Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 311-320
Chương 311: Ông chồng không có liêm sỉ
Gần đây có lẽ vì quá mệt mỏi nên sau khi tâm trạng được chuyển biến tốt, cô làm tổ trong lòng anh không lâu lắm thì đã ngủ rồi.
Mặc Trì Úy ngước mắt nhìn người con gái nhỏ nhắn ở trong lòng, cô không hề trang điểm, vẻ đẹp sạch sẽ lại xinh đẹp, đôi lông mi dài rung lên khe khẽ, đôi môi vừa đỏ hồng lại vô cùng xinh xắn, lộ ra dấu vết ở chỗ bị anh hôn qua.
Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô.
Con gái nhỏ này tốt biết bao, đơn thuần xinh đẹp, lương thiện lại kiên cường.
Nếu như có thể, cả đời này anh cũng không muốn làm tổn thương cô dù chỉ một chút.
Thế nhưng…
Nghĩ tới gương mặt nhỏ trắng bệch, đáng thương kia, con ngươi sẫm màu của anh cuồn cuộn sóng dữ, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn.
…
Đường Tâm Nhan không biết bản thân mình đã đi vào giấc ngủ như thế nào, khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Cô chớp chớp mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà.
Mấy giây sau, cô mới phản ứng lại được, đây là chỗ ở của Mặc Trì Úy.
Tối qua hình như cô đã ngủ trong lòng anh, là anh đã ôm cô lên sao?
Cô hất chăn ra thì nhìn thấy váy ngủ trên người mình, bên trong lớp váy trống trơn, không mặc gì hết, hai má bỗng dưng đỏ bừng lên như phát sốt.
Là anh đã thay váy ngủ cho cô sao?
Lại còn cởi cả nội y ra cho sao?
Đúng là một tên khốn nạn mà!
Vào chính lúc cô đang trên bờ vực khốn cùng thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Dáng người cao ráo, đôi chân dài, người đàn ông vừa tắm xong đang quấn một chiếc ngăn tắm, bước ra bên ngoài.
Đầu tóc anh vẫn còn chưa lau khô, có vài giọt nước rơi tí tách xuống hai gò má anh, để lộ ra vẻ gợi cảm, quyến rũ.
Đường Tâm Nhan thấy người đàn ông làm gì cũng đều tỏ ra được vẻ đẹp trai ngút trời này, trong lòng cô liền ra sức sỉ vả bản thân mình.
Cô đúng là không còn liêm sỉ gì nữa mà!
Có lẽ đây chính là kiểu trong mắt người tình hóa Tây Thi, với người mình yêu thích, cho dù anh có nhếch nhác, thảm hại thế nào thì trong mắt người đang yêu cũng vô cùng mê hoặc, quyến rũ lòng người.
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, đôi môi mỏng của anh hứng thú nhếch lên: “Bà Mặc này, có cần ông xã thẳng thừng cởi khăn tắm ra không, hửm?”
Hai má Đường Tâm Nhan đỏ bừng lên, cô giận dữ nhìn anh một cái: “Vô liêm sỉ, không có mặt mũi.”
Mặc Trì Úy nhướng đôi lông mày xinh đẹp, ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên khăn tắm ở eo, làm động tác như muốn kéo xuống.
Đường Tâm Nhan hét lên một tiếng.
Cô sợ mới sáng sớm đã nhìn phải thứ không nên nhìn, cô lập tức nhắm mắt lại.
Mãi cho tới khi giọng nói cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, cô mới chầm chậm mở mắt ra.
Dưới lớp khăn tắm anh có mặc chiếc quần lót chứ không phải trần như nhộng.
Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Thảo nào mọi người cứ nói tiểu biệt thắng tân hôn, khoảng thời gian trước cô và anh không có chút liên lạc nào với nhau, giờ hai người làm hòa rồi, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế này, cô không xấu hổ đỏ mặt, tim không đập thình thịch mới lạ.
Mặc Trì Úy rất thích nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ ngại ngùng này của cô, đó chính là biểu hiện đơn thuần nhất, tươi đẹp nhất.
Không lộ ra chút mưu mô, tính toán, dơ bẩn, khiến người ta nhìn thấy chợt cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Đường Tâm Nhan biết Mặc Trì Úy đang nhìn cô, nghĩ tới những lời cô nói với anh vào tối qua, cô càng nghĩ trở nên quẫn bách, không tự nhiên.
Từ trước tới giờ cô chưa từng chủ động với bất kỳ người đàn ông nào , cô không biết chủ động xin làm hòa liệu có bị anh xem thường hay không…
Nhưng lời nói ra giống như bát nước đổ đi, không cách nào thu hồi lại được.
Mặc Trì Úy nhìn thấy hành động của cô, khuôn mặt lạnh lùng trở nên ôn hào, anh lật chăn ra, nằm xuống bên cạnh cô.
Chương 312: Sự thân mật vào sáng sớm
Mặc dù Đường Tâm Nhan nằm quay lưng với người đàn ông, nhưng tai cô vẫn luôn dựng đứng, để ý tới động tĩnh của anh.
Cảm nhận được phần giường bên cạnh mình hơi lún xuống,hơi thở ngập mùi sữa tắm thanh mát của người đàn ông truyền tới, cả người cô lập tức trở nên căng thẳng.
Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy chăn, tâm trạng bất chợt trở nên căng thẳng hơn.
Thời gian vẫn còn sớm, hôm nay cô cũng không có vai diễn nào trong đoàn làm phim, cô muốn ngủ bù thêm chút nữa.
Nhưng sao cũng không thể ngủ nổi.
Người đàn ông phía sau cầm điều khiển, đóng hết toàn bộ cửa sổ lại, ngăn cách ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, phòng ngủ rơi vào một mảnh đen tối.
Đường Tâm Nhan mở to mắt ra, chiếc răng khểnh nhỏ nhắn khẽ cắn vào môi.
Trời đã sáng rồi, anh ấy sẽ không muốn ngủ nữa đấy chứ?
Trong ấn tượng của cô, anh là một người rất xem trọng công việc, từ trước tới giờ chưa từng thích ngủ nướng.
Gần đây chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, Mặc Trì Úy sẽ lại liên lạc với cô, muốn đi tới đoàn làm phim hoặc về nhà xem cô thế nào.
Anh cố gắng kiềm chế mọi tình cảm, cảm xúc của mình.
Nhưng anh đã xem nhẹ chính mình rồi, tình cảm là thứ khó kiềm chế nhất, càng kiềm chế lại càng bành trướng trong tim anh.
Từ trước tới giờ anh chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, nhưng với cô, lần đầu tiên anh có cảm giác sợ hãi.
Sợ cô sẽ biết tất cả, sợ cô sẽ mãi mãi không gặp anh nữa, cách anh cả mảnh trời xa xôi!
Mặt trời ngày càng lên cao, anh rủ mắt nhìn bóng hình mảnh khảnh nằm bên cạnh.
Nghĩ tới những lời cô nói với anh tối qua, trong đầu anh hiện ra vô số cảnh tượng.
…
Đường Tâm Nhan không biết Mặc Trì Úy muốn làm gì, cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn của anh, cô phiền muộn vỗ lên mặt mình mấy cái.
Cô vẫn còn chưa ngủ, vậy mà anh đã ngủ trước rồi.
Cô nhắm mắt lại, ép mình phải đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, mí mắt cô cũng trở nên nặng trĩu.
Khi cô sắp rơi vào giấc ngủ, cánh tay dài của người đàn ông vươn tới, bàn tay mát lạnh của anh thẳng thừng sờ vào nơi mềm mại trong váy ngủ của cô.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn.
Cô cắn môi, trong bóng tối, cô mở to mắt, nhìn đôi bàn tay to không chịu yên của anh.
Mặc dù có hơi ngại ngùng xấu hổ nhưng cô cũng không đẩy anh ra.
Không lâu sau, nơi đó của cô bị anh tách ra.
Cho dù cô còn đang ngủ, cơ thể cũng đột nhiên co rút lại, tâm tình cô như bị kiến đốt vậy: “Mặc Trì Úy!”
Anh vén những sợi tóc ở vai cô ra, gương mặt điển trai tiến tới gần, hơi thở nóng rực áp sát vào vành tai và da thịt cô.
Cô bị bỏng đến nổi hết cả da gà.
Cô rụt cổ lại, dùng tay đẩy người đàn ông phía sau ra: “Anh cách xa em một chút, như vậy thì sao em ngủ được.”
Anh thấp giọng ừm một tiếng: “Em có phản ứng rồi.”
Nụ hồng bị anh tách ra hết, Đường Tâm Nhan quẫn bách đến không chịu nổi, cô lăn tới bên giường: “Em không ngủ nữa, dậy đây.”
Anh đuổi theo, ôm cô từ bên giường vào trong lòng mình lần nữa.”
Cơ thể to lớn của anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, lồng ngực vững chắc vô cùng gợi cảm, lộ rõ cơ bắp, khuôn mặt nhỏ của cô bị dính chặt vào đó, trái tim cô sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi.
Bàn tay nhỏ của cô véo cánh tay rắn chắc của anh, vừa định đẩy anh ra thì eo lại căng cứng lại, tiếp đó hơi thở và sức mạnh của anh cứ thế ập đến.
Nụ hôn nóng bỏng của anh liên tiếp rơi xuống trán cô, mặt cô, mắt cô, môi cô, rồi chuyển tới vành tai, xương quai xanh…
Không giống với sự mạnh mẽ bá đạo ngày thường, nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng tới nỗi cô không cách nào phản kháng được.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng cô biết rõ, khi anh đang tỉnh táo, cho dù có dưới chiếc vòi hoa sen mạnh mẽ thì cũng không thể chạm vào cô được.
Khi cô còn đang mơ mơ màng màng, cô chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai: “Bà Mặc, bà muốn trải nghiệm cảm giác vui vẻ đó không?”
Chương 313: Sau này chỉ thắt cà vạt cho ông xã
Đầu Đường Tâm Nhan mơ màng, cô không hiểu ý của anh lắm: “Vui cái gì chứ?”
Anh không nói gì, cơ bụng rắn chắc áp sát vào váy ngủ của cô, bao phủ lên làn da mịn màng láng bóng của cô.
Cả người cô đều run cầm cập.
Cô phát giác ra anh muốn làm gì, cái bụng nhỏ của cô hóp lại: “Đừng…”
Mặc Trì Úy nghiêng người, hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, đầu lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi màu hồng nhạt nhỏ nhắn ấy.
Kỹ thuật hôn của anh tốt hơn cô, lại có thể nhẹ nhàng làm trái tim cô kích động.
Sau khi được trải nghiệm nụ hôn hoang dã, nồng nhiệt của anh, cô càng không chịu nổi những cái hôn đến tới tấp như mưa giông vũ bão sau đó.
Từng chút từng chút một, giống như muốn cuốn cô vào trong lốc xoáy sâu thăm thẳm, để ý thức của cô bị tiêu hủy hết, tình cảm cứ thế trào ra.
Hơi thở nóng bỏng của anh áp lên mặt cô, giọng nói mang theo âm khàn gợi cảm đến chết người: “Đừng sợ, sẽ không đau đâu, chỉ có vui vẻ mà thôi.”
Khi anh nói, đôi môi mỏng không ngừng vuốt ve lên môi cô, cô bị kích động đến nỗi toàn thân đều run lên.
Cô mở miệng ra, muốn nói chút gì đó nhưng anh lại đè lên môi cô lần nữa.
Rất nhanh sau đó, cô đã bị anh hôn đến không biết trời trăng đất sao gì, bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng tách đôi chân trắng nõn của cô ra.
Nhận ra anh muốn làm gì, cô sợ đến nỗi thở dốc, nhưng cánh môi lại bị anh chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên nhẹ.
Từ trước tới giờ cô nào biết niềm vui mà anh nói là gì đâu?
Nhưng vào khoảnh khắc này, cô đã cảm nhận được rồi.
Cảm giác lạ lùng ấy, mãnh liệt ấy, dâng trào lên ấy, kích động ấy, giống như dòng nước lũ muốn vùi lấp cô.
Cô không muốn để anh làm tiếp nữa, nhưng hai tay đã mềm nhũn lại, căn bản là không tài nào đẩy anh ra được.
Cô chỉ có thể không ngừng trầm luân, không ngừng lún sâu vào.
…
Sau đó, cô đương nhiên không thể nào ngủ nổi nữa.
Cả người mềm nhũn đi vào nhà tắm.
Trên cơ thể mảnh khảnh đã bao phủ những lớp mồ hôi mỏng.
Cô đứng dưới vòi hoa sen, đôi lông mi dài run lên nhè nhẹ dưới dòng nước.
Vừa nãy, trong vòng tay và nụ hôn của người đàn ông, cô vậy mà lại…
Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tới người đàn ông kiêu ngạo, cao quý này sẽ vì để cô vui vẻ mà sẽ chủ động lấy lòng cô…
Cô không biết anh có nhận ra rằng cô không còn là xử nữ nữa hay không, cô không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này.
Như sau khi làm xong, cô đã lén lút nhìn sắc mắt của anh, không có điều gì lạ thường hết.
Có lẽ anh vẫn chưa biết đâu.
Cũng có thể anh đã biết rồi nhưng lại không quan tâm.
Tắm xong, cô đi ra khỏi nhà tắm, người đàn ông trên giường đã dậy rồi.
Anh mặc áo sơ mi, quần âu, là sự kết hợp kinh điển, đơn giản nhất, nhưng lại tỏa ra vẻ điển trai, xuất chúng khác người.
Trong tay anh cầm một cái cà vạt màu xanh lam, thấy cô đi ra, anh vẫy tay về phía cô: “Bà Mặc, em qua đây.”
Vừa tắm xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan vẫn còn dấu hồng mờ mờ vì bị hơi nóng ập vào, mái tóc dài như thác nước xõa ra ngang vai, vừa trong sáng lại xinh đẹp.
Cô đi tới trước mặt anh, anh đưa cà vạt cho cô: “Em biết thắt không?”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Trước đó em từng thắt cho Phó Tư Thần một lần…”
Còn chưa nói xong, cô đột nhiên nhận ra người đàn ông đã thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thăm thẳm còn mang theo ánh sáng nguy hiểm, cô mới nhận ra mình đã nói sai lời rồi.
Quả thật, thắt cà vạt cho đàn ông chỉ có thể có những người có quan hệ thân thiết hoặc tình nhân với nhau mới có thể làm được thôi.
Cô cắn môi, nói với anh: “Ngoại trừ thắt cà vạt ra, những chuyện thân mật khác đều chưa từng làm.”
Mặc Trì Úy giơ tay lên nắm lấy hàm dưới của cô: “Sau này chỉ có thể thắt cho mình anh thôi.”
Đường Tâm Nhan mở miệng, nói đùa: “Đương nhiên rồi, em chỉ thắt cho ông xã của em thôi.”
Thím Vương đã làm xong bữa sáng, bà ấy đứng ở cửa phòng ngủ, cách cánh cửa chưa được đóng chặt, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mặt mày bà đều mang theo ý cười.
Chương 314: Béo lên rồi thì sờ mới có cảm giác
Cơ thể nhỏ nhắn của bà chủ bị vóc dáng cao lớn của ông chủ bao trùm lên, thím Vương không nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ nhưng bà có thể nhìn thấy, sau khi bà chủ thắt cà vạt cho ông chủ xong, ông chủ đã cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Thím Vương lặng lẽ đi ra, đóng cửa lại, khóe môi nở nụ cười.
Khoảng thời gian này, bà có thể cảm nhận được sự phiền muộn không vui của bà chủ, mỗi lần ông chủ nhân lúc bà chủ chưa về nhà, vẻ mặt anh ấy cũng vô cùng lạnh lùng.
Là người làm cho bọn họ, bà cũng thấy vô cùng khó chịu.
Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa thì chẳng có gì là không vượt qua được cả!
Cũng may, hai người họ đã hòa hợp như ban đầu, ngọt ngào nồng thắm trở lại.
…
Đường Tâm Nhan không biết rõ ràng cô đang thắt cà vạt cho anh, sao cuối cùng lại biến thành màn chim chuột như này.
Có lẽ trước đó khi còn ở trên giường, dưới bàn tay của anh, cô đã lên đến đỉnh, chiếc bụng nhỏ không ngừng căng thắt lại, bây giờ đứng lâu nên có hơi quặn đau.
Cô không để anh hôn lâu thêm nữa mà đẩy anh ra.
Thấy cô rủ mặt xuống, đôi môi mím chặt lại, anh liền nhíu mày: “Em khó chịu ở chỗ nào à?”
Đường Tâm Nhan ngước đôi mắt như sương mù lên, lắc đầu: “Không có…” Một lúc sau, cô đi về phía trước: “Chúng ta đi ăn sáng thôi!”
Anh nắm lấy đôi bàn tay mềm mại không xương của cô, đôi môi nở nụ cười: “Được.”
Đường Tâm Nhan sợ thím Vương sẽ nhìn thấy cảnh tượng hai người vừa làm hòa đã sến sẩm dính lấy nhau như này, cô định rút tay ra nhưng anh lại cứ nắm chặt không buông.
“Thím Vương sẽ nhìn thấy đấy.”
“Bà ấy là người hiểu chuyện.”
Đường Tâm Nhan cạn lời quở trách anh ấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Làm sao đây, hình như cô càng ngày càng yêu anh rồi.
Mặc Trì Úy nắm chặt tay cô lại, cúi đầu nhìn tay phải của cô.
Kết hôn lâu như vậy mà cô vẫn còn chưa có nhẫn, vậy mà cô gái ngốc này lại không nhắc anh một câu.
…
Gần đây Đường Tâm Nhan vẫn luôn khó chịu, thím Vương đã cố tình nấu cho cô bát cháo lỏng trong bữa sáng.
Mặc Trì Úy nhìn chiếc cằm nhọn của cô, khuôn mặt gầy đi rõ rệt kia, anh nhắc nhở: “Ăn nhiều chút đi, gầy quá không đẹp đâu.”
Người phụ nữ nghe thấy người đàn ông mình yêu nói ra hai chữ không đẹp, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút buồn bực, không vui.
Cô đã bị người ta sỉ vả hai lần liên tiếp rồi.
Hôm qua Phượng Cừ nói cô gầy quá không đẹp, hôm nay Mặc Trì Úy lại nói nữa.
Cô chống cằm, phiền muộn nghĩ, lẽ nào cô thật sự trở nên xấu xí rồi sao?
Nhưng đạo diễn Hầu có nói cô gầy trông càng ăn ảnh hơn mà!
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ cứ cúi đầu ăn cháo mà không thổi, anh nhíu mày: “Cẩn thận không bỏng đấy.”
Anh vừa dứt lời, người phụ nữ liền bị bỏng đến nỗi kêu lên một tiếng.
Anh lập tức đưa một cốc sữa ấm tới bên miệng cô.
Cô uống một hớp sữa, lè lưỡi đã bị bỏng đến tê rần, nhìn người đàn ông có đôi mắt đen sâu trước mặt: “Cảm ơn anh!”
Mặc Trì Úy lấy khăn giấy lau sữa dính ở khóe môi của cô, anh đặt cái thìa trong tay xuống, híp mắt nói: “Đang nghĩ cái gì đấy, hửm?”
Đường Tâm Nhan bĩu môi, vô cùng oan ức nói: “Lẽ nào em thật sự trở nên xấu xí rồi hả?”
Mặc Trì Úy xoa đầu cô: “Ăn nhiều một chút sẽ đẹp trở lại thôi.”
“Em cảm thấy đàn ông các anh đúng là khẩu phật tâm xà, nếu như em thật sự ăn thành béo phì rồi, chắc chắn anh sẽ lại ghét bỏ em cho coi.”
Anh cười nhạt, dáng vẻ dịu dàng, vô cùng đào hoa: “Không đâu.”
“Còn lâu em mới tin, khi em đi học , những người đàn ông đó khi học thể dục lúc nào cũng thích thảo luận về vóc dáng của con gái. Bọn họ tình nguyện để mình béo thành lợn cũng không thích người phụ nữ của mình béo quá.”
“Béo lên sờ mới có cảm giác.” Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh rơi xuống ngực cô: “Chỗ này cũng nhạy cảm hơn mà đúng không?”
Chương 315: Bốp bốp bốp
Tên lưu manh xấu xa!
Vậy mà lại dám nói chỗ kia của cô nhạy cảm.
Bây giờ có rất nhiều nữ nghệ sĩ vì để thu hút công chúng hơn nên đã chạy đi nâng ngực, cô đã từng nghe nói tới có một nữ nghệ sĩ, có nhà đầu tư giàu kếch xù rất thích ngắm ngực to.
So với những người có vòng một đẫy đà đó, Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn chính mình.
Quả thật là chẳng có gì để đáng tự hào cả.
Nhưng nhìn cô cũng đâu giống đồng bằng lắm đâu.
Chỉ là không được đẫy đà chút mà thôi.
“Ghét bị xem thường mà sáng sớm còn sờ người ta làm gì?” Cô lại cúi đầu ăn cháo, miệng khó chịu lẩm bẩm một câu.
Mặc Trì Úy nhìn vành tai trắng nõn kia dần đỏ bừng lên, anh cũng đột nhiên cúi đầu, kề sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Vợ yêu của anh có nhỏ tới mức nào thì anh cũng thích hết.”
Đường Tâm Nhan bị lời anh nói làm cho đỏ bừng tai, vừa hay thím Vương lại đi ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, bà ấy bật cười, quay trở lại vào trong nhà bếp.
Khóe mắt Đường Tâm Nhan nhìn thấy thím Vương, chân tay cô vung lên loạn xạ, đẩy Mặc Trì Úy ra: “Thím Vương nhìn thấy rồi kìa.”
Thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô, những phiền muộn trong thời gian gần đây của Mặc Trì Úy cũng tan biến hết.
Anh có thể nhận thấy rõ ràng, địa vị của cô trong lòng anh ngày càng cao hơn, sức ảnh hưởng của cô với anh cũng ngày càng lớn hơn rồi.
Ăn xong bữa sáng, Mặc Trì Úy liền đi làm.
Đường Tâm Nhan tiễn anh tới cửa thang máy, nhìn anh đi vào thang máy cô mới quay về nơi ở.
Thím Vương cười híp mắt, nói với cô: “bà chủ, cô cười lên xinh thật đấy, mười ngày nay tôi hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này của cô.”
Đường Tâm Nhan hơi xấu hổ nói: “Thím Vương, để thím chê cười rồi.”
“Tôi cũng là người từng trải, hiểu được cảm nhận của cô. Sau này ấy, vợ chồng hai người có vấn đề gì thì vẫn nên làm rõ với nhau trước, mâu thuẫn không được giải quyết thì ngày càng tích tụ nhiều hơn, đến lúc đạt tới giới hạn rồi thì không hóa giải nổi đâu.”
Đường Tâm Nhan cười gật đầu: “Vâng ạ.”
Điện thoại Đường Tâm Nhan vang lên, nhìn thấy là Quý Tịnh gọi đến, cô liền đi vào phòng ngủ, nằm lên giường nghe điện thoại.
“Chị Quý.”
“Yo, nghe cái giọng tí tửng vui mừng của em thì chắc tôi qua khi quay về đã làm hòa với tổng giám đốc Mặc rồi đúng không?”
Đường Tâm Nhan nghĩ tới chuyện đã xảy ra giữa hai người vào sáng nay, khuôn mặt xinh đẹp dần thẹn thùng đến mức đỏ ửng, cũng may Quý Tịnh không có ở bên cạnh nên không nhìn được vẻ mặt của cô, nếu không thì không biết cô ấy sẽ cười cô tới mức nào nữa.
“Ừm, làm hòa rồi.” Giọng nói mềm mại mang theo sự ngọt ngào.
Quý Tịnh thật sự rất thích tính cách của Đường Tâm Nhan, sau chuyện của Diệp Nhiễm, cô còn nghĩ cô ấy sẽ không trụ nổi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn mạnh mẽ vượt qua được.
Cô ấy không hề trở thành một người chỉ biết bày mưu tính toán với người khác, cũng không biến thành người chỉ biết chịu thiệt, cứ thế giúp bản thân mình cứng cáp, mạnh mẽ hơn.
“Tâm Nhan, thấy em lại vui vẻ trở lại chị cũng mừng thay em đấy. Thật ra chị vẫn luôn muốn nói với em, những người làm hại em kia là do bọn họ không biết trân trọng người con gái tốt như em, em nhìn Phó Tư Thần đi, không phải anh ta hối hận rồi hay sao?”
Nghĩ tới gần đây lúc nào Phó Tư Thần cũng nhìn cô chằm chằm, đầu Đường Tâm Nhan lại đau khủng khiếp: “Anh ta hối hận cũng đã muộn rồi, cho dù ngày nào đó em không còn ở bên Mặc Trì Úy nữa thì em và Phó Tư Thần cũng không thể bắt đầu lại được nữa.”
“Tâm Nhan, đó là bởi vì em đã yêu tổng giám đốc Mặc rồi.”
Đường Tâm Nhan không hỏi sao Quý Tịnh nhìn ra được, cô cũng không hề phủ nhận, chỉ đỏ mặt gật đầu: “Đúng vậy, em đã yêu anh ấy rồi.”
“Tối qua hai người bọn em đã bốp bốp bốp chưa?”
“Chị Quý, sao chị lại hỏi chuyện này…”
Quý Tịnh ở bên đầu kia điện thoại cười nắc nẻ: “Chị là người từng trải rồi đấy! Chị thấy thể trạng của tổng giám đốc Mặc và Cố Tây Từ cũng xêm xêm nhau, chắc đều rất mạnh mẽ thuần thục trong phương diện ấy, trước đó khi chị vừa yêu Cố Tây Từ, một đêm anh ấy phải làm tới mấy lần, bây giờ anh ấy có tuổi rồi…”
Bởi vì Cố Tây Từ không có ở biệt thự nên Quý Tịnh mới dám nói những lời này mà không hề kiêng nể gì với Đường Tâm Nhan, thế nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lắm, cô ấy vừa quay đầu lại thì một đôi mắt tỏa ra khí lạnh đang nhìn cô chằm chằm.
Chương 316: Dây dưa không dứt (1)
Quý Tịnh bị dọa đến mức run cầm cập vì sợ hãi, nụ cười nơi khóe miệng cô lập tức đông cứng thành băng.
Cô vội vàng nói cúp máy với Đường Tâm Nhan ở đầu dây bên kia, sau đó cất điện thoại đi, chỉnh sửa lại mái tóc rồi đeo túi lên, không hề nhìn người đàn ông với gương mặt lạnh lùng kia lấy một cái.”Tôi đi làm đây.” Cô nói khi đi ngang qua người anh.
Dạo này anh ấy thường xuyên đi công tác, mấy ngày trước có đi nước K, tính ra thì cả hai đã không gặp nhau một thời gian rồi.
Anh vừa mới về tới nhà, cô lại đi làm ngay, hai người quả thực lạnh nhạt và xa lánh đến mức không bằng người dưng nước lã.
Trong túi của anh còn có một chuỗi dây chuyền kim cương đặc biệt dành cho cô ấy mà anh thắng được từ cuộc đấu giá. Vốn dĩ muốn mượn nó để làm dịu mối quan hệ giữa hai người.
Song khi nhìn thấy đôi mày lạnh lùng cùng ánh mắt thờ ơ của cô, anh đột nhiên mất hết kiên nhẫn để dỗ dành cô.
Cô chỉ là chiếc giường sưởi ấm của anh.
Thì hà cớ gì sao anh phải để ý đến sắc mặt của cô?
Bởi vậy nên khi Quý Tịnh đi ngang qua anh, anh đã lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô với một sức lực cực mạnh như muốn bóp nát xương cô.
Quý Tịnh khẽ nhíu mày nhìn người đàn ông lạnh lùng với gương mặt u ám khiến người khác phải rùng mình đó, tức giận đến mức ngược lại nhếch mép cười: “Cố Tây Từ, anh không thể làm gì khác ngoài việc cưỡng ép với làm tổn thương phụ nữ phải không?”
Cố Tây Từ đẩy cô vào tường một cách mạnh mẽ, cơ thể cao to sừng sững của anh ta ép sát vào cô.
Lồng ngực cứng rắn áp chặt vào lồng ngực mềm mại của cô, khóe miệng mang theo ý cười nhưng trong mắt lại lộ vẻ khát máu và lạnh lùng.”Đối với loại phụ nữ như cô, ngoài cưỡng ép với tổn thương ra thì còn cần dùng gì nữa?”
Quý Tịnh cảm thấy đau nhói trong tim.
Trong mắt anh, cô vẫn luôn chỉ là một thứ đồ chơi, và là một công cụ để anh trút giận.
Hừ, uổng công cô bao nhiêu năm qua vẫn luôn ở bên cạnh anh tận tâm tận lực giúp anh xây dựng sự nghiệp.
Cô thực sự là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này!
Trước giờ cô chưa bao giờ là một người phụ nữ yếu đuối, cô đã quen với việc mạnh mẽ và tự lập, cho dù trong lòng cảm thấy đau khổ hay uất ức, cô cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài.
Cho dù anh có dùng vũ lực với cô, cô cũng không bao giờ khóc lóc, mặc kệ cho anh làm khổ cô như thế nào chăng nữa thì sau khi bị anh mặc sức dày vò, cô vẫn mặc lại quần áo và đi làm, vẫn với bộ dạng tiêu điều như trước.
Cố Tây Từ căm ghét bộ dạng này của cô, bộ dạng dửng dưng không thèm đếm xỉa đến việc anh dày vò cô ra sao. Vẫn còn chưa vào đến cửa, anh đã ném túi của mình và của cô đi, nhanh chóng vén váy cô lên và đưa chân vào giữa hai chân cô.
“Cố Tây Từ, nếu anh muốn làm thì vào phòng làm.” Dù Quý Tịnh có bình tĩnh đến đâu chăng nữa cô vẫn rùng mình khi nhìn thấy anh muốn làm trực tiếp ở ngoài hành lang.
Cố Tây Từ vân vê quai hàm cô, nở nụ cười lạnh lùng mà hiểm ác: “Sao vậy, sợ rồi sao?”
“Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết!”
Từ đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh khẽ phát ra một tiếng cười khẩy, sau đó anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, thô bạo cắn lấy môi cô như một con dã thú.
Vừa cắn điên cuồng anh vừa kéo mảnh vải mỏng manh che đậy nơi sâu thẳm bên dưới váy, anh xé toạc mảnh vải mỏng manh trong váy cô.
“Mặc ít như vậy, không sợ ra ngoài bị người khác nhìn thấy sao?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh tưởng rằng người ta vô vị đến mức nằm xuống đất để nhìn trộm sao?”
Ngay khi cô vừa nói xong, lớp vải mỏng đã bị anh xé thành từng mảnh: “Sau này không cho phép cô mặc những thứ như thế này nữa.”
Quý Tịnh thực sự muốn cho anh ta một bạt tai, cả ngày anh quản cô hết việc này đến việc kia, giờ đến cả việc cô mặc đồ lót gì anh cũng đòi quản. Đúng là một tên biến thái!
“Cứ lo cho vợ sắp cưới của anh là được rồi. Tôi mặc gì không cần anh phải quản!”
Cô chỉ vừa kịp dứt lời, đôi môi đã lại bị anh khóa lại.
Anh hôn cuồng nhiệt và ngang tàn, như thể muốn lấy đi tất cả hơi thở trong phổi cô.
Đầu ngón tay thô ráp của anh bắt đầu sờ soạng kích thích khắp người cô.
Khiến cô dù cố gắng thế nào cô cũng không thể đẩy anh ra.
Người đàn ông khốn nạn này càng ngày càng bừa bãi, ngày càng không coi cô ra gì.
Nếu như bị người hầu nhìn thấy thì cô còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.
Chương 317: Dây dưa không dứt (2)
“Cố Tây Từ!” Quý Tịnh đưa tay lên định tát vào mặt anh, nhưng ngay sau đó, anh đã siết chặt cổ tay cô rồi ghì chặt vào tường.
Bàn tay to lớn còn lại của anh thuận theo bụng dưới bằng phẳng của cô chậm rãi trượt xuống dưới.
Quý Tịnh ghét khẩu vị xấu xa của anh, dường như cô càng không thích anh làm như vậy, anh lại càng muốn làm như vậy.
Anh quả thực xấu xa đến mức khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ và chán ghét của cô, Cố Tây Từ xoay người cô lại để cô áp sát vào tường.
Anh dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra khiến cô phải dạng chân khom người xuống.
Quý Tịnh biết cô không phải đối thủ của anh nên cắn chặt môi không phát ra tiếng nào.
Có người hầu nghe thấy tiếng động liền đi lên lầu xem thế nào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại.
Cố Tây Từ dùng thân thể của mình để che cho Quý Tịnh, người phụ nữ của anh, đàn ông không được nhìn, đàn bà lại càng không.
Nhìn thấy người hầu vẫn đang mắt nhìn trân trân đứng ngây ra đó, Cố Tây Từ hừ lạnh một tiếng: “Cút!”
“Vâng… Cậu Cố.” Người hầu sợ hãi lồm cồm bỏ đi.
Quý Tịnh không thể nhìn rõ nét mặt của Cố Tây Từ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tức giận và lạnh giá từ giọng nói cũng như cơ thể của anh.
“Hừ.” Khóe môi cô lộ vẻ mỉa mai.
Làm loại chuyện này với cô ở ngoài hành lang không phải chính là muốn cho người ta biết cô không có chỗ đứng trong lòng anh sao?
Tại sao cứ phải nói những lời đau lòng, tại sao không thể khiến cô cảm thấy trong lòng anh quan tâm cô dù chỉ một chút?
Cố Tây Từ nhìn chằm chằm sau đầu Quý Tịnh, đôi mắt sâu thẳm như một cơn lốc nguy hiểm, bao trùm trong bóng tối.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt không còn phản kháng, không còn kêu la cũng không nhúc nhích như một cái xác không hồn, trong ngực anh nổi lên một sự tức giận vô cùng.
Anh nghiêng người, ngực áp chặt vào tấm lưng mảnh mai của cô, lòng bàn tay to chạm tới nơi tận cùng của váy cô.
Cô vẫn không có bất kỳ phản ứng gì chứng tỏ sự động tình.
Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với một người đàn ông.
Cố Tây Từ nghiêng đầu hôn lên mặt cô.
Quý Tịnh nghiêng đầu, trong đôi mắt nóng đỏ có chút lạnh lùng: “Muốn làm thì làm ngay đi, chúng ta không thích hợp làm màn dạo đầu đâu.”
“Quý Tịnh, mẹ nó cô muốn chết sao!”
Quý Tịnh cười nhẹ.
Cô đã ở bên Cố Tây Từ bảy năm nay, anh đã lần nào thực sự trân trọng cô chưa?
Không phải là cô muốn tìm đến cái chết, mà là bị anh ngược chết.
Anh tặng cô một cái lồng giam, có lẽ trong mắt người ngoài, chiếc lồng ấy rất lộng lẫy, nhưng chỉ có cô mới biết mình giống như đang ở trong địa ngục.
Anh vẫn luôn thô bạo và khát máu, Quý Tịnh biết, cho nên khi cơn đau ập đến, cô chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng.
Kể từ lần anh hung hăng dày vò cô khi cô dọn ra khỏi biệt thự lần trước, anh vẫn chưa chạm vào cô lần nào.
Cơ thể khô khốc của cô là một cực sự giày vò với cả hai người.
Sau khoảng mười phút đưa vào, anh thấy cô vẫn thờ ơ, vẻ mặt không chút động tình nên ôm cô lên, ném cô lên chiếc ghế dài mềm rộng bên cạnh.
Thân hình cao lớn của anh áp sát vào cô.
Anh hôn lên môi cô.
Kể từ khi nhìn thấy anh và vị hôn thê hôn nhau vào ngày hôm đó, cô đã bắt đầu kháng cự và chán ghét nụ hôn của anh.
Tay cô với tới chiếc gạt tàn thuốc lá bên cạnh giường và đập nó lên trán anh trong tình trạng mất lý trí.
Cô nghĩ rằng anh sẽ tránh nó như mọi khi.
Dù sao thì trong suốt những năm này, suy nghĩ muốn anh chết của cô không chỉ có một lần.
Mỗi lần như vậy người bị tổn hại đều chỉ có cô.
Nhưng lần này, anh không né tránh.
Trán anh bị cô hung hăng đập mạnh một vết.
Nhìn thấy vết máu đỏ tươi chảy từ trán xuống lông mi đến khuôn mặt tuấn tú của anh, cô hoàn toàn sững sờ.
Chương 318 : Dây dưa không dứt (3)
Cố Tây Từ lau sạch vết máu ngăn trở tầm nhìn của mình , cúi thấp đầu nhìn cô gái dưới thân mình.
Sắc mặt cô trắng bệch mà khó chịu.
Hận ý trong mắt được xua tan, chỉ còn lại sự bối rối cùng sợ hãi.
Cố Tây Từ giữ chặt cằm cô,cúi thấp đầu , hôn chặt môi cô.
Quý Tịnh trừng mắt nhìn.
Tên điên này, bị thương rồi , hắn còn dám hôn cô.
Anh không quan tâm đến sự giãy giụa của cô, đầu lưỡi đi sâu vào thâm nhập khuôn miệng nhỏ nhắn của cô
Máu đỏ trên trán của anh, từng giọt từng giọt như mưa rơi xuống mặt cô
Từ trước đến nay cô luôn giữ 1 thái độ thong dong bình tĩnh , nhưng khoảnh khắc này khiến sự bình tĩnh trong cô từ từ sụp đổ.
Cô cắn mạnh lưỡi anh , muốn cho anh biết đau mà lui, nhưng cô càng cắn , lưỡi anh càng quấn chặt không buông.
Anh lại tách 2 chân cô ra lần nữa, hung hăng đi vào trong cô.
Quý Tịnh nức nở nghẹn ngào, hai tay không ngừng đánh lên bả vai anh.
Máu trên trán anh, theo động tác luật động dưới thân mà rơi xuống hàng lông mi dài cong vút của cô, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau che mờ tầm nhìn khiến mắt cô trở lên mơ hồ.
Mùi máu vương vấn khắp không khí, gây mũi, lại khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ.
Động tác dưới thân không ngừng luật động , tựa hồ muốn chết ở trong thân thể cô mới bằng lòng.
Đầu óc Quý Tịnh giống như không muốn đè nén nữa, áp lực dưới đáy lòng , cuối cùng giống như nước lũ tràn ra, một khi tràn ra liền không thể thu về.
Cô ủy khuất mà khóc giống như chú mèo nhỏ đáng thương bị làm hại.
m thanh nức nở cùng hổ thẹn, làm cho người ta đồng tình mà thương tiếc.
Cố Tây Từ rất ít thấy cô khóc, anh cho rằng cô gái vô tâm vô nghĩ này cả đời này đều sẽ không khóc.
Chính là giây phút này, nhìn thấy nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy ra theo khóe mắt cô ,cả người anh như phỗng ra.
Hai người đều phát triển đến tình trạng này rồi, anh cũng chẳng còn tâm tư nào muốn cô nữa, chỉ là muốn nhìn xem cô cuối cùng có thể nhẫn tâm đến mức nào.
Anh rút ra khỏi thân thể cô, dùng bàn tay thô ráp không chút thương hương tiếc ngọc lau nước mắt cùng máu nơi khóe mắt cô nói: “Khóc cái gì, tôi chưa chết!”
Trong mắt cô đều là hơi nước, cô lau sạch vết máu cùng nước mắt trên mặt, người đàn ông khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng, cầm lấy điện thoại không dây đặt ở đầu giường, gọi điện cho bác sĩ gia đình anh,
Cô cởi xuống chiếc váy bị anh đã kéo xuống eo lúc nào không hay, ngay cả nội y cũng không kịp mặc , quay lại tủ quần áo lấy ra hộp thuốc nhỏ, tiêu độc rồi cầm máu cho anh trước khi bác sĩ đến.
Cố Tây Từ chưa bao giờ nhìn thấy cô lo lắng vì hắn đến như vậy , anh lười nhác chọn tư thế thoải mái dựa vào đầu giường , khuôn mặt anh dù có hơi lạnh nhạt nhưng không thể giấu đi vẻ thanh tú, trong lời nói cũng mang theo tia ôn nhu, nhíu mày: “Quan tâm tôi?”
“Ai thèm quan tâm anh, tôi sợ anh chết rồi tôi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Cô cầm bông tăm lên, hướng đến lau vết máu trên đích trên trán anh , nhưng anh lại vung tay hất tay cô ra , không chút lưu tình hất tay cô ra, đôi môi thốt ra câu nói không chút ôn nhu “ cút”
Quý Tịnh nhìn thấy bộ dạng muốn đem cô nuốt vào bụng, cô đem hộp thuốc đặt ở đầu giường, cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Cầm theo túi xách, đến mặt cũng chưa hề rửa, liền một hơi chạy ra khỏi biệt thự.
Cô đi ra tiểu khu, cho đến khi tiếng chuông di động vang lên, cô mới dừng lại.
Tâm Nhan gọi điện tới, cô đang định tiếp nhận , đột nhiên 1 trận gió lớn thổi qua.
Một chiếc xe thể thao màu đậm lướt qua người cô nhanh như cơn gió, không chờ cô phản ứng lại, bất ngờ chiếc xe thể thao tăng tốc lùi về sau.
Người đàn ông mang theo vết thương chưa được xử lý trên trán, hạ thấp cửa kính xe xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Sau đó, đem một chiếc túi nhỏ tinh xảo ném tới người cô.
Anh cái gì cũng không nói, xe có thể thao vòng lại , nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của cô
Quý Tịnh nhẹ nhàng mở chiếc túi ra, bên trong thế mà lại là chiếc nội y của cô
Mặc dù không có ai nhìn thấy nhưng mặt cô bắt đầu đỏ hây hây rồi.
Tuy không thấy ai, nhưng của nàng vẫn là một vòng quay đỏ.
Chương 319: Cô chủ , đừng sợ
Đường Tâm Nhan gọi điện đến
Quý Tịnh tìm thấy một phòng vệ sinh công cộng trên đường, sau khi mặc đồ lót vào, cô gọi lại cho Đường Tâm Nhan.
“Chị Tịnh, trước đó chị vội vàng cúp máy, không phải có chuyện gì xảy ra đó chứ?”
Quý Tịnh đang dựa vào một thân cây lớn, giữa hai chân vẫn còn chút đau mỏi, cô nhìn chằm chằm vào mũi giày, giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra bất cứ thăng trầm cảm xúc nào: “Tên điên, tên biến thái đó quay lại rồi.”
“Cố Tây Từ?”
Quý Tịnh ậm ừ một tiếng, nghĩ đến việc trán hắn bị cô dùng gạt tàn đánh chảy máu, trong lòng cô dâng lên khoái cảm được trả thù, đồng thời cũng có một tia xúc động không muốn nghĩ sâu.
“Hai người không đánh nhau đúng không?”
“chị có thể có chuyện gì với anh ta? Anh ta đi đi về về, dù sao cũng chỉ có một chiêu khiến chị đầu hàng. Mà này, chị có một người bạn từ nước ngoài trở về. chị muốn cô ấy làm trợ lý cho em. ngày mai đi gặp đoàn phim. Chị sẽ cho em xem?”
Nói đến trợ lý, trái tim của Đường Tâm Nhan như bị bóp chặt lại, cảm giác đau đớn từ nội tạng truyền đến.
Ngay cả đến bạn thân nhất của cô cũng có thể phản bội , làm tổn thương cô. Cô tự hỏi liệu cô có thể tin tưởng những trợ lý mới khác không?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đại khái là như vậy đi!
Thấy Đường Tâm Nhan không nói lời nào, Quý Tịnh có thể đoán được tâm trạng hiện tại của cô ấy bảy đến tám phần: “Người bên kia là một người bạn tốt mà chị biết nhiều năm. Cô ấy đã làm trợ lý cho một số công ty tên tuổi lớn ở nước ngoài. Chị định để em nói chuyện với cô ấy trước hai người tiếp xúc, sau đó để cô ấy làm đại diện cho em. Cô ấy rất dễ thương và hoạt bát. Khi hai người ở bên nhau, chắc chắn có nhiều chủ đề chung để nói.”
“Tâm Nhan, tuy rằng Diệp Nhiễm đã cứu từng cứu em, nhưng hai người đã xa cách nhiều năm, giữa hai người cũng không có liên lạc. Cô ta sẽ làm chuyện có lỗi với em. Không phải là do em không tốt , mà là cô ta chưa từng coi em là bạn. Vì cô ta đã không coi em là bạn thì tình cảm giữa hai người cũng không được coi là bạn tốt và em càng không cần phải buồn vì cô ta nữa! Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt bụng. Trợ lý mà chị đã giới thiệu với em là một trong số đó.”
Đường Tân Nham nhếch môi cười: “Được rồi, em hứa với chị sẽ không nghĩ linh tinh nữa, cũng không nghĩ tới lòng người đen tối nữa.”
Gọi xong, thím Vương gõ cửa phòng ngủ: “Thưa cô chủ, có một gói hàng cho ngài.”
Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng rồi bước xuống giường, cô nhận lấy gói đồ từ thím Vương.
Phía trên người gửi có một dòng trống không viết gì.
Đường Tâm Nhan lấy kéo cắt băng dính quấn quanh chúng,
thím Vương đang định lau sàn nhà thì đột nhiên trong phòng ngủ vang lên một tiếng hét thảm thiết.
thím Vương chạy vào phòng ngủ ngay lập tức.
Đường Tân Nham đang ôm đầu co rúm ở dưới chân giường, thân hình mảnh mai phát run, thím Vương tái mặt, lo lắng hỏi: “Thưa cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Đường Tân Nham run rẩy chỉ vào gói hàng cô ném trên mặt đất: “Ảnh…”
Thím Vương vừa đi vừa nhìn xuống.
Nhìn thấy vô số bức ảnh của cô chủ, hoặc là mắt bị khoét hoặc là mặt bị cắt, bà cũng bị sốc.
Nhưng dù sao thì bà cũng già rồi, can đảm hơn Đường Tâm Nhan chút
Sau khi vỗ ngực, bà ngồi xổm xuống và thu thập những bức ảnh rải rác trên mặt đất.
Sau khi thím Vương lấy gói hàng ra, cô lặng lẽ gọi cho Mặc Trì Úy.
Khi Mặc Trì Úy nhận được cuộc gọi từ thím Vương, anh vừa đến cổng công ty.
Giản Thành đợi anh ở cửa, nhìn thấy xe của anh, lập tức mở cửa.
Mặc Trì Úy cúp điện thoại, anh ta lạnh lùng nói với Kiến Thành: “Tối hôm qua tôi nhờ anh kiểm tra động tĩnh của Diệp Nhiễm. Có tìm được không?”
“Diệp Nhiễm gần đây không đến bệnh viện hay đi làm thêm ở quán bar. Kể từ khi tuyệt giao với cô chủ, cô ta biến mất không vết tích.”
Mặc Trì Úy cau mày: “Người sống sờ sờ như thế sao có thể biến mất dấu vết nào?”
Chương 320: Sự dịu dàng của anh (1)
“Hoặc là, cô ta đã bị giết hại, hoặc là đã bị đưa ra khỏi An Thành. Mà người đã đưa cô ấy đi chắc hẳn phải là người có quyền thế ngút trời có thể một tay che trời vì vậy chúng tôi không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.”
Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng sắc bén nói: “Điều tra tên bạn trai kia của cô ta, tôi nghi ngờ chuyện tối hôm qua Tâm Nhan bị xe máy tông chắc chắn có dính líu tới hắn ta.”
“Rõ.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy chuẩn bị lái xe đi, Giản Thành vội vàng nói: “Cậu Mặc, chuyện sáng nay anh định đàm phán với Tổng giám đốc Văn tập đoàn Văn thị về dự án mới…”
“Cậu giải thích với Tổng giảm đốc Văn dời thời gian lùi lại.”
“Nhưng Tổng giám đốc Văn cực kỳ không thích những người không đúng hẹn…”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn Giản Thành: “Vậy thì không cần đàm phán nữa.”
Giản Thành còn chưa kịp nói gì, Mặc Trì Úy đã quay người bỏ đi.
Giản Thành sờ sờ sống mũi, bất lực lắc đầu. Đó là dự án trị giá cả hàng tỷ đô la đó cậu Mặc, nói không là không, cậu có thể đừng tùy hứng như vậy có được không?
Chặng đường vốn dĩ phải đi nửa giờ mới có thể tới Cẩm Tú Viên, Mặc Trì Úy thế mà chỉ mất có 15 phút, gần như là bay đến vậy.
Anh bước như bay trở lại căn hộ.
Còn chưa kịp thay giày, vừa nhìn thấy thím Vương, anh đã lạnh lùng hỏi: “cô chủ đâu?”
“Cô chủ trong phòng ngủ.”
Anh bước vào phòng ngủ như sao băng.
Nhìn thấy một người phụ nữ đang cuộn tròn bên cạnh giường, giống như một con mèo con sợ hãi, lòng anh bỗng dưng mềm lại.
Anh bước tới muốn ôm cô lên giường, nhưng vừa mới động vào, cô đã giật mình sợ hãi co rúm người lại.
“Tâm Nhan, là anh.”
Đường Tâm Nham chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt.
“Trì Úy?”
Mặc Trì Úy gật đầu: “Là anh.”
Đường Tâm Nhan mở rộng vòng tay lao vào trong vòng tay anh, giống như một chiếc thuyền nhỏ tìm được bến cảng.
Mặc Trì Úy ôm lấy chiếc eo thon của cô, nhẹ nhàng bồng cô lên từ mặt đất.
Anh ngồi xuống mép giường và đặt cô vào lòng mình
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cùng đôi mi thanh tú run rẩy của cô, anh trầm giọng nói: “Chuyện chiếc xe máy tối qua với bưu kiện hôm nay anh sẽ điều tra rõ ràng, em không phải sợ, nghe không?”
Đường Tâm Nhan vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại thỏ thẻ: ‘Ừm’.
Mặc Trì Úy dỗ dành cô một lúc cho đến khi tâm trạng cô từ từ ổn định mơi đặt cô xuống giường.
“Anh đi làm đi, em không sao hết…”
“Được”, Mặc Trì Úy hôn lên trán cô một cái thật sâu khẽ nhìn cô một cái.
Đường Tâm Nhan nhìn anh rời khỏi phòng ngủ, nhưng khi anh rời đi, nỗi sợ hãi kinh khủng tột độ trong lòng cô lại bắt đầu dâng lên.
Hôm qua một chiếc xe máy đã đâm vào cô ấy, hôm nay lại có người gửi đến cho cô những bức ảnh cô bị hủy hoại dung nhan.
Mục đích của người đó là gì? Khiến cô phải tìm đến cái chết hay có vấn đề về tâm thần?
Lẽ nào là Diệp Nhiễm?
Lẽ nào cô ta muốn trả thù cô sau khi hai người đoạn tuyệt?
“Tâm Nhan.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm nhã nhặn của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức lật chăn qua một bên, ngồi dậy khỏi giường.
Nhìn thấy anh đi tới đi lui, thân người cao ráo anh tuấn phi phàm đứng ở ngưỡng cửa, nàng chớp chớp mắt: “Không phải anh đã đi làm rồi sao?”
“Em đừng lo lắng, hôm nay em được nghỉ mà, có muốn đi đến công ty với anh không?”
“Hả?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, như thể cô vừa nghe thấy điều gì đó khó tin lắm, phản ứng bây giờ của cô chậm hơn bình thường vài nhịp.
Anh muốn đưa cô đến công ty sao?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh hơi nheo lại đôi mắt sâu thẳm: “Không muốn đi?”
Cô lắc đầu: “Không, không, em còn tưởng rằng anh sẽ không đưa em đến công ty nhanh như vậy.”
Cuối cùng thì anh cũng từ từ mở lòng với cô và để cô bước vào thế giới của anh rồi phải không?
Gần đây có lẽ vì quá mệt mỏi nên sau khi tâm trạng được chuyển biến tốt, cô làm tổ trong lòng anh không lâu lắm thì đã ngủ rồi.
Mặc Trì Úy ngước mắt nhìn người con gái nhỏ nhắn ở trong lòng, cô không hề trang điểm, vẻ đẹp sạch sẽ lại xinh đẹp, đôi lông mi dài rung lên khe khẽ, đôi môi vừa đỏ hồng lại vô cùng xinh xắn, lộ ra dấu vết ở chỗ bị anh hôn qua.
Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng xoa mái tóc dài của cô.
Con gái nhỏ này tốt biết bao, đơn thuần xinh đẹp, lương thiện lại kiên cường.
Nếu như có thể, cả đời này anh cũng không muốn làm tổn thương cô dù chỉ một chút.
Thế nhưng…
Nghĩ tới gương mặt nhỏ trắng bệch, đáng thương kia, con ngươi sẫm màu của anh cuồn cuộn sóng dữ, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn.
…
Đường Tâm Nhan không biết bản thân mình đã đi vào giấc ngủ như thế nào, khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Cô chớp chớp mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà.
Mấy giây sau, cô mới phản ứng lại được, đây là chỗ ở của Mặc Trì Úy.
Tối qua hình như cô đã ngủ trong lòng anh, là anh đã ôm cô lên sao?
Cô hất chăn ra thì nhìn thấy váy ngủ trên người mình, bên trong lớp váy trống trơn, không mặc gì hết, hai má bỗng dưng đỏ bừng lên như phát sốt.
Là anh đã thay váy ngủ cho cô sao?
Lại còn cởi cả nội y ra cho sao?
Đúng là một tên khốn nạn mà!
Vào chính lúc cô đang trên bờ vực khốn cùng thì cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Dáng người cao ráo, đôi chân dài, người đàn ông vừa tắm xong đang quấn một chiếc ngăn tắm, bước ra bên ngoài.
Đầu tóc anh vẫn còn chưa lau khô, có vài giọt nước rơi tí tách xuống hai gò má anh, để lộ ra vẻ gợi cảm, quyến rũ.
Đường Tâm Nhan thấy người đàn ông làm gì cũng đều tỏ ra được vẻ đẹp trai ngút trời này, trong lòng cô liền ra sức sỉ vả bản thân mình.
Cô đúng là không còn liêm sỉ gì nữa mà!
Có lẽ đây chính là kiểu trong mắt người tình hóa Tây Thi, với người mình yêu thích, cho dù anh có nhếch nhác, thảm hại thế nào thì trong mắt người đang yêu cũng vô cùng mê hoặc, quyến rũ lòng người.
Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, đôi môi mỏng của anh hứng thú nhếch lên: “Bà Mặc này, có cần ông xã thẳng thừng cởi khăn tắm ra không, hửm?”
Hai má Đường Tâm Nhan đỏ bừng lên, cô giận dữ nhìn anh một cái: “Vô liêm sỉ, không có mặt mũi.”
Mặc Trì Úy nhướng đôi lông mày xinh đẹp, ngón tay dài mảnh khảnh đặt lên khăn tắm ở eo, làm động tác như muốn kéo xuống.
Đường Tâm Nhan hét lên một tiếng.
Cô sợ mới sáng sớm đã nhìn phải thứ không nên nhìn, cô lập tức nhắm mắt lại.
Mãi cho tới khi giọng nói cười trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, cô mới chầm chậm mở mắt ra.
Dưới lớp khăn tắm anh có mặc chiếc quần lót chứ không phải trần như nhộng.
Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, trái tim không ngừng đập thình thịch.
Thảo nào mọi người cứ nói tiểu biệt thắng tân hôn, khoảng thời gian trước cô và anh không có chút liên lạc nào với nhau, giờ hai người làm hòa rồi, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế này, cô không xấu hổ đỏ mặt, tim không đập thình thịch mới lạ.
Mặc Trì Úy rất thích nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ ngại ngùng này của cô, đó chính là biểu hiện đơn thuần nhất, tươi đẹp nhất.
Không lộ ra chút mưu mô, tính toán, dơ bẩn, khiến người ta nhìn thấy chợt cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Đường Tâm Nhan biết Mặc Trì Úy đang nhìn cô, nghĩ tới những lời cô nói với anh vào tối qua, cô càng nghĩ trở nên quẫn bách, không tự nhiên.
Từ trước tới giờ cô chưa từng chủ động với bất kỳ người đàn ông nào , cô không biết chủ động xin làm hòa liệu có bị anh xem thường hay không…
Nhưng lời nói ra giống như bát nước đổ đi, không cách nào thu hồi lại được.
Mặc Trì Úy nhìn thấy hành động của cô, khuôn mặt lạnh lùng trở nên ôn hào, anh lật chăn ra, nằm xuống bên cạnh cô.
Chương 312: Sự thân mật vào sáng sớm
Mặc dù Đường Tâm Nhan nằm quay lưng với người đàn ông, nhưng tai cô vẫn luôn dựng đứng, để ý tới động tĩnh của anh.
Cảm nhận được phần giường bên cạnh mình hơi lún xuống,hơi thở ngập mùi sữa tắm thanh mát của người đàn ông truyền tới, cả người cô lập tức trở nên căng thẳng.
Bàn tay nhỏ của cô nắm chặt lấy chăn, tâm trạng bất chợt trở nên căng thẳng hơn.
Thời gian vẫn còn sớm, hôm nay cô cũng không có vai diễn nào trong đoàn làm phim, cô muốn ngủ bù thêm chút nữa.
Nhưng sao cũng không thể ngủ nổi.
Người đàn ông phía sau cầm điều khiển, đóng hết toàn bộ cửa sổ lại, ngăn cách ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, phòng ngủ rơi vào một mảnh đen tối.
Đường Tâm Nhan mở to mắt ra, chiếc răng khểnh nhỏ nhắn khẽ cắn vào môi.
Trời đã sáng rồi, anh ấy sẽ không muốn ngủ nữa đấy chứ?
Trong ấn tượng của cô, anh là một người rất xem trọng công việc, từ trước tới giờ chưa từng thích ngủ nướng.
Gần đây chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, Mặc Trì Úy sẽ lại liên lạc với cô, muốn đi tới đoàn làm phim hoặc về nhà xem cô thế nào.
Anh cố gắng kiềm chế mọi tình cảm, cảm xúc của mình.
Nhưng anh đã xem nhẹ chính mình rồi, tình cảm là thứ khó kiềm chế nhất, càng kiềm chế lại càng bành trướng trong tim anh.
Từ trước tới giờ anh chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, nhưng với cô, lần đầu tiên anh có cảm giác sợ hãi.
Sợ cô sẽ biết tất cả, sợ cô sẽ mãi mãi không gặp anh nữa, cách anh cả mảnh trời xa xôi!
Mặt trời ngày càng lên cao, anh rủ mắt nhìn bóng hình mảnh khảnh nằm bên cạnh.
Nghĩ tới những lời cô nói với anh tối qua, trong đầu anh hiện ra vô số cảnh tượng.
…
Đường Tâm Nhan không biết Mặc Trì Úy muốn làm gì, cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn của anh, cô phiền muộn vỗ lên mặt mình mấy cái.
Cô vẫn còn chưa ngủ, vậy mà anh đã ngủ trước rồi.
Cô nhắm mắt lại, ép mình phải đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, mí mắt cô cũng trở nên nặng trĩu.
Khi cô sắp rơi vào giấc ngủ, cánh tay dài của người đàn ông vươn tới, bàn tay mát lạnh của anh thẳng thừng sờ vào nơi mềm mại trong váy ngủ của cô.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn.
Cô cắn môi, trong bóng tối, cô mở to mắt, nhìn đôi bàn tay to không chịu yên của anh.
Mặc dù có hơi ngại ngùng xấu hổ nhưng cô cũng không đẩy anh ra.
Không lâu sau, nơi đó của cô bị anh tách ra.
Cho dù cô còn đang ngủ, cơ thể cũng đột nhiên co rút lại, tâm tình cô như bị kiến đốt vậy: “Mặc Trì Úy!”
Anh vén những sợi tóc ở vai cô ra, gương mặt điển trai tiến tới gần, hơi thở nóng rực áp sát vào vành tai và da thịt cô.
Cô bị bỏng đến nổi hết cả da gà.
Cô rụt cổ lại, dùng tay đẩy người đàn ông phía sau ra: “Anh cách xa em một chút, như vậy thì sao em ngủ được.”
Anh thấp giọng ừm một tiếng: “Em có phản ứng rồi.”
Nụ hồng bị anh tách ra hết, Đường Tâm Nhan quẫn bách đến không chịu nổi, cô lăn tới bên giường: “Em không ngủ nữa, dậy đây.”
Anh đuổi theo, ôm cô từ bên giường vào trong lòng mình lần nữa.”
Cơ thể to lớn của anh chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, lồng ngực vững chắc vô cùng gợi cảm, lộ rõ cơ bắp, khuôn mặt nhỏ của cô bị dính chặt vào đó, trái tim cô sắp nhảy ra ngoài tới nơi rồi.
Bàn tay nhỏ của cô véo cánh tay rắn chắc của anh, vừa định đẩy anh ra thì eo lại căng cứng lại, tiếp đó hơi thở và sức mạnh của anh cứ thế ập đến.
Nụ hôn nóng bỏng của anh liên tiếp rơi xuống trán cô, mặt cô, mắt cô, môi cô, rồi chuyển tới vành tai, xương quai xanh…
Không giống với sự mạnh mẽ bá đạo ngày thường, nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng.
Nhẹ nhàng tới nỗi cô không cách nào phản kháng được.
Cô không biết anh muốn làm gì, nhưng cô biết rõ, khi anh đang tỉnh táo, cho dù có dưới chiếc vòi hoa sen mạnh mẽ thì cũng không thể chạm vào cô được.
Khi cô còn đang mơ mơ màng màng, cô chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên bên tai: “Bà Mặc, bà muốn trải nghiệm cảm giác vui vẻ đó không?”
Chương 313: Sau này chỉ thắt cà vạt cho ông xã
Đầu Đường Tâm Nhan mơ màng, cô không hiểu ý của anh lắm: “Vui cái gì chứ?”
Anh không nói gì, cơ bụng rắn chắc áp sát vào váy ngủ của cô, bao phủ lên làn da mịn màng láng bóng của cô.
Cả người cô đều run cầm cập.
Cô phát giác ra anh muốn làm gì, cái bụng nhỏ của cô hóp lại: “Đừng…”
Mặc Trì Úy nghiêng người, hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, đầu lưỡi anh xâm nhập vào trong miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi màu hồng nhạt nhỏ nhắn ấy.
Kỹ thuật hôn của anh tốt hơn cô, lại có thể nhẹ nhàng làm trái tim cô kích động.
Sau khi được trải nghiệm nụ hôn hoang dã, nồng nhiệt của anh, cô càng không chịu nổi những cái hôn đến tới tấp như mưa giông vũ bão sau đó.
Từng chút từng chút một, giống như muốn cuốn cô vào trong lốc xoáy sâu thăm thẳm, để ý thức của cô bị tiêu hủy hết, tình cảm cứ thế trào ra.
Hơi thở nóng bỏng của anh áp lên mặt cô, giọng nói mang theo âm khàn gợi cảm đến chết người: “Đừng sợ, sẽ không đau đâu, chỉ có vui vẻ mà thôi.”
Khi anh nói, đôi môi mỏng không ngừng vuốt ve lên môi cô, cô bị kích động đến nỗi toàn thân đều run lên.
Cô mở miệng ra, muốn nói chút gì đó nhưng anh lại đè lên môi cô lần nữa.
Rất nhanh sau đó, cô đã bị anh hôn đến không biết trời trăng đất sao gì, bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng tách đôi chân trắng nõn của cô ra.
Nhận ra anh muốn làm gì, cô sợ đến nỗi thở dốc, nhưng cánh môi lại bị anh chặn lại, chỉ có thể phát ra những tiếng rên nhẹ.
Từ trước tới giờ cô nào biết niềm vui mà anh nói là gì đâu?
Nhưng vào khoảnh khắc này, cô đã cảm nhận được rồi.
Cảm giác lạ lùng ấy, mãnh liệt ấy, dâng trào lên ấy, kích động ấy, giống như dòng nước lũ muốn vùi lấp cô.
Cô không muốn để anh làm tiếp nữa, nhưng hai tay đã mềm nhũn lại, căn bản là không tài nào đẩy anh ra được.
Cô chỉ có thể không ngừng trầm luân, không ngừng lún sâu vào.
…
Sau đó, cô đương nhiên không thể nào ngủ nổi nữa.
Cả người mềm nhũn đi vào nhà tắm.
Trên cơ thể mảnh khảnh đã bao phủ những lớp mồ hôi mỏng.
Cô đứng dưới vòi hoa sen, đôi lông mi dài run lên nhè nhẹ dưới dòng nước.
Vừa nãy, trong vòng tay và nụ hôn của người đàn ông, cô vậy mà lại…
Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ tới người đàn ông kiêu ngạo, cao quý này sẽ vì để cô vui vẻ mà sẽ chủ động lấy lòng cô…
Cô không biết anh có nhận ra rằng cô không còn là xử nữ nữa hay không, cô không có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này.
Như sau khi làm xong, cô đã lén lút nhìn sắc mắt của anh, không có điều gì lạ thường hết.
Có lẽ anh vẫn chưa biết đâu.
Cũng có thể anh đã biết rồi nhưng lại không quan tâm.
Tắm xong, cô đi ra khỏi nhà tắm, người đàn ông trên giường đã dậy rồi.
Anh mặc áo sơ mi, quần âu, là sự kết hợp kinh điển, đơn giản nhất, nhưng lại tỏa ra vẻ điển trai, xuất chúng khác người.
Trong tay anh cầm một cái cà vạt màu xanh lam, thấy cô đi ra, anh vẫy tay về phía cô: “Bà Mặc, em qua đây.”
Vừa tắm xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan vẫn còn dấu hồng mờ mờ vì bị hơi nóng ập vào, mái tóc dài như thác nước xõa ra ngang vai, vừa trong sáng lại xinh đẹp.
Cô đi tới trước mặt anh, anh đưa cà vạt cho cô: “Em biết thắt không?”
Đường Tâm Nhan gật đầu: “Trước đó em từng thắt cho Phó Tư Thần một lần…”
Còn chưa nói xong, cô đột nhiên nhận ra người đàn ông đã thay đổi sắc mặt, trở nên vô cùng lạnh lùng, trong đôi mắt sâu thăm thẳm còn mang theo ánh sáng nguy hiểm, cô mới nhận ra mình đã nói sai lời rồi.
Quả thật, thắt cà vạt cho đàn ông chỉ có thể có những người có quan hệ thân thiết hoặc tình nhân với nhau mới có thể làm được thôi.
Cô cắn môi, nói với anh: “Ngoại trừ thắt cà vạt ra, những chuyện thân mật khác đều chưa từng làm.”
Mặc Trì Úy giơ tay lên nắm lấy hàm dưới của cô: “Sau này chỉ có thể thắt cho mình anh thôi.”
Đường Tâm Nhan mở miệng, nói đùa: “Đương nhiên rồi, em chỉ thắt cho ông xã của em thôi.”
Thím Vương đã làm xong bữa sáng, bà ấy đứng ở cửa phòng ngủ, cách cánh cửa chưa được đóng chặt, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mặt mày bà đều mang theo ý cười.
Chương 314: Béo lên rồi thì sờ mới có cảm giác
Cơ thể nhỏ nhắn của bà chủ bị vóc dáng cao lớn của ông chủ bao trùm lên, thím Vương không nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ nhưng bà có thể nhìn thấy, sau khi bà chủ thắt cà vạt cho ông chủ xong, ông chủ đã cúi đầu hôn lên môi cô ấy.
Bầu không khí vô cùng tốt đẹp.
Thím Vương lặng lẽ đi ra, đóng cửa lại, khóe môi nở nụ cười.
Khoảng thời gian này, bà có thể cảm nhận được sự phiền muộn không vui của bà chủ, mỗi lần ông chủ nhân lúc bà chủ chưa về nhà, vẻ mặt anh ấy cũng vô cùng lạnh lùng.
Là người làm cho bọn họ, bà cũng thấy vô cùng khó chịu.
Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa thì chẳng có gì là không vượt qua được cả!
Cũng may, hai người họ đã hòa hợp như ban đầu, ngọt ngào nồng thắm trở lại.
…
Đường Tâm Nhan không biết rõ ràng cô đang thắt cà vạt cho anh, sao cuối cùng lại biến thành màn chim chuột như này.
Có lẽ trước đó khi còn ở trên giường, dưới bàn tay của anh, cô đã lên đến đỉnh, chiếc bụng nhỏ không ngừng căng thắt lại, bây giờ đứng lâu nên có hơi quặn đau.
Cô không để anh hôn lâu thêm nữa mà đẩy anh ra.
Thấy cô rủ mặt xuống, đôi môi mím chặt lại, anh liền nhíu mày: “Em khó chịu ở chỗ nào à?”
Đường Tâm Nhan ngước đôi mắt như sương mù lên, lắc đầu: “Không có…” Một lúc sau, cô đi về phía trước: “Chúng ta đi ăn sáng thôi!”
Anh nắm lấy đôi bàn tay mềm mại không xương của cô, đôi môi nở nụ cười: “Được.”
Đường Tâm Nhan sợ thím Vương sẽ nhìn thấy cảnh tượng hai người vừa làm hòa đã sến sẩm dính lấy nhau như này, cô định rút tay ra nhưng anh lại cứ nắm chặt không buông.
“Thím Vương sẽ nhìn thấy đấy.”
“Bà ấy là người hiểu chuyện.”
Đường Tâm Nhan cạn lời quở trách anh ấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
Làm sao đây, hình như cô càng ngày càng yêu anh rồi.
Mặc Trì Úy nắm chặt tay cô lại, cúi đầu nhìn tay phải của cô.
Kết hôn lâu như vậy mà cô vẫn còn chưa có nhẫn, vậy mà cô gái ngốc này lại không nhắc anh một câu.
…
Gần đây Đường Tâm Nhan vẫn luôn khó chịu, thím Vương đã cố tình nấu cho cô bát cháo lỏng trong bữa sáng.
Mặc Trì Úy nhìn chiếc cằm nhọn của cô, khuôn mặt gầy đi rõ rệt kia, anh nhắc nhở: “Ăn nhiều chút đi, gầy quá không đẹp đâu.”
Người phụ nữ nghe thấy người đàn ông mình yêu nói ra hai chữ không đẹp, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút buồn bực, không vui.
Cô đã bị người ta sỉ vả hai lần liên tiếp rồi.
Hôm qua Phượng Cừ nói cô gầy quá không đẹp, hôm nay Mặc Trì Úy lại nói nữa.
Cô chống cằm, phiền muộn nghĩ, lẽ nào cô thật sự trở nên xấu xí rồi sao?
Nhưng đạo diễn Hầu có nói cô gầy trông càng ăn ảnh hơn mà!
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ cứ cúi đầu ăn cháo mà không thổi, anh nhíu mày: “Cẩn thận không bỏng đấy.”
Anh vừa dứt lời, người phụ nữ liền bị bỏng đến nỗi kêu lên một tiếng.
Anh lập tức đưa một cốc sữa ấm tới bên miệng cô.
Cô uống một hớp sữa, lè lưỡi đã bị bỏng đến tê rần, nhìn người đàn ông có đôi mắt đen sâu trước mặt: “Cảm ơn anh!”
Mặc Trì Úy lấy khăn giấy lau sữa dính ở khóe môi của cô, anh đặt cái thìa trong tay xuống, híp mắt nói: “Đang nghĩ cái gì đấy, hửm?”
Đường Tâm Nhan bĩu môi, vô cùng oan ức nói: “Lẽ nào em thật sự trở nên xấu xí rồi hả?”
Mặc Trì Úy xoa đầu cô: “Ăn nhiều một chút sẽ đẹp trở lại thôi.”
“Em cảm thấy đàn ông các anh đúng là khẩu phật tâm xà, nếu như em thật sự ăn thành béo phì rồi, chắc chắn anh sẽ lại ghét bỏ em cho coi.”
Anh cười nhạt, dáng vẻ dịu dàng, vô cùng đào hoa: “Không đâu.”
“Còn lâu em mới tin, khi em đi học , những người đàn ông đó khi học thể dục lúc nào cũng thích thảo luận về vóc dáng của con gái. Bọn họ tình nguyện để mình béo thành lợn cũng không thích người phụ nữ của mình béo quá.”
“Béo lên sờ mới có cảm giác.” Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh rơi xuống ngực cô: “Chỗ này cũng nhạy cảm hơn mà đúng không?”
Chương 315: Bốp bốp bốp
Tên lưu manh xấu xa!
Vậy mà lại dám nói chỗ kia của cô nhạy cảm.
Bây giờ có rất nhiều nữ nghệ sĩ vì để thu hút công chúng hơn nên đã chạy đi nâng ngực, cô đã từng nghe nói tới có một nữ nghệ sĩ, có nhà đầu tư giàu kếch xù rất thích ngắm ngực to.
So với những người có vòng một đẫy đà đó, Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn chính mình.
Quả thật là chẳng có gì để đáng tự hào cả.
Nhưng nhìn cô cũng đâu giống đồng bằng lắm đâu.
Chỉ là không được đẫy đà chút mà thôi.
“Ghét bị xem thường mà sáng sớm còn sờ người ta làm gì?” Cô lại cúi đầu ăn cháo, miệng khó chịu lẩm bẩm một câu.
Mặc Trì Úy nhìn vành tai trắng nõn kia dần đỏ bừng lên, anh cũng đột nhiên cúi đầu, kề sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Vợ yêu của anh có nhỏ tới mức nào thì anh cũng thích hết.”
Đường Tâm Nhan bị lời anh nói làm cho đỏ bừng tai, vừa hay thím Vương lại đi ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, bà ấy bật cười, quay trở lại vào trong nhà bếp.
Khóe mắt Đường Tâm Nhan nhìn thấy thím Vương, chân tay cô vung lên loạn xạ, đẩy Mặc Trì Úy ra: “Thím Vương nhìn thấy rồi kìa.”
Thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô, những phiền muộn trong thời gian gần đây của Mặc Trì Úy cũng tan biến hết.
Anh có thể nhận thấy rõ ràng, địa vị của cô trong lòng anh ngày càng cao hơn, sức ảnh hưởng của cô với anh cũng ngày càng lớn hơn rồi.
Ăn xong bữa sáng, Mặc Trì Úy liền đi làm.
Đường Tâm Nhan tiễn anh tới cửa thang máy, nhìn anh đi vào thang máy cô mới quay về nơi ở.
Thím Vương cười híp mắt, nói với cô: “bà chủ, cô cười lên xinh thật đấy, mười ngày nay tôi hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này của cô.”
Đường Tâm Nhan hơi xấu hổ nói: “Thím Vương, để thím chê cười rồi.”
“Tôi cũng là người từng trải, hiểu được cảm nhận của cô. Sau này ấy, vợ chồng hai người có vấn đề gì thì vẫn nên làm rõ với nhau trước, mâu thuẫn không được giải quyết thì ngày càng tích tụ nhiều hơn, đến lúc đạt tới giới hạn rồi thì không hóa giải nổi đâu.”
Đường Tâm Nhan cười gật đầu: “Vâng ạ.”
Điện thoại Đường Tâm Nhan vang lên, nhìn thấy là Quý Tịnh gọi đến, cô liền đi vào phòng ngủ, nằm lên giường nghe điện thoại.
“Chị Quý.”
“Yo, nghe cái giọng tí tửng vui mừng của em thì chắc tôi qua khi quay về đã làm hòa với tổng giám đốc Mặc rồi đúng không?”
Đường Tâm Nhan nghĩ tới chuyện đã xảy ra giữa hai người vào sáng nay, khuôn mặt xinh đẹp dần thẹn thùng đến mức đỏ ửng, cũng may Quý Tịnh không có ở bên cạnh nên không nhìn được vẻ mặt của cô, nếu không thì không biết cô ấy sẽ cười cô tới mức nào nữa.
“Ừm, làm hòa rồi.” Giọng nói mềm mại mang theo sự ngọt ngào.
Quý Tịnh thật sự rất thích tính cách của Đường Tâm Nhan, sau chuyện của Diệp Nhiễm, cô còn nghĩ cô ấy sẽ không trụ nổi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn mạnh mẽ vượt qua được.
Cô ấy không hề trở thành một người chỉ biết bày mưu tính toán với người khác, cũng không biến thành người chỉ biết chịu thiệt, cứ thế giúp bản thân mình cứng cáp, mạnh mẽ hơn.
“Tâm Nhan, thấy em lại vui vẻ trở lại chị cũng mừng thay em đấy. Thật ra chị vẫn luôn muốn nói với em, những người làm hại em kia là do bọn họ không biết trân trọng người con gái tốt như em, em nhìn Phó Tư Thần đi, không phải anh ta hối hận rồi hay sao?”
Nghĩ tới gần đây lúc nào Phó Tư Thần cũng nhìn cô chằm chằm, đầu Đường Tâm Nhan lại đau khủng khiếp: “Anh ta hối hận cũng đã muộn rồi, cho dù ngày nào đó em không còn ở bên Mặc Trì Úy nữa thì em và Phó Tư Thần cũng không thể bắt đầu lại được nữa.”
“Tâm Nhan, đó là bởi vì em đã yêu tổng giám đốc Mặc rồi.”
Đường Tâm Nhan không hỏi sao Quý Tịnh nhìn ra được, cô cũng không hề phủ nhận, chỉ đỏ mặt gật đầu: “Đúng vậy, em đã yêu anh ấy rồi.”
“Tối qua hai người bọn em đã bốp bốp bốp chưa?”
“Chị Quý, sao chị lại hỏi chuyện này…”
Quý Tịnh ở bên đầu kia điện thoại cười nắc nẻ: “Chị là người từng trải rồi đấy! Chị thấy thể trạng của tổng giám đốc Mặc và Cố Tây Từ cũng xêm xêm nhau, chắc đều rất mạnh mẽ thuần thục trong phương diện ấy, trước đó khi chị vừa yêu Cố Tây Từ, một đêm anh ấy phải làm tới mấy lần, bây giờ anh ấy có tuổi rồi…”
Bởi vì Cố Tây Từ không có ở biệt thự nên Quý Tịnh mới dám nói những lời này mà không hề kiêng nể gì với Đường Tâm Nhan, thế nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lắm, cô ấy vừa quay đầu lại thì một đôi mắt tỏa ra khí lạnh đang nhìn cô chằm chằm.
Chương 316: Dây dưa không dứt (1)
Quý Tịnh bị dọa đến mức run cầm cập vì sợ hãi, nụ cười nơi khóe miệng cô lập tức đông cứng thành băng.
Cô vội vàng nói cúp máy với Đường Tâm Nhan ở đầu dây bên kia, sau đó cất điện thoại đi, chỉnh sửa lại mái tóc rồi đeo túi lên, không hề nhìn người đàn ông với gương mặt lạnh lùng kia lấy một cái.”Tôi đi làm đây.” Cô nói khi đi ngang qua người anh.
Dạo này anh ấy thường xuyên đi công tác, mấy ngày trước có đi nước K, tính ra thì cả hai đã không gặp nhau một thời gian rồi.
Anh vừa mới về tới nhà, cô lại đi làm ngay, hai người quả thực lạnh nhạt và xa lánh đến mức không bằng người dưng nước lã.
Trong túi của anh còn có một chuỗi dây chuyền kim cương đặc biệt dành cho cô ấy mà anh thắng được từ cuộc đấu giá. Vốn dĩ muốn mượn nó để làm dịu mối quan hệ giữa hai người.
Song khi nhìn thấy đôi mày lạnh lùng cùng ánh mắt thờ ơ của cô, anh đột nhiên mất hết kiên nhẫn để dỗ dành cô.
Cô chỉ là chiếc giường sưởi ấm của anh.
Thì hà cớ gì sao anh phải để ý đến sắc mặt của cô?
Bởi vậy nên khi Quý Tịnh đi ngang qua anh, anh đã lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô với một sức lực cực mạnh như muốn bóp nát xương cô.
Quý Tịnh khẽ nhíu mày nhìn người đàn ông lạnh lùng với gương mặt u ám khiến người khác phải rùng mình đó, tức giận đến mức ngược lại nhếch mép cười: “Cố Tây Từ, anh không thể làm gì khác ngoài việc cưỡng ép với làm tổn thương phụ nữ phải không?”
Cố Tây Từ đẩy cô vào tường một cách mạnh mẽ, cơ thể cao to sừng sững của anh ta ép sát vào cô.
Lồng ngực cứng rắn áp chặt vào lồng ngực mềm mại của cô, khóe miệng mang theo ý cười nhưng trong mắt lại lộ vẻ khát máu và lạnh lùng.”Đối với loại phụ nữ như cô, ngoài cưỡng ép với tổn thương ra thì còn cần dùng gì nữa?”
Quý Tịnh cảm thấy đau nhói trong tim.
Trong mắt anh, cô vẫn luôn chỉ là một thứ đồ chơi, và là một công cụ để anh trút giận.
Hừ, uổng công cô bao nhiêu năm qua vẫn luôn ở bên cạnh anh tận tâm tận lực giúp anh xây dựng sự nghiệp.
Cô thực sự là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này!
Trước giờ cô chưa bao giờ là một người phụ nữ yếu đuối, cô đã quen với việc mạnh mẽ và tự lập, cho dù trong lòng cảm thấy đau khổ hay uất ức, cô cũng sẽ không thể hiện ra bên ngoài.
Cho dù anh có dùng vũ lực với cô, cô cũng không bao giờ khóc lóc, mặc kệ cho anh làm khổ cô như thế nào chăng nữa thì sau khi bị anh mặc sức dày vò, cô vẫn mặc lại quần áo và đi làm, vẫn với bộ dạng tiêu điều như trước.
Cố Tây Từ căm ghét bộ dạng này của cô, bộ dạng dửng dưng không thèm đếm xỉa đến việc anh dày vò cô ra sao. Vẫn còn chưa vào đến cửa, anh đã ném túi của mình và của cô đi, nhanh chóng vén váy cô lên và đưa chân vào giữa hai chân cô.
“Cố Tây Từ, nếu anh muốn làm thì vào phòng làm.” Dù Quý Tịnh có bình tĩnh đến đâu chăng nữa cô vẫn rùng mình khi nhìn thấy anh muốn làm trực tiếp ở ngoài hành lang.
Cố Tây Từ vân vê quai hàm cô, nở nụ cười lạnh lùng mà hiểm ác: “Sao vậy, sợ rồi sao?”
“Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết!”
Từ đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh khẽ phát ra một tiếng cười khẩy, sau đó anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, thô bạo cắn lấy môi cô như một con dã thú.
Vừa cắn điên cuồng anh vừa kéo mảnh vải mỏng manh che đậy nơi sâu thẳm bên dưới váy, anh xé toạc mảnh vải mỏng manh trong váy cô.
“Mặc ít như vậy, không sợ ra ngoài bị người khác nhìn thấy sao?”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh tưởng rằng người ta vô vị đến mức nằm xuống đất để nhìn trộm sao?”
Ngay khi cô vừa nói xong, lớp vải mỏng đã bị anh xé thành từng mảnh: “Sau này không cho phép cô mặc những thứ như thế này nữa.”
Quý Tịnh thực sự muốn cho anh ta một bạt tai, cả ngày anh quản cô hết việc này đến việc kia, giờ đến cả việc cô mặc đồ lót gì anh cũng đòi quản. Đúng là một tên biến thái!
“Cứ lo cho vợ sắp cưới của anh là được rồi. Tôi mặc gì không cần anh phải quản!”
Cô chỉ vừa kịp dứt lời, đôi môi đã lại bị anh khóa lại.
Anh hôn cuồng nhiệt và ngang tàn, như thể muốn lấy đi tất cả hơi thở trong phổi cô.
Đầu ngón tay thô ráp của anh bắt đầu sờ soạng kích thích khắp người cô.
Khiến cô dù cố gắng thế nào cô cũng không thể đẩy anh ra.
Người đàn ông khốn nạn này càng ngày càng bừa bãi, ngày càng không coi cô ra gì.
Nếu như bị người hầu nhìn thấy thì cô còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.
Chương 317: Dây dưa không dứt (2)
“Cố Tây Từ!” Quý Tịnh đưa tay lên định tát vào mặt anh, nhưng ngay sau đó, anh đã siết chặt cổ tay cô rồi ghì chặt vào tường.
Bàn tay to lớn còn lại của anh thuận theo bụng dưới bằng phẳng của cô chậm rãi trượt xuống dưới.
Quý Tịnh ghét khẩu vị xấu xa của anh, dường như cô càng không thích anh làm như vậy, anh lại càng muốn làm như vậy.
Anh quả thực xấu xa đến mức khiến cho người ta phải nghiến răng nghiến lợi.
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ và chán ghét của cô, Cố Tây Từ xoay người cô lại để cô áp sát vào tường.
Anh dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra khiến cô phải dạng chân khom người xuống.
Quý Tịnh biết cô không phải đối thủ của anh nên cắn chặt môi không phát ra tiếng nào.
Có người hầu nghe thấy tiếng động liền đi lên lầu xem thế nào, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc đến mức không thể khép miệng lại.
Cố Tây Từ dùng thân thể của mình để che cho Quý Tịnh, người phụ nữ của anh, đàn ông không được nhìn, đàn bà lại càng không.
Nhìn thấy người hầu vẫn đang mắt nhìn trân trân đứng ngây ra đó, Cố Tây Từ hừ lạnh một tiếng: “Cút!”
“Vâng… Cậu Cố.” Người hầu sợ hãi lồm cồm bỏ đi.
Quý Tịnh không thể nhìn rõ nét mặt của Cố Tây Từ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tức giận và lạnh giá từ giọng nói cũng như cơ thể của anh.
“Hừ.” Khóe môi cô lộ vẻ mỉa mai.
Làm loại chuyện này với cô ở ngoài hành lang không phải chính là muốn cho người ta biết cô không có chỗ đứng trong lòng anh sao?
Tại sao cứ phải nói những lời đau lòng, tại sao không thể khiến cô cảm thấy trong lòng anh quan tâm cô dù chỉ một chút?
Cố Tây Từ nhìn chằm chằm sau đầu Quý Tịnh, đôi mắt sâu thẳm như một cơn lốc nguy hiểm, bao trùm trong bóng tối.
Anh nhìn người phụ nữ trước mặt không còn phản kháng, không còn kêu la cũng không nhúc nhích như một cái xác không hồn, trong ngực anh nổi lên một sự tức giận vô cùng.
Anh nghiêng người, ngực áp chặt vào tấm lưng mảnh mai của cô, lòng bàn tay to chạm tới nơi tận cùng của váy cô.
Cô vẫn không có bất kỳ phản ứng gì chứng tỏ sự động tình.
Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với một người đàn ông.
Cố Tây Từ nghiêng đầu hôn lên mặt cô.
Quý Tịnh nghiêng đầu, trong đôi mắt nóng đỏ có chút lạnh lùng: “Muốn làm thì làm ngay đi, chúng ta không thích hợp làm màn dạo đầu đâu.”
“Quý Tịnh, mẹ nó cô muốn chết sao!”
Quý Tịnh cười nhẹ.
Cô đã ở bên Cố Tây Từ bảy năm nay, anh đã lần nào thực sự trân trọng cô chưa?
Không phải là cô muốn tìm đến cái chết, mà là bị anh ngược chết.
Anh tặng cô một cái lồng giam, có lẽ trong mắt người ngoài, chiếc lồng ấy rất lộng lẫy, nhưng chỉ có cô mới biết mình giống như đang ở trong địa ngục.
Anh vẫn luôn thô bạo và khát máu, Quý Tịnh biết, cho nên khi cơn đau ập đến, cô chỉ biết nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng.
Kể từ lần anh hung hăng dày vò cô khi cô dọn ra khỏi biệt thự lần trước, anh vẫn chưa chạm vào cô lần nào.
Cơ thể khô khốc của cô là một cực sự giày vò với cả hai người.
Sau khoảng mười phút đưa vào, anh thấy cô vẫn thờ ơ, vẻ mặt không chút động tình nên ôm cô lên, ném cô lên chiếc ghế dài mềm rộng bên cạnh.
Thân hình cao lớn của anh áp sát vào cô.
Anh hôn lên môi cô.
Kể từ khi nhìn thấy anh và vị hôn thê hôn nhau vào ngày hôm đó, cô đã bắt đầu kháng cự và chán ghét nụ hôn của anh.
Tay cô với tới chiếc gạt tàn thuốc lá bên cạnh giường và đập nó lên trán anh trong tình trạng mất lý trí.
Cô nghĩ rằng anh sẽ tránh nó như mọi khi.
Dù sao thì trong suốt những năm này, suy nghĩ muốn anh chết của cô không chỉ có một lần.
Mỗi lần như vậy người bị tổn hại đều chỉ có cô.
Nhưng lần này, anh không né tránh.
Trán anh bị cô hung hăng đập mạnh một vết.
Nhìn thấy vết máu đỏ tươi chảy từ trán xuống lông mi đến khuôn mặt tuấn tú của anh, cô hoàn toàn sững sờ.
Chương 318 : Dây dưa không dứt (3)
Cố Tây Từ lau sạch vết máu ngăn trở tầm nhìn của mình , cúi thấp đầu nhìn cô gái dưới thân mình.
Sắc mặt cô trắng bệch mà khó chịu.
Hận ý trong mắt được xua tan, chỉ còn lại sự bối rối cùng sợ hãi.
Cố Tây Từ giữ chặt cằm cô,cúi thấp đầu , hôn chặt môi cô.
Quý Tịnh trừng mắt nhìn.
Tên điên này, bị thương rồi , hắn còn dám hôn cô.
Anh không quan tâm đến sự giãy giụa của cô, đầu lưỡi đi sâu vào thâm nhập khuôn miệng nhỏ nhắn của cô
Máu đỏ trên trán của anh, từng giọt từng giọt như mưa rơi xuống mặt cô
Từ trước đến nay cô luôn giữ 1 thái độ thong dong bình tĩnh , nhưng khoảnh khắc này khiến sự bình tĩnh trong cô từ từ sụp đổ.
Cô cắn mạnh lưỡi anh , muốn cho anh biết đau mà lui, nhưng cô càng cắn , lưỡi anh càng quấn chặt không buông.
Anh lại tách 2 chân cô ra lần nữa, hung hăng đi vào trong cô.
Quý Tịnh nức nở nghẹn ngào, hai tay không ngừng đánh lên bả vai anh.
Máu trên trán anh, theo động tác luật động dưới thân mà rơi xuống hàng lông mi dài cong vút của cô, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau che mờ tầm nhìn khiến mắt cô trở lên mơ hồ.
Mùi máu vương vấn khắp không khí, gây mũi, lại khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ.
Động tác dưới thân không ngừng luật động , tựa hồ muốn chết ở trong thân thể cô mới bằng lòng.
Đầu óc Quý Tịnh giống như không muốn đè nén nữa, áp lực dưới đáy lòng , cuối cùng giống như nước lũ tràn ra, một khi tràn ra liền không thể thu về.
Cô ủy khuất mà khóc giống như chú mèo nhỏ đáng thương bị làm hại.
m thanh nức nở cùng hổ thẹn, làm cho người ta đồng tình mà thương tiếc.
Cố Tây Từ rất ít thấy cô khóc, anh cho rằng cô gái vô tâm vô nghĩ này cả đời này đều sẽ không khóc.
Chính là giây phút này, nhìn thấy nước mắt cuồn cuộn không ngừng chảy ra theo khóe mắt cô ,cả người anh như phỗng ra.
Hai người đều phát triển đến tình trạng này rồi, anh cũng chẳng còn tâm tư nào muốn cô nữa, chỉ là muốn nhìn xem cô cuối cùng có thể nhẫn tâm đến mức nào.
Anh rút ra khỏi thân thể cô, dùng bàn tay thô ráp không chút thương hương tiếc ngọc lau nước mắt cùng máu nơi khóe mắt cô nói: “Khóc cái gì, tôi chưa chết!”
Trong mắt cô đều là hơi nước, cô lau sạch vết máu cùng nước mắt trên mặt, người đàn ông khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng, cầm lấy điện thoại không dây đặt ở đầu giường, gọi điện cho bác sĩ gia đình anh,
Cô cởi xuống chiếc váy bị anh đã kéo xuống eo lúc nào không hay, ngay cả nội y cũng không kịp mặc , quay lại tủ quần áo lấy ra hộp thuốc nhỏ, tiêu độc rồi cầm máu cho anh trước khi bác sĩ đến.
Cố Tây Từ chưa bao giờ nhìn thấy cô lo lắng vì hắn đến như vậy , anh lười nhác chọn tư thế thoải mái dựa vào đầu giường , khuôn mặt anh dù có hơi lạnh nhạt nhưng không thể giấu đi vẻ thanh tú, trong lời nói cũng mang theo tia ôn nhu, nhíu mày: “Quan tâm tôi?”
“Ai thèm quan tâm anh, tôi sợ anh chết rồi tôi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Cô cầm bông tăm lên, hướng đến lau vết máu trên đích trên trán anh , nhưng anh lại vung tay hất tay cô ra , không chút lưu tình hất tay cô ra, đôi môi thốt ra câu nói không chút ôn nhu “ cút”
Quý Tịnh nhìn thấy bộ dạng muốn đem cô nuốt vào bụng, cô đem hộp thuốc đặt ở đầu giường, cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Cầm theo túi xách, đến mặt cũng chưa hề rửa, liền một hơi chạy ra khỏi biệt thự.
Cô đi ra tiểu khu, cho đến khi tiếng chuông di động vang lên, cô mới dừng lại.
Tâm Nhan gọi điện tới, cô đang định tiếp nhận , đột nhiên 1 trận gió lớn thổi qua.
Một chiếc xe thể thao màu đậm lướt qua người cô nhanh như cơn gió, không chờ cô phản ứng lại, bất ngờ chiếc xe thể thao tăng tốc lùi về sau.
Người đàn ông mang theo vết thương chưa được xử lý trên trán, hạ thấp cửa kính xe xuống, lạnh lùng liếc nhìn cô.
Sau đó, đem một chiếc túi nhỏ tinh xảo ném tới người cô.
Anh cái gì cũng không nói, xe có thể thao vòng lại , nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của cô
Quý Tịnh nhẹ nhàng mở chiếc túi ra, bên trong thế mà lại là chiếc nội y của cô
Mặc dù không có ai nhìn thấy nhưng mặt cô bắt đầu đỏ hây hây rồi.
Tuy không thấy ai, nhưng của nàng vẫn là một vòng quay đỏ.
Chương 319: Cô chủ , đừng sợ
Đường Tâm Nhan gọi điện đến
Quý Tịnh tìm thấy một phòng vệ sinh công cộng trên đường, sau khi mặc đồ lót vào, cô gọi lại cho Đường Tâm Nhan.
“Chị Tịnh, trước đó chị vội vàng cúp máy, không phải có chuyện gì xảy ra đó chứ?”
Quý Tịnh đang dựa vào một thân cây lớn, giữa hai chân vẫn còn chút đau mỏi, cô nhìn chằm chằm vào mũi giày, giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra bất cứ thăng trầm cảm xúc nào: “Tên điên, tên biến thái đó quay lại rồi.”
“Cố Tây Từ?”
Quý Tịnh ậm ừ một tiếng, nghĩ đến việc trán hắn bị cô dùng gạt tàn đánh chảy máu, trong lòng cô dâng lên khoái cảm được trả thù, đồng thời cũng có một tia xúc động không muốn nghĩ sâu.
“Hai người không đánh nhau đúng không?”
“chị có thể có chuyện gì với anh ta? Anh ta đi đi về về, dù sao cũng chỉ có một chiêu khiến chị đầu hàng. Mà này, chị có một người bạn từ nước ngoài trở về. chị muốn cô ấy làm trợ lý cho em. ngày mai đi gặp đoàn phim. Chị sẽ cho em xem?”
Nói đến trợ lý, trái tim của Đường Tâm Nhan như bị bóp chặt lại, cảm giác đau đớn từ nội tạng truyền đến.
Ngay cả đến bạn thân nhất của cô cũng có thể phản bội , làm tổn thương cô. Cô tự hỏi liệu cô có thể tin tưởng những trợ lý mới khác không?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đại khái là như vậy đi!
Thấy Đường Tâm Nhan không nói lời nào, Quý Tịnh có thể đoán được tâm trạng hiện tại của cô ấy bảy đến tám phần: “Người bên kia là một người bạn tốt mà chị biết nhiều năm. Cô ấy đã làm trợ lý cho một số công ty tên tuổi lớn ở nước ngoài. Chị định để em nói chuyện với cô ấy trước hai người tiếp xúc, sau đó để cô ấy làm đại diện cho em. Cô ấy rất dễ thương và hoạt bát. Khi hai người ở bên nhau, chắc chắn có nhiều chủ đề chung để nói.”
“Tâm Nhan, tuy rằng Diệp Nhiễm đã cứu từng cứu em, nhưng hai người đã xa cách nhiều năm, giữa hai người cũng không có liên lạc. Cô ta sẽ làm chuyện có lỗi với em. Không phải là do em không tốt , mà là cô ta chưa từng coi em là bạn. Vì cô ta đã không coi em là bạn thì tình cảm giữa hai người cũng không được coi là bạn tốt và em càng không cần phải buồn vì cô ta nữa! Trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt bụng. Trợ lý mà chị đã giới thiệu với em là một trong số đó.”
Đường Tân Nham nhếch môi cười: “Được rồi, em hứa với chị sẽ không nghĩ linh tinh nữa, cũng không nghĩ tới lòng người đen tối nữa.”
Gọi xong, thím Vương gõ cửa phòng ngủ: “Thưa cô chủ, có một gói hàng cho ngài.”
Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng rồi bước xuống giường, cô nhận lấy gói đồ từ thím Vương.
Phía trên người gửi có một dòng trống không viết gì.
Đường Tâm Nhan lấy kéo cắt băng dính quấn quanh chúng,
thím Vương đang định lau sàn nhà thì đột nhiên trong phòng ngủ vang lên một tiếng hét thảm thiết.
thím Vương chạy vào phòng ngủ ngay lập tức.
Đường Tân Nham đang ôm đầu co rúm ở dưới chân giường, thân hình mảnh mai phát run, thím Vương tái mặt, lo lắng hỏi: “Thưa cô chủ, có chuyện gì vậy?”
Đường Tân Nham run rẩy chỉ vào gói hàng cô ném trên mặt đất: “Ảnh…”
Thím Vương vừa đi vừa nhìn xuống.
Nhìn thấy vô số bức ảnh của cô chủ, hoặc là mắt bị khoét hoặc là mặt bị cắt, bà cũng bị sốc.
Nhưng dù sao thì bà cũng già rồi, can đảm hơn Đường Tâm Nhan chút
Sau khi vỗ ngực, bà ngồi xổm xuống và thu thập những bức ảnh rải rác trên mặt đất.
Sau khi thím Vương lấy gói hàng ra, cô lặng lẽ gọi cho Mặc Trì Úy.
Khi Mặc Trì Úy nhận được cuộc gọi từ thím Vương, anh vừa đến cổng công ty.
Giản Thành đợi anh ở cửa, nhìn thấy xe của anh, lập tức mở cửa.
Mặc Trì Úy cúp điện thoại, anh ta lạnh lùng nói với Kiến Thành: “Tối hôm qua tôi nhờ anh kiểm tra động tĩnh của Diệp Nhiễm. Có tìm được không?”
“Diệp Nhiễm gần đây không đến bệnh viện hay đi làm thêm ở quán bar. Kể từ khi tuyệt giao với cô chủ, cô ta biến mất không vết tích.”
Mặc Trì Úy cau mày: “Người sống sờ sờ như thế sao có thể biến mất dấu vết nào?”
Chương 320: Sự dịu dàng của anh (1)
“Hoặc là, cô ta đã bị giết hại, hoặc là đã bị đưa ra khỏi An Thành. Mà người đã đưa cô ấy đi chắc hẳn phải là người có quyền thế ngút trời có thể một tay che trời vì vậy chúng tôi không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.”
Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng sắc bén nói: “Điều tra tên bạn trai kia của cô ta, tôi nghi ngờ chuyện tối hôm qua Tâm Nhan bị xe máy tông chắc chắn có dính líu tới hắn ta.”
“Rõ.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy chuẩn bị lái xe đi, Giản Thành vội vàng nói: “Cậu Mặc, chuyện sáng nay anh định đàm phán với Tổng giám đốc Văn tập đoàn Văn thị về dự án mới…”
“Cậu giải thích với Tổng giảm đốc Văn dời thời gian lùi lại.”
“Nhưng Tổng giám đốc Văn cực kỳ không thích những người không đúng hẹn…”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn Giản Thành: “Vậy thì không cần đàm phán nữa.”
Giản Thành còn chưa kịp nói gì, Mặc Trì Úy đã quay người bỏ đi.
Giản Thành sờ sờ sống mũi, bất lực lắc đầu. Đó là dự án trị giá cả hàng tỷ đô la đó cậu Mặc, nói không là không, cậu có thể đừng tùy hứng như vậy có được không?
Chặng đường vốn dĩ phải đi nửa giờ mới có thể tới Cẩm Tú Viên, Mặc Trì Úy thế mà chỉ mất có 15 phút, gần như là bay đến vậy.
Anh bước như bay trở lại căn hộ.
Còn chưa kịp thay giày, vừa nhìn thấy thím Vương, anh đã lạnh lùng hỏi: “cô chủ đâu?”
“Cô chủ trong phòng ngủ.”
Anh bước vào phòng ngủ như sao băng.
Nhìn thấy một người phụ nữ đang cuộn tròn bên cạnh giường, giống như một con mèo con sợ hãi, lòng anh bỗng dưng mềm lại.
Anh bước tới muốn ôm cô lên giường, nhưng vừa mới động vào, cô đã giật mình sợ hãi co rúm người lại.
“Tâm Nhan, là anh.”
Đường Tâm Nham chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt.
“Trì Úy?”
Mặc Trì Úy gật đầu: “Là anh.”
Đường Tâm Nhan mở rộng vòng tay lao vào trong vòng tay anh, giống như một chiếc thuyền nhỏ tìm được bến cảng.
Mặc Trì Úy ôm lấy chiếc eo thon của cô, nhẹ nhàng bồng cô lên từ mặt đất.
Anh ngồi xuống mép giường và đặt cô vào lòng mình
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cùng đôi mi thanh tú run rẩy của cô, anh trầm giọng nói: “Chuyện chiếc xe máy tối qua với bưu kiện hôm nay anh sẽ điều tra rõ ràng, em không phải sợ, nghe không?”
Đường Tâm Nhan vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào trong ngực anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại thỏ thẻ: ‘Ừm’.
Mặc Trì Úy dỗ dành cô một lúc cho đến khi tâm trạng cô từ từ ổn định mơi đặt cô xuống giường.
“Anh đi làm đi, em không sao hết…”
“Được”, Mặc Trì Úy hôn lên trán cô một cái thật sâu khẽ nhìn cô một cái.
Đường Tâm Nhan nhìn anh rời khỏi phòng ngủ, nhưng khi anh rời đi, nỗi sợ hãi kinh khủng tột độ trong lòng cô lại bắt đầu dâng lên.
Hôm qua một chiếc xe máy đã đâm vào cô ấy, hôm nay lại có người gửi đến cho cô những bức ảnh cô bị hủy hoại dung nhan.
Mục đích của người đó là gì? Khiến cô phải tìm đến cái chết hay có vấn đề về tâm thần?
Lẽ nào là Diệp Nhiễm?
Lẽ nào cô ta muốn trả thù cô sau khi hai người đoạn tuyệt?
“Tâm Nhan.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm nhã nhặn của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức lật chăn qua một bên, ngồi dậy khỏi giường.
Nhìn thấy anh đi tới đi lui, thân người cao ráo anh tuấn phi phàm đứng ở ngưỡng cửa, nàng chớp chớp mắt: “Không phải anh đã đi làm rồi sao?”
“Em đừng lo lắng, hôm nay em được nghỉ mà, có muốn đi đến công ty với anh không?”
“Hả?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, như thể cô vừa nghe thấy điều gì đó khó tin lắm, phản ứng bây giờ của cô chậm hơn bình thường vài nhịp.
Anh muốn đưa cô đến công ty sao?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh hơi nheo lại đôi mắt sâu thẳm: “Không muốn đi?”
Cô lắc đầu: “Không, không, em còn tưởng rằng anh sẽ không đưa em đến công ty nhanh như vậy.”
Cuối cùng thì anh cũng từ từ mở lòng với cô và để cô bước vào thế giới của anh rồi phải không?
Bình luận facebook