• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (5 Viewers)

  • Chương 131-140

Chương 131: Bà Mặc mắc cỡ (2)





“Tối mai tham gia một bữa tiệc cùng anh.” Nhìn dáng vẻ cô đỏ mặt đến mang tai, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng của cô, trong lòng anh giống như có một cái lông chim mềm mại lướt qua.


Theo bản năm Đường Tâm Nhan muốn từ chối, nhưng nhìn đến ánh mắt kiên định của anh, cô cắn môi hỏi: “Là tiệc gì?”


“Chủ nhân bữa tiệc từng là ân nhân của anh, thiên kim của ông ta về nucows.”


“Em có thể không đi được không?”


Lông mày Mặc Trì Uý nhăn lại, nhàn nhạt nói: “Cần anh nhắc nhở lại thân phận của em sao?”


Người đàn ông này chính là kẻ thích được voi đòi tiên.


Hôm nay hai người vừa mới giải quyết hiểu lầm, anh liền lừa gạt cô, lấy tay giúp anh giải quyết một lần.


Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giúp đàn ông làm loại chuyện đó, anh và cô mới kết hôn được bao lâu chứ, cô liền bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, sau đó anh liền nói.


Nói là sau khi cưới sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng bây giờ anh lại muốn cô tham gia bữa tiệc của ân nhân mình.


Hình như tất cả mọi chuyện đã đi lệch quỹ đạo mà cô mong muốn.





Đường Tâm Nhan nhất quyết muốn trở về tầng hai sáu nghỉ ngơi, Mặc Trì úy cũng không ép cô.


Anh biết mặc dù bên ngoài nhìn cô giống như rất kiên cường và lạc quan nhưng bên trong nội tâm của cô lại rất nhẹ cảm yếu ớt.


Dù sao, Phó Tư Thần đã làm tổn thương cô sâu sắc như vậy, người chị em thân thiết nhất của cô lại đi làm tiểu tam phá vỡ hôn nhân của cô, vì để mình không bị tổn thương nữa, cô đã tự hình thành nên một rào chắn bảo vệ mình.


Anh cần phải kiên nhẫn, từng bước một dỡ bỏ tấm dào này, sau đó đi vào chỗ sâu nhất trong tam hồn cô, không thể quá gấp gấp được.


Mà hôm nay chính là một khởi đầu tốt.


Anh vui vẻ dựa vào sô pha, hai mắt híp lại, thâm thúy làm người ta khó mà dò đucọ.





Đến tầng hai sáu, Đường Tâm Nhan quẹt thẻ bước vào phòng.


Diệp Nhiễm đã trở về, cô ta ngồi trên sopha nhỏ giọng khóc.


Nghe được tiếng mở cửa, cô ta vội vàng lau nước mắt.


“Nhiễm Nhiễm, cậu sao vậy?” Đường Tâm Nhan lo lắng nhìn mí mắt sưng đỏ, giống như đã khóc rất lâu của Diệp Nhiễm.


Diệp Nhiễm hít hít mũi, tinh thần sa sút nói: “Tâm Nhan, nếu cậu phát hiện ra người bạn thân nhất của mình lừa gạt cậu thì sao?”


Đường Tâm Nhan chần chờ một chút nói: “Ừ… cậu đang nói mình sao?”


Diệp Nhiễm liên tục lắc đầu, cô ta kéo tay Đường Tâm Nhan, đôi môi run rẩy nói: “Là một người hàng xóm trước đây của mình, vốn là bọn mình có quan hệ rất tốt, nhưng cô ấy lại đoạt người đàn ông mình thích.”


“Người đàn ông có thể bị cướp mất cũng không đnags giá để cậu thích, Nhiễm Nhiễm, cậu thích kiểu người thế nào, nếu có người thích hợp mình sẽ giới thiệu cho cậu!”


Trong đầu Diệp Nhiễm hiện ra dáng vẻ tuấn tú, nhưng lại lãnh đạm kia.


Đôi mắt đầy nước run rẩy, cô ta lắc đầu nói: “Được rồi, coi như mình có thích anh ấy, anh ấy cũng không để ý đến mình.”


Đường Tâm Nhan an ủi Diệp Nhiễm một lúc sau đó đi vào phòng tắm.


Đứng dưới vòi hoa sen, cô nhìn bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình, vẻ mặt hơi run sợ.


Sau khi thay anh làm chuyện đó, bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy tay mình, liền sẽ nhớ đến hình ảnh làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh.


Nơi đó của anh…


Lúc ấy cô không dám nhìn, nhưng một tay cô không cầm được…


Khuôn mặt trắng nõn bắt đầu nóng lên, cô vội vàng đổi nước nóng thành nước lạnh, định làm như vậy để hạ nhiệt.





Cô đã đáp ứng anh tham gia bữa tiệc ngày mai, nên chỉ có thể đổi vé máy bay trở về An Thành buổi sáng mai.


Bởi vì ở đây cũng không có việc gì nên cô để Diệp Nhiễm trở về An Thành trước.


Rõ ràng mấy hôm nay cô luôn mất ngủ, nhưng hôm nay giải quyết hiểu lầm với Mặc Trì Uy song cô lại hoàn toàn không mất ngủ nữa.


Buổi sáng cô mở mắt ra xoa xoa mái tóc dài hơi rối, chân mày tinh xảo nhíu lại.


Cô vừa mới quen biết Mặc Trì Uy cũng không được bao lâu, vậy mà anh lại có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô!





Chương 132: Người phụ nữ của anh (1)





Gioongs như ngủ bù tất cả những đêm mất ngủ kia, sau khi ăn sáng song cô lại tiếp tục nằm xuống giường ngủ.


Ngay cả điện thoại cũng không mở, bởi vì cô sợ Mặc Trì Uy sẽ bắt cô dậy.


Tỉnh lại lần nữa, lần này cô bị chuông cửa đánh thức.


Dụi dụi mắt, cô mang đôi mắt buồn ngủ đi ra mở cửa.


Ở bên ngoài là một người mặc đồng phục nhân viên khách sạn đang đẩy thích ăn, anh ta lễ phép nói: “Xin hỏi cô là cô Nhan sao?”


Đường Tâm Nhan gật đầu, nếu như cô nhớ không nhầm thì cô không gọi đồ ăn thì phải!


Nhân viên phục vụ nhìn thấy nghi ngờ của Đường Tâm Nhan, anh ta mỉm cười nói: “Là tổng giám đốc Uy để đầu bếp chúng tôi chuẩn bị bữa trưa cho cô.”


Mặc Trì Uý sao?


Đường Tâm Nhan dừng lại mấy giây sau đó né người, để phục vụ đẩy xe thức ăn vào.


Bữa ăn bao gồm ba món mặn một món rau, súp và hoa quả tráng miệng.


Đầu bếp khách sạn làm đồ ăn nên cả màu sắc và hương vị đều rất đầy đủ, trước khi Đường Tâm Nhan ăn cơm, cô mở điện thoại lên.


Phía bên trên xuất hiện hai tin cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc.


Điện thoại và tin nhắn đều là cùng một người gửi đến.


‘Buổi sáng anh có việc bận, không thể chăm sóc em, anh đã để người chuẩn bị bữa trưa, em ăn xong thì nghỉ ngơi đi.’


Nhìn anh lạnh lùng như vậy không ngờ tới anh còn biết quan tâm đến người khác.


Nhưng mà lúc anh nổi giận thật sự làm người ta sợ hãi!


Vì buổi biểu diễn nội y ngày hôm qua, nên hai ngày trước cô đã có ý kiêng ăn, không dám ăn nhiều.


Phải biết rằng với một người đam mê đồ ăn, ăn kiêng thật sự là chuyện đau khổ nhất trên đời này.


Một lúc cô đã ăn hết hai bát cơm.


Sờ cái bụng đã nó của mình, mặc dù cô vẫn còn muốn ngủ, nhưng nghĩ đến cô không mang lễ phục tới, cô đánh phải đeo túi xách ra cửa.


Nếu đồng ý làm bạn gái của Mặc Trì Uý, đương nhiên cô không thể để anh mất mặt được.


Khách sạn nằm ở nơi phồn hoa nhất thành phố, nên không cần ngồi xe, từ khách sạn đi thẳng về phía trước liền có thể thấy một trung tâm thương mại.


Đến tầng ba, Đường Tâm Nhan đi dạo đến một cửa hàng lễ phục.


Nhân viên bán hàng thấy có khách đến chào đón rất nhiệt tình.


Đồng thời bọn họ cũng quan sát quần áo trên người Đường Tâm Nha.


Một chiếc áo đơn giản màu trắng, phối hợp với một chiếc quần short denim, cũng không phải của nhãn hiệu nổi tiếng gì, là những quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn.


Trên người đeo một cái túi, cũng không phải đồ đắt tiền, có thể nói từ đầu đến chân cô không có một thứ gì có giá trị.


Trong lòng Đường Tâm Nhan đang tính toán xem cô sẽ mua lễ phục bao nhiêu tiền thì mới không làm mất mặt Mặc Trì Uý.


Tiền cô kiếm được còn phải dùng để chữa bệnh cho mẹ, không thể phung phí được.


Lúc trong lòng cô còn đang tính toán không để ý tới ánh amwts nhiệt tình của nhân viên bán hàng đã biến thành lạnh nhạt.


Những nhân viên của những nhãn hiệu nổi tiếng đều là người có mắt nhìn, người nào có tiền người nào không có tiền, bọn họ chỉ cần nhìn một cái là biết.


Đường Tâm Nhan nhìn trúng một cái váy dài hở vai, kiểu dáng và màu sắc này cô cũng khá thích, cô dùng ngón tay chỉ vào hỏi: “Xin chào, cái này có thể cho tôi thử được không?”


Tiếng nói của cô vừa phát ra, cũng không có ai trả lời cô.


Cô quay đầu lại nhìn, mới phát hiện nhân viên bán hàng đón cô lúc này đang ở cửa tiếp đón một vị khách nữ khác.


Mà vị khách nữ đó lại là…


Giang Na Nhi!


“Cô Nhi, mời vào bên trong, trong cửa hàng chúng tôi có bộ lễ phục kiểu dáng mới nhất vừa được chuyển từ Ý về, cô mặt nhất định sẽ rất đẹp.” Nhân viên bán hàng nịnh hót cười nói.


Giang Na Nhi nhấc mắt lên, phát hiện bên trong cửa hàng còn có một người khác, cô ta nhíu mày lại, không vui nói: “Đuổi đi, lúc tôi chọn quần áo, không thích có người ngoài.”


Nhân viên bán hàng gật đầu, sắc mặt cô ta lạnh nhạt đến bên cạnh Đường Tâm Nhan: “Cô này, hiện giờ cửa hàng chúng tôi cần tiếp đãi khách quý, hay là cô đi tiệm khác xem một chút đi!”


Đương Tâm Nhan không hề bỏ lỡ ánh mắt kinh thường của nhân viên bán hàng.


A, thì ra là thay đổi thái độ, đây là sợ cô không mua nổi nhãn hiệu nổi tiếng, không cọi trọng cô phải không?





Chương 133: Cô là người phụ nữ của anh(2)





Từ sau khi nhà họ Đường phá sản, Đường Tâm Nhan đã không còn theo những thứ hàng xa xỉ, cô quyết định chỉ mặc những thứ thoải mái, hào phóng, thích hợp với mình.


Bộ đồ trên người cô chính là do cô tự thiết kế và cắt may.


Bởi vì không nhìn ra nhãn hiệu nên không coi trọng cô sao?


“Thì ra là Tâm Nhan, tôi nghe một người bạn nói, cô vì kiếm tiền mà chạy đến Hong Kong biểu diễn nội y phải không? Biểu diễn nội y một lần có thể mua được một món lễ phục của thương hiệu này không?”


Nhân viên bán hàng nghe thấy Đường Tâm Nhan vì tiền mà biểu diễn nội y, cho rằng cô là loại đàn bà không làm được trò chống gì, thấp kém, liền che miệng cười trộm.


Hôm nay Giang Na Nhi nhận được điện thoại cả Đường Vũ Nhi, cũng từ đây mà biết được Đường Tâm Nhan tới Hong Kong vì biểu diễn nội y, nhưng mà cô vừa tới liền bị một người đàn ông ôm đi.


Mà người đàn ông kia Đường Vũ Nhu nghi ngờ là Mặc Trì Uý?


Nếu như thực sự là Mặc Trì Úy, tại sao hôm nay anh không đi cùng cô đến đây chứ?


Ngày hôm qua ở sân khấu ôm cô rời đi, hẳn là một người đàn ông khác mà cô câu dẫn được ở Hong Kong!


Không có Mặc Trì Uý làm chỗ dựa cho Đường Tâm Nhan, trong nháy mắt Giang Na Nhi có thêm động lực, cô ta cong môi cười, cười nói với nhân viên bán hàng: “Tiêu chuẩn của các người càng ngày càng kém, loại chó méo gì cũng có thể vào.”


Nhân viên bán hàng cười cuoiwd khom lưng nói: “Có vài người không tự biết rõ mình, biết rõ những món đồ xa xỉ này không thể mua nổi, nhưng vẫn không biết xấu hổ đi vào.” Vừa nói cô vừa giơ động tác mời ra với Đường Tâm Nhan: “Nơi này chúng tôi chỉ phục vụ khách quý, cô chỉ là một người dân nghèo nên mau rời đi đi!”


Đường Tâm Nhan thật sự muốn ngẩng đầu cười ba tiếng.


Cửa hàng này nhìn rất sang trong, nhưng trình độ của đám nhân viên lại quá kém.


Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ chịu thua thiệt, từ trước đến giờ cô đều tuân theo ‘người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ phạm người.”


Nhân viên bán hàng làm nhục cô muốn cô rời đi, thì cô nhất định sẽ không đi.


Vuốt chân mày tinh xảo của mình, cô cong môi đỏ lên,ý cười không đạt đến đáy mắt: “Ai nói tôi không mua nổi lễ phục này?” Cô híp mắt hạnh lạnh nhìn về phía nhân viên bán hàng: “Chỉ bằng quần áo mặc trên người tôi, cô đã kết luận tôi nghèo hay giàu sao?”


Nhân viên bán hàng không ngờ đến Đường Tâm Nhan sẽ phản bác lại, cô ta sửng sốt, sau đó phản ứng lại nói: “Quần áo trên người cô cũng không có bất kỳ nhãn hiệu gì, nhìn liền biết là đồ bình thường.”


“A.” Đường Tâm Nhan lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra, vẻ mạnh lạnh lùng kiêu ngạo đưa đến trước mặt nhân viên bán hàng: “Lấy bộ lễ phục đắt nhất của cửa hàng các người ra đây.”


Từ nhỏ Đường Tâm Nha đã sinh ra ở trong một gia đình giàu có, tư thái luôn cao ngạo, hành động cử chỉ, dáng vẻ có thể gọi là danh viện điện hình.


Nhân viên bán hàng thấy cô vênh váo cao cao tại thượng, trong lòng hơi hoảng sợ, chẳng lẽ cô ta thật sự nhìn nhầm sao?


Người được sinh ra từ một gia đình bình thường, không thể nào có lại khí chất này.


Nhân viên bán hàng muốn nhận lấy thẻ, nhưng Đường Tâm Nhan lại thu tay lại: “Dĩ nhiên, tôi phải thử lễ phục trước rồi mới có thể trả tiền được!”


Nhân viên bán hàng thấy Đường Tâm Nhan như vậy cũng không dám lỗ mãng đắc tội cô nữa, mang đến một bộ váy dài màu hồng phấn, món đồ quý giá nhất ở đây đến: “Đây là chiếc váy chúng tôi vừa mang về từ Ý, số lượng giới hạn, cả Hong Kong chỉ có một chiếc, giá bảy tỷ.”


Môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, nở nụ cười nhẹ: “Được thôi, lấy cho tôi thử một chút.”


“Chờ một chút!” Giang Na Nhi lắc eo nhỏ đi đến, cô ta giống như có điều suy nghĩ nhìn Đường Tâm Nhan: “Bộ này tôi nhìn trúng rồi.”


“Đúng vậy không?” Đường Tâm Nhan giơ một ngón tay với nhân viên bán hàng: “Tôi ra giá gấp năm lần để mua nó.”


Mắt nhân viên bán hàng mở to: “Cô thật sự đồng ý lấy 35 tỷ mua bộ váy này sao?”


Đường Tâm Nhan cười gật đầu: “Đương nhiên, bây giờ thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.”





Chương 134: Cô là người phụ nữ của anh(3)





Đường Tâm Nhan biết Giang Na Nhi có tính hiếu thắng, cô híp mắt, nở một nụ cười khiêu khích: “Cô Nhi, không phải từ trước đến giờ cô rất xem thường tôi sao? Thấy không, bây giờ tôi có thể tùy tiện bỏ ra một triệu mua một cái váy.”


Giang Na Nhi nhìn Đường Tâm Nhan không nháy mắt bỏ ra ba lăm triệu mua một cái váy, cô vừa khiếp sợ vừa cảm thấy không phục. Chẳng lẽ lần này Đường Tâm Nhan đã tìm được một tên kim chủ giàu có sao?


Không được, kim chủ của cô có nhiều tiền hơn nữa thì ở trước mặt người khác cô ta không thể mất mặt được.


“Cô nói một triệu phải không? Được tôi ra giá hai triệu! Giaaps mười lần!”


Thấy Đường Tâm Nhan cau mày, vẻ mặt không mua nổi nên rất bực bội, trong lòng Giang Na Nhi rất thoải mái!


Cô muốn so với tôi sao, chỉ cần tôi ra tay là có thể đánh bay cô!


Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh mặt đầy vui vẻ, một cái lễ phục hai trăm ngàn ngay lập tức trở thành hai triệu, thật sự quá thần kỳ!


Mục đích của Đường Tâm Nha đã đạt được, cô biết tình trạng kinh tế của Giang na Nhi mặc dù cô ta ở trong giới cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng không phải một ngôi sao sáng, một năm kiếm được ba triệu tệ đã là rất tốt.


Bởi vì mặt mũi mà tốn số tiền một năm để mua một bộ lễ phục, chắc răng cũng chỉ có cô ta làm được.


Hơn nữa, màu sắc cảu bộ lễ phục này, căn bản không hợp với màu ra và khí chất của cô ta, đường cong hông yêu cầu tương đối cao, mà Giang Na Nhi phải giám thêm bảy tám cân nữa mới có thể mặc lên được!


Được rồi, vì cô có hứng thú với thiết kế thời trang nên mới có thể có cái nhìn chính xác và độc đáo như vậy.


Đợi đến lúc Giang Na Nhi cào thẻ, thử lễ phục, mới phát hiện cô ta đã rơi vào bẫy của Đường Tâm NHAN.


Cô ta muốn đổi ý cũng đã không kíp rồi.


Đường Tâm Nhan đã không còn ở đây, Giagn Na Nhi xách lễ phục dduoir theo.


Đường Tâm Nhan đi vào nhà vệ sinh, cô đi đến mấy của hàng khác ở trung tâm thương mại vòng vo vài vòng, nhưng vừa mới đến cửa thang máy, liền thấy các nhân viên bán hàng cao cấp và quản lý đứng ở cửa ra vào cửa hàng.


Giang Na Nhi đuổi theo kéo lấy tay Đường Tâm Nhan, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo tức đến mức vặn vẹo: “Đường Tâm Nhan, cô cố ý hãm hại tôi phải không?”


Đường Tâm Nhan cười cười: “Tại sao tôi phải hại cô chứ? Cô nói chuyện lễ phục sao? Đây chính là do cô bỏ ra hai triệu để mua, cũng không phải tôi ép cô.”


“Nếu không phải cô cố ý nâng cao giá kích thích tôi, làm so tôi có thể mua được?” Giang Na Nhi nghĩ đến số tiền mình cực khổ kiếm được đổi lấy một bộ lễ phục không vừa, vì là bản giới hạn nên cũng không thể đổi được, cô ta tức giận đến đỏ mắt, hận không thể lột da Đương Tâm Nha: “Trong thẻ của cô căn bản không có tiền, đừng nói là một trieuj, cho dù là hai trăm ngàn cô cũng không có đúng không!”


“Đúng vậy. tôi không có, cho nên tôi mới không mua!” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng cười.


Giang Na Nhi nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến hai triệu của mình cứ như bát nước hất đi, cô ta tức giận không chịu được: “Đường Tâm Nha, cô nghèo thì nghèo đi, còn muốn để người khác nghèo cùng cô. Tiền tôi kiếm được ít nhất là sạch sẽ, không giống cô, tiền từ kim chủ, vị kim chỉ cô tìm được ở Hong Kong nhất định là một lão già đúng không!


Cô không cảm thấy chán ghét sao? Vì tiền, cô thật đúng là cái gì cũng có thể làm được, khó trách Vũ Nhu coi thường cô, nếu tôi có em gái như vậy, tôi cũng sợ bẩn…”


Đương nhiên Đường Tâm Nhan biết Giang Na Nhi vì mất số tiền một năm kiếm được nên mới tức giận, nói như vậy, nhưng cô cũng không phải bánh bao mền, sẽ không nhẫn nhịn, cô vừa muốn nói gì đó thì ánh mắt bỗng thấy một người đàn ông mặc âu phục đi giày da từ trong thang máy đi đến.


Mọi người vây kín người kia, đây chính là ‘lão già’ trong miệng Giang Na Nhi.





Chương 135: Cô là người phụ nữ của anh(4)





Mặc Trì Uý mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng bên trong, anh không thắt cà vạt, cánh tay đeo đồng hồ của anh đều bên trong quần tây, trong tay tập một tệp văn kiện.


Anh đang nghe người bên cạnh báo cáo công việc, vẻ mặt yên tĩnh lạnh lùng.


Ánh sáng bên ngoài rọi vào góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt anh, càng làm anh tuấn tú me người hơn.


Đường Tâm Nhan sờ sờ ngón tay xinh đẹp chỉ chỉ, cô hơi nháy mắt với Giang Na Nhi đang tức giận đến không kiềm chế được: “Nếu không hay chúng ta nhường đường một chút, phía sau có người tới.”


Vị trí của hai người đứng lúc này là cửa thang máy.


Giang Na NhI vừa quay đầu lại liền nhìn thấy được khí thế xuất chúng, cao quý của Mặc Trì Uý.


“Tổng giám đốc Uý?” Trên mặt Giang Na Nhi lập tức xuất hiện nụ cười tươi, nhiệt đ+tình nghênh đón anh.


Nghe có người gọi mình, Mặc Trì Uý hướng theo tiếng gọi nhìn một cái.


Thấy nụ cười yêu kiều của Giang Na Nhi, vẻ mặt anh lãnh đạm, không để ý, vừa quần quay tầm mắt lại, anh thấy được Đường Tâm Nhan sau lưng Giang Na Nhi.


Khuôn mặt lạnh lùng của anh nhanh chóng thay đổi, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng đối với khuôn mặt ngày thường không có chút ôn nhu nào, lãnh đạm mà nói thì một tia nhu hòa thôi cũng làm cho người ta cảm giác được sự biến hóa của anh.


Giang Na Nhi cho rằng Mặc Trì Uý lộ ra vẻ nhu hòa là vì cô ta, cô ta vui mừng, trái tim đập loạn lên, túi đồ trong tay cũng rơi xuống đất, hai tay khẩn trương xoắn lại một chỗ.


“Tổng giám đốc Uý, thật đúng lúc nha, không ngờ tôi có thể gặp anh ở đây.” Thấy Mặc Trì Uý đi theo sau còn có mấu người đàn ông, đôi mắt cô ta xoay chuyển mấy vòng, không kiềm chế được mừng rỡ.


Tất cả nhân viên cao cấp đều đứng ra nghênh đón đại boss, là tổng giám đốc Uý phải không?


Hiện giờ cô ta chỉ cần nịnh hót tổng giám đốc Uý, số tiền cô bỏ ra hôm nay mua lễ phục cúng đáng giá!


Giang Na Nhi cong môi cười mê người, vẻ mặt cô ta khẩn trương nhìn Mặc Trì Uý và đoàn người đi về phía mình.


Tim cô ta giống như nhảy ra khỏi cổ họng.


Ngay tại lúc Mặc Trì Uý sắp đến gần, cô ta muốn giả vờ như đứng không vững ngã vào lòng anh, nhưng anh lại trực tiếp lướt qua người cô ta.


Cô ta mang giày cao gót nên lập tức bị ngã, mắt thấy mình sắp ngã xuống đất, hai tay cô ta đưa ra qua qua lung tung, vừa vặn bắt độc âu phục của một người đàn ông.


Người đàn ông kia cũng thuận thế đỡ cô.


Cô ngẩng đầu lên từ trong ngực người đàn ông kia, thấy tướng mạo của ông ta, cô ta thiếu chút nữa đem hết tất cả đồ ăn mình ăn hôm nay nôn ra ngoài.


Vừa già vừa mập.


Căn bản không thể so sánh với Mặc Trì Uý.


Đem lão già kia đẩy ra, sắc mặt cô ta đen sì nhìn về phía Mặc Trì Uý.


Anh đứng ở bên cạnh Đường Tâm Nhan, bởi vì đưa lưng về phía cô, nên cô không nhìn thấy rõ mặt của anh. Nhưng lại thấy mặt của Đường Tâm Nhan luôn nở nụ cười, dáng vẻ hồ ly tinh.


Giang Na Nhi cắn răng, cô ta đập giày cao gót tới bên cạnh hai người, sắc mặt không tốt nói: “Tổng giám đốc Uý, anh nhất định đừng bị gương mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lừa gạt, đây chỉ là ngoài mặt, cô ta rất xảo quyệt, nghe nói vừa bỏ cậu Thần lập tức kết hôn với người đàn ông khác.”


Đường Tâm Nhan nghe được lời của Đường Na Nhi khóe miệng hơi giật giật.


Giang Na Nhi vừa ngu lại còn hống hách, cô ta đúng là muốn tìm chết.


Mặc Tri Uý cau mày lại, hàng mi tuấn tú hiện ra khí lạnh, không quá rõ ràng cho nen Giang Na Nhi cũng không nhìn ra, cô ta tiếp tục nói: “Anh biết không thủ đoạn câu dẫn đàn ông của cô ta rất lợi hại, trước kia lúc đi học cướp bạn trai Phó Tư Tĩnh, sau đó lại kết hôn với cậu Thần, cũng không hề biết kiểm điểm lại bản thân, anh nhất định không nên bị cô ta bắt được.”


Đường Tâm Nhan liếc Giang Na Nhi giống như một con sư tử đang nhảy nhót, cô không nhịn được nữa muốn mở miệng nói, thì một giọng nói băng lãnh vang lên bên tai.





Chương 136: Cô là người đàn bà của anh(5)





“Người phụ nữ của tôi còn chưa đến lượt một người ngoài như cô bán tán.”


Giang Na Nhi vốn chuẩn bị nhìn thấy một màn Đường Tâm Nhan bị phá vỡ hình tượng, bỗng tiêng nghe được câu nói của Mặc Trì Vũ, cô ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.


Cô vừa nghe nhầm sao?


Mặc Trì Uý nói Đường Tâm Nhan là người phụ nữ của anh?


Gương mặt được trang điểm tinh xảo của Đường Tâm Nhan nhanh chóng thay đổi.


Lông mi cô ta run rẩy, trong nhất thời không thể tin được.


“Tổng giám đốc Uý, tôi nghĩ nhất định là anh đã bị cô ta dùng thủ đoạn mê hoặc rồi, cô ta căn bản không xứng với anh…”


Mặc Trì Uý ánh mắt lạnh lùng liếc Giang Na Nhi, làm cô ta hoảng sợ ngậm miệng lại.


Cả người anh tỏa ra khó thế làm người ta sợ hãi, cảm giác áp bách, làm Giang Na Nhi không dám nói gì Đường Tâm Nhan nữa.


Vài giây sâu, Giang Na Nhi thấy Mặc Trì Uý dắt tay Đường Tâm Nhan, chuẩn bị dẫn cô rời đi.


Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, cô ta tiến lên, muốn kéo lấy cánh tay Mặc Trì Uyd: “Tổng giám đốc Uý, anh thật sự không nên bị vẻ ngoài của cô ta lừa gạt, cô ta ở cùng anh chỉ vì muốn lấy được vai nữ chính trong ‘Mỹ nhân truyền kỳ’ mà thôi. Loại phụ nữ như cô ta sẽ không thật lòng thích anh!”


Mặc Trì Uý không để Giang Na Nhi kéo tay mình, thậm chí ngay cả vạt áo cô ta cũng không thể nắm được.


Anh dừng chân lại, con ngươi đen nhánh không nhìn về phía Giang Na Nhi mà nhìn vào mặt Đường Tâm nhan.


Lúc này cô không trang điểm, gương mặt xinh đẹp trắng nõn, tóc dai được cô buộc cố định trên đỉnh đầu, trên người cô mặc một chiếc áo thun đơn giản phóng khoáng màu trắng và một chiếc quần short denim.


Dáng vẻ rực rỡ thanh xuân, cô giống như những sinh viên vườn trường, bởi vì lời nói của Giang Na Nhi mà hai gò má cô vì tức giận mà đỏ ửng lên.


Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt thâm thúy xen lẫn thứ tình cảm mà cô không hiểu được.


Cô chưa bao giờ nhắc với anh chuyện này.


Là không muốn phụ thuộc vào anh hay là không muốn gây phiền phức cho anh?


Giang Na Nhi thấy ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trì Uý, cô ta cho rằng anh đã tin tưởng lời nói của mình, tranh thủ thời cơ này nói: “Tổng giám đốc Uý, cô ta ở với anh chỉ vì đám tài nguyên đó mà thôi, chờ đến lúc anh không còn giá trị lợi dụng, cô ta tuyệt đối sẽ đá anh đi!”


“Còn nữa, trong tay cô ta ngay cả hai trăm ngàn mua lễ phục cũng không có, vừa rồi cô ta còn muốn vào diaond mua lễ phục sang trọng, người nhân viên kia không coi trọng cô ta. Tổng giám đốc Uý, cô ta chỉ là một con phượng hoàng đã gãy cánh, tôi khuyên anh nên cách xa cô ta ra, nếu không bị cô ta bám lấy, sau này có muốn vứt bỏ cũng rất khó khăn.”


Nhìn Giang Na nhi nói không ngừng, đôi mày thanh tú của Đường Tâm Nhan càng nhíu chặt hơn, cô lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Cô câm miệng!”


“Cô sợ rồi sao? Người đàn ông như tổng giám đốc Uý, chắc chắn sẽ không bị cô lừa gạt…”


Mặc Trì Uý nháy mắt với Giản Thành, Giản Thành lập tức tiến lên, bàn tay nắm chặt lấy tay của Giang Na Nhi: “Cô im miệng đi!”


Giang Na Nhi không tránh được, khuôn mặt tái xanh: “Các người muốn làm gì?”


Không ai đáp lại cô ta.


Mặc Trì Uý nghe thấy Đường Tâm Nhan bị đổi vai diễn, ánh amwts đen nháy dơi trên người cô, mày của anh hơi nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng nói: “Em bị mất vai chính sao?”


Đường Tâm Nhan cắn môi dưới, cô gật đầu một cái, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được nói: “Vợ của đạo diễn Hầu nói không thể dùng diễn viên đã từng ly hôn.” Thật ra thì bọn họ muốn đổi người nên mới tùy tiện kiếm một cái cớ, những thứ quy tắc bên trong đó, Đường Tâm Nhan đều hiểu.


Mặc Trì Uý híp mắt lại, gương mặt tuấn tú nổi lên giá lạnh: “Chuyện này, anh sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.” Vừa nói anh vừa nhìn về phía Giang Na Nhi đang hoảng sợ: “Hôm nay cô nói những lời này với Đường Tâm Nhan đã đủ cấu thành tội phỉ báng, người phụ nữ của tôi tôi có thể nói, nhưng tôi không thích người khác bàn tán về cô ấy, cô chờ tin từ luật sư đi!”





Chương 137: Anh cưng chiều cô





Thấy Mặc Trì Uý bảo vệ cô như vậy, trong lòng Giang Na Nhi rát ghen tị.


Cô ta muốn giải thích cho mình, nhưng Mặc Trì Uý lại không cho cô ta cơ hội đó, anh nhanh chóng dắt Đường Tâm Nhan vào cửa hàng diaond xa xỉ.


Giang Na Nhi bị Giản Thành giữ chặt hai tay, cô ta không ngừng giãy dụa, nhưng không giãy ra được, xương cổ tay giống như bị bóp nát vậy, cô ta vừa đau vừa vội: “Anh buông tay tôi ra, nếu còn không buông, tôi sẽ nói to anh là tên lưu manh!”


Giản Thành nói với người quản lý cấp cao của trung tâm thương mại: “Kiêu bảo an đến đi, hơn nữa cho cô ta vào danh sách đen của trung tâm thương mại X chúng ta.”


Cả người Giang Na Nhi không kiềm chế được mà run rẩy.


X là trung tâm thương mại nổi danh xa xỉ, rất nhiều đại minh tinh đều là khách quen của X, nếu như sau này cô không thể mặc quần áo của X, chẳng phải sẽ bị những nữ nghệ sĩ khác chế giễu đến chết sao?


Giang Na Nhi lắc đầu: “Không được, các người không thể làm như vậy với tôi….”


Giangr Thành giao Giang Na Nhi cho bảo vệ, sắc mặt câu trong trẻo lạnh lùng nói: “Mang cô ta đi!”





Trong cửa hàng Diaond cao cấp.


Nhân viên bán hàng lúc trước chế giễu xem thường Đường Tâm Nhan, thấy Mặc Trì Uý dắt cô đi vào, cô ta trấn động đến mở to miệng, cả người giống như tượng đá vậy, ngơ người không dám động đậy.


Cô ta không thể nghĩ đến, Đường Tâm Nhan ăn mặt bình thường, ngay cả nhã hiểu cũng không nhìn ra, lại có bối cảnh lợi hại như vậy.


Cô ta trực tiếp đắc tội bà chủ!


Nhân viên bán hàng lau mồ hôi lạnh trên trán, người cô ta không ngừng run rẩy, há miệng muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nói ra được.


Quản lý diaond cung kính mời Mặc Trì Uý và Đường Tâm Nhan ngồi vào ghế sô pha bằng da thật.


Biết được nhân viên lúc trước tiếp đãi Đường Tâm Nhan đã làm nhục cô, người quản lý lập tức ngay trước mặt Mặc Trì Uý đuổi nhân viên bán hàng kia.


Nhân viên bán hàng khóc lóc cầu xin Đường Tâm Nhan để cô cho cô ta một con đường, nhưng Đường Tâm Nhan mím môi không nói gì.


Cô không phải Thánh mẫu, loại nhân viên chỉ biết nhìn bằng mắt, nhân viên bán hàng kiểu này, ở lại đây sẽ chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh thương hiệu và tổn hại đến lòng tự trọng của những khách hàng khác mà thôi.


Nếu như người có tâm lý yếu, sợ rằng sẽ lưu lại bóng ma trong đầu, từ sau không dám đến cửa hàng sang trọng đi dạo nữa.


Dù sao cũng có câu: “Một câu nói ấm áp ba đông, một lời ác s tổn thương người sáu tháng lạnh.”


毕竟良言一句三冬暖, 恶语伤人六月寒. Dich như vậy không biết ổn không bạn nào check xem lại hộ mình với^^


Sau khi người quản lý đuổi nhân viên kia khỏi trung tâm thương mại, Mặc Trì Uý dẫn Đường Tâm Nhan đi đến một cửa hàng khác cao cấp gấp đôi diaond.


Bên trong được trang trí tao nhã xa hoa rộng rai.


Nhân viên bán hàng chỉnh tề đứng thành hai hàng, lúc Mặc Trì Uý dẫn Đường Tâm Nhan vào, mọi người đồng loạt cúi người chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Uý.”


Mặc Trì Uý nghiêng đầu nhìn về phía Đường Tâm Nhan, giọng nói trầm thấp nói: “Để Anna hóa trang cho em, phối một bộ lễ phục buổi tối.”


Anna là thợ trang điểm đứng đầu của X, cô chỉ phục vụ cho những đại minh tinh là danh viện quý tộc.


Mặc Trì Uý để Giản Thành đi thị sát cùng với những quan lý cấp cao kia. Còn anh thì ngồi trên sô pha, cầm lấy quyển tạp chí, tùy ý dở.


Mấy người quản lý cấp cao thấy vậy, cũng rất kinh ngạc hoảng sợ.


Bọn họ đã sớm nghe nói tổng giám đốc Úy không gần nữ sắc, bọn họ cũng từng muốn nịnh hót lấy lòng anh, ngoài sáng trong tối đều đưa không ít người đẹp đến, nhưng anh chưa bao giờ để ý những người ohuj nữ kia.


Người phụ nữ vừa rồi, mặc dù cũng rất xinh đẹp, nhưng cũng không phải đẹp đến tuyệt sắc khuynh thành, rốt cuộc cô có mị lực gì mà làm tổng giám đốc Uý bỏ lại công việc, chuyên tâm ở trong cửa hàng chọn lễ phục và trang điểm cho cô?





Chương 138: Xinh đẹp tuyệt trần(1)





Anna chọn cho Đường Tâm Nhan một bộ lễ phục hở lưng màu trắng, chiếc váy này được làm bằng lụa. Ở trước ngực còn được đính pha lê. Chiếc váy này có hai lớp, lớp bên trong che kín đùi cô, còn lớp bên ngoài làm bằng lụa mỏng trong suất, hai chân trắng nõn của Đường Tâm Nhan như ẩn như hiện sau lớp váy, trông rất mê người, xinh đẹp.


Váy không quá hở, nhưng lại có chút sexy.


Đường Tâm Nhan vốn là người thích cái đẹp, đương nhiên sẽ hài lòng với bộ lễ phục Anna chọn cho cô.


Thay xong lễ phục, Anna giúp Đường Tâm Nhan trang điểm.


Lúc kẻ mắt cho Đường Tâm Nhan, Anna vốn không nói gì lại đột nhiên dùng giọng nói kỳ quái nói: “Cô Nhan, cô chính là người phụ nữ thứ hai đường tổng giám đốc Uý chỉ đích danh tôi trang điểm.”


Người thứ hai sao?


Đường Tâm Nhan sửng sốt, ngay sau đó cô mới phản ứng lại, vẻ mặt lạnh lùng ồ một tiếng.


Mặc Trì Uý đẹp trai như vậy, lại còn là người đàn ông có tiền, bên cạnh khẳng định sẽ không thiếu phụ nữ.


Cô là người thứ hai, xe ra anh vẫn còn là người biết giữ mình.


“Trước kia tổng giám đốc Uý đối xử với người phụ nữ kia rất tốt, cho cô ấy một cái thẻ đen không giới hạn, cùng cô ấy đi mua rất nhiều quần áo túi xách, tôi nghĩ không có người phụ nữ nào là không muốn làm người đàn bà của tổng giám đốc Uý, anh đối với người đàn bà của mình rất hào phóng.”


Đường Tâm Nhan cũng không phải kiểu nữ sinh ngây thơ không hiểu gì, cô ở trong giới giải trí lăn lội, cũng đã quen biết rất nhiều loại người.


Làm sao cô có thể không hiểu ý của Anna chứ?


Người đàn ông ưu tú sẽ không thiếu phụ nữ ái mộ, Mặc Trì Uý lại là một người đàn ông quyền lực mạnh mẽ, có tất cả những tiêu chuẩn làm cho phụ nữ phải động lòng, Anna có ý với anh, cũng là hợp tình hợp lý thôi.


Anna vốn tưởng rằng cô ta nói vậy sẽ làm Đường Tam Nhan không vui, nhưng không ngờ cô vẫn bình tĩnh, không hề xuất hiện vẻ khó chịu.


Xem ra trái tim cô cũng không phải thực sự thích tổng giám đốc Uý!


Một giờ sau.


Anna vỗ vỗ nhẹ Đường Tâm Nhan đang buồn ngủ: “Được rồi.”


Đường Tâm Nhan mở mắt ra, liếc nhìn mình trong gương.


Kỹ thuật trang điểm của Anna thật sự rất tốt, trang điểm xong, cô cũng bị dung nhan của mình là cho kinh diễm.


Anna cong môi: “Anhs mắt chọn phụ nữ của tổng giám đốc Uý thật tốt, một người hai người đều rất xinh đẹp.”


Đương Tâm Nhan thâm thúy nhíu mày lại, đôi mắt dưới hàng mi dài lạnh lùng nói: “Cô Anna, nếu như tôi đem những lời cô nói, nói cho tổng giám đốc Uý ở bên ngoài nghe, cô đoán anh ta sẽ cảm thấy thế nào?”


Sự thù địch của cô ta quá rõ ràng, nếu như Đường Tâm Nhan còn không nhận ra, thì cô chính là bị ngu.


Mặt Anna hơi biến sắc, nhưng khóe miệng cô ta lại nở nụ cười: “Cô Nhan chắc là hiểu nhầm gì rồi, tôi không có hứng thú với tổng giám đốc Uý, chẳng qua dù sao tôi cảm thấy không đáng thay bạn mình thôi, dù sao bạn của tôi cũng thích tổng giám đốc Uý nhiều năm như vậy.”


Đường Tâm Nhan nói: “Tôi nghĩ, coi như tổng giám đốc Uý ở cùng chỗ với bạn cô, thì cô cũng không có cơ hội chen vào tình cảm của bọn họ đâu!”


Anna đột nhiên mở to ai mắt, môi run rẩy hỏi: “Cô có ý gì?”


Đường Tâm Nhan nhún vai, không nói gì nữa, cô xách váy rời khỏi phòng trang điểm.





Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Uý đang xem tạp chí, anh hơi cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật được chú tâm khắc ra.


Nhịp tim đập của cô bõng tăng tốc độ.


Không biết vì sao, từ lúc đi ra từ phòng trang điểm, lúc đối mặt với anh, cô lại hơi khẩn trưng.


Thật giống như sợ anh sẽ nói một câu không đẹp.


Không biết anh nhìn gì mà rát chuyên chú, không chú ý đến cô đã đi ra, anh vẫn ngồi yên lặng ở đó, vừa độc lập lại cao quý tao nhã.


“Em xong rồi.”


Giọng nói nhẹ nhàng chuyền đến, ánh mắt sâu thẳm của Mặc Trì Uý từ tạp chí rời đi.


Anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.





Chương 139: Xinh đẹp tuyệt trần(2)





Từ truocs đến giờ Mặc Trí Uý vui buồn đều không lộ ra, trừ khi anh rất tức giận hoặc rất vui mừng, người khác mới có thể nhìn thấy biểu cảm khác trên mặt anh.


Mà lúc này, đôi mắt vẫn luôn trầm mặc, khuôn mặt cao quý hiện lên vẻ kinh ngạc.


Lúc vào cửa hàng anh đã cởi âu phục ra, trên người chỉ còn mặc một cái áo sơ mi trắng, chân dài ưu nhã vắt chéo, bàn tay đeo đồng hồ đắt tiền nhẹ nhàng đặt trên đầu gối gõ gõ.


Cặp mắt chăm chú nhìn cô, cặp mắt đó thâm thúy giống như cái giếng cổ, làm người ta không thể nhìn thấy suy nghĩ của anh, chỉ cảm thấy ánh mắt nguy hiểm đó rát mị hoặc, hấp dẫn làm người ta đi vào trong.


Lúc đầu Đường Tâm Nhan hơi khẩn trương bây giờ biến thành cả người không tự nhiên và hoảng hốt.


Cô thậm chí còn có ý nghĩ muốn trở về phòng hóa trang thay lại quần á của mình.


Rốt cuộc là đẹp hay không đẹp, anh có thể nhanh chóng nói một câu!


Sau khi trang điểm ký càng xong, đôi môi của cô càng đỏ hơn, kết hợp với hàm răng trắng càng tôn lên vẻ quyến rũ, chiếc váy trắng giống như được thiết kế riêng cho cô khiến vóc người tinh tế của cô càng trở nên mảnh mai, lụa mỏng che đi chân dài, như ẩn như hiện ra cực kỳ càn rỗ.


Cô rất đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta kinh động.


Chẳng qua Mặc Trì Uý không hề vui vẻ.


Không phải nói là anh không thích cô mặc như vậy ị người đàn ông khác nhìn thấy.


Mím chặt đôi môi mỏng, anh đứng dây, trong dãy váy chọn ra một chiếc váy màu xanh bạc hà: “Đổi cái này đi.”


Trái tim đang treo lơ lửng của Đường Tâm Nhan nặng nề rơi trở về lòng ngực.


Kèm theo đó là mất mát không vui mà cô không thể nói rõ được.


Thì ra, anh cảm thấy cô mặc như vậy cũng không xinh đẹp!


Cô nhận lấy lễ phục từ trong tay anh trở về phòng trang điểm.


Lúc Anna thay cô sửa lại lễ phục, mặt kinh ngạc nói: “Tôi nhớ trước kia tổng giám đốc Uý rất thích màu trắng, lần trước anh ấy dẫn bạn gái tới, cũng mặc một bộ lễ phục không khác lắm, lúc ấy tổng giám đốc Uý kinh ngạc rát lâu mới hồi phục được tinh thần.”


Tâm trạng của Đường Tâm Nhan đã vón không tốt, lại bị Anna châm dầu vào lửa, cô lạnh lùng nói: “Khẩu vị của một người rất dễ thay đổi, nhưng mà cho dù anh ta có thay đổi thế nào đi nữa, thì chỉ sợ cô Anna cũng chỉ có thể ăn giấm thôi.:


Anna bị Đường Tâm Nhan làm cho nghẹn lại.





Ngồi trên xe Limousine sang trọng, Đường Tâm Nhan mím chặt môi, không nói chuyện với Mặc Trì Uý.


Nhìn thấy anh cô liền thấy phiền, một chút cũng không muốn nói chuyện cùng anh.


Nói thật, cô cũng không biết vì sao tâm trạng lại không tốt, là vì anh thấy cô mặc lễ phục đó không đẹp, hay bởi vì những lời Anna cố ý khích bác ly gián.


Thật ra từ khi biết Mặc Trid Uý, cô liền biết, người đàn ông này ưu tú như vậy, không thể nào thực sự thích cô.


Kết hôn cùng cô, rốt cuộc anh là vì cái gì chứ?


Anh và người yêu trước kia, tại sao lại chia tay?


Là vì giận dỗi nên mới cưới cô sao?


“Đang suy nghĩ gì vậy?” Sau khi Mặc Trì Uý trả lời điện thoại công việc song, bàn tay tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.


Đường Tâm nhanh nhanh chóng che giấu tâm trạng, cô lắc đầu một cái: “Không có gì.”


Mặc Trì Uý nheo đôi mắt đen lại: “Em không vui.”


Đường Tâm Nhan nói: “Không liên quan đến chuyện của anh.”


Cô vừa nói xong, bàn tay đang cầm tay cô liền tăng thêm sức lực.


Cô đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh, nước mắt nóng hổi trong mắt ứa ra: “Anh bóp đau em.”


Vốn là đang rất tức giận, nhưng phối hợp với giọng nói lúc này của cô lại trở thành lời trách móc hờn dỗi.


Mặc Trì Uý thấy tay nhỏ bé trắng nõn của cô bị anh bóp đỏ, nhanh chóng buông lỏng tay.


Nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn thâm sau như thế: “Bởi vì anh bảo em đổi lễ phục sao?”





Chương 140: Cô sẽ ghen





Đúng vậy, vì sao cô không vui?


Chẳng qua anh chỉ để cô đổi lại lễ phục, chỉ nghe được vài lời châm chọc của Anna thôi, cô cần gì phải để ý, ảnh hưởng đến tâm trạng của mình chứ?


Đường Tâm Nhan mấp máy môi, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra lạnh lùng: “Anh nhìn nhầm rồi, em không có không vui. Anh trả tiền lễ phục, nên anh cảm thấy cái nào không làm mất mặt anh là được.”


Cô nói xong, cũng không muốn nói thêm câu nào với anh nữa, cô nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe.


Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm gáy cô mấy giây, sau đó duỗi tay ra, ôm lấy eo cô, dùng sức kéo cô ngồi lên đùi anh.


Cô kêu lên một tiếng, theo bản năng hơi giãy giụa.


Đỉnh đầu vô tình đụng vào nóc xem, cộm một tiếng làm cô đau đến da đầu tê dại.


“Không sao chứ?” Bàn tay anh xoa xoa đỉnh đầu bị đụng của cô, cô dùng sức đẩy tay anh ra.


Sau đó nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh dần nổi lên ý lạnh thấy xương.


Bàn tay dùng sức ôm chặt cô vào ngực, cô không thể tránh thoát chủ có thể tức giận trừng anh.


Anna trang điểm cho cô, vừa hoạt bát lại yêu kiều xinh đẹp, rõ ràng là đang trừng người lại xuất hiện vẻ câu hồn quyến rũ người khác.


Yết hầu Mặc Trì Uý không ngừng lên xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô, đôi mắt anh vừa sâu vừa tôi giống như hai vòng xoáy nguy hiểm.


Đường Tâm Nhan nhấc mắt lên nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, gương mặt anh tuấn mỹ lạnh lùng, che đi một phần sương lạnh, môi mỏng mín lại thành một đường thẳng tắp.


Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng cô có chút sợ hãi, vỗ muốn đẩy tay anh ra nhưng lại không kiềm chế được rụt lại.


Không khí trong xe rất yên tĩnh.


May là Giản Thanh đang lái xe có tâm lý mạnh mẽ mới không bị hai người phía sau ảnh hưởng.


Không khí yên lặng như vậy khoản năm phút, người đàn ông cất giọng nói lạnh lùng như băng lên: “Nếu như em thích màu trắng, bây giờ chúng ta liền quay về đổi lại.”


Đường Tâm Nhan thấy anh nghiêm túc, vẻ mặt không giống như nói đùa, cô dột nhiên ý thức được mình phản ứng có hơi quá.


Trước kia anh có yêu người phụ nữ khác hay không, có phải thích màu trắng hay không, thì có liên quan gì đến cô?


Cô vừa mới dứt khỏi một đoạn tình cảm, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chặng lẽ còn muốn dơi vào một đoạn tình cảm khác sao?


Huống chi, anh cũng không thích cô bao nhiêu.


Cô không muốn chọc giận anh, bởi vì cô đã thấy dáng vẻ khi nổi giận của anh đang sợ như thế nào.


Mấp máy môi, cô nhỏ giọng nói: “Thật sự rất tốt, không phải vì bộ váy trắng kia, anh để em xuống trước đi.” Cô liếc mắt nhìn Giản Thanh đang lái xe: “Trợ lý của anh nhìn kìa.”


Thính lực của Giản Thành rất tốt, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng cậu vẫn nghe thấy: “Bà chủ, cô coi như không có tôi là dược, cô muốn làm gì cùng cậu Uý, tôi cũng không nghe thấy, không nhìn thấy đau, haha.”


Đường Tâm Nhan: “…” Đột nhiên cô có cảm giác làm trợ lý cũng không phải chuyện dễ dàng gì.


Mặc Trì Uý nhìn đôi mắt Đường Tâm Nhan hơi có ý cười, đôi mắt trở nên thâm sâu.


Chẳng lẽ phụ nữ đều thay đổi nhanh như vậy sao?


Nhanh buồn cũng nhanh hết sao?


Anh không thả Đường Tâm Nhan ra, vẫn đem cô ôm trên đùi, bàn tay bao phủ bàn tay nhỏ của cô, lười biếng nghịch tay cô: “Thật ra thì em mặc váy trắng đó rất đẹp, nhưng quá hở, nếu em thích, về nhà mặc cho mình anh xem là được.”


Lúc anh nói chuyện hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào tai và cổ khiến ngón chân của cô co quắp lại.


Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm khớp xương rõ ràng thon dài, trắng nõn như ngọc của anh, đột nhiên không kíp phản ứng.


Thì ra để cho cô đổi váy, vì sợ quá lộ!


 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom