Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 251-260
Chương 251: Cặp vợ chồng đang trong thời gian cuồng nhiệt(1)
Mặc Trì Úy cùng Lục Tử Thâm ở trên hành lang nói chuyện một chút, đợi sau khi tâm tình Lục Tử Thâm chậm rãi bình phục lại một ít, giọng anh ta khàn khàn nói: “Anh tư, anh và Đường Tâm Nhan tình cảm thế nào? Mấy ngày nay tôi ở trong phòng khám bệnh, ngẫu nhiên nhìn thấy ở đó cũng có hồ sơ của anh, anh gặp vấn đề ở chỗ nào à?”
Mặc Trì Úy nhìn vào phòng bệnh, thấy Đường Tâm Nhan đang trấn an tâm tình Kiều Phi Nhi, con người thâm trầm nói: “Tôi nghĩ, tôi đã được chữa khỏi rồi.”
Lục Tử Thâm tỏ vẻ khó hiểu nhưng nếu anh đã không muốn nói, cho dù có người cầm súng chỉ vào anh, cũng chẳng thấm vào đâu.
Từ bệnh viện đi ra, mặt trời chiều đã khuất sau đường chân trời, một tia dư quang cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chửng.
Mặc Trì Úy muốn dẫn Đường Tâm Nhan đến nhà hàng phương Tây ăn bữa tối, Đường Tâm Nhan lắc đầu nói: “Mua thức ăn về nhà làm đi, từ lâu em đã muốn tự mình nấu một bữa cơm cho anh ăn!”
Mặc Trì Úy không cự tuyệt ý tốt của cô.
Trong tiểu khu Cẩm Tú Viên có siêu thị, Mặc Trì Úy đẩy xe mua sắm, đi theo phía sau Đường Tâm Nhan.
Nhìn bộ dạng cô tỉ mỉ chọn nguyên liệu nấu ăn vừa chăm chú vừa cẩn thận, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh nâng lên một tia nhu hòa không dễ nhận ra.
Chỉ là bầu không khí tốt đẹp như vậy, không bao lâu đã bị một thanh âm lười biếng quấy rối: “Vợ chồng hai người rốt cục cũng quay lại rồi? Mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, vừa vặn, tôi cũng đói bụng rồi, đang muốn xuống đây mua chút đồ ăn, đợi lát nữa đến nhà hai người ăn ké nhé!”
Nghe được thanh âm của Tiêu Dực, Đường Tâm Nhan quay đầu lại, cười nói: ” Bác sĩ James, thật là trùng hợp, bây giờ anh cũng ở Cẩm Tú Viên sao?”
“Đúng vậy, tôi là được người nào đó mời tới giúp mẹ cô xem bệnh, đương nhiên cũng phải ở tiểu khu sang trọng nhất An Thành rồi không phải sao?” Nói xong, liếc mắt thấy được sau lời của anh ta, người đàn ông nào đó mặt đen xì không thôi.
Mặc Trì Úy thật vất vả mới có thể cùng với bà xã nhỏ đơn độc ăn một bữa cơm, còn là cô tự tay làm cho anh, đương nhiên anh không muốn chia sẻ với người đàn ông khác.
Mấp máy môi mỏng, đang muốn mở miệng cự tuyệt, Tiêu Dực liền tranh trước một bước nói: “Tiểu Nhan Nhan, chắc là cô sẽ không cự tuyệt tôi đâu đúng không?”
Đường Tâm Nhan khóe mắt cong cong gật đầu: “Anh là người đưa mẹ tôi từ quỷ môn quan cứu lại được, đương nhiên tôi phải cám ơn anh thật tốt, hơn nữa, cũng không phiền phức, chỉ là chuyện nhiều hơn một bộ chén đũa mà thôi.”
Trên đường từ siêu thị trở về nhà, Đường Tâm Nhan vẫn luôn hỏi Tiêu Dực về chuyện bệnh tình của mẹ cô, cùng với những việc phải chú ý sau này, hoàn toàn bỏ quên một người đàn ông sắc mặt xanh đen.
Chờ đến khi cô phát hiện anh có điểm không thích hợp thì anh đã đi vào thư phòng.
Tiếng sập cửa vang lên ầm ầm.
“Tính ghen tuông của người đàn ông nhà cô ghê gớm thật.” Tiêu Dực cười lớn nói.
Đường Tâm Nhan sờ sờ mũi, vẻ mặt hơi lúng túng: “Có đôi khi anh ấy như một đứa trẻ.”
“Điển hình của người đàn ông đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, vừa bá đạo, lòng dạ vừa hẹp hòi, ấu trĩ.” Tiêu Dực ngồi dựa vào trên ghế sa lon nhấp một ngụm trà: “Trước đây tôi cũng như vậy.”
Đường Tâm Nhan nghe được hai chữ yêu đương cuồng nhiệt, khuôn mặt thanh tú có chút nóng lên, không cùng Tiêu Dực nhiều lời nữa, cô đi vào phòng bếp.
Tiêu Dực ngồi ở trên ghế sa lon có chút buồn chán, TV chẳng có gì hay, cũng không ai nói chuyện cùng anh ta, vậy là anh ta đi tới phòng bếp, từ trong tay Đường Tâm Nhan tiếp nhận dưa chuột: “Để tôi gọt giúp cô!”
Tiếp xúc gần, Đường Tâm Nhan phát hiện Tiêu Dực rất hiền hoà, cũng không khách khí với anh ta.
“Người đàn ông nhà cô vừa lạnh lùng vừa tẻ nhạt, hai ngươi kết hôn như thế nào? Chắc là cô theo đuổi anh ta hả?”
Đường Tâm Nhan đang cắt hành tây, mắt bị cay cay, lại nghe thấy Tiêu Dực nói vậy, nước mắt thoáng cái liền chảy ra.
Tiêu Dực thấy cô khóc, vội vã thả dưa chuột trong tay xuống, rút khăn tay giúp cô lau nước mắt: “Thì ra cô theo đuổi chồng cô, lại là một lịch sử chua xót!”
Chương 252: Cặp vợ chồng đang trong thời gian cuồng nhiệt (2)
Nghe được Tiêu Dực nói như vậy, Đường Tâm Nhan thực sự là dở khóc dở cười.
Vừa mới chuẩn bị nói, bỗng nhiên nhận thấy có điểm không thích hợp, vừa quay đầu lại, liền thấy được chẳng biết Mặc Trì Úy đứng ở cửa từ lúc nào.
Tiêu Dực cũng nhìn thấy Mặc Trì Úy, anh ta cười nhún nhún vai: “Vợ của anh nhớ lại lịch sử theo đuổi anh có bao nhiêu chua xót, khóc thành sướt mướt luôn.”
Mặc Trì Úy khinh thường mấp máy môi, lạnh lùng nói: “Cách vợ tôi xa ra một chút.”
“Chẹp, cái người này, vẫn còn ghen tuông được.” Nói xong, vừa cười thiếu đòn vừa tiến đến trước mặt Đường Tâm Nhan: “Tiểu Nhan Nhan, ngày nào đó nếu như cô chịu không nổi cái cái tên lạnh lùng cứng rắn này, có thể theo tôi thổi bếp ăn chung qua ngày”
Còn chưa nói dứt lời, cổ áo đã bị một bàn tay to xốc lên.
Mấy giây sau, cửa lớn truyền đến một tiếng bịch.
Đường Tâm Nhan từ phòng bếp đi ra ngoài, thấy Mặc Trì Úy đem Tiêu Dực ném ra ngoài, cô dở khóc dở cười: “Thật ra anh ta không có ý tứ gì khác…”
“Em ở trước mặt anh ta khóc cái gì?” Sâu trong tròng mắt người đàn ông tăm tối u ám, đường cong ở cằm căng chặt, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Đường Tâm Nhan chỉ chỉ củ hành tây trên thớt gỗ trong phòng bếp, có chút ngượng ngùng, cong môi ủy khuất nói: “Bởi vì mắt cay do cắt hành tây mà!”
“Sau đó không cho phép cười với anh ta.”
“Ồ.”
“Không cho phép gọi anh ta đến nhà ăn cơm.”
“Đó không phải là có anh cũng ở nhà à, nếu như một mình em, chắc chắn sẽ không dẫn anh ta tới…”
Phát hiện người nào đó sắc mặt trầm xuống, cô vội vã đổi giọng: “Được, tất cả nghe theo anh.”
Nâng lên làn mi vừa cong vừa dày, cô cẩn cẩn nghiêm túc liếc trộm anh một cái, thấy thần sắc bén nhọn của anh hòa hoãn một chút, cô thở phào một cái: “Ông xã đại nhân, em có thể đi vào nấu ăn được chưa?”
Cô xoay người, vừa muốn bước vào phòng bếp thì cổ tay mảnh nhỏ bị một lực mạnh kéo. Cô vừa quay đầu lại, trước mắt đã bị bóng người bao phủ, còn chưa kịp phản ứng, môi mỏng nóng rực có lực của người đàn ông, đã đặt ở trên đôi môi mềm mại của cô.
“Ưm.”
Anh không có hôn sâu, chỉ là nhẹ lướt qua.
Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, tiếng nói khàn khàn khêu gợi nói: “Anh không thích em cười với người đàn ông khác, cho dù là Tiêu Dực cũng không được.”
Nói xong, ngay cả chính anh cũng ngây ngẩn cả người. Từ lúc nào, ham muốn chiếm giữ cô làm của riêng lại mạnh mẽ như vậy.
Loại tâm tình này, khiến anh phải kìm nén khó chịu, vừa xa lạ, vừa không hiểu.
Buông cô ra, anh đến thư phòng hút một điếu thuốc.
Lúc trở ra, anh trực tiếp đi vào phòng bếp, cùng nhau làm cơm với cô. Cô cản anh vài lần, muốn anh đi ra ngoài chờ, nhưng anh vẫn không đi ra.
Tay nghề của anh cũng không kém cô, nam nữ phối hợp cùng nhau nấu cơm, chưa tới một giờ đồng hồ, bốn món mặn một món canh đã làm xong.
Cô dùng hộp giữ ấm đựng cơm canh và thức ăn, để Mặc Trì Úy đem qua cho Tiêu Dực.
Sau khi Mặc Trì Úy trở về, hai người ngồi vào bàn cơm.
Đường Tâm Nhan đói bụng đến cuống cuồng, đang chuyên tâm ăn cơm, bỗng nhiên người đàn ông bên cạnh đá cô một cước.
Anh đã chú ý lực độ, không phải là rất đau, nhưng cũng khiến cô thiếu chút nữa cũng bị sặc cơm.
Ho khan vài tiếng, cô ngước mắt, không hiểu nhìn người đàn ông bên người cúi đầu ăn cơm.
Đường cong gò má của anh lạnh lùng cứng rắn đường nét cực kỳ rõ ràng, đồng thời không có biểu tình gì đặc biệt, duy trì trầm mặc như cũ, cô không hiểu hỏi: “Đá em làm gì?”
Người đàn ông trả lời một câu: “Ăn.”
Sau khi cô hoài nghi nhìn anh một cái, một lần nữa lại vùi đầu vào chuyên tâm ăn.
Nhưng trong lúc đang ăn, cô lại phát hiện có điểm không thích hợp. Trên đùi có chút ngứa ngáy, như có cái gì đó đang nhẹ nhàng cào cào.
Sau khi trở về nhà, cô liền cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, trên đùi mặc quần tất da có thể nhìn thấy.
Bàn tay thon dài lịch sự tao nhã của người đàn ông, đang ở trên đùi cô chậm rãi đi lên.
Thân thể cô run rẩy, những nơi bị đầu ngón tay anh lướt ngang tựa như có một dòng điện chạy qua.
Chương 253: Cặp vợ chồng đang trong thời gian cuồng nhiệt (3)
Người đàn ông này rốt cuộc là đang làm cái trò gì vậy?
Bộ dáng này của anh, làm sao để cho cô có thể chuyên tâm ăn cơm được đây?
Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc, bộ dạng bình tĩnh như không, khuôn mặt trứng gà của cô đỏ bừng lên. Nhưng người đàn ông nào đó còn cố tình vô cùng đáng ghét hỏi: “Bà Mặc, sao mặt lại đỏ như thế?”
Đồ mặt dày, đúng là đồ mặt dày mà! Nếu như không phải anh cứ vuốt ve, trêu ghẹo giữ đùi cô thì cô có thể đỏ mặt được sao?
Bỏ đôi đũa xuống, cô kéo tay lớn của người đàn ông đang đặt trên đùi mình, muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh nắm chặt lấy đầu ngón tay.
Lực của anh rất lớn, khiến cho cô không thể tránh thoát được.
“Mặc Trì Úy, em biết tại sao anh lại không muốn để cho bác sĩ James ở lại ăn cơm rồi.” Mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, trừng mắt nhìn anh một cái.
Mặc Trì Úy ấn ấn mấy đầu ngón tay của cô: “Buổi tối không cần phải quay về với bạn thân em đúng không?”
Đường Tâm Nhan: “…”
Lời ám thị trong câu nói của anh quá mức trắng trợn. Cô không phải là một thiếu nữ không hiểu chuyện đời, đương nhiên là hiểu được anh đang ám chỉ cái gì.
Trái tim “thình thịch, thình thịch” điên cuồng đập loạn.
Tuy rằng lúc ở trấn Quan cô đã nghĩ kỹ rồi, sẽ giao bản thân mình cho anh nhưng cũng không cần phải nhanh đến như thế chứ!
Cắn chặt môi, giọng nói của cô lí nhí như tiếng muỗi bay: “Em, em không mang quần áo đến.”
“Mặc đồ của tôi.”
Giọng nói gợi cảm khàn khàn của anh phát ra từ cuống họng, truyền vào tai khiến cho người ta bị mê hoặc, phải đắm chìm vào trong nó.
Ánh sáng của bóng đèn quý phái hoa mỹ trong phòng ăn chiếu rọi xuống đỉnh đầu, khiến cho khuôn mặt anh sáng bừng lên dịu dàng, lại càng thêm tuấn mỹ, tràn ngập sự quyến rũ.
Hàng mi dài của Đường Tâm Nhan run rẩy, giọng nói mềm mại, yếu ớt vô lực: “Nhưng mà vết thương trên người anh…”
“Đỡ rồi!”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến qua hai ngày nữa cô phải diễn đêm, cho dù anh muốn thì cô cũng không có thời gian.
Cắn chặt môi, trong lòng cô rối rắm hồi lâu rồi thẹn thùng gật đầu: “Tí nữa em sẽ gọi cho Quý Tịnh, để cô ấy đến ở với Nhiễm Nhiễm.”
Ý là, cô đã đồng ý sẽ ở lại đây qua đêm.
Môi mỏng của Mặc Trì Úy hiện lên ý cười nhàn nhạt, buông ngón tay cô ra, anh lại gắp đồ ăn cho cô, múc canh, ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Ăn nhiều một chút.”
Nghe thấy lời anh nói, cô suýt chút nữa là bị sặc nước miếng của chính mình.
Trong đầu nhớ đến lần dùng tay giúp anh đó…
Cô trừng lớn đôi mắt hạnh của mình, bất giác nhìn về chỗ khóa quần của anh.
Tuy rằng đã bị người ta cướp mất lần đầu tiên nhưng cô lại không có bất cứ ấn tượng nào hết.
Chắc là sẽ rất đau nhỉ?
Mặc Trì Úy thấy cô không ăn nữa, mắt hạnh nhìn chằm chằm nơi đó của anh, khuôn mặt như núi Thái Sơn có sập cũng không thay đổi của anh bỗng nhiên cảm thấy không thể bình tĩnh được nổi.
Khụ khụ, anh nắm lấy tay cô, dùng sức một cái rồi kéo tay cô đặt lên đùi anh.
Ngón tay dài nắm lấy cằm của cô, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nóng rực: “Bà Mặc, xem ra em đã không chờ được nữa rồi…”
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú đang sát lại gần mặc mình, hàng mi dài run rẩy, tay nhỏ mềm mại không xương của cô cầm lòng không được mà nắm chặt lấy cổ áo của anh. Hô hấp của anh mỗi lúc một thêm nặng nề, từng ngụm khí phả vào da thịt phấn nộn của cô, trái tim của cô đã sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Đúng vào lúc khi môi mỏng của anh dừng lại trên đôi môi cô thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Tâm Nhan thấy được sắc mặt của người đàn ông trầm xuống vô cùng rõ ràng, cô nhịn không được mà bật cười: “Chờ em dọn dẹp xong phòng ăn và nhà bếp, tắm rửa xong, không phải là sẽ tốt hơn sao?”
Tiếng chuông cửa liên tiếp vang lên nhưng người đàn ông đang ôm cô lại không hề như có ý định là sẽ buông tay ra.
“Bằng không thì để em đi ra mở cửa cho nhé?”
Mặc Trí Úy nhấp nhấp môi mỏng: “Chắc là Tiêu Dực đấy, đừng để ý đến anh ta.”
Dù sau thì đây cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn bọn họ cùng phòng với nhau, anh cũng không muốn qua loa làm cô ở trong phòng ăn.
Chương 254: Đêm say đắm lòng người (1)
Mặc Trì Úy để cho cô đi tắm rửa trước, anh đến phòng đọc sách xử lý một số công việc.
Đi đến trước cửa phòng tắm, Đường Tâm Nhan chọn một cái áo sơ mi đen của anh từ trong tủ quần áo ra.
Trong phòng đọc sách.
Mặc Trì Úy ngồi trên ghế da, trả lời lại hai email quan trọng.
Trì Chi Hành đang đi công tác ở nước ngoài gọi video tới, Mặc Trì Úy cầm lấy điều khiển từ xa nhấn xuống, bóng dáng Trì Chi Hành xuất hiện trên màn hình.
“Anh tư, em ở nước M gặp được Vi Nhã, em ấy nói em ấy sai rồi, không nên dùng hình của bác gái để chia rẽ mối quan hệ của anh và Đường Tâm Nhan, hy vọng anh có thể thông cảm, con nhóc bây giờ còn đang sợ hãi, đến cả việc trở về Hong Kong cũng không dám.”
Mặc Trì Úy mân mê khóe môi không nói năng gì.
“Anh tư, anh hãy nể tình lão Diệp mà tha thứ cho con bé một lần đi.” Trì Chi Hành dừng lại vài giây, biểu cảm càng trở nên phức tạp hơn nói: “Tuy rằng em biết anh cưới Đường Tâm Nhan là có tính toán riêng của mình nhưng đừng quá để bụng, nếu không đến lúc đó người bị tổn thương chính là bản thân anhđấy.”
Ánh mắt Mặc Trí Úy tà mị sâu thẳm: “Tôi đang bắt đầu đối xử nghiêm túc với cô ấy.”
Trì Chi Hành kinh ngạc không thôi: “Không thể nào, hai người mới ở cùng nhau một thời gian ngắn như thế, làm sao bây giờ lại nghiêm túc rồi?”
Mặc Trí Úy còn đang chuẩn bị nói thêm cái gì đó thì cửa phòng đọc sách đột nhiên bị người đầy ra.
Người phụ nữ nhỏ bé đã tắm rửa xong, tóc ướt nhẹp đứng ở cửa.
Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu đen, vừa vặn che khuất hai đùi, hai đùi vừa nhỏ lại vừa trắng, ở bên dường như chẳng mặc gì, cực kỳ mê hoặc người nhìn.
Vẻ mặt của Mặc Trì Úy nghiêm lại, nhanh chóng tắt video.
Đường Tâm Nhan cũng không ngờ là Mặc Trì Úy đang gọi video, cô khó xử nói: “Trước khi vào em có gõ cửa.”
Ánh mắt của Mặc Trí Úy càng thêm thâm trầm u ám, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp sắc bén như lưỡi dao, không chút động đậy nhìn Đường Tâm Nhan vài giây.
Thấy cô trừ thẹn thùng ra cũng không có chút khác thường nào thì anh lại vẫy tay về phía cô: “Không sao cả, vào đây đi!”
Đường Tâm Nhan bê cà phê vừa mới pha xong đặt lên bàn sách, cô nói với anh: “Anh xử lý công việc đi, em đi về phòng trước.”
Vừa định rời đi thì anh đột nhiên nắm lấy tay nhỏ của cô, dùng sức một cái, trực tiếp kéo cô đến ngồi trên đùi anh.
Cô hoảng hốt. Đôi mắt hạnh mờ mịt hơi nước nhìn vào khuôn mặt anh tuấn thanh lãnh của người đàn ông trước mắt, trái tim đập vô cùng nhanh.
Theo bản năng, cô muốn trèo xuống khỏi đùi anh nhưng tay lớn của anh cứ để ở eo thon nhỏ của cô không rời.
“Em về phòng đợi anh nhé…”
Phòng đọc sách là nơi anh làm việc và đọc sách, là một nơi tương đối đứng đắn, cũng không phải là chỗ thích hợp để cho hai người thân mật.
Mặc Trì Úy đẩy hết những đồ vật đang đặt ở trên bàn, trực tiếp thả cô ngồi lên đó.
Đôi mắt của Đường Tâm Nhan nhìn thẳng: “Đừng làm ở đây…”
Cô giãy dụa muốn rời đi nhưng anh đã trực tiếp khống chế nắm lấy đôi tay lộn xộn của cô đặt lên trên đỉnh đầu, thân hình to lớn rắn chắc tiến sát lại gần cô.
Tư thế như vậy khiến cho cơ thể của cô phải hướng lên trên trời.
Áo sơ mi trên người cũng không ngừng trượt lên trên, tuy rằng bên dưới có mặc nội y nhưng cô vẫn vô cùng xấu hổ không thể chịu đựng được.
Nửa trên của hai người gần như đã kề sát lại, sắp dung hòa vào nhau.
Cô nóng đến không thể nóng hơn, chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, da thịt vốn đã bị nước ấm làm cho ửng hồng, giờ đây lại càng thêm đỏ bừng hơn.
Anh nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt anh càng thêm u tối và thâm thúy hơn, như là đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó.
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt của anh làm cho tên dại hết cả da đầu, cơ thể không ngừng nhúc nhích về phía sau, nhưng cô đã quên đây là bàn đọc sách, mắt thấy cơ thể sắp bị rơi xuống, thì mắt cá chân mảnh khảnh của cô đã bị người ta nắm trọn lấy.
Anh kéo cô về một lần nữa, hơn nữa còn tách hai chân cô ra, để cho đôi chân cô vào vòng qua ôm lấy eo thon săn chắc của anh.
Hô hấp của Đường Tâm Nhan trở nên gấp gáp, gương mặt nóng bỏng, cô lắp bắp nói: “Anh, anh còn chưa tắm nữa mà… Em về phòng ngủ chờ anh trước…”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy tiến sát đến mặt cô, dừng lại khi khoảng cách giữa hai người mỏng bằng một tờ giấy.
Thấy cô căng thẳng và thẹn thùng, môi mỏng của anh bật cười: “Bà Mặc, em căng thẳng như thế, có chắc là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi không?”
Chương 255: Đêm say đắm lòng người (2)
Nói thật thì cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Tuy rằng cô đã kết hôn cùng với anh nhưng thời gian quen biết của hai người vẫn còn quá ngắn.
Về mặt khác thì cô sợ hãi sau khi anh biết cô không còn là xử nữ thì sẽ thất vọng và ghét bỏ. Nhưng mà cô lại không muốn anh phải chịu đựng thống khổ đến như thế.
Nếu hai người đã dây dưa một chỗ cũng với nhau thì cô cần gì phải luôn từ chối anh, không thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng chứ?
Đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng bị lấp kín bởi làn hơi nước động tình, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú sắc nét, tinh xảo như được người vẽ của anh, giọng nói mềm mại, dịu dàng: “Anh muốn, em sẽ cho anh… Nhưng mà, nếu em không phải là người tốt như anh nghĩ thì xin anh hãy giữ lại cho em một chút tự tôn, đừng ở trước mặt nói lời nhục nhã với em…”
Mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt, nhìn đôi mắt của cô, khuôn mặt trầm xuống vài phần: “Nói bậy bạ cái gì đấy? Sao anh lại có thể khiến em nhục nhã được?”
Đường Tâm Nhan cắn cắn cánh môi, không nói điều gì.
Chỉ hi vọng anh không phải là một người đàn ông xem trọng cái màng trinh của phụ nữ. Nếu không thì đoạn hôn nhân này của cô và anh, có lẽ cũng chỉ có thể qua được đêm nay, rồi đi thẳng đến đoạn kết thúc.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của anh, cô không hề giãy dụa, đôi tay vòng lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp lạnh lẽo kia. Ít khi có được lúc cô chủ động như thế, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy không ngừng.
Môi anh, vừa mềm vừa mỏng, lại lành lạnh man mát, giống hệt như thạch trái cây mềm mại.
Cô mút mút, học bộ dáng của anh khi hôn cô, thử thăm dò vào bên trong. Nhưng cô lại quá ngây ngô và non nớt, không hề cho chút kinh nghiệm nào, hơn nữa còn quá mức khẩn trương, rất nhiều lần đều cắn trúng môi anh.
Anh cũng không thèm sửa lỗi cho cô, để mặt cô cắn mút loạn xạ.
Cô mở mắt ra, nhìn bộ dạng muốn cười nhưng không cười kia của anh, liền thấy vừa buồn bực lại vừa quẫn bách.
Cô chủ động như thế rồi, sao anh lại không có chút phản ứng nào thế? Chẳng lẽ, anh không thích phụ nữ chủ động sao?
Đôi tay rời khỏi cổ anh, cô quay mặt đi, không hề liếc mắt nhìn anh một cái: “Em về phòng đây.”
“Được.” Anh thấp giọng nói, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô từ trên bàn đọc sách xuống.
Đường Tâm Nhan sờ sờ cổ áo sơ mi của anh, trong lòng có hơi buồn bực.
Chẳng lẽ cô quý trọng như thế khiến anh không muốn quý trọng nữa?
Mặc Trì Úy thả cô xuống, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, hôn lên cái trán thanh tú: “Chờ anh.”
Nghe được tiếng nước ào ào truyền đến, Đường Tâm Nhan nhìn qua lớp kính phòng tắm mờ mờ, nhìn thấy thân hình mông lung cao lớn đĩnh đạc của người đàn ông kia, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Khoảng chừng mười phút sau, Mặc Trì Úy đi ra từ phòng tắm.
Bên hông anh chỉ quấn thêm một chiếc khăn tắm buộc lỏng lẻo, lồng ngực to lớn rắn chắc, cơ bụng thấp thoáng, vô cùng có lực, còn có đường nhân ngư hoàn toàn để lộ ra bên ngoài, gợi cảm mị hoặc.
Bên dưới khăn tắm để lộ đôi chân dài, còn thon dài hơn cả những nam người mẫu catwalk trên sàn chữ T.
Anh vừa vẫy vẫy mái tóc ngắn ướt đẫm, vừa đi tới cạnh bên cô.
Nhìn thấy anh mỗi lúc một tiến lại gần mình thì cánh môi phấn nộn của cô hé mở, nhưng cô đang kinh ngạc vì dáng người tuấn mỹ đĩnh đạc đến không thể bắt bẻ được của anh, đến nỗi chỉ buộc một chiếc khăn tắm ngang hông thôi cũng có thể bày ra được vẻ tự phụ cao nhã như thế.
“Tâm Nhan, ngồi dậy đi em.”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn ngồi thẳng thớm lại, anh cầm khăn lông lông tóc cho cô, sau đó lấy máy sấy tóc đến. Ngón tay thon dài luồn vào những sợi tóc dài của cô, cẩn thận sấy khô tóc cho cô.
Cả quá trình, cô đều ngồi ngơ ngác, ngây ngốc.
Mặc Trì Úy bị bộ dạng này của cô chọc cho bật cười: “Bà Mặc, bộ dạng này của em dường như là đã gấp đến không chờ nổi nữa rồi.”
Lần đầu tiên, Đường Tâm Nhan không phản bác lại anh, cô nâng ngón tay thon dài của mình lên, nhẹ nhàng xoa nắn hình dáng khuôn mặt tuấn tú rõ ràng của anh, giọng nói vô cùng khẽ khàng hỏi: “Mặc Trì Úy, về sau anh sẽ đối xử rất tốt với em, có đúng không? Sẽ không lừa em phải không anh?”
Anh nắm lấy tay cô, hôn hôn vào mu bàn tay.
Chương 256: Mặc Trì Úy, anh sẽ đối tốt với em chứ?
Lúc sấy tóc cho cô, dáng hình cao lớn của anh dần tiến sát về phía cô.
Cô thuận thế ngã xuống chiếc ghế. Ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy ga giường, đầu ngón tay khẽ run, rõ ràng cô đang hồi hộp.
Hai tay Mặc Trì Úy ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen lấy ngắm nhìn cô: “Tâm Nhan.”
Cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, đôi mắt lại nhìn xuống lồng ngực săn chắc của anh, cơ bụng sáu múi đầy cảm gợi, ánh mắt cô bây giờ ngấn nước, ngập tràn trong tình dục.
Cô không hề sợ sệt, hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, đầu ngón tay bắt đầu chạm vào mái tóc ngắn đã được cắt tỉa gọn gàng, anh không sấy tóc, nó vẫn còn mềm mềm ướt ướt, như là mấy cọng lông vũ đang thổi lướt nhẹ qua tim cô.
“Em… chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Giọng cô rất nhỏ nhẹ, êm tai.
Trong đôi mắt đen láy của anh, dường như có một quả cầu lửa đang dần xuất hiện.
Cúi đầu xuống, hung hăng chiếm lấy đôi môi. Hơi thở trên người anh ấy nóng hầm hập đến mê người, toàn bộ đều tỏa ra, cắn nuốt mọi giác quan của cô.
Anh cạy răng cô ra, hôn vào cánh môi của cô từ ngoài vào trong. Hơi thở của hai người càng ngày càng nóng bỏng.
Bàn tay to lớn của anh từ từ mò đến chiếc áo sơ mi đen của cô. Những đầu ngón tay thô ráp, lướt qua từng tấc da thịt, bắt đầu run lên.
Một âm thanh xấu hổ phát ra từ môi và răng cô.
Cô nhất thời không thể tin được, mình sẽ phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy. Tiếng rên rỉ của cô phát ra càng kích thích sự hoang dã từ trong tận xương cốt của anh.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng mãnh liệt. Đường Tâm Nhan khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông bình thường vừa thâm sâu khó lường, lạnh lùng, kiêu ngạo, cũng sẽ có có phương diện không thể nào kiềm chế được.
Anh như một con sư tử trên đồng cỏ xanh đã nhìn thấy con mồi, cuồng dã, thô bạo và mạnh mẽ, dường như muốn quấn lấy cô, nuốt chửng vào trong xương cốt.
Đường Tâm Nhan cảm thấy mình đã trở thành một dòng suối, ngoại trừ mềm nhũn cả người ra và thở dốc thì cái gì cũng biết nữa.
Đầu ngón tay thon dài nắm lấy đầu tóc đen nhánh mềm mại của người đàn ông đó, trái tim trống rỗng của kia dường như cần anh lấp đầy ngay lập tức.
“Trì Úy, sau này anh sẽ đối tốt với em chứ?”
Mặc Trì Úy từ cần cổ trắng nõn hồng hào của cô ngẩng đầu lên, ánh đèn màu cam, khiến cho gương mặt đẹp trai của anh phủ lên tầng dục vọng đầy ám muội, gợi cảm đến mê người.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt u tối của cô, có chút phức tạp và trầm lắng khiến cô không thể nào hiểu được: “Anh sẽ đối xử tốt với em.”
Có lẽ, anh kết hôn với cô là vì một lý do nào đó, nhưng sao anh lại không thể hiểu được, nếu như không có cảm giác với cô thì hà cớ gì anh lại phải đi ngăn cản cuộc hôn nhân của chính mình?
Giống như cô có từ trường trong người vậy, từ từ hấp dẫn lấy anh, khiến anh không thể nào tự chủ được bản thân.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của anh, cô chủ động hôn lấy cánh môi mỏng của anh. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, anh lại chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, chầm chậm tìm kiếm về nơi sắp nổ tung ở bụng dưới của anh. Đụng phải vật nóng bỏng đó, trong đầu cô vang lên một tiếng “ù ù”.
“Trì Úy, em…”
Đôi môi của anh chạm đến dái tai của cô, hơi thở nặng nề đi vào từng chút một, thậm chí ngay cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không nói ra được. Cả người bị anh điều khiển không kiểm soát được.
Cô gần như sắp bật khóc đến nơi.
Cúc áo sơ mi đen trên người đã bị anh cởi ra.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, hơi thở của cả hai càng lúc càng nặng nề và gấp gáp hơn. Khi cơ thể và cả tâm trí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận, đột nhiên anh dừng lại.
Cô nâng mắt lên, nhìn giọt mồ hôi trơn bóng lấm tấm trên khuôn mặt đẹp trai như tượng đúc của người đàn ông đó, và xương quai hàm đang cắn chặt lại, cô khó hiểu lên tiếng: “Trì Úy, anh sao thế?”
Nghe thấy giọng nói của cô, cả người anh bắt đầu động đậy, nhưng thay vì tiếp tục tiến tới, anh lại bước xuống khỏi người cô.
Lúc này ước chừng cũng đã qua được năm giây, cô mới nghe thấy một giọng nói khàn đục vang lên bên tai: “Không có bao, để anh đi mua.”
Chương 257: Chạm vào cô ấy, anh không làm được
Trong đầu Đường Tâm Nhan vẫn còn đang bối rối, ngây ngô, cô hoàn toàn không biết mình đã làm gì, đợi đến khi cô phản ứng lại thì hai cánh tay trắng ngọc ngà đã chủ động ôm lấy cơ thể người đàn ông đó.
“Bây giờ đã muộn rồi…” Cô muốn nói, thỉnh thoảng cũng có uống thuốc, nên có lẽ không quan trọng lắm.
Nhưng người đàn ông này lại mở vòng tay của cô ra, dùng đôi tay to lớn áp vào đôi gò má nóng bừng của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô nói: “Nhanh thôi em.”
Anh đứng dậy khỏi giường và đi về phía tủ quần áo.
Anh cũng không quấn khăn tắm, phần lưng đối diện với cô rất cao lớn và rắn rỏi, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân thì dài miên man, tràn ngập nồng nặc hơi thở của hóoc môn.
Đường cong cơ bắp trên cánh tay rất rõ ràng, lúc kéo cửa tủ ra, bả vai nhẹ nhàng nâng lên, trông như một đôi cánh nhỏ rất xinh đẹp, một vóc dáng điển hình, cởi áo ra thì cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo vào thì trông gầy đi.
Động tác mặc đồ lót và quần áo của anh rất nhanh, sau khi nói với cô một tiếng, anh mới sải bước đi.
Đường Tâm Nhan nằm nép mình trên chiếc giường lớn mềm mại, hơi thở của anh vẫn còn vươn trên chăn ga gối đệm, mát lạnh đến mê người, miệng lưỡi cô đều đang cô rất khô, nuốt khan một ngụm xuống cổ họng, bây giờ bụng dưới của cô lại có một cảm giác trống vắng lạ thường. Cô lắc đầu, từ trước đến giờ không biết bản thân lại có dục vọng đến như vậy.
Cô che đi khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ đến lúc anh rời đi, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cô vội vàng vùng dậy đứng xuống giường.
Lấy một chiếc áo khoác trong tủ, kéo cửa ra, đi về phía thang máy.
Lúc đi qua lối thang bộ, cô nhìn thấy bên trong có ánh sáng yếu ớt hắt ra qua một khe nhỏ, cô nghi ngờ bước đến, nhìn vào bên trong.
Vốn dĩ người đàn ông đó nói rằng đi mua bao cao su nhưng lúc này lại đang ngồi ở cầu thang máy, nhìn thấy bóng lưng trông có vẻ cô đơn, buồn tẻ. Anh đang cầm điện thoại trên tay, tay kia thì kẹp lấy điếu thuốc khói sương bay lượn lờ.
Dường như đang nghe điện thoại của người ở đầu dây bên kia, sau khi cô đứng ở sau cánh cửa thoát hiểm vài giây, anh vẫn không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Đường Tâm Nhan đột nhiên thắt lại.
Sau khi hiểu lầm Kiều Phi Nhi, cô đã tự nhủ rằng không thể nghĩ lung tung nữa, cũng không thể hiểu lầm bậy bạ anh ấy nữa.
Vì vậy, cho dù là nguyên nhân gì, anh đột nhiên không muốn cô nữa, lừa cô rằng ra ngoài đi mua bao cao su, cô cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung, nghi thần nghi quỷ nữa.
Quay lưng đi, cô chuẩn bị xoay người rời đi, anh lại cất lên một giọng nói đầy khàn đục mang theo chút mệt mỏi: “Tôi muốn cô ấy, cũng có phản ứng mãnh liệt. Cô ấy còn có thể dùng tay giúp tôi nhưng đến lúc quan hệ, tôi lại không làm được, chỉ có thể dựa vào thuốc mà thôi…”
“Tôi biết chuyện năm đó đã ảnh hưởng đến tôi quá lớn, tôi cho rằng mình đã được điều trị khỏi, nhưng tôi vẫn không thể làm được điều đó.”
“Tôi sẽ dành thời gian đến đến phòng khám của anh.”
“Lúc trước tôi có thể chạm vào cô ấy, có lẽ là do thuốc của Chi Hành đưa cho tôi.”
Đường Tâm Nhan không nghe thấy câu cuối cùng của anh, cũng không biết mình trở lại phòng ngủ bằng cách nào.
Nằm trên giường, trong đầu cô bây giờ chỉ làm là những lời anh nói khi nãy, anh phải cần thuốc mới có thể chạm vào người cô. Rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy lại không thể chạm vào con gái vào phút chót chứ?
Chẳng lẽ, anh biết cô không còn trinh sao?
Không, có lẽ là không biết.
Rõ ràng, chuyện này anh không muốn để cô biết được, nếu không sẽ không nói dối với cô rằng muốn đi mua bao.
Nhưng cô cũng có thể hiểu, không thể thật sự quan hệ cùng một người con gái, đối với anh ấy mà nói, làm như vậy sẽ tổn thương đến phẩm giác của một người đàn ông!
Cô sẽ không bóc trần vết sẹo ấy của anh!
Trở mình lại, hay tay cô đan vào nhau, úp mặt xuống gối. Rõ ràng là cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng cô vẫn không ngủ được. Trong lòng cảm thấy trống rỗng và buồn bực.
Rõ ràng là anh đang ở rất gần nhưng lại giống như cô chưa từng tiến đến gần trái tim anh.
Đối với cô mà nói, anh là một người vừa bí ẩn vừa thâm sâu, giống như sương khói mù mịt bao phủ lấy đỉnh của ngọn núi, thật sự vô cùng khó khăn.
Chương 258: Rõ ràng là rất gần, nhưng lại rất xa
Khoảng mười phút sau, vang lên tiếng mở cửa, Đường Tâm Nhan nhắm mắt lại.
Anh khẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, bước chân cũng rất nhẹ nhàng, có lẽ là vì sợ làm cô ồn đến cô.
Anh bước đến bên giường, dưới ánh đèn cam treo trên tường, anh ngắm nhìn người con gái nhỏ nhắn đang nhắm mắt dường như ngủ rất say, cúi người hôn lên trán cô một cái: “Ngủ rồi sao?”
Đường Tâm Nhan biết, lúc này cô nên giả vờ ngủ, đây là là cách tốt nhất để gạt đi sự bối rối, xấu hổ của cả hai.
Dù sao, anh không có cách nào chạm vào cô. Cô cũng không thể đi hỏi anh nguyên nhân.
Ngay cả khi hai người đã là vợ chồng, cũng tình cảm qua lại với nhau, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng của mỗi người đều cất giấu một vài bí mật không muốn để cả đối phương biết được.
Cũng như chuyện cô không phải là gái còn trinh, cô không có cách nào để chính miệng mình nói thẳng ra với anh, chỉ có thể đợi đến khi anh tự mình phát hiện ra.
Vì có một số chuyện, vết thương lòng và nỗi nhục không thể nào nói ra thành lời được. Ai cũng không muốn vết thương cũ bị cấu xé đến máu chảy đầm đìa lần nữa.
Cô mơ mơ màng màng “ừ” một tiếng, khó khăn mở mắt ra, giả vờ buồn ngủ: “Anh về rồi sao, em buồn ngủ chết đi được, chúng ta để ngày khác rồi hẳn làm đến chuyện chăn gối vợ chồng này đi được không?”
Anh im lặng nhìn cô, sâu trong đôi mắt nhỏ ấy giống như một bầu trời đêm không thấy đáy, không hề có ngôi sao nào cả, vô tận không bờ không bến, đầy mãnh liệt và thăng trầm.
Một lúc sau, anh cất giọng nói khàn đục của mình lên nói: “Anh xin lỗi.”
Đường Tâm Nhan thật sự không buồn ngủ, cho nên câu nói thì thầm “anh xin lỗi” này của anh, cô nghe thấy rất rõ.
Thật ra anh không cần phải nói xin lỗi với em.
Cô có thể cảm nhận được, anh đối với cô có dục vọng rất mãnh liệt.
Anh có thể bảo cô dùng tay giúp anh nhưng duy nhất chỉ có quan hệ thực sự thì lại không được, cô nghĩ, lúc trước nhất định anh đã bị cái gì đó đả kích và tổn thương. Có thể không phải là về thể xác mà là về tâm lý, tinh thần.
Thực ra vết thương lòng, là bệnh còn khó chữa trị hơn cả nỗi đau về thể xác.
Cô không biết lúc nào anh mới có thể khỏi bệnh nhưng cô sẽ đợi anh.
Sau khi Mặc Trì Úy đứng bên giường một hồi, rồi mới đi vào phòng phòng tắm.
Nằm trên giường, anh ngắm nhìn người con gái nhỏ nhắn đưa lưng về phía mình, anh duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
Trong đầu của Đường Tâm Nhan vẫn còn rất tỉnh táo, sau khi được anh ôm vào lòng, cô cũng không cử động, càng không tránh đi.
Cô áp khuôn mặt của nhỏ xinh của mình vào lồng ngực rắn chắc của anh, vẫn còn nghe thấy thoang thoảng mùi hương bạc hà sau khi tắm của anh, sóng mũi cô cay cay.
Thực sự mà nói thích một người chính là như vậy!
Có lúc vui, có lúc buồn, cũng có chua xót cũng có lúc cảm thấy rất ngọt ngào.
Bất kỳ hành hành động nào của đối phương đều sẽ khiến trái tim bên kia rung động vô điều kiện.
Một giọt nước mắt trong suốt như pha lê khẽ trượt khỏi khóe mắt.
Cô cắn chặt một, trong lòng vừa có chút chua xót, vừa có chút mơ màng.
Đường Tâm Nhan không phải là người duy nhất mất ngủ, người đàn ông đang ôm lấy cô, lúc này cũng mở lớn đôi mắt đen kịt, nhìn bầu trời đêm tịch mịch bên ngoài cửa sổ.
Biết bao nhiêu năm qua, anh nghĩ rằng mình có thể chấp nhận được cuộc sống mới.
Đó là một nỗi nhục, một sự căm hận khi hình ảnh vẫn cứ như một quả boom chôn sâu trong tận đáy lòng, không biết khí nào nó sẽ phát nổ lần nữa.
Không ngủ được, lại nghiện thuốc lá, anh nhẹ nhàng buông người con gái trong vòng tay ra, cầm lấy điếu thuốc và bật lửa, bước ra ban công thông với phòng ngủ.
Dựa cả thân hình cao lớn của mình vào lan can, cúi đầu, châm thuốc, hút lấy hai hơi.
Nghĩ đến tâm bệnh của mình, vẻ mặt trong làn khói thuốc càng trở nên yên nghiệt, lạnh lùng, nghiêm nghị như một tảng băng chết khiến người khác phải sợ hãi.
Có một điều anh không biết, đó chính là lúc anh đứng bên ngoài hút thuốc bao lâu thì người con gái nằm trong phòng ngủ nhìn chằm chằm dõi theo bóng theo bóng lưng anh bấy lâu.
Lần đầu tiên Đường Tâm Nhan nhận thấy, cảm xúc của cả hai không chỉ là thích, có thể ở bên cạnh nhau mà không cần phải giữ lại.
Chương 259: Hẹn thời gian đi khách sạn nhé
Sáng sớm.
Ánh sáng nhàn nhạt thấp thoáng chiếu vào căn phòng ngủ sang trọng, chiếu vào hai bóng dáng đang ôm nhau ngủ say trên chiếc giường lớn mềm mại, trông thật sự rất thân mật, tốt đẹp.
Đường Tâm Nhan không biết sau đó mình đã chìm vào giấc ngủ như thế nào, lúc tỉnh lại, cô mới phát hiện ra mình đang nằm trong lồng ngực cả Mặc Trì Úy.
Mở hàng mi dày và cong ra, nhìn cận cảnh khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
Anh vẫn chưa tỉnh lúc ngủ, khuôn mặt không lạnh lùng như lúc anh thức mà lại trông rất ấm áp, dịu dàng.
Hàng mi dài khẽ phủ bóng trên gương mặt đẹp trai của anh.
Sau một đêm, trên cằm lại xuất hiện vài sợi râu trên khuôn mặt hoàn hảo và kiên nghị kia vừa biếng nhác vừa gợi cảm. Đường Tâm Nhan đưa tay lên khẽ chạm vào nó, cứng cứng mềm mềm, có chút nhột.
Sợ sẽ đánh thức anh, cô thu tay lại, vén chăn bông lên, chuẩn bị đứng dậy. Nhưng ngay khi cô vừa mới xoay mình, vòng eo lại bị siết chặt.
“A!”
Lại một nữa được anh ôm vào lòng, cô bị dọa sợ khẽ kêu lên một tiếng.
“Bà xã Mặc, mới sáng ra ra đã kêu lên như vậy, đang dụ dỗ ông xã sao?”
Đường Tâm Nhan nâng mắt lên, từ từ mở mắt nhìn người đàn ông đó.
Vừa mới tỉnh dậy, anh đã nhìn cô bằng đôi mắt đen, sâu đầy mê hoặc, nhưng khi nhìn xuống cô, ánh mắt ấy lại có chút dịu dàng. Nhìn vào đôi mắt ấy, tim Đường Tâm Nhan đánh rơi mất một nhịp.
Đàn ông lúc mới sáng tỉnh dậy thường có nhu cầu rất cao, anh cũng không ngoại lệ, cả người cô cứng đờ dựa vào lồng ngực của anh, không dám nhúc nhích.
“Không ngủ thêm chút nữa sao?” Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh vang lên lên trên đầu cô.
Đường Tâm Nhan nhìn xương hàm hoàn hảo, hầu kết gợi cảm của anh, cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Gần đây có thói quen dậy sớm, anh buông em đi, em đi làm bữa sáng nhé.”
Mặc Trì Úy hạ mắt nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp trắng hồng của cô, ngón tay chai sạn, thô ráp vuốt ve da thịt cô: “Tối hôm qua…”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt cắt ngang lời nói của anh: “Tối hôm qua sau khi ra ngoài thì em ngủ mất, Trì Úy, thật ra chúng ta có thể từ từ cũng được, cứ yêu thương trước đó, sau đó lại…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông kia xoay người, đè dưới thân.
Nhìn thấy đôi môi mỏng của anh đang tiến lại gần, cô vội vàng vươn tay ra chắn lại giữa môi của hai người.
Mặc Trì Úy hơi nheo mắt lại: “Không muốn hôn ông xã sao?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Em còn chưa đánh răng!”
“Bà xã Mặc không đánh răng cũng thơm…”
Đường Tâm Nhan cũng không biết hai người lúc hôn nhau sẽ thế nào, mãi cho đến khi đôi môi cô tê dại, run lên anh mới thả cô cô ra.
Nhưng anh lại không buông, hôn cô dọc đến cằm, trượt theo đến xuống xương quai xanh, mềm mại thẳng đến xuống dưới.
Nếu như tối qua không nghe thấy cuộc gọi của anh, chắc chắn Đường Tâm Nhan sẽ tan chảy trong nụ hôn kéo dài này của anh. Nhưng nghĩ đến vết thương lòng của anh, cô cũng không có cách nào để tập trung vào.
Cô vẫn luôn quan sát biểu hiện của anh, cô mới hiện ra, anh đang rất tập trung, cũng rất muốn ở bên cạnh cô. Nhưng anh lại không thể làm đến cùng. Cô biết, anh đã cố gắng hết sức.
Đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, hai tay cô ôm lấy cái đầu ướt đẫm mồ hôi của anh, chủ động hôn lên mặt anh.
“Trì Úy, chúng ta không cần phải vội được không? Nếu như anh muốn phát tiết, em có thể dùng tay giúp anh…”
Từ trước đến giờ cô không biết rằng, vì một người đàn ông mà cô có thể chủ động nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy anh khó chịu như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu không kém.
Mặc Trì Úy nhìn cô với đôi mắt đầy phức tạp, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt góc cạnh nam tính, anh cắn chặt hàm dưới kìm nén lại mà không thể phát tiết dục vọng của mình.
Anh nhắm nghiền đôi mắt đỏ hoe lại, cúi đầu hôn lên trán cô: “Lần đầu tiên chúng ta kết hôn, không thể sơ sài qua loa như thế này được. Chúng ta hẹn nhau thời gian đi khách sạn, nhé?”
Chương 260: Cô ấy là vợ của Mặc Trì Úy
Đường Tâm Nhan gật đầu, sống mũi đầy chua xót: “Được, nghe theo lời anh.”
Anh không để cô dùng tay, sau khi xoay mình lại, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Anh chỉ quấn quanh một lớp khăn tắm ngang hông, phần lớn da thịt đều lộ ra ngoài, chuẩn dáng người hình tam giác ngược, từng đường cong cơ bắp cuộn cuồn nổi lên, hơi thở tràn đầy hoóc môn nam tính.
Nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, Đường Tâm Nhan cũng không nằm trên giường nữa, đứng dậy mặc quần áo vào, đi xuống nhà vệ sinh dưới phòng khách tắm rửa.
Khi Mặc Trì Úy tắm rửa xong xuôi bước ra từ phòng vệ sinh, người con gái nhỏ nhắn kia đã không còn ở trên giường nữa. Chăn ga gối đệm đã được sắp xếp gọn gàng lại, trên đầu giường còn có một chiếc áo sơ mi màu đen mà cô đã thay ra.
Cô ấy đi rồi?
Đột mắt của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại, còn chưa kịp lau khô đầu tóc, anh đã vội sải bước ra ngoài.
Vừa đến phòng khách, đã ngửi thấy mùi trứng rán thoang thoảng. Bước đến cửa phòng bếp, qua cửa kính, anh nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang bận rộn bên trong, khuôn mặt căng thẳng của anh lúc này mới dịu đi.
Đường Tâm Nhan đặt món trứng ốp la lên dĩa, đang định rán món cái thứ hai, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Cô biết đó là Mặc Trì Úy, nên cũng không quay lại.
Anh đứng cách cô rất gần, trên người còn thoang thoảng mùi bạc hà sau khi mới tắm xong, thậm chí át luôn cả mùi trứng ốp la.
Cô đứng thẳng lưng, cho trứng vào đĩa rồi xoay người lại nói: “Sắp được ăn sáng rồi…”
Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên anh tiến đến một bước, hai cơ thể đứng đối diện nhau, bất ngờ không kịp đề phòng mà dính sát vào nhau, trái tim cô lại lỡ mất một nhịp.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô xoa xoa: “Bà xã Mặc, đừng đối xử quá tốt với anh.”
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy bí ẩn của anh, hoàn toàn không hiểu rõ những lời anh nói có ý gì.
Anh vì cô mà ngay đến cả mạng sống cũng không cần. Còn cô, chỉ là làm cho anh một bữa sáng thôi mà.
Cũng không phải là làm điều gì quá tốt! Tại sao anh ấy lại không muốn cô đối xử tốt với mình?
Cô giả vờ tức giận, đẩy anh ra: “Không muốn em đối tốt với anh, chẳng lẽ muốn người con gái khác đối xử tốt với anh sao?”
Mặc Trì Úy lại ôm cô vào lòng, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là không phải rồi.”
Đường Tâm Nhan dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, đôi mắt to tròn mơ màng tràn đầy sự dịu dàng từ tận đáy lòng: “Anh đối xử tốt với em, đương nhiên em cũng phải đối xử tốt lại với anh thôi!”
Huống hồ chi, cô cảm thấy làm bữa sáng cho anh, đó chính là nghĩa vụ của một người vợ.
Sau khi hai người ăn sáng xong, Mặc Trì Úy đi làm, vì mấy ngày nay Đường Tâm Nhan toàn quay cảnh đêm, ban ngày không cần đến đoàn phim, cho nên ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi ở trong căn hộ chỉ còn lại một mình, cô đứng trong phòng khách một lúc, dường như nhớ đến điều gì đó, cô lại chạy ra ban công.
Không lâu sau, liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi chung cư.
Cô chống hai tay lên lan can ban công, đôi mắt ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đó, mãi cho đến khi khuất hẳn tầm nhìn cô mới không nhìn theo nữa rồi từ từ thu ánh mắt đó về.
Trong một quán cà phê tinh tế và trang nhã.
Qúy Tịnh nhìn Đường Tâm Nhan không ngừng khuấy ly cà phê thì quan tâm hỏi han cô: “Tâm Nhan, em có tâm sự gì sao?”
Thật sự trong lòng Tâm Nhan đang có chuyện, vốn dĩ muốn tìm Diệp Nhiễm để kể khổ, nhưng Diệp Nhiễm lại đang ở trấn Quan sợ hãi và bị chấn động, gần đây tâm tình không được tốt, không hợp để làm người lắng nghe.
“Chị Qúy, em có chuyện chưa bao giờ nói với chị, thật ra em và Mặc Trì Úy đã kết hôn rồi.”
Nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan nói, Qúy Tịnh không ngừng kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô ấy mới lấy lại tinh thần hỏi một câu: “Hải người… không phải chứ? Trời ơi, chuyện này thật quá kinh hãi, thật dọa người đó, em và Tổng giám đốc Mặc sao lại phát triển nhanh đến như thế chứ?”
Mặc Trì Úy cùng Lục Tử Thâm ở trên hành lang nói chuyện một chút, đợi sau khi tâm tình Lục Tử Thâm chậm rãi bình phục lại một ít, giọng anh ta khàn khàn nói: “Anh tư, anh và Đường Tâm Nhan tình cảm thế nào? Mấy ngày nay tôi ở trong phòng khám bệnh, ngẫu nhiên nhìn thấy ở đó cũng có hồ sơ của anh, anh gặp vấn đề ở chỗ nào à?”
Mặc Trì Úy nhìn vào phòng bệnh, thấy Đường Tâm Nhan đang trấn an tâm tình Kiều Phi Nhi, con người thâm trầm nói: “Tôi nghĩ, tôi đã được chữa khỏi rồi.”
Lục Tử Thâm tỏ vẻ khó hiểu nhưng nếu anh đã không muốn nói, cho dù có người cầm súng chỉ vào anh, cũng chẳng thấm vào đâu.
Từ bệnh viện đi ra, mặt trời chiều đã khuất sau đường chân trời, một tia dư quang cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chửng.
Mặc Trì Úy muốn dẫn Đường Tâm Nhan đến nhà hàng phương Tây ăn bữa tối, Đường Tâm Nhan lắc đầu nói: “Mua thức ăn về nhà làm đi, từ lâu em đã muốn tự mình nấu một bữa cơm cho anh ăn!”
Mặc Trì Úy không cự tuyệt ý tốt của cô.
Trong tiểu khu Cẩm Tú Viên có siêu thị, Mặc Trì Úy đẩy xe mua sắm, đi theo phía sau Đường Tâm Nhan.
Nhìn bộ dạng cô tỉ mỉ chọn nguyên liệu nấu ăn vừa chăm chú vừa cẩn thận, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh nâng lên một tia nhu hòa không dễ nhận ra.
Chỉ là bầu không khí tốt đẹp như vậy, không bao lâu đã bị một thanh âm lười biếng quấy rối: “Vợ chồng hai người rốt cục cũng quay lại rồi? Mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, vừa vặn, tôi cũng đói bụng rồi, đang muốn xuống đây mua chút đồ ăn, đợi lát nữa đến nhà hai người ăn ké nhé!”
Nghe được thanh âm của Tiêu Dực, Đường Tâm Nhan quay đầu lại, cười nói: ” Bác sĩ James, thật là trùng hợp, bây giờ anh cũng ở Cẩm Tú Viên sao?”
“Đúng vậy, tôi là được người nào đó mời tới giúp mẹ cô xem bệnh, đương nhiên cũng phải ở tiểu khu sang trọng nhất An Thành rồi không phải sao?” Nói xong, liếc mắt thấy được sau lời của anh ta, người đàn ông nào đó mặt đen xì không thôi.
Mặc Trì Úy thật vất vả mới có thể cùng với bà xã nhỏ đơn độc ăn một bữa cơm, còn là cô tự tay làm cho anh, đương nhiên anh không muốn chia sẻ với người đàn ông khác.
Mấp máy môi mỏng, đang muốn mở miệng cự tuyệt, Tiêu Dực liền tranh trước một bước nói: “Tiểu Nhan Nhan, chắc là cô sẽ không cự tuyệt tôi đâu đúng không?”
Đường Tâm Nhan khóe mắt cong cong gật đầu: “Anh là người đưa mẹ tôi từ quỷ môn quan cứu lại được, đương nhiên tôi phải cám ơn anh thật tốt, hơn nữa, cũng không phiền phức, chỉ là chuyện nhiều hơn một bộ chén đũa mà thôi.”
Trên đường từ siêu thị trở về nhà, Đường Tâm Nhan vẫn luôn hỏi Tiêu Dực về chuyện bệnh tình của mẹ cô, cùng với những việc phải chú ý sau này, hoàn toàn bỏ quên một người đàn ông sắc mặt xanh đen.
Chờ đến khi cô phát hiện anh có điểm không thích hợp thì anh đã đi vào thư phòng.
Tiếng sập cửa vang lên ầm ầm.
“Tính ghen tuông của người đàn ông nhà cô ghê gớm thật.” Tiêu Dực cười lớn nói.
Đường Tâm Nhan sờ sờ mũi, vẻ mặt hơi lúng túng: “Có đôi khi anh ấy như một đứa trẻ.”
“Điển hình của người đàn ông đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, vừa bá đạo, lòng dạ vừa hẹp hòi, ấu trĩ.” Tiêu Dực ngồi dựa vào trên ghế sa lon nhấp một ngụm trà: “Trước đây tôi cũng như vậy.”
Đường Tâm Nhan nghe được hai chữ yêu đương cuồng nhiệt, khuôn mặt thanh tú có chút nóng lên, không cùng Tiêu Dực nhiều lời nữa, cô đi vào phòng bếp.
Tiêu Dực ngồi ở trên ghế sa lon có chút buồn chán, TV chẳng có gì hay, cũng không ai nói chuyện cùng anh ta, vậy là anh ta đi tới phòng bếp, từ trong tay Đường Tâm Nhan tiếp nhận dưa chuột: “Để tôi gọt giúp cô!”
Tiếp xúc gần, Đường Tâm Nhan phát hiện Tiêu Dực rất hiền hoà, cũng không khách khí với anh ta.
“Người đàn ông nhà cô vừa lạnh lùng vừa tẻ nhạt, hai ngươi kết hôn như thế nào? Chắc là cô theo đuổi anh ta hả?”
Đường Tâm Nhan đang cắt hành tây, mắt bị cay cay, lại nghe thấy Tiêu Dực nói vậy, nước mắt thoáng cái liền chảy ra.
Tiêu Dực thấy cô khóc, vội vã thả dưa chuột trong tay xuống, rút khăn tay giúp cô lau nước mắt: “Thì ra cô theo đuổi chồng cô, lại là một lịch sử chua xót!”
Chương 252: Cặp vợ chồng đang trong thời gian cuồng nhiệt (2)
Nghe được Tiêu Dực nói như vậy, Đường Tâm Nhan thực sự là dở khóc dở cười.
Vừa mới chuẩn bị nói, bỗng nhiên nhận thấy có điểm không thích hợp, vừa quay đầu lại, liền thấy được chẳng biết Mặc Trì Úy đứng ở cửa từ lúc nào.
Tiêu Dực cũng nhìn thấy Mặc Trì Úy, anh ta cười nhún nhún vai: “Vợ của anh nhớ lại lịch sử theo đuổi anh có bao nhiêu chua xót, khóc thành sướt mướt luôn.”
Mặc Trì Úy khinh thường mấp máy môi, lạnh lùng nói: “Cách vợ tôi xa ra một chút.”
“Chẹp, cái người này, vẫn còn ghen tuông được.” Nói xong, vừa cười thiếu đòn vừa tiến đến trước mặt Đường Tâm Nhan: “Tiểu Nhan Nhan, ngày nào đó nếu như cô chịu không nổi cái cái tên lạnh lùng cứng rắn này, có thể theo tôi thổi bếp ăn chung qua ngày”
Còn chưa nói dứt lời, cổ áo đã bị một bàn tay to xốc lên.
Mấy giây sau, cửa lớn truyền đến một tiếng bịch.
Đường Tâm Nhan từ phòng bếp đi ra ngoài, thấy Mặc Trì Úy đem Tiêu Dực ném ra ngoài, cô dở khóc dở cười: “Thật ra anh ta không có ý tứ gì khác…”
“Em ở trước mặt anh ta khóc cái gì?” Sâu trong tròng mắt người đàn ông tăm tối u ám, đường cong ở cằm căng chặt, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Đường Tâm Nhan chỉ chỉ củ hành tây trên thớt gỗ trong phòng bếp, có chút ngượng ngùng, cong môi ủy khuất nói: “Bởi vì mắt cay do cắt hành tây mà!”
“Sau đó không cho phép cười với anh ta.”
“Ồ.”
“Không cho phép gọi anh ta đến nhà ăn cơm.”
“Đó không phải là có anh cũng ở nhà à, nếu như một mình em, chắc chắn sẽ không dẫn anh ta tới…”
Phát hiện người nào đó sắc mặt trầm xuống, cô vội vã đổi giọng: “Được, tất cả nghe theo anh.”
Nâng lên làn mi vừa cong vừa dày, cô cẩn cẩn nghiêm túc liếc trộm anh một cái, thấy thần sắc bén nhọn của anh hòa hoãn một chút, cô thở phào một cái: “Ông xã đại nhân, em có thể đi vào nấu ăn được chưa?”
Cô xoay người, vừa muốn bước vào phòng bếp thì cổ tay mảnh nhỏ bị một lực mạnh kéo. Cô vừa quay đầu lại, trước mắt đã bị bóng người bao phủ, còn chưa kịp phản ứng, môi mỏng nóng rực có lực của người đàn ông, đã đặt ở trên đôi môi mềm mại của cô.
“Ưm.”
Anh không có hôn sâu, chỉ là nhẹ lướt qua.
Ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt mềm mại của cô, tiếng nói khàn khàn khêu gợi nói: “Anh không thích em cười với người đàn ông khác, cho dù là Tiêu Dực cũng không được.”
Nói xong, ngay cả chính anh cũng ngây ngẩn cả người. Từ lúc nào, ham muốn chiếm giữ cô làm của riêng lại mạnh mẽ như vậy.
Loại tâm tình này, khiến anh phải kìm nén khó chịu, vừa xa lạ, vừa không hiểu.
Buông cô ra, anh đến thư phòng hút một điếu thuốc.
Lúc trở ra, anh trực tiếp đi vào phòng bếp, cùng nhau làm cơm với cô. Cô cản anh vài lần, muốn anh đi ra ngoài chờ, nhưng anh vẫn không đi ra.
Tay nghề của anh cũng không kém cô, nam nữ phối hợp cùng nhau nấu cơm, chưa tới một giờ đồng hồ, bốn món mặn một món canh đã làm xong.
Cô dùng hộp giữ ấm đựng cơm canh và thức ăn, để Mặc Trì Úy đem qua cho Tiêu Dực.
Sau khi Mặc Trì Úy trở về, hai người ngồi vào bàn cơm.
Đường Tâm Nhan đói bụng đến cuống cuồng, đang chuyên tâm ăn cơm, bỗng nhiên người đàn ông bên cạnh đá cô một cước.
Anh đã chú ý lực độ, không phải là rất đau, nhưng cũng khiến cô thiếu chút nữa cũng bị sặc cơm.
Ho khan vài tiếng, cô ngước mắt, không hiểu nhìn người đàn ông bên người cúi đầu ăn cơm.
Đường cong gò má của anh lạnh lùng cứng rắn đường nét cực kỳ rõ ràng, đồng thời không có biểu tình gì đặc biệt, duy trì trầm mặc như cũ, cô không hiểu hỏi: “Đá em làm gì?”
Người đàn ông trả lời một câu: “Ăn.”
Sau khi cô hoài nghi nhìn anh một cái, một lần nữa lại vùi đầu vào chuyên tâm ăn.
Nhưng trong lúc đang ăn, cô lại phát hiện có điểm không thích hợp. Trên đùi có chút ngứa ngáy, như có cái gì đó đang nhẹ nhàng cào cào.
Sau khi trở về nhà, cô liền cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo lông rộng thùng thình, trên đùi mặc quần tất da có thể nhìn thấy.
Bàn tay thon dài lịch sự tao nhã của người đàn ông, đang ở trên đùi cô chậm rãi đi lên.
Thân thể cô run rẩy, những nơi bị đầu ngón tay anh lướt ngang tựa như có một dòng điện chạy qua.
Chương 253: Cặp vợ chồng đang trong thời gian cuồng nhiệt (3)
Người đàn ông này rốt cuộc là đang làm cái trò gì vậy?
Bộ dáng này của anh, làm sao để cho cô có thể chuyên tâm ăn cơm được đây?
Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc, bộ dạng bình tĩnh như không, khuôn mặt trứng gà của cô đỏ bừng lên. Nhưng người đàn ông nào đó còn cố tình vô cùng đáng ghét hỏi: “Bà Mặc, sao mặt lại đỏ như thế?”
Đồ mặt dày, đúng là đồ mặt dày mà! Nếu như không phải anh cứ vuốt ve, trêu ghẹo giữ đùi cô thì cô có thể đỏ mặt được sao?
Bỏ đôi đũa xuống, cô kéo tay lớn của người đàn ông đang đặt trên đùi mình, muốn hất tay anh ra nhưng lại bị anh nắm chặt lấy đầu ngón tay.
Lực của anh rất lớn, khiến cho cô không thể tránh thoát được.
“Mặc Trì Úy, em biết tại sao anh lại không muốn để cho bác sĩ James ở lại ăn cơm rồi.” Mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai, trừng mắt nhìn anh một cái.
Mặc Trì Úy ấn ấn mấy đầu ngón tay của cô: “Buổi tối không cần phải quay về với bạn thân em đúng không?”
Đường Tâm Nhan: “…”
Lời ám thị trong câu nói của anh quá mức trắng trợn. Cô không phải là một thiếu nữ không hiểu chuyện đời, đương nhiên là hiểu được anh đang ám chỉ cái gì.
Trái tim “thình thịch, thình thịch” điên cuồng đập loạn.
Tuy rằng lúc ở trấn Quan cô đã nghĩ kỹ rồi, sẽ giao bản thân mình cho anh nhưng cũng không cần phải nhanh đến như thế chứ!
Cắn chặt môi, giọng nói của cô lí nhí như tiếng muỗi bay: “Em, em không mang quần áo đến.”
“Mặc đồ của tôi.”
Giọng nói gợi cảm khàn khàn của anh phát ra từ cuống họng, truyền vào tai khiến cho người ta bị mê hoặc, phải đắm chìm vào trong nó.
Ánh sáng của bóng đèn quý phái hoa mỹ trong phòng ăn chiếu rọi xuống đỉnh đầu, khiến cho khuôn mặt anh sáng bừng lên dịu dàng, lại càng thêm tuấn mỹ, tràn ngập sự quyến rũ.
Hàng mi dài của Đường Tâm Nhan run rẩy, giọng nói mềm mại, yếu ớt vô lực: “Nhưng mà vết thương trên người anh…”
“Đỡ rồi!”
Đường Tâm Nhan nghĩ đến qua hai ngày nữa cô phải diễn đêm, cho dù anh muốn thì cô cũng không có thời gian.
Cắn chặt môi, trong lòng cô rối rắm hồi lâu rồi thẹn thùng gật đầu: “Tí nữa em sẽ gọi cho Quý Tịnh, để cô ấy đến ở với Nhiễm Nhiễm.”
Ý là, cô đã đồng ý sẽ ở lại đây qua đêm.
Môi mỏng của Mặc Trì Úy hiện lên ý cười nhàn nhạt, buông ngón tay cô ra, anh lại gắp đồ ăn cho cô, múc canh, ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Ăn nhiều một chút.”
Nghe thấy lời anh nói, cô suýt chút nữa là bị sặc nước miếng của chính mình.
Trong đầu nhớ đến lần dùng tay giúp anh đó…
Cô trừng lớn đôi mắt hạnh của mình, bất giác nhìn về chỗ khóa quần của anh.
Tuy rằng đã bị người ta cướp mất lần đầu tiên nhưng cô lại không có bất cứ ấn tượng nào hết.
Chắc là sẽ rất đau nhỉ?
Mặc Trì Úy thấy cô không ăn nữa, mắt hạnh nhìn chằm chằm nơi đó của anh, khuôn mặt như núi Thái Sơn có sập cũng không thay đổi của anh bỗng nhiên cảm thấy không thể bình tĩnh được nổi.
Khụ khụ, anh nắm lấy tay cô, dùng sức một cái rồi kéo tay cô đặt lên đùi anh.
Ngón tay dài nắm lấy cằm của cô, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nóng rực: “Bà Mặc, xem ra em đã không chờ được nữa rồi…”
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú đang sát lại gần mặc mình, hàng mi dài run rẩy, tay nhỏ mềm mại không xương của cô cầm lòng không được mà nắm chặt lấy cổ áo của anh. Hô hấp của anh mỗi lúc một thêm nặng nề, từng ngụm khí phả vào da thịt phấn nộn của cô, trái tim của cô đã sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Đúng vào lúc khi môi mỏng của anh dừng lại trên đôi môi cô thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Tâm Nhan thấy được sắc mặt của người đàn ông trầm xuống vô cùng rõ ràng, cô nhịn không được mà bật cười: “Chờ em dọn dẹp xong phòng ăn và nhà bếp, tắm rửa xong, không phải là sẽ tốt hơn sao?”
Tiếng chuông cửa liên tiếp vang lên nhưng người đàn ông đang ôm cô lại không hề như có ý định là sẽ buông tay ra.
“Bằng không thì để em đi ra mở cửa cho nhé?”
Mặc Trí Úy nhấp nhấp môi mỏng: “Chắc là Tiêu Dực đấy, đừng để ý đến anh ta.”
Dù sau thì đây cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn bọn họ cùng phòng với nhau, anh cũng không muốn qua loa làm cô ở trong phòng ăn.
Chương 254: Đêm say đắm lòng người (1)
Mặc Trì Úy để cho cô đi tắm rửa trước, anh đến phòng đọc sách xử lý một số công việc.
Đi đến trước cửa phòng tắm, Đường Tâm Nhan chọn một cái áo sơ mi đen của anh từ trong tủ quần áo ra.
Trong phòng đọc sách.
Mặc Trì Úy ngồi trên ghế da, trả lời lại hai email quan trọng.
Trì Chi Hành đang đi công tác ở nước ngoài gọi video tới, Mặc Trì Úy cầm lấy điều khiển từ xa nhấn xuống, bóng dáng Trì Chi Hành xuất hiện trên màn hình.
“Anh tư, em ở nước M gặp được Vi Nhã, em ấy nói em ấy sai rồi, không nên dùng hình của bác gái để chia rẽ mối quan hệ của anh và Đường Tâm Nhan, hy vọng anh có thể thông cảm, con nhóc bây giờ còn đang sợ hãi, đến cả việc trở về Hong Kong cũng không dám.”
Mặc Trì Úy mân mê khóe môi không nói năng gì.
“Anh tư, anh hãy nể tình lão Diệp mà tha thứ cho con bé một lần đi.” Trì Chi Hành dừng lại vài giây, biểu cảm càng trở nên phức tạp hơn nói: “Tuy rằng em biết anh cưới Đường Tâm Nhan là có tính toán riêng của mình nhưng đừng quá để bụng, nếu không đến lúc đó người bị tổn thương chính là bản thân anhđấy.”
Ánh mắt Mặc Trí Úy tà mị sâu thẳm: “Tôi đang bắt đầu đối xử nghiêm túc với cô ấy.”
Trì Chi Hành kinh ngạc không thôi: “Không thể nào, hai người mới ở cùng nhau một thời gian ngắn như thế, làm sao bây giờ lại nghiêm túc rồi?”
Mặc Trí Úy còn đang chuẩn bị nói thêm cái gì đó thì cửa phòng đọc sách đột nhiên bị người đầy ra.
Người phụ nữ nhỏ bé đã tắm rửa xong, tóc ướt nhẹp đứng ở cửa.
Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu đen, vừa vặn che khuất hai đùi, hai đùi vừa nhỏ lại vừa trắng, ở bên dường như chẳng mặc gì, cực kỳ mê hoặc người nhìn.
Vẻ mặt của Mặc Trì Úy nghiêm lại, nhanh chóng tắt video.
Đường Tâm Nhan cũng không ngờ là Mặc Trì Úy đang gọi video, cô khó xử nói: “Trước khi vào em có gõ cửa.”
Ánh mắt của Mặc Trí Úy càng thêm thâm trầm u ám, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp sắc bén như lưỡi dao, không chút động đậy nhìn Đường Tâm Nhan vài giây.
Thấy cô trừ thẹn thùng ra cũng không có chút khác thường nào thì anh lại vẫy tay về phía cô: “Không sao cả, vào đây đi!”
Đường Tâm Nhan bê cà phê vừa mới pha xong đặt lên bàn sách, cô nói với anh: “Anh xử lý công việc đi, em đi về phòng trước.”
Vừa định rời đi thì anh đột nhiên nắm lấy tay nhỏ của cô, dùng sức một cái, trực tiếp kéo cô đến ngồi trên đùi anh.
Cô hoảng hốt. Đôi mắt hạnh mờ mịt hơi nước nhìn vào khuôn mặt anh tuấn thanh lãnh của người đàn ông trước mắt, trái tim đập vô cùng nhanh.
Theo bản năng, cô muốn trèo xuống khỏi đùi anh nhưng tay lớn của anh cứ để ở eo thon nhỏ của cô không rời.
“Em về phòng đợi anh nhé…”
Phòng đọc sách là nơi anh làm việc và đọc sách, là một nơi tương đối đứng đắn, cũng không phải là chỗ thích hợp để cho hai người thân mật.
Mặc Trì Úy đẩy hết những đồ vật đang đặt ở trên bàn, trực tiếp thả cô ngồi lên đó.
Đôi mắt của Đường Tâm Nhan nhìn thẳng: “Đừng làm ở đây…”
Cô giãy dụa muốn rời đi nhưng anh đã trực tiếp khống chế nắm lấy đôi tay lộn xộn của cô đặt lên trên đỉnh đầu, thân hình to lớn rắn chắc tiến sát lại gần cô.
Tư thế như vậy khiến cho cơ thể của cô phải hướng lên trên trời.
Áo sơ mi trên người cũng không ngừng trượt lên trên, tuy rằng bên dưới có mặc nội y nhưng cô vẫn vô cùng xấu hổ không thể chịu đựng được.
Nửa trên của hai người gần như đã kề sát lại, sắp dung hòa vào nhau.
Cô nóng đến không thể nóng hơn, chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, da thịt vốn đã bị nước ấm làm cho ửng hồng, giờ đây lại càng thêm đỏ bừng hơn.
Anh nhìn vào đôi mắt của cô, ánh mắt anh càng thêm u tối và thâm thúy hơn, như là đang cố gắng kìm nén cảm xúc nào đó.
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt của anh làm cho tên dại hết cả da đầu, cơ thể không ngừng nhúc nhích về phía sau, nhưng cô đã quên đây là bàn đọc sách, mắt thấy cơ thể sắp bị rơi xuống, thì mắt cá chân mảnh khảnh của cô đã bị người ta nắm trọn lấy.
Anh kéo cô về một lần nữa, hơn nữa còn tách hai chân cô ra, để cho đôi chân cô vào vòng qua ôm lấy eo thon săn chắc của anh.
Hô hấp của Đường Tâm Nhan trở nên gấp gáp, gương mặt nóng bỏng, cô lắp bắp nói: “Anh, anh còn chưa tắm nữa mà… Em về phòng ngủ chờ anh trước…”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy tiến sát đến mặt cô, dừng lại khi khoảng cách giữa hai người mỏng bằng một tờ giấy.
Thấy cô căng thẳng và thẹn thùng, môi mỏng của anh bật cười: “Bà Mặc, em căng thẳng như thế, có chắc là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi không?”
Chương 255: Đêm say đắm lòng người (2)
Nói thật thì cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Tuy rằng cô đã kết hôn cùng với anh nhưng thời gian quen biết của hai người vẫn còn quá ngắn.
Về mặt khác thì cô sợ hãi sau khi anh biết cô không còn là xử nữ thì sẽ thất vọng và ghét bỏ. Nhưng mà cô lại không muốn anh phải chịu đựng thống khổ đến như thế.
Nếu hai người đã dây dưa một chỗ cũng với nhau thì cô cần gì phải luôn từ chối anh, không thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng chứ?
Đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng bị lấp kín bởi làn hơi nước động tình, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú sắc nét, tinh xảo như được người vẽ của anh, giọng nói mềm mại, dịu dàng: “Anh muốn, em sẽ cho anh… Nhưng mà, nếu em không phải là người tốt như anh nghĩ thì xin anh hãy giữ lại cho em một chút tự tôn, đừng ở trước mặt nói lời nhục nhã với em…”
Mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt, nhìn đôi mắt của cô, khuôn mặt trầm xuống vài phần: “Nói bậy bạ cái gì đấy? Sao anh lại có thể khiến em nhục nhã được?”
Đường Tâm Nhan cắn cắn cánh môi, không nói điều gì.
Chỉ hi vọng anh không phải là một người đàn ông xem trọng cái màng trinh của phụ nữ. Nếu không thì đoạn hôn nhân này của cô và anh, có lẽ cũng chỉ có thể qua được đêm nay, rồi đi thẳng đến đoạn kết thúc.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của anh, cô không hề giãy dụa, đôi tay vòng lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng xinh đẹp lạnh lẽo kia. Ít khi có được lúc cô chủ động như thế, cô nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy không ngừng.
Môi anh, vừa mềm vừa mỏng, lại lành lạnh man mát, giống hệt như thạch trái cây mềm mại.
Cô mút mút, học bộ dáng của anh khi hôn cô, thử thăm dò vào bên trong. Nhưng cô lại quá ngây ngô và non nớt, không hề cho chút kinh nghiệm nào, hơn nữa còn quá mức khẩn trương, rất nhiều lần đều cắn trúng môi anh.
Anh cũng không thèm sửa lỗi cho cô, để mặt cô cắn mút loạn xạ.
Cô mở mắt ra, nhìn bộ dạng muốn cười nhưng không cười kia của anh, liền thấy vừa buồn bực lại vừa quẫn bách.
Cô chủ động như thế rồi, sao anh lại không có chút phản ứng nào thế? Chẳng lẽ, anh không thích phụ nữ chủ động sao?
Đôi tay rời khỏi cổ anh, cô quay mặt đi, không hề liếc mắt nhìn anh một cái: “Em về phòng đây.”
“Được.” Anh thấp giọng nói, cánh tay dài duỗi ra, ôm cô từ trên bàn đọc sách xuống.
Đường Tâm Nhan sờ sờ cổ áo sơ mi của anh, trong lòng có hơi buồn bực.
Chẳng lẽ cô quý trọng như thế khiến anh không muốn quý trọng nữa?
Mặc Trì Úy thả cô xuống, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, hôn lên cái trán thanh tú: “Chờ anh.”
Nghe được tiếng nước ào ào truyền đến, Đường Tâm Nhan nhìn qua lớp kính phòng tắm mờ mờ, nhìn thấy thân hình mông lung cao lớn đĩnh đạc của người đàn ông kia, trái tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Khoảng chừng mười phút sau, Mặc Trì Úy đi ra từ phòng tắm.
Bên hông anh chỉ quấn thêm một chiếc khăn tắm buộc lỏng lẻo, lồng ngực to lớn rắn chắc, cơ bụng thấp thoáng, vô cùng có lực, còn có đường nhân ngư hoàn toàn để lộ ra bên ngoài, gợi cảm mị hoặc.
Bên dưới khăn tắm để lộ đôi chân dài, còn thon dài hơn cả những nam người mẫu catwalk trên sàn chữ T.
Anh vừa vẫy vẫy mái tóc ngắn ướt đẫm, vừa đi tới cạnh bên cô.
Nhìn thấy anh mỗi lúc một tiến lại gần mình thì cánh môi phấn nộn của cô hé mở, nhưng cô đang kinh ngạc vì dáng người tuấn mỹ đĩnh đạc đến không thể bắt bẻ được của anh, đến nỗi chỉ buộc một chiếc khăn tắm ngang hông thôi cũng có thể bày ra được vẻ tự phụ cao nhã như thế.
“Tâm Nhan, ngồi dậy đi em.”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn ngồi thẳng thớm lại, anh cầm khăn lông lông tóc cho cô, sau đó lấy máy sấy tóc đến. Ngón tay thon dài luồn vào những sợi tóc dài của cô, cẩn thận sấy khô tóc cho cô.
Cả quá trình, cô đều ngồi ngơ ngác, ngây ngốc.
Mặc Trì Úy bị bộ dạng này của cô chọc cho bật cười: “Bà Mặc, bộ dạng này của em dường như là đã gấp đến không chờ nổi nữa rồi.”
Lần đầu tiên, Đường Tâm Nhan không phản bác lại anh, cô nâng ngón tay thon dài của mình lên, nhẹ nhàng xoa nắn hình dáng khuôn mặt tuấn tú rõ ràng của anh, giọng nói vô cùng khẽ khàng hỏi: “Mặc Trì Úy, về sau anh sẽ đối xử rất tốt với em, có đúng không? Sẽ không lừa em phải không anh?”
Anh nắm lấy tay cô, hôn hôn vào mu bàn tay.
Chương 256: Mặc Trì Úy, anh sẽ đối tốt với em chứ?
Lúc sấy tóc cho cô, dáng hình cao lớn của anh dần tiến sát về phía cô.
Cô thuận thế ngã xuống chiếc ghế. Ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy ga giường, đầu ngón tay khẽ run, rõ ràng cô đang hồi hộp.
Hai tay Mặc Trì Úy ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt đen lấy ngắm nhìn cô: “Tâm Nhan.”
Cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, đôi mắt lại nhìn xuống lồng ngực săn chắc của anh, cơ bụng sáu múi đầy cảm gợi, ánh mắt cô bây giờ ngấn nước, ngập tràn trong tình dục.
Cô không hề sợ sệt, hai tay ôm lấy bờ vai rộng lớn của anh, đầu ngón tay bắt đầu chạm vào mái tóc ngắn đã được cắt tỉa gọn gàng, anh không sấy tóc, nó vẫn còn mềm mềm ướt ướt, như là mấy cọng lông vũ đang thổi lướt nhẹ qua tim cô.
“Em… chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Giọng cô rất nhỏ nhẹ, êm tai.
Trong đôi mắt đen láy của anh, dường như có một quả cầu lửa đang dần xuất hiện.
Cúi đầu xuống, hung hăng chiếm lấy đôi môi. Hơi thở trên người anh ấy nóng hầm hập đến mê người, toàn bộ đều tỏa ra, cắn nuốt mọi giác quan của cô.
Anh cạy răng cô ra, hôn vào cánh môi của cô từ ngoài vào trong. Hơi thở của hai người càng ngày càng nóng bỏng.
Bàn tay to lớn của anh từ từ mò đến chiếc áo sơ mi đen của cô. Những đầu ngón tay thô ráp, lướt qua từng tấc da thịt, bắt đầu run lên.
Một âm thanh xấu hổ phát ra từ môi và răng cô.
Cô nhất thời không thể tin được, mình sẽ phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy. Tiếng rên rỉ của cô phát ra càng kích thích sự hoang dã từ trong tận xương cốt của anh.
Nụ hôn càng ngày càng sâu, càng ngày càng mãnh liệt. Đường Tâm Nhan khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông bình thường vừa thâm sâu khó lường, lạnh lùng, kiêu ngạo, cũng sẽ có có phương diện không thể nào kiềm chế được.
Anh như một con sư tử trên đồng cỏ xanh đã nhìn thấy con mồi, cuồng dã, thô bạo và mạnh mẽ, dường như muốn quấn lấy cô, nuốt chửng vào trong xương cốt.
Đường Tâm Nhan cảm thấy mình đã trở thành một dòng suối, ngoại trừ mềm nhũn cả người ra và thở dốc thì cái gì cũng biết nữa.
Đầu ngón tay thon dài nắm lấy đầu tóc đen nhánh mềm mại của người đàn ông đó, trái tim trống rỗng của kia dường như cần anh lấp đầy ngay lập tức.
“Trì Úy, sau này anh sẽ đối tốt với em chứ?”
Mặc Trì Úy từ cần cổ trắng nõn hồng hào của cô ngẩng đầu lên, ánh đèn màu cam, khiến cho gương mặt đẹp trai của anh phủ lên tầng dục vọng đầy ám muội, gợi cảm đến mê người.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt u tối của cô, có chút phức tạp và trầm lắng khiến cô không thể nào hiểu được: “Anh sẽ đối xử tốt với em.”
Có lẽ, anh kết hôn với cô là vì một lý do nào đó, nhưng sao anh lại không thể hiểu được, nếu như không có cảm giác với cô thì hà cớ gì anh lại phải đi ngăn cản cuộc hôn nhân của chính mình?
Giống như cô có từ trường trong người vậy, từ từ hấp dẫn lấy anh, khiến anh không thể nào tự chủ được bản thân.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của anh, cô chủ động hôn lấy cánh môi mỏng của anh. Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, anh lại chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, chầm chậm tìm kiếm về nơi sắp nổ tung ở bụng dưới của anh. Đụng phải vật nóng bỏng đó, trong đầu cô vang lên một tiếng “ù ù”.
“Trì Úy, em…”
Đôi môi của anh chạm đến dái tai của cô, hơi thở nặng nề đi vào từng chút một, thậm chí ngay cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không nói ra được. Cả người bị anh điều khiển không kiểm soát được.
Cô gần như sắp bật khóc đến nơi.
Cúc áo sơ mi đen trên người đã bị anh cởi ra.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, hơi thở của cả hai càng lúc càng nặng nề và gấp gáp hơn. Khi cơ thể và cả tâm trí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận, đột nhiên anh dừng lại.
Cô nâng mắt lên, nhìn giọt mồ hôi trơn bóng lấm tấm trên khuôn mặt đẹp trai như tượng đúc của người đàn ông đó, và xương quai hàm đang cắn chặt lại, cô khó hiểu lên tiếng: “Trì Úy, anh sao thế?”
Nghe thấy giọng nói của cô, cả người anh bắt đầu động đậy, nhưng thay vì tiếp tục tiến tới, anh lại bước xuống khỏi người cô.
Lúc này ước chừng cũng đã qua được năm giây, cô mới nghe thấy một giọng nói khàn đục vang lên bên tai: “Không có bao, để anh đi mua.”
Chương 257: Chạm vào cô ấy, anh không làm được
Trong đầu Đường Tâm Nhan vẫn còn đang bối rối, ngây ngô, cô hoàn toàn không biết mình đã làm gì, đợi đến khi cô phản ứng lại thì hai cánh tay trắng ngọc ngà đã chủ động ôm lấy cơ thể người đàn ông đó.
“Bây giờ đã muộn rồi…” Cô muốn nói, thỉnh thoảng cũng có uống thuốc, nên có lẽ không quan trọng lắm.
Nhưng người đàn ông này lại mở vòng tay của cô ra, dùng đôi tay to lớn áp vào đôi gò má nóng bừng của cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô nói: “Nhanh thôi em.”
Anh đứng dậy khỏi giường và đi về phía tủ quần áo.
Anh cũng không quấn khăn tắm, phần lưng đối diện với cô rất cao lớn và rắn rỏi, bờ vai rộng, eo thon, đôi chân thì dài miên man, tràn ngập nồng nặc hơi thở của hóoc môn.
Đường cong cơ bắp trên cánh tay rất rõ ràng, lúc kéo cửa tủ ra, bả vai nhẹ nhàng nâng lên, trông như một đôi cánh nhỏ rất xinh đẹp, một vóc dáng điển hình, cởi áo ra thì cơ bắp cuồn cuộn, mặc áo vào thì trông gầy đi.
Động tác mặc đồ lót và quần áo của anh rất nhanh, sau khi nói với cô một tiếng, anh mới sải bước đi.
Đường Tâm Nhan nằm nép mình trên chiếc giường lớn mềm mại, hơi thở của anh vẫn còn vươn trên chăn ga gối đệm, mát lạnh đến mê người, miệng lưỡi cô đều đang cô rất khô, nuốt khan một ngụm xuống cổ họng, bây giờ bụng dưới của cô lại có một cảm giác trống vắng lạ thường. Cô lắc đầu, từ trước đến giờ không biết bản thân lại có dục vọng đến như vậy.
Cô che đi khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ đến lúc anh rời đi, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cô vội vàng vùng dậy đứng xuống giường.
Lấy một chiếc áo khoác trong tủ, kéo cửa ra, đi về phía thang máy.
Lúc đi qua lối thang bộ, cô nhìn thấy bên trong có ánh sáng yếu ớt hắt ra qua một khe nhỏ, cô nghi ngờ bước đến, nhìn vào bên trong.
Vốn dĩ người đàn ông đó nói rằng đi mua bao cao su nhưng lúc này lại đang ngồi ở cầu thang máy, nhìn thấy bóng lưng trông có vẻ cô đơn, buồn tẻ. Anh đang cầm điện thoại trên tay, tay kia thì kẹp lấy điếu thuốc khói sương bay lượn lờ.
Dường như đang nghe điện thoại của người ở đầu dây bên kia, sau khi cô đứng ở sau cánh cửa thoát hiểm vài giây, anh vẫn không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng Đường Tâm Nhan đột nhiên thắt lại.
Sau khi hiểu lầm Kiều Phi Nhi, cô đã tự nhủ rằng không thể nghĩ lung tung nữa, cũng không thể hiểu lầm bậy bạ anh ấy nữa.
Vì vậy, cho dù là nguyên nhân gì, anh đột nhiên không muốn cô nữa, lừa cô rằng ra ngoài đi mua bao cao su, cô cũng sẽ không nghĩ ngợi lung tung, nghi thần nghi quỷ nữa.
Quay lưng đi, cô chuẩn bị xoay người rời đi, anh lại cất lên một giọng nói đầy khàn đục mang theo chút mệt mỏi: “Tôi muốn cô ấy, cũng có phản ứng mãnh liệt. Cô ấy còn có thể dùng tay giúp tôi nhưng đến lúc quan hệ, tôi lại không làm được, chỉ có thể dựa vào thuốc mà thôi…”
“Tôi biết chuyện năm đó đã ảnh hưởng đến tôi quá lớn, tôi cho rằng mình đã được điều trị khỏi, nhưng tôi vẫn không thể làm được điều đó.”
“Tôi sẽ dành thời gian đến đến phòng khám của anh.”
“Lúc trước tôi có thể chạm vào cô ấy, có lẽ là do thuốc của Chi Hành đưa cho tôi.”
Đường Tâm Nhan không nghe thấy câu cuối cùng của anh, cũng không biết mình trở lại phòng ngủ bằng cách nào.
Nằm trên giường, trong đầu cô bây giờ chỉ làm là những lời anh nói khi nãy, anh phải cần thuốc mới có thể chạm vào người cô. Rốt cuộc trước đây đã xảy ra chuyện gì mà anh ấy lại không thể chạm vào con gái vào phút chót chứ?
Chẳng lẽ, anh biết cô không còn trinh sao?
Không, có lẽ là không biết.
Rõ ràng, chuyện này anh không muốn để cô biết được, nếu không sẽ không nói dối với cô rằng muốn đi mua bao.
Nhưng cô cũng có thể hiểu, không thể thật sự quan hệ cùng một người con gái, đối với anh ấy mà nói, làm như vậy sẽ tổn thương đến phẩm giác của một người đàn ông!
Cô sẽ không bóc trần vết sẹo ấy của anh!
Trở mình lại, hay tay cô đan vào nhau, úp mặt xuống gối. Rõ ràng là cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng cô vẫn không ngủ được. Trong lòng cảm thấy trống rỗng và buồn bực.
Rõ ràng là anh đang ở rất gần nhưng lại giống như cô chưa từng tiến đến gần trái tim anh.
Đối với cô mà nói, anh là một người vừa bí ẩn vừa thâm sâu, giống như sương khói mù mịt bao phủ lấy đỉnh của ngọn núi, thật sự vô cùng khó khăn.
Chương 258: Rõ ràng là rất gần, nhưng lại rất xa
Khoảng mười phút sau, vang lên tiếng mở cửa, Đường Tâm Nhan nhắm mắt lại.
Anh khẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, bước chân cũng rất nhẹ nhàng, có lẽ là vì sợ làm cô ồn đến cô.
Anh bước đến bên giường, dưới ánh đèn cam treo trên tường, anh ngắm nhìn người con gái nhỏ nhắn đang nhắm mắt dường như ngủ rất say, cúi người hôn lên trán cô một cái: “Ngủ rồi sao?”
Đường Tâm Nhan biết, lúc này cô nên giả vờ ngủ, đây là là cách tốt nhất để gạt đi sự bối rối, xấu hổ của cả hai.
Dù sao, anh không có cách nào chạm vào cô. Cô cũng không thể đi hỏi anh nguyên nhân.
Ngay cả khi hai người đã là vợ chồng, cũng tình cảm qua lại với nhau, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng của mỗi người đều cất giấu một vài bí mật không muốn để cả đối phương biết được.
Cũng như chuyện cô không phải là gái còn trinh, cô không có cách nào để chính miệng mình nói thẳng ra với anh, chỉ có thể đợi đến khi anh tự mình phát hiện ra.
Vì có một số chuyện, vết thương lòng và nỗi nhục không thể nào nói ra thành lời được. Ai cũng không muốn vết thương cũ bị cấu xé đến máu chảy đầm đìa lần nữa.
Cô mơ mơ màng màng “ừ” một tiếng, khó khăn mở mắt ra, giả vờ buồn ngủ: “Anh về rồi sao, em buồn ngủ chết đi được, chúng ta để ngày khác rồi hẳn làm đến chuyện chăn gối vợ chồng này đi được không?”
Anh im lặng nhìn cô, sâu trong đôi mắt nhỏ ấy giống như một bầu trời đêm không thấy đáy, không hề có ngôi sao nào cả, vô tận không bờ không bến, đầy mãnh liệt và thăng trầm.
Một lúc sau, anh cất giọng nói khàn đục của mình lên nói: “Anh xin lỗi.”
Đường Tâm Nhan thật sự không buồn ngủ, cho nên câu nói thì thầm “anh xin lỗi” này của anh, cô nghe thấy rất rõ.
Thật ra anh không cần phải nói xin lỗi với em.
Cô có thể cảm nhận được, anh đối với cô có dục vọng rất mãnh liệt.
Anh có thể bảo cô dùng tay giúp anh nhưng duy nhất chỉ có quan hệ thực sự thì lại không được, cô nghĩ, lúc trước nhất định anh đã bị cái gì đó đả kích và tổn thương. Có thể không phải là về thể xác mà là về tâm lý, tinh thần.
Thực ra vết thương lòng, là bệnh còn khó chữa trị hơn cả nỗi đau về thể xác.
Cô không biết lúc nào anh mới có thể khỏi bệnh nhưng cô sẽ đợi anh.
Sau khi Mặc Trì Úy đứng bên giường một hồi, rồi mới đi vào phòng phòng tắm.
Nằm trên giường, anh ngắm nhìn người con gái nhỏ nhắn đưa lưng về phía mình, anh duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
Trong đầu của Đường Tâm Nhan vẫn còn rất tỉnh táo, sau khi được anh ôm vào lòng, cô cũng không cử động, càng không tránh đi.
Cô áp khuôn mặt của nhỏ xinh của mình vào lồng ngực rắn chắc của anh, vẫn còn nghe thấy thoang thoảng mùi hương bạc hà sau khi tắm của anh, sóng mũi cô cay cay.
Thực sự mà nói thích một người chính là như vậy!
Có lúc vui, có lúc buồn, cũng có chua xót cũng có lúc cảm thấy rất ngọt ngào.
Bất kỳ hành hành động nào của đối phương đều sẽ khiến trái tim bên kia rung động vô điều kiện.
Một giọt nước mắt trong suốt như pha lê khẽ trượt khỏi khóe mắt.
Cô cắn chặt một, trong lòng vừa có chút chua xót, vừa có chút mơ màng.
Đường Tâm Nhan không phải là người duy nhất mất ngủ, người đàn ông đang ôm lấy cô, lúc này cũng mở lớn đôi mắt đen kịt, nhìn bầu trời đêm tịch mịch bên ngoài cửa sổ.
Biết bao nhiêu năm qua, anh nghĩ rằng mình có thể chấp nhận được cuộc sống mới.
Đó là một nỗi nhục, một sự căm hận khi hình ảnh vẫn cứ như một quả boom chôn sâu trong tận đáy lòng, không biết khí nào nó sẽ phát nổ lần nữa.
Không ngủ được, lại nghiện thuốc lá, anh nhẹ nhàng buông người con gái trong vòng tay ra, cầm lấy điếu thuốc và bật lửa, bước ra ban công thông với phòng ngủ.
Dựa cả thân hình cao lớn của mình vào lan can, cúi đầu, châm thuốc, hút lấy hai hơi.
Nghĩ đến tâm bệnh của mình, vẻ mặt trong làn khói thuốc càng trở nên yên nghiệt, lạnh lùng, nghiêm nghị như một tảng băng chết khiến người khác phải sợ hãi.
Có một điều anh không biết, đó chính là lúc anh đứng bên ngoài hút thuốc bao lâu thì người con gái nằm trong phòng ngủ nhìn chằm chằm dõi theo bóng theo bóng lưng anh bấy lâu.
Lần đầu tiên Đường Tâm Nhan nhận thấy, cảm xúc của cả hai không chỉ là thích, có thể ở bên cạnh nhau mà không cần phải giữ lại.
Chương 259: Hẹn thời gian đi khách sạn nhé
Sáng sớm.
Ánh sáng nhàn nhạt thấp thoáng chiếu vào căn phòng ngủ sang trọng, chiếu vào hai bóng dáng đang ôm nhau ngủ say trên chiếc giường lớn mềm mại, trông thật sự rất thân mật, tốt đẹp.
Đường Tâm Nhan không biết sau đó mình đã chìm vào giấc ngủ như thế nào, lúc tỉnh lại, cô mới phát hiện ra mình đang nằm trong lồng ngực cả Mặc Trì Úy.
Mở hàng mi dày và cong ra, nhìn cận cảnh khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
Anh vẫn chưa tỉnh lúc ngủ, khuôn mặt không lạnh lùng như lúc anh thức mà lại trông rất ấm áp, dịu dàng.
Hàng mi dài khẽ phủ bóng trên gương mặt đẹp trai của anh.
Sau một đêm, trên cằm lại xuất hiện vài sợi râu trên khuôn mặt hoàn hảo và kiên nghị kia vừa biếng nhác vừa gợi cảm. Đường Tâm Nhan đưa tay lên khẽ chạm vào nó, cứng cứng mềm mềm, có chút nhột.
Sợ sẽ đánh thức anh, cô thu tay lại, vén chăn bông lên, chuẩn bị đứng dậy. Nhưng ngay khi cô vừa mới xoay mình, vòng eo lại bị siết chặt.
“A!”
Lại một nữa được anh ôm vào lòng, cô bị dọa sợ khẽ kêu lên một tiếng.
“Bà xã Mặc, mới sáng ra ra đã kêu lên như vậy, đang dụ dỗ ông xã sao?”
Đường Tâm Nhan nâng mắt lên, từ từ mở mắt nhìn người đàn ông đó.
Vừa mới tỉnh dậy, anh đã nhìn cô bằng đôi mắt đen, sâu đầy mê hoặc, nhưng khi nhìn xuống cô, ánh mắt ấy lại có chút dịu dàng. Nhìn vào đôi mắt ấy, tim Đường Tâm Nhan đánh rơi mất một nhịp.
Đàn ông lúc mới sáng tỉnh dậy thường có nhu cầu rất cao, anh cũng không ngoại lệ, cả người cô cứng đờ dựa vào lồng ngực của anh, không dám nhúc nhích.
“Không ngủ thêm chút nữa sao?” Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh vang lên lên trên đầu cô.
Đường Tâm Nhan nhìn xương hàm hoàn hảo, hầu kết gợi cảm của anh, cô nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Gần đây có thói quen dậy sớm, anh buông em đi, em đi làm bữa sáng nhé.”
Mặc Trì Úy hạ mắt nhìn khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp trắng hồng của cô, ngón tay chai sạn, thô ráp vuốt ve da thịt cô: “Tối hôm qua…”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt cắt ngang lời nói của anh: “Tối hôm qua sau khi ra ngoài thì em ngủ mất, Trì Úy, thật ra chúng ta có thể từ từ cũng được, cứ yêu thương trước đó, sau đó lại…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông kia xoay người, đè dưới thân.
Nhìn thấy đôi môi mỏng của anh đang tiến lại gần, cô vội vàng vươn tay ra chắn lại giữa môi của hai người.
Mặc Trì Úy hơi nheo mắt lại: “Không muốn hôn ông xã sao?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Em còn chưa đánh răng!”
“Bà xã Mặc không đánh răng cũng thơm…”
Đường Tâm Nhan cũng không biết hai người lúc hôn nhau sẽ thế nào, mãi cho đến khi đôi môi cô tê dại, run lên anh mới thả cô cô ra.
Nhưng anh lại không buông, hôn cô dọc đến cằm, trượt theo đến xuống xương quai xanh, mềm mại thẳng đến xuống dưới.
Nếu như tối qua không nghe thấy cuộc gọi của anh, chắc chắn Đường Tâm Nhan sẽ tan chảy trong nụ hôn kéo dài này của anh. Nhưng nghĩ đến vết thương lòng của anh, cô cũng không có cách nào để tập trung vào.
Cô vẫn luôn quan sát biểu hiện của anh, cô mới hiện ra, anh đang rất tập trung, cũng rất muốn ở bên cạnh cô. Nhưng anh lại không thể làm đến cùng. Cô biết, anh đã cố gắng hết sức.
Đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, hai tay cô ôm lấy cái đầu ướt đẫm mồ hôi của anh, chủ động hôn lên mặt anh.
“Trì Úy, chúng ta không cần phải vội được không? Nếu như anh muốn phát tiết, em có thể dùng tay giúp anh…”
Từ trước đến giờ cô không biết rằng, vì một người đàn ông mà cô có thể chủ động nói ra những lời như vậy.
Nhìn thấy anh khó chịu như vậy, trong lòng cô cũng khó chịu không kém.
Mặc Trì Úy nhìn cô với đôi mắt đầy phức tạp, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt góc cạnh nam tính, anh cắn chặt hàm dưới kìm nén lại mà không thể phát tiết dục vọng của mình.
Anh nhắm nghiền đôi mắt đỏ hoe lại, cúi đầu hôn lên trán cô: “Lần đầu tiên chúng ta kết hôn, không thể sơ sài qua loa như thế này được. Chúng ta hẹn nhau thời gian đi khách sạn, nhé?”
Chương 260: Cô ấy là vợ của Mặc Trì Úy
Đường Tâm Nhan gật đầu, sống mũi đầy chua xót: “Được, nghe theo lời anh.”
Anh không để cô dùng tay, sau khi xoay mình lại, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Anh chỉ quấn quanh một lớp khăn tắm ngang hông, phần lớn da thịt đều lộ ra ngoài, chuẩn dáng người hình tam giác ngược, từng đường cong cơ bắp cuộn cuồn nổi lên, hơi thở tràn đầy hoóc môn nam tính.
Nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, Đường Tâm Nhan cũng không nằm trên giường nữa, đứng dậy mặc quần áo vào, đi xuống nhà vệ sinh dưới phòng khách tắm rửa.
Khi Mặc Trì Úy tắm rửa xong xuôi bước ra từ phòng vệ sinh, người con gái nhỏ nhắn kia đã không còn ở trên giường nữa. Chăn ga gối đệm đã được sắp xếp gọn gàng lại, trên đầu giường còn có một chiếc áo sơ mi màu đen mà cô đã thay ra.
Cô ấy đi rồi?
Đột mắt của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại, còn chưa kịp lau khô đầu tóc, anh đã vội sải bước ra ngoài.
Vừa đến phòng khách, đã ngửi thấy mùi trứng rán thoang thoảng. Bước đến cửa phòng bếp, qua cửa kính, anh nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang bận rộn bên trong, khuôn mặt căng thẳng của anh lúc này mới dịu đi.
Đường Tâm Nhan đặt món trứng ốp la lên dĩa, đang định rán món cái thứ hai, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Cô biết đó là Mặc Trì Úy, nên cũng không quay lại.
Anh đứng cách cô rất gần, trên người còn thoang thoảng mùi bạc hà sau khi mới tắm xong, thậm chí át luôn cả mùi trứng ốp la.
Cô đứng thẳng lưng, cho trứng vào đĩa rồi xoay người lại nói: “Sắp được ăn sáng rồi…”
Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên anh tiến đến một bước, hai cơ thể đứng đối diện nhau, bất ngờ không kịp đề phòng mà dính sát vào nhau, trái tim cô lại lỡ mất một nhịp.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô xoa xoa: “Bà xã Mặc, đừng đối xử quá tốt với anh.”
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng đầy bí ẩn của anh, hoàn toàn không hiểu rõ những lời anh nói có ý gì.
Anh vì cô mà ngay đến cả mạng sống cũng không cần. Còn cô, chỉ là làm cho anh một bữa sáng thôi mà.
Cũng không phải là làm điều gì quá tốt! Tại sao anh ấy lại không muốn cô đối xử tốt với mình?
Cô giả vờ tức giận, đẩy anh ra: “Không muốn em đối tốt với anh, chẳng lẽ muốn người con gái khác đối xử tốt với anh sao?”
Mặc Trì Úy lại ôm cô vào lòng, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đương nhiên là không phải rồi.”
Đường Tâm Nhan dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, đôi mắt to tròn mơ màng tràn đầy sự dịu dàng từ tận đáy lòng: “Anh đối xử tốt với em, đương nhiên em cũng phải đối xử tốt lại với anh thôi!”
Huống hồ chi, cô cảm thấy làm bữa sáng cho anh, đó chính là nghĩa vụ của một người vợ.
Sau khi hai người ăn sáng xong, Mặc Trì Úy đi làm, vì mấy ngày nay Đường Tâm Nhan toàn quay cảnh đêm, ban ngày không cần đến đoàn phim, cho nên ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi ở trong căn hộ chỉ còn lại một mình, cô đứng trong phòng khách một lúc, dường như nhớ đến điều gì đó, cô lại chạy ra ban công.
Không lâu sau, liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi chung cư.
Cô chống hai tay lên lan can ban công, đôi mắt ngơ ngác nhìn theo chiếc xe đó, mãi cho đến khi khuất hẳn tầm nhìn cô mới không nhìn theo nữa rồi từ từ thu ánh mắt đó về.
Trong một quán cà phê tinh tế và trang nhã.
Qúy Tịnh nhìn Đường Tâm Nhan không ngừng khuấy ly cà phê thì quan tâm hỏi han cô: “Tâm Nhan, em có tâm sự gì sao?”
Thật sự trong lòng Tâm Nhan đang có chuyện, vốn dĩ muốn tìm Diệp Nhiễm để kể khổ, nhưng Diệp Nhiễm lại đang ở trấn Quan sợ hãi và bị chấn động, gần đây tâm tình không được tốt, không hợp để làm người lắng nghe.
“Chị Qúy, em có chuyện chưa bao giờ nói với chị, thật ra em và Mặc Trì Úy đã kết hôn rồi.”
Nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan nói, Qúy Tịnh không ngừng kinh ngạc, một lúc lâu sau, cô ấy mới lấy lại tinh thần hỏi một câu: “Hải người… không phải chứ? Trời ơi, chuyện này thật quá kinh hãi, thật dọa người đó, em và Tổng giám đốc Mặc sao lại phát triển nhanh đến như thế chứ?”
Bình luận facebook