Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Tống Nguyệt Linh cùng với Tô Cầm đi gặp Chu Hàn Quân.
Cửa hàng vẫn kinh doanh rất tốt, mọi người gặp lại cô đều rất vui mừng, nhất là Chu Hàn Quân. Ánh mắt của anh ấy khi nhìn cô rất da diết, mang theo nổi nhớ sâu kín làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn cô gái đã hơn mấy trăm ngày đêm mình mong nhớ đang ở trước mặt, làm cho Chu Hàn Quân kích động không thôi. Cô mặc chiếc quần jean lửng màu xanh dương đậm cao trên đầu gối, chiếc quần ôm trọn bờ mông săn chắc của cô, chiếc áo thun trắng ôm sát lấy cơ thể, đường cong lung linh hiện ra. Cô rất xinh đẹp, năng động đầy sức hút khiến anh không rời mắt được. Cứ tưởng anh sẽ chỉ làm bạn với nổi nhớ không tên vào mỗi đêm nhưng hôm nay gặp lại cô, anh mới biết mình phải nên làm gì. Anh muốn nắm lấy cô gái này, muốn mang lại hạnh phúc cho cô.
"Yến Tử, em bây giờ làm gì? Nếu có cần anh giúp đỡ gì thì cứ nói, anh lúc nào cũng sẵn sàng giúp em." Chu Hàn Quân quan tâm nói.
"Bây giờ cuộc sống của em rất tốt, cám ơn anh, Hàn Quân." Tống Nguyệt Linh cười ngọt ngào nói. Sự quan tâm ấm áp của Chu Hàn Quân khiến cô rất cảm kích.
Chia tay Chu Hàn Quân với lời hẹn thỉnh thoảng sẽ đến thăm anh. Tô Cầm nhìn ánh mắt lưu luyến của Chu Hàn Quân chợt hiểu ra: "Yến Tử, cậu có thấy Chu Hàn Quân rất quan tâm tới cậu không?"
"Anh ấy luôn quan tâm tới mọi người mà." Tống Nguyệt Linh vô tâm nói. Tô Cầm lắc đầu, thôi thì không suy nghĩ nhiều cũng tốt, dù sao cậu ấy cũng đã có hạnh phúc riêng của mình rồi, không nên biết tình cảm của Chu Hàn Quân thì hơn, chỉ thêm khó xử cho cả hai.
Chuông điện thoại của Tô Cầm chợt vang lên, cô nghe máy. Sau khi nhận điện thoại xong, cô quay lại nói với Tống Nguyệt Linh: "Yến Tử à, mình có việc phải về trường một chút, cậu có tính đi đâu nữa không?" Tô Cầm áy náy nói, hôm nay cô tính dạo chơi nguyên ngày cùng với cô ấy, không ngờ trong trường có chuyện đột xuất gọi đến, làm cô bực bội không thôi.
"Không sao, cậu cứ đi đi. Mình tính dạo một vòng mua một vài thứ rồi về, mình đi một mình cũng được."
Tô Cầm lưu luyến chia tay với Tống Nguyệt Linh rồi bắt xe buýt về trường. Còn lại một mình, Tống Nguyệt Linh muốn đi vào trung tâm thương mại nhìn ngắm một chút. Nghĩ là làm, chân nhỏ bước nhanh hướng về phía trung tâm đi tới.
Một người đàn ông mặc quần jean phong cách bụi bặm, cộng thêm áo thun ba lỗ mặc bên trong, bên ngoài khoác áo khoác jean, đầu đội nón kết sụp xuống dưới mắt. Đôi mắt lấm lét nhìn về phía Tống Nguyệt Linh, sau đó lấy điện thoại ra, gọi đi: "Bạn của cô ta vừa mới rời khỏi. Bây giờ cô ta một mình đả đi vào khu thương mại."
"Chờ cô ta ra và thực hiện kế hoạch B đi. Nhớ chụp cho rõ nét vào." Giọng nói âm u của phụ nữ ở đầu dây bên kia truyền đến.
"Ok, tôi biết rồi. Cô em chuẩn bị tiền cho tôi đi là vừa." Gã nham nhở nói, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Tống Nguyệt Linh đi dạo một hồi, mới mua được một cái áo và một chiếc cà vạt cho Nghiêm Hạo. Vui vẻ đi ra khỏi trung tâm thương mại, đón taxi trở về nhà. Một chiếc taxi không bản tên dừng ở trước mặt Tống Nguyệt Linh, cô không nghĩ nhiều liền bước lên xe, đang nói địa chỉ mình muốn đi đến thì đột nhiên bị một chiếc khăn bịt lấy mặt của cô. Cô hoảng hốt muốn la lên nhưng nhanh chóng liền mất đi ý thức.
Gã đàn ông mặt rỗ cười đắc ý, liếc mắt cho tên đội nón kết phía trước lái xe rời đi.
Mã Lệ nhìn chiếc điện thoại nằm trong tay mà cười âm hiểm. Qua đêm nay, khi mà kế hoạch được công bố ra bên ngoài, xem Nghiêm Hạo có cần một người đàn bà dâm phụ như vậy nữa không? Muốn giành đàn ông của cô sao, mơ tưởng. Ánh mắt cô ta điên cuồng, gương mặt cũng vặn vẹo đến đáng sợ.
Hai người đàn ông lấm lét ôm Tống Nguyệt Linh bước vào khách sạn loại trung, bởi vì ở nơi này người ta sẽ không truy cứu tình trạng của khách hàng là như thế nào. Chỉ cần trả tiền và nhận phòng, rồi muốn làm gì thì làm . Đây cũng là nơi mà các cô vũ nữ giải quyết với khách hàng khi có nhu cầu.
Cửa thang máy mở ra, hai gã hưng phấn ôm Tống Nguyệt Linh bước vào nhưng chưa đặt chân vào thì phải khựng lại ở bên ngoài thang máy.
Bên trong thang máy, người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ vest đen bước ra. Anh ta đeo mắt kiếng đen nên mọi người không nhìn rõ được gương mặt của anh ta , đặt biệt nhất là cái đầu đinh của anh ta khiến cho người khác phải e ngại. Áp lực phát ra từ trên người anh ta làm cho hai gã chùn bước chân lại, đứng nép sang một bên nhường đường.
Đỗ Long với hai vệ sĩ bước ra khỏi thang máy, đôi mắt lạnh dưới mắt kiếng đen lướt qua hai gã đang đứng gần đó, khi nhìn tới cô gái nằm ở trong ngực một trong hai gã đó thì chân mày không khỏi nhíu lại. Một tia nghi hoặc lướt qua, anh lạnh lùng nhìn hai gã, bình tĩnh bước đi tiếp.
Khi cửa thang máy vừa đóng lại, cước bộ của anh dừng lại, gương mặt hơi quay ra sau: "Đi theo hai người đó, bảo vệ cô gái kia và giữ người sống lại." Nhàn nhạt ra lệnh, anh tiếp tục bước đi về phía trước. Nghiêm Hạo! Hôm nay, cậu nợ tôi một cái nhân tình đấy.
Sáng hôm sau, trên khắp các trang mạng đều đưa tin: Đinh Yến Tử, đại học C, khóa Z được một đại gia lớn tuổi bao nuôi. Ngoài ra còn có quan hệ với rất nhiều công tử khác, đời sống thác loạn, mới 18 tuổi đã có con riêng. Còn kèm theo rất nhiều hình ảnh được chụp lén, mà vị đại gia bao nuôi cô ta nhìn rất giống người đứng đầu của Nghiêm thị.
Đám phóng viên liền ngửi được mùi hấp dẫn, chỉ trong một đêm, đám chó săn kéo đến đứng dưới trụ sở Nghiêm thị để chờ gặp Nghiêm Hạo. Còn ở trường của Tống Nguyệt Linh đang theo học cũng chật ních người, thậm chí còn phỏng vấn từng người học chung với cô.
Có người không chấp nhận lối sống buông thả như vậy, ra sức phản đối, sỉ nhục cô, cũng có người tỏ ra thông cảm cô mồ côi, không ai dạy dỗ nên sa ngã. Không khí hiện tại rất căng thẳng nhưng hai đương sự thì lại không thấy đâu.
Nghiêm Hạo sắc mặt âm trầm, một đêm mất ngủ khiến vẻ mặt của anh khá mệt mỏi, mắt cũng đỏ lên. Cô vợ nhỏ của anh một đêm không về, sáng ra thì trên khắp các trang mạng đưa đầy tin tức về cô, khiến anh tức giận nhất là kẻ đưa tin dám to gan chụp lén hình vợ chồng anh, rồi đặt điều vu khống. Thật ra anh để ý nhất chính là câu "vị đại gia lớn tuổi", rõ ràng đó là hình chụp của anh, chẳng lẽ khi anh đứng cùng một chỗ với cô vợ nhỏ của mình, anh trông già như vậy sao?
"Thiếu gia, đã tìm ra cô chủ, cô ấy hiện đang ở trong tay của Đỗ tiên sinh." Trợ lý của anh, Dạ Phong báo cáo.
Nghiêm Hạo thở ra, may là cô không có gì, nếu không anh sẽ khiến cho những kẻ gây chuyện sẽ phải hối hận vì chọc tới anh. Khoác vội áo đi ra, anh hiện tại rất muốn gặp cô vợ nhỏ của mình.
Tống Nguyệt Linh vì hít phải thuốc mê liều lượng cao nên ngủ suốt một đêm chưa tỉnh lại. Nghiêm Hạo vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhu tình trong mắt lan ra. Chuyện hôm nay cũng khiến anh ít nhiều nghi hoặc, thì ra anh chưa công bố với mọi người cô là vợ của mình. Anh rất muốn biết, trước khi mất trí nhớ, anh và cô làm sao mà quen nhau, thế nào lại có bảo bảo trong khi cô còn nhỏ như vậy. Anh luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng, đôi khi cố gắng nhớ ra thì lại không thể nhớ được gì.
"Dạ Phong, chuyện làm tới đâu rồi?" Nghiêm Hạo cầm điện thoại hỏi tin tức điều tra.
"Đúng theo lời thiếu gia dặn, đã tung ra giấy kết hôn của cậu và cô chủ, hình cũng được đưa ra, tin tưởng tới ngày mai mọi tin tức sẽ lắng xuống. Còn hai người bên Đỗ tiên sinh bắt giữ, họ khai ra có một cô gái thuê bọn họ theo dõi và tung tin về cô chủ. Những thông tin và hình ảnh thì được gởi qua mail, nhưng thuộc hạ điều tra được mail này là giả, số điên thoại cũng không liên lạc được." Dạ Phong thất bại nói.
"Tiếp tục điều tra, nếu đã làm thì tất nhiên sẽ có sơ hở." Nghiêm Hạo híp mắt nguy hiểm nói, người này muốn nhắm vào cô vợ nhỏ của anh, một khi chưa tìm ra chân tướng, anh làm sao yên tâm được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Cửa hàng vẫn kinh doanh rất tốt, mọi người gặp lại cô đều rất vui mừng, nhất là Chu Hàn Quân. Ánh mắt của anh ấy khi nhìn cô rất da diết, mang theo nổi nhớ sâu kín làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhìn cô gái đã hơn mấy trăm ngày đêm mình mong nhớ đang ở trước mặt, làm cho Chu Hàn Quân kích động không thôi. Cô mặc chiếc quần jean lửng màu xanh dương đậm cao trên đầu gối, chiếc quần ôm trọn bờ mông săn chắc của cô, chiếc áo thun trắng ôm sát lấy cơ thể, đường cong lung linh hiện ra. Cô rất xinh đẹp, năng động đầy sức hút khiến anh không rời mắt được. Cứ tưởng anh sẽ chỉ làm bạn với nổi nhớ không tên vào mỗi đêm nhưng hôm nay gặp lại cô, anh mới biết mình phải nên làm gì. Anh muốn nắm lấy cô gái này, muốn mang lại hạnh phúc cho cô.
"Yến Tử, em bây giờ làm gì? Nếu có cần anh giúp đỡ gì thì cứ nói, anh lúc nào cũng sẵn sàng giúp em." Chu Hàn Quân quan tâm nói.
"Bây giờ cuộc sống của em rất tốt, cám ơn anh, Hàn Quân." Tống Nguyệt Linh cười ngọt ngào nói. Sự quan tâm ấm áp của Chu Hàn Quân khiến cô rất cảm kích.
Chia tay Chu Hàn Quân với lời hẹn thỉnh thoảng sẽ đến thăm anh. Tô Cầm nhìn ánh mắt lưu luyến của Chu Hàn Quân chợt hiểu ra: "Yến Tử, cậu có thấy Chu Hàn Quân rất quan tâm tới cậu không?"
"Anh ấy luôn quan tâm tới mọi người mà." Tống Nguyệt Linh vô tâm nói. Tô Cầm lắc đầu, thôi thì không suy nghĩ nhiều cũng tốt, dù sao cậu ấy cũng đã có hạnh phúc riêng của mình rồi, không nên biết tình cảm của Chu Hàn Quân thì hơn, chỉ thêm khó xử cho cả hai.
Chuông điện thoại của Tô Cầm chợt vang lên, cô nghe máy. Sau khi nhận điện thoại xong, cô quay lại nói với Tống Nguyệt Linh: "Yến Tử à, mình có việc phải về trường một chút, cậu có tính đi đâu nữa không?" Tô Cầm áy náy nói, hôm nay cô tính dạo chơi nguyên ngày cùng với cô ấy, không ngờ trong trường có chuyện đột xuất gọi đến, làm cô bực bội không thôi.
"Không sao, cậu cứ đi đi. Mình tính dạo một vòng mua một vài thứ rồi về, mình đi một mình cũng được."
Tô Cầm lưu luyến chia tay với Tống Nguyệt Linh rồi bắt xe buýt về trường. Còn lại một mình, Tống Nguyệt Linh muốn đi vào trung tâm thương mại nhìn ngắm một chút. Nghĩ là làm, chân nhỏ bước nhanh hướng về phía trung tâm đi tới.
Một người đàn ông mặc quần jean phong cách bụi bặm, cộng thêm áo thun ba lỗ mặc bên trong, bên ngoài khoác áo khoác jean, đầu đội nón kết sụp xuống dưới mắt. Đôi mắt lấm lét nhìn về phía Tống Nguyệt Linh, sau đó lấy điện thoại ra, gọi đi: "Bạn của cô ta vừa mới rời khỏi. Bây giờ cô ta một mình đả đi vào khu thương mại."
"Chờ cô ta ra và thực hiện kế hoạch B đi. Nhớ chụp cho rõ nét vào." Giọng nói âm u của phụ nữ ở đầu dây bên kia truyền đến.
"Ok, tôi biết rồi. Cô em chuẩn bị tiền cho tôi đi là vừa." Gã nham nhở nói, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Tống Nguyệt Linh đi dạo một hồi, mới mua được một cái áo và một chiếc cà vạt cho Nghiêm Hạo. Vui vẻ đi ra khỏi trung tâm thương mại, đón taxi trở về nhà. Một chiếc taxi không bản tên dừng ở trước mặt Tống Nguyệt Linh, cô không nghĩ nhiều liền bước lên xe, đang nói địa chỉ mình muốn đi đến thì đột nhiên bị một chiếc khăn bịt lấy mặt của cô. Cô hoảng hốt muốn la lên nhưng nhanh chóng liền mất đi ý thức.
Gã đàn ông mặt rỗ cười đắc ý, liếc mắt cho tên đội nón kết phía trước lái xe rời đi.
Mã Lệ nhìn chiếc điện thoại nằm trong tay mà cười âm hiểm. Qua đêm nay, khi mà kế hoạch được công bố ra bên ngoài, xem Nghiêm Hạo có cần một người đàn bà dâm phụ như vậy nữa không? Muốn giành đàn ông của cô sao, mơ tưởng. Ánh mắt cô ta điên cuồng, gương mặt cũng vặn vẹo đến đáng sợ.
Hai người đàn ông lấm lét ôm Tống Nguyệt Linh bước vào khách sạn loại trung, bởi vì ở nơi này người ta sẽ không truy cứu tình trạng của khách hàng là như thế nào. Chỉ cần trả tiền và nhận phòng, rồi muốn làm gì thì làm . Đây cũng là nơi mà các cô vũ nữ giải quyết với khách hàng khi có nhu cầu.
Cửa thang máy mở ra, hai gã hưng phấn ôm Tống Nguyệt Linh bước vào nhưng chưa đặt chân vào thì phải khựng lại ở bên ngoài thang máy.
Bên trong thang máy, người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ vest đen bước ra. Anh ta đeo mắt kiếng đen nên mọi người không nhìn rõ được gương mặt của anh ta , đặt biệt nhất là cái đầu đinh của anh ta khiến cho người khác phải e ngại. Áp lực phát ra từ trên người anh ta làm cho hai gã chùn bước chân lại, đứng nép sang một bên nhường đường.
Đỗ Long với hai vệ sĩ bước ra khỏi thang máy, đôi mắt lạnh dưới mắt kiếng đen lướt qua hai gã đang đứng gần đó, khi nhìn tới cô gái nằm ở trong ngực một trong hai gã đó thì chân mày không khỏi nhíu lại. Một tia nghi hoặc lướt qua, anh lạnh lùng nhìn hai gã, bình tĩnh bước đi tiếp.
Khi cửa thang máy vừa đóng lại, cước bộ của anh dừng lại, gương mặt hơi quay ra sau: "Đi theo hai người đó, bảo vệ cô gái kia và giữ người sống lại." Nhàn nhạt ra lệnh, anh tiếp tục bước đi về phía trước. Nghiêm Hạo! Hôm nay, cậu nợ tôi một cái nhân tình đấy.
Sáng hôm sau, trên khắp các trang mạng đều đưa tin: Đinh Yến Tử, đại học C, khóa Z được một đại gia lớn tuổi bao nuôi. Ngoài ra còn có quan hệ với rất nhiều công tử khác, đời sống thác loạn, mới 18 tuổi đã có con riêng. Còn kèm theo rất nhiều hình ảnh được chụp lén, mà vị đại gia bao nuôi cô ta nhìn rất giống người đứng đầu của Nghiêm thị.
Đám phóng viên liền ngửi được mùi hấp dẫn, chỉ trong một đêm, đám chó săn kéo đến đứng dưới trụ sở Nghiêm thị để chờ gặp Nghiêm Hạo. Còn ở trường của Tống Nguyệt Linh đang theo học cũng chật ních người, thậm chí còn phỏng vấn từng người học chung với cô.
Có người không chấp nhận lối sống buông thả như vậy, ra sức phản đối, sỉ nhục cô, cũng có người tỏ ra thông cảm cô mồ côi, không ai dạy dỗ nên sa ngã. Không khí hiện tại rất căng thẳng nhưng hai đương sự thì lại không thấy đâu.
Nghiêm Hạo sắc mặt âm trầm, một đêm mất ngủ khiến vẻ mặt của anh khá mệt mỏi, mắt cũng đỏ lên. Cô vợ nhỏ của anh một đêm không về, sáng ra thì trên khắp các trang mạng đưa đầy tin tức về cô, khiến anh tức giận nhất là kẻ đưa tin dám to gan chụp lén hình vợ chồng anh, rồi đặt điều vu khống. Thật ra anh để ý nhất chính là câu "vị đại gia lớn tuổi", rõ ràng đó là hình chụp của anh, chẳng lẽ khi anh đứng cùng một chỗ với cô vợ nhỏ của mình, anh trông già như vậy sao?
"Thiếu gia, đã tìm ra cô chủ, cô ấy hiện đang ở trong tay của Đỗ tiên sinh." Trợ lý của anh, Dạ Phong báo cáo.
Nghiêm Hạo thở ra, may là cô không có gì, nếu không anh sẽ khiến cho những kẻ gây chuyện sẽ phải hối hận vì chọc tới anh. Khoác vội áo đi ra, anh hiện tại rất muốn gặp cô vợ nhỏ của mình.
Tống Nguyệt Linh vì hít phải thuốc mê liều lượng cao nên ngủ suốt một đêm chưa tỉnh lại. Nghiêm Hạo vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhu tình trong mắt lan ra. Chuyện hôm nay cũng khiến anh ít nhiều nghi hoặc, thì ra anh chưa công bố với mọi người cô là vợ của mình. Anh rất muốn biết, trước khi mất trí nhớ, anh và cô làm sao mà quen nhau, thế nào lại có bảo bảo trong khi cô còn nhỏ như vậy. Anh luôn cảm thấy hình như mình đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng, đôi khi cố gắng nhớ ra thì lại không thể nhớ được gì.
"Dạ Phong, chuyện làm tới đâu rồi?" Nghiêm Hạo cầm điện thoại hỏi tin tức điều tra.
"Đúng theo lời thiếu gia dặn, đã tung ra giấy kết hôn của cậu và cô chủ, hình cũng được đưa ra, tin tưởng tới ngày mai mọi tin tức sẽ lắng xuống. Còn hai người bên Đỗ tiên sinh bắt giữ, họ khai ra có một cô gái thuê bọn họ theo dõi và tung tin về cô chủ. Những thông tin và hình ảnh thì được gởi qua mail, nhưng thuộc hạ điều tra được mail này là giả, số điên thoại cũng không liên lạc được." Dạ Phong thất bại nói.
"Tiếp tục điều tra, nếu đã làm thì tất nhiên sẽ có sơ hở." Nghiêm Hạo híp mắt nguy hiểm nói, người này muốn nhắm vào cô vợ nhỏ của anh, một khi chưa tìm ra chân tướng, anh làm sao yên tâm được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook