Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231-240
Chương 231: Ly hôn lần nữa, em sẽ là người từng có hai đời chồng đó
Cô chưa từng hỏi một người đàn ông rằng anh ấy có thích mình hay không.
Mặc Trì Úy là người đầu tiên.
Đôi tay cô đặt trên đầu gối, không kìm được mà đan vào nhau, đây là biểu hiện mỗi khi cô thấy căng thẳng.
Thời gian trôi qua mười giây, chỉ mười giây ngắn ngủi nhưng đối với cô mà nói nó dài như một thế kỷ, lâu tới nỗi cô không muốn nghe câu trả lời của anh, bỗng anh trầm giọng trả lời cô: “Thích.”
“Vậy anh có yêu tôi không?” Cô hỏi theo phản xạ. Hỏi xong cô chỉ hận không thể cắt lưỡi đi cho xong. Cô bị điên rồi sao mà lại đi hỏi anh có yêu cô hay không.
Hai người mới quen nhau được bao lâu mà cô lại hỏi anh vấn đề nhạy cảm này chứ. Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, cô chỉ có thể kiên nhẫn, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lần này, anh không trả lời, ngồi thẳng dậy và khởi động xe.
Hai hàng mi Đường Tâm Nhan rũ xuống, hàm răng trắng ngà cắn chặt môi. Cô biết rằng sự im lặng của anh chính là câu trả lời tốt nhất. Anh không yêu cô. Nhưng cô lại…
Hít sâu một hơi, cô nhìn đường nét khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh, tâm trạng khó nói: “Thực ra tôi muốn nói với anh rằng, tôi cũng không yêu anh.”
Cô cũng giống như anh, cùng lắm chỉ là thích, vẫn chưa đến mức yêu.
Vậy nên, anh không yêu cô, cô cũng không cảm thấy khó chịu đến nỗi không thở nổi, nhiều nhất chỉ là có chút mất mát.
Mặc Trì Úy khẽ liếc sang cô, đôi mắt u ám, thâm trầm.
Trên xe im lặng hồi lâu, anh để một bàn tay trên vô lăng, tay còn lại muốn xoa nhẹ đầu cô, nhưng cô lại nghiêng đầu tránh đi.
Tay anh cứ thế giơ giữa không trung. Một lúc sau anh mới vội thu tay về.
Anh nhìn con đường bê tông bằng phẳng bên ngoài kính chắn gió, trầm giọng nói: “Tôi rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.”
Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị với đường nét rõ ràng của anh, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Thực ra, tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao anh lại muốn kết hôn chớp nhoáng với tôi như thế?”
Nhớ đến phản ứng của anh mỗi khi hai người thân mật, cô không xác định hỏi anh: “Hay là anh chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể của tôi?”
Ánh mắt Mặc Trì Úy thâm sâu khó nắm bắt: “Thực ra, lúc mới bắt đầu, tôi có hứng thú với em là bởi vì em có thể khiến cho… tôi có phản ứng. Những năm qua, không phải không có người phụ nữ nào nhảy vào lòng tôi ôm ấp, nhưng chưa bao giờ tôi có ý nghĩ muốn ngủ với những người phụ nữ đó.”
Đường Tâm Nhan cắn môi nhìn vào mắt anh, trong đó hiện ra vẻ “thực sự là như vậy”.
Vậy thì sau khi gặp Kiều Phi Nhi, lẽ ra anh không cần cô nữa mới đúng!
“Trên đời này rất ít người giống như anh, chỉ vì muốn ngủ với một người phụ nữ là muốn kết hôn chớp nhoáng với cô ấy.” Môi cô cong lên đầy mỉa mai: “Vậy bây giờ, nếu tìm được một người phụ nữ khác ngoài tôi mà có thể khiến anh thấy hứng thú, thì giữa chúng ta có phải sẽ có thể kết thúc đúng không?”
Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn về phía cửa xe, nhìn hàng cây úa vàng hai bên đường, trong lòng có chút hụt hẫng: “Thời gian vừa qua, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, sau này nếu anh có việc gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”
Mặc Trì Úy nhìn cô, con ngươi thâm thúy, tựa như khoảng không vũ trụ bất tận, cực kỳ nguy hiểm: “Em lại muốn ly hôn với tôi?”
Đường Tâm Nhan: “Lẽ nào anh không thấy chúng ta như thế này rất nhàm chán sao? Anh không yêu tôi, lại có tình nhân mới, vậy tại sao lại còn muốn cướp đi cả sự tự do của tôi?”
“Có cần tôi nhắc em rằng, nếu lần này ly hôn nữa thì em là người đã trải qua hai đời chồng rồi. Ngoài tôi ra, còn có ai muốn cưới em sao?” Đôi mày kiếm của anh khẽ nhếch, giọng lãnh đạm lộ vẻ giễu cợt, thật khiến người nghe muốn tẩn cho một trận.
Cái gì mà ngoài anh ta thì không ai muốn cưới cô?
Chương 232: Kiều Phi Nhi trẻ trung xinh đẹp, rất xứng đôi vừa lứa với Tổng giám đốc Mặc
Những người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền lại đẹp trai, cho dù đã có hai, ba đời vợ thì cũng vẫn được yêu thích như thường.
Nhưng với phụ nữ thì khác, người phụ nữ từng có một đời chồng đã khiến người ta ghét bỏ, huống hồ lại đã qua hai đời chồng, quả thật chẳng khác nào “rẻ như bún”, muốn tìm được gia đình tốt còn khó hơn lên trời.
Trong xã hội ngày nay, mặc dù lúc nào cũng chủ trương nam nữ bình đẳng, nhưng đối với những người đã từng ly hôn, giữa đàn ông và phụ nữ vẫn có sự khác biệt!
Đường Tâm Nhan nghiến răng nghiến lợi, không phục nói: “Tôi cũng đâu phải ly hôn rồi lại muốn tái hôn. Trên đời này, phụ nữ lấy chồng phải dựa vào đàn ông sao? Một mình tôi cũng có thể sống vui vẻ.”
Mặc Trì Úy nheo mắt nhìn cô: “Một mình phụ nữ có sinh con được sao?”
Đường Tâm Nhan khịt mũi: “Bây giờ công nghệ y học tiên tiến như vậy, nếu như tôi muốn có con, chỉ cần đến bệnh viện để thụ tinh nhân tạo hoặc thụ tinh ống nghiệm!”
Sắc mặt Mặc Trì Úy trở nên căng thẳng, đáy mắt âm u như bừng lên lửa giận, giọng nói lạnh lùng: “Em còn muốn tìm đại tinh trùng của đàn ông để sinh con à?”
“Đương nhiên không thể chọn đại, tôi sẽ chọn những người đàn ông ưu tú mọi mặt.”
Cô càng nói, sắc mặt của người đàn ông càng đen lại, đen tới nỗi phải dùng đến đáy nồi để hình dung.
Đường Tâm Nhan thấy anh có gì đó không ổn, cô nuốt nước miếng, không hiểu làm sao lại bị anh khơi ra chủ đề này. Bầu không khí trong xe phảng phất sự lạnh lẽo, u ám từ cơ thể anh.
Cô lén nhìn khuôn mặt hoàn hảo như đẽo của anh, mở miệng, vừa định nói gì đó, nhưng giọng nói trầm và lạnh lùng của anh lại vang lên trước: “Cho tới giờ, trong thế giới của em, em có thể tìm ra người đàn ông ưu tú hơn tôi sao?”
Đường Tâm Nhan giật mình, sau đó lắc đầu: “Hiện tại quả thực không có, nhưng mà…”
Anh ngắt lời cô: “Em ở bên tôi thì không cần đến bệnh viện làm gì, tôi trực tiếp khiến em có thai, chẳng phải tốt hơn nhiều à?”
Đường Tâm Nhan: “…”
Ý của anh là gì? Muốn bẻ lái để cô có con với anh? Gì chứ?
Cô không phải đang nói chuyện ly hôn, chia tay với anh sao? Tại sao lại nói đến chuyện này chứ?
Cô ngồi thẳng lưng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của anh, nghiêm mặt nói: “Mặc Trì Úy, anh đừng có đánh trống lảng.”
Mặc Trì Úy duỗi những ngón tay thon dài, siết chặt cằm Đường Tâm Nhan, xoay mặt cô lại, để cho ánh mắt hai người đối diện nhau.
Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt đẹp trai lãnh đạm của anh, đôi lông mày kiếm hơi nhướng lên, môi mỏng mím nhẹ dưới sống mũi cao, tim cô bất giác đập nhanh.
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói: “Đàn ông trưởng thành là liều thuốc độc của phụ nữ.”
Đối với cô, Mặc Trì Úy thực sự giống như một loại độc dược, anh cao quý, lạnh lùng, hướng nội, ngay cả khi anh giở trò côn đồ với cô, cô cũng không nghĩ anh là kẻ bỉ ổi đáng ghét, ngược lại, cô còn nảy sinh tình cảm với anh, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ si tình như vậy, cô mới ly hôn với Phó Tư Thần chưa được bao lâu mà đã rung động với người đàn ông khác. Nhưng cũng không thể trách cô, anh đã xuất hiện những lúc cô bất lực và khó khăn nhất, mang đến cho cô cảm giác an toàn và ấm áp.
Cũng không biết anh có đối xử tốt như vậy với những người phụ nữ anh thích không?
Sau khi Mặc Trì Úy lái xe rời khỏi đường núi, đi vào con đường bằng phẳng trong thị trấn, anh liếc cô một cái, trong mắt hiện lên vẻ u ám khiến cô không hiểu: “Tình nhân mới của tôi mà em vừa nhắc đến là Kiều Phi Nhi?”
Nghe thấy hai chữ Kiều Phi Nhi, đôi đồng tử của Đường Tâm Nhan co lại, mũi cô lại đau ê ẩm, hai mắt nhanh chóng đỏ lên, cô vội vàng cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc, nói với giọng điệu tồi tệ: “Kiều Phi Nhi trẻ trung, xinh đẹp, lại rất cá tính, rất xứng đôi vừa lứa với Tổng giám đốc Mặc.”
Nói xong, lại không kiềm chế được nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Mặc quả thật rất có con mắt nhìn người!”
Chương 233: Mặc Trì Úy, anh thật vô liêm sỉ!
Nói xong những lời đó, đáy mắt được che bởi hàng mi dài của cô không nhịn được lộ ra tầng nước mong manh đầy tủi thân.
Cô lúc nào cũng nói rằng muốn ly hôn nhưng cuối cùng, cô vẫn có chút quyến luyến và không nỡ. Nếu cô có thể buông tay dễ dàng như vậy, thì cô đã không rối rắm và khó chịu như bây giờ.
Không thể không thừa nhận rằng, cô đã động lòng với anh thật rồi. Bất kỳ một hành động nào của anh cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Dù rằng lúc ở Ma Cao, vì muốn giúp cô lấy được chiếc nhẫn Hồng Ngọc, anh đã ký vào giấy tham gia cuộc đua xe sinh tử, nhưng cuộc hôn nhân của hai người không phải chỉ vì động lòng mà có thể sống với nhau êm ấm hòa thuận.
Vì giúp cô, anh không màng sống chết nhưng đồng thời, anh cũng chưa từng cho cô cảm giác an toàn.
Kể từ khi cô và anh quen nhau, anh rất ít khi nhắc đến gia đình, bạn bè và sự nghiệp trước mặt cô. Đôi khi cô cảm thấy anh không coi cô như người một nhà. Trong mắt cô, anh là một người bí ẩn. Còn trong mắt anh, e là cô chỉ giống một tờ giấy trắng.
Anh sớm đã tìm hiểu tình hình gia đình cô, biết công việc của cô, quen thuộc với nhóm bạn bè của cô.
Sự bất bình đẳng giữa hai người thường khiến cô thấy lo sợ, do dự, bất lực, rối rắm, mờ mịt.
Không phải cô đạo đức giả, cũng không phải cô không biết ơn mà là cô thấy thực sự sợ hãi, sợ một ngày nào đó cô lún sâu trong vũng bùn, anh buông tay bỏ mặc cô, đến lúc đó cô biết phải đi đâu tìm anh bây giờ.
Trong lúc cô đang phân tâm, bên tai cô truyền đến một tiếng cười âm trầm.
Cô nhướng hàng mi dài nhìn người đàn ông vừa rồi mới mặt mày u ám, lúc này đã cong đôi môi mỏng cười tựa không cười, khiến mặt cô đỏ bừng, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng.
Trong lòng cô đang rất khó chịu, còn anh ở đó tâm trạng lại rất vui vẻ. Ý anh là gì chứ?
Là vì cô đã nói: “Tổng giám đốc Mặc thật có con mắt nhìn người” à?
Trấn Quan không lớn nên Mặc Trì Úy đã đậu xe trước cửa một khách sạn nhìn có vẻ sang trọng.
Đường Tâm Nhan không muốn để ý đến anh, khi xe dừng hẳn, cô muốn đẩy cửa rời đi ngay lập tức.
Mặc Trì Úy như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trực tiếp khóa cửa xe lại. Đường Tâm Nhan không thể đẩy ra, giận dữ nhìn anh.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm vài giây, ánh mắt thâm thúy, gần như khiến cô không thể phản kháng. Cô quay mặt đi, vừa định nói, cánh tay dài mạnh mẽ của anh đã vươn về phía cô.
Thân hình mảnh mai bị người đàn ông ôm lấy, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ôm ngồi trên đùi. Hơn nữa, còn tách hai chân cô ra, ép cô ngồi thẳng lên người anh. Cô tựa lưng vào vô lăng, ngực áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Không gian vốn chật chội, hai người lại trong tư thế thân mật, nên càng chật hẹp.
Cô cố gắng thoát ra khỏi lòng anh.
Xe đậu ở cửa khách sạn, người ra vào tấp nập, anh không biết xấu hổ, cô thì không.
Chỉ là cô không ngờ rằng khi cô cố vùng vẫy trong tư thế này, không tránh khỏi sẽ chạm vào bộ phận nhạy cảm của anh.
Khi cô ấy phát hiện ra có gì đó không ổn thì đã quá muộn.
Nơi nào đó đã dựng đứng để chống lại cô một cách vô liêm sỉ.
Cô cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp và xinh xắn dần dần bị nhuộm đỏ.
“Mặc Trì Úy, anh thật vô liêm sỉ!”
So với sự xấu hổ và khó chịu của cô, anh là người từng trải, bình tĩnh, không vì cơ thể nổi lên phản ứng mà thấy ngượng ngùng.
“Mặc Trì Úy, nếu anh muốn làm đi tìm Kiều Phi Nhi mà làm, buông tôi ra!”
Nghĩ đến cảnh anh ôm Kiều Phi Nhi rời đi vào đêm qua, cả việc anh lại thất hứa không gọi điện cho cô, cô vừa tủi thân, vừa chua xót khổ sở, cũng không quan tâm rằng anh đã nổi lên phản ứng, một mực chỉ muốn thoát khỏi anh.
Chương 234: Anh không giải thích rõ ràng quan hệ giữa anh và Kiều Phi Nhi thì đừng hôn tôi!
Nghĩ đến cảnh anh ôm Kiều Phi Nhi rời đi vào đêm qua, cả việc anh lại thất hứa không gọi điện cho cô, cô vừa tủi thân, vừa chua xót khổ sở, cũng không quan tâm rằng anh đã nổi lên phản ứng, một mực chỉ muốn thoát khỏi anh.
Nhưng cơ thể của cô bị trói buộc giữa vô lăng và hai cánh tay anh, như thể bị một sợi dây xích buộc chặt, khó mà dứt ra được.
Anh không nói lời nào, mím chặt môi mỏng, mặc cho cô vùng vẫy cũng không chịu buông ra.
Ánh mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào cô, u ám nhưng nóng bỏng, khiến da đầu cô tê dại, không biết phải làm sao.
Bị anh giam cầm như vậy, hô hấp của cô cũng bắt đầu rối loạn.
Hai tay cô chống trước ngực anh, muốn kéo xa khoảng cách giữa hai người, nhưng giây tiếp theo, anh khóa chặt tay cô, lồng ngực rắn chắc trực tiếp chạm vào bộ vị mềm mại của cô.
Cảm giác bị anh đè chặt, khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Mặc Trì Úy, tên khốn nhà anh!”
Ngay khi cô nói xong, trên trán truyền đến một cơn đau, anh cốc đầu cô. Cô hít sâu một hơi lạnh, sờ trán đỏ bừng, càng nghĩ càng tức: “Mặc Trì Úy, anh dựa vào cái gì mà cốc đầu tôi?”
Cô giơ tay ra véo lấy cánh tay anh không hề thương tiếc. Vì đang tức giận nên sức cũng không hề nhẹ.
Cơ bắp cứng ngắc của anh vừa mạnh mẽ vừa rắn chắc, tay cô véo cũng đau nhức nhưng anh lại thờ ơ, gương mặt tuấn tú không hề dao động, tựa như không cảm thấy đau. Cô cảm thấy mình như đang đấm vào túi bông, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Mắt cô đỏ hoe, hai tay nắm chặt, lại đập vào ngực anh đầy bất mãn. Nhưng dù cô có đánh anh như thế nào thì gương mặt anh vẫn bình thản, không đau không ngứa.
“Mặc Trì Úy, nếu như anh và Kiều Phi Nhi đã ở bên nhau, lại có con nữa, vậy sao anh còn đến trêu chọc tôi làm gì hả? Tôi muốn xuống xe, anh để tôi đi đi… Ưm… ưm…”
Lời nói còn dang dở của cô đột nhiên bị đôi môi quen thuộc của anh chặn lại.
Anh đè cô lên vô lăng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú của cô trong lòng bàn tay, đôi môi mỏng dán chặt vào cô.
Anh không giải thích rõ ràng với cô về chuyện anh với Kiều Phi Nhi, lẽ nào lại muốn dùng một cái hôn cho qua? Đường Tâm Nhan đương nhiên không chịu để cho anh hôn, há miệng muốn cắn anh, nhưng anh lại lợi dụng tình thế mà tiến vào, cuốn lấy cô bằng cái lưỡi nóng bỏng, dây dưa không dứt.
Về phương diện này, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Cô bị anh mút lấy đến nỗi da đầu tê dại, hơi thở gấp gáp. Những sợi râu lún phún trên cằm anh cọ xát làn da mỏng manh của cô, vừa ngứa vừa tê.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới từ từ buông cô ra.
Cô mở đôi môi đỏ mọng, liều mình hít thở. Ngay khi cô định nói, hơi thở mát lạnh lại ập đến. Anh lại hôn cô.
Trong đầu cô bây giờ là một mảng trống rỗng. Đôi tay nhỏ với những hạt mồ hôi lấm tấm không kìm được mà nắm lấy cổ áo anh. Một luồng điện nhỏ chạy qua khắp người, cô mềm nhũn tới nỗi đầu ngón chân cũng cuộn tròn.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy luồn vào trong vạt áo cô, vuốt ve nơi đầy đặn khiến anh no đủ.
Đường Tâm Nhan thở gấp, cơ thể cô nóng bừng như bị ánh mặt trời thiêu đốt.
“Mặc Trì Úy, anh điên rồi…”
Nụ hôn của anh từ từ lướt dọc theo khóe môi cô cho đến khi chạm đến xương quai xanh quyến rũ…
Cô run rẩy đến nỗi cô liên tục dùng tay đẩy và đánh anh.
“Mặc Trì Úy, đừng, anh buông tôi ra …”
Tên khốn kiếp này, ở nơi người ra kẻ vào này mà anh ta muốn làm thế sao?
Anh có hứng thú đó, nhưng cô thì không!
Mặc Trì Úy ngẩng đầu lên khỏi xương quai xanh xinh đẹp, nhìn hai mắt cô bừng bừng lửa giận, hơi thở cô nóng như lửa đốt, cô không dám nhìn vào mắt anh, không dám ngẩng mặt, hơi thở không ổn định mà nói: “Mặc Trì Úy, nếu không giải thích rõ ràng chuyện giữa anh và Kiều Phi Nhi, thì đừng hôn tôi!”
Chương 235: Giữa anh và Kiều Phi Nhi vô cùng trong sạch
Nhìn làn sương trong đôi mắt mơ màng, gương mặt ửng hồng như đóa tường vi trong đêm của cô, anh véo cằm cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đỏ mọng, giọng nói đầy hứng thú: “Em không muốn quan tâm đến tôi, cãi nhau đòi ly hôn với tôi là vì em ghen với Kiều Phi Nhi sao?”
Đường Tâm Nhan đâu dám thừa nhận, cô sợ nếu mình thừa nhận anh sẽ cười cô. Cô cắn môi lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ thấy anh đã có Kiều Phi Nhi rồi thì không nên trêu chọc tôi nữa.”
Nhìn thấy dáng vẻ miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của cô, tâm trạng của anh vô cùng tốt. Anh muốn thấy bộ dạng cứng miệng, đến chết cũng không thừa nhận của cô nên anh không giải thích.
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy xen lẫn ý cười như sao xa, cô thấy rất khó chịu: “Mặc Trì Úy, chẳng lẽ anh còn muốn năm thê bảy thiếp nữa sao?”
“Tôi bây giờ còn chưa được ngủ với vợ mình thì lấy đâu ra năm thê bảy thiếp?” Anh nheo hai mắt như vực sâu thẳm, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của cô: “Dáng vẻ ghen tuông này của em rất thú vị.”
Cái gì gọi là dáng vẻ cô ghen rất thú vị?
“Tối hôm qua lúc tôi ôm Kiều Phi Nhi rời đi, em đã nhìn thấy rồi?” Anh dùng giọng điệu trần thuật hỏi cô.
Đường Tâm Nhan thấy anh thừa nhận, cô nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt tra xét: “Tôi còn nhìn thấy anh mặc áo khoác cho cô ta rồi.”
Có một sự chua chát trong giọng nói của cô.
Mặc Trì Úy không hề phủ nhận, anh ừ một tiếng, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Tối hôm qua cô ấy đã sảy thai.”
Đường Tâm Nhan đột nhiên mắt mở to, miệng líu lưỡi: “Kiều Phi Nhi… cô ta bị sảy thai?”
Làm sao lại đột ngột sảy thai chứ?
Hình như trước khi cô nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi đi, anh đã đánh một người đàn ông, chẳng lẽ Kiều Phi Nhi sảy thai, là do người đàn ông đó gây ra sao?
Nhận ra mình có chút cảm tình với Kiều Phi Nhi, Đường Tâm Nhan cảm thấy mình giống như một thánh nữ vậy.
Cô nên nhớ rằng, đứa con Kiều Phi Nhi mang trong bụng là của chồng cô.
Nhìn tia máu nhạt trong đáy mắt Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chua xót nói: “Hẳn là anh rất buồn.”
Mặc Trì Úy: “Đúng thế.”
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, vẻ mặt không tốt lắm nhìn anh: “Mặc Trì Úy, Kiều Phi Nhi bị sảy thai, anh nên ở bên chăm sóc cô ấy, anh chạy đến trấn Quan, lại còn ôm ôm hôn hôn tôi. Anh có còn là người không?”
Mặc Trì Úy cười như không cười đáp: “Thật hiếm thấy người nào lại đẩy chồng mình cho bồ nhí như em.”
“Nếu không thì sao, lẽ nào tôi nên khóc lóc van xin anh quay về bên tôi sao? Xin lỗi, tôi không làm được!”
Mặc Trì Úy không trêu chọc cô nữa, anh mím môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Em sai rồi, Kiều Phi Nhi không phải người thứ ba xen vào giữa mối quan hệ của chúng ta.”
Đường Tâm Nhan nhìn anh với vẻ khó hiểu, biết anh còn chưa nói xong, cũng không ngắt lời anh.
“Đứa bé bị sảy là con của Tử Thâm.”
Lục Tử Thâm?
Đôi mày của Đường Tâm Nhan sắp nhíu thành một đường, càng nghe càng không hiểu: “Kiều Phi Nhi có quan hệ với Lục Tử Thâm?”
Nghe nói Lục Tử Thâm chưa từng tiếp xúc với nữ minh tinh trong làng giải trí.
“Sau khi tôi nói chuyện này với em, tôi mong em có thể giữ bí mật, đừng tiết lộ cho bất kỳ ai.”
Đường Tâm Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, gật đầu: “Tôi sẽ không nhiều chuyện đâu.”
“Kiều Phi Nhi là con dâu nuôi từ nhỏ của ông Hai nhà họ Lục muốn gả cho cháu trai của Tử Thâm nhưng Kiều Phi Nhi luôn sống với Tử Thâm. Tôi không biết rõ hai người họ đã nảy sinh tình cảm như thế nào. Về sau, cháu trai của Tử Thâm vì chuyện của Kiều Phi Nhi và Tử Thâm nên mới bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, Tử Thâm luôn tự trách mình về việc này nên dần dần anh ta đã hình thành hai nhân cách. Nhân cách chủ, như em từng thấy, ôn tồn lễ độ, nhưng nhân cách thứ thì tàn nhẫn lạnh lùng, Kiều Phi Nhi mang thai, cũng là do bị anh ta cưỡng bức.”
Chương 236: Sự dịu dàng của anh
Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy nheo lại, tiếp tục giải thích với cô: “Thời gian gần đây, nhân cách thứ hai xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều, để kiểm soát nhân cách này, anh ta đã nhờ bác sĩ tâm lý nhốt trong phòng điều trị và nhờ tôi chăm sóc cho Kiều Phi Nhi thay anh ta.”
Mặc Trì Úy nhìn cô gái trước mặt mình càng nghe đôi lông mày càng nhíu chặt, sờ sờ mặt cô: “Tử Thâm là anh em vào sinh ra tử của tôi, hơn nữa Kiều Phi Nhi cũng là cô gái cùng tôi lớn lên. Hai người họ xảy ra chuyện, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Trong bữa tiệc tối hôm qua, có một tên giàu có muốn sàm sỡ cô ấy. Kiều Phi Nhi phản kháng, làm bụng dưới của cô ấy tổn thương nên tôi ôm cô ấy đến bệnh viện. Chuyện là như vậy. Em đừng suy nghĩ lung tung. Kiều Phi Nhi không phải mẫu người tôi thích. Trong mắt tôi, cô ấy vẫn là một đứa trẻ ”.
Đường Tâm Nhan gật đầu, vẻ xấu hổ hiện rõ.
Cô ghen vì nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi rời đi vào tối qua.
“Cô ấy mang thai ngoài tử cung, bị đứt một đoạn ống dẫn trứng, mất rất nhiều máu. Đến sáng sớm hôm nay mới được bác sĩ cướp từ tay thần chết về”.
Đường Tâm Nhan tròn mắt, trái tim bắt đầu đập loạn, miệng líu ríu: “Kiều… Kiều Phi Nhi mang thai ngoài tử cung?”
Dù cô còn trẻ và chưa từng mang thai nhưng cô cũng đã nghe về tác hại của việc mang thai ngoài tử cung đối với phụ nữ. Nếu phát hiện muộn, ống dẫn trứng sẽ bị vỡ gây băng huyết, tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Kiều Phi Nhi còn trẻ như vậy mà cô ta đã mất đi một đoạn ống dẫn trứng. Cô ta sẽ chịu đả kích và tổn thương lớn biết nhường nào!
“Sau khi được cấp cứu, tính mạng của cô ấy đã không còn gặp nguy hiểm nữa đúng không?”
Mặc Trì Úy mím môi mỏng: “Nếu như không còn chảy máu nữa, hẳn là sẽ không sao. Nhưng hiện tại điều tôi lo lắng là nhân cách phụ sau khi biết chuyện này sẽ làm tổn thương Kiều Phi Nhi.”
“Nếu nói với anh ấy rằng Kiều Phi Nhi mang thai ngoài tử cung, anh ấy cũng sẽ làm tổn thương cô ấy sao?”
“Cậu ta là một tên điên, không nhắc đến chuyện của hai người họ nữa, quay về chuyện hai chúng ta đi.”
Khuôn mặt tuấn tú của anh nghiêng về phía cô, hơi thở nóng bỏng phả ra trên da cô, đôi mắt sâu hút hồn lộ ra vẻ dịu dàng mà anh thậm chí còn không nhận ra: “Em muốn có con không?”
Nhìn vào đôi mắt đen không thấy đáy của anh, trái tim Đường Tâm Nhan lỡ một nhịp, đỏ mặt lắc đầu: “Tôi còn chưa nghĩ tới.”
Còn chưa động phòng, làm sao đã muốn có con, huống hồ, cô còn trẻ, cho dù muốn sinh con cũng phải hai, ba năm nữa!
“Bây giờ chúng ta sẽ tạm thời sống thế giới của hai người.” Anh nâng cằm cô lên, hôn đôi môi mềm mại của cô. Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng.
Sau khi xuống xe, cô mới phản ứng kịp. Thì ra anh cũng như cô, lúc này vẫn chưa nghĩ đến chuyện có con!
Anh đưa cô về phòng khách sạn nơi anh đang tạm nghỉ ở trấn Quan. Vừa bước vào cửa, anh lấy trong tủ ra chiếc cặp công sở. Nhìn thấy dáng người đứng thẳng quay lưng về phía cô, cô mới nhớ ra, anh đã nói dối cô chuyện đi công tác, chuyện này vẫn chưa giải thích rõ ràng.
Anh lấy trong túi ra một lọ thuốc, đè cô xuống ghế sô pha rồi nhẹ nhàng xắn tay áo cô lên. Nhìn thấy những vết bầm tím trên cánh tay mềm mại của cô, đôi mắt anh thâm trầm, u ám. Nếu Giang Na Nhi lại tiếp tục tác oai tác quái, anh nhất định sẽ phanh thây cô ta.
Phát hiện sắc mặt của anh có gì đó không ổn, Đường Tâm Nhan cắn môi, rút tay ra khỏi cánh tay đang định bôi thuốc cho cô. Mặc Trì Úy nhướng mắt nhìn cô, hai người gần nhau, cô có thể thấy rõ hàng mi dài hơn cả con gái của anh và đôi mắt thâm trầm kia, cô cũng bỏ qua sợ hãi, hỏi anh những nghi ngờ trong lòng: “Anh đã nói rõ với tôi về Kiều Phi Nhi rồi, nhưng mấy ngày trước anh rõ ràng còn ở An Thành, sao lại nói dối tôi là đi công tác?”
Mặc Trì Úy giật mình, anh không ngờ rằng cô sẽ hỏi về chuyện đó.
Chương 237 : Mặc Trì Úy, anh bá đạo quá rồi đấy!
Mặc Trì Úy nhìn cô với ánh mắt tối đen: “Em đã nhìn thấy tôi ở An Thành?”
Anh cẩn thận nhớ lại, mấy ngày trước, anh đã nghe lời Tiêu Dực dưỡng thương ở bệnh viện, trừ việc Kiều Phi Nhi đêm đó hẹn anh ra ngoài hỏi chuyện của Lục Tử Thâm, anh mới đến nhà hàng Tây đó một chuyến.
Chẳng lẽ hôm đó cô đã nhìn thấy anh ở nhà hàng Tây kia? Đúng vậy, sau ngày hôm đó, thái độ của cô đối với anh đã thay đổi.
Anh nhìn cô, trầm giọng nói: “Mấy ngày trước quả nhiên là bận công việc. Chỉ có hôm đó mới có thời gian ăn tối ở nhà hàng Tây với Kiều Phi Nhi.”
Đường Tâm Nhan bán tín bán nghi nhìn anh chằm chằm: “Thật sao? Anh không nói dối tôi nữa sao?”
Mặc Trì Úy kéo cánh tay bị thương của cô lại, vừa sát trùng vừa bôi thuốc cho cô, anh nhẹ giọng nói: “Sau này em không được ghen lung tung nữa đâu đấy.”
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được của anh, đôi mắt xinh đẹp của cô lại phủ một tầng phức tạp: “Mặc Trì Úy, thật ra tôi không muốn ghen hờn vô cớ, nhưng sau khi bị Phó Tư Thần phản bội và làm tổn thương, tôi rất sợ mình lại bị lừa dối một lần nữa. Thực ra tôi cũng ghét sự mẫn cảm, yếu ớt và tự ti này của mình.”
“Tôi của ngày trước không giống thế này mà phóng khoáng tự tin. Nhưng từ sau khi gia đình tôi gặp biến cố, nếm đủ thói đời bạc bẽo, lại bị Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu phản bội, tôi liền trở thành “đà điểu”, luôn có thói quen tự bảo vệ chính mình. Một người giỏi giang, xuất chúng như anh, bên cạnh anh vốn dĩ không thiếu phụ nữ tốt hơn tôi. Tôi không hiểu tại sao anh lại kết hôn với tôi, tại sao lại đối xử tốt với tôi. Tôi sợ bản thân mình sẽ lại lún sâu vào, càng sợ bản thân bị tổn thương. Thực ra, tôi cũng không muốn bản thân mình lúc nào cũng lo được lo mất…”
Nói xong, cô vùi khuôn mặt nhỏ của mình giữa hai tay, không nhịn được nức nở. Đôi vai gầy không ngừng run rẩy.
Mặc Trì Úy duỗi cánh tay dài ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lòng bàn tay rộng vuốt ve mái tóc dài của cô, chiếc cằm vững chãi đặt trên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Em lo được lo mất, có nghĩa là em đã bắt đầu để ý đến tôi rồi. Dù là vợ chồng hay là tình nhân, từ lúc quen biết đến khi chung sống, rồi cho đến khi tin tưởng lẫn nhau, tất cả đều cần phải dung hòa và thích nghi “.
“Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bao dung cho tính khí, lỗi lầm, khuyết điểm và cả sự bướng bỉnh của em.”
“Em chỉ cần nhớ rằng chồng em có thể bao dung mọi thứ của em, nhưng chỉ không thể chấp nhận việc em đến gần những người đàn ông khác!”
Đường Tâm Nhan nhấc đầu khỏi cánh tay anh, trừng lớn đôi mắt đỏ hoe: “Anh quá bá đạo rồi đấy!”
“Có thể nói chuyện, nhưng không được phép cười với người khác.” Cô hẳn là không biết, mỗi khi cô cười, đôi mày cong cong, trên khóe môi thấp thoáng lúm đồng tiền nhỏ, đẹp đến mê người.
Đường Tâm Nhan lại vùi mình vào trong vòng tay anh, mím môi trầm giọng than thở: “Anh cứ nói thẳng ra là không cho tôi cười với Phượng Cừ đi.”
“Còn cả Phó Tư Thần nữa.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Cô ấy cười với Phó Tư Thần lúc nào?
Nghĩ đến những ngày qua, anh khiến cô cứ lo được lo mất, trong lòng cô vừa tủi thân, vừa giận dỗi, liền mở miệng liền cắn vào ngực anh.
Trong khách sạn có hệ thống sưởi, sau khi vào cửa, anh cởi áo khoác ngoài và chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng.
Vết cắn của cô, như vô tư, như tình cờ cắn hạt đậu đỏ nhỏ trên ngực anh.
Anh kêu rên một tiếng.
Thanh âm không giống như là bởi vì đau, mà là vì bị trêu chọc, cảm xúc trong lòng trào lên bật thành tiếng. Gợi cảm, hấp dẫn và mê người. Tai của Đường Tâm Nhan đỏ bừng vì tiếng kêu rên của anh.
Cô vội vàng ngẩng đầu khỏi cánh tay anh, liếc thấy một vết ướt nhỏ trên ngực anh, chiếc áo sau khi dính nước trở nên trong suốt, bên trong thấp thoáng một chấm đỏ nhỏ.
Chương 238: Nếu đã rung động thì hãy dũng cảm một lần!
Mặc Trì Úy nâng cằm Đường Tâm Nhan lên, khuôn mặt đẹp trai của anh tiến về phía cô. Hai luồng hơi thở đan xen vào nhau, ánh mắt anh vừa sâu vừa tối nhìn cô: “Em dám cắn vào chỗ nhạy cảm như vậy của chồng em là muốn làm gì vậy, bà Mặc?”
Khi anh nói, hơi thở nóng rực phả xuống, khiến toàn thân Đường Tâm Nhan run lên, không biết phải làm sao. Đường Tâm Nhan xấu hổ, cô quay mặt đi, giải thích: “Tôi không cố ý…”
Da mặt cô mỏng, Mặc Trì Úy đương nhiên biết cô không cố ý, nhưng anh cứ thích nhìn dáng vẻ khi cô đỏ mặt.
Anh áp đôi môi mỏng lên vành tai cô, nhẹ nhàng cắn dái tai trắng như ngọc: “Tha thứ cho chồng em rồi hả?”
Đôi mi dài cong vút của Đường Tâm Nhan run rẩy, cô không dám nhìn anh, cúi đầu, nói nhỏ: “Anh đã giải thích rõ ràng với tôi rồi, không phải sao?”
Mặc Trì Úy không nói gì thêm, anh kéo cánh tay mảnh khảnh của cô lên, lại bôi thuốc.
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng thoa vết thương cho cô, cô không những không cảm thấy đau mà thậm chí có chút tê dại.
Nhìn đôi dung mạo tuấn tú cùng đường nét nghiêm nghị của anh, trái tim cô run lên. Cô có nên dũng cảm một lần nữa không? Thử sống hòa thuận với anh, nếu như cô đã cố gắng, cho dù cuối cùng không có kết quả tốt đẹp, chẳng phải cô cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc?
Thoa thuốc cho cô xong, Mặc Trì Úy thấy cô sững sờ nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm lại ẩn hiện ý cười: “Muốn tôi hôn em sao?”
Hai má Đường Tâm Nhan nóng lên, cô từ trên sô pha đứng lên, vội vàng lắc đầu: “Không phải… Tôi chỉ đang suy nghĩ chuyện gì đó, chứ không muốn anh hôn tôi.”
Cô vẫn đang mặc trang phục lúc đóng phim, trên mặt cũng chưa tẩy trang, cô chỉ về hướng phòng tắm: “Tôi muốn đi tẩy trang.”
Mặc Trì Úy ừ một tiếng.
Khi cô bước đến cửa phòng tắm, đầu ngón tay cô còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, người đàn ông anh tuấn, lạnh lùng đã sải bước về phía cô. Cô quay đầu lại theo phản xạ. Đột nhiên bị một bóng đen bao phủ trước mặt. Trước khi cô kịp phản ứng, đôi môi mỏng và mạnh mẽ của anh đã áp xuống về phía cô.
Đường Tâm Nham chớp chớp đôi mi, eo cô bị anh siết chặt, giọng nói trầm thấp của anh lập tức vang lên: “Nhắm mắt lại.”
Cô “ồ” một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt.
Anh ấn cô vào cửa phòng tắm, mạnh mẽ, cường thế xâm chiếm đôi môi cô. Hơi thở dồn dập mang theo sự mát lạnh, cuốn hút chỉ thuộc về riêng anh.
Cô thở ra, đột nhiên trở nên bối rối. Anh cạy răng cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng đi vào cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô. Đường Tâm Nhan tựa vào cánh cửa thất thần, sững người, hai chân giãy giụa. Khi anh mút vào, một luồng điện lạ lùng và ngượng ngùng chạy khắp cơ thể cô, những ngón tay buông thõng bên người của cô không khỏi cuộn tròn. Trên làn da ửng hồng hiện nổi da gà, cô ngây ngẩn cả người.
Nụ hôn của anh dường như đã chạm vào trái tim cô. Bao nhiêu chua xót, tủi thân, rối rắm, khó chịu của cô trong những ngày qua đều bị nụ hôn này làm tan biến.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng cô hết lần này đến lần khác muốn điều khiển trái tim mình, nhưng cô bất giác vẫn bị anh cảm hóa. Cô nghĩ không bao lâu nữa trái tim mình sẽ bị anh chiếm giữ hoàn toàn.
Nhưng, cô không muốn trốn tránh nữa. Nếu cô đã thích anh, cô sẽ thử dũng cảm một chút! Kết quả tồi tệ nhất là bị anh làm tổn thương một lần, cùng lắm là cô đơn độc đến già.
Nghĩ đến đây, hai tay đặt ở bên hông không tự chủ đặt lên vòng eo gầy nhưng mạnh mẽ của anh.
Nhận thấy cô đáp trả lại mình, Mặc Trì Úy cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, hàng mi dài không ngừng run rẩy, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt xinh đẹp rực rỡ như phủ thêm một lớp sương động tình, đẹp đến rung động lòng người, yết hầu gợi cảm của anh di chuyển lên xuống, lòng bàn tay rộng trên eo cô càng siết chặt thêm vài phần.
Chương 239: Bà Mặc xấu hổ
Anh hôn cô đến nỗi đôi môi sưng đỏ, miệng lưỡi tê dại, mới chịu buông cô ra. Anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô bằng lòng bàn tay rộng, dùng ngón tay lau sợi tơ trong suốt trên khóe môi cô. Hành động của anh khiến mặt cô như bị thiêu đốt. Trong khoang miệng cô dường như còn phảng phất hơi thở mát lạnh của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đi tẩy trang trước đã.”
Mặc Trì Úy nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, nhịn không được hôn lên gò má ửng hồng. Trái tim cô đập loạn không thể kiểm soát. Cô không thể từ chối sự thân mật như vậy.
Hơi thở giữa làn môi anh phả vào mặt cô, quyện với mùi thuốc lá và mùi nước cạo râu, sạch sẽ và đặc biệt: “Bà Mặc, chẳng phải em không biết xấu hổ khi quay trước ống kính sao? Tại sao chồng mới hôn em mà toàn thân em đã đỏ bừng như vậy rồi?”
Đôi môi mỏng của anh áp sát vào mi tâm của cô, gần đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cô, anh lại nhịn không được mút vào, cơ thể cô lập tức trở nên căng như dây đàn. Cô khẽ rụt cổ lại, hai tay đặt ở trên ngực anh: “Ngứa…”
“Hử? Ngứa chỗ nào?” Giọng anh khản đặc gợi cảm, dường như anh có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi lấm tấm trên làn da hồng hào của cô.
“Mặc Trì Úy… Anh đừng xấu tính như vậy…” Anh biết rõ cô ám chỉ chỗ nào, nhưng anh vẫn cứ cố ý làm loạn tiết tấu.
Anh vẫn đang ngậm lấy dái tai trắng như ngọc của cô, hơi thở nóng rực tràn vào mang tai: “Tôi xấu tính chỗ nào chứ, em nói ra thử xem?”
Nhìn thấy ý cười nho nhỏ tràn ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của anh, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời và quyến rũ kia, trái tim Đường Tâm Nhan đập dữ dội.
“Lúc tối, không phải anh đồng ý mời đoàn đi ăn sao?”
“À, tôi đã nhờ đạo diễn Hầu đưa mọi người đi ăn tối rồi, hóa đơn tôi sẽ thanh toán.”
“Anh không đi à?”
“Tôi muốn đi cùng vợ mình.” Anh nghiêm túc nói.
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt anh như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, trái tim cô lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa định nói gì đó, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên bên tai cô: “Bà Mặc, tim em đập nhanh quá.”
Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ. Cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm rồi đóng cửa lại. Dựa vào khung cửa nhà tắm, cô nhắm mắt lại, áp bàn tay nhỏ bé lên ngực trái. Ở đó, trái tim cô đang thình thịch, đập dữ dội.
Phải gần một phút sau cô mới từ từ trở lại bình thường. Bước đến bồn rửa mặt, nhìn cô gái trong gương có khuôn mặt sắp nhỏ ra nước, cô không nhịn được mỉm cười. Cô thật không có tiền đồ gì cả, mới bị anh hôn một lúc mà tim cô đã đập loạn đến như vậy
Cô chưa từng biết rằng, nụ hôn sau một cuộc xung đột sẽ càng say đắm và không thể là chính mình.
Nhớ ra hồi nãy cô để túi xách đựng nước tẩy trang và sữa rửa mặt trên sô pha, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra ngoài.
Trấn Quan không sánh được với thành phố lớn, khách sạn không có phòng tổng thống, vậy nên phòng ngủ và phòng tắm thông nhau, khi mở cửa ra, cô có thể nhìn thấy Mặc Trì Úy đang thay quần áo.
Anh đã thay quần và cởi một nửa áo sơ mi.
Nghe thấy âm thanh phía sau lưng, anh nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng đã cởi một nửa vào.
Động tác nhanh tới nỗi khiến Đường Tâm Nhan thấy hoài nghi, có phải trên người anh có vết sẹo nào mà không dám cho người khác nhìn thấy không.
Anh đã giải thích cho cô nghe về mối quan hệ giữa anh và Kiều Phi Nhi, cô đương nhiên sẽ không nghi ngờ rằng đó là dấu vết do một người phụ nữ để lại.
Hai người vừa hôn nhau, cô nhìn thấy rõ dục vọng muốn cô trong mắt anh. Theo tính cách trước đây của anh, nếu cô nhìn thấy thân thể săn chắc của anh, anh nhất định sẽ tiến lại ôm hôn cô một hồi.
Nhưng lần này anh không như thế, lại còn mặc lại áo đang cởi dở một nửa.
Nghĩ tới từ sau khi trở về từ Ma Cao vào ngày hôm đó, anh luôn tránh tiếp xúc quá nhiều với cô, hơn nữa còn gạt cô là đi công tác năm ngày, trong đầu cô chợt lóe lên một khả năng đáng sợ.
Chương 240: Mặc Trì Úy, có phải anh bị thương không?
Anh bị thương rồi!
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, ngày mẹ cô làm phẫu thuật, trên đường anh đón cô từ nhà đến bệnh viện, cô ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh.
Lúc đó cô cũng hỏi có phải bị thương không thì anh nói không. Lúc ấy cô cũng không để ý đến điều đó. Nhưng nghĩ kỹ lại, hoàn toàn có khả năng anh gạt cô đi công tác vì anh đã bị thương.
Mặc Trì Úy kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, cài nhanh cúc áo, đi tới chỗ cô, ánh mắt đen sau nhìn cô: “Em tẩy trang xong rồi à?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Vẫn chưa… Tôi đi ra lấy túi xách.”
Mặc Trì Úy thấy túi để trên sô pha thì cầm lấy đưa cho cô: “Trong túi có quần áo không?”
“Có.”
“Thay quần áo xong, tôi đưa em đi ăn tối.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy chiếc túi nhưng vẫn đứng yên. Hai mắt cô đỏ hoe nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc: “Mặc Trì Úy, anh mau cởi áo ra.”
Mặc Trì Úy: “…”
Người đàn ông này trước nay, dù núi có sập xuống, mặt anh cũng không hề biến sắc, mà hôm nay anh đột nhiên sững sờ, mất mấy giây mới phản ứng lại được, môi mỏng nhếch lên ý cười, mang theo vài phần xấu xa: “Bà Mặc, nói chồng em cởi quần áo là vì em muốn anh rồi phải không?”
“Không phải, tôi muốn xem.”
Mặc Trì Úy bị những lời táo bạo của cô làm cho nghẹn. Đôi tai đỏ ửng được tóc che giấu. Đã lâu lắm rồi, anh không xuất hiện loại phản ứng như thế này. Cô vợ nhỏ của anh rất có bản lĩnh.
Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm đưa lên che miệng, ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Ăn tối xong rồi cởi có được không?”
“Không được.” Anh càng che giấu, Đường Tâm Nhan càng nghi ngờ suy đoán trong lòng cô là thật, trong mắt cô hiện lên một tầng sương: “Mặc Trì Úy, cởi áo ra, để tôi xem xem.”
Thấy cô kích động tới nỗi sắp khóc, Mặc Trì Úy mới phản ứng lại, có lẽ không phải cô muốn nhìn cơ thể của anh, mà là do hành động lúc nãy của anh khiến cô nghi ngờ.
“Bà Mặc, em đừng lo lắng, trên người tôi không có dấu vết của phụ nữ.”
“Ai muốn xem trên người anh có chút dấu vết của phụ nữ nào không hả?” Cô buông túi xách trên tay xuống, kiễng chân cởi cúc áo sơ mi của anh ra.
Mặc Trì Úy bị hành động đột ngột của cô làm cho sửng sốt: “Bà Mặc …”
Anh bất lực thở dài, có lẽ cô đã đoán được anh bị thương.
Tính tình cô bướng bỉnh như vậy, nếu anh cứ giấu không cho cô xem, e rằng hai người vừa làm lành với nhau lại tiếp tục giận dỗi.
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt tối sầm lại: “Em có biết, cái giá mà em phải trả khi nhìn cơ thể chồng em là gì không?”
Đường Tâm Nhan không quan tâm cái giá cô phải trả là gì, cô chỉ muốn xem anh ấy có bị thương không mà thôi.
“Mặc Trì Úy, anh cởi áo sơ mi thôi mà, sao lề mà lề mề thế?” Cô trừng lớn hai mắt đỏ bừng, cuối cùng cũng được “cứng” một lần trước mặt anh.
Mặc Trì Úy đưa những ngón tay mảnh khảnh cởi cúc áo sơ mi mỏng manh ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Bây giờ tôi cởi, buổi tối đến lượt em phải cởi.”
Đường Tâm Nhan bây giờ chỉ muốn nhìn thấy cơ thể của anh ngay lập tức, nào có quan tâm buổi tối có cởi hay không, vội vàng giậm chân: “Anh cởi mau lên!”
Mặc Trì Úy từ từ cởi cúc áo. Nhìn thấy bộ ngực rắn chắc và sạch sẽ cùng cơ bụng cuồn cuộn của anh, Đường Tâm Nhan cắn môi: “Cởi áo ra, tôi muốn nhìn đằng sau!”
Nha đầu này thực sự sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình. Anh thở dài, cởi bỏ áo sơ mi trắng trên người.
Đường Tâm Nhan lập tức đi vòng ra phía sau, nhìn thấy vết thương đáng sợ từ xương bả vai đến sau lưng vừa mới kết vảy liền lại, tim cô như thắt lại, nước mắt cô rơi xuống.
Cô chưa từng hỏi một người đàn ông rằng anh ấy có thích mình hay không.
Mặc Trì Úy là người đầu tiên.
Đôi tay cô đặt trên đầu gối, không kìm được mà đan vào nhau, đây là biểu hiện mỗi khi cô thấy căng thẳng.
Thời gian trôi qua mười giây, chỉ mười giây ngắn ngủi nhưng đối với cô mà nói nó dài như một thế kỷ, lâu tới nỗi cô không muốn nghe câu trả lời của anh, bỗng anh trầm giọng trả lời cô: “Thích.”
“Vậy anh có yêu tôi không?” Cô hỏi theo phản xạ. Hỏi xong cô chỉ hận không thể cắt lưỡi đi cho xong. Cô bị điên rồi sao mà lại đi hỏi anh có yêu cô hay không.
Hai người mới quen nhau được bao lâu mà cô lại hỏi anh vấn đề nhạy cảm này chứ. Nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, cô chỉ có thể kiên nhẫn, chờ đợi câu trả lời của anh.
Lần này, anh không trả lời, ngồi thẳng dậy và khởi động xe.
Hai hàng mi Đường Tâm Nhan rũ xuống, hàm răng trắng ngà cắn chặt môi. Cô biết rằng sự im lặng của anh chính là câu trả lời tốt nhất. Anh không yêu cô. Nhưng cô lại…
Hít sâu một hơi, cô nhìn đường nét khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh, tâm trạng khó nói: “Thực ra tôi muốn nói với anh rằng, tôi cũng không yêu anh.”
Cô cũng giống như anh, cùng lắm chỉ là thích, vẫn chưa đến mức yêu.
Vậy nên, anh không yêu cô, cô cũng không cảm thấy khó chịu đến nỗi không thở nổi, nhiều nhất chỉ là có chút mất mát.
Mặc Trì Úy khẽ liếc sang cô, đôi mắt u ám, thâm trầm.
Trên xe im lặng hồi lâu, anh để một bàn tay trên vô lăng, tay còn lại muốn xoa nhẹ đầu cô, nhưng cô lại nghiêng đầu tránh đi.
Tay anh cứ thế giơ giữa không trung. Một lúc sau anh mới vội thu tay về.
Anh nhìn con đường bê tông bằng phẳng bên ngoài kính chắn gió, trầm giọng nói: “Tôi rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân này.”
Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị với đường nét rõ ràng của anh, trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Thực ra, tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao anh lại muốn kết hôn chớp nhoáng với tôi như thế?”
Nhớ đến phản ứng của anh mỗi khi hai người thân mật, cô không xác định hỏi anh: “Hay là anh chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể của tôi?”
Ánh mắt Mặc Trì Úy thâm sâu khó nắm bắt: “Thực ra, lúc mới bắt đầu, tôi có hứng thú với em là bởi vì em có thể khiến cho… tôi có phản ứng. Những năm qua, không phải không có người phụ nữ nào nhảy vào lòng tôi ôm ấp, nhưng chưa bao giờ tôi có ý nghĩ muốn ngủ với những người phụ nữ đó.”
Đường Tâm Nhan cắn môi nhìn vào mắt anh, trong đó hiện ra vẻ “thực sự là như vậy”.
Vậy thì sau khi gặp Kiều Phi Nhi, lẽ ra anh không cần cô nữa mới đúng!
“Trên đời này rất ít người giống như anh, chỉ vì muốn ngủ với một người phụ nữ là muốn kết hôn chớp nhoáng với cô ấy.” Môi cô cong lên đầy mỉa mai: “Vậy bây giờ, nếu tìm được một người phụ nữ khác ngoài tôi mà có thể khiến anh thấy hứng thú, thì giữa chúng ta có phải sẽ có thể kết thúc đúng không?”
Cô quay khuôn mặt nhỏ nhắn về phía cửa xe, nhìn hàng cây úa vàng hai bên đường, trong lòng có chút hụt hẫng: “Thời gian vừa qua, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, sau này nếu anh có việc gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”
Mặc Trì Úy nhìn cô, con ngươi thâm thúy, tựa như khoảng không vũ trụ bất tận, cực kỳ nguy hiểm: “Em lại muốn ly hôn với tôi?”
Đường Tâm Nhan: “Lẽ nào anh không thấy chúng ta như thế này rất nhàm chán sao? Anh không yêu tôi, lại có tình nhân mới, vậy tại sao lại còn muốn cướp đi cả sự tự do của tôi?”
“Có cần tôi nhắc em rằng, nếu lần này ly hôn nữa thì em là người đã trải qua hai đời chồng rồi. Ngoài tôi ra, còn có ai muốn cưới em sao?” Đôi mày kiếm của anh khẽ nhếch, giọng lãnh đạm lộ vẻ giễu cợt, thật khiến người nghe muốn tẩn cho một trận.
Cái gì mà ngoài anh ta thì không ai muốn cưới cô?
Chương 232: Kiều Phi Nhi trẻ trung xinh đẹp, rất xứng đôi vừa lứa với Tổng giám đốc Mặc
Những người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền lại đẹp trai, cho dù đã có hai, ba đời vợ thì cũng vẫn được yêu thích như thường.
Nhưng với phụ nữ thì khác, người phụ nữ từng có một đời chồng đã khiến người ta ghét bỏ, huống hồ lại đã qua hai đời chồng, quả thật chẳng khác nào “rẻ như bún”, muốn tìm được gia đình tốt còn khó hơn lên trời.
Trong xã hội ngày nay, mặc dù lúc nào cũng chủ trương nam nữ bình đẳng, nhưng đối với những người đã từng ly hôn, giữa đàn ông và phụ nữ vẫn có sự khác biệt!
Đường Tâm Nhan nghiến răng nghiến lợi, không phục nói: “Tôi cũng đâu phải ly hôn rồi lại muốn tái hôn. Trên đời này, phụ nữ lấy chồng phải dựa vào đàn ông sao? Một mình tôi cũng có thể sống vui vẻ.”
Mặc Trì Úy nheo mắt nhìn cô: “Một mình phụ nữ có sinh con được sao?”
Đường Tâm Nhan khịt mũi: “Bây giờ công nghệ y học tiên tiến như vậy, nếu như tôi muốn có con, chỉ cần đến bệnh viện để thụ tinh nhân tạo hoặc thụ tinh ống nghiệm!”
Sắc mặt Mặc Trì Úy trở nên căng thẳng, đáy mắt âm u như bừng lên lửa giận, giọng nói lạnh lùng: “Em còn muốn tìm đại tinh trùng của đàn ông để sinh con à?”
“Đương nhiên không thể chọn đại, tôi sẽ chọn những người đàn ông ưu tú mọi mặt.”
Cô càng nói, sắc mặt của người đàn ông càng đen lại, đen tới nỗi phải dùng đến đáy nồi để hình dung.
Đường Tâm Nhan thấy anh có gì đó không ổn, cô nuốt nước miếng, không hiểu làm sao lại bị anh khơi ra chủ đề này. Bầu không khí trong xe phảng phất sự lạnh lẽo, u ám từ cơ thể anh.
Cô lén nhìn khuôn mặt hoàn hảo như đẽo của anh, mở miệng, vừa định nói gì đó, nhưng giọng nói trầm và lạnh lùng của anh lại vang lên trước: “Cho tới giờ, trong thế giới của em, em có thể tìm ra người đàn ông ưu tú hơn tôi sao?”
Đường Tâm Nhan giật mình, sau đó lắc đầu: “Hiện tại quả thực không có, nhưng mà…”
Anh ngắt lời cô: “Em ở bên tôi thì không cần đến bệnh viện làm gì, tôi trực tiếp khiến em có thai, chẳng phải tốt hơn nhiều à?”
Đường Tâm Nhan: “…”
Ý của anh là gì? Muốn bẻ lái để cô có con với anh? Gì chứ?
Cô không phải đang nói chuyện ly hôn, chia tay với anh sao? Tại sao lại nói đến chuyện này chứ?
Cô ngồi thẳng lưng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của anh, nghiêm mặt nói: “Mặc Trì Úy, anh đừng có đánh trống lảng.”
Mặc Trì Úy duỗi những ngón tay thon dài, siết chặt cằm Đường Tâm Nhan, xoay mặt cô lại, để cho ánh mắt hai người đối diện nhau.
Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt đẹp trai lãnh đạm của anh, đôi lông mày kiếm hơi nhướng lên, môi mỏng mím nhẹ dưới sống mũi cao, tim cô bất giác đập nhanh.
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói: “Đàn ông trưởng thành là liều thuốc độc của phụ nữ.”
Đối với cô, Mặc Trì Úy thực sự giống như một loại độc dược, anh cao quý, lạnh lùng, hướng nội, ngay cả khi anh giở trò côn đồ với cô, cô cũng không nghĩ anh là kẻ bỉ ổi đáng ghét, ngược lại, cô còn nảy sinh tình cảm với anh, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ si tình như vậy, cô mới ly hôn với Phó Tư Thần chưa được bao lâu mà đã rung động với người đàn ông khác. Nhưng cũng không thể trách cô, anh đã xuất hiện những lúc cô bất lực và khó khăn nhất, mang đến cho cô cảm giác an toàn và ấm áp.
Cũng không biết anh có đối xử tốt như vậy với những người phụ nữ anh thích không?
Sau khi Mặc Trì Úy lái xe rời khỏi đường núi, đi vào con đường bằng phẳng trong thị trấn, anh liếc cô một cái, trong mắt hiện lên vẻ u ám khiến cô không hiểu: “Tình nhân mới của tôi mà em vừa nhắc đến là Kiều Phi Nhi?”
Nghe thấy hai chữ Kiều Phi Nhi, đôi đồng tử của Đường Tâm Nhan co lại, mũi cô lại đau ê ẩm, hai mắt nhanh chóng đỏ lên, cô vội vàng cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc, nói với giọng điệu tồi tệ: “Kiều Phi Nhi trẻ trung, xinh đẹp, lại rất cá tính, rất xứng đôi vừa lứa với Tổng giám đốc Mặc.”
Nói xong, lại không kiềm chế được nói thêm một câu: “Tổng giám đốc Mặc quả thật rất có con mắt nhìn người!”
Chương 233: Mặc Trì Úy, anh thật vô liêm sỉ!
Nói xong những lời đó, đáy mắt được che bởi hàng mi dài của cô không nhịn được lộ ra tầng nước mong manh đầy tủi thân.
Cô lúc nào cũng nói rằng muốn ly hôn nhưng cuối cùng, cô vẫn có chút quyến luyến và không nỡ. Nếu cô có thể buông tay dễ dàng như vậy, thì cô đã không rối rắm và khó chịu như bây giờ.
Không thể không thừa nhận rằng, cô đã động lòng với anh thật rồi. Bất kỳ một hành động nào của anh cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Dù rằng lúc ở Ma Cao, vì muốn giúp cô lấy được chiếc nhẫn Hồng Ngọc, anh đã ký vào giấy tham gia cuộc đua xe sinh tử, nhưng cuộc hôn nhân của hai người không phải chỉ vì động lòng mà có thể sống với nhau êm ấm hòa thuận.
Vì giúp cô, anh không màng sống chết nhưng đồng thời, anh cũng chưa từng cho cô cảm giác an toàn.
Kể từ khi cô và anh quen nhau, anh rất ít khi nhắc đến gia đình, bạn bè và sự nghiệp trước mặt cô. Đôi khi cô cảm thấy anh không coi cô như người một nhà. Trong mắt cô, anh là một người bí ẩn. Còn trong mắt anh, e là cô chỉ giống một tờ giấy trắng.
Anh sớm đã tìm hiểu tình hình gia đình cô, biết công việc của cô, quen thuộc với nhóm bạn bè của cô.
Sự bất bình đẳng giữa hai người thường khiến cô thấy lo sợ, do dự, bất lực, rối rắm, mờ mịt.
Không phải cô đạo đức giả, cũng không phải cô không biết ơn mà là cô thấy thực sự sợ hãi, sợ một ngày nào đó cô lún sâu trong vũng bùn, anh buông tay bỏ mặc cô, đến lúc đó cô biết phải đi đâu tìm anh bây giờ.
Trong lúc cô đang phân tâm, bên tai cô truyền đến một tiếng cười âm trầm.
Cô nhướng hàng mi dài nhìn người đàn ông vừa rồi mới mặt mày u ám, lúc này đã cong đôi môi mỏng cười tựa không cười, khiến mặt cô đỏ bừng, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng.
Trong lòng cô đang rất khó chịu, còn anh ở đó tâm trạng lại rất vui vẻ. Ý anh là gì chứ?
Là vì cô đã nói: “Tổng giám đốc Mặc thật có con mắt nhìn người” à?
Trấn Quan không lớn nên Mặc Trì Úy đã đậu xe trước cửa một khách sạn nhìn có vẻ sang trọng.
Đường Tâm Nhan không muốn để ý đến anh, khi xe dừng hẳn, cô muốn đẩy cửa rời đi ngay lập tức.
Mặc Trì Úy như nhìn thấu suy nghĩ của cô, trực tiếp khóa cửa xe lại. Đường Tâm Nhan không thể đẩy ra, giận dữ nhìn anh.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm vài giây, ánh mắt thâm thúy, gần như khiến cô không thể phản kháng. Cô quay mặt đi, vừa định nói, cánh tay dài mạnh mẽ của anh đã vươn về phía cô.
Thân hình mảnh mai bị người đàn ông ôm lấy, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ôm ngồi trên đùi. Hơn nữa, còn tách hai chân cô ra, ép cô ngồi thẳng lên người anh. Cô tựa lưng vào vô lăng, ngực áp sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Không gian vốn chật chội, hai người lại trong tư thế thân mật, nên càng chật hẹp.
Cô cố gắng thoát ra khỏi lòng anh.
Xe đậu ở cửa khách sạn, người ra vào tấp nập, anh không biết xấu hổ, cô thì không.
Chỉ là cô không ngờ rằng khi cô cố vùng vẫy trong tư thế này, không tránh khỏi sẽ chạm vào bộ phận nhạy cảm của anh.
Khi cô ấy phát hiện ra có gì đó không ổn thì đã quá muộn.
Nơi nào đó đã dựng đứng để chống lại cô một cách vô liêm sỉ.
Cô cứng đờ, khuôn mặt xinh đẹp và xinh xắn dần dần bị nhuộm đỏ.
“Mặc Trì Úy, anh thật vô liêm sỉ!”
So với sự xấu hổ và khó chịu của cô, anh là người từng trải, bình tĩnh, không vì cơ thể nổi lên phản ứng mà thấy ngượng ngùng.
“Mặc Trì Úy, nếu anh muốn làm đi tìm Kiều Phi Nhi mà làm, buông tôi ra!”
Nghĩ đến cảnh anh ôm Kiều Phi Nhi rời đi vào đêm qua, cả việc anh lại thất hứa không gọi điện cho cô, cô vừa tủi thân, vừa chua xót khổ sở, cũng không quan tâm rằng anh đã nổi lên phản ứng, một mực chỉ muốn thoát khỏi anh.
Chương 234: Anh không giải thích rõ ràng quan hệ giữa anh và Kiều Phi Nhi thì đừng hôn tôi!
Nghĩ đến cảnh anh ôm Kiều Phi Nhi rời đi vào đêm qua, cả việc anh lại thất hứa không gọi điện cho cô, cô vừa tủi thân, vừa chua xót khổ sở, cũng không quan tâm rằng anh đã nổi lên phản ứng, một mực chỉ muốn thoát khỏi anh.
Nhưng cơ thể của cô bị trói buộc giữa vô lăng và hai cánh tay anh, như thể bị một sợi dây xích buộc chặt, khó mà dứt ra được.
Anh không nói lời nào, mím chặt môi mỏng, mặc cho cô vùng vẫy cũng không chịu buông ra.
Ánh mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào cô, u ám nhưng nóng bỏng, khiến da đầu cô tê dại, không biết phải làm sao.
Bị anh giam cầm như vậy, hô hấp của cô cũng bắt đầu rối loạn.
Hai tay cô chống trước ngực anh, muốn kéo xa khoảng cách giữa hai người, nhưng giây tiếp theo, anh khóa chặt tay cô, lồng ngực rắn chắc trực tiếp chạm vào bộ vị mềm mại của cô.
Cảm giác bị anh đè chặt, khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận: “Mặc Trì Úy, tên khốn nhà anh!”
Ngay khi cô nói xong, trên trán truyền đến một cơn đau, anh cốc đầu cô. Cô hít sâu một hơi lạnh, sờ trán đỏ bừng, càng nghĩ càng tức: “Mặc Trì Úy, anh dựa vào cái gì mà cốc đầu tôi?”
Cô giơ tay ra véo lấy cánh tay anh không hề thương tiếc. Vì đang tức giận nên sức cũng không hề nhẹ.
Cơ bắp cứng ngắc của anh vừa mạnh mẽ vừa rắn chắc, tay cô véo cũng đau nhức nhưng anh lại thờ ơ, gương mặt tuấn tú không hề dao động, tựa như không cảm thấy đau. Cô cảm thấy mình như đang đấm vào túi bông, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Mắt cô đỏ hoe, hai tay nắm chặt, lại đập vào ngực anh đầy bất mãn. Nhưng dù cô có đánh anh như thế nào thì gương mặt anh vẫn bình thản, không đau không ngứa.
“Mặc Trì Úy, nếu như anh và Kiều Phi Nhi đã ở bên nhau, lại có con nữa, vậy sao anh còn đến trêu chọc tôi làm gì hả? Tôi muốn xuống xe, anh để tôi đi đi… Ưm… ưm…”
Lời nói còn dang dở của cô đột nhiên bị đôi môi quen thuộc của anh chặn lại.
Anh đè cô lên vô lăng, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú của cô trong lòng bàn tay, đôi môi mỏng dán chặt vào cô.
Anh không giải thích rõ ràng với cô về chuyện anh với Kiều Phi Nhi, lẽ nào lại muốn dùng một cái hôn cho qua? Đường Tâm Nhan đương nhiên không chịu để cho anh hôn, há miệng muốn cắn anh, nhưng anh lại lợi dụng tình thế mà tiến vào, cuốn lấy cô bằng cái lưỡi nóng bỏng, dây dưa không dứt.
Về phương diện này, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Cô bị anh mút lấy đến nỗi da đầu tê dại, hơi thở gấp gáp. Những sợi râu lún phún trên cằm anh cọ xát làn da mỏng manh của cô, vừa ngứa vừa tê.
Cho đến khi cô sắp không thở nổi, anh mới từ từ buông cô ra.
Cô mở đôi môi đỏ mọng, liều mình hít thở. Ngay khi cô định nói, hơi thở mát lạnh lại ập đến. Anh lại hôn cô.
Trong đầu cô bây giờ là một mảng trống rỗng. Đôi tay nhỏ với những hạt mồ hôi lấm tấm không kìm được mà nắm lấy cổ áo anh. Một luồng điện nhỏ chạy qua khắp người, cô mềm nhũn tới nỗi đầu ngón chân cũng cuộn tròn.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy luồn vào trong vạt áo cô, vuốt ve nơi đầy đặn khiến anh no đủ.
Đường Tâm Nhan thở gấp, cơ thể cô nóng bừng như bị ánh mặt trời thiêu đốt.
“Mặc Trì Úy, anh điên rồi…”
Nụ hôn của anh từ từ lướt dọc theo khóe môi cô cho đến khi chạm đến xương quai xanh quyến rũ…
Cô run rẩy đến nỗi cô liên tục dùng tay đẩy và đánh anh.
“Mặc Trì Úy, đừng, anh buông tôi ra …”
Tên khốn kiếp này, ở nơi người ra kẻ vào này mà anh ta muốn làm thế sao?
Anh có hứng thú đó, nhưng cô thì không!
Mặc Trì Úy ngẩng đầu lên khỏi xương quai xanh xinh đẹp, nhìn hai mắt cô bừng bừng lửa giận, hơi thở cô nóng như lửa đốt, cô không dám nhìn vào mắt anh, không dám ngẩng mặt, hơi thở không ổn định mà nói: “Mặc Trì Úy, nếu không giải thích rõ ràng chuyện giữa anh và Kiều Phi Nhi, thì đừng hôn tôi!”
Chương 235: Giữa anh và Kiều Phi Nhi vô cùng trong sạch
Nhìn làn sương trong đôi mắt mơ màng, gương mặt ửng hồng như đóa tường vi trong đêm của cô, anh véo cằm cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đỏ mọng, giọng nói đầy hứng thú: “Em không muốn quan tâm đến tôi, cãi nhau đòi ly hôn với tôi là vì em ghen với Kiều Phi Nhi sao?”
Đường Tâm Nhan đâu dám thừa nhận, cô sợ nếu mình thừa nhận anh sẽ cười cô. Cô cắn môi lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ thấy anh đã có Kiều Phi Nhi rồi thì không nên trêu chọc tôi nữa.”
Nhìn thấy dáng vẻ miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo của cô, tâm trạng của anh vô cùng tốt. Anh muốn thấy bộ dạng cứng miệng, đến chết cũng không thừa nhận của cô nên anh không giải thích.
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy xen lẫn ý cười như sao xa, cô thấy rất khó chịu: “Mặc Trì Úy, chẳng lẽ anh còn muốn năm thê bảy thiếp nữa sao?”
“Tôi bây giờ còn chưa được ngủ với vợ mình thì lấy đâu ra năm thê bảy thiếp?” Anh nheo hai mắt như vực sâu thẳm, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của cô: “Dáng vẻ ghen tuông này của em rất thú vị.”
Cái gì gọi là dáng vẻ cô ghen rất thú vị?
“Tối hôm qua lúc tôi ôm Kiều Phi Nhi rời đi, em đã nhìn thấy rồi?” Anh dùng giọng điệu trần thuật hỏi cô.
Đường Tâm Nhan thấy anh thừa nhận, cô nhíu mày, nhìn anh bằng ánh mắt tra xét: “Tôi còn nhìn thấy anh mặc áo khoác cho cô ta rồi.”
Có một sự chua chát trong giọng nói của cô.
Mặc Trì Úy không hề phủ nhận, anh ừ một tiếng, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Tối hôm qua cô ấy đã sảy thai.”
Đường Tâm Nhan đột nhiên mắt mở to, miệng líu lưỡi: “Kiều Phi Nhi… cô ta bị sảy thai?”
Làm sao lại đột ngột sảy thai chứ?
Hình như trước khi cô nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi đi, anh đã đánh một người đàn ông, chẳng lẽ Kiều Phi Nhi sảy thai, là do người đàn ông đó gây ra sao?
Nhận ra mình có chút cảm tình với Kiều Phi Nhi, Đường Tâm Nhan cảm thấy mình giống như một thánh nữ vậy.
Cô nên nhớ rằng, đứa con Kiều Phi Nhi mang trong bụng là của chồng cô.
Nhìn tia máu nhạt trong đáy mắt Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chua xót nói: “Hẳn là anh rất buồn.”
Mặc Trì Úy: “Đúng thế.”
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, vẻ mặt không tốt lắm nhìn anh: “Mặc Trì Úy, Kiều Phi Nhi bị sảy thai, anh nên ở bên chăm sóc cô ấy, anh chạy đến trấn Quan, lại còn ôm ôm hôn hôn tôi. Anh có còn là người không?”
Mặc Trì Úy cười như không cười đáp: “Thật hiếm thấy người nào lại đẩy chồng mình cho bồ nhí như em.”
“Nếu không thì sao, lẽ nào tôi nên khóc lóc van xin anh quay về bên tôi sao? Xin lỗi, tôi không làm được!”
Mặc Trì Úy không trêu chọc cô nữa, anh mím môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Em sai rồi, Kiều Phi Nhi không phải người thứ ba xen vào giữa mối quan hệ của chúng ta.”
Đường Tâm Nhan nhìn anh với vẻ khó hiểu, biết anh còn chưa nói xong, cũng không ngắt lời anh.
“Đứa bé bị sảy là con của Tử Thâm.”
Lục Tử Thâm?
Đôi mày của Đường Tâm Nhan sắp nhíu thành một đường, càng nghe càng không hiểu: “Kiều Phi Nhi có quan hệ với Lục Tử Thâm?”
Nghe nói Lục Tử Thâm chưa từng tiếp xúc với nữ minh tinh trong làng giải trí.
“Sau khi tôi nói chuyện này với em, tôi mong em có thể giữ bí mật, đừng tiết lộ cho bất kỳ ai.”
Đường Tâm Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, gật đầu: “Tôi sẽ không nhiều chuyện đâu.”
“Kiều Phi Nhi là con dâu nuôi từ nhỏ của ông Hai nhà họ Lục muốn gả cho cháu trai của Tử Thâm nhưng Kiều Phi Nhi luôn sống với Tử Thâm. Tôi không biết rõ hai người họ đã nảy sinh tình cảm như thế nào. Về sau, cháu trai của Tử Thâm vì chuyện của Kiều Phi Nhi và Tử Thâm nên mới bị tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, Tử Thâm luôn tự trách mình về việc này nên dần dần anh ta đã hình thành hai nhân cách. Nhân cách chủ, như em từng thấy, ôn tồn lễ độ, nhưng nhân cách thứ thì tàn nhẫn lạnh lùng, Kiều Phi Nhi mang thai, cũng là do bị anh ta cưỡng bức.”
Chương 236: Sự dịu dàng của anh
Đôi mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy nheo lại, tiếp tục giải thích với cô: “Thời gian gần đây, nhân cách thứ hai xuất hiện với tần suất ngày càng nhiều, để kiểm soát nhân cách này, anh ta đã nhờ bác sĩ tâm lý nhốt trong phòng điều trị và nhờ tôi chăm sóc cho Kiều Phi Nhi thay anh ta.”
Mặc Trì Úy nhìn cô gái trước mặt mình càng nghe đôi lông mày càng nhíu chặt, sờ sờ mặt cô: “Tử Thâm là anh em vào sinh ra tử của tôi, hơn nữa Kiều Phi Nhi cũng là cô gái cùng tôi lớn lên. Hai người họ xảy ra chuyện, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Trong bữa tiệc tối hôm qua, có một tên giàu có muốn sàm sỡ cô ấy. Kiều Phi Nhi phản kháng, làm bụng dưới của cô ấy tổn thương nên tôi ôm cô ấy đến bệnh viện. Chuyện là như vậy. Em đừng suy nghĩ lung tung. Kiều Phi Nhi không phải mẫu người tôi thích. Trong mắt tôi, cô ấy vẫn là một đứa trẻ ”.
Đường Tâm Nhan gật đầu, vẻ xấu hổ hiện rõ.
Cô ghen vì nhìn thấy anh ôm Kiều Phi Nhi rời đi vào tối qua.
“Cô ấy mang thai ngoài tử cung, bị đứt một đoạn ống dẫn trứng, mất rất nhiều máu. Đến sáng sớm hôm nay mới được bác sĩ cướp từ tay thần chết về”.
Đường Tâm Nhan tròn mắt, trái tim bắt đầu đập loạn, miệng líu ríu: “Kiều… Kiều Phi Nhi mang thai ngoài tử cung?”
Dù cô còn trẻ và chưa từng mang thai nhưng cô cũng đã nghe về tác hại của việc mang thai ngoài tử cung đối với phụ nữ. Nếu phát hiện muộn, ống dẫn trứng sẽ bị vỡ gây băng huyết, tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Kiều Phi Nhi còn trẻ như vậy mà cô ta đã mất đi một đoạn ống dẫn trứng. Cô ta sẽ chịu đả kích và tổn thương lớn biết nhường nào!
“Sau khi được cấp cứu, tính mạng của cô ấy đã không còn gặp nguy hiểm nữa đúng không?”
Mặc Trì Úy mím môi mỏng: “Nếu như không còn chảy máu nữa, hẳn là sẽ không sao. Nhưng hiện tại điều tôi lo lắng là nhân cách phụ sau khi biết chuyện này sẽ làm tổn thương Kiều Phi Nhi.”
“Nếu nói với anh ấy rằng Kiều Phi Nhi mang thai ngoài tử cung, anh ấy cũng sẽ làm tổn thương cô ấy sao?”
“Cậu ta là một tên điên, không nhắc đến chuyện của hai người họ nữa, quay về chuyện hai chúng ta đi.”
Khuôn mặt tuấn tú của anh nghiêng về phía cô, hơi thở nóng bỏng phả ra trên da cô, đôi mắt sâu hút hồn lộ ra vẻ dịu dàng mà anh thậm chí còn không nhận ra: “Em muốn có con không?”
Nhìn vào đôi mắt đen không thấy đáy của anh, trái tim Đường Tâm Nhan lỡ một nhịp, đỏ mặt lắc đầu: “Tôi còn chưa nghĩ tới.”
Còn chưa động phòng, làm sao đã muốn có con, huống hồ, cô còn trẻ, cho dù muốn sinh con cũng phải hai, ba năm nữa!
“Bây giờ chúng ta sẽ tạm thời sống thế giới của hai người.” Anh nâng cằm cô lên, hôn đôi môi mềm mại của cô. Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng.
Sau khi xuống xe, cô mới phản ứng kịp. Thì ra anh cũng như cô, lúc này vẫn chưa nghĩ đến chuyện có con!
Anh đưa cô về phòng khách sạn nơi anh đang tạm nghỉ ở trấn Quan. Vừa bước vào cửa, anh lấy trong tủ ra chiếc cặp công sở. Nhìn thấy dáng người đứng thẳng quay lưng về phía cô, cô mới nhớ ra, anh đã nói dối cô chuyện đi công tác, chuyện này vẫn chưa giải thích rõ ràng.
Anh lấy trong túi ra một lọ thuốc, đè cô xuống ghế sô pha rồi nhẹ nhàng xắn tay áo cô lên. Nhìn thấy những vết bầm tím trên cánh tay mềm mại của cô, đôi mắt anh thâm trầm, u ám. Nếu Giang Na Nhi lại tiếp tục tác oai tác quái, anh nhất định sẽ phanh thây cô ta.
Phát hiện sắc mặt của anh có gì đó không ổn, Đường Tâm Nhan cắn môi, rút tay ra khỏi cánh tay đang định bôi thuốc cho cô. Mặc Trì Úy nhướng mắt nhìn cô, hai người gần nhau, cô có thể thấy rõ hàng mi dài hơn cả con gái của anh và đôi mắt thâm trầm kia, cô cũng bỏ qua sợ hãi, hỏi anh những nghi ngờ trong lòng: “Anh đã nói rõ với tôi về Kiều Phi Nhi rồi, nhưng mấy ngày trước anh rõ ràng còn ở An Thành, sao lại nói dối tôi là đi công tác?”
Mặc Trì Úy giật mình, anh không ngờ rằng cô sẽ hỏi về chuyện đó.
Chương 237 : Mặc Trì Úy, anh bá đạo quá rồi đấy!
Mặc Trì Úy nhìn cô với ánh mắt tối đen: “Em đã nhìn thấy tôi ở An Thành?”
Anh cẩn thận nhớ lại, mấy ngày trước, anh đã nghe lời Tiêu Dực dưỡng thương ở bệnh viện, trừ việc Kiều Phi Nhi đêm đó hẹn anh ra ngoài hỏi chuyện của Lục Tử Thâm, anh mới đến nhà hàng Tây đó một chuyến.
Chẳng lẽ hôm đó cô đã nhìn thấy anh ở nhà hàng Tây kia? Đúng vậy, sau ngày hôm đó, thái độ của cô đối với anh đã thay đổi.
Anh nhìn cô, trầm giọng nói: “Mấy ngày trước quả nhiên là bận công việc. Chỉ có hôm đó mới có thời gian ăn tối ở nhà hàng Tây với Kiều Phi Nhi.”
Đường Tâm Nhan bán tín bán nghi nhìn anh chằm chằm: “Thật sao? Anh không nói dối tôi nữa sao?”
Mặc Trì Úy kéo cánh tay bị thương của cô lại, vừa sát trùng vừa bôi thuốc cho cô, anh nhẹ giọng nói: “Sau này em không được ghen lung tung nữa đâu đấy.”
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú không chê vào đâu được của anh, đôi mắt xinh đẹp của cô lại phủ một tầng phức tạp: “Mặc Trì Úy, thật ra tôi không muốn ghen hờn vô cớ, nhưng sau khi bị Phó Tư Thần phản bội và làm tổn thương, tôi rất sợ mình lại bị lừa dối một lần nữa. Thực ra tôi cũng ghét sự mẫn cảm, yếu ớt và tự ti này của mình.”
“Tôi của ngày trước không giống thế này mà phóng khoáng tự tin. Nhưng từ sau khi gia đình tôi gặp biến cố, nếm đủ thói đời bạc bẽo, lại bị Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu phản bội, tôi liền trở thành “đà điểu”, luôn có thói quen tự bảo vệ chính mình. Một người giỏi giang, xuất chúng như anh, bên cạnh anh vốn dĩ không thiếu phụ nữ tốt hơn tôi. Tôi không hiểu tại sao anh lại kết hôn với tôi, tại sao lại đối xử tốt với tôi. Tôi sợ bản thân mình sẽ lại lún sâu vào, càng sợ bản thân bị tổn thương. Thực ra, tôi cũng không muốn bản thân mình lúc nào cũng lo được lo mất…”
Nói xong, cô vùi khuôn mặt nhỏ của mình giữa hai tay, không nhịn được nức nở. Đôi vai gầy không ngừng run rẩy.
Mặc Trì Úy duỗi cánh tay dài ra, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lòng bàn tay rộng vuốt ve mái tóc dài của cô, chiếc cằm vững chãi đặt trên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Em lo được lo mất, có nghĩa là em đã bắt đầu để ý đến tôi rồi. Dù là vợ chồng hay là tình nhân, từ lúc quen biết đến khi chung sống, rồi cho đến khi tin tưởng lẫn nhau, tất cả đều cần phải dung hòa và thích nghi “.
“Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ bao dung cho tính khí, lỗi lầm, khuyết điểm và cả sự bướng bỉnh của em.”
“Em chỉ cần nhớ rằng chồng em có thể bao dung mọi thứ của em, nhưng chỉ không thể chấp nhận việc em đến gần những người đàn ông khác!”
Đường Tâm Nhan nhấc đầu khỏi cánh tay anh, trừng lớn đôi mắt đỏ hoe: “Anh quá bá đạo rồi đấy!”
“Có thể nói chuyện, nhưng không được phép cười với người khác.” Cô hẳn là không biết, mỗi khi cô cười, đôi mày cong cong, trên khóe môi thấp thoáng lúm đồng tiền nhỏ, đẹp đến mê người.
Đường Tâm Nhan lại vùi mình vào trong vòng tay anh, mím môi trầm giọng than thở: “Anh cứ nói thẳng ra là không cho tôi cười với Phượng Cừ đi.”
“Còn cả Phó Tư Thần nữa.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Cô ấy cười với Phó Tư Thần lúc nào?
Nghĩ đến những ngày qua, anh khiến cô cứ lo được lo mất, trong lòng cô vừa tủi thân, vừa giận dỗi, liền mở miệng liền cắn vào ngực anh.
Trong khách sạn có hệ thống sưởi, sau khi vào cửa, anh cởi áo khoác ngoài và chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng.
Vết cắn của cô, như vô tư, như tình cờ cắn hạt đậu đỏ nhỏ trên ngực anh.
Anh kêu rên một tiếng.
Thanh âm không giống như là bởi vì đau, mà là vì bị trêu chọc, cảm xúc trong lòng trào lên bật thành tiếng. Gợi cảm, hấp dẫn và mê người. Tai của Đường Tâm Nhan đỏ bừng vì tiếng kêu rên của anh.
Cô vội vàng ngẩng đầu khỏi cánh tay anh, liếc thấy một vết ướt nhỏ trên ngực anh, chiếc áo sau khi dính nước trở nên trong suốt, bên trong thấp thoáng một chấm đỏ nhỏ.
Chương 238: Nếu đã rung động thì hãy dũng cảm một lần!
Mặc Trì Úy nâng cằm Đường Tâm Nhan lên, khuôn mặt đẹp trai của anh tiến về phía cô. Hai luồng hơi thở đan xen vào nhau, ánh mắt anh vừa sâu vừa tối nhìn cô: “Em dám cắn vào chỗ nhạy cảm như vậy của chồng em là muốn làm gì vậy, bà Mặc?”
Khi anh nói, hơi thở nóng rực phả xuống, khiến toàn thân Đường Tâm Nhan run lên, không biết phải làm sao. Đường Tâm Nhan xấu hổ, cô quay mặt đi, giải thích: “Tôi không cố ý…”
Da mặt cô mỏng, Mặc Trì Úy đương nhiên biết cô không cố ý, nhưng anh cứ thích nhìn dáng vẻ khi cô đỏ mặt.
Anh áp đôi môi mỏng lên vành tai cô, nhẹ nhàng cắn dái tai trắng như ngọc: “Tha thứ cho chồng em rồi hả?”
Đôi mi dài cong vút của Đường Tâm Nhan run rẩy, cô không dám nhìn anh, cúi đầu, nói nhỏ: “Anh đã giải thích rõ ràng với tôi rồi, không phải sao?”
Mặc Trì Úy không nói gì thêm, anh kéo cánh tay mảnh khảnh của cô lên, lại bôi thuốc.
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng thoa vết thương cho cô, cô không những không cảm thấy đau mà thậm chí có chút tê dại.
Nhìn đôi dung mạo tuấn tú cùng đường nét nghiêm nghị của anh, trái tim cô run lên. Cô có nên dũng cảm một lần nữa không? Thử sống hòa thuận với anh, nếu như cô đã cố gắng, cho dù cuối cùng không có kết quả tốt đẹp, chẳng phải cô cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc?
Thoa thuốc cho cô xong, Mặc Trì Úy thấy cô sững sờ nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm lại ẩn hiện ý cười: “Muốn tôi hôn em sao?”
Hai má Đường Tâm Nhan nóng lên, cô từ trên sô pha đứng lên, vội vàng lắc đầu: “Không phải… Tôi chỉ đang suy nghĩ chuyện gì đó, chứ không muốn anh hôn tôi.”
Cô vẫn đang mặc trang phục lúc đóng phim, trên mặt cũng chưa tẩy trang, cô chỉ về hướng phòng tắm: “Tôi muốn đi tẩy trang.”
Mặc Trì Úy ừ một tiếng.
Khi cô bước đến cửa phòng tắm, đầu ngón tay cô còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, người đàn ông anh tuấn, lạnh lùng đã sải bước về phía cô. Cô quay đầu lại theo phản xạ. Đột nhiên bị một bóng đen bao phủ trước mặt. Trước khi cô kịp phản ứng, đôi môi mỏng và mạnh mẽ của anh đã áp xuống về phía cô.
Đường Tâm Nham chớp chớp đôi mi, eo cô bị anh siết chặt, giọng nói trầm thấp của anh lập tức vang lên: “Nhắm mắt lại.”
Cô “ồ” một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt.
Anh ấn cô vào cửa phòng tắm, mạnh mẽ, cường thế xâm chiếm đôi môi cô. Hơi thở dồn dập mang theo sự mát lạnh, cuốn hút chỉ thuộc về riêng anh.
Cô thở ra, đột nhiên trở nên bối rối. Anh cạy răng cô ra, chiếc lưỡi nóng bỏng đi vào cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô. Đường Tâm Nhan tựa vào cánh cửa thất thần, sững người, hai chân giãy giụa. Khi anh mút vào, một luồng điện lạ lùng và ngượng ngùng chạy khắp cơ thể cô, những ngón tay buông thõng bên người của cô không khỏi cuộn tròn. Trên làn da ửng hồng hiện nổi da gà, cô ngây ngẩn cả người.
Nụ hôn của anh dường như đã chạm vào trái tim cô. Bao nhiêu chua xót, tủi thân, rối rắm, khó chịu của cô trong những ngày qua đều bị nụ hôn này làm tan biến.
Cô cảm thấy mình thật vô dụng, rõ ràng cô hết lần này đến lần khác muốn điều khiển trái tim mình, nhưng cô bất giác vẫn bị anh cảm hóa. Cô nghĩ không bao lâu nữa trái tim mình sẽ bị anh chiếm giữ hoàn toàn.
Nhưng, cô không muốn trốn tránh nữa. Nếu cô đã thích anh, cô sẽ thử dũng cảm một chút! Kết quả tồi tệ nhất là bị anh làm tổn thương một lần, cùng lắm là cô đơn độc đến già.
Nghĩ đến đây, hai tay đặt ở bên hông không tự chủ đặt lên vòng eo gầy nhưng mạnh mẽ của anh.
Nhận thấy cô đáp trả lại mình, Mặc Trì Úy cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, hàng mi dài không ngừng run rẩy, khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt xinh đẹp rực rỡ như phủ thêm một lớp sương động tình, đẹp đến rung động lòng người, yết hầu gợi cảm của anh di chuyển lên xuống, lòng bàn tay rộng trên eo cô càng siết chặt thêm vài phần.
Chương 239: Bà Mặc xấu hổ
Anh hôn cô đến nỗi đôi môi sưng đỏ, miệng lưỡi tê dại, mới chịu buông cô ra. Anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô bằng lòng bàn tay rộng, dùng ngón tay lau sợi tơ trong suốt trên khóe môi cô. Hành động của anh khiến mặt cô như bị thiêu đốt. Trong khoang miệng cô dường như còn phảng phất hơi thở mát lạnh của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đi tẩy trang trước đã.”
Mặc Trì Úy nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, nhịn không được hôn lên gò má ửng hồng. Trái tim cô đập loạn không thể kiểm soát. Cô không thể từ chối sự thân mật như vậy.
Hơi thở giữa làn môi anh phả vào mặt cô, quyện với mùi thuốc lá và mùi nước cạo râu, sạch sẽ và đặc biệt: “Bà Mặc, chẳng phải em không biết xấu hổ khi quay trước ống kính sao? Tại sao chồng mới hôn em mà toàn thân em đã đỏ bừng như vậy rồi?”
Đôi môi mỏng của anh áp sát vào mi tâm của cô, gần đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cô, anh lại nhịn không được mút vào, cơ thể cô lập tức trở nên căng như dây đàn. Cô khẽ rụt cổ lại, hai tay đặt ở trên ngực anh: “Ngứa…”
“Hử? Ngứa chỗ nào?” Giọng anh khản đặc gợi cảm, dường như anh có thể cảm nhận được từng giọt mồ hôi lấm tấm trên làn da hồng hào của cô.
“Mặc Trì Úy… Anh đừng xấu tính như vậy…” Anh biết rõ cô ám chỉ chỗ nào, nhưng anh vẫn cứ cố ý làm loạn tiết tấu.
Anh vẫn đang ngậm lấy dái tai trắng như ngọc của cô, hơi thở nóng rực tràn vào mang tai: “Tôi xấu tính chỗ nào chứ, em nói ra thử xem?”
Nhìn thấy ý cười nho nhỏ tràn ra từ đôi mắt đen sâu thẳm của anh, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời và quyến rũ kia, trái tim Đường Tâm Nhan đập dữ dội.
“Lúc tối, không phải anh đồng ý mời đoàn đi ăn sao?”
“À, tôi đã nhờ đạo diễn Hầu đưa mọi người đi ăn tối rồi, hóa đơn tôi sẽ thanh toán.”
“Anh không đi à?”
“Tôi muốn đi cùng vợ mình.” Anh nghiêm túc nói.
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt anh như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, trái tim cô lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa định nói gì đó, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên bên tai cô: “Bà Mặc, tim em đập nhanh quá.”
Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ. Cô dùng hết sức lực đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm rồi đóng cửa lại. Dựa vào khung cửa nhà tắm, cô nhắm mắt lại, áp bàn tay nhỏ bé lên ngực trái. Ở đó, trái tim cô đang thình thịch, đập dữ dội.
Phải gần một phút sau cô mới từ từ trở lại bình thường. Bước đến bồn rửa mặt, nhìn cô gái trong gương có khuôn mặt sắp nhỏ ra nước, cô không nhịn được mỉm cười. Cô thật không có tiền đồ gì cả, mới bị anh hôn một lúc mà tim cô đã đập loạn đến như vậy
Cô chưa từng biết rằng, nụ hôn sau một cuộc xung đột sẽ càng say đắm và không thể là chính mình.
Nhớ ra hồi nãy cô để túi xách đựng nước tẩy trang và sữa rửa mặt trên sô pha, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước ra ngoài.
Trấn Quan không sánh được với thành phố lớn, khách sạn không có phòng tổng thống, vậy nên phòng ngủ và phòng tắm thông nhau, khi mở cửa ra, cô có thể nhìn thấy Mặc Trì Úy đang thay quần áo.
Anh đã thay quần và cởi một nửa áo sơ mi.
Nghe thấy âm thanh phía sau lưng, anh nhanh chóng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng đã cởi một nửa vào.
Động tác nhanh tới nỗi khiến Đường Tâm Nhan thấy hoài nghi, có phải trên người anh có vết sẹo nào mà không dám cho người khác nhìn thấy không.
Anh đã giải thích cho cô nghe về mối quan hệ giữa anh và Kiều Phi Nhi, cô đương nhiên sẽ không nghi ngờ rằng đó là dấu vết do một người phụ nữ để lại.
Hai người vừa hôn nhau, cô nhìn thấy rõ dục vọng muốn cô trong mắt anh. Theo tính cách trước đây của anh, nếu cô nhìn thấy thân thể săn chắc của anh, anh nhất định sẽ tiến lại ôm hôn cô một hồi.
Nhưng lần này anh không như thế, lại còn mặc lại áo đang cởi dở một nửa.
Nghĩ tới từ sau khi trở về từ Ma Cao vào ngày hôm đó, anh luôn tránh tiếp xúc quá nhiều với cô, hơn nữa còn gạt cô là đi công tác năm ngày, trong đầu cô chợt lóe lên một khả năng đáng sợ.
Chương 240: Mặc Trì Úy, có phải anh bị thương không?
Anh bị thương rồi!
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, ngày mẹ cô làm phẫu thuật, trên đường anh đón cô từ nhà đến bệnh viện, cô ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh.
Lúc đó cô cũng hỏi có phải bị thương không thì anh nói không. Lúc ấy cô cũng không để ý đến điều đó. Nhưng nghĩ kỹ lại, hoàn toàn có khả năng anh gạt cô đi công tác vì anh đã bị thương.
Mặc Trì Úy kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, cài nhanh cúc áo, đi tới chỗ cô, ánh mắt đen sau nhìn cô: “Em tẩy trang xong rồi à?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Vẫn chưa… Tôi đi ra lấy túi xách.”
Mặc Trì Úy thấy túi để trên sô pha thì cầm lấy đưa cho cô: “Trong túi có quần áo không?”
“Có.”
“Thay quần áo xong, tôi đưa em đi ăn tối.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy chiếc túi nhưng vẫn đứng yên. Hai mắt cô đỏ hoe nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc: “Mặc Trì Úy, anh mau cởi áo ra.”
Mặc Trì Úy: “…”
Người đàn ông này trước nay, dù núi có sập xuống, mặt anh cũng không hề biến sắc, mà hôm nay anh đột nhiên sững sờ, mất mấy giây mới phản ứng lại được, môi mỏng nhếch lên ý cười, mang theo vài phần xấu xa: “Bà Mặc, nói chồng em cởi quần áo là vì em muốn anh rồi phải không?”
“Không phải, tôi muốn xem.”
Mặc Trì Úy bị những lời táo bạo của cô làm cho nghẹn. Đôi tai đỏ ửng được tóc che giấu. Đã lâu lắm rồi, anh không xuất hiện loại phản ứng như thế này. Cô vợ nhỏ của anh rất có bản lĩnh.
Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm đưa lên che miệng, ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Ăn tối xong rồi cởi có được không?”
“Không được.” Anh càng che giấu, Đường Tâm Nhan càng nghi ngờ suy đoán trong lòng cô là thật, trong mắt cô hiện lên một tầng sương: “Mặc Trì Úy, cởi áo ra, để tôi xem xem.”
Thấy cô kích động tới nỗi sắp khóc, Mặc Trì Úy mới phản ứng lại, có lẽ không phải cô muốn nhìn cơ thể của anh, mà là do hành động lúc nãy của anh khiến cô nghi ngờ.
“Bà Mặc, em đừng lo lắng, trên người tôi không có dấu vết của phụ nữ.”
“Ai muốn xem trên người anh có chút dấu vết của phụ nữ nào không hả?” Cô buông túi xách trên tay xuống, kiễng chân cởi cúc áo sơ mi của anh ra.
Mặc Trì Úy bị hành động đột ngột của cô làm cho sửng sốt: “Bà Mặc …”
Anh bất lực thở dài, có lẽ cô đã đoán được anh bị thương.
Tính tình cô bướng bỉnh như vậy, nếu anh cứ giấu không cho cô xem, e rằng hai người vừa làm lành với nhau lại tiếp tục giận dỗi.
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt tối sầm lại: “Em có biết, cái giá mà em phải trả khi nhìn cơ thể chồng em là gì không?”
Đường Tâm Nhan không quan tâm cái giá cô phải trả là gì, cô chỉ muốn xem anh ấy có bị thương không mà thôi.
“Mặc Trì Úy, anh cởi áo sơ mi thôi mà, sao lề mà lề mề thế?” Cô trừng lớn hai mắt đỏ bừng, cuối cùng cũng được “cứng” một lần trước mặt anh.
Mặc Trì Úy đưa những ngón tay mảnh khảnh cởi cúc áo sơ mi mỏng manh ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Bây giờ tôi cởi, buổi tối đến lượt em phải cởi.”
Đường Tâm Nhan bây giờ chỉ muốn nhìn thấy cơ thể của anh ngay lập tức, nào có quan tâm buổi tối có cởi hay không, vội vàng giậm chân: “Anh cởi mau lên!”
Mặc Trì Úy từ từ cởi cúc áo. Nhìn thấy bộ ngực rắn chắc và sạch sẽ cùng cơ bụng cuồn cuộn của anh, Đường Tâm Nhan cắn môi: “Cởi áo ra, tôi muốn nhìn đằng sau!”
Nha đầu này thực sự sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình. Anh thở dài, cởi bỏ áo sơ mi trắng trên người.
Đường Tâm Nhan lập tức đi vòng ra phía sau, nhìn thấy vết thương đáng sợ từ xương bả vai đến sau lưng vừa mới kết vảy liền lại, tim cô như thắt lại, nước mắt cô rơi xuống.