Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211-220
Chương 211: Thương tâm (2)
Thời gian trước đây, lúc hai người vừa quen biết, anh biểu hiện ra ngoài rằng anh vô cùng thích thú với thân thể của cô, thậm chí còn muốn cô dùng tay giúp anh… Có lẽ do cô từ chối anh quá nhiều lần nên đã khiến cho anh mất đi kiên nhẫn. Vì thế nên anh mới không kìm được mà ra ngoài tìm nữ minh tinh khác trẻ trung hơn cô, có cá tính hơn cô. Người ta mới vừa tròn mười tám tuổi, anh lại thực sự có thể xuống tay.
Đường Tâm Nhan thu lại tầm nhìn ở bên ngoài cửa sổ xe, cô nằm bỏ trên vô lăng, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đang ửng hồng lại. Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, lồng ngực cũng có chút bí bách và khó chịu nhưng suy cho cùng cũng vẫn tốt, không quá đau đớn.
Đường Tâm Nhan ngồi trong xe một lúc lâu, cho nên nửa tiếng đồng hồ sau cô nhìn thấy Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi che chắn kín đáo một trước một sau bước ra khỏi nhà hàng. Thậm chí cô còn có chút kích động muốn đi đến trước đó. Nhưng bước lên đó rồi cô lại có thể làm cái gì?
Cuộc hôn nhân giữa cô và Mặc Trì Úy căn bản không được xây dựng dựa trên nền tảng tình yêu và trách nhiệm. Kể cả anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài vậy thì cô lại có tư cách gì mà đi quản lý anh cơ chứ? Với lại, tính nguyên tắc của con người cô từ trước tới nay đều rất mạnh, đàn ông đã bị người phụ nữ khác chạm vào cô cũng sẽ không tiếp tục nuối tiếc.
Nhắm chặt mắt rồi lại mở ra một lần nữa, sự dửng dưng và bình tĩnh đã được phục hồi lại. Nhưng tuy rằng trên mặt không thể nhìn ra sơ hở nhưng trong hơi thở của cô vẫn còn xuất hiện dấu vết hỗn loạn. Không phải cô thực sự không để ý mà là do bản thân cô ép buộc mình phải giả vờ không để ý.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, Đường Tâm Nhan khởi động xe, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy là điện thoại của Quý Tịnh, Đường Tâm Nhan lập tức trượt nút nhận cuộc gọi.
“Chị Quý, chị không sao chứ…”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói xong thì giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông ở đầu dây bên kia liền truyền tới: “Biệt thự số 5 Thủy Vân Gian.”
Đường Tâm Nhan ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại đã bị đầu dây bên kia tắt mất. Người vừa này nói chuyện điện thoại với cô là Cố Tây Từ sao? Anh ta sẽ không độc ác hành hạ Quý Tịnh đó chứ? Quay đầu xe, cô đạp ga phóng nhanh đến khu biệt thự đắt nhất, xa hoa nhất ở An Thành – Thủy Vân Gian.
Có lẽ do đã được Cố Tây Từ thông báo trước, lúc Đường Tâm Nhan vừa báo tên thì người bảo an không nói hai lời liền để cho cô đi vào. Đỗ xe xong, Đường Tâm Nhan ấn chuông cửa. Một cô giúp việc ra mở cửa.
“Cô là cô Đường phải không? Trước khi cậu chủ rời đi đã nói rằng cô sẽ tới, cậu ấy muốn cô khuyên cô Quý ăn chút gì đó sau đó ở lại đây cùng với cô ấy.”
“Chị Quý sao thế?”
“Cái này…” Người giúp việc muốn nói lại thôi: “Việc của cậu chủ, phận người làm chúng tôi không thể nói nhiều.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy đồ ăn mà người giúp việc đã chuẩn bị, đi tới phòng ngủ trên lầu.
Đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy Quý Tịnh quần áo trên người không đủ che thân, những dấu đỏ hồng rải rác khắp nơi trên làn da trắng như tuyết của cô ấy khiến ánh mắt của Đường Tâm Nhan cứng lại. Những dấu đỏ, ngoài vết hôn còn có những dấu vết bị thắt lưng quất vào người.
Đường Tâm Nhan bỏ đĩa thức ăn ở trên tay xuống, bước những bước lớn đi về phía Quý Tịnh nằm cuộn lại trên giường, không hề động đậy. Ở dưới khoảng cách gần như vậy, những vết đỏ kia càng khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
“Chị Quý, chị không sao chứ?” Đầu lông mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại, cô rút vài tờ khăn giấy giúp Quý Tịnh lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt: “Là do anh Cố đánh đúng không?”
Quen biết Quý Tịnh đã mấy năm nay, cảm giác mà cô ấy cho cô trước giờ đều là ấn tượng về một người phụ nữ giỏi giang, thông minh lanh lợi, dường như không hề có bất cứ khó khăn nào có thể chèn ép được cô ấy vậy. Kiểu tình huống như bây giờ có cho cô nghĩ cô cũng không thể nghĩ ra.
“Chị Quý, sao chị lại không nói gì vậy? Em là Tâm Nhan đây, em đến đây cùng với chị này.”
Nhìn thấy Quý Tịnh giống như một bức tượng gỗ không có linh hồn, trong mắt Đường Tâm Nhan cũng ứa ra một tầng hơi nước. Cô ôm lấy bả vai thon gầy của Quý Tịnh: “Em biết bây giờ chị rất khó chịu, chị nói ra đi, nói ra rồi có lẽ trong lòng sẽ đỡ hơn một chút.”
Chương 212: Thương tâm (3)
Trước đây khi Đường Tâm Nhan chưa rút khỏi giới giải trí, vẫn còn là nghệ sĩ dưới trướng của Quý Tịnh, cô đã từng tò mò, một người phụ nữ mạnh mẽ như Quý Tịnh, trong tương lai sẽ phù hợp với một người đàn ông như thế nào? Cô ấy mạnh mẽ như vậy, có lẽ sẽ phù hợp với một người đàn ông dịu dàng nho nhã, quan tâm lo lắng và bao dung cho cô ấy. Nhưng cô nào có thể ngờ, người đàn ông đó lại là người vô cùng máu lạnh, vô tình trên thương trường – Cố Tây Từ. Anh ta không chỉ máu lạnh mà còn có xu hướng bạo lực, thế mà lại có thể đánh Quý Tịnh ra thành cái bộ dạng này. Đặt lên so sánh thì có lẽ Mặc Trì Úy vẫn tốt hơn anh ta gấp nhiều lần. Mặc dù hai người bọn họ đều lăng nhăng như nhau nhưng ít nhất, Mặc Trì Úy sẽ không có khuynh hướng bạo lực với cô.
Đường Tâm Nhan an ủi Quý Tịnh một hồi lâu cô ấy mới có chút phản ứng, đôi mắt không có tiêu cự bây giờ mới dần dần nhìn về phía cô.
Cô ấy mấp máy mở đôi môi khô khốc không chút máu, mở miệng nói chuyện với giọng nói khản đặc: “Chị đề nghị chia tay với anh ta, anh ta không đồng ý… Tâm Nhan, chị không biết phải làm sao, anh ta giống như ma quỷ, không chịu yêu chị, cũng không chịu tha cho chị, ngày đêm đều hành hạ chị… Thật ra Quý Tịnh bề ngoài mạnh mẽ, lợi hại mà mọi người nhìn thấy chỉ là lớp bảo hộ của cô ấy mà thôi, nội tâm của cô ấy đã bị mục nát đến mức không chịu nổi rồi…”
“Chị Quý, những năm nay, đều là một mình chị khổ cực chống đỡ sao?”
Theo như cô được biết thì bố mẹ của Quý Tịnh đều đã ly hôn từ rất lâu rồi, một mình cô ấy phải chăm sóc người mẹ yếu ớt nhiều bệnh tật, còn mang theo hai đứa em nhỏ chưa hiểu chuyện, mười tám tuổi đã phải ra ngoài làm ăn, trên vai phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.
Quý Tịnh gật đầu, đôi môi trắng bệch ngập ngừng: “Nghệ sĩ dưới tay chị rất nhiều nhưng lại không có lấy một người mà chị có thể tâm sự.”
“Sau này có điều gì đau khổ cứ nói với em, em tình nguyện tâm sự với chị.”
Quý Tịnh nhìn đôi mắt đỏ hồng của Đường Tâm Nhan, cô ấy gật đầu: “Em là một trong số những nghệ sĩ chị từng dẫn dắt, là người lương thiện nhất, biết giúp người khác giữ những bí mật mà họ tâm sự với em, chị không cần lo lắng em sẽ đâm chị một nhát ở sau lưng.”
“Vâng, em sẽ không như vậy đâu.”
Đỡ Quý Tịnh từ trên giường ngồi dậy, Đường Tâm Nhan bưng bát cháo, từng ngụm từng ngụm nhỏ đút cho cô ấy ăn.
Tinh thần của Quý Tịnh không được tốt, ăn được một nửa bát cháo thì ngủ thiếp đi. Đường Tâm Nhan dùng khăn thấm một chút nước ấm giúp cô ấy lau mặt và tay.
Sợ Quý Tịnh lại xảy ra chuyện gì nên Đường Tâm Nhan không rời đi mà ngồi trên ghế sô pha, cuộn tròn người lại, ngồi ngây ngốc. Trong đầu bất giác lại nhớ lại cảnh tượng Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi ở bên nhau.
Kiều Phi Nhi đã mang thai, nếu như bọn họ thay đổi chủ ý lại muốn sinh đứa trẻ ra thì chắc chắn Mặc Trì Úy sẽ chịu trách nhiệm với Kiều Phi Nhi và đứa trẻ đó. Cô sẽ không đi tranh giành hoặc là đi cướp lại đâu, nếu như Mặc Trì Úy muốn đề nghị ly hôn cô chắc chắn sẽ đồng ý. Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút chua xót và bức bối không thể giải tỏa được. Có lẽ là do thời gian gần đây Mặc Trì Úy đối xử với cô quá tốt.
Đua xe, ôm cô nhảy xuống vách núi, giúp cô tìm bác sĩ James, cùng cô chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật… Một việc rồi lại tiếp một việc khiến cho cô cảm thấy vừa ấm áp vừa cảm động. Cho nên mới dẫn đến việc cô quên mất rằng hai người không phải kết hôn với nhau vì tình yêu.
Khóe miệng giương lên một nụ cười tự giễu nhàn nhạt, loại người như cô ấy à, chính là điển hình cho việc người ta vừa đối xử tốt với mình một chút liền quên đi đau đớn, vẫn luôn không biết nhìn người.
Dựa vào sô pha nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay, cô ngáp một cái, đang chuẩn bị chợp mắt thêm một lúc thì tin nhắn điện thoại đột nhiên được gửi tới.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn màn hình. Là tin nhắn đến từ “Chồng yêu” của cô gửi tới: “Tối mai đón em về Cẩm Tú Viên, chúng ta cùng nhau vào bếp.”
Nếu như hôm nay không nhìn thấy anh và Kiều Phi Nhi, không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ thì khi nhìn thấy tin nhắn này của anh có lẽ cô sẽ rất vui vẻ và chờ đợi. Nhưng hiện giờ, cô chỉ cảm thấy châm biếm và bối rối. Anh lượn quanh hai người phụ nữ mà không cảm thấy mệt mỏi sao?
Chương 213: Nhà nào, nơi này chính là nhà của em
Đường Tâm Nhan buông điện thoại xuống, hai tay ôm lấy đầu gối ngồi cuộn tròn lại trên ghế sô pha. Rõ ràng là vẫn chưa tới mùa đông, nhiệt độ trong phòng cũng vừa tầm nhưng cô lại cảm thấy có chút lạnh.
Ngước mắt, nhìn Quý Tịnh nằm trên giường, tuy cô ấy đã ngủ thiếp đi nhưng vẫn luôn thút thít, trong lòng càng thêm ngột ngạt. Phụ nữ có mạnh mẽ đến như thế nào thì một khi gặp phải vấn đề trong chuyện tình cảm cũng sẽ trở nên nhạy cảm và yếu đuối.
Cô đồng cảm với Quý Tịnh và cũng đồng cảm với chính mình.
Đường Tâm Nhan không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào, lúc tỉnh lại, trên bầu trời đã xuất hiện những vệt màu trắng bạc. Trên người được đắp thêm một chiếc chăn mỏng.
Mở to đôi mắt vẫn còn đang ngơ ngác, đầu óc mờ mịt nhìn trần nhà xa hoa lại xa lạ, qua một lúc lâu cô mới nhớ ra tối qua cô ở biệt thự của Cố Tây Từ ngủ thiếp đi. Nghĩ tới Quý Tịnh, đột nhiên cô từ trên ghế sô pha ngồi bật dậy.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, chiếc ga trải giường được trải phẳng phiu, gọn gàng không có một chút nhăn nhúm nào, giống như chưa từng có ai nằm ngủ vậy.
Quý Tịnh dậy sớm như thế sao? Sau khi Đường Tâm Nhan gấp gọn chăn lại thì vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đi tới phòng khách, cô ngửi thấy một mùi cháo thoang thoảng từ bếp bay ra ngoài. Đi về phía mùi thơm bay tới, cách một tấm cửa kính nhìn thấy một người phụ nữ đang nấu bữa sáng trong phòng bếp.
Cô ấy mặc một chiếc tạp dề màu đen, chiếc váy ngắn cùng màu xẻ ngay ngắn ở sau đầu gối, mái tóc được búi lên cao. Sau một đêm nghỉ ngơi, Quý Tịnh đã khôi phục lại dáng vẻ giỏi giang, thông minh lanh lợi như cũ.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Quý Tịnh ngoảnh lại nhìn cô cười: “Đợi một chút nữa là được ăn sáng rồi.”
Đường Tâm Nhan để ý ở biệt thự có rất nhiều người giúp việc nhưng mới sáng sớm mà Quý Tịnh đã tự mình xuống bếp, có lẽ là vì để cảm ơn cô tối qua đã ở lại đây cùng cô ấy.
Ăn xong bữa sáng, Đường Tâm Nhan phải nhanh chóng về đoàn phim nhưng cô lại rất lo lắng cho Quý Tịnh nên muốn bảo cô ấy cùng về đoàn phim với cô. Quý Tịnh đã sớm nhìn ra suy nghĩ của cô, cười lắc đầu: “Sáng nay chị phải giải quyết chút chuyện riêng, đợi buổi chiều sẽ đến đoàn phim thăm em và Phượng Cừ.”
Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Quý Tịnh đi lên tầng hai thu dọn hành lý của cô ấy. Cô ấy cũng đã ở trong căn biệt thự này một thời gian khá dài rồi.
Lúc vừa mới chuyển vào đây ở, nơi này đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở lạnh lùng của người đàn ông đó, không có một chút hơi ấm nào. Sau đó là Quý Tịnh từng chút từng chút một biến nơi này trở thành một mái nhà ấm áp. Nhưng rất nhanh thôi, nơi đây sẽ đổi một nữ chủ nhân mới. À không, phải là hoan nghênh nữ chủ nhân mới của nó, còn cô ấy từ trước đến nay chưa từng là chủ nhân của nơi này.
Cô ấy mang những đồ vật thuộc về mình, đóng gói từng thứ từng thứ lại. Người giúp việc nhìn thấy hành động của cô ấy thì sốt sắng không biết phải làm sao nên lén lút gọi điện thoại cho Cố Tây Từ.
Những trang sức châu báu mà người đàn ông kia tặng cho cô ấy, mỗi thứ cô ấy đều cất gọn gàng, đặt trong ngăn kéo, không hề lấy đi bất kì thứ gì. Sau đó xách hai vali hành lý xuống lầu.
Vừa chuẩn bị ra ngoài, trong sân vang lên tiếng dừng xe. Quý Tịnh nhìn người giúp việc đang đứng ở một bên rũ mắt cúi đầu xuống. Mím môi, cô ấy lạnh lùng kiên quyết tiếp tục đi ra ngoài.
Ngoài cửa, người đàn ông mặc áo gió màu đen bước những bước lớn đang đi vào. Nhìn thấy hai vali hành lý to trong tay Quý Tịnh, trong ánh mắt tối đen sâu thăm thẳm của anh ta xoẹt qua một tia khát máu lạnh lùng.
“Đi đâu?” Giọng nói âm trầm lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào vang lên.
Quý Tịnh dường như đã quá quen với thái độ như thế này của anh ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Về nhà.”
“Về nhà nào?” Cố Tây Từ cho người giúp việc lui ra ngoài, cả một căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, anh ta tiến lên phía trước, nắm lấy cằm cô ấy thật chặt: “Nơi này chính là nhà của cô.”
Anh ta nhìn vào mắt Quý Tịnh, cay nghiệt và lạnh thấu xương. Dường như cô ấy không hề để ý đến sự đau đớn mà bàn tay to lớn của anh ta đang nắm cằm mình gây nên, biểu cảm của cô ấy vẫn bình tĩnh dửng dưng như bình thường, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười: “Cố Tây Từ, chẳng nhẽ anh không cảm thấy bản thân anh rất tham lam lại rất vô sỉ sao?”
Chương 214: Tôi sẽ cho em biết tôi có phải đàn ông không
Dường như cô ấy không hề để ý đến sự đau đớn mà bàn tay to lớn của anh ta đang nắm cằm mình gây nên, biểu cảm của cô ấy vẫn bình tĩnh dửng dưng như bình thường, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười: “Cố Tây Từ, chẳng nhẽ anh không cảm thấy bản thân anh rất tham lam lại rất vô sỉ sao?”
Cố Tây Từ nhìn người phụ nữ thông minh ưu tú trang điểm tỉ mỉ trước mắt, cô ấy rõ ràng chỉ mới hai mươi năm tuổi nhưng cả ngày lên mặt ông cụ non, cuộc sống như một bà già bảy tám mươi tuổi.
Không thích dạo phố, không thích cuộc sống về đêm ngoại trừ chuyện công việc, không thích làm nũng, không thích đùa giỡn. Làm bất kì chuyện gì đều làm theo khuôn phép cũ, có tình có lý, mỗi ngày đi làm cô ấy đều là người đi sớm nhất, tan làm về nhà cô ấy cũng là người về muộn nhất. Trong cuộc sống của Quý Tịnh có lẽ việc làm cô ấy có hứng thú nhất đó chính là vùi đầu vào công việc. Vì thế trong lúc chung sống, bất kể anh ta hành hạ cô ấy như thế nào, cô ấy đều sẽ không kêu đau, sẽ không kêu mệt càng sẽ không chịu khuất phục trước bất kỳ một ai cả.
Người phụ nữ cứng nhắc và nhàm chán như vậy, anh ta cũng không biết vì sao lại có thể giữ cô ấy bên mình đến tận bảy năm.
Cố Tây Từ bóp chặt xương cằm của Quý Tịnh, vuốt ve đôi môi đỏ mọng được tô lên màu đỏ hồng bột đậu của cô ấy, trong đôi mắt tối đen phát ra hơi thở u ám: “Quý Tịnh, năm đó là chính cô tự bán mình cho tôi, đừng quên là chúng ta đã ký khế ước mười năm. Nếu như tôi nhớ không lầm thì năm nay mới chỉ là năm thứ bảy nhỉ.”
Trái tim của Quý Tịnh không chịu kiểm soát mà thắt chặt lại, năm đó nếu như không phải đến bước đường cùng thì sao cô ấy có thể bán thân cho anh ta chứ?
“Cố Tây Từ, anh đã trở thành Tổng giám đốc của NE, sắp tới cũng phải cưới vợ yêu về nhà, anh còn giữ tôi ở lại làm gì? Chẳng lẽ anh không hận tôi, không căm ghét tôi nữa sao?”
Quý Tịnh vừa nói xong thì cánh tay bị anh ta độc ác túm chặt lấy. Anh ta kéo cô ấy quay vào phòng khách, hùng hổ đẩy ngã xuống sô pha.
Tiếp theo đó, thân hình cao lớn của anh ta đè lên người Quý Tịnh, đôi chân thon dài dễ như trở bàn tay áp chặt hai đầu gối của cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng để lộ ra sự hung ác không thể che giấu: “Cô hại chết Tuyết Nhi, cô nói xem cả đời này của tôi sao có thể không hận cô chứ?”
Ngày trước Quý Tịnh cứ tưởng rằng Tuyết Nhi chỉ là em gái của anh ta, sau này cô ấy mới biết người đó cũng là người con gái mà anh ta không có được. Ha, có giải thích nhiều lần nữa, anh ta cũng sẽ không tin Quý Tịnh vô tội. Cứ mặc kệ cho anh ta hiểu lầm đi, đã trải qua nhiều năm như vậy, cô ấy cũng đã quen lâu rồi.
“Đã bảy năm rồi, Cố Tây Từ, tôi cứ tưởng rằng thù hận dù có sâu như thế nào cũng nên phai nhạt đi rồi chứ. Tại sao anh lại không chịu buông tay, là anh không nỡ để tôi đi sao?”
Cố Tây Từ cười lạnh, ánh mắt lạnh nhạt, sắc bén, rét lạnh, không có một chút độ ấm nào. Anh ta cúi đầu, cắn một cái vào dái tai trắng như ngọc của Quý Tịnh, giọng nói lạnh lẽo như quỷ Tu La bước lên từ địa ngục: “Không nỡ? Quý Tịnh, giữ cô ở bên cạnh chỉ là để tôi ngày đêm hành hạ cô.”
Người phụ nữ chết tiệt này, đi theo anh ta bảy năm rồi, tại sao có thể nói đi là đi, không hề có một chút lưu luyến nào. Đáng cười là, anh ta thế mà lại thực sự không nỡ. Cái loại cảm xúc này căn bản không nên xuất hiện trong con người của anh ta.
Nhìn ánh mắt Quý Tịnh bình tĩnh, trong mắt anh ta càng hiện lên vẻ lạnh lùng, bàn tay to lớn trực tiếp cho vào bên trong, từ dưới váy của cô ấy để thăm dò.
Ý thức được anh ta định làm gì, Quý Tịnh không ngừng vùng vẫy. Mấy năm gần đây, vì để không bị người khác ức hiếp, cô ấy đã lén lút đi học taekwondo, những người đàn ông bình thường bây giờ căn bản không phải là đối thủ của cô ấy nữa. Nhưng Cố Tây Từ thì khác, bất luận là cô ấy dùng chiêu thức gì anh ta cũng đều có thể nhẹ nhàng hóa giải từng cái một, đồng thời có thể trong một khoảng thời gian ngắn chế ngự ngược lại.
“Cố Tây Từ, giữa chúng ta kết thúc rồi.”
Đôi môi của anh ta lạnh lùng mím chặt lại, không nói chuyện, trong không gian yên tĩnh chỉ vang lên tiếng xoẹt, âm thanh chiếc váy bị xé rách. Tiếp theo, anh ta dùng vải bị xé rách ở váy trói đôi tay đang vung vẩy lung tung lại.
“Cố Tây Từ, anh chỉ biết cậy mạnh thì tính là đàn ông gì chứ?”
Ánh mắt Cố Tây Từ lạnh đi, khóe miệng mơ hồ chất chứa ý lạnh mãnh liệt: “Tôi có phải đàn ông hay không, chẳng nhẽ nhưng năm nay cô không biết sao? Nếu như cô chưa ghi nhớ, được, ngay bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là đàn ông!”
Chương 215: Giữa bọn họ không có vuốt ve an ủi, chỉ có chiến tranh
Cằm dưới bị ngón tay thon dài của người đàn ông dùng sức bóp chặt, trên làn da trắng nõn bị hẳn lên những vết đỏ thẫm. Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả vào bên tai, khiến người ta run rẩy hoảng sợ.
Quý Tịnh mặt không đổi sắc nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng phía trên, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: “Đại đa số chỉ có những người đàn ông vô năng mới lựa chọn dùng bạo lực để chiếm hữu một người phụ nữ.”
Sắc mặt người đàn ông đã hung ác đến cực điểm rồi. Quý Tịnh biết, cho dù cô ấy có nói những lời dễ nghe thì anh ta cũng sẽ không buông tha cho mình. Anh ta muốn cường bạo thì vẫn cứ sẽ cường bạo như vậy, căn bản không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.
Đương nhiên, cô ấy cũng không cần. Giữa cô ấy và anh ta trước giờ chưa hề có sự vuốt ve an ủi, chỉ có chiến tranh.
Nhìn người đàn ông âm trầm, hận không thể bóp chết mình ngay lập tức thì Quý Tịnh híp đôi mắt cong cong như vầng trăng, cười nhàn nhạt: “Tổng giám đốc Cố đang tức giận vì điều gì? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”
“Cô nói không sai.” Anh ta âm u nhìn Quý Tịnh, bàn tay đang bóp cằm dưới của cô ấy càng tăng thêm sức lực: “Đối phó với loại phụ nữ không biết tốt xấu như cô chỉ có thể dùng bạo lực chống lại bạo lực.”
Nói xong thì hung hăng gặm cắn môi cô ấy.
Cũng không thèm quan tâm đến thương tích mà anh ta đã để lại trên thân thể của cô ấy tối qua, thoắt một cái liền hung hăng xuyên thật sâu vào trong cơ thể Quý Tịnh. Một cơn đau đớn đột nhiên ập đến, Quý Tịnh há miệng không chút thương xót cắn vào cơ bắp chắc chắn ở bả vai. Trong miệng xộc lên một mùi máu tanh như gỉ sắt nhưng dường như cô ấy không cảm thấy, anh ta làm cô ấy đau thì cô ấy cũng sẽ không để cho anh ta dễ chịu.
Trong lúc Qúy Tịnh và Cố Tây Từ vật lộn với nhau thì Đường Tâm Nhan đã lái xe đến đoàn phim. Cô vừa đỗ xe xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Mặc Trì Úy.
Trong suốt chặng đường lái xe từ khu biệt thự Thủy Vân Gian đến đây, đã có đến mấy lần cô thất thần, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ. Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi từ “Chồng yêu” cô mới ý thức được chính vì Mặc Trì Úy mà cảm xúc của cô mới bị rối loạn như vậy. Cắn môi, cô do dự khoảng chừng mười giây.
Không có tắt điện thoại mà trượt vào nút nhận cuộc gọi. Giọng nói trầm thấp trong trẻo của người đàn ông vang lên bên tai: “Bà Mặc.”
Đầu mũi Đường Tâm Nhan có chút chua xót. Thực sự chỉ mới hôm qua nghe được giọng nói của anh lúc anh và Kiều Phi Nhi nói chuyện với nhau nhưng cô lại cảm thấy dường như đã cách cả một thời gian dài rồi chưa được nghe thấy giọng nói ấy. Có lẽ khi tâm trạng của con người không thoải mái sẽ cảm thấy thời gian trôi đi cực kỳ chậm chạp.
Cắn môi, cô nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
“Hôm nay mấy giờ em tan làm? Anh tới đón em.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh dường như đang phả vào tai, khóe mắt cô lại ửng hồng. Cô rất muốn hỏi anh, anh cũng đã có con với Kiều Phi Nhi rồi còn tới đây đón cô làm gì nữa. Nhưng lời nói sắp ra tới miệng lại không thể nói tiếp được nữa.
Trong lòng vô cùng bức bách, cô chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Phượng Cừ lái một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ ngay bên cạnh xe của cô, lúc này cô mới nhớ ra, hai ngày trước Ninh Hoàn gửi thư mời cho cô, tối nay cô ấy sẽ tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền ở biển, muốn cô đưa theo Diệp Nhiễm cùng tới tham gia.
Vốn dĩ cô định chuẩn bị một món quà gửi cho cô ấy rồi về nhà nấu cơm cho Mặc Trì Úy nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết phải như vậy nữa.
“Tối nay em có việc khác rồi không thể chuẩn bị cơm tối cho anh, anh có thể ăn ở bên ngoài hoặc là tìm một người khác đi ăn cùng với anh.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, trong không gian yên tĩnh dường như cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh nặng thêm một chút: “Chuyện gì vậy?”
Bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan nắm chặt vô lăng, khóe miệng giương lên một đường cong tự giễu. Cô làm gì không kể việc lớn nhỏ, anh đều phải tra hỏi rõ ràng. Còn anh thì sao, chuyện gì cũng không muốn nói với cô. Kể cả nói với cô, cũng đều là những lời nói dối, lừa gạt. Đương nhiên, chuyện anh và Kiều Phi Nhi ở bên nhau, còn có một đứa con, hiển nhiên không có cách nào thẳng thắn với cô.
“Chuyện riêng, không tiện nói với anh.” Cô nhàn nhạt trả lời.
Chương 216: Scandal giữa cô và Phượng Cừ
Ngay khi cô nghĩ anh sẽ không nói nữa và cô định cúp máy, anh lại nhẹ nhàng nói: “Khi nào xong việc hãy gọi cho anh.”
Nhìn thấy Phượng Cừ đang tiến về phía mình, cô thản nhiên trả lời: “Có khả năng sẽ rất muộn, anh đi làm việc của anh, em đi cùng Diệp Nhiễm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô đẩy cửa xe, nhìn Phượng Cừ đẹp trai như tranh đứng trước xe, cô lễ phép chào hỏi: “Thầy Phượng.”
Phượng Cừ dù tuổi tác không lớn nhưng anh ấy đã là một diễn viên nổi tiếng và là hình mẫu đáng học hỏi trong lòng của Đường Tâm Nhan. Vì vậy gọi anh ấy một tiếng “thầy” cũng không quá.
Phượng Cừ đút tay vào túi quần và bướng bỉnh nhìn cô gái gọi mình là thầy giáo trước mặt.
Cô hầu như không thích trang điểm lắm, vào tổ thường thì đầu óc tươi tỉnh, sạch sẽ, không như những nữ diễn viên khác, không biến mình thành yêu quái thì không được ra ngoài.
“Gọi thầy gì cơ? Gọi tôi là anh Cừ giống như mọi người là được rồi.”
“Cái này…”
“Cái gì mà cái, mọi người đều ở trong một tổ diễn viên, bất kể trình độ như thế nào, mấy ngày nay tôi đều quan sát thấy màn trình diễn của cô rất tốt và rất có tiềm năng, có thể sẽ trở thành thế hệ nữ diễn viên mới trong tương lai ”
Nghe nói Phượng Cừ không bao giờ khen người ta một cách dễ dãi, miệng anh ấy tệ đến mức Đường Tâm Nhan hai ngày trước đã nghe anh ấy bình luận về Giang Na Nhi một cách tiêu cực.
Đường Tâm Nhan rất phấn khích và vui mừng khi nhận được sự đánh giá cao như vậy từ một người khó tính như Phượng Cừ nên đôi mắt đen trắng mơ màng của cô không khỏi cong lên: “Cảm ơn thầy Phượng đã khen ngợi.”
“Còn gọi là thầy?”
“À vâng, anh Cừ.”
Cả hai chờ chốc nữa có một cảnh kịch diễn với nhau, thế là cùng nhau bước vào đoàn phim, trên đường đi, thảo luận về kịch bản, nói cười rôm rả.
Đường Tâm Nhan là thế này, cho dù cô có giấu bao nhiêu tâm tư đi chăng nữa, chỉ cần liên quan đến công việc, cô sẽ dốc hết tâm sức để đặt chuyện cá nhân sang một bên.
Phóng viên nấp đằng xa đã bấm máy và chụp được cảnh cả hai đang nói cười vui vẻ vào ống kính.
Trong làng giải trí, việc bị paparazzi chụp lén là chuyện thường.
Vì vậy, khi Đường Tâm Nhan quay xong cảnh diễn của cô với Phượng Cừ, cô không ngạc nhiên khi thấy những bức ảnh nói cười của cô với Phượng Cừ được lan truyền trên mạng.
Những tin tức lá cải này, vài ngày là chìm xuống.
Một bệnh viện tư nhân.
Tiêu Dực gỡ băng gạc sau lưng Mặc Trì Úy kiểm tra vết thương, anh gật đầu: “Hồi phục không tệ, có thể xuất viện, nhưng mỗi ngày đều phải bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo.”
Nói xong, nhìn thấy Mặc Trì Úy mím chặt bờ môi mỏng của mình, đưa tay ra lay lay trước mắt: “Tổng giám đốc Mặc, anh trả lời tôi rồi à?”
Mặc Trì Úy vẫn im lặng như cũ.
“Không phải là bởi vì những scandal trên mạng giữa Tâm Nhan và nam diễn viên đẹp trai kia chứ?”
Khuôn mặt vô cảm như bức tượng điêu khắc của anh cuối cùng cũng có phản ứng, anh nheo mắt nhìn Tiêu Dực: “Scandal gì?”
Nhìn thấy phản ứng của anh, Tiêu Dực mỉm cười gãi gãi mái tóc ngắn của anh: “Cái này à, chỉ là chuyện phiếm.”
Mặc Trì Úy cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bấm vào trang Weibo mà anh đã tải xuống cách đây không lâu.
Ngay khi anh bấm vào xem, những thông tin nóng hổi về cô vợ bé bỏng của anh và nam diễn viên trẻ điển trai Phượng Cừ hiện lên đầu tiên. Nhấp vào bức ảnh, nhìn thấy hai người đang nói cười bên nhau, ánh mắt Mặc Trì Úy hiện lên vẻ âm trầm và u ám.
Dừng lại một trong những bức ảnh Đường Tâm Nhan nhìn Phượng Cừ và mỉm cười, cô nhìn anh ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đôi mắt tập trung và sáng rực khiến khuôn mặt anh dần dần trầm xuống.
Chương 217: Yến tiệc
Sau một ngày quay phim, Đường Tâm Nhan lấy điện thoại di động trong túi ra.
Vô thức xem qua hiển thị những cuộc gọi nhỡ.
Nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ trên đó, tim cô đập nhanh hơn. Nhanh chóng nhấp vào, một người là Quý Tịnh và cuộc gọi còn lại là của Phó Tư Thần. Một nỗi mất mát khôn tả tràn ngập lồng ngực cô.
Cô thầm lắc đầu chế giễu.
Anh đã có Kiều Phi Nhi và còn có cả con rồi, làm sao anh có thể quan tâm đến cô được nữa?
Mím môi, cô không gọi lại cho Phó Tư Thần mà gọi lại cho Quý Tịnh.
Quý Tịnh nói rằng cô ấy không được khỏe, vì vậy cô ấy sẽ không đến dự tiệc sinh nhật ở Ninh Hoàn tối nay và nhờ Đường Tâm Nhan gửi dùm cho cô ấy một bao lì xì.
Sau khi ra khỏi đoàn phim, Đường Tâm Nhan hơi bơ phờ, Diệp Nhiễm cười nói với cô nhưng cô không đáp lại nhiều. Rõ ràng biết rằng mình không nên quá buồn phiền, nhưng cô lại không muốn nói, cũng không muốn cười. Cảm thấy làm gì cũng không có tinh thần.
Một góc trái tim có chút trống vắng.
Sau khi lên xe, Đường Tâm Nhan nổ máy, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không lái xe đi được.
Cô chán nản đập tay lái. Chiếc xe này cũng không biết bị làm sao, gần đây luôn xảy ra vấn đề.
Phượng Cừ đang định lên xe, thấy xe Đường Tâm Nhan không rời đi thì lại gõ cửa sổ.
Đường Tâm Nhan hạ cửa kính xe xuống, nhìn Phượng Cừ đầy mê hoặc dưới ánh mặt trời lặn: “Anh Cừ.”
“Cô và Diệp Nhiễm ngồi xe của tôi đi.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Diệp Nhiễm: “Được rồi, có thể ngồi trên xe của vua màn ảnh, thật là vinh dự.”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến vụ bê bối bị tung lên mạng hôm nay, cô do dự: “Truyền thông sẽ lại tung tin đồn thất thiệt?”
“Ngồi đi, sợ cái gì? Chúng ta cùng đoàn phim. Nếu cố tình giữ khoảng cách, giới truyền thông sẽ cho rằng chúng ta đang cố ý né tránh nghi ngờ.”
Đường Tâm Nhan cảm thấy những gì anh ấy nói có vẻ hợp lý. Hơn nữa, công ty Phượng Cừ đã làm rõ rằng anh ấy và cô chỉ là quan hệ bạn bè và đồng nghiệp.
Có nhiều tin đồn trên mạng nói rằng Phượng Cừ có một tính khí kỳ lạ, bạo lực và khó hòa đồng nhưng Đường Tâm Nhan không nghĩ như thế. Trên đường đi, anh ấy đối xử với người khác bằng sự nhiệt tình và hài hước theo cách của mình, cô và Diệp Nhiễm sẽ cảm thấy thích thú với những lời nói của anh ấy.
Lộ trình hơn bốn mươi phút, vốn không cảm thấy chậm, ngược lại rất nhanh.
Xe chạy ra bãi biển.
Cả ba người lần lượt bước vào du thuyền sang trọng ở Ninh Hoàn để dự tiệc sinh nhật.
Khung cảnh tiệc được trang trí theo chủ đề màu hồng, ánh sáng pha lê trong mơ, nhân viên phục vụ mặc trang phục hoạt hình dễ thương, khách mời cũng ăn mặc giản dị, không có trang phục tiệc bình thường nhưng thật ấm áp và thú vị, thoải mái và dễ chịu.
Ngay khi Phượng Cừ bước vào, anh ấy đã được săn đón nhiệt tình.
Đường Tâm Nhan chào một số đạo diễn và ngôi sao mà cô biết và đứng sang một bên với một ly rượu ở trên tay.
So với sự bình tĩnh của Đường Tâm Nhan, Diệp Nhiễm quá phấn khích khi nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng tầm cỡ trong sảnh tiệc.
Đường Tâm Nhan đi được một lúc, bỗng nhiên có tiếng náo động ở lối vào sảnh tiệc. Đường Tâm Nhan dõi theo hướng đó và nhìn thấy Kiều Phi Nhi bước vào cùng với đôi giày cao gót mũi nhọn và một chiếc váy sequin đen nhỏ.
Đôi môi đỏ rực, mái tóc dài bay bay, lớp trang điểm dày trên gương mặt non nớt tuy còn trẻ nhưng phong cách khác hẳn.
Đường Tâm Nhan chưa từng tiếp xúc với Kiều Phi Nhi nên cô vốn dĩ không quan tâm đến chuyện của cô ta, nhưng sau khi nghe được cuộc trò chuyện của cô ta với Mặc Trì Úy ngày hôm qua, cô bất giác chú ý đến cô ta hơn.
Suy cho cùng, sự nhạy cảm của phụ nữ với các đối thủ cũng giống như thiên tính.
Khi Kiều Phi Nhi bước vào, dĩ nhiên là cô ta thu hút rất nhiều sự chú ý của những người khác giới.
Có một người đàn ông muốn uống một ly với cô ta nhưng cô ta không quan tâm đến người đó mà chỉ ngồi trên ghế sô pha và nhìn xuống điện thoại.
Chương 218
Đường Tâm Nhan nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang nở nụ cười của Kiều Phi Nhi thì đồng tử hơi co lại.
Kiều Phi Nhi đang nhắn tin cho Mặc Trì Úy sao?
Hai người họ nói đến cái gì rồi, lại có thể khiến Kiều Phi Nhi, người được mệnh danh là “Người đẹp lạnh lùng” trong làng giải trí nở nụ cười hạnh phúc đến vậy?
Lắc lắc đầu, Đường Tâm Nhan khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa. Nếu như Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi thực sự có con rồi, cô sẽ tuyệt đối không tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Nhưng mà nghĩ đến bản thân phải trong đoạn thời gian ngắn ly hôn, cô cảm thấy rất buồn và rất nực cười.
Nhấp một ngụm sâm banh, Đường Tâm Nhan cầm chiếc cốc đi về phía boong tàu. Chống một tay lên lan can, cô nhìn vào mặt nước tối đen không thấy đáy, vẻ mặt sững sờ.
“Ở đây nghĩ cái gì đó, tôi còn đang định mời em khiêu vũ đây.”
Đột nhiên giọng nói ngọt ngào và quyến rũ như đàn Cello của Phượng Cừ truyền đến bên tai cô, Đường Tâm Nhan nghiêng người nhìn anh ấy: “Cũng may là tôi đã đi ra ngoài rồi, nếu không, những người phụ nữ hâm mộ anh còn hận vì không được xé xác tôi được ấy chứ.”
Phượng Cừ nhướng mày: “Không sợ, bọn họ xé xác em thì tôi xé xác bọn họ.” Vừa nói, môi vừa mấp máy: “Nhưng mà em thật sự vẫn không giống với bọn họ, bọn họ nhìn thấy tôi thì cô nào cô nấy đều muốn vồ tới, em lại đến một chút phản ứng cũng không có? Không bằng hôm khác tôi yêu cầu biên kịch thêm một nụ hôn trong kịch bản?”
Đường Tâm Nhan biết Phượng Cừ nói đùa nên cũng không có để ý, khóe môi cô cong lên: “Nghe nói từ lúc vào nghề tới nay, anh chưa từng có nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh. Tôi không dám nhận “nụ hôn đầu trên màn ảnh” quý giá này của anh đâu, đến lúc đó những fan hâm mộ điên cuồng của anh không đến nhà xé xác tôi mới lạ.”
“Ha ha ha…” Phượng Cừ nghiêng khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đến trước mặt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ chớp mắt đầy quyến rũ: “Hay là bây giờ tôi trao nụ hôn đầu này cho em luôn?”
Phượng Cừ và Mặc Trì Úy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, người kia là ngỗ ngược, ở mi tâm và đôi mắt hiện lên sự kiêu ngạo, trong khi người này lại toát lên vẻ đẹp trai, lãnh đạm, điềm tĩnh giống như một thanh kiếm không có vỏ, vô cùng lạnh lẽo, thực tế còn sắc lạnh và vô tình hơn thanh kiếm.
Đường Tâm Nhan vừa định nói không, thì đột nhiên có một cảm giác trào dâng trong người cô, như phản xạ có điều kiện, cô bất giác quay đầu lại.
Nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Mặc Trì Úy thế nào lại xuất hiện ở đây?
Có vẻ như anh từ một sự kiện quan trọng nào đó đi đến đây, trên người mặc một bộ vest vô cùng sang trọng, loại vải được thiết kế riêng tôn lên dáng người cao ráo, bộ vest đen cùng với áo sơ mi trắng và cà vạt sọc xanh đậm, trên ngực trái là một chiếc khăn được gấp gọn gàng, chiếc túi được thiết kế một cách tỉ mỉ.
Đường Tâm Nhan không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây nhưng khi nghĩ tới Kiều Phi Nhi, trái tim đập rộn ràng của cô dần hạ xuống.
Lúc nãy Kiều Phi Nhi gửi tin nhắn, có lẽ là muốn anh qua đây cùng cô ấy chăng…
Mặc Trì Úy nhìn cô chăm chăm với đôi mắt đen như mực và vô cùng sắc bén trong vài giây, sau đó xoay người rời đi.
Đường Tâm Nhan xoa xoa mũi, cảm thấy anh có chút hiểu lầm điều gì đó.
Rõ ràng người không vui là cô, anh ở đó bày ra vẻ mặt gì cơ chứ. Cô còn cảm thấy tủi thân nữa.
Tuy rằng cuộc hôn nhân của cô và anh không xuất phát từ tình yêu nhưng dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của anh, anh lại chạy đến Ninh Hoàn tìm tình nhân là có ý gì?
Phượng Cừ nhin thấy vẻ mặt của Đường Tâm Nhan thì vuốt vuốt cằm, vẻ mặt trầm ngâm: “Em và Tổng giám đốc Mặc có chuyện gì vậy?”
“Hả?” Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi và anh ấy không có gì đâu.”
Chương 219: Bị đè lên bệ rửa mặt
Đường Tâm Nhạc bị Phượng Cừ nói đến đỏ mặt tía tai.
Biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Cô rõ ràng đã kiềm chế nét mặt của mình, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đến đây, Phượng Cừ làm sao mà nhìn ra được chứ?
Như là nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Phượng Cừ hất cằm lên chỉ về hướng Mặc Trì Úy: “Tổng giám đốc Mặc sẽ không hiểu lầm chúng ta chứ? Cần tôi giải thích giúp em không?”
“Anh ấy không phải đến tìm tôi đâu, anh thực sự nghĩ nhiều rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt của cô hiện lên sự mất mát, Phượng Cừ không hỏi thêm câu nào nữa. Hai người hướng ra biển cả trò chuyện hồi lâu, Phượng Cừ bị một nhà sản xuất gọi qua bên đó.
Đường Tâm Nhạc quay trở lại sảng tiệc, định tìm Diệp Nhiễm để cùng đi về, nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Diệp Nhiễm đến góc nào đó để ngắm biển rồi hả?
Đường Tâm Nhạc lấy một ly nước hoa quả ngồi trên ghế sô pha trong khu vực sảnh chờ Diệp Nhiễm, mắt vô ý nhìn sang đôi nam nữ đang được chú ý trong sảnh tiệc.
Khi liếc nhìn một vài người đàn ông mặc vest, tinh thần cô hơi đơ lại. Còn chưa kịp thu ánh mắt lại, người đàn ông đang quay lưng đột nhiên quay lưng lại và nhìn về hướng cô.
Bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng, tỏa sáng dưới ánh đèn pha lê chói lọi, xa hoa khiến con người ta khó mà dời mắt đi chỗ khác.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ hồ của cô, sâu thẳm và u ám giống như giếng nước ngàn năm, bình lặng và nguy hiểm. Cô mím môi, định thu hồi ánh mắt nhưng anh đã trước một bước lần nữa quay đầu lại nói chuyện với những người xung quanh.
Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút mất mát.
Sau khi uống hết một ly nước trái cây, bụng dưới của Đường Tâm Nhạc có hơi đau.
Sau khi hỏi phục vụ rằng nhà vệ sinh ở tầng hai, cô bước lên. Đi vệ sinh xong, rửa tay, cô mở cửa ra, chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên có một bóng đen lao tới.
Đường Tâm Nhạc bị dọa, cả người lùi lại trong vô thức. Đợi khi cô kịp phản ứng lại, của nhà vệ sinh đã bị đẩy ra, ngay cả khóa cửa cũng bị rơi xuống.
Bữa tiệc ngày hôm nay có rất nhiều phóng viên đến chụp hình, nếu như Mặc Trì Úy bị chụp đúng lúc đột nhập vào nhà vệ sinh nữ, có lẽ ngày mai cô và anh sẽ xuất hiện lên trang nhất.
Cơ thể mảnh mai lùi lại cho đến khi chạm tới bệ rửa mặt. Cơ thể to lớn và lãnh đạm của người đàn ông tiến đến gần cô.
Nhà vệ sinh vốn chỉ dành cho một người, anh vừa bước vào, không gian dường như trở nên chật chội và không khí trở nên loãng hơn.
Đường Tâm Nhạc muốn thoát ra theo bản năng. Nhưng cô còn chưa bước được vài bước, người đàn ông đã siết chặt cổ tay cô. Anh hất mạnh, eo của cô bị đập xuống bệ rửa mặt, thắt lưng đau đến mức hít một hơi.
Vốn dĩ lúc đầu chỉ hơi tức giận với anh, nhưng bây giờ càng đau thì càng trở nên tức giận hơn.
“Mặc Trì Úy!”
Người đàn ông đột nhiên tiến đến gần cô, lồng ngực rắn chắc áp vào lồng ngực mềm mại của cô, cơ thể hai bên dính chặt vào nhau.
Đôi lông mi dài và mảnh của cô rung lên hai lần, ngước mắt lên nhìn chằm chằm người đàn ông có đôi mắt lạnh như băng như đang muốn nuốt chửng lấy cô.
Hai tay đặt lên bờ ngực rắn chắc, cố gắng đẩy anh ra, nhưng vẫn như một bức tượng không có bất kỳ sự di chuyển nào.
Anh mím chặt đôi môi sắc bén, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Không phải là nhìn thấy cô và Phượng Cừ nói chuyện với nhau trên boong tàu nên cảm thấy khó chịu với cô rồi chứ?
A, không lẽ chỉ có anh và Kiều Phi Nhi mới được phép mập mờ với nhau, còn cô không được phép nói chuyện với những nam diễn viên quá hai câu? Hơn nữa, cô và Phượng Cừ là vô cùng trong sạch, không có gì đáng xấu hổ cả. Không giống anh, rõ ràng không đi công tác, nói dối cô rồi đi hẹn hò với Kiều Phi Nhi ở một nhà hàng tây.
“Mặc Trì Úy, chỗ này là nhà vệ sinh nữ, anh muốn đi vệ sinh thì sang phòng kế bên.”
Chương 220: Hũ dấm chua vô cùng lớn (1)
Như không có nghe thấy cô nói, Mặc Trì Úy duỗi tay đẩy cô lên bệ rửa mặt.
Bằng cách này, cơ thể mảnh mai của cô được bao bọc giữa cánh tay anh.
Dưới ánh đèn, ánh mắt và hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, thậm chí không khí xung quanh dường như cũng đang trôi chậm lại.
Cô không dám nhìn lâu vào đôi mắt sâu sắc của anh, cô quay mặt đi nhưng giây tiếp theo, anh nắm lấy chiếc cằm của cô và anh bắt cô phải nhìn vào mắt mình.
“Đường Tâm Nhan, em đang tức giận với anh?” Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng lại là một câu ra lệnh.
Nhìn người đàn ông khiến người ta không thể hiểu được này, trái tim Đường Tâm Nhan rung động vô cùng kịch liệt.
Lúc này, anh khác xa với cái kiểu tán tỉnh cô và ăn chơi côn đồ của anh ngày xưa. Anh bây giờ nguy hiểm, sâu sắc và lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan cắn môi và định hỏi về mối quan hệ của anh với Kiều Phi Nhi thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Diệp Nhiễm gọi điện thoại hỏi cô khi nào thì về.
Nói chuyện với Diệp Nhiễm vài phút, cô ấy cúp máy và nhìn Mặc Trì Úy: “Đây là nhà vệ sinh nữ, sẽ có người vào bất cứ lúc nào, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh. Nếu như anh có thời gian, chúng ta có thể đợi lát nữa hẹn một chỗ khác nói chuyện.”
Cô biết rằng thay vì ôm nỗi khó chịu trong lòng, cô cũng có thể hỏi anh thật kỹ càng. Nếu anh với Kiều Phi Nhi thực sự có quan hệ gì đó, thì cô sẽ không trở thành kỳ đà cản mũi nữa.
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy mím chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn Đường Tâm Nhan mấy giây, không làm cô khó xử nữa, thân hình cao lớn lùi lại hai bước.
Đường Tâm Nhan cúi đầu, đi tới cửa nhà vệ sinh.
Cô nghe thấy tiếng nắp bật lửa phía sau lưng, cô biết rằng anh lại hút thuốc.
Cắn môi, nuốt lời muốn thuyết phục anh bớt hút thuốc quay lại vào miệng, và đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên nắm cửa.
Vừa kéo ra một đường nhỏ, người đàn ông châm thuốc dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bước tới, dùng lòng bàn tay to vỗ nhẹ vào khung cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa được đóng lại.
Trái tim của Đường Tâm Nhan đập thình thịch vì bị dọa.
Cô nhíu chặt mày, vừa định hỏi anh muốn làm gì, anh đột nhiên siết chặt cổ tay cô, xoay người cô lại, thân hình cao lớn áp sát vào người cô.
Tấm lưng mảnh mai của cô bị anh đập vào khung cửa một cách bất ngờ. Cô đập lưng vào tay nắm cửa, nước mắt tuôn rơi vì đau.
Tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông thô lỗ và u ám không thương xót cô tý nào, cô tức giận gầm gừ: “Mặc Trì Úy, anh đã đồng ý để em đi rồi, bây giờ anh lại muốn làm gì đây?”
Sự lừa dối, che giấu của anh, cô vẫn chưa tính toán.
Lòng bàn tay to không cầm điếu thuốc của Mặc Trì Úy siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, đột nhiên kéo cô vào lòng. Hai thân thể gắt gao áp vào nhau thật chặt, lồng ngực mềm mại bị anh bóp đến phát đau.
Cô trở nên xấu hổ hơn và mặt cô đỏ bừng.
“Mặc Trì Úy!”
“Lớn tiếng gọi tên anh như vậy, em muốn lôi kéo phóng viên lên đây sao?” Môi mỏng của anh chạm vào tai cô giống như một con quỷ, giọng nói trầm thấp, nguy hiểm.
Tai vốn là nơi nhạy cảm nhất của Đường Tâm Nhan, khi anh nói, hơi thở nóng rực tràn vào, cô đờ ra và nổi trên một lớp da mờ khiến cô không khỏi nổi da gà.
“Em đã nói rằng em không muốn nói chuyện với anh ở nơi này.” Cô quằn quại và vùng vẫy trong vòng tay anh và ngửa mặt lên.
Anh mạnh hơn cô rất nhiều, và nếu anh không chịu buông tay, cô không thể thoát khỏi vòng tay của anh. Cô luôn biết rằng người đàn ông này trông lịch lãm và điềm đạm nhưng thực chất lại độc đoán và mạnh mẽ đến tận xương tủy.
“Sau này em không được phép đến gần Phượng Cừ như vậy.” Anh nhìn vào mắt cô, tối đến mức có thể chảy ra mực.
Thời gian trước đây, lúc hai người vừa quen biết, anh biểu hiện ra ngoài rằng anh vô cùng thích thú với thân thể của cô, thậm chí còn muốn cô dùng tay giúp anh… Có lẽ do cô từ chối anh quá nhiều lần nên đã khiến cho anh mất đi kiên nhẫn. Vì thế nên anh mới không kìm được mà ra ngoài tìm nữ minh tinh khác trẻ trung hơn cô, có cá tính hơn cô. Người ta mới vừa tròn mười tám tuổi, anh lại thực sự có thể xuống tay.
Đường Tâm Nhan thu lại tầm nhìn ở bên ngoài cửa sổ xe, cô nằm bỏ trên vô lăng, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đang ửng hồng lại. Đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, lồng ngực cũng có chút bí bách và khó chịu nhưng suy cho cùng cũng vẫn tốt, không quá đau đớn.
Đường Tâm Nhan ngồi trong xe một lúc lâu, cho nên nửa tiếng đồng hồ sau cô nhìn thấy Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi che chắn kín đáo một trước một sau bước ra khỏi nhà hàng. Thậm chí cô còn có chút kích động muốn đi đến trước đó. Nhưng bước lên đó rồi cô lại có thể làm cái gì?
Cuộc hôn nhân giữa cô và Mặc Trì Úy căn bản không được xây dựng dựa trên nền tảng tình yêu và trách nhiệm. Kể cả anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài vậy thì cô lại có tư cách gì mà đi quản lý anh cơ chứ? Với lại, tính nguyên tắc của con người cô từ trước tới nay đều rất mạnh, đàn ông đã bị người phụ nữ khác chạm vào cô cũng sẽ không tiếp tục nuối tiếc.
Nhắm chặt mắt rồi lại mở ra một lần nữa, sự dửng dưng và bình tĩnh đã được phục hồi lại. Nhưng tuy rằng trên mặt không thể nhìn ra sơ hở nhưng trong hơi thở của cô vẫn còn xuất hiện dấu vết hỗn loạn. Không phải cô thực sự không để ý mà là do bản thân cô ép buộc mình phải giả vờ không để ý.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, Đường Tâm Nhan khởi động xe, chuẩn bị rời đi thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy là điện thoại của Quý Tịnh, Đường Tâm Nhan lập tức trượt nút nhận cuộc gọi.
“Chị Quý, chị không sao chứ…”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói xong thì giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông ở đầu dây bên kia liền truyền tới: “Biệt thự số 5 Thủy Vân Gian.”
Đường Tâm Nhan ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại đã bị đầu dây bên kia tắt mất. Người vừa này nói chuyện điện thoại với cô là Cố Tây Từ sao? Anh ta sẽ không độc ác hành hạ Quý Tịnh đó chứ? Quay đầu xe, cô đạp ga phóng nhanh đến khu biệt thự đắt nhất, xa hoa nhất ở An Thành – Thủy Vân Gian.
Có lẽ do đã được Cố Tây Từ thông báo trước, lúc Đường Tâm Nhan vừa báo tên thì người bảo an không nói hai lời liền để cho cô đi vào. Đỗ xe xong, Đường Tâm Nhan ấn chuông cửa. Một cô giúp việc ra mở cửa.
“Cô là cô Đường phải không? Trước khi cậu chủ rời đi đã nói rằng cô sẽ tới, cậu ấy muốn cô khuyên cô Quý ăn chút gì đó sau đó ở lại đây cùng với cô ấy.”
“Chị Quý sao thế?”
“Cái này…” Người giúp việc muốn nói lại thôi: “Việc của cậu chủ, phận người làm chúng tôi không thể nói nhiều.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy đồ ăn mà người giúp việc đã chuẩn bị, đi tới phòng ngủ trên lầu.
Đẩy cánh cửa ra, nhìn thấy Quý Tịnh quần áo trên người không đủ che thân, những dấu đỏ hồng rải rác khắp nơi trên làn da trắng như tuyết của cô ấy khiến ánh mắt của Đường Tâm Nhan cứng lại. Những dấu đỏ, ngoài vết hôn còn có những dấu vết bị thắt lưng quất vào người.
Đường Tâm Nhan bỏ đĩa thức ăn ở trên tay xuống, bước những bước lớn đi về phía Quý Tịnh nằm cuộn lại trên giường, không hề động đậy. Ở dưới khoảng cách gần như vậy, những vết đỏ kia càng khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.
“Chị Quý, chị không sao chứ?” Đầu lông mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại, cô rút vài tờ khăn giấy giúp Quý Tịnh lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt: “Là do anh Cố đánh đúng không?”
Quen biết Quý Tịnh đã mấy năm nay, cảm giác mà cô ấy cho cô trước giờ đều là ấn tượng về một người phụ nữ giỏi giang, thông minh lanh lợi, dường như không hề có bất cứ khó khăn nào có thể chèn ép được cô ấy vậy. Kiểu tình huống như bây giờ có cho cô nghĩ cô cũng không thể nghĩ ra.
“Chị Quý, sao chị lại không nói gì vậy? Em là Tâm Nhan đây, em đến đây cùng với chị này.”
Nhìn thấy Quý Tịnh giống như một bức tượng gỗ không có linh hồn, trong mắt Đường Tâm Nhan cũng ứa ra một tầng hơi nước. Cô ôm lấy bả vai thon gầy của Quý Tịnh: “Em biết bây giờ chị rất khó chịu, chị nói ra đi, nói ra rồi có lẽ trong lòng sẽ đỡ hơn một chút.”
Chương 212: Thương tâm (3)
Trước đây khi Đường Tâm Nhan chưa rút khỏi giới giải trí, vẫn còn là nghệ sĩ dưới trướng của Quý Tịnh, cô đã từng tò mò, một người phụ nữ mạnh mẽ như Quý Tịnh, trong tương lai sẽ phù hợp với một người đàn ông như thế nào? Cô ấy mạnh mẽ như vậy, có lẽ sẽ phù hợp với một người đàn ông dịu dàng nho nhã, quan tâm lo lắng và bao dung cho cô ấy. Nhưng cô nào có thể ngờ, người đàn ông đó lại là người vô cùng máu lạnh, vô tình trên thương trường – Cố Tây Từ. Anh ta không chỉ máu lạnh mà còn có xu hướng bạo lực, thế mà lại có thể đánh Quý Tịnh ra thành cái bộ dạng này. Đặt lên so sánh thì có lẽ Mặc Trì Úy vẫn tốt hơn anh ta gấp nhiều lần. Mặc dù hai người bọn họ đều lăng nhăng như nhau nhưng ít nhất, Mặc Trì Úy sẽ không có khuynh hướng bạo lực với cô.
Đường Tâm Nhan an ủi Quý Tịnh một hồi lâu cô ấy mới có chút phản ứng, đôi mắt không có tiêu cự bây giờ mới dần dần nhìn về phía cô.
Cô ấy mấp máy mở đôi môi khô khốc không chút máu, mở miệng nói chuyện với giọng nói khản đặc: “Chị đề nghị chia tay với anh ta, anh ta không đồng ý… Tâm Nhan, chị không biết phải làm sao, anh ta giống như ma quỷ, không chịu yêu chị, cũng không chịu tha cho chị, ngày đêm đều hành hạ chị… Thật ra Quý Tịnh bề ngoài mạnh mẽ, lợi hại mà mọi người nhìn thấy chỉ là lớp bảo hộ của cô ấy mà thôi, nội tâm của cô ấy đã bị mục nát đến mức không chịu nổi rồi…”
“Chị Quý, những năm nay, đều là một mình chị khổ cực chống đỡ sao?”
Theo như cô được biết thì bố mẹ của Quý Tịnh đều đã ly hôn từ rất lâu rồi, một mình cô ấy phải chăm sóc người mẹ yếu ớt nhiều bệnh tật, còn mang theo hai đứa em nhỏ chưa hiểu chuyện, mười tám tuổi đã phải ra ngoài làm ăn, trên vai phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề.
Quý Tịnh gật đầu, đôi môi trắng bệch ngập ngừng: “Nghệ sĩ dưới tay chị rất nhiều nhưng lại không có lấy một người mà chị có thể tâm sự.”
“Sau này có điều gì đau khổ cứ nói với em, em tình nguyện tâm sự với chị.”
Quý Tịnh nhìn đôi mắt đỏ hồng của Đường Tâm Nhan, cô ấy gật đầu: “Em là một trong số những nghệ sĩ chị từng dẫn dắt, là người lương thiện nhất, biết giúp người khác giữ những bí mật mà họ tâm sự với em, chị không cần lo lắng em sẽ đâm chị một nhát ở sau lưng.”
“Vâng, em sẽ không như vậy đâu.”
Đỡ Quý Tịnh từ trên giường ngồi dậy, Đường Tâm Nhan bưng bát cháo, từng ngụm từng ngụm nhỏ đút cho cô ấy ăn.
Tinh thần của Quý Tịnh không được tốt, ăn được một nửa bát cháo thì ngủ thiếp đi. Đường Tâm Nhan dùng khăn thấm một chút nước ấm giúp cô ấy lau mặt và tay.
Sợ Quý Tịnh lại xảy ra chuyện gì nên Đường Tâm Nhan không rời đi mà ngồi trên ghế sô pha, cuộn tròn người lại, ngồi ngây ngốc. Trong đầu bất giác lại nhớ lại cảnh tượng Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi ở bên nhau.
Kiều Phi Nhi đã mang thai, nếu như bọn họ thay đổi chủ ý lại muốn sinh đứa trẻ ra thì chắc chắn Mặc Trì Úy sẽ chịu trách nhiệm với Kiều Phi Nhi và đứa trẻ đó. Cô sẽ không đi tranh giành hoặc là đi cướp lại đâu, nếu như Mặc Trì Úy muốn đề nghị ly hôn cô chắc chắn sẽ đồng ý. Chỉ là trong lòng vẫn còn có chút chua xót và bức bối không thể giải tỏa được. Có lẽ là do thời gian gần đây Mặc Trì Úy đối xử với cô quá tốt.
Đua xe, ôm cô nhảy xuống vách núi, giúp cô tìm bác sĩ James, cùng cô chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật… Một việc rồi lại tiếp một việc khiến cho cô cảm thấy vừa ấm áp vừa cảm động. Cho nên mới dẫn đến việc cô quên mất rằng hai người không phải kết hôn với nhau vì tình yêu.
Khóe miệng giương lên một nụ cười tự giễu nhàn nhạt, loại người như cô ấy à, chính là điển hình cho việc người ta vừa đối xử tốt với mình một chút liền quên đi đau đớn, vẫn luôn không biết nhìn người.
Dựa vào sô pha nghĩ ngợi một lúc rồi ngủ quên lúc nào không hay, cô ngáp một cái, đang chuẩn bị chợp mắt thêm một lúc thì tin nhắn điện thoại đột nhiên được gửi tới.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn màn hình. Là tin nhắn đến từ “Chồng yêu” của cô gửi tới: “Tối mai đón em về Cẩm Tú Viên, chúng ta cùng nhau vào bếp.”
Nếu như hôm nay không nhìn thấy anh và Kiều Phi Nhi, không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ thì khi nhìn thấy tin nhắn này của anh có lẽ cô sẽ rất vui vẻ và chờ đợi. Nhưng hiện giờ, cô chỉ cảm thấy châm biếm và bối rối. Anh lượn quanh hai người phụ nữ mà không cảm thấy mệt mỏi sao?
Chương 213: Nhà nào, nơi này chính là nhà của em
Đường Tâm Nhan buông điện thoại xuống, hai tay ôm lấy đầu gối ngồi cuộn tròn lại trên ghế sô pha. Rõ ràng là vẫn chưa tới mùa đông, nhiệt độ trong phòng cũng vừa tầm nhưng cô lại cảm thấy có chút lạnh.
Ngước mắt, nhìn Quý Tịnh nằm trên giường, tuy cô ấy đã ngủ thiếp đi nhưng vẫn luôn thút thít, trong lòng càng thêm ngột ngạt. Phụ nữ có mạnh mẽ đến như thế nào thì một khi gặp phải vấn đề trong chuyện tình cảm cũng sẽ trở nên nhạy cảm và yếu đuối.
Cô đồng cảm với Quý Tịnh và cũng đồng cảm với chính mình.
Đường Tâm Nhan không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào, lúc tỉnh lại, trên bầu trời đã xuất hiện những vệt màu trắng bạc. Trên người được đắp thêm một chiếc chăn mỏng.
Mở to đôi mắt vẫn còn đang ngơ ngác, đầu óc mờ mịt nhìn trần nhà xa hoa lại xa lạ, qua một lúc lâu cô mới nhớ ra tối qua cô ở biệt thự của Cố Tây Từ ngủ thiếp đi. Nghĩ tới Quý Tịnh, đột nhiên cô từ trên ghế sô pha ngồi bật dậy.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, chiếc ga trải giường được trải phẳng phiu, gọn gàng không có một chút nhăn nhúm nào, giống như chưa từng có ai nằm ngủ vậy.
Quý Tịnh dậy sớm như thế sao? Sau khi Đường Tâm Nhan gấp gọn chăn lại thì vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng ngủ. Lúc đi tới phòng khách, cô ngửi thấy một mùi cháo thoang thoảng từ bếp bay ra ngoài. Đi về phía mùi thơm bay tới, cách một tấm cửa kính nhìn thấy một người phụ nữ đang nấu bữa sáng trong phòng bếp.
Cô ấy mặc một chiếc tạp dề màu đen, chiếc váy ngắn cùng màu xẻ ngay ngắn ở sau đầu gối, mái tóc được búi lên cao. Sau một đêm nghỉ ngơi, Quý Tịnh đã khôi phục lại dáng vẻ giỏi giang, thông minh lanh lợi như cũ.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, Quý Tịnh ngoảnh lại nhìn cô cười: “Đợi một chút nữa là được ăn sáng rồi.”
Đường Tâm Nhan để ý ở biệt thự có rất nhiều người giúp việc nhưng mới sáng sớm mà Quý Tịnh đã tự mình xuống bếp, có lẽ là vì để cảm ơn cô tối qua đã ở lại đây cùng cô ấy.
Ăn xong bữa sáng, Đường Tâm Nhan phải nhanh chóng về đoàn phim nhưng cô lại rất lo lắng cho Quý Tịnh nên muốn bảo cô ấy cùng về đoàn phim với cô. Quý Tịnh đã sớm nhìn ra suy nghĩ của cô, cười lắc đầu: “Sáng nay chị phải giải quyết chút chuyện riêng, đợi buổi chiều sẽ đến đoàn phim thăm em và Phượng Cừ.”
Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Quý Tịnh đi lên tầng hai thu dọn hành lý của cô ấy. Cô ấy cũng đã ở trong căn biệt thự này một thời gian khá dài rồi.
Lúc vừa mới chuyển vào đây ở, nơi này đâu đâu cũng tràn ngập hơi thở lạnh lùng của người đàn ông đó, không có một chút hơi ấm nào. Sau đó là Quý Tịnh từng chút từng chút một biến nơi này trở thành một mái nhà ấm áp. Nhưng rất nhanh thôi, nơi đây sẽ đổi một nữ chủ nhân mới. À không, phải là hoan nghênh nữ chủ nhân mới của nó, còn cô ấy từ trước đến nay chưa từng là chủ nhân của nơi này.
Cô ấy mang những đồ vật thuộc về mình, đóng gói từng thứ từng thứ lại. Người giúp việc nhìn thấy hành động của cô ấy thì sốt sắng không biết phải làm sao nên lén lút gọi điện thoại cho Cố Tây Từ.
Những trang sức châu báu mà người đàn ông kia tặng cho cô ấy, mỗi thứ cô ấy đều cất gọn gàng, đặt trong ngăn kéo, không hề lấy đi bất kì thứ gì. Sau đó xách hai vali hành lý xuống lầu.
Vừa chuẩn bị ra ngoài, trong sân vang lên tiếng dừng xe. Quý Tịnh nhìn người giúp việc đang đứng ở một bên rũ mắt cúi đầu xuống. Mím môi, cô ấy lạnh lùng kiên quyết tiếp tục đi ra ngoài.
Ngoài cửa, người đàn ông mặc áo gió màu đen bước những bước lớn đang đi vào. Nhìn thấy hai vali hành lý to trong tay Quý Tịnh, trong ánh mắt tối đen sâu thăm thẳm của anh ta xoẹt qua một tia khát máu lạnh lùng.
“Đi đâu?” Giọng nói âm trầm lạnh lẽo không có chút hơi ấm nào vang lên.
Quý Tịnh dường như đã quá quen với thái độ như thế này của anh ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Về nhà.”
“Về nhà nào?” Cố Tây Từ cho người giúp việc lui ra ngoài, cả một căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ, anh ta tiến lên phía trước, nắm lấy cằm cô ấy thật chặt: “Nơi này chính là nhà của cô.”
Anh ta nhìn vào mắt Quý Tịnh, cay nghiệt và lạnh thấu xương. Dường như cô ấy không hề để ý đến sự đau đớn mà bàn tay to lớn của anh ta đang nắm cằm mình gây nên, biểu cảm của cô ấy vẫn bình tĩnh dửng dưng như bình thường, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười: “Cố Tây Từ, chẳng nhẽ anh không cảm thấy bản thân anh rất tham lam lại rất vô sỉ sao?”
Chương 214: Tôi sẽ cho em biết tôi có phải đàn ông không
Dường như cô ấy không hề để ý đến sự đau đớn mà bàn tay to lớn của anh ta đang nắm cằm mình gây nên, biểu cảm của cô ấy vẫn bình tĩnh dửng dưng như bình thường, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười: “Cố Tây Từ, chẳng nhẽ anh không cảm thấy bản thân anh rất tham lam lại rất vô sỉ sao?”
Cố Tây Từ nhìn người phụ nữ thông minh ưu tú trang điểm tỉ mỉ trước mắt, cô ấy rõ ràng chỉ mới hai mươi năm tuổi nhưng cả ngày lên mặt ông cụ non, cuộc sống như một bà già bảy tám mươi tuổi.
Không thích dạo phố, không thích cuộc sống về đêm ngoại trừ chuyện công việc, không thích làm nũng, không thích đùa giỡn. Làm bất kì chuyện gì đều làm theo khuôn phép cũ, có tình có lý, mỗi ngày đi làm cô ấy đều là người đi sớm nhất, tan làm về nhà cô ấy cũng là người về muộn nhất. Trong cuộc sống của Quý Tịnh có lẽ việc làm cô ấy có hứng thú nhất đó chính là vùi đầu vào công việc. Vì thế trong lúc chung sống, bất kể anh ta hành hạ cô ấy như thế nào, cô ấy đều sẽ không kêu đau, sẽ không kêu mệt càng sẽ không chịu khuất phục trước bất kỳ một ai cả.
Người phụ nữ cứng nhắc và nhàm chán như vậy, anh ta cũng không biết vì sao lại có thể giữ cô ấy bên mình đến tận bảy năm.
Cố Tây Từ bóp chặt xương cằm của Quý Tịnh, vuốt ve đôi môi đỏ mọng được tô lên màu đỏ hồng bột đậu của cô ấy, trong đôi mắt tối đen phát ra hơi thở u ám: “Quý Tịnh, năm đó là chính cô tự bán mình cho tôi, đừng quên là chúng ta đã ký khế ước mười năm. Nếu như tôi nhớ không lầm thì năm nay mới chỉ là năm thứ bảy nhỉ.”
Trái tim của Quý Tịnh không chịu kiểm soát mà thắt chặt lại, năm đó nếu như không phải đến bước đường cùng thì sao cô ấy có thể bán thân cho anh ta chứ?
“Cố Tây Từ, anh đã trở thành Tổng giám đốc của NE, sắp tới cũng phải cưới vợ yêu về nhà, anh còn giữ tôi ở lại làm gì? Chẳng lẽ anh không hận tôi, không căm ghét tôi nữa sao?”
Quý Tịnh vừa nói xong thì cánh tay bị anh ta độc ác túm chặt lấy. Anh ta kéo cô ấy quay vào phòng khách, hùng hổ đẩy ngã xuống sô pha.
Tiếp theo đó, thân hình cao lớn của anh ta đè lên người Quý Tịnh, đôi chân thon dài dễ như trở bàn tay áp chặt hai đầu gối của cô ấy, khuôn mặt lạnh lùng để lộ ra sự hung ác không thể che giấu: “Cô hại chết Tuyết Nhi, cô nói xem cả đời này của tôi sao có thể không hận cô chứ?”
Ngày trước Quý Tịnh cứ tưởng rằng Tuyết Nhi chỉ là em gái của anh ta, sau này cô ấy mới biết người đó cũng là người con gái mà anh ta không có được. Ha, có giải thích nhiều lần nữa, anh ta cũng sẽ không tin Quý Tịnh vô tội. Cứ mặc kệ cho anh ta hiểu lầm đi, đã trải qua nhiều năm như vậy, cô ấy cũng đã quen lâu rồi.
“Đã bảy năm rồi, Cố Tây Từ, tôi cứ tưởng rằng thù hận dù có sâu như thế nào cũng nên phai nhạt đi rồi chứ. Tại sao anh lại không chịu buông tay, là anh không nỡ để tôi đi sao?”
Cố Tây Từ cười lạnh, ánh mắt lạnh nhạt, sắc bén, rét lạnh, không có một chút độ ấm nào. Anh ta cúi đầu, cắn một cái vào dái tai trắng như ngọc của Quý Tịnh, giọng nói lạnh lẽo như quỷ Tu La bước lên từ địa ngục: “Không nỡ? Quý Tịnh, giữ cô ở bên cạnh chỉ là để tôi ngày đêm hành hạ cô.”
Người phụ nữ chết tiệt này, đi theo anh ta bảy năm rồi, tại sao có thể nói đi là đi, không hề có một chút lưu luyến nào. Đáng cười là, anh ta thế mà lại thực sự không nỡ. Cái loại cảm xúc này căn bản không nên xuất hiện trong con người của anh ta.
Nhìn ánh mắt Quý Tịnh bình tĩnh, trong mắt anh ta càng hiện lên vẻ lạnh lùng, bàn tay to lớn trực tiếp cho vào bên trong, từ dưới váy của cô ấy để thăm dò.
Ý thức được anh ta định làm gì, Quý Tịnh không ngừng vùng vẫy. Mấy năm gần đây, vì để không bị người khác ức hiếp, cô ấy đã lén lút đi học taekwondo, những người đàn ông bình thường bây giờ căn bản không phải là đối thủ của cô ấy nữa. Nhưng Cố Tây Từ thì khác, bất luận là cô ấy dùng chiêu thức gì anh ta cũng đều có thể nhẹ nhàng hóa giải từng cái một, đồng thời có thể trong một khoảng thời gian ngắn chế ngự ngược lại.
“Cố Tây Từ, giữa chúng ta kết thúc rồi.”
Đôi môi của anh ta lạnh lùng mím chặt lại, không nói chuyện, trong không gian yên tĩnh chỉ vang lên tiếng xoẹt, âm thanh chiếc váy bị xé rách. Tiếp theo, anh ta dùng vải bị xé rách ở váy trói đôi tay đang vung vẩy lung tung lại.
“Cố Tây Từ, anh chỉ biết cậy mạnh thì tính là đàn ông gì chứ?”
Ánh mắt Cố Tây Từ lạnh đi, khóe miệng mơ hồ chất chứa ý lạnh mãnh liệt: “Tôi có phải đàn ông hay không, chẳng nhẽ nhưng năm nay cô không biết sao? Nếu như cô chưa ghi nhớ, được, ngay bây giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào mới là đàn ông!”
Chương 215: Giữa bọn họ không có vuốt ve an ủi, chỉ có chiến tranh
Cằm dưới bị ngón tay thon dài của người đàn ông dùng sức bóp chặt, trên làn da trắng nõn bị hẳn lên những vết đỏ thẫm. Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả vào bên tai, khiến người ta run rẩy hoảng sợ.
Quý Tịnh mặt không đổi sắc nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng phía trên, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: “Đại đa số chỉ có những người đàn ông vô năng mới lựa chọn dùng bạo lực để chiếm hữu một người phụ nữ.”
Sắc mặt người đàn ông đã hung ác đến cực điểm rồi. Quý Tịnh biết, cho dù cô ấy có nói những lời dễ nghe thì anh ta cũng sẽ không buông tha cho mình. Anh ta muốn cường bạo thì vẫn cứ sẽ cường bạo như vậy, căn bản không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc.
Đương nhiên, cô ấy cũng không cần. Giữa cô ấy và anh ta trước giờ chưa hề có sự vuốt ve an ủi, chỉ có chiến tranh.
Nhìn người đàn ông âm trầm, hận không thể bóp chết mình ngay lập tức thì Quý Tịnh híp đôi mắt cong cong như vầng trăng, cười nhàn nhạt: “Tổng giám đốc Cố đang tức giận vì điều gì? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”
“Cô nói không sai.” Anh ta âm u nhìn Quý Tịnh, bàn tay đang bóp cằm dưới của cô ấy càng tăng thêm sức lực: “Đối phó với loại phụ nữ không biết tốt xấu như cô chỉ có thể dùng bạo lực chống lại bạo lực.”
Nói xong thì hung hăng gặm cắn môi cô ấy.
Cũng không thèm quan tâm đến thương tích mà anh ta đã để lại trên thân thể của cô ấy tối qua, thoắt một cái liền hung hăng xuyên thật sâu vào trong cơ thể Quý Tịnh. Một cơn đau đớn đột nhiên ập đến, Quý Tịnh há miệng không chút thương xót cắn vào cơ bắp chắc chắn ở bả vai. Trong miệng xộc lên một mùi máu tanh như gỉ sắt nhưng dường như cô ấy không cảm thấy, anh ta làm cô ấy đau thì cô ấy cũng sẽ không để cho anh ta dễ chịu.
Trong lúc Qúy Tịnh và Cố Tây Từ vật lộn với nhau thì Đường Tâm Nhan đã lái xe đến đoàn phim. Cô vừa đỗ xe xong thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Mặc Trì Úy.
Trong suốt chặng đường lái xe từ khu biệt thự Thủy Vân Gian đến đây, đã có đến mấy lần cô thất thần, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ. Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi từ “Chồng yêu” cô mới ý thức được chính vì Mặc Trì Úy mà cảm xúc của cô mới bị rối loạn như vậy. Cắn môi, cô do dự khoảng chừng mười giây.
Không có tắt điện thoại mà trượt vào nút nhận cuộc gọi. Giọng nói trầm thấp trong trẻo của người đàn ông vang lên bên tai: “Bà Mặc.”
Đầu mũi Đường Tâm Nhan có chút chua xót. Thực sự chỉ mới hôm qua nghe được giọng nói của anh lúc anh và Kiều Phi Nhi nói chuyện với nhau nhưng cô lại cảm thấy dường như đã cách cả một thời gian dài rồi chưa được nghe thấy giọng nói ấy. Có lẽ khi tâm trạng của con người không thoải mái sẽ cảm thấy thời gian trôi đi cực kỳ chậm chạp.
Cắn môi, cô nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
“Hôm nay mấy giờ em tan làm? Anh tới đón em.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh dường như đang phả vào tai, khóe mắt cô lại ửng hồng. Cô rất muốn hỏi anh, anh cũng đã có con với Kiều Phi Nhi rồi còn tới đây đón cô làm gì nữa. Nhưng lời nói sắp ra tới miệng lại không thể nói tiếp được nữa.
Trong lòng vô cùng bức bách, cô chớp chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Phượng Cừ lái một chiếc xe thể thao màu trắng đỗ ngay bên cạnh xe của cô, lúc này cô mới nhớ ra, hai ngày trước Ninh Hoàn gửi thư mời cho cô, tối nay cô ấy sẽ tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền ở biển, muốn cô đưa theo Diệp Nhiễm cùng tới tham gia.
Vốn dĩ cô định chuẩn bị một món quà gửi cho cô ấy rồi về nhà nấu cơm cho Mặc Trì Úy nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết phải như vậy nữa.
“Tối nay em có việc khác rồi không thể chuẩn bị cơm tối cho anh, anh có thể ăn ở bên ngoài hoặc là tìm một người khác đi ăn cùng với anh.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, trong không gian yên tĩnh dường như cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh nặng thêm một chút: “Chuyện gì vậy?”
Bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan nắm chặt vô lăng, khóe miệng giương lên một đường cong tự giễu. Cô làm gì không kể việc lớn nhỏ, anh đều phải tra hỏi rõ ràng. Còn anh thì sao, chuyện gì cũng không muốn nói với cô. Kể cả nói với cô, cũng đều là những lời nói dối, lừa gạt. Đương nhiên, chuyện anh và Kiều Phi Nhi ở bên nhau, còn có một đứa con, hiển nhiên không có cách nào thẳng thắn với cô.
“Chuyện riêng, không tiện nói với anh.” Cô nhàn nhạt trả lời.
Chương 216: Scandal giữa cô và Phượng Cừ
Ngay khi cô nghĩ anh sẽ không nói nữa và cô định cúp máy, anh lại nhẹ nhàng nói: “Khi nào xong việc hãy gọi cho anh.”
Nhìn thấy Phượng Cừ đang tiến về phía mình, cô thản nhiên trả lời: “Có khả năng sẽ rất muộn, anh đi làm việc của anh, em đi cùng Diệp Nhiễm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô đẩy cửa xe, nhìn Phượng Cừ đẹp trai như tranh đứng trước xe, cô lễ phép chào hỏi: “Thầy Phượng.”
Phượng Cừ dù tuổi tác không lớn nhưng anh ấy đã là một diễn viên nổi tiếng và là hình mẫu đáng học hỏi trong lòng của Đường Tâm Nhan. Vì vậy gọi anh ấy một tiếng “thầy” cũng không quá.
Phượng Cừ đút tay vào túi quần và bướng bỉnh nhìn cô gái gọi mình là thầy giáo trước mặt.
Cô hầu như không thích trang điểm lắm, vào tổ thường thì đầu óc tươi tỉnh, sạch sẽ, không như những nữ diễn viên khác, không biến mình thành yêu quái thì không được ra ngoài.
“Gọi thầy gì cơ? Gọi tôi là anh Cừ giống như mọi người là được rồi.”
“Cái này…”
“Cái gì mà cái, mọi người đều ở trong một tổ diễn viên, bất kể trình độ như thế nào, mấy ngày nay tôi đều quan sát thấy màn trình diễn của cô rất tốt và rất có tiềm năng, có thể sẽ trở thành thế hệ nữ diễn viên mới trong tương lai ”
Nghe nói Phượng Cừ không bao giờ khen người ta một cách dễ dãi, miệng anh ấy tệ đến mức Đường Tâm Nhan hai ngày trước đã nghe anh ấy bình luận về Giang Na Nhi một cách tiêu cực.
Đường Tâm Nhan rất phấn khích và vui mừng khi nhận được sự đánh giá cao như vậy từ một người khó tính như Phượng Cừ nên đôi mắt đen trắng mơ màng của cô không khỏi cong lên: “Cảm ơn thầy Phượng đã khen ngợi.”
“Còn gọi là thầy?”
“À vâng, anh Cừ.”
Cả hai chờ chốc nữa có một cảnh kịch diễn với nhau, thế là cùng nhau bước vào đoàn phim, trên đường đi, thảo luận về kịch bản, nói cười rôm rả.
Đường Tâm Nhan là thế này, cho dù cô có giấu bao nhiêu tâm tư đi chăng nữa, chỉ cần liên quan đến công việc, cô sẽ dốc hết tâm sức để đặt chuyện cá nhân sang một bên.
Phóng viên nấp đằng xa đã bấm máy và chụp được cảnh cả hai đang nói cười vui vẻ vào ống kính.
Trong làng giải trí, việc bị paparazzi chụp lén là chuyện thường.
Vì vậy, khi Đường Tâm Nhan quay xong cảnh diễn của cô với Phượng Cừ, cô không ngạc nhiên khi thấy những bức ảnh nói cười của cô với Phượng Cừ được lan truyền trên mạng.
Những tin tức lá cải này, vài ngày là chìm xuống.
Một bệnh viện tư nhân.
Tiêu Dực gỡ băng gạc sau lưng Mặc Trì Úy kiểm tra vết thương, anh gật đầu: “Hồi phục không tệ, có thể xuất viện, nhưng mỗi ngày đều phải bôi thuốc, nếu không sẽ để lại sẹo.”
Nói xong, nhìn thấy Mặc Trì Úy mím chặt bờ môi mỏng của mình, đưa tay ra lay lay trước mắt: “Tổng giám đốc Mặc, anh trả lời tôi rồi à?”
Mặc Trì Úy vẫn im lặng như cũ.
“Không phải là bởi vì những scandal trên mạng giữa Tâm Nhan và nam diễn viên đẹp trai kia chứ?”
Khuôn mặt vô cảm như bức tượng điêu khắc của anh cuối cùng cũng có phản ứng, anh nheo mắt nhìn Tiêu Dực: “Scandal gì?”
Nhìn thấy phản ứng của anh, Tiêu Dực mỉm cười gãi gãi mái tóc ngắn của anh: “Cái này à, chỉ là chuyện phiếm.”
Mặc Trì Úy cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bấm vào trang Weibo mà anh đã tải xuống cách đây không lâu.
Ngay khi anh bấm vào xem, những thông tin nóng hổi về cô vợ bé bỏng của anh và nam diễn viên trẻ điển trai Phượng Cừ hiện lên đầu tiên. Nhấp vào bức ảnh, nhìn thấy hai người đang nói cười bên nhau, ánh mắt Mặc Trì Úy hiện lên vẻ âm trầm và u ám.
Dừng lại một trong những bức ảnh Đường Tâm Nhan nhìn Phượng Cừ và mỉm cười, cô nhìn anh ấy bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đôi mắt tập trung và sáng rực khiến khuôn mặt anh dần dần trầm xuống.
Chương 217: Yến tiệc
Sau một ngày quay phim, Đường Tâm Nhan lấy điện thoại di động trong túi ra.
Vô thức xem qua hiển thị những cuộc gọi nhỡ.
Nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ trên đó, tim cô đập nhanh hơn. Nhanh chóng nhấp vào, một người là Quý Tịnh và cuộc gọi còn lại là của Phó Tư Thần. Một nỗi mất mát khôn tả tràn ngập lồng ngực cô.
Cô thầm lắc đầu chế giễu.
Anh đã có Kiều Phi Nhi và còn có cả con rồi, làm sao anh có thể quan tâm đến cô được nữa?
Mím môi, cô không gọi lại cho Phó Tư Thần mà gọi lại cho Quý Tịnh.
Quý Tịnh nói rằng cô ấy không được khỏe, vì vậy cô ấy sẽ không đến dự tiệc sinh nhật ở Ninh Hoàn tối nay và nhờ Đường Tâm Nhan gửi dùm cho cô ấy một bao lì xì.
Sau khi ra khỏi đoàn phim, Đường Tâm Nhan hơi bơ phờ, Diệp Nhiễm cười nói với cô nhưng cô không đáp lại nhiều. Rõ ràng biết rằng mình không nên quá buồn phiền, nhưng cô lại không muốn nói, cũng không muốn cười. Cảm thấy làm gì cũng không có tinh thần.
Một góc trái tim có chút trống vắng.
Sau khi lên xe, Đường Tâm Nhan nổ máy, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không lái xe đi được.
Cô chán nản đập tay lái. Chiếc xe này cũng không biết bị làm sao, gần đây luôn xảy ra vấn đề.
Phượng Cừ đang định lên xe, thấy xe Đường Tâm Nhan không rời đi thì lại gõ cửa sổ.
Đường Tâm Nhan hạ cửa kính xe xuống, nhìn Phượng Cừ đầy mê hoặc dưới ánh mặt trời lặn: “Anh Cừ.”
“Cô và Diệp Nhiễm ngồi xe của tôi đi.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Diệp Nhiễm: “Được rồi, có thể ngồi trên xe của vua màn ảnh, thật là vinh dự.”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến vụ bê bối bị tung lên mạng hôm nay, cô do dự: “Truyền thông sẽ lại tung tin đồn thất thiệt?”
“Ngồi đi, sợ cái gì? Chúng ta cùng đoàn phim. Nếu cố tình giữ khoảng cách, giới truyền thông sẽ cho rằng chúng ta đang cố ý né tránh nghi ngờ.”
Đường Tâm Nhan cảm thấy những gì anh ấy nói có vẻ hợp lý. Hơn nữa, công ty Phượng Cừ đã làm rõ rằng anh ấy và cô chỉ là quan hệ bạn bè và đồng nghiệp.
Có nhiều tin đồn trên mạng nói rằng Phượng Cừ có một tính khí kỳ lạ, bạo lực và khó hòa đồng nhưng Đường Tâm Nhan không nghĩ như thế. Trên đường đi, anh ấy đối xử với người khác bằng sự nhiệt tình và hài hước theo cách của mình, cô và Diệp Nhiễm sẽ cảm thấy thích thú với những lời nói của anh ấy.
Lộ trình hơn bốn mươi phút, vốn không cảm thấy chậm, ngược lại rất nhanh.
Xe chạy ra bãi biển.
Cả ba người lần lượt bước vào du thuyền sang trọng ở Ninh Hoàn để dự tiệc sinh nhật.
Khung cảnh tiệc được trang trí theo chủ đề màu hồng, ánh sáng pha lê trong mơ, nhân viên phục vụ mặc trang phục hoạt hình dễ thương, khách mời cũng ăn mặc giản dị, không có trang phục tiệc bình thường nhưng thật ấm áp và thú vị, thoải mái và dễ chịu.
Ngay khi Phượng Cừ bước vào, anh ấy đã được săn đón nhiệt tình.
Đường Tâm Nhan chào một số đạo diễn và ngôi sao mà cô biết và đứng sang một bên với một ly rượu ở trên tay.
So với sự bình tĩnh của Đường Tâm Nhan, Diệp Nhiễm quá phấn khích khi nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng tầm cỡ trong sảnh tiệc.
Đường Tâm Nhan đi được một lúc, bỗng nhiên có tiếng náo động ở lối vào sảnh tiệc. Đường Tâm Nhan dõi theo hướng đó và nhìn thấy Kiều Phi Nhi bước vào cùng với đôi giày cao gót mũi nhọn và một chiếc váy sequin đen nhỏ.
Đôi môi đỏ rực, mái tóc dài bay bay, lớp trang điểm dày trên gương mặt non nớt tuy còn trẻ nhưng phong cách khác hẳn.
Đường Tâm Nhan chưa từng tiếp xúc với Kiều Phi Nhi nên cô vốn dĩ không quan tâm đến chuyện của cô ta, nhưng sau khi nghe được cuộc trò chuyện của cô ta với Mặc Trì Úy ngày hôm qua, cô bất giác chú ý đến cô ta hơn.
Suy cho cùng, sự nhạy cảm của phụ nữ với các đối thủ cũng giống như thiên tính.
Khi Kiều Phi Nhi bước vào, dĩ nhiên là cô ta thu hút rất nhiều sự chú ý của những người khác giới.
Có một người đàn ông muốn uống một ly với cô ta nhưng cô ta không quan tâm đến người đó mà chỉ ngồi trên ghế sô pha và nhìn xuống điện thoại.
Chương 218
Đường Tâm Nhan nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang nở nụ cười của Kiều Phi Nhi thì đồng tử hơi co lại.
Kiều Phi Nhi đang nhắn tin cho Mặc Trì Úy sao?
Hai người họ nói đến cái gì rồi, lại có thể khiến Kiều Phi Nhi, người được mệnh danh là “Người đẹp lạnh lùng” trong làng giải trí nở nụ cười hạnh phúc đến vậy?
Lắc lắc đầu, Đường Tâm Nhan khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa. Nếu như Mặc Trì Úy và Kiều Phi Nhi thực sự có con rồi, cô sẽ tuyệt đối không tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.
Nhưng mà nghĩ đến bản thân phải trong đoạn thời gian ngắn ly hôn, cô cảm thấy rất buồn và rất nực cười.
Nhấp một ngụm sâm banh, Đường Tâm Nhan cầm chiếc cốc đi về phía boong tàu. Chống một tay lên lan can, cô nhìn vào mặt nước tối đen không thấy đáy, vẻ mặt sững sờ.
“Ở đây nghĩ cái gì đó, tôi còn đang định mời em khiêu vũ đây.”
Đột nhiên giọng nói ngọt ngào và quyến rũ như đàn Cello của Phượng Cừ truyền đến bên tai cô, Đường Tâm Nhan nghiêng người nhìn anh ấy: “Cũng may là tôi đã đi ra ngoài rồi, nếu không, những người phụ nữ hâm mộ anh còn hận vì không được xé xác tôi được ấy chứ.”
Phượng Cừ nhướng mày: “Không sợ, bọn họ xé xác em thì tôi xé xác bọn họ.” Vừa nói, môi vừa mấp máy: “Nhưng mà em thật sự vẫn không giống với bọn họ, bọn họ nhìn thấy tôi thì cô nào cô nấy đều muốn vồ tới, em lại đến một chút phản ứng cũng không có? Không bằng hôm khác tôi yêu cầu biên kịch thêm một nụ hôn trong kịch bản?”
Đường Tâm Nhan biết Phượng Cừ nói đùa nên cũng không có để ý, khóe môi cô cong lên: “Nghe nói từ lúc vào nghề tới nay, anh chưa từng có nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh. Tôi không dám nhận “nụ hôn đầu trên màn ảnh” quý giá này của anh đâu, đến lúc đó những fan hâm mộ điên cuồng của anh không đến nhà xé xác tôi mới lạ.”
“Ha ha ha…” Phượng Cừ nghiêng khuôn mặt đẹp trai của anh ấy đến trước mặt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ chớp mắt đầy quyến rũ: “Hay là bây giờ tôi trao nụ hôn đầu này cho em luôn?”
Phượng Cừ và Mặc Trì Úy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, người kia là ngỗ ngược, ở mi tâm và đôi mắt hiện lên sự kiêu ngạo, trong khi người này lại toát lên vẻ đẹp trai, lãnh đạm, điềm tĩnh giống như một thanh kiếm không có vỏ, vô cùng lạnh lẽo, thực tế còn sắc lạnh và vô tình hơn thanh kiếm.
Đường Tâm Nhan vừa định nói không, thì đột nhiên có một cảm giác trào dâng trong người cô, như phản xạ có điều kiện, cô bất giác quay đầu lại.
Nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa, trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Mặc Trì Úy thế nào lại xuất hiện ở đây?
Có vẻ như anh từ một sự kiện quan trọng nào đó đi đến đây, trên người mặc một bộ vest vô cùng sang trọng, loại vải được thiết kế riêng tôn lên dáng người cao ráo, bộ vest đen cùng với áo sơ mi trắng và cà vạt sọc xanh đậm, trên ngực trái là một chiếc khăn được gấp gọn gàng, chiếc túi được thiết kế một cách tỉ mỉ.
Đường Tâm Nhan không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây nhưng khi nghĩ tới Kiều Phi Nhi, trái tim đập rộn ràng của cô dần hạ xuống.
Lúc nãy Kiều Phi Nhi gửi tin nhắn, có lẽ là muốn anh qua đây cùng cô ấy chăng…
Mặc Trì Úy nhìn cô chăm chăm với đôi mắt đen như mực và vô cùng sắc bén trong vài giây, sau đó xoay người rời đi.
Đường Tâm Nhan xoa xoa mũi, cảm thấy anh có chút hiểu lầm điều gì đó.
Rõ ràng người không vui là cô, anh ở đó bày ra vẻ mặt gì cơ chứ. Cô còn cảm thấy tủi thân nữa.
Tuy rằng cuộc hôn nhân của cô và anh không xuất phát từ tình yêu nhưng dù sao cô cũng là vợ hợp pháp của anh, anh lại chạy đến Ninh Hoàn tìm tình nhân là có ý gì?
Phượng Cừ nhin thấy vẻ mặt của Đường Tâm Nhan thì vuốt vuốt cằm, vẻ mặt trầm ngâm: “Em và Tổng giám đốc Mặc có chuyện gì vậy?”
“Hả?” Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi và anh ấy không có gì đâu.”
Chương 219: Bị đè lên bệ rửa mặt
Đường Tâm Nhạc bị Phượng Cừ nói đến đỏ mặt tía tai.
Biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Cô rõ ràng đã kiềm chế nét mặt của mình, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đến đây, Phượng Cừ làm sao mà nhìn ra được chứ?
Như là nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Phượng Cừ hất cằm lên chỉ về hướng Mặc Trì Úy: “Tổng giám đốc Mặc sẽ không hiểu lầm chúng ta chứ? Cần tôi giải thích giúp em không?”
“Anh ấy không phải đến tìm tôi đâu, anh thực sự nghĩ nhiều rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt của cô hiện lên sự mất mát, Phượng Cừ không hỏi thêm câu nào nữa. Hai người hướng ra biển cả trò chuyện hồi lâu, Phượng Cừ bị một nhà sản xuất gọi qua bên đó.
Đường Tâm Nhạc quay trở lại sảng tiệc, định tìm Diệp Nhiễm để cùng đi về, nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Diệp Nhiễm đến góc nào đó để ngắm biển rồi hả?
Đường Tâm Nhạc lấy một ly nước hoa quả ngồi trên ghế sô pha trong khu vực sảnh chờ Diệp Nhiễm, mắt vô ý nhìn sang đôi nam nữ đang được chú ý trong sảnh tiệc.
Khi liếc nhìn một vài người đàn ông mặc vest, tinh thần cô hơi đơ lại. Còn chưa kịp thu ánh mắt lại, người đàn ông đang quay lưng đột nhiên quay lưng lại và nhìn về hướng cô.
Bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng, tỏa sáng dưới ánh đèn pha lê chói lọi, xa hoa khiến con người ta khó mà dời mắt đi chỗ khác.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ hồ của cô, sâu thẳm và u ám giống như giếng nước ngàn năm, bình lặng và nguy hiểm. Cô mím môi, định thu hồi ánh mắt nhưng anh đã trước một bước lần nữa quay đầu lại nói chuyện với những người xung quanh.
Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút mất mát.
Sau khi uống hết một ly nước trái cây, bụng dưới của Đường Tâm Nhạc có hơi đau.
Sau khi hỏi phục vụ rằng nhà vệ sinh ở tầng hai, cô bước lên. Đi vệ sinh xong, rửa tay, cô mở cửa ra, chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên có một bóng đen lao tới.
Đường Tâm Nhạc bị dọa, cả người lùi lại trong vô thức. Đợi khi cô kịp phản ứng lại, của nhà vệ sinh đã bị đẩy ra, ngay cả khóa cửa cũng bị rơi xuống.
Bữa tiệc ngày hôm nay có rất nhiều phóng viên đến chụp hình, nếu như Mặc Trì Úy bị chụp đúng lúc đột nhập vào nhà vệ sinh nữ, có lẽ ngày mai cô và anh sẽ xuất hiện lên trang nhất.
Cơ thể mảnh mai lùi lại cho đến khi chạm tới bệ rửa mặt. Cơ thể to lớn và lãnh đạm của người đàn ông tiến đến gần cô.
Nhà vệ sinh vốn chỉ dành cho một người, anh vừa bước vào, không gian dường như trở nên chật chội và không khí trở nên loãng hơn.
Đường Tâm Nhạc muốn thoát ra theo bản năng. Nhưng cô còn chưa bước được vài bước, người đàn ông đã siết chặt cổ tay cô. Anh hất mạnh, eo của cô bị đập xuống bệ rửa mặt, thắt lưng đau đến mức hít một hơi.
Vốn dĩ lúc đầu chỉ hơi tức giận với anh, nhưng bây giờ càng đau thì càng trở nên tức giận hơn.
“Mặc Trì Úy!”
Người đàn ông đột nhiên tiến đến gần cô, lồng ngực rắn chắc áp vào lồng ngực mềm mại của cô, cơ thể hai bên dính chặt vào nhau.
Đôi lông mi dài và mảnh của cô rung lên hai lần, ngước mắt lên nhìn chằm chằm người đàn ông có đôi mắt lạnh như băng như đang muốn nuốt chửng lấy cô.
Hai tay đặt lên bờ ngực rắn chắc, cố gắng đẩy anh ra, nhưng vẫn như một bức tượng không có bất kỳ sự di chuyển nào.
Anh mím chặt đôi môi sắc bén, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Không phải là nhìn thấy cô và Phượng Cừ nói chuyện với nhau trên boong tàu nên cảm thấy khó chịu với cô rồi chứ?
A, không lẽ chỉ có anh và Kiều Phi Nhi mới được phép mập mờ với nhau, còn cô không được phép nói chuyện với những nam diễn viên quá hai câu? Hơn nữa, cô và Phượng Cừ là vô cùng trong sạch, không có gì đáng xấu hổ cả. Không giống anh, rõ ràng không đi công tác, nói dối cô rồi đi hẹn hò với Kiều Phi Nhi ở một nhà hàng tây.
“Mặc Trì Úy, chỗ này là nhà vệ sinh nữ, anh muốn đi vệ sinh thì sang phòng kế bên.”
Chương 220: Hũ dấm chua vô cùng lớn (1)
Như không có nghe thấy cô nói, Mặc Trì Úy duỗi tay đẩy cô lên bệ rửa mặt.
Bằng cách này, cơ thể mảnh mai của cô được bao bọc giữa cánh tay anh.
Dưới ánh đèn, ánh mắt và hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, thậm chí không khí xung quanh dường như cũng đang trôi chậm lại.
Cô không dám nhìn lâu vào đôi mắt sâu sắc của anh, cô quay mặt đi nhưng giây tiếp theo, anh nắm lấy chiếc cằm của cô và anh bắt cô phải nhìn vào mắt mình.
“Đường Tâm Nhan, em đang tức giận với anh?” Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng lại là một câu ra lệnh.
Nhìn người đàn ông khiến người ta không thể hiểu được này, trái tim Đường Tâm Nhan rung động vô cùng kịch liệt.
Lúc này, anh khác xa với cái kiểu tán tỉnh cô và ăn chơi côn đồ của anh ngày xưa. Anh bây giờ nguy hiểm, sâu sắc và lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan cắn môi và định hỏi về mối quan hệ của anh với Kiều Phi Nhi thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Diệp Nhiễm gọi điện thoại hỏi cô khi nào thì về.
Nói chuyện với Diệp Nhiễm vài phút, cô ấy cúp máy và nhìn Mặc Trì Úy: “Đây là nhà vệ sinh nữ, sẽ có người vào bất cứ lúc nào, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh. Nếu như anh có thời gian, chúng ta có thể đợi lát nữa hẹn một chỗ khác nói chuyện.”
Cô biết rằng thay vì ôm nỗi khó chịu trong lòng, cô cũng có thể hỏi anh thật kỹ càng. Nếu anh với Kiều Phi Nhi thực sự có quan hệ gì đó, thì cô sẽ không trở thành kỳ đà cản mũi nữa.
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy mím chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn Đường Tâm Nhan mấy giây, không làm cô khó xử nữa, thân hình cao lớn lùi lại hai bước.
Đường Tâm Nhan cúi đầu, đi tới cửa nhà vệ sinh.
Cô nghe thấy tiếng nắp bật lửa phía sau lưng, cô biết rằng anh lại hút thuốc.
Cắn môi, nuốt lời muốn thuyết phục anh bớt hút thuốc quay lại vào miệng, và đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên nắm cửa.
Vừa kéo ra một đường nhỏ, người đàn ông châm thuốc dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bước tới, dùng lòng bàn tay to vỗ nhẹ vào khung cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa được đóng lại.
Trái tim của Đường Tâm Nhan đập thình thịch vì bị dọa.
Cô nhíu chặt mày, vừa định hỏi anh muốn làm gì, anh đột nhiên siết chặt cổ tay cô, xoay người cô lại, thân hình cao lớn áp sát vào người cô.
Tấm lưng mảnh mai của cô bị anh đập vào khung cửa một cách bất ngờ. Cô đập lưng vào tay nắm cửa, nước mắt tuôn rơi vì đau.
Tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông thô lỗ và u ám không thương xót cô tý nào, cô tức giận gầm gừ: “Mặc Trì Úy, anh đã đồng ý để em đi rồi, bây giờ anh lại muốn làm gì đây?”
Sự lừa dối, che giấu của anh, cô vẫn chưa tính toán.
Lòng bàn tay to không cầm điếu thuốc của Mặc Trì Úy siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, đột nhiên kéo cô vào lòng. Hai thân thể gắt gao áp vào nhau thật chặt, lồng ngực mềm mại bị anh bóp đến phát đau.
Cô trở nên xấu hổ hơn và mặt cô đỏ bừng.
“Mặc Trì Úy!”
“Lớn tiếng gọi tên anh như vậy, em muốn lôi kéo phóng viên lên đây sao?” Môi mỏng của anh chạm vào tai cô giống như một con quỷ, giọng nói trầm thấp, nguy hiểm.
Tai vốn là nơi nhạy cảm nhất của Đường Tâm Nhan, khi anh nói, hơi thở nóng rực tràn vào, cô đờ ra và nổi trên một lớp da mờ khiến cô không khỏi nổi da gà.
“Em đã nói rằng em không muốn nói chuyện với anh ở nơi này.” Cô quằn quại và vùng vẫy trong vòng tay anh và ngửa mặt lên.
Anh mạnh hơn cô rất nhiều, và nếu anh không chịu buông tay, cô không thể thoát khỏi vòng tay của anh. Cô luôn biết rằng người đàn ông này trông lịch lãm và điềm đạm nhưng thực chất lại độc đoán và mạnh mẽ đến tận xương tủy.
“Sau này em không được phép đến gần Phượng Cừ như vậy.” Anh nhìn vào mắt cô, tối đến mức có thể chảy ra mực.