Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28: Chị em nhận nhau
Lâm Dục Thần cùng Trác Vũ Ninh đi đến chỗ của hai người phụ nữ.
Thấy Lâm Dục Thần, Lương Mỹ Lệ liền vui mừng. Xin hãy đọc truyện tại -- TR ÙMtruуện.о г G --
"Lâm tổng! Tự nhiên Tiểu Yên khác lạ quá, anh xem cô ấy đi!"
Lâm Dục Thần nghe Lương Mỹ Lệ nói mà lo lắng đi đến xoay người Dương Khiết Yên đối diện với mình, thấy hai hàng nước mắt của cô chảy dài, anh lập tức hỏi.
"Bảo bối nhỏ! Em làm sao vậy? Nói anh nghe!"
Dương Khiết Yên nức nở.
"Yên...hức...Yên thấy...thấy chị hai!"
Lâm Dục Thần nhíu mày, anh không biết cô nói là thật hay giả nữa, anh đã cho người tìm kiếm toàn đất nước tin tức của Mộ Khiết Đan nhưng không có gì ngoài con số không, thật sự vô cùng kì lạ. Vậy mà Dương Khiết Yên hiện giờ lại nói cô nhìn thấy.
Đã 14 năm rồi, cô vẫn nhận ra chị mình sao? Hay là cô vì nhớ quá nên mới gây ra hiện tượng ảo giác.
Anh nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
"Tiểu Yên! Em là đang nói thật sao?"
Cô gật đầu cắn lấy môi.
"Yên thấy mà! Yên muốn gặp chị hai...hức!"
Anh ôm lấy cô vào lòng dỗ dành.
"Nhưng mà ở đây có rất nhiều người, có thể em đã nhìn lầm rồi!"
Dương Khiết Yên hoảng loạn lắc đầu.
"Không! Đó là chị của Yên mà...hức!"
Bỗng dưng cô thấy trong tầm mắt mình hình bóng của người phụ nữ lúc nảy liền thoát khỏi người Lâm Dục Thần chạy thật nhanh đến chỗ người phụ nữ kia, chẳng may vì cô quá gấp gáp mà trượt ngã.
Dương Khiết Yên cố nén đau đớn ở cổ mà đứng dậy gọi lớn.
"Chị hai!"
Mọi người xung quanh đều đặt mắt chú ý đến Dương Khiết Yên, ngay cả người phụ nữ kia đang khoát tay với người đàn ông tên Lục Hưng cũng dừng bước.
Người phụ nữ nhíu mày, trong đầu suy nghĩ đến gì đó nhưng nhanh chóng gạt bỏ liền cất bước đi.
Khuôn mặt Dương Khiết Yên đẫm nước, dáng vẻ của cô vô cùng đau thương, cô nức nở nói.
"Chị hai! Chị không còn nhớ Yên nữa, chị quên đi Yên rồi, hức!"
Người phụ nữ kia lúc này lại một lần nữa dừng bước, người cô ấy như bị điểm huyệt mà đứng thừ ra cỡ năm giây sau liền chậm rãi xoay người.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt đáng thương đẫm nước mắt của cô gái nhỏ. Trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh của một cô bé gái lúc bốn tuổi cũng với bộ dạng này.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhấc từng bước nặng nề đi đến chỗ của Dương Khiết Yên, nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
"Tiểu...Tiểu Yên! Là...là em sao?"
"Chị hai, hức!"
Mộ Khiết Đan liền ôm chầm lấy Dương Khiết Yên, không kìm được nước mắt.
"Tiểu Yên! Hức, cuối cùng chị cũng tìm được em rồi!"
Cả hai người phụ nữ ôm nhau khóc nức nở. Mộ Khiết Đan bỏ Dương Khiết Yên ra sau đó lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt non nớt của cô.
Lâm Dục Thần lúc này chứng kiến hết tất cả, thì ra Mộ Khiết Đan không ở trong nước, cho nên những công sức cho người tìm của anh đều là mò kim đáy bể.
Dương Khiết Yên thút thít nói.
"Chị hai! Yên không muốn chị bỏ Yên nữa đâu!"
Mộ Khiết Đan xoa lấy đầu của cô gái nhỏ.
"Được! Chị không đi nữa! Nhưng mà sao em có mặt tại đây vậy?"
Cô liền cất lời.
"Yên đi với chồng của Yên!"
Mộ Khiết Đan bất ngờ, tuổi của em gái cô nhớ không lầm là chỉ mới 18, vậy mà đã có chồng rồi sao.
"Thần!"
Nhìn thấy anh đi đến, Dương Khiết Yên ngay lập tức sà vào lòng anh vui vẻ nói.
"Thần! Đó là chị hai của Yên!"
Lâm Dục Thần vuốt nhẹ lấy tóc cô cất giọng dịu dàng.
"Ừm! Bảo bối nhỏ của anh thật giỏi, đã tự mình tìm được chị hai rồi!"
Mộ Khiết Đan đứng hình nhìn dáng vẻ điển trai của Lâm Dục Thần. Cô không thể ngờ chồng của em gái mình lại có vẻ ngoài hoản hảo đến vậy.
Lâm Dục Thần cảm nhận được ánh mắt của Mộ Khiết Đan thì gật nhẹ đầu chào cô.
Lúc này, Lục Hưng đi đến.
"Lâm tổng! Không ngờ vợ của chúng ta là chị em với nhau!"
Lâm Dục Thần đáp lời.
"Đúng vậy!"
Lục Hưng liền niềm nở nói.
"Chúng ta lên phòng bao trên tầng nói chuyện được không? Ở đây thật không tiện!"
Thế là cả bốn người bọn họ cùng nhau đi lên lầu.
Mộ Khiết Đan bắt đầu nói về hoàn cảnh 14 năm trước của mình.
Nhân lúc tình hình hỗn loạn, cô đã trốn thoát khỏi nơi hoảng loạn đó, vì vết thương ở chân mất máu quá nhiều nên đã vô tình ngất xĩu ở đường lớn.
Lúc ấy thì gia đình của Lục Hưng đi qua, vốn dĩ bọn họ định cư ở Mĩ, chỉ về thăm bà con xa mấy ngày tình cờ bắt gặp được cô ngất xĩu bên đường nên lập tức đưa cô đi đến bệnh viện.
Khi nghe hết toàn bộ sự thật về chuyện của cô, bọn họ rũ lòng thương sót mà nhận cô làm con nuôi, sau đó khi lớn lên thì Lục Hưng, con trai của người cứu Mộ Khiết Đan, cũng là người cùng cô lớn lên đã có tình cảm với nhau thế nên bọn họ đã kết hôn.
Ban đầu, bên Mộ Khiết Đan có nghe ngóng tin tức của Dương Khiết Yên nhưng lúc đó có Dương Kiên, thế lực tàn ác của ông ta vô cùng lớn nên cô chẳng làm được gì đành không nhận lại Dương Khiết Yên được.
Nhưng khoảng một tháng nay, bang hội của Dương Kiên bỗng dưng bị một thế lực lớn nào đó làm cho sụp đỗ, ông ta cũng đã bí ẩn mất tích, điều này làm Mộ Khiết Đan vui mừng khôn xiết.
Nhưng không lâu cô lại biết một điều là Dương Khiết Yên cũng bí ẩn mất tích trước cả Dương Kiên làm cô vô cùng bàng hoàng, dù cô có cho người điều tra thế nào cũng không tìm ra.
Không ngờ bây giờ bọn họ đã được trùng phùng cùng nhau, cảm giác này thật đúng là quá đổi vui sướng.
Thấy Lâm Dục Thần, Lương Mỹ Lệ liền vui mừng. Xin hãy đọc truyện tại -- TR ÙMtruуện.о г G --
"Lâm tổng! Tự nhiên Tiểu Yên khác lạ quá, anh xem cô ấy đi!"
Lâm Dục Thần nghe Lương Mỹ Lệ nói mà lo lắng đi đến xoay người Dương Khiết Yên đối diện với mình, thấy hai hàng nước mắt của cô chảy dài, anh lập tức hỏi.
"Bảo bối nhỏ! Em làm sao vậy? Nói anh nghe!"
Dương Khiết Yên nức nở.
"Yên...hức...Yên thấy...thấy chị hai!"
Lâm Dục Thần nhíu mày, anh không biết cô nói là thật hay giả nữa, anh đã cho người tìm kiếm toàn đất nước tin tức của Mộ Khiết Đan nhưng không có gì ngoài con số không, thật sự vô cùng kì lạ. Vậy mà Dương Khiết Yên hiện giờ lại nói cô nhìn thấy.
Đã 14 năm rồi, cô vẫn nhận ra chị mình sao? Hay là cô vì nhớ quá nên mới gây ra hiện tượng ảo giác.
Anh nửa tin nửa ngờ hỏi lại.
"Tiểu Yên! Em là đang nói thật sao?"
Cô gật đầu cắn lấy môi.
"Yên thấy mà! Yên muốn gặp chị hai...hức!"
Anh ôm lấy cô vào lòng dỗ dành.
"Nhưng mà ở đây có rất nhiều người, có thể em đã nhìn lầm rồi!"
Dương Khiết Yên hoảng loạn lắc đầu.
"Không! Đó là chị của Yên mà...hức!"
Bỗng dưng cô thấy trong tầm mắt mình hình bóng của người phụ nữ lúc nảy liền thoát khỏi người Lâm Dục Thần chạy thật nhanh đến chỗ người phụ nữ kia, chẳng may vì cô quá gấp gáp mà trượt ngã.
Dương Khiết Yên cố nén đau đớn ở cổ mà đứng dậy gọi lớn.
"Chị hai!"
Mọi người xung quanh đều đặt mắt chú ý đến Dương Khiết Yên, ngay cả người phụ nữ kia đang khoát tay với người đàn ông tên Lục Hưng cũng dừng bước.
Người phụ nữ nhíu mày, trong đầu suy nghĩ đến gì đó nhưng nhanh chóng gạt bỏ liền cất bước đi.
Khuôn mặt Dương Khiết Yên đẫm nước, dáng vẻ của cô vô cùng đau thương, cô nức nở nói.
"Chị hai! Chị không còn nhớ Yên nữa, chị quên đi Yên rồi, hức!"
Người phụ nữ kia lúc này lại một lần nữa dừng bước, người cô ấy như bị điểm huyệt mà đứng thừ ra cỡ năm giây sau liền chậm rãi xoay người.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt đáng thương đẫm nước mắt của cô gái nhỏ. Trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh của một cô bé gái lúc bốn tuổi cũng với bộ dạng này.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhấc từng bước nặng nề đi đến chỗ của Dương Khiết Yên, nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
"Tiểu...Tiểu Yên! Là...là em sao?"
"Chị hai, hức!"
Mộ Khiết Đan liền ôm chầm lấy Dương Khiết Yên, không kìm được nước mắt.
"Tiểu Yên! Hức, cuối cùng chị cũng tìm được em rồi!"
Cả hai người phụ nữ ôm nhau khóc nức nở. Mộ Khiết Đan bỏ Dương Khiết Yên ra sau đó lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt non nớt của cô.
Lâm Dục Thần lúc này chứng kiến hết tất cả, thì ra Mộ Khiết Đan không ở trong nước, cho nên những công sức cho người tìm của anh đều là mò kim đáy bể.
Dương Khiết Yên thút thít nói.
"Chị hai! Yên không muốn chị bỏ Yên nữa đâu!"
Mộ Khiết Đan xoa lấy đầu của cô gái nhỏ.
"Được! Chị không đi nữa! Nhưng mà sao em có mặt tại đây vậy?"
Cô liền cất lời.
"Yên đi với chồng của Yên!"
Mộ Khiết Đan bất ngờ, tuổi của em gái cô nhớ không lầm là chỉ mới 18, vậy mà đã có chồng rồi sao.
"Thần!"
Nhìn thấy anh đi đến, Dương Khiết Yên ngay lập tức sà vào lòng anh vui vẻ nói.
"Thần! Đó là chị hai của Yên!"
Lâm Dục Thần vuốt nhẹ lấy tóc cô cất giọng dịu dàng.
"Ừm! Bảo bối nhỏ của anh thật giỏi, đã tự mình tìm được chị hai rồi!"
Mộ Khiết Đan đứng hình nhìn dáng vẻ điển trai của Lâm Dục Thần. Cô không thể ngờ chồng của em gái mình lại có vẻ ngoài hoản hảo đến vậy.
Lâm Dục Thần cảm nhận được ánh mắt của Mộ Khiết Đan thì gật nhẹ đầu chào cô.
Lúc này, Lục Hưng đi đến.
"Lâm tổng! Không ngờ vợ của chúng ta là chị em với nhau!"
Lâm Dục Thần đáp lời.
"Đúng vậy!"
Lục Hưng liền niềm nở nói.
"Chúng ta lên phòng bao trên tầng nói chuyện được không? Ở đây thật không tiện!"
Thế là cả bốn người bọn họ cùng nhau đi lên lầu.
Mộ Khiết Đan bắt đầu nói về hoàn cảnh 14 năm trước của mình.
Nhân lúc tình hình hỗn loạn, cô đã trốn thoát khỏi nơi hoảng loạn đó, vì vết thương ở chân mất máu quá nhiều nên đã vô tình ngất xĩu ở đường lớn.
Lúc ấy thì gia đình của Lục Hưng đi qua, vốn dĩ bọn họ định cư ở Mĩ, chỉ về thăm bà con xa mấy ngày tình cờ bắt gặp được cô ngất xĩu bên đường nên lập tức đưa cô đi đến bệnh viện.
Khi nghe hết toàn bộ sự thật về chuyện của cô, bọn họ rũ lòng thương sót mà nhận cô làm con nuôi, sau đó khi lớn lên thì Lục Hưng, con trai của người cứu Mộ Khiết Đan, cũng là người cùng cô lớn lên đã có tình cảm với nhau thế nên bọn họ đã kết hôn.
Ban đầu, bên Mộ Khiết Đan có nghe ngóng tin tức của Dương Khiết Yên nhưng lúc đó có Dương Kiên, thế lực tàn ác của ông ta vô cùng lớn nên cô chẳng làm được gì đành không nhận lại Dương Khiết Yên được.
Nhưng khoảng một tháng nay, bang hội của Dương Kiên bỗng dưng bị một thế lực lớn nào đó làm cho sụp đỗ, ông ta cũng đã bí ẩn mất tích, điều này làm Mộ Khiết Đan vui mừng khôn xiết.
Nhưng không lâu cô lại biết một điều là Dương Khiết Yên cũng bí ẩn mất tích trước cả Dương Kiên làm cô vô cùng bàng hoàng, dù cô có cho người điều tra thế nào cũng không tìm ra.
Không ngờ bây giờ bọn họ đã được trùng phùng cùng nhau, cảm giác này thật đúng là quá đổi vui sướng.
Bình luận facebook