về đây cô chưa gặp lại Nghiêm Hạo ,từ đây tới ngày sanh không gặp hắn càng tốt . Nhưng cô biết mặt dù hắn không đến đây nhưng mọi chuyện của cô hắn đều biết , cô vẫn thường xem tivi để theo dõi Tống Thị nhưng cũng không nge được tin tức gì, nhưng không có tin tức chính là tin tức tốt.
Tống nguyệt Linh đang ngồi trên ghế trong một mái che trong công viên ,thấy một cậu bé đang ngồi chơi cầu trượt ,còn cô bé thì ngồi xích đu ,Đứa nào cũng trông thật vui vẻ hồn nhiên .Nghe Dì Phùng nói những đứa trẻ ở đây đều là con riêng ,ngoài giờ đi học bên ngoài phần lớn các bé đều ở bên trong chung cư này , từ nhỏ tới lớn rất ít gặp ba ,Chỉ một tuần nữa tháng những ông bố bận rộn ghé thăm một lần vào cuối tuần .
Tống nguyệt Linh nghỉ tới bảo bảo của mình cũng sống với danh con riêng mà chua xót , là lỗi của cô khiến bảo bảo chịu tội , Tống nguyệt Linh đưa tay vuốt ve cái bụng còn nhỏ như muốn xin lổi với đứa nhỏ .
Chợt thấy cô gái đang ngồi gần đó, gương mặt hạnh phúc cũng đang vuốt ve cái bụng to của mình.
Cô gái có gương mặt thon trắng trẻo dáng người mềm mại là một mỹ nữ dịu dàng ,như cảm nhận có người đang nhìn mình ,chợt cô gái ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Tống nguyệt Linh , ánh mắt cô ấy rất đẹp , sâu thẳm mang theo nổi buồn man mác . Khi nhìn thấy Tống nguyệt Linh cô gái nở nụ cười . một nụ cười như cơn gió nhẹ giữa cái nắng nóng khiến người ta dể chịu
Tống nguyệt Linh cũng mĩm cười ,cô bước lại cô gái chào hỏi
"Em là Đinh yến Tử 'chị mang thai được mấy tháng rồi"
"Chào em ,chị là Uông Tịnh Nhan'bảo bảo của chị được 7 tháng rồi" Giọng nói dịu dàng thanh thoát ,khi nói về bảo bảo ánh mắt của cô gái vụt sáng ,đúng là bản năng làm mẹ ,Tống nguyệt Linh cũng cười nhẹ vuốt bụng mình ,
Uông tịnh Nhan nhìn động tác vô thức của Tống nguyệt Linh giật mình ,cô bé dễ thương này cũng đang có thai ư? ,nhìn cô bé còn rất trẻ .
Tống nguyệt Linh nhìn ánh mắt của Uông tịnh Nhan hiểu ý cười
"Còn bảo bảo của em được hơn 3 tháng rồi ạ ,"
Uông tịnh Nhan chỉ hơi bất ngờ xong cũng vui vẻ cười .hai người ngồi trò truyện với nhau ,chia sẽ với nhau rất nhiều chuyện xoay quanh mang thai và ăn uống nhưng ai cũng tránh đề tài ba đứa bé ,hai người dù không nói ra nhưng thầm hiểu nhau.
Một chiếc BMW màu đen chạy dừng trước chung cư ,một vệ sỉ
Uông tịnh Nhan ửng hồng đôi má ,từ giã với Tống nguyệt Linh mang bụng nặng nề theo vệ sĩ.
Tống nguyệt Linh nhìn theo suy nghĩ .Đổ tiên sinh ?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook