Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Mất tích
Nam nhân nằm trong một căn phòng với bốn bức tường trắng, trên tay nào là chằng chịt dây truyền chất hóa học vào người. Đôi mắt nghiêm nghị đã nhắm nghiền.
Bỗng dưng một kì tích xuất hiện, ngón tay anh đã cử động được một chút, hàng mi khép hờ đã lâu nhẹ chuyển động rồi khẽ mở ra.
Vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng anh cảm thấy chói lóa mà dùng tay che mắt lại.
Lúc này cửa phòng đột nhiên được mở ra, dì Chân bước vào.
Bà ấy trố mắt ngỡ ngàng nhìn Lâm Dục Thần.
"Ông...ông chủ! Ông tỉnh rồi!"
Dì Chân hớn hở vui mừng nói.
Lâm Dục Thần gấp gáp hỏi bà.
"Tiểu Yên đâu rồi? Cô ấy có bị thương không? Dẫn tôi đi tìm cô ấy mau lên!"
Khuôn mặt dì Chân bỗng chốt cứng đờ, bà ấy mấp máy môi không biết giải thích gì cho được.
Lúc này cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Trác Vũ Ninh nhìn thấy anh đã tĩnh liền vui mừng đi đến.
"Rốt cuộc đến bây giờ cậu cũng chịu tĩnh rồi!"
Anh vẫn không quan tâm lời Trác Vũ Ninh, tiếp tục một câu hỏi.
"Tiểu Yên cô ấy đâu rồi, tôi muốn gặp cho ấy!"
Ngay lập tức anh giật hết ống kim trên tay quăng xuống đất.
Trác Vũ Ninh và dì Chân hoảng hồn.
"Lâm Dục Thần cậu biết làm vậy rất nguy hiểm không?"
Lâm Dục Thần tức giận quát lên, rốt cuộc tại sao tới giờ bọn họ còn không nói một lời nào đến Tiểu Yên của anh cho anh biết, vậy cô ấy ra sao rồi?
Anh nắm lấy cổ áo của Trác Vũ Ninh mất bình tĩnh hỏi.
"Tiểu Yên đâu! Rốt cuộc cô ấy sao rồi hả!"
Trác Vũ Ninh nhìn anh do dự không biết giải thích làm sao, Lâm Dục Thần càng mất kiên nhẫn toang chạy ra ngoài tìm kiếm Dương Khiết Yên.
"Tiểu Yên mất tích rồi!"
Lâm Dục Thần đứng hình, thân người run rẫy sau đó quay đầu nhìn Trác Vũ Ninh nắm lấy cổ áo anh quát to.
"Sao lại mất tích được? Rõ ràng tôi ôm cô ấy rất chặt trong lòng đến khi rớt xuống cũng không buông, sao lại mất tích được? Các người dấu Tiểu Yên của tôi đi đâu rồi hả!"
Trác Vũ Ninh không nói gì, trong lòng nổi giận tung một cú đấm vào mặt Lâm Dục Thần.
"Lâm Dục Thần! Cậu bình tĩnh lại đi, chưa nghe hết sự việc cậu đã nổi nóng cái gì?"
Cơn đau từ má truyền đến khiến anh đau đớn tỉnh táo lại, nhưng nó chẳng đau bằng lòng anh lúc này, cô gái nhỏ của anh đã ở đâu rồi mà anh chẳng biết.
Dì Chân hoảng hốt đỡ Lâm Dục Thần từ dưới đất ngồi lên giường.
Trác Vũ Ninh bây giờ có khó nói thế nào cũng quyết định nói ra với anh.
"Dục Thần! Thật ra cậu đã hôn mê 5 năm rồi!"
Tim Lâm Dục Thần chợt trùng xuống, khuôn mặt điển trai cực kì khó coi.
"Vậy Tiểu Yên đã mất tích 5 năm rồi sao? Sao cậu không phái người của tôi điều tra hả?"
Trác Vũ Ninh giải thích.
"Cậu bình tĩnh để tôi kể lại mọi chuyện! Lúc cậu, Tiểu Yên và Dương Kiên rơi xuống vực, đội cứu hộ và mọi người đã xuống dưới chân núi, tìm kiếm khá lâu thì chỉ phát hiện ra có một mình cậu, còn Tiểu Yên và Dương Kiên biến mất đâu không thấy! Tôi đã phái rất nhiều người tìm kiếm cô ấy như muốn lụt tung cả đất nước lên nhưng chẳng có lấy một chút tin tức!"
Người Lâm Dục Thần như đống băng tại chỗ, tại sao chỉ một giấc ngủ đã mất đi 5 năm trời, cũng đã bỏ lỡ cơ hội tìm kiến Tiểu Yên của anh 5 năm?
Trác Vũ Ninh lưỡng lự nói tiếp.
"Cậu biết không? Lúc tìm thấy cậu tôi tưởng cậu đã chết rồi! Cấp cứu xong thì nghe tin cậu đã trở thành người thực vật, lúc ấy tôi vô cùng bất ngờ, cũng may bây giờ cậu đã tỉnh rồi!"
"Các người ra ngoài hết đi!"
Giọng nói anh lạnh lẽo thốt ra. Trác Vũ Ninh biết, anh bây giờ đang rất đau lòng nên chẳng muốn làm phiền anh nữa liền cùng dì Chân rời đi.
Trong lòng Lâm Dục Thần như có ngàn mũi dao đâm vào tim rỉ máu đau đớn, bảo bối nhỏ của anh rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao chẳng có một chút tin tức gì về cô như vậy?
Anh bực tức, cơn phẫn nộ tuôn trào điên cuồng hất đổ hết đồ đạc trong phòng.
______________
Đến chiều, Lâm Tố Tâm cùng Lâm Thái Thụy nhận được tin báo anh đã tĩnh liền hớn hở vui mừng đi đến đây thăm.
Nhìn một đống hoang tàn trong phòng, bọn họ hoang mang, chỉ thấy bóng lưng anh cô độc ngồi trên giường một mình, xung quanh tối ôm không chịu mở rèm cửa.
Lâm Tố Tâm chả màn đến, cô ta liền đi đến nắm lấy tay anh.
"Dục Thần! Rốt cuộc bây giờ anh cũng đã chịu tĩnh lại rồi!"
Đôi mắt của anh sắc lẹm muốn giết người nhìn lấy Lâm Tố Tâm, cô ta đơ người, cảm giác sóng lưng vô cùng lạnh lẽo liền bị một bàn tay dũng mãnh bóp lấy cổ.
Lâm Dục Thần hung ác dùng sức siết chặt cổ cô ta, răng nghiến ken két, bộ dạng trông vô cùng đáng sợ.
Lâm Thái Thụy hoảng hồn hét lên.
"Dục Thần! Bỏ Tố Tâm ra, con làm gì vậy? Bỏ ra!"
Anh như không nghe thấy gì, lực đạo siết càng mạnh, gằng giọng.
"Nói! Các người đã bắt Tiểu Yên của tôi đi đâu rồi!"
Lâm Tố Tâm trợn mắt dùng hai tay gỡ bàn tay to lớn của anh ra nhưng chẳng hề lung lay gì, ngược lại càng cảm thấy đau đớn hơn.
"Aa...bỏ...bỏ....tay...!"
Lâm Thái Thụy hoảng sợ nhanh chóng nói.
"Dương Khiết Yên đã mất tích 5 năm rồi! Chuyện này không liên quan đến cô và Tố Tâm! Con mau thả Tố Tâm ra đi!"
Lâm Dục Thần phóng ánh mắt hung ác đến Lâm Thái Thụy, một tay anh bóp cổ nhấc bỗng Lâm Tố Tâm lên.
Cô ta trợn mắt đau đớn, vào giây phút dường như sắp mất hơi chết đi, Lâm Dục Thân liền buông tay khiến cô ta rơi mạnh xuống đất.
"Tốt nhất là không liên quan đến các người! Nếu tôi điều tra được các người có liên quan, dù có là người thân tôi cũng giết!"
Lâm Thái Thụy đi đến đỡ Lâm Tố Tâm lên người run bần bật, dáng vẻ ác quỷ này của Lâm Dục Thần, bọn họ chưa thấy bao giờ.
Anh lại phóng ánh mắt hung ác quát lên.
"Cút!"
Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm nhanh chân cùng nhau chạy ra ngoài sợ rằng nếu ở một phút một giây nào trong đây nữa sẽ bị Lâm Dục Thần giết chết mất.
Bỗng dưng một kì tích xuất hiện, ngón tay anh đã cử động được một chút, hàng mi khép hờ đã lâu nhẹ chuyển động rồi khẽ mở ra.
Vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng anh cảm thấy chói lóa mà dùng tay che mắt lại.
Lúc này cửa phòng đột nhiên được mở ra, dì Chân bước vào.
Bà ấy trố mắt ngỡ ngàng nhìn Lâm Dục Thần.
"Ông...ông chủ! Ông tỉnh rồi!"
Dì Chân hớn hở vui mừng nói.
Lâm Dục Thần gấp gáp hỏi bà.
"Tiểu Yên đâu rồi? Cô ấy có bị thương không? Dẫn tôi đi tìm cô ấy mau lên!"
Khuôn mặt dì Chân bỗng chốt cứng đờ, bà ấy mấp máy môi không biết giải thích gì cho được.
Lúc này cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Trác Vũ Ninh nhìn thấy anh đã tĩnh liền vui mừng đi đến.
"Rốt cuộc đến bây giờ cậu cũng chịu tĩnh rồi!"
Anh vẫn không quan tâm lời Trác Vũ Ninh, tiếp tục một câu hỏi.
"Tiểu Yên cô ấy đâu rồi, tôi muốn gặp cho ấy!"
Ngay lập tức anh giật hết ống kim trên tay quăng xuống đất.
Trác Vũ Ninh và dì Chân hoảng hồn.
"Lâm Dục Thần cậu biết làm vậy rất nguy hiểm không?"
Lâm Dục Thần tức giận quát lên, rốt cuộc tại sao tới giờ bọn họ còn không nói một lời nào đến Tiểu Yên của anh cho anh biết, vậy cô ấy ra sao rồi?
Anh nắm lấy cổ áo của Trác Vũ Ninh mất bình tĩnh hỏi.
"Tiểu Yên đâu! Rốt cuộc cô ấy sao rồi hả!"
Trác Vũ Ninh nhìn anh do dự không biết giải thích làm sao, Lâm Dục Thần càng mất kiên nhẫn toang chạy ra ngoài tìm kiếm Dương Khiết Yên.
"Tiểu Yên mất tích rồi!"
Lâm Dục Thần đứng hình, thân người run rẫy sau đó quay đầu nhìn Trác Vũ Ninh nắm lấy cổ áo anh quát to.
"Sao lại mất tích được? Rõ ràng tôi ôm cô ấy rất chặt trong lòng đến khi rớt xuống cũng không buông, sao lại mất tích được? Các người dấu Tiểu Yên của tôi đi đâu rồi hả!"
Trác Vũ Ninh không nói gì, trong lòng nổi giận tung một cú đấm vào mặt Lâm Dục Thần.
"Lâm Dục Thần! Cậu bình tĩnh lại đi, chưa nghe hết sự việc cậu đã nổi nóng cái gì?"
Cơn đau từ má truyền đến khiến anh đau đớn tỉnh táo lại, nhưng nó chẳng đau bằng lòng anh lúc này, cô gái nhỏ của anh đã ở đâu rồi mà anh chẳng biết.
Dì Chân hoảng hốt đỡ Lâm Dục Thần từ dưới đất ngồi lên giường.
Trác Vũ Ninh bây giờ có khó nói thế nào cũng quyết định nói ra với anh.
"Dục Thần! Thật ra cậu đã hôn mê 5 năm rồi!"
Tim Lâm Dục Thần chợt trùng xuống, khuôn mặt điển trai cực kì khó coi.
"Vậy Tiểu Yên đã mất tích 5 năm rồi sao? Sao cậu không phái người của tôi điều tra hả?"
Trác Vũ Ninh giải thích.
"Cậu bình tĩnh để tôi kể lại mọi chuyện! Lúc cậu, Tiểu Yên và Dương Kiên rơi xuống vực, đội cứu hộ và mọi người đã xuống dưới chân núi, tìm kiếm khá lâu thì chỉ phát hiện ra có một mình cậu, còn Tiểu Yên và Dương Kiên biến mất đâu không thấy! Tôi đã phái rất nhiều người tìm kiếm cô ấy như muốn lụt tung cả đất nước lên nhưng chẳng có lấy một chút tin tức!"
Người Lâm Dục Thần như đống băng tại chỗ, tại sao chỉ một giấc ngủ đã mất đi 5 năm trời, cũng đã bỏ lỡ cơ hội tìm kiến Tiểu Yên của anh 5 năm?
Trác Vũ Ninh lưỡng lự nói tiếp.
"Cậu biết không? Lúc tìm thấy cậu tôi tưởng cậu đã chết rồi! Cấp cứu xong thì nghe tin cậu đã trở thành người thực vật, lúc ấy tôi vô cùng bất ngờ, cũng may bây giờ cậu đã tỉnh rồi!"
"Các người ra ngoài hết đi!"
Giọng nói anh lạnh lẽo thốt ra. Trác Vũ Ninh biết, anh bây giờ đang rất đau lòng nên chẳng muốn làm phiền anh nữa liền cùng dì Chân rời đi.
Trong lòng Lâm Dục Thần như có ngàn mũi dao đâm vào tim rỉ máu đau đớn, bảo bối nhỏ của anh rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao chẳng có một chút tin tức gì về cô như vậy?
Anh bực tức, cơn phẫn nộ tuôn trào điên cuồng hất đổ hết đồ đạc trong phòng.
______________
Đến chiều, Lâm Tố Tâm cùng Lâm Thái Thụy nhận được tin báo anh đã tĩnh liền hớn hở vui mừng đi đến đây thăm.
Nhìn một đống hoang tàn trong phòng, bọn họ hoang mang, chỉ thấy bóng lưng anh cô độc ngồi trên giường một mình, xung quanh tối ôm không chịu mở rèm cửa.
Lâm Tố Tâm chả màn đến, cô ta liền đi đến nắm lấy tay anh.
"Dục Thần! Rốt cuộc bây giờ anh cũng đã chịu tĩnh lại rồi!"
Đôi mắt của anh sắc lẹm muốn giết người nhìn lấy Lâm Tố Tâm, cô ta đơ người, cảm giác sóng lưng vô cùng lạnh lẽo liền bị một bàn tay dũng mãnh bóp lấy cổ.
Lâm Dục Thần hung ác dùng sức siết chặt cổ cô ta, răng nghiến ken két, bộ dạng trông vô cùng đáng sợ.
Lâm Thái Thụy hoảng hồn hét lên.
"Dục Thần! Bỏ Tố Tâm ra, con làm gì vậy? Bỏ ra!"
Anh như không nghe thấy gì, lực đạo siết càng mạnh, gằng giọng.
"Nói! Các người đã bắt Tiểu Yên của tôi đi đâu rồi!"
Lâm Tố Tâm trợn mắt dùng hai tay gỡ bàn tay to lớn của anh ra nhưng chẳng hề lung lay gì, ngược lại càng cảm thấy đau đớn hơn.
"Aa...bỏ...bỏ....tay...!"
Lâm Thái Thụy hoảng sợ nhanh chóng nói.
"Dương Khiết Yên đã mất tích 5 năm rồi! Chuyện này không liên quan đến cô và Tố Tâm! Con mau thả Tố Tâm ra đi!"
Lâm Dục Thần phóng ánh mắt hung ác đến Lâm Thái Thụy, một tay anh bóp cổ nhấc bỗng Lâm Tố Tâm lên.
Cô ta trợn mắt đau đớn, vào giây phút dường như sắp mất hơi chết đi, Lâm Dục Thân liền buông tay khiến cô ta rơi mạnh xuống đất.
"Tốt nhất là không liên quan đến các người! Nếu tôi điều tra được các người có liên quan, dù có là người thân tôi cũng giết!"
Lâm Thái Thụy đi đến đỡ Lâm Tố Tâm lên người run bần bật, dáng vẻ ác quỷ này của Lâm Dục Thần, bọn họ chưa thấy bao giờ.
Anh lại phóng ánh mắt hung ác quát lên.
"Cút!"
Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm nhanh chân cùng nhau chạy ra ngoài sợ rằng nếu ở một phút một giây nào trong đây nữa sẽ bị Lâm Dục Thần giết chết mất.
Bình luận facebook