Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: Có phải con yêu nó rồi không?
Lâm Dục Thần đang ở căn nhà hàng mà trước đây anh cùng cô đi đến, lúc trước cũng tại căn phòng này, anh và Tiểu Yên của anh vui vẻ bên nhau.
5 năm sau này, anh muốn cùng cô ôn lại kỉ niệm đó. Muốn cô nhớ lại quá khứ vui vẻ của cả hai, anh biết tỉ lệ nhớ vô cùn nhỏnhưng anh vẫn muốn thử.
Lâm Dục Thần đã tìm gặp bác sĩ nội thần kinh nổi tiếng nhất đất nước, có tiếng số một số hai trên thế giới tên là Jame nói tất cả tình hình.
Vị bác sĩ này ngẫm nghĩ một lúc, tình trạng này chỉ có thể là bị thôi miên mà ra. Người thôi miên sẽ xóa hết kí ức của người được thôi miên, sau đó thay thế bằng một đoạn kí ức khác, đương nhiên là vô cùng chân thật, nên những người bị thôi miên đều không nhớ lấy một mảnh kí ức ban đầu.
Mà cách duy nhất để người đó nhớ lại vẫn là thôi miên. Cách làm này tỉ lệ thành công khá nhỏ, dưới năm mươi phần trăm, đòi hỏi người đó phải có ý chí quyết tâm nhớ lại cao độ mới có thể làm được. Cho nên đưa cô đến những nơi đã từng đến muốn cô nhớ lại xác suất thành công dường như không có nổi lấy một chút.
Vậy nên anh đã để cô về đây, mục đích là cho Jame thôi miên để cô nhớ lại.
Nhìn bàn tiệc sang trọng đốt đầy nến, một chai rượu vang cùng hai chiếc ly sang trọng, trên chiếc bàn có trãi tấm ga màu trắng rắc đầy hoa hồng lãng mạn, anh cong môi hài lòng.
Điện thoại đột nhiên run lên, Lâm Dục Thần chau mày nhìn số điện thoại rồi bắt máy.
"Lại có chuyện gì?"
Tên thuộc hạ gấp gáp nói.
"Lão đại! Không xong rồi, lúc nảy ông Nhan bảo cô Nhan đang bị sốt cao trên phòng, nhờ tôi lên bế cô ấy xuống chở đến bệnh viện. Tôi lập tức lên phòng nhưng không thấy cô Nhan đâu cả, sau đó phát hiện ông Nhan cũng biến mất!"
Lâm Dục Thần lên cơn thịnh nộ hất đổ cả bàn ăn được trang trí lãng mạn trước mắt xuống đất. Tiếng đỗ bể kinh thiên động địa vang lên từ loa điện thoại khiến tên thuộc hạ hoảng sợ, nếu mà hắn ở trước mặt lão đại của mình thì xác định anh sẽ lập tức xé xác hắn.
"Vô dụng! Mau cút về bang tự chặt bỏ một cánh tay rồi biến khỏi mắt tôi vĩnh viễn!"
Lâm Dục Thần đã nhắc nhở tên thuộc hạ để mắt đến Nhan Nghị, thế mà tên này vẫn dễ dàng bị lừa, phế đi cánh tay của hắn là vô cùng thích đáng, người vô dụng như hắn, Lâm Dục Thần vô cùng ghét bỏ, nếu phát hiện sẽ bị loại trừ khỏi bang hội.
Anh tắt máy sau đó đi nhanh xuống tầng hầm lấy xe, kiểm tra định vị của Nhan Tiêu Tiêu.
Trong lúc hôn cô, anh đã cố tình nhét thiết bị định vị vào tóc, thiết bị rất nhỏ, nhỏ bằng hạt vừng và dính kết nên rất khó phát hiện.
Lâm Dục Thần làm thế nhằm phòng bị Nhan Nghị dở trò, không ngoài dự đoán của anh, ông ta đã đưa Nhan Tiêu Tiêu trốn đi mất.
Vạch đỏ chói trong điện thoại đang chuyển động, về phía sân bay, Lâm Dục Thần tức giận, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng tốc độ kinh người, vượt mặt vô số chiếc xe, đèn đỏ để đến nơi.
Két!!!
Tiếng xe ô tô thắng gấp, Lâm Dục Thần trực tiếp đỗ xe ở ven đường chạy thật nhanh vào trong, nhưng không kịp nữa, cùng lúc này, chiếc máy bay đang bắt đầu cất cánh, tiếng động lớn vọng vào tai, dần dần bay lên trời.
Trong lòng Lâm Dục Thần không khỏi thất vọng. Không được, anh không bao giờ để bản thân đánh mất đi cô một lần nữa.
_______________
Lúc Nhan Tiêu Tiêu tĩnh lại đã qua một đêm sau đó, đầu cô nặng trĩu mệt mỏi, đôi mắt mơ màng mở ra nhìn xung quanh nhăn mặt.
Đây là đâu?
Nhìn căn phòng xa lạ trước mắt, cô hoảng hốt ngồi dậy. Cố gắng nhớ lại lúc trước khi mình thiếp đi. Cô nhớ lúc vừa ăn cơm với Nhan Nghị xong thì bỗng nhiên cơn buồn ngủ kinh khủng đánh úp, sau đó cô không nhớ gì cả.
Căn phòng ở nhà của Lâm Dục Thần chuẩn bị, cô đã thấy từ hôm qua, hoàn toàn khác hẳn nơi này.
Nhan Tiêu Tiêu tò mò đi ra khỏi phòng, nhìn xung quanh căn nhà, cô nhận biết đây là căn nhà không quá lớn, trang trí theo phong cách Á Âu hiện đại, nhưng không giống như nhà cũ tại Pháp của cô hoặc ngôi nhà sang trọng của Lâm Dục Thần cho cô ở.
Cô tiếp tục đi, mùi thơm nhè nhẹ sọc vào mũi, Nhan Tiêu Tiêu càng tiến đến thì mùi thơm càng đậm, đưa mắt nhìn lấy căn phòng trước mặt.
"Ba?"
Nghe tiếng gọi, Nhan Nghị người đeo tạp dề, xoay cổ nhìn Nhan Tiêu Tiêu mỉm cười.
"Dậy rồi à? Con ngồi chờ ba một lát, còn một chút nữa sẽ xong ngay!"
Trước thái độ bình thường của Nhan Nghị, Nhan Tiêu Tiêu híp mắt không hiểu.
"Ba! Sao chúng ta ở đây?"
Ông vừa xào đồ ăn, vừa đáp.
"Từ nay về sau, chúng ta sẽ định cư tại đây!"
"Sao ạ? Nhưng đây là đâu?"
Cô không hiểu, ông đưa cô đến đây để làm gì chứ?
Nhan Nghị vẫn chăm chú làm đồ ăn, chỉ nhàn nhạt giải thích.
"Ba thấy chúng ta ở lại Trung Quốc không thích hợp!"
"Vậy...đây là nước nào?"
"Nga!"
Cô không khỏi hoảng hốt, to mắt nhìn ông. Lúc này cô mới để ý đến tình cảnh lúc trước khi ngất xĩu. Ba cô cũng có ăn cùng nhưng không hề động đũa đến đĩa sườn xào chua ngọt mà cô thích nhất, bình thường ông cũng ít có ăn đến, nhường hết cho cô, nên cô chẳng nghi ngờ gì cả, không ngờ lần này, ông đã hạ thuốc mình.
"Ba là bỏ thuốc vào trong thức ăn cho con rồi nhân lúc con hôn mê đưa đến đây?"
Trước câu hỏi ngờ vực của con gái, Nhan Nghị chỉ nhẹ đáp một tiếng "Ừm".
Cô không khỏi thản thốt mà vô ý lớn tiếng.
"Ba! Tại sao ba không nói với con tiếng nào mà hạ thuốc để đưa con đến đây? Sao chúng ta không thể ở lại Trung Quốc chứ? Mẹ được chôn cất tại đó, mà với lại con đã có công việc ổn định, tại sao ba lại chuyển qua Nga?"
"Im miệng!"
Nhan Nghị dùng lực mạnh tắt bếp trừng mắt với Nhan Tiêu Tiêu.
"Con còn dám nói đến chuyện đó? Nhan Tiêu Tiêu, ba mới là người sinh ra con nên đừng hòng qua mặt ba. Dám lợi dụng chuyện của mẹ con lừa ba đến đây là muốn làm việc với Lâm Dục Thần, còn nói dối công ty con vừa mới nghỉ việc mở chi nhánh bên Trung Quốc. Nhan Tiêu Tiêu! Từ lúc nào con to gan lớn mật dám nói dối ba như vậy? Có phải là thằng khốn đó xúi giục con không?"
Trong lòng Nhan Tiêu Tiêu đầy sững sốt. Sao...sao ba cô lại biết việc này?
Cô đi đến nắm lấy tay ba mình nức nở.
"Ba! Xin lỗi con...con sai rồi! Nhưng mà con không hiểu vì sao ba lại ghét Lâm Dục Thần đến vậy, cũng vì ba ghét bỏ anh ấy, con mới nói dối lừa ba...!"
Chưa kịp nói xong, Nhan Nghị đã bóp chặt lấy cổ tay cô hét lớn.
"Nói! Có phải con yêu nó rồi không?"
5 năm sau này, anh muốn cùng cô ôn lại kỉ niệm đó. Muốn cô nhớ lại quá khứ vui vẻ của cả hai, anh biết tỉ lệ nhớ vô cùn nhỏnhưng anh vẫn muốn thử.
Lâm Dục Thần đã tìm gặp bác sĩ nội thần kinh nổi tiếng nhất đất nước, có tiếng số một số hai trên thế giới tên là Jame nói tất cả tình hình.
Vị bác sĩ này ngẫm nghĩ một lúc, tình trạng này chỉ có thể là bị thôi miên mà ra. Người thôi miên sẽ xóa hết kí ức của người được thôi miên, sau đó thay thế bằng một đoạn kí ức khác, đương nhiên là vô cùng chân thật, nên những người bị thôi miên đều không nhớ lấy một mảnh kí ức ban đầu.
Mà cách duy nhất để người đó nhớ lại vẫn là thôi miên. Cách làm này tỉ lệ thành công khá nhỏ, dưới năm mươi phần trăm, đòi hỏi người đó phải có ý chí quyết tâm nhớ lại cao độ mới có thể làm được. Cho nên đưa cô đến những nơi đã từng đến muốn cô nhớ lại xác suất thành công dường như không có nổi lấy một chút.
Vậy nên anh đã để cô về đây, mục đích là cho Jame thôi miên để cô nhớ lại.
Nhìn bàn tiệc sang trọng đốt đầy nến, một chai rượu vang cùng hai chiếc ly sang trọng, trên chiếc bàn có trãi tấm ga màu trắng rắc đầy hoa hồng lãng mạn, anh cong môi hài lòng.
Điện thoại đột nhiên run lên, Lâm Dục Thần chau mày nhìn số điện thoại rồi bắt máy.
"Lại có chuyện gì?"
Tên thuộc hạ gấp gáp nói.
"Lão đại! Không xong rồi, lúc nảy ông Nhan bảo cô Nhan đang bị sốt cao trên phòng, nhờ tôi lên bế cô ấy xuống chở đến bệnh viện. Tôi lập tức lên phòng nhưng không thấy cô Nhan đâu cả, sau đó phát hiện ông Nhan cũng biến mất!"
Lâm Dục Thần lên cơn thịnh nộ hất đổ cả bàn ăn được trang trí lãng mạn trước mắt xuống đất. Tiếng đỗ bể kinh thiên động địa vang lên từ loa điện thoại khiến tên thuộc hạ hoảng sợ, nếu mà hắn ở trước mặt lão đại của mình thì xác định anh sẽ lập tức xé xác hắn.
"Vô dụng! Mau cút về bang tự chặt bỏ một cánh tay rồi biến khỏi mắt tôi vĩnh viễn!"
Lâm Dục Thần đã nhắc nhở tên thuộc hạ để mắt đến Nhan Nghị, thế mà tên này vẫn dễ dàng bị lừa, phế đi cánh tay của hắn là vô cùng thích đáng, người vô dụng như hắn, Lâm Dục Thần vô cùng ghét bỏ, nếu phát hiện sẽ bị loại trừ khỏi bang hội.
Anh tắt máy sau đó đi nhanh xuống tầng hầm lấy xe, kiểm tra định vị của Nhan Tiêu Tiêu.
Trong lúc hôn cô, anh đã cố tình nhét thiết bị định vị vào tóc, thiết bị rất nhỏ, nhỏ bằng hạt vừng và dính kết nên rất khó phát hiện.
Lâm Dục Thần làm thế nhằm phòng bị Nhan Nghị dở trò, không ngoài dự đoán của anh, ông ta đã đưa Nhan Tiêu Tiêu trốn đi mất.
Vạch đỏ chói trong điện thoại đang chuyển động, về phía sân bay, Lâm Dục Thần tức giận, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng tốc độ kinh người, vượt mặt vô số chiếc xe, đèn đỏ để đến nơi.
Két!!!
Tiếng xe ô tô thắng gấp, Lâm Dục Thần trực tiếp đỗ xe ở ven đường chạy thật nhanh vào trong, nhưng không kịp nữa, cùng lúc này, chiếc máy bay đang bắt đầu cất cánh, tiếng động lớn vọng vào tai, dần dần bay lên trời.
Trong lòng Lâm Dục Thần không khỏi thất vọng. Không được, anh không bao giờ để bản thân đánh mất đi cô một lần nữa.
_______________
Lúc Nhan Tiêu Tiêu tĩnh lại đã qua một đêm sau đó, đầu cô nặng trĩu mệt mỏi, đôi mắt mơ màng mở ra nhìn xung quanh nhăn mặt.
Đây là đâu?
Nhìn căn phòng xa lạ trước mắt, cô hoảng hốt ngồi dậy. Cố gắng nhớ lại lúc trước khi mình thiếp đi. Cô nhớ lúc vừa ăn cơm với Nhan Nghị xong thì bỗng nhiên cơn buồn ngủ kinh khủng đánh úp, sau đó cô không nhớ gì cả.
Căn phòng ở nhà của Lâm Dục Thần chuẩn bị, cô đã thấy từ hôm qua, hoàn toàn khác hẳn nơi này.
Nhan Tiêu Tiêu tò mò đi ra khỏi phòng, nhìn xung quanh căn nhà, cô nhận biết đây là căn nhà không quá lớn, trang trí theo phong cách Á Âu hiện đại, nhưng không giống như nhà cũ tại Pháp của cô hoặc ngôi nhà sang trọng của Lâm Dục Thần cho cô ở.
Cô tiếp tục đi, mùi thơm nhè nhẹ sọc vào mũi, Nhan Tiêu Tiêu càng tiến đến thì mùi thơm càng đậm, đưa mắt nhìn lấy căn phòng trước mặt.
"Ba?"
Nghe tiếng gọi, Nhan Nghị người đeo tạp dề, xoay cổ nhìn Nhan Tiêu Tiêu mỉm cười.
"Dậy rồi à? Con ngồi chờ ba một lát, còn một chút nữa sẽ xong ngay!"
Trước thái độ bình thường của Nhan Nghị, Nhan Tiêu Tiêu híp mắt không hiểu.
"Ba! Sao chúng ta ở đây?"
Ông vừa xào đồ ăn, vừa đáp.
"Từ nay về sau, chúng ta sẽ định cư tại đây!"
"Sao ạ? Nhưng đây là đâu?"
Cô không hiểu, ông đưa cô đến đây để làm gì chứ?
Nhan Nghị vẫn chăm chú làm đồ ăn, chỉ nhàn nhạt giải thích.
"Ba thấy chúng ta ở lại Trung Quốc không thích hợp!"
"Vậy...đây là nước nào?"
"Nga!"
Cô không khỏi hoảng hốt, to mắt nhìn ông. Lúc này cô mới để ý đến tình cảnh lúc trước khi ngất xĩu. Ba cô cũng có ăn cùng nhưng không hề động đũa đến đĩa sườn xào chua ngọt mà cô thích nhất, bình thường ông cũng ít có ăn đến, nhường hết cho cô, nên cô chẳng nghi ngờ gì cả, không ngờ lần này, ông đã hạ thuốc mình.
"Ba là bỏ thuốc vào trong thức ăn cho con rồi nhân lúc con hôn mê đưa đến đây?"
Trước câu hỏi ngờ vực của con gái, Nhan Nghị chỉ nhẹ đáp một tiếng "Ừm".
Cô không khỏi thản thốt mà vô ý lớn tiếng.
"Ba! Tại sao ba không nói với con tiếng nào mà hạ thuốc để đưa con đến đây? Sao chúng ta không thể ở lại Trung Quốc chứ? Mẹ được chôn cất tại đó, mà với lại con đã có công việc ổn định, tại sao ba lại chuyển qua Nga?"
"Im miệng!"
Nhan Nghị dùng lực mạnh tắt bếp trừng mắt với Nhan Tiêu Tiêu.
"Con còn dám nói đến chuyện đó? Nhan Tiêu Tiêu, ba mới là người sinh ra con nên đừng hòng qua mặt ba. Dám lợi dụng chuyện của mẹ con lừa ba đến đây là muốn làm việc với Lâm Dục Thần, còn nói dối công ty con vừa mới nghỉ việc mở chi nhánh bên Trung Quốc. Nhan Tiêu Tiêu! Từ lúc nào con to gan lớn mật dám nói dối ba như vậy? Có phải là thằng khốn đó xúi giục con không?"
Trong lòng Nhan Tiêu Tiêu đầy sững sốt. Sao...sao ba cô lại biết việc này?
Cô đi đến nắm lấy tay ba mình nức nở.
"Ba! Xin lỗi con...con sai rồi! Nhưng mà con không hiểu vì sao ba lại ghét Lâm Dục Thần đến vậy, cũng vì ba ghét bỏ anh ấy, con mới nói dối lừa ba...!"
Chưa kịp nói xong, Nhan Nghị đã bóp chặt lấy cổ tay cô hét lớn.
"Nói! Có phải con yêu nó rồi không?"
Bình luận facebook