• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (2 Viewers)

  • Chương 431-440

Chương 431: Thân mật


Bình thường nhìn qua anh là một bộ ác nghiệt cường hãn, bộ dạng dường như là dù trời có sập xuống cũng không đổi, lúc này, lại một bộ thiếu sức sống nằm trên giường bệnh, thiếu đi vẻ sắc bén cứng rắn, chỉ còn lại sự suy yếu nhợt nhạt.


Người có lợi hại hơn nữa, sức mạnh có to lớn hơn đi chăng nữa, thì cũng sẽ có một mặt yếu ớt.


Mà người đang bị bệnh là anh, chính là kiểu như vậy.


Đường Tâm Nhan từ trước tới nay dễ mềm lòng, lúc anh khỏe mạnh dồi dào, cô có thể không chút để ý, nhưng khi anh bị bệnh thành thế này, ngay cả giường cũng không xuống được, thì cô không cách nào làm như không thấy được.


Đẩy cửa ra, cô mang theo cháo tiến vào.


Đặt cháo vào trong hộc tủ bên cạnh giường bệnh, Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường bệnh.


Sắc mặt anh nhìn qua không tốt lắm, hơi lộ ra vẻ tái nhợt tiều tụy, râu dưới cằm lún phún mọc ra, trong dáng vẻ phóng khoáng còn mang theo nồng nặc sức hút đàn ông.


Lông mày anh nhăn chặt, cô phát hiện, mặc kệ là anh ngủ hay thức, đều luôn thích nhíu mày.


Cõ lẽ là cất giấu tâm sự rất sâu đi!


Đứng ở bên giường nhìn chằm chằm anh một lúc, đắp kín mền giúp anh, thu hồi tầm mắt, cô đang muốn xoay người rời đi, cổ tay bỗng nhiên bị người khác giữ chặt.


Cô giật mình một cái.


Lẽ nào anh tỉnh rồi?


Cô còn chưa kịp nhìn lại về phía anh, anh không nhịn được liền dùng lực, đem cô ôm vào lòng anh.


Hai tay cô nắm thành quả đấm, chống đỡ trên lồng ngực cứng rắn của anh.


“Sao em lại ở đây?” Đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp u ám của người đàn ông.


Da đầu Đường Tâm Nhan có chút tê dại, cô cắn cắn môi: “Tôi nghe nói anh bị xuất huyết dạ dày, nên đã hầm chút cháo mang đến.”


“Không phải là không muốn dây dưa nữa à?”


Lúc anh nói chuyện tỏa ra hơi thở ấm nóng, thổi lên da thịt mỏng mềm của cô, mặt cô nóng hầm hập như bị lửa đốt.


Quả thực, cô rất ghét bản thân mình như vậy.


Rõ ràng là không có cách nào tha thứ cho anh, nhưng cô lại hoàn toàn không yên lòng.


Vừa nghe thấy anh bị xuất huyết dạ dạy, cô lo lắng hơn ai hết.


Đây chắc có lẽ là cảm giác quá yêu một người, có đôi khi, tâm tình căn bản không chịu sự chi phối và khống chế của bản thân.


“Nếu anh đã không sao, vậy tôi đi trước đây.”


Cô thử rút cổ tay về, anh lại nắm chặt không buông.


Ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô vài giây, thanh âm lành lạnh mềm mỏng đi mấy phần: “Đút cho anh.”


Đường Tâm Nhan: “Tay anh có bị sao đâu.”


Mặc Trì Úy vươn bàn tay phải đang quấn đầy băng gạc, tối hôm qua vì đấm vào tường mà rách da: “Anh không thể tự ăn được.”


“Tay trái của anh có thể.”


Con ngươi đen nháy của Mặc Trì Úy chăm chú nhìn cô: “Thật sự không đút?”


“Không đút.”


Mặc Trì Úy nhấn vào chiếc chuông trên đầu giường.


Trong chốc lát, một cô y tá nhỏ trẻ tuổi bước vào: “Mặc tiên sinh, có gì cần trợ giúp ạ?”


Đôi môi mỏng khiêu gợi của Mặc Trì Úy như có như không nâng lên: “Tay tôi không thuận tiện, cô có thể đút cháo cho tôi không?”


Khuôn mặt cô y tá nhỏ đỏ lên, e thẹn không ngừng nói: “Đương, đương nhiên có thể rồi!”


Đường Tâm Nhan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc cương nghị từ trước đến nay của Mặc Trì Úy đối với cô y tá nhỏ cực kỳ ôn hòa, còn để cô ấy đút cho anh ăn, cô tức giận không có chỗ phát tiết.


Nhưng vừa tỉnh táo nghĩ lại, là cô không muốn xuất hiện cùng với anh, anh muốn ai đút, thì có liên quan gì đến cô?


Không phải là cô muốn chặt đứt đoạn tình cảm của cô và anh sao? Cô nên ra khỏi đây, nhanh chóng rời đi, không cần phải xuất hiện trước mặt anh nữa.


Sau khi trong đầu toát ra cái ý niệm này, cô liền vội vội vàng vàng hướng bên ngoài phòng bệnh đi ra.


Mặc Trì Úy thấy cô rời đi, liền vội vã vén chăn lên, đuổi theo về phía cô.


Đường Tâm Nhan đang đi trên hành lang bị Mặc Trì Úy kéo lại, không để ý đến ánh mắt người khác chút nào, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực.


Anh ôm cô từ phía sau, cơ thể dùng lực mạnh mẽ, dán chặt vào sau lưng cô.


“Bà Mặc, em không nhìn ra là anh đang cố ý chọc cho em ghen ư?” Đôi môi mỏng của anh dán lên vành tai cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Anh tình nguyện chết đói, cũng sẽ không để người phụ nữ khác đút cho ăn.”





Chương 432: Lửa giận


Đường Tâm Nhan nhắm mắt lại, nỗ lực đẩy bàn tay to của anh đang ôm bên hông cô ra.


Thế nhưng anh lại không chịu buông lỏng một phân.


Y tá đi qua đi lại, bệnh nhân trong bệnh viện, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường.


Sức lực của Đường Tâm Nhan không lớn được bằng anh, dứt khoát không giãy dụa nữa: “Anh buông tôi ra trước đã.”


Mặc Trì Úy buông cô ra, cô còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy anh khom người một cái, bàn tay đặt trên bụng phần dạ dày, lông mày nhíu chặt, một bộ dạng đau đớn không chịu nổi.


Đường Tâm Nhan nghĩ đến việc anh vừa làm xong phẫu thuật dạ dày mà đã đuổi theo cô ra ngoài, cô liền vội vàng đỡ lấy cánh tay anh: “Trở về phòng bệnh đã.”


“Em không đi nữa chứ?”


Thật ra thì cô muốn đi, nhưng thấy anh không thèm coi thân thể bản thân ra gì như vậy, thì cô làm sao mà đi được nữa?


Đỡ anh nằm lên giường bệnh, cô đem cháo đổ vào trong bát, cầm thìa lên đút cho anh.


“Đoạn thời gian anh nằm viện này, mỗi ngày em đều sẽ đến chứ?” Anh húp một hớp cháo, giọng nói khàn khàn hỏi.


Đường Tâm Nhan lại múc một thìa, sau khi thổi cho nguội bớt mới đưa lên bên môi mỏng của anh: “Ngày mai tôi phải về thôn Lý với mẹ, giỗ ông ngoại bà ngoại.”


“Về thôn Lý?”


“Ừ.”


“Về bao lâu.”


Đường Tâm Nhan nhìn anh một cái: “Anh không cần phải quan tâm quá nhiều, ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt.”


Đút cháo xong, nhìn anh một bộ dạng trầm mặc lạnh lùng, giữ kín như bưng, cô mím mím môi, thản nhiên nói: “Tôi đi về đây. Nếu như ngày mai anh vẫn muốn ăn cháo, buổi sáng tôi hầm xong sẽ bảo Giản Thành đến dưới lầu nhà tôi lấy.”


…….


Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi, Mặc Trì Úy không nói lời nào ngồi trên giường bệnh.


Không lâu sau, Trì Chi Hành đẩy cửa tiến vào.


“Anh tư, vì muốn theo đuổi lại mợ chủ, đến cả giả bệnh cũng dùng rồi, sao mà anh không có chút thu thập nào hết vậy?”


Sắc mặt Mặc Trì Úy âm trầm mở miệng: “Có mang thuốc lá không?”


Trì Chi Hành nhướn mày nhìn anh: “Không phải anh bị xuất huyết dạ dày hả?”


“Bớt nói nhảm, đưa điếu thuốc cho tôi.”


Trì Chi Hành từ bao thuốc lá rút ra hai điếu, đưa một điếu trong tay cho Mặc Trì Úy, châm lửa xong, anh nhìn Mặc Trì Úy đang híp mắt nhả khói thuốc: “Anh tư, chiêu này hữu dụng không?”


“Vô dụng, ngày mai cô ấy phải về thôn Lý rồi!” Anh nhẫn nhịn như vậy, nếu bị cô thấy chẳng phải là xong đời rồi sao?


Trì Chi Hành vừa định nói gì đó, chợt phát hiện sắc mặt Mặc Trì Úy bỗng trầm xuống, cậu ta cũng ý thức được có điểm không thích hợp, vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ chẳng biết đã đứng trước cửa từ lúc nào.


Chính là Đường Tâm Nhan đi rồi lại quay lại.


Đường Tâm Nhan lúc đi đã quên cầm hộp giữ nhiệt, nghĩ tới ngày mai còn phải nấu cháo để Giản Thành mang qua, cô lại quay trở lại.


Chỉ là không nghĩ tới, sẽ nghe được cuộc đối thoại của Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành.


Anh thế mà lại giả bệnh!


Buổi sáng sau khi từ trong miệng Giản Thành biết anh bị xuất huyết dạ dày, tinh thần cô vẫn không yên, lo lắng không thôi, nhưng kết quả thì sao, anh thế mà lại giả bệnh!


Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh trong làn khói thuốc lá mờ ảo, viền mắt cô đỏ một vòng, cắn răng nghiến lợi gật đầu, cái gì cũng không nói, trực tiếp xoay người rời khỏi.


Mặc Trì Úy muốn đuổi theo, ý thức được sự việc nghiêm trọng, Trì Chi Hành liền vội vàng ngăn cản anh lại.


“Anh tư, cô ấy vốn đã không tin anh rồi, anh có đuổi theo giải thích, không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa. Như vậy, nếu như anh tin em thì hãy để em đi giải thích với cô ấy!”


Mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Trì Chi hành: “Đừng có nói lung tung!”


“Em biết rồi.”


…..


Trì Chi Hành đuổi kịp Đường Tâm Nhan ở bãi đỗ xe.


Cậu ta định kéo cánh tay cô nhưng lại cảm thấy không thích hợp, trực tiếp giữ cửa xe, cặp mắt đào hoa híp lại nhìn vẻ tức giận của cô: “Đường tiểu thu, chúng ta nói chuyện chút nhé.”


“Cậu đến để làm thuyết khách à?” Trong đôi mắt phiếm hồng của cô hiện lên một tia trào phúng: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể tin tưởng anh ấy lần nữa sao? Bây giờ tôi cũng không biết anh ấy rốt cuộc có câu nào là thật, câu nào là giả?”





Chương 433: Là bố của cô có lỗi với anh ấy.


Nhìn tâm tình kích động của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành không nói gì thêm, trực tiếp đóng cửa xe giúp cô.


Đường Tâm Nhan cho rằng Trì Chi Hành đã rời đi, cô đang định khởi động động cơ, cửa phó lái đột nhiên bị người kéo ra.


Nhìn Trì Chi Hành ngồi vào, đôi mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt: “Cậu Trì, cậu làm cái gì vậy?”


“Tìm một quán cà phê đi, tôi muốn nói chuyện với cô.”


Đường Tâm Nhan mấp máy môi, sắc mặt lạnh lùng: “Tôi không có gì để nói với cậu hết.”


Trì Chi hành nhún nhún vai: “Được thôi, cô đã không đi quán cà phê, vậy chúng ta nói ngay trên xe cũng được.”


Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn về phía Trì Chi Hành: “Cậu nghe không hiểu lời tôi nói à? Tôi không muốn nói chuyện với cậu!”


Trong lòng cô đang rất khó chịu, khó chịu đến mức khiến tâm tình cô không thể tự điều khiển được.


Có phải là yêu một người, lại không cách nào hận, chính là khổ sở không chịu nổi như vậy?


Cô biết lý do tại sao Mặc Trì Úy giả bệnh, nhưng mà, cô ghét nhất bị lừa dối, mặc kệ đó là thiện ý hay là ác ý!


“Nếu không phải là thấy anh tư quá để tâm đến cô, tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả.” Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Trì Chi Hành híp lại đầy tà khí, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần ma mị: “Không phải cô muốn biết anh tư vì sao lại khiến gia đình cô phá sản ư?”


Đường Tâm Nhan sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới sẽ nhắc tới chủ đề này.


Con ngươi cô trợn to: “Cậu…. Biết ư?”


Trì Chi Hành hạ mắt, ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón út, nghĩ đến sự giao phó và lo lắng của Mặc Trì Úy, cậu ta đắn đo một phen nói: “Chuyện này, không thể trách anh tư được.”


“Không thể trách anh ấy? Vậy nên trách ai?”


Trì Chi Hành ngước mắt, bình tĩnh nhìn tròng mắt Đường Tâm Nhan đỏ lên: “Tôi chỉ biết, năm đó bố cô vì để Đường thị phát triển, đã làm sụp đổ công ty của ông ngoại anh tư. Anh tư chẳng qua chỉ lấy lại những gì đã thuộc về anh ấy mà thôi!”


Trì Chi Hành không dám nói cho Đường Tâm Nhan biết, một nhà ông ngoại bà ngoại, còn có mẹ của tứ ca, đều bị bố Đường Tâm nhan hại chết.


Chân tướng trầm trọng như vậy đối với một người phụ nữ có thai như cô, quả thật không thể tiếp nhận nổi.


Đường Tâm Nhan không thể tin được lắc đầu: “Không thể nào!”


“Cô cùng với anh tư kể từ khi kết hôn tới giờ, cũng được mấy tháng rồi, cô cảm thấy anh ấy là một người sẽ tùy tiện trả thù người ta sao? Còn có, trong thời gian kết hôn, anh ấy đã từng làm chuyện gì tổn thương tới cô chưa? Theo tôi được biết, anh ấy vì cô với mẹ cô mà suýt chút nữa đã bị nổ chết rồi! Một người đàn ông vì cô mà ngay cả sinh mạng cũng không cần, cô thật sự có thể nhẫn tâm tiếp tục làm tổn thương trái tim anh ấy sao?


Đường Tâm Nhan sửng sốt.


Sao từ trong miệng Trì Chi Hành phát ra lại trở thành cô làm tổn thương Mặc Trì Úy rồi?


Đường Tâm Nhan hoang mang mờ mịt nhìn Trì Chi Hành: “….Có chứng cứ không? Chứng cứ chuyện bố tôi hại nhà ông ngoại Mặc Trì Úy phá sản?”


“Nhiều năm như vậy rồi, làm sao còn chứng cứ chứ. Anh tư không nói cho cô biết chân tướng, là sợ cô không chịu nổi đả kích. Dù sao tôi nói những lời này đều là thật, tin hay không, cô tự mình suy nghĩ cho tốt đi!”


Không đợi Đường Tâm Nhan nói gì cả, Trì Chi hành liền đẩy cửa xuống xe.


Đường Tâm Nhan gục lên tay lái, trong đầu, rối rắm thành một mảnh.


Trong ấn tượng của cô, bố cô là một người khiêm tốn, tao nhã, lại có tinh thần trọng nghĩa, không bao giờ làm chuyện tổn hại đến lợi ích của người khác, ông ấy sao có thể hại nhà ông ngoại Mặc Trì Úy phá sản được chứ?


Mà Mặc Trì Úy….


Trong thời gian cô và anh kết hôn, anh quả thực giúp đỡ cô mọi bề, thay cô suy nghĩ, trước giờ chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến cô.


Mấy ngày này, cảm giác mà anh đem lại cho cô, cũng là cực kỳ quan tâm cô.


Rốt cục là cô nên tin ai?


Đường Tâm Nhan lái xe về đến nhà, cô đi vào phòng ngủ của mẹ, từ trong hòm lục ra được di vật của bố cô.





Chương 434: Có thể là từng yêu bà ấy hay không?


Di vật của bố, ngoại trừ một quyển nhật ký, một quyển album thì không còn gì khác nữa.


Đường Tâm Nhan đã lật xem qua nhật ký rất nhiều lần, bố cô viết kể từ khi bắt đầu gặp được mẹ cô, đều là những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống.


Mỗi trang nhật ký từng hàng từng chữ, đều có thể nhìn ra được bố cô quả nhiên là một người có tính khí tốt, một người đàn ông cẩn thận kỹ tính.


Cô để quyển nhật ký xuống, lại lật mở quyển album.


Ảnh trong abum có chút cũ kỹ rồi, nhìn dung mạo anh tuấn của bố, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng miết trên đường viền khuôn mặt ông.


Từ nhỏ đã thương yêu cô như vậy, người bố đem cô nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, sao có thể hãm hại ông ngoại Mặc Trì Úy được?


Thế nhưng Trì Chi Hành cũng không nhất thiết phải dùng lời nói dối này để lừa cô!


Vành mắt đỏ hồng xem xong từng tấm lại từng tấm ảnh, Đường Tâm Nhan khép lại cuốn album.


Trong lúc đem di vật bỏ lại vào trong ngăn kéo, bởi vì cô thất thần không cầm chắc quyển nhật ký rơi trên mặt đất.


Cô kinh ngạc, vội vã ngồi xổm người xuống, nhặt quyển nhật ký lên.


Đúng vào lúc này, tấm ảnh thẻ của một người phụ nữ từ trong quyển nhật ký rơi ra.


Đường Tâm Nhan tưởng là ảnh thẻ của mẹ, cũng không để ở trong lòng, lúc cô đang chuẩn bị kẹp ảnh trở về thì nhìn rõ ràng được chân dung trong ảnh, cô liền ngơ ngẩn.


Người phụ nữ trong tấm ảnh, lại không phải mẹ cô Liễu Nguyệt, mà chính là mẹ của Mặc Trì Úy.


Trước đây cô còn hiểu lầm tấm ảnh người phụ nữ trong ví tiền Mặc Trì Úy là tình nhân bên ngoài của anh, sau lại biết được đó chính là mẹ anh, cô kinh ngạc cảm thán mẹ của anh thật là xinh đẹp vô song.


Nhưng tại sao ảnh của mẹ anh lại ở trong nhật ký của bố cô chứ?


Phía sau tấm ảnh có keo dính kẹp ở trong lớp vỏ da quyển nhật ký, nếu như vừa rồi không phải là cô vô ý đánh rơi nó trên măt đất, thì tấm ảnh cũng không thể rơi ra được!


Vì sao bố cô phải đem ảnh của mẹ anh, len lén giấu trong vật phẩm cá nhân chứ?


Mỗi trang nhật ký của bố cô, đều chỉ ghi chép về cô và mẹ, căn bản không hề đề cập tới người phụ nữ khác!


Lẽ nào, là bố cô quá biết cách ẩn giấu ngụy trang bản thân?


Ngón tay Đường Tâm Nhan run run cất quyển nhật ký, cúi đầu nhìn tấm ảnh mẹ của Mặc Trì Úy.


Cả người không khỏi nổi lên tầng tầng ớn lạnh.


Bố cô, sẽ không từng thích qua mẹ của Mặc Trì Úy đi?


Nhưng cô nghe mẹ nói là, bố cô chỉ yêu một mình bà, chưa từng yêu người phụ nữ nào khác.


Rốt cuộc đây là chuyện gì?


Trong lòng Đường Tâm Nhan có rất nhiều nghi hoặc, cô cất tấm ảnh đi, đeo túi xách lên đi ra ngoài.


Liễu Nguyệt tan làm trở về, thấy Đường Tâm Nhan vội vã rời đi liền kéo cô lại hỏi: “Nhan Nhan, con đi đâu vậy?”


“Mẹ, chuyện công việc, rất gấp, mẹ không cần phải đợi cơm con đâu.”


“Trên đường nhớ lái xe cẩn thận.”


“Vâng.”


……


Đường Tâm Nhan lái xe đến bệnh việc, lại biết được Mặc Trì Úy xuất viện rồi.


Tên khốn kiếp chết tiệt, thế mà lại giả vờ cũng không thèm giả vờ nữa.


Lấy điện thoại ra, cô gọi điện cho anh.


Di động vang lên hồi lâu, mới được kết nối, người vừa xuất viện là Mặc Trì Úy lúc này thật sự là đi Dực Công Quán uống rượu.


Rõ ràng là anh đã uống không ít, lời nói đều mang theo hơi thở nồng nặc: “Tìm anh có việc?”


“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”


“Dực Công Quán, phòng riêng số 1.”


…….


Mặc Trì Úy nhận điện thoại xong, liếc về phía Trì Chi Hành đang đánh mạt chược: “Cậu nói với cô ấy cái gì rồi?”


Trì Chi Hành vuốt vuốt sống mũi cao thẳng: “Nói với cô ấy chuyện bố cô ấy hại nhà ngoại anh phá sản.”


Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng sắc bén như lưỡi dao: “Có muốn tôi đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm nói vài lời tốt đẹp về cậu không?”


“Đừng, em đảm bảo sau này không nhiều lời nữa, anh ngàn vạn lần đừng có đi tìm bà cô kia, bây giờ em đoạn tuyệt quan hệ với cô ta rồi!”


…….





Chương 435: Người phụ nữ mà cậu Mặc coi trọng


Trì Chi Hành ngồi vào bàn mạt chược, một bên đánh bài, một bên đong đưa tán tỉnh mỹ nữ gợi cảm ăn mặc mát mẻ bên cạnh.


Không có Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành cậu ta lẽ nào không tìm được phụ nữ nữa chắc?


Không cần cậu phải chủ động, mấy người phụ nữ này đã không chờ đợi được mà leo lên giường cậu ta rồi.


Mặc Trì Úy ngồi vào ghế salon lần nữa, môi mỏng cắn điếu thuốc, vừa định châm lửa, nghĩ đến việc lát nữa Đường Tâm Nhan sẽ đến, anh lại rút điếu thuốc trên môi xuống.


Nhìn phòng bao khói thuốc lượn lờ mịt mù sặc sụa cả phòng, anh gõ một cái xuống bàn trà, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Dập hết thuốc lá đi.”


Một đám người đang đánh bài nghe thấy lời của anh, hai mặt nhìn nhau


Trì Chi Hành dẫn đầu dập tắt điếu thuốc đầu tiên, nhìn tên công tử bột đối diện còn đang ngơ ngác, hàng lông mày nhướn lên nói: “Không nghe thấy anh tư nói gì à?”


“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi.”


Sau khi tất cả đám đàn ông trong phòng bao không còn ai hút thuốc, Mặc Trì Úy lại gọi phục vụ tới mở hết cửa sổ ra, đến khi khói thuốc lá tản ra hết, anh mới hài lòng gật đầu một cái.


Đám công tử đối diện Trì Chi Hành không khỏi tò mò hỏi: “Thật muốn nhìn xem người con gái có thể khiến cho cậu Mặc để tâm có hình dạng như thế nào?”


Trì Chi Hành không đếm xỉa tới ném ra một quân bài: “Một người con gái đứng đắn.”


Người phụ nữ ngồi cạnh Trì Chi Hành bất mãn bĩu môi dưới: “Cậu Trì, ý anh là đang nói tôi không phải là người con gái đứng đắn hả?”


Trì Chi Hành nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú tà mị vô song tiến lại gần người phụ nữ, hít vào một hơi, cà lơ phất phơ cười: “Em là người con gái có tính đàn bà.”


Người phụ nữ uốn éo mềm mại trách cậu ta: “Cậu Trì, anh thật là xấu xa.”


“Không phải phụ nữ thì yêu cái xấu xa của đàn ông sao?” Trì Chi Hành vừa vặn hồ bài, cậu ta đem một xấp tiền mặt vừa thắng được nhét vào trong chiếc áo ngực lộ ra bên ngoài của người phụ nữ: “Thích cái này không?”


Người phụ nữ đem ngực hướng về cánh tay Trì Chi Hành cọ cọ: “Thích chết được.”


Trong phòng bao, nhất thời vang lên một trận tiếng cười.


Cửa phòng bao không khóa, khi Đường Tâm Nhan tới, đúng lúc nhìn thấy một màn đong đưa của Trì Chi Hành và người phụ nữ gợi cảm.


Bốn người đàn ông trên bàn mạt chược, tất cả bên người bọn họ đều có một người phụ nữ xinh đẹp dựa sát vào, ăn mặc, còn cực kỳ mát mẻ gợi cảm.


Cô không phải không rành thế sự, hiển nhiên cô biết mấy người đàn ông có tiền, đều thích mấy thú vui xấu xa như này.


Chỉ là không nghĩ đến Trì Chi Hành cũng…….


Cô còn tưởng cậu ta đối với Cố Nhiễm Nhiễm si tình lắm cơ!


Đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô quét một vòng quanh phòng bao.


Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi một mình trên ghế salon giải sầu.


Phát hiện bên cạnh anh không có mỹ nữ ngồi, cô hơi thở phào nhẹ nhõm.


Tên công tử bột ngồi đối diện Trì Chi hành phát hiện ra Đường Tâm Nhan đầu tiên, cô mặc chiếc áo khoác dài màu đen, tóc dài gợn sóng tung xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn to chừng bàn tay không hề trang điểm, trắng nõn thanh tú.


Cô bên ngoài so với trên màn ảnh còn tăng thêm vài phần mỹ lệ, ngũ quan thập phần tinh xảo linh động.


Tên công tử bột không biết Đường Tâm Nhan đến tìm Mặc Trì Úy, anh ta liền huýt lên một tiếng huýt sáo kinh diễm: “Em gái nhỏ, sao nhìn em có chút quen mắt nhỉ? Đến tìm ai thế?”


Trì Chi Hành quay đầu lại, cũng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cậu ta ở dưới gầm bàn đá chân tên công tử bột, công tử bột vừa định hỏi làm sao thế, liền nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi thẳng về phía Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế salon.


Mẹ nó, chính là đến tìm Mặc Trì Úy.


“Người phụ nữ trong lòng của cậu Mặc, chính là cô ấy?”


Trì Chi Hành nhướn mày: “Nếu cậu không muốn chết thì câm mồm lại.”


Mặc Trì Úy nghe được động tĩnh, hơi rũ mí mắt, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại đang đi về phía anh, anh cũng không động đậy một cái, dường như là không hề chú ý đến việc cô đã đến.


Đường Tâm Nhan dưới ánh mắt soi mói quan sát của mọi người, da đầu tê dại đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, nhìn anh một bộ dạng không muốn để ý tới cô, cắn môi nói: “Anh ra ngoài một chút, tôi muốn nói chuyện với anh.”





Chương 436: Hôn chồng em một cái


Nghe thấy lời Đường Tâm Nhan nói, Mặc Trì Úy ngước mắt, ánh mắt nhìn cô có chút u ám.


Đường Tâm Nhan bị anh nhìn đến mức hít thở cũng cảm thấy căng thẳng.


Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ống tay áo kéo lên khủy tay, cánh tay khỏe khoắn, rắn chắc, trên tay trái còn đeo một chiếc đồng hồ đắt đỏ.


Phía trước áo sơ mi cởi ra hai chiếc cúc, lấp ló có thể thấy xương quai xanh ẩn hiện cùng với cơ ngực rắn chắc của anh.


Một tay anh đặt trên sô pha, thân hình lười biếng hoàn toàn không có ý muốn đứng dậy.


Đường Tâm Nhan nhíu mày lại nói: “Anh đứng lên đi, chúng ta đi ra ngoài nói.”


“Nói ở đây luôn.” Mặc Trì Úy vỗ vỗ phía bên cạnh sô pha: “Ngồi xuống.”


Đường Tâm Nhan khó hiểu nhìn sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô còn không tức giận với anh thì thôi, vậy mà anh lại còn ra vẻ với cô.


Hàng mi cô khẽ run rẩy, thấy những người khác trong phòng đều đang nhìn bọn họ, cô lập tức hiểu ra, hóa ra là anh đang giữ thể diện trước mặt bạn bè!


Có vẻ như nếu cô không giữ thể diện cho anh thì anh sẽ không chịu rời đi.


Cô mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng ngồi vào bên cạnh anh.


Mặc Trì Úy thuận tiện giơ cánh tay đang đặt trên sô pha choàng qua vai ôm lấy cô.


Vén tóc dài của cô vào một bên má, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Mọi người đều đang nhìn đấy, hôn chồng em một cái đi.”


Đường Tâm Nhan tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, em thật sự có chuyện quan trọng anh đấy!”


“Không hôn thì đừng mong nói chuyện.”


Đường Tâm Nhan: “…”


Vài giây sau, thấy cô bất động, anh chủ động tiến tới hôn một cái vào môi cô: “Vậy thì để anh hôn em.”


Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng vang lên, dịu dàng đến nỗi khiến cô có chút ngây người.


Đường Tâm Nhan nhìn anh, ánh mắt có chút mê man. Khuôn mặt tuấn tú của anh ẩn hiện trong ánh sáng, vừa lạnh lùng vừa ôn nhu, có một sức hút mê người.


Đường Tâm Nhan suýt chút nữa chết chìm trong đôi mắt anh.


Biết anh sĩ diện, cô hít một hơi thật sâu, cũng không đẩy anh ra, cô hỏi: “Hôn rồi thì có thể đi chứ?”


Anh trầm giọng ừ một tiếng.


Hai người cùng đứng dậy khỏi ghế sô pha.


Đường Tâm Nhan vừa định đi trước anh thì bàn tay to lớn của anh đã duỗi ra kéo cô lại.


Dáng người cô nhỏ nhắn, bị anh ôm trọn vào.


Trong phòng lập tức vang lên những tiếng huýt sáo ồn ào.


“Đừng làm loạn nữa, mọi người tiếp tục chơi bài đi, tôi đi cùng vợ tôi đây.”


“Anh Mặc, khi nào thì hai người kết hôn?


“Chị dâu, có muốn ở đây cùng đánh bài một lát không?”


Đường Tâm Nhan nghe thấy có người gọi cô là chị đâu, có chút choáng váng đáp lại một câu: “Tôi còn có việc, mọi người cứ chơi đi.”


“Ha ha, vậy sau này cùng chơi nhé.”


Ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy kéo đến một căn phòng không có ai bên trong.


Vừa đi vào, cô đã bị anh ôm trọn vào lòng.


Đường Tâm Nhan để tay trước ngực anh, đầu ngón tay chỉ cách da thịt nóng bỏng của anh một lớp áo sơ mi.


Tư thế trông vô cùng mờ ám.


Trong phòng không bật đèn, cửa bị đóng lại, trong bóng tối, không nhìn rõ vẻ mặt của nhau, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.


“Muốn nói gì với anh?” Anh thấp giọng nói, âm thanh vô cùng quyến rũ.


Đường Tâm Nhan cảm thấy anh biết rõ rồi còn cố tình hỏi. Cô không tin Trì Chi Hành không nói gì với anh.


Không thể thoát khỏi vòng tay anh, cô cũng lười giãy giụa, nhìn chằm chằm đôi mắt anh trong bóng tối: “Trì Chi Hành nói cho em, năm đó là bố em hại nhà ông ngoại anh phá sản, chuyện này có phải sự thật không? Vì sao bố em lại làm như vậy? Còn nữa, hôm nay em đi tìm di vật của bố có tìm được một bức ảnh.”





Chương 437: Quan trọng là hiện tại và tương lai


“Bức ảnh gì cơ?”


Đường Tâm Nhan tránh khỏi ngực anh, cách mặt anh rất gần, gần tới mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh: “Anh buông em ra trước, để em lấy ảnh chụp.”


Mặc Trì Úy thấp giọng ừ một tiếng.


Buông cô ra, sau đó anh bật đèn lên.


Đường Tâm Nhan đang định lấy ảnh chụp trong túi ra thì đột nhiên cả người bị nhấc bổng lên.


Mặc Trì Úy bế ngang người cô đặt lên sô pha, sau đó ngồi vào bên cạnh cô.


Anh ngồi vắt hai chân lại, vẻ mặt tuấn tú vô cùng bình tĩnh.


Đường Tâm Nhan lấy ảnh chụp từ trong túi ra, vẻ mặt rối rắm đưa đến trước mặt anh: “Đây là ảnh của mẹ anh đúng không? Em tìm thấy trong quyển nhật ký của bố. Em muốn biết họ rốt cuộc có quan hệ gì?”


Mặc Trì Úy nhìn vào bức ảnh Đường Tâm Nhan vừa lấy ra, anh nhận lấy, sau đó một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực.


Môi mỏng của anh mím chặt lại, anh nhìn về phía cô, lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “Trước khi bố em kết hôn với mẹ em đã yêu thầm mẹ anh. Chuyện bố em khiến ông ngoại anh phá sản là thật, Trì Chi Hành không lừa em, còn nguyên nhân vì sao thì anh cũng không rõ lắm.”


Có lẽ, có một ngày cô sẽ biết được tất cả mọi chuyện, nhưng không phải bây giờ.


Tất cả mọi chuyện, để một mình anh gánh vác là được rồi.


n oán của đời trước để đi theo người đã mất đi, anh không muốn tiếp tục truy cứu nữa.


Báo thù dai dẳng từ đời này sang đời khác thì bao giờ mới dứt được, anh không muốn so đo mãi.


Huống hồ, cô vô tội.


“Bởi vì bố em làm ông ngoại anh phá sản nên anh mới khiến nhà em bị phá sản đúng không? Anh đang trả thù đúng không?”


Ánh mắt Mặc Trì Úy nhìn cô càng thâm trầm hơn: “Trả thù là một phần, một phần cũng vì việc kinh doanh của bố em không tốt.”


Đường Tâm Nhan nhìn vẻ mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy, trong đầu không hiểu sao lại vang lên câu nói của Trì Chi Hành: Trong cuộc hôn nhân này, anh ấy có làm gì tổn thương cô không? Theo tôi biết, anh ấy vì cô và mẹ cô mà suýt nữa bị nổ chết! Một người đàn ông vì cô mà liều cả tính mạng, cô nhẫn tâm làm tổn thương anh ấy sao?


Cánh môi cô khẽ cong lên: “Cuộc hôn nhân với em chỉ là một trò chơi báo thù sao?”


“Không phải.” Anh trả lời rất dứt khoát: “Anh ngủ với em thì phải chịu trách nhiệm với em.”


Đường Tâm Nhan không biết có nên tin tưởng anh không, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn tin tưởng anh.


Nếu anh thật sự muốn trả thù thì không cần phải sau mấy năm bố cô bị tai nạn xe mới tới tìm cô.


“Mặc Trì Úy, anh sẽ không lừa em chứ?”


Mặc Trì Úy duỗi cánh tay dài ra ôm lấy cô vào lòng.


Nếu như lừa cô, thì đó cũng là một lời nói dối xuất phát từ lòng tốt.


Có một số chuyện, cô thật sự không nên biết quá nhiều.


Đường Tâm Nhan dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, thế hệ trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết rõ, nhưng nếu anh nói chuyện đó là thật thì chính bố cô là người có lỗi với nhà anh trước.


Nghĩ đến những chuyện anh đối xử tốt với cô sau khi kết hôn, lòng cô lại thấy rung động.


“Mặc kệ đời trước có ân oán gì chúng ta cũng để nó qua đi. Quan trọng là hiện tại và tương lai.” Anh xoa xoa chiếc bụng nhỏ của cô: “Em thật sự nỡ để con chúng ta vừa sinh ra đã không có bố yêu thương sao?”


Trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy vô cùng rối ren: “Bố em ông ấy…”


Mặc Trì Úy giơ ngón trỏ chặn lên môi cô: “Đừng nói nữa Tâm Nhan, em chỉ cần nhớ kỹ, anh sẽ không làm tổn thương em và mẹ em.”


Ánh mắt Đường Tâm Nhan nghiêm túc nhìn anh: “Anh để em suy nghĩ lại, đợi em rời khỏi thôn rồi trả lời anh.”


Mặc Trì Úy không ép cô, tuy rằng cô không trực tiếp trả lời anh, nhưng ít ra, cô cũng không phản kháng và chống đối như trước nữa.





Chương 438: Hôn bà Mặc một cái





Tối nay Mặc Trì Úy đã uống rất nhiều rượu, mà anh lại không mang theo tài xế nên phải ngồi xe của Đường Tâm Nhan về, Đường Tâm Nhan cũng không từ chối.


Từ trước tới nay anh không nói nhiều, ngồi tựa lưng vào ghế lái phụ cũng không nói nhiều với cô.


Cô chuyên tâm lái xe cũng không nói chuyện gì với anh.


Hệ thống sưởi ấm trong xe đã được bật nên Đường Tâm Nhan cởi áo măng tô kiểu nữ ra. Bên trong cô còn mặc một chiếc áo len ôm hông và đôi tất đen có thể mờ mờ thấy được làn da nữa.


Lúc lái xe, áo len co rút lại, còn có thể lờ mờ nhìn thấy được mép quần an toàn bằng vải ren nữa.


Mặc Trì Úy liếc mắt nhanh qua đôi chân của cô: “Sao em lại ăn mặc thành ra thế này?”


Đường Tâm Nhan đang nghĩ đến chuyện ân oán giữa bố cô và gia đình anh, nghe anh nói vậy cô hơi sửng sốt một chút: “Tôi mặc thành thế nào cơ?”


“Lộ quần lót hết rồi kia kìa.”


Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn xuống, cô kéo áo len xuống, hai má hơi nóng lên nói: “Anh thì biết cái gì chứ, đó là quần an toàn thôi.”


“Bên trong không mặc gì hết à?”


Đúng lúc đợi đèn đỏ, ngón tay thon dài của anh men dọc theo bắp đùi cô từ từ hướng lên trên.


Đường Tâm Nhan vỗ lên bàn tay không an phận của anh rồi mặt đỏ tía tai nói: “Nghĩ gì thế, có mặc quần bên trong nữa.”


Anh thấp giọng cười một tiếng, nụ cười rất ngắn ngủi, gợi cảm lại pha chút mơ hồ không rõ.


Đường Tâm Nhan không vui lườm anh một cái: “Anh cười cái gì?”


“Phụ nữ các em phiền phức thật đấy, có mỗi quần trong thôi mà cũng mặc tận 2 cái.”


Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sâu lại có ý cười nhạo của anh, giơ tay lên đẩy gương mặt đáng ghét của anh: “Anh ngồi đàng hoàng lại đi, đừng có mãi nhìn tôi như thế.”


“Vợ anh xinh thế này mà không cho anh nhìn à?”


Đường Tâm Nhan: “…” Sao anh lại trở nên xấu xa như thế?


“Tôi còn chưa nghĩ đến việc có ở bên anh thêm một lần nữa hay không đâu, nên anh đừng có nói lời ngon tiếng ngọt trước mặt tôi.”


Thân hình cao to của Mặc Trì Úy kề sát vào cô mấy phút, bàn tay to lớn của anh xoa phần bụng dưới ngăn cách bởi chiếc áo len của cô: “Dạo này tên nhóc này có nghe lời không?”


“Vẫn ổn.” Cô trừng mắt nhìn anh: “Ngược lại là anh đó, dạo này tôi thấy anh phiền lắm đó.”


Mặc Trì Úy tháo dây an toàn ra, gương mặt khôi ngô tuấn tú trực tiếp ghé sát vào bụng dưới của cô. Đôi mắt đen láy tựa như những đốm nhỏ li ti trên bầu trời đêm của anh nhìn về phía cô giữa ánh sáng lờ mờ, sáng rực như lửa thiêu đốt người khác: “Để anh nghe xem nó đang làm gì ở trong này.”


Đường Tâm Nhan nhìn gương mặt tinh xảo tựa như chạm khắc của anh, đôi môi hồng phấn trơn bóng của cô nhịn không được mà hơi nhếch lên: “Bây giờ còn chưa nghe được gì đâu, phải qua mấy tuần nữa thì nó mới cử động lận.”


Anh ngẩng đầu lên, ghé gương mặt khôi ngô tuấn tú của mình sát lại gần cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Hạnh phúc quá bà Mặc.”


Đường Tâm Nhan nhìn anh gần trong gang tấc, tìm không ra bất kì khuyết điểm nhỏ nhặt nào trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của anh, sống mũi cô có hơi chua.


Sau khi khịt khịt mũi, giọng cô không vui nói: “Ngồi đàng hoàng đi, còn phải lái xe nữa.”


Mặc Trì Úy nhìn qua đèn đỏ: “Còn 50 giây nữa mà, bà Mặc à, ngước đầu lên nhìn anh đi.”


Đường Tâm Nhan không biết anh muốn làm gì, sau khi nghe anh nói thì ngước đầu lên theo bản năng.


Dường như cùng lúc đó, đôi môi mỏng và mạnh mẽ của anh áp sát về phía cô.


Cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, còn có mùi rượu nữa. Bây giờ cô đã qua thời kỳ ốm nghén rồi nên cũng không thấy khó chịu nữa. Ngược lại lại cảm thấy vô cùng gợi cảm thu hút người khác và sức quyến rũ vô cùng nam tính.


Cô cảm thấy mình thật sự không thể cứu chữa được nữa rồi.


Cô rụt đầu về sau, muốn tránh khỏi anh: “Có camera đấy.”


“Anh lại không muốn nụ hôn tạm biệt đâu vợ à.” Anh lại mút lấy đôi môi ẩm ướt của cô, mặc sức làm loạn trong miệng cô, lấy hết vị ngọt của cô.


Thẳng cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe inh ỏi anh mới chịu thả cô ra.


Đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh rồi, mặt cô đỏ bừng lên, cả người cô vô cùng lúng túng.


“Sau này đừng có mặc kiểu áo len làm lộ mép quần lót mỗi khi ngồi xuống nữa.”


Đường Tâm Nhan hết sức cạn lời: “Đã nói không phải là quần lót rồi mà!” Cô chưa từng gặp người nào cố chấp như này luôn đó!





Chương 439: Giây trước còn thấy anh tình cảm nồng nàn, giây sau đã thấy anh thô lỗ bất lịch sự rồi





Đường Tâm Nhan đúng thật là cạn lời hết chỗ nói luôn: “Đã nói là không phải quần trong rồi mà!” Cô chưa từng gặp người nào cố chấp tới vậy luôn đó!


Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, Mặc Trì Úy cũng không nói gì nữa.


Anh dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài đặt giữa hai chân cô, lúc nào cũng vuốt nhẹ qua lại trên chân cô, sau đó lại di chuyển lên từng chút từng chút một.


Đầu ngón tay của anh mềm mại giống như có luồng điện tê rần khiến cả người cô run lên bần bật.


Sau mấy lần ngăn lại đều không được, cô vừa ngượng ngùng vừa tức giận trừng mắt nhìn anh: “Mặc Trì Úy, đừng làm loạn nữa, tôi còn đang lái xe đấy!”


Mặc Trì Úy cúi xuống cười một tiếng: “Em biết đàn ông sau khi uống rượu sẽ muốn làm gì nhất không?” Chữ “không” cuối cùng vừa tràn đầy sự quyến rũ xấu xa lại vừa uể oải.


Toàn thân Đường Tâm Nhan sắp rã rời hết rồi.


Cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự không thể lái xe được nữa. Gương mặt đỏ bừng, cô hét lên: “Mặc Trì Úy, anh thành thật chút đi!”


Cô vừa nói dứt lời, gương mặt xinh đẹp của cô đã bị anh véo một cái thật mạnh rồi.


Cô đau đến mức hít một hơi, còn chưa kịp nói gì hết thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Anh hơn em 7 tuổi, lại còn là chồng em, vậy mà em lại cứ luôn miệng kêu cả tên cả họ anh?”


“Mặc Trì Úy, Mặc Trì Úy, Mặc Trì Úy——”


Dạo này tâm trạng của cô cứ luôn bị anh làm ảnh hưởng. Có một dạo cô thấy mình không thể ở bên anh được nữa, nên buổi sáng thức dậy thường thấy chiếc gối ướt đẫm nước mắt.


Cô không thích cái cảm giác không thể kiểm soát bản thân mình như vậy. Yêu không được mà ghét cũng không xong. Hai thứ tình cảm đó cứ không ngừng chồng lên nhau, giống như một cái cưa với những chiếc răng cưa sắc nhọn cứa vào lòng cô vậy.


Lúc này, dường như chỉ có chống lại anh mới có thể làm dịu tất cả những tủi thân và dằn vặt trong lòng cô mấy ngày qua được.


Mặc Trì Úy nhìn cô để mặc cho cô hét. Nếu cô gái nhỏ là cô vẫn cứ muốn hét, đôi môi mỏng sẽ nhếch lên như không nhếch, tạo thành một đường cong vừa không biết phải làm sao lại vừa giống như muốn được yêu chiều.


Sau khi cô hét xong, anh mở bình giữ nhiệt để trong xe của cô rồi rót nước vào nắp bình: “Em khát nước không?”


Đường Tâm Nhan mím môi, anh lập tức đưa nước lên bên môi cô.


Uống xong hai hớp nước, cô mới nhìn anh một cái.


Ánh mắt anh nhìn cô sâu thăm thẳm lại đen như mực giống như vũ trụ vô biên, tựa như muốn hút cô vào trong đó vậy.


Trái tim của cô lệch một nhịp không như mong muốn.


“Em cứ lái xe thẳng về tiểu khu em sống đi.”


Cô hơi sững người, hỏi lại theo phản xạ có điều kiện: “Vậy còn anh?”


“Anh bắt xe về.”


“Không sao, tôi đưa anh về trước rồi mới lái xe về cũng được.”


“Em về một mình anh không yên tâm.” Anh sờ cái đầu nhỏ của cô: “Không lẽ em muốn ở cùng với chồng mình thêm một chút nữa à?”


Cô cắn môi dưới: “Còn lâu mới như thế.”


Cuối cùng chiếc xe cũng được lái thẳng đến tầng dưới của tiểu khu mà Đường Tâm Nhan đang sống.


Đậu xe xong rồi Đường Tâm Nhan mới mở cửa xe. Đang chuẩn bị xuống xe thì Mặc Trì Úy đột nhiên nắm lấy tay cô.


Anh nhét thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô.


Cô mở ra xem thì thấy đó là chiếc nhẫn anh đã cầu hôn cô lúc ở trên đảo, chỉ có điều là chiếc nhẫn đã được xâu lại bằng một sợi dây chuyền.


“Nếu như sợ mẹ em thấy thì em đeo lên cổ đi.”


Vành mắt Đường Tâm Nhan phủ một tầng hơi nước, đôi môi run rẩy: “Anh… sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”


Mặc Trì Úy thuận tay bế cô đặt lên đôi chân cường tráng mạnh mẽ của mình, đôi môi mỏng dán lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: “Em là vợ anh, anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai?”


Lúc anh nói những lời này, từng hơi thở cứ truyền vào màng nhĩ của cô, nóng bỏng đến mức khiến cô vừa tê dại vừa trở nên mềm yếu, những đầu ngón tay đặt trên ngực anh cũng cuộn chặt lại.


“Nếu em mà không mang thai thì anh thật sự rất muốn làm em trên xe ngay bây giờ luôn đấy.”


Đường Tâm Nhan: “…”


Một giây trước cô còn thấy anh tình cảm nồng nàn, nhưng một giây sau cô lại chỉ thấy anh thật lưu manh thôi.


“Có phải trong đầu anh cả ngày cả đêm lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện như thế không hả?”





Chương 440: Hòa hảo





“Không phải là suốt ngày trong đầu anh đều nghĩ đến loại chuyện đó không chứ?”


Anh thẳng thắn trả lời: “Nếu như một người phụ nữ không thể đánh thức được dục vọng của người đàn ông, em cảm thấy tốt hay không?”


Đường Tâm Nhan không muốn những lời ngụy biện này của anh: Em phải về rồi.”


“Không làm thì hôn một chút có được không?”


Ngũ quan của anh ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, anh tuấn giống như do chính bậc thầy tự mình điêu khắc, nhìn anh quyến rũ như vậy, tim cô đập nhanh hơn: “Lúc trước chờ đèn xanh đèn đỏ đã hôn rồi.”


“Không đủ.” Anh đưa tay nâng cằm cô lên đưa môi mỏng đến gần.


Toàn bộ hơi thở mát lạnh nam tính của anh tràn vào trong môi cô.


Nụ hôn của anh đến quá mãnh liệt quá bá đạo, cô hoàn toàn không kịp phản ứng, ngay lập tức bị nhấn chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh.


Thân thể hai người dính chặt vào nhau, cô đang ngồi trên đùi anh hiển nhiên cảm nhận được phản ứng mãnh liệt của anh.


“Mặc Trì Úy, anh…”


Cô vô cùng sợ không thỏa mãn được anh thì một ngày nào đó anh sẽ ra ngoài tìm người phụ nữ khác.


Mỗi lần cô ở bên anh, chỉ cần mới hôn nhẹ một chút thôi thì anh sẽ lập tức có phản ứng.


Ở phương diện này thật giống tên nhóc vắt mũi chưa sạch, không hề tương xứng chút nào với bề ngoài anh tuấn lạnh lùng của anh.


Ở trước mặt cô Mặc Trì Úy quả thực không có chút chống cự nào, dục vọng của anh như lũ đã mở cống, không phải anh muốn khống chế thì có thể khống chế.


Rời khỏi môi cô anh khàn khàn giọng nói: “Em xuống xe đi, không thì lát nữa anh sẽ thật sự muốn em ở trong xe đó.”


Đường Tâm Nhan đỏ mặt, từ trên đùi anh đứng lên rời đi.


Sau khi hai người một trước một sau xuống xe, Đường Tâm Nhan khóa cửa xe lại, nhìn vẻ mặt kiềm chế chịu đựng của anh, cô nhíu mi run rẩy nói: “Vậy em… Đi lên trước nha.”


Ánh mắt Mặc Trì Úy âm u chăm chú nhìn cô trầm thấp ừ một tiếng.


Cô đi khỏi anh, anh lấy trong túi ra hộp thuốc với cái bật lửa, sau khi gần như hút xong một điếu thuốc, dục hỏa trong cơ thể mới chậm rãi tiêu tán.


Sau khi Mặc Trì Úy thuê xe rời đi, từ trong một nơi hẻo lánh không đáng chú ý có hai bóng dáng đi đến.


“Tôi nghe ngóng được, ngày mai Đường Tâm Nhan sẽ về nhà với mẹ cô ta, tối nay anh đến sớm chút đi. Cô ta cướp đàn ông với tôi, tôi nhất định sẽ không để cho cô ta sống dễ chịu đâu!”’


“Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ cho anh một khoảng thù lao không nhỏ đâu!”


“Nhớ kỹ, không được lộ thân phận của anh ra ngoài, làm việc nhất định phải chú ý cẩn thận!”


Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: “Tôi làm việc mà cô không yên tâm sao?”


Người phụ nữ nhón chân lên, hôn lên mặt người đàn ông một cái: “Sau khi chuyện thành công, ngoại trừ tiền, còn có thưởng khác nha!”


Bàn tay người đàn ông bóp chặt nơi ngực mềm mại của cô ta: “Cho tôi ngủ à?”


“Tôi theo anh tìm gái đẹp, anh muốn bao nhiêu thì tìm bấy nhiêu.”


Hôm sau.


Sáng sớm thì Đường Tâm Nhan đã tỉnh lại, tối hôm qua là một đêm cô được an tâm ngủ ngon trong những ngày này, đến mơ cũng không mơ.


Nhìn Đường Tâm Nhan tinh thần thoải mái, Liễu Nguyệt đang nấu bữa sáng cười nói: “Nhan Nhan, hôm nay tâm trạng của con không tệ nha!”


“Mẹ à, mẹ lại chọc con rồi.”


“Không có, sao mẹ lại chọc con chứ?” Liễu Nguyệt vịn bả vai Đường Tâm Nhan, trong mắt mang theo áy náy: “Mẹ thật sự hi vọng con mỗi ngày đều có thể mở lòng vui vẻ, mẹ biết bảo con rời khỏi người đàn ông đó con rất đau khổ, nhưng mẹ thực sự không muốn để con ở bên cạnh kẻ thù của chúng ta.”


Đường Tâm Nhan biết rõ mẹ yêu ba bao nhiêu, không cho phép người khác nói ba không tốt, cho dù bây giờ cô có nói, có khả năng mẹ cũng không nghe lọt tai, sẽ còn cảm thấy là cô bị Mặc Trì Úy mê hoặc nữa.


Cô không muốn mẹ sụp đổ tinh thần.


Về phần chuyện cô và Mặc Trì Úy bên nhau lần nữa, vẫn là đợi cho qua quãng thời gian này rồi nói cho bà thì hơn!


 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom