Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12 - Bọn họ đẹp hơn anh sao?
"Nhưng anh thấy em rất hưởng thụ, mắt nhìn láo liên...bọn họ đẹp hơn chồng em à?"
"Cường tráng hơn anh, đàn ông hơn anh sao?"
Hạ Nghiên mím môi: "..."
Cô thật muốn mở miệng nói 'Phải' trêu chọc hắn cho vui nhưng mà cô không dám, cô không muốn nộp mạng cho hắn nên vẫn phải nói lời hay cho hắn nghe thôi.
"Không có...anh đẹp hơn, cường tráng hơn đàn ông hơn bọn họ nhiều..."
"Anh...anh rất tuyệt vời."
Hạ Nghiên nói xong liền âm thầm phỉ nhổ chính mình, thật buồn nôn... cái gì mà anh rất tuyệt vời chứ, sao cô lại có thể nói ra mấy lời sến súa như vậy.
Khoé môi hắn càng ngày càng cong lên, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô. Hắn vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, khen ngợi một câu:
"Rất tốt, coi như nhận thức em không bị gió cuốn bay."
vietwriter.vn
"Nhưng đêm nay anh vẫn sẽ phạt em...vì cái tội dám trốn ra ngoài, bị sắc dụ dỗ."
Trần Duật dừng lại, ánh mắt thâm thúy đảo qua chỗ ngồi của Hạ Nghiên nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Hạ Nghiên rùng mình, thầm kêu một tiếng 'Rồi xong!' đêm nay có lẽ cô không thể thoát được ma trảo của Trần Duật rồi, chung quy vẫn là do mình tự làm tự chịu. Lúc Mộ Tịch rủ rê giá như tâm cô vững trực tiếp từ chối thì sẽ không như vậy rồi, chung quy vẫn là do cô.
Về đến nhà đã hơn 11 giờ đêm, Trần Duật vừa cởi cởi áo sơ mi ra vừa nhìn cô đăm đăm, ánh mắt của hắn quá mức nóng khiến Hạ Nghiên cảm giác như mình bị một ngọn lửa vô hình thiêu cháy. Cô che mình lại, hoang mang nói:
"Anh...anh nhìn gì?"
"Nhìn vợ anh!"
"Nghiên Nghiên của anh rất đáng yêu...nên muốn nhìn." Trần Duật không nhanh không chậm đáp.
Áo sơ mi được cởi bỏ, ném thẳng xuống sàn nhà. Dáng người lộ ra càng rõ ràng hơn, cơ bắp rắn chắc, màu da lúa mạch khoẻ mạnh, sáu múi xếp hàng gọn gàng trước bụng, càng nhìn càng thấy quyến rũ, muốn tiến lên đè ra sờ sờ.
Hạ Nghiên cảm thấy máu mũi mình sắp phun trào đến nơi, tuy là vợ chồng 'làm' không biết bao nhiêu lần, còn nổi danh là mất liêm sỉ, háo sắc nhưng dù sao đối với người chồng này người ta vẫn xấu hổ lắm đấy, cô muốn quay mặt đi lại không cách nào quay đi được, là do trái tim không cho phép, nó bên trong vừa đập thình thịch vừa gào mồm lên bảo cô:
Tiến lên đi, sợ quái gì nữa.
Sờ sờ cơ bắp của người đàn ông đó đi, vuốt ve sáu múi 'sầu riêng' đó đi.
Haha!
Hạ Nghiên cười xấu hổ, cố gắng không muốn nghe tiếng nói sâu thẳm bên trong vọng ra. Cô phải giữ liêm sỉ, hôm nay quá đủ rồi.
"Anh...anh đi tắm đi."
Trần Duật nhếch môi, rất hứng thú với bộ dạng xấu hổ thẹn thùng của cô bây giờ. Quả thật mở mang tầm mắt của hắn mà, cô nhóc quậy phá này hôm nay vậy mà xấu hổ nữa.
Bước lên mấy bước khoảng cách giữa hai người càng lúc càng được rút ngắn lại, Hạ Nghiên lại không dám nhìn nên không phát hiện ra chuyện này cho đến khi bóng dáng của hắn xuất hiện thì mới giật mình lùi về sau mấy bước, khuôn mặt cô đỏ hồng trên người phảng phất mùi rượu.
"Chồng...anh làm gì thế?"
"Anh doạ em sợ đấy."
"Sợ sao?" Trần Duật cong tay vuốt ve má cô, hắn hơi cúi thấp người xuống đối diện với ánh mắt mơ hồ mong lung của cô mà cười.
Gật đầu đáp lại hắn, Hạ Nghiên lại thấy như vậy không đủ liền nói thêm một câu:
"Nghiên Nghiên giật mình. Rất sợ..."
"Có tật giật mình sao?" Trần Duật liền bắt được cái đuôi của cô hỏi ngược lại.
Lúc này Hạ Nghiên lựa chọn im lặng, không dám nói thêm một câu nào nữa, càng nói càng sai càng nói càng bị hắn nắm thóp, khiến cô vùng vẫy không xong.
"Haha."
Hắn bật cười, nhìn cô thất thời như thế này lòng hắn lại trở nên ngứa ngáy. Hôm nay cô quá biết điều khiến hắn có chút không quen, mơ hồ nhớ đến cái gì đó khiến hai mắt hắn loé lên tia sáng nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ đi.
"Tắm cùng anh không? Hôm nay anh không vui...muốn Nghiên Nghiên massage cho anh."
Trần Duật vừa nói vừa chơi đùa cọng tóc bên tai của cô, giọng nói trầm thấp như đang hỏi ý kiến cô chứ không hề có nửa tia tức giận.
"Em...em không làm đâu..." Hạ Nghiên lắp bắp đáp.
Trực tiếp từ chối lời mời gọi của hắn, cô có điên mới đâm đầu vào. Hắn chắc chắn muốn chơi trò 'uyên ương lội nước' bum ba là bum trong bồn tắm.
Trần Duật sẽ buông tha cô sao?
Hắn tức nhiên sẽ không, mày nhướng lên nhìn cô một giây sau đó dứt khoát bế thốc cô lên đi thẳng vào phòng tắm lớn. Dáng vẻ hiên ngang, bá đạo của hắn làm Hạ Nghiên vừa sợ vừa muốn chảy máu mũi.
"Em không có quyền từ chối, Hạ Nghiên...đêm nay em chết chắc rồi."
"Anh sẽ ăn sạch, đến một cái 'bánh bao' cũng không còn."
...
"Cường tráng hơn anh, đàn ông hơn anh sao?"
Hạ Nghiên mím môi: "..."
Cô thật muốn mở miệng nói 'Phải' trêu chọc hắn cho vui nhưng mà cô không dám, cô không muốn nộp mạng cho hắn nên vẫn phải nói lời hay cho hắn nghe thôi.
"Không có...anh đẹp hơn, cường tráng hơn đàn ông hơn bọn họ nhiều..."
"Anh...anh rất tuyệt vời."
Hạ Nghiên nói xong liền âm thầm phỉ nhổ chính mình, thật buồn nôn... cái gì mà anh rất tuyệt vời chứ, sao cô lại có thể nói ra mấy lời sến súa như vậy.
Khoé môi hắn càng ngày càng cong lên, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô. Hắn vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, khen ngợi một câu:
"Rất tốt, coi như nhận thức em không bị gió cuốn bay."
vietwriter.vn
"Nhưng đêm nay anh vẫn sẽ phạt em...vì cái tội dám trốn ra ngoài, bị sắc dụ dỗ."
Trần Duật dừng lại, ánh mắt thâm thúy đảo qua chỗ ngồi của Hạ Nghiên nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Hạ Nghiên rùng mình, thầm kêu một tiếng 'Rồi xong!' đêm nay có lẽ cô không thể thoát được ma trảo của Trần Duật rồi, chung quy vẫn là do mình tự làm tự chịu. Lúc Mộ Tịch rủ rê giá như tâm cô vững trực tiếp từ chối thì sẽ không như vậy rồi, chung quy vẫn là do cô.
Về đến nhà đã hơn 11 giờ đêm, Trần Duật vừa cởi cởi áo sơ mi ra vừa nhìn cô đăm đăm, ánh mắt của hắn quá mức nóng khiến Hạ Nghiên cảm giác như mình bị một ngọn lửa vô hình thiêu cháy. Cô che mình lại, hoang mang nói:
"Anh...anh nhìn gì?"
"Nhìn vợ anh!"
"Nghiên Nghiên của anh rất đáng yêu...nên muốn nhìn." Trần Duật không nhanh không chậm đáp.
Áo sơ mi được cởi bỏ, ném thẳng xuống sàn nhà. Dáng người lộ ra càng rõ ràng hơn, cơ bắp rắn chắc, màu da lúa mạch khoẻ mạnh, sáu múi xếp hàng gọn gàng trước bụng, càng nhìn càng thấy quyến rũ, muốn tiến lên đè ra sờ sờ.
Hạ Nghiên cảm thấy máu mũi mình sắp phun trào đến nơi, tuy là vợ chồng 'làm' không biết bao nhiêu lần, còn nổi danh là mất liêm sỉ, háo sắc nhưng dù sao đối với người chồng này người ta vẫn xấu hổ lắm đấy, cô muốn quay mặt đi lại không cách nào quay đi được, là do trái tim không cho phép, nó bên trong vừa đập thình thịch vừa gào mồm lên bảo cô:
Tiến lên đi, sợ quái gì nữa.
Sờ sờ cơ bắp của người đàn ông đó đi, vuốt ve sáu múi 'sầu riêng' đó đi.
Haha!
Hạ Nghiên cười xấu hổ, cố gắng không muốn nghe tiếng nói sâu thẳm bên trong vọng ra. Cô phải giữ liêm sỉ, hôm nay quá đủ rồi.
"Anh...anh đi tắm đi."
Trần Duật nhếch môi, rất hứng thú với bộ dạng xấu hổ thẹn thùng của cô bây giờ. Quả thật mở mang tầm mắt của hắn mà, cô nhóc quậy phá này hôm nay vậy mà xấu hổ nữa.
Bước lên mấy bước khoảng cách giữa hai người càng lúc càng được rút ngắn lại, Hạ Nghiên lại không dám nhìn nên không phát hiện ra chuyện này cho đến khi bóng dáng của hắn xuất hiện thì mới giật mình lùi về sau mấy bước, khuôn mặt cô đỏ hồng trên người phảng phất mùi rượu.
"Chồng...anh làm gì thế?"
"Anh doạ em sợ đấy."
"Sợ sao?" Trần Duật cong tay vuốt ve má cô, hắn hơi cúi thấp người xuống đối diện với ánh mắt mơ hồ mong lung của cô mà cười.
Gật đầu đáp lại hắn, Hạ Nghiên lại thấy như vậy không đủ liền nói thêm một câu:
"Nghiên Nghiên giật mình. Rất sợ..."
"Có tật giật mình sao?" Trần Duật liền bắt được cái đuôi của cô hỏi ngược lại.
Lúc này Hạ Nghiên lựa chọn im lặng, không dám nói thêm một câu nào nữa, càng nói càng sai càng nói càng bị hắn nắm thóp, khiến cô vùng vẫy không xong.
"Haha."
Hắn bật cười, nhìn cô thất thời như thế này lòng hắn lại trở nên ngứa ngáy. Hôm nay cô quá biết điều khiến hắn có chút không quen, mơ hồ nhớ đến cái gì đó khiến hai mắt hắn loé lên tia sáng nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ đi.
"Tắm cùng anh không? Hôm nay anh không vui...muốn Nghiên Nghiên massage cho anh."
Trần Duật vừa nói vừa chơi đùa cọng tóc bên tai của cô, giọng nói trầm thấp như đang hỏi ý kiến cô chứ không hề có nửa tia tức giận.
"Em...em không làm đâu..." Hạ Nghiên lắp bắp đáp.
Trực tiếp từ chối lời mời gọi của hắn, cô có điên mới đâm đầu vào. Hắn chắc chắn muốn chơi trò 'uyên ương lội nước' bum ba là bum trong bồn tắm.
Trần Duật sẽ buông tha cô sao?
Hắn tức nhiên sẽ không, mày nhướng lên nhìn cô một giây sau đó dứt khoát bế thốc cô lên đi thẳng vào phòng tắm lớn. Dáng vẻ hiên ngang, bá đạo của hắn làm Hạ Nghiên vừa sợ vừa muốn chảy máu mũi.
"Em không có quyền từ chối, Hạ Nghiên...đêm nay em chết chắc rồi."
"Anh sẽ ăn sạch, đến một cái 'bánh bao' cũng không còn."
...