Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441-450
Chương 441: Anh đột nhiên xuất hiện
Quê Liễu Nguyệt cách thành phố An Thành hơi xa, hơn bốn tiếng đi đường, Đường Tâm Nhan đang mang thai nên Liễu Nguyệt không muốn để cho cô lái xe, vậy nên hai người ngồi xe bus trở về.
Tối hôm qua sau khi rời khỏi, Mặc Trì Úy chưa từng liên lạc với Đường Tâm Nhan.
Cô cho rằng ít nhất mấy ngày nay hai người cũng sẽ không liên lạc, lại không nghĩ rằng xe bus chạy được một phần ba, thì cô nghe ở phía sau truyền đến tiếng la hét của một cô gái tuổi còn trẻ: “Oa, chiếc xe thể thao phía sau thật tuyệt mà!”
Liễu Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi ngủ thiếp đi, Đường Tâm Nhan ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nghe giọng nữ phía sau la hét, cô hiếu kì nhìn thoáng qua phía ngoài.
Quả thật ở sau xe bus có chiếc xe Lamborghini thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu, với vẻ ngoài quyến rũ và sang trọng, khả năng vận hành mạnh mẽ, lái trên đường cao tốc đúng là một phong cảnh khiến người khác kinh động.
Chỉ có điều là Đường Tâm Nhan phát hiện, chiếc xe thể thao kia từ đầu đến cuối không nhanh không chậm đi theo phía sau xe bus.
Lấy tốc độ vận hành của xe thể thao, không có khả năng chạy không qua xe bus.
Trong lòng Đường Tâm Nhan không khỏi lộp bộp một tiếng, cô đưa mắt nhìn biển số xe, cũng không phải quen thuộc với cô thì cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tới gần giữa trưa, xe buýt chạy đến đến một khu phục vụ ở nhà cao tốc.
Liễu Nguyệt sợ đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, lúc ra khỏi nhà đã đem theo đồ ăn mình tự làm rồi.
Lúc hai người xuống xe đi đến khu ẩm thực, Đường Tâm Nhan phát hiện chiếc xe thể thao kia cũng ngừng ở khu phục vụ.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn lạnh lùng từ trong xe bước xuống, Đường Tâm Nhan loạng choạng một cái, xém chút ngã do đứng không vững, may mắn Liễu Nguyệt tay mắt lanh lẹ nên đỡ kịp cô.
“Nhan Nhan làm sao vậy?”
Đường Tâm Nhan rủ mắt, đè xuống đáy mắt bối rối trong mắt, lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Lúc ăn cơm, tâm trạng Đường Tâm Nhan hơi mất tập trung.
Lấy điện thoại di động ra, cô lặng lẽ gửi đi một tin nhắn.
“….. Sao anh lại theo đến rồi?”
Đợi một lúc, cũng không thấy anh trả lời.
Đường Tâm Nhan như ngồi trên bàn chông.
“Mẹ, con ăn no rồi, con đi toilet một chút nha.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan chưa ăn được bao nhiêu, Liễu Nguyệt khẽ nhíu mày hỏi: “Có phải là say xe hay không, sao lại ăn ít như vậy chứ?”
Đường Tâm Nhan khoát khoát tay: “Buổi sáng con ăn đủ no rồi nên không đói bụng.”
Đi khỏi khu ăn uống, Đường Tâm Nhan bước nhanh đi đến chỗ chiếc xe thể thao màu đen kia.
Trong xe thể thao không có bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Cô tìm được anh ở khu hút thuốc.
“Sao anh lại đến đây?” Cô hỏi.
Thấy cô đến, gương mặt anh tuấn như điêu khắc của anh lộ rõ vẻ sửng sốt, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một ý cười: “Đi phục vụ công tác.”
Đường Tâm Nhan biểu cảm vẻ không tin tưởng anh: “Rõ ràng là anh đi theo em.” Cô liếc nhìn về phía hành lang, sợ rằng Liễu Nguyệt sẽ tới: “Em đã thề với mẹ là sẽ không làm lành với anh, em sợ bà nhìn thấy chúng ta bên nhau, bà sẽ bị kích thích lần nữa, anh biết mà tình trạng tinh thần của bà ấy mới khá lên, em không muốn bà ấy có chuyện nữa…”
Mặc Trì Úy dập tắt nửa điếu thuốc lá trong tay, gương mặt tuấn tú mang theo nặng nề không hiểu mà nhìn cô: “Thật sự muốn anh đi à?”
“Ừm.”
Anh mím môi mỏng cái gì cũng không nói, bước ra ngoài với đôi chân dài hình giọt nước.
Đường Tâm Nhan kéo cánh tay anh lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Sẽ không giận chứ?”
“Cho là anh giống phụ nữ các em sao, vì động một chút chuyện nhỏ thì đã tức giận?”
Đường Tâm Nhan nhìn bóng lưng cao lớn rời đi của anh, trong đầu chẳng biết tại sao mà buồn bã đau xót.
…
Sau khi xe bus xuất phát một lần nữa, Đường Tâm Nhan không tiếp tục nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen kia nữa.
Xuống xe bus, Đường Tâm Nhan lái chiếc xe về thôn trại.
Nhà ông ngoại bà ngoại ở đầu thôn, vào thôn thì lập tức có thể nhìn thấy.
Gạch xanh ngói than, vẻ ngoài hơi cổ nhưng mà bên trong lại chỉnh tề, không nhuốm một hạt bụi.
Nghe nói mẹ muốn trở về nên bà trưởng thôn dẫn theo mấy bà ở trong thôn đến thay chúng ta quét dọn nhà ở, ga giường đệm chăn đều đổi mới rồi.”
Chương 442: Anh Mặc hiếm có
“Mẹ, đợi chút nữa chúng ta đem quà đến cảm ơn một nhà thôn trưởng nha!”
Liễu Nguyệt gật đầu: “Được.”
Ăn cơm tối xong, Đường Tâm Nhan với Liễu Nguyệt mang theo quà tặng đem từ thành phố An về đi đến nhà trưởng thôn.
Vừa tới cửa nhà trưởng thôn, Đường Tâm Nhan liền thấy chiếc xe màu đen thể thao mà cô đã cho là rời đi kia.
Vốn dĩ trái tim đang an ổn, lập tức nhảy thình thịch không ngừng.
“A, nhà trưởng thôn có khách quý đến à?” Liễu Nguyệt từng là quý bà, đương nhiên nhìn biết chiếc xe sang trọng, loại xe quý giá thế này ở tại thành phố An cũng hiếm thấy chứ đừng nói chi đến vào làng.
Đường Tâm Nhan không biết Mặc Trì Úy đang giở trò quỷ gì, sợ mẹ vào nhà trưởng thôn sẽ nhìn thấy anh, cô vội vàng nói: “Mẹ, lúc nảy con còn ăn chưa no, mẹ theo giúp con về nhà đi, ngày mai chúng ta lại đến nha!”
Liễu Nguyệt vừa định nói chút gì thì trưởng thôn nghe động tĩnh phía bên ngoài bèn đi ra.
Nhìn thấy Liễu Nguyệt với Đường Tâm Nhan, nhiệt tình nghênh đón bọn cô vào nhà.
Đường Tâm Nhan cắn cắn môi, đành phải kiên trì đi theo vào.
“Trưởng thôn, nhà các ông có khách đến sao?”
“A, là một người tốt bụng, gần đây trong làng đánh bắt vụ đông bị lụt, có một chỗ trường tiểu học bị ngập, phòng học của bọn nhỏ cũng bị phá tan, vị kia là người tốt bụng đến quyên tiền ấy mà.”
Đường Tâm Nhan đi đằng sau hai người, nghe được lời nói của trưởng thôn, cô rõ ràng thoải mái thở ra.
Hóa ra là anh đến quyên tiền cho trường học trong thôn.
Đi vào nhà trưởng thôn, Đường Tâm Nhan không nhìn thấy Mặc Trì Úy ở phòng khách, thấy Liễu Nguyệt với trưởng thôn còn có bà trưởng thôn đang nói chuyện phiếm, cô lặng lẽ lui ra.
Tìm một vòng trong sân, đều không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.
“Chị à, có phải là chị đang tìm chú không?” Đột nhiên, một cô nhóc ước chừng khoảng năm sáu tuổi cầm cái kẹo que chạy tới, cười hì hì hỏi Đường Tâm Nhan.
“Chú?”
“Đúng vậy đó, chú vô cùng đẹp trai đó, chú mua cho em que kẹo nè.”
Chắc là Mặc Trì Úy không sai rồi.
“Anh ấy ở đâu?”
“Ở chỗ quầy bán quà vặt trong thôn ấy. Hì hì, Chú ấy bảo em gọi chị qua đó á.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói một tiếng với Liễu Nguyệt thì đi theo sau lưng cô nhóc con nhún nhảy đi đến quầy bán quà vặt.
“Chú ơi, chị đến rồi.”
Nhìn thấy cơ thể người đàn ông lười biếng tựa trên quầy bán quà vặt bên ngoài thôn mà nhả khóc, Đường Tâm Nhan đỏ mặt đi tới.
Cô lấy đi điếu thuốc trên ngón tay thon dài của anh: “Em phát hiện anh càng ngày càng nghiện thuốc rồi đó.”
Anh không có phủ nhận, hạ giọng nói nhỏ ở bên tai cô một câu: “Nhu cầu tình dục không được thỏa mãn, chỉ có thể dựa vào thuốc mà áp chế thôi.”
Khuôn mặt của Đường Tâm Nhan đỏ lên.
Cô nhóc nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ vỗ vỗ tay cười: “Chú thân với chị nha!”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt trừng cô nhóc một chút: “Anh ấy nào có chứ.”
“Ha ha, chị đỏ mặt rồi.”
Mặc Trì Úy nhìn cô nhóc con hồn nhiên rực rỡ, anh chững chạc đàng hoàng hỏi: “Vì sao cô ấy là chị mà tôi lại là chú chứ? Em hẳn phải nên gọi tôi là anh hoặc gọi cô ấy là dì.”
Con gái đều không muốn bị gọi là dì, như thế sẽ giống như có vẻ rất lớn tuổi, Đường Tâm Nhan cũng có tâm lý hệt như thế, cô vểnh môi lên: “Em không muốn đó, em gái nhỏ, em vẫn cứ gọi chị là chị đi.” Nói xong, mắt nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm: “Anh vốn già hơn em mà!”
Cô nhóc xua tay: “Không phải, là bởi vì trong nháy mắt em nhìn thấy chú, nghe nói người đàn ông dáng vẻ như chú đều thích loli, tương lai em lớn lên cũng thành loli, nói không chừng chú sẽ thích em đó!”
Khóe miệng Đường Tâm Nhan giật một cái, cô mặt mày hớn hở nhìn về phía Mặc Trì Úy: “Anh cũng thật là hàng bán chạy mà, cô nhóc nhỏ như vậy cũng bị anh mê hoặc rồi.”
Chương 443: Ngọt ngào
Nhìn thấy Đường Tâm phát ra ánh nắng tươi đẹp đầy sức sống, phát ra nụ cười vui vẻ từ trong lòng, Mặc Trì Úy có chút hoảng hốt.
Có lẽ trong một thời gian tương đối dài, anh không nhìn thấy cô cười như thế này!
Dáng vẻ cô cười lên, mặt mày cong cong, ánh mắt sáng óng ánh, môi hồng răng trắng, trông một thoáng vô cùng xinh đẹp.
Mặc Trì Úy đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương của cô vào lòng bàn tay mình: “Cho nên, em phải quý trọng.”
“Ai nha nha, chú với chị hai người buồn nôn quá, em muốn về nhà.”
Mặc Trì Úy lại mua thêm ít đồ ăn vặt cho cô bé: “Sau khi về nhà đừng nói lung tung.”
“Dạ, biết rồi!”
Sau khi cô nhóc nhảy nhót rời đi, Đường Tâm Nhan nghi ngờ hỏi: “Con bé là con nhà ai vậy?”
“Trưởng thôn.”
Đường Tâm Nhan hơi giận anh: “Anh thật đúng là bắt được tim con gái mà!”
Mặc Trì Úy kéo Đường Tâm Nhan đến bên trong nhà chiêu đãi khách của thôn trại, mặc dù môi trường đơn giản, nhưng nó chiến thắng nhờ vào sự sạch sẽ.
Mặc Trì Úy lấy ra từ hoa quả còn mới đem đến từ thành phố An: “Đều là em thích ăn đó.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Thấy cô thất thần bất động, anh lột một quả quýt: “Không phải em thích ăn cà chua sao? Đây đều là anh cho người đem từ nước ngoài về đó.”
Anh lột một quả đưa tới bên môi cô: “Ăn một chút xem.”
Đường Tâm Nhan không có há mồm, mà là lẳng lặng nhìn dung mạo anh tuấn rõ ràng của anh.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu từ phía sau anh đến, tạo thành một vòng vầng sáng nhàn nhạt ở trên người anh, một thân áo khoác màu đen khiến anh càng cao càng đẹp trai và phong độ hơn.
Thấy trong ánh mắt mờ mịt của cô vịn ra một tầng nước, anh hơi nhíu mày kiếm lại: “Sao vậy, không muốn nhìn thấy anh ở đây à, lát nữa anh sẽ đi.”
Đường Tâm Nhan há mồm, cắn một cái vào miếng quýt giữa ngón tay anh, tiện thể cắn xuống lòng bàn tay anh
Bị cô không nhẹ không nặng khẽ cắn, máu huyết toàn thân anh không được khống chế mà tích tụ xuống dưới bụng dưới.
Nhìn sắc mặt của cô thâm trầm u ám mấy phần.
Rút ngón tay lại, anh khàn khàn nói: “Bà Mặc, em biết em đang làm gì không?”
Cô ăn hết quýt trong miệng, giả thành một dáng vẻ ngây thơ: “Như thế nào?”
Bỗng nhiên anh đến gần cô, mãi đến khi cô thối lui đến bên giường, thân thể ngã ngồi trên giường.
Hai cánh tay anh chống ở hai bên người cô, thân hình cao lớn, cúi người xuống ép đến gần cô.
Anh cúi đầu, cô hơi ngẩng mặt lên.
Ánh mắt của hai người giống như dính nhựa cao su mà dính chung một chỗ.
Anh u ám thâm thúy.
Cô trong veo tươi đẹp.
Trong không khí phảng phất hơi thở ngọt ngào nhàn nhạt tản ra.
Hai người đối mặt, bại tướng dưới tay tự nhiên là cô, vẻ mặt cô mất tự nhiên dịch chuyển ánh mắt, nhấp môi dưới: “Em còn muốn ăn nữa.”
“Ăn cái gì?”
Cô đỏ mặt hơi giận anh: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Gương mặt anh tuấn như tạc của anh đến gần cô, hơi thở nóng ướt phả vào nàng da thịt mềm mại trên mặt cô: “Ăn quýt hay là ăn anh?”
“Quýt.”
Anh đút một vào trong miệng cô.
“Còn ăn không?”
“Ừm.”
Anh lại cho một miếng.
“Còn ăn không?”
“Ăn.”
Loại đối thoại như thế này, cứ kéo mãi đến lúc cô ăn xong toàn bộ quýt.
“Còn muốn ăn không?”
Cô liếm liếm cánh môi: “Ưm, còn muốn ăn.”
Cô vừa dứt lời, môi mỏng của anh liền ép xuống trên môi cô.
“Quýt đã ăn xong, bây giờ, anh cho em ăn.”
Không cho cô cơ hội nói chuyện, anh cạy hàm răng cô ra, tiến quân thần tốc, mút vào lưỡi nhỏ của cô.
Nhìn thấy gương mặt của anh ngày càng gợi cảm sâu sắc dưới ánh đèn, máu huyết trong cơ thể của cô cũng giống như đang chảy nhanh vậy.
Mười ngón tay nhịn không được mà giao nhau, vòng lấy cái cổ của anh.
Chương 444: Ngọt ngào
Tóc gáy anh được cắt tỉa gọn gàng, cứng rắn. Cứng rắn, đâm đâm, ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên, sau đó dùng lực ôm lấy cổ anh.
Gương mặt tuấn tú đến không tìm ra được chút tì vết nào hướng đến gần cô, hô hấp ấm áp phả xuống, khuôn mặt nhỏ của cô từng chút từng chút trở nên đỏ.
Chóp mũi cao thẳng của anh đặt ở bên trên mũi quỳnh của cô, giọng nói trầm thấp oa oa hỏi: “Có được không?”
Hai tay của Đường Tâm Nhan căng thẳng nắm chặt ga giường, trong mắt cũng chỉ có anh tồn tại, trong đầu hoàn toàn không có lý trí.
Tâm trạng hoàn toàn bị anh tác động.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Anh cúi đầu xuống, chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô.
Đôi mi dày cong của cô nhẹ nhàng run rẩy.
Bàn tay của anh tiến vào trong quần áo cô.
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn vào ánh mắt của anh, nụ cười xinh đẹp trên gương mặt mang theo thẹn thùng đỏ ửng.
Anh đè ép cô.
Như tên đã lên dây.
Anh không có vội vã không nhịn nổi, mà hôn lên cánh môi xinh đẹp động lòng người một lần nữa.
Anh chậm rãi cùng cô hòa hợp vào nhau, hai tay cô bám vào bả vai rắn chắc có lực của anh, theo tiết tấu của anh, nhấp nhô, trầm luân.
……
Không biết qua bao lâu, cô mở ra đôi mắt mịt mù đê mê của mình, nhìn người đàn ông gần trong gang tất, trên trán anh phủ kín một tầng mồ hôi, từng giọt thuận theo góc cạnh rõ ràng trên mặt mà nhỏ xuống, ánh mắt của anh thâm thúy nóng rực, mũi của anh cao thẳng xinh đẹp, môi anh mỏng vô cùng gợi cảm… Chồng của cô, càng phát càng có sức hấp dẫn mà.
Môi mỏng của anh dán vào bên tai cô, khàn giọng nói: “Bụng có thoải mái không?”
Anh rất lực chú ý độ, cũng không có đặt thân hình cao lớn ở trên người cô, cô cũng không có cảm giác không thoải mái, ngược lại, cảm giác xấu hổ, hưng phấn với cảm xúc kì lạ kia như thủy triều mãnh liệt nuốt chửng cô.
……
Sau khi kết thúc, cô tràn trề mồ hôi vùi trong ngực anh.
Cánh tay thon dài của anh gối lên cổ cô và những ngón tay dài vòng quanh một sợi tóc thấm ướt mồ hôi bên má cô.
Hai người cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên, nàng mới nhớ đến mình đã rời đi một thời gian tương đối dài.
Mẹ không tìm thấy cô sẽ lo lắng.
Từ trong ngực của Mặc Trì Úy ngồi dậy, cô vội vã xuống giường.
Anh nằm ở trên giường không nhúc nhích, mặc dù cô đưa lưng về phía anh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh như cũ.
“Anh đừng nhìn, xoay qua chỗ khác đi.”
Bây giờ eo của cô đang lớn dần, không còn là bờ eo thon trước kia nữa, anh nhìn thẳng vào cô như thế này khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Đặc biệt là bên cạnh anh chưa từng thiếu gái xinh dáng người gợi cảm, nếu anh anh ghét bỏ cô không có eo thì làm sao bây giờ?
Mặc Trì Úy nghiêng người, một tay chống trên khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô: “Thẹn thùng à?”
“Anh mau quay sang chỗ khác đi mà!”
Bị anh nhìn, cô mặc quần áo cũng không được lưu loát, hai cái tay nhỏ căng thẳng đến có chút phát run.
“Chỗ đó của em anh chưa từng nhìn sao?”
Cô đỏ mặt, không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà càng căng thẳng thì không thể nào cài được nút áo lót bên trong.
Mặc Trì Úy từ trên giường đi đến phía sau cô, cánh tay lớn thon dài lấy áo lót từ trong tay cô giúp cô cài lại.
Lúc lòng bàn tay anh không cẩn thận đụng phải da thịt trên lưng cô, toàn thân cô đều nổi đầy da gà.
Cả người tê dại như chạm vào điện có chút chịu không nổi.
Cô nhanh mặc quần áo vào, quay người, nhìn lại anh, vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì phát hiện anh không có mặc gì cả, nơi đó vẫn còn hùng dũng hiên ngang, mặt cô nóng đến nỗi muốn bốc khói.
Khẽ giậm chân xuống chân, cô chu mỏ nói: “Em đi trước đây.”
“Anh đưa em về, trời tối rồi, một mình em không an toàn đâu.”
Chương 445: Đừng bỏ cuộc
Bên ngoài bầu trời có cơn mưa nhỏ tích tách rơi, thôn trại không thể so với thành thị mà bốn phía đều có đèn đường, bên ngoài tối như mực, một mình cô rời đi quả thật không an toàn chút nào.
Huống chi, cô từng theo mẹ đến lúc còn rất nhỏ nữa, đối với đường xá nơi này cũng chưa quen thuộc lắm, lỡ như lạc đường thì đều không tốt cho cả cô và con.
Không có từ chối ý tốt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm nhan gật gật đầu: “Được, anh nhanh mặc quần áo vào đi.”
Anh không mặc gì đứng ở đó, lại tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, cô thì ngược lại xấu hổ quẫn bách muốn chết.
Sau một loạt tiếng sột soạt, anh đi đến bên cạnh người phụ nữ vẫn luôn quay lưng về phía mình, bàn tay ôm eo cô: “Đi thôi!”
Đường Tâm Nhan đẩy ra bàn tay của anh ra, mi nhỏ khẽ run: “Chờ mấy tháng nữa, eo của em sẽ càng ngày càng thô, anh có ghét bỏ em không?”
Bên cạnh anh chưa từng thiếu người phụ nữ có dáng người gợi cảm nóng bỏng, đến lúc đó cô biến thành một quả cầu, tương phản lớn như vậy, thật sự sợ anh sẽ không thích cô.
Sao Mặc Trì Úy lại nhìn không ra tâm tư của cô chứ, phụ nữ đều thích chưng diện, đương nhiên anh hiểu rõ.
Cô mới hai mươi mốt tuổi, lại ở giai đoạn sự nghiệp đang lên cao, chịu sinh hạ đứa bé này thì anh đã rất cảm kích với yêu thương cô rồi, sao lại chê dáng người cô không tốt chứ?
Huống chi, tay chân cô mảnh mai, cũng không có bởi vì mang thai mà mập ra.
Bụng dần dần lồi lên, cũng có một vẻ đẹp khác.
Anh nhéo nhéo mũi ngọc xinh đẹp của cô, môi mỏng dán vào bên tai cô, khàn khàn nói: “Mấy lần gần đây, so với lần đầu tiên chúng ta làm thì càng có cảm giác hơn.”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt hơi giận anh: “… Không biết xấu hổ.” Anh gián tiếp nói là làm với phụ nữ mang thai có cảm giác mạnh hơn à?
Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cô có ý thẹn đỏ mặt, hầu kết giật giật, nếu không phải tình huống không cho phép, thật đúng là anh muốn đè cô thêm mấy lần nữa.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy ngọn lửa sáng rực ở sâu trong mắt anh, cô vội vàng chuyển dời ánh mắt, không còn dám liếc anh một cái nào nữa.
Trước kia cô còn cảm thấy anh rất thanh tâm quả dục đây này, sau khi kết hôn với cô một đoạn thời gian tương đối dài cũng có thể nhịn dục vọng mà không động vào cô.
Nhưng từ sau khi để anh đạt được, cô phát hiện anh chính là một con sói ăn không biết no!
…….
Một tay anh che dù, một tay nắm lấy tay cô.
Trong đêm tĩnh mịch, cho dù hai người không nói lời nào thì không khí bốn phía cũng tràn ngập ý nghĩ ngọt ngào nhàn nhạt.
Mãi đến cửa nhà ông ngoại, Mặc Trì Úy mới ngừng lại, ánh mắt u tĩnh thâm thúy nhìn cô: “Anh dẫn em đến đây thôi, đợi chút nữa mẹ em thấy được sẽ không vui.”
Anh trông không hề giống một người tủi thân cầu toàn, thế nhưng là vì cô anh lại làm như vậy.
Quả thật cô làm sao không hiểu, nếu không phải cô với mẹ về thôn trại, một tổng giám đốc của tập đoàn lớn như anh làm sao có thể tự mình chạy tới quyên tiền chứ?
Cũng là vì cô.
Cô cắn cắn môi, hốc mắt ê ẩm sưng đến kịch liệt: “Oan ức cho anh rồi… Vậy em, đi vào trước nha.”
Mặc Trì Úy gật đầu: “Đi đi!”
Anh đưa dù cho cô, cô lắc đầu: “Không xa đâu, không sao mà.”
Gương mặt anh tuấn của anh trầm xuống, ánh mắt mạnh mẽ, cấm nói chen vào: “Em là người có thai, sao có thể gặp mưa chứ?”
“Nhưng mà anh…”
“Anh là một người đàn ông, hứng chút mưa cũng không sao.”
Đường Tâm Nhan không muốn làm anh lo lắng nên tiếp nhận dù, cô dịu dàng nói: “Vậy em đi vào đây!”
Mặc Trì Úy trầm thấp ừ một tiếng.
Cô đi về phía trước hai bước, cuối cùng là nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái.
Bên trong mắt hạnh sáng trong veo hiện lên một tia không nỡ.
Anh nhìn cô, đường nét góc cạnh mềm mại, sải bước đi đến gót chân cô: “Đừng bỏ cuộc, về thành phố An rồi anh sẽ đón mẹ con em về chỗ của anh.”
Chương 446: Đêm kinh hoàng
Đường Tâm Nhan biết chắc chắn mẹ sẽ không ở trong nhà Mặc Trì Úy, nhưng mấy câu nói của Mặc Trì Úy vẫn làm cô cảm động không thôi.
Hốc mắt nổi lên đỏ ửng, nàng nhẹ gật đầu với anh: “Cảm ơn anh…”
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên anh cúi người, giam cầm bờ môi của cô.
Hơi thở mát lạnh nam tính xông vào mũi của cô, trong lòng của cô lập tức như có con nai con chạy loạn.
Anh tiến quân thần tốc, dần dần sâu hơn, hôn đến ôn nhu lại cuồng dã.
Lòng của cô loạn thành một mối.
Hôn đến gió xuân mưa phùn như thế, làm cho cô không kháng cự được, lưỡi phấn bị anh lúc nhẹ lúc nặng mút lấy, trong không khí nương theo âm thanh của mấy giọt mưa còn có gợn sóng ngọt ngào do môi lưỡi quấn giao dập dờn của cô và anh.
Mãi đến khi giọng Liễu Nguyệt gọi Đường Tâm Nhan truyền đến.
Mặc Trì Úy chủ động rời khỏi môi của Đường Tâm Nhan, hôn một cái vào má nóng bỏng như tỏa ra hương thơm của cô, khàn khàn trầm thấp nói: “Đi vào đi!”
Đường Tâm Nhan gật gật đầu: “Trên đường trở về anh cẩn thận một chút.”
“Được rồi.”
Đường Tâm Nhan che dù đi vào sân, Liễu Nguyệt từ trong nhà đi ra, vừa mới tia sáng không rõ lắm nên bà không xác định Đường Tâm Nhan một mình trở về hay là có khác người đưa cô về.
Đường Tâm Nhan sợ Liễu Nguyệt nhìn ra sự khác thường của cô nên dùng sức mấp máy môi còn hơi xốp giòn, tê dại dịu dàng nói: “Mẹ, mưa đó, sao mẹ ra đây làm gì?” Cô nhanh chóng đem dù chuyển qua đỉnh đầu mẹ.
Liễu Nguyệt không biến sắc nhìn ngoài sân một chút, phát hiện ngoại trừ thanh âm cành lá chập chờn, không có động tĩnh khác, bà mới nói với Đường Tâm Nhan: “Đêm hôm khuya khoắt một mình con chạy loạn trong thôn này làm gì chứ? Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Mẹ, đã nhiều năm rồi con chưa trở về nên hiếu kì mà, hơn nữa không phải con đã bình an trở về rồi sao?”
Liễu Nguyệt nhận lấy dù từ trong tay Đường Tâm nhanh, che lên đỉnh đầu hai người: “Mẹ nấu nước nóng, tắm một cái rồi đi ngủ sớm một chút đi!”
“Vâng.”
…….
Mặc Trì Úy đứng sau một gốc cổ thụ tráng kiện, mãi đến khi Đường Tâm Nhan vào nhà anh mới từ sau cây đi ra.
Mưa dần dần lớn lên, anh cũng không có rời đi ngay.
Thân thể cao lớn tựa ở cành cây, mắt tĩnh mịch lẳng lặng chăm chú vào căn nhà tường xanh mái ngói có hơi cổ.
Ước chừng đứng sáu bảy phút, toàn thân anh bị dính nước mưa ướt đẫm, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, trong nhà truyền đến một tiếng kêu sợ bén nhọn.
Mày kiếm của Mặc Trì Úy run lên.
Là tiếng kêu của Đường Tâm Nhan.
Anh nhanh chóng bước đến chạy vào trong sân.
…
Đường Tâm Nhan với Liễu Nguyệt rửa mặt xong, hai người về tới phòng.
Bởi vì trong thôn, ban đêm Đường Tâm Nhan không dám ngủ một mình, nên bảo Liễu Nguyệt ở cùng mình.
Hai người đi vào phòng đóng cửa lại, Liễu Nguyệt vén chăn lên, đột nhiên xuất hiện vô số rắn từ trên giường bò ra.
Sau khi thành phố An bước vào mùa đông, bình thường không nhìn thấy rắn, nhưng bên dưới chăn lại ẩn giấu rắn như vậy, chắc chắn là có người đem từ nơi khác mà bỏ vào.
Đây đều là rắn có độc.
Nanh vuốt của bọn chúng xì xì kêu, quỷ dị nhìn chằm chằm dọa Liễu Nguyệt sắc mặt trắng bệch.
Đường Tâm Nhan đang đứng trước tủ bôi kem dưỡng ẩm cho bà bầu, nghe được tiếng kêu không bình thường, đưa mắt nhìn về nơi Liễu Nguyệt đang đứng.
Nhìn thấy những con rắn đang bò trên giường xuống, kem dưỡng ẩm trong tay Đường Tâm Nhan rơi trên mặt đất, bị dọa đến hoảng sợ mà hét to một tiếng.
“Mẹ, chạy nhanh lên.”
Cô với mẹ giống nhau, sợ nhất loại động vật thân mềm máu lạnh này.
Liễu Nguyệt kịp phản ứng, cùng Đường Tâm Nhan chạy về phía cửa.
Nhưng mà, vượt qua dự liệu của bọn họ, cửa bị người khác khóa trái ở bên ngoài.
Chương 447: Xảy ra chuyện (1)
Cửa bị khóa trái, bất luận Đường Tâm Nhan dùng nhiều sức thế nào cũng đều mở không ra.
Từ trên giường bò xuống vô số rắn, dường như thấy được đồ ăn nên tranh nhau chen lấn, hung thần ác sát bò về phía bọn họ.
Liễu Nguyệt bảo vệ Đường Tâm Nhan ở sau lưng, sắc mặt hai người đều hiện ra một mảnh màu xám trắng, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.
Điện thoại Đường Tâm Nhan bỏ trong hộc tủ, nơi đó đã bị mấy con rắn công chiếm, cô không dám đi qua, cho nên đến điện thoại cầu cứu cô cũng không làm được.
Cô chỉ có thể hét lên không ngừng, không ngừng hô hào cứu mạng.
Hi vọng hàng xóm ở gần đó có thể nghe được tiếng kêu cứu mà tới cứu các cô.
“Tâm Nhan, mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ, đừng sợ ……” Liễu Nguyệt bị dọa đến hai chân phát run, nhưng ở trước mặt con, bà cũng không lùi bước chút nào, dũng cảm bảo hộ Đường Tâm Nhan ở sau lưng.
Đường Tâm Nhan nhìn con rắn không ngừng le lưỡi, mở ra miệng lớn đỏ lòm, cả người cô chấn động không chịu nổi.
Cho dù rất sợ hãi, cô vẫn đang không ngừng kêu cứu.
Cho tới bây giờ cũng không biết, Tử thần cách các cô gần như vậy.
Không bao lâu, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói trầm thấp lo lắng của Mặc Trì Úy: “Tâm Nhan, sao vậy?”
Nghe được giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh có thể bị mẹ phát hiện hay không, bây giờ quan trọng nhất vẫn là giữ mạng.
“Trì Úy, trong phòng có rất nhiều rắn, bọn chúng đang bò đến chỗ của em với mẹ, cửa phòng bị khóa trái rồi.” Đôi môi tái nhợt của cô run rẩy nói.
Dường như cô vừa dứt lời Mặc Trì Úy liền trầm ổn tỉnh táo trả lời: “Dẫn mẹ đứng sang bên tường, bây giờ anh đá cửa.”
Đường Tâm Nhan vội vàng kéo Liễu Nguyệt đứng sang một bên, cô run rẩy giọng nói với Mặc Trì Úy ở bên ngoài: “Được.”
Tâm trạng Đường Tâm Nhan đều ở trên người Mặc Trì Úy sắp đá cửa, cô không có chú ý tới, có một con rắn đột nhiên nhào đến phía cô.
Liễu Nguyệt thấy thế bà không chút suy nghĩ, trực tiếp bảo vệ Đường Tâm Nhan sau người.
Cánh tay của bà bị rắn hung hăng cắn một cái.
Nghe được một tiếng kêu đau, đồng tử Đường Tâm Nhan mở to, nhìn thấy con rắn kia cắn lên tay Liễu Nguyệt, cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà sau tiếng thét chói tai vang lên, một phát bắt được con rắn kia, dùng sức hất ra.
Sợ hãi nước mắt ào ào không ngừng rơi.
Lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, cửa phòng bị Mặc Trì Úy dùng sức đá văng.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ôm Liễu Nguyệt ngồi dưới đất, lệ rơi đầy mặt, Mặc Trì Úy từ bên hông móc ra cây súng, tiêu âm, đùng đùng đùng, bắn chết mấy con rắn đang bò đến bên cạnh các cô.
Trong phòng có quá nhiều rắn, anh cũng không có nhiều đạn như vậy để bắn chết chúng nó, thấy Liễu Nguyệt bị thương, anh sải bước đi tới, ôm bà lên.
“Tâm Nhan, mau rời khỏi căn phòng này thôi.”
Đường Tâm Nhan biết lúc này không thể cản trở, chỉ là đùi hai người như nhũn ra, nhưng cô vẫn là nhanh đứng từ dưới đất lên, đi theo anh cùng đi ra khỏi nhà.
Mặc Trì Úy bảo Đường Tâm Nhan đóng cửa nhà lại, phòng ngừa những con rắn còn chưa chết kia lại bò ra.
Một nhà trưởng thôn cách rất gần nơi này, nghe được tiếng kêu cứu, một nhà ba người vội vã chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Liễu Nguyệt suy yếu nằm trên lưng Mặc Trì Úy, con người của trưởng thôn co rụt lại: “Chuyện này…”
Mặc Trì Úy đặt Liễu Nguyệt xuống ghết, anh rút ra chủy thủ tùy ý mang theo, cắt quần áo trên tay Liễu Nguyệt ra, tìm tới nơi bà bị rắn cắn.
So với những người khác bối rối với luống cuống, Mặc Trì Úy vô cùng trấn định tỉnh táo, anh dùng mũi dao cắt hình chữ thập ở chỗ Liễu Nguyệt bị thương, sau đó dùng hai tay dùng sức ép nọc độc ra.
Chương 448 : Tai Nạn (2)
“Tâm Nhan, mau gọi xe cứu thương.” Mặc Trì Úy một bên nặn bớt nọc độc trên cánh tay Liễu Nguyệt, một bên trầm giọng phân phó Đường Tâm Nhan.
Điện thoại ở trong phòng Đường Tâm Nhan, cô đương nhiên không dám chạy vào lấy.
Vừa định đến lấy điện thoại của Mặc Trì Úy thì giọng nói của trưởng thôn liền truyền đến: “Anh Úy, đường núi không dễ đi, theo ý chú, cháu nên lấy xe chở Liễu Nguyệt đến bệnh viện.”
Mặc Trì Úy gật đầu: “Được.”
Nặn xong nọc độc, Mặc Trì Úy tìm một miếng vải, dùng sức buộc vào cánh tay đang bị thương của Liễu Nguyệt.
“Thôn trưởng, chú ở chỗ này giúp cháu chăm sóc mẹ con họ, cháu đi lấy xe.”
“Không thành vấn đề, cháu mau mau đi.”
Mặc Trì Úy vừa đi tới cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen lướt ngang qua, anh vội vàng rút súng ra: “Ai?”
Bóng đen kia đeo khẩu trang, thấy Mặc Trì Úy phát hiện ra anh, anh vội vàng né người chạy về phía nhà bên cạnh.
Mặc Trì Úy lạnh lùng đuổi theo.
Vợ trưởng thôn dắt con gái đi vệ sinh ở một bên bên hông nhà cho tiện, cô bé giải quyết xong, quay qua nói với vợ trưởng thôn: “Mẹ, chúng ta mau vào thăm chị ấy đi…”
Cô bé chưa nói xong, bỗng nhiên một người bận đồ đến tấn công vợ trưởng thôn, sau gáy vợ trưởng thôn bị đánh một cái, trước mắt đột ngột tối đen, ngất xỉu
Cô bé sợ tới mức thét một tiếng chói tai, ngay sau đó miệng đã bị bịt lại, ngay cả cơ thể cũng bị người đó ẵm lên.
Khi Mặc Trì Úy đuổi kịp, liền nhìn thấy vợ trưởng thôn bị đánh ngất xỉu,còn cô bé đã bị mang đi.
”Thả con bé ra!”
Tên mặc đồ đen cười lạnh lùng, dùng dao găm sắc bén đặt lên cổ bé gái: “Nếu anh nổ súng, tôi sẽ giết con bé.”
Cô bé sợ tới mức nước mắt chảy xuống: “Chú ơi, cháu không muốn chết, chú đừng nổ súng, cháu rất sợ, cứu cháu, cứu cháu…”
“Chú ơi, chú mau gọi chị gái đến để cứu cháu…”
Mặc Trì Úy nheo mắt, vẻ mặt sắc bén lạnh lùng,
“Ai sai anh tới đây? Uy hiếp một cô bé làm gì chứ? Tôi bỏ súng xuống còn anh thả con bé ra!”
Mặc Trì Úy nhìn bé gái sợ tới mức sắp ngất xỉu, anh bỏ súng xuống, sắc mặt trầm lạnh lui về phía sau. Sau khi thấy Mặc Trì Úy lui về một khoảng cách nhất định, tên mặc đồ đen đó nhanh chóng ôm lấy bé gái chạy vào trong thôn. Mặc Trì Úy trở về nhà, ném chìa khóa xe cho Đường Tâm Nhan
“Em đưa mẹ đến bệnh viện.”
Đường Tâm Nhan: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh phải giải quyết chuyện này, em đưa mẹ đến bệnh viện trước. Trưởng thôn, vợ chú đang bị ngất xỉu ở phía Đông ngôi nhà, mau đem thím ấy về.”
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan và trưởng thôn nhìn nhau kinh ngạc.
Phải mất vài giây sau hai người mới bình thường trở lại.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Thôn trưởng tỏ vẻ bối rối: “Chú đi xem vợ chú trước, rắn trong phòng hẳn là nhất thời sẽ không ra được, cháu mau lái xe tới đi.”
Đường Tâm Nhan nhặt chìa khóa xe lên, nhìn Liễu Nguyệt đã ngất xỉu, sắc mặt cô tái nhợt gật gật đầu: “Dạ.”
…
Tên mặc đồ đen đó thấy Mặc Trì Úy đuổi theo anh không buông tha, anh ta bắt bé gái đến một bờ sông chảy xiết.
Ngôi làng gần đây đã chịu lũ lụt lớn nhất trong một thế kỷ qua, đất đắp đê lỏng lẻo, nếu không cẩn thận, sẽ rơi xuống dòng sông đang chảy xiết kia.
Mưa càng lúc càng lớn, cô bé sợ tới mức khóc thét.
Chương 449: Tai nạn (3)
Tên mặc đồ đen đó nhìn ra được, Mặc Trì Úy sẽ không bỏ rơi cô bé trong lòng anh ta .
Bây giờ nếu anh ta muốn sống sót, cũng chỉ có thể bắt cô bé này làm con tin.
“Tôi có thể không giết con bé, nhưng anh phải để cho tôi đi!”
Mặc Trì Úy híp mắt lạnh lẽo: “Ai sai anh thả rắn?” Bóng đen cười lạnh không nói gì.
Mặc Trì Úy biết hiện tại không hỏi được cái gì, anh liền không hỏi nữa. Ưu tiên hàng đầu là giải cứu cô bé khỏi tay anh ta.
“Được, anh thả con bé ra, tôi để anh đi, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, không đuổi theo nữa.”
Chỉ vừa mới đụng măt, kẻ lạ mặt này cảm giác được Mặc Trì Úy lợi hại, nếu tiếp tục đuổi theo như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ rơi vào trong tay anh ta.
“Anh ném súng qua cho tôi!”
Tên mặc đồ đen lạnh lùng nói.
Môi mỏng của Mặc Trì Úy mím chặt thành đường thẳng, kẻ đó không cho anh cơ hội nói chuyện, lần thứ hai quát: “Tôi đếm đến ba, nếu không ném tới, tôi liền giết con bé!”
“Không, chú ơi, cứu cháu, cứu cháu,…” Mặc Trì Úy ánh mắt lạnh lùng gật đầu,
“Được, tôi đưa súng cho anh.”Nói xong, hắn ném súng đến trước mặt tên bận đồ đen.
Tên mặc đồ đen khom lưng nhặt súng lên, anh ta cười ha ha: “Tôi còn tưởng anh thông minh lắm, súng ở trong tay tôi, tôi còn sợ anh cái gì? Bây giờ tôi sẽ đưa hai người lên tây thiên!”
Anh ta vốn tưởng rằng chỉ cần một viên đạn sẽ giết chết được Mặc Trì Úy, không ngờ trong súng ngay cả một viên đạn cũng không có.
Tên mặc đồ đen tức giận ném súng đi, một lần nữa cầm lấy dao găm. Mặc Trì Úy nhanh tay nhặt lên một viên đá từ mặt đất, ném chính xác vào cổ tay của kẻ kia.
Con dao găm rơi xuống đất.
Tên mặc đồ đen thấy vậy lại một lần nữa bắt lấy bé gái.
Cô bé thấy anh ta không có dao găm trong tay, liền cúi đầu, hung hăng cắn vào cánh tay anh ta.
Cả người anh ta lùi về phía sau hai bước, không cẩn thận, giẫm lên bùn đất lỏng lẻo, cả người cùng cô bé ngã xuống dòng sông đang chảy xiết.
Mặc Trì Úy bay tới, nhưng vẫn chậm một bước.
Cô bé bị người đàn ông mặc đồ đen cùng rơi xuống sông.
Mặc Trì Úy gần như không do dự, cởi áo khoác và giày nhảy xuống sông.
Nếu dòng sông bình thường, không chảy xiết, đừng nói là cứu một người, cứu mười người anh còn cứu được
Nhưng bây giờ nước dâng lên, dòng nước chảy xiết như vậy, lại còn cứu cô bé từ trong tay tên mặc đồ đen kia, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Mặc dù anh đã từng trải qua rừng nguyên sinh, súng đạn, mưa máu, nhưng dù sau anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng không phải thần thánh, có thể trực tiếp đối mặt với thời tiết xấu, dòng sông chảy xiết như vậy.
…
Đường Tâm Nhan lái xe đưa Liễu Nguyệt vào bệnh viện thị trấn, cô mượn điện thoại di động của y tá, gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Nhưng lại không liên lạc được, buộc phải tắt máy.
Trong lòng Đường Tâm Nhan chợt có một dự cảm xấu.
Rắn trên giường nhất định có người cố ý thả ra, nói cách khác có người muốn cô và mẹ cô chết.
Sau khi cô và mẹ vào phòng, cánh cửa bị khóa trái, chẳng lẽ có người trốn trong phòng từ trước sao?
Mặc Trì Úy có phát hiện ra tung tích của người kia hay không? Còn con gái của trưởng thôn, vô duyên vô cớ lại mất tích, có lẽ nào liên quan đến người kia?
Đường Tâm Nhan càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng run rẩy.
Linh cảm bất an trong người cô càng lúc càng mãnh liệt.
Bệnh viện tiêm huyết thanh cho Liễu Nguyệt, Đường Tâm Nhan lo lắng cho mẹ, nhưng cũng lo cho Mặc Trì Úy, mỗi giây mỗi phút trôi qua đối với cô mà nói đó là một sự dày vò.
Liễu Nguyệt từ trong hôn mê dần tỉnh lại, nhìn Đường Tâm Nhan đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, nhớ lại chuyện xảy ra khi nãy, đôi môi tái nhượt run lên, :”Nhan Nhan…” ệch, nhớ lại chuyện xảy ra khi nãy, đôi môi tái nhợt run lên, :”Nhan Nhan…”
Chương 450: Sợ không được gặp anh hơn cả chết
Đường Tâm Nhan đang nhớ đến Mặc Trì Úy, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của mẹ cô, cô kinh ngạc, lấy lại tinh thần, vẻ mặt nhợt nhạt nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không, để con đi gọi bác sĩ.
Liễu Nguyệt nhớ rõ sau khi bà bị rắn cắn, Mặc Trì Úy cõng bà ra ngoài, còn kịp thời giúp bà loại bỏ nọc độc, bà mở to mắt nhìn xung quanh.
Thấy trong phòng bệnh chỉ có một mình Đường Tâm Nhan, vẻ mặt bà rối rắm hỏi: “Cậu ấy đâu?”
Trong lòng Đường Tâm Nhan phiền muộn vì nhớ Mặc Trì Úy nên phản ứng có chút chậm chạp hơn thường ngày: “Hả? Cậu ấy nào?”
Liễu Nguyệt khẩn trương mím chặt môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Con đừng có mà đánh trống lảng với mẹ, người mẹ nói là Mặc Trì Úy ấy.”
Đường Tâm Nhan biết chuyện Mặc Úy đi đến thôn trại, không thể lừa được mẹ mình, cô cũng không muốn tiếp tục giấu giếm, khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vẫn còn ở trong thôn.”
“Mẹ, tối nay may mà có anh ấy, nếu không cả con và mẹ đều bị rắn cắn chết.”
Liễu Nguyệt nhớ tới Mặc Trì Úy đột nhiên xuất hiện, cứu bà và Đường Tâm Nhan, bà nhắm mắt lại: “Con cho rằng, cậu ta cứu mẹ thì mẹ sẽ tha thứ hết những hành động trước kia của cậu ta sao?”
“Mẹ, không có anh ấy, thì không chỉ mẹ và con bị rắn độc cắn chết mà ngay cả đứa bé trong bụng con cũng bị liên lụy.” Đường Tâm Nhan không biết tình hình của Mặc Trì Úy như thế nào, có xảy ra chuyện gì không, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cảm xúc cũng trở nên yếu đuối, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt đong đầy: “Mẹ. mẹ còn muốn anh ấy làm gì nữa? Anh ấy thật sự rất tốt với con, con cũng yêu anh ấy, nếu con không rời khỏi anh ấy có phải mẹ sẽ tách con và anh ấy ra cho bằng được không? Mẹ, tối nay xảy ra chuyện này, con còn tưởng rằng mình sẽ bị rắn cắn chết, con thật sự rất sợ hãi.”
“Cũng không phải là con sợ chết, mà con sợ không thể gặp anh ấy nữa. Mẹ, đối với con mà nói, thì việc không thể gặp anh ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết, con thừa nhận mình vô dụng, bởi vì con quá yêu anh ấy rồi!”
Đường Tâm Nhan không thể khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt chảy xuống như đê vỡ: “Con biết mẹ hận anh ấy, không thể tha thứ cho anh ấy, bởi vì mẹ nghĩ anh ấy hại chết người mà mẹ yêu nhất.
“Con cũng từng có cảm giác giống mẹ, nhưng mẹ à, mặc dù vào lúc con hận anh ấy nhất, con cũng không thể kiềm chế tình yêu dành cho anh ấy.”
“Mẹ là mẹ con, là người thân yêu nhất của con, con không biết nên làm thế nào để có thể khôi phục quan hệ giữa hai người, cả hai người đối với con đều quan trọng như nhau!” Mẹ sẵn sàng che chở cho cô, cam tâm tình nguyện bị rắn độc cắn, cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu mẹ dành cho cô lớn đến nhường nào.
Từ bỏ bất kỳ ai trong số họ, đối với cô mà nói đều là sống không bằng chết, cô không thể làm được.
Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan khóc không ra hơi, bà nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mẹ có nói sẽ bắt con cả đời này không được ở bên cạnh cậu ta sao?”
Đường Tâm Nhan trợn to mắt, đôi mi dài vẫn còn vương nước mắt, khiến người ta nhìn vào vô cùng thương tiếc: “Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ?”
Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan một cái: “Còn có thể nói gì nữa, con cháu đều có phúc phận của con cháu, con lớn rồi, mẹ không thể quản được. Có điều, mẹ có một câu nói, tuy rằng cậu ta cứu mẹ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn mẹ chưa thể tha thứ cho cậu ta ngay được. Nếu con muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với cậu ta thì con dọn qua sống với cậu ta đi, mẹ sống một mình cũng được.”
“Mẹ…”
“Được rồi, lau nước mắt đi, tưởng rằng mình vẫn còn là trẻ con sao?”
Đường Tâm Nhan lau nước mắt, đôi mắt ửng đỏ nhìn Liễu Nguyệt: “Mẹ, mẹ không bắt con phải ly hôn với anh ấy nữa?”
Quê Liễu Nguyệt cách thành phố An Thành hơi xa, hơn bốn tiếng đi đường, Đường Tâm Nhan đang mang thai nên Liễu Nguyệt không muốn để cho cô lái xe, vậy nên hai người ngồi xe bus trở về.
Tối hôm qua sau khi rời khỏi, Mặc Trì Úy chưa từng liên lạc với Đường Tâm Nhan.
Cô cho rằng ít nhất mấy ngày nay hai người cũng sẽ không liên lạc, lại không nghĩ rằng xe bus chạy được một phần ba, thì cô nghe ở phía sau truyền đến tiếng la hét của một cô gái tuổi còn trẻ: “Oa, chiếc xe thể thao phía sau thật tuyệt mà!”
Liễu Nguyệt tựa lưng vào ghế ngồi ngủ thiếp đi, Đường Tâm Nhan ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nghe giọng nữ phía sau la hét, cô hiếu kì nhìn thoáng qua phía ngoài.
Quả thật ở sau xe bus có chiếc xe Lamborghini thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu, với vẻ ngoài quyến rũ và sang trọng, khả năng vận hành mạnh mẽ, lái trên đường cao tốc đúng là một phong cảnh khiến người khác kinh động.
Chỉ có điều là Đường Tâm Nhan phát hiện, chiếc xe thể thao kia từ đầu đến cuối không nhanh không chậm đi theo phía sau xe bus.
Lấy tốc độ vận hành của xe thể thao, không có khả năng chạy không qua xe bus.
Trong lòng Đường Tâm Nhan không khỏi lộp bộp một tiếng, cô đưa mắt nhìn biển số xe, cũng không phải quen thuộc với cô thì cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tới gần giữa trưa, xe buýt chạy đến đến một khu phục vụ ở nhà cao tốc.
Liễu Nguyệt sợ đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, lúc ra khỏi nhà đã đem theo đồ ăn mình tự làm rồi.
Lúc hai người xuống xe đi đến khu ẩm thực, Đường Tâm Nhan phát hiện chiếc xe thể thao kia cũng ngừng ở khu phục vụ.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn lạnh lùng từ trong xe bước xuống, Đường Tâm Nhan loạng choạng một cái, xém chút ngã do đứng không vững, may mắn Liễu Nguyệt tay mắt lanh lẹ nên đỡ kịp cô.
“Nhan Nhan làm sao vậy?”
Đường Tâm Nhan rủ mắt, đè xuống đáy mắt bối rối trong mắt, lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Lúc ăn cơm, tâm trạng Đường Tâm Nhan hơi mất tập trung.
Lấy điện thoại di động ra, cô lặng lẽ gửi đi một tin nhắn.
“….. Sao anh lại theo đến rồi?”
Đợi một lúc, cũng không thấy anh trả lời.
Đường Tâm Nhan như ngồi trên bàn chông.
“Mẹ, con ăn no rồi, con đi toilet một chút nha.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan chưa ăn được bao nhiêu, Liễu Nguyệt khẽ nhíu mày hỏi: “Có phải là say xe hay không, sao lại ăn ít như vậy chứ?”
Đường Tâm Nhan khoát khoát tay: “Buổi sáng con ăn đủ no rồi nên không đói bụng.”
Đi khỏi khu ăn uống, Đường Tâm Nhan bước nhanh đi đến chỗ chiếc xe thể thao màu đen kia.
Trong xe thể thao không có bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Cô tìm được anh ở khu hút thuốc.
“Sao anh lại đến đây?” Cô hỏi.
Thấy cô đến, gương mặt anh tuấn như điêu khắc của anh lộ rõ vẻ sửng sốt, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một ý cười: “Đi phục vụ công tác.”
Đường Tâm Nhan biểu cảm vẻ không tin tưởng anh: “Rõ ràng là anh đi theo em.” Cô liếc nhìn về phía hành lang, sợ rằng Liễu Nguyệt sẽ tới: “Em đã thề với mẹ là sẽ không làm lành với anh, em sợ bà nhìn thấy chúng ta bên nhau, bà sẽ bị kích thích lần nữa, anh biết mà tình trạng tinh thần của bà ấy mới khá lên, em không muốn bà ấy có chuyện nữa…”
Mặc Trì Úy dập tắt nửa điếu thuốc lá trong tay, gương mặt tuấn tú mang theo nặng nề không hiểu mà nhìn cô: “Thật sự muốn anh đi à?”
“Ừm.”
Anh mím môi mỏng cái gì cũng không nói, bước ra ngoài với đôi chân dài hình giọt nước.
Đường Tâm Nhan kéo cánh tay anh lại, ánh mắt phức tạp nhìn anh: “Sẽ không giận chứ?”
“Cho là anh giống phụ nữ các em sao, vì động một chút chuyện nhỏ thì đã tức giận?”
Đường Tâm Nhan nhìn bóng lưng cao lớn rời đi của anh, trong đầu chẳng biết tại sao mà buồn bã đau xót.
…
Sau khi xe bus xuất phát một lần nữa, Đường Tâm Nhan không tiếp tục nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen kia nữa.
Xuống xe bus, Đường Tâm Nhan lái chiếc xe về thôn trại.
Nhà ông ngoại bà ngoại ở đầu thôn, vào thôn thì lập tức có thể nhìn thấy.
Gạch xanh ngói than, vẻ ngoài hơi cổ nhưng mà bên trong lại chỉnh tề, không nhuốm một hạt bụi.
Nghe nói mẹ muốn trở về nên bà trưởng thôn dẫn theo mấy bà ở trong thôn đến thay chúng ta quét dọn nhà ở, ga giường đệm chăn đều đổi mới rồi.”
Chương 442: Anh Mặc hiếm có
“Mẹ, đợi chút nữa chúng ta đem quà đến cảm ơn một nhà thôn trưởng nha!”
Liễu Nguyệt gật đầu: “Được.”
Ăn cơm tối xong, Đường Tâm Nhan với Liễu Nguyệt mang theo quà tặng đem từ thành phố An về đi đến nhà trưởng thôn.
Vừa tới cửa nhà trưởng thôn, Đường Tâm Nhan liền thấy chiếc xe màu đen thể thao mà cô đã cho là rời đi kia.
Vốn dĩ trái tim đang an ổn, lập tức nhảy thình thịch không ngừng.
“A, nhà trưởng thôn có khách quý đến à?” Liễu Nguyệt từng là quý bà, đương nhiên nhìn biết chiếc xe sang trọng, loại xe quý giá thế này ở tại thành phố An cũng hiếm thấy chứ đừng nói chi đến vào làng.
Đường Tâm Nhan không biết Mặc Trì Úy đang giở trò quỷ gì, sợ mẹ vào nhà trưởng thôn sẽ nhìn thấy anh, cô vội vàng nói: “Mẹ, lúc nảy con còn ăn chưa no, mẹ theo giúp con về nhà đi, ngày mai chúng ta lại đến nha!”
Liễu Nguyệt vừa định nói chút gì thì trưởng thôn nghe động tĩnh phía bên ngoài bèn đi ra.
Nhìn thấy Liễu Nguyệt với Đường Tâm Nhan, nhiệt tình nghênh đón bọn cô vào nhà.
Đường Tâm Nhan cắn cắn môi, đành phải kiên trì đi theo vào.
“Trưởng thôn, nhà các ông có khách đến sao?”
“A, là một người tốt bụng, gần đây trong làng đánh bắt vụ đông bị lụt, có một chỗ trường tiểu học bị ngập, phòng học của bọn nhỏ cũng bị phá tan, vị kia là người tốt bụng đến quyên tiền ấy mà.”
Đường Tâm Nhan đi đằng sau hai người, nghe được lời nói của trưởng thôn, cô rõ ràng thoải mái thở ra.
Hóa ra là anh đến quyên tiền cho trường học trong thôn.
Đi vào nhà trưởng thôn, Đường Tâm Nhan không nhìn thấy Mặc Trì Úy ở phòng khách, thấy Liễu Nguyệt với trưởng thôn còn có bà trưởng thôn đang nói chuyện phiếm, cô lặng lẽ lui ra.
Tìm một vòng trong sân, đều không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy.
“Chị à, có phải là chị đang tìm chú không?” Đột nhiên, một cô nhóc ước chừng khoảng năm sáu tuổi cầm cái kẹo que chạy tới, cười hì hì hỏi Đường Tâm Nhan.
“Chú?”
“Đúng vậy đó, chú vô cùng đẹp trai đó, chú mua cho em que kẹo nè.”
Chắc là Mặc Trì Úy không sai rồi.
“Anh ấy ở đâu?”
“Ở chỗ quầy bán quà vặt trong thôn ấy. Hì hì, Chú ấy bảo em gọi chị qua đó á.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói một tiếng với Liễu Nguyệt thì đi theo sau lưng cô nhóc con nhún nhảy đi đến quầy bán quà vặt.
“Chú ơi, chị đến rồi.”
Nhìn thấy cơ thể người đàn ông lười biếng tựa trên quầy bán quà vặt bên ngoài thôn mà nhả khóc, Đường Tâm Nhan đỏ mặt đi tới.
Cô lấy đi điếu thuốc trên ngón tay thon dài của anh: “Em phát hiện anh càng ngày càng nghiện thuốc rồi đó.”
Anh không có phủ nhận, hạ giọng nói nhỏ ở bên tai cô một câu: “Nhu cầu tình dục không được thỏa mãn, chỉ có thể dựa vào thuốc mà áp chế thôi.”
Khuôn mặt của Đường Tâm Nhan đỏ lên.
Cô nhóc nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ vỗ vỗ tay cười: “Chú thân với chị nha!”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt trừng cô nhóc một chút: “Anh ấy nào có chứ.”
“Ha ha, chị đỏ mặt rồi.”
Mặc Trì Úy nhìn cô nhóc con hồn nhiên rực rỡ, anh chững chạc đàng hoàng hỏi: “Vì sao cô ấy là chị mà tôi lại là chú chứ? Em hẳn phải nên gọi tôi là anh hoặc gọi cô ấy là dì.”
Con gái đều không muốn bị gọi là dì, như thế sẽ giống như có vẻ rất lớn tuổi, Đường Tâm Nhan cũng có tâm lý hệt như thế, cô vểnh môi lên: “Em không muốn đó, em gái nhỏ, em vẫn cứ gọi chị là chị đi.” Nói xong, mắt nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm: “Anh vốn già hơn em mà!”
Cô nhóc xua tay: “Không phải, là bởi vì trong nháy mắt em nhìn thấy chú, nghe nói người đàn ông dáng vẻ như chú đều thích loli, tương lai em lớn lên cũng thành loli, nói không chừng chú sẽ thích em đó!”
Khóe miệng Đường Tâm Nhan giật một cái, cô mặt mày hớn hở nhìn về phía Mặc Trì Úy: “Anh cũng thật là hàng bán chạy mà, cô nhóc nhỏ như vậy cũng bị anh mê hoặc rồi.”
Chương 443: Ngọt ngào
Nhìn thấy Đường Tâm phát ra ánh nắng tươi đẹp đầy sức sống, phát ra nụ cười vui vẻ từ trong lòng, Mặc Trì Úy có chút hoảng hốt.
Có lẽ trong một thời gian tương đối dài, anh không nhìn thấy cô cười như thế này!
Dáng vẻ cô cười lên, mặt mày cong cong, ánh mắt sáng óng ánh, môi hồng răng trắng, trông một thoáng vô cùng xinh đẹp.
Mặc Trì Úy đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại không xương của cô vào lòng bàn tay mình: “Cho nên, em phải quý trọng.”
“Ai nha nha, chú với chị hai người buồn nôn quá, em muốn về nhà.”
Mặc Trì Úy lại mua thêm ít đồ ăn vặt cho cô bé: “Sau khi về nhà đừng nói lung tung.”
“Dạ, biết rồi!”
Sau khi cô nhóc nhảy nhót rời đi, Đường Tâm Nhan nghi ngờ hỏi: “Con bé là con nhà ai vậy?”
“Trưởng thôn.”
Đường Tâm Nhan hơi giận anh: “Anh thật đúng là bắt được tim con gái mà!”
Mặc Trì Úy kéo Đường Tâm Nhan đến bên trong nhà chiêu đãi khách của thôn trại, mặc dù môi trường đơn giản, nhưng nó chiến thắng nhờ vào sự sạch sẽ.
Mặc Trì Úy lấy ra từ hoa quả còn mới đem đến từ thành phố An: “Đều là em thích ăn đó.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Thấy cô thất thần bất động, anh lột một quả quýt: “Không phải em thích ăn cà chua sao? Đây đều là anh cho người đem từ nước ngoài về đó.”
Anh lột một quả đưa tới bên môi cô: “Ăn một chút xem.”
Đường Tâm Nhan không có há mồm, mà là lẳng lặng nhìn dung mạo anh tuấn rõ ràng của anh.
Ánh đèn trên trần nhà chiếu từ phía sau anh đến, tạo thành một vòng vầng sáng nhàn nhạt ở trên người anh, một thân áo khoác màu đen khiến anh càng cao càng đẹp trai và phong độ hơn.
Thấy trong ánh mắt mờ mịt của cô vịn ra một tầng nước, anh hơi nhíu mày kiếm lại: “Sao vậy, không muốn nhìn thấy anh ở đây à, lát nữa anh sẽ đi.”
Đường Tâm Nhan há mồm, cắn một cái vào miếng quýt giữa ngón tay anh, tiện thể cắn xuống lòng bàn tay anh
Bị cô không nhẹ không nặng khẽ cắn, máu huyết toàn thân anh không được khống chế mà tích tụ xuống dưới bụng dưới.
Nhìn sắc mặt của cô thâm trầm u ám mấy phần.
Rút ngón tay lại, anh khàn khàn nói: “Bà Mặc, em biết em đang làm gì không?”
Cô ăn hết quýt trong miệng, giả thành một dáng vẻ ngây thơ: “Như thế nào?”
Bỗng nhiên anh đến gần cô, mãi đến khi cô thối lui đến bên giường, thân thể ngã ngồi trên giường.
Hai cánh tay anh chống ở hai bên người cô, thân hình cao lớn, cúi người xuống ép đến gần cô.
Anh cúi đầu, cô hơi ngẩng mặt lên.
Ánh mắt của hai người giống như dính nhựa cao su mà dính chung một chỗ.
Anh u ám thâm thúy.
Cô trong veo tươi đẹp.
Trong không khí phảng phất hơi thở ngọt ngào nhàn nhạt tản ra.
Hai người đối mặt, bại tướng dưới tay tự nhiên là cô, vẻ mặt cô mất tự nhiên dịch chuyển ánh mắt, nhấp môi dưới: “Em còn muốn ăn nữa.”
“Ăn cái gì?”
Cô đỏ mặt hơi giận anh: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Gương mặt anh tuấn như tạc của anh đến gần cô, hơi thở nóng ướt phả vào nàng da thịt mềm mại trên mặt cô: “Ăn quýt hay là ăn anh?”
“Quýt.”
Anh đút một vào trong miệng cô.
“Còn ăn không?”
“Ừm.”
Anh lại cho một miếng.
“Còn ăn không?”
“Ăn.”
Loại đối thoại như thế này, cứ kéo mãi đến lúc cô ăn xong toàn bộ quýt.
“Còn muốn ăn không?”
Cô liếm liếm cánh môi: “Ưm, còn muốn ăn.”
Cô vừa dứt lời, môi mỏng của anh liền ép xuống trên môi cô.
“Quýt đã ăn xong, bây giờ, anh cho em ăn.”
Không cho cô cơ hội nói chuyện, anh cạy hàm răng cô ra, tiến quân thần tốc, mút vào lưỡi nhỏ của cô.
Nhìn thấy gương mặt của anh ngày càng gợi cảm sâu sắc dưới ánh đèn, máu huyết trong cơ thể của cô cũng giống như đang chảy nhanh vậy.
Mười ngón tay nhịn không được mà giao nhau, vòng lấy cái cổ của anh.
Chương 444: Ngọt ngào
Tóc gáy anh được cắt tỉa gọn gàng, cứng rắn. Cứng rắn, đâm đâm, ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên, sau đó dùng lực ôm lấy cổ anh.
Gương mặt tuấn tú đến không tìm ra được chút tì vết nào hướng đến gần cô, hô hấp ấm áp phả xuống, khuôn mặt nhỏ của cô từng chút từng chút trở nên đỏ.
Chóp mũi cao thẳng của anh đặt ở bên trên mũi quỳnh của cô, giọng nói trầm thấp oa oa hỏi: “Có được không?”
Hai tay của Đường Tâm Nhan căng thẳng nắm chặt ga giường, trong mắt cũng chỉ có anh tồn tại, trong đầu hoàn toàn không có lý trí.
Tâm trạng hoàn toàn bị anh tác động.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Anh cúi đầu xuống, chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô.
Đôi mi dày cong của cô nhẹ nhàng run rẩy.
Bàn tay của anh tiến vào trong quần áo cô.
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn vào ánh mắt của anh, nụ cười xinh đẹp trên gương mặt mang theo thẹn thùng đỏ ửng.
Anh đè ép cô.
Như tên đã lên dây.
Anh không có vội vã không nhịn nổi, mà hôn lên cánh môi xinh đẹp động lòng người một lần nữa.
Anh chậm rãi cùng cô hòa hợp vào nhau, hai tay cô bám vào bả vai rắn chắc có lực của anh, theo tiết tấu của anh, nhấp nhô, trầm luân.
……
Không biết qua bao lâu, cô mở ra đôi mắt mịt mù đê mê của mình, nhìn người đàn ông gần trong gang tất, trên trán anh phủ kín một tầng mồ hôi, từng giọt thuận theo góc cạnh rõ ràng trên mặt mà nhỏ xuống, ánh mắt của anh thâm thúy nóng rực, mũi của anh cao thẳng xinh đẹp, môi anh mỏng vô cùng gợi cảm… Chồng của cô, càng phát càng có sức hấp dẫn mà.
Môi mỏng của anh dán vào bên tai cô, khàn giọng nói: “Bụng có thoải mái không?”
Anh rất lực chú ý độ, cũng không có đặt thân hình cao lớn ở trên người cô, cô cũng không có cảm giác không thoải mái, ngược lại, cảm giác xấu hổ, hưng phấn với cảm xúc kì lạ kia như thủy triều mãnh liệt nuốt chửng cô.
……
Sau khi kết thúc, cô tràn trề mồ hôi vùi trong ngực anh.
Cánh tay thon dài của anh gối lên cổ cô và những ngón tay dài vòng quanh một sợi tóc thấm ướt mồ hôi bên má cô.
Hai người cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nhau.
Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại di động của cô vang lên, nàng mới nhớ đến mình đã rời đi một thời gian tương đối dài.
Mẹ không tìm thấy cô sẽ lo lắng.
Từ trong ngực của Mặc Trì Úy ngồi dậy, cô vội vã xuống giường.
Anh nằm ở trên giường không nhúc nhích, mặc dù cô đưa lưng về phía anh, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh như cũ.
“Anh đừng nhìn, xoay qua chỗ khác đi.”
Bây giờ eo của cô đang lớn dần, không còn là bờ eo thon trước kia nữa, anh nhìn thẳng vào cô như thế này khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Đặc biệt là bên cạnh anh chưa từng thiếu gái xinh dáng người gợi cảm, nếu anh anh ghét bỏ cô không có eo thì làm sao bây giờ?
Mặc Trì Úy nghiêng người, một tay chống trên khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô: “Thẹn thùng à?”
“Anh mau quay sang chỗ khác đi mà!”
Bị anh nhìn, cô mặc quần áo cũng không được lưu loát, hai cái tay nhỏ căng thẳng đến có chút phát run.
“Chỗ đó của em anh chưa từng nhìn sao?”
Cô đỏ mặt, không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà càng căng thẳng thì không thể nào cài được nút áo lót bên trong.
Mặc Trì Úy từ trên giường đi đến phía sau cô, cánh tay lớn thon dài lấy áo lót từ trong tay cô giúp cô cài lại.
Lúc lòng bàn tay anh không cẩn thận đụng phải da thịt trên lưng cô, toàn thân cô đều nổi đầy da gà.
Cả người tê dại như chạm vào điện có chút chịu không nổi.
Cô nhanh mặc quần áo vào, quay người, nhìn lại anh, vừa mới chuẩn bị nói chuyện thì phát hiện anh không có mặc gì cả, nơi đó vẫn còn hùng dũng hiên ngang, mặt cô nóng đến nỗi muốn bốc khói.
Khẽ giậm chân xuống chân, cô chu mỏ nói: “Em đi trước đây.”
“Anh đưa em về, trời tối rồi, một mình em không an toàn đâu.”
Chương 445: Đừng bỏ cuộc
Bên ngoài bầu trời có cơn mưa nhỏ tích tách rơi, thôn trại không thể so với thành thị mà bốn phía đều có đèn đường, bên ngoài tối như mực, một mình cô rời đi quả thật không an toàn chút nào.
Huống chi, cô từng theo mẹ đến lúc còn rất nhỏ nữa, đối với đường xá nơi này cũng chưa quen thuộc lắm, lỡ như lạc đường thì đều không tốt cho cả cô và con.
Không có từ chối ý tốt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm nhan gật gật đầu: “Được, anh nhanh mặc quần áo vào đi.”
Anh không mặc gì đứng ở đó, lại tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ, cô thì ngược lại xấu hổ quẫn bách muốn chết.
Sau một loạt tiếng sột soạt, anh đi đến bên cạnh người phụ nữ vẫn luôn quay lưng về phía mình, bàn tay ôm eo cô: “Đi thôi!”
Đường Tâm Nhan đẩy ra bàn tay của anh ra, mi nhỏ khẽ run: “Chờ mấy tháng nữa, eo của em sẽ càng ngày càng thô, anh có ghét bỏ em không?”
Bên cạnh anh chưa từng thiếu người phụ nữ có dáng người gợi cảm nóng bỏng, đến lúc đó cô biến thành một quả cầu, tương phản lớn như vậy, thật sự sợ anh sẽ không thích cô.
Sao Mặc Trì Úy lại nhìn không ra tâm tư của cô chứ, phụ nữ đều thích chưng diện, đương nhiên anh hiểu rõ.
Cô mới hai mươi mốt tuổi, lại ở giai đoạn sự nghiệp đang lên cao, chịu sinh hạ đứa bé này thì anh đã rất cảm kích với yêu thương cô rồi, sao lại chê dáng người cô không tốt chứ?
Huống chi, tay chân cô mảnh mai, cũng không có bởi vì mang thai mà mập ra.
Bụng dần dần lồi lên, cũng có một vẻ đẹp khác.
Anh nhéo nhéo mũi ngọc xinh đẹp của cô, môi mỏng dán vào bên tai cô, khàn khàn nói: “Mấy lần gần đây, so với lần đầu tiên chúng ta làm thì càng có cảm giác hơn.”
Đường Tâm Nhan đỏ mặt hơi giận anh: “… Không biết xấu hổ.” Anh gián tiếp nói là làm với phụ nữ mang thai có cảm giác mạnh hơn à?
Mặc Trì Úy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cô có ý thẹn đỏ mặt, hầu kết giật giật, nếu không phải tình huống không cho phép, thật đúng là anh muốn đè cô thêm mấy lần nữa.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy ngọn lửa sáng rực ở sâu trong mắt anh, cô vội vàng chuyển dời ánh mắt, không còn dám liếc anh một cái nào nữa.
Trước kia cô còn cảm thấy anh rất thanh tâm quả dục đây này, sau khi kết hôn với cô một đoạn thời gian tương đối dài cũng có thể nhịn dục vọng mà không động vào cô.
Nhưng từ sau khi để anh đạt được, cô phát hiện anh chính là một con sói ăn không biết no!
…….
Một tay anh che dù, một tay nắm lấy tay cô.
Trong đêm tĩnh mịch, cho dù hai người không nói lời nào thì không khí bốn phía cũng tràn ngập ý nghĩ ngọt ngào nhàn nhạt.
Mãi đến cửa nhà ông ngoại, Mặc Trì Úy mới ngừng lại, ánh mắt u tĩnh thâm thúy nhìn cô: “Anh dẫn em đến đây thôi, đợi chút nữa mẹ em thấy được sẽ không vui.”
Anh trông không hề giống một người tủi thân cầu toàn, thế nhưng là vì cô anh lại làm như vậy.
Quả thật cô làm sao không hiểu, nếu không phải cô với mẹ về thôn trại, một tổng giám đốc của tập đoàn lớn như anh làm sao có thể tự mình chạy tới quyên tiền chứ?
Cũng là vì cô.
Cô cắn cắn môi, hốc mắt ê ẩm sưng đến kịch liệt: “Oan ức cho anh rồi… Vậy em, đi vào trước nha.”
Mặc Trì Úy gật đầu: “Đi đi!”
Anh đưa dù cho cô, cô lắc đầu: “Không xa đâu, không sao mà.”
Gương mặt anh tuấn của anh trầm xuống, ánh mắt mạnh mẽ, cấm nói chen vào: “Em là người có thai, sao có thể gặp mưa chứ?”
“Nhưng mà anh…”
“Anh là một người đàn ông, hứng chút mưa cũng không sao.”
Đường Tâm Nhan không muốn làm anh lo lắng nên tiếp nhận dù, cô dịu dàng nói: “Vậy em đi vào đây!”
Mặc Trì Úy trầm thấp ừ một tiếng.
Cô đi về phía trước hai bước, cuối cùng là nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái.
Bên trong mắt hạnh sáng trong veo hiện lên một tia không nỡ.
Anh nhìn cô, đường nét góc cạnh mềm mại, sải bước đi đến gót chân cô: “Đừng bỏ cuộc, về thành phố An rồi anh sẽ đón mẹ con em về chỗ của anh.”
Chương 446: Đêm kinh hoàng
Đường Tâm Nhan biết chắc chắn mẹ sẽ không ở trong nhà Mặc Trì Úy, nhưng mấy câu nói của Mặc Trì Úy vẫn làm cô cảm động không thôi.
Hốc mắt nổi lên đỏ ửng, nàng nhẹ gật đầu với anh: “Cảm ơn anh…”
Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên anh cúi người, giam cầm bờ môi của cô.
Hơi thở mát lạnh nam tính xông vào mũi của cô, trong lòng của cô lập tức như có con nai con chạy loạn.
Anh tiến quân thần tốc, dần dần sâu hơn, hôn đến ôn nhu lại cuồng dã.
Lòng của cô loạn thành một mối.
Hôn đến gió xuân mưa phùn như thế, làm cho cô không kháng cự được, lưỡi phấn bị anh lúc nhẹ lúc nặng mút lấy, trong không khí nương theo âm thanh của mấy giọt mưa còn có gợn sóng ngọt ngào do môi lưỡi quấn giao dập dờn của cô và anh.
Mãi đến khi giọng Liễu Nguyệt gọi Đường Tâm Nhan truyền đến.
Mặc Trì Úy chủ động rời khỏi môi của Đường Tâm Nhan, hôn một cái vào má nóng bỏng như tỏa ra hương thơm của cô, khàn khàn trầm thấp nói: “Đi vào đi!”
Đường Tâm Nhan gật gật đầu: “Trên đường trở về anh cẩn thận một chút.”
“Được rồi.”
Đường Tâm Nhan che dù đi vào sân, Liễu Nguyệt từ trong nhà đi ra, vừa mới tia sáng không rõ lắm nên bà không xác định Đường Tâm Nhan một mình trở về hay là có khác người đưa cô về.
Đường Tâm Nhan sợ Liễu Nguyệt nhìn ra sự khác thường của cô nên dùng sức mấp máy môi còn hơi xốp giòn, tê dại dịu dàng nói: “Mẹ, mưa đó, sao mẹ ra đây làm gì?” Cô nhanh chóng đem dù chuyển qua đỉnh đầu mẹ.
Liễu Nguyệt không biến sắc nhìn ngoài sân một chút, phát hiện ngoại trừ thanh âm cành lá chập chờn, không có động tĩnh khác, bà mới nói với Đường Tâm Nhan: “Đêm hôm khuya khoắt một mình con chạy loạn trong thôn này làm gì chứ? Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
“Mẹ, đã nhiều năm rồi con chưa trở về nên hiếu kì mà, hơn nữa không phải con đã bình an trở về rồi sao?”
Liễu Nguyệt nhận lấy dù từ trong tay Đường Tâm nhanh, che lên đỉnh đầu hai người: “Mẹ nấu nước nóng, tắm một cái rồi đi ngủ sớm một chút đi!”
“Vâng.”
…….
Mặc Trì Úy đứng sau một gốc cổ thụ tráng kiện, mãi đến khi Đường Tâm Nhan vào nhà anh mới từ sau cây đi ra.
Mưa dần dần lớn lên, anh cũng không có rời đi ngay.
Thân thể cao lớn tựa ở cành cây, mắt tĩnh mịch lẳng lặng chăm chú vào căn nhà tường xanh mái ngói có hơi cổ.
Ước chừng đứng sáu bảy phút, toàn thân anh bị dính nước mưa ướt đẫm, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên, trong nhà truyền đến một tiếng kêu sợ bén nhọn.
Mày kiếm của Mặc Trì Úy run lên.
Là tiếng kêu của Đường Tâm Nhan.
Anh nhanh chóng bước đến chạy vào trong sân.
…
Đường Tâm Nhan với Liễu Nguyệt rửa mặt xong, hai người về tới phòng.
Bởi vì trong thôn, ban đêm Đường Tâm Nhan không dám ngủ một mình, nên bảo Liễu Nguyệt ở cùng mình.
Hai người đi vào phòng đóng cửa lại, Liễu Nguyệt vén chăn lên, đột nhiên xuất hiện vô số rắn từ trên giường bò ra.
Sau khi thành phố An bước vào mùa đông, bình thường không nhìn thấy rắn, nhưng bên dưới chăn lại ẩn giấu rắn như vậy, chắc chắn là có người đem từ nơi khác mà bỏ vào.
Đây đều là rắn có độc.
Nanh vuốt của bọn chúng xì xì kêu, quỷ dị nhìn chằm chằm dọa Liễu Nguyệt sắc mặt trắng bệch.
Đường Tâm Nhan đang đứng trước tủ bôi kem dưỡng ẩm cho bà bầu, nghe được tiếng kêu không bình thường, đưa mắt nhìn về nơi Liễu Nguyệt đang đứng.
Nhìn thấy những con rắn đang bò trên giường xuống, kem dưỡng ẩm trong tay Đường Tâm Nhan rơi trên mặt đất, bị dọa đến hoảng sợ mà hét to một tiếng.
“Mẹ, chạy nhanh lên.”
Cô với mẹ giống nhau, sợ nhất loại động vật thân mềm máu lạnh này.
Liễu Nguyệt kịp phản ứng, cùng Đường Tâm Nhan chạy về phía cửa.
Nhưng mà, vượt qua dự liệu của bọn họ, cửa bị người khác khóa trái ở bên ngoài.
Chương 447: Xảy ra chuyện (1)
Cửa bị khóa trái, bất luận Đường Tâm Nhan dùng nhiều sức thế nào cũng đều mở không ra.
Từ trên giường bò xuống vô số rắn, dường như thấy được đồ ăn nên tranh nhau chen lấn, hung thần ác sát bò về phía bọn họ.
Liễu Nguyệt bảo vệ Đường Tâm Nhan ở sau lưng, sắc mặt hai người đều hiện ra một mảnh màu xám trắng, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.
Điện thoại Đường Tâm Nhan bỏ trong hộc tủ, nơi đó đã bị mấy con rắn công chiếm, cô không dám đi qua, cho nên đến điện thoại cầu cứu cô cũng không làm được.
Cô chỉ có thể hét lên không ngừng, không ngừng hô hào cứu mạng.
Hi vọng hàng xóm ở gần đó có thể nghe được tiếng kêu cứu mà tới cứu các cô.
“Tâm Nhan, mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ, đừng sợ ……” Liễu Nguyệt bị dọa đến hai chân phát run, nhưng ở trước mặt con, bà cũng không lùi bước chút nào, dũng cảm bảo hộ Đường Tâm Nhan ở sau lưng.
Đường Tâm Nhan nhìn con rắn không ngừng le lưỡi, mở ra miệng lớn đỏ lòm, cả người cô chấn động không chịu nổi.
Cho dù rất sợ hãi, cô vẫn đang không ngừng kêu cứu.
Cho tới bây giờ cũng không biết, Tử thần cách các cô gần như vậy.
Không bao lâu, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói trầm thấp lo lắng của Mặc Trì Úy: “Tâm Nhan, sao vậy?”
Nghe được giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh có thể bị mẹ phát hiện hay không, bây giờ quan trọng nhất vẫn là giữ mạng.
“Trì Úy, trong phòng có rất nhiều rắn, bọn chúng đang bò đến chỗ của em với mẹ, cửa phòng bị khóa trái rồi.” Đôi môi tái nhợt của cô run rẩy nói.
Dường như cô vừa dứt lời Mặc Trì Úy liền trầm ổn tỉnh táo trả lời: “Dẫn mẹ đứng sang bên tường, bây giờ anh đá cửa.”
Đường Tâm Nhan vội vàng kéo Liễu Nguyệt đứng sang một bên, cô run rẩy giọng nói với Mặc Trì Úy ở bên ngoài: “Được.”
Tâm trạng Đường Tâm Nhan đều ở trên người Mặc Trì Úy sắp đá cửa, cô không có chú ý tới, có một con rắn đột nhiên nhào đến phía cô.
Liễu Nguyệt thấy thế bà không chút suy nghĩ, trực tiếp bảo vệ Đường Tâm Nhan sau người.
Cánh tay của bà bị rắn hung hăng cắn một cái.
Nghe được một tiếng kêu đau, đồng tử Đường Tâm Nhan mở to, nhìn thấy con rắn kia cắn lên tay Liễu Nguyệt, cô cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà sau tiếng thét chói tai vang lên, một phát bắt được con rắn kia, dùng sức hất ra.
Sợ hãi nước mắt ào ào không ngừng rơi.
Lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, cửa phòng bị Mặc Trì Úy dùng sức đá văng.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ôm Liễu Nguyệt ngồi dưới đất, lệ rơi đầy mặt, Mặc Trì Úy từ bên hông móc ra cây súng, tiêu âm, đùng đùng đùng, bắn chết mấy con rắn đang bò đến bên cạnh các cô.
Trong phòng có quá nhiều rắn, anh cũng không có nhiều đạn như vậy để bắn chết chúng nó, thấy Liễu Nguyệt bị thương, anh sải bước đi tới, ôm bà lên.
“Tâm Nhan, mau rời khỏi căn phòng này thôi.”
Đường Tâm Nhan biết lúc này không thể cản trở, chỉ là đùi hai người như nhũn ra, nhưng cô vẫn là nhanh đứng từ dưới đất lên, đi theo anh cùng đi ra khỏi nhà.
Mặc Trì Úy bảo Đường Tâm Nhan đóng cửa nhà lại, phòng ngừa những con rắn còn chưa chết kia lại bò ra.
Một nhà trưởng thôn cách rất gần nơi này, nghe được tiếng kêu cứu, một nhà ba người vội vã chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Liễu Nguyệt suy yếu nằm trên lưng Mặc Trì Úy, con người của trưởng thôn co rụt lại: “Chuyện này…”
Mặc Trì Úy đặt Liễu Nguyệt xuống ghết, anh rút ra chủy thủ tùy ý mang theo, cắt quần áo trên tay Liễu Nguyệt ra, tìm tới nơi bà bị rắn cắn.
So với những người khác bối rối với luống cuống, Mặc Trì Úy vô cùng trấn định tỉnh táo, anh dùng mũi dao cắt hình chữ thập ở chỗ Liễu Nguyệt bị thương, sau đó dùng hai tay dùng sức ép nọc độc ra.
Chương 448 : Tai Nạn (2)
“Tâm Nhan, mau gọi xe cứu thương.” Mặc Trì Úy một bên nặn bớt nọc độc trên cánh tay Liễu Nguyệt, một bên trầm giọng phân phó Đường Tâm Nhan.
Điện thoại ở trong phòng Đường Tâm Nhan, cô đương nhiên không dám chạy vào lấy.
Vừa định đến lấy điện thoại của Mặc Trì Úy thì giọng nói của trưởng thôn liền truyền đến: “Anh Úy, đường núi không dễ đi, theo ý chú, cháu nên lấy xe chở Liễu Nguyệt đến bệnh viện.”
Mặc Trì Úy gật đầu: “Được.”
Nặn xong nọc độc, Mặc Trì Úy tìm một miếng vải, dùng sức buộc vào cánh tay đang bị thương của Liễu Nguyệt.
“Thôn trưởng, chú ở chỗ này giúp cháu chăm sóc mẹ con họ, cháu đi lấy xe.”
“Không thành vấn đề, cháu mau mau đi.”
Mặc Trì Úy vừa đi tới cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen lướt ngang qua, anh vội vàng rút súng ra: “Ai?”
Bóng đen kia đeo khẩu trang, thấy Mặc Trì Úy phát hiện ra anh, anh vội vàng né người chạy về phía nhà bên cạnh.
Mặc Trì Úy lạnh lùng đuổi theo.
Vợ trưởng thôn dắt con gái đi vệ sinh ở một bên bên hông nhà cho tiện, cô bé giải quyết xong, quay qua nói với vợ trưởng thôn: “Mẹ, chúng ta mau vào thăm chị ấy đi…”
Cô bé chưa nói xong, bỗng nhiên một người bận đồ đến tấn công vợ trưởng thôn, sau gáy vợ trưởng thôn bị đánh một cái, trước mắt đột ngột tối đen, ngất xỉu
Cô bé sợ tới mức thét một tiếng chói tai, ngay sau đó miệng đã bị bịt lại, ngay cả cơ thể cũng bị người đó ẵm lên.
Khi Mặc Trì Úy đuổi kịp, liền nhìn thấy vợ trưởng thôn bị đánh ngất xỉu,còn cô bé đã bị mang đi.
”Thả con bé ra!”
Tên mặc đồ đen cười lạnh lùng, dùng dao găm sắc bén đặt lên cổ bé gái: “Nếu anh nổ súng, tôi sẽ giết con bé.”
Cô bé sợ tới mức nước mắt chảy xuống: “Chú ơi, cháu không muốn chết, chú đừng nổ súng, cháu rất sợ, cứu cháu, cứu cháu…”
“Chú ơi, chú mau gọi chị gái đến để cứu cháu…”
Mặc Trì Úy nheo mắt, vẻ mặt sắc bén lạnh lùng,
“Ai sai anh tới đây? Uy hiếp một cô bé làm gì chứ? Tôi bỏ súng xuống còn anh thả con bé ra!”
Mặc Trì Úy nhìn bé gái sợ tới mức sắp ngất xỉu, anh bỏ súng xuống, sắc mặt trầm lạnh lui về phía sau. Sau khi thấy Mặc Trì Úy lui về một khoảng cách nhất định, tên mặc đồ đen đó nhanh chóng ôm lấy bé gái chạy vào trong thôn. Mặc Trì Úy trở về nhà, ném chìa khóa xe cho Đường Tâm Nhan
“Em đưa mẹ đến bệnh viện.”
Đường Tâm Nhan: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh phải giải quyết chuyện này, em đưa mẹ đến bệnh viện trước. Trưởng thôn, vợ chú đang bị ngất xỉu ở phía Đông ngôi nhà, mau đem thím ấy về.”
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan và trưởng thôn nhìn nhau kinh ngạc.
Phải mất vài giây sau hai người mới bình thường trở lại.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Thôn trưởng tỏ vẻ bối rối: “Chú đi xem vợ chú trước, rắn trong phòng hẳn là nhất thời sẽ không ra được, cháu mau lái xe tới đi.”
Đường Tâm Nhan nhặt chìa khóa xe lên, nhìn Liễu Nguyệt đã ngất xỉu, sắc mặt cô tái nhợt gật gật đầu: “Dạ.”
…
Tên mặc đồ đen đó thấy Mặc Trì Úy đuổi theo anh không buông tha, anh ta bắt bé gái đến một bờ sông chảy xiết.
Ngôi làng gần đây đã chịu lũ lụt lớn nhất trong một thế kỷ qua, đất đắp đê lỏng lẻo, nếu không cẩn thận, sẽ rơi xuống dòng sông đang chảy xiết kia.
Mưa càng lúc càng lớn, cô bé sợ tới mức khóc thét.
Chương 449: Tai nạn (3)
Tên mặc đồ đen đó nhìn ra được, Mặc Trì Úy sẽ không bỏ rơi cô bé trong lòng anh ta .
Bây giờ nếu anh ta muốn sống sót, cũng chỉ có thể bắt cô bé này làm con tin.
“Tôi có thể không giết con bé, nhưng anh phải để cho tôi đi!”
Mặc Trì Úy híp mắt lạnh lẽo: “Ai sai anh thả rắn?” Bóng đen cười lạnh không nói gì.
Mặc Trì Úy biết hiện tại không hỏi được cái gì, anh liền không hỏi nữa. Ưu tiên hàng đầu là giải cứu cô bé khỏi tay anh ta.
“Được, anh thả con bé ra, tôi để anh đi, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, không đuổi theo nữa.”
Chỉ vừa mới đụng măt, kẻ lạ mặt này cảm giác được Mặc Trì Úy lợi hại, nếu tiếp tục đuổi theo như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ rơi vào trong tay anh ta.
“Anh ném súng qua cho tôi!”
Tên mặc đồ đen lạnh lùng nói.
Môi mỏng của Mặc Trì Úy mím chặt thành đường thẳng, kẻ đó không cho anh cơ hội nói chuyện, lần thứ hai quát: “Tôi đếm đến ba, nếu không ném tới, tôi liền giết con bé!”
“Không, chú ơi, cứu cháu, cứu cháu,…” Mặc Trì Úy ánh mắt lạnh lùng gật đầu,
“Được, tôi đưa súng cho anh.”Nói xong, hắn ném súng đến trước mặt tên bận đồ đen.
Tên mặc đồ đen khom lưng nhặt súng lên, anh ta cười ha ha: “Tôi còn tưởng anh thông minh lắm, súng ở trong tay tôi, tôi còn sợ anh cái gì? Bây giờ tôi sẽ đưa hai người lên tây thiên!”
Anh ta vốn tưởng rằng chỉ cần một viên đạn sẽ giết chết được Mặc Trì Úy, không ngờ trong súng ngay cả một viên đạn cũng không có.
Tên mặc đồ đen tức giận ném súng đi, một lần nữa cầm lấy dao găm. Mặc Trì Úy nhanh tay nhặt lên một viên đá từ mặt đất, ném chính xác vào cổ tay của kẻ kia.
Con dao găm rơi xuống đất.
Tên mặc đồ đen thấy vậy lại một lần nữa bắt lấy bé gái.
Cô bé thấy anh ta không có dao găm trong tay, liền cúi đầu, hung hăng cắn vào cánh tay anh ta.
Cả người anh ta lùi về phía sau hai bước, không cẩn thận, giẫm lên bùn đất lỏng lẻo, cả người cùng cô bé ngã xuống dòng sông đang chảy xiết.
Mặc Trì Úy bay tới, nhưng vẫn chậm một bước.
Cô bé bị người đàn ông mặc đồ đen cùng rơi xuống sông.
Mặc Trì Úy gần như không do dự, cởi áo khoác và giày nhảy xuống sông.
Nếu dòng sông bình thường, không chảy xiết, đừng nói là cứu một người, cứu mười người anh còn cứu được
Nhưng bây giờ nước dâng lên, dòng nước chảy xiết như vậy, lại còn cứu cô bé từ trong tay tên mặc đồ đen kia, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Mặc dù anh đã từng trải qua rừng nguyên sinh, súng đạn, mưa máu, nhưng dù sau anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng không phải thần thánh, có thể trực tiếp đối mặt với thời tiết xấu, dòng sông chảy xiết như vậy.
…
Đường Tâm Nhan lái xe đưa Liễu Nguyệt vào bệnh viện thị trấn, cô mượn điện thoại di động của y tá, gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Nhưng lại không liên lạc được, buộc phải tắt máy.
Trong lòng Đường Tâm Nhan chợt có một dự cảm xấu.
Rắn trên giường nhất định có người cố ý thả ra, nói cách khác có người muốn cô và mẹ cô chết.
Sau khi cô và mẹ vào phòng, cánh cửa bị khóa trái, chẳng lẽ có người trốn trong phòng từ trước sao?
Mặc Trì Úy có phát hiện ra tung tích của người kia hay không? Còn con gái của trưởng thôn, vô duyên vô cớ lại mất tích, có lẽ nào liên quan đến người kia?
Đường Tâm Nhan càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng run rẩy.
Linh cảm bất an trong người cô càng lúc càng mãnh liệt.
Bệnh viện tiêm huyết thanh cho Liễu Nguyệt, Đường Tâm Nhan lo lắng cho mẹ, nhưng cũng lo cho Mặc Trì Úy, mỗi giây mỗi phút trôi qua đối với cô mà nói đó là một sự dày vò.
Liễu Nguyệt từ trong hôn mê dần tỉnh lại, nhìn Đường Tâm Nhan đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, nhớ lại chuyện xảy ra khi nãy, đôi môi tái nhượt run lên, :”Nhan Nhan…” ệch, nhớ lại chuyện xảy ra khi nãy, đôi môi tái nhợt run lên, :”Nhan Nhan…”
Chương 450: Sợ không được gặp anh hơn cả chết
Đường Tâm Nhan đang nhớ đến Mặc Trì Úy, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của mẹ cô, cô kinh ngạc, lấy lại tinh thần, vẻ mặt nhợt nhạt nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không, để con đi gọi bác sĩ.
Liễu Nguyệt nhớ rõ sau khi bà bị rắn cắn, Mặc Trì Úy cõng bà ra ngoài, còn kịp thời giúp bà loại bỏ nọc độc, bà mở to mắt nhìn xung quanh.
Thấy trong phòng bệnh chỉ có một mình Đường Tâm Nhan, vẻ mặt bà rối rắm hỏi: “Cậu ấy đâu?”
Trong lòng Đường Tâm Nhan phiền muộn vì nhớ Mặc Trì Úy nên phản ứng có chút chậm chạp hơn thường ngày: “Hả? Cậu ấy nào?”
Liễu Nguyệt khẩn trương mím chặt môi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Con đừng có mà đánh trống lảng với mẹ, người mẹ nói là Mặc Trì Úy ấy.”
Đường Tâm Nhan biết chuyện Mặc Úy đi đến thôn trại, không thể lừa được mẹ mình, cô cũng không muốn tiếp tục giấu giếm, khẽ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh ấy vẫn còn ở trong thôn.”
“Mẹ, tối nay may mà có anh ấy, nếu không cả con và mẹ đều bị rắn cắn chết.”
Liễu Nguyệt nhớ tới Mặc Trì Úy đột nhiên xuất hiện, cứu bà và Đường Tâm Nhan, bà nhắm mắt lại: “Con cho rằng, cậu ta cứu mẹ thì mẹ sẽ tha thứ hết những hành động trước kia của cậu ta sao?”
“Mẹ, không có anh ấy, thì không chỉ mẹ và con bị rắn độc cắn chết mà ngay cả đứa bé trong bụng con cũng bị liên lụy.” Đường Tâm Nhan không biết tình hình của Mặc Trì Úy như thế nào, có xảy ra chuyện gì không, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cảm xúc cũng trở nên yếu đuối, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt đong đầy: “Mẹ. mẹ còn muốn anh ấy làm gì nữa? Anh ấy thật sự rất tốt với con, con cũng yêu anh ấy, nếu con không rời khỏi anh ấy có phải mẹ sẽ tách con và anh ấy ra cho bằng được không? Mẹ, tối nay xảy ra chuyện này, con còn tưởng rằng mình sẽ bị rắn cắn chết, con thật sự rất sợ hãi.”
“Cũng không phải là con sợ chết, mà con sợ không thể gặp anh ấy nữa. Mẹ, đối với con mà nói, thì việc không thể gặp anh ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết, con thừa nhận mình vô dụng, bởi vì con quá yêu anh ấy rồi!”
Đường Tâm Nhan không thể khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt chảy xuống như đê vỡ: “Con biết mẹ hận anh ấy, không thể tha thứ cho anh ấy, bởi vì mẹ nghĩ anh ấy hại chết người mà mẹ yêu nhất.
“Con cũng từng có cảm giác giống mẹ, nhưng mẹ à, mặc dù vào lúc con hận anh ấy nhất, con cũng không thể kiềm chế tình yêu dành cho anh ấy.”
“Mẹ là mẹ con, là người thân yêu nhất của con, con không biết nên làm thế nào để có thể khôi phục quan hệ giữa hai người, cả hai người đối với con đều quan trọng như nhau!” Mẹ sẵn sàng che chở cho cô, cam tâm tình nguyện bị rắn độc cắn, cô cũng có thể cảm nhận được tình yêu mẹ dành cho cô lớn đến nhường nào.
Từ bỏ bất kỳ ai trong số họ, đối với cô mà nói đều là sống không bằng chết, cô không thể làm được.
Liễu Nguyệt nhìn Đường Tâm Nhan khóc không ra hơi, bà nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mẹ có nói sẽ bắt con cả đời này không được ở bên cạnh cậu ta sao?”
Đường Tâm Nhan trợn to mắt, đôi mi dài vẫn còn vương nước mắt, khiến người ta nhìn vào vô cùng thương tiếc: “Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ?”
Liễu Nguyệt trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan một cái: “Còn có thể nói gì nữa, con cháu đều có phúc phận của con cháu, con lớn rồi, mẹ không thể quản được. Có điều, mẹ có một câu nói, tuy rằng cậu ta cứu mẹ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn mẹ chưa thể tha thứ cho cậu ta ngay được. Nếu con muốn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với cậu ta thì con dọn qua sống với cậu ta đi, mẹ sống một mình cũng được.”
“Mẹ…”
“Được rồi, lau nước mắt đi, tưởng rằng mình vẫn còn là trẻ con sao?”
Đường Tâm Nhan lau nước mắt, đôi mắt ửng đỏ nhìn Liễu Nguyệt: “Mẹ, mẹ không bắt con phải ly hôn với anh ấy nữa?”