Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-110
Chương 101: Si mê và ham muốn
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng, không khí xung quanh lại càng lạnh lẽo, Diệp Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy không ngừng lo lắng: “Tôi, tôi đến tìm Tâm Nhan.”
Mặc Trì Úy nghĩ đến người phụ nữ tâm trạng sa sút, bị dọa cho sợ hãi ở bên trong kia, anh không đuổi Diệp Nhiễm đi, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy chắc là vẫn chưa ăn gì?”
Diệp Nhiễm vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, còn anh thì sao? Có muốn cùng ăn với chúng tôi luôn không?”
“Không cần.” Lạnh lùng nói ra hai chữ, Mặc Trì Úy cứ thế rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Diệp Nhiễm nhìn theo bóng lưng lạnh lùng lãnh đạm của anh, tim đập loạn xạ, cứ như bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó đập vỡ thành từng mảnh.
Quả nhiên nếu không phải vì Tâm Nhan, sợ rằng đến một ánh nhìn thoáng qua anh cũng không bao giờ cho cô được.
Mãi cho đến khi Mặc Trì Úy bước vào thang máy, Diệp Nhiễm mới thu lại ánh nhìn.
Cô cúi đầu xuống, bước vào trong căn hộ.
Đặt bữa sáng lên bàn ăn, cô lướt nhìn một vòng quanh phòng khách, không nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cô lại đẩy cửa phòng ngủ, bên trong vẫn không hề có bóng dáng Đường Tâm Nhan
Đóng cửa lại, cô tiếp tục đi đến phòng riêng cho khách.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang nằm trên giường, trong lòng Diệp Nhiễm cũng có một chút vui mừng.
Xem ra Tâm Nhan và Mặc Trì Úy đúng là chỉ có quan hệ hợp tác! Anh không để Tâm Nhan nằm trong phòng ngủ của mình, liệu có phải là cũng không có cảm tình gì với cô ấy?
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan nằm nghiêng trên giường, đôi mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ
Tuy rằng cả hai không đi đến bước cuối cùng đó, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, bủn rủn cả người.
Thế nhưng so với việc cơ thể cảm thấy không thoải mái, điều càng khiến cô không thoải mái hơn nữa, đó là những suy nghĩ trong lòng.
Cô vẫn cứ cho rằng Mặc Trì Úy và Phó Tư Thần không giống nhau, cho dù cả hai không có tình cảm gì với nhau thì kết hôn xong vẫn có thể chung sống hòa thuận.
Vậy mà chỉ vừa mới đăng ký kết hôn được hai ngày, anh ta liền…
Đúng là một tên khốn nạn không hơn không kém!
“Tâm Nhan?”
Nghe được tiếng của Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan vội vàng lau sạch nước mắt còn lưu lại trên mặt, chỉnh lại áo choàng tắm, từ trên giường ngồi dậy nhìn về phía Diệp Nhiễm đang đứng ngay cửa phòng cho khách.
“Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại tới đây?” Giọng nói của cô đã khản đặc.
Diệp Nhiễm nhìn thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, tiều tụy, dưới mí mắt còn mang theo vết thâm quầng nhàn nhạt, cô bước tới trước, quan tâm hỏi: “Tớ đem bữa sáng đến cho cậu, cậu sao rồi? Cãi nhau với anh Mặc à, tớ vừa thấy anh ấy ngay trước cửa, sắc mặt anh ấy hình như cũng không được tốt cho lắm.”
Nghĩ đến người đàn ông đó Đường Tâm Nhan liền tức giận, cô mím mím môi, khuôn mặt trở nên cau có nói: “Đừng nhắc anh ta nữa.”
“Đúng là cãi nhau rồi à? Hôm qua hai người các cậu vừa mới đăng ký kết hôn xong đấy?” Diệp Nhiễm ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Đường Tâm Nhan, hai mắt cô hơi tối lại.
Đường Tâm Nhan xoa xoa hai bên trán đang đau nhức: “Nhiễm Nhiễm, tớ thật sự không muốn nhắc đến anh ta.” Cũng không phải là chuyện hay ho gì, cô không muốn kể khổ, càng không muốn nói xấu Mặc Trì Úy.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Được, không nhắc đến nữa, vậy tớ đem bữa sáng vào cho cậu hay cậu ra ngoài ăn thì được đây?”
Đường Tâm Nhan không có khẩu vị, cô nhìn Diệp Nhiễm vốn có ý tốt mà xin lỗi: “Tớ không muốn ăn, giờ tớ chỉ muốn ngủ thôi, nếu không buổi chiều chắc chả còn tí sức lực nào mà về đoàn quay phim nữa mất.”
“Nhưng mà không ăn thì cậu sẽ đau dạ dày đấy!”
“Không có việc gì đâu!”
Diệp Nhiễm cũng không miễn cưỡng Đường Tâm Nhan, cô từ giường đứng dậy: “Vậy tớ đi mua chút đồ ăn, buổi trưa bọn mình làm cơm, rồi cùng nhau đến tổ quay phim nhé.”
Đường Tâm Nhan không hề dự tính sống cùng Mặc Trì Úy, đương nhiên cũng sẽ không sử dụng phòng bếp của anh ta: “Buổi trưa bọn mình ăn ở ngoài đi, Nhiễm Nhiễm, buổi sáng không có việc gì, cậu về trước đi vậy!”
Diệp Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan bảo cô đi về, cô cũng không tiện tiếp tục ở lại đây.
Cô đứng dậy, đóng cửa phòng cho khách, lại đảo một vòng trong phòng ngủ, mở cửa phòng thay đồ, nhìn thấy bên trong là những bộ vest thiết kế cao cấp, áo sơ mi, quần tây, cà vạt, đồng hồ cùng những vật dụng cho nam giới khác, cô cầm lên một chiếc sơ mi, nhẹ nhàng đưa mũi ngửi, phía trên vẫn còn phảng phất mùi hương trên người Mặc Trì Úy, cô nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên vẻ si mê và ham muốn.
Chương 102: Là Mặc Trì Úy muốn loại bỏ vai nữ chính của cô ư?
Từ trước đến nay, Đường Tâm Nhan chưa bao giờ là một người đa sầu đa cảm, gặp chút chuyện liền khóc lóc ỉ ôi đòi sống đòi chết, nếu không thì lúc bị Phó Tư Thần gài bẫy làm cô mất đi lần đầu tiên, cô sớm đã đòi cắt cổ tay tự sát rồi.
Cô biết rằng, nhất định phải sống tốt hơn những người muốn làm tổn thương cô, đó mới là cách tốt nhất để trả thù bọn họ!
Ngủ cả một buổi sáng, tinh thần đã trở nên tốt hơn nhiều, tắm rửa thay quần áo xong, cô rời khỏi căn hộ.
Đóng cửa lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua lần nữa.
Nơi này, có lẽ sau này cô sẽ không đến nữa!
Về phần Mặc Trì Úy, anh hiểu lầm cô ngủ cùng với Phó Tư Thần, chắc sau này cũng sẽ không quan tâm đến cô nữa!
Bỏ qua cảm giác trống rỗng không giải thích nổi trong lòng, cô bước nhanh vào thang máy.
Buổi trưa cô và Diệp Nhiễm cùng ăn một bữa đơn giản bên ngoài, rồi cùng vào tổ phim.
Trong phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm nhìn thấy mí mắt cô hơi sưng đỏ, sắc mặt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, liền chau mày nói: “Tâm Nhan, hôm nay trông cô có vẻ không khỏe lắm!”.
Đường Tâm Nhan mỉm cười gật đầu: “Đêm qua tôi không ngủ, nhưng mà tôi tin với kỹ thuật trang điểm của cô, nhất định sẽ khiến tôi trở nên xinh đẹp trước ống kính.”
Chuyên viên trang điểm bị vẻ ngọt ngào xinh đẹp của cô chọc cười: “Miệng ngọt thế, yên tâm đi, khuôn mặt đẹp thế này thì trang điểm thế nào cũng đẹp thôi.”.
Một tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan đã trang điểm xong, cũng vừa thay trang phục diễn.
Diệp Nhiễm vội vàng chạy vào, khuôn mặt thanh tú đầy bất mãn và tức giận, cô nắm chặt cánh tay mềm mại của Đường Tâm Nhan, thở hổn hển nói: “Tâm Nhan, không hay rồi.”
Đường Tâm Nhan khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú đẹp như tranh: “Có việc gì thế?”
Diệp Nhiễm nhìn sang chuyên viên trang điểm, nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng, sau đó kéo Đường Tâm Nhan sang một bên, vành mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nói: “Ninh Hoàn đến rồi.”
Ninh Hoàn là đàn chị trong giới diễn viên, vừa rồi còn đạt được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc. Cô là một trong số ít những sao nữ sở hữu vẻ đẹp tự nhiên, chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ. Cô trông xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng kiều diễm, đôi mắt đan phượng hơi hơi nhướng lên, quyến rũ đến khó tả, không biết đã làm mê đắm bao nhiêu đàn ông.
Nghe đồn rằng tính cách cô lạnh lùng kiêu ngạo, không thích giao du, đời tư cũng không được lòng các sao nữ khác, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng sự yêu thích và ủng hộ cô của người hâm mộ.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn là sao nữ có nhiều người hâm mộ nhất trên Weibo.
Ninh Hoàn là thần tượng mà Đường Tâm Nhan ngưỡng mộ và cảm thấy đáng để học hỏi nhất, nghe thấy cô ấy đã đến, cô vui mừng khôn xiết: “Thật vậy sao? Lát nữa tớ nhất định phải tìm cô ấy xin chữ ký, rồi còn chụp ảnh chung nữa.”
Diệp Nhiễm phẫn nộ mở to mắt nhìn Đường Tâm Nhan, tức giận nói: “Còn ký tên cái gì, chụp ảnh cái gì nữa chứ! Cô ta là đến giành bát cơm của cậu đấy!”
Đường Tâm Nhan hơi sửng sốt: “Ý cậu là sao?”
“Vợ của đạo diễn Hầu bảo Ninh Hoàn đến thử vai nữ chính, nếu như phù hợp liền thay cậu ngay!”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan lập tức mở to, cô lắc đầu không tin: “Không thể nào đâu, đạo diễn Hầu đã quyết định là tớ rồi mà, sao lại có thể bị thay thế được cơ chứ, hơn nữa, tớ còn ký cả hợp đồng với họ rồi!”
“Là thật đấy!” Diệp Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan ra ngoài: “Ninh Hoàn đang cùng diễn tập với nữ thứ Đường Vũ Nhu, nếu cậu không tin thì đi xem xem!”
Đường Tâm Nhan nhận ra Diệp Nhiễm không hề nói đùa, cô nhanh chóng bước đến trung tâm quay phim của tổ A.
Vợ đạo diễn Hầu nhìn thấy cô, liền bước đến, gọi cô sang một bên: “Tâm Nhan, đoàn đội của chúng tôi đã họp suốt đêm qua, quyết định sẽ để diễn viên nổi tiếng và có độ nhận diện cao như Ninh Hoàn đảm nhận vai nữ chính.”
Lòng Đường Tâm Nhiên như thắt lại, hai tay buông thõng bên hông vô thức cuộn lại, đầu ngón tay ấn mạnh vào lòng bàn tay: “Chị Hầu, nếu như phía chị cảm thấy tôi không đủ nổi tiếng, lúc đầu khi thử vai đã không nên quyết định chọn tôi đúng không? Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, tôi cho rằng cứ theo hợp đồng mà làm thôi!”
Phim cũng đã bắt đầu khai máy, cũng đã tuyên bố ra bên ngoài cô sẽ diễn nữ chính, bây giờ thay đổi như vậy, nhất định vấn đề không nằm ở độ nổi tiếng.
Vậy thì, là do nhà đầu tư Mặc Trì Úy muốn rút cô ra hay sao?
Chương 103: Chồng của cô ấy là Mặc Trì Úy (1)
Vợ đạo diễn Hầu nhìn cô gái trẻ trước mặt, đôi mày linh động, khuôn mặt xinh xắn, từng cử chỉ đều vô cùng phù hợp với hình tượng nữ chính bộ phim “Mỹ nhân truyền kỳ”, lần thử vai trước cô cũng đã xem qua diễn xuất của cô ấy, tuổi còn trẻ mà lại nhanh chóng nhập vai, cuốn hút các vị giám khảo, kỹ năng diễn xuất tuyệt đối không có vấn đề gì.
Chỉ tiếc là đời tư quá hỗn loạn, tác phong nhân cách có vấn đề.
Bất ngờ bị mất đi vai diễn, nếu nói Đường Tâm Nhan không cảm thấy lo lắng và tức giận thì tuyệt đối là giả dối.
Nhưng cô cũng không thể làm mất lòng nhà sản xuất, tuy rằng trong lòng vô cùng nóng vội, giận dữ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ được nét thanh lịch và điềm tĩnh: “Thưa chị, tôi muốn biết nguyên nhân thật sự.”
Vợ đạo diễn Hầu thở dài một hơi, ánh mắt né tránh: “Bộ phim này của chúng tôi là phim dân quốc, lúc đầu khi ký hợp đồng đã quy định rõ ràng, nghệ sĩ phải có lý lịch trong sạch, tác phong đoan chính, tối qua tôi vừa được biết cô đã ly hôn, lại từng đến đồn cảnh sát, nếu như bị giới truyền thông đào bới ra việc này, cô lại là nữ chính trong phim của chúng tôi, đến chừng đó còn ai muốn mua vé đến rạp xem bộ phim này đây?”
Đường Tâm Nhan giật mình.
Cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Tư Thần là bí mật, trong giới này trừ Đường Vũ Nhu ra thì chẳng còn ai biết được nữa.
Vợ đạo diễn Hầu đột nhiên biết được việc này, cô không thể không nghi ngờ người tiết lộ bí mật này chính là Đường Vũ Nhu.
“Tâm Nhan, cô là một diễn viên rất có tiềm năng, chỉ tiếc là không phù hợp với bộ phim của chúng tôi, hy vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, còn về hợp đồng mà cô nói, trong đó đã quy định rõ ràng không sử dụng nghệ sĩ đã ly hôn, cô đã vi phạm quy định trong hợp đồng, xét thấy cô chỉ vừa mới quay lại, điều kiện tài chính cũng không tốt, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa!”
Vợ đạo diễn Hầu vừa đi, Diệp Nhiễm liền chạy sang, cô nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang ngây người, thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Trong đầu Đường Tâm Nhan đang hỗn loạn, thật ra việc cô quay hay không quay bộ phim này cũng chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là mẹ cô phải lập tức nhập viện tiến hành điều trị, cô cần một số tiền lớn!
Diệp Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan im lặng, lay cánh tay cô: “Tâm Nhan, rốt cuộc là có việc gì?”
Đường Tâm Nhan nhắm mất lại, ngón tay cô bấu chặt lấy lòng bàn tay, suy sụp tinh thần nói với Diệp Nhiễm: “Tớ muốn yên tĩnh một mình.”
Về đến phòng hóa trang, Đường Tâm Nhan ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy khuôn mặt đã trang điểm vẫn không giấu được nét tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu nào qua gương, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới.
Vài phút sau, như cô dự đoán, Đưỡng Vũ Nhu diễn xong cảnh đầu tiên cũng bước vào phòng.
Đường Vũ Nhu đóng cửa lại, bước đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay đặt lên lưng ghế cô đang ngồi, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Ninh Hoàn thay thế vị trí nữ chính của cô rồi, lúc này tâm tình cô tệ hại lắm đúng không?”
Đường Tâm Nhan không bỏ lỡ ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của Đường Vũ Nhu.
Cô nâng mắt lên, nhìn vào ánh mắt Đường Vũ Nhu qua gương.
Đường Vũ Nhu thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, nụ cười trên khóe miệng cũng hơi cứng lại.
Một lúc sau, nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ của cô, Đường Vũ Nhu cười trở lại, vuốt vuốt hai bên tóc mai, vẻ mặt đầy đắc ý: “Cô biết không? Tôi vốn cũng chẳng muốn đi nói bí mật đó với vợ đạo diễn Hầu đâu, thế nhưng cô đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Đường Tâm Nhan chống hai tay lên bàn trang điểm, đỡ thân hình mảnh mai đứng dậy.
Quay đầu lại, mặt đối mặt với Đường Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm: “Là tôi không biết xấu hổ hay là Đường Vũ Nhu cô không cần mặt mũi nữa? Lúc tôi và Phó Tư Thần ở bên nhau, cô chen một chân vào làm người thứ ba, được, tôi chia tay anh ta rồi, bây giờ cô lại phá hoại sự nghiệp của tôi. Lẽ nào cô không biết tôi kiếm tiền là vì chữa bệnh cho mẹ? Dù cô không phải là con ruột của nhà họ Đường, nhưng ba mẹ trước nay có từng bạc đãi cô bao giờ?”
Chương 104: Chồng của cô ấy là Mặc Trì Úy (2)
“Đừng có mà nhắc chuyện của mẹ với tôi, nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ trả hết viện phí cho bà ấy! Còn nữa, Phó Tư Thần quen cô trước thì đã làm sao, tôi không những cướp anh ta từ trong tay cô, mà tất cả những gì cô có được, tôi đều muốn cướp lấy!” Đường Vũ Nhu hai tay ôm lấy ngực, bộ dạng đắc thắng: “Tôi sắp trở thành con dâu nhà họ Phó, Đường Tâm Nhan, cô thức thời thì sau này tránh Tư Thần xa một chút!”
Đường Tâm Nhan liếc mắt, nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Nhu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mang theo chút châm chọc: “Cô là không tin tưởng anh ta mới chạy đến chỗ tôi bảo tôi đừng dây dưa với anh ta? Nếu anh ta thật lòng yêu cô sẽ không để cô chẳng có cảm giác an toàn thế này!”
Sắc mặt Đường Vũ Nhu khẽ thay đổi, nhìn vào đôi mắt sắc bén, lạnh lùng của Đường Tâm Nhan: “Anh ấy đương nhiên yêu tôi, chỉ là con hồ ly tinh cô không cam tâm bị vứt bỏ, mới dùng mọi cách quấn lấy anh ấy không buông!”
Đường Tâm Nhan cười lanh: “Yên tâm đi, tuy tôi thiếu tiền thật đấy, nhưng tiền rơi vãi tôi tuyệt đối không nhặt lại đâu!”
Đường Vũ Nhu hơi lắc người, rõ ràng đã bị ý ẩn dụ trong câu nói của Đường Tâm Nhan làm cho tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu, sau đó lấy từ túi xách ra một xấp ảnh, hung hăng ném vào mặt Đường Tâm Nhan: “Cô tự mình nhìn đi!”
Góc tấm ảnh làm vạch một đường lên má trái Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra, bất chấp đau đớn trên mặt, cô cúi mắt, nhìn về tấm ảnh đã rơi xuống đất.
Chính là cảnh tối qua cô đẩy Phó Tư Thần ngã xuống giường, chủ động dụ dỗ anh.
Quần áo cô xộc xệch, đôi mắt quyến rũ, đầu ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Phó Tư Thần, yết hầu, xương quai xanh, ngực…
Cảnh tượng vô cùng mập mờ, dễ khiến người ta nghĩ sai lệch.
Nếu là người không biết rõ sự việc, thoạt nhìn những tấm ảnh này, nhất định sẽ cho rằng cô là một con hồ ly tinh không biết liêm sỉ.
Đường Tâm Nhan không cho rằng những tấm ảnh này là do Đường Vũ Nhu lén chụp, cô mím chặt môi, hỏi: “Là ai đưa cho cô những tấm ảnh này?”
“Cô không cần quan tâm là ai đưa cho tôi, Đường Tâm Nhan, cô đã ly hôn với Tư Thần rồi, cô dựa vào cái gì mà cứ mãi không biết xấu hổ dụ dỗ anh ấy?”
“Không phải tôi không biết xấu hổ, mà là cô không quản được Phó Tư Thần, nếu cô cảm thấy anh ta yêu cô, vậy thì đừng có để anh ta tới tìm tôi nữa! Còn về việc cô nói tôi dụ dỗ anh ta, xin lỗi nhé, nếu tôi mà thật sự muốn mê hoặc anh ta, thì sẽ không có cơ hội để cô trở thành người thứ ba đâu!”
Đường Vũ Nhu chỉ vào những tấm ảnh trên mặt đất, đôi mắt đỏ hồng chất vấn: “Ảnh cũng bị người ta chụp cả rồi, cô còn muốn phủ nhận! Đường Tâm Nhan, nếu không phải cô không biết xấu hổ, tôi cũng không muốn bức ép cô đến đường cùng! Tôi nói cô biết, với hoàn cảnh hiện tại của cô, chẳng có đoàn làm phim nào nhận, càng không có nhà đầu tư nào muôn chi tiền cho cô cả!”
Đường Vũ Nhu nói không sai, Đường Tâm Nhan tuổi còn trẻ mà đã kết hôn lại còn ly hôn, từng đến đồn cảnh sát lại còn không phải là diễn viên nổi tiếng, đúng là không ai dám đầu tư vào cô, bởi vì giờ đây Internet đã quá phát triển, một khi sự việc bị phanh phui, hình tượng của cô sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Thấy Đường Tâm Nhan trầm mặc không nói lời nào, khóe miệng Đường Vũ Nhu lại nhếch lên cười đắc ý: “Vậy cho nên, cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, nếu như tâm trạng tôi vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ tiếp tục giữ bí mật này thay cô, đến lúc đó cô lại có thể đến đoàn làm phim khác thử vai!”
Đường Tâm Nhan quá hiểu tính cách của Đường Vũ Nhu, chỉ cần cô ta nắm được cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ đẩy cô sa vào vũng bùn, tốt nhất là khiến cô mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.
Nhếch khóe môi, Đường Tâm Nhan kề sát bên tai Đường Vũ Nhu cười nhẹ: “Trong hợp đồng chỉ quy định không sử dụng nghệ sĩ ly hôn, nếu như tôi lại kết hôn rồi thì sao? Hơn nữa tôi ly hôn là do Phó Tư Thần ngoại tình với cô, phản bội lại tôi, vào lúc tôi đau khổ nhất, một người đàn ông đã cứu vớt lấy tôi, hiện giờ hôn nhân của tôi và anh ấy hạnh phúc mỹ mãn.
Nếu như truyền thông biết được chân tướng sự việc, cô cảm thấy công chúng sẽ đứng về phía nào?”
Đường Vũ Nhu nghe thấy thế, khuôn mặt đang tươi cười từng chút từng chút trở nên đông cứng.
Chương 105: Chồng của cô ấy là Mặc Trì Úy (3)
Đường Vũ Nhu lùi về sau hai bước, lắc lắc đầu: “Không thể nào! Chẳng ai lại đi cưới một người phụ nữ chỉ vừa ly hôn, trong giới này cũng chỉ toàn mang tiếng xấu như cô cả!”
Không chỉ Đường Vũ Nhu không thể tin nổi, đến cả chính Đường Tâm Nhan cũng cảm thấy việc mình ly hôn rồi lại kết hôn có chút không thể tin được.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Cô và Mặc Trì Úy đã kết hôn, hơn nữa anh còn ưu tú, xuất sắc hơn Phó Tư Thần.
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nhìn Đường Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười châm chọc: “Đường Vũ Nhu, tôi cũng chẳng sợ gì cô cả, vợ đạo diễn Hầu rút vai của tôi, e rằng nguyên nhân không đơn giản chỉ vì cô nói cho cô ta biết bí mật đâu nhỉ, ngay từ ánh mắt đầu tiên cô ta nhìn tôi đã không thích tôi rồi, dưới sự dẫn dắt của cô, cô ta hẳn là cảm thấy tôi là một con hồ ly tinh, sợ tôi đi dụ dỗ đạo diễn Hầu đúng không?”
Đường Vũ Nhu mím mím môi: “Xem ra cô cũng không quá ngốc.”
Vừa nãy Đường Tâm Nhan không tìm vợ đạo diễn Hầu nói cho rõ ràng cũng là vì nguyên nhân này. Giới giải trí này rất phức tạp, cô không có xuất thân, không dám đắc tội nhà sản xuất, vậy nên mỗi bước đi, mỗi lời nói đều phải cực kỳ cẩn thận.
Có đôi khi ẩn nhẫn, không phải là yếu đuối, mà là xem xét tình hình, không hành động liều lĩnh.
Nếu cô còn muốn tiếp tục diễn bộ phim này, tìm vợ chồng đạo diễn Hầu không có tác dụng gì nữa, chỉ có thể tìm nhà đầu tư Mặc Trì Úy.
Nhưng hôm qua vừa xảy ra mâu thuẫn với anh, Đường Tâm Nhan thật sự không muốn xuất hiện trước mặt anh, càng không muốn cầu xin anh.
Không khí làm việc của cả tập đoàn Hoàn Hải hôm nay cực kỳ áp lực, đặc biệt là những nhân viên cấp cao phải báo cáo công việc với boss.
Mỗi người bước ra đều mặt mày xám xịt, toát mồ hôi hột.
Mãi đến lúc Mặc Trì Úy ra ngoài ăn trưa, mọi người mới nhẹ nhõm thở hắt một hơi.
Trên chiếc Bentley Mulsanne, trợ lý Giản Thành nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, thận trọng hỏi: “Cậu Mặc, cậu muốn ăn trưa ở đâu?”
Mặc Trì Úy hạ mi mắt xuống, đôi mắt sâu không thấy đáy, im lặng vài giây, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Đến tiệm đồ ngọt mà cô ấy thích đi.”
Giản Thành là trợ lý đặc biệt của Mặc Trì Úy, trừ công việc, đương nhiên anh ta cũng phải hiểu biết nhất định đối với cuộc sống riêng của anh.
Đã nhiều năm làm việc ăn ý, cho dù Mặc Trì Úy không gọi thẳng tên họ, Giản Thành cũng có thể hiểu được “cô ấy” ở đây là chỉ ai.
“Phía đông thành phố có tiệm đồ ngọt rất ngon, bạn gái tôi rất thích ăn, nhưng lái xe đến đó phải mất gần một tiếng đồng hồ, cậu Mặc, cậu có một cuộc họp quan trọng lúc hai giờ…”
Mặc Trì Úy cắt ngang lời đang nói dang dở của Giản Thành, đôi mắt u buồn nhìn ra ngoài cửa xe: “Lái sang đấy đi.”
Nhà đầu tư đến đoàn làm phim, lại còn đem theo trà chiều và bánh ngọt, nhân viên đoàn làm phim ai nấy đều bất ngờ, vô cùng vui vẻ.
Mặc Trì Úy trao đổi vài câu đơn giản với đạo diễn Hầu, nghe được Đường Tâm Nhan đang ở phòng trang điểm liền nhanh chóng đến đó.
Đạo diễn Hầu thấy Mặc Trì Úy vừa đến liền muốn gặp Đường Tâm Nhan, anh ta âm thầm kéo vợ sang một bên: “Thật ra chuyện Đường Tâm Nhan kết hôn rồi ly hôn cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, cô cần gì phải vội vàng tìm đến Ninh Hoàn như thế?”
Vợ đạo diễn Hầu trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Có phải anh cũng nhìn trúng cô ta rồi không? Cho dù Mặc Trì Úy có ý với cô ta, nếu như biết được cô ta từng kết hôn, anh cảm thấy cậu ấy có còn hứng thú với cô ta được nữa không?”
“Tôi không hiểu vì sao cô lại có thành kiến đối với một người mới chẳng có chút uy hiếp nào như thế…”
“Còn không phải vì trước giờ anh toàn quy tắc ngầm với người mới hay sao? Hầu Quý Xương, nếu anh không đồng ý rút vai của Đường Tâm Nhan, ngày mai tiêu đề của tất cả các báo chính là anh lợi dụng chức vị mà áp quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ!”
“Cô đúng là không thèm nói lý, tôi có thể rút vai Đường Tâm Nhan, nhưng nếu như làm Mặc Trì Úy nổi giận, bộ phim này cũng đừng hòng quay được nữa!”
“Tôi tin là mắt nhìn người của giám đốc Mặc không kém đến độ thích một người phụ nữ đã từng kết hôn!”
Chương 106: Cơn ghen của Mặc Trì Úy
Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, Đường Vũ Nhu đứng đối diện với cửa nhìn người đàn ông bước vào, trong mắt cô ta thoáng hiện lên tia kinh ngạc.
Trời ơi, đó là người đàn ông còn đẹp trai hơn Phó Tư Thần!
Điểm thu hút ánh nhìn đầu tiên của người khác chính là đôi mày kiếm đen rậm, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng, tổ hợp này kết hợp lại với nhau giống như một khối lập thể khéo léo.
Anh mặc bộ vest đen được may bằng tay khéo léo, bên ngoài khoác chiếc áo cùng màu, dáng người cao thẳng, cao quý và tao nhã, đứng ở cửa giống như phong cảnh, khiến mọi thứ xung quanh đều im lặng.
Anh không chỉ có ngoại hình xuất sắc mà khí chất càng khiến tim người khác đập nhanh!
Như một vị vua trời sinh ngắm nhìn thế giới một cách ngạo nghễ bằng đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của mình.
Nếu Đường Vũ Nhu không yêu Phó Tư Thần trước, cô ta chắc chắn sẽ yêu người đàn ông này.
Thấy Đường Vũ Nhu cứ nhìn chằm chằm vào cửa, Đường Tâm Nhan lạnh lùng quay đầu lại nhìn cửa.
Bắt gặp dáng người cao lớn mạnh mẽ của người đàn ông đột ngột xuất hiện ở đây, khiến cả người Đường Tâm Nhan sững sờ, trong đôi mắt lạnh trong suốt hiện lên tia khiếp sợ.
Sau khi phản ứng, cô chợt nhớ tới những bức ảnh trên mặt đất, trong lòng không khỏi xẹt qua cảm giác sợ hãi và căng thẳng
Nếu hiện tại cô xoay người nhặt lên, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, cho dù anh không phát hiện cũng sẽ nhận ra từ hành động của cô.
Sau chuyện tối hôm qua, dù cô chẳng muốn quan tâm, nhưng cô không muốn hiểu lầm càng thêm sâu sắc, thế là cô cắn môi bước về phía anh.
Ngay khi cô định tới gần Mặc Trì Úy, anh thậm chí còn không nhìn cô, mà chỉ lướt qua cô đi đến chỗ Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu thấy có người đàn ông khí phách, anh tuấn bước tới gần cô tha, trái tim không kiểm soát được đập thình thịch.
Không phải rung động với anh, mà bị sự nam tính hấp dẫn tỏa ra trong vô hình của anh chinh phục.
Cô ta căng thẳng mím môi, vừa định nói chuyện thì thấy anh đột nhiên cúi đầu xuống.
Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy đã phát hiện ra tấm ảnh, lòng bàn tay cô rịn ra mồ hôi lạnh, cô vội vàng chạy tới muốn giành nhặt những bức ảnh lên trước anh, nhưng động tác của anh đã nhanh hơn cô.
Cô nhặt hai tấm, còn một tấm khác rơi vào tay anh.
Tấm ảnh đó là cảnh cô nằm trên người Phó Tư Thần, bàn tay nhỏ bé vuốt ve lồng ngực anh ta.
Trái tim nhỏ bé của Đường Tâm Nhan đập thình thịch và đập loạn xạ, tối qua đã trông thấy dáng vẻ tức giận của anh, đến tận giờ cô vẫn còn sợ hãi.
“Mặc Trì Úy, không phải như bức ảnh thấy đâu…”
Cô còn chưa dứt lời, Mặc Trì Úy đã sầm mặt nhìn cô: “Được lắm, Đường Tâm Nhan, cô làm tốt lắm!” Anh vứt mấy tấm ảnh lên người cô một cách thô bạo, sau đó tức giận đùng đùng xoay người bỏ đi.
Không khí chung quanh như thể đông cứng lại vì cái lạnh phát ra từ mắt anh.
Tối qua anh suýt xé nát cô, trong lòng cô không nhịn được sinh ra xa cách. Nếu ko phải hôm nay đoàn phim đổi vai của cô cho người khác thì cô chắc chắn sẽ k tìm anh giải thích.
Vì tiền chữa bệnh cho mẹ, cô bất chấp mọi thứ!
Đường Vũ Nhu thấy Đường Tâm Nhan định đuổi theo người đàn ông đẹp trai kinh người đó ra ngoài, cô ta bèn vội vã bước lên giữ chặt tay Đường Tâm Nhan: “Quyến rũ Phó Tư Thần? Bây giờ còn muốn quyến rũ người đàn ông khác đẹp trai hơn anh ta? Đường Tâm Nhan, sao cô lại không biết xấu hổ … Á.”
Đường Vũ Nhu chưa nói hết lời, đã bị Đường Tâm Nhan tát bằng cái tay khác.
Một tiếng “bốp” giòn vang, Đường Vũ Nhu bị đánh loạng choạng thân thể lùi về phía sau hai bước.
Có vài giây im lặng và ngưng tụ trong không khí.
Chương 107: Mặc Trì Úy nổi cơn ghen (2)
Đường Tâm Nhan đứng thẳng người, hai mắt tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt u ám, cả người phát ra khí thế khiến Đường Vũ Nhu sợ đến nỗi hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Trên mặt vẫn còn đau đớn nóng rát, Đường Vũ Nhu tới cách đây không lâu cô ta bị Đường Tâm Nhan tát hai cái ở trong bệnh viện, cô ta tức giận đến nghiến răng, giơ tay vừa định đánh lại Đường Tâm Nhan thì cổ tay đã bị cô dùng sức nắm chặt.
Mặc dù sức lực của Đường Tâm Nhan không đánh lại đàn ông, nhưng cô dư sức đối phó với Đường Vũ Nhu yếu ớt.
Đường Vũ Nhu lập tức bật khóc vì đau, cô ta vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan: “Tôi thề, tôi sẽ không đội trời chung với cô!”
Đường Tâm Nhan nâng cằm lên cười khẩy: “Chẳng phải tôi và cô đã không đội trời chung với nhau từ lâu rồi sao? Đường Vũ Nhu à, cô không thèm quan tâm đến tình chị em, cô nghĩ rằng tôi còn có thể nhường nhịn cô ở khắp nơi giống như trước à? Bây giờ tôi còn có việc phải giải quyết, nếu như cô dám mách lẻo chuyện này thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy đâu!”
Kể từ khi Đường Vũ Nhu đi theo Phó Tư Thần, ở ngoài lúc nào cũng như trăng sáng được sao vây quanh, không ai dám xúc phạm cô ta, chỉ có Đường Tâm Nhan, đối đầu và làm cô ta khó xử ở khắp nơi!
Cô ta mở miệng định nói điều gì đó, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Đường Tâm Nhan vang lên: “Đừng chọc tôi! Có tin tôi thật sự cướp Phó Tư Thần về không? Đến lúc đó, coi cô đi tìm ai khóc lóc?”
Trên mi Đường Vũ Nhu vẫn còn vương nước mắt, giờ phút này, cô ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Đường Tâm Nhan, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng phát ra từ người cô, đôi mắt cô ta đỏ hoe, trong lúc vô hình khí thế đã giảm sút khá nhiều: “Đường Tâm Nhan! Cô dám!”
“Vì thế tốt nhất cô đừng nên khiêu khích tôi!”
Không thèm liếc nhìn Đường Vũ Nhu nữa, Đường Tâm Nhan nhặt mấy bức ảnh trên mặt đất lên, rồi mở cửa phòng hóa trang nghênh ngang bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Đường Tâm Nhan biến mất khỏi tầm mắt, Đường Vũ Nhu tức giận đến mức thân thể còn đang run rẩy không ngừng.
Đường Tâm Nhan, đồ con điếm!
Vuốt ve gương mặt bị đánh sưng đỏ, Đường Vũ Nhu gần như cắn chặt răng!
Quyến rũ Phó Tư Thần còn kiêu ngạo như vậy!
Cô ta sẽ không bỏ qua, còn dám tát cô ta, cô ta nhất định sẽ đòi lại gấp đôi!
Tuy nhiên có chuyện gì xảy ra với người đàn ông bước vào trước đó? Lẽ nào Đường Tâm Nhan quen biết người đàn ông ấy?
Đường Vũ Nhu đang định đi ra ngoài hỏi rõ ràng xem người đàn ông kia là ai, thì vợ của đạo diễn Hầu bước vào, cô ta kéo tay Đường Vũ Nhu và nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy, tổng giám đốc Mặc tới đây làm gì?”
“Tổng giám đốc Mặc? Chẳng lẽ anh ta chính là người đầu tư vào phim của chúng ta?” Ôi trời, lần trước cô ta nghe Giang Na Nhi nói Đường Tâm Nhan đã quyến rũ nhà đầu tư trong bữa tiệc liên hoan, không ngờ là sự thật.
Vợ đạo diễn Hầu gật đầu đáp: “Tổng giám đốc Mặc đã cãi nhau với Đường Tâm Nhan hả?”
“Họ có chuyện gì vậy?” Khóe môi Đường Vũ Nhu bị rách da vì cái tát của Đường Tâm Nhan, khi cô ta thử nhếch môi lên, nó rất đau. Cô ta hít một hơi lạnh và than thở: “Sao tổng giám đốc Mặc có thể vừa ý loại phụ nữ lẳng lơ như Đường Tâm Nhan? Hoàn toàn không quan tâm tới cô ta!”
Nghe Đường Vũ Nhu nói thế, trái tim đang lơ lửng ở cổ họng cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ!
Thấy Mặc Trì Úy tự dưng đến đây, còn mang trà chiều và bánh ngọt cho đoàn làm phim, chị ta thật sự có chút lo lắng khi anh quan tâm đến Đường Tâm Nhan! Nếu anh biết Đường Tâm Nhan bị thế vai, chắc chắn sẽ không tiếp tục bỏ vốn đầu tư, như thế đoàn phim của bọn họ sẽ bị tổn thất nặng nề!
Đường Tâm Nhan chạy đến bãi đậu xe, đang định bước vào để tìm xe của Mặc Trì Úy thì đột nhiên có một chiếc Bentley màu đen chạy vụt qua.
Đường Tâm Nhan vẫy tay, nhưng chiếc xe không có ý định dừng lại mà chạy thẳng qua bên người cô.
Nhìn xuyên qua cửa sổ hơi hé mở, cô lờ mờ trông thấy người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu, đường nét sườn mặt bên tuấn tú kiêu ngạo, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Chương 108: Cơn ghen của Mặc Trì Úy
Chiếc xe gần như lướt qua sát người Đường Tâm Nhan, khi cô nghiêng người né tránh thì loạng choạng ngã xuống đất, khuỷu tay đập xuống sàn nhà lạnh lẽo khiến cô đau đớn bứt rứt.
Cô quay đầu dõi theo chiếc xe càng lúc càng xa, hàm răng dùng sức cắn chặt môi.
Trong đôi mắt hạnh ầng ậc nước mắt, cô tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn đuôi xe.
Người đàn ông khốn kiếp!
Không quan tâm cũng không để ý, nhưng cô vẫn tức giận về những gì diễn ra tối hôm qua!
Không có anh, chả nhẽ cô không sống nổi sao?
Đường Tâm Nhan từ dưới đất đứng dậy, cô liếc nhìn khuỷu tay rách da vì ma sát, mặc kệ đau đớn, cô đi tới trạm xe buýt với tâm trạng nặng nề.
Nếu không có Mặc Trì Úy ra mặt, cô không thể gia nhập đoàn phim nữa.
Nhưng với thái độ của Mặc Trì Úy, ước chừng cô nhờ anh đứng ra giải quyết sự việc này, anh cũng sẽ không giúp đỡ!
Hai tay Đường Tâm Nhan ôm lấy cơ thể mảnh mai, chóp mũi chua xót cực kì, không biết vì sao, nhìn thấy Mặc Trì Úy chết tiệt đối xử với cô thế này, trong lòng cô cảm thấy buồn bực ngột ngạt khó tả.
Trong xe Bentley.
Sau khi xe lướt qua Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mới nâng mắt lên khỏi tài liệu.
Anh lia mắt qua kính chiếu hậu, thấy người con gái nhỏ bé đó ngã xuống đất, anh kìm nén cảm xúc không bảo Giản Thành quay đầu lại, anh nhắm mắt lại cất giọng lạnh lùng: “Về công ty họp!”
“Cậu Mặc ơi, cậu cãi nhau với mợ chủ à?”
“Lo lái xe đi!”
Giản Thành liếc nhìn tầm mắt Mặc Trì Úy vẫn luôn nhìn theo bóng dáng mảnh mai ngoài cửa sổ xe, anh ta sờ mũi, thật sự không hiểu suy nghĩ sâu xa của ông chủ!
Rõ ràng là quan tâm, lo lắng cho mợ chủ, mà tại sao lại bỏ ra với nét mặt rét căm căm!
Một phút sau, giọng nói bình thản của Mặc Trì Úy vang lên: “Kiểm tra xem tối hôm qua ai đã ra vào San Hồ Viên và phu nhân đi ra khi nào?”
Lúc mới nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, như thể có tảng đá lớn đè lên trái tim anh!
Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại, anh cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn!
Nếu cô thật sự quyến rũ Phó Tư Thần, cô không cần đợi đến sau khi ly hôn!
Đường Tâm Nhan nhờ Diệp Nhiễm cùng về San Hô Viên với cô ấy.
Điện thoại bỏ trong áo khoác, hơn nữa hành lý ở trong phòng khách, bất kể thế nào cô cũng về đây một chuyến.
Ngay khi bước vào tòa nhà, nhân viên quản lý tài sản bước tới đưa cho cô một tờ giấy: “Cô Phó, đây là anh Phó nhờ tôi đưa cho cô.”
Đường Tâm Nhan cầm lấy tờ giấy, cô nhìn nhân viên quản lý tài sản trả lời: “Tôi không còn là cô Phó nữa!” Nói đoạn, cô chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của nhân viên quản lý tài sản mà dẫn Diệp Nhiễm lên lầu.
Khi đến căn hộ, cô nhìn xung quanh, Phó Tư Thần đã đi rồi.
Cô mở tờ giấy ra, Phó Tư Thần để lại một câu nói trên đó: Nếu muốn lấy lại điện thoại di động, hẹn gặp ở nhà hàng Fillin lúc năm giờ chiều.
Đường Tâm Nhan đương nhiên sẽ không đi gặp Phó Tư Thần, cô giao việc này cho Diệp Nhiễm giải quyết.
Sau khi lấy hành lý, cô dọn đến một căn hộ của nhà họ Đường ở khu phố cũ.
Dọn dẹp căn hộ xong, cô xuống buồng điện thoại dưới lầu gọi điện thoại cho Quý Tịnh.
Sau khi Quý Tịnh biết chuyện cô bị hất khỏi vai nữ chính trong “Truyền thuyết mỹ nhân” cũng đang tìm cô : “Bây giờ tôi sẽ mở một cuộc họp báo, cô đến công ty ngay nhé!”
“Ok!” Đường Tâm Nhan vẫn chưa ký với bất kì công ty quản lý nào, Quý Tịnh quan tâm cô như vậy, Đường Tâm Nhan rất biết ơn và cảm động.
Dù sao từ khi nhà họ Đường phá sản, Phó Tư Thần thay đổi tình cảm, những người ngày trước có quan hệ tốt với cô đều xa lánh cô, thậm chí còn có người muốn giẫm cô vào cát bụi, chẳng hạn như Đường Vũ Nhu.
Cô đã nhìn thấu tình người ấm lạnh từ lâu.
Trên đời này không có bao nhiêu người đáng để cô tin tưởng, nhưng cũng không có một người đáng để cô nương tựa.
Quý Tịnh làm việc cho công ty truyền thông Dự Âm thuộc tập đoàn NE, cô ấy là người đại diện vàng có phòng làm việc riêng.
Khi Đường Tâm Nhan tới văn phòng, cô ấy vẫn còn đang họp nên cô ngồi trên sopha đợi cô ấy.
Mười phút sau, Quý Tịnh quay trở lại, cô đặt tài liệu trong tay xuống rồi ngồi bên cạnh Đường Tâm Nhan: “Tôi đã đến gặp đạo diễn Hầu sau khi nghe chuyện của cô, nhưng cũng không có ích gì, hiện tại chỉ có tìm tổng giám đốc Mặc mới giữ được vị trí nữ chính của cô.”
Chương 109: Gặp nhau ở Hongkong
Đường Tâm Nhan rũ mi mắt xuống, hai tay mảnh khảnh đặt ở trên đầu gối, hàng mi dài dày khẽ cong lên: “Tìm anh ấy cũng vô ích thôi, bây giờ chắc người anh ấy không muốn gặp nhất chính là em!”
“Sao thế, em và anh ta…”
Đường Tâm Nhan ngắt lời Quý Tịnh, cô xoa huyệt thái dương và nói với vẻ mệt mỏi: “Chị Quý, tôi có chuyện muốn tìm chị giúp đỡ…”
Quý Tịnh gật đầu: “Em nói đi, chỉ cần chị có thể giúp được, chị chắc chắn sẽ giúp!”
“Em muốn hỏi mượn chị ít tiền, mẹ em sắp nhập viện nên cần một số tiền thuốc men lớn.” Dù sao hỏi mượn tiền người khác vẫn rất ngại nên giọng nói của Đường Tâm Nhan càng lúc càng nhỏ: “Nếu không tiện cũng không sao.”
Quý Tịnh giả vờ lườm Đường Tâm Nhan một cái và lấy ngón tay chọc vào trán cô: “Cô gái ngốc, em còn khách sáo với chị nữa, em mượn bao nhiêu, em nói đi!”
Đường Tâm Nhan ôm lấy cánh tay của Quý Tịnh, đầu nhỏ tựa lên đó, hai mắt ửng đỏ đáp: “Đợi em kiếm được tiền, em nhất định sẽ trả cho chị càng sớm càng tốt!”
“Không có gì, có điều chị mới mua nhà, trong tài khoản chỉ còn năm mươi vạn, không biết có đủ không?”
Nếu tìm bác sĩ James thực hiện ca phẫu thuật thì cần ít nhất một trăm vạn, nhưng Quý Tịnh đã sẵn sàng giúp đỡ cô như vậy, cô đã thấy rất vui và thỏa mãn rồi.
“Cảm ơn chị Quý.” Ngẩng đầu khỏi cánh tay của Quý Tịnh, Đường Tâm Nhan nhỏ giọng hỏi: “Chắc em không đóng phim bên đạo diễn Hầu được nữa, bên chị có công việc nào có thể kiếm tiền nhanh không ạ?”
“Có công việc có thể kiếm được thù lao năm vạn một lần.” Quý Tịnh kéo kéo áo lại: “Nhưng em hơi bảo thủ, có lẽ công việc này không hợp với em.”
“Việc gì thế ạ?”
“Ngày mốt, tập đoàn Uliy có buổi trình diễn nội y ở Hongkong.Vốn dĩ một nghệ sĩ trong tay chị định tham gia, nhưng nhà cô ấy có việc nên tạm thời hủy bỏ, chị đang định tìm một nghệ sĩ khác để thay thế cô ấy.”
Uliy là một thương hiệu đồ lót nổi tiếng quốc tế, show diễn này khá trang trọng, người có thể nhận được thư mời đi xem show diễn đều là người thành công và có địa vị nhất định.
Đường Tâm Nhan do dự một lát rồi trả lời: “Em đi.”
Chỉ là công việc mà thôi, cô không trộm, không cướp, không bán đứng nhân cách của mình thì có gì sợ mà không dám nhận?
Quý Tịnh đã đặt vé máy bay cho Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đến Hongkong vào ngày mai.
Ngày hôm sau.
Đường Tâm Nhan cùng Diệp Nhiễm đến Hongkong.
Quý Tịnh đã sắp xếp xong khách sạn và tài xế, sau khi các cô xuống máy bay, thậm chí không kịp xếp hành lý đã chạy thẳng tới buổi biểu diễn.
Sau quy trình làm quen, Đường Tâm Nhan với những người mẫu khác có một buổi diễn tập, bận rộn tới mười giờ tối mới đi ra khỏi chương trình.
Người lái xe đưa họ đến cửa khách sạn, Đường Tâm Nhan hơi mệt mỏi, cô nhờ Diệp Nhiễm ra ngoài mua đồ ăn, còn cô đi vào đại sảnh khách sạn.
Tối qua cô bị mất ngủ, bóng dáng Mặc Trì Uý lúc nào cũng xuất hiện trong mơ.
Trên thực tế, hôm qua sau khi anh rời khỏi phòng hóa trang, anh chưa từng tìm cô.
Không liên lạc nữa, cô phát hiện mình chẳng biết gì về anh cả, ngoại trừ căn hộ và số điện thoại của anh được lưu trong di động, thậm chí cô còn không biết trong nhà anh có mấy người và công ty anh tên gì.
Vậy nhưng, đây chính là cuộc sống mà cô muốn, không can thiệp vào chuyện của nhau, mặc kệ tất cả!
Dù sao, cái bóng Phó Tư Thần mang lại cho cô vẫn chưa biến mất hoàn toàn, còn Mặc Trì Uý quá thâm trầm, khó hiểu, trước giờ cô không dám xuất hiện cạnh anh quá nhiều.
Nhưng những lúc nhớ đến anh, cô luôn cảm thấy có chút ngột ngạt và trống trải.
Khi đến lối vào thang máy, Đường Tâm Nhan nhấn phím trên, một lúc sau, cửa thang máy mở ra.
Cô nhấc chân đang định bước vào thì chợt thấy một bóng dáng cao lớn đi ra khỏi thang máy, hai chân nhất thời không nhúc nhích được như thể bị đổ chì.
Bên trong không phải là Mặc Trì Uý thì là ai?
Đường Tâm Nhan mím môi dưới, rũ mi mắt xuống, định vờ như không thấy, nhưng một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai cô: “Tiểu Mặc Mặc, sao chưa đi?”
Chương 110: Gặp nhau như người lạ
Không mặc áo vest giày da giống như thường ngày, Mặc Trì Uý mặc bộ đồ màu trắng thoải mái, vải vóc được cắt may vừa vặn làm nổi bật dáng người cao ngất hoàn mỹ của anh. Tay phải anh cắm trong túi, tay trái đeo đồng hồ đắt tiền hơi buông thõng, ngọn đèn trên đầu anh hắt xuống càng khiến anh trông đẹp trai như tranh vẽ.
Thấy cô đứng ở cửa thang máy, đường nét trên mặt anh không có bất kì dao động nào, vẫn lạnh nhạt và thờ ơ như thể không quen biết cô.
“Tiểu Mặc?” Người phụ nữ phía sau lưng anh ló đầu ra, lộ ra khuôn mặt rực rỡ giống như phù dung.
Đường Tâm Nhan không lạ gì với giọng người phụ nữ này, lần trước cô vô tình nghe thấy khi điện thoại Mặc Trì Uý kết nối.
Mặc Trì Uý thấp giọng ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt u ám nhìn Đường Tầm Nhan, môi anh hơi nhếch lên, anh không nói lời nào mà bước thẳng ra khỏi thang máy lướt qua Đường Tâm Nhan.
Thấy Mặc Cảnh Sâm bỏ đi, Thi Họa vội vàng đi ra khỏi thang máy, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Đường Tâm Nhan, cô ta chớp chớp mắt rồi cười chào hỏi cô: “Xin chào?”
Đường Tâm Nhan không ngờ Thi Họa sẽ chào hỏi mình, cô hơi sửng sốt vài giây, mới lấy lại tinh thần cười đáp: “Chào cô.”
Thi Họa còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đi được vài bước không thấy cô ta đuổi theo bèn quay đầu hỏi: “Còn đứng đó làm gì?”
Giọng nói trầm thấp, lạnh như băng như đánh vào trái tim của Đường Tâm Nhan.
Cô biết lời này đang nói Thi Họa, cơ mà cô không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, lúc này hai mắt anh hơi híp lại, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đôi mi dài của Đường Tâm Nhan run lên, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nhanh chóng nghiêng người vào trong.
Thi Họa giẫm giày cao gót bước tới trước mặt Mặc Trì Uý, ngón tay ngọc thon dài sơn màu đỏ thẫm dùng sức chọc vào cánh tay rắn chắc của anh: “Vừa rồi trông anh hơi khác thường, lẽ nào, lẽ nào…” Thi Họa híp đôi mắt xinh đẹp phong tình lại: “Cô ấy chính là bà Mặc trong truyền thuyết hử?”
Ánh mắt u ám, thâm trầm của Mặc Trì Uý vẫn dừng lại ở cửa thang máy, nghe lời Thi Họa nói, anh thu hồi tầm mắt và bình thản trả lời: “Anh thấy tâm trạng em hình như rất tốt, có lẽ không cần anh ở đây với em nữa.”
Thi Họa ôm lấy cổ tay Mặc Cảnh Sâm, bĩu môi đỏ mọng nũng nịu đáp: “Cần, cần chứ. Anh phải giúp em trong hai ngày, em thật sự buồn bực đến mức sắp tự sát rồi. Gần đây ban đêm em hay gặp ác mộng, mơ thấy anh ta quay về tìm em đòi mạng.”
Mặc Trì Uý nhìn vẻ hoảng loạn và sợ hãi che giấu trong mắt Thi Họa, anh thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Thi Họa cắn môi, nét phong tình quyến rũ thay đổi, trên mặt chỉ còn lại sự ảm đạm và buồn bã: “Anh ấy thật sự rất tốt với em, em có lỗi với anh ấy trong chuyện tình cảm này.” Nói xong, cô ấy cười khổ nói tiếp: “Quên đi, như anh đã nói, mọi thứ đã kết thúc rồi, anh ấy không còn trên đời nữa. Cách xa ma quỷ, có lẽ em sẽ sống tốt hơn.”
Nhìn Thi Họa nhíu mày một hồi rồi lại cười, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Mặc Trì Uý lắc đầu bất đắc dĩ, sâu trong đôi mắt hẹp dài thoáng xẹt qua một chút dịu dàng.
“À đúng rồi, ngày mai có một buổi biểu diễn, anh đi xem với em nhé! Em bảo đảm là thứ là đàn ông các anh thích coi nhất!”
Mặc Trì Uý thờ ơ đáp: “Không đi!”
“Thôi nào, con người như anh sao chẳng có xíu tình cảm nào thế, thảo nào đã lớn chừng này tuổi rồi còn chưa theo đuổi được phụ nữ. Đi đi mà, xem như là giúp em đi, để em vui vẻ một chút được không?”
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng, không khí xung quanh lại càng lạnh lẽo, Diệp Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng cảm thấy không ngừng lo lắng: “Tôi, tôi đến tìm Tâm Nhan.”
Mặc Trì Úy nghĩ đến người phụ nữ tâm trạng sa sút, bị dọa cho sợ hãi ở bên trong kia, anh không đuổi Diệp Nhiễm đi, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói lạnh lùng: “Cô ấy chắc là vẫn chưa ăn gì?”
Diệp Nhiễm vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, còn anh thì sao? Có muốn cùng ăn với chúng tôi luôn không?”
“Không cần.” Lạnh lùng nói ra hai chữ, Mặc Trì Úy cứ thế rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Diệp Nhiễm nhìn theo bóng lưng lạnh lùng lãnh đạm của anh, tim đập loạn xạ, cứ như bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó đập vỡ thành từng mảnh.
Quả nhiên nếu không phải vì Tâm Nhan, sợ rằng đến một ánh nhìn thoáng qua anh cũng không bao giờ cho cô được.
Mãi cho đến khi Mặc Trì Úy bước vào thang máy, Diệp Nhiễm mới thu lại ánh nhìn.
Cô cúi đầu xuống, bước vào trong căn hộ.
Đặt bữa sáng lên bàn ăn, cô lướt nhìn một vòng quanh phòng khách, không nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cô lại đẩy cửa phòng ngủ, bên trong vẫn không hề có bóng dáng Đường Tâm Nhan
Đóng cửa lại, cô tiếp tục đi đến phòng riêng cho khách.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang nằm trên giường, trong lòng Diệp Nhiễm cũng có một chút vui mừng.
Xem ra Tâm Nhan và Mặc Trì Úy đúng là chỉ có quan hệ hợp tác! Anh không để Tâm Nhan nằm trong phòng ngủ của mình, liệu có phải là cũng không có cảm tình gì với cô ấy?
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan nằm nghiêng trên giường, đôi mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ
Tuy rằng cả hai không đi đến bước cuối cùng đó, nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ mỏi mệt, bủn rủn cả người.
Thế nhưng so với việc cơ thể cảm thấy không thoải mái, điều càng khiến cô không thoải mái hơn nữa, đó là những suy nghĩ trong lòng.
Cô vẫn cứ cho rằng Mặc Trì Úy và Phó Tư Thần không giống nhau, cho dù cả hai không có tình cảm gì với nhau thì kết hôn xong vẫn có thể chung sống hòa thuận.
Vậy mà chỉ vừa mới đăng ký kết hôn được hai ngày, anh ta liền…
Đúng là một tên khốn nạn không hơn không kém!
“Tâm Nhan?”
Nghe được tiếng của Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan vội vàng lau sạch nước mắt còn lưu lại trên mặt, chỉnh lại áo choàng tắm, từ trên giường ngồi dậy nhìn về phía Diệp Nhiễm đang đứng ngay cửa phòng cho khách.
“Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại tới đây?” Giọng nói của cô đã khản đặc.
Diệp Nhiễm nhìn thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, tiều tụy, dưới mí mắt còn mang theo vết thâm quầng nhàn nhạt, cô bước tới trước, quan tâm hỏi: “Tớ đem bữa sáng đến cho cậu, cậu sao rồi? Cãi nhau với anh Mặc à, tớ vừa thấy anh ấy ngay trước cửa, sắc mặt anh ấy hình như cũng không được tốt cho lắm.”
Nghĩ đến người đàn ông đó Đường Tâm Nhan liền tức giận, cô mím mím môi, khuôn mặt trở nên cau có nói: “Đừng nhắc anh ta nữa.”
“Đúng là cãi nhau rồi à? Hôm qua hai người các cậu vừa mới đăng ký kết hôn xong đấy?” Diệp Nhiễm ngồi bên cạnh giường, nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Đường Tâm Nhan, hai mắt cô hơi tối lại.
Đường Tâm Nhan xoa xoa hai bên trán đang đau nhức: “Nhiễm Nhiễm, tớ thật sự không muốn nhắc đến anh ta.” Cũng không phải là chuyện hay ho gì, cô không muốn kể khổ, càng không muốn nói xấu Mặc Trì Úy.
Diệp Nhiễm gật đầu: “Được, không nhắc đến nữa, vậy tớ đem bữa sáng vào cho cậu hay cậu ra ngoài ăn thì được đây?”
Đường Tâm Nhan không có khẩu vị, cô nhìn Diệp Nhiễm vốn có ý tốt mà xin lỗi: “Tớ không muốn ăn, giờ tớ chỉ muốn ngủ thôi, nếu không buổi chiều chắc chả còn tí sức lực nào mà về đoàn quay phim nữa mất.”
“Nhưng mà không ăn thì cậu sẽ đau dạ dày đấy!”
“Không có việc gì đâu!”
Diệp Nhiễm cũng không miễn cưỡng Đường Tâm Nhan, cô từ giường đứng dậy: “Vậy tớ đi mua chút đồ ăn, buổi trưa bọn mình làm cơm, rồi cùng nhau đến tổ quay phim nhé.”
Đường Tâm Nhan không hề dự tính sống cùng Mặc Trì Úy, đương nhiên cũng sẽ không sử dụng phòng bếp của anh ta: “Buổi trưa bọn mình ăn ở ngoài đi, Nhiễm Nhiễm, buổi sáng không có việc gì, cậu về trước đi vậy!”
Diệp Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan bảo cô đi về, cô cũng không tiện tiếp tục ở lại đây.
Cô đứng dậy, đóng cửa phòng cho khách, lại đảo một vòng trong phòng ngủ, mở cửa phòng thay đồ, nhìn thấy bên trong là những bộ vest thiết kế cao cấp, áo sơ mi, quần tây, cà vạt, đồng hồ cùng những vật dụng cho nam giới khác, cô cầm lên một chiếc sơ mi, nhẹ nhàng đưa mũi ngửi, phía trên vẫn còn phảng phất mùi hương trên người Mặc Trì Úy, cô nhắm mắt lại, khuôn mặt hiện lên vẻ si mê và ham muốn.
Chương 102: Là Mặc Trì Úy muốn loại bỏ vai nữ chính của cô ư?
Từ trước đến nay, Đường Tâm Nhan chưa bao giờ là một người đa sầu đa cảm, gặp chút chuyện liền khóc lóc ỉ ôi đòi sống đòi chết, nếu không thì lúc bị Phó Tư Thần gài bẫy làm cô mất đi lần đầu tiên, cô sớm đã đòi cắt cổ tay tự sát rồi.
Cô biết rằng, nhất định phải sống tốt hơn những người muốn làm tổn thương cô, đó mới là cách tốt nhất để trả thù bọn họ!
Ngủ cả một buổi sáng, tinh thần đã trở nên tốt hơn nhiều, tắm rửa thay quần áo xong, cô rời khỏi căn hộ.
Đóng cửa lại, cô quay đầu nhìn thoáng qua lần nữa.
Nơi này, có lẽ sau này cô sẽ không đến nữa!
Về phần Mặc Trì Úy, anh hiểu lầm cô ngủ cùng với Phó Tư Thần, chắc sau này cũng sẽ không quan tâm đến cô nữa!
Bỏ qua cảm giác trống rỗng không giải thích nổi trong lòng, cô bước nhanh vào thang máy.
Buổi trưa cô và Diệp Nhiễm cùng ăn một bữa đơn giản bên ngoài, rồi cùng vào tổ phim.
Trong phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm nhìn thấy mí mắt cô hơi sưng đỏ, sắc mặt cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, liền chau mày nói: “Tâm Nhan, hôm nay trông cô có vẻ không khỏe lắm!”.
Đường Tâm Nhan mỉm cười gật đầu: “Đêm qua tôi không ngủ, nhưng mà tôi tin với kỹ thuật trang điểm của cô, nhất định sẽ khiến tôi trở nên xinh đẹp trước ống kính.”
Chuyên viên trang điểm bị vẻ ngọt ngào xinh đẹp của cô chọc cười: “Miệng ngọt thế, yên tâm đi, khuôn mặt đẹp thế này thì trang điểm thế nào cũng đẹp thôi.”.
Một tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan đã trang điểm xong, cũng vừa thay trang phục diễn.
Diệp Nhiễm vội vàng chạy vào, khuôn mặt thanh tú đầy bất mãn và tức giận, cô nắm chặt cánh tay mềm mại của Đường Tâm Nhan, thở hổn hển nói: “Tâm Nhan, không hay rồi.”
Đường Tâm Nhan khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú đẹp như tranh: “Có việc gì thế?”
Diệp Nhiễm nhìn sang chuyên viên trang điểm, nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng, sau đó kéo Đường Tâm Nhan sang một bên, vành mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nói: “Ninh Hoàn đến rồi.”
Ninh Hoàn là đàn chị trong giới diễn viên, vừa rồi còn đạt được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc. Cô là một trong số ít những sao nữ sở hữu vẻ đẹp tự nhiên, chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ. Cô trông xinh đẹp tuyệt trần, lạnh lùng kiều diễm, đôi mắt đan phượng hơi hơi nhướng lên, quyến rũ đến khó tả, không biết đã làm mê đắm bao nhiêu đàn ông.
Nghe đồn rằng tính cách cô lạnh lùng kiêu ngạo, không thích giao du, đời tư cũng không được lòng các sao nữ khác, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng sự yêu thích và ủng hộ cô của người hâm mộ.
Cho đến tận bây giờ, cô vẫn là sao nữ có nhiều người hâm mộ nhất trên Weibo.
Ninh Hoàn là thần tượng mà Đường Tâm Nhan ngưỡng mộ và cảm thấy đáng để học hỏi nhất, nghe thấy cô ấy đã đến, cô vui mừng khôn xiết: “Thật vậy sao? Lát nữa tớ nhất định phải tìm cô ấy xin chữ ký, rồi còn chụp ảnh chung nữa.”
Diệp Nhiễm phẫn nộ mở to mắt nhìn Đường Tâm Nhan, tức giận nói: “Còn ký tên cái gì, chụp ảnh cái gì nữa chứ! Cô ta là đến giành bát cơm của cậu đấy!”
Đường Tâm Nhan hơi sửng sốt: “Ý cậu là sao?”
“Vợ của đạo diễn Hầu bảo Ninh Hoàn đến thử vai nữ chính, nếu như phù hợp liền thay cậu ngay!”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan lập tức mở to, cô lắc đầu không tin: “Không thể nào đâu, đạo diễn Hầu đã quyết định là tớ rồi mà, sao lại có thể bị thay thế được cơ chứ, hơn nữa, tớ còn ký cả hợp đồng với họ rồi!”
“Là thật đấy!” Diệp Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan ra ngoài: “Ninh Hoàn đang cùng diễn tập với nữ thứ Đường Vũ Nhu, nếu cậu không tin thì đi xem xem!”
Đường Tâm Nhan nhận ra Diệp Nhiễm không hề nói đùa, cô nhanh chóng bước đến trung tâm quay phim của tổ A.
Vợ đạo diễn Hầu nhìn thấy cô, liền bước đến, gọi cô sang một bên: “Tâm Nhan, đoàn đội của chúng tôi đã họp suốt đêm qua, quyết định sẽ để diễn viên nổi tiếng và có độ nhận diện cao như Ninh Hoàn đảm nhận vai nữ chính.”
Lòng Đường Tâm Nhiên như thắt lại, hai tay buông thõng bên hông vô thức cuộn lại, đầu ngón tay ấn mạnh vào lòng bàn tay: “Chị Hầu, nếu như phía chị cảm thấy tôi không đủ nổi tiếng, lúc đầu khi thử vai đã không nên quyết định chọn tôi đúng không? Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, tôi cho rằng cứ theo hợp đồng mà làm thôi!”
Phim cũng đã bắt đầu khai máy, cũng đã tuyên bố ra bên ngoài cô sẽ diễn nữ chính, bây giờ thay đổi như vậy, nhất định vấn đề không nằm ở độ nổi tiếng.
Vậy thì, là do nhà đầu tư Mặc Trì Úy muốn rút cô ra hay sao?
Chương 103: Chồng của cô ấy là Mặc Trì Úy (1)
Vợ đạo diễn Hầu nhìn cô gái trẻ trước mặt, đôi mày linh động, khuôn mặt xinh xắn, từng cử chỉ đều vô cùng phù hợp với hình tượng nữ chính bộ phim “Mỹ nhân truyền kỳ”, lần thử vai trước cô cũng đã xem qua diễn xuất của cô ấy, tuổi còn trẻ mà lại nhanh chóng nhập vai, cuốn hút các vị giám khảo, kỹ năng diễn xuất tuyệt đối không có vấn đề gì.
Chỉ tiếc là đời tư quá hỗn loạn, tác phong nhân cách có vấn đề.
Bất ngờ bị mất đi vai diễn, nếu nói Đường Tâm Nhan không cảm thấy lo lắng và tức giận thì tuyệt đối là giả dối.
Nhưng cô cũng không thể làm mất lòng nhà sản xuất, tuy rằng trong lòng vô cùng nóng vội, giận dữ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn giữ được nét thanh lịch và điềm tĩnh: “Thưa chị, tôi muốn biết nguyên nhân thật sự.”
Vợ đạo diễn Hầu thở dài một hơi, ánh mắt né tránh: “Bộ phim này của chúng tôi là phim dân quốc, lúc đầu khi ký hợp đồng đã quy định rõ ràng, nghệ sĩ phải có lý lịch trong sạch, tác phong đoan chính, tối qua tôi vừa được biết cô đã ly hôn, lại từng đến đồn cảnh sát, nếu như bị giới truyền thông đào bới ra việc này, cô lại là nữ chính trong phim của chúng tôi, đến chừng đó còn ai muốn mua vé đến rạp xem bộ phim này đây?”
Đường Tâm Nhan giật mình.
Cuộc hôn nhân giữa cô và Phó Tư Thần là bí mật, trong giới này trừ Đường Vũ Nhu ra thì chẳng còn ai biết được nữa.
Vợ đạo diễn Hầu đột nhiên biết được việc này, cô không thể không nghi ngờ người tiết lộ bí mật này chính là Đường Vũ Nhu.
“Tâm Nhan, cô là một diễn viên rất có tiềm năng, chỉ tiếc là không phù hợp với bộ phim của chúng tôi, hy vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, còn về hợp đồng mà cô nói, trong đó đã quy định rõ ràng không sử dụng nghệ sĩ đã ly hôn, cô đã vi phạm quy định trong hợp đồng, xét thấy cô chỉ vừa mới quay lại, điều kiện tài chính cũng không tốt, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa!”
Vợ đạo diễn Hầu vừa đi, Diệp Nhiễm liền chạy sang, cô nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang ngây người, thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, rốt cuộc nguyên nhân là gì?”
Trong đầu Đường Tâm Nhan đang hỗn loạn, thật ra việc cô quay hay không quay bộ phim này cũng chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là mẹ cô phải lập tức nhập viện tiến hành điều trị, cô cần một số tiền lớn!
Diệp Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan im lặng, lay cánh tay cô: “Tâm Nhan, rốt cuộc là có việc gì?”
Đường Tâm Nhan nhắm mất lại, ngón tay cô bấu chặt lấy lòng bàn tay, suy sụp tinh thần nói với Diệp Nhiễm: “Tớ muốn yên tĩnh một mình.”
Về đến phòng hóa trang, Đường Tâm Nhan ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy khuôn mặt đã trang điểm vẫn không giấu được nét tái nhợt, trắng bệch không còn chút máu nào qua gương, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới.
Vài phút sau, như cô dự đoán, Đưỡng Vũ Nhu diễn xong cảnh đầu tiên cũng bước vào phòng.
Đường Vũ Nhu đóng cửa lại, bước đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay đặt lên lưng ghế cô đang ngồi, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Ninh Hoàn thay thế vị trí nữ chính của cô rồi, lúc này tâm tình cô tệ hại lắm đúng không?”
Đường Tâm Nhan không bỏ lỡ ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa của Đường Vũ Nhu.
Cô nâng mắt lên, nhìn vào ánh mắt Đường Vũ Nhu qua gương.
Đường Vũ Nhu thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, nụ cười trên khóe miệng cũng hơi cứng lại.
Một lúc sau, nghĩ đến hoàn cảnh hiện giờ của cô, Đường Vũ Nhu cười trở lại, vuốt vuốt hai bên tóc mai, vẻ mặt đầy đắc ý: “Cô biết không? Tôi vốn cũng chẳng muốn đi nói bí mật đó với vợ đạo diễn Hầu đâu, thế nhưng cô đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Đường Tâm Nhan chống hai tay lên bàn trang điểm, đỡ thân hình mảnh mai đứng dậy.
Quay đầu lại, mặt đối mặt với Đường Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lạnh lùng lãnh đạm: “Là tôi không biết xấu hổ hay là Đường Vũ Nhu cô không cần mặt mũi nữa? Lúc tôi và Phó Tư Thần ở bên nhau, cô chen một chân vào làm người thứ ba, được, tôi chia tay anh ta rồi, bây giờ cô lại phá hoại sự nghiệp của tôi. Lẽ nào cô không biết tôi kiếm tiền là vì chữa bệnh cho mẹ? Dù cô không phải là con ruột của nhà họ Đường, nhưng ba mẹ trước nay có từng bạc đãi cô bao giờ?”
Chương 104: Chồng của cô ấy là Mặc Trì Úy (2)
“Đừng có mà nhắc chuyện của mẹ với tôi, nếu cô cầu xin tôi, tôi sẽ trả hết viện phí cho bà ấy! Còn nữa, Phó Tư Thần quen cô trước thì đã làm sao, tôi không những cướp anh ta từ trong tay cô, mà tất cả những gì cô có được, tôi đều muốn cướp lấy!” Đường Vũ Nhu hai tay ôm lấy ngực, bộ dạng đắc thắng: “Tôi sắp trở thành con dâu nhà họ Phó, Đường Tâm Nhan, cô thức thời thì sau này tránh Tư Thần xa một chút!”
Đường Tâm Nhan liếc mắt, nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Nhu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, mang theo chút châm chọc: “Cô là không tin tưởng anh ta mới chạy đến chỗ tôi bảo tôi đừng dây dưa với anh ta? Nếu anh ta thật lòng yêu cô sẽ không để cô chẳng có cảm giác an toàn thế này!”
Sắc mặt Đường Vũ Nhu khẽ thay đổi, nhìn vào đôi mắt sắc bén, lạnh lùng của Đường Tâm Nhan: “Anh ấy đương nhiên yêu tôi, chỉ là con hồ ly tinh cô không cam tâm bị vứt bỏ, mới dùng mọi cách quấn lấy anh ấy không buông!”
Đường Tâm Nhan cười lanh: “Yên tâm đi, tuy tôi thiếu tiền thật đấy, nhưng tiền rơi vãi tôi tuyệt đối không nhặt lại đâu!”
Đường Vũ Nhu hơi lắc người, rõ ràng đã bị ý ẩn dụ trong câu nói của Đường Tâm Nhan làm cho tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu, sau đó lấy từ túi xách ra một xấp ảnh, hung hăng ném vào mặt Đường Tâm Nhan: “Cô tự mình nhìn đi!”
Góc tấm ảnh làm vạch một đường lên má trái Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại xuất hiện một vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra, bất chấp đau đớn trên mặt, cô cúi mắt, nhìn về tấm ảnh đã rơi xuống đất.
Chính là cảnh tối qua cô đẩy Phó Tư Thần ngã xuống giường, chủ động dụ dỗ anh.
Quần áo cô xộc xệch, đôi mắt quyến rũ, đầu ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Phó Tư Thần, yết hầu, xương quai xanh, ngực…
Cảnh tượng vô cùng mập mờ, dễ khiến người ta nghĩ sai lệch.
Nếu là người không biết rõ sự việc, thoạt nhìn những tấm ảnh này, nhất định sẽ cho rằng cô là một con hồ ly tinh không biết liêm sỉ.
Đường Tâm Nhan không cho rằng những tấm ảnh này là do Đường Vũ Nhu lén chụp, cô mím chặt môi, hỏi: “Là ai đưa cho cô những tấm ảnh này?”
“Cô không cần quan tâm là ai đưa cho tôi, Đường Tâm Nhan, cô đã ly hôn với Tư Thần rồi, cô dựa vào cái gì mà cứ mãi không biết xấu hổ dụ dỗ anh ấy?”
“Không phải tôi không biết xấu hổ, mà là cô không quản được Phó Tư Thần, nếu cô cảm thấy anh ta yêu cô, vậy thì đừng có để anh ta tới tìm tôi nữa! Còn về việc cô nói tôi dụ dỗ anh ta, xin lỗi nhé, nếu tôi mà thật sự muốn mê hoặc anh ta, thì sẽ không có cơ hội để cô trở thành người thứ ba đâu!”
Đường Vũ Nhu chỉ vào những tấm ảnh trên mặt đất, đôi mắt đỏ hồng chất vấn: “Ảnh cũng bị người ta chụp cả rồi, cô còn muốn phủ nhận! Đường Tâm Nhan, nếu không phải cô không biết xấu hổ, tôi cũng không muốn bức ép cô đến đường cùng! Tôi nói cô biết, với hoàn cảnh hiện tại của cô, chẳng có đoàn làm phim nào nhận, càng không có nhà đầu tư nào muôn chi tiền cho cô cả!”
Đường Vũ Nhu nói không sai, Đường Tâm Nhan tuổi còn trẻ mà đã kết hôn lại còn ly hôn, từng đến đồn cảnh sát lại còn không phải là diễn viên nổi tiếng, đúng là không ai dám đầu tư vào cô, bởi vì giờ đây Internet đã quá phát triển, một khi sự việc bị phanh phui, hình tượng của cô sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Thấy Đường Tâm Nhan trầm mặc không nói lời nào, khóe miệng Đường Vũ Nhu lại nhếch lên cười đắc ý: “Vậy cho nên, cô có thể quỳ xuống cầu xin tôi, nếu như tâm trạng tôi vui vẻ, nói không chừng tôi sẽ tiếp tục giữ bí mật này thay cô, đến lúc đó cô lại có thể đến đoàn làm phim khác thử vai!”
Đường Tâm Nhan quá hiểu tính cách của Đường Vũ Nhu, chỉ cần cô ta nắm được cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ đẩy cô sa vào vũng bùn, tốt nhất là khiến cô mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.
Nhếch khóe môi, Đường Tâm Nhan kề sát bên tai Đường Vũ Nhu cười nhẹ: “Trong hợp đồng chỉ quy định không sử dụng nghệ sĩ ly hôn, nếu như tôi lại kết hôn rồi thì sao? Hơn nữa tôi ly hôn là do Phó Tư Thần ngoại tình với cô, phản bội lại tôi, vào lúc tôi đau khổ nhất, một người đàn ông đã cứu vớt lấy tôi, hiện giờ hôn nhân của tôi và anh ấy hạnh phúc mỹ mãn.
Nếu như truyền thông biết được chân tướng sự việc, cô cảm thấy công chúng sẽ đứng về phía nào?”
Đường Vũ Nhu nghe thấy thế, khuôn mặt đang tươi cười từng chút từng chút trở nên đông cứng.
Chương 105: Chồng của cô ấy là Mặc Trì Úy (3)
Đường Vũ Nhu lùi về sau hai bước, lắc lắc đầu: “Không thể nào! Chẳng ai lại đi cưới một người phụ nữ chỉ vừa ly hôn, trong giới này cũng chỉ toàn mang tiếng xấu như cô cả!”
Không chỉ Đường Vũ Nhu không thể tin nổi, đến cả chính Đường Tâm Nhan cũng cảm thấy việc mình ly hôn rồi lại kết hôn có chút không thể tin được.
Nhưng sự thật chính là như vậy.
Cô và Mặc Trì Úy đã kết hôn, hơn nữa anh còn ưu tú, xuất sắc hơn Phó Tư Thần.
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nhìn Đường Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười châm chọc: “Đường Vũ Nhu, tôi cũng chẳng sợ gì cô cả, vợ đạo diễn Hầu rút vai của tôi, e rằng nguyên nhân không đơn giản chỉ vì cô nói cho cô ta biết bí mật đâu nhỉ, ngay từ ánh mắt đầu tiên cô ta nhìn tôi đã không thích tôi rồi, dưới sự dẫn dắt của cô, cô ta hẳn là cảm thấy tôi là một con hồ ly tinh, sợ tôi đi dụ dỗ đạo diễn Hầu đúng không?”
Đường Vũ Nhu mím mím môi: “Xem ra cô cũng không quá ngốc.”
Vừa nãy Đường Tâm Nhan không tìm vợ đạo diễn Hầu nói cho rõ ràng cũng là vì nguyên nhân này. Giới giải trí này rất phức tạp, cô không có xuất thân, không dám đắc tội nhà sản xuất, vậy nên mỗi bước đi, mỗi lời nói đều phải cực kỳ cẩn thận.
Có đôi khi ẩn nhẫn, không phải là yếu đuối, mà là xem xét tình hình, không hành động liều lĩnh.
Nếu cô còn muốn tiếp tục diễn bộ phim này, tìm vợ chồng đạo diễn Hầu không có tác dụng gì nữa, chỉ có thể tìm nhà đầu tư Mặc Trì Úy.
Nhưng hôm qua vừa xảy ra mâu thuẫn với anh, Đường Tâm Nhan thật sự không muốn xuất hiện trước mặt anh, càng không muốn cầu xin anh.
Không khí làm việc của cả tập đoàn Hoàn Hải hôm nay cực kỳ áp lực, đặc biệt là những nhân viên cấp cao phải báo cáo công việc với boss.
Mỗi người bước ra đều mặt mày xám xịt, toát mồ hôi hột.
Mãi đến lúc Mặc Trì Úy ra ngoài ăn trưa, mọi người mới nhẹ nhõm thở hắt một hơi.
Trên chiếc Bentley Mulsanne, trợ lý Giản Thành nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, thận trọng hỏi: “Cậu Mặc, cậu muốn ăn trưa ở đâu?”
Mặc Trì Úy hạ mi mắt xuống, đôi mắt sâu không thấy đáy, im lặng vài giây, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Đến tiệm đồ ngọt mà cô ấy thích đi.”
Giản Thành là trợ lý đặc biệt của Mặc Trì Úy, trừ công việc, đương nhiên anh ta cũng phải hiểu biết nhất định đối với cuộc sống riêng của anh.
Đã nhiều năm làm việc ăn ý, cho dù Mặc Trì Úy không gọi thẳng tên họ, Giản Thành cũng có thể hiểu được “cô ấy” ở đây là chỉ ai.
“Phía đông thành phố có tiệm đồ ngọt rất ngon, bạn gái tôi rất thích ăn, nhưng lái xe đến đó phải mất gần một tiếng đồng hồ, cậu Mặc, cậu có một cuộc họp quan trọng lúc hai giờ…”
Mặc Trì Úy cắt ngang lời đang nói dang dở của Giản Thành, đôi mắt u buồn nhìn ra ngoài cửa xe: “Lái sang đấy đi.”
Nhà đầu tư đến đoàn làm phim, lại còn đem theo trà chiều và bánh ngọt, nhân viên đoàn làm phim ai nấy đều bất ngờ, vô cùng vui vẻ.
Mặc Trì Úy trao đổi vài câu đơn giản với đạo diễn Hầu, nghe được Đường Tâm Nhan đang ở phòng trang điểm liền nhanh chóng đến đó.
Đạo diễn Hầu thấy Mặc Trì Úy vừa đến liền muốn gặp Đường Tâm Nhan, anh ta âm thầm kéo vợ sang một bên: “Thật ra chuyện Đường Tâm Nhan kết hôn rồi ly hôn cũng không phải là chuyện gì lớn lắm, cô cần gì phải vội vàng tìm đến Ninh Hoàn như thế?”
Vợ đạo diễn Hầu trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Có phải anh cũng nhìn trúng cô ta rồi không? Cho dù Mặc Trì Úy có ý với cô ta, nếu như biết được cô ta từng kết hôn, anh cảm thấy cậu ấy có còn hứng thú với cô ta được nữa không?”
“Tôi không hiểu vì sao cô lại có thành kiến đối với một người mới chẳng có chút uy hiếp nào như thế…”
“Còn không phải vì trước giờ anh toàn quy tắc ngầm với người mới hay sao? Hầu Quý Xương, nếu anh không đồng ý rút vai của Đường Tâm Nhan, ngày mai tiêu đề của tất cả các báo chính là anh lợi dụng chức vị mà áp quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ!”
“Cô đúng là không thèm nói lý, tôi có thể rút vai Đường Tâm Nhan, nhưng nếu như làm Mặc Trì Úy nổi giận, bộ phim này cũng đừng hòng quay được nữa!”
“Tôi tin là mắt nhìn người của giám đốc Mặc không kém đến độ thích một người phụ nữ đã từng kết hôn!”
Chương 106: Cơn ghen của Mặc Trì Úy
Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, Đường Vũ Nhu đứng đối diện với cửa nhìn người đàn ông bước vào, trong mắt cô ta thoáng hiện lên tia kinh ngạc.
Trời ơi, đó là người đàn ông còn đẹp trai hơn Phó Tư Thần!
Điểm thu hút ánh nhìn đầu tiên của người khác chính là đôi mày kiếm đen rậm, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, mũi cao, môi mỏng, tổ hợp này kết hợp lại với nhau giống như một khối lập thể khéo léo.
Anh mặc bộ vest đen được may bằng tay khéo léo, bên ngoài khoác chiếc áo cùng màu, dáng người cao thẳng, cao quý và tao nhã, đứng ở cửa giống như phong cảnh, khiến mọi thứ xung quanh đều im lặng.
Anh không chỉ có ngoại hình xuất sắc mà khí chất càng khiến tim người khác đập nhanh!
Như một vị vua trời sinh ngắm nhìn thế giới một cách ngạo nghễ bằng đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của mình.
Nếu Đường Vũ Nhu không yêu Phó Tư Thần trước, cô ta chắc chắn sẽ yêu người đàn ông này.
Thấy Đường Vũ Nhu cứ nhìn chằm chằm vào cửa, Đường Tâm Nhan lạnh lùng quay đầu lại nhìn cửa.
Bắt gặp dáng người cao lớn mạnh mẽ của người đàn ông đột ngột xuất hiện ở đây, khiến cả người Đường Tâm Nhan sững sờ, trong đôi mắt lạnh trong suốt hiện lên tia khiếp sợ.
Sau khi phản ứng, cô chợt nhớ tới những bức ảnh trên mặt đất, trong lòng không khỏi xẹt qua cảm giác sợ hãi và căng thẳng
Nếu hiện tại cô xoay người nhặt lên, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, cho dù anh không phát hiện cũng sẽ nhận ra từ hành động của cô.
Sau chuyện tối hôm qua, dù cô chẳng muốn quan tâm, nhưng cô không muốn hiểu lầm càng thêm sâu sắc, thế là cô cắn môi bước về phía anh.
Ngay khi cô định tới gần Mặc Trì Úy, anh thậm chí còn không nhìn cô, mà chỉ lướt qua cô đi đến chỗ Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu thấy có người đàn ông khí phách, anh tuấn bước tới gần cô tha, trái tim không kiểm soát được đập thình thịch.
Không phải rung động với anh, mà bị sự nam tính hấp dẫn tỏa ra trong vô hình của anh chinh phục.
Cô ta căng thẳng mím môi, vừa định nói chuyện thì thấy anh đột nhiên cúi đầu xuống.
Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy đã phát hiện ra tấm ảnh, lòng bàn tay cô rịn ra mồ hôi lạnh, cô vội vàng chạy tới muốn giành nhặt những bức ảnh lên trước anh, nhưng động tác của anh đã nhanh hơn cô.
Cô nhặt hai tấm, còn một tấm khác rơi vào tay anh.
Tấm ảnh đó là cảnh cô nằm trên người Phó Tư Thần, bàn tay nhỏ bé vuốt ve lồng ngực anh ta.
Trái tim nhỏ bé của Đường Tâm Nhan đập thình thịch và đập loạn xạ, tối qua đã trông thấy dáng vẻ tức giận của anh, đến tận giờ cô vẫn còn sợ hãi.
“Mặc Trì Úy, không phải như bức ảnh thấy đâu…”
Cô còn chưa dứt lời, Mặc Trì Úy đã sầm mặt nhìn cô: “Được lắm, Đường Tâm Nhan, cô làm tốt lắm!” Anh vứt mấy tấm ảnh lên người cô một cách thô bạo, sau đó tức giận đùng đùng xoay người bỏ đi.
Không khí chung quanh như thể đông cứng lại vì cái lạnh phát ra từ mắt anh.
Tối qua anh suýt xé nát cô, trong lòng cô không nhịn được sinh ra xa cách. Nếu ko phải hôm nay đoàn phim đổi vai của cô cho người khác thì cô chắc chắn sẽ k tìm anh giải thích.
Vì tiền chữa bệnh cho mẹ, cô bất chấp mọi thứ!
Đường Vũ Nhu thấy Đường Tâm Nhan định đuổi theo người đàn ông đẹp trai kinh người đó ra ngoài, cô ta bèn vội vã bước lên giữ chặt tay Đường Tâm Nhan: “Quyến rũ Phó Tư Thần? Bây giờ còn muốn quyến rũ người đàn ông khác đẹp trai hơn anh ta? Đường Tâm Nhan, sao cô lại không biết xấu hổ … Á.”
Đường Vũ Nhu chưa nói hết lời, đã bị Đường Tâm Nhan tát bằng cái tay khác.
Một tiếng “bốp” giòn vang, Đường Vũ Nhu bị đánh loạng choạng thân thể lùi về phía sau hai bước.
Có vài giây im lặng và ngưng tụ trong không khí.
Chương 107: Mặc Trì Úy nổi cơn ghen (2)
Đường Tâm Nhan đứng thẳng người, hai mắt tỏa ra ánh sáng lạnh nhạt u ám, cả người phát ra khí thế khiến Đường Vũ Nhu sợ đến nỗi hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Trên mặt vẫn còn đau đớn nóng rát, Đường Vũ Nhu tới cách đây không lâu cô ta bị Đường Tâm Nhan tát hai cái ở trong bệnh viện, cô ta tức giận đến nghiến răng, giơ tay vừa định đánh lại Đường Tâm Nhan thì cổ tay đã bị cô dùng sức nắm chặt.
Mặc dù sức lực của Đường Tâm Nhan không đánh lại đàn ông, nhưng cô dư sức đối phó với Đường Vũ Nhu yếu ớt.
Đường Vũ Nhu lập tức bật khóc vì đau, cô ta vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan: “Tôi thề, tôi sẽ không đội trời chung với cô!”
Đường Tâm Nhan nâng cằm lên cười khẩy: “Chẳng phải tôi và cô đã không đội trời chung với nhau từ lâu rồi sao? Đường Vũ Nhu à, cô không thèm quan tâm đến tình chị em, cô nghĩ rằng tôi còn có thể nhường nhịn cô ở khắp nơi giống như trước à? Bây giờ tôi còn có việc phải giải quyết, nếu như cô dám mách lẻo chuyện này thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy đâu!”
Kể từ khi Đường Vũ Nhu đi theo Phó Tư Thần, ở ngoài lúc nào cũng như trăng sáng được sao vây quanh, không ai dám xúc phạm cô ta, chỉ có Đường Tâm Nhan, đối đầu và làm cô ta khó xử ở khắp nơi!
Cô ta mở miệng định nói điều gì đó, lại nghe giọng nói lạnh lùng của Đường Tâm Nhan vang lên: “Đừng chọc tôi! Có tin tôi thật sự cướp Phó Tư Thần về không? Đến lúc đó, coi cô đi tìm ai khóc lóc?”
Trên mi Đường Vũ Nhu vẫn còn vương nước mắt, giờ phút này, cô ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Đường Tâm Nhan, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng phát ra từ người cô, đôi mắt cô ta đỏ hoe, trong lúc vô hình khí thế đã giảm sút khá nhiều: “Đường Tâm Nhan! Cô dám!”
“Vì thế tốt nhất cô đừng nên khiêu khích tôi!”
Không thèm liếc nhìn Đường Vũ Nhu nữa, Đường Tâm Nhan nhặt mấy bức ảnh trên mặt đất lên, rồi mở cửa phòng hóa trang nghênh ngang bỏ đi.
Nhìn bóng lưng của Đường Tâm Nhan biến mất khỏi tầm mắt, Đường Vũ Nhu tức giận đến mức thân thể còn đang run rẩy không ngừng.
Đường Tâm Nhan, đồ con điếm!
Vuốt ve gương mặt bị đánh sưng đỏ, Đường Vũ Nhu gần như cắn chặt răng!
Quyến rũ Phó Tư Thần còn kiêu ngạo như vậy!
Cô ta sẽ không bỏ qua, còn dám tát cô ta, cô ta nhất định sẽ đòi lại gấp đôi!
Tuy nhiên có chuyện gì xảy ra với người đàn ông bước vào trước đó? Lẽ nào Đường Tâm Nhan quen biết người đàn ông ấy?
Đường Vũ Nhu đang định đi ra ngoài hỏi rõ ràng xem người đàn ông kia là ai, thì vợ của đạo diễn Hầu bước vào, cô ta kéo tay Đường Vũ Nhu và nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy, tổng giám đốc Mặc tới đây làm gì?”
“Tổng giám đốc Mặc? Chẳng lẽ anh ta chính là người đầu tư vào phim của chúng ta?” Ôi trời, lần trước cô ta nghe Giang Na Nhi nói Đường Tâm Nhan đã quyến rũ nhà đầu tư trong bữa tiệc liên hoan, không ngờ là sự thật.
Vợ đạo diễn Hầu gật đầu đáp: “Tổng giám đốc Mặc đã cãi nhau với Đường Tâm Nhan hả?”
“Họ có chuyện gì vậy?” Khóe môi Đường Vũ Nhu bị rách da vì cái tát của Đường Tâm Nhan, khi cô ta thử nhếch môi lên, nó rất đau. Cô ta hít một hơi lạnh và than thở: “Sao tổng giám đốc Mặc có thể vừa ý loại phụ nữ lẳng lơ như Đường Tâm Nhan? Hoàn toàn không quan tâm tới cô ta!”
Nghe Đường Vũ Nhu nói thế, trái tim đang lơ lửng ở cổ họng cuối cùng cũng trở lại vị trí cũ!
Thấy Mặc Trì Úy tự dưng đến đây, còn mang trà chiều và bánh ngọt cho đoàn làm phim, chị ta thật sự có chút lo lắng khi anh quan tâm đến Đường Tâm Nhan! Nếu anh biết Đường Tâm Nhan bị thế vai, chắc chắn sẽ không tiếp tục bỏ vốn đầu tư, như thế đoàn phim của bọn họ sẽ bị tổn thất nặng nề!
Đường Tâm Nhan chạy đến bãi đậu xe, đang định bước vào để tìm xe của Mặc Trì Úy thì đột nhiên có một chiếc Bentley màu đen chạy vụt qua.
Đường Tâm Nhan vẫy tay, nhưng chiếc xe không có ý định dừng lại mà chạy thẳng qua bên người cô.
Nhìn xuyên qua cửa sổ hơi hé mở, cô lờ mờ trông thấy người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu, đường nét sườn mặt bên tuấn tú kiêu ngạo, nhưng gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.
Chương 108: Cơn ghen của Mặc Trì Úy
Chiếc xe gần như lướt qua sát người Đường Tâm Nhan, khi cô nghiêng người né tránh thì loạng choạng ngã xuống đất, khuỷu tay đập xuống sàn nhà lạnh lẽo khiến cô đau đớn bứt rứt.
Cô quay đầu dõi theo chiếc xe càng lúc càng xa, hàm răng dùng sức cắn chặt môi.
Trong đôi mắt hạnh ầng ậc nước mắt, cô tàn nhẫn trừng mắt liếc nhìn đuôi xe.
Người đàn ông khốn kiếp!
Không quan tâm cũng không để ý, nhưng cô vẫn tức giận về những gì diễn ra tối hôm qua!
Không có anh, chả nhẽ cô không sống nổi sao?
Đường Tâm Nhan từ dưới đất đứng dậy, cô liếc nhìn khuỷu tay rách da vì ma sát, mặc kệ đau đớn, cô đi tới trạm xe buýt với tâm trạng nặng nề.
Nếu không có Mặc Trì Úy ra mặt, cô không thể gia nhập đoàn phim nữa.
Nhưng với thái độ của Mặc Trì Úy, ước chừng cô nhờ anh đứng ra giải quyết sự việc này, anh cũng sẽ không giúp đỡ!
Hai tay Đường Tâm Nhan ôm lấy cơ thể mảnh mai, chóp mũi chua xót cực kì, không biết vì sao, nhìn thấy Mặc Trì Úy chết tiệt đối xử với cô thế này, trong lòng cô cảm thấy buồn bực ngột ngạt khó tả.
Trong xe Bentley.
Sau khi xe lướt qua Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mới nâng mắt lên khỏi tài liệu.
Anh lia mắt qua kính chiếu hậu, thấy người con gái nhỏ bé đó ngã xuống đất, anh kìm nén cảm xúc không bảo Giản Thành quay đầu lại, anh nhắm mắt lại cất giọng lạnh lùng: “Về công ty họp!”
“Cậu Mặc ơi, cậu cãi nhau với mợ chủ à?”
“Lo lái xe đi!”
Giản Thành liếc nhìn tầm mắt Mặc Trì Úy vẫn luôn nhìn theo bóng dáng mảnh mai ngoài cửa sổ xe, anh ta sờ mũi, thật sự không hiểu suy nghĩ sâu xa của ông chủ!
Rõ ràng là quan tâm, lo lắng cho mợ chủ, mà tại sao lại bỏ ra với nét mặt rét căm căm!
Một phút sau, giọng nói bình thản của Mặc Trì Úy vang lên: “Kiểm tra xem tối hôm qua ai đã ra vào San Hồ Viên và phu nhân đi ra khi nào?”
Lúc mới nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, như thể có tảng đá lớn đè lên trái tim anh!
Bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại, anh cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn!
Nếu cô thật sự quyến rũ Phó Tư Thần, cô không cần đợi đến sau khi ly hôn!
Đường Tâm Nhan nhờ Diệp Nhiễm cùng về San Hô Viên với cô ấy.
Điện thoại bỏ trong áo khoác, hơn nữa hành lý ở trong phòng khách, bất kể thế nào cô cũng về đây một chuyến.
Ngay khi bước vào tòa nhà, nhân viên quản lý tài sản bước tới đưa cho cô một tờ giấy: “Cô Phó, đây là anh Phó nhờ tôi đưa cho cô.”
Đường Tâm Nhan cầm lấy tờ giấy, cô nhìn nhân viên quản lý tài sản trả lời: “Tôi không còn là cô Phó nữa!” Nói đoạn, cô chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của nhân viên quản lý tài sản mà dẫn Diệp Nhiễm lên lầu.
Khi đến căn hộ, cô nhìn xung quanh, Phó Tư Thần đã đi rồi.
Cô mở tờ giấy ra, Phó Tư Thần để lại một câu nói trên đó: Nếu muốn lấy lại điện thoại di động, hẹn gặp ở nhà hàng Fillin lúc năm giờ chiều.
Đường Tâm Nhan đương nhiên sẽ không đi gặp Phó Tư Thần, cô giao việc này cho Diệp Nhiễm giải quyết.
Sau khi lấy hành lý, cô dọn đến một căn hộ của nhà họ Đường ở khu phố cũ.
Dọn dẹp căn hộ xong, cô xuống buồng điện thoại dưới lầu gọi điện thoại cho Quý Tịnh.
Sau khi Quý Tịnh biết chuyện cô bị hất khỏi vai nữ chính trong “Truyền thuyết mỹ nhân” cũng đang tìm cô : “Bây giờ tôi sẽ mở một cuộc họp báo, cô đến công ty ngay nhé!”
“Ok!” Đường Tâm Nhan vẫn chưa ký với bất kì công ty quản lý nào, Quý Tịnh quan tâm cô như vậy, Đường Tâm Nhan rất biết ơn và cảm động.
Dù sao từ khi nhà họ Đường phá sản, Phó Tư Thần thay đổi tình cảm, những người ngày trước có quan hệ tốt với cô đều xa lánh cô, thậm chí còn có người muốn giẫm cô vào cát bụi, chẳng hạn như Đường Vũ Nhu.
Cô đã nhìn thấu tình người ấm lạnh từ lâu.
Trên đời này không có bao nhiêu người đáng để cô tin tưởng, nhưng cũng không có một người đáng để cô nương tựa.
Quý Tịnh làm việc cho công ty truyền thông Dự Âm thuộc tập đoàn NE, cô ấy là người đại diện vàng có phòng làm việc riêng.
Khi Đường Tâm Nhan tới văn phòng, cô ấy vẫn còn đang họp nên cô ngồi trên sopha đợi cô ấy.
Mười phút sau, Quý Tịnh quay trở lại, cô đặt tài liệu trong tay xuống rồi ngồi bên cạnh Đường Tâm Nhan: “Tôi đã đến gặp đạo diễn Hầu sau khi nghe chuyện của cô, nhưng cũng không có ích gì, hiện tại chỉ có tìm tổng giám đốc Mặc mới giữ được vị trí nữ chính của cô.”
Chương 109: Gặp nhau ở Hongkong
Đường Tâm Nhan rũ mi mắt xuống, hai tay mảnh khảnh đặt ở trên đầu gối, hàng mi dài dày khẽ cong lên: “Tìm anh ấy cũng vô ích thôi, bây giờ chắc người anh ấy không muốn gặp nhất chính là em!”
“Sao thế, em và anh ta…”
Đường Tâm Nhan ngắt lời Quý Tịnh, cô xoa huyệt thái dương và nói với vẻ mệt mỏi: “Chị Quý, tôi có chuyện muốn tìm chị giúp đỡ…”
Quý Tịnh gật đầu: “Em nói đi, chỉ cần chị có thể giúp được, chị chắc chắn sẽ giúp!”
“Em muốn hỏi mượn chị ít tiền, mẹ em sắp nhập viện nên cần một số tiền thuốc men lớn.” Dù sao hỏi mượn tiền người khác vẫn rất ngại nên giọng nói của Đường Tâm Nhan càng lúc càng nhỏ: “Nếu không tiện cũng không sao.”
Quý Tịnh giả vờ lườm Đường Tâm Nhan một cái và lấy ngón tay chọc vào trán cô: “Cô gái ngốc, em còn khách sáo với chị nữa, em mượn bao nhiêu, em nói đi!”
Đường Tâm Nhan ôm lấy cánh tay của Quý Tịnh, đầu nhỏ tựa lên đó, hai mắt ửng đỏ đáp: “Đợi em kiếm được tiền, em nhất định sẽ trả cho chị càng sớm càng tốt!”
“Không có gì, có điều chị mới mua nhà, trong tài khoản chỉ còn năm mươi vạn, không biết có đủ không?”
Nếu tìm bác sĩ James thực hiện ca phẫu thuật thì cần ít nhất một trăm vạn, nhưng Quý Tịnh đã sẵn sàng giúp đỡ cô như vậy, cô đã thấy rất vui và thỏa mãn rồi.
“Cảm ơn chị Quý.” Ngẩng đầu khỏi cánh tay của Quý Tịnh, Đường Tâm Nhan nhỏ giọng hỏi: “Chắc em không đóng phim bên đạo diễn Hầu được nữa, bên chị có công việc nào có thể kiếm tiền nhanh không ạ?”
“Có công việc có thể kiếm được thù lao năm vạn một lần.” Quý Tịnh kéo kéo áo lại: “Nhưng em hơi bảo thủ, có lẽ công việc này không hợp với em.”
“Việc gì thế ạ?”
“Ngày mốt, tập đoàn Uliy có buổi trình diễn nội y ở Hongkong.Vốn dĩ một nghệ sĩ trong tay chị định tham gia, nhưng nhà cô ấy có việc nên tạm thời hủy bỏ, chị đang định tìm một nghệ sĩ khác để thay thế cô ấy.”
Uliy là một thương hiệu đồ lót nổi tiếng quốc tế, show diễn này khá trang trọng, người có thể nhận được thư mời đi xem show diễn đều là người thành công và có địa vị nhất định.
Đường Tâm Nhan do dự một lát rồi trả lời: “Em đi.”
Chỉ là công việc mà thôi, cô không trộm, không cướp, không bán đứng nhân cách của mình thì có gì sợ mà không dám nhận?
Quý Tịnh đã đặt vé máy bay cho Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đến Hongkong vào ngày mai.
Ngày hôm sau.
Đường Tâm Nhan cùng Diệp Nhiễm đến Hongkong.
Quý Tịnh đã sắp xếp xong khách sạn và tài xế, sau khi các cô xuống máy bay, thậm chí không kịp xếp hành lý đã chạy thẳng tới buổi biểu diễn.
Sau quy trình làm quen, Đường Tâm Nhan với những người mẫu khác có một buổi diễn tập, bận rộn tới mười giờ tối mới đi ra khỏi chương trình.
Người lái xe đưa họ đến cửa khách sạn, Đường Tâm Nhan hơi mệt mỏi, cô nhờ Diệp Nhiễm ra ngoài mua đồ ăn, còn cô đi vào đại sảnh khách sạn.
Tối qua cô bị mất ngủ, bóng dáng Mặc Trì Uý lúc nào cũng xuất hiện trong mơ.
Trên thực tế, hôm qua sau khi anh rời khỏi phòng hóa trang, anh chưa từng tìm cô.
Không liên lạc nữa, cô phát hiện mình chẳng biết gì về anh cả, ngoại trừ căn hộ và số điện thoại của anh được lưu trong di động, thậm chí cô còn không biết trong nhà anh có mấy người và công ty anh tên gì.
Vậy nhưng, đây chính là cuộc sống mà cô muốn, không can thiệp vào chuyện của nhau, mặc kệ tất cả!
Dù sao, cái bóng Phó Tư Thần mang lại cho cô vẫn chưa biến mất hoàn toàn, còn Mặc Trì Uý quá thâm trầm, khó hiểu, trước giờ cô không dám xuất hiện cạnh anh quá nhiều.
Nhưng những lúc nhớ đến anh, cô luôn cảm thấy có chút ngột ngạt và trống trải.
Khi đến lối vào thang máy, Đường Tâm Nhan nhấn phím trên, một lúc sau, cửa thang máy mở ra.
Cô nhấc chân đang định bước vào thì chợt thấy một bóng dáng cao lớn đi ra khỏi thang máy, hai chân nhất thời không nhúc nhích được như thể bị đổ chì.
Bên trong không phải là Mặc Trì Uý thì là ai?
Đường Tâm Nhan mím môi dưới, rũ mi mắt xuống, định vờ như không thấy, nhưng một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai cô: “Tiểu Mặc Mặc, sao chưa đi?”
Chương 110: Gặp nhau như người lạ
Không mặc áo vest giày da giống như thường ngày, Mặc Trì Uý mặc bộ đồ màu trắng thoải mái, vải vóc được cắt may vừa vặn làm nổi bật dáng người cao ngất hoàn mỹ của anh. Tay phải anh cắm trong túi, tay trái đeo đồng hồ đắt tiền hơi buông thõng, ngọn đèn trên đầu anh hắt xuống càng khiến anh trông đẹp trai như tranh vẽ.
Thấy cô đứng ở cửa thang máy, đường nét trên mặt anh không có bất kì dao động nào, vẫn lạnh nhạt và thờ ơ như thể không quen biết cô.
“Tiểu Mặc?” Người phụ nữ phía sau lưng anh ló đầu ra, lộ ra khuôn mặt rực rỡ giống như phù dung.
Đường Tâm Nhan không lạ gì với giọng người phụ nữ này, lần trước cô vô tình nghe thấy khi điện thoại Mặc Trì Uý kết nối.
Mặc Trì Uý thấp giọng ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt u ám nhìn Đường Tầm Nhan, môi anh hơi nhếch lên, anh không nói lời nào mà bước thẳng ra khỏi thang máy lướt qua Đường Tâm Nhan.
Thấy Mặc Cảnh Sâm bỏ đi, Thi Họa vội vàng đi ra khỏi thang máy, bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Đường Tâm Nhan, cô ta chớp chớp mắt rồi cười chào hỏi cô: “Xin chào?”
Đường Tâm Nhan không ngờ Thi Họa sẽ chào hỏi mình, cô hơi sửng sốt vài giây, mới lấy lại tinh thần cười đáp: “Chào cô.”
Thi Họa còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đi được vài bước không thấy cô ta đuổi theo bèn quay đầu hỏi: “Còn đứng đó làm gì?”
Giọng nói trầm thấp, lạnh như băng như đánh vào trái tim của Đường Tâm Nhan.
Cô biết lời này đang nói Thi Họa, cơ mà cô không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm, lúc này hai mắt anh hơi híp lại, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đôi mi dài của Đường Tâm Nhan run lên, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô nhanh chóng nghiêng người vào trong.
Thi Họa giẫm giày cao gót bước tới trước mặt Mặc Trì Uý, ngón tay ngọc thon dài sơn màu đỏ thẫm dùng sức chọc vào cánh tay rắn chắc của anh: “Vừa rồi trông anh hơi khác thường, lẽ nào, lẽ nào…” Thi Họa híp đôi mắt xinh đẹp phong tình lại: “Cô ấy chính là bà Mặc trong truyền thuyết hử?”
Ánh mắt u ám, thâm trầm của Mặc Trì Uý vẫn dừng lại ở cửa thang máy, nghe lời Thi Họa nói, anh thu hồi tầm mắt và bình thản trả lời: “Anh thấy tâm trạng em hình như rất tốt, có lẽ không cần anh ở đây với em nữa.”
Thi Họa ôm lấy cổ tay Mặc Cảnh Sâm, bĩu môi đỏ mọng nũng nịu đáp: “Cần, cần chứ. Anh phải giúp em trong hai ngày, em thật sự buồn bực đến mức sắp tự sát rồi. Gần đây ban đêm em hay gặp ác mộng, mơ thấy anh ta quay về tìm em đòi mạng.”
Mặc Trì Uý nhìn vẻ hoảng loạn và sợ hãi che giấu trong mắt Thi Họa, anh thấp giọng nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Thi Họa cắn môi, nét phong tình quyến rũ thay đổi, trên mặt chỉ còn lại sự ảm đạm và buồn bã: “Anh ấy thật sự rất tốt với em, em có lỗi với anh ấy trong chuyện tình cảm này.” Nói xong, cô ấy cười khổ nói tiếp: “Quên đi, như anh đã nói, mọi thứ đã kết thúc rồi, anh ấy không còn trên đời nữa. Cách xa ma quỷ, có lẽ em sẽ sống tốt hơn.”
Nhìn Thi Họa nhíu mày một hồi rồi lại cười, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Mặc Trì Uý lắc đầu bất đắc dĩ, sâu trong đôi mắt hẹp dài thoáng xẹt qua một chút dịu dàng.
“À đúng rồi, ngày mai có một buổi biểu diễn, anh đi xem với em nhé! Em bảo đảm là thứ là đàn ông các anh thích coi nhất!”
Mặc Trì Uý thờ ơ đáp: “Không đi!”
“Thôi nào, con người như anh sao chẳng có xíu tình cảm nào thế, thảo nào đã lớn chừng này tuổi rồi còn chưa theo đuổi được phụ nữ. Đi đi mà, xem như là giúp em đi, để em vui vẻ một chút được không?”