Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36 - Sự tích cái quần của tiểu Duật.
"Là tôi không biết dạy người, xin phu nhân thứ lỗi."
"Tôi sẽ lập tức ly hôn với loại phụ nữ không có não kia, mong phu nhân bỏ qua cho."
Không khí càng ngày càng giảm sút, hô hấp của một số người trở nên khó khăn trong lòng không khỏi buông ra một câu chửi thề dành cho người đàn ông vô tình, bội bạc này.
Tên khốn!
Nếu là cô sẽ không tha cho hắn dễ dàng như vậy đâu.
Hạ Nghiên bĩu môi khinh thường, đúng là tên khốn không ra gì. Cô đứng đây cũng nghe không ít câu chuyện từ miệng của một số người, hắn ta có thể bỏ vợ bỏ con của mình thì đến một vợ kế như Lưu Hoa Nguyệt hắn làm sao không thể bỏ được.
Trần lão phu nhân lúc này mới xuất hiện, bà chống gậy trên người mặc bộ đồ bằng lụa mái tóc bạc trắng được cắt ngắn, đám đông tự động chia làm hai nhường đường cho Trần lão phu nhân bước vào. Dâu nhà họ Trần từ lâu đời cho đến nay đều mang trên mình khí thế không ai có thể sánh bằng, họ đều là người không thua kém những người đàn ông trong nhà, một số còn nổi bật và gây ra sóng gió còn nhiều hơn ông xã của mình.
Trần lão phu nhân là người đó, một người phụ nữ còn có uy quyền hơn Trần phu nhân đây.
"Mẹ đến rồi ạ."
Thấy mẹ chồng đến Trần phu nhân liền mím môi cười nhường lại ánh đèn sân khấu cho mẹ chồng, nếu Trần phu nhân có thể khiến người ta kinh sợ 7 phần thì Trần lão phu nhân chính là 10 phần.
Ai ai cũng không dám ngăn cản hay nói này nói nọ sau lưng bà ngược lại còn có một số người ra vẻ niềm nở, tươi cười chào bà.
Trần phu nhân gật đầu, hướng về phía bên này một mạch đi thẳng đến chỗ Hạ Nghiên, bà cười híp cả hai mắt giành lấy cháu dâu từ tay chồng nó:
"Ôi chao bảo bối của bà... lâu lắm không thấy, dạo này ốm quá."
vietwriter.vn
Dứt câu mà liếc mắt sang nhìn Trần Duật, chậc lưỡi nói một câu:
"Trần Duật thì mập lên, con giành cơm của vợ con hả?"
Khoé môi hai người giật giật, khóc không ra nước mắt đồng loạt lắc đầu. Cô nào có béo chứ, cô còn lên được 2kg cơ đấy, bà nội cứ hay làm quá cả lên.
Nở một nụ cười hiền lành, Trần lão phu nhân vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hạ Nghiên rồi nói:
"Nào tiệc tàn rồi, theo bà lên phòng đi... lâu lắm rồi chúng ta chưa nói chuyện."
"Đi thôi."
Bà dắt tay Hạ Nghiên kéo theo Trần Duật rời đi, khi đi ngang qua chỗ mà Lưu Hoa Nguyệt đang bị bắt giữ cùng với con dâu mình bà dừng lại đứng nhìn Lưu Hoa Nguyệt mấy giây rồi buông một tiếng thở dài cũng một câu:
"Không có đức hạnh, thật đáng tiếc..."
Nói xong bà liền mang theo hai người rời đi, một câu cảm thán của bà nghe qua có vẻ đang chê Lưu Hoa Nguyệt nhưng bà Trần đã làm dâu lâu năm thì sao không hiểu được ý bà, một khi có chuyện nếu lão phu nhân chê ai thì người đó xác định nửa đời còn lại sống không yên ổn.
Trần phu nhân phất tay để vệ sĩ mang Lưu Hoa Nguyệt đi trước, mặc cho bà ta có mất hết lý trí mà la hét chửi bới Trần phu nhân vẫn mỉm cười, quay sang nói với khách quý ngày hôm nay với vẻ mặt đầy áy náy.
"Thật ngại quá... để mọi người thấy cảnh này, Hoàng Ánh Mễ cô xin cúi đầu tạ lỗi với mọi người."
Người bên dưới lập tức nhao nháo bảo rằng không sao, còn không tiếc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lưu Hoa Nguyệt và giám đốc họ Liễu bởi kẻ ngu cũng có thể hiểu ăn bậy thì được chứ nói bậy thì không, có lẽ cô con dâu họ Hạ rất được lòng người Trần gia.
Liễu Châu thật sự chẳng thể nán lại nơi này nữa, bèn chào hỏi mấy người bạn rồi nhanh chóng rời đi nếu không còn ở lại ông ta nghĩ mình sẽ bị bọn họ nhấn chìm mất.
Sự việc ngoài ý muốn khiến không khí sau này có chút kì quái. Trần phu nhân làm như không có chuyện gì cũng vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè của mình cho đến cuối giờ mới rời đi, bà mệt mỏi chỉ đạo cho quản gia dọn dẹp hiện trường còn mình trở về nhà.
Thật là, vốn muốn mượn cơ hội để gặp con dâu cùng Trần Duật, vậy mà...
Bên trong phòng khách vang lên tiếng cười đùa vui vẻ của hai bà cháu, Hạ Nghiên bị bà nội Trần chọc cô cười chảy nước mắt, ngồi nhìn mấy tắm hình hồi còn cởi truồng và vô số tấm hình chụp hắn đứng cạnh bên các kiểu quần bị rách của Trần Duật cô không giấu được nụ cười của mình, đôi lúc sẽ nhìn hắn rồi nháy mắt tỏ vẻ hắn rất thú vị.
Trần Duật ngồi im một bên yên lặng không lên tiếng, trong lòng cảm thấy nặng nề không thôi như bị ai đó dùng tảng đá lớn đè lên, thật khó chịu.
Trần phu nhân cởi áo ngoài đưa cho quản gia, bà đi vào thấy mọi người vui vẻ cười rộ lên liền không nhịn được tò mò hỏi:
"Ôi chao, chuyện gì mà vui thế?"
"Mẹ... Nghiên Nghiên, hai người làm gì vậy."
Trần lão phu nhân cười đến mức đuôi mắt xuất hiện dấu chân chim, bà chỉ chỉ tay vào quyển album ảnh trước mặt mình rồi nói:
"Đang cho cháu dâu xem ảnh thời cởi truồng của tiểu tử Trần Duật."
"Nghiên Nghiên con nhìn tắm này này... đây là lúc Trần Duật 10 tuổi bị chó cắn đến mức rách cả quần."
Phụt... haha.
Cô cười đến nước mắt nước mũi đều chảy cả ra, lại nhìn bà nội chỉ vào một tấm ảnh khác bắt đầu nói về sự tích của nó.
"Đây là lúc tiểu Duật 12 tuổi, trèo cây nhưng bị trượt chân té... kết quả cái quần còn treo lại trên cây."
Hạ Nghiên ôm bụng quằn quại trên ghê mà cười, cô không ngờ tuổi thơ của chồng mình dữ dội đến thế.
"Ôi... con cũng tham gia nữa, thằng con của con từ bé đến lớn chỉ rách quần rồi mất quần thôi."
Đầu hắn ẩn ẩn đâu, nhìn mẹ mình lao đến như một cơn gió lòng lại nặng nề thêm. Tại sao ba Trần lúc này không trở về cơ chứ, một mình hắn chăm lần ba người phụ nữ có chút mệt.
Nhìn quản gia đang đứng cười bên cạnh, hắn liền đứng lên ra hiệu cho ông ấy đi theo mình.
"Thiếu gia có chuyện gì sao ạ?"
Quản gia nhà họ Trần theo hắn ra ngoài, thấy hắn không bước đi tiếp mới hỏi.
Trần Duật xoay người đối với vị quản gia đã theo bọn họ cả quản đời dài như thế này đáy mắt hiện lên ý cười, quản gia Vu từ thuở còn là thiếu niên đã đi theo ông nội của hắn, bà đời nhà quả gia Vu đều làm cho nhà hắn cho nên độ tin cậy thì không thể nói đến nữa, lại nói quản gia Vu chính là người đã nhìn hắn lớn lên từng ngày, chăm hắn từng chút một.
Hắn nhìn ông, dùng kính ngữ nói:
"Chú Vu, đừng khách sáo như vậy, cháu đã nói nhiều lần rồi mà."
Ông xua tay lắc đầu:
"Không được đâu, nhưng mà cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì sao?"
Nhớ đến chuyện muốn hỏi Trần Duật liền để cái chuyện đó ra sau đầu rồi đi vào vấn đề chính:
"À... cháu muốn hỏi người phụ nữ kia."
Người phụ nữ kia, nhắc đến liền biết đó là ai. Chắc chắn là Lưu Hoa Nguyệt người đã phá hỏng buổi tiệc ngày hôm nay của phu nhân, ông Vu gật đầu nói:
"Hiện tại đang bắt giữ lại, phu nhân chưa ra lệnh khác."
Hắn gật đầu, trầm mặc suy nghĩ. Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm hôm nay trăng thật sáng, thật đẹp:
"Thả bà ta ra đi, cử thêm mấy người quan sát... đừng để bà ta có cơ hội gặp mặt ai là được rồi."
Quản gia Vu 'vâng' một tiếng rồi rời đi làm việc không hề nán lại thêm một giây nào. Nhìn bóng lưng ông, hắn chợt nhớ lại những kỉ niệm cũ của hắn và ông Vu, khoé môi nhếch lên tạo thành một đường cong cho một tay vào túi quần Trần Duật đang chuẩn bị tiến vào nhà thì phía sau vang lên một giọng nói:
"Trần Duật... đã lâu không gặp."
"Từ cái hồi đánh nhau rách quần đến giờ, chúng ta vẫn chưa từng gặp lại."
"Tôi sẽ lập tức ly hôn với loại phụ nữ không có não kia, mong phu nhân bỏ qua cho."
Không khí càng ngày càng giảm sút, hô hấp của một số người trở nên khó khăn trong lòng không khỏi buông ra một câu chửi thề dành cho người đàn ông vô tình, bội bạc này.
Tên khốn!
Nếu là cô sẽ không tha cho hắn dễ dàng như vậy đâu.
Hạ Nghiên bĩu môi khinh thường, đúng là tên khốn không ra gì. Cô đứng đây cũng nghe không ít câu chuyện từ miệng của một số người, hắn ta có thể bỏ vợ bỏ con của mình thì đến một vợ kế như Lưu Hoa Nguyệt hắn làm sao không thể bỏ được.
Trần lão phu nhân lúc này mới xuất hiện, bà chống gậy trên người mặc bộ đồ bằng lụa mái tóc bạc trắng được cắt ngắn, đám đông tự động chia làm hai nhường đường cho Trần lão phu nhân bước vào. Dâu nhà họ Trần từ lâu đời cho đến nay đều mang trên mình khí thế không ai có thể sánh bằng, họ đều là người không thua kém những người đàn ông trong nhà, một số còn nổi bật và gây ra sóng gió còn nhiều hơn ông xã của mình.
Trần lão phu nhân là người đó, một người phụ nữ còn có uy quyền hơn Trần phu nhân đây.
"Mẹ đến rồi ạ."
Thấy mẹ chồng đến Trần phu nhân liền mím môi cười nhường lại ánh đèn sân khấu cho mẹ chồng, nếu Trần phu nhân có thể khiến người ta kinh sợ 7 phần thì Trần lão phu nhân chính là 10 phần.
Ai ai cũng không dám ngăn cản hay nói này nói nọ sau lưng bà ngược lại còn có một số người ra vẻ niềm nở, tươi cười chào bà.
Trần phu nhân gật đầu, hướng về phía bên này một mạch đi thẳng đến chỗ Hạ Nghiên, bà cười híp cả hai mắt giành lấy cháu dâu từ tay chồng nó:
"Ôi chao bảo bối của bà... lâu lắm không thấy, dạo này ốm quá."
vietwriter.vn
Dứt câu mà liếc mắt sang nhìn Trần Duật, chậc lưỡi nói một câu:
"Trần Duật thì mập lên, con giành cơm của vợ con hả?"
Khoé môi hai người giật giật, khóc không ra nước mắt đồng loạt lắc đầu. Cô nào có béo chứ, cô còn lên được 2kg cơ đấy, bà nội cứ hay làm quá cả lên.
Nở một nụ cười hiền lành, Trần lão phu nhân vỗ vỗ lên mu bàn tay của Hạ Nghiên rồi nói:
"Nào tiệc tàn rồi, theo bà lên phòng đi... lâu lắm rồi chúng ta chưa nói chuyện."
"Đi thôi."
Bà dắt tay Hạ Nghiên kéo theo Trần Duật rời đi, khi đi ngang qua chỗ mà Lưu Hoa Nguyệt đang bị bắt giữ cùng với con dâu mình bà dừng lại đứng nhìn Lưu Hoa Nguyệt mấy giây rồi buông một tiếng thở dài cũng một câu:
"Không có đức hạnh, thật đáng tiếc..."
Nói xong bà liền mang theo hai người rời đi, một câu cảm thán của bà nghe qua có vẻ đang chê Lưu Hoa Nguyệt nhưng bà Trần đã làm dâu lâu năm thì sao không hiểu được ý bà, một khi có chuyện nếu lão phu nhân chê ai thì người đó xác định nửa đời còn lại sống không yên ổn.
Trần phu nhân phất tay để vệ sĩ mang Lưu Hoa Nguyệt đi trước, mặc cho bà ta có mất hết lý trí mà la hét chửi bới Trần phu nhân vẫn mỉm cười, quay sang nói với khách quý ngày hôm nay với vẻ mặt đầy áy náy.
"Thật ngại quá... để mọi người thấy cảnh này, Hoàng Ánh Mễ cô xin cúi đầu tạ lỗi với mọi người."
Người bên dưới lập tức nhao nháo bảo rằng không sao, còn không tiếc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lưu Hoa Nguyệt và giám đốc họ Liễu bởi kẻ ngu cũng có thể hiểu ăn bậy thì được chứ nói bậy thì không, có lẽ cô con dâu họ Hạ rất được lòng người Trần gia.
Liễu Châu thật sự chẳng thể nán lại nơi này nữa, bèn chào hỏi mấy người bạn rồi nhanh chóng rời đi nếu không còn ở lại ông ta nghĩ mình sẽ bị bọn họ nhấn chìm mất.
Sự việc ngoài ý muốn khiến không khí sau này có chút kì quái. Trần phu nhân làm như không có chuyện gì cũng vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè của mình cho đến cuối giờ mới rời đi, bà mệt mỏi chỉ đạo cho quản gia dọn dẹp hiện trường còn mình trở về nhà.
Thật là, vốn muốn mượn cơ hội để gặp con dâu cùng Trần Duật, vậy mà...
Bên trong phòng khách vang lên tiếng cười đùa vui vẻ của hai bà cháu, Hạ Nghiên bị bà nội Trần chọc cô cười chảy nước mắt, ngồi nhìn mấy tắm hình hồi còn cởi truồng và vô số tấm hình chụp hắn đứng cạnh bên các kiểu quần bị rách của Trần Duật cô không giấu được nụ cười của mình, đôi lúc sẽ nhìn hắn rồi nháy mắt tỏ vẻ hắn rất thú vị.
Trần Duật ngồi im một bên yên lặng không lên tiếng, trong lòng cảm thấy nặng nề không thôi như bị ai đó dùng tảng đá lớn đè lên, thật khó chịu.
Trần phu nhân cởi áo ngoài đưa cho quản gia, bà đi vào thấy mọi người vui vẻ cười rộ lên liền không nhịn được tò mò hỏi:
"Ôi chao, chuyện gì mà vui thế?"
"Mẹ... Nghiên Nghiên, hai người làm gì vậy."
Trần lão phu nhân cười đến mức đuôi mắt xuất hiện dấu chân chim, bà chỉ chỉ tay vào quyển album ảnh trước mặt mình rồi nói:
"Đang cho cháu dâu xem ảnh thời cởi truồng của tiểu tử Trần Duật."
"Nghiên Nghiên con nhìn tắm này này... đây là lúc Trần Duật 10 tuổi bị chó cắn đến mức rách cả quần."
Phụt... haha.
Cô cười đến nước mắt nước mũi đều chảy cả ra, lại nhìn bà nội chỉ vào một tấm ảnh khác bắt đầu nói về sự tích của nó.
"Đây là lúc tiểu Duật 12 tuổi, trèo cây nhưng bị trượt chân té... kết quả cái quần còn treo lại trên cây."
Hạ Nghiên ôm bụng quằn quại trên ghê mà cười, cô không ngờ tuổi thơ của chồng mình dữ dội đến thế.
"Ôi... con cũng tham gia nữa, thằng con của con từ bé đến lớn chỉ rách quần rồi mất quần thôi."
Đầu hắn ẩn ẩn đâu, nhìn mẹ mình lao đến như một cơn gió lòng lại nặng nề thêm. Tại sao ba Trần lúc này không trở về cơ chứ, một mình hắn chăm lần ba người phụ nữ có chút mệt.
Nhìn quản gia đang đứng cười bên cạnh, hắn liền đứng lên ra hiệu cho ông ấy đi theo mình.
"Thiếu gia có chuyện gì sao ạ?"
Quản gia nhà họ Trần theo hắn ra ngoài, thấy hắn không bước đi tiếp mới hỏi.
Trần Duật xoay người đối với vị quản gia đã theo bọn họ cả quản đời dài như thế này đáy mắt hiện lên ý cười, quản gia Vu từ thuở còn là thiếu niên đã đi theo ông nội của hắn, bà đời nhà quả gia Vu đều làm cho nhà hắn cho nên độ tin cậy thì không thể nói đến nữa, lại nói quản gia Vu chính là người đã nhìn hắn lớn lên từng ngày, chăm hắn từng chút một.
Hắn nhìn ông, dùng kính ngữ nói:
"Chú Vu, đừng khách sáo như vậy, cháu đã nói nhiều lần rồi mà."
Ông xua tay lắc đầu:
"Không được đâu, nhưng mà cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì sao?"
Nhớ đến chuyện muốn hỏi Trần Duật liền để cái chuyện đó ra sau đầu rồi đi vào vấn đề chính:
"À... cháu muốn hỏi người phụ nữ kia."
Người phụ nữ kia, nhắc đến liền biết đó là ai. Chắc chắn là Lưu Hoa Nguyệt người đã phá hỏng buổi tiệc ngày hôm nay của phu nhân, ông Vu gật đầu nói:
"Hiện tại đang bắt giữ lại, phu nhân chưa ra lệnh khác."
Hắn gật đầu, trầm mặc suy nghĩ. Ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đêm hôm nay trăng thật sáng, thật đẹp:
"Thả bà ta ra đi, cử thêm mấy người quan sát... đừng để bà ta có cơ hội gặp mặt ai là được rồi."
Quản gia Vu 'vâng' một tiếng rồi rời đi làm việc không hề nán lại thêm một giây nào. Nhìn bóng lưng ông, hắn chợt nhớ lại những kỉ niệm cũ của hắn và ông Vu, khoé môi nhếch lên tạo thành một đường cong cho một tay vào túi quần Trần Duật đang chuẩn bị tiến vào nhà thì phía sau vang lên một giọng nói:
"Trần Duật... đã lâu không gặp."
"Từ cái hồi đánh nhau rách quần đến giờ, chúng ta vẫn chưa từng gặp lại."
Bình luận facebook