Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191-200
Chương 191: Vừa nhìn đã biết Mặc Trì Úy chính là kiểu người trêu hoa ghẹo nguyệt
Mặc Trì Úy vươn tay, bắt tay với Tiêu Dực. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có lấy một tia biểu tình dư thừa, anh lạnh giọng mở miệng: “Nhẫn không còn nữa rồi.”
Tiêu Dực nghe vậy, trong con mắt màu lam che giấu nỗi thống khổ, khóe môi câu lên ý cười biếng nhác: “Ý của anh là, không có nhẫn nữa tôi còn nguyện ý phẫu thuật cho mẹ vợ anh nữa không à?”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm anh ta, cúi đầu ừ một tiếng.
Tiêu Dực nhìn Mặc Trì Úy vừa lạnh lùng cứng rắn vừa ít lời, anh ta nhún nhún vai: “Trên nguyên tắc tôi sẽ không đồng ý, nhưng loại người như anh vì người mình yêu ngay cả chết cũng không sợ, nếu như tôi không đồng ý, anh sẽ không đem tôi trói lại khứ?”
Mặc Trì Úy hơi nhướn mắt: “Anh có thể thử xem!”
Tiêu Dực nâng môi nở nụ cười: “Bây giờ anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi đương nhiên muốn giúp anh, nhưng mà…” Đột nhiên đem khuôn mặt tiến đến trước khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Mặc Trì Úy, thấy mặt anh không có biểu tình gì, ngay cả mắt cũng không nháy một chút, anh tò mò nói: “Lần trước Phó thiếu vì một người phụ nữ cũng tới tìm tôi, chẳng lẽ anh và Phó thiếu là tình địch? Chẹp, đột nhiên có điểm hiếu kỳ người phụ nữ mà các anh thích có dáng dấp ra sao?”
Mặc Trì Úy mím môi: “Thần y cũng nhiều chuyện vậy à?”
Tiêu Dực cười đến cả mặt yêu nghiệt: “Gặp phải người cảm thấy hứng thú thì nhiều chuyện, kỳ thực, nam nữ tôi đều ăn được đó!”
“Muốn chết?”
Tiêu Dực cười sờ sờ cằm: “Chẹp, cùng với núi băng nói giỡn chẳng thú vị gì cả, yên tâm, tôi đối với anh, với cả bà xã anh đều không có hứng thú.”
Mặc Trì Úy không có hứng thú đùa giỡn với Tiêu Dực, anh lấy điện thoại Tiêu Dực nhanh chóng gọi một cuộc cho Giản Thành, để cậu lái xe tới đón bọn họ quay về An Thành.
Chờ anh nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Dực nhắc nhở: “Trên lưng anh bị thương rất nghiêm trọng, tốt nhất là không nên bôn ba đường dài, ở lại bệnh viện này nghỉ ngơi vài ngày.”
“Không cần.” Mặc Trì Úy nhìn về phía bầu trời đêm tăm tối, nghĩ đến Đường Tâm Nhan ở An Thành thì nói một cách thản nhiên: “Mẹ cô ấy giải phẫu, tôi phải ở bên cô ấy.”
Tiêu Dực: “Nếu như vết thương bị nhiễm trùng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn Tiêu Dực: “Không phải anh được xưng là thần tiên sống à? Có anh ở đây, tôi không chết được.”
Tiêu Dực: “…”
Mẹ nó chứ, bây giờ mình đã trở thành bác sĩ tư nhân của người này rồi à?
An Thành.
Đường Tâm Nhan sau khi trở về vẫn ở bệnh viện chăm sóc mẹ mình.
Cô gọi hai cuộc điện thoại cho Mặc Trì Úy nhưng không có ai nghe. Trừ số điện thoại của anh ra, cô không có số của trợ lý Giản Thành, càng không biết công ty anh ở nơi nào, nếu anh không liên lạc với cô, cô cũng không biết phải đi đâu tìm anh.
Cái cảm giác vừa không mảy may biết gì vừa sốt ruột lo lắng này khiến cô cảm thấy mình như đang ngồi trên bàn chông.
Diệp Nhiễm sau khi biết được mẹ Đường Tâm Nhan phải làm giải phẫu gấp, hai ngày này cũng đến bệnh viện với cô, thấy tâm trạng Đường Tâm Nhan không yên, cô ta thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, bác sĩ James khó mời như vậy sao? Cho dù có Phó thiếu đứng ra mà anh ta cũng không chịu tới?”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói cái gì, Diệp Nhiễm lại hỏi: “Tớ cảm thấy Phó thiếu còn có cảm tình đối với cậu, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn sang đây hỏi thăm sức khỏe dì…”
Lực chú ý của Đường Tâm Nhan đều đặt ở người mẹ trên giường bệnh, không chú ý tới ánh mắt thăm dò của Diệp Nhiễm, cô nhàn nhạt trả lời: “Tớ và Phó Tư Thần đời này không khả năng nữa, bây giờ tớ là vợ Mặc Trì Úy, bất kể là thân thể hay là trái tim, tớ cũng phải trung thành với anh ấy.”
Nghe được Đường Tâm Nhan nói vậy, Diệp Nhiễm vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu thích anh Mặc sao? Tâm Nhan, không phải cậu nói anh ấy từng có người phụ nữ trong lòng rồi hả?”
Nhìn tâm tình Diệp Nhiễm hơi lộ ra vẻ kích động, chân mày tinh xảo như vẽ của Đường Tâm Nhan hơi nhíu.
Diệp Nhiễm ý thức được bản thân hơi thất thố, sợ khiến cho Đường Tâm Nhan hoài nghi và phản cảm, vội vã cầm tay cô giải thích: “Là bạn thân tốt của cậu, tớ chỉ sợ cậu bị tổn thương thêm lần nữa, dù sao vừa nhìn đã thấy anh Mặc chính là kiểu người trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Chương 192: Chồng đến rồi
Đường Tâm Nhan như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Nhiễm, vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, khóe môi nâng lên ý cười nhàn nhạt: “Tớ biết cậu vì muốn tốt cho tớ, hưng tớ không có biện pháp cự tuyệt một người đàn ông vì tớ mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Mặc kệ tương lai có như thế nào, ít nhất… hiện tại, tớ không muốn lại cự tuyệt tấm lòng của anh ấy nữa.”
Diệp Nhiễm hiểu rõ tính cách Đường Tâm Nhan, chuyện mà cô ấy đã quyết định, bất luận kẻ nào khuyên bảo đều sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu giờ cô ta nói thêm gì đi nữa, sợ rằng sẽ khiến cô hoài nghi.
Cô ta cũng không tin, người đàn ông như anh Mặc sẽ thực sự thích người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Diệp Nhiễm cười nói: “Tâm Nhan, tớ về nhà làm cơm trưa, đợi lát nữa sẽ đem qua cho cậu với thím Xuân.”
“Không cần phiền phức thế, tớ với thím Xuân đặt đồ ăn ngoài là được.”
Diệp Nhiễm giận dữ liếc mắt nhìn Đường Tâm Nhan một cái, cong môi lầm bẩm nói: “Đồ ăn ngoài làm sao sạch sẽ với ngon bằng nhà tớ làm được? Chờ anh Mặc trở về, cậu với anh ấy cùng tới nhà tớ ăn cơm đi, tay nghề nấu nướng của tớ không tệ đâu.”
Đường Tâm Nhan: “Đến lúc đó tớ hỏi ý kiến anh ấy xem sao.”
Diệp Nhiễm làm xong cơm nước, xách theo hộp giữ ấm đi tới bệnh viện.
Đi tới cửa phòng bệnh, vừa mới chuẩn bị gõ cửa đi vào, chợt nghe đầu bên kia hàng lang truyền đến một trận tiếng huyên náo. Cô ta theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy viện trưởng, còn có mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng đang vây quanh hai người đàn ông thân hình thẳng tắp cao lớn mà đến.
Người mà Diệp Nhiễm nhìn thấy đầu tiên, chính là chồng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy.
Một thân cao một mét tám tám, cao lớn thẳng tắp, vừa khít với bộ đồ tây trang tinh tế bên ngoài, khoác một chiếc áo bành tô màu đen, không cài khuy áo, quần tây bao lấy một đôi chân thẳng dài hoàn mỹ, xa xỉ khiêm tốn, khí chất bất phàm.
Dưới mái tóc đen gắn gọn gàng, một gương mặt có góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ lãnh đạm, khiến cho người khác vừa nhìn thì không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Bàn tay nhỏ của Diệp Nhiễm xách hộp giữ ấm, hơi nắm chặt, trong lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đường Tâm Nhan đang giúp mẹ mình lau mặt và tay, chợt nghe ngoài cửa vang lên thanh âm của Diệp Nhiễm: “Anh Mặc, thật xấu hổ, hai ngày này tôi đều ở trong bệnh viện cùng với Tâm Nhan chăm sóc cho dì, vừa rồi đầu bị choáng do say xe…”
Mặc Trì Úy đỡ Diệp Nhiễm vừa rồi suýt nữa ngã vào lòng mình, không nhìn cô ta lấy một cái, đẩy cửa phòng bệnh ra, vẻ mặt lạnh lùng đi vào.
Tiêu Dực đang theo phía sau anh nhìn thấy một màn như vậy, anh ta ra vẻ hứng thú nhếch nhếch môi, màu lam đậm trong con ngươi hiện lên một tia chế giễu.
Cái gì mà đầu choáng do say xe, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi Mặc núi băng của người ta mà! Nếu không sao cô ta không ngã vào ngực anh ta chứ?
Diệp Nhiễm cảm nhận được ánh mắt cười như không cười của Tiêu Dực, hướng về phía anh ta nhìn thoáng qua, thấy anh ta tuấn mỹ ôn nhu, mặt cô đỏ lên, vội vã cúi đầu vào phòng bệnh.
Đường Tâm Nhan vốn muốn đứng dậy đi xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra, vừa đứng lên, cửa đã bị đẩy ra, cô vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy người đàn ông mà mấy ngày nay cô vẫn không liên lạc được.
Anh tựa như đạp ánh trăng mà đến, dung nhan tuấn mỹ, thân ảnh cao ngất đắm chìm trong tia sáng, tựa như thiên thần hạ xuống. Trong lòng cô kích động không thôi.
Cái cảm giác rơi vào khoảng không mù mịt không liên lạc được với anh, thoáng cái đã được lấp đầy.
Cô hướng về phía anh chạy tới.
Khi khoảng cách gần rồi, ngửi thấy được hơi thở mát lạnh như thanh tùng trên người anh, mũi cô hơi chua xót, nắm thành nắm đấm hướng trên người anh đấm tới: “Điện thoại của anh sao luôn không gọi được thế, không liên lạc được với anh, em còn tưởng rằng…”
Nói còn chưa dứt lời, phát hiện cửa phòng bệnh còn đứng đầy người, một người đàn chồng lạ, viện trưởng, y tá trưởng của mẹ, cùng với Diệp Nhiễm, cô lập tức im lặng, quẫn bách tránh đường.
Chương 193: Mặc Trì Úy ghen tuông
Tiêu Dực đi theo sau lưng Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan đấm Mặc Trì Úy, sợ vết thương của anh lại nứt ra, anh ta đang định nhắc nhở nhưng nghĩ tới chuyện Mặc Trì Úy đặc biệt dặn anh ta không được nói ra việc anh bị thương nên cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Quên đi, anh tự coi mình trở thành sắt thép, việc gì cũng đều yên lặng chịu đựng, không muốn khiến cho người phụ nữ của mình phải lo lắng, anh ta cũng lười xen vào việc của người khác.
Liếc mắt nhìn Mặc Trì Úy, thấy anh bị đấm không những không tức giận, mặt núi băng trái lại lộ ra một tia cười nhạt không dễ nhận thấy, anh ta nhất thời cảm thấy cả thế giới thật là huyền ảo.
Ở trước mặt anh ta thì nói năng kiệm lời, núi băng lớn lạnh đến mức có thể khiến người ta đông chết, thế mà giờ đứng trước mặt người phụ nữ này thì lại nở nụ cười.
Đúng là người ngoài lạnh trong nóng điển hình!
Đường Tâm Nhan phát hiện ánh mắt Tiêu Dực đảo qua lại giữa trên người cô và Mặc Trì Úy như con thoi, cô sờ sờ mũi, nhỏ giọng hỏi: “Đây là?”
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan không nhìn mình thì tầm mắt rơi xuống trên người Tiêu Dực, khóe miệng anh hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: “Anh ta chính là bác sĩ James.”
Đường Tâm Nhan a một tiếng.
Cô dùng sức trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời thì không thể tiêu hóa được thông tin người trước mắt vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi này chính là bác sĩ James.
Cô vẫn luôn cho rằng bác sĩ James là một ông lão lớn tuổi. Làm sao có thể còn trẻ tuổi như vậy!
Đường Tâm Nhan đi tới trước mặt Tiêu Dực, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh là người mười tám tuổi đã nổi danh là có thể dưới tay tử thần cướp người sống lại, thần y James đấy ư?”
Tiêu Dực nhướn nhướn mày: “Không phải là giả.”
“Tôi còn tưởng rằng anh rất lớn tuổi, không nghĩ tới anh lại mặt hoa da phấn như thế này.”
Tiêu Dực dựng thẳng ngón trỏ lên lắc lắc đầu: “No, đừng gọi tôi là mặt hoa da phấn, tôi là người đàn ông phái mạnh.”
Phụt!
Đường Tâm Nhan bị sự hài hước của Tiêu Dực chọc cười.
Cô hoàn toàn không chú ý tới, người đàn ông bị cô xao lãng, sắc mặt đen xì có bao nhiêu đáng sợ.
Tiêu Dực liếc thấy Mặc Trì Úy ở một bên âm thầm ghen tị, sông băng nghìn năm khó có được sắc mặt biến đổi, anh ta cảm thấy rất thú vị, cười hỏi Đường Tâm Nhan: “Cô thấy tôi đẹp trai hay là chồng cô đẹp trai?”
Công bằng mà nói, đều rất đẹp trai, khác ở chỗ phong cách và khí chất.
Đường Tâm Nhan ăn ngay nói thật: “Đều đẹp trai cả.”
Quả nhiên, người đàn ông nào đó sắc mặt càng đen hơn. Tiêu Dực ở trong lòng sắp cười nghiêng ngửa, núi băng còn là một bình dấm chua!
“Đi, chúng ta qua một bên, cô nói cho tôi biết một chút bệnh tình của mẹ cô.” Tiêu Dực hai tay đút ở trong túi quần, vừa lười biếng vừa ưu nhã đi về hướng ban công.
Đường Tâm Nhan vừa muốn theo sau, cánh tay liền bị người dùng lực níu lại.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng đen xì của người đàn ông nọ, như là đang ẩn nhẫn cái gì đó, cô có chút khó hiểu giật mình: “Anh sao vậy?”
Cằm Mặc Trì Úy căng chặt, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói: “Tự nhiên sẽ có bác sĩ báo cáo cho anh ta.”
Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy nói có lý, bác sĩ đương nhiên rõ ràng bệnh tình của mẹ mình hơn.
Mặc Trì Úy để James và bác sĩ ở trong phòng bệnh giúp mẹ Đường kiểm tra, anh kéo Đường Tâm Nhan ra khỏi phòng bệnh. Diệp Nhiễm đi theo ra ngoài.
“Tâm Nhan, cậu còn chưa có ăn, nếu không trước tiên ăn một chút gì đi?” Diệp Nhiễm vừa nói, vừa nhìn về phía Mặc Trì Úy mặt lạnh như băng: “Anh Mặc, lúc trước tôi có chút say xe suýt nữa thì ngã sấp xuống, cám ơn anh đã đỡ tôi kịp lúc nhé. Hôm nay tôi mang khá nhiều phần cơm, nếu không anh cũng ăn một chút? Tâm Nhan ăn cơm tôi làm cũng khen tay nghề tôi không tệ đó!”
Mặc Trì Úy quanh năm trà trộn trong thương trường, gặp qua vô số kể các loại người nên sao anh lại nhìn không thấu loại người như Diệp Nhiễm chứ?
Chỉ là bạn bè của vợ anh không nhiều lắm, nếu nói thẳng ra, sợ rằng cô sẽ bị tổn thương, cũng sẽ không bao giờ… tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa.
Dù sao, thương tổn mà Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu gây ra, cô vẫn chưa quên được. Chỉ cần Diệp Nhiễm không làm chuyện quá giới hạn, anh tạm thời sẽ không ra tay.
Đương nhiên, tốt nhất là để chính cô vợ nhỏ của anh từ từ phát hiện, như vậy đối với cô mà nói, có lẽ là một loại trưởng thành.
Chương 194: Cô gọi anh là chồng
Mặc Trì Úy không để ý đến vẻ mặt chờ mong nhìn anh của Diệp Nhiễm, con ngươi sâu thẳm của anh nhìn Đường Tâm Nhan: “Em chưa ăn cơm trưa?”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
“Anh dẫn em đi bên ngoài ăn.”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Đợi lát nữa em còn muốn hỏi bác sĩ James chuyện giải phẫu của mẹ, hơn nữa…” Cô nhìn về hướng sắc mặt rõ ràng ảm đạm không ít của Diệp Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm đã đặc biệt làm cơm rồi, chúng ta cũng không cần phải đi ra ngoài lãng phí tiền nữa!”
Mặc Trì Úy không có miễn cưỡng cô nhưng anh cũng không ăn cơm Diệp Nhiễm làm.
Tiêu Dực giúp mẹ Đường làm xong kiểm tra, nhìn xong bệnh án báo cáo của bà, anh ta và y tá trưởng mở một cuộc họp, quyết định thời gian phẫu thuật là vào ngày mai, bởi vì bệnh tình của mẹ Đường không có khả năng kéo dài nữa.
Nghe được mẹ mình ngày mai sẽ được phẫu thuật, hơn nữa xác xuất thành công chiếm hơn năm phần thì Đường Tâm Nhan vui vẻ không thôi, kéo tay của Tiêu Dực, viền mắt rưng rưng kích động nói: “Bác sĩ James, thực sự rất cảm ơn anh, chờ sau khi mẹ tôi giải phẫu thành công, tôi mời anh ăn cơm!”
Mặc Trì Úy đi ra ngoài nhận điện thoại, vừa trở về phòng bệnh thì liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang cầm tay của Tiêu Dực.
Biết rõ cô không có ý tứ gì khác, chỉ là người thân bệnh nhân cảm kích bác sĩ nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ gai mắt.
Tầm nhìn lạnh lẽo rơi vào trên tay của hai người giao nhau, anh hoàn không kịp nói cái gì, tiếng nói lười biếng của Tiêu Dực truyền đến: “Tiểu Nhan Nhan, mời ăn cơm thì không cần, cô chỉ cần nói bác sĩ Tiêu tôi đẹp trai hơn chồng cô là được.”
Đường Tâm Nhan đưa lưng về phía cửa tự nhiên không nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô nghĩ dù sao anh cũng không nghe được, để cảm kích bác sĩ đã cứu mẹ mình, nói một câu anh ta đẹp trai cũng không có gì. Vì vậy, cô cười nói: “Bác sĩ James, anh là người đẹp trai nhất, còn đẹp trai hơn chồng của tôi.”
“Ha ha ha…” Kể từ khi người phụ nữ mà anh ta yêu không còn, Tiêu Dực đã thật lâu không có cười lớn như vậy, hai vợ chồng nhà này thật là khiến anh ta vui vẻ.
Anh sờ mũi một cái, hướng Đường Tâm Nhan hất hất cằm, ý bảo cô nhìn về phía cửa: “Tiểu Nhan Nhan, cô vẫn là nên tự cầu phúc đi!”
Đường Tâm Nhan lập tức xoay người, nhìn thấy sắc mặt khó coi của người đàn ông đang đứng ở của, trái tim, không chịu khống chế đập thình thịch.
Mặc Trì Úy… anh đến đây từ lúc nào?
“Bác sĩ James, anh biết rõ chồng tôi tới mà còn có ý định hãm hại tôi!” Đường Tâm Nhan vừa dứt lời, Mặc Trì Úy liền tiến đến đem cô kéo ra khỏi phòng bệnh.
Tiêu Dực nhìn thân ảnh hai người bọn họ rời đi, đôi đồng tử màu lam hiện lên một tia bi thương và ngưỡng mộ.
Có người để yêu thương thật là tốt!
Đi tới góc không người, Mặc Trì Úy đem Đường Tâm Nhan đè lên tường. Hai tay anh chống lên hai bên người cô, đem cô bao vây ở giữa cánh tay với bức tường. Hai bên cách nhau rất gần, hô hấp đan vào một chỗ.
Đường Tâm Nhan thấy sắc mặt anh không tốt lắm, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: “Thật ra anh đẹp trai hơn bác sĩ James!”
Mặc Trì Úy: “…”
“Em chỉ là nịnh hót anh ta một chút thôi, anh ta có tâm tình tốt hơn thì mai mới phẫu thuật giúp mẹ được mà.”
Mặc Trì Úy: “…”
“Được rồi, anh đừng nóng giận, sau này em sẽ không bao giờ nói người khác đẹp trai nữa!”
Mặc Trì Úy: “Lặp lại câu mà em vừa nói với Jame!”
“Câu nào cơ ạ?”
“Tự mình nghĩ!”
Đường Tâm Nhan ngẹo đầu suy nghĩ một chút: “Bác sĩ James, anh là người đẹp trai nhất, còn đẹp trai hơn chồng của tôi. Là câu này ạ?
Mặc Trì Úy cúi đầu ừ một tiếng: “Em lặp lại từ số mười bốn trong câu đó đi!”
Đường Tâm Nhan ở trong lòng yên lặng đếm số, trong miệng vô ý thức phun ra: “Chồng?”
“Gọi to hơn một chút.”
Cô bị anh dẫn dắt lại gọi chồng một lần nữa.
Một lúc lâu, cô mới phản ứng được.
Cô vừa nãy, lại gọi anh là “chồng”!
Chương 195: Trái tim sắp tan chảy rồi
Khóe môi Mặc Trì Úy mím chặt nén cười, có chút tác phong không đúng đắn: “Lại gọi thêm lần nữa.”
Đường Tâm Nhan giận liếc anh.
Thật sự là được voi đòi tiên nha!
Trước đây khi cô ở bên Phó Tư Thần, còn chưa từng gọi anh ta là chồng đâu. Vậy mà hiện tại, cô và Mặc Trì Úy kết hôn mới một thời gian ngắn, liền dưới sự dụ dỗ của anh ngoan ngoãn gọi tiếng chồng.
Người này thực sự xấu mà!
Nhìn Đường Tâm Nhan cắn môi, khuôn mặt phiếm hồng, Mặc Trì Úy nổi lên hứng thú muốn trêu chọc cô: “Không gọi là anh hôn em đấy.”
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như họa trước mắt, Đường Tâm Nhan chớp chớp lông mi tinh xảo, tim đập thình thịch nói không nên lời.
Không phải là cô không nguyện ý, mà là trong tâm cô, chồng là cách gọi thân mật nhất, ở bên bầu bạn với cô đến bạch đầu giai lão. Mặc Trì Úy sẽ là người mà ở bên cô đến tận cuối cuộc đời đó sao?
Nhìn thấy cô trầm mặc, Mặc Trì Úy nâng cằm của cô lên, khuôn mặt anh tuấn dựa gần vào cô, dựa đến khi khoảng cách chỉ như một tờ giấy mỏng. Hơi thở của anh mát lạnh dễ ngửi, sống lưng Đường Tâm Nhan cứng đờ lại, cả người cũng trở nên cứng nhắc: “Mặc… Mặc Trì Úy, hiện tại đang ở bệnh viện đó…”
“Ừm?” Ngón tay thon dài của anh xoa nhẹ lên bờ môi hồng nhuận của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Mặc Trì Úy a… ưm…”
Lời của cô còn chưa nói hết, đôi môi lạnh lẽo và có lực của anh đã hướng về phía cô đè xuống. Đường Tâm Nhan đẩy ra nhưng đẩy không được, chỉ đành cứng nhắc cơ thể rồi để mặc anh hôn.
Hai ngày này, không liên lạc được với anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng, hiện giờ anh vẫn an ổn đứng ở đây, cô làm sao dám dùng sức đẩy anh ra.
Anh hôn không mạnh, nhẹ nhàng mút môi cô, đẩy răng cô ra, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại bên trong. Hai chân cô có chút nhũn ra, hai tay mềm nhũn không xương vòng quanh cổ anh, nhón mũi chân, ngây ngô hồi đáp anh.
Bầu không khí trong phòng vang lên âm thanh ái muội của môi lưỡi triền miên giữa hai người.
Thẳng cho đến khi cô sắp thở không nổi, anh mới buông cô ra, chóp mũi cúi xuống chạm vào chóp mũi của cô, âm thanh khàn khàn khêu gợi hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Cô nhìn thấy có một mảnh sương mỏng mờ mịt trong đôi mắt hạnh của anh thì hai má đỏ bừng lên, càng khiến cô trở nên kiều diễm và xinh đẹp.
Cô cắn nhẹ môi, âm thanh ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Nghe thấy cô cam tâm tình nguyện gọi anh là chồng, lòng của anh như tan chảy ra vậy. Bờ môi mỏng của anh nhẹ nhàng gợi lên: “Bà Mặc”
Khuôn mặt của cô càng đỏ hơn, tim đập mạnh không chịu khống chế: “Chúng ta vẫn đang ở bệnh viện, đợi một lát có người nhìn thấy thì không hay.”
Anh khàn khàn ừm một tiếng.
Cô cho rằng anh sẽ buông cô ra, không nghĩ đến anh lại chặn môi cô, giọng nói mị hoặc vang lên: “Vẫn chưa hôn đủ, hôn thêm chút nữa.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Lại bị anh hôn lần nữa, Đường Tâm Nhan cảm thấy da đầu như tê dại.
Hai tay anh đặt ở ngực cô, cô cảm giác như trái tim mình đang nóng lên. Hơi thở mát lạnh sạch sẽ tràn ngập trong khoang miệng cô, hôn vừa bá đạo vừa cường thế, làm cho cô mặt đỏ tai hồng, lòng dạ rối bời.
Bất tri bất giác cô như bị lạc vào trong nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh, từ bờ môi của cô hôn đến má rồi đến tai…
Tai là nơi mẫn cảm nhất của cô, bị cái lưỡi ấm áp quấn quanh, cô vừa nhột vừa tê, cả người run rẩy không ngừng.
Diệp Nhiễm không nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở trong phòng, bèn đi tìm xung quanh. Tìm một vòng, tại một góc ở bên ngoài, nhìn thấy một đôi nam nữ đang nhiệt tình hôn nhau.
Người đàn ông thân mình cao lớn mạnh mẽ, đem cô gái xinh đẹp mềm mại khóa lại trong ngực, thực ra cô chỉ nhìn thấy phía sau đầu của người đàn ông và sườn mặt xinh đẹp của cô gái trong nụ hôn nóng bỏng.
Diệp Nhiễm chóp mũi có chút chua, nước mắt không chịu khống chế mà chảy ra.
Cô quay người, chạy vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại ngăn cách với bên ngoài, ngồi ở trên bồn cầu nghẹn ngào khóc nức nở.
Chương 196: Gợn sóng rung động
Diệp Nhiễm không biết bản thân tại sao lại thương tâm đến như vậy, giống như người mà bản thân yêu thích bị người phụ nữ khác cướp đi.
Trước đây rõ ràng Đường Tâm Nhab đã nói với mình là hôn nhân giữa cô ta với Mặc Trì Úy chỉ là hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, sẽ không động tâm. Vì sao cô ta lại lừa mình như thế?
Cô ta với Phó Tư Thần mới ly hôn không lâu, chưa đến một tháng, vậy mà cô ta với người đàn ông khác lại hôn đến nhiệt tình như vậy. Nghe đồn cô ta lả lơi ong bướm, không tuân theo đạo đức mới bị Phó thiếu ghét bỏ. Trước đây mình còn không tin!
Hai tay Diệp Nhiễm che khuôn mặt đầy nước mắt, cô ta gắt gao cắn chặt môi, hàm răng cắn chặt, đem môi cắn đến bật máu.
Giang Na Nhi đến bệnh viện làm kiểm tra theo sau Diệp Nhiễm vào nhà vệ sinh, cô ta một bên trang điểm, một bên nghe động tĩnh ở gian phòng cách vách.
Nghe thấy Diệp Nhiễm khóc thương tâm muốn chết, khóe miệng cô ta gợi lên một độ cong có chút kỳ dị mà âm lãnh.
Hóa ra, bạn tốt nhất của Đường Tâm Nhan cũng yêu thầm người đàn ông họ Mặc kia à? Lần này có trò hay để xem rồi.
Giang Na Nhi ra khỏi nhà vệ sinh, tay cô ta cầm điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn cho Đường Vũ Nhu, người mới bước vào nhà họ Phó.
Lại kết thúc một nụ hôn sâu nữa, Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt đỏ kiều diễm của người phụ nữ trong lòng mình, cách gần đến mức có thể nhìn rõ hàng lông mi dài nhỏ cong vút của cô. Anh cúi đầu, một nụ hôn nhẹ rơi trên mí mắt cô.
Ngực của cô gợn lên một làn sóng rung động.
“Tối nay về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai trước khi mẹ phẫu thuật hẵng đến.” Anh nhìn thấy dưới mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt: “Bên này anh sẽ sắp xếp y tá chăm sóc tốt nhất, hơn nữa còn có James và các bác sĩ khác, em không cần lo lắng.”
Đường Tâm Nhan quả thực mấy ngày này không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên cô không phản đối, nghe lời mà gật đầu: “Nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Sau khi nói vài lời với James, Đường Tâm Nhan không nhìn thấy bóng dáng Diệp Nhiễm thì gửi tin nhắn, nói cho cô ấy biết cô đã về nhà rồi.
Ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái, Đường Tâm Nhan nhìn sườn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Mặc Trì Úy, sau khi anh lên xe, cởi bỏ đi áo vest và áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi cùng gile được cắt may vừa vặn với cơ thể, ánh sáng trắng nhạt bên ngoài cửa sổ phác họa nên dáng hình bờ vai hoàn mỹ của anh, tràn đầy khí khái đàn ông.
Đường Tâm Nhan cứ vậy mà nhìn rồi ngủ quên.
Đột nhiên cảm thấy gả cho một ông chồng tuấn lãng hoàn mỹ như vậy cũng không tồi, nhìn thấy là khiến người khác tâm tình vui vẻ, còn có tác dụng gây buồn ngủ nữa…
Sau khi Đường Tâm Nhan ngủ, Mặc Trì Úy liền đem xe dừng lại bên đường, thay cô ngả ghế, lấy áo khoác đắp lên trên người cô.
Xe chạy đến nơi mà cô đang ở, nhìn thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh cũng không gọi cô dậy, ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn dung nhan sau khi cô ngủ vừa điềm tĩnh vừa xinh đẹp. Nhìn cô một lúc lâu, lại quay sang nhìn tòa nhà mà cô đang ở.
Ánh mắt thâm thúy, dần dần trở nên buồn bã, phức tạp.
Đường Tâm Nhan ngủ giấc này thẳng đến khi trời gần tối. Chậm rãi mở mắt, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, đèn đường xung quanh đều đã bật sáng, cô từ ghế dựa ngồi dậy.
Đẩy cửa xe, nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đứng ở dựa ở đầu xe hút thuốc nên cô bước qua đó. Vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì phát hiện trong gạt tàn thuốc đặt ở trên đầu xe có rất nhiều đầu thuốc lá.
Trong lúc cô ngủ, anh vẫn luôn hút thuốc ư? Tại sao vậy? Tâm trạng anh không tốt sao?
Nhìn thấy cô đến, anh dập tắt thuốc trong tay rồi xoa xoa đầu cô: “Nhanh về nhà nghỉ ngơi đi!”
Đường Tâm Nhan nhìn con ngươi tối đen như mực của anh, gương mặt tuấn mỹ đạm mạc mà ấm áp, cô cắn cắn môi, muốn hỏi anh tại sao đưa cô về tòa nhà trước đây của nhà họ Đường, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại nuốt ngược trở lại.
Chương 197: Hy vọng tình cảm của cô và anh thuận lợi
Con gái mà, luôn có chút rụt rè.
Mặc dù lúc đầu là cô chủ động dọn ra khỏi chung cư của anh chuyển về nơi này nhưng lúc đó, cô đối với anh không có quá nhiều cảm giác, không muốn xuất hiện quá nhiều bên cạnh anh.
Nhưng hiện tại cô cảm thấy mối quan hệ của hai người đã thân mật hơn. Ít nhất, hai bên đều đã đặt đối phương ở trong lòng. Nhưng mà anh lại không đưa cô về chỗ của anh.
Đầu ngón tay buông xuống bên hông, hơi hơi nắm tay lại, không có đem sự biến hóa về tình cảm tế nhị ở trong lòng biểu hiện ra trên nét mặt. Cô cười hướng về phía anh gật gật đầu: “Ừm, vậy em đi lên đây, anh cũng quay về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh kéo lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay: “Anh nhìn thấy em bật đèn sáng lên rồi mới đi.”
Trước khi Đường Tâm Nhan rời đi, nhìn thấy ánh mắt của anh luôn nhìn chăm chú vào cô, con ngươi hẹp vừa đen vừa có sự mong chờ, lại liếc mắt nhìn gạt tàn thuốc đầy ắp đầu thuốc lá, tâm trạng phức tạp mà rời đi.
Cô không hiểu anh, cũng nhìn không thấu được anh.
Anh khiến cho cô cảm thấy lúc hạnh phúc ngọt ngào, cô sẽ có cảm giác như cơ thể bồng bềnh như đám mây, cả người đều lâng lâng. Nhưng mà lúc cô nhìn không thấu anh, lại cảm thấy anh cách cô rất xa, không phải là xa ở khoảng cách mà là xa ở trong tim.
Mặc Trì Úy nhìn bóng lưng Đường Tâm Nhan rời đi, cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa chung cư, tầm mắt của anh mới chuyển đến tầng nhà mà cô ở. Ước chừng mấy phút sau, phòng khách mới sáng đèn.
Cô đi đến ban công, cách một khoảng cách xa vẫy tay về phía anh
Anh nhìn bóng hình vừa xa vừa mơ hồ, trong tâm anh tràn ra một thứ tình cảm mà đến bản thân anh cũng không rõ.
Đường Tâm Nhan đứng ở phía ban công, cho đến khi Mặc Trì Úy lái xe rời đi, biến mất trong tầm nhìn của cô, một lúc lâu sau cô mới hồi thần.
Có lẽ là do ngủ một giấc rồi, tinh thần cô khá tốt, phát ngốc hồi lâu, cô mới quay trở về phòng khách.
Đi đến trước di ảnh của bố, cô thắp lên ba nén hương.
Nhìn hình dáng người đàn ông anh tuấn trầm ổn, giọng nói của cô nhẹ nhàng ấp úng: “Bố, hôm nay anh ấy đưa con về, nhưng không có lên lầu, lần sau anh ấy đến, con sẽ bảo anh ấy lên nhà để bố xem xem anh ấy có tốt hay không?”
Nghĩ đến cái hôn nhiệt tình ngọt ngào trong bệnh viện, khóe miệng cô không tự giác mà cong lên một nụ cười, hai tay ôm hai bên má, đắm chìm như thiếu nữ đang trong tình yêu ngọt ngào: “Mặc dù con không hiểu anh ấy nhưng anh ấy đối với con rất tốt, vì phẫu thuật của mẹ, anh ấy không quản tính mạng tham gia cuộc đua xe ở chợ đêm, sau khi lấy được nhẫn còn đích thân đi tìm bác sĩ James.”
Nói một hồi, mày nhỏ thanh tú của cô lại nhăn lại: “Nhưng con cảm thấy anh ấy có chuyện gì đó, so với những người cùng tuổi thì ổn trọng thâm trầm hơn nhiều. Có lúc con từ trên người anh ấy nhìn thấy sự u buồn, con cảm thấy trọng trách mà anh ấy phải mang rất nặng nề và áp lực, nhưng anh ấy từ trước đến giờ đều không nói với con, con cũng không biết suy nghĩ trong nội tâm của anh ấy. Bố, con cảm thấy con đắm chìm trong tình cảm rồi, bố ở trên trời nhất định phải phù hộ cho tình cảm của con và anh ấy được thuận lợi, được không bố?”
Bệnh viện.
Tiêu Dực nhìn thấy miệng vết thương sau lưng Mặc Trì Úy lại lần nữa vỡ ra một mảnh huyết nhục mơ hồ thì cau mày tặc lưỡi: “Đại ca, anh rõ ràng biết bản thân bị thương, còn làm cái gì vậy, lái xe cái gì? Tôi khiến cánh tay anh không thể hoạt động lung tung nữa bây giờ. Anh nhìn xem, vết thương lại chảy máu rồi.”
Mặc Trì Úy mặt trầm xuống: “Nhìn không thấy.”
“Nhìn không thấy chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Con người anh làm bằng sắt à? Không biết đau hả?” Tiêu Dực nhún nhún vai: “Tôi thấy hay là nói với Tiểu Nhan đi, để cô ấy trông coi anh.”
“Không được nhiều chuyện, về sau tôi sẽ chú ý.”
“Tôi khuyên anh mấy ngày này vẫn là cách Tiểu Nhan một chút, miễn cho cậu nhìn thấy cô ấy lại giống như con sói ác nhìn thấy dê béo vậy.”
Mặc Trì Úy: “Anh có thể im miệng không được không?”
“Được thôi, dù sao cơ thể cũng là của anh, anh tự xem xét mà làm.”
Chương 198: Trái tim bị thất lạc (1)
Đường Tâm Nhan thức dậy khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng. Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thở của cô.
Cô hơi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, sau khi hoàn hồn, cô nhanh chóng lấy điện thoại dưới gối ra.
Đầu tiên cô kiểm tra xem Mặc Trì Úy có gửi tin nhắn hay gọi điện cho cô sau khi trở về không. Không có bất cứ cái gì.
Đáng ghét, hôn người ta rồi còn tỏ ra không biết.
Cô vò vò mái tóc rối bời, một nỗi sầu muộn thoáng qua giữa hai hàng lông mày của cô. Nhưng cô ấy không phải là người nhạy cảm, tuy có chút xúc động nhưng sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ tâm trạng của cô.
Cô rời giường rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cô nhìn cái bàn chải đánh răng đơn độc trong cốc có hình con heo màu hồng, cô tự hỏi khi nào mình mới có thể đặt nó chung với bàn chải đánh răng của Mặc Trì Úy. Lần tới khi anh đưa cô trở lại Cẩm Tú Viên cô sẽ tặng anh một chiếc cốc đánh răng có họa tiết hình con heo.
Một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo như anh mà cầm chiếc cốc có hình chú heo con để đánh răng chắc hẳn rất buồn cười. Đôi môi cô vô thức vẽ lên một đường cong.
Đang bóp kem đánh răng lên bàn chải thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Mới sáng sớm thì ai sẽ đến đây tìm cô vậy?
Chắc là bà cụ ở đối diện, chỉ cần cô ở nhà là bà cụ sẽ đến chào hỏi sau khi tập thể dục buổi sáng.
Vì sợ bà cụ đợi lâu nên Đường Tâm Nhan không kịp dọn dẹp mà chạy nhanh ra cửa, chạy quá nhanh nên giữa chừng cô đánh rơi một chiếc dép.
Mở cửa ra cô vừa định nói lời chào với bà cụ thì đã sững sờ khi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Không phải bà cụ sống đối diện mà là Mặc Trì Úy đã khiến cô sầu não cả đêm.
Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi đen và một chiếc áo khoác len dài đến đầu gối, thân hình cao lớn của anh đứng đó giống như một bức tranh được vẽ cẩn thận bởi một người họa sĩ, đẹp vô cùng.
Còn cô thì sao?
Mái tóc dài xõa tung hơi rối, mặt còn chưa kịp rửa, khóe miệng còn dính bọt trắng, trên người mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, một chân trắng nõn đứng thẳng, chân kia thì không có dép đang đặt trên mu bàn chân kia.
Có lẽ không ngờ anh lại tới nên đôi môi hồng của cô khẽ hé mở lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Trì Úy ẩn giấu nét cười. Thấy vậy, hai má Đường Tâm Nhan nóng bừng, cô cúi đầu xuống, bàn chân trần cọ xát vào mu bàn chân kia.
An Thành đã bước vào cuối thu, thời tiết buổi sáng hơi mát mẻ.
Mặc Trì Úy đưa bữa sáng trong tay cho cô, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã vang lên: “Anh mang đồ ăn sáng tới cho em.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy hộp giữ nhiệt mà anh đưa cho, cô cắn môi dưới rồi ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh.”
“Em mau vào đi, ăn xong thì xuống lầu, anh sẽ chờ em trên xe.”
Nhìn thấy anh xoay người rời đi, Đường Tâm Nhan giống như phản xạ có điều kiện vội nắm lấy tay áo anh: “Nếu anh đã đến đây thì vào ngồi đi. Em sẽ pha cho anh một ly sữa.”
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng của mình, thân hình cao lớn đứng thẳng không nhúc nhích.
Đường Tâm Nhan kéo tay anh nhưng thấy anh đứng yên không phản ứng gì, cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao vậy?”
Sau đó khóe môi cô cong lên, cười tủm tỉm: “Chẳng lẽ sợ em ăn thịt anh sao?
Mặc Trì Úy liếc nhìn căn hộ qua bờ vai mảnh mai của cô, sau đó vì không thể chịu được ánh mắt thất vọng của cô nên anh đi theo cô vào nhà.
Đường Tâm Nhan vội mang chiếc dép vừa làm rơi vào, cô đặt bữa sáng lên bàn cà phê rồi nhìn người đàn ông kia, cô thấy ánh mắt anh rơi vào ảnh chụp của bố mình nên tới gần anh giới thiệu: “Đây là bố em, ông ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây năm năm.”
Mặc Trì Úy giống như không nghe thấy lời nói của cô, đôi mắt đen của anh nhìn vào bức ảnh không chớp mắt.
Chương 199 Trái tim bị thất lạc (2)
Thấy Mặc Trì Úy đang nhìn chằm chằm vào bức chân dung của bố mình, trong mắt Đường Tâm Nhan hiện lên tia buồn bã, cô nhỏ giọng nói với anh: “Nếu bố em còn sống mà nhìn thấy anh thì ông ấy sẽ rất thích anh! Thật tiếc là ông ấy sẽ không bao giờ thấy được. Bố em rất tốt với em, rất chiều chuộng em…”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói xong thì người đàn ông đang im lặng kia đột nhiên lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm nghị giống như tỏa ra khí lạnh: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”
Đường Tâm Nhan mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, miệng há hốc, cổ họng như mắc nghẹn không nói được lời nào, một lúc sau cô mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Nhưng mà người đàn ông đang đứng bên cạnh cô lúc này đã quay người bước ra ngoài.
Đường Tâm Nhan theo bản năng đuổi theo anh, cô nắm lấy cánh tay anh muốn kéo lại nhưng ngay lập tức đã bị anh hất ra, giống như anh đụng vào một thứ gì đó không muốn chạm vào.
Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên phản ứng mạnh mẽ như vậy, cô cắn chặt môi, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.
Người đàn ông dường như nhận ra có điều gì đó không ổn trong cảm xúc của mình, anh quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt của cô đã đỏ hoe, anh xoa xoa hai bên thái dương đang nảy của mình: “Anh sẽ đợi em trên xe.”
“Mặc Trì Úy, anh bị sao vậy?”
Mặc Trì Úy cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, anh sờ sờ đầu nhỏ của cô nói: “Không sao, có lẽ gần đây anh nghỉ ngơi không tốt.”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Hay là anh về nhà nghỉ ngơi đi, em sẽ chờ ở bên ngoài lúc mẹ làm phẫu thuật.”
Đôi lông mày của Mặc Trì Úy hơi nhăn lại, vẻ mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng: “Em nói bậy bạ gì vậy? Chuyện mẹ phẫu thuật là chuyện lớn, anh đương nhiên phải chờ bên ngoài phòng mổ cùng em.”
Đường Tâm Nhan bĩu môi: “Được rồi!”
Mặc dù bác sĩ James là bác sĩ phẫu thuật chính nhưng Đường Tâm Nhan vẫn sẽ rất căng thẳng và lo lắng, nếu có anh ở đó thì cô cũng sẽ có chỗ dựa.
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan đóng cửa lại và đi đến bên di ảnh của bố mình. Nhìn trái nhìn phải, thật sự cô không thấy có chuyện gì có thể khiến Mặc Trì Úy tức giận.
Có phải anh ấy đang nghĩ về bố mình không?
Cô chỉ nghe anh nhắc đến mẹ, cô chưa từng nghe anh nhắc đến bố. Bố anh đã đối xử tệ bạc với anh sao?
Anh trưởng thành và ổn định hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, có lẽ hồi nhỏ anh không được yêu thương nhiều lắm!
Rửa mặt xong cô đi vào phòng ngủ thay quần áo, Đường Tâm Nhan không ăn sáng ở nhà, cô mang theo hộp giữ nhiệt đi xuống lầu.
Sau khi ra khỏi cửa, cô nhìn thoáng qua đã thấy chiếc Bentley màu đen của Mặc Trì Úy. Cô ấy chạy chậm đi tới, cửa không khóa nên cô mở ra và ngồi vào chỗ ghế phụ lái.
Cô nhìn người đàn ông đang tựa trên tay lái rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh. Anh ngẩng đầu lên, sắc mặt anh trông tái nhợt, trên trán còn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Mặc Trì Úy, anh sao vậy?” Nhìn thấy anh như vậy, lông mày cô bất giác nhíu chặt.
Mặc Trì Úy dùng ánh mắt âm u nhìn cô, anh mím chặt đôi môi mỏng không lên tiếng.
Da đầu Đường Tâm Nhan tê dại nhìn anh chằm chằm: “Anh có chuyện gì vậy?”
Bàn tay to của Mặc Trì Úy trên tay lái liên tục dao động, lúc thì nắm chặt lúc thì thả lỏng, phải mất một lúc anh mới chậm rãi bình tĩnh lại. Anh nhắm lại đôi mắt đầy những tơ máu rồi nổ máy, sau đó anh mới lên tiếng bằng tông giọng khàn không chút cảm xúc: “Không sao đâu.”
“Anh đang nghĩ đến bố mình sao? Ông ấy đối xử với anh không tốt sao?”
Mặc Trì Úy quay đầu liếc nhìn cô, đôi mắt anh rất đen không nhìn thấy một tia sáng nào lọt qua: “Ừ, ông ấy đối với anh không tốt.”
Không chỉ có không tốt mà còn rất tồi tệ.
Đường Tâm Nhan cảm thấy mềm lòng khi nghe những gì anh nói.
Chương 200: Trái tim bị thất lạc (3)
Cô chủ động phủ đôi tay trắng nõn thon dài của lên mu bàn tay đang hiện lên gân xanh của anh.
Ngay sau đó anh đã cầm lấy tay cô. Ngón tay cái thô ráp của anh nhẹ nhàng xoa xoa gan bàn tay của cô, vẻ mặt nghiêm nghị của anh theo đó cũng dịu đi rất nhiều: “Bà Mặc đang quan tâm đến chồng sao?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú thành thục của anh khiến trái tim Đường Tâm Nhan đập rất nhanh.
Cô nghĩ đến cuộc đời đau khổ của anh thì cũng không rút tay lại hay nói câu dối lòng nào mà tranh thủ lúc chờ đèn giao thông cô hơi nghiêng người chủ động hôn lên má anh: “Ừ, em quan tâm anh.”
Nơi được cô hôn dường như vẫn còn lưu lại sự mềm mại của làn môi và hương thơm ngào ngạt của cô.
Anh nắm tay cô rồi hôn lên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô: “Bà Mặc, cảm ơn em.”
Cô khiến trái tim lạnh lẽo bao năm của anh có chút ấm áp.
Đường Tâm Nhan có chút không giải thích được: “Cảm ơn em vì cái gì?”
Cô rút bàn tay nhỏ bé đã tê dại vì nụ hôn của anh, hai má cô lại đỏ bừng: “Nói đến đây em cũng muốn cảm ơn anh. Nếu không phải sự giúp đỡ của anh thì chắc chắn em sẽ không nhờ vả được James.”
“Cô gái ngốc, hiện tại em đã là vợ của anh, việc của mẹ em đương nhiên cũng là việc của anh.”
Đường Tâm Nhan dựa đầu vào vai anh, cô vừa nghiêng người liền thấy anh cau mày nên ngồi thẳng lại rồi bĩu môi hỏi: “Anh không thích em dựa vào người sao?”
Giọng nói vừa dứt thì người đàn ông kia đã gõ một cái trên đỉnh đầu cô, cô vội ôm đầu kêu đau. Cô tức giận đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, giọng nói đầu vẻ bất mãn: “Tại sao lại đánh em?”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm dáng vẻ giận dỗi của cô, đôi môi mỏng hiện lên ý cười: “Ai bảo em nói bậy, không dựa vào vai chồng mình thì em định dựa vào vai ai?”
“Nhưng em vừa dựa vào người anh thì anh lại cau mày!”
“Không có.”
“Có.”
“Em nhìn nhầm rồi.”
“Không phải, không phải, không phải.”
Mặc Trì Úy bất lực thở dài, lợi dụng thời gian đèn đỏ còn kéo dài mười lăm giây, anh cởi dây an toàn cúi đầu phủ lên đôi môi cô gái đang chu lên vì giận dỗi.
Đường Tâm Nhan chớp mắt rồi ngây người nhìn gương mặt tuấn tú đang ở ngay trước mắt, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Chỉ có hơn mười giây nên anh không hôn sâu mà chỉ nhẹ nhàng mút chặt đôi môi của cô. Cơ thể anh mát lạnh của anh xen lẫn mùi hương của kem cạo râu chiếm trọn khứu giác và vị giác của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng khiến cơ thể cô hơi run lên.
Trong xe vốn đã hơi nóng nhưng bây giờ cô càng cảm thấy nóng hơn sau khi nhận nụ hôn từ anh, anh vẫn chưa buông cô ra cho đến khi có tiếng còi xe phía sau giục giã.
Hơi thở của hai người đều có chút hỗn loạn.
Anh ngồi thẳng người lại, trong đôi mắt sâu thẳm kia vẫn còn le lói ngọn lửa chưa dập tắt. Anh là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường nên đương nhiên sẽ có dục vọng.
Cô cũng thầm nghĩ nếu lần sau anh thực sự muốn cô thì cô sẽ cho anh.
Chỉ là cô ấy không còn nguyên vẹn nữa, cô không biết anh ấy có để ý đến chuyện này hay không.
Có một số người đàn ông giống như Phó Tư Thần, những người đó coi trọng tấm màng mỏng manh kia hơn bất cứ thứ gì khác.
Cô không biết Mặc Trì Úy có phải là người như vậy hay không.
Cô nghĩ đến cảnh lần đầu tiên của mình đã bị một người đàn ông trung niên cướp đi khiến bản thân cô cảm thấy thật bẩn thỉu và ghê tởm. Cô cắn chặt môi, tâm trạng cô bỗng trở nên nặng nề.
Thực ra cô rất hận Phó Tư Thần, cả đời này cô không muốn tha thứ cho anh ta cũng bởi vì chuyện này. Anh ta đã hủy hoại sự trong trắng của cô, hủy hoại những gì trân quý nhất của cô. Vốn dĩ cô muốn trao nó cho người đàn ông mà mình yêu nhất.
Cô nghiến răng rồi vô thức bật ra ba chữ: “Phó Tư Thần.”
Khi anh chuẩn bị lái xe lại nghe thấy ba chữ “Phó Tư Thần” khiến khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức trầm xuống. Anh nheo lại đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Em vừa gọi ai?”
Mặc Trì Úy vươn tay, bắt tay với Tiêu Dực. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị vẫn không có lấy một tia biểu tình dư thừa, anh lạnh giọng mở miệng: “Nhẫn không còn nữa rồi.”
Tiêu Dực nghe vậy, trong con mắt màu lam che giấu nỗi thống khổ, khóe môi câu lên ý cười biếng nhác: “Ý của anh là, không có nhẫn nữa tôi còn nguyện ý phẫu thuật cho mẹ vợ anh nữa không à?”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm anh ta, cúi đầu ừ một tiếng.
Tiêu Dực nhìn Mặc Trì Úy vừa lạnh lùng cứng rắn vừa ít lời, anh ta nhún nhún vai: “Trên nguyên tắc tôi sẽ không đồng ý, nhưng loại người như anh vì người mình yêu ngay cả chết cũng không sợ, nếu như tôi không đồng ý, anh sẽ không đem tôi trói lại khứ?”
Mặc Trì Úy hơi nhướn mắt: “Anh có thể thử xem!”
Tiêu Dực nâng môi nở nụ cười: “Bây giờ anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi đương nhiên muốn giúp anh, nhưng mà…” Đột nhiên đem khuôn mặt tiến đến trước khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Mặc Trì Úy, thấy mặt anh không có biểu tình gì, ngay cả mắt cũng không nháy một chút, anh tò mò nói: “Lần trước Phó thiếu vì một người phụ nữ cũng tới tìm tôi, chẳng lẽ anh và Phó thiếu là tình địch? Chẹp, đột nhiên có điểm hiếu kỳ người phụ nữ mà các anh thích có dáng dấp ra sao?”
Mặc Trì Úy mím môi: “Thần y cũng nhiều chuyện vậy à?”
Tiêu Dực cười đến cả mặt yêu nghiệt: “Gặp phải người cảm thấy hứng thú thì nhiều chuyện, kỳ thực, nam nữ tôi đều ăn được đó!”
“Muốn chết?”
Tiêu Dực cười sờ sờ cằm: “Chẹp, cùng với núi băng nói giỡn chẳng thú vị gì cả, yên tâm, tôi đối với anh, với cả bà xã anh đều không có hứng thú.”
Mặc Trì Úy không có hứng thú đùa giỡn với Tiêu Dực, anh lấy điện thoại Tiêu Dực nhanh chóng gọi một cuộc cho Giản Thành, để cậu lái xe tới đón bọn họ quay về An Thành.
Chờ anh nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Dực nhắc nhở: “Trên lưng anh bị thương rất nghiêm trọng, tốt nhất là không nên bôn ba đường dài, ở lại bệnh viện này nghỉ ngơi vài ngày.”
“Không cần.” Mặc Trì Úy nhìn về phía bầu trời đêm tăm tối, nghĩ đến Đường Tâm Nhan ở An Thành thì nói một cách thản nhiên: “Mẹ cô ấy giải phẫu, tôi phải ở bên cô ấy.”
Tiêu Dực: “Nếu như vết thương bị nhiễm trùng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Mặc Trì Úy liếc mắt nhìn Tiêu Dực: “Không phải anh được xưng là thần tiên sống à? Có anh ở đây, tôi không chết được.”
Tiêu Dực: “…”
Mẹ nó chứ, bây giờ mình đã trở thành bác sĩ tư nhân của người này rồi à?
An Thành.
Đường Tâm Nhan sau khi trở về vẫn ở bệnh viện chăm sóc mẹ mình.
Cô gọi hai cuộc điện thoại cho Mặc Trì Úy nhưng không có ai nghe. Trừ số điện thoại của anh ra, cô không có số của trợ lý Giản Thành, càng không biết công ty anh ở nơi nào, nếu anh không liên lạc với cô, cô cũng không biết phải đi đâu tìm anh.
Cái cảm giác vừa không mảy may biết gì vừa sốt ruột lo lắng này khiến cô cảm thấy mình như đang ngồi trên bàn chông.
Diệp Nhiễm sau khi biết được mẹ Đường Tâm Nhan phải làm giải phẫu gấp, hai ngày này cũng đến bệnh viện với cô, thấy tâm trạng Đường Tâm Nhan không yên, cô ta thận trọng hỏi: “Tâm Nhan, bác sĩ James khó mời như vậy sao? Cho dù có Phó thiếu đứng ra mà anh ta cũng không chịu tới?”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói cái gì, Diệp Nhiễm lại hỏi: “Tớ cảm thấy Phó thiếu còn có cảm tình đối với cậu, mấy ngày nay anh ta vẫn luôn sang đây hỏi thăm sức khỏe dì…”
Lực chú ý của Đường Tâm Nhan đều đặt ở người mẹ trên giường bệnh, không chú ý tới ánh mắt thăm dò của Diệp Nhiễm, cô nhàn nhạt trả lời: “Tớ và Phó Tư Thần đời này không khả năng nữa, bây giờ tớ là vợ Mặc Trì Úy, bất kể là thân thể hay là trái tim, tớ cũng phải trung thành với anh ấy.”
Nghe được Đường Tâm Nhan nói vậy, Diệp Nhiễm vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu thích anh Mặc sao? Tâm Nhan, không phải cậu nói anh ấy từng có người phụ nữ trong lòng rồi hả?”
Nhìn tâm tình Diệp Nhiễm hơi lộ ra vẻ kích động, chân mày tinh xảo như vẽ của Đường Tâm Nhan hơi nhíu.
Diệp Nhiễm ý thức được bản thân hơi thất thố, sợ khiến cho Đường Tâm Nhan hoài nghi và phản cảm, vội vã cầm tay cô giải thích: “Là bạn thân tốt của cậu, tớ chỉ sợ cậu bị tổn thương thêm lần nữa, dù sao vừa nhìn đã thấy anh Mặc chính là kiểu người trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Chương 192: Chồng đến rồi
Đường Tâm Nhan như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Nhiễm, vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, khóe môi nâng lên ý cười nhàn nhạt: “Tớ biết cậu vì muốn tốt cho tớ, hưng tớ không có biện pháp cự tuyệt một người đàn ông vì tớ mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Mặc kệ tương lai có như thế nào, ít nhất… hiện tại, tớ không muốn lại cự tuyệt tấm lòng của anh ấy nữa.”
Diệp Nhiễm hiểu rõ tính cách Đường Tâm Nhan, chuyện mà cô ấy đã quyết định, bất luận kẻ nào khuyên bảo đều sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu giờ cô ta nói thêm gì đi nữa, sợ rằng sẽ khiến cô hoài nghi.
Cô ta cũng không tin, người đàn ông như anh Mặc sẽ thực sự thích người phụ nữ đã qua một đời chồng.
Không tiếp tục đề tài này nữa, Diệp Nhiễm cười nói: “Tâm Nhan, tớ về nhà làm cơm trưa, đợi lát nữa sẽ đem qua cho cậu với thím Xuân.”
“Không cần phiền phức thế, tớ với thím Xuân đặt đồ ăn ngoài là được.”
Diệp Nhiễm giận dữ liếc mắt nhìn Đường Tâm Nhan một cái, cong môi lầm bẩm nói: “Đồ ăn ngoài làm sao sạch sẽ với ngon bằng nhà tớ làm được? Chờ anh Mặc trở về, cậu với anh ấy cùng tới nhà tớ ăn cơm đi, tay nghề nấu nướng của tớ không tệ đâu.”
Đường Tâm Nhan: “Đến lúc đó tớ hỏi ý kiến anh ấy xem sao.”
Diệp Nhiễm làm xong cơm nước, xách theo hộp giữ ấm đi tới bệnh viện.
Đi tới cửa phòng bệnh, vừa mới chuẩn bị gõ cửa đi vào, chợt nghe đầu bên kia hàng lang truyền đến một trận tiếng huyên náo. Cô ta theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy viện trưởng, còn có mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng đang vây quanh hai người đàn ông thân hình thẳng tắp cao lớn mà đến.
Người mà Diệp Nhiễm nhìn thấy đầu tiên, chính là chồng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy.
Một thân cao một mét tám tám, cao lớn thẳng tắp, vừa khít với bộ đồ tây trang tinh tế bên ngoài, khoác một chiếc áo bành tô màu đen, không cài khuy áo, quần tây bao lấy một đôi chân thẳng dài hoàn mỹ, xa xỉ khiêm tốn, khí chất bất phàm.
Dưới mái tóc đen gắn gọn gàng, một gương mặt có góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ lãnh đạm, khiến cho người khác vừa nhìn thì không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Bàn tay nhỏ của Diệp Nhiễm xách hộp giữ ấm, hơi nắm chặt, trong lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đường Tâm Nhan đang giúp mẹ mình lau mặt và tay, chợt nghe ngoài cửa vang lên thanh âm của Diệp Nhiễm: “Anh Mặc, thật xấu hổ, hai ngày này tôi đều ở trong bệnh viện cùng với Tâm Nhan chăm sóc cho dì, vừa rồi đầu bị choáng do say xe…”
Mặc Trì Úy đỡ Diệp Nhiễm vừa rồi suýt nữa ngã vào lòng mình, không nhìn cô ta lấy một cái, đẩy cửa phòng bệnh ra, vẻ mặt lạnh lùng đi vào.
Tiêu Dực đang theo phía sau anh nhìn thấy một màn như vậy, anh ta ra vẻ hứng thú nhếch nhếch môi, màu lam đậm trong con ngươi hiện lên một tia chế giễu.
Cái gì mà đầu choáng do say xe, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi Mặc núi băng của người ta mà! Nếu không sao cô ta không ngã vào ngực anh ta chứ?
Diệp Nhiễm cảm nhận được ánh mắt cười như không cười của Tiêu Dực, hướng về phía anh ta nhìn thoáng qua, thấy anh ta tuấn mỹ ôn nhu, mặt cô đỏ lên, vội vã cúi đầu vào phòng bệnh.
Đường Tâm Nhan vốn muốn đứng dậy đi xem bên ngoài có chuyện gì xảy ra, vừa đứng lên, cửa đã bị đẩy ra, cô vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy người đàn ông mà mấy ngày nay cô vẫn không liên lạc được.
Anh tựa như đạp ánh trăng mà đến, dung nhan tuấn mỹ, thân ảnh cao ngất đắm chìm trong tia sáng, tựa như thiên thần hạ xuống. Trong lòng cô kích động không thôi.
Cái cảm giác rơi vào khoảng không mù mịt không liên lạc được với anh, thoáng cái đã được lấp đầy.
Cô hướng về phía anh chạy tới.
Khi khoảng cách gần rồi, ngửi thấy được hơi thở mát lạnh như thanh tùng trên người anh, mũi cô hơi chua xót, nắm thành nắm đấm hướng trên người anh đấm tới: “Điện thoại của anh sao luôn không gọi được thế, không liên lạc được với anh, em còn tưởng rằng…”
Nói còn chưa dứt lời, phát hiện cửa phòng bệnh còn đứng đầy người, một người đàn chồng lạ, viện trưởng, y tá trưởng của mẹ, cùng với Diệp Nhiễm, cô lập tức im lặng, quẫn bách tránh đường.
Chương 193: Mặc Trì Úy ghen tuông
Tiêu Dực đi theo sau lưng Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan đấm Mặc Trì Úy, sợ vết thương của anh lại nứt ra, anh ta đang định nhắc nhở nhưng nghĩ tới chuyện Mặc Trì Úy đặc biệt dặn anh ta không được nói ra việc anh bị thương nên cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Quên đi, anh tự coi mình trở thành sắt thép, việc gì cũng đều yên lặng chịu đựng, không muốn khiến cho người phụ nữ của mình phải lo lắng, anh ta cũng lười xen vào việc của người khác.
Liếc mắt nhìn Mặc Trì Úy, thấy anh bị đấm không những không tức giận, mặt núi băng trái lại lộ ra một tia cười nhạt không dễ nhận thấy, anh ta nhất thời cảm thấy cả thế giới thật là huyền ảo.
Ở trước mặt anh ta thì nói năng kiệm lời, núi băng lớn lạnh đến mức có thể khiến người ta đông chết, thế mà giờ đứng trước mặt người phụ nữ này thì lại nở nụ cười.
Đúng là người ngoài lạnh trong nóng điển hình!
Đường Tâm Nhan phát hiện ánh mắt Tiêu Dực đảo qua lại giữa trên người cô và Mặc Trì Úy như con thoi, cô sờ sờ mũi, nhỏ giọng hỏi: “Đây là?”
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan không nhìn mình thì tầm mắt rơi xuống trên người Tiêu Dực, khóe miệng anh hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống: “Anh ta chính là bác sĩ James.”
Đường Tâm Nhan a một tiếng.
Cô dùng sức trừng mắt nhìn, trong lúc nhất thời thì không thể tiêu hóa được thông tin người trước mắt vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi này chính là bác sĩ James.
Cô vẫn luôn cho rằng bác sĩ James là một ông lão lớn tuổi. Làm sao có thể còn trẻ tuổi như vậy!
Đường Tâm Nhan đi tới trước mặt Tiêu Dực, vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh là người mười tám tuổi đã nổi danh là có thể dưới tay tử thần cướp người sống lại, thần y James đấy ư?”
Tiêu Dực nhướn nhướn mày: “Không phải là giả.”
“Tôi còn tưởng rằng anh rất lớn tuổi, không nghĩ tới anh lại mặt hoa da phấn như thế này.”
Tiêu Dực dựng thẳng ngón trỏ lên lắc lắc đầu: “No, đừng gọi tôi là mặt hoa da phấn, tôi là người đàn ông phái mạnh.”
Phụt!
Đường Tâm Nhan bị sự hài hước của Tiêu Dực chọc cười.
Cô hoàn toàn không chú ý tới, người đàn ông bị cô xao lãng, sắc mặt đen xì có bao nhiêu đáng sợ.
Tiêu Dực liếc thấy Mặc Trì Úy ở một bên âm thầm ghen tị, sông băng nghìn năm khó có được sắc mặt biến đổi, anh ta cảm thấy rất thú vị, cười hỏi Đường Tâm Nhan: “Cô thấy tôi đẹp trai hay là chồng cô đẹp trai?”
Công bằng mà nói, đều rất đẹp trai, khác ở chỗ phong cách và khí chất.
Đường Tâm Nhan ăn ngay nói thật: “Đều đẹp trai cả.”
Quả nhiên, người đàn ông nào đó sắc mặt càng đen hơn. Tiêu Dực ở trong lòng sắp cười nghiêng ngửa, núi băng còn là một bình dấm chua!
“Đi, chúng ta qua một bên, cô nói cho tôi biết một chút bệnh tình của mẹ cô.” Tiêu Dực hai tay đút ở trong túi quần, vừa lười biếng vừa ưu nhã đi về hướng ban công.
Đường Tâm Nhan vừa muốn theo sau, cánh tay liền bị người dùng lực níu lại.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng đen xì của người đàn ông nọ, như là đang ẩn nhẫn cái gì đó, cô có chút khó hiểu giật mình: “Anh sao vậy?”
Cằm Mặc Trì Úy căng chặt, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói: “Tự nhiên sẽ có bác sĩ báo cáo cho anh ta.”
Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy nói có lý, bác sĩ đương nhiên rõ ràng bệnh tình của mẹ mình hơn.
Mặc Trì Úy để James và bác sĩ ở trong phòng bệnh giúp mẹ Đường kiểm tra, anh kéo Đường Tâm Nhan ra khỏi phòng bệnh. Diệp Nhiễm đi theo ra ngoài.
“Tâm Nhan, cậu còn chưa có ăn, nếu không trước tiên ăn một chút gì đi?” Diệp Nhiễm vừa nói, vừa nhìn về phía Mặc Trì Úy mặt lạnh như băng: “Anh Mặc, lúc trước tôi có chút say xe suýt nữa thì ngã sấp xuống, cám ơn anh đã đỡ tôi kịp lúc nhé. Hôm nay tôi mang khá nhiều phần cơm, nếu không anh cũng ăn một chút? Tâm Nhan ăn cơm tôi làm cũng khen tay nghề tôi không tệ đó!”
Mặc Trì Úy quanh năm trà trộn trong thương trường, gặp qua vô số kể các loại người nên sao anh lại nhìn không thấu loại người như Diệp Nhiễm chứ?
Chỉ là bạn bè của vợ anh không nhiều lắm, nếu nói thẳng ra, sợ rằng cô sẽ bị tổn thương, cũng sẽ không bao giờ… tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa.
Dù sao, thương tổn mà Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu gây ra, cô vẫn chưa quên được. Chỉ cần Diệp Nhiễm không làm chuyện quá giới hạn, anh tạm thời sẽ không ra tay.
Đương nhiên, tốt nhất là để chính cô vợ nhỏ của anh từ từ phát hiện, như vậy đối với cô mà nói, có lẽ là một loại trưởng thành.
Chương 194: Cô gọi anh là chồng
Mặc Trì Úy không để ý đến vẻ mặt chờ mong nhìn anh của Diệp Nhiễm, con ngươi sâu thẳm của anh nhìn Đường Tâm Nhan: “Em chưa ăn cơm trưa?”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
“Anh dẫn em đi bên ngoài ăn.”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Đợi lát nữa em còn muốn hỏi bác sĩ James chuyện giải phẫu của mẹ, hơn nữa…” Cô nhìn về hướng sắc mặt rõ ràng ảm đạm không ít của Diệp Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm đã đặc biệt làm cơm rồi, chúng ta cũng không cần phải đi ra ngoài lãng phí tiền nữa!”
Mặc Trì Úy không có miễn cưỡng cô nhưng anh cũng không ăn cơm Diệp Nhiễm làm.
Tiêu Dực giúp mẹ Đường làm xong kiểm tra, nhìn xong bệnh án báo cáo của bà, anh ta và y tá trưởng mở một cuộc họp, quyết định thời gian phẫu thuật là vào ngày mai, bởi vì bệnh tình của mẹ Đường không có khả năng kéo dài nữa.
Nghe được mẹ mình ngày mai sẽ được phẫu thuật, hơn nữa xác xuất thành công chiếm hơn năm phần thì Đường Tâm Nhan vui vẻ không thôi, kéo tay của Tiêu Dực, viền mắt rưng rưng kích động nói: “Bác sĩ James, thực sự rất cảm ơn anh, chờ sau khi mẹ tôi giải phẫu thành công, tôi mời anh ăn cơm!”
Mặc Trì Úy đi ra ngoài nhận điện thoại, vừa trở về phòng bệnh thì liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang cầm tay của Tiêu Dực.
Biết rõ cô không có ý tứ gì khác, chỉ là người thân bệnh nhân cảm kích bác sĩ nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ gai mắt.
Tầm nhìn lạnh lẽo rơi vào trên tay của hai người giao nhau, anh hoàn không kịp nói cái gì, tiếng nói lười biếng của Tiêu Dực truyền đến: “Tiểu Nhan Nhan, mời ăn cơm thì không cần, cô chỉ cần nói bác sĩ Tiêu tôi đẹp trai hơn chồng cô là được.”
Đường Tâm Nhan đưa lưng về phía cửa tự nhiên không nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô nghĩ dù sao anh cũng không nghe được, để cảm kích bác sĩ đã cứu mẹ mình, nói một câu anh ta đẹp trai cũng không có gì. Vì vậy, cô cười nói: “Bác sĩ James, anh là người đẹp trai nhất, còn đẹp trai hơn chồng của tôi.”
“Ha ha ha…” Kể từ khi người phụ nữ mà anh ta yêu không còn, Tiêu Dực đã thật lâu không có cười lớn như vậy, hai vợ chồng nhà này thật là khiến anh ta vui vẻ.
Anh sờ mũi một cái, hướng Đường Tâm Nhan hất hất cằm, ý bảo cô nhìn về phía cửa: “Tiểu Nhan Nhan, cô vẫn là nên tự cầu phúc đi!”
Đường Tâm Nhan lập tức xoay người, nhìn thấy sắc mặt khó coi của người đàn ông đang đứng ở của, trái tim, không chịu khống chế đập thình thịch.
Mặc Trì Úy… anh đến đây từ lúc nào?
“Bác sĩ James, anh biết rõ chồng tôi tới mà còn có ý định hãm hại tôi!” Đường Tâm Nhan vừa dứt lời, Mặc Trì Úy liền tiến đến đem cô kéo ra khỏi phòng bệnh.
Tiêu Dực nhìn thân ảnh hai người bọn họ rời đi, đôi đồng tử màu lam hiện lên một tia bi thương và ngưỡng mộ.
Có người để yêu thương thật là tốt!
Đi tới góc không người, Mặc Trì Úy đem Đường Tâm Nhan đè lên tường. Hai tay anh chống lên hai bên người cô, đem cô bao vây ở giữa cánh tay với bức tường. Hai bên cách nhau rất gần, hô hấp đan vào một chỗ.
Đường Tâm Nhan thấy sắc mặt anh không tốt lắm, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: “Thật ra anh đẹp trai hơn bác sĩ James!”
Mặc Trì Úy: “…”
“Em chỉ là nịnh hót anh ta một chút thôi, anh ta có tâm tình tốt hơn thì mai mới phẫu thuật giúp mẹ được mà.”
Mặc Trì Úy: “…”
“Được rồi, anh đừng nóng giận, sau này em sẽ không bao giờ nói người khác đẹp trai nữa!”
Mặc Trì Úy: “Lặp lại câu mà em vừa nói với Jame!”
“Câu nào cơ ạ?”
“Tự mình nghĩ!”
Đường Tâm Nhan ngẹo đầu suy nghĩ một chút: “Bác sĩ James, anh là người đẹp trai nhất, còn đẹp trai hơn chồng của tôi. Là câu này ạ?
Mặc Trì Úy cúi đầu ừ một tiếng: “Em lặp lại từ số mười bốn trong câu đó đi!”
Đường Tâm Nhan ở trong lòng yên lặng đếm số, trong miệng vô ý thức phun ra: “Chồng?”
“Gọi to hơn một chút.”
Cô bị anh dẫn dắt lại gọi chồng một lần nữa.
Một lúc lâu, cô mới phản ứng được.
Cô vừa nãy, lại gọi anh là “chồng”!
Chương 195: Trái tim sắp tan chảy rồi
Khóe môi Mặc Trì Úy mím chặt nén cười, có chút tác phong không đúng đắn: “Lại gọi thêm lần nữa.”
Đường Tâm Nhan giận liếc anh.
Thật sự là được voi đòi tiên nha!
Trước đây khi cô ở bên Phó Tư Thần, còn chưa từng gọi anh ta là chồng đâu. Vậy mà hiện tại, cô và Mặc Trì Úy kết hôn mới một thời gian ngắn, liền dưới sự dụ dỗ của anh ngoan ngoãn gọi tiếng chồng.
Người này thực sự xấu mà!
Nhìn Đường Tâm Nhan cắn môi, khuôn mặt phiếm hồng, Mặc Trì Úy nổi lên hứng thú muốn trêu chọc cô: “Không gọi là anh hôn em đấy.”
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như họa trước mắt, Đường Tâm Nhan chớp chớp lông mi tinh xảo, tim đập thình thịch nói không nên lời.
Không phải là cô không nguyện ý, mà là trong tâm cô, chồng là cách gọi thân mật nhất, ở bên bầu bạn với cô đến bạch đầu giai lão. Mặc Trì Úy sẽ là người mà ở bên cô đến tận cuối cuộc đời đó sao?
Nhìn thấy cô trầm mặc, Mặc Trì Úy nâng cằm của cô lên, khuôn mặt anh tuấn dựa gần vào cô, dựa đến khi khoảng cách chỉ như một tờ giấy mỏng. Hơi thở của anh mát lạnh dễ ngửi, sống lưng Đường Tâm Nhan cứng đờ lại, cả người cũng trở nên cứng nhắc: “Mặc… Mặc Trì Úy, hiện tại đang ở bệnh viện đó…”
“Ừm?” Ngón tay thon dài của anh xoa nhẹ lên bờ môi hồng nhuận của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Em vừa gọi anh là gì?”
“Mặc Trì Úy a… ưm…”
Lời của cô còn chưa nói hết, đôi môi lạnh lẽo và có lực của anh đã hướng về phía cô đè xuống. Đường Tâm Nhan đẩy ra nhưng đẩy không được, chỉ đành cứng nhắc cơ thể rồi để mặc anh hôn.
Hai ngày này, không liên lạc được với anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng, hiện giờ anh vẫn an ổn đứng ở đây, cô làm sao dám dùng sức đẩy anh ra.
Anh hôn không mạnh, nhẹ nhàng mút môi cô, đẩy răng cô ra, cuốn lấy cái lưỡi mềm mại bên trong. Hai chân cô có chút nhũn ra, hai tay mềm nhũn không xương vòng quanh cổ anh, nhón mũi chân, ngây ngô hồi đáp anh.
Bầu không khí trong phòng vang lên âm thanh ái muội của môi lưỡi triền miên giữa hai người.
Thẳng cho đến khi cô sắp thở không nổi, anh mới buông cô ra, chóp mũi cúi xuống chạm vào chóp mũi của cô, âm thanh khàn khàn khêu gợi hỏi: “Em gọi anh là gì?”
Cô nhìn thấy có một mảnh sương mỏng mờ mịt trong đôi mắt hạnh của anh thì hai má đỏ bừng lên, càng khiến cô trở nên kiều diễm và xinh đẹp.
Cô cắn nhẹ môi, âm thanh ngọt ngào mềm mại gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Nghe thấy cô cam tâm tình nguyện gọi anh là chồng, lòng của anh như tan chảy ra vậy. Bờ môi mỏng của anh nhẹ nhàng gợi lên: “Bà Mặc”
Khuôn mặt của cô càng đỏ hơn, tim đập mạnh không chịu khống chế: “Chúng ta vẫn đang ở bệnh viện, đợi một lát có người nhìn thấy thì không hay.”
Anh khàn khàn ừm một tiếng.
Cô cho rằng anh sẽ buông cô ra, không nghĩ đến anh lại chặn môi cô, giọng nói mị hoặc vang lên: “Vẫn chưa hôn đủ, hôn thêm chút nữa.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Lại bị anh hôn lần nữa, Đường Tâm Nhan cảm thấy da đầu như tê dại.
Hai tay anh đặt ở ngực cô, cô cảm giác như trái tim mình đang nóng lên. Hơi thở mát lạnh sạch sẽ tràn ngập trong khoang miệng cô, hôn vừa bá đạo vừa cường thế, làm cho cô mặt đỏ tai hồng, lòng dạ rối bời.
Bất tri bất giác cô như bị lạc vào trong nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh, từ bờ môi của cô hôn đến má rồi đến tai…
Tai là nơi mẫn cảm nhất của cô, bị cái lưỡi ấm áp quấn quanh, cô vừa nhột vừa tê, cả người run rẩy không ngừng.
Diệp Nhiễm không nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở trong phòng, bèn đi tìm xung quanh. Tìm một vòng, tại một góc ở bên ngoài, nhìn thấy một đôi nam nữ đang nhiệt tình hôn nhau.
Người đàn ông thân mình cao lớn mạnh mẽ, đem cô gái xinh đẹp mềm mại khóa lại trong ngực, thực ra cô chỉ nhìn thấy phía sau đầu của người đàn ông và sườn mặt xinh đẹp của cô gái trong nụ hôn nóng bỏng.
Diệp Nhiễm chóp mũi có chút chua, nước mắt không chịu khống chế mà chảy ra.
Cô quay người, chạy vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại ngăn cách với bên ngoài, ngồi ở trên bồn cầu nghẹn ngào khóc nức nở.
Chương 196: Gợn sóng rung động
Diệp Nhiễm không biết bản thân tại sao lại thương tâm đến như vậy, giống như người mà bản thân yêu thích bị người phụ nữ khác cướp đi.
Trước đây rõ ràng Đường Tâm Nhab đã nói với mình là hôn nhân giữa cô ta với Mặc Trì Úy chỉ là hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, sẽ không động tâm. Vì sao cô ta lại lừa mình như thế?
Cô ta với Phó Tư Thần mới ly hôn không lâu, chưa đến một tháng, vậy mà cô ta với người đàn ông khác lại hôn đến nhiệt tình như vậy. Nghe đồn cô ta lả lơi ong bướm, không tuân theo đạo đức mới bị Phó thiếu ghét bỏ. Trước đây mình còn không tin!
Hai tay Diệp Nhiễm che khuôn mặt đầy nước mắt, cô ta gắt gao cắn chặt môi, hàm răng cắn chặt, đem môi cắn đến bật máu.
Giang Na Nhi đến bệnh viện làm kiểm tra theo sau Diệp Nhiễm vào nhà vệ sinh, cô ta một bên trang điểm, một bên nghe động tĩnh ở gian phòng cách vách.
Nghe thấy Diệp Nhiễm khóc thương tâm muốn chết, khóe miệng cô ta gợi lên một độ cong có chút kỳ dị mà âm lãnh.
Hóa ra, bạn tốt nhất của Đường Tâm Nhan cũng yêu thầm người đàn ông họ Mặc kia à? Lần này có trò hay để xem rồi.
Giang Na Nhi ra khỏi nhà vệ sinh, tay cô ta cầm điện thoại, gửi một đoạn tin nhắn cho Đường Vũ Nhu, người mới bước vào nhà họ Phó.
Lại kết thúc một nụ hôn sâu nữa, Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt đỏ kiều diễm của người phụ nữ trong lòng mình, cách gần đến mức có thể nhìn rõ hàng lông mi dài nhỏ cong vút của cô. Anh cúi đầu, một nụ hôn nhẹ rơi trên mí mắt cô.
Ngực của cô gợn lên một làn sóng rung động.
“Tối nay về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai trước khi mẹ phẫu thuật hẵng đến.” Anh nhìn thấy dưới mắt cô có quầng thâm nhàn nhạt: “Bên này anh sẽ sắp xếp y tá chăm sóc tốt nhất, hơn nữa còn có James và các bác sĩ khác, em không cần lo lắng.”
Đường Tâm Nhan quả thực mấy ngày này không được nghỉ ngơi đầy đủ, nên cô không phản đối, nghe lời mà gật đầu: “Nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Sau khi nói vài lời với James, Đường Tâm Nhan không nhìn thấy bóng dáng Diệp Nhiễm thì gửi tin nhắn, nói cho cô ấy biết cô đã về nhà rồi.
Ngồi ở ghế bên cạnh ghế lái, Đường Tâm Nhan nhìn sườn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Mặc Trì Úy, sau khi anh lên xe, cởi bỏ đi áo vest và áo khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi cùng gile được cắt may vừa vặn với cơ thể, ánh sáng trắng nhạt bên ngoài cửa sổ phác họa nên dáng hình bờ vai hoàn mỹ của anh, tràn đầy khí khái đàn ông.
Đường Tâm Nhan cứ vậy mà nhìn rồi ngủ quên.
Đột nhiên cảm thấy gả cho một ông chồng tuấn lãng hoàn mỹ như vậy cũng không tồi, nhìn thấy là khiến người khác tâm tình vui vẻ, còn có tác dụng gây buồn ngủ nữa…
Sau khi Đường Tâm Nhan ngủ, Mặc Trì Úy liền đem xe dừng lại bên đường, thay cô ngả ghế, lấy áo khoác đắp lên trên người cô.
Xe chạy đến nơi mà cô đang ở, nhìn thấy cô vẫn chưa tỉnh, anh cũng không gọi cô dậy, ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn dung nhan sau khi cô ngủ vừa điềm tĩnh vừa xinh đẹp. Nhìn cô một lúc lâu, lại quay sang nhìn tòa nhà mà cô đang ở.
Ánh mắt thâm thúy, dần dần trở nên buồn bã, phức tạp.
Đường Tâm Nhan ngủ giấc này thẳng đến khi trời gần tối. Chậm rãi mở mắt, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, đèn đường xung quanh đều đã bật sáng, cô từ ghế dựa ngồi dậy.
Đẩy cửa xe, nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đứng ở dựa ở đầu xe hút thuốc nên cô bước qua đó. Vừa chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì phát hiện trong gạt tàn thuốc đặt ở trên đầu xe có rất nhiều đầu thuốc lá.
Trong lúc cô ngủ, anh vẫn luôn hút thuốc ư? Tại sao vậy? Tâm trạng anh không tốt sao?
Nhìn thấy cô đến, anh dập tắt thuốc trong tay rồi xoa xoa đầu cô: “Nhanh về nhà nghỉ ngơi đi!”
Đường Tâm Nhan nhìn con ngươi tối đen như mực của anh, gương mặt tuấn mỹ đạm mạc mà ấm áp, cô cắn cắn môi, muốn hỏi anh tại sao đưa cô về tòa nhà trước đây của nhà họ Đường, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại nuốt ngược trở lại.
Chương 197: Hy vọng tình cảm của cô và anh thuận lợi
Con gái mà, luôn có chút rụt rè.
Mặc dù lúc đầu là cô chủ động dọn ra khỏi chung cư của anh chuyển về nơi này nhưng lúc đó, cô đối với anh không có quá nhiều cảm giác, không muốn xuất hiện quá nhiều bên cạnh anh.
Nhưng hiện tại cô cảm thấy mối quan hệ của hai người đã thân mật hơn. Ít nhất, hai bên đều đã đặt đối phương ở trong lòng. Nhưng mà anh lại không đưa cô về chỗ của anh.
Đầu ngón tay buông xuống bên hông, hơi hơi nắm tay lại, không có đem sự biến hóa về tình cảm tế nhị ở trong lòng biểu hiện ra trên nét mặt. Cô cười hướng về phía anh gật gật đầu: “Ừm, vậy em đi lên đây, anh cũng quay về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh kéo lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay: “Anh nhìn thấy em bật đèn sáng lên rồi mới đi.”
Trước khi Đường Tâm Nhan rời đi, nhìn thấy ánh mắt của anh luôn nhìn chăm chú vào cô, con ngươi hẹp vừa đen vừa có sự mong chờ, lại liếc mắt nhìn gạt tàn thuốc đầy ắp đầu thuốc lá, tâm trạng phức tạp mà rời đi.
Cô không hiểu anh, cũng nhìn không thấu được anh.
Anh khiến cho cô cảm thấy lúc hạnh phúc ngọt ngào, cô sẽ có cảm giác như cơ thể bồng bềnh như đám mây, cả người đều lâng lâng. Nhưng mà lúc cô nhìn không thấu anh, lại cảm thấy anh cách cô rất xa, không phải là xa ở khoảng cách mà là xa ở trong tim.
Mặc Trì Úy nhìn bóng lưng Đường Tâm Nhan rời đi, cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa chung cư, tầm mắt của anh mới chuyển đến tầng nhà mà cô ở. Ước chừng mấy phút sau, phòng khách mới sáng đèn.
Cô đi đến ban công, cách một khoảng cách xa vẫy tay về phía anh
Anh nhìn bóng hình vừa xa vừa mơ hồ, trong tâm anh tràn ra một thứ tình cảm mà đến bản thân anh cũng không rõ.
Đường Tâm Nhan đứng ở phía ban công, cho đến khi Mặc Trì Úy lái xe rời đi, biến mất trong tầm nhìn của cô, một lúc lâu sau cô mới hồi thần.
Có lẽ là do ngủ một giấc rồi, tinh thần cô khá tốt, phát ngốc hồi lâu, cô mới quay trở về phòng khách.
Đi đến trước di ảnh của bố, cô thắp lên ba nén hương.
Nhìn hình dáng người đàn ông anh tuấn trầm ổn, giọng nói của cô nhẹ nhàng ấp úng: “Bố, hôm nay anh ấy đưa con về, nhưng không có lên lầu, lần sau anh ấy đến, con sẽ bảo anh ấy lên nhà để bố xem xem anh ấy có tốt hay không?”
Nghĩ đến cái hôn nhiệt tình ngọt ngào trong bệnh viện, khóe miệng cô không tự giác mà cong lên một nụ cười, hai tay ôm hai bên má, đắm chìm như thiếu nữ đang trong tình yêu ngọt ngào: “Mặc dù con không hiểu anh ấy nhưng anh ấy đối với con rất tốt, vì phẫu thuật của mẹ, anh ấy không quản tính mạng tham gia cuộc đua xe ở chợ đêm, sau khi lấy được nhẫn còn đích thân đi tìm bác sĩ James.”
Nói một hồi, mày nhỏ thanh tú của cô lại nhăn lại: “Nhưng con cảm thấy anh ấy có chuyện gì đó, so với những người cùng tuổi thì ổn trọng thâm trầm hơn nhiều. Có lúc con từ trên người anh ấy nhìn thấy sự u buồn, con cảm thấy trọng trách mà anh ấy phải mang rất nặng nề và áp lực, nhưng anh ấy từ trước đến giờ đều không nói với con, con cũng không biết suy nghĩ trong nội tâm của anh ấy. Bố, con cảm thấy con đắm chìm trong tình cảm rồi, bố ở trên trời nhất định phải phù hộ cho tình cảm của con và anh ấy được thuận lợi, được không bố?”
Bệnh viện.
Tiêu Dực nhìn thấy miệng vết thương sau lưng Mặc Trì Úy lại lần nữa vỡ ra một mảnh huyết nhục mơ hồ thì cau mày tặc lưỡi: “Đại ca, anh rõ ràng biết bản thân bị thương, còn làm cái gì vậy, lái xe cái gì? Tôi khiến cánh tay anh không thể hoạt động lung tung nữa bây giờ. Anh nhìn xem, vết thương lại chảy máu rồi.”
Mặc Trì Úy mặt trầm xuống: “Nhìn không thấy.”
“Nhìn không thấy chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Con người anh làm bằng sắt à? Không biết đau hả?” Tiêu Dực nhún nhún vai: “Tôi thấy hay là nói với Tiểu Nhan đi, để cô ấy trông coi anh.”
“Không được nhiều chuyện, về sau tôi sẽ chú ý.”
“Tôi khuyên anh mấy ngày này vẫn là cách Tiểu Nhan một chút, miễn cho cậu nhìn thấy cô ấy lại giống như con sói ác nhìn thấy dê béo vậy.”
Mặc Trì Úy: “Anh có thể im miệng không được không?”
“Được thôi, dù sao cơ thể cũng là của anh, anh tự xem xét mà làm.”
Chương 198: Trái tim bị thất lạc (1)
Đường Tâm Nhan thức dậy khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào phòng. Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng thở của cô.
Cô hơi ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, sau khi hoàn hồn, cô nhanh chóng lấy điện thoại dưới gối ra.
Đầu tiên cô kiểm tra xem Mặc Trì Úy có gửi tin nhắn hay gọi điện cho cô sau khi trở về không. Không có bất cứ cái gì.
Đáng ghét, hôn người ta rồi còn tỏ ra không biết.
Cô vò vò mái tóc rối bời, một nỗi sầu muộn thoáng qua giữa hai hàng lông mày của cô. Nhưng cô ấy không phải là người nhạy cảm, tuy có chút xúc động nhưng sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ tâm trạng của cô.
Cô rời giường rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cô nhìn cái bàn chải đánh răng đơn độc trong cốc có hình con heo màu hồng, cô tự hỏi khi nào mình mới có thể đặt nó chung với bàn chải đánh răng của Mặc Trì Úy. Lần tới khi anh đưa cô trở lại Cẩm Tú Viên cô sẽ tặng anh một chiếc cốc đánh răng có họa tiết hình con heo.
Một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo như anh mà cầm chiếc cốc có hình chú heo con để đánh răng chắc hẳn rất buồn cười. Đôi môi cô vô thức vẽ lên một đường cong.
Đang bóp kem đánh răng lên bàn chải thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Mới sáng sớm thì ai sẽ đến đây tìm cô vậy?
Chắc là bà cụ ở đối diện, chỉ cần cô ở nhà là bà cụ sẽ đến chào hỏi sau khi tập thể dục buổi sáng.
Vì sợ bà cụ đợi lâu nên Đường Tâm Nhan không kịp dọn dẹp mà chạy nhanh ra cửa, chạy quá nhanh nên giữa chừng cô đánh rơi một chiếc dép.
Mở cửa ra cô vừa định nói lời chào với bà cụ thì đã sững sờ khi nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Không phải bà cụ sống đối diện mà là Mặc Trì Úy đã khiến cô sầu não cả đêm.
Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi đen và một chiếc áo khoác len dài đến đầu gối, thân hình cao lớn của anh đứng đó giống như một bức tranh được vẽ cẩn thận bởi một người họa sĩ, đẹp vô cùng.
Còn cô thì sao?
Mái tóc dài xõa tung hơi rối, mặt còn chưa kịp rửa, khóe miệng còn dính bọt trắng, trên người mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, một chân trắng nõn đứng thẳng, chân kia thì không có dép đang đặt trên mu bàn chân kia.
Có lẽ không ngờ anh lại tới nên đôi môi hồng của cô khẽ hé mở lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Trì Úy ẩn giấu nét cười. Thấy vậy, hai má Đường Tâm Nhan nóng bừng, cô cúi đầu xuống, bàn chân trần cọ xát vào mu bàn chân kia.
An Thành đã bước vào cuối thu, thời tiết buổi sáng hơi mát mẻ.
Mặc Trì Úy đưa bữa sáng trong tay cho cô, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã vang lên: “Anh mang đồ ăn sáng tới cho em.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy hộp giữ nhiệt mà anh đưa cho, cô cắn môi dưới rồi ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh.”
“Em mau vào đi, ăn xong thì xuống lầu, anh sẽ chờ em trên xe.”
Nhìn thấy anh xoay người rời đi, Đường Tâm Nhan giống như phản xạ có điều kiện vội nắm lấy tay áo anh: “Nếu anh đã đến đây thì vào ngồi đi. Em sẽ pha cho anh một ly sữa.”
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng của mình, thân hình cao lớn đứng thẳng không nhúc nhích.
Đường Tâm Nhan kéo tay anh nhưng thấy anh đứng yên không phản ứng gì, cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao vậy?”
Sau đó khóe môi cô cong lên, cười tủm tỉm: “Chẳng lẽ sợ em ăn thịt anh sao?
Mặc Trì Úy liếc nhìn căn hộ qua bờ vai mảnh mai của cô, sau đó vì không thể chịu được ánh mắt thất vọng của cô nên anh đi theo cô vào nhà.
Đường Tâm Nhan vội mang chiếc dép vừa làm rơi vào, cô đặt bữa sáng lên bàn cà phê rồi nhìn người đàn ông kia, cô thấy ánh mắt anh rơi vào ảnh chụp của bố mình nên tới gần anh giới thiệu: “Đây là bố em, ông ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây năm năm.”
Mặc Trì Úy giống như không nghe thấy lời nói của cô, đôi mắt đen của anh nhìn vào bức ảnh không chớp mắt.
Chương 199 Trái tim bị thất lạc (2)
Thấy Mặc Trì Úy đang nhìn chằm chằm vào bức chân dung của bố mình, trong mắt Đường Tâm Nhan hiện lên tia buồn bã, cô nhỏ giọng nói với anh: “Nếu bố em còn sống mà nhìn thấy anh thì ông ấy sẽ rất thích anh! Thật tiếc là ông ấy sẽ không bao giờ thấy được. Bố em rất tốt với em, rất chiều chuộng em…”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói xong thì người đàn ông đang im lặng kia đột nhiên lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm nghị giống như tỏa ra khí lạnh: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”
Đường Tâm Nhan mở to mắt kinh ngạc nhìn anh, miệng há hốc, cổ họng như mắc nghẹn không nói được lời nào, một lúc sau cô mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Nhưng mà người đàn ông đang đứng bên cạnh cô lúc này đã quay người bước ra ngoài.
Đường Tâm Nhan theo bản năng đuổi theo anh, cô nắm lấy cánh tay anh muốn kéo lại nhưng ngay lập tức đã bị anh hất ra, giống như anh đụng vào một thứ gì đó không muốn chạm vào.
Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên phản ứng mạnh mẽ như vậy, cô cắn chặt môi, trong mắt hiện lên một tia bất mãn.
Người đàn ông dường như nhận ra có điều gì đó không ổn trong cảm xúc của mình, anh quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt của cô đã đỏ hoe, anh xoa xoa hai bên thái dương đang nảy của mình: “Anh sẽ đợi em trên xe.”
“Mặc Trì Úy, anh bị sao vậy?”
Mặc Trì Úy cố gắng xoa dịu cảm xúc của mình, anh sờ sờ đầu nhỏ của cô nói: “Không sao, có lẽ gần đây anh nghỉ ngơi không tốt.”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Hay là anh về nhà nghỉ ngơi đi, em sẽ chờ ở bên ngoài lúc mẹ làm phẫu thuật.”
Đôi lông mày của Mặc Trì Úy hơi nhăn lại, vẻ mặt anh bỗng trở nên lạnh lùng: “Em nói bậy bạ gì vậy? Chuyện mẹ phẫu thuật là chuyện lớn, anh đương nhiên phải chờ bên ngoài phòng mổ cùng em.”
Đường Tâm Nhan bĩu môi: “Được rồi!”
Mặc dù bác sĩ James là bác sĩ phẫu thuật chính nhưng Đường Tâm Nhan vẫn sẽ rất căng thẳng và lo lắng, nếu có anh ở đó thì cô cũng sẽ có chỗ dựa.
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan đóng cửa lại và đi đến bên di ảnh của bố mình. Nhìn trái nhìn phải, thật sự cô không thấy có chuyện gì có thể khiến Mặc Trì Úy tức giận.
Có phải anh ấy đang nghĩ về bố mình không?
Cô chỉ nghe anh nhắc đến mẹ, cô chưa từng nghe anh nhắc đến bố. Bố anh đã đối xử tệ bạc với anh sao?
Anh trưởng thành và ổn định hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, có lẽ hồi nhỏ anh không được yêu thương nhiều lắm!
Rửa mặt xong cô đi vào phòng ngủ thay quần áo, Đường Tâm Nhan không ăn sáng ở nhà, cô mang theo hộp giữ nhiệt đi xuống lầu.
Sau khi ra khỏi cửa, cô nhìn thoáng qua đã thấy chiếc Bentley màu đen của Mặc Trì Úy. Cô ấy chạy chậm đi tới, cửa không khóa nên cô mở ra và ngồi vào chỗ ghế phụ lái.
Cô nhìn người đàn ông đang tựa trên tay lái rồi đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh. Anh ngẩng đầu lên, sắc mặt anh trông tái nhợt, trên trán còn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Mặc Trì Úy, anh sao vậy?” Nhìn thấy anh như vậy, lông mày cô bất giác nhíu chặt.
Mặc Trì Úy dùng ánh mắt âm u nhìn cô, anh mím chặt đôi môi mỏng không lên tiếng.
Da đầu Đường Tâm Nhan tê dại nhìn anh chằm chằm: “Anh có chuyện gì vậy?”
Bàn tay to của Mặc Trì Úy trên tay lái liên tục dao động, lúc thì nắm chặt lúc thì thả lỏng, phải mất một lúc anh mới chậm rãi bình tĩnh lại. Anh nhắm lại đôi mắt đầy những tơ máu rồi nổ máy, sau đó anh mới lên tiếng bằng tông giọng khàn không chút cảm xúc: “Không sao đâu.”
“Anh đang nghĩ đến bố mình sao? Ông ấy đối xử với anh không tốt sao?”
Mặc Trì Úy quay đầu liếc nhìn cô, đôi mắt anh rất đen không nhìn thấy một tia sáng nào lọt qua: “Ừ, ông ấy đối với anh không tốt.”
Không chỉ có không tốt mà còn rất tồi tệ.
Đường Tâm Nhan cảm thấy mềm lòng khi nghe những gì anh nói.
Chương 200: Trái tim bị thất lạc (3)
Cô chủ động phủ đôi tay trắng nõn thon dài của lên mu bàn tay đang hiện lên gân xanh của anh.
Ngay sau đó anh đã cầm lấy tay cô. Ngón tay cái thô ráp của anh nhẹ nhàng xoa xoa gan bàn tay của cô, vẻ mặt nghiêm nghị của anh theo đó cũng dịu đi rất nhiều: “Bà Mặc đang quan tâm đến chồng sao?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú thành thục của anh khiến trái tim Đường Tâm Nhan đập rất nhanh.
Cô nghĩ đến cuộc đời đau khổ của anh thì cũng không rút tay lại hay nói câu dối lòng nào mà tranh thủ lúc chờ đèn giao thông cô hơi nghiêng người chủ động hôn lên má anh: “Ừ, em quan tâm anh.”
Nơi được cô hôn dường như vẫn còn lưu lại sự mềm mại của làn môi và hương thơm ngào ngạt của cô.
Anh nắm tay cô rồi hôn lên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô: “Bà Mặc, cảm ơn em.”
Cô khiến trái tim lạnh lẽo bao năm của anh có chút ấm áp.
Đường Tâm Nhan có chút không giải thích được: “Cảm ơn em vì cái gì?”
Cô rút bàn tay nhỏ bé đã tê dại vì nụ hôn của anh, hai má cô lại đỏ bừng: “Nói đến đây em cũng muốn cảm ơn anh. Nếu không phải sự giúp đỡ của anh thì chắc chắn em sẽ không nhờ vả được James.”
“Cô gái ngốc, hiện tại em đã là vợ của anh, việc của mẹ em đương nhiên cũng là việc của anh.”
Đường Tâm Nhan dựa đầu vào vai anh, cô vừa nghiêng người liền thấy anh cau mày nên ngồi thẳng lại rồi bĩu môi hỏi: “Anh không thích em dựa vào người sao?”
Giọng nói vừa dứt thì người đàn ông kia đã gõ một cái trên đỉnh đầu cô, cô vội ôm đầu kêu đau. Cô tức giận đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, giọng nói đầu vẻ bất mãn: “Tại sao lại đánh em?”
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm dáng vẻ giận dỗi của cô, đôi môi mỏng hiện lên ý cười: “Ai bảo em nói bậy, không dựa vào vai chồng mình thì em định dựa vào vai ai?”
“Nhưng em vừa dựa vào người anh thì anh lại cau mày!”
“Không có.”
“Có.”
“Em nhìn nhầm rồi.”
“Không phải, không phải, không phải.”
Mặc Trì Úy bất lực thở dài, lợi dụng thời gian đèn đỏ còn kéo dài mười lăm giây, anh cởi dây an toàn cúi đầu phủ lên đôi môi cô gái đang chu lên vì giận dỗi.
Đường Tâm Nhan chớp mắt rồi ngây người nhìn gương mặt tuấn tú đang ở ngay trước mắt, trái tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Chỉ có hơn mười giây nên anh không hôn sâu mà chỉ nhẹ nhàng mút chặt đôi môi của cô. Cơ thể anh mát lạnh của anh xen lẫn mùi hương của kem cạo râu chiếm trọn khứu giác và vị giác của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng khiến cơ thể cô hơi run lên.
Trong xe vốn đã hơi nóng nhưng bây giờ cô càng cảm thấy nóng hơn sau khi nhận nụ hôn từ anh, anh vẫn chưa buông cô ra cho đến khi có tiếng còi xe phía sau giục giã.
Hơi thở của hai người đều có chút hỗn loạn.
Anh ngồi thẳng người lại, trong đôi mắt sâu thẳm kia vẫn còn le lói ngọn lửa chưa dập tắt. Anh là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường nên đương nhiên sẽ có dục vọng.
Cô cũng thầm nghĩ nếu lần sau anh thực sự muốn cô thì cô sẽ cho anh.
Chỉ là cô ấy không còn nguyên vẹn nữa, cô không biết anh ấy có để ý đến chuyện này hay không.
Có một số người đàn ông giống như Phó Tư Thần, những người đó coi trọng tấm màng mỏng manh kia hơn bất cứ thứ gì khác.
Cô không biết Mặc Trì Úy có phải là người như vậy hay không.
Cô nghĩ đến cảnh lần đầu tiên của mình đã bị một người đàn ông trung niên cướp đi khiến bản thân cô cảm thấy thật bẩn thỉu và ghê tởm. Cô cắn chặt môi, tâm trạng cô bỗng trở nên nặng nề.
Thực ra cô rất hận Phó Tư Thần, cả đời này cô không muốn tha thứ cho anh ta cũng bởi vì chuyện này. Anh ta đã hủy hoại sự trong trắng của cô, hủy hoại những gì trân quý nhất của cô. Vốn dĩ cô muốn trao nó cho người đàn ông mà mình yêu nhất.
Cô nghiến răng rồi vô thức bật ra ba chữ: “Phó Tư Thần.”
Khi anh chuẩn bị lái xe lại nghe thấy ba chữ “Phó Tư Thần” khiến khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức trầm xuống. Anh nheo lại đôi mắt đầy vẻ nguy hiểm nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Em vừa gọi ai?”
Bình luận facebook