Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Nhan nghị chấp nhận trở về
"Con lại đi với nó?"
Nhan Nghị nhìn con gái của mình, lần nào cũng về nhà muộn với Lâm Dục Thần, ông thật sự hết chịu nổi, đôi khi còn nổi lên ý định bắt nhốt cô ở trong nhà.
Thấy ba mình hầm hầm nóng giận, Nhan Tiêu Tiêu mỉm cười dỗ ngọt ông.
"Ba vẫn chưa ngủ à? Ba xem con đã mua gì về cho ba này!"
Nhan Tiêu Tiêu cần túi lớn túi nhỏ trên tay đưa lên trước mặt ông, lúc nảy cô có mua vài phần ăn từ nhà hàng về cho Nhan Nghị, cô kéo lấy tay ông nũng nịu.
"Ba! Đây là con mua cho ba đó, ba ăn đi!"
Ông nhìn Nhan Tiêu Tiêu bằng ánh mắt hoài nghi.
"Con mua?"
Cô lập tức trả lời.
"Đúng đó, là con mua, ba nghĩ con nhặt được à?"
"Không, nếu là đồ của con dù có khó ăn ra sau ba cũng không bỏ sót miếng nào, nhưng nếu là của tên đi cùng con, dù là sơn hào hải vị ba cũng vứt bỏ!
Nghe ông nói đến đây, tim cô giật thót một cái, nếu ông biết những thứ đồ này là Lâm Dục Thần trả tiền chắc sẽ đem quăng đi mất.
"Được rồi ba! Vào ăn đi!"
Nhan Tiêu Tiêu vào bếp đỗ những món ăn kia ra nồi hâm nóng lại rồi múc ra cho ba mình.
"Ba ăn đi, nhà hàng này nấu ăn rất ngon đó!"
Nhan Nghị mỉm cười, đứa con gái này của ông thật hiếu thảo, chỗ nào ông cũng hài lòng về cô chỉ có điều chuyện cô cứ qua lại với Lâm Dục Thần làm ông cảm thấy vô cùng không hài lòng.
Ông vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, thấy con gái cứ nhìn mình ăn ông tưởng cô đã đói.
"Nếu con cảm thấy muốn ăn nữa thì ăn thêm đi, bao nhiêu đây ba không ăm hết được!"
Nhan Tiêu Tiêu lắc đầu.
"Con no rồi!"
Cô e dè quan sát sắc mặt của Nhan Nghị rồi lấy hết can đảm cất lời.
"Ba! Chúng ta chuyển nhà qua Trung Quốc được không?"
Nhan Tiêu Tiêu vừa nói xong, Nhan Nghị lập tức dừng ăn, đôi mắt ánh lên sự khó chịu.
"Chuyển nhà đến Trung Quốc? Tại sao chứ? Ở đây chúng ta vẫn sống tốt mà?"
Trong lòng cô kinh sợ, dè dặt nói.
"Công ty con vừa mới mở chi nhánh riêng ở Trung Quốc, họ điều con đến đó để làm việc, mức lương cao gấp đôi khi làm ở đây, cho nên con...con mới yêu cầu việc này. Ba! Có thể không?"
Nhan Nghị lập tức từ chối.
"Không được! Chúng ta đang yên đang lành ở đây, tự dưng lại chuyển con đi nơi khác, chủ công ty đó là ai, ba đi đến nói chuyện với người đó!"
"Ba! Người ta cũng đưa ra mức lương vô cùng cao, còn trợ giúp nhà cửa, chi phí đi lại cho chúng ta, đâu có quá đáng gì!"
Nhan Nghị vẫn kiên quyết không đồng ý.
"Tiêu Tiêu! Cho dù con có thất nghiệp, ba cũng đủ tiền nuôi con!"
"Ba! Tại sao từ trước đến nay, mỗi khi nhắc đến trở về Trung Quốc, ba đều không cho con đi? Con thấy việc trồng trọt của ba khá vất vã, lợi nhuận cũng chẳng là bao, chúng ta bán mảnh đất này để sang bên kia làm ăn có được không ba?"
"Ba nói không là không!"
Nhan Nghị tức giận đập bàn một cái, Nhan Tiêu Tiêu sợ hãi run rẩy, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của ba mình như vậy lần nào, nhưng cô cũng không hiểu tại sao không bao giờ ông để cô sang Trung Quốc.
Nhớ lúc trước ông ấy nói mẹ cô đã sinh cô ra tại đó rồi chết đi, nhưng chưa lần nào đưa cô sang đó để thăm bia mộ của mẹ, phận làm con cô thấy vô cùng có lỗi.
"Ba! Ba không muốn về thăm mẹ sao? Mẹ đã ở đó suốt hai mươi mấy năm, chúng ta không qua đó lấy một lần, ba không cảm thấy có lỗi với mẹ sao?"
Nói đến mẹ cô, cơ mặt Nhan Nghị cứng đờ. Nhớ lúc trước đến ngày giỗ của Lam Nhã Huệ, ông luôn mua cho bà bó hoa huệ trắng đặt trước mộ rồi đứng lặng người cả tiếng đồng hồ mới chịu rời đi, cả đời này điều ông hối tiếc và dằng dặc nhất cũng chỉ có mình bà ấy.
Thấy ông có vẻ đắng đo, Nhan Tiêu Tiêu nói thêm.
"Từ lúc nhỏ đến giờ, con chưa nhìn thấy ảnh của mẹ cũng chưa đặt chân đến mộ của mẹ lần nào, thật sự con rất buồn lòng, con cảm thấy bản thân thật bất hiếu, đã hại chết mẹ còn không ngó ngàng đến bà ấy. Có những lúc con nhìn thấy mẹ trong những giấc mơ nhưng rất ngắn ngủi rồi tỉnh lại, con còn mong giấc mơ ấy kéo dài để được gặp mẹ nhiều hơn nữa!"
Nhan Tiêu Tiêu hít mũi, lau nước mắt trên má.
"Ba! Mẹ đã bị chúng ta bỏ hết hơn hai mươi năm trời rồi, mong ba đừng để mẹ cô độc nữa, chúng ta về Trung Quốc, nha ba!"
Thâm tâm Nhan Nghị ngứa ngáy, những lời Nhan Tiêu Tiêu nói vô cùng xót xa, đúng thế, dù đứng trước thân phận nào cô cũng chưa bao giờ được đặt chân đến mộ của mẹ mình lấy một lần, lại tự trách bản thân là nguyên nhân làm bà ấy chết đi, nếu cô biết mẹ cô là do ông chính tay sát hại, chắc rằng cô lại như trước đây, xua đuổi, sợ hãi ông.
Nhan Nghị nhắm mắt, suy nghĩ thật lâu rồi đưa ra câu trả lời.
"Được! Chúng ta sẽ về Trung Quốc!"
Nhan Tiêu Tiêu vui mừng bật khóc, cô vừa vui vì được gặp mẹ mình vừa mừng vì có thể bên cạnh anh, cô đi đến ôm chằm lấy Nhan Nghị.
"Ba! Cảm ơn ba đã đồng ý!"
Nhan Nghị nhìn con gái của mình, lần nào cũng về nhà muộn với Lâm Dục Thần, ông thật sự hết chịu nổi, đôi khi còn nổi lên ý định bắt nhốt cô ở trong nhà.
Thấy ba mình hầm hầm nóng giận, Nhan Tiêu Tiêu mỉm cười dỗ ngọt ông.
"Ba vẫn chưa ngủ à? Ba xem con đã mua gì về cho ba này!"
Nhan Tiêu Tiêu cần túi lớn túi nhỏ trên tay đưa lên trước mặt ông, lúc nảy cô có mua vài phần ăn từ nhà hàng về cho Nhan Nghị, cô kéo lấy tay ông nũng nịu.
"Ba! Đây là con mua cho ba đó, ba ăn đi!"
Ông nhìn Nhan Tiêu Tiêu bằng ánh mắt hoài nghi.
"Con mua?"
Cô lập tức trả lời.
"Đúng đó, là con mua, ba nghĩ con nhặt được à?"
"Không, nếu là đồ của con dù có khó ăn ra sau ba cũng không bỏ sót miếng nào, nhưng nếu là của tên đi cùng con, dù là sơn hào hải vị ba cũng vứt bỏ!
Nghe ông nói đến đây, tim cô giật thót một cái, nếu ông biết những thứ đồ này là Lâm Dục Thần trả tiền chắc sẽ đem quăng đi mất.
"Được rồi ba! Vào ăn đi!"
Nhan Tiêu Tiêu vào bếp đỗ những món ăn kia ra nồi hâm nóng lại rồi múc ra cho ba mình.
"Ba ăn đi, nhà hàng này nấu ăn rất ngon đó!"
Nhan Nghị mỉm cười, đứa con gái này của ông thật hiếu thảo, chỗ nào ông cũng hài lòng về cô chỉ có điều chuyện cô cứ qua lại với Lâm Dục Thần làm ông cảm thấy vô cùng không hài lòng.
Ông vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, thấy con gái cứ nhìn mình ăn ông tưởng cô đã đói.
"Nếu con cảm thấy muốn ăn nữa thì ăn thêm đi, bao nhiêu đây ba không ăm hết được!"
Nhan Tiêu Tiêu lắc đầu.
"Con no rồi!"
Cô e dè quan sát sắc mặt của Nhan Nghị rồi lấy hết can đảm cất lời.
"Ba! Chúng ta chuyển nhà qua Trung Quốc được không?"
Nhan Tiêu Tiêu vừa nói xong, Nhan Nghị lập tức dừng ăn, đôi mắt ánh lên sự khó chịu.
"Chuyển nhà đến Trung Quốc? Tại sao chứ? Ở đây chúng ta vẫn sống tốt mà?"
Trong lòng cô kinh sợ, dè dặt nói.
"Công ty con vừa mới mở chi nhánh riêng ở Trung Quốc, họ điều con đến đó để làm việc, mức lương cao gấp đôi khi làm ở đây, cho nên con...con mới yêu cầu việc này. Ba! Có thể không?"
Nhan Nghị lập tức từ chối.
"Không được! Chúng ta đang yên đang lành ở đây, tự dưng lại chuyển con đi nơi khác, chủ công ty đó là ai, ba đi đến nói chuyện với người đó!"
"Ba! Người ta cũng đưa ra mức lương vô cùng cao, còn trợ giúp nhà cửa, chi phí đi lại cho chúng ta, đâu có quá đáng gì!"
Nhan Nghị vẫn kiên quyết không đồng ý.
"Tiêu Tiêu! Cho dù con có thất nghiệp, ba cũng đủ tiền nuôi con!"
"Ba! Tại sao từ trước đến nay, mỗi khi nhắc đến trở về Trung Quốc, ba đều không cho con đi? Con thấy việc trồng trọt của ba khá vất vã, lợi nhuận cũng chẳng là bao, chúng ta bán mảnh đất này để sang bên kia làm ăn có được không ba?"
"Ba nói không là không!"
Nhan Nghị tức giận đập bàn một cái, Nhan Tiêu Tiêu sợ hãi run rẩy, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của ba mình như vậy lần nào, nhưng cô cũng không hiểu tại sao không bao giờ ông để cô sang Trung Quốc.
Nhớ lúc trước ông ấy nói mẹ cô đã sinh cô ra tại đó rồi chết đi, nhưng chưa lần nào đưa cô sang đó để thăm bia mộ của mẹ, phận làm con cô thấy vô cùng có lỗi.
"Ba! Ba không muốn về thăm mẹ sao? Mẹ đã ở đó suốt hai mươi mấy năm, chúng ta không qua đó lấy một lần, ba không cảm thấy có lỗi với mẹ sao?"
Nói đến mẹ cô, cơ mặt Nhan Nghị cứng đờ. Nhớ lúc trước đến ngày giỗ của Lam Nhã Huệ, ông luôn mua cho bà bó hoa huệ trắng đặt trước mộ rồi đứng lặng người cả tiếng đồng hồ mới chịu rời đi, cả đời này điều ông hối tiếc và dằng dặc nhất cũng chỉ có mình bà ấy.
Thấy ông có vẻ đắng đo, Nhan Tiêu Tiêu nói thêm.
"Từ lúc nhỏ đến giờ, con chưa nhìn thấy ảnh của mẹ cũng chưa đặt chân đến mộ của mẹ lần nào, thật sự con rất buồn lòng, con cảm thấy bản thân thật bất hiếu, đã hại chết mẹ còn không ngó ngàng đến bà ấy. Có những lúc con nhìn thấy mẹ trong những giấc mơ nhưng rất ngắn ngủi rồi tỉnh lại, con còn mong giấc mơ ấy kéo dài để được gặp mẹ nhiều hơn nữa!"
Nhan Tiêu Tiêu hít mũi, lau nước mắt trên má.
"Ba! Mẹ đã bị chúng ta bỏ hết hơn hai mươi năm trời rồi, mong ba đừng để mẹ cô độc nữa, chúng ta về Trung Quốc, nha ba!"
Thâm tâm Nhan Nghị ngứa ngáy, những lời Nhan Tiêu Tiêu nói vô cùng xót xa, đúng thế, dù đứng trước thân phận nào cô cũng chưa bao giờ được đặt chân đến mộ của mẹ mình lấy một lần, lại tự trách bản thân là nguyên nhân làm bà ấy chết đi, nếu cô biết mẹ cô là do ông chính tay sát hại, chắc rằng cô lại như trước đây, xua đuổi, sợ hãi ông.
Nhan Nghị nhắm mắt, suy nghĩ thật lâu rồi đưa ra câu trả lời.
"Được! Chúng ta sẽ về Trung Quốc!"
Nhan Tiêu Tiêu vui mừng bật khóc, cô vừa vui vì được gặp mẹ mình vừa mừng vì có thể bên cạnh anh, cô đi đến ôm chằm lấy Nhan Nghị.
"Ba! Cảm ơn ba đã đồng ý!"
Bình luận facebook