Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-100
Chương 91: Nụ hôn của hắn
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, như ngọn gió xuân ôn nhu, tạo nên gợn sóng trong trái tim bình lặng của Mặc Trì Úy, nhưng sự rung động này thật khó để dò xét được.
Hắn hài lòng với biểu hiện của cô, mặc dù có chút thái độ nhưng hắn rất linh hoạt, không truy cứu đến cùng.
“Tối nay chúng ta cùng ăn cơm, nhớ về sớm.” Hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào cô, giữa hai người chỉ đủ vừa đủ cách nhau một tờ giấy mỏng, “Tôi đợi em.”
Nói rồi, bờ môi mỏng của hắn hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Hai người vẫn đang ở cửa của Cục Dân chính, người ra vào nhiều.
Đường Tâm Nhan tuy là người thuộc giới giải trí hỗn hợp, nhưng về phương diện tình cảm thì mặt vẫn còn mỏng lắm.
Cô siết chặt nắm tay, đấm vào vờ vai rộng của người đàn ông, ngại ngùng nói, “Có người nhìn đấy, bỏ tôi ra!”
Mặc Trì Úy không tiến sâu hơn, chỉ hôn hờ một cái liền ngừng lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngón tay thon dài nắm gò má ửng hồng của cô, môi mỏng ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ đọc ra một dãy số, “Mật khẩu của căn hộ, từ nay trở đi phải ở đây, không được quay lại San Hồ Viện.”
Đường Tâm Nhan thoát ra khỏi lồng ngực rộng, cứng chắc của Mặc Trì Úy, cô hét lên một tiếng rồi nhanh chóng bước xuống bậc thềm.
Mặc Trì Úy không giữ cô nữa.
Nhìn bóng dáng của cô ngày càng nhỏ lại trong gió, khuôn mặt tuấn tú dần trở lại vẻ lạnh lùng, lãnh đạm trước đây.
Mãi cho đến khi cô lên xe, khởi động động cơ, hắn mới đút một tay vào túi, tay kia cầm hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, bước đi mạnh mẽ ung dung rời đi.
Mấy ngày nay Đường Tâm Nhan đều ở Viện Dưỡng lão, cô không trở về San Hồ Viện, cũng không đến căn hộ của Mặc Trì Úy.
Nhưng bây giờ Mặc Trì Úy nói cho cô biết mật mã của căn hộ rồi, cô đương nhiên muốn chuyển đến đó.
Do mấy hôm trước trán cô bị đập vào bàn cà phê, có vết thương thì không thể quay phim được, đạo diễn dời lịch diễn của cô lại mấy ngày, mỗi này cô chỉ cần đến phim trường xem kịch bản, nếu rảnh thì tập dượt lời thoại với Phượng Cừ.
Buổi chiều, cô rời đoàn phim sớm, hai giờ nữa mới tới sáu giờ, cô chuẩn bị về San Hồ Viện thu dọn hành lý.
Diệp Nhiễm ngồi chờ cô về nhà, hai người họ trên đường về không hiểu sao lại nói đến Mặc Trì Úy.
Diệp Nhiễm hỏi, “Tâm Nhan, mấy ngày nay cậu đều không gặp ngài Mặc sao? Mình còn nợ hắn một lời xin lỗi!”
Đường Tâm Nhan không muốn giấu diếm bạn thân của mình, cô bẻ lái, giọng nói nhàn nhạt đáp, “Sáng nay mình đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi, sau đó lại lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn với Mặc Trì Úy.”
Diệp Nhiễm nghe xong, con ngươi trợn tròn, cô hoàn toàn kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Đường Tâm Nhan, cô vừa ly hôn xong lại lập tức kết hôn mà biểu cảm lại cô cùng bình tĩnh lại không lộ chút nào đau thương hay hạnh phúc. “Hôm nay cậu và ngài Mặc…nhận giấy kết hôn?”
Không hiểu chuyện gì xảy ra, Diệp Nhiễm đã biết rõ ràng rằng Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy kết hôn nhưng khi nghe thấy họ mới đó mà đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi thì trái tim cô như vỡ ra một mảnh.
Đó là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tuấn tú, cao quý tựa như một vị thần không thể với tới, trong mắt cô toát lên sự đau khổ và thất vọng.
Cô thật sự không hiểu, Tâm Nhan đã kết hôn lần thứ hai, hắn sao lại có thể thích cô được chứ?
Đường Tâm Nhan đã từng nói, bọn họ mới gặp nhau vài lần, hắn sao lại kết hôn chớp nhoáng với cô như thế?
Tâm Nhan nhìn thấy Diệp Nhiễm cúi đầu ủ rũ, tâm sự trùng trùng, cô nhẹ giọng hỏi, “Sao thế Nhiễm Nhiễm? Có chuyện gì sao?”
Diệp Nhiễm thu lại ánh mắt đang nhìn vô định ra ngoài cửa sổ xe, cô nhìn gương mặt xinh đẹp long lanh của Đường Tâm Nhan, lắc đầu cười, “Không có gì, nhìn thấy cậu kết hôn rồi, mình mừng thay cho cậu, thật sự hy vọng sau này ngài Mặc có thể đối xử tốt với cậu, nhất định không được giống như Phó Tư Thần!”
Chương 92: Không quên được, trái tim thật đau
Đường Tâm Nhan vừa muốn nói gì liền nghe thấy tiếng Diệp Nhiễm thở dài, vẻ mặt buồn bã nói: “Tôi sợ ngài Mặc cũng giống như Phó Tư Thần, lần trước tôi thấy anh ấy tán tỉnh người phụ nữ xinh đẹp đó trong quán bar, sao bây giờ người đàn ông nào cũng có tính cánh này cơ chứ?”
Đường Tâm Nhan nhìn con đường bằng phẳng trước kính xe, lại nghĩ đến người phụ nữ gọi điện cho Mặc Trì Úy với giọng phong tình vạn chủng đó, trái tim cô như trùng xuống.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nhẹ mím môi, Diệp Nhiễm tỏ ra bộ dáng của một người vừa lỡ lời, cắn môi thì thào nói, “Xin lỗi nhé Đường Tâm Nhan, cậu vừa mới kết hôn, mình không nên nói những lời như thế.” Dừng lại một chút, cô cất giọng càng nhẹ nhàng hơn, “Mình chỉ là không muốn cậu phải chịu tổn thương một lần nữa.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, “Mình biết, mình sẽ bảo vệ trái tim của mình!” Mặc Trì Úy là một người đàn ông trưởng thành lại toát lên mùi vị đàn ông mạnh mẽ, đúng thật là quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ có thể bị chìm sâu vào hắn, cô vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng thứ khó kiểm soát nhất chính là trái tim của mình.
“Đúng rồi, Tâm Nhan, tối nay cậu có về căn hộ của ngài Mặc không?”
Đường Tâm Nhan ừ một tiếng, “Nhưng trước tiên mình phải quay lại San Hồ Viện để thu dọn hành lý đã.”
San Hồ Viện vốn là căn hộ mà bố chồng tặng cô và Phó Tư Thần làm quà cưới, sau khi ly hôn, cô đương nhiên không muốn sống ở đó nữa.
Cô lấy vali từ gầm giường ra, lấy từng bộ quần áo trong tủ ra.
Căn hộ này cô đã từng dành rất nhiều tâm huyết và công sức để trang hoàng mọi thứ từ phong cách trang trí cho đến đồ đạc, vật dụng.
Thậm chí đến những đường viền hoa trên rèm cửa sổ cũng chính cô tự mình chọn mẫu và thêu lên.
Quần áo trong tủ ngoài của cô ra, cô còn tự tay thiết kế mấy bộ cho Phó Tư Thần, từ trang phục ở nhà, trang phục thường cho đến trang phục cho những dịp quan trọng.
Nhưng hắn chưa từng mặc qua một lần.
Đường Tâm Nhan nhìn những bộ quần áo nam trong tủ, cô nhẹ nhếch môi, đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.
Lấy quần áo xuống, cô cho tất cả chúng vào hộp.
Phó Tư Thần chưa từng mặc nó, cô có thể tặng nó cho những người có nhu cầu!
Thu dọn quần áo xong, cô lại thu dọn đến khăn tắm, bàn chải đánh răng của mình trong phòng tắm, cho hết vào túi.
Đang kéo vali ra khỏi phòng khách, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Phó Tư Thần trên người nồng nặc mùi rượu bước vào.
Nhìn thấy vali trên tay cô, con ngươi hắn co lại mạnh mẽ.
“Nôn nóng ra đi như thế sao?” Ánh mắt hắn sắc bén lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan không muốn nhiều lời với Phó Tư Thần, cô kéo vali đi thẳng ra hành lang.
Phó Tư Thần đi vài bước lao đến, thân hình cao to của hắn chặn ngay trước mặt cô.
Khi sát đến cô rồi, Đường Tâm Nhan cau mày khi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, “Việc cô tôi đã không còn liên quan gì đến anh rồi!”
Cô đi qua hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Sự thờ ơ, lạnh lùng, tuyệt tình của cô khiến trái tim Phó Tư Thần đau nhói!
Hắn không hiểu tại sao sau khi ly hôn, trái tim của hắn lại vô cùng đau đớn và trống rỗng! Từ sáng đến giờ, hắn như người mất hồn, một nỗi sợ hãi và trống trải mà trước nay chưa từng có trào dâng trong lòng hắn như thủy triều.
Cô như một khối u ác tính, thiêu đốt trái tim hắn.
Không cắt đứt được, hễ nghĩ đến cô ấy thì lại cảm thấy đau khổ.
Hẵn vẫn luôn tự tự cho rằng, cô mới là người tuyệt vọng nếu không có hắn!
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô, cô ấy vẫn ổn, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt không sưng đỏ vì khóc, thậm chí còn không có chút luyến tiếc khi nhìn thấy hắn.
Là hắn đánh giá quá cao tình cảm của cô ấy dành cho hắn hay cô đã tìm được một mái ấm rồi?
“Có phải là Lục Tử Thâm không?” Cô gấp rút muốn ly hôn với tôi chính là vì muốn ở bên Lục Tử Thâm sao?
Chương 93: Sợ không kịp có đựoc cô ấy
Đường Tâm Nhan không hiểu bây giờ Phó Tư Thần còn truy cứu những chuyện này làm gì?
Cô ở bên ai thì có liên quan gì đến hắn?
Cô mím chặt môi, không muốn ở gần hắn thêm một giây nào nữa, Đường Tâm Nhan kéo vali tiến ra cửa và kéo cửa ra.
Sự thờ ơ và lãnh đạm của cô hoàn toàn khiến Phó Tư Thần tức giận.
Có thể là do hắn uống quá nhiều, không kiềm chế được cảm xúc của mình, cứ nghĩ đến việc đánh mất cô, toàn bộ trái tim hắn lại đau đớn tột cùng.
Hắn giật lấy vali trên tay cô, ném vào phòng khách.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô, đẩy cô vào tường.
Động tác của Phó Tư Thần nhanh chóng, Đường Tâm Nhan không kịp phản ứng, đầu cô đã đập vào tường, cảm thấy chóng mặt khó chịu.
Khuôn mặt nhỏ xinh lập tức tối sầm lại, cô lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, “Bỏ tay ra!”
Phó Tư Thần làm gì còn nghe được những gì Đường Tâm Nhan nói, hắn cảm thấy mình sắp phát điên, hoàn toàn bị cô làm cho phát điên!
Vài giờ trước cô vẫn là vợ của hắn!
Sau nửa năm kết hôn, hắn thậm chí còn chưa được nếm mùi vị của cô.
Khi tỉnh táo, hắn nghĩ cô thật dơ bẩn, nhưng bây giờ hắn uống rượu, tâm trí lại trần đầy ham muốn muốn chiếm hữu cô.
Đường Tâm Nhan thấy trong con ngươi nâu của Phó Tư Thần như bùng lên ngọn lửa đỏ, cô hiểu điều này có nghĩa là gì, cô đẩy hắn thật mạnh và đá một cái, nhưng hắn khỏe hơn cô nhiều, cô căn bản không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Phó Tư Thần, không phải anh luôn cho rằng tôi dơ bẩn sao? Chạm vào tôi khiến anh thấy ghê tởm sao?”
Phó Tư Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp trước mặt, dường như đã lâu rồi hắn không ngắm cô thật kỹ.
Hồi nhỏ cô xinh đẹp, nhưng không ngờ lớn lên lại xinh đẹp như thế, thảo nào cô có thể ở bên ngoài quyến rũ nhưng người đàn ông ăn mặc bảnh bao bên ngoài.
Nếu cô không phản bội tình yêu của họ, thì hắn đã không từ bỏ cô trước.
Mắt Phó Tư Thần càng lúc càng lộ tia máu đỏ, hắn giống như quỷ dữ, “Đường Tâm Nhan, bây giờ cô không còn là vợ của tôi nữa rồi, giờ khắc này, cô chỉ là một con mồi, là một con mồi mà tôi muốn ăn!”
“Phó Tư Thần, anh điên rồi phải không?” Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú nhưng đáng ghê tởm này, rõ ràng không thay đổi nhiều so với trước, nhưng lại khiến cô càng ngày càng chán ghét và phản cảm.
Cô trước kia đúng là mù mắt mới loại đàn ông như thế này!
“Đường Tâm Nhan, cô không phải là chưa từng ngủ với đàn ông, còn giả bộ thanh cao làm gì?” Phó Tư Thần véo cằm cô, khuôn mặt tuấn tú âm trầm ghé sát mặt cô.
Mùi nước hoa nam hòa với mùi rượt xộc lên mũi, bụng cô chợt khó chịu, “Tránh ra, anh làm tôi thấy buồn nôn!”
Nghe thấy hai chữ buồn nôn này, đồng tử Phó Tư Thần co chặt lại.
Hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào phòng ngủ, “Đường Tâm Nhan, mẹ cô không phải cần tiền chữa bệnh u não sao? Tôi sẽ cho cô bao nhiêu tùy thích! Tối nay, hãy dang rộng chân ra!”
Đường Tâm Nhan không thể thoát ra, cô nghiêng người cắn vào cánh tay Phó Tư Thần một cái thật mạnh.
Phó Tư Thần bị đau, hắn túm tóc Đường Tâm Nhan, dùng sức đẩy cô xuống đất.
Đường Tâm Nhan không quan tâm đến cơn đau rát ở da đầu, nhanh chóng đứng dậy, nhưng ngay lập tức, thân hình cao lớn của Phó Tư Thần bước tới.
Một tay hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, một tay cởi cúc áo sơ mi của hắn, để lộ ra khuôn ngực cường tráng.
“Đường Tâm Nhan, trước đây không phải cô luôn muốn trở thành người phụ nữ thật sự của tôi sao? Bây giờ tôi thỏa mãn cho cô, cô tốt nhất đừng phản kháng nữa, nếu không tôi sẽ làm cô đau đấy!”
Hắn đè lên người cô, bàn tay to lớn trượt từ khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng xuống đôi môi mềm mại của cô, dường dường có một mùi thơm thoang thoảng trên đó, yếu hầu của hắn hơi động, thở gấp.”
Chương 94: Hãy chủ động lên, giống như một ả đàn bà lẳng lơ
Đường Tâm Nhan nhanh chóng nghiêng đầu, nụ hôn của Phó Tư Thần chỉ rơi trên gò má trắng nõn của cô.
Phó Tư Thần nổi giận đùng đùng nắm lấy cằm cô như muốn bóp nát xương cốt, “Cô giả bộ trinh nữ tử đạo cái gì? Cô giữ thân như ngọc cho ai chứ?”
Đường Tâm Nhan cười lạnh một tiếng, “Phó Tư Thần, anh nhất định phải khiến người khác khinh bỉ và ghê tởm như thế sao?”
Thấy Đường Tâm Nhan xù lông như con nhím, cổ họng Phó Tư Thần như có cái gai cắm vào khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hắn khó chịu, hắn muốn khiến cô càng khó chịu hơn.
Ghê tởm, buồn nôn phải không?
Được thôi, tôi sẽ khiến cô ghê tởm đến tận cùng.
Hừ một tiếng, hắn xé toạc quần áo của cô, vùi khuôn mặt tức giận vào cổ cô, cắn mút mãnh liệt.
Đường Tâm Nhan đấu tranh với tất cả sức lực của mình nhưng vẫn không tài nào thoát ra.
Phó Tư Thần bây giờ giống như một con thú khát máu và tàn bạo trên thảo nguyên, phải xé cô ra từng mảnh mới cam tâm!
Tư thế thề thốt của hắn khiến cô kinh hãi và hoảng sợ!
Cô đã kết hôn với Mặc Trì Úy, cô hứa với hắn sẽ không làm điều gì có lỗi với hắn.
Nhưng cô không thể thoát khỏi Phó Tư Thần, sức khoẻ của một người phụ nữ sao có thể sánh được với một người đàn ông.
“Phó Tư Thần, anh và Đường Vũ Nhu ở bên nhau rồi, anh không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy sao?” Cô không thể thoát khỏi hắn, chỉ hy vọng Đường Vũ Nhu có thể khiến hắn sao lãng một chút.
Phó Tư Thần ngẩng đầu khỏi chiếc cổ thanh tú, mịn màng của Đường Tâm Nhan, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô, cười lưu manh, “Đường Vũ Nhu rất hiểu lòng người, cho dù cô ta có biết, cũng không trách tôi. Hơn nữa, chuyện hôm nay, chỉ có tôi và cô biết, nếu cô không để bụng, có thể chủ động nói với cô ta, đến lúc đó tôi chỉ có thể nói rằng cô chủ động quyến rũ tôi!”
Dứt lời, Đường Tâm Nhan không còn cơ hội nào mà mở miệng nữa, hắn véo cằm cô, dùng sức hôn lên môi cô.
Trước đây cô chưa từng cho hắn hôn, nói gì mà đợi đến đêm tân hôn, hắn cũng cứ thế mà tùy theo cô.
Chẳng trách những người đàn ông khác đều muốn nếm thử hương vị của cô, môi mềm như vậy.
Giống như thuốc phiện vậy, nếm thử một lần thôi cũng khiến người ta nghiện ngập.
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, không để Phó Tư Thần đi sâu vào.
Đàn ông có tật xấu thâm căn cố đế, càng không có được họ càng muốn chinh phục.
Nếu cứ như thế, sớm muộn gì cô cũng bị hắn cưỡng bức.
Mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ Mặc Trì Úy, nhưng hắn xem ra cũng là một người có bản tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Nếu hắn biết, vào ngày cô và hắn nhận giấy kết hôn, cô bị Phó Tư Thần cưỡng bức thì hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng!
Nghĩ một đoạn, Đường Tâm Nhan nâng cánh tay như ngọc của mình lên, đôi mắt đen trong sáng đầy mê hoặc, “Tư Thần, tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta đừng làm ở dưới đất, lên giường được không?”
Phó Tư Thần bật cười nhìn Đường Tâm Nhan lúc này đang như một ả đàn bà lẳng lơ, giọng nói khàn đặc, “Không cự tuyệt nữa sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu, đầu ngón tay mảnh khảnh trượt từ trên mặt xuống xương quai xanh của hắn, “Em đâu thể cưỡng lại được, đúng không?”
Sau khi hai người đứng dậy khỏi mặt đất, Đường Tâm Nhan chủ động kéo Phó Tư Thần vào phòng ngủ.
Ngay khi đến bên giường, cô đẩy hắn ngã xuống giường rồi ngả người, hai tay đặt trên người hắn, nở nụ cười quyến rũ, “Tư Thần, nhắm mắt lại, em sẽ chăm sóc anh.”
Cô vuốt ve bàn tay mảnh khảnh trên xương quai xanh của hắn rồi lại vuốt ve cổ họng gợi cảm của hắn, đôi môi đỏ ghé sát vào hắn hà một hơi nhẹ.
Phó Tư Thần nghĩ rằng đêm nay cô sẽ không có cách nào thoát khỏi bàn tay của hắn vì vậy hắn nhắm mắt lại theo lời cô, hưởng thụ sự chủ động và nhu mì của cô.
Cả hai đều không để ý rằng có người đã đi vào căn hộ, đứng ở ngoài cánh cửa phòng ngủ khép hờ, quay lại toàn bộ cảnh này vào điện thoại.
Chương 95: Quan tâm anh ấy không?
Đường Tâm Nhan nhìn thấy vẻ mặt nhắm mắt hưởng thụ của Phó Tư Thần, cô canh đúng thời cơ, giơ khuỷu tay lên, hung hăng đánh vào chỗ mẫn cảm phồng lên đó của anh ta.
“A!”
Đột nhiên bị đánh úp khiến Phó Tư Thần phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đường Tâm Nhan rời khỏi giường, hoảng loạn không thôi chạy ra khỏi khu chung cư.
Phó Tư Thần không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ ra tay mạnh như vậy, anh ta tím tái mặt mày, ôm nửa người dưới, vô cùng đau khổ đuổi theo cô ra ngoài.
Khi Đường Tâm Nhan chạy tới cửa chính, áo khoác đã bị Phó Tư Thần túm lấy, cô dứt khoát cởi thẳng áo khoác ra, nhân lúc anh ta không chuẩn bị gì, đá một cái vào bụng anh ta.
Cô chạy ra khỏi chung cư, ngón tay run rẩy khóa trái cửa lại.
Sau khi làm xong một loạt những động tác đó, hai chân cô mềm nhũn, không đững vững nổi, cơ thể mảnh khảnh men theo khung cửa, dần dần ngồi bệt xuống đất.
Sau lưng tiếng đập cửa và tiếng gào thét phẫn nộ của Phó Tư Thần không ngừng vang lên.
Cô giơ ngón tay lên, vuốt mồ hôi lạnh chảy trên trán, trái tim vẫn luôn treo nơi cổ họng lúc này mới chầm chậm quay về vị trí ban đầu.
Xem ra sau này cô phải chuẩn bị vũ khí phòng thân ở trên người rồi.
Hai tay cô ôm lấy cơ thể đã run lên của mình, đôi mắt bị bao phủ mởi một màn sương mù.
Tên khốn nạn Phó Tư Thần này, cả đời này cô sẽ không tha thứ cho anh ta đâu!
Cô đứng dậy, ấn thang máy, đầu cũng không muốn ngoảnh lại, cứ thế rời đi.
Vừa ra khỏi tiểu khu, dì Xuân, người luôn chăm sóc mẹ cô vội vàng chạy tới: “Cô hai, tôi gọi điện thọa cho cô mà mãi không có ai nghe máy, bà chủ cũng không thấy đâu nữa rồi!”
Nghe thấy lời dì Xuân nói, đầu Đường Tâm Nhan oang oang lên: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sau khi ăn tối xong, tôi đi mở nước, khi quay về phòng thì không thấy bà chủ đâu nữa, tôi hỏi mấy người khác thì bọn họ cũng không biết bà chủ đi đâu rồi!”
“Đã xem lại camera giám sát chưa?”
“Xem rồi ạ, bà chủ tự mình đi ra khỏi phòng.”
“Có lẽ bà ấy vẫn còn trong viện điều dưỡng thôi, bây giờ tôi với dì cùng đi tìm bà ấy!”
…
Mặc Trì Úy đích thân đi siêu thị mua thực phẩm, sau đó tự mình xuống bếp.
Anh đã điều tra tư liệu của cô, đương nhiên biết được cô thích ăn gì.
Món ăn anh làm đa phần đều là món cô thích ăn.
Trên chiếc bàn ăn dài xếp đầy những món ăn bắt mắt.
Anh lấy ra một bình rượu vang từ trong tủ rượu, đặt lên bàn hai cái ly cổ cao.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, anh ngồi xuống ghế sofa, hút một điếu thuốc ra, khói thuốc bay lượn lờ xung quanh, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Sáu rưỡi.
Cô vẫn chưa quay về.
Đôi môi mỏng lạnh lùng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Khoảng chừng một tiếng sau, vẫn chưa hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào chứng tỏ cô đã về cả.
Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Buổi sáng cô còn đồng ý rằng sẽ quay về nhà đúng giờ.
Lẽ nào cô sợ anh không chăm sóc được cho cô nên mới lộng hành làm loạn sao?
Khuôn mặt điển trai âm u, trở nên vô cùng lạnh lùng.
Thật anh anh không nói thẳng cho cô biết hôm nay ngoại trừ là ngày đăng ký kết hôn của bọn họ ra thì còn là sinh nhật của anh nữa.
Giấy đăng ký kết hôn cô đã cầm, cũng đã xem qua, nhưng cô lại không hề chú ý tới ngày tháng năm sinh của anh.
Chỉ có không quan tâm mới không hề để ý đến như vậy!
Mặc Trì Úy cầm điếu thuốc đi ra ban công, người dựa vào lan can, anh ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc tỏa sáng giữa bầu trời đêm, đôi mắt đen thăm thẳm ngày càng tỏ ra lạnh lùng, không chút nhiệt độ.
Mười hai giờ đêm, đêm tân hôn, sinh nhật đều đã qua hết rồi.
Trên gương mặt lạnh lùng của anh dần hiện ra sự châm biếm.
Anh quay về phòng, đi tới phòng bếp, đổ hết những món ăn đã chuẩn bị vào trong thùng rác.
Anh lấy điện thoại ra, trầm mặt, chủ động gọi điện cho cô.
Điện thoại cứ đổ chuông mãi, vào đúng lúc anh nghĩ sẽ không có ai nghe máy thì người ở đầu bên kia cuối cùng cũng nhận.
Thế nhưng vừa nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, sắc mặt anh giống như đóng băng lại, lạnh đến nỗi khiến người ta rét run.
Chương 96: Anh ta là chồng của cô ấy
Phó Tư Thần vẫn luôn ở trong khu nhà ở, anh ta không tìm người phá khóa, trong gạt tàn thuốc lá trên bàn trà ở phòng khách đã đầy ắp đầu lọc.
Anh ta hút từng điếu từng điếu một, cả bao thuốc đều đã hút hết, anh ta lại lấy rượu trong tủ ra, không ngừng đổ vào miệng.
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh căm ghét và kinh tởm mà Đường Tâm Nhan nhìn anh.
Anh vứt bình rượu trong tay ra, hai tay ôm đầu, hung hăng cào tóc mình.
Tại sao anh ta và Đường Tâm Nhan lại đi đến bước đường như ngày hôm nay?
Dường như từ khi Đường Vũ Nhu xuất hiện bên cạnh anh, mọi quan tin tức và những lời nói dèm pha về Đường Tâm Nhan mà anh nghe thấy đều từ miệng Đường Vũ Nhu nói ra đầu tiên…
Không không không, Đường Vũ Nhu rất dịu dàng, uyển chuyển, lương thiện lại hiểu lòng người, ngay cả con kiến cô ta còn không dám giẫm chết thì sao có thể làm hại, vu oan cho em gái của mình được?
Phó Tư Thần đứng dậy, tỉ mỉ quan sát lại toàn bộ căn nhà này một lần.
Lúc này anh ta mới nhận ra, Đường Tâm Nhan đã bố trí lại căn nhà này vô cùng ấm áp.
Trong phòng ngủ còn có một bức tranh chân dung anh dựa vào lòng anh nữa.
Đây có lẽ là bức tranh do chính tay cô vẽ rồi!
Cô và anh trong bức tranh thân mật như vậy, ánh mắt cô ngước mắt nhìn anh giống như ánh trăng trong giếng nước, sự dịu dàng, đơn thuần và tràn ngập tình yêu ấy.
Phó Tư Thần vỗ trán mình, bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà.
Ngực anh đang trống rỗng, dường như có thứ gì đó rất quan trọng đang dần dần đi mất vậy.
Thế nhưng rất lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lanh lảnh.
Điện thoại kêu rất lâu anh ta mới bừng tỉnh.
Không phải điện thoại anh ta kêu mà là điện thoại của Đường Tâm Nhan.
Anh ta đi đến phòng khách, tìm điện thoại từ trong chiếc áo khoác mà cô cởi để rơi lại.
Một số điện thoại có biệt danh là “anh ấy”.
Anh ấy là ai?
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đàn ông.
Mới sáng sớm, người đàn ông này gọi điện thoại tới làm gì?
Quan hệ của Đường Tâm Nhan và người này hình như không phải bình thường?
Trái tim Phó Tư Thần thắt chặt lại.
Ngón tay trỏ của anh nhấn vào chỗ nghe, thấp giọng lên tiếng: “Tôi là chồng của Đường Tâm Nhan, cô ấy mệt rồi, bây giờ đang ngủ, xin hỏi anh tìm cô ấy có chuyện gì?”
Mặc Trì Úy ở bên kia điện thoại phải mấy giây sau mới lên tiếng: “Anh là chồng của cô ấy?”
Phó Tư Thần nghe thấy giọng nói như phát thanh viên của Mặc Trì Úy, khóe môi anh ta mím chặt lại, tay cầm điện thoại nắm chặt hơn mấy phần: “Đúng, tôi là chồng của cô ấy, chúng tôi vừa mới làm tình xong, xin hỏi anh là ai? Muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại tìm cô ấy làm gì?”
Vào khoảnh khắc anh ta vừa dứt lời, người ở đầu bên kia đã tắt điện thoại rồi.
Phó Tư Thần nhìn màn hình điện thoại dần tối lại, khóe môi anh ta cong lên, nở nụ cười lạnh nhạt, châm biếm.
Bây giờ anh ta giống thứ gì vậy?
Người chồng cũ bất chấp thủ đoạn ư?
…
Thời gian mất tích chưa đủ hai từ tiếng thì cảnh sát không thể lập án được.
Đường Tâm Nhan chỉ có thể cùng đi với dì Xuân tới viện điều dưỡng để tìm người.
Tới sáng sớm ngày thứ hai, nơi nào Đường Tâm Nhan cũng đã đi đến tìm rồi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng mà cô đang tìm kiếm.
Cô lo lắng đến phát điên đến nơi rồi, cả người không ngừng run lên.
Nếu như không tìm được mẹ, có khả năng là cô đã nghẻo trước rồi.
Cũng may khi cô gọi điện tới viện điều dưỡng lần nữa, dì Xuân nói mẹ cô đã quay về rồi.
Cô vội vàng đi tới viện điều dưỡng, sau khi nhìn thấy mẹ mình vẫn còn bình an, cô mới thở phào nhẹ nhõm được.
Cô hỏi mẹ tối qua đã đi đâu, bà ấy cứ tự nói một mình, Đường Tâm Nhan không nghe hiểu được bà ấy đang nói gì. Sau khi dặn dò dì Xuân chăm sóc tốt cho bà ấy, cô liền nhớ ra lời hẹn cùng với Mặc Trì Úy, cô không nói hai lời, vội vàng tới Cẩm Tú Viên.
Khi quay về khu nhà ở, cô tìm ra một vòng nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Cô còn cho rằng sáng sớm anh đã đi làm rồi, đến khi cô tắm xong, cô lau tóc đi ra ngoài thì mới nhận ra anh đang đứng trên ban công ở phòng đọc sách.
Chương 97: Người đàn ông ghen đến đỏ mắt
Đường Tâm Nhan đứng ở cửa phòng sách, qua cánh cửa thủy tinh, cô nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc.
Cô không biết anh đứng đây từ lúc nào, anh mặc áo sơ mi màu đen phối với quần âu dáng bút chì, gió sáng sớm theo bay vạt áo anh, khiến bóng hình anh trông vừa tuấn tú lại lạnh lùng.
Từ xa nhìn lại, anh vừa thần bí lại vừa nguy hiểm, giống như một vị thần không thể nào với tới được.
Đường Tâm Nhan nghĩ tới việc mình thất hứa tối qua, cô vội vàng đi tìm mẹ, không gọi điện báo cho anh biết, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút áy náy.
Cô cắn môi, mở miệng ra, vừa chuẩn bị lên tiếng thì dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay người lại, nhìn về phía cô.
Đôi mắt đen thăm thẳm, giống như một lưỡi dao sắc bén, muốn chém cô thành hai mảnh.
Đường Tâm Nhan hơi giật mình, người cũng run lên.
Cô đón lấy ánh mắt đen thẳm, lạnh lùng của anh, lông mày bất giác nhíu chặt lại.
Cho dù tối qua cô thất hứa thì anh cũng đâu nhất thiết phải dùng ánh mắt này để nhìn cô đâu!
Hôn nhân của cô và anh chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, không phải sao?
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn tới nỗi nổi cả da gà, cả đêm không ngủ, cô sắp mệt tới nỗi không chịu nổi nữa rồi. Cô không nói gì thêm nữa, cô xoay người đi về phía phòng bếp.
Vừa định đóng cửa lại, thì một sức mạnh rất lớn chặn cửa lại, cánh cửa lập tức bị đẩy ra, cô không chút phòng bị, cả người lùi về sau mấy bước.
Đôi lông mi dài như cánh bướm hơi run lên, cô nhìn khuôn mặt như tảng băng của người đàn ông cùng với đôi mắt nguy hiểm vô cùng đó, hít sâu một hơi.
Trong lòng bất giác xuất hiện một chút hoảng loạn và sợ hãi.
Không gian trong phòng bếp không hề nhỏ, thế nhưng cơ thể cao lớn của anh đứng chắn trước mặt cô, không khí xung quanh dường như đều trở nên vô cùng bí bách.
Đường Tâm Nhan rủ mắt, hít sâu một hơi, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: “Xin lỗi, tối qua tôi thất hẹn với anh rồi.”
Cô vừa dứt lời, anh đột nhiên đưa tay ra, kéo áo choàng tắm của cô ra.
Đường Tâm Nhan bị động tác đột ngột của anh làm cho giật nảy mình, đợi đến khi cô nhận ra mọi chuyện thì khăn choàng tắm đã bị cởi ra rồi, cảnh tượng trước mặt của cô cứ thế bị phơi bày ra.
Nhìn thấy vòng một trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, ửng đỏ của cô, ánh mắt Mặc Trì Úy hơi tối lại.
Đường Tâm Nhan không chú ý tới sự biến hóa trong ánh mắt anh, cô cúi đầu, ngón tay run rẩy kéo áo choàng tắm, che trước ngực, rõ ràng cô đã bị hành động của anh chọc tức.
Cô đã xin lỗi vì sự thất hứa tối qua rồi, sao anh còn làm như vậy nữa chứ?
Không cho cô mặt mũi cũng thôi đi, lại còn bất lịch sự kéo áo choàng tắm cô ra nữa!
Phó Tư Thần khốn nạn, người đàn ông này cũng vậy, hai người này đều muốn chọc tức chết cô đúng không?
Thấy người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng lại, Đường Tâm Nhan đỏ ửng mặt, không vui vẻ nói: “Mặc Trì Úy, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, anh dựa vào đâu mà kéo quần áo tôi ra chứ?”
Cơ thể cao lớn, lạnh lùng của Mặc Trì Úy tiến gần về phía cô, gằn giọng nói: “Dấu hôn trên người em từ đâu mà có? Em đã hứa với tôi những gì hửm?” Anh vừa nói, tay vừa sờ vào cổ cô, lực lớn tới nỗi như muốn bẻ gãy cả xương cô ra vậy: “Em đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi, lại còn muốn lên giường với anh ta nữa?”
Một loạt những lời chất vấn lạnh lùng, không có chút hơi ấm này khiến Đường Tâm Nhan mơ màng không hiểu gì.
Cô mở to mắt, nhìn thấy sự châm biếm và giá lạnh trong ánh mắt anh, cô hít sâu một hơi.
Một lúc sau, cô mới run rẩy đáp lại mấy chữ: “Mặc Trì Úy, anh là tên khốn nạn!”
Mặc Trì Úy cong moi, cười lạnh: “Đúng, tôi là tên khốn nạn! Phó Tư Thần không khốn nạn đâu đúng không, tối qua anh ta đã khiến em hài lòng rồi, nên em đã hối hận khi kết hôn với tôi đúng không?”
Chương 98: Nụ hôn bá đạo (1)
Đường Tâm Nhan nhìn đường nét khuôn mặt khôi ngô và nam tính của Mặc Trì Uý, đôi mày thanh tú của cô càng nhíu chặt lại.
Tối qua cô không về, chẳng lẽ anh cho rằng cô và Phó Tư Thần lên giường cùng nhau sao?
Nhớ lại hành động thô lỗ lột khăn tắm của mình lúc nãy, cô kiên nhẫn giải thích với anh: “Tối qua trước khi về em đến công viên hồ Thang San, thực sự có vô tình đụng mặt Phó Tư Thần, anh ta…”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị anh cắt ngang: “Cảm giác làm với anh ta thế nào, có phải em hối hận vì không ở bên anh ta sớm hơn đúng không?”
Đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia giễu cợt, khiến Đường Tâm Nhan không muốn giải thích nữa, nuốt ngược toàn bộ vào trong bụng.
Tối qua suýt chút nữa cô đã bị Phó Tư Thần làm nhục, hơn nữa còn phải đi tìm mẹ cả một đêm, tâm trạng của cô vốn dĩ đều tích tụ lại trong lòng không có nơi nào phát tiết, lúc này lại bị Mặc Trì Uý kích động, lên đến đỉnh điểm, bao nhiêu đều bộc phát hết ra, khóe mắt cô đỏ lên, tức giận quay về: “Đúng, tôi hối hận rồi anh có thể làm gì tối? Mặc Trì Uý, chúng ta đã nói sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của nhau, bây giờ anh ra ngoài ngay đi!”
Hai tay cô đặt tay lên bờ vai vững chãi của anh và cố gắng hết sức muốn đẩy anh ra ngoài.
Nhưng anh ấy lại như một pho tượng, đứng yên tại chỗ, mặc cho cô có xô đẩy thế nào cũng vô ích.
Có lẽ không nghĩ rằng cô sẽ thừa nhận, Mặc Trì Uý trừng mắt nhìn cô, vừa đen vừa u ám, giống như hố đen vũ trụ sâu vô cùng tận, muốn nuốt chửng cô vào trong.
Không khí xung quanh dường như bắt đầu chầm chậm đóng băng lại.
Trong lòng Đường Tâm Nhan vừa tủi thân vừa uất ức, buồn bực khi nhìn thấy sắc mặt u ám, khí chất lạnh lùng đến khiếp sợ của anh.
Không phải là cô cũng vội về nhà ăn cơm cùng anh sao?
Anh có cần phải nói nặng lời với cô, hiểu lầm cô không?
Hơn nữa, cô muốn giải thích, nhưng ánh mắt, ngôn từ của anh đầy mỉa mai và sỉ nhục. Coi như là cô có giải thích đi chăng nữa thì sợ rằng anh ấy cũng không tin!
Anh và Phó Tư Thần cùng có tật giống nhau, đó chính là cả hai đều cho rằng cô là một người phụ nữ lả lơi ong bướm.
“Nếu ở đây không thể chứa tôi nữa thì tôi sẽ rời đi!” Cô không muốn bị ức hiếp ở đây, xoay người, đến bên giường cầm lấy quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm thay đồ, ngay lập tức cổ tay mảnh khảnh của cô bị người nào đó cố gắng nắm chặt.
Đường Tâm Nhan nâng mắt lên, nhìn người đàn ông khôi ngô, tuấn tú trước mặt, cô lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Mặc Trì Uý không những không chịu buông ra mà còn tăng thêm sức siết lại.
Đường Tâm Nhan áp sát với ánh mắt bức người của anh, khóe mắt càng ngày càng đỏ ứng lên, nhưng nỗ lực để người đàn ông trước mặt không biết đường rằng mình đang yếu đuối, một giọng nói khàn đục gầm nhẹ lên: “Mặc Trì Uý, rốt cuộc anh muốn cái gì? Anh nắm chặt như vậy làm tôi đau đó!”
Mặc Trì Uý thả lỏng cổ tay cô ra một chút, Đường Tâm Nhan nhân cơ hội đó rụt tay về.
Nhưng trước khi cô quay đi, anh đã mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng.
Đầu mũi thanh tú của cô đập vào lồng ngực săn chắc của anh, đau đến tê dại.
Những giọt nước mắt quanh khóe mắt suýt chút nữa đã rơi xuống.
“Mặc Trì Uý… đừng…”
Đột nhiên anh cúi đầu, mạnh mẽ đặt xuống một nụ hôn đầy bá đạo.
Ngọn lửa đang cháy trong lòng anh càng ngày càng bùng lên dữ dội, ngay cả chính bản thân anh không rõ ngọn lửa này từ đâu mà ra.
Đường Tâm Nhan không ngờ anh sẽ hôn như vây, hơn nữa còn mạnh mẽ và mãnh liệt như thế.
Tim cô đập loạn nhịp, vươn tay đẩy anh ra.
Dường như anh sớm đã biết cô sẽ phản kháng, lúc cô vươn tay đẩy anh ra thì đã lập tức ôm lấy cô, cánh tày càng dùng lực mạnh hơn siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô lại, còn tay kia một lần nữa giữ chặt sau gáy cô, tiếp tục cưỡng hôn.
Sắc mặt Đường Tâm Nhan đỏ bừng lên, cô hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp trai nhưng lại hết sức bá đạo, độc tài đến tận xương tủy này, nhân lúc anh không đề phòng, cô đã cắn lên cánh môi mỏng đó một cái.
Chương 99: Nụ hôn bá đạo (2)
Cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Trên đôi môi mỏng dính một chút máu đỏ tươi, trông rất gợi cảm, nguy hiểm, lại có thêm chút quyến rũ.
“Đường Tâm Nhan.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, dường như từ chỗ sâu nhất trong cuống họng phát ra, khuôn mặt anh tuấn ảm đạm lạnh lùng như muốn ăn thịt cô
Tinh thần Đường Tâm Nhan căng thẳng cực độ, đầu như muốn nổ tung, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Mặc Trì Uý, anh muốn phát tiết thì đi mà tìm mấy cô gái khác, tôi không muốn hầu anh!”
Mặc Trì Uý trừng đôi mắt đen láy kia với cô vài giây, sau đó nắm chặt cằm, tức giận nhếch mép: “Muốn tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra đưa cho cô sao?”
“Trước khi kết hôn chúng ta đã nói rõ rồi”
Anh ngắt lời cô cười lạnh một tiếng: “Nói rõ cái gì?”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến thỏa thuận vô hiệu, cô giận không thể đánh một cái, hai tay nắm chặt lại, hung hăng đấm vào người đàn ông đó.
Mặc Trì Uý nhìn thấy người con gái này tức giận không thôi, anh cũng không ngăn cản động tác của cô lại, sự ấm áp trong đôi mắt càng ngày càng trở nên lạnh giá: “Cô cho rằng Phó Tư Thần bằng lòng chạm vào cô tức là anh ta yêu cô sao? Nhưng hễ anh ta có một điểm thích cô, đó chính là không ở cùng với Đường Vũ Nhu!”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói gì lại nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng của anh vang lên: “Để tôi phát hiện ra cô và anh ta còn dây dưa với nhau, thì tôi sẽ cho anh ta cút khỏi thành phố này đó!”
Nghe thấy những lời nói đầy ngỗ ngược và ngạo mạn đó của anh, Đường Tâm Nhan bị chấn động, lúc này cô mới phản ứng lại bật lên một giọng cười đầy mỉa mai: “Anh cho rằng mình nắm giữ thành phố này sao? Chẳng lẽ anh không biết nhà họ Phó là gia đình giàu nhất nhì cái đất An Thành này sao?”
Ánh mắt Mặc Trì Uý trầm xuống, gật đầu: “Không tin lời tôi nói, cô có thể thử xem!”
Trên mặt anh không hề có chút kiêu ngạo, tự cao, thậm chí có thể dùng từ yên lặng, không cảm xúc để hình dung, nhưng lời đã nói ra rồi, khí chất trên người toát ra cũng tự nhiên mà có, cũng như sự sự liều lĩnh, tùy tiện khiến người khác không dám không khuất phục!
Đường Tâm Nhân chợt có chút tò mò, rốt cuộc thân phận của người đàn ông này là gù, sao có thể kiêu căng như vậy!
Mím chặt môi, cô nhìn vào đôi mắt đen kịt như có thể nuốt chửng lòng người của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật nói: “Mặc Trì Uý, tôi không quan tâm anh có bao nhiêu thực lực, cũng không quan tâm vì sao anh muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi không muốn có tình cảm dây dưa với anh—”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị người đàn ông bế lên, ném xuống giường.
Đất trời quay cuồng một trận, ngay sau đó thân hình cao lớn của người đàn ông kia đè xuống.
“Mặc…”
Khi cô vừa mở miệng, đầu lưỡi của anh đã tiến thẳng vào trong, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại hồng phấn của cô, quấy thật sâu.
Rốt cuộc Đường Tâm Nhan cũng không chịu nổi, cắn anh một cái, rồi lại cắn thêm cái nữa, khó như lên trời.
Môi và lưỡi đều bị anh ngậm lấy, hơi thở cả hai hòa lẫn vào nhau, cô vừa mù mờ vừa sợ.
Đặt hai tay lên vai anh, cố gắng dùng sức đánh mạnh xuống, nhưng cô càng đánh, anh càng mút lưỡi cô mạnh hơn.
Da đầu cô dường như sắp muốn nổ tung đến nơi.
Bị anh đè chặt ở bên dưới, giống như bị giam cầm trong một bức tường bằng đồng, cô gái nhỏ nhắn hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Anh lấy tay kéo thắt lưng áo choàng tắm của cô xuống, nơi mềm mềm nào đó truyền đến một cơn đau, cô trợn lớn hai mắt: “Mặc Trì Uý, không được hôn chỗ đó, mau thả tôi ra!”
“Cô ngoan ngoãn chút đi nào.” Mặc dù hôn cô rồi, cũng sờ cô rồi, nhưng khuôn mặt anh tuấn này của anh xem ra không có quá nhiều ham muốn tình dục: “Tôi không muốn thô bạo với con gái, cô đừng ép tôi.”
Từ tận sâu trong trái tim Đường Tâm Nhan, cô vô cùng sợ hãi và bối rối. Dáng vẻ của anh lúc này không giống như đang nói đùa với cô, có lẽ là hù dọa cô thật, anh ta thật sự muốn có được cô.
Lúc bị đè cô không còn tỉnh táo để làm tốt cùng người đàn ông mới kết hôn này phát sinh quan hệ.
Lắc đầu, sắc mặt cô tái nhợt đi: “Mặc Trì Uý, tôi không đồng ý, nếu anh cưỡng ép tôi, đây sẽ gọi là hôn nhân cưỡng bức!”
Chương 100: Nụ hôn bá đạo (3)
“Đường Tâm Nhan, tôi nghĩ cô nên hiểu rõ một chút, tôi lấy vợ về không phải là để trang trí!”
Đôi mắt anh nhìn cô thật sâu, khuôn mắt anh tuấn đầy u ám không chút ấm áp: “Nếu cô đã là vợ của tôi rồi, sống là người của Mặc Trì Uý tôi, có chết cùng là ma của Mặc Trì Uý tôi!”
Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Uý đã lâu không gây nhau, khái niệm trong đầu cô, anh là một người đàn ông đẹp trai bí hiểm, khó hiểu, sống nội tâm, rất ít khi thấy anh tức giận như ngày hôm nay, mặc dù không đến mức dữ tợn, nhưng vô hình cũng vẫn toát ra một nét đầy lạnh lùng và nghiêm túc, khiến người khác không rét mà run.
“Nhưng tôi không muốn làm!” Đường Tâm Nhan tức giận hét lên: “Anh là người hay là thú vật vậy, tôi không muốn làm chuyện đó, anh không thể ép tôi được!”
“Thú vật?” Anh cười lạnh, đôi mắt trở nên âm trầm, lộ rõ vẻ lạnh lùng và nguy hiểm: “Vốn dĩ tôi muốn cho cô thời gian đó Đường Tâm Nhan à, cô là người chọc tôi không vui trước đó!”
Hơi thở của anh nhẹ lướt qua thoảng mùi thuốc lá, anh lại tiến đến gần chóp mũi. Đôi môi đỏ mọng của cô bị anh hung hung ngậm lấy.
Cả người anh dán chặt lên cơ thể cô, khiến cô không thể nào động đậy được.
Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như từng đợt thủy triều, ập đến muốn quấn lấy cô.
Đường Tâm Nhan không thể thoát khỏi, cũng không thể đẩy anh ra, cả người cô kéo căng như dây cung cố gắng hết sức giữ khoảng cách với anh.
Cả người Mặc Trì Uý đều toát ra một hơi thở đầy ma mị, bàn tay to lớn của anh kéo chiếc áo choàng tắm ra khỏi người cô, sờ loạn, Đường Tâm Nhan bị dọa đến trắng bệch mặt mày, đêm đó ở đồn công an và tối hôm qua với Phó Tư Thần suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, cảnh tượng ghê tởm đó lại hiện lên trong đầu cô.
Nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng lan ra, cả người run lên cầm cập.
Một chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống, người đàn ông đang vùi đầu vào cần cổ trắng hồng của cô từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy những giọt nước mắt, sự sợ hãi, sự phản kháng cả sự ghê tởm của cô khiến ánh mắt anh dần thay đổi.
Cánh môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, căn phòng trở nên yên lặng mang theo một cảm giác ngột ngạt, u ám đầy lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan mở mắt ra, nhưng cả người dường như mất đi ý thức, hoàn toàn đắm chìm thế giới khiến cô sợ hãi tột độ.
Bàn tay thon dài của Mặc Trì Uý từ từ chậm rãi xoa nhẹ vòng eo mảnh mai của cô, dường như cảm nhận được sự kích thích cả người run rẩy kịch liệt.
Lông mày nhíu chặt lại, anh không cưỡng ép nữa, mò lấy thắt lưng áo choàng tắm, giúp cô buộc lại.
Bước xuống khỏi người cô, anh đứng bên giường, khuôn mặt xinh đẹp bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, đôi mắt đen kịt lộ ra một nét độc ác, nham hiểm: “Tôi có thể tôn trọng cô, cho cô thời gian cũng có thể chiều chuộng cô, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận, nếu như cô và chồng trước hoặc cùng người đàn ông nào khác có quan hệ không đàng hoàng thì đừng trách sao tôi lại làm ra mấy chuyện điên khùng!”
Đường Tâm Nhan căng thẳng co quắp cơ thể nhỏ bé của mình lại, không biết có thấy những lời anh nói hay không.
Mặc Trì Uý đứng bên giường, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt thâm sâu, trên trán vẫn còn một tầng mồ hôi, vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.
Một phút sau, anh quay lưng bỏ đi, không thèm liếc cô lấy một cái.
Quay trở lại phòng ngủ thay một bộ quần áo tối màu vào, Mặc Trì Uý rời khỏi căn hộ.
Định mở cửa, đã nhìn thấy Diệp Nhiễm đang chuẩn bị ấn chuông cửa.
Trong tay Diệp Nhiễm mang theo đồ ăn sáng, qua cánh cửa đột nhiên nhìn thấy, ngay cửa có Mặc Trì Uý cao to, đẹp trai đang đứng, nhịp tim cô tăng nhanh.
Hít một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Mặc, anh muốn ra ngoài sao?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Mặc Trì Uý vẫn toát ra vẻ cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt âm trầm chẳng hề liếc nhìn Diệp Nhiễm dù chỉ là một giật: “Tránh ra!”
Diệp Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn này của anh, lồng ngực bỗng dưng trùng xuống.
Nhưng trên mặt cô lại không thể hiện ra, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thật tươi: “Anh Mặc, anh ăn sáng chưa? Tôi và Tâm Nhan mang đồ ăn sáng đến, đồ ăn khá nhiều, anh không muốn anh sao, cùng nhau ăn đi nào!”
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, như ngọn gió xuân ôn nhu, tạo nên gợn sóng trong trái tim bình lặng của Mặc Trì Úy, nhưng sự rung động này thật khó để dò xét được.
Hắn hài lòng với biểu hiện của cô, mặc dù có chút thái độ nhưng hắn rất linh hoạt, không truy cứu đến cùng.
“Tối nay chúng ta cùng ăn cơm, nhớ về sớm.” Hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào cô, giữa hai người chỉ đủ vừa đủ cách nhau một tờ giấy mỏng, “Tôi đợi em.”
Nói rồi, bờ môi mỏng của hắn hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Hai người vẫn đang ở cửa của Cục Dân chính, người ra vào nhiều.
Đường Tâm Nhan tuy là người thuộc giới giải trí hỗn hợp, nhưng về phương diện tình cảm thì mặt vẫn còn mỏng lắm.
Cô siết chặt nắm tay, đấm vào vờ vai rộng của người đàn ông, ngại ngùng nói, “Có người nhìn đấy, bỏ tôi ra!”
Mặc Trì Úy không tiến sâu hơn, chỉ hôn hờ một cái liền ngừng lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, ngón tay thon dài nắm gò má ửng hồng của cô, môi mỏng ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ đọc ra một dãy số, “Mật khẩu của căn hộ, từ nay trở đi phải ở đây, không được quay lại San Hồ Viện.”
Đường Tâm Nhan thoát ra khỏi lồng ngực rộng, cứng chắc của Mặc Trì Úy, cô hét lên một tiếng rồi nhanh chóng bước xuống bậc thềm.
Mặc Trì Úy không giữ cô nữa.
Nhìn bóng dáng của cô ngày càng nhỏ lại trong gió, khuôn mặt tuấn tú dần trở lại vẻ lạnh lùng, lãnh đạm trước đây.
Mãi cho đến khi cô lên xe, khởi động động cơ, hắn mới đút một tay vào túi, tay kia cầm hai tờ giấy chứng nhận kết hôn, bước đi mạnh mẽ ung dung rời đi.
Mấy ngày nay Đường Tâm Nhan đều ở Viện Dưỡng lão, cô không trở về San Hồ Viện, cũng không đến căn hộ của Mặc Trì Úy.
Nhưng bây giờ Mặc Trì Úy nói cho cô biết mật mã của căn hộ rồi, cô đương nhiên muốn chuyển đến đó.
Do mấy hôm trước trán cô bị đập vào bàn cà phê, có vết thương thì không thể quay phim được, đạo diễn dời lịch diễn của cô lại mấy ngày, mỗi này cô chỉ cần đến phim trường xem kịch bản, nếu rảnh thì tập dượt lời thoại với Phượng Cừ.
Buổi chiều, cô rời đoàn phim sớm, hai giờ nữa mới tới sáu giờ, cô chuẩn bị về San Hồ Viện thu dọn hành lý.
Diệp Nhiễm ngồi chờ cô về nhà, hai người họ trên đường về không hiểu sao lại nói đến Mặc Trì Úy.
Diệp Nhiễm hỏi, “Tâm Nhan, mấy ngày nay cậu đều không gặp ngài Mặc sao? Mình còn nợ hắn một lời xin lỗi!”
Đường Tâm Nhan không muốn giấu diếm bạn thân của mình, cô bẻ lái, giọng nói nhàn nhạt đáp, “Sáng nay mình đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi, sau đó lại lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn với Mặc Trì Úy.”
Diệp Nhiễm nghe xong, con ngươi trợn tròn, cô hoàn toàn kinh ngạc nhìn khuôn mặt của Đường Tâm Nhan, cô vừa ly hôn xong lại lập tức kết hôn mà biểu cảm lại cô cùng bình tĩnh lại không lộ chút nào đau thương hay hạnh phúc. “Hôm nay cậu và ngài Mặc…nhận giấy kết hôn?”
Không hiểu chuyện gì xảy ra, Diệp Nhiễm đã biết rõ ràng rằng Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy kết hôn nhưng khi nghe thấy họ mới đó mà đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi thì trái tim cô như vỡ ra một mảnh.
Đó là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, tuấn tú, cao quý tựa như một vị thần không thể với tới, trong mắt cô toát lên sự đau khổ và thất vọng.
Cô thật sự không hiểu, Tâm Nhan đã kết hôn lần thứ hai, hắn sao lại có thể thích cô được chứ?
Đường Tâm Nhan đã từng nói, bọn họ mới gặp nhau vài lần, hắn sao lại kết hôn chớp nhoáng với cô như thế?
Tâm Nhan nhìn thấy Diệp Nhiễm cúi đầu ủ rũ, tâm sự trùng trùng, cô nhẹ giọng hỏi, “Sao thế Nhiễm Nhiễm? Có chuyện gì sao?”
Diệp Nhiễm thu lại ánh mắt đang nhìn vô định ra ngoài cửa sổ xe, cô nhìn gương mặt xinh đẹp long lanh của Đường Tâm Nhan, lắc đầu cười, “Không có gì, nhìn thấy cậu kết hôn rồi, mình mừng thay cho cậu, thật sự hy vọng sau này ngài Mặc có thể đối xử tốt với cậu, nhất định không được giống như Phó Tư Thần!”
Chương 92: Không quên được, trái tim thật đau
Đường Tâm Nhan vừa muốn nói gì liền nghe thấy tiếng Diệp Nhiễm thở dài, vẻ mặt buồn bã nói: “Tôi sợ ngài Mặc cũng giống như Phó Tư Thần, lần trước tôi thấy anh ấy tán tỉnh người phụ nữ xinh đẹp đó trong quán bar, sao bây giờ người đàn ông nào cũng có tính cánh này cơ chứ?”
Đường Tâm Nhan nhìn con đường bằng phẳng trước kính xe, lại nghĩ đến người phụ nữ gọi điện cho Mặc Trì Úy với giọng phong tình vạn chủng đó, trái tim cô như trùng xuống.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nhẹ mím môi, Diệp Nhiễm tỏ ra bộ dáng của một người vừa lỡ lời, cắn môi thì thào nói, “Xin lỗi nhé Đường Tâm Nhan, cậu vừa mới kết hôn, mình không nên nói những lời như thế.” Dừng lại một chút, cô cất giọng càng nhẹ nhàng hơn, “Mình chỉ là không muốn cậu phải chịu tổn thương một lần nữa.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, “Mình biết, mình sẽ bảo vệ trái tim của mình!” Mặc Trì Úy là một người đàn ông trưởng thành lại toát lên mùi vị đàn ông mạnh mẽ, đúng thật là quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ có thể bị chìm sâu vào hắn, cô vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng thứ khó kiểm soát nhất chính là trái tim của mình.
“Đúng rồi, Tâm Nhan, tối nay cậu có về căn hộ của ngài Mặc không?”
Đường Tâm Nhan ừ một tiếng, “Nhưng trước tiên mình phải quay lại San Hồ Viện để thu dọn hành lý đã.”
San Hồ Viện vốn là căn hộ mà bố chồng tặng cô và Phó Tư Thần làm quà cưới, sau khi ly hôn, cô đương nhiên không muốn sống ở đó nữa.
Cô lấy vali từ gầm giường ra, lấy từng bộ quần áo trong tủ ra.
Căn hộ này cô đã từng dành rất nhiều tâm huyết và công sức để trang hoàng mọi thứ từ phong cách trang trí cho đến đồ đạc, vật dụng.
Thậm chí đến những đường viền hoa trên rèm cửa sổ cũng chính cô tự mình chọn mẫu và thêu lên.
Quần áo trong tủ ngoài của cô ra, cô còn tự tay thiết kế mấy bộ cho Phó Tư Thần, từ trang phục ở nhà, trang phục thường cho đến trang phục cho những dịp quan trọng.
Nhưng hắn chưa từng mặc qua một lần.
Đường Tâm Nhan nhìn những bộ quần áo nam trong tủ, cô nhẹ nhếch môi, đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.
Lấy quần áo xuống, cô cho tất cả chúng vào hộp.
Phó Tư Thần chưa từng mặc nó, cô có thể tặng nó cho những người có nhu cầu!
Thu dọn quần áo xong, cô lại thu dọn đến khăn tắm, bàn chải đánh răng của mình trong phòng tắm, cho hết vào túi.
Đang kéo vali ra khỏi phòng khách, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Phó Tư Thần trên người nồng nặc mùi rượu bước vào.
Nhìn thấy vali trên tay cô, con ngươi hắn co lại mạnh mẽ.
“Nôn nóng ra đi như thế sao?” Ánh mắt hắn sắc bén lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan không muốn nhiều lời với Phó Tư Thần, cô kéo vali đi thẳng ra hành lang.
Phó Tư Thần đi vài bước lao đến, thân hình cao to của hắn chặn ngay trước mặt cô.
Khi sát đến cô rồi, Đường Tâm Nhan cau mày khi ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, “Việc cô tôi đã không còn liên quan gì đến anh rồi!”
Cô đi qua hắn tiếp tục tiến về phía trước.
Sự thờ ơ, lạnh lùng, tuyệt tình của cô khiến trái tim Phó Tư Thần đau nhói!
Hắn không hiểu tại sao sau khi ly hôn, trái tim của hắn lại vô cùng đau đớn và trống rỗng! Từ sáng đến giờ, hắn như người mất hồn, một nỗi sợ hãi và trống trải mà trước nay chưa từng có trào dâng trong lòng hắn như thủy triều.
Cô như một khối u ác tính, thiêu đốt trái tim hắn.
Không cắt đứt được, hễ nghĩ đến cô ấy thì lại cảm thấy đau khổ.
Hẵn vẫn luôn tự tự cho rằng, cô mới là người tuyệt vọng nếu không có hắn!
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô, cô ấy vẫn ổn, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt không sưng đỏ vì khóc, thậm chí còn không có chút luyến tiếc khi nhìn thấy hắn.
Là hắn đánh giá quá cao tình cảm của cô ấy dành cho hắn hay cô đã tìm được một mái ấm rồi?
“Có phải là Lục Tử Thâm không?” Cô gấp rút muốn ly hôn với tôi chính là vì muốn ở bên Lục Tử Thâm sao?
Chương 93: Sợ không kịp có đựoc cô ấy
Đường Tâm Nhan không hiểu bây giờ Phó Tư Thần còn truy cứu những chuyện này làm gì?
Cô ở bên ai thì có liên quan gì đến hắn?
Cô mím chặt môi, không muốn ở gần hắn thêm một giây nào nữa, Đường Tâm Nhan kéo vali tiến ra cửa và kéo cửa ra.
Sự thờ ơ và lãnh đạm của cô hoàn toàn khiến Phó Tư Thần tức giận.
Có thể là do hắn uống quá nhiều, không kiềm chế được cảm xúc của mình, cứ nghĩ đến việc đánh mất cô, toàn bộ trái tim hắn lại đau đớn tột cùng.
Hắn giật lấy vali trên tay cô, ném vào phòng khách.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô, đẩy cô vào tường.
Động tác của Phó Tư Thần nhanh chóng, Đường Tâm Nhan không kịp phản ứng, đầu cô đã đập vào tường, cảm thấy chóng mặt khó chịu.
Khuôn mặt nhỏ xinh lập tức tối sầm lại, cô lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, “Bỏ tay ra!”
Phó Tư Thần làm gì còn nghe được những gì Đường Tâm Nhan nói, hắn cảm thấy mình sắp phát điên, hoàn toàn bị cô làm cho phát điên!
Vài giờ trước cô vẫn là vợ của hắn!
Sau nửa năm kết hôn, hắn thậm chí còn chưa được nếm mùi vị của cô.
Khi tỉnh táo, hắn nghĩ cô thật dơ bẩn, nhưng bây giờ hắn uống rượu, tâm trí lại trần đầy ham muốn muốn chiếm hữu cô.
Đường Tâm Nhan thấy trong con ngươi nâu của Phó Tư Thần như bùng lên ngọn lửa đỏ, cô hiểu điều này có nghĩa là gì, cô đẩy hắn thật mạnh và đá một cái, nhưng hắn khỏe hơn cô nhiều, cô căn bản không thể thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Phó Tư Thần, không phải anh luôn cho rằng tôi dơ bẩn sao? Chạm vào tôi khiến anh thấy ghê tởm sao?”
Phó Tư Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp trước mặt, dường như đã lâu rồi hắn không ngắm cô thật kỹ.
Hồi nhỏ cô xinh đẹp, nhưng không ngờ lớn lên lại xinh đẹp như thế, thảo nào cô có thể ở bên ngoài quyến rũ nhưng người đàn ông ăn mặc bảnh bao bên ngoài.
Nếu cô không phản bội tình yêu của họ, thì hắn đã không từ bỏ cô trước.
Mắt Phó Tư Thần càng lúc càng lộ tia máu đỏ, hắn giống như quỷ dữ, “Đường Tâm Nhan, bây giờ cô không còn là vợ của tôi nữa rồi, giờ khắc này, cô chỉ là một con mồi, là một con mồi mà tôi muốn ăn!”
“Phó Tư Thần, anh điên rồi phải không?” Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú nhưng đáng ghê tởm này, rõ ràng không thay đổi nhiều so với trước, nhưng lại khiến cô càng ngày càng chán ghét và phản cảm.
Cô trước kia đúng là mù mắt mới loại đàn ông như thế này!
“Đường Tâm Nhan, cô không phải là chưa từng ngủ với đàn ông, còn giả bộ thanh cao làm gì?” Phó Tư Thần véo cằm cô, khuôn mặt tuấn tú âm trầm ghé sát mặt cô.
Mùi nước hoa nam hòa với mùi rượt xộc lên mũi, bụng cô chợt khó chịu, “Tránh ra, anh làm tôi thấy buồn nôn!”
Nghe thấy hai chữ buồn nôn này, đồng tử Phó Tư Thần co chặt lại.
Hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào phòng ngủ, “Đường Tâm Nhan, mẹ cô không phải cần tiền chữa bệnh u não sao? Tôi sẽ cho cô bao nhiêu tùy thích! Tối nay, hãy dang rộng chân ra!”
Đường Tâm Nhan không thể thoát ra, cô nghiêng người cắn vào cánh tay Phó Tư Thần một cái thật mạnh.
Phó Tư Thần bị đau, hắn túm tóc Đường Tâm Nhan, dùng sức đẩy cô xuống đất.
Đường Tâm Nhan không quan tâm đến cơn đau rát ở da đầu, nhanh chóng đứng dậy, nhưng ngay lập tức, thân hình cao lớn của Phó Tư Thần bước tới.
Một tay hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, một tay cởi cúc áo sơ mi của hắn, để lộ ra khuôn ngực cường tráng.
“Đường Tâm Nhan, trước đây không phải cô luôn muốn trở thành người phụ nữ thật sự của tôi sao? Bây giờ tôi thỏa mãn cho cô, cô tốt nhất đừng phản kháng nữa, nếu không tôi sẽ làm cô đau đấy!”
Hắn đè lên người cô, bàn tay to lớn trượt từ khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng xuống đôi môi mềm mại của cô, dường dường có một mùi thơm thoang thoảng trên đó, yếu hầu của hắn hơi động, thở gấp.”
Chương 94: Hãy chủ động lên, giống như một ả đàn bà lẳng lơ
Đường Tâm Nhan nhanh chóng nghiêng đầu, nụ hôn của Phó Tư Thần chỉ rơi trên gò má trắng nõn của cô.
Phó Tư Thần nổi giận đùng đùng nắm lấy cằm cô như muốn bóp nát xương cốt, “Cô giả bộ trinh nữ tử đạo cái gì? Cô giữ thân như ngọc cho ai chứ?”
Đường Tâm Nhan cười lạnh một tiếng, “Phó Tư Thần, anh nhất định phải khiến người khác khinh bỉ và ghê tởm như thế sao?”
Thấy Đường Tâm Nhan xù lông như con nhím, cổ họng Phó Tư Thần như có cái gai cắm vào khiến hắn vô cùng khó chịu.
Hắn khó chịu, hắn muốn khiến cô càng khó chịu hơn.
Ghê tởm, buồn nôn phải không?
Được thôi, tôi sẽ khiến cô ghê tởm đến tận cùng.
Hừ một tiếng, hắn xé toạc quần áo của cô, vùi khuôn mặt tức giận vào cổ cô, cắn mút mãnh liệt.
Đường Tâm Nhan đấu tranh với tất cả sức lực của mình nhưng vẫn không tài nào thoát ra.
Phó Tư Thần bây giờ giống như một con thú khát máu và tàn bạo trên thảo nguyên, phải xé cô ra từng mảnh mới cam tâm!
Tư thế thề thốt của hắn khiến cô kinh hãi và hoảng sợ!
Cô đã kết hôn với Mặc Trì Úy, cô hứa với hắn sẽ không làm điều gì có lỗi với hắn.
Nhưng cô không thể thoát khỏi Phó Tư Thần, sức khoẻ của một người phụ nữ sao có thể sánh được với một người đàn ông.
“Phó Tư Thần, anh và Đường Vũ Nhu ở bên nhau rồi, anh không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy sao?” Cô không thể thoát khỏi hắn, chỉ hy vọng Đường Vũ Nhu có thể khiến hắn sao lãng một chút.
Phó Tư Thần ngẩng đầu khỏi chiếc cổ thanh tú, mịn màng của Đường Tâm Nhan, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô, cười lưu manh, “Đường Vũ Nhu rất hiểu lòng người, cho dù cô ta có biết, cũng không trách tôi. Hơn nữa, chuyện hôm nay, chỉ có tôi và cô biết, nếu cô không để bụng, có thể chủ động nói với cô ta, đến lúc đó tôi chỉ có thể nói rằng cô chủ động quyến rũ tôi!”
Dứt lời, Đường Tâm Nhan không còn cơ hội nào mà mở miệng nữa, hắn véo cằm cô, dùng sức hôn lên môi cô.
Trước đây cô chưa từng cho hắn hôn, nói gì mà đợi đến đêm tân hôn, hắn cũng cứ thế mà tùy theo cô.
Chẳng trách những người đàn ông khác đều muốn nếm thử hương vị của cô, môi mềm như vậy.
Giống như thuốc phiện vậy, nếm thử một lần thôi cũng khiến người ta nghiện ngập.
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, không để Phó Tư Thần đi sâu vào.
Đàn ông có tật xấu thâm căn cố đế, càng không có được họ càng muốn chinh phục.
Nếu cứ như thế, sớm muộn gì cô cũng bị hắn cưỡng bức.
Mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ Mặc Trì Úy, nhưng hắn xem ra cũng là một người có bản tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Nếu hắn biết, vào ngày cô và hắn nhận giấy kết hôn, cô bị Phó Tư Thần cưỡng bức thì hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng!
Nghĩ một đoạn, Đường Tâm Nhan nâng cánh tay như ngọc của mình lên, đôi mắt đen trong sáng đầy mê hoặc, “Tư Thần, tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta đừng làm ở dưới đất, lên giường được không?”
Phó Tư Thần bật cười nhìn Đường Tâm Nhan lúc này đang như một ả đàn bà lẳng lơ, giọng nói khàn đặc, “Không cự tuyệt nữa sao?”
Đường Tâm Nhan gật đầu, đầu ngón tay mảnh khảnh trượt từ trên mặt xuống xương quai xanh của hắn, “Em đâu thể cưỡng lại được, đúng không?”
Sau khi hai người đứng dậy khỏi mặt đất, Đường Tâm Nhan chủ động kéo Phó Tư Thần vào phòng ngủ.
Ngay khi đến bên giường, cô đẩy hắn ngã xuống giường rồi ngả người, hai tay đặt trên người hắn, nở nụ cười quyến rũ, “Tư Thần, nhắm mắt lại, em sẽ chăm sóc anh.”
Cô vuốt ve bàn tay mảnh khảnh trên xương quai xanh của hắn rồi lại vuốt ve cổ họng gợi cảm của hắn, đôi môi đỏ ghé sát vào hắn hà một hơi nhẹ.
Phó Tư Thần nghĩ rằng đêm nay cô sẽ không có cách nào thoát khỏi bàn tay của hắn vì vậy hắn nhắm mắt lại theo lời cô, hưởng thụ sự chủ động và nhu mì của cô.
Cả hai đều không để ý rằng có người đã đi vào căn hộ, đứng ở ngoài cánh cửa phòng ngủ khép hờ, quay lại toàn bộ cảnh này vào điện thoại.
Chương 95: Quan tâm anh ấy không?
Đường Tâm Nhan nhìn thấy vẻ mặt nhắm mắt hưởng thụ của Phó Tư Thần, cô canh đúng thời cơ, giơ khuỷu tay lên, hung hăng đánh vào chỗ mẫn cảm phồng lên đó của anh ta.
“A!”
Đột nhiên bị đánh úp khiến Phó Tư Thần phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Đường Tâm Nhan rời khỏi giường, hoảng loạn không thôi chạy ra khỏi khu chung cư.
Phó Tư Thần không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ ra tay mạnh như vậy, anh ta tím tái mặt mày, ôm nửa người dưới, vô cùng đau khổ đuổi theo cô ra ngoài.
Khi Đường Tâm Nhan chạy tới cửa chính, áo khoác đã bị Phó Tư Thần túm lấy, cô dứt khoát cởi thẳng áo khoác ra, nhân lúc anh ta không chuẩn bị gì, đá một cái vào bụng anh ta.
Cô chạy ra khỏi chung cư, ngón tay run rẩy khóa trái cửa lại.
Sau khi làm xong một loạt những động tác đó, hai chân cô mềm nhũn, không đững vững nổi, cơ thể mảnh khảnh men theo khung cửa, dần dần ngồi bệt xuống đất.
Sau lưng tiếng đập cửa và tiếng gào thét phẫn nộ của Phó Tư Thần không ngừng vang lên.
Cô giơ ngón tay lên, vuốt mồ hôi lạnh chảy trên trán, trái tim vẫn luôn treo nơi cổ họng lúc này mới chầm chậm quay về vị trí ban đầu.
Xem ra sau này cô phải chuẩn bị vũ khí phòng thân ở trên người rồi.
Hai tay cô ôm lấy cơ thể đã run lên của mình, đôi mắt bị bao phủ mởi một màn sương mù.
Tên khốn nạn Phó Tư Thần này, cả đời này cô sẽ không tha thứ cho anh ta đâu!
Cô đứng dậy, ấn thang máy, đầu cũng không muốn ngoảnh lại, cứ thế rời đi.
Vừa ra khỏi tiểu khu, dì Xuân, người luôn chăm sóc mẹ cô vội vàng chạy tới: “Cô hai, tôi gọi điện thọa cho cô mà mãi không có ai nghe máy, bà chủ cũng không thấy đâu nữa rồi!”
Nghe thấy lời dì Xuân nói, đầu Đường Tâm Nhan oang oang lên: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sau khi ăn tối xong, tôi đi mở nước, khi quay về phòng thì không thấy bà chủ đâu nữa, tôi hỏi mấy người khác thì bọn họ cũng không biết bà chủ đi đâu rồi!”
“Đã xem lại camera giám sát chưa?”
“Xem rồi ạ, bà chủ tự mình đi ra khỏi phòng.”
“Có lẽ bà ấy vẫn còn trong viện điều dưỡng thôi, bây giờ tôi với dì cùng đi tìm bà ấy!”
…
Mặc Trì Úy đích thân đi siêu thị mua thực phẩm, sau đó tự mình xuống bếp.
Anh đã điều tra tư liệu của cô, đương nhiên biết được cô thích ăn gì.
Món ăn anh làm đa phần đều là món cô thích ăn.
Trên chiếc bàn ăn dài xếp đầy những món ăn bắt mắt.
Anh lấy ra một bình rượu vang từ trong tủ rượu, đặt lên bàn hai cái ly cổ cao.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, anh ngồi xuống ghế sofa, hút một điếu thuốc ra, khói thuốc bay lượn lờ xung quanh, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Sáu rưỡi.
Cô vẫn chưa quay về.
Đôi môi mỏng lạnh lùng mím chặt lại thành một đường thẳng.
Khoảng chừng một tiếng sau, vẫn chưa hề nghe thấy bất cứ động tĩnh nào chứng tỏ cô đã về cả.
Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Buổi sáng cô còn đồng ý rằng sẽ quay về nhà đúng giờ.
Lẽ nào cô sợ anh không chăm sóc được cho cô nên mới lộng hành làm loạn sao?
Khuôn mặt điển trai âm u, trở nên vô cùng lạnh lùng.
Thật anh anh không nói thẳng cho cô biết hôm nay ngoại trừ là ngày đăng ký kết hôn của bọn họ ra thì còn là sinh nhật của anh nữa.
Giấy đăng ký kết hôn cô đã cầm, cũng đã xem qua, nhưng cô lại không hề chú ý tới ngày tháng năm sinh của anh.
Chỉ có không quan tâm mới không hề để ý đến như vậy!
Mặc Trì Úy cầm điếu thuốc đi ra ban công, người dựa vào lan can, anh ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc tỏa sáng giữa bầu trời đêm, đôi mắt đen thăm thẳm ngày càng tỏ ra lạnh lùng, không chút nhiệt độ.
Mười hai giờ đêm, đêm tân hôn, sinh nhật đều đã qua hết rồi.
Trên gương mặt lạnh lùng của anh dần hiện ra sự châm biếm.
Anh quay về phòng, đi tới phòng bếp, đổ hết những món ăn đã chuẩn bị vào trong thùng rác.
Anh lấy điện thoại ra, trầm mặt, chủ động gọi điện cho cô.
Điện thoại cứ đổ chuông mãi, vào đúng lúc anh nghĩ sẽ không có ai nghe máy thì người ở đầu bên kia cuối cùng cũng nhận.
Thế nhưng vừa nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, sắc mặt anh giống như đóng băng lại, lạnh đến nỗi khiến người ta rét run.
Chương 96: Anh ta là chồng của cô ấy
Phó Tư Thần vẫn luôn ở trong khu nhà ở, anh ta không tìm người phá khóa, trong gạt tàn thuốc lá trên bàn trà ở phòng khách đã đầy ắp đầu lọc.
Anh ta hút từng điếu từng điếu một, cả bao thuốc đều đã hút hết, anh ta lại lấy rượu trong tủ ra, không ngừng đổ vào miệng.
Trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh căm ghét và kinh tởm mà Đường Tâm Nhan nhìn anh.
Anh vứt bình rượu trong tay ra, hai tay ôm đầu, hung hăng cào tóc mình.
Tại sao anh ta và Đường Tâm Nhan lại đi đến bước đường như ngày hôm nay?
Dường như từ khi Đường Vũ Nhu xuất hiện bên cạnh anh, mọi quan tin tức và những lời nói dèm pha về Đường Tâm Nhan mà anh nghe thấy đều từ miệng Đường Vũ Nhu nói ra đầu tiên…
Không không không, Đường Vũ Nhu rất dịu dàng, uyển chuyển, lương thiện lại hiểu lòng người, ngay cả con kiến cô ta còn không dám giẫm chết thì sao có thể làm hại, vu oan cho em gái của mình được?
Phó Tư Thần đứng dậy, tỉ mỉ quan sát lại toàn bộ căn nhà này một lần.
Lúc này anh ta mới nhận ra, Đường Tâm Nhan đã bố trí lại căn nhà này vô cùng ấm áp.
Trong phòng ngủ còn có một bức tranh chân dung anh dựa vào lòng anh nữa.
Đây có lẽ là bức tranh do chính tay cô vẽ rồi!
Cô và anh trong bức tranh thân mật như vậy, ánh mắt cô ngước mắt nhìn anh giống như ánh trăng trong giếng nước, sự dịu dàng, đơn thuần và tràn ngập tình yêu ấy.
Phó Tư Thần vỗ trán mình, bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà.
Ngực anh đang trống rỗng, dường như có thứ gì đó rất quan trọng đang dần dần đi mất vậy.
Thế nhưng rất lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lanh lảnh.
Điện thoại kêu rất lâu anh ta mới bừng tỉnh.
Không phải điện thoại anh ta kêu mà là điện thoại của Đường Tâm Nhan.
Anh ta đi đến phòng khách, tìm điện thoại từ trong chiếc áo khoác mà cô cởi để rơi lại.
Một số điện thoại có biệt danh là “anh ấy”.
Anh ấy là ai?
Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là đàn ông.
Mới sáng sớm, người đàn ông này gọi điện thoại tới làm gì?
Quan hệ của Đường Tâm Nhan và người này hình như không phải bình thường?
Trái tim Phó Tư Thần thắt chặt lại.
Ngón tay trỏ của anh nhấn vào chỗ nghe, thấp giọng lên tiếng: “Tôi là chồng của Đường Tâm Nhan, cô ấy mệt rồi, bây giờ đang ngủ, xin hỏi anh tìm cô ấy có chuyện gì?”
Mặc Trì Úy ở bên kia điện thoại phải mấy giây sau mới lên tiếng: “Anh là chồng của cô ấy?”
Phó Tư Thần nghe thấy giọng nói như phát thanh viên của Mặc Trì Úy, khóe môi anh ta mím chặt lại, tay cầm điện thoại nắm chặt hơn mấy phần: “Đúng, tôi là chồng của cô ấy, chúng tôi vừa mới làm tình xong, xin hỏi anh là ai? Muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại tìm cô ấy làm gì?”
Vào khoảnh khắc anh ta vừa dứt lời, người ở đầu bên kia đã tắt điện thoại rồi.
Phó Tư Thần nhìn màn hình điện thoại dần tối lại, khóe môi anh ta cong lên, nở nụ cười lạnh nhạt, châm biếm.
Bây giờ anh ta giống thứ gì vậy?
Người chồng cũ bất chấp thủ đoạn ư?
…
Thời gian mất tích chưa đủ hai từ tiếng thì cảnh sát không thể lập án được.
Đường Tâm Nhan chỉ có thể cùng đi với dì Xuân tới viện điều dưỡng để tìm người.
Tới sáng sớm ngày thứ hai, nơi nào Đường Tâm Nhan cũng đã đi đến tìm rồi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng mà cô đang tìm kiếm.
Cô lo lắng đến phát điên đến nơi rồi, cả người không ngừng run lên.
Nếu như không tìm được mẹ, có khả năng là cô đã nghẻo trước rồi.
Cũng may khi cô gọi điện tới viện điều dưỡng lần nữa, dì Xuân nói mẹ cô đã quay về rồi.
Cô vội vàng đi tới viện điều dưỡng, sau khi nhìn thấy mẹ mình vẫn còn bình an, cô mới thở phào nhẹ nhõm được.
Cô hỏi mẹ tối qua đã đi đâu, bà ấy cứ tự nói một mình, Đường Tâm Nhan không nghe hiểu được bà ấy đang nói gì. Sau khi dặn dò dì Xuân chăm sóc tốt cho bà ấy, cô liền nhớ ra lời hẹn cùng với Mặc Trì Úy, cô không nói hai lời, vội vàng tới Cẩm Tú Viên.
Khi quay về khu nhà ở, cô tìm ra một vòng nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Cô còn cho rằng sáng sớm anh đã đi làm rồi, đến khi cô tắm xong, cô lau tóc đi ra ngoài thì mới nhận ra anh đang đứng trên ban công ở phòng đọc sách.
Chương 97: Người đàn ông ghen đến đỏ mắt
Đường Tâm Nhan đứng ở cửa phòng sách, qua cánh cửa thủy tinh, cô nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào lan can, ngón tay kẹp điếu thuốc.
Cô không biết anh đứng đây từ lúc nào, anh mặc áo sơ mi màu đen phối với quần âu dáng bút chì, gió sáng sớm theo bay vạt áo anh, khiến bóng hình anh trông vừa tuấn tú lại lạnh lùng.
Từ xa nhìn lại, anh vừa thần bí lại vừa nguy hiểm, giống như một vị thần không thể nào với tới được.
Đường Tâm Nhan nghĩ tới việc mình thất hứa tối qua, cô vội vàng đi tìm mẹ, không gọi điện báo cho anh biết, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút áy náy.
Cô cắn môi, mở miệng ra, vừa chuẩn bị lên tiếng thì dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay người lại, nhìn về phía cô.
Đôi mắt đen thăm thẳm, giống như một lưỡi dao sắc bén, muốn chém cô thành hai mảnh.
Đường Tâm Nhan hơi giật mình, người cũng run lên.
Cô đón lấy ánh mắt đen thẳm, lạnh lùng của anh, lông mày bất giác nhíu chặt lại.
Cho dù tối qua cô thất hứa thì anh cũng đâu nhất thiết phải dùng ánh mắt này để nhìn cô đâu!
Hôn nhân của cô và anh chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, không phải sao?
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn tới nỗi nổi cả da gà, cả đêm không ngủ, cô sắp mệt tới nỗi không chịu nổi nữa rồi. Cô không nói gì thêm nữa, cô xoay người đi về phía phòng bếp.
Vừa định đóng cửa lại, thì một sức mạnh rất lớn chặn cửa lại, cánh cửa lập tức bị đẩy ra, cô không chút phòng bị, cả người lùi về sau mấy bước.
Đôi lông mi dài như cánh bướm hơi run lên, cô nhìn khuôn mặt như tảng băng của người đàn ông cùng với đôi mắt nguy hiểm vô cùng đó, hít sâu một hơi.
Trong lòng bất giác xuất hiện một chút hoảng loạn và sợ hãi.
Không gian trong phòng bếp không hề nhỏ, thế nhưng cơ thể cao lớn của anh đứng chắn trước mặt cô, không khí xung quanh dường như đều trở nên vô cùng bí bách.
Đường Tâm Nhan rủ mắt, hít sâu một hơi, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: “Xin lỗi, tối qua tôi thất hẹn với anh rồi.”
Cô vừa dứt lời, anh đột nhiên đưa tay ra, kéo áo choàng tắm của cô ra.
Đường Tâm Nhan bị động tác đột ngột của anh làm cho giật nảy mình, đợi đến khi cô nhận ra mọi chuyện thì khăn choàng tắm đã bị cởi ra rồi, cảnh tượng trước mặt của cô cứ thế bị phơi bày ra.
Nhìn thấy vòng một trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, ửng đỏ của cô, ánh mắt Mặc Trì Úy hơi tối lại.
Đường Tâm Nhan không chú ý tới sự biến hóa trong ánh mắt anh, cô cúi đầu, ngón tay run rẩy kéo áo choàng tắm, che trước ngực, rõ ràng cô đã bị hành động của anh chọc tức.
Cô đã xin lỗi vì sự thất hứa tối qua rồi, sao anh còn làm như vậy nữa chứ?
Không cho cô mặt mũi cũng thôi đi, lại còn bất lịch sự kéo áo choàng tắm cô ra nữa!
Phó Tư Thần khốn nạn, người đàn ông này cũng vậy, hai người này đều muốn chọc tức chết cô đúng không?
Thấy người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng lại, Đường Tâm Nhan đỏ ửng mặt, không vui vẻ nói: “Mặc Trì Úy, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, anh dựa vào đâu mà kéo quần áo tôi ra chứ?”
Cơ thể cao lớn, lạnh lùng của Mặc Trì Úy tiến gần về phía cô, gằn giọng nói: “Dấu hôn trên người em từ đâu mà có? Em đã hứa với tôi những gì hửm?” Anh vừa nói, tay vừa sờ vào cổ cô, lực lớn tới nỗi như muốn bẻ gãy cả xương cô ra vậy: “Em đã ly hôn với Phó Tư Thần rồi, lại còn muốn lên giường với anh ta nữa?”
Một loạt những lời chất vấn lạnh lùng, không có chút hơi ấm này khiến Đường Tâm Nhan mơ màng không hiểu gì.
Cô mở to mắt, nhìn thấy sự châm biếm và giá lạnh trong ánh mắt anh, cô hít sâu một hơi.
Một lúc sau, cô mới run rẩy đáp lại mấy chữ: “Mặc Trì Úy, anh là tên khốn nạn!”
Mặc Trì Úy cong moi, cười lạnh: “Đúng, tôi là tên khốn nạn! Phó Tư Thần không khốn nạn đâu đúng không, tối qua anh ta đã khiến em hài lòng rồi, nên em đã hối hận khi kết hôn với tôi đúng không?”
Chương 98: Nụ hôn bá đạo (1)
Đường Tâm Nhan nhìn đường nét khuôn mặt khôi ngô và nam tính của Mặc Trì Uý, đôi mày thanh tú của cô càng nhíu chặt lại.
Tối qua cô không về, chẳng lẽ anh cho rằng cô và Phó Tư Thần lên giường cùng nhau sao?
Nhớ lại hành động thô lỗ lột khăn tắm của mình lúc nãy, cô kiên nhẫn giải thích với anh: “Tối qua trước khi về em đến công viên hồ Thang San, thực sự có vô tình đụng mặt Phó Tư Thần, anh ta…”
Chưa kịp nói hết câu, đã bị anh cắt ngang: “Cảm giác làm với anh ta thế nào, có phải em hối hận vì không ở bên anh ta sớm hơn đúng không?”
Đôi mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia giễu cợt, khiến Đường Tâm Nhan không muốn giải thích nữa, nuốt ngược toàn bộ vào trong bụng.
Tối qua suýt chút nữa cô đã bị Phó Tư Thần làm nhục, hơn nữa còn phải đi tìm mẹ cả một đêm, tâm trạng của cô vốn dĩ đều tích tụ lại trong lòng không có nơi nào phát tiết, lúc này lại bị Mặc Trì Uý kích động, lên đến đỉnh điểm, bao nhiêu đều bộc phát hết ra, khóe mắt cô đỏ lên, tức giận quay về: “Đúng, tôi hối hận rồi anh có thể làm gì tối? Mặc Trì Uý, chúng ta đã nói sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của nhau, bây giờ anh ra ngoài ngay đi!”
Hai tay cô đặt tay lên bờ vai vững chãi của anh và cố gắng hết sức muốn đẩy anh ra ngoài.
Nhưng anh ấy lại như một pho tượng, đứng yên tại chỗ, mặc cho cô có xô đẩy thế nào cũng vô ích.
Có lẽ không nghĩ rằng cô sẽ thừa nhận, Mặc Trì Uý trừng mắt nhìn cô, vừa đen vừa u ám, giống như hố đen vũ trụ sâu vô cùng tận, muốn nuốt chửng cô vào trong.
Không khí xung quanh dường như bắt đầu chầm chậm đóng băng lại.
Trong lòng Đường Tâm Nhan vừa tủi thân vừa uất ức, buồn bực khi nhìn thấy sắc mặt u ám, khí chất lạnh lùng đến khiếp sợ của anh.
Không phải là cô cũng vội về nhà ăn cơm cùng anh sao?
Anh có cần phải nói nặng lời với cô, hiểu lầm cô không?
Hơn nữa, cô muốn giải thích, nhưng ánh mắt, ngôn từ của anh đầy mỉa mai và sỉ nhục. Coi như là cô có giải thích đi chăng nữa thì sợ rằng anh ấy cũng không tin!
Anh và Phó Tư Thần cùng có tật giống nhau, đó chính là cả hai đều cho rằng cô là một người phụ nữ lả lơi ong bướm.
“Nếu ở đây không thể chứa tôi nữa thì tôi sẽ rời đi!” Cô không muốn bị ức hiếp ở đây, xoay người, đến bên giường cầm lấy quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm thay đồ, ngay lập tức cổ tay mảnh khảnh của cô bị người nào đó cố gắng nắm chặt.
Đường Tâm Nhan nâng mắt lên, nhìn người đàn ông khôi ngô, tuấn tú trước mặt, cô lạnh lùng nói: “Buông ra!”
Mặc Trì Uý không những không chịu buông ra mà còn tăng thêm sức siết lại.
Đường Tâm Nhan áp sát với ánh mắt bức người của anh, khóe mắt càng ngày càng đỏ ứng lên, nhưng nỗ lực để người đàn ông trước mặt không biết đường rằng mình đang yếu đuối, một giọng nói khàn đục gầm nhẹ lên: “Mặc Trì Uý, rốt cuộc anh muốn cái gì? Anh nắm chặt như vậy làm tôi đau đó!”
Mặc Trì Uý thả lỏng cổ tay cô ra một chút, Đường Tâm Nhan nhân cơ hội đó rụt tay về.
Nhưng trước khi cô quay đi, anh đã mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng.
Đầu mũi thanh tú của cô đập vào lồng ngực săn chắc của anh, đau đến tê dại.
Những giọt nước mắt quanh khóe mắt suýt chút nữa đã rơi xuống.
“Mặc Trì Uý… đừng…”
Đột nhiên anh cúi đầu, mạnh mẽ đặt xuống một nụ hôn đầy bá đạo.
Ngọn lửa đang cháy trong lòng anh càng ngày càng bùng lên dữ dội, ngay cả chính bản thân anh không rõ ngọn lửa này từ đâu mà ra.
Đường Tâm Nhan không ngờ anh sẽ hôn như vây, hơn nữa còn mạnh mẽ và mãnh liệt như thế.
Tim cô đập loạn nhịp, vươn tay đẩy anh ra.
Dường như anh sớm đã biết cô sẽ phản kháng, lúc cô vươn tay đẩy anh ra thì đã lập tức ôm lấy cô, cánh tày càng dùng lực mạnh hơn siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô lại, còn tay kia một lần nữa giữ chặt sau gáy cô, tiếp tục cưỡng hôn.
Sắc mặt Đường Tâm Nhan đỏ bừng lên, cô hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đẹp trai nhưng lại hết sức bá đạo, độc tài đến tận xương tủy này, nhân lúc anh không đề phòng, cô đã cắn lên cánh môi mỏng đó một cái.
Chương 99: Nụ hôn bá đạo (2)
Cuối cùng anh cũng buông cô ra.
Trên đôi môi mỏng dính một chút máu đỏ tươi, trông rất gợi cảm, nguy hiểm, lại có thêm chút quyến rũ.
“Đường Tâm Nhan.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, dường như từ chỗ sâu nhất trong cuống họng phát ra, khuôn mặt anh tuấn ảm đạm lạnh lùng như muốn ăn thịt cô
Tinh thần Đường Tâm Nhan căng thẳng cực độ, đầu như muốn nổ tung, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Mặc Trì Uý, anh muốn phát tiết thì đi mà tìm mấy cô gái khác, tôi không muốn hầu anh!”
Mặc Trì Uý trừng đôi mắt đen láy kia với cô vài giây, sau đó nắm chặt cằm, tức giận nhếch mép: “Muốn tôi lấy giấy đăng ký kết hôn ra đưa cho cô sao?”
“Trước khi kết hôn chúng ta đã nói rõ rồi”
Anh ngắt lời cô cười lạnh một tiếng: “Nói rõ cái gì?”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến thỏa thuận vô hiệu, cô giận không thể đánh một cái, hai tay nắm chặt lại, hung hăng đấm vào người đàn ông đó.
Mặc Trì Uý nhìn thấy người con gái này tức giận không thôi, anh cũng không ngăn cản động tác của cô lại, sự ấm áp trong đôi mắt càng ngày càng trở nên lạnh giá: “Cô cho rằng Phó Tư Thần bằng lòng chạm vào cô tức là anh ta yêu cô sao? Nhưng hễ anh ta có một điểm thích cô, đó chính là không ở cùng với Đường Vũ Nhu!”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói gì lại nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng của anh vang lên: “Để tôi phát hiện ra cô và anh ta còn dây dưa với nhau, thì tôi sẽ cho anh ta cút khỏi thành phố này đó!”
Nghe thấy những lời nói đầy ngỗ ngược và ngạo mạn đó của anh, Đường Tâm Nhan bị chấn động, lúc này cô mới phản ứng lại bật lên một giọng cười đầy mỉa mai: “Anh cho rằng mình nắm giữ thành phố này sao? Chẳng lẽ anh không biết nhà họ Phó là gia đình giàu nhất nhì cái đất An Thành này sao?”
Ánh mắt Mặc Trì Uý trầm xuống, gật đầu: “Không tin lời tôi nói, cô có thể thử xem!”
Trên mặt anh không hề có chút kiêu ngạo, tự cao, thậm chí có thể dùng từ yên lặng, không cảm xúc để hình dung, nhưng lời đã nói ra rồi, khí chất trên người toát ra cũng tự nhiên mà có, cũng như sự sự liều lĩnh, tùy tiện khiến người khác không dám không khuất phục!
Đường Tâm Nhân chợt có chút tò mò, rốt cuộc thân phận của người đàn ông này là gù, sao có thể kiêu căng như vậy!
Mím chặt môi, cô nhìn vào đôi mắt đen kịt như có thể nuốt chửng lòng người của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chật vật nói: “Mặc Trì Uý, tôi không quan tâm anh có bao nhiêu thực lực, cũng không quan tâm vì sao anh muốn kết hôn với tôi, nhưng tôi không muốn có tình cảm dây dưa với anh—”
Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị người đàn ông bế lên, ném xuống giường.
Đất trời quay cuồng một trận, ngay sau đó thân hình cao lớn của người đàn ông kia đè xuống.
“Mặc…”
Khi cô vừa mở miệng, đầu lưỡi của anh đã tiến thẳng vào trong, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại hồng phấn của cô, quấy thật sâu.
Rốt cuộc Đường Tâm Nhan cũng không chịu nổi, cắn anh một cái, rồi lại cắn thêm cái nữa, khó như lên trời.
Môi và lưỡi đều bị anh ngậm lấy, hơi thở cả hai hòa lẫn vào nhau, cô vừa mù mờ vừa sợ.
Đặt hai tay lên vai anh, cố gắng dùng sức đánh mạnh xuống, nhưng cô càng đánh, anh càng mút lưỡi cô mạnh hơn.
Da đầu cô dường như sắp muốn nổ tung đến nơi.
Bị anh đè chặt ở bên dưới, giống như bị giam cầm trong một bức tường bằng đồng, cô gái nhỏ nhắn hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Anh lấy tay kéo thắt lưng áo choàng tắm của cô xuống, nơi mềm mềm nào đó truyền đến một cơn đau, cô trợn lớn hai mắt: “Mặc Trì Uý, không được hôn chỗ đó, mau thả tôi ra!”
“Cô ngoan ngoãn chút đi nào.” Mặc dù hôn cô rồi, cũng sờ cô rồi, nhưng khuôn mặt anh tuấn này của anh xem ra không có quá nhiều ham muốn tình dục: “Tôi không muốn thô bạo với con gái, cô đừng ép tôi.”
Từ tận sâu trong trái tim Đường Tâm Nhan, cô vô cùng sợ hãi và bối rối. Dáng vẻ của anh lúc này không giống như đang nói đùa với cô, có lẽ là hù dọa cô thật, anh ta thật sự muốn có được cô.
Lúc bị đè cô không còn tỉnh táo để làm tốt cùng người đàn ông mới kết hôn này phát sinh quan hệ.
Lắc đầu, sắc mặt cô tái nhợt đi: “Mặc Trì Uý, tôi không đồng ý, nếu anh cưỡng ép tôi, đây sẽ gọi là hôn nhân cưỡng bức!”
Chương 100: Nụ hôn bá đạo (3)
“Đường Tâm Nhan, tôi nghĩ cô nên hiểu rõ một chút, tôi lấy vợ về không phải là để trang trí!”
Đôi mắt anh nhìn cô thật sâu, khuôn mắt anh tuấn đầy u ám không chút ấm áp: “Nếu cô đã là vợ của tôi rồi, sống là người của Mặc Trì Uý tôi, có chết cùng là ma của Mặc Trì Uý tôi!”
Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Uý đã lâu không gây nhau, khái niệm trong đầu cô, anh là một người đàn ông đẹp trai bí hiểm, khó hiểu, sống nội tâm, rất ít khi thấy anh tức giận như ngày hôm nay, mặc dù không đến mức dữ tợn, nhưng vô hình cũng vẫn toát ra một nét đầy lạnh lùng và nghiêm túc, khiến người khác không rét mà run.
“Nhưng tôi không muốn làm!” Đường Tâm Nhan tức giận hét lên: “Anh là người hay là thú vật vậy, tôi không muốn làm chuyện đó, anh không thể ép tôi được!”
“Thú vật?” Anh cười lạnh, đôi mắt trở nên âm trầm, lộ rõ vẻ lạnh lùng và nguy hiểm: “Vốn dĩ tôi muốn cho cô thời gian đó Đường Tâm Nhan à, cô là người chọc tôi không vui trước đó!”
Hơi thở của anh nhẹ lướt qua thoảng mùi thuốc lá, anh lại tiến đến gần chóp mũi. Đôi môi đỏ mọng của cô bị anh hung hung ngậm lấy.
Cả người anh dán chặt lên cơ thể cô, khiến cô không thể nào động đậy được.
Nụ hôn của anh rất mãnh liệt, như từng đợt thủy triều, ập đến muốn quấn lấy cô.
Đường Tâm Nhan không thể thoát khỏi, cũng không thể đẩy anh ra, cả người cô kéo căng như dây cung cố gắng hết sức giữ khoảng cách với anh.
Cả người Mặc Trì Uý đều toát ra một hơi thở đầy ma mị, bàn tay to lớn của anh kéo chiếc áo choàng tắm ra khỏi người cô, sờ loạn, Đường Tâm Nhan bị dọa đến trắng bệch mặt mày, đêm đó ở đồn công an và tối hôm qua với Phó Tư Thần suýt chút nữa đã bị cưỡng hiếp, cảnh tượng ghê tởm đó lại hiện lên trong đầu cô.
Nỗi sợ hãi trong lòng không ngừng lan ra, cả người run lên cầm cập.
Một chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống, người đàn ông đang vùi đầu vào cần cổ trắng hồng của cô từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy những giọt nước mắt, sự sợ hãi, sự phản kháng cả sự ghê tởm của cô khiến ánh mắt anh dần thay đổi.
Cánh môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, căn phòng trở nên yên lặng mang theo một cảm giác ngột ngạt, u ám đầy lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan mở mắt ra, nhưng cả người dường như mất đi ý thức, hoàn toàn đắm chìm thế giới khiến cô sợ hãi tột độ.
Bàn tay thon dài của Mặc Trì Uý từ từ chậm rãi xoa nhẹ vòng eo mảnh mai của cô, dường như cảm nhận được sự kích thích cả người run rẩy kịch liệt.
Lông mày nhíu chặt lại, anh không cưỡng ép nữa, mò lấy thắt lưng áo choàng tắm, giúp cô buộc lại.
Bước xuống khỏi người cô, anh đứng bên giường, khuôn mặt xinh đẹp bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, đôi mắt đen kịt lộ ra một nét độc ác, nham hiểm: “Tôi có thể tôn trọng cô, cho cô thời gian cũng có thể chiều chuộng cô, nhưng không có nghĩa là tôi không tức giận, nếu như cô và chồng trước hoặc cùng người đàn ông nào khác có quan hệ không đàng hoàng thì đừng trách sao tôi lại làm ra mấy chuyện điên khùng!”
Đường Tâm Nhan căng thẳng co quắp cơ thể nhỏ bé của mình lại, không biết có thấy những lời anh nói hay không.
Mặc Trì Uý đứng bên giường, vẻ mặt căng thẳng, đôi mắt thâm sâu, trên trán vẫn còn một tầng mồ hôi, vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.
Một phút sau, anh quay lưng bỏ đi, không thèm liếc cô lấy một cái.
Quay trở lại phòng ngủ thay một bộ quần áo tối màu vào, Mặc Trì Uý rời khỏi căn hộ.
Định mở cửa, đã nhìn thấy Diệp Nhiễm đang chuẩn bị ấn chuông cửa.
Trong tay Diệp Nhiễm mang theo đồ ăn sáng, qua cánh cửa đột nhiên nhìn thấy, ngay cửa có Mặc Trì Uý cao to, đẹp trai đang đứng, nhịp tim cô tăng nhanh.
Hít một hơi thật sâu, cô nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh Mặc, anh muốn ra ngoài sao?”
Đôi mắt sâu thăm thẳm của Mặc Trì Uý vẫn toát ra vẻ cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt âm trầm chẳng hề liếc nhìn Diệp Nhiễm dù chỉ là một giật: “Tránh ra!”
Diệp Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn này của anh, lồng ngực bỗng dưng trùng xuống.
Nhưng trên mặt cô lại không thể hiện ra, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ nhếch lên, nở một nụ cười thật tươi: “Anh Mặc, anh ăn sáng chưa? Tôi và Tâm Nhan mang đồ ăn sáng đến, đồ ăn khá nhiều, anh không muốn anh sao, cùng nhau ăn đi nào!”
Bình luận facebook