Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491-500
Chương 491: Nụ hôn ghen tuông
Nhìn thấy khuôn mặt liền tái nhợt của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ nhíu mày, trong lòng lại có một nỗi đau không hiểu được.
Ở bên kia Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ, vừa mới ngồi xuống vị trí đặt trước, Mạnh Bạch Chỉ liền thấy Đường Tâm Nhan người chéo đối diện họ.
Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ nhíu chặt đôi lông mày lại, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp người phụ nữ này.
Mạnh Bạch Chỉ có ý muốn chủ nhà hàng đuổi Đường Tâm Nhan đi, nhưng khi nhìn người đàn ông ngồi đối diện Đường Tâm Nhan, đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô, nhanh chóng lóe lên một tia hung ác tính toán.
“A Lãnh, chúng ta cần đổi nhà hàng khác không?”
Mạnh Bạch Chỉ nhẹ nhàng hỏi.
“Nhà hàng này tôi đã chọn, cô nên biết, tôi không thích đổi.” Mặc Trì Úy nhíu chặt lại, cùng Mạnh Bạch Chỉ đến nhà này nhà hàng này ăn cơm đã là cực hạn của anh rồi.
“Em cũng không muốn nhưng em sợ… Sợ có người ảnh hưởng đến khẩu vị của anh.” Đôi mắt to của Mạnh Bạch Chỉ lóe sáng lên.
Lời nói của cô ta khiến lông mày Mặc Trì Úy nhíu chặt hơn.
“Tâm Nhan, nhất định phải ăn nhiều một chút, như vậy cục cưng mới có thể đủ dinh dưỡng.”
Tâm Nhan?
Đột nhiên nghe hai chữ quen thuộc, Mặc Trì Úy theo bản năng nhìn sang bên cạnh, khi anh nhìn thấy Phượng Cừ đang âu yếm đút cho Đường Tâm Nhan ăn gì đó, đôi mắt chim ưng đen sâu thẳm của anh hiện lên một tia nguy hiểm nhưng lại quang mang.
Chết tiệt, người đàn ông này dám đối xử với cô theo cách này ?
Nhìn thấy cảnh như vậy, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy toát ra vẻ giận dữ.
Đường Tâm Nhan là một phụ nữ thông minh, cho nên khi Phượng Cừ đút cô ăn một món gì đó, cô liền lập tức đoán được dụng ý của anh.
“Yên tâm đi, sẽ không hại cô đâu.”
Gương mặt đẹp trai của Phượng Cừ nở một nụ cười ma mị.
Đường Tâm Nhan gật đầu, hé cái miệng anh đào nhỏ, cảnh ăn uống thân mật của hai người ngay lập tức khiến cho Mặc Trì Úy lo lắng.
“A Lãnh, anh không sao chứ?”
Sắc mặt lạnh của Mặc Trì Úy khiến cho Mạnh Bạch Chỉ có chút sợ hãi, nhưng lo lắng hơn, cô thật không ngờ, Mặc Trì Úy vẫn bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ Đường Tâm Nhan.
Mình phải làm sao bây giờ?
Cô tuyệt đối không thể để người phụ nữ này lại gần chồng chưa cưới của cô ta nữa.
“A Lãnh, ấy là ai vậy, em thấy người đàn ông ngồi đối diện cô ta, hình như là ngôi sao Phượng Cừ, có vẻ họ có quan hệ rất thân thiết!”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói, nhưng trong nụ cười này hầu như là có ý châm chọc.
“Gọi món!”
Mặc Trì Úy quát lớn tiếng quát, trong đôi mắt đen sâu như biển, không có một chút nhiệt độ, giống như băng ngàn năm, làm cho người ta không dám dễ dàng tới gần.
Mặc dù trên mặt nở một nụ cười tươi nhưng sâu trong đôi mắt hơi rủ xuống của Mạnh Bạch Chỉ lại như có một nụ cười ranh mãnh như hồ ly.
Bởi vì vị trí mà Mặc Trì Úy có thể nghe thấy rõ ràng, Phượng Cừ trêu chọc, Đường Tâm Nhan nũng nịu nói nhỏ nhẹ, hơn nữa có thể để cho anh thấy rõ cô đang vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của Phượng Cừ đối với cô.
Người phụ nữ chết tiệt, cách đây không lâu còn không ngừng nói yêu mình, vậy mà giờ đây…
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt rực lửa của Mặc Trì Úy làm cho bối rối, cô nói: “Phượng Cừ, tôi muốn đi toilet một chút.”
Khi cô đứng lên, Phượng Cừ còn chu đáo giúp cô đứng lên.
“Cẩn thận một chút, tôi ở đây đợi cô.” Vẻ mặt “nuông chiều” của Phượng Cừ dặn dò nói.
Đường Tâm Nhan quay lại nở nụ cười rạng rỡ với Phượng Cừ, sau đó cô khẽ vuốt bụng mình rồi đi về phía toilet.
Bởi vì mang thai nên Đường Tâm Nhan ở trong toilet một lúc, nhìn thấy mình xinh đẹp quyến rũ trong gương, trên môi có một chút chua xót.
Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ đang ăn cơm bên ngoài, cô không muốn ra ngoài toilet, ra ngoài đối mặt với họ.
Thở dài một hơi, Đường Tâm Nhan dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên má, sau đó mới đi ra toilet.
“Anh…” Đi ra toilet, Đường Tâm Nhan kinh ngạc khi thấy Mặc Trì Úy đứng bên ngoài dựa vào tường, cô còn không kịp phản ứng, Mặc Trì Úy đã kéo cô đến phòng bên cạnh, sau đó nhanh chóng khóa cửa phòng.
“Mặc Trì Úy, anh muốn làm gì?” Đột nhiên bị Mặc Trì Úy kéo vào phòng trống, sắc mặt Đường Tâm Nhan sợ hãi đến tái mét.
Nghĩ đến hình ảnh Phượng Cừ đút cho Đường Tâm Nhan ăn một cách thân mật, trong lòng Mặc Trì Úy liền cảm thấy rất khó chịu, anh lấy trong túi quần ra điếu thuốc lá, nhưng khi nhìn thấy cái bụng căng phồng của Đường Tâm Nhan, anh ném mạnh xuống đất.
Đường Tâm Nhan không muốn ở trong phòng với Mặc Trì Úy, cái lạnh phát ra từ người anh làm cho cô không thở nổi.
Xoay người vừa định rời khỏi, đầu ngón tay đặt lên nắm cửa, mở cửa ra, nhưng mới hé cửa, đã bị người đó đóng chặt lại.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông u ám phía sau, cô nhíu chặt đôi mày lại nói: “Anh làm gì vậy? Không phải anh không cho tôi xuất hiện trước mặt anh sao? Kéo tôi đến đây là có ý gì? Tôi đi cũng khá lâu, Phượng Cừ sẽ lo lắng cho tôi, bỏ tay ra!”
Nghe thấy Đường Tâm Nhan nhắc tới Phượng Cừ, sắc mặt Mặc Trì Úy càng trở nên khó coi hơn, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, khi thế toát ra làm người ta phát lạnh.
“Cô và người đàn ông bên ngoài là quan hệ gì?”
Mặc Trì Úy chất vấn, giọng điệu dò xét đó làm cho đôi lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.
Anh dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu chất vấn đó để chất vấn cô?
Dựa vào cái gì?
Sự kiêu ngạo trong cơ thể làm cho đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười xinh đẹp yếu ớt.
Càng tức giận càng phải cười, nhưng trong mắt lại lóe lên sự lạnh lùng chế giễu: “Anh Mặc, xin hỏi anh có tư cách gì chất vấn quan hệ của tôi và Phượng Cừ? Nếu anh có thời gian rảnh rỗi thì anh nên đối phó với vợ chưa cưới của mình đi.”
Mặc Trì Úy nắm lấy tay Đường Tâm Nhan: “Tôi không muốn lãng phí thời gian, nói cho tôi biết, cô và người đàn ông bên ngoài rốt cuộc là quan hệ gì?”
Trong giọng nói trầm thấp lạnh lùng lộ vẻ tức giận, đôi mắt đen sâu thẳm như đại dương càng ánh lên tia tinh nhuệ.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Lúc anh nhẫn tâm đuổi tôi ra ngoài, thì anh đã không còn tư cách hỏi về cuộc sống cá nhân của tôi, anh Mặc, sau này đừng gặp lại, xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Giọng điệu bình tĩnh của Đường Tâm Nhan, không nghe ra bất kỳ gợn sóng nào.
Mẹ kiếp, cô đang muốn phân rõ giới hạn giới hạn với mình sao?
Muốn cùng người đàn ông ngoài kia như hình với bóng sao?
Sự ghen tuông trong lòng khiến Mặc Trì Úy đột nhiên ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, bàn tay to khỏe của anh nắm chặt chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô.
“Anh… Anh muốn làm . . . ..” Hai từ còn chưa kịp nói ra, đôi môi mỏng và gợi cảm của Mặc Trì Úy đã bịt chặt chính xác cái miệng nhỏ nhắn hoa anh đào của cô, tùy ý cạy mở đôi môi đỏ mọng mím chặt của cô, hôn nồng nhiệt như song biển cuồng nộ, ngay lập tức đã nuốt chửng tất cả ý thức của Đường Tâm Nhan.
Chương 492: Một tháng giao ước
Đường Tâm Nhan chưa từng nghĩ đến, Mặc Trì Uý, người đã quên mất cô, sẽ hôn cô.
Anh bắt đầu quan tâm cô rồi sao? Nếu để ý, sao anh còn đưa Mạnh Bạch Chỉ đến nhà hàng món Tây? Nghĩ đến Mạnh Bạch Chỉ còn ở bên ngoài chờ anh, khi hai người đi vào nhà hàng, ánh mắt vô cùng thân thiết chăm chú nhìn, trái tim Đường Tâm Nhan như có một cơn đau quặn thắt.
Cô đưa hai tay lên, dùng sức đẩy Mặc Trì Úy ra.
Nhưng anh giống như một núi to lớn, sừng sững không nhúc nhích chút nào.
Sự giãy dụa của cô, ngược lại càng khiến anh hôn say đắm hơn nữa, điên cuồng hơn nữa.
Nghĩ đến buổi sáng ở biệt thự nhìn thấy hình ảnh Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơ mi trắng của anh, cô đau lòng, thừa dịp anh không đề phòng, cắn mạnh vào đầu lưỡi anh một cái.
Đáng chết!
Trong miệng đột nhiên xông ra mùi máu tươi, khiến Mặc Trì Úy chửi rủa một tiếng.
Lợi dụng Mặc Trì Úy đang đau, Đường Tâm Nhan hít sâu mấy hơi. Vì nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, đôi mắt trong veo của cô đã nhuộm một lớp ánh sáng rực rỡ.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ sóng sánh, gương mặt xinh đẹp trắng nõn ửng hồng của cô, yết hầu của Mặc Trì Úy cuộn lại, không còn bất kì sự đàn áp nào nữa, anh lại lần bắt lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Nhưng lần này, khác với với sự cuồng nhiệt dữ dội vừa rồi, ngược lại, nụ hôn lần này, dịu dàng giống như đối với châu báu hiếm có trên thế gian.
Mặc dù vẫn luôn đè nén cảm xúc, nhưng Mặc Trì Úy vẫn cố ý khiêu thích. Dưới sự đùa giỡn của anh, Đường Tâm Nhan vẫn bị hút vào, từng cơn dụ dỗ của anh. Đã dặn đi dặn lại nhưng khó lòng kìm nổi tràn ra từ chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
Qua một hồi lâu, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn nhiệt huyết dữ dội này.
Bàn tay to lớn của anh nâng chiếc cằm xinh đẹp của cô lên, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Cô với người đàn ông bên ngoài là quan hệ gì?”
Giọng nói giống như rượu vang mùi vị đậm đà, xuyên qua hơi thở ma mị, phun vào bên tai Đường Tâm Nhan, tựa như một dòng nước không chút cặn, nhỏ giọt vào tim cô, tạo nên từng gợn sóng.
Cô dường như bị anh mê hoặc, hơi thở không ổn nói: “Anh ấy là bạn của tôi trong giới giải trí, chỉ là bạn bè hợp tác mà thôi.”
Nghe thấy câu trả lời, khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc của Mặc Trì Úy gợi lên một vòng cung mãn nguyện.
Đường Tâm Nhan ý thức được chính mình bị anh mê hoặc , cô xấu hổ buồn bực không thôi, một tay đẩy anh ra. Kéo cửa phòng ra nhanh chóng đi ra ngoài.
…
Khi nảy nhìn thấy Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy lần lượt rời đi, Phượng Cừ lo lắng cho cô, cũng đi tới cửa toilet.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ trong đó một phòng riêng đi ra, anh ấy kêu to: “Tâm Nhan!”
Nhìn thấy Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan có chút không thanh thản.
Dù sao mình ra ngoài để đi toilet, nhưng lại vào phòng riêng khác, còn là ở cùng Mặc Trì Úy.
Phượng Cừ vừa đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cửa phòng riêng lại mở ra, người đàn ông cao lớn đi ra.
Phượng Cừ đang nhìn thấy Mặc Trì Úy, nghĩ đến khi anh gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm tố cáo Mặc Trì Úy, cùng với sự oan ức của Tâm Nhan, trên gương mặt tuấn tú của anh ấy lộ ra một nụ cười ma mị, còn chưa nói gì, bàn tay to duỗi ra, trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan cạnh vào lòng ngực.
Hành động của Phượng Cừ, làm cho Đường Tâm Nhan hoảng sợ.
Nhưng cô lập tức hiểu được ý của Phượng Cừ, cô không có tránh né. Đôi mắt trừng to, nhìn Mặc Trì Úy, âm thầm quan sát phản ứng của anh.
Sắc mặt Mặc Trì Úy lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm không lường được, làm cho người ta nhìn không thấu nội tâm của anh.
“A Lãnh…” Với mùi thơm thoang thoảng, giọng nói khàn của Mạnh Bạch Chỉ lên bên tai mọi người.
Mạnh Bạch Chỉ xuất hiện làm trái tim của Đường Tâm Nhan chìm xuống, cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.
“A Lãnh, đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta mau đi ăn đi!” Mạnh Bạch Chỉ trìu mến nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy, muốn kéo anh rời đi, nhưng không ngờ đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
Trong lòng Mạnh Bạch Chỉ tràn ngập ghen tuông.
“Không phải nói một tháng sao? Được, tôi đồng ý với yêu cầu của cô, đêm nay chuyển đến biệt thự đi.” Mặc Trì Úy đột nhiên nói.
Đường Tâm Nhan kinh ngạc, thật không ngờ ở trước mặt Mạnh Bạch Chỉ, mà anh có thể nói những lời như vậy.
Đôi mắt trừng to lướt qua Mạnh Bạch Chỉ, quả nhiên nhìn thấy mặt cô liền tái nhợt.
Giữa đôi môi nhàn nhạt nhếch lên mang sự chế giễu.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp bị hôn có chút sưng đỏ, tựa như những vì sao nở rộ trên bầu trời đêm, quyến rũ động lòng người.
Mạnh Bạch Chỉ nhìn thấy môi của Đường Tâm Nhan, cô sao lại không hiểu được, hai người này đã làm chuyện gì?
“A Lãnh, sao anh có thể cho người phụ nữ này về? Em là vợ chưa cưới của anh, anh quyết định như vậy, anh xem tôi là gì chứ?”
Nghe thấy quyết định của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy suy sụp ngay lập tức.
Mặc Trì Uý không để ý đến tiếng hét của Mạnh Bạch Chỉ, đôi mắt chim ưng sắc bén vẫn khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Buổi tối tôi muốn nhìn thấy cô!”
Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy rời đi như sao băng.
Mạnh Bạch Chỉ liếc nhìn Đường Tâm Nhan với ánh mắt phức tạp, cô cắn chặt răng, muốn nói gì đó rồi lại thôi, nước mắt đầm đìa đuổi theo Mặc Trì Úy đã rời khỏi.
… . . .
Đường Tâm Nhan nghĩ đến lời nói của Mặc Trì Úy, nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt trong phòng riêng, đầu ngón tay thon dài xoa nhẹ lên đôi môi căng bóng xinh đẹp…
Cô thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Mặc Trì Úy, anh trong chốc lát một cái biến, rốt cuộc muốn làm gì?
Phượng Cừ thấy Đường Tâm Nhan không yên lòng, mất hồn mất vía, có lẽ cô cũng không có tâm trạng ăn cơm, sau khi thanh toán, anh ta đưa cô thẳng về căn hộ của Cố Nhiễm Nhiễm.
Buổi tối.
Cố Nhiễm Nhiễm tan làm trở về, nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngẩn người ngồi trên sô pha, lấy cùi chỏ chọc vào người cô : “Thế nào? Phượng Cừ đối với cậu như thế nào? Có muốn phát triển mùa xuân thứ hai không?”
“Tôi và Phượng Cừ?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Làm sao có thể? Tuy rằng Phượng Cừ rất đẹp trai, rất được lòng các cô gái, nhưng tôi và anh ấy chỉ là bạn bè tốt, Nhiễm Nhiễm mềm rủ xuống, nào có người lấy nhà mình nghệ nhân u đùa đích?”
…
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn quấy rầy Mặc Trì Úy, nghĩ muốn dùng mọi biện pháp để làm anh thay đổi chủ ý, nhưng Mặc Trì Úy không buông ra.
Mạnh Bạch Chỉ đến tập đoàn Hoàn Hải cùng với anh..
“A Lãnh, anh thật sự muốn để người phụ nữ đó vào biệt thự sao? Vậy còn em, anh tính làm sao?”
“Tôi đã quyết định rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ quấy rầy, làm sắc mặt Mặc Trì Úy càng lúc càng u ám.
“Cô đi ra ngoài đi!” Lời nói lạnh như băng, giống như lấy ra từ hồ băng, dọa Mạnh Bạch Chỉ run sợ, không dám ở lại, đành phải rời đi với vẻ mặt không cam lòng.
…
Buổi tối sáu giờ, Mặc Trì Úy trở về biệt thự.
Dạo một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan, anh nheo đôi mắt lạnh lùng.
Tối hôm qua còn bày ra bộ dạng yêu anh đến mức không nỡ rời xa, hôm nay anh buông ra, cô không ngờ không lo thời sự .
Mặc Trì Úy kéo cà vạt trên cổ áo ra, ấn nhẹ ấn đường mệt mỏi.
Ngồi lên ghế sô pha, anh vẫn đợi đến tám giờ.
Nhìn thấy trước cửa biệt thự không có động tĩnh gì, sắc mặt anh ảm đạm đến có thể nổi trên mặt nước .
Người phụ nữ đáng chết, cuối cùng có xem lời nói của anh thành một chuyện không?
Hay là, cô cảm thấy anh từng ‘trả thù’ cô, cô muốn ‘trả thù’ lại sao?
Chương 493: Bị anh bắt đi
Mặc Trì Úy lấy điện thoại ra, đi ra ngoài gọi điện.
Sau khi kêu người tra ra địa chỉ chỗ ở của Đường Tâm Nhan, anh lái xe rời đi biệt thự.
Nửa giờ sau, xe chạy vào nơi ở của Cố Nhiễm Nhiễm.
…
Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan đang ngồi trên sô pha ăn trái cây nói chuyện phiếm, Đường Tâm Nhan còn không chưa nghĩ xong, có muốn đến biệt thự của Mặc Trì Úy không.
Cô biết, anh đã nói rồi, nếu cô bắt lấy cơ hội, có thể sẽ làm anh nhớ tới cô.
Như vậy, hai người có thể trở lại như trước kia.
Nhưng nếu một tháng sau, anh không nhớ lại thì sao?
Sau khi cô càng lún sâu, lại bị anh đuổi đi thì sao?
Đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cố Nhiễm Nhiễm ăn nho, nghi hoặc nói nhỏ: “Đêm rồi ai còn bấm chuông vậy?”
Đi ra cửa, kiễng chân lên nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Nhìn Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm trợn to mắt, cô ấy không mở cửa, mà chạy vào phòng khách nói với Đường Tâm Nhan: “Mặc Trì Úy, anh ta đến đây, sao anh ta biết chỗ chúng ta ở ?”
Tim Đường Tâm Nhan lộp bộp một tiếng.
Cắn môi, cô nói với Cố Nhiễm Nhiễm: “Cậu nói với anh ta, tớ không có ở đây.”
Cố Nhiễm Nhiễm: “…”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi vào phòng ngủ, Cố Nhiễm Nhiễm lại đi ra cửa, sau khi dừng lại vài giây rồi mới mở cửa ra.
Nhìn thấy một người đàn ông trong một thân đen với hơi thở lạnh thấu xương, Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đích nói: “Tổng giám đốc Mặc từ xa đến, không biết đến nhà tôi làm gì? Là tới đánh nhau sao? Bà đây có thể đồng ý với anh!” Nghĩ đến đoạn thời gian anh làm cho Tâm Nhan đau lòng như vậy, cô ấy hận không thể một cước đá bay người đàn ông này.
Bà cô? Nghe thấy xưng hô của Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Úy híp mắt lại, sắc bén nói: “Không có sự kiểm soát của Chi Hành, cô quả thật càng ngày càng làm càn !”
“Không cần nhắc tôi người đàn ông đó, tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa.” Cố Nhiễm Nhiễm sắc mặt càng thêm khó coi.
“Tôi tìm đến Đường Tâm Nhan.” Rõ ràng không muốn nói nhiều với Cố Nhiễm Nhiễm, anh đẩy cô ấy ra, lập tức đi vào phòng khách.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của anh ,tức giận đích đuổi theo: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh đã từng làm Tâm Nhan đau khổ, anh trước kia, yêu cô ấy như vậy, nhưng còn bây giờ? Anh nhớ rõ mọi người, nhưng không nhớ cô, anh rốt cuộc có ý gì?”
Nghĩ đến bộ dạng Đường Tâm Nhan đau khổ vì sự thờ ơ của Mặc Trì Úy, lửa giận trong mắt Cố Nhiễm Nhiễm càng bùng cháy mạnh mẽ.
Nghe những lời này của Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Úy hơi nhíu mày, lộ vẻ nghi ngờ : “Tôi từng yêu cô ta?”
Anh muốn nhớ lại những hình ảnh này, nhưng ngoại trừ đau đầu cái gì cũng không nhớ được.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, anh rất yêu cô ấy.”
Mặc Trì Úy nhếch môi, không muốn nói chuyện này với Cố Nhiễm Nhiễm: “Cô ấy đâu?”
“Không có ở đây.”
Mặc Trì Úy híp mắt: “Không có ở đây ?”
Mặc Trì Úy đi thẳng đến cánh cửa phòng đóng chặt, vừa muốn gõ cửa, người ở bên trong đã mở cửa phòng ra .
Đường Tâm Nhan biết không thể tránh khỏi, chỉ có thể mở cửa.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vẻ mặt phức tạp nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Cô không đến biệt thự, tôi tới đón cô.” Mặc Trì Úy thản nhiên nói, giọng nói trầm thấp không nghe ra được cảm xúc gì.
“Anh ấy tới đón cậu ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe lời nói của Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm chạy nhanh đến trước mặt Đường Tâm Nhan, sốt ruột hỏi.
“Tớ…”
Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm qua một bên, kể chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Tây cho cô ấy nghe.
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nhìn Đường Tâm Nhan: “Cậu quyết định trở về với anh ta? Tâm Nhan, cậu phải chuẩn bị tâm lý, Mạnh Bạch Chỉ đó, tớ sợ cô ta không lương thiện, hiện tại Mặc Trì Úy không nhớ cậu, tớ sợ cậu trở về sẽ đau khổ nữa.”
“Bây giờ tớ cũng rất mâu thuẫn, tối hôm qua sau khi anh ta biết tớ làm người giúp việc bên cạnh anh ta, dáng vẻ và giọng điệu của của anh ta đều rất đau lòng…”
Đường Tâm Nhan còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã đến trước mặt cô: “Cơ hội chỉ có một lần, cô có chắc là không trở về với tôi không?”
Một câu ngắn gọn, lại làm cho trái tim Đường Tâm Nhan rung động, ánh mắt sáng ngời của cô dừng trên người Mặc Trì Úy.
Nghĩ đến anh từng đối xử tốt với cô, cán cân trong lòng cô bắt đầu nghiêng ngả.
Anh chỉ là không nhớ rõ cô , nếu anh có ký ức từng ở bên cô, anh nhất định sẽ không làm tổn thương cô!
Chẳng lẽ, cô thật sự muốn tặng anh cho người phụ nữ khác?
Cô có nên cho chính mình, cho Mặc Trì Úy một cơ hội nữa không?
Nhưng nghĩ đến hình ảnh Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơmi anh, nằm trên giường.
Trái tim Đường Tâm Nhan lại xẹt qua một tia đau đớn.
“Xin lỗi, cơ hội một tháng này, tôi. . . Không cần, mời anh rời khỏi, chúng tôi phải nghỉ ngơi .”
Đường Tâm Nhan nói, tuy rằng đáp án này làm chính mình thực đau lòng, nhưng cô cũng không hối hận, thay vì tranh giành một người đàn ông với người phụ nữ khác, cô thà lựa chọn cuộc sống bình yên, ấm áp bên cạnh đứa con trong bụng.
Mặc Trì Úy nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình bị chủ nhà đuổi, khuôn mặt điển trai của anh lập tức phủ một lớp giận dữ.
Anh cũng không biết mình vì sao lại tức giận, bàn tay to lớn lập tức siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô kéo cô ra ngoài.
“Mặc Trì Úy, tên khốn, buông ra!” Bị Mặc Trì Úy kéo mạnh Đường Tâm Nhan ra cửa, cô dùng sức giãy dụa , muốn thoát khỏi xiềng xích của anh.
Vốn dĩ Mặc Trì Úy muốn ôm cô đi, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô.
“Không muốn chiếc nhẫn đó sao?” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói, anh tin chiếc nhẫn đó nhất định rất quan trọng đối với Đường Tâm Nhan.
Quả nhiên, nghe đến hai chữ chiếc nhẫn, Đường Tâm Nhan ngừng giãy dụa.
“Chỉ cần cô đi với tôi, tôi có thể trả nhẫn lại cho cô.” Giọng nói của Mặc Trì Úy trầm như tiếng đàn cello, kề sát bên tai Đường Tâm Nhan, hơi thở nóng rực, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đỏ bừng.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, vốn dĩ còn cô còn do dự, nhưng nghe những lời này, cô đã quyết định rồi.
“Được, tôi đi với anh.”
Điều làm cho Đường Tâm Nhan cảm thấy ngoài ý muốn chính là, khi cô ra quyết định này, đứa con trong bụng đã đạp mạnh cô một cái.
Con yêu, con cũng đồng ý mẹ nắm lấy cơ hội cuối cùng này phải không?
Cố Nhiễm Nhiễm đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, cô ta biết rõ, chuyện của Tâm Nhan quyết định, cô ta cũng không thay đổi được, huống chi, cô cũng không muốn đứa bé thật sự không có ba ba.
“Mọi việc đều phải cẩn thận, nếu có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tớ, nếu có người dám bắt nạt cậu, bà đây dù có liều mạng, cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu.”
Mặc dù đã nói những lời đó với Đường Tâm Nhan, nhưng ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm khóa chặt trên người Mặc Trì Úy, đây là một lời cảnh cáo.
“Tôi đi thay quần áo.”
Mặc Trì Úy siết chặt cổ tay Đường Tâm Nhan, trầm giọng nói: “Không cần thay, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Đường Tâm Nhan nhìn thoáng qua bộ dạng không chịu nổi của Mặc Trì Úy, vẫy tay với Cố Nhiễm Nhiễm.
“Yên tâm đi, tớ không sao đâu.”
Hai người đi ra khỏi chỗ ở của Cố Nhiễm Nhiễm.
Nhìn thấy chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khẽ cau mày.
Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở cửa ghế sau.
“Ngồi phía trước.”
Mặc Trì Úy trực tiếp nói.
“Ngồi phía trước?” Một tiếng giễu cợt xẹt qua đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan: “Vị trí phía trước anh không dành cho vợ sắp cưới của mình sao? Tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua khi đi mua hạt cà phê, anh đã để tôi ngồi phía sau!”
Nói xong, Đường Tâm Nhan không do dự, trực tiếp mở cửa xe sau, ngồi phía sau.
Chương 494: Quan hệ thân mật
Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở cửa ghế sau.
“Ngồi phía trước.” Mặc Trì Úy trực tiếp nói.
“Ngồi phía trước?” Một tiếng giễu cợt xẹt qua đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan: “Vị trí phía trước anh không dành cho vợ sắp cưới của mình sao? Tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua khi đi mua hạt cà phê, anh đã để tôi ngồi phía sau!”
Nói xong, Đường Tâm Nhan không do dự, trực tiếp mở cửa xe sau, ngồi phía sau.
Sau khi lên xe, Đường Tâm Nhan liền để túi xuống. Cho dù không có ngẩng đầu, cô cũng có thể cảm giác được, cặp mắt đen rực lửa của Mặc Trì Úy, vẫn trói chặt trên người mình, ánh mắt như vậy làm cả người cô cảm thấy khó chịu.
Không còn cách nào, Đường Tâm Nhan đành phải tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe vô cùng kỳ lạ.
Không biết qua bao lâu cuối cùng xe cũng dừng lại, Đường Tâm Nhan cảm giác không thở được nữa liền nhanh chóng xuống xe, cô mặc kệ Mặc Trì Úy xuống sau, đi thẳng vào biệt thự.
Sự trở về của Đường Tâm Nhan, làm người khác ngủ không yên, Mạnh Bạch Chí sắc mặt trắng bệch chạy đến biệt thự, hơn nữa khi nhìn thấy Mặc Trì Úy tự mình đưa cô về biệt thự, hai tay cô nắm chặt lấy nhau, trong mắt lóe lên tia ghen tị cùng ảm đạm, khiến người ta rùng mình, rợn tóc gáy.
Nhưng trên mặt anh, lại nở một nụ cười rực rỡ.
Bước đến, nắm tay Đường Tâm Nhan, với phong thái nữ chủ nhân nói: “Về sau vẫn là vất vả cho cô rồi, nhưng nếu cô làm người giúp việc quá mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một chút, dù sao cô cũng đang mang thai, tôi và A Lãnh vẫn có thể hiểu được.”
Đối với những lời nói của cô ta, Đường Tâm Nhan chỉ cười lạnh, cũng không để ý tới, đi thẳng về phòng mình từng ở.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan xem như biết điều đi thẳng về phòng người hầu, trên mặt Mạnh Bạch Chỉ nở nụ cười hài lòng.
“A Lãnh…”
Mặc Trì Úy đi lên lầu hai, Mạnh Bạch Chỉ nhanh chóng đi đến bên cạnh anh.
“A Lãnh, em đã mua đồ ăn khuya mà anh thích ăn nhất.”
Mạnh Bạch Chỉ kéo Mặc Trì Úy đi xuống nhà ăn. Nhưng lại bị Mặc Trì Úy gạt ra.
“A Lãnh, anh…”
Đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy dừng trên người Mạnh Bạch Chỉ đích trên người, nhưng không có một chút ấm áp nào làm cho Mạnh Bạch Ch chấn động.
“Từ giờ trở đi, Đường Tâm Nhan không còn là người giúp việc của biệt thự, trong một tháng tới, cô ấy chính là người yêu của tôi.”
Nói xong, anh bay thẳng đến phòng người giúp việc.
Người yêu? Trước mặt vợ chưa cưới, ngang nhiên tìm người yêu ? Mặc Trì Úy, sao anh có thể qua cầu rút ván, sao anh có thể quá đáng như vậy ?
Mặc Trì Úy sải bước đến phòng người hầu , nhìn thấy Đường Tâm Nhan sửa soạn lại ga giường, anh nhíu chặt mày, đứng bên cạnh cô, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô một cách chính xác.
“Từ giờ trở đi, cô là người yêu của tôi, không cần ở đây.”
Đường Tâm Nhan nghe thấy hai chữ người yêu, đôi mắt trong veo không khỏi hiện lên tia đau đớn.
Cô cong môi lên, chế giễu hỏi: “Không được ở đây, tôi phải sống ở đâu?”
“Phòng ngủ chính.” Anh trức tiếp kéo cô ra khỏi phòng người giúp việc.
Đứng ở cửa phòng ngủ chính, Đường Tâm Nhan dừng lại.
“Tôi không muốn ngủ ở đây, hoàn toàn không muốn.”
Đôi mắt nước của Đường Tâm Nhan lộ rõ sự kiên định của mình.
Cô không thể quên, hình ảnh buổi sáng nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơmi của ah, nằm ở trên giường.
“Không muốn?” Đường Tâm Nhan cự tuyệt lần nữa, khiến cho sắc mặc Mặc Trì Úy trầm xuống.
“Ở trước mặt tôi, không ai dám nói không lần nữa, Đường Tâm Nhan, đừng dễ dàng thách thức điểm cực hạn của tôi!”
Không đợi Đường Tâm Nhan nói gì, điện thoại anh rung lên, nhìn thấy tên người gọi , anh cầm di động đi vào phòng làm việc.
Anh vừa rời khỏi không lâu, Mạnh Bạch Chỉ đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan vẫn đứng ở cửa, không có ý muốn vào, đôi môi đỏ mọng của Mạnh Bạch Chỉ nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Nơi này là phòng của tôi và A Lãnh, trên chiếc giường lớn đó đã xảy ra quá nhiều chuyện thân mật, cô. . . Đã đến muộn rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ đắc ý, làm cho đôi mắt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lộ vẻ chế giễu.
“Cô Mạnh, nếu cô nghe không sai thì, trong một tháng tới, tôi là bà chủ của phòng này, còn cô…Không là gì cả”
“Cô…” Nghe những lời này của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng cô không thể phản bác, dù sao quyết định của Mặc Trì Úy chính mình cũng không thể thay đổi.
Mạnh Bạch Chỉ quay lại rời đi với một vẻ mặt ảm đạm.
Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm phòng ngủ chính một hồi lâu, cắn môi, vẫn không đi vào, mà đi ra khách phòng.
…
Sau nghi nghe điện thoại, Mặc Trì Úy đi đến phòng ngủ chính, nhìn thấy Đường Tâm Nhan không ở bên trong, anh cau mày, mím môi mỏng thành một đường thẳng.
Sau vài giây lặng im, anh nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở trong phòng khách, cô đang sửa sang lại ga giường.
“Đừng…”
Không ngờ Mặc Trì Úy đứng sau lưng, Đường Tâm Nhan chớp mắt xoay người, cái mũi nhọn vô tình đụng vào lòng ngực cứng rắn của anh.
Đột nhiên bị đau làm cô thét lên một tiếng kinh hãi.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn, rắn chắc lạnh lùng trước mặt, cô nhíu mày: “Sao anh đi không lên tiếng?”
Xoa chiếc mũi đau nhức vừa bị và chạm của mình, Đường Tâm Nhan đỏ mắt trừng mắt nhìn Mặc Trì Úy.
“Tại sao không vào phòng ngủ chính? Cô nghi ngờ quyết định của tôi sao?” Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, đôi mặt đen sâu thẳm của anh, xẹt qua một ánh nhìn lạnh lẽo.
“Tại sao tôi phải ở trong phòng ngủ chính? Nơi đó làm tôi ghê tởm, tôi không muốn nằm trên chiếc giường anh đã ngủ với những người phụ nữ khác, Mặc Trì Úy, đáp án này anh hài lòng chưa?” Lúc Mặc Trì Úy ép hỏi lần nữa, Đường Tâm Nhan hét vào mặt anh.
Trên giường những người phụ nữ khác đã ngủ? Nghe thế, Mặc Trì Úy càng nhíu mày chặt hơn, nhưng sau một lúc, anh liền cảm thấy trong lời nói của Đường Tâm Nhan tràn ngập ghen tuông.
“Ghen?”
Đường Tâm Nhan còn không chưa kịp phản ứng, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy đã bịt chuẩn xác đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, bắt đầu một đợt chiếm đoạt và chinh phục mới.
Nụ hôn của anh đến quá nhanh và đột ngột, Đường Tâm Nhan vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, đôi môi hơi hé mở, đầu lưỡi nóng bỏng nhân cơ hội luồn vào, quấn lấy tiểu huyệt hồng nhuận của cô.
Anh dùng bàn tay to lớn giữ phía sau đầu cô, không cho cô có đường thoát.
Làn da mềm mại của Đường Tâm Nhan, cọ vào râu lăn tăn trên cằm anh, gai góc châm chít, có chút rát da.
Trước đấy, những cảnh cô bị anh hôn, như những thước phim cũ, lướt qua tâm chí cô.
Trước kia anh nói anh chỉ có một người phụ nữ là cô, nhưng còn bây giờ thì sao?
Trong bay tháng mất tích, Mạnh Bạch Chỉ đã ở bên cạnh anh, họ đã có mối quan hệ thân mật.
Anh không còn thuộc về một mình cô.
Anh hôn lên đôi môi mỏng của cô, có phải cũng đã hôn Mạnh Bạch Chỉ?
Nghĩ đến hình ảnh anh và Mạnh Bạch Chỉ thân mật, lưu luyến, bụng cô cảm thấy khó chịu, cô đẩy mạnh anh ra không chút nghĩ ngợi.
Chương 495: Người đàn ông xấu ra
Mặc Trì Uý nhìn thấy người phụ nữ của mình đẩy hết lần này đến lần khác, khuôn mặt tuấn tú phủ một lớp sương lạnh, bàn tay to lớn của anh bóp chiếc cằm xinh đẹp của cô, giọng điệu nhuộm màu bóng đêm: “Biết rõ Mạnh Bạch Chi là vợ sắp cưới của tôi, cô còn giả làm một phụ nữ Ả Rập, chạy đến biệt thự của tôi làm người giúp việc, đây không phải là điều cô muốn sao?”
Trong ánh mắt sâu thẳm của anh xẹt qua một tia chế giễu.
Sự châm chọc như vậy như một cây kiếm sắc bén đâm mạnh vào ngực Đường Tâm Nhan.
Anh thay đổi rồi.
So với người đàn ông đã quên cô trước đây, anh càng thờ ơ hơn, ác độc hơn và cô càng khó hiểu hơn.
Toàn thân toát ra tràn ngập sự nguy hiểm.
Cô bắt đầu nghi ngờ, mình đi đến biệt thự với anh có phải là quyết định đúng đắn không?
Cô phẩy bàn tay bóp cằm cô, xòe bàn tay ra trước mặt anh: “Nhẫn của tôi.”
Mặc Trì Úy híp mắt: “Chiếc nhẫn đó rất quan trọng với cô sao?”
Đường Tâm Nhan ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không đáy của anh: “Đúng vậy, chiếc nhẫn rất quan trọng đối với tôi, là chồng tôi tặng tôi.”
” Chồng của cô?” Mặc Trì Úy mím môi mỏng thành đường thẳng, giọng nói không có chút ấm áp: “Tôi sao?”
Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt đen ám muội sâu thẳm của anh, không có chút dịu dàng nào, một lời chế nhạo lướt qua môi cô: “Chồng tôi chết rồi!”
Sắc mặt Mặc Trì Úy u ám vô cùng, thân hình to lớn của anh, như một con thú dữ trên thảo nguyên, ép Đường Tâm Nhan vào góc tường, một bạn tay lớn đặt sau đầu cô, bàn tay kia ôm lấy vòng eo tròn trịa của cô.
Vải quần áo của cô rất mỏng, sức nóng từ lòng bàn tay của anh xuyên qua lớp vải xuyên thấu vào da cô, làm cô rùng mình như bị điện giật.
Khuôn mặt đẹp trai nguy hiểm của anh tiến đến gần cô, hơi thở giữa môi và mũi cô phả xuống, giống như vô số lông vũ quấy trái tim cô, mềm mềm. Tê tê, cô rụt cổ lại quay mặt sang một bên: “Đừng đứng gần tôi như vậy, bỏ tay ra!”
So với vẻ đẹp tinh tế của Mạnh Bạch Chỉ, vòng eo mũm mĩm của cô quả thật không cách nào xem.
Tuy rằng cô đang mang thai, nhưng không phải đàn ông đều là động vật trực quan sao?
Huống chi, hiện tại anh cũng không thích cô.
Vòng eo tròn trịa bị anh giữ chặt, cô ngoại trừ xấu hổ cũng là thẹn thùng buồn bực.
Anh dường như không nghe thấy tiếng cô, đôi bàn tay thay vì rời đi, lại xoa bụng của cô và nhìn đôi má ngày càng ửng hồng của cô, đôi bàn tay to lớn của anh di chuyển đến bầu ngực mềm mại của cô.
Bị bóp mạnh, cô cảm thấy hơi đau.
Khóe mắt đỏ lên, cô xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Anh cúi xuống bên tai cô, phả hơi thở nóng rực vào tai mẫn cảm của cô: “Kích thước tốt.”
Đường Tâm Nhan bị anh làm tức giận đến run người.
Tại sao bây giờ anh lại trở nên xấu xa như vậy?
Cô nâng đôi chân mảnh mai của mình lên, đá bộ phận yết ớt đó của anh.
Nhưng trước khi chạm vào anh, một chân dài đã chen vào giữa hai chân cô, giam chặt đầu gối cô, dùng đầu lưỡi liếm bên tai cô: “Xấu hổ cái gì ? Đưa ra một tháng, muốn tôi yêu cô lần nữa, chẳng lẽ cô cho rằng là trò chuyện đơn thuần thôi sao?”
Hơi thở mát lạnh của nội tiết tố nam trên người anh len vào nội tạng của cô như một cây thuốc phiện.
Cô không thể cưỡng lại.
Đó là hương vị quen thuộc nhưng lại xa lạ đối với cô.
Nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô chìm đắm như vậy.
Bây giờ anh xấu xa như vậy, sẽ đợi cô chìm đắm, sau đó cười nhạo cô!
“Mặc Trì Úy, anh không phải là anh của trước kia! Trả lại nhẫn cho tôi, tôi muốn rời khỏi.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, lỗ tai trắng như ngọc của cô liền đau đớn.
Cô phải tự hỏi, có phải anh nhẫn tâm cắn tai cô chảy máu không.
“Nếu đã tôi không còn là tôi trước kia, còn giữ chiếc nhẫn tôi đưa cho tôi làm gì? hả?” Chữ hả cuối cùng, anh kéo dài âm cuối trông rất ma mị.
Đường Tâm Nhan trước đây không phải đối thủ của anh, nhưng bây giờ anh đã trở nên xấu xa như vậy, cô lại càng không phải là đối thủ của anh.
Hít sâu một hơi, cô đặt hai tay lên lồng ngực rắn chắc của anh: “Vợ chưa cưới của anh vẫn ở đó, anh không muốn ở cùng cô ấy sao?”
“Vẫn đang suy nghĩ tôi và cô ta có làm chuyện đó không?”
Nghe thấy anh lại nhắc tới vấn đề này, nhịp tim của Đường Tâm Nhan đã lỡ mất một nhịp.
Hàng mi run rẩy của cô nhìn khuôn mặt đẹp trai như tạc của anh, có chút hoảng hốt: “Đúng vậy, tôi đang nghĩ.”
Mặc Trì Úy lại véo cằm cô, đầu ngón tay thô ráp mà vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve tạo ra một làng nên một làn sóng tê dại.
Đường Tâm Nham rất là xấu hổ: “Anh có ý gì? Anh không trả lời thì đừng chạm vào tôi!”
Thực ra trong lòng cô cũng biết rõ, bây giờ người đàn ông giàu có nào bên ngoài cũng có ba bốn bà vợ, hơn nữa anh còn quên mất cô rồi đính hôn với Mạnh Bạch Chỉ, hai người là vợ chồng chưa cưới, có quan hệ nam nữ thân mật thì cũng hợp lý.
Nhưng cô, dù là trong lòng hay thể xác, đều không thể chấp nhận được.
Ít nhất, trong thời gian ngắn, cô không thể chấp nhận được.
Mặc Trì Úy nhướng lông mày, nhìn cô đầy hứng thú: “Nếu tôi làm rồi thì sao? Nếu tôi chưa làm thì sao?”
Đôi mi dày và dài của Đường Tâm Nhan run lên.
Cô cụp mắt không ngừng nhìn anh, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: “Không sao, vậy nên, tùy anh thôi.”
Cô áp hai tay vào ngực anh dùng sức.
Anh của hiện tại quá xấu xa và đáng ghét.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định cô sẽ không kiềm chế được cảm xúc, trước mặt anh sẽ rơi nước mắt.
Cô không muốn anh nhìn thấy sự mong manh của mình.
Một người đàn ông không yêu bạn, bạn càng tổn thương bao nhiêu thì có lẽ anh ta càng hạnh phúc bấy nhiêu.
Hãy để cô quay lại với anh, hoàn toàn là vì để làm hài lòng sở thích xấu xa của anh!
Dù cô có đẩy thế nào thì anh vẫn đứng yên.
Đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén khóa chặt cô, như muốn nhìn thấu tâm hồn cô.
Đường Tâm Nhan thật sự không chịu nổi ánh mắt của anh, cô vừa mở miệng, vừa định nói gì đó, chợt nghe thấy giọng nói trầm khàn, hờ hững vang lên bên tai: “Tôi không có làm với cô ta.”
Đường Tâm Nhan chìm vào đáy vực, đột nhiên như có ánh sáng, cô nhướng đôi mắt sáng ngời với vẻ mặt không tin nhìn người đàn ông: “Thật sao?”
Mặc Trì Úy nheo đôi mắt lạnh lùng: “Chúng tôi định làm sau khi kết hôn.”
Anh đột nhiên nói thêm một câu khiến lòng cô càng thêm khó nhịn: “Hóa ra anh còn định lấy cô ấy, có phải anh muốn ly hôn với tôi trước rồi mới cưới phải không?”
Mặc Trì Úy mím môi mỏng: “Ly hôn?”
Đường Tâm Nhan yếu ớt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Ừ, chẳng lẽ anh muốn cưới thêm vợ sao? Như vậy là vi phạm pháp luật, chỉ cần ly hôn, tôi có thể tìm một người cha mới cho con mình, như vậy tôi mới có thể được cuộc sống mới không phải sao? Trên đời này, ai bỏ ai thì trái đất vẫn quay, anh có thể lấy mối tình đầu, tôi cũng có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh!”
Thực ra những lời này nói thì dễ nhưng thực tế thì sao?
Trong đời cô, có lẽ cô sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa, dù hương vị của tình yêu là ngọt ngào nhưng khi cay đắng đau thương lại thực sự như một mũi dao sắc nhọn, xuyên thấu trái tim con người!
Chương 496: Sa ngã
Tim Mặc Trì Uý chợt nhói lên khi nghe hai từ “ly hôn” từ miệng của Đường Tâm Nhan.
Đôi mày kiếm giật giật, ánh mắt sầm lại như được phủ thêm một lớp sương dày: “Thời hạn một tháng vẫn chưa kết thúc, chưa vội.”
Bàn tay to lớn của anh luồn qua eo cô, đưa mắt ngắm nghía mặt mộc của cô, ngắm nhìn đường nét sắc sảo và làn da cô mềm mại như nước. Tay còn lại vuốt ve làn da láng mịn và mân mê đôi môi cô.
Yết hầu gợi cảm của anh cứ chuyển động lên xuống.
Nói ra thì cảm giác này cũng thật lạ, từ sau khi Bạch Chỉ trở thành vợ chưa cưới của anh, cũng nhiều lần quyến rũ anh.
Quả thực trước đây anh từng thích Bạch Chỉ, nhưng giờ đây lại không có bất kỳ dục vọng nào với cô ấy nữa.
Nhưng với người phụ nữ trước mặt này thì…
Ngay khi cô bụng mang dạ chửa, anh vẫn muốn đè cô xuống hành hạ một trận.
Chẳng trách trước đây anh biết rõ cô là con gái của Đường Tuyết nhưng vẫn động lòng.
Cô nhóc này đúng là một tiểu yêu tinh không hơn không kém mà.
Trái tim của Đường Tâm Nhan hoàn toàn bị anh làm cho rối tung cả lên, cô cắn môi, cất giọng yếu ớt: “Tôi không quan tâm anh nghĩ thế nào, trước tiên cứ trả nhẫn cho tôi đã.”
Kể từ sau khi anh tặng nhẫn cho cô, cô vẫn luôn đeo trên cổ.
Vào khoảng thời gian cô cảm thấy đau khổ não nề nhất, chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn thì như thể được nhìn thấy anh vậy.
Cô xem nó như báu vật của mình.
Mặc Trì Uý mím chặt làn môi mỏng, đôi mày anh tuấn như được bao phủ bởi sự giận dữ: “Bây giờ thì không!”. Anh không hề có ấn tượng gì với chiếc nhẫn đó, vậy mà cô lại quan tâm như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như cô muốn thì anh có thể tặng cho cô một chiếc nhẫn khác.
Đường Tâm Nhan hoàn toàn không nghĩ đến Mặc Trì Úy với cô của trước kia, cô chỉ nghĩ rằng anh cho là cô đã không còn xứng đáng với chiếc nhẫn này nữa. Dẫu sao thì trên tay của Mạnh Bạch Chỉ cũng có một chiếc nhẫn giống hệt vậy.
Cô rũ mắt xuống, tâm trạng trở nên xám xịt.
Mặc Trì Uý nhìn hàng mi dài khẽ rung rinh, đôi môi mỏng cắn hờ của cô mà thấy như sóng trong lòng đang dao động.
Bàn tay anh nâng cằm cô lên, vào khoảnh khắc cô nâng tầm mắt lên nhìn anh, anh hé môi gặm lấy đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh nồng nàn, nhưng cũng vô cùng nhẹ nhàng thân mật.
Đường Tâm Nhan mãi nghĩ đến việc anh và Mạnh Bạch Chỉ vẫn chưa quan hệ với nhau, vẫn chưa cùng nhau làm những hành động thân mật như thế này, thần trí cô sớm đã bị lấp đầy, quên cả việc đẩy anh ra.
Anh nhân cơ hội ép cô hé răng, đưa đầu lưỡi mình tiến vào trong quấn lấy lưỡi cô.
Cảm thấy hình như cô không còn từ chối anh như lúc trước nữa, nụ hôn của anh càng lại lúc càng sâu.
Dần dần, dường như hôn thôi là chưa thỏa mãn, bàn tay anh lại bức cúc áo cô, luồn thẳng vào áo lót của cô.
Bởi vì đang mang thai nên kích thước vòng một của cô quả là có to hơn đôi chút.
Bộ phận mềm mại ấy dưới bàn tay anh dần dần có phản ứng.
Sự chuyên chế của anh, sức mạnh của anh, nụ hôn và những cái vuốt ve của anh khiến lý trí của cô dần dần biến mất, chỉ nghe theo tiếng gọi con tim mà không khống chế được những xúc động và vui sướng. Đôi tay đặt trên ngực anh lúc này cũng đã từ từ chuyển sang ôm lấy cổ anh.
Cô đang định đáp trả nụ hôn của anh thì dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng hét: “Á!”
Đó là giọng của Mạnh Bạch Chỉ.
Đường Tâm Nhan vừa định sa ngã vào nụ hôn và những cái vuốt ve của anh thì ngay khoảnh khắc ấy như bị dội một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu xuống.
Cả người cô hoàn toàn tỉnh táo.
Giờ đây cô chỉ là một người tình, một món đồ chơi của anh, anh vốn không phải thật lòng thật dạ với cô nữa.
Còn cô suýt nữa lại sa đọa.
Cô rút đôi tay đang trên cổ anh xuống, cố sức đẩy anh ra.
Lần này không ngờ lại đẩy ra được.
Cô biết, chỉ có khi anh muốn bị đẩy ra cô mới có thể đẩy anh ra nổi.
Anh dùng đôi mắt sâu thẳm của mình liếc nhìn cô, đôi mắt sáng lại phủ một tầng sương u ám.
“Mạnh Bạch Chỉ đang gọi đó, anh xuống đó đi.” Cô nghe thấy trong giọng nói khàn đặc của mình tràn đầy mệt mỏi.
Mặc Trì Uý vẫn không hề nhúc nhích, rồi đột ngột vươn tay xoa bụng cô.
Đường Tâm Nhan bị hành động của anh làm cho giật mình: “Anh làm gì vậy?”
“Vừa nãy tôi bị nó đá một phát.” Lúc anh hôn cô thì đặt tay ở bụng cô, vào lúc hôn nồng nhiệt lại bị tên nhóc này đạp mạnh một phát vào tay anh.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như có một sức mạnh thần bí hấp dẫn anh vậy.
Đường Tâm Nhan ngớ người ra.
Cô cho rằng anh nghe được tiếng hét của Mạnh Bạch Chỉ mới để cho cô đẩy anh ra.
Không ngờ rằng…
Cô rũ mắt nhìn xuống bụng bầu của mình, sống mũi cay cay, cũng có thể là do đứa bé cảm nhận được cha nó đang ở đây.
Trong khoảng lặng ấy, Mặc Trì Uý bất thình lình áp cúi người xuống, áp sát mặt vào bụng cô.
“Nó lại đạp nữa này, hình như tôi nghe được tiếng động.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy hành động cúi người của anh mà khoé mắt ửng đỏ.
Biểu cảm lúc này của anh vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc, so với dáng vẻ lạnh lùng sắt đá trước kia quả là một trời một vực.
Cũng có thể là vì quan hệ máu mủ mạnh mẽ đến vậy!
Tuy rằng anh đã quên cô nhưng đứa bé trong bụng cô là con của anh. Cho dù vẫn chưa ra đời, đứa bé cũng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ba nó, cũng khát vọng nhận được tình yêu của ba nó.
Đường Tâm Nhan nhìn những đường nét rõ rành rạnh trên gương mặt anh, dưới sống mũi cao vút kia là đôi môi cong cong đang mỉm cười, cô không kìm được lòng mình mà đặt tay lên gáy anh.
…
Mạnh Bạch Chỉ ở phòng ăn lầu dưới đợi Mặc Trì Uý hồi lâu, thấy anh lâu quá vẫn chưa xuống, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Cô chạy lên lầu nhìn thấy anh và Đường Tâm Nhan hôn nhau trong phòng khách, cô cố ý hét lên hòng thu hút sự chú ý của anh, nhưng trước sau đợi mãi vẫn chưa thấy anh xuất hiện.
Cô lại đến cửa phòng khách lần nữa, qua khe hở cô nhìn thấy anh cúi người xuống, áp mặt vào bụng bầu của Đường Tâm Nhan, biểu cảm trên mặt hết sức dịu dàng. Hai bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, nghiến răng cằm cặp.
Sao anh có thể nhanh như vậy đã cùng Đường Tâm Nhan thân mật đến mức này?
Cô vì anh hy sinh biết bao nhiêu, anh đã hứa là phải chịu trách nhiệm với cô mà!
Mạnh Bạch Chỉ không kìm được dòng nước mắt, cô chạy xuống lầu lấy trái cây và dao gọt trái cây lên.
Cô gọt một nửa trái táo, sau đó cầm con dao sắc bén tự rạch vào ngón tay mình một đường.
Nhìn thấy máu tươi chảy ra, Mạnh Bạch Chỉ lại như không cảm thấy đau đớn, cô ta lạnh lùng cười một tiếng rồi chạy lên lầu.
“Lãnh, Lãnh…”
Nghe tiếng gọi của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan như bừng tỉnh sau cơn mơ, buông thõng bàn tay đang đỡ sau gáy Mặc Trì Uý ra.
Mặc Trì Uý cũng đứng thẳng người, đôi mắt sâu thẳm đưa ánh nhìn phức tạp về phía Đường Tâm Nhan, cất giọng trầm khàn: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh không còn ép cô đến ngủ ở phòng ngủ lớn nữa rồi.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, Đường Tâm Nhan muốn mở miệng nói gì đó, lại không nói nên lời.
…
Mặc Trì Uý vừa ra khỏi phòng khách thì nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang đứng trước phòng ngủ lớn, ngón tay chảy máu không ngừng. Anh sải bước tiến tới, cau mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Em muốn gọt trái cây cho anh ăn, bất cẩn cắt trúng ngón tay rồi.”
Mặc Trì Uý kéo Mạnh Bạch Chỉ vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, mở vòi nước ở lavabo xối sạch máu ở vết thương.
“Anh đi lấy hộp thuốc.”
Chương 497: Có cảm giác với cô ấy
Đường Tâm Nhan không biết Mạnh Bạch Chỉ xảy ra chuyện gì, cô vốn định không quan tâm tới cứ đi ngủ thôi, nhưng nằm trên giường xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy đi đến phòng ngủ lớn.
Cửa không đóng, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ đâu.
Đang định xuống lầu thì đột nhiên cô nghe tiếng Mạnh Bạch Chỉ vọng tới: “Lãnh, anh đối với em thật tốt.”
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
Cô rất muốn vào trong xem bọn họ làm gì, nhưng lại không có đủ dũng khí.
Cô xoay người rời khỏi đó, cảm giác chua xót xộc lên sống mũi.
Nhưng chỉ vừa mới bước đi lại nghe thấy giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ vang lên: “Lãnh, suốt đời này anh sẽ không bỏ mặc em không lo tới đúng không?”
Đường Tâm Nhan dừng bước, ngón tay không tự chủ mà cấu chặt vào lòng bàn tay, khoé mắt đỏ lên.
Không cần biết câu trả lời của Mặc Trì Uý ra sao, cô không muốn nghe, cũng không định nghe.
Nhưng đôi chân cô như bị đóng chặt lại đó, nặng đến mức không nhấc lên được.
Chừng mười giây sau giọng nói trầm khàn của Mặc Trì Uý mới từ từ cất lên, đáp lại bằng một từ: “Ừ.”
Thế nhưng một từ đó lại nặng như ngàn lượng vàng, vô tình đè lên trái tim của Đường Tâm Nhan.
Làm cho trái tim cô vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Cô lảo đảo dựa vào tường, từng bước men theo đó mà quay về phòng khách.
Trở lại giường nằm lên đó, cô cảm giác như mình vừa rơi xuống hải vực không đáy, không thể thở được cũng không thể cử động, chỉ có cái lạnh cắt da cắt thịt. Như bị cơn thuỷ triều cuốn lấy, nuốt chửng và tàn phá cơ thể cô vậy.
Lúc anh cúi người, áp mặt vào bụng cô, trong lòng cô có bao nhiêu vui sướng và cảm động thì sau khi nghe thấy anh đáp lời Mạnh Bạch Chỉ xong, trong lòng cô lại có bấy nhiêu hụt hẫng lẫn lạnh lẽo.
Cả đời anh cũng sẽ không bỏ mặc Mạnh Bạch Chỉ, còn cô thì sao?
Chẳng lẽ anh còn muốn ôm bên trái ấp bên phải, bắt cá hai tay sao?
…
Mặc Trì Uý giúp Mạnh Bạch Chỉ băng bó vết thương xong thì hất mày lạnh lùng nói: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về.”
Mạnh Bạch Chỉ ngớ người, đôi mắt nhuốm vẻ đau buồn: “Lãnh, anh để em ở lại đi. Không phải anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em rồi sao? Thật ra trước hay sau khi kết hôn cũng không có gì khác biệt mà!”
Mặc Trì Uý vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt ấy, anh vẫn còn chưa kịp lên tiếng Mạnh Bạch Chỉ đã với tay tháo cúc áo trên người anh.
Mặc Trì Uý gạt tay Mạnh Bạch Chỉ ra.
Lòng Mạnh Bạch Chỉ vô cùng hoảng loạn, nước mắt rơi lã chã, cô nhìn Mặc Trì Uý một cách đáng thương, hỏi: “Tại sao không chạm vào em? Là không thể chạm hay không muốn chạm?”
Thấy dáng vẻ đầm đìa nước mắt của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Uý cắn môi trả lời: “Anh và cô ấy vẫn là vợ chồng.”
“Vậy thì đã sao? Anh vốn không yêu cô ta, lúc đầu anh kết hôn với cô ấy là để báo thù. Nếu anh muốn ly hôn với cô ta cũng chẳng phải việc gì khó khăn cả. Bây giờ anh có thể đi in ra một tờ giấy ly hôn đưa cô ta ký, nhưng anh không chịu, cứ muốn giữ cô ta lại bên cạnh thêm một tháng nữa.” Mạnh Bạch Chỉ sà vào lòng Mặc Trì Uý, nước mắt cô rơi làm ướt đẫm một mảng áo anh: “Em thật sự rất sợ, sợ rằng anh sẽ đem lòng yêu con gái của kẻ thù, sợ rằng anh sẽ không cần em nữa…”
Cô cho rằng anh Phong Tiêu đuổi cô ta ra khỏi LOL cô ta sẽ về nước, ai ngờ mặt cô ta dày như vậy, lại dám chạy đến biệt thự làm người ở.
Cô ta muốn tiếp cận Lãnh, khiến anh ấy khôi phục ký ức trước đây, quả là nhiều quỷ kế!
Cũng bởi vì cô ta luôn tìm cách tiếp cận Lãnh mới khiến anh ấy nhìn cô ta bằng một con mắt khác.
Nếu như không phải có hứng thú với cô ta thì làm sao một người đàn ông trước giờ không thích người ngoài vào nhà lại cho cô ta ở lại biệt thự một tháng cơ chứ?
Đến lúc hai người bọn họ sớm chiều kề cận sao tránh khỏi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén được chứ?
Mặc Trì Uý đẩy Mạnh Bạch Chỉ đang khóc lóc thảm thiết trong lòng mình ra, hai tay đặt trên đôi vai không ngừng run rẩy của cô, khẽ đá mày lên nói: “Bạch Chỉ, thực ra tình cảm giữa anh và em đã qua lâu rồi. Em cũng biết anh đồng ý đính hôn với em là vì em đã cho Tiểu Nghê một quả thận.
Nhìn thấy mặt cô nước mắt đầm đìa, Mặc Trì Uý nghĩ nên nói rõ ràng với cô: “Anh đối với em là vừa cảm động vừa mang ơn. Anh vốn cho rằng có thể cùng em sống cả đời, nhưng anh không ngờ rằng anh vừa kết hôn thì đã có con rồi.
Tuy rằng không nhớ ra một số chuyện, nhưng anh biết anh có cả, giác với cô ấy.”
Mạnh Bạch Chỉ đương nhiên biết “cô ấy” mà Mặc Trì Uý nói chính là Đường Tâm Nhan.
Cô không ngờ rằng trước khi Đường Tâm Nhan xuất hiện, anh đối với cô chỉ là tạm bợ, được ngày nào hay ngày đó, không có chút tình ý nào.
Sao anh lại có thể động lòng với người khác?
Mấy năm nay cô ngậm đắng nuốt cay đều là vì anh.
Có vài lần cô cảm thấy bản thân không thể sống tiếp được nữa, nhưng vừa nghĩ tới anh cô lại cố cắn răng sống tiếp.
Vốn nghĩ rằng anh quên đi Đường Tâm Nhan sẽ cùng cô êm ấm bên nhau, nhưng cuối cùng thì…
Đôi môi Mạnh Bạch Chỉ không ngừng run rẩy, cô cảm nhận được mùi vị mặn chát trong dòng nước mắt vừa chảy xuống môi, cũng như cảm nhận được trái tim đang mặn đắng đầy đau khổ của mình.
Cô làm sao lại không hiểu ra ý anh cơ chứ? Anh muốn cô chủ động buông tay.
Nhưng cô không dễ dàng gì có được cơ hội này, khác nào lại có thể dâng cho Đường Tâm Nhan được chứ?”
Anh không yêu cô, vậy thì đã sao?
Những cặp đôi thật sự răng long đầu bạc, có mấy người vì yêu mà sinh sống cùng nhau cơ chứ?
Cô muốn cho anh biết, rằng chỉ có cô mới là lựa chọn cuối cùng của anh.
“Lãnh, anh có tình cảm với cô ta, chẳng lẽ chỉ dựa vào điều đó có thể xóa bỏ tất cả mọi việc cha cô ta đã làm với gia đình anh sao? Dì ở suối vàng mà biết được, à, còn có ông bà ngoại của anh nữa, chẳng lẽ anh muốn họ chết không nhắm mắt sao?”
Nhắc đến người thân sắc mặt Mặc Trì Uý càng thêm u ám, mấy năm nay không có ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt anh.
Bởi vì mỗi lần nhớ đến những chuyện này chính là việc làm đả kích và tổn thương sâu sắc đối với anh.
Mạnh Bạch Chỉ biết rõ không nên nhắc lại những chuyện này, nhưng không nhắc đến sợ rằng vết thương lành rồi anh sẽ quên đau.
“Huống hồ, việc mà anh hai nói với anh…”
Mặc Trì Uý cau có ngắt lời Mạnh Bạch Chỉ: “Im miệng!”
Mạnh Bạch Chỉ không muốn chọc giận anh, cô hít lấy một hơi, nghẹn giọng nói: “Lãnh, người không nên yêu thì tốt nhất hãy quên họ đi, để tránh sau này người tổn thương chính là bản thân mình.”
…
Đường Tâm Nhan vẫn luôn lắng nghe tiếng động phía bên ngoài.
Tầm 15 phút sau có tiếng khởi động xe ở dưới lầu.
Cô ngồi dậy đi đến cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra, nhìn thấy chiếc xe chở cổ từ nhà Nhiễm Nhiễm về đang chạy như bay đi, Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở cửa phòng chạy sang phòng ngủ chính.
Bên trong đã không thấy bóng dáng ĐTU và Mạnh Bạch Chỉ đâu nữa.
Hai người họ cùng nhau rời khỏi sao?
Suốt cả một đêm cũng không thấy Mặc Trì Uý trở về.
Sáng sớm thức dậy nhìn thấy biệt thự trống vắng, Đường Tâm Nhan không khỏi hốt hoảng, hoang mang.
Cô biết suy nghĩ lung tung cũng không có ích gì nên kiên quyết không nghĩ gì, lo cho cái bụng trước là việc quan trọng nhất.
Cô bước tới nhà bếp, nhìn thấy bóng dáng người đang bận bịu bên trong thì vô cùng kinh ngạc: “Thím về rồi đó sao?”
Bà thím đang làm thức ăn sáng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, ánh mắt lướt qua người cô mang theo những ánh nhìn phức tạp: “Đúng vậy, cậu chủ bảo tôi quay lại trước hạn.”
Chương 498: Lần gặp gỡ ngoài ý muốn
Bà thím nhìn Đường Tâm Nhan, trong ánh mắt lộ rõ sự ngượng ngập và phức tạp: “Cô Đường, tôi không ngờ rằng cô mới tới căn biệt thự này có mấy ngày đã trở thành…” Bốn chữ “người tình của cậu chủ” bị bà ta nuốt ngược vào trong, nhưng Đường Tâm Nhan cũng nghe ra ý đồ trong câu nói.
Đường Tâm Nhan gãi đầu bức tai, xấu hổ đáp: “Thím à, sau khi cháu tới đây mới biết cậu Mặc…”
Bà thím kia cắt ngang lời Đường Tâm Nhan, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Cô Đường, bây giờ cô là bà chủ, cô ra ngoài nghỉ ngơi trước đi. Đồ ăn sáng được nấu xong xuôi rồi thì tôi sẽ gọi cô.”
Không biết có phải do trực giác của Đường Tâm Nhan không, mà cô thấy thái độ của thím đối với mình so với trước đây vô cùng khác biệt.
Bởi vì Mặc Trì Uý chọn cô làm người tình trong vòng một tháng mà thím ấy nghĩ rằng cô dùng trăm phương ngàn kế quyến rũ anh ấy sao?
Hay là chỉ đơn giản là thím ấy không thích cô “lên chức” như thế này?
Đường Tâm Nhan đến phòng khách, lơ đãng bấm chuyển kênh mấy lần.
“Cô Đường, bữa sáng xong rồi.”
Đường Tâm Nhan bước đến phòng ăn, cô nhìn thấy đồ ăn bày đầy cả bàn cẩm thạch, bèn nói vọng vào bếp: “Thím ơi, dẫu sao Mặc Trì Uý cũng không có ở nhà, chúng ta cùng ăn đi!”
Thím ấy lại không nóng không lạnh đáp: “Như vậy sao được? Bây giờ cô là chủ, tôi chỉ là người làm.”
Đường Tâm Nhan cắn môi bước vào phòng bếp, nhìn thấy thím ấy đang lúi húi ở đây, không kìm được lên tiếng giải thích: “Cháu nghĩ là thím hiểu lầm cháu rồi, thực ra cháu và Mặc Trì Uý sớm đã…”
Thím ấy ném cái giẻ lau lên trên kệ, quay đầu trừng mắt với Đường Tâm Nhan: “Cô gái, tôi nói cô này, nếu đã có bản lĩnh leo lên đến đây thì hãy nghĩ cách giữ chặt người đàn ông của mình, đừng có ở đây nói này nói kia với bà già như tôi nữa. Cô có biết vì cô mà gia đình tôi…”
Thím ấy nói đến đây thì ngưng ngang.
Đường Tâm Nhan cau mày hỏi: “Nhà thím có chuyện gì?”
“Không có gì, sau này cô là bà chủ, tôi là hạ nhân, chúng ta ai làm việc nấy không cần nhiều lời với nhau.”
Đường Tâm Nhan thấy thím ấy không muốn nói nhiều nên cũng rời bếp.
Ngồi trước bàn ăn, cô cầm thìa lên húp vài ngụm cháo,
Vừa mới ăn vào mà cô đã không chịu được ói ra.
Cháo này cho quá nhiều muối, mặn đến mức không ăn nổi.
Đường Tâm Nhan lại bóc một quả trứng gà luộc thì thấy tròng vàng bên trong còn chưa chín.
Cách một tấm kính, cô nhìn thấy bà thím kia đang bận bịu dọn dẹp.
Bởi vì Mặc Trì Uý biến cô từ một người ở thành một nhân tình, làm cho thím ấy không được vui?
Hay vì lý do nào khác?
Không ăn nổi bữa sáng, Đường Tâm Nhan nghĩ đến tí nữa còn phải đi đến khoa sản nên quyết định ra ngoài ăn cho xong.
Lên lầu thay đồ xong, cô nói với bà thím vốn không hề để ý đến cô kia: “Thím à, cháu đi khám thai nhé!”
Thím ấy lạnh nhạt trả lời: “Bây giờ cô là chủ, muốn đi đâu cũng không cần phải thông báo với tôi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi đó, bà thím liền gọi điện thoại cho Mạnh Bạch Chỉ.
Mạnh Bạch Chỉ nghe thím ấy nói xong, miệng nở nụ cười nhưng lòng không hề vui chút nào, nói: “Cô ta đến bệnh viện rồi sao? Được, tôi biết rồi. Bà cố gắng biểu hiện cho tốt, tôi mà hài lòng thì đương nhiên bà cũng được lợi.”
“Cô Bạch Chỉ, tôi sẽ nghe lời cô, cô làm ơn đừng hại đến người nhà tôi…”
Ngữ khí của Mạnh Bạch Chỉ vô cùng lạnh lùng, cô ta cắt ngang lời bà thím: “Sau này bà đừng nên nói ra những lời như này nữa. Nếu để Lãnh biết được, xem thử tôi có lột da bà không! Bây giờ bà là người của tôi, tôi muốn bà làm gì bà phải làm cái đó. Nếu như bà dám không nghe lời tôi, chắc chắn bà sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Tôi… Tôi biết rồi!”
…
Đường Tâm Nhan ăn ở bên ngoài xong thì bắt xe đi thẳng đến bệnh viện.
Bởi vì quá đông người nên taxi chỉ đành dừng ở cổng bệnh viện.
Từ đây đi đến phòng khám cũng mất tầm mấy phút.
Đường Tâm Nhan xuống xe, lúc đi qua hành lang bên ngoài thì đột nhiên cảm thấy cẳng chân đau nhói.
Cô cúi đầu, nhìn thấy quả bóng va vào cẳng chân mình bèn cau mày khó hiểu.
“Xin lỗi chị!”
Một giọng nói trong trẻo phát ra từ đằng sau.
Đường Tâm Nhan quay đầu nhìn thấy một cậu bé chừng 5, 6 tuổi, đang chớp chớp đôi mắt vô tội, dùng bộ mặt hối lỗi nhìn cô.
Đường Tâm Nhan cúi người nhặt quả bóng đưa lại cho cậu bé: “Không sao. Quả bóng này là của em sao?”
Cậu bé trông rất đẹp trai, trên đầu đội một chiếc mũ, lúc cười thì đôi mắt đen láy cũng uốn thành một đường cong như hình mặt trăng khuyết, trong veo tươi sáng, khiến người khác cảm thấy vừa đẹp đẽ lại vừa hoàn mỹ.
Cậu bé nhận lại quả bóng, cười tươi đáp: “Của em ạ, cảm ơn chị!”
Đường Tâm Nhan thấy đứa bé đáng yêu như thế, không kìm được lòng đưa tay lên sờ gương mặt non nớt của em ấy: “Em ở đây một mình sao?”. Nhìn thấy cậu bé mặc đồ bệnh nhân, cô đoán chắc là nhập viện ở đây.
Cậu bé nhìn Đường Tâm Nhan rồi ngoắc tay, ra hiệu cô cúi người xuống.
Đường Tâm Nhan cúi người xuống, hai tay chống lên gối, còn cậu bé thì kiễng chân lên thì thầm vào tai cô: “Chị y tá không em ra ngoài, bọn họ nhận tiền của đại ma vương nhà em rồi, không cho em chạy lung tung. Nhưng em sắp chán chết rồi, nhân lúc chị y tá không chú ý nên chuồn ra ngoài.”
Đường Tâm Nhan bị cậu bé chọc cười: “Đại ma vương là cha em hay mẹ em?”
Cậu bé nghiêng đầu đáp: “Cha em ạ!”
Đường Tâm Nhan nhìn cậu bé ngây ngô lại có vẻ ngoài vô cùng nổi bật này, thầm nghĩ cha mẹ em ấy nhất định là nam tài nữ sắc mới có thể đẻ ra đứa con xuất sắc như thế này được.
“Chị ơi, chị có muốn xem hình gia đình em không ạ?”
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sáng như những hạt pha lê của cậu bé, không nghĩ ngợi đáp: “Chị có!”
Cậu bé móc trong túi áo bệnh nhân ra một bức ảnh nhỏ.
Đường Tâm Nhan cầm lấy tấm ảnh, trên môi hãy còn nở nụ cười.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh ấy, nụ cười trên môi cô như đông cứng lại.
Cô chớp chớp mắt, cho là mình nhất thời hoa mắt, nhưng khi mở mắt ra lại thì trên bức ảnh kia vẫn là hai người cô vô cùng quen mặt.
Người đàn ông mặt bộ đồ màu đen, tay ôm đứa bé và đặt trên vai người phụ nữ bên cạnh. Đường nét trên gương mặt vô cùng tuấn tú, rõ ràng, trong nét lạnh lùng còn lộ ra vài nét nhìn dịu dàng.
Cậu bé đứng giữa hai người bọn họ. Người phụ nữ thì mặc bộ đồ màu trắng, tóc dài xõa ngang vai, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Khung cảnh một nhà ba người ở cạnh nhau kia thật là tốt đẹp, nhưng khi rơi vào tầm mắt Đường Tâm Nhan lại thật nhức mắt.
Cô không tin rằng trên đời này lại có người giống người đến mức như thế.
Đây rõ ràng là Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ!
Đường Tâm Nhan nhìn cậu bé, cắn chặt môi trả tấm ảnh lại và hỏi: “Đây là cha mẹ em sao?”
Đứa bé chớp chớp đôi mắt vô tội của nó, nhận lại bức ảnh, khó hiểu nhìn Đường Tâm Nhan: “Chị sao thế ạ? Chị không vui sao ạ? Đúng rồi, trong bụng chị là em trai nhỏ hay em gái nhỏ vậy ạ?”
Lúc Đường Tâm Nhan đến khám ở bệnh viện trong nước, bác sĩ đã lén nói cho cô biết đứa bé trong bụng cô là một cậu nhóc mập mạp trắng trẻo.
Tuy rằng vẫn chưa sinh nhưng chắc đây là một bé trai.
“Em trai.”
Chương 499: Chỉ có cô ấy mới có thể khơi dậy hứng thú của anh
“Là em trai sao?” Cậu bé rũ mi mắt, gương mặt thoáng đọng nét thất vọng nhưng nhanh chóng ngước mặt lên nhìn Đường Tâm Nhan: “Chị ơi, em phải về phòng bệnh rồi, hẹn chị lần sau gặp lại!”
Đường Tâm Nhan giờ đây đã kinh hồn bạt vía, cô không hề nhìn ra nỗi buồn trong mắt cậu bé kia, chỉ vẫy tay chào cậu bé: “Có duyên sẽ gặp lại.”
Sau khi cậu bé đi khỏi Đường Tâm Nhan mới lảo đảo bước về phía trước.
Đến ngồi trên băng ghế dài gần đó, lồng ngực cô không ngừng phập phồng vì hoảng hốt.
Đầu óc cô như bị nổ tung, không thể nào ngờ được Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ đã có con với nhau, hơn nữa còn lớn đến chừng này.
Anh vẫn luôn gạt cô.
Trước khi mất trí nhớ anh nói rằng cô là người phụ nữ đầu tiên mà anh quan hệ.
Nếu là vậy thì đứa bé này ở đâu ra?
Chẳng trách tối qua anh nói rằng sẽ không bao giờ bỏ mặc Mạnh Bạch Chỉ…
Hoá ra bọn họ không chỉ là tình đầu của nhau, mà còn có kết tinh của tình yêu.
Cô cúi đầu, hai tay ôm lấy bụng bầu.
Anh đã có con trai rồi, vậy đứa con trong bụng cô thì sao?
Nghĩ đến tối qua anh áp mặt lắng nghe tiếng đứa bé đạp bụng cô với vẻ mặt hết sức dịu dàng, khóe mắt cô lại đỏ ửng lên.
Cô không phải là kẻ không biết xấu hổ, Mạnh Bạch Chỉ đã trở thành vợ chưa cưới của anh, vì để làm anh nhớ lại cô, cô cam nguyện chịu thiệt theo anh về biệt thự trở thành người tình của anh.
Nhưng cô tuyệt đối không thể chấp nhận anh vẫn còn có một đứa con.
Tuy rằng đứa bé đó vừa đáng yêu lại xinh đẹp, nhưng nó có mẹ, không đến lượt cô làm mẹ kế.
Hoặc là ban đầu cô đừng nên theo anh về biệt thự.
Bây giờ bà thím cũng không thích cô, cô trở thành kẻ không ai đoái hoài đến.
Rõ ràng cô cũng có lý của mình, cô mới là vợ chính thức của Mặc Trì Uý.
Nhưng vì anh đã quên cô, dựa vào cái gì bắt cô chuyện gì cũng nhịn, chuyện gì cũng phải chịu đựng?
Sau khi anh mất tích, cô cũng đã trải qua ba tháng khó khăn nhất rồi, còn gì đáng sợ hơn nữa?
Mặc Trì Uý không phải có vợ chưa cưới rồi sao, không phải có con trai rồi sao?
Được, cô tác thành cho bọn họ!
Khám thai xong cô quay về mang theo một bản giấy ly hôn, anh ký tên xong cô sẽ về nước.
Cô vẫn còn trẻ, sinh con xong vẫn có thể phát triển sự nghiệp. Cô không tin một mình cô không nuôi được con!
Từ trước đến nay cô không phải là người yếu đuối nhu nhược, nếu không lúc đầu cũng sẽ không vì biết tin Phó Tư Thần xảy ra chuyện mà kiên quyết ly hôn với anh ta.
Suy nghĩ mọi việc xong xuôi Đường Tâm Nhan mới ngồi dậy.
…
Tối qua tiễn Mạnh Bạch Chỉ về nhà xong Mặc Trì Uý không quay lại biệt thự mà đi thẳng đến công ty luôn.
Tăng ca suốt cả một đêm.
Anh muốn dùng tất cả thời gian ban ngày để tiếp xúc nhiều hơn với Đường Tâm Nhan, xem xem có thể lấy lại ký ức đã mất không.
Tuy rằng anh không rõ trước đây sao lại đem lòng yêu con gái của kẻ thù, nhưng anh phát hiện cảm giác mà cô đem lại cho anh không phải như những người khác.
Lúc hôn cô anh càng muốn có được cô.
Rõ ràng biết bụng cô đã to rồi, nhưng vẫn có cảm giác rất kỳ lạ.
Anh cứ luôn nghĩ rằng mình là một người rất nhạt nhẽo và không có hứng thú với người khác, dẫu sao, rất ít phụ nữ có thể khiến anh nổi lên tính chiếm hữu.
Nhưng mỗi lần kề cận, nhất là lúc hôn nhau, máu toàn thân anh như nóng lên, muốn tấn công về phía cô.
Đó là một thứ dục vọng không cách nào khống chế được, rất kịch liệt, kịch liệt đến mức anh cũng bất ngờ.
Về đến biệt thự, người ra đón anh không phải Đường Tâm Nhan mà là bà thím anh đã cho về nước. Mặc Trì Uý đá mày, hỏi: “Sao lại là thím?”
Thím ấy nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mặc Trì Uý, mắt lia xuống bên dưới đáp: “Việc nhà tôi xử lý xong hết rồi nên về đây sớm hơn dự tính.” Thím ấy đón lấy tập tài liệu và áo khoác từ Mặc Trì Uý: “Cậu chủ đã ăn sáng chưa?”
Mặc Trì Uý thay giày không đáp lời, đảo mắt về phía phòng khách một lượt: “Cô Đường vẫn chưa dậy sao?”
Thím ấy ngớ người, rõ là không nghĩ đến Mặc Trì Uý vừa về đến nhà đã hỏi ngay đến Đường Tâm Nhan, bà ta chột dạ đáp: “Cô Đường ăn sáng xong thì đến bệnh viện khám thai rồi.”
“Khám thai?” Mặc Trì Uý cau mày: “Cô ấy đi một mình sao?”
“Việc này thì tôi cũng không rõ.”
Mặc Trì Uý lấy lại tập tài liệu từ thay bà ấy, chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi.
Bà thím đuổi theo hỏi: “Cậu chủ không ăn sao?”
Nhìn thấy chiếc xe chạy như bay ra ngoài, bà ta cau mày.
Nhìn bộ dạng của Mặc Trì Uý đủ thấy thật sự quan tâm đến cô Đường đó.
Bà ta thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng, nếu như cô Đường mách lại gì đó với cậu chủ thì biết làm thế nào?
…
Đường Tâm Nhan không ngờ đến khám thai cũng gặp phải Đường Vũ Nhu.
Hai ngày nay Giang Na Nhi cũng bay đến nước M thăm Đường Vũ Nhu, theo sau hai người còn có bảo mẫu và bảo vệ, khua chiêng múa trống lại còn làm ra bộ dạng cao quý, thật khiến người ta nhức mắt.
Đường Tâm Nhan cầm hoá đơn ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi thanh toán.
Phòng B chật ních người, Đường Tâm Nhan liếc nhìn tên mình trên màn hình, còn cách hơn mười cái tên nữa mới đến cô.
Thời gian chờ đợi quá nhàm chán, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi bước ra khỏi cửa mới phát hiện cách đó một gian là Đường Vũ Nhu đang đứng trước bồn rửa mặt.
Lúc này Đường Tâm Nhan mới phát hiện trong nhà vệ sinh không có ai khác, chỉ có cô và Đường Vũ Nhu.
Cô cắn môi, xem như không thấy gì, lướt qua Đường Vũ Nhu tiến tới bồn rửa mặt rồi xả nước ra.
Đường Vũ Nhu thấy Đường Tâm Nhan coi mình như không khí, đanh mặt nói: “Nghe nói cô bị đuổi khỏi LOL rồi. Đường Tâm Nhan, cô đúng là vô tích sự mà! Giới giải trí thì không ở nổi, vào ngành thiết kế thì cũng chuốc lấy xấu hổ, cô đúng là thảm mà!”
“Đúng rồi, tốt xấu gì tôi cũng làm chị cô mười mấy năm rồi, có cần tôi giúp đỡ coi không?”
Đường Tâm Nhan hứng nước vỗ vỗ lên mặt, mặt người nhưng lòng nhói đau, đáp: “Tôi cảm thấy người làm chị như cô thật là có nhiều thời gian và sức lực đó, chi bằng nghĩ xem làm sao mới có được trái tim của Phó Tư Thần đi thì hơn! Đúng rồi, hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn chứ nhỉ?”
Đường Vũ Nhu nghe Đường Tâm Nhan đáp trả như thế thì trừng mắt lên, dường như không tin cô đã có thể từ nỗi đau mất đi Mặc Trì Uý mà tỉnh táo trở lại.
Theo cách nghĩ của Đường Vũ Nhu, chỉ cần cô ta nói vài câu đả kích thì Đường Tâm Nhan sẽ khóc bù lu bù loa lên.
Đường Vũ Nhu thích nhất là nhìn thấy Đường Tâm Nhan trong dáng vẻ đau khổ dằn vặt, yếu đuối đơn độc như thế. Nếu như cô cầu xin không chừng sẽ nhận được chút lòng thương hại.
Thế nhưng thái độ của cô giờ đây…
Đã có thể đẩy Đường Vũ Nhu vào thế bí.
“Chưa đăng ký kết hôn thì sao chứ? Chúng tôi hạnh phúc là được. Đợi đến khi con tôi chào đời, lẽ nào anh ấy còn có thể rời xa tôi sao? Ngược lại là cô đó, không có chồng cũng không có công việc, để tôi xem cô lấy cái gì để nuôi con được cơ chứ?” Đường Vũ Nhu bĩu môi rồi rút trong túi ra một tờ chi phiếu: “Niệm tình trước đây là chị em của nhau, chỉ cần cô chịu quỳ xuống cầu xin, tôi có thể cho cô 150.000 USD.”
Chương 500: Oan uổng
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Đường Vũ Nhu đang vọng tưởng, cô ta đang cười ha hả.
Cô không muốn phải ở cùng loại người ngày nào cũng thầm nghĩ xấu về người khác như thế nào, Đường Tâm Nhan cũng chẳng nói gì nữa, cô xoay người bước ra khỏi toilet.
Đường Vũ Nhu làm sao có thể bỏ qua cơ hội chế nhạo Đường Tâm Nhan chứ, cô ta đứng chắn trước mặt của cô: “Nói không lại tôi mà lại muốn đi sao? Như vậy đi, nếu cô ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng chị thì tôi sẽ đưa cho cô 355 triệu.”
Đôi mi thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu lại, nhìn thấy Đường Vũ Nhu mập mạp hơn hẳn sau khi mang thai, cô mỉa mai nói: “Khó trách Phó Tư Thần chẳng chịu cưới cô, cô đang mang thai, dù sao thì cô cũng nên rèn luyện thân thể một chút đi, nhìn xem bây giờ cô biến thành dạng gì đây.”
“Tôi gọi cái này là hạnh phúc của người béo, Tư Thần nói rằng, anh ấy thích tôi như vậy, khi vuốt bụng rất có cảm xúc. Nhưng còn cô đấy, trông gầy như vậy, tôi thấy xem ra chẳng có người đàn ông nào để ý tới cô đúng không? Vốn dĩ tôi còn muốn giới thiệu cho cô một vài người đàn ông tốt, nhưng cô lại chẳng biết tốt xấu, tôi thấy mệnh của cô có lẽ là cô đơn tới già rồi.”
Có lẽ câu cuối cùng của Đường Vũ Nhu “cô đơn tới già” kích thích tới dây thần kinh nhạy cảm của Đường Tâm Nhan, hốc mắt của cô nhanh chóng đỏ lên.
Cô không ngờ mình lại bị yếu thế ở trước mặt của Đường Vũ Nhu, cô nghiến chặt răng, cắn môi khiến cho người khác nhìn thấy mà cảm thấy thương tiếc.
Nhưng căn bản là Đường Vũ Nhu sẽ chẳng bao giờ thương tiếc cho cô cả, cô càng đau khổ thì Đường Vũ Nhu lại càng vui vẻ, lời nói phía sau của cô ta lại càng khó nghe hơn: “Cô đúng là đồ sao chổi, trước thì khắc chết bố, sau đó thì lại khắc chết người chồng thứ hai của cô, tôi thấy đứa con trong bụng của cô, chắc chắn cũng sẽ bị cô khắc chết…”
Đường Tâm Nhan không thể nhịn được nữa, cô định giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt của Đường Vũ Nhu một cái.
Nhân lúc Đường Vũ Nhu còn đang giật mình, Đường Tâm Nhan lập tức đi ra ngoài.
Đường Vũ Nhu vừa phản ứng lại thì nắm chặt ngay lấy tay của Đường Tâm Nhan: “Cô dám đánh tôi?”
Đường Tâm Nhan cùng với Đường Vũ Nhu lôi lôi kéo kéo nhau vài cái, cuối cùng cô cũng tránh được rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Đường Vũ Nhu xoa lấy gương mặt vừa bị tát, nước mắt chảy vòng quanh hốc mắt, cô ta oán hận trừng mắt nhìn theo bóng dáng của Đường Tâm Nhan, nghiến răng nghiến lợi.
Dám đánh cô ta, cô ta nhất định sẽ không tha cho cô!
Đường Tâm Nhan đi về phía khu vực chờ của khu B, một dì lao công đi qua không cẩn thận đụng vào cô một chút. Túi trong tay của cô rơi xuống mặt đất.
Dì lao công lập tức ngồi xuống, giúp Đường Tâm Nhan nhặt túi lên.
“Thật ngại quá, tôi không cố ý đụng vào cô.”
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu, cô nhận lấy túi, nhàn nhạt trả lời: “Không sao cả.”
Sau khi ngồi trên ghế ở khu vực chờ, Đường Tâm Nhan cúi đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ.
Mới gọi được một nửa thì điện thoại di động của cô bị cướp đi.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Đường Vũ Nhu không biết đứng trước mặt cô từ khi nào, sắc mặt của cô từ từ lạnh xuống: “Đường Vũ Nhu, cô không để tôi yên được hay sao?”
Bây giờ cô là người nghèo túng, không có một cái gì trong tay, thế nhưng không có một ai có thể giẫm lên cô.
Lấy lại được chiếc điện thoại từ trong tay của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan đứng dậy định đi sang chỗ khác ngồi, thế nhưng vệ sĩ của Đường Vũ Nhu lại chặn đường của cô.
Hốc mắt của Đường Vũ Nhu đỏ bừng, cô ta vô cùng tức giận chỉ thẳng vào mũi của Đường Tâm Nhan: “Cho dù cô tát tôi một cái thì cũng không sao, nhưng sao cô lại trộm đi chiếc dây chuyền mà tôi thích nhất chứ, tôi cho cô chi phiếu thì cô lại không cần, lại đi làm cái chuyện trộm cắp như thế, cô còn không biết xấu hổ ư?”
Hai người phụ nữ cãi nhau, mặc kệ là trong nước hay nước ngoài thì vẫn có một đám quần chúng thích náo nhiệt, vây quanh xem.
Chỉ trong chốc lát, Đường Tâm Nhan và Đường Vũ Nhu bị đám người vây trong một vòng tròn.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của Đường Vũ Nhu, cô có chút buồn cười nói: “Chẳng lẽ tôi lại ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm lại đi ăn cắp vòng tay của cô ư?”
“Cô còn dám nói cô không làm ư? Vòng tay là do chính tay Tư Thần tặng cho tôi, tôi vẫn luôn đeo ở trên tay, từ lúc tôi với cô cãi nhau ở trong toilet thì đã không còn nữa, không phải cô nhân cơ hội đó cướp vòng tay của tôi còn gì, làm gì có chuyện nó tự biến mất được cơ chứ? Đường Tâm Nhan, vòng tay có giá trị mấy tỉ, nếu cô thiếu tiền thì cứ nói trực tiếp với tôi, cô trộm đồ như vậy để làm gì chứ?”
Giang Na Nhi cũng đứng ra nói chuyện thay Đường Vũ Nhu: “Đúng vậy, thấy chiếc vòng tay mà người ta quý trọng liền trộm đi mất, Đường Tâm Nhan, cô đúng là đồ vô liêm sỉ! Chúng tôi biết cô không có chồng, chạy đến nước M thì mất việc làm, một người mang thai như thì rất cần tiền thế nhưng cô cũng không thể làm ra chuyện không có đạo đức như vậy chứ!”
Không ít người đứng ra chỉ chỉ trỏ trỏ vào Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan mím môi, cô cũng chẳng hề bối rối, bởi vì cô chưa từng làm chuyện gì mà bản thân mình chưa nắm chắc, cô hơi nâng cằm, nhìn thẳng vào Đường Vũ Nhu: “nếu tôi cần tiền thì tôi cũng có thể nhờ bạn. Nhưng còn cô thì sao, cố ý giấu chiếc vòng tay rồi đổ tội ăn trộm cho tôi, cô làm vậy là có ý gì chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã là chị em của nhau mười mấy năm, tôi cũng gọi cô một tiếng chị, chiếc vòng tay của cô không thấy đây thì cô đã trực tiếp chạy tới đổ tội cho em gái, cô có ý gì vậy chứ?”
Mọi người nghe được hai cô là chị em thì thanh âm bàn tán của đám người lại hướng sang Đường Vũ Nhu: “Thì ra là chị em, trên đời này làm gì có người chị nào đổ tội ăn trộm cho em gái chứ?”
“Chắc là hai người cãi nhau rồi làm rơi rồi chứ gì?”
“Ai, quan thanh liêm cũng khó phán xử việc nhà mà!”
Đường Vũ Nhu há miệng thở dốc, vừa định nói gì đó nhưng Đường Tâm Nhan lại nói trước: “Cứ cho là người lúc trước ở toilet là tôi đi, nếu tôi muốn trộm chiếc vòng tay thì cô là người vào trước đúng không? Chẳng lẽ tôi lại là nhà tiên tri biết cô sẽ đi vào toilet hay sao? Nếu cô không vào thì làm sao tôi ăn trộm được chứ? Hay là, cô đi theo tôi vào toilet, đầu tiên là dùng ngôn từ nhục nhã người em gái này, sau đó cố ý đổ tội ăn trộm chiếc vòng tay cho tôi, giá họa tội danh bẩn thỉu này cho tôi?”
Đường Vũ Nhu đã sớm lãnh sự nhanh mồm nhanh miệng của Đường Tâm Nhan, khi hai người giao tranh, cô ta không phải là đối thủ của Đường Tâm Nhan.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta thấy được có người đi ăn trộm đồ của người khác mà lại còn tự tin như vậy.
Da mặt của Đường Tâm Nhan đúng là càng ngày càng dày!
Giang Na Nhi thấy Đường Vũ Nhu bị Đường Tâm Nhan làm cho tức đến phát khóc, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu cô nói cô không ăn trộm chiếc vòng tay của Đường Vũ Nhu thì được thôi, cô mở túi ra, nếu không có thật thì chúng tôi sẽ tin cô.”
Đường Tâm Nhan liếc mắt liền thấy hai mắt của Đường Vũ Nhu đỏ hoe, giống như thật sự bị mất đi món trang sức yêu quý, cô tự hỏi, chẳng lẽ chiếc vòng tay của Đường Vũ Nhu thật sự bị mất rồi sao?
Tuy nói rằng Đường Vũ Nhu diễn hơi quá nhưng hành động của cô ta còn chưa đến tốt đến mức đó.
Người ở xung quanh nghe Giang Na Nhi nói thì cũng đề nghị Đường Tâm Nhan mở túi ra, nếu như trong đó không có chiếc vòng tay thì cũng có thể chứng minh sự trong sạch của cô.
Đường Tâm Nhan cắn chặt răng, cô nhìn về phía Đường Vũ Nhu: “Nếu trong túi của tôi không có vòng tay của cô thì cô phải xin lỗi tôi.”
Đường Vũ Nhu oán hận, trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan: “Được, nếu tôi đổ oan cho cô thì tôi nhất định sẽ xin lỗi cô. Còn nếu cô thật sự ăn trộm chiếc vòng tay của tôi thì cô sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, nếu không tôi sẽ gọi cho công an đến bắt cô!”
Đường Tâm Nhan cười nhạo: “Cô cứ chuẩn bị xin lỗi tôi đi!”
Cô đem tất cả mọi thứ ở trong túi, đem đổ tất lên ghế.
Bên trong túi cũng chẳng có gì nhiều nên khi cô rút một gói khăn giấy ướt ra và nhìn thấy một chiếc vòng tay nạm kim cương nằm bên dưới, cô đã choáng váng.
Làm sao có thể?
Xung quanh im lặng mất năm giây, có người đàn ông hô lên: “Thật không ngờ cô ta lại ăn cắp chiếc vòng tay của chị cô ta thật, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, không ngờ một người phụ nữ mang thai lại có thể ti tiện tới mức này!”
Nhìn thấy khuôn mặt liền tái nhợt của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ nhíu mày, trong lòng lại có một nỗi đau không hiểu được.
Ở bên kia Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ, vừa mới ngồi xuống vị trí đặt trước, Mạnh Bạch Chỉ liền thấy Đường Tâm Nhan người chéo đối diện họ.
Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ nhíu chặt đôi lông mày lại, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp người phụ nữ này.
Mạnh Bạch Chỉ có ý muốn chủ nhà hàng đuổi Đường Tâm Nhan đi, nhưng khi nhìn người đàn ông ngồi đối diện Đường Tâm Nhan, đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô, nhanh chóng lóe lên một tia hung ác tính toán.
“A Lãnh, chúng ta cần đổi nhà hàng khác không?”
Mạnh Bạch Chỉ nhẹ nhàng hỏi.
“Nhà hàng này tôi đã chọn, cô nên biết, tôi không thích đổi.” Mặc Trì Úy nhíu chặt lại, cùng Mạnh Bạch Chỉ đến nhà này nhà hàng này ăn cơm đã là cực hạn của anh rồi.
“Em cũng không muốn nhưng em sợ… Sợ có người ảnh hưởng đến khẩu vị của anh.” Đôi mắt to của Mạnh Bạch Chỉ lóe sáng lên.
Lời nói của cô ta khiến lông mày Mặc Trì Úy nhíu chặt hơn.
“Tâm Nhan, nhất định phải ăn nhiều một chút, như vậy cục cưng mới có thể đủ dinh dưỡng.”
Tâm Nhan?
Đột nhiên nghe hai chữ quen thuộc, Mặc Trì Úy theo bản năng nhìn sang bên cạnh, khi anh nhìn thấy Phượng Cừ đang âu yếm đút cho Đường Tâm Nhan ăn gì đó, đôi mắt chim ưng đen sâu thẳm của anh hiện lên một tia nguy hiểm nhưng lại quang mang.
Chết tiệt, người đàn ông này dám đối xử với cô theo cách này ?
Nhìn thấy cảnh như vậy, khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy toát ra vẻ giận dữ.
Đường Tâm Nhan là một phụ nữ thông minh, cho nên khi Phượng Cừ đút cô ăn một món gì đó, cô liền lập tức đoán được dụng ý của anh.
“Yên tâm đi, sẽ không hại cô đâu.”
Gương mặt đẹp trai của Phượng Cừ nở một nụ cười ma mị.
Đường Tâm Nhan gật đầu, hé cái miệng anh đào nhỏ, cảnh ăn uống thân mật của hai người ngay lập tức khiến cho Mặc Trì Úy lo lắng.
“A Lãnh, anh không sao chứ?”
Sắc mặt lạnh của Mặc Trì Úy khiến cho Mạnh Bạch Chỉ có chút sợ hãi, nhưng lo lắng hơn, cô thật không ngờ, Mặc Trì Úy vẫn bị ảnh hưởng bởi người phụ nữ Đường Tâm Nhan.
Mình phải làm sao bây giờ?
Cô tuyệt đối không thể để người phụ nữ này lại gần chồng chưa cưới của cô ta nữa.
“A Lãnh, ấy là ai vậy, em thấy người đàn ông ngồi đối diện cô ta, hình như là ngôi sao Phượng Cừ, có vẻ họ có quan hệ rất thân thiết!”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói, nhưng trong nụ cười này hầu như là có ý châm chọc.
“Gọi món!”
Mặc Trì Úy quát lớn tiếng quát, trong đôi mắt đen sâu như biển, không có một chút nhiệt độ, giống như băng ngàn năm, làm cho người ta không dám dễ dàng tới gần.
Mặc dù trên mặt nở một nụ cười tươi nhưng sâu trong đôi mắt hơi rủ xuống của Mạnh Bạch Chỉ lại như có một nụ cười ranh mãnh như hồ ly.
Bởi vì vị trí mà Mặc Trì Úy có thể nghe thấy rõ ràng, Phượng Cừ trêu chọc, Đường Tâm Nhan nũng nịu nói nhỏ nhẹ, hơn nữa có thể để cho anh thấy rõ cô đang vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc của Phượng Cừ đối với cô.
Người phụ nữ chết tiệt, cách đây không lâu còn không ngừng nói yêu mình, vậy mà giờ đây…
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt rực lửa của Mặc Trì Úy làm cho bối rối, cô nói: “Phượng Cừ, tôi muốn đi toilet một chút.”
Khi cô đứng lên, Phượng Cừ còn chu đáo giúp cô đứng lên.
“Cẩn thận một chút, tôi ở đây đợi cô.” Vẻ mặt “nuông chiều” của Phượng Cừ dặn dò nói.
Đường Tâm Nhan quay lại nở nụ cười rạng rỡ với Phượng Cừ, sau đó cô khẽ vuốt bụng mình rồi đi về phía toilet.
Bởi vì mang thai nên Đường Tâm Nhan ở trong toilet một lúc, nhìn thấy mình xinh đẹp quyến rũ trong gương, trên môi có một chút chua xót.
Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ đang ăn cơm bên ngoài, cô không muốn ra ngoài toilet, ra ngoài đối mặt với họ.
Thở dài một hơi, Đường Tâm Nhan dùng nước lạnh vỗ nhẹ lên má, sau đó mới đi ra toilet.
“Anh…” Đi ra toilet, Đường Tâm Nhan kinh ngạc khi thấy Mặc Trì Úy đứng bên ngoài dựa vào tường, cô còn không kịp phản ứng, Mặc Trì Úy đã kéo cô đến phòng bên cạnh, sau đó nhanh chóng khóa cửa phòng.
“Mặc Trì Úy, anh muốn làm gì?” Đột nhiên bị Mặc Trì Úy kéo vào phòng trống, sắc mặt Đường Tâm Nhan sợ hãi đến tái mét.
Nghĩ đến hình ảnh Phượng Cừ đút cho Đường Tâm Nhan ăn một cách thân mật, trong lòng Mặc Trì Úy liền cảm thấy rất khó chịu, anh lấy trong túi quần ra điếu thuốc lá, nhưng khi nhìn thấy cái bụng căng phồng của Đường Tâm Nhan, anh ném mạnh xuống đất.
Đường Tâm Nhan không muốn ở trong phòng với Mặc Trì Úy, cái lạnh phát ra từ người anh làm cho cô không thở nổi.
Xoay người vừa định rời khỏi, đầu ngón tay đặt lên nắm cửa, mở cửa ra, nhưng mới hé cửa, đã bị người đó đóng chặt lại.
Quay đầu lại nhìn người đàn ông u ám phía sau, cô nhíu chặt đôi mày lại nói: “Anh làm gì vậy? Không phải anh không cho tôi xuất hiện trước mặt anh sao? Kéo tôi đến đây là có ý gì? Tôi đi cũng khá lâu, Phượng Cừ sẽ lo lắng cho tôi, bỏ tay ra!”
Nghe thấy Đường Tâm Nhan nhắc tới Phượng Cừ, sắc mặt Mặc Trì Úy càng trở nên khó coi hơn, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường thẳng, khi thế toát ra làm người ta phát lạnh.
“Cô và người đàn ông bên ngoài là quan hệ gì?”
Mặc Trì Úy chất vấn, giọng điệu dò xét đó làm cho đôi lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.
Anh dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu chất vấn đó để chất vấn cô?
Dựa vào cái gì?
Sự kiêu ngạo trong cơ thể làm cho đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười xinh đẹp yếu ớt.
Càng tức giận càng phải cười, nhưng trong mắt lại lóe lên sự lạnh lùng chế giễu: “Anh Mặc, xin hỏi anh có tư cách gì chất vấn quan hệ của tôi và Phượng Cừ? Nếu anh có thời gian rảnh rỗi thì anh nên đối phó với vợ chưa cưới của mình đi.”
Mặc Trì Úy nắm lấy tay Đường Tâm Nhan: “Tôi không muốn lãng phí thời gian, nói cho tôi biết, cô và người đàn ông bên ngoài rốt cuộc là quan hệ gì?”
Trong giọng nói trầm thấp lạnh lùng lộ vẻ tức giận, đôi mắt đen sâu thẳm như đại dương càng ánh lên tia tinh nhuệ.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Lúc anh nhẫn tâm đuổi tôi ra ngoài, thì anh đã không còn tư cách hỏi về cuộc sống cá nhân của tôi, anh Mặc, sau này đừng gặp lại, xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Giọng điệu bình tĩnh của Đường Tâm Nhan, không nghe ra bất kỳ gợn sóng nào.
Mẹ kiếp, cô đang muốn phân rõ giới hạn giới hạn với mình sao?
Muốn cùng người đàn ông ngoài kia như hình với bóng sao?
Sự ghen tuông trong lòng khiến Mặc Trì Úy đột nhiên ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, bàn tay to khỏe của anh nắm chặt chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô.
“Anh… Anh muốn làm . . . ..” Hai từ còn chưa kịp nói ra, đôi môi mỏng và gợi cảm của Mặc Trì Úy đã bịt chặt chính xác cái miệng nhỏ nhắn hoa anh đào của cô, tùy ý cạy mở đôi môi đỏ mọng mím chặt của cô, hôn nồng nhiệt như song biển cuồng nộ, ngay lập tức đã nuốt chửng tất cả ý thức của Đường Tâm Nhan.
Chương 492: Một tháng giao ước
Đường Tâm Nhan chưa từng nghĩ đến, Mặc Trì Uý, người đã quên mất cô, sẽ hôn cô.
Anh bắt đầu quan tâm cô rồi sao? Nếu để ý, sao anh còn đưa Mạnh Bạch Chỉ đến nhà hàng món Tây? Nghĩ đến Mạnh Bạch Chỉ còn ở bên ngoài chờ anh, khi hai người đi vào nhà hàng, ánh mắt vô cùng thân thiết chăm chú nhìn, trái tim Đường Tâm Nhan như có một cơn đau quặn thắt.
Cô đưa hai tay lên, dùng sức đẩy Mặc Trì Úy ra.
Nhưng anh giống như một núi to lớn, sừng sững không nhúc nhích chút nào.
Sự giãy dụa của cô, ngược lại càng khiến anh hôn say đắm hơn nữa, điên cuồng hơn nữa.
Nghĩ đến buổi sáng ở biệt thự nhìn thấy hình ảnh Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơ mi trắng của anh, cô đau lòng, thừa dịp anh không đề phòng, cắn mạnh vào đầu lưỡi anh một cái.
Đáng chết!
Trong miệng đột nhiên xông ra mùi máu tươi, khiến Mặc Trì Úy chửi rủa một tiếng.
Lợi dụng Mặc Trì Úy đang đau, Đường Tâm Nhan hít sâu mấy hơi. Vì nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, đôi mắt trong veo của cô đã nhuộm một lớp ánh sáng rực rỡ.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ sóng sánh, gương mặt xinh đẹp trắng nõn ửng hồng của cô, yết hầu của Mặc Trì Úy cuộn lại, không còn bất kì sự đàn áp nào nữa, anh lại lần bắt lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Nhưng lần này, khác với với sự cuồng nhiệt dữ dội vừa rồi, ngược lại, nụ hôn lần này, dịu dàng giống như đối với châu báu hiếm có trên thế gian.
Mặc dù vẫn luôn đè nén cảm xúc, nhưng Mặc Trì Úy vẫn cố ý khiêu thích. Dưới sự đùa giỡn của anh, Đường Tâm Nhan vẫn bị hút vào, từng cơn dụ dỗ của anh. Đã dặn đi dặn lại nhưng khó lòng kìm nổi tràn ra từ chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
Qua một hồi lâu, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn nhiệt huyết dữ dội này.
Bàn tay to lớn của anh nâng chiếc cằm xinh đẹp của cô lên, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: “Cô với người đàn ông bên ngoài là quan hệ gì?”
Giọng nói giống như rượu vang mùi vị đậm đà, xuyên qua hơi thở ma mị, phun vào bên tai Đường Tâm Nhan, tựa như một dòng nước không chút cặn, nhỏ giọt vào tim cô, tạo nên từng gợn sóng.
Cô dường như bị anh mê hoặc, hơi thở không ổn nói: “Anh ấy là bạn của tôi trong giới giải trí, chỉ là bạn bè hợp tác mà thôi.”
Nghe thấy câu trả lời, khuôn mặt đẹp trai như điêu khắc của Mặc Trì Úy gợi lên một vòng cung mãn nguyện.
Đường Tâm Nhan ý thức được chính mình bị anh mê hoặc , cô xấu hổ buồn bực không thôi, một tay đẩy anh ra. Kéo cửa phòng ra nhanh chóng đi ra ngoài.
…
Khi nảy nhìn thấy Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy lần lượt rời đi, Phượng Cừ lo lắng cho cô, cũng đi tới cửa toilet.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan từ trong đó một phòng riêng đi ra, anh ấy kêu to: “Tâm Nhan!”
Nhìn thấy Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan có chút không thanh thản.
Dù sao mình ra ngoài để đi toilet, nhưng lại vào phòng riêng khác, còn là ở cùng Mặc Trì Úy.
Phượng Cừ vừa đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cửa phòng riêng lại mở ra, người đàn ông cao lớn đi ra.
Phượng Cừ đang nhìn thấy Mặc Trì Úy, nghĩ đến khi anh gọi điện cho Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm tố cáo Mặc Trì Úy, cùng với sự oan ức của Tâm Nhan, trên gương mặt tuấn tú của anh ấy lộ ra một nụ cười ma mị, còn chưa nói gì, bàn tay to duỗi ra, trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan cạnh vào lòng ngực.
Hành động của Phượng Cừ, làm cho Đường Tâm Nhan hoảng sợ.
Nhưng cô lập tức hiểu được ý của Phượng Cừ, cô không có tránh né. Đôi mắt trừng to, nhìn Mặc Trì Úy, âm thầm quan sát phản ứng của anh.
Sắc mặt Mặc Trì Úy lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm không lường được, làm cho người ta nhìn không thấu nội tâm của anh.
“A Lãnh…” Với mùi thơm thoang thoảng, giọng nói khàn của Mạnh Bạch Chỉ lên bên tai mọi người.
Mạnh Bạch Chỉ xuất hiện làm trái tim của Đường Tâm Nhan chìm xuống, cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.
“A Lãnh, đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta mau đi ăn đi!” Mạnh Bạch Chỉ trìu mến nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy, muốn kéo anh rời đi, nhưng không ngờ đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
Trong lòng Mạnh Bạch Chỉ tràn ngập ghen tuông.
“Không phải nói một tháng sao? Được, tôi đồng ý với yêu cầu của cô, đêm nay chuyển đến biệt thự đi.” Mặc Trì Úy đột nhiên nói.
Đường Tâm Nhan kinh ngạc, thật không ngờ ở trước mặt Mạnh Bạch Chỉ, mà anh có thể nói những lời như vậy.
Đôi mắt trừng to lướt qua Mạnh Bạch Chỉ, quả nhiên nhìn thấy mặt cô liền tái nhợt.
Giữa đôi môi nhàn nhạt nhếch lên mang sự chế giễu.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp bị hôn có chút sưng đỏ, tựa như những vì sao nở rộ trên bầu trời đêm, quyến rũ động lòng người.
Mạnh Bạch Chỉ nhìn thấy môi của Đường Tâm Nhan, cô sao lại không hiểu được, hai người này đã làm chuyện gì?
“A Lãnh, sao anh có thể cho người phụ nữ này về? Em là vợ chưa cưới của anh, anh quyết định như vậy, anh xem tôi là gì chứ?”
Nghe thấy quyết định của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy suy sụp ngay lập tức.
Mặc Trì Uý không để ý đến tiếng hét của Mạnh Bạch Chỉ, đôi mắt chim ưng sắc bén vẫn khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Buổi tối tôi muốn nhìn thấy cô!”
Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy rời đi như sao băng.
Mạnh Bạch Chỉ liếc nhìn Đường Tâm Nhan với ánh mắt phức tạp, cô cắn chặt răng, muốn nói gì đó rồi lại thôi, nước mắt đầm đìa đuổi theo Mặc Trì Úy đã rời khỏi.
… . . .
Đường Tâm Nhan nghĩ đến lời nói của Mặc Trì Úy, nghĩ đến nụ hôn nồng nhiệt trong phòng riêng, đầu ngón tay thon dài xoa nhẹ lên đôi môi căng bóng xinh đẹp…
Cô thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Mặc Trì Úy, anh trong chốc lát một cái biến, rốt cuộc muốn làm gì?
Phượng Cừ thấy Đường Tâm Nhan không yên lòng, mất hồn mất vía, có lẽ cô cũng không có tâm trạng ăn cơm, sau khi thanh toán, anh ta đưa cô thẳng về căn hộ của Cố Nhiễm Nhiễm.
Buổi tối.
Cố Nhiễm Nhiễm tan làm trở về, nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngẩn người ngồi trên sô pha, lấy cùi chỏ chọc vào người cô : “Thế nào? Phượng Cừ đối với cậu như thế nào? Có muốn phát triển mùa xuân thứ hai không?”
“Tôi và Phượng Cừ?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Làm sao có thể? Tuy rằng Phượng Cừ rất đẹp trai, rất được lòng các cô gái, nhưng tôi và anh ấy chỉ là bạn bè tốt, Nhiễm Nhiễm mềm rủ xuống, nào có người lấy nhà mình nghệ nhân u đùa đích?”
…
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn quấy rầy Mặc Trì Úy, nghĩ muốn dùng mọi biện pháp để làm anh thay đổi chủ ý, nhưng Mặc Trì Úy không buông ra.
Mạnh Bạch Chỉ đến tập đoàn Hoàn Hải cùng với anh..
“A Lãnh, anh thật sự muốn để người phụ nữ đó vào biệt thự sao? Vậy còn em, anh tính làm sao?”
“Tôi đã quyết định rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ quấy rầy, làm sắc mặt Mặc Trì Úy càng lúc càng u ám.
“Cô đi ra ngoài đi!” Lời nói lạnh như băng, giống như lấy ra từ hồ băng, dọa Mạnh Bạch Chỉ run sợ, không dám ở lại, đành phải rời đi với vẻ mặt không cam lòng.
…
Buổi tối sáu giờ, Mặc Trì Úy trở về biệt thự.
Dạo một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan, anh nheo đôi mắt lạnh lùng.
Tối hôm qua còn bày ra bộ dạng yêu anh đến mức không nỡ rời xa, hôm nay anh buông ra, cô không ngờ không lo thời sự .
Mặc Trì Úy kéo cà vạt trên cổ áo ra, ấn nhẹ ấn đường mệt mỏi.
Ngồi lên ghế sô pha, anh vẫn đợi đến tám giờ.
Nhìn thấy trước cửa biệt thự không có động tĩnh gì, sắc mặt anh ảm đạm đến có thể nổi trên mặt nước .
Người phụ nữ đáng chết, cuối cùng có xem lời nói của anh thành một chuyện không?
Hay là, cô cảm thấy anh từng ‘trả thù’ cô, cô muốn ‘trả thù’ lại sao?
Chương 493: Bị anh bắt đi
Mặc Trì Úy lấy điện thoại ra, đi ra ngoài gọi điện.
Sau khi kêu người tra ra địa chỉ chỗ ở của Đường Tâm Nhan, anh lái xe rời đi biệt thự.
Nửa giờ sau, xe chạy vào nơi ở của Cố Nhiễm Nhiễm.
…
Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan đang ngồi trên sô pha ăn trái cây nói chuyện phiếm, Đường Tâm Nhan còn không chưa nghĩ xong, có muốn đến biệt thự của Mặc Trì Úy không.
Cô biết, anh đã nói rồi, nếu cô bắt lấy cơ hội, có thể sẽ làm anh nhớ tới cô.
Như vậy, hai người có thể trở lại như trước kia.
Nhưng nếu một tháng sau, anh không nhớ lại thì sao?
Sau khi cô càng lún sâu, lại bị anh đuổi đi thì sao?
Đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cố Nhiễm Nhiễm ăn nho, nghi hoặc nói nhỏ: “Đêm rồi ai còn bấm chuông vậy?”
Đi ra cửa, kiễng chân lên nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Nhìn Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm trợn to mắt, cô ấy không mở cửa, mà chạy vào phòng khách nói với Đường Tâm Nhan: “Mặc Trì Úy, anh ta đến đây, sao anh ta biết chỗ chúng ta ở ?”
Tim Đường Tâm Nhan lộp bộp một tiếng.
Cắn môi, cô nói với Cố Nhiễm Nhiễm: “Cậu nói với anh ta, tớ không có ở đây.”
Cố Nhiễm Nhiễm: “…”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi vào phòng ngủ, Cố Nhiễm Nhiễm lại đi ra cửa, sau khi dừng lại vài giây rồi mới mở cửa ra.
Nhìn thấy một người đàn ông trong một thân đen với hơi thở lạnh thấu xương, Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đích nói: “Tổng giám đốc Mặc từ xa đến, không biết đến nhà tôi làm gì? Là tới đánh nhau sao? Bà đây có thể đồng ý với anh!” Nghĩ đến đoạn thời gian anh làm cho Tâm Nhan đau lòng như vậy, cô ấy hận không thể một cước đá bay người đàn ông này.
Bà cô? Nghe thấy xưng hô của Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Úy híp mắt lại, sắc bén nói: “Không có sự kiểm soát của Chi Hành, cô quả thật càng ngày càng làm càn !”
“Không cần nhắc tôi người đàn ông đó, tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa.” Cố Nhiễm Nhiễm sắc mặt càng thêm khó coi.
“Tôi tìm đến Đường Tâm Nhan.” Rõ ràng không muốn nói nhiều với Cố Nhiễm Nhiễm, anh đẩy cô ấy ra, lập tức đi vào phòng khách.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của anh ,tức giận đích đuổi theo: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh đã từng làm Tâm Nhan đau khổ, anh trước kia, yêu cô ấy như vậy, nhưng còn bây giờ? Anh nhớ rõ mọi người, nhưng không nhớ cô, anh rốt cuộc có ý gì?”
Nghĩ đến bộ dạng Đường Tâm Nhan đau khổ vì sự thờ ơ của Mặc Trì Úy, lửa giận trong mắt Cố Nhiễm Nhiễm càng bùng cháy mạnh mẽ.
Nghe những lời này của Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Úy hơi nhíu mày, lộ vẻ nghi ngờ : “Tôi từng yêu cô ta?”
Anh muốn nhớ lại những hình ảnh này, nhưng ngoại trừ đau đầu cái gì cũng không nhớ được.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, anh rất yêu cô ấy.”
Mặc Trì Úy nhếch môi, không muốn nói chuyện này với Cố Nhiễm Nhiễm: “Cô ấy đâu?”
“Không có ở đây.”
Mặc Trì Úy híp mắt: “Không có ở đây ?”
Mặc Trì Úy đi thẳng đến cánh cửa phòng đóng chặt, vừa muốn gõ cửa, người ở bên trong đã mở cửa phòng ra .
Đường Tâm Nhan biết không thể tránh khỏi, chỉ có thể mở cửa.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vẻ mặt phức tạp nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Cô không đến biệt thự, tôi tới đón cô.” Mặc Trì Úy thản nhiên nói, giọng nói trầm thấp không nghe ra được cảm xúc gì.
“Anh ấy tới đón cậu ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe lời nói của Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm chạy nhanh đến trước mặt Đường Tâm Nhan, sốt ruột hỏi.
“Tớ…”
Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm qua một bên, kể chuyện đã xảy ra ở nhà hàng Tây cho cô ấy nghe.
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nhìn Đường Tâm Nhan: “Cậu quyết định trở về với anh ta? Tâm Nhan, cậu phải chuẩn bị tâm lý, Mạnh Bạch Chỉ đó, tớ sợ cô ta không lương thiện, hiện tại Mặc Trì Úy không nhớ cậu, tớ sợ cậu trở về sẽ đau khổ nữa.”
“Bây giờ tớ cũng rất mâu thuẫn, tối hôm qua sau khi anh ta biết tớ làm người giúp việc bên cạnh anh ta, dáng vẻ và giọng điệu của của anh ta đều rất đau lòng…”
Đường Tâm Nhan còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã đến trước mặt cô: “Cơ hội chỉ có một lần, cô có chắc là không trở về với tôi không?”
Một câu ngắn gọn, lại làm cho trái tim Đường Tâm Nhan rung động, ánh mắt sáng ngời của cô dừng trên người Mặc Trì Úy.
Nghĩ đến anh từng đối xử tốt với cô, cán cân trong lòng cô bắt đầu nghiêng ngả.
Anh chỉ là không nhớ rõ cô , nếu anh có ký ức từng ở bên cô, anh nhất định sẽ không làm tổn thương cô!
Chẳng lẽ, cô thật sự muốn tặng anh cho người phụ nữ khác?
Cô có nên cho chính mình, cho Mặc Trì Úy một cơ hội nữa không?
Nhưng nghĩ đến hình ảnh Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơmi anh, nằm trên giường.
Trái tim Đường Tâm Nhan lại xẹt qua một tia đau đớn.
“Xin lỗi, cơ hội một tháng này, tôi. . . Không cần, mời anh rời khỏi, chúng tôi phải nghỉ ngơi .”
Đường Tâm Nhan nói, tuy rằng đáp án này làm chính mình thực đau lòng, nhưng cô cũng không hối hận, thay vì tranh giành một người đàn ông với người phụ nữ khác, cô thà lựa chọn cuộc sống bình yên, ấm áp bên cạnh đứa con trong bụng.
Mặc Trì Úy nằm mơ cũng không nghĩ đến, mình bị chủ nhà đuổi, khuôn mặt điển trai của anh lập tức phủ một lớp giận dữ.
Anh cũng không biết mình vì sao lại tức giận, bàn tay to lớn lập tức siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô kéo cô ra ngoài.
“Mặc Trì Úy, tên khốn, buông ra!” Bị Mặc Trì Úy kéo mạnh Đường Tâm Nhan ra cửa, cô dùng sức giãy dụa , muốn thoát khỏi xiềng xích của anh.
Vốn dĩ Mặc Trì Úy muốn ôm cô đi, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô.
“Không muốn chiếc nhẫn đó sao?” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói, anh tin chiếc nhẫn đó nhất định rất quan trọng đối với Đường Tâm Nhan.
Quả nhiên, nghe đến hai chữ chiếc nhẫn, Đường Tâm Nhan ngừng giãy dụa.
“Chỉ cần cô đi với tôi, tôi có thể trả nhẫn lại cho cô.” Giọng nói của Mặc Trì Úy trầm như tiếng đàn cello, kề sát bên tai Đường Tâm Nhan, hơi thở nóng rực, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đỏ bừng.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, vốn dĩ còn cô còn do dự, nhưng nghe những lời này, cô đã quyết định rồi.
“Được, tôi đi với anh.”
Điều làm cho Đường Tâm Nhan cảm thấy ngoài ý muốn chính là, khi cô ra quyết định này, đứa con trong bụng đã đạp mạnh cô một cái.
Con yêu, con cũng đồng ý mẹ nắm lấy cơ hội cuối cùng này phải không?
Cố Nhiễm Nhiễm đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, cô ta biết rõ, chuyện của Tâm Nhan quyết định, cô ta cũng không thay đổi được, huống chi, cô cũng không muốn đứa bé thật sự không có ba ba.
“Mọi việc đều phải cẩn thận, nếu có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tớ, nếu có người dám bắt nạt cậu, bà đây dù có liều mạng, cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu.”
Mặc dù đã nói những lời đó với Đường Tâm Nhan, nhưng ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm khóa chặt trên người Mặc Trì Úy, đây là một lời cảnh cáo.
“Tôi đi thay quần áo.”
Mặc Trì Úy siết chặt cổ tay Đường Tâm Nhan, trầm giọng nói: “Không cần thay, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Đường Tâm Nhan nhìn thoáng qua bộ dạng không chịu nổi của Mặc Trì Úy, vẫy tay với Cố Nhiễm Nhiễm.
“Yên tâm đi, tớ không sao đâu.”
Hai người đi ra khỏi chỗ ở của Cố Nhiễm Nhiễm.
Nhìn thấy chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khẽ cau mày.
Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở cửa ghế sau.
“Ngồi phía trước.”
Mặc Trì Úy trực tiếp nói.
“Ngồi phía trước?” Một tiếng giễu cợt xẹt qua đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan: “Vị trí phía trước anh không dành cho vợ sắp cưới của mình sao? Tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua khi đi mua hạt cà phê, anh đã để tôi ngồi phía sau!”
Nói xong, Đường Tâm Nhan không do dự, trực tiếp mở cửa xe sau, ngồi phía sau.
Chương 494: Quan hệ thân mật
Cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở cửa ghế sau.
“Ngồi phía trước.” Mặc Trì Úy trực tiếp nói.
“Ngồi phía trước?” Một tiếng giễu cợt xẹt qua đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan: “Vị trí phía trước anh không dành cho vợ sắp cưới của mình sao? Tôi nhớ rõ ràng, tối hôm qua khi đi mua hạt cà phê, anh đã để tôi ngồi phía sau!”
Nói xong, Đường Tâm Nhan không do dự, trực tiếp mở cửa xe sau, ngồi phía sau.
Sau khi lên xe, Đường Tâm Nhan liền để túi xuống. Cho dù không có ngẩng đầu, cô cũng có thể cảm giác được, cặp mắt đen rực lửa của Mặc Trì Úy, vẫn trói chặt trên người mình, ánh mắt như vậy làm cả người cô cảm thấy khó chịu.
Không còn cách nào, Đường Tâm Nhan đành phải tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe vô cùng kỳ lạ.
Không biết qua bao lâu cuối cùng xe cũng dừng lại, Đường Tâm Nhan cảm giác không thở được nữa liền nhanh chóng xuống xe, cô mặc kệ Mặc Trì Úy xuống sau, đi thẳng vào biệt thự.
Sự trở về của Đường Tâm Nhan, làm người khác ngủ không yên, Mạnh Bạch Chí sắc mặt trắng bệch chạy đến biệt thự, hơn nữa khi nhìn thấy Mặc Trì Úy tự mình đưa cô về biệt thự, hai tay cô nắm chặt lấy nhau, trong mắt lóe lên tia ghen tị cùng ảm đạm, khiến người ta rùng mình, rợn tóc gáy.
Nhưng trên mặt anh, lại nở một nụ cười rực rỡ.
Bước đến, nắm tay Đường Tâm Nhan, với phong thái nữ chủ nhân nói: “Về sau vẫn là vất vả cho cô rồi, nhưng nếu cô làm người giúp việc quá mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi một chút, dù sao cô cũng đang mang thai, tôi và A Lãnh vẫn có thể hiểu được.”
Đối với những lời nói của cô ta, Đường Tâm Nhan chỉ cười lạnh, cũng không để ý tới, đi thẳng về phòng mình từng ở.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan xem như biết điều đi thẳng về phòng người hầu, trên mặt Mạnh Bạch Chỉ nở nụ cười hài lòng.
“A Lãnh…”
Mặc Trì Úy đi lên lầu hai, Mạnh Bạch Chỉ nhanh chóng đi đến bên cạnh anh.
“A Lãnh, em đã mua đồ ăn khuya mà anh thích ăn nhất.”
Mạnh Bạch Chỉ kéo Mặc Trì Úy đi xuống nhà ăn. Nhưng lại bị Mặc Trì Úy gạt ra.
“A Lãnh, anh…”
Đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy dừng trên người Mạnh Bạch Chỉ đích trên người, nhưng không có một chút ấm áp nào làm cho Mạnh Bạch Ch chấn động.
“Từ giờ trở đi, Đường Tâm Nhan không còn là người giúp việc của biệt thự, trong một tháng tới, cô ấy chính là người yêu của tôi.”
Nói xong, anh bay thẳng đến phòng người giúp việc.
Người yêu? Trước mặt vợ chưa cưới, ngang nhiên tìm người yêu ? Mặc Trì Úy, sao anh có thể qua cầu rút ván, sao anh có thể quá đáng như vậy ?
Mặc Trì Úy sải bước đến phòng người hầu , nhìn thấy Đường Tâm Nhan sửa soạn lại ga giường, anh nhíu chặt mày, đứng bên cạnh cô, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô một cách chính xác.
“Từ giờ trở đi, cô là người yêu của tôi, không cần ở đây.”
Đường Tâm Nhan nghe thấy hai chữ người yêu, đôi mắt trong veo không khỏi hiện lên tia đau đớn.
Cô cong môi lên, chế giễu hỏi: “Không được ở đây, tôi phải sống ở đâu?”
“Phòng ngủ chính.” Anh trức tiếp kéo cô ra khỏi phòng người giúp việc.
Đứng ở cửa phòng ngủ chính, Đường Tâm Nhan dừng lại.
“Tôi không muốn ngủ ở đây, hoàn toàn không muốn.”
Đôi mắt nước của Đường Tâm Nhan lộ rõ sự kiên định của mình.
Cô không thể quên, hình ảnh buổi sáng nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ mặc áo sơmi của ah, nằm ở trên giường.
“Không muốn?” Đường Tâm Nhan cự tuyệt lần nữa, khiến cho sắc mặc Mặc Trì Úy trầm xuống.
“Ở trước mặt tôi, không ai dám nói không lần nữa, Đường Tâm Nhan, đừng dễ dàng thách thức điểm cực hạn của tôi!”
Không đợi Đường Tâm Nhan nói gì, điện thoại anh rung lên, nhìn thấy tên người gọi , anh cầm di động đi vào phòng làm việc.
Anh vừa rời khỏi không lâu, Mạnh Bạch Chỉ đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan vẫn đứng ở cửa, không có ý muốn vào, đôi môi đỏ mọng của Mạnh Bạch Chỉ nhếch lên một nụ cười xấu xa.
“Nơi này là phòng của tôi và A Lãnh, trên chiếc giường lớn đó đã xảy ra quá nhiều chuyện thân mật, cô. . . Đã đến muộn rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ đắc ý, làm cho đôi mắt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lộ vẻ chế giễu.
“Cô Mạnh, nếu cô nghe không sai thì, trong một tháng tới, tôi là bà chủ của phòng này, còn cô…Không là gì cả”
“Cô…” Nghe những lời này của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ tức giận đến sắc mặt tái nhợt, nhưng cô không thể phản bác, dù sao quyết định của Mặc Trì Úy chính mình cũng không thể thay đổi.
Mạnh Bạch Chỉ quay lại rời đi với một vẻ mặt ảm đạm.
Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm phòng ngủ chính một hồi lâu, cắn môi, vẫn không đi vào, mà đi ra khách phòng.
…
Sau nghi nghe điện thoại, Mặc Trì Úy đi đến phòng ngủ chính, nhìn thấy Đường Tâm Nhan không ở bên trong, anh cau mày, mím môi mỏng thành một đường thẳng.
Sau vài giây lặng im, anh nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở trong phòng khách, cô đang sửa sang lại ga giường.
“Đừng…”
Không ngờ Mặc Trì Úy đứng sau lưng, Đường Tâm Nhan chớp mắt xoay người, cái mũi nhọn vô tình đụng vào lòng ngực cứng rắn của anh.
Đột nhiên bị đau làm cô thét lên một tiếng kinh hãi.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn, rắn chắc lạnh lùng trước mặt, cô nhíu mày: “Sao anh đi không lên tiếng?”
Xoa chiếc mũi đau nhức vừa bị và chạm của mình, Đường Tâm Nhan đỏ mắt trừng mắt nhìn Mặc Trì Úy.
“Tại sao không vào phòng ngủ chính? Cô nghi ngờ quyết định của tôi sao?” Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, đôi mặt đen sâu thẳm của anh, xẹt qua một ánh nhìn lạnh lẽo.
“Tại sao tôi phải ở trong phòng ngủ chính? Nơi đó làm tôi ghê tởm, tôi không muốn nằm trên chiếc giường anh đã ngủ với những người phụ nữ khác, Mặc Trì Úy, đáp án này anh hài lòng chưa?” Lúc Mặc Trì Úy ép hỏi lần nữa, Đường Tâm Nhan hét vào mặt anh.
Trên giường những người phụ nữ khác đã ngủ? Nghe thế, Mặc Trì Úy càng nhíu mày chặt hơn, nhưng sau một lúc, anh liền cảm thấy trong lời nói của Đường Tâm Nhan tràn ngập ghen tuông.
“Ghen?”
Đường Tâm Nhan còn không chưa kịp phản ứng, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy đã bịt chuẩn xác đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô, bắt đầu một đợt chiếm đoạt và chinh phục mới.
Nụ hôn của anh đến quá nhanh và đột ngột, Đường Tâm Nhan vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc, đôi môi hơi hé mở, đầu lưỡi nóng bỏng nhân cơ hội luồn vào, quấn lấy tiểu huyệt hồng nhuận của cô.
Anh dùng bàn tay to lớn giữ phía sau đầu cô, không cho cô có đường thoát.
Làn da mềm mại của Đường Tâm Nhan, cọ vào râu lăn tăn trên cằm anh, gai góc châm chít, có chút rát da.
Trước đấy, những cảnh cô bị anh hôn, như những thước phim cũ, lướt qua tâm chí cô.
Trước kia anh nói anh chỉ có một người phụ nữ là cô, nhưng còn bây giờ thì sao?
Trong bay tháng mất tích, Mạnh Bạch Chỉ đã ở bên cạnh anh, họ đã có mối quan hệ thân mật.
Anh không còn thuộc về một mình cô.
Anh hôn lên đôi môi mỏng của cô, có phải cũng đã hôn Mạnh Bạch Chỉ?
Nghĩ đến hình ảnh anh và Mạnh Bạch Chỉ thân mật, lưu luyến, bụng cô cảm thấy khó chịu, cô đẩy mạnh anh ra không chút nghĩ ngợi.
Chương 495: Người đàn ông xấu ra
Mặc Trì Uý nhìn thấy người phụ nữ của mình đẩy hết lần này đến lần khác, khuôn mặt tuấn tú phủ một lớp sương lạnh, bàn tay to lớn của anh bóp chiếc cằm xinh đẹp của cô, giọng điệu nhuộm màu bóng đêm: “Biết rõ Mạnh Bạch Chi là vợ sắp cưới của tôi, cô còn giả làm một phụ nữ Ả Rập, chạy đến biệt thự của tôi làm người giúp việc, đây không phải là điều cô muốn sao?”
Trong ánh mắt sâu thẳm của anh xẹt qua một tia chế giễu.
Sự châm chọc như vậy như một cây kiếm sắc bén đâm mạnh vào ngực Đường Tâm Nhan.
Anh thay đổi rồi.
So với người đàn ông đã quên cô trước đây, anh càng thờ ơ hơn, ác độc hơn và cô càng khó hiểu hơn.
Toàn thân toát ra tràn ngập sự nguy hiểm.
Cô bắt đầu nghi ngờ, mình đi đến biệt thự với anh có phải là quyết định đúng đắn không?
Cô phẩy bàn tay bóp cằm cô, xòe bàn tay ra trước mặt anh: “Nhẫn của tôi.”
Mặc Trì Úy híp mắt: “Chiếc nhẫn đó rất quan trọng với cô sao?”
Đường Tâm Nhan ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không đáy của anh: “Đúng vậy, chiếc nhẫn rất quan trọng đối với tôi, là chồng tôi tặng tôi.”
” Chồng của cô?” Mặc Trì Úy mím môi mỏng thành đường thẳng, giọng nói không có chút ấm áp: “Tôi sao?”
Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt đen ám muội sâu thẳm của anh, không có chút dịu dàng nào, một lời chế nhạo lướt qua môi cô: “Chồng tôi chết rồi!”
Sắc mặt Mặc Trì Úy u ám vô cùng, thân hình to lớn của anh, như một con thú dữ trên thảo nguyên, ép Đường Tâm Nhan vào góc tường, một bạn tay lớn đặt sau đầu cô, bàn tay kia ôm lấy vòng eo tròn trịa của cô.
Vải quần áo của cô rất mỏng, sức nóng từ lòng bàn tay của anh xuyên qua lớp vải xuyên thấu vào da cô, làm cô rùng mình như bị điện giật.
Khuôn mặt đẹp trai nguy hiểm của anh tiến đến gần cô, hơi thở giữa môi và mũi cô phả xuống, giống như vô số lông vũ quấy trái tim cô, mềm mềm. Tê tê, cô rụt cổ lại quay mặt sang một bên: “Đừng đứng gần tôi như vậy, bỏ tay ra!”
So với vẻ đẹp tinh tế của Mạnh Bạch Chỉ, vòng eo mũm mĩm của cô quả thật không cách nào xem.
Tuy rằng cô đang mang thai, nhưng không phải đàn ông đều là động vật trực quan sao?
Huống chi, hiện tại anh cũng không thích cô.
Vòng eo tròn trịa bị anh giữ chặt, cô ngoại trừ xấu hổ cũng là thẹn thùng buồn bực.
Anh dường như không nghe thấy tiếng cô, đôi bàn tay thay vì rời đi, lại xoa bụng của cô và nhìn đôi má ngày càng ửng hồng của cô, đôi bàn tay to lớn của anh di chuyển đến bầu ngực mềm mại của cô.
Bị bóp mạnh, cô cảm thấy hơi đau.
Khóe mắt đỏ lên, cô xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn anh.
Anh cúi xuống bên tai cô, phả hơi thở nóng rực vào tai mẫn cảm của cô: “Kích thước tốt.”
Đường Tâm Nhan bị anh làm tức giận đến run người.
Tại sao bây giờ anh lại trở nên xấu xa như vậy?
Cô nâng đôi chân mảnh mai của mình lên, đá bộ phận yết ớt đó của anh.
Nhưng trước khi chạm vào anh, một chân dài đã chen vào giữa hai chân cô, giam chặt đầu gối cô, dùng đầu lưỡi liếm bên tai cô: “Xấu hổ cái gì ? Đưa ra một tháng, muốn tôi yêu cô lần nữa, chẳng lẽ cô cho rằng là trò chuyện đơn thuần thôi sao?”
Hơi thở mát lạnh của nội tiết tố nam trên người anh len vào nội tạng của cô như một cây thuốc phiện.
Cô không thể cưỡng lại.
Đó là hương vị quen thuộc nhưng lại xa lạ đối với cô.
Nhưng lòng tự trọng của cô không cho phép cô chìm đắm như vậy.
Bây giờ anh xấu xa như vậy, sẽ đợi cô chìm đắm, sau đó cười nhạo cô!
“Mặc Trì Úy, anh không phải là anh của trước kia! Trả lại nhẫn cho tôi, tôi muốn rời khỏi.”
Ngay khi cô vừa dứt lời, lỗ tai trắng như ngọc của cô liền đau đớn.
Cô phải tự hỏi, có phải anh nhẫn tâm cắn tai cô chảy máu không.
“Nếu đã tôi không còn là tôi trước kia, còn giữ chiếc nhẫn tôi đưa cho tôi làm gì? hả?” Chữ hả cuối cùng, anh kéo dài âm cuối trông rất ma mị.
Đường Tâm Nhan trước đây không phải đối thủ của anh, nhưng bây giờ anh đã trở nên xấu xa như vậy, cô lại càng không phải là đối thủ của anh.
Hít sâu một hơi, cô đặt hai tay lên lồng ngực rắn chắc của anh: “Vợ chưa cưới của anh vẫn ở đó, anh không muốn ở cùng cô ấy sao?”
“Vẫn đang suy nghĩ tôi và cô ta có làm chuyện đó không?”
Nghe thấy anh lại nhắc tới vấn đề này, nhịp tim của Đường Tâm Nhan đã lỡ mất một nhịp.
Hàng mi run rẩy của cô nhìn khuôn mặt đẹp trai như tạc của anh, có chút hoảng hốt: “Đúng vậy, tôi đang nghĩ.”
Mặc Trì Úy lại véo cằm cô, đầu ngón tay thô ráp mà vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve tạo ra một làng nên một làn sóng tê dại.
Đường Tâm Nham rất là xấu hổ: “Anh có ý gì? Anh không trả lời thì đừng chạm vào tôi!”
Thực ra trong lòng cô cũng biết rõ, bây giờ người đàn ông giàu có nào bên ngoài cũng có ba bốn bà vợ, hơn nữa anh còn quên mất cô rồi đính hôn với Mạnh Bạch Chỉ, hai người là vợ chồng chưa cưới, có quan hệ nam nữ thân mật thì cũng hợp lý.
Nhưng cô, dù là trong lòng hay thể xác, đều không thể chấp nhận được.
Ít nhất, trong thời gian ngắn, cô không thể chấp nhận được.
Mặc Trì Úy nhướng lông mày, nhìn cô đầy hứng thú: “Nếu tôi làm rồi thì sao? Nếu tôi chưa làm thì sao?”
Đôi mi dày và dài của Đường Tâm Nhan run lên.
Cô cụp mắt không ngừng nhìn anh, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc: “Không sao, vậy nên, tùy anh thôi.”
Cô áp hai tay vào ngực anh dùng sức.
Anh của hiện tại quá xấu xa và đáng ghét.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định cô sẽ không kiềm chế được cảm xúc, trước mặt anh sẽ rơi nước mắt.
Cô không muốn anh nhìn thấy sự mong manh của mình.
Một người đàn ông không yêu bạn, bạn càng tổn thương bao nhiêu thì có lẽ anh ta càng hạnh phúc bấy nhiêu.
Hãy để cô quay lại với anh, hoàn toàn là vì để làm hài lòng sở thích xấu xa của anh!
Dù cô có đẩy thế nào thì anh vẫn đứng yên.
Đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén khóa chặt cô, như muốn nhìn thấu tâm hồn cô.
Đường Tâm Nhan thật sự không chịu nổi ánh mắt của anh, cô vừa mở miệng, vừa định nói gì đó, chợt nghe thấy giọng nói trầm khàn, hờ hững vang lên bên tai: “Tôi không có làm với cô ta.”
Đường Tâm Nhan chìm vào đáy vực, đột nhiên như có ánh sáng, cô nhướng đôi mắt sáng ngời với vẻ mặt không tin nhìn người đàn ông: “Thật sao?”
Mặc Trì Úy nheo đôi mắt lạnh lùng: “Chúng tôi định làm sau khi kết hôn.”
Anh đột nhiên nói thêm một câu khiến lòng cô càng thêm khó nhịn: “Hóa ra anh còn định lấy cô ấy, có phải anh muốn ly hôn với tôi trước rồi mới cưới phải không?”
Mặc Trì Úy mím môi mỏng: “Ly hôn?”
Đường Tâm Nhan yếu ớt nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Ừ, chẳng lẽ anh muốn cưới thêm vợ sao? Như vậy là vi phạm pháp luật, chỉ cần ly hôn, tôi có thể tìm một người cha mới cho con mình, như vậy tôi mới có thể được cuộc sống mới không phải sao? Trên đời này, ai bỏ ai thì trái đất vẫn quay, anh có thể lấy mối tình đầu, tôi cũng có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh!”
Thực ra những lời này nói thì dễ nhưng thực tế thì sao?
Trong đời cô, có lẽ cô sẽ không bao giờ yêu bất kỳ người đàn ông nào nữa, dù hương vị của tình yêu là ngọt ngào nhưng khi cay đắng đau thương lại thực sự như một mũi dao sắc nhọn, xuyên thấu trái tim con người!
Chương 496: Sa ngã
Tim Mặc Trì Uý chợt nhói lên khi nghe hai từ “ly hôn” từ miệng của Đường Tâm Nhan.
Đôi mày kiếm giật giật, ánh mắt sầm lại như được phủ thêm một lớp sương dày: “Thời hạn một tháng vẫn chưa kết thúc, chưa vội.”
Bàn tay to lớn của anh luồn qua eo cô, đưa mắt ngắm nghía mặt mộc của cô, ngắm nhìn đường nét sắc sảo và làn da cô mềm mại như nước. Tay còn lại vuốt ve làn da láng mịn và mân mê đôi môi cô.
Yết hầu gợi cảm của anh cứ chuyển động lên xuống.
Nói ra thì cảm giác này cũng thật lạ, từ sau khi Bạch Chỉ trở thành vợ chưa cưới của anh, cũng nhiều lần quyến rũ anh.
Quả thực trước đây anh từng thích Bạch Chỉ, nhưng giờ đây lại không có bất kỳ dục vọng nào với cô ấy nữa.
Nhưng với người phụ nữ trước mặt này thì…
Ngay khi cô bụng mang dạ chửa, anh vẫn muốn đè cô xuống hành hạ một trận.
Chẳng trách trước đây anh biết rõ cô là con gái của Đường Tuyết nhưng vẫn động lòng.
Cô nhóc này đúng là một tiểu yêu tinh không hơn không kém mà.
Trái tim của Đường Tâm Nhan hoàn toàn bị anh làm cho rối tung cả lên, cô cắn môi, cất giọng yếu ớt: “Tôi không quan tâm anh nghĩ thế nào, trước tiên cứ trả nhẫn cho tôi đã.”
Kể từ sau khi anh tặng nhẫn cho cô, cô vẫn luôn đeo trên cổ.
Vào khoảng thời gian cô cảm thấy đau khổ não nề nhất, chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn thì như thể được nhìn thấy anh vậy.
Cô xem nó như báu vật của mình.
Mặc Trì Uý mím chặt làn môi mỏng, đôi mày anh tuấn như được bao phủ bởi sự giận dữ: “Bây giờ thì không!”. Anh không hề có ấn tượng gì với chiếc nhẫn đó, vậy mà cô lại quan tâm như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như cô muốn thì anh có thể tặng cho cô một chiếc nhẫn khác.
Đường Tâm Nhan hoàn toàn không nghĩ đến Mặc Trì Úy với cô của trước kia, cô chỉ nghĩ rằng anh cho là cô đã không còn xứng đáng với chiếc nhẫn này nữa. Dẫu sao thì trên tay của Mạnh Bạch Chỉ cũng có một chiếc nhẫn giống hệt vậy.
Cô rũ mắt xuống, tâm trạng trở nên xám xịt.
Mặc Trì Uý nhìn hàng mi dài khẽ rung rinh, đôi môi mỏng cắn hờ của cô mà thấy như sóng trong lòng đang dao động.
Bàn tay anh nâng cằm cô lên, vào khoảnh khắc cô nâng tầm mắt lên nhìn anh, anh hé môi gặm lấy đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh nồng nàn, nhưng cũng vô cùng nhẹ nhàng thân mật.
Đường Tâm Nhan mãi nghĩ đến việc anh và Mạnh Bạch Chỉ vẫn chưa quan hệ với nhau, vẫn chưa cùng nhau làm những hành động thân mật như thế này, thần trí cô sớm đã bị lấp đầy, quên cả việc đẩy anh ra.
Anh nhân cơ hội ép cô hé răng, đưa đầu lưỡi mình tiến vào trong quấn lấy lưỡi cô.
Cảm thấy hình như cô không còn từ chối anh như lúc trước nữa, nụ hôn của anh càng lại lúc càng sâu.
Dần dần, dường như hôn thôi là chưa thỏa mãn, bàn tay anh lại bức cúc áo cô, luồn thẳng vào áo lót của cô.
Bởi vì đang mang thai nên kích thước vòng một của cô quả là có to hơn đôi chút.
Bộ phận mềm mại ấy dưới bàn tay anh dần dần có phản ứng.
Sự chuyên chế của anh, sức mạnh của anh, nụ hôn và những cái vuốt ve của anh khiến lý trí của cô dần dần biến mất, chỉ nghe theo tiếng gọi con tim mà không khống chế được những xúc động và vui sướng. Đôi tay đặt trên ngực anh lúc này cũng đã từ từ chuyển sang ôm lấy cổ anh.
Cô đang định đáp trả nụ hôn của anh thì dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng hét: “Á!”
Đó là giọng của Mạnh Bạch Chỉ.
Đường Tâm Nhan vừa định sa ngã vào nụ hôn và những cái vuốt ve của anh thì ngay khoảnh khắc ấy như bị dội một gáo nước lạnh từ đỉnh đầu xuống.
Cả người cô hoàn toàn tỉnh táo.
Giờ đây cô chỉ là một người tình, một món đồ chơi của anh, anh vốn không phải thật lòng thật dạ với cô nữa.
Còn cô suýt nữa lại sa đọa.
Cô rút đôi tay đang trên cổ anh xuống, cố sức đẩy anh ra.
Lần này không ngờ lại đẩy ra được.
Cô biết, chỉ có khi anh muốn bị đẩy ra cô mới có thể đẩy anh ra nổi.
Anh dùng đôi mắt sâu thẳm của mình liếc nhìn cô, đôi mắt sáng lại phủ một tầng sương u ám.
“Mạnh Bạch Chỉ đang gọi đó, anh xuống đó đi.” Cô nghe thấy trong giọng nói khàn đặc của mình tràn đầy mệt mỏi.
Mặc Trì Uý vẫn không hề nhúc nhích, rồi đột ngột vươn tay xoa bụng cô.
Đường Tâm Nhan bị hành động của anh làm cho giật mình: “Anh làm gì vậy?”
“Vừa nãy tôi bị nó đá một phát.” Lúc anh hôn cô thì đặt tay ở bụng cô, vào lúc hôn nồng nhiệt lại bị tên nhóc này đạp mạnh một phát vào tay anh.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như có một sức mạnh thần bí hấp dẫn anh vậy.
Đường Tâm Nhan ngớ người ra.
Cô cho rằng anh nghe được tiếng hét của Mạnh Bạch Chỉ mới để cho cô đẩy anh ra.
Không ngờ rằng…
Cô rũ mắt nhìn xuống bụng bầu của mình, sống mũi cay cay, cũng có thể là do đứa bé cảm nhận được cha nó đang ở đây.
Trong khoảng lặng ấy, Mặc Trì Uý bất thình lình áp cúi người xuống, áp sát mặt vào bụng cô.
“Nó lại đạp nữa này, hình như tôi nghe được tiếng động.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy hành động cúi người của anh mà khoé mắt ửng đỏ.
Biểu cảm lúc này của anh vừa dịu dàng lại vừa nghiêm túc, so với dáng vẻ lạnh lùng sắt đá trước kia quả là một trời một vực.
Cũng có thể là vì quan hệ máu mủ mạnh mẽ đến vậy!
Tuy rằng anh đã quên cô nhưng đứa bé trong bụng cô là con của anh. Cho dù vẫn chưa ra đời, đứa bé cũng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ba nó, cũng khát vọng nhận được tình yêu của ba nó.
Đường Tâm Nhan nhìn những đường nét rõ rành rạnh trên gương mặt anh, dưới sống mũi cao vút kia là đôi môi cong cong đang mỉm cười, cô không kìm được lòng mình mà đặt tay lên gáy anh.
…
Mạnh Bạch Chỉ ở phòng ăn lầu dưới đợi Mặc Trì Uý hồi lâu, thấy anh lâu quá vẫn chưa xuống, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Cô chạy lên lầu nhìn thấy anh và Đường Tâm Nhan hôn nhau trong phòng khách, cô cố ý hét lên hòng thu hút sự chú ý của anh, nhưng trước sau đợi mãi vẫn chưa thấy anh xuất hiện.
Cô lại đến cửa phòng khách lần nữa, qua khe hở cô nhìn thấy anh cúi người xuống, áp mặt vào bụng bầu của Đường Tâm Nhan, biểu cảm trên mặt hết sức dịu dàng. Hai bàn tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm, nghiến răng cằm cặp.
Sao anh có thể nhanh như vậy đã cùng Đường Tâm Nhan thân mật đến mức này?
Cô vì anh hy sinh biết bao nhiêu, anh đã hứa là phải chịu trách nhiệm với cô mà!
Mạnh Bạch Chỉ không kìm được dòng nước mắt, cô chạy xuống lầu lấy trái cây và dao gọt trái cây lên.
Cô gọt một nửa trái táo, sau đó cầm con dao sắc bén tự rạch vào ngón tay mình một đường.
Nhìn thấy máu tươi chảy ra, Mạnh Bạch Chỉ lại như không cảm thấy đau đớn, cô ta lạnh lùng cười một tiếng rồi chạy lên lầu.
“Lãnh, Lãnh…”
Nghe tiếng gọi của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan như bừng tỉnh sau cơn mơ, buông thõng bàn tay đang đỡ sau gáy Mặc Trì Uý ra.
Mặc Trì Uý cũng đứng thẳng người, đôi mắt sâu thẳm đưa ánh nhìn phức tạp về phía Đường Tâm Nhan, cất giọng trầm khàn: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”
Anh không còn ép cô đến ngủ ở phòng ngủ lớn nữa rồi.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, Đường Tâm Nhan muốn mở miệng nói gì đó, lại không nói nên lời.
…
Mặc Trì Uý vừa ra khỏi phòng khách thì nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang đứng trước phòng ngủ lớn, ngón tay chảy máu không ngừng. Anh sải bước tiến tới, cau mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Em muốn gọt trái cây cho anh ăn, bất cẩn cắt trúng ngón tay rồi.”
Mặc Trì Uý kéo Mạnh Bạch Chỉ vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, mở vòi nước ở lavabo xối sạch máu ở vết thương.
“Anh đi lấy hộp thuốc.”
Chương 497: Có cảm giác với cô ấy
Đường Tâm Nhan không biết Mạnh Bạch Chỉ xảy ra chuyện gì, cô vốn định không quan tâm tới cứ đi ngủ thôi, nhưng nằm trên giường xoay qua xoay lại vẫn không ngủ được.
Cô ngồi dậy đi đến phòng ngủ lớn.
Cửa không đóng, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ đâu.
Đang định xuống lầu thì đột nhiên cô nghe tiếng Mạnh Bạch Chỉ vọng tới: “Lãnh, anh đối với em thật tốt.”
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
Cô rất muốn vào trong xem bọn họ làm gì, nhưng lại không có đủ dũng khí.
Cô xoay người rời khỏi đó, cảm giác chua xót xộc lên sống mũi.
Nhưng chỉ vừa mới bước đi lại nghe thấy giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ vang lên: “Lãnh, suốt đời này anh sẽ không bỏ mặc em không lo tới đúng không?”
Đường Tâm Nhan dừng bước, ngón tay không tự chủ mà cấu chặt vào lòng bàn tay, khoé mắt đỏ lên.
Không cần biết câu trả lời của Mặc Trì Uý ra sao, cô không muốn nghe, cũng không định nghe.
Nhưng đôi chân cô như bị đóng chặt lại đó, nặng đến mức không nhấc lên được.
Chừng mười giây sau giọng nói trầm khàn của Mặc Trì Uý mới từ từ cất lên, đáp lại bằng một từ: “Ừ.”
Thế nhưng một từ đó lại nặng như ngàn lượng vàng, vô tình đè lên trái tim của Đường Tâm Nhan.
Làm cho trái tim cô vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Cô lảo đảo dựa vào tường, từng bước men theo đó mà quay về phòng khách.
Trở lại giường nằm lên đó, cô cảm giác như mình vừa rơi xuống hải vực không đáy, không thể thở được cũng không thể cử động, chỉ có cái lạnh cắt da cắt thịt. Như bị cơn thuỷ triều cuốn lấy, nuốt chửng và tàn phá cơ thể cô vậy.
Lúc anh cúi người, áp mặt vào bụng cô, trong lòng cô có bao nhiêu vui sướng và cảm động thì sau khi nghe thấy anh đáp lời Mạnh Bạch Chỉ xong, trong lòng cô lại có bấy nhiêu hụt hẫng lẫn lạnh lẽo.
Cả đời anh cũng sẽ không bỏ mặc Mạnh Bạch Chỉ, còn cô thì sao?
Chẳng lẽ anh còn muốn ôm bên trái ấp bên phải, bắt cá hai tay sao?
…
Mặc Trì Uý giúp Mạnh Bạch Chỉ băng bó vết thương xong thì hất mày lạnh lùng nói: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về.”
Mạnh Bạch Chỉ ngớ người, đôi mắt nhuốm vẻ đau buồn: “Lãnh, anh để em ở lại đi. Không phải anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em rồi sao? Thật ra trước hay sau khi kết hôn cũng không có gì khác biệt mà!”
Mặc Trì Uý vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt ấy, anh vẫn còn chưa kịp lên tiếng Mạnh Bạch Chỉ đã với tay tháo cúc áo trên người anh.
Mặc Trì Uý gạt tay Mạnh Bạch Chỉ ra.
Lòng Mạnh Bạch Chỉ vô cùng hoảng loạn, nước mắt rơi lã chã, cô nhìn Mặc Trì Uý một cách đáng thương, hỏi: “Tại sao không chạm vào em? Là không thể chạm hay không muốn chạm?”
Thấy dáng vẻ đầm đìa nước mắt của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Uý cắn môi trả lời: “Anh và cô ấy vẫn là vợ chồng.”
“Vậy thì đã sao? Anh vốn không yêu cô ta, lúc đầu anh kết hôn với cô ấy là để báo thù. Nếu anh muốn ly hôn với cô ta cũng chẳng phải việc gì khó khăn cả. Bây giờ anh có thể đi in ra một tờ giấy ly hôn đưa cô ta ký, nhưng anh không chịu, cứ muốn giữ cô ta lại bên cạnh thêm một tháng nữa.” Mạnh Bạch Chỉ sà vào lòng Mặc Trì Uý, nước mắt cô rơi làm ướt đẫm một mảng áo anh: “Em thật sự rất sợ, sợ rằng anh sẽ đem lòng yêu con gái của kẻ thù, sợ rằng anh sẽ không cần em nữa…”
Cô cho rằng anh Phong Tiêu đuổi cô ta ra khỏi LOL cô ta sẽ về nước, ai ngờ mặt cô ta dày như vậy, lại dám chạy đến biệt thự làm người ở.
Cô ta muốn tiếp cận Lãnh, khiến anh ấy khôi phục ký ức trước đây, quả là nhiều quỷ kế!
Cũng bởi vì cô ta luôn tìm cách tiếp cận Lãnh mới khiến anh ấy nhìn cô ta bằng một con mắt khác.
Nếu như không phải có hứng thú với cô ta thì làm sao một người đàn ông trước giờ không thích người ngoài vào nhà lại cho cô ta ở lại biệt thự một tháng cơ chứ?
Đến lúc hai người bọn họ sớm chiều kề cận sao tránh khỏi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén được chứ?
Mặc Trì Uý đẩy Mạnh Bạch Chỉ đang khóc lóc thảm thiết trong lòng mình ra, hai tay đặt trên đôi vai không ngừng run rẩy của cô, khẽ đá mày lên nói: “Bạch Chỉ, thực ra tình cảm giữa anh và em đã qua lâu rồi. Em cũng biết anh đồng ý đính hôn với em là vì em đã cho Tiểu Nghê một quả thận.
Nhìn thấy mặt cô nước mắt đầm đìa, Mặc Trì Uý nghĩ nên nói rõ ràng với cô: “Anh đối với em là vừa cảm động vừa mang ơn. Anh vốn cho rằng có thể cùng em sống cả đời, nhưng anh không ngờ rằng anh vừa kết hôn thì đã có con rồi.
Tuy rằng không nhớ ra một số chuyện, nhưng anh biết anh có cả, giác với cô ấy.”
Mạnh Bạch Chỉ đương nhiên biết “cô ấy” mà Mặc Trì Uý nói chính là Đường Tâm Nhan.
Cô không ngờ rằng trước khi Đường Tâm Nhan xuất hiện, anh đối với cô chỉ là tạm bợ, được ngày nào hay ngày đó, không có chút tình ý nào.
Sao anh lại có thể động lòng với người khác?
Mấy năm nay cô ngậm đắng nuốt cay đều là vì anh.
Có vài lần cô cảm thấy bản thân không thể sống tiếp được nữa, nhưng vừa nghĩ tới anh cô lại cố cắn răng sống tiếp.
Vốn nghĩ rằng anh quên đi Đường Tâm Nhan sẽ cùng cô êm ấm bên nhau, nhưng cuối cùng thì…
Đôi môi Mạnh Bạch Chỉ không ngừng run rẩy, cô cảm nhận được mùi vị mặn chát trong dòng nước mắt vừa chảy xuống môi, cũng như cảm nhận được trái tim đang mặn đắng đầy đau khổ của mình.
Cô làm sao lại không hiểu ra ý anh cơ chứ? Anh muốn cô chủ động buông tay.
Nhưng cô không dễ dàng gì có được cơ hội này, khác nào lại có thể dâng cho Đường Tâm Nhan được chứ?”
Anh không yêu cô, vậy thì đã sao?
Những cặp đôi thật sự răng long đầu bạc, có mấy người vì yêu mà sinh sống cùng nhau cơ chứ?
Cô muốn cho anh biết, rằng chỉ có cô mới là lựa chọn cuối cùng của anh.
“Lãnh, anh có tình cảm với cô ta, chẳng lẽ chỉ dựa vào điều đó có thể xóa bỏ tất cả mọi việc cha cô ta đã làm với gia đình anh sao? Dì ở suối vàng mà biết được, à, còn có ông bà ngoại của anh nữa, chẳng lẽ anh muốn họ chết không nhắm mắt sao?”
Nhắc đến người thân sắc mặt Mặc Trì Uý càng thêm u ám, mấy năm nay không có ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt anh.
Bởi vì mỗi lần nhớ đến những chuyện này chính là việc làm đả kích và tổn thương sâu sắc đối với anh.
Mạnh Bạch Chỉ biết rõ không nên nhắc lại những chuyện này, nhưng không nhắc đến sợ rằng vết thương lành rồi anh sẽ quên đau.
“Huống hồ, việc mà anh hai nói với anh…”
Mặc Trì Uý cau có ngắt lời Mạnh Bạch Chỉ: “Im miệng!”
Mạnh Bạch Chỉ không muốn chọc giận anh, cô hít lấy một hơi, nghẹn giọng nói: “Lãnh, người không nên yêu thì tốt nhất hãy quên họ đi, để tránh sau này người tổn thương chính là bản thân mình.”
…
Đường Tâm Nhan vẫn luôn lắng nghe tiếng động phía bên ngoài.
Tầm 15 phút sau có tiếng khởi động xe ở dưới lầu.
Cô ngồi dậy đi đến cạnh cửa sổ rồi mở cửa ra, nhìn thấy chiếc xe chở cổ từ nhà Nhiễm Nhiễm về đang chạy như bay đi, Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở cửa phòng chạy sang phòng ngủ chính.
Bên trong đã không thấy bóng dáng ĐTU và Mạnh Bạch Chỉ đâu nữa.
Hai người họ cùng nhau rời khỏi sao?
Suốt cả một đêm cũng không thấy Mặc Trì Uý trở về.
Sáng sớm thức dậy nhìn thấy biệt thự trống vắng, Đường Tâm Nhan không khỏi hốt hoảng, hoang mang.
Cô biết suy nghĩ lung tung cũng không có ích gì nên kiên quyết không nghĩ gì, lo cho cái bụng trước là việc quan trọng nhất.
Cô bước tới nhà bếp, nhìn thấy bóng dáng người đang bận bịu bên trong thì vô cùng kinh ngạc: “Thím về rồi đó sao?”
Bà thím đang làm thức ăn sáng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, ánh mắt lướt qua người cô mang theo những ánh nhìn phức tạp: “Đúng vậy, cậu chủ bảo tôi quay lại trước hạn.”
Chương 498: Lần gặp gỡ ngoài ý muốn
Bà thím nhìn Đường Tâm Nhan, trong ánh mắt lộ rõ sự ngượng ngập và phức tạp: “Cô Đường, tôi không ngờ rằng cô mới tới căn biệt thự này có mấy ngày đã trở thành…” Bốn chữ “người tình của cậu chủ” bị bà ta nuốt ngược vào trong, nhưng Đường Tâm Nhan cũng nghe ra ý đồ trong câu nói.
Đường Tâm Nhan gãi đầu bức tai, xấu hổ đáp: “Thím à, sau khi cháu tới đây mới biết cậu Mặc…”
Bà thím kia cắt ngang lời Đường Tâm Nhan, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Cô Đường, bây giờ cô là bà chủ, cô ra ngoài nghỉ ngơi trước đi. Đồ ăn sáng được nấu xong xuôi rồi thì tôi sẽ gọi cô.”
Không biết có phải do trực giác của Đường Tâm Nhan không, mà cô thấy thái độ của thím đối với mình so với trước đây vô cùng khác biệt.
Bởi vì Mặc Trì Uý chọn cô làm người tình trong vòng một tháng mà thím ấy nghĩ rằng cô dùng trăm phương ngàn kế quyến rũ anh ấy sao?
Hay là chỉ đơn giản là thím ấy không thích cô “lên chức” như thế này?
Đường Tâm Nhan đến phòng khách, lơ đãng bấm chuyển kênh mấy lần.
“Cô Đường, bữa sáng xong rồi.”
Đường Tâm Nhan bước đến phòng ăn, cô nhìn thấy đồ ăn bày đầy cả bàn cẩm thạch, bèn nói vọng vào bếp: “Thím ơi, dẫu sao Mặc Trì Uý cũng không có ở nhà, chúng ta cùng ăn đi!”
Thím ấy lại không nóng không lạnh đáp: “Như vậy sao được? Bây giờ cô là chủ, tôi chỉ là người làm.”
Đường Tâm Nhan cắn môi bước vào phòng bếp, nhìn thấy thím ấy đang lúi húi ở đây, không kìm được lên tiếng giải thích: “Cháu nghĩ là thím hiểu lầm cháu rồi, thực ra cháu và Mặc Trì Uý sớm đã…”
Thím ấy ném cái giẻ lau lên trên kệ, quay đầu trừng mắt với Đường Tâm Nhan: “Cô gái, tôi nói cô này, nếu đã có bản lĩnh leo lên đến đây thì hãy nghĩ cách giữ chặt người đàn ông của mình, đừng có ở đây nói này nói kia với bà già như tôi nữa. Cô có biết vì cô mà gia đình tôi…”
Thím ấy nói đến đây thì ngưng ngang.
Đường Tâm Nhan cau mày hỏi: “Nhà thím có chuyện gì?”
“Không có gì, sau này cô là bà chủ, tôi là hạ nhân, chúng ta ai làm việc nấy không cần nhiều lời với nhau.”
Đường Tâm Nhan thấy thím ấy không muốn nói nhiều nên cũng rời bếp.
Ngồi trước bàn ăn, cô cầm thìa lên húp vài ngụm cháo,
Vừa mới ăn vào mà cô đã không chịu được ói ra.
Cháo này cho quá nhiều muối, mặn đến mức không ăn nổi.
Đường Tâm Nhan lại bóc một quả trứng gà luộc thì thấy tròng vàng bên trong còn chưa chín.
Cách một tấm kính, cô nhìn thấy bà thím kia đang bận bịu dọn dẹp.
Bởi vì Mặc Trì Uý biến cô từ một người ở thành một nhân tình, làm cho thím ấy không được vui?
Hay vì lý do nào khác?
Không ăn nổi bữa sáng, Đường Tâm Nhan nghĩ đến tí nữa còn phải đi đến khoa sản nên quyết định ra ngoài ăn cho xong.
Lên lầu thay đồ xong, cô nói với bà thím vốn không hề để ý đến cô kia: “Thím à, cháu đi khám thai nhé!”
Thím ấy lạnh nhạt trả lời: “Bây giờ cô là chủ, muốn đi đâu cũng không cần phải thông báo với tôi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi đó, bà thím liền gọi điện thoại cho Mạnh Bạch Chỉ.
Mạnh Bạch Chỉ nghe thím ấy nói xong, miệng nở nụ cười nhưng lòng không hề vui chút nào, nói: “Cô ta đến bệnh viện rồi sao? Được, tôi biết rồi. Bà cố gắng biểu hiện cho tốt, tôi mà hài lòng thì đương nhiên bà cũng được lợi.”
“Cô Bạch Chỉ, tôi sẽ nghe lời cô, cô làm ơn đừng hại đến người nhà tôi…”
Ngữ khí của Mạnh Bạch Chỉ vô cùng lạnh lùng, cô ta cắt ngang lời bà thím: “Sau này bà đừng nên nói ra những lời như này nữa. Nếu để Lãnh biết được, xem thử tôi có lột da bà không! Bây giờ bà là người của tôi, tôi muốn bà làm gì bà phải làm cái đó. Nếu như bà dám không nghe lời tôi, chắc chắn bà sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Tôi… Tôi biết rồi!”
…
Đường Tâm Nhan ăn ở bên ngoài xong thì bắt xe đi thẳng đến bệnh viện.
Bởi vì quá đông người nên taxi chỉ đành dừng ở cổng bệnh viện.
Từ đây đi đến phòng khám cũng mất tầm mấy phút.
Đường Tâm Nhan xuống xe, lúc đi qua hành lang bên ngoài thì đột nhiên cảm thấy cẳng chân đau nhói.
Cô cúi đầu, nhìn thấy quả bóng va vào cẳng chân mình bèn cau mày khó hiểu.
“Xin lỗi chị!”
Một giọng nói trong trẻo phát ra từ đằng sau.
Đường Tâm Nhan quay đầu nhìn thấy một cậu bé chừng 5, 6 tuổi, đang chớp chớp đôi mắt vô tội, dùng bộ mặt hối lỗi nhìn cô.
Đường Tâm Nhan cúi người nhặt quả bóng đưa lại cho cậu bé: “Không sao. Quả bóng này là của em sao?”
Cậu bé trông rất đẹp trai, trên đầu đội một chiếc mũ, lúc cười thì đôi mắt đen láy cũng uốn thành một đường cong như hình mặt trăng khuyết, trong veo tươi sáng, khiến người khác cảm thấy vừa đẹp đẽ lại vừa hoàn mỹ.
Cậu bé nhận lại quả bóng, cười tươi đáp: “Của em ạ, cảm ơn chị!”
Đường Tâm Nhan thấy đứa bé đáng yêu như thế, không kìm được lòng đưa tay lên sờ gương mặt non nớt của em ấy: “Em ở đây một mình sao?”. Nhìn thấy cậu bé mặc đồ bệnh nhân, cô đoán chắc là nhập viện ở đây.
Cậu bé nhìn Đường Tâm Nhan rồi ngoắc tay, ra hiệu cô cúi người xuống.
Đường Tâm Nhan cúi người xuống, hai tay chống lên gối, còn cậu bé thì kiễng chân lên thì thầm vào tai cô: “Chị y tá không em ra ngoài, bọn họ nhận tiền của đại ma vương nhà em rồi, không cho em chạy lung tung. Nhưng em sắp chán chết rồi, nhân lúc chị y tá không chú ý nên chuồn ra ngoài.”
Đường Tâm Nhan bị cậu bé chọc cười: “Đại ma vương là cha em hay mẹ em?”
Cậu bé nghiêng đầu đáp: “Cha em ạ!”
Đường Tâm Nhan nhìn cậu bé ngây ngô lại có vẻ ngoài vô cùng nổi bật này, thầm nghĩ cha mẹ em ấy nhất định là nam tài nữ sắc mới có thể đẻ ra đứa con xuất sắc như thế này được.
“Chị ơi, chị có muốn xem hình gia đình em không ạ?”
Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt sáng như những hạt pha lê của cậu bé, không nghĩ ngợi đáp: “Chị có!”
Cậu bé móc trong túi áo bệnh nhân ra một bức ảnh nhỏ.
Đường Tâm Nhan cầm lấy tấm ảnh, trên môi hãy còn nở nụ cười.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh ấy, nụ cười trên môi cô như đông cứng lại.
Cô chớp chớp mắt, cho là mình nhất thời hoa mắt, nhưng khi mở mắt ra lại thì trên bức ảnh kia vẫn là hai người cô vô cùng quen mặt.
Người đàn ông mặt bộ đồ màu đen, tay ôm đứa bé và đặt trên vai người phụ nữ bên cạnh. Đường nét trên gương mặt vô cùng tuấn tú, rõ ràng, trong nét lạnh lùng còn lộ ra vài nét nhìn dịu dàng.
Cậu bé đứng giữa hai người bọn họ. Người phụ nữ thì mặc bộ đồ màu trắng, tóc dài xõa ngang vai, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Khung cảnh một nhà ba người ở cạnh nhau kia thật là tốt đẹp, nhưng khi rơi vào tầm mắt Đường Tâm Nhan lại thật nhức mắt.
Cô không tin rằng trên đời này lại có người giống người đến mức như thế.
Đây rõ ràng là Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ!
Đường Tâm Nhan nhìn cậu bé, cắn chặt môi trả tấm ảnh lại và hỏi: “Đây là cha mẹ em sao?”
Đứa bé chớp chớp đôi mắt vô tội của nó, nhận lại bức ảnh, khó hiểu nhìn Đường Tâm Nhan: “Chị sao thế ạ? Chị không vui sao ạ? Đúng rồi, trong bụng chị là em trai nhỏ hay em gái nhỏ vậy ạ?”
Lúc Đường Tâm Nhan đến khám ở bệnh viện trong nước, bác sĩ đã lén nói cho cô biết đứa bé trong bụng cô là một cậu nhóc mập mạp trắng trẻo.
Tuy rằng vẫn chưa sinh nhưng chắc đây là một bé trai.
“Em trai.”
Chương 499: Chỉ có cô ấy mới có thể khơi dậy hứng thú của anh
“Là em trai sao?” Cậu bé rũ mi mắt, gương mặt thoáng đọng nét thất vọng nhưng nhanh chóng ngước mặt lên nhìn Đường Tâm Nhan: “Chị ơi, em phải về phòng bệnh rồi, hẹn chị lần sau gặp lại!”
Đường Tâm Nhan giờ đây đã kinh hồn bạt vía, cô không hề nhìn ra nỗi buồn trong mắt cậu bé kia, chỉ vẫy tay chào cậu bé: “Có duyên sẽ gặp lại.”
Sau khi cậu bé đi khỏi Đường Tâm Nhan mới lảo đảo bước về phía trước.
Đến ngồi trên băng ghế dài gần đó, lồng ngực cô không ngừng phập phồng vì hoảng hốt.
Đầu óc cô như bị nổ tung, không thể nào ngờ được Mặc Trì Uý và Mạnh Bạch Chỉ đã có con với nhau, hơn nữa còn lớn đến chừng này.
Anh vẫn luôn gạt cô.
Trước khi mất trí nhớ anh nói rằng cô là người phụ nữ đầu tiên mà anh quan hệ.
Nếu là vậy thì đứa bé này ở đâu ra?
Chẳng trách tối qua anh nói rằng sẽ không bao giờ bỏ mặc Mạnh Bạch Chỉ…
Hoá ra bọn họ không chỉ là tình đầu của nhau, mà còn có kết tinh của tình yêu.
Cô cúi đầu, hai tay ôm lấy bụng bầu.
Anh đã có con trai rồi, vậy đứa con trong bụng cô thì sao?
Nghĩ đến tối qua anh áp mặt lắng nghe tiếng đứa bé đạp bụng cô với vẻ mặt hết sức dịu dàng, khóe mắt cô lại đỏ ửng lên.
Cô không phải là kẻ không biết xấu hổ, Mạnh Bạch Chỉ đã trở thành vợ chưa cưới của anh, vì để làm anh nhớ lại cô, cô cam nguyện chịu thiệt theo anh về biệt thự trở thành người tình của anh.
Nhưng cô tuyệt đối không thể chấp nhận anh vẫn còn có một đứa con.
Tuy rằng đứa bé đó vừa đáng yêu lại xinh đẹp, nhưng nó có mẹ, không đến lượt cô làm mẹ kế.
Hoặc là ban đầu cô đừng nên theo anh về biệt thự.
Bây giờ bà thím cũng không thích cô, cô trở thành kẻ không ai đoái hoài đến.
Rõ ràng cô cũng có lý của mình, cô mới là vợ chính thức của Mặc Trì Uý.
Nhưng vì anh đã quên cô, dựa vào cái gì bắt cô chuyện gì cũng nhịn, chuyện gì cũng phải chịu đựng?
Sau khi anh mất tích, cô cũng đã trải qua ba tháng khó khăn nhất rồi, còn gì đáng sợ hơn nữa?
Mặc Trì Uý không phải có vợ chưa cưới rồi sao, không phải có con trai rồi sao?
Được, cô tác thành cho bọn họ!
Khám thai xong cô quay về mang theo một bản giấy ly hôn, anh ký tên xong cô sẽ về nước.
Cô vẫn còn trẻ, sinh con xong vẫn có thể phát triển sự nghiệp. Cô không tin một mình cô không nuôi được con!
Từ trước đến nay cô không phải là người yếu đuối nhu nhược, nếu không lúc đầu cũng sẽ không vì biết tin Phó Tư Thần xảy ra chuyện mà kiên quyết ly hôn với anh ta.
Suy nghĩ mọi việc xong xuôi Đường Tâm Nhan mới ngồi dậy.
…
Tối qua tiễn Mạnh Bạch Chỉ về nhà xong Mặc Trì Uý không quay lại biệt thự mà đi thẳng đến công ty luôn.
Tăng ca suốt cả một đêm.
Anh muốn dùng tất cả thời gian ban ngày để tiếp xúc nhiều hơn với Đường Tâm Nhan, xem xem có thể lấy lại ký ức đã mất không.
Tuy rằng anh không rõ trước đây sao lại đem lòng yêu con gái của kẻ thù, nhưng anh phát hiện cảm giác mà cô đem lại cho anh không phải như những người khác.
Lúc hôn cô anh càng muốn có được cô.
Rõ ràng biết bụng cô đã to rồi, nhưng vẫn có cảm giác rất kỳ lạ.
Anh cứ luôn nghĩ rằng mình là một người rất nhạt nhẽo và không có hứng thú với người khác, dẫu sao, rất ít phụ nữ có thể khiến anh nổi lên tính chiếm hữu.
Nhưng mỗi lần kề cận, nhất là lúc hôn nhau, máu toàn thân anh như nóng lên, muốn tấn công về phía cô.
Đó là một thứ dục vọng không cách nào khống chế được, rất kịch liệt, kịch liệt đến mức anh cũng bất ngờ.
Về đến biệt thự, người ra đón anh không phải Đường Tâm Nhan mà là bà thím anh đã cho về nước. Mặc Trì Uý đá mày, hỏi: “Sao lại là thím?”
Thím ấy nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mặc Trì Uý, mắt lia xuống bên dưới đáp: “Việc nhà tôi xử lý xong hết rồi nên về đây sớm hơn dự tính.” Thím ấy đón lấy tập tài liệu và áo khoác từ Mặc Trì Uý: “Cậu chủ đã ăn sáng chưa?”
Mặc Trì Uý thay giày không đáp lời, đảo mắt về phía phòng khách một lượt: “Cô Đường vẫn chưa dậy sao?”
Thím ấy ngớ người, rõ là không nghĩ đến Mặc Trì Uý vừa về đến nhà đã hỏi ngay đến Đường Tâm Nhan, bà ta chột dạ đáp: “Cô Đường ăn sáng xong thì đến bệnh viện khám thai rồi.”
“Khám thai?” Mặc Trì Uý cau mày: “Cô ấy đi một mình sao?”
“Việc này thì tôi cũng không rõ.”
Mặc Trì Uý lấy lại tập tài liệu từ thay bà ấy, chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi.
Bà thím đuổi theo hỏi: “Cậu chủ không ăn sao?”
Nhìn thấy chiếc xe chạy như bay ra ngoài, bà ta cau mày.
Nhìn bộ dạng của Mặc Trì Uý đủ thấy thật sự quan tâm đến cô Đường đó.
Bà ta thở dài, trong lòng vô cùng lo lắng, nếu như cô Đường mách lại gì đó với cậu chủ thì biết làm thế nào?
…
Đường Tâm Nhan không ngờ đến khám thai cũng gặp phải Đường Vũ Nhu.
Hai ngày nay Giang Na Nhi cũng bay đến nước M thăm Đường Vũ Nhu, theo sau hai người còn có bảo mẫu và bảo vệ, khua chiêng múa trống lại còn làm ra bộ dạng cao quý, thật khiến người ta nhức mắt.
Đường Tâm Nhan cầm hoá đơn ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi thanh toán.
Phòng B chật ních người, Đường Tâm Nhan liếc nhìn tên mình trên màn hình, còn cách hơn mười cái tên nữa mới đến cô.
Thời gian chờ đợi quá nhàm chán, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Khi bước ra khỏi cửa mới phát hiện cách đó một gian là Đường Vũ Nhu đang đứng trước bồn rửa mặt.
Lúc này Đường Tâm Nhan mới phát hiện trong nhà vệ sinh không có ai khác, chỉ có cô và Đường Vũ Nhu.
Cô cắn môi, xem như không thấy gì, lướt qua Đường Vũ Nhu tiến tới bồn rửa mặt rồi xả nước ra.
Đường Vũ Nhu thấy Đường Tâm Nhan coi mình như không khí, đanh mặt nói: “Nghe nói cô bị đuổi khỏi LOL rồi. Đường Tâm Nhan, cô đúng là vô tích sự mà! Giới giải trí thì không ở nổi, vào ngành thiết kế thì cũng chuốc lấy xấu hổ, cô đúng là thảm mà!”
“Đúng rồi, tốt xấu gì tôi cũng làm chị cô mười mấy năm rồi, có cần tôi giúp đỡ coi không?”
Đường Tâm Nhan hứng nước vỗ vỗ lên mặt, mặt người nhưng lòng nhói đau, đáp: “Tôi cảm thấy người làm chị như cô thật là có nhiều thời gian và sức lực đó, chi bằng nghĩ xem làm sao mới có được trái tim của Phó Tư Thần đi thì hơn! Đúng rồi, hai người vẫn chưa đăng ký kết hôn chứ nhỉ?”
Đường Vũ Nhu nghe Đường Tâm Nhan đáp trả như thế thì trừng mắt lên, dường như không tin cô đã có thể từ nỗi đau mất đi Mặc Trì Uý mà tỉnh táo trở lại.
Theo cách nghĩ của Đường Vũ Nhu, chỉ cần cô ta nói vài câu đả kích thì Đường Tâm Nhan sẽ khóc bù lu bù loa lên.
Đường Vũ Nhu thích nhất là nhìn thấy Đường Tâm Nhan trong dáng vẻ đau khổ dằn vặt, yếu đuối đơn độc như thế. Nếu như cô cầu xin không chừng sẽ nhận được chút lòng thương hại.
Thế nhưng thái độ của cô giờ đây…
Đã có thể đẩy Đường Vũ Nhu vào thế bí.
“Chưa đăng ký kết hôn thì sao chứ? Chúng tôi hạnh phúc là được. Đợi đến khi con tôi chào đời, lẽ nào anh ấy còn có thể rời xa tôi sao? Ngược lại là cô đó, không có chồng cũng không có công việc, để tôi xem cô lấy cái gì để nuôi con được cơ chứ?” Đường Vũ Nhu bĩu môi rồi rút trong túi ra một tờ chi phiếu: “Niệm tình trước đây là chị em của nhau, chỉ cần cô chịu quỳ xuống cầu xin, tôi có thể cho cô 150.000 USD.”
Chương 500: Oan uổng
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Đường Vũ Nhu đang vọng tưởng, cô ta đang cười ha hả.
Cô không muốn phải ở cùng loại người ngày nào cũng thầm nghĩ xấu về người khác như thế nào, Đường Tâm Nhan cũng chẳng nói gì nữa, cô xoay người bước ra khỏi toilet.
Đường Vũ Nhu làm sao có thể bỏ qua cơ hội chế nhạo Đường Tâm Nhan chứ, cô ta đứng chắn trước mặt của cô: “Nói không lại tôi mà lại muốn đi sao? Như vậy đi, nếu cô ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng chị thì tôi sẽ đưa cho cô 355 triệu.”
Đôi mi thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu lại, nhìn thấy Đường Vũ Nhu mập mạp hơn hẳn sau khi mang thai, cô mỉa mai nói: “Khó trách Phó Tư Thần chẳng chịu cưới cô, cô đang mang thai, dù sao thì cô cũng nên rèn luyện thân thể một chút đi, nhìn xem bây giờ cô biến thành dạng gì đây.”
“Tôi gọi cái này là hạnh phúc của người béo, Tư Thần nói rằng, anh ấy thích tôi như vậy, khi vuốt bụng rất có cảm xúc. Nhưng còn cô đấy, trông gầy như vậy, tôi thấy xem ra chẳng có người đàn ông nào để ý tới cô đúng không? Vốn dĩ tôi còn muốn giới thiệu cho cô một vài người đàn ông tốt, nhưng cô lại chẳng biết tốt xấu, tôi thấy mệnh của cô có lẽ là cô đơn tới già rồi.”
Có lẽ câu cuối cùng của Đường Vũ Nhu “cô đơn tới già” kích thích tới dây thần kinh nhạy cảm của Đường Tâm Nhan, hốc mắt của cô nhanh chóng đỏ lên.
Cô không ngờ mình lại bị yếu thế ở trước mặt của Đường Vũ Nhu, cô nghiến chặt răng, cắn môi khiến cho người khác nhìn thấy mà cảm thấy thương tiếc.
Nhưng căn bản là Đường Vũ Nhu sẽ chẳng bao giờ thương tiếc cho cô cả, cô càng đau khổ thì Đường Vũ Nhu lại càng vui vẻ, lời nói phía sau của cô ta lại càng khó nghe hơn: “Cô đúng là đồ sao chổi, trước thì khắc chết bố, sau đó thì lại khắc chết người chồng thứ hai của cô, tôi thấy đứa con trong bụng của cô, chắc chắn cũng sẽ bị cô khắc chết…”
Đường Tâm Nhan không thể nhịn được nữa, cô định giơ tay lên, hung hăng tát vào mặt của Đường Vũ Nhu một cái.
Nhân lúc Đường Vũ Nhu còn đang giật mình, Đường Tâm Nhan lập tức đi ra ngoài.
Đường Vũ Nhu vừa phản ứng lại thì nắm chặt ngay lấy tay của Đường Tâm Nhan: “Cô dám đánh tôi?”
Đường Tâm Nhan cùng với Đường Vũ Nhu lôi lôi kéo kéo nhau vài cái, cuối cùng cô cũng tránh được rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Đường Vũ Nhu xoa lấy gương mặt vừa bị tát, nước mắt chảy vòng quanh hốc mắt, cô ta oán hận trừng mắt nhìn theo bóng dáng của Đường Tâm Nhan, nghiến răng nghiến lợi.
Dám đánh cô ta, cô ta nhất định sẽ không tha cho cô!
Đường Tâm Nhan đi về phía khu vực chờ của khu B, một dì lao công đi qua không cẩn thận đụng vào cô một chút. Túi trong tay của cô rơi xuống mặt đất.
Dì lao công lập tức ngồi xuống, giúp Đường Tâm Nhan nhặt túi lên.
“Thật ngại quá, tôi không cố ý đụng vào cô.”
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu, cô nhận lấy túi, nhàn nhạt trả lời: “Không sao cả.”
Sau khi ngồi trên ghế ở khu vực chờ, Đường Tâm Nhan cúi đầu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ.
Mới gọi được một nửa thì điện thoại di động của cô bị cướp đi.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Đường Vũ Nhu không biết đứng trước mặt cô từ khi nào, sắc mặt của cô từ từ lạnh xuống: “Đường Vũ Nhu, cô không để tôi yên được hay sao?”
Bây giờ cô là người nghèo túng, không có một cái gì trong tay, thế nhưng không có một ai có thể giẫm lên cô.
Lấy lại được chiếc điện thoại từ trong tay của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan đứng dậy định đi sang chỗ khác ngồi, thế nhưng vệ sĩ của Đường Vũ Nhu lại chặn đường của cô.
Hốc mắt của Đường Vũ Nhu đỏ bừng, cô ta vô cùng tức giận chỉ thẳng vào mũi của Đường Tâm Nhan: “Cho dù cô tát tôi một cái thì cũng không sao, nhưng sao cô lại trộm đi chiếc dây chuyền mà tôi thích nhất chứ, tôi cho cô chi phiếu thì cô lại không cần, lại đi làm cái chuyện trộm cắp như thế, cô còn không biết xấu hổ ư?”
Hai người phụ nữ cãi nhau, mặc kệ là trong nước hay nước ngoài thì vẫn có một đám quần chúng thích náo nhiệt, vây quanh xem.
Chỉ trong chốc lát, Đường Tâm Nhan và Đường Vũ Nhu bị đám người vây trong một vòng tròn.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của Đường Vũ Nhu, cô có chút buồn cười nói: “Chẳng lẽ tôi lại ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm lại đi ăn cắp vòng tay của cô ư?”
“Cô còn dám nói cô không làm ư? Vòng tay là do chính tay Tư Thần tặng cho tôi, tôi vẫn luôn đeo ở trên tay, từ lúc tôi với cô cãi nhau ở trong toilet thì đã không còn nữa, không phải cô nhân cơ hội đó cướp vòng tay của tôi còn gì, làm gì có chuyện nó tự biến mất được cơ chứ? Đường Tâm Nhan, vòng tay có giá trị mấy tỉ, nếu cô thiếu tiền thì cứ nói trực tiếp với tôi, cô trộm đồ như vậy để làm gì chứ?”
Giang Na Nhi cũng đứng ra nói chuyện thay Đường Vũ Nhu: “Đúng vậy, thấy chiếc vòng tay mà người ta quý trọng liền trộm đi mất, Đường Tâm Nhan, cô đúng là đồ vô liêm sỉ! Chúng tôi biết cô không có chồng, chạy đến nước M thì mất việc làm, một người mang thai như thì rất cần tiền thế nhưng cô cũng không thể làm ra chuyện không có đạo đức như vậy chứ!”
Không ít người đứng ra chỉ chỉ trỏ trỏ vào Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan mím môi, cô cũng chẳng hề bối rối, bởi vì cô chưa từng làm chuyện gì mà bản thân mình chưa nắm chắc, cô hơi nâng cằm, nhìn thẳng vào Đường Vũ Nhu: “nếu tôi cần tiền thì tôi cũng có thể nhờ bạn. Nhưng còn cô thì sao, cố ý giấu chiếc vòng tay rồi đổ tội ăn trộm cho tôi, cô làm vậy là có ý gì chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã là chị em của nhau mười mấy năm, tôi cũng gọi cô một tiếng chị, chiếc vòng tay của cô không thấy đây thì cô đã trực tiếp chạy tới đổ tội cho em gái, cô có ý gì vậy chứ?”
Mọi người nghe được hai cô là chị em thì thanh âm bàn tán của đám người lại hướng sang Đường Vũ Nhu: “Thì ra là chị em, trên đời này làm gì có người chị nào đổ tội ăn trộm cho em gái chứ?”
“Chắc là hai người cãi nhau rồi làm rơi rồi chứ gì?”
“Ai, quan thanh liêm cũng khó phán xử việc nhà mà!”
Đường Vũ Nhu há miệng thở dốc, vừa định nói gì đó nhưng Đường Tâm Nhan lại nói trước: “Cứ cho là người lúc trước ở toilet là tôi đi, nếu tôi muốn trộm chiếc vòng tay thì cô là người vào trước đúng không? Chẳng lẽ tôi lại là nhà tiên tri biết cô sẽ đi vào toilet hay sao? Nếu cô không vào thì làm sao tôi ăn trộm được chứ? Hay là, cô đi theo tôi vào toilet, đầu tiên là dùng ngôn từ nhục nhã người em gái này, sau đó cố ý đổ tội ăn trộm chiếc vòng tay cho tôi, giá họa tội danh bẩn thỉu này cho tôi?”
Đường Vũ Nhu đã sớm lãnh sự nhanh mồm nhanh miệng của Đường Tâm Nhan, khi hai người giao tranh, cô ta không phải là đối thủ của Đường Tâm Nhan.
Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta thấy được có người đi ăn trộm đồ của người khác mà lại còn tự tin như vậy.
Da mặt của Đường Tâm Nhan đúng là càng ngày càng dày!
Giang Na Nhi thấy Đường Vũ Nhu bị Đường Tâm Nhan làm cho tức đến phát khóc, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu cô nói cô không ăn trộm chiếc vòng tay của Đường Vũ Nhu thì được thôi, cô mở túi ra, nếu không có thật thì chúng tôi sẽ tin cô.”
Đường Tâm Nhan liếc mắt liền thấy hai mắt của Đường Vũ Nhu đỏ hoe, giống như thật sự bị mất đi món trang sức yêu quý, cô tự hỏi, chẳng lẽ chiếc vòng tay của Đường Vũ Nhu thật sự bị mất rồi sao?
Tuy nói rằng Đường Vũ Nhu diễn hơi quá nhưng hành động của cô ta còn chưa đến tốt đến mức đó.
Người ở xung quanh nghe Giang Na Nhi nói thì cũng đề nghị Đường Tâm Nhan mở túi ra, nếu như trong đó không có chiếc vòng tay thì cũng có thể chứng minh sự trong sạch của cô.
Đường Tâm Nhan cắn chặt răng, cô nhìn về phía Đường Vũ Nhu: “Nếu trong túi của tôi không có vòng tay của cô thì cô phải xin lỗi tôi.”
Đường Vũ Nhu oán hận, trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan: “Được, nếu tôi đổ oan cho cô thì tôi nhất định sẽ xin lỗi cô. Còn nếu cô thật sự ăn trộm chiếc vòng tay của tôi thì cô sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, nếu không tôi sẽ gọi cho công an đến bắt cô!”
Đường Tâm Nhan cười nhạo: “Cô cứ chuẩn bị xin lỗi tôi đi!”
Cô đem tất cả mọi thứ ở trong túi, đem đổ tất lên ghế.
Bên trong túi cũng chẳng có gì nhiều nên khi cô rút một gói khăn giấy ướt ra và nhìn thấy một chiếc vòng tay nạm kim cương nằm bên dưới, cô đã choáng váng.
Làm sao có thể?
Xung quanh im lặng mất năm giây, có người đàn ông hô lên: “Thật không ngờ cô ta lại ăn cắp chiếc vòng tay của chị cô ta thật, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, không ngờ một người phụ nữ mang thai lại có thể ti tiện tới mức này!”
Bình luận facebook