Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70: Không cần gì hết, chỉ cần anh thôi!
Lâm Dục Thần dẫn Nhan Tiêu Tiêu lên phòng làm việc của mình, cô thích thú khám phá xung quanh.
Hình ảnh này giống hệt như 5 năm trước, lần đầu tiên cô đến khám phá căn phòng làm việc to lớn của Lâm Dục Thần.
Nhìn từng đồ vật sờ mó một lát, cô to mắt hỏi anh.
"Sao anh lại giàu đến thế chứ? Nơi nào có anh thì cũng rộng lớn ngăn nắp, thật ganh tị mà!"
Bế cô ngồi vào ghế làm việc, hôn lên môi cô một cái rồi cất lời.
"Vậy thì cưới anh đi, anh sẽ cho em tất cả!"
Cô bật cười nằm gọn trong lòng Lâm Dục Thần.
"Em không cần gì hết, chỉ cần anh thôi!"
Đẩy cô ra khỏi ngực mình, kề sát mặt cả hai vào nhau, anh hỏi.
"Hửm? Thiệt sao?"
Nhan Tiêu Tiêu ngại ngùng gật đầu. Lâm Dục Thần vô cùng vui sướng.
"Vậy anh ngay trước mặt em đây này, đến đây với anh nào baby!"
Nói hết câu, anh áp môi mình bao phũ lên đôi môi đỏ mọng kia hôn đắm đuối, luồn chiếc lưỡi mạnh mẽ chơi đùi với cái lưỡi nhỏ rụt rè bên trong, đến khi thỏa thích thì trườn xuống cái cổ trắng ngần liếm láp.
Nhan Tiêu Tiêu cố khôi phục lí trí đẩy người anh ra.
"Thần! Chúng ta đến đây làm việc mà, anh đừng dở thói lưu manh nữa!"
Lâm Dục Thần không nghe lời, cởi nút áo trước ngực cô ra đưa miệng vào trong hôn hít.
"Ưm! Buông em ra!"
Nhan Tiêu Tiêu đẩy đầu anh, dùng tay che ngực mình tức giận.
"Lâm Dục Thần! Anh đàng hoàng một chút!"
Không biết xấu hổ là gì, anh vênh váo nói.
"Anh đã rất đàng hoàng rồi, nếu không em nói xem, anh sẽ làm ra những việc gì?"
Lâm Dục Thần lại cúi xuống cắn vào cổ cô một cái.
Nhan Tiêu Tiêu tức giận hét lớn tên anh, Lâm Dục Thần mới chịu buông tha cho cô, chỉnh sửa đồ đặc cho cô ngay ngắn rồi hôn một cái lên cái trán nhỏ kia.
"Được chưa bảo bối! Anh đàng hoàng theo ý em rồi đây!"
Cô thở dài bất lực.
"Vậy em cần làm những gì?"
Với tay lấy một sấp giấy tờ bênh cạnh nói với Nhan Tiêu Tiêu.
"Em thống kê hai bản này! Chuẩn bị một kế hoạch phát thảo về dự án xây dựng khu công nghiệp tập trung!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu, không tránh khỏi lo lắng.
"Nhưng mà em vừa mới nhận việc, anh đã đưa em thứ này có quá nhanh không? Em sợ không thể hoàn thành được, lại sợ chuyện đánh cấp tài liệu lần trước xảy ra!"
Ôm chặt Nhan Tiêu Tiêu vào lòng, anh nhỏ giọng.
"Anh tin em! Chẳng lẽ em không tin bản thân mình! Em yên tâm, anh không để tình trạng đó lại diễn ra với em nữa đâu!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu yên tâm.
"Vậy em về chỗ ngồi đây!"
"Không ngồi ở đây với anh sao?"
Trừng anh một cái, cô cất lời.
"Em không ngu ở đây để anh đè ra hôn hít rồi cả hai bỏ dở công việc!"
Lâm Dục Thần cười ra tiếng đành thả cô ra để cô và anh có thể yên ổn làm việc.
Thật sự có bảo bối nhỏ của mình ở đây, anh không thể tập trung tinh thần mà làm việc được.
Chú tâm vào đống tài liệu vài phút lại liếc mắt nhìn đến cô gái nhỏ ngồi ở bàn làm việc đang chăm chú, khóe môi nghiêm nghị nhẹ khẽ cong lên.
_______
Vì soạn kế hoạch mà Lâm Dục Thần nói, Nhan Tiêu Tiêu đã thức đến hơn 12 giờ đêm để hoàn thành công việc. Thấy cô vẫn miệt mài chăm chỉ, anh tự trách mình vì sao lại làm cho cô cực nhọc.
Vốn dĩ anh làm thế là vì không muốn cấp dưới bàn ra tán vào, nói cô không có thực lực, dựa vào quan hệ với anh mới ngồi lên được chức thư kí.
Anh thì chẳng quan tâm đến lời bọn họ, chỉ sợ bảo bối của anh thì không như thế.
Hình ảnh này giống hệt như 5 năm trước, lần đầu tiên cô đến khám phá căn phòng làm việc to lớn của Lâm Dục Thần.
Nhìn từng đồ vật sờ mó một lát, cô to mắt hỏi anh.
"Sao anh lại giàu đến thế chứ? Nơi nào có anh thì cũng rộng lớn ngăn nắp, thật ganh tị mà!"
Bế cô ngồi vào ghế làm việc, hôn lên môi cô một cái rồi cất lời.
"Vậy thì cưới anh đi, anh sẽ cho em tất cả!"
Cô bật cười nằm gọn trong lòng Lâm Dục Thần.
"Em không cần gì hết, chỉ cần anh thôi!"
Đẩy cô ra khỏi ngực mình, kề sát mặt cả hai vào nhau, anh hỏi.
"Hửm? Thiệt sao?"
Nhan Tiêu Tiêu ngại ngùng gật đầu. Lâm Dục Thần vô cùng vui sướng.
"Vậy anh ngay trước mặt em đây này, đến đây với anh nào baby!"
Nói hết câu, anh áp môi mình bao phũ lên đôi môi đỏ mọng kia hôn đắm đuối, luồn chiếc lưỡi mạnh mẽ chơi đùi với cái lưỡi nhỏ rụt rè bên trong, đến khi thỏa thích thì trườn xuống cái cổ trắng ngần liếm láp.
Nhan Tiêu Tiêu cố khôi phục lí trí đẩy người anh ra.
"Thần! Chúng ta đến đây làm việc mà, anh đừng dở thói lưu manh nữa!"
Lâm Dục Thần không nghe lời, cởi nút áo trước ngực cô ra đưa miệng vào trong hôn hít.
"Ưm! Buông em ra!"
Nhan Tiêu Tiêu đẩy đầu anh, dùng tay che ngực mình tức giận.
"Lâm Dục Thần! Anh đàng hoàng một chút!"
Không biết xấu hổ là gì, anh vênh váo nói.
"Anh đã rất đàng hoàng rồi, nếu không em nói xem, anh sẽ làm ra những việc gì?"
Lâm Dục Thần lại cúi xuống cắn vào cổ cô một cái.
Nhan Tiêu Tiêu tức giận hét lớn tên anh, Lâm Dục Thần mới chịu buông tha cho cô, chỉnh sửa đồ đặc cho cô ngay ngắn rồi hôn một cái lên cái trán nhỏ kia.
"Được chưa bảo bối! Anh đàng hoàng theo ý em rồi đây!"
Cô thở dài bất lực.
"Vậy em cần làm những gì?"
Với tay lấy một sấp giấy tờ bênh cạnh nói với Nhan Tiêu Tiêu.
"Em thống kê hai bản này! Chuẩn bị một kế hoạch phát thảo về dự án xây dựng khu công nghiệp tập trung!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu, không tránh khỏi lo lắng.
"Nhưng mà em vừa mới nhận việc, anh đã đưa em thứ này có quá nhanh không? Em sợ không thể hoàn thành được, lại sợ chuyện đánh cấp tài liệu lần trước xảy ra!"
Ôm chặt Nhan Tiêu Tiêu vào lòng, anh nhỏ giọng.
"Anh tin em! Chẳng lẽ em không tin bản thân mình! Em yên tâm, anh không để tình trạng đó lại diễn ra với em nữa đâu!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu yên tâm.
"Vậy em về chỗ ngồi đây!"
"Không ngồi ở đây với anh sao?"
Trừng anh một cái, cô cất lời.
"Em không ngu ở đây để anh đè ra hôn hít rồi cả hai bỏ dở công việc!"
Lâm Dục Thần cười ra tiếng đành thả cô ra để cô và anh có thể yên ổn làm việc.
Thật sự có bảo bối nhỏ của mình ở đây, anh không thể tập trung tinh thần mà làm việc được.
Chú tâm vào đống tài liệu vài phút lại liếc mắt nhìn đến cô gái nhỏ ngồi ở bàn làm việc đang chăm chú, khóe môi nghiêm nghị nhẹ khẽ cong lên.
_______
Vì soạn kế hoạch mà Lâm Dục Thần nói, Nhan Tiêu Tiêu đã thức đến hơn 12 giờ đêm để hoàn thành công việc. Thấy cô vẫn miệt mài chăm chỉ, anh tự trách mình vì sao lại làm cho cô cực nhọc.
Vốn dĩ anh làm thế là vì không muốn cấp dưới bàn ra tán vào, nói cô không có thực lực, dựa vào quan hệ với anh mới ngồi lên được chức thư kí.
Anh thì chẳng quan tâm đến lời bọn họ, chỉ sợ bảo bối của anh thì không như thế.
Bình luận facebook