Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 501-510
Chương 501: Anh, xuất hiện
Những tiếng vũ nhục, chửi rủa, chỉ trích không ngừng vang lên bên tai của cô, nhìn thấy biểu tình tràn ngập sự đắc ý của Đường Vũ Nhu thì Đường Tâm Nhan hận không thể kiếm một cái hố mà chui vào.
Chiếc vòng tay ở trong tay của cô từ lúc nào? Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự trào phúng của mọi người, những ánh mắt ấy cứ trói chặt không rời ở trên người của cô, thế nhưng Đường Tâm Nhan không hề để ý tới, cô chỉ đang suy nghĩ lại.
Chẳng lẽ là cái lúc cô bị ngã, dì lao công nhặt túi lên giúp cô đấy chứ? Chỉ có cô ta mới vừa tiếp cận cô mà thôi?
Nếu là cô ta thật thì vì sao cô ta lại hãm hại cô? Cô với cô ta đâu có quen biết gì?
Đường Tâm Nhan đưa mắt nhìn xung quanh, cô hy vọng có thể tìm được người vừa đụng ngã cô, cô muốn hỏi rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng… Thế nhưng cô nhìn một hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng của dì lao công đâu, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy tuyệt vọng, đúng lúc cô nhìn qua ánh mắt đắc ý vì đạt được mưu kế của Đường Vũ Nhu thì ngay lập tức cô đã hiểu ra tất cả.
“Đường Vũ Nhu, là cô, chính là cô mua chuộc dì lao công đụng ngã tôi, sau đó bỏ chiếc vòng tay ở trong túi của tôi phải không?
Đường Tâm Nhan vô cùng phẫn nộ, cô lớn tiếng quát Đường Vũ Nhu.
“Tôi bỏ chiếc vòng tay vào túi của cô ư?” Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, khí thế của Đường Vũ Nhu như một nữ vương đi tới trước mặt của Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nha, tôi không có thời gian chơi cái trò chơi ngây thơ này với cô đâu, niệm tình chị em mười mấy năm của chúng ta, vốn dĩ tôi muốn giúp đỡ cô, ai bảo cô lại bị đàn ông bỏ chứ? Cuộc sống của phụ nữ mang thai cũng không dễ dàng gì, thế nhưng chúng tôi không ngờ cô lại làm ra chuyện như thế này, Đường Tâm Nhan, cô làm cho người chị gái này thất vọng quá đấy.”
Đường Vũ Nhu bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại thành công khiến cho những người xung quanh đồng tình với cô ta, phỉ nhổ đối với Đường Tâm Nhan.
“Nói không chừng cô gái chính là một tên trộm, không chừng đứa nhỏ trong bụng cũng là loại con hoang.”
“Đúng vậy, đã là phụ nữ mang thai rồi lại còn đi trộm đồ, nhất định cô ta cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì, nói không chừng lại còn đi quyến rũ chồng của người khác, phá hủy gia đình nhà người ta cho nên mới mang thai trong tình huống như vậy, cũng chẳng có người đàn ông nào bên cạnh.”
Tiếng bàn tán của những người xung quanh lại càng lớn hơn, điều này khiến cho sắc mặt của Đường Tâm Nhan trắng bệch ngay tức khắc.
Đường Vũ Nhu được đám vệ sĩ vây quanh, vẻ mặt của cô ta vô cùng đắc ý, cười cười khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan bị mọi người phỉ nhổ, trào phúng.
Đường Tâm Nhan luôn biết rằng không có sự che chở của một người đàn ông, cô rất cô đơn, nhưng cô không ngờ rằng có một ngày mình lại phải chịu sự sỉ nhục, nhục nhã ở đây..
Rõ ràng cô biết, tất cả những chuyện này đều là do Đường Vũ Nhu gây ra…Thế nhưng chính cô lại không thể phản kháng lại mà chỉ có thể im lặng thừa nhận tất cả.
Có lẽ cảm xúc của Đường Tâm Nhan quá kích động, lúc này đứa bé trong bụng đã đạp mạnh cô một cái.
Con yêu à, con cũng cảm thấy mẹ mình đang bị bắt nạt ư? Chính sự kém cỏi của mẹ đã khiến con phải chịu đựng những điều ô nhục không cần thiết này.
“Đúng là một người phụ nữ đê tiện, nhìn vào thật khiến chúng ta bẩn mắt, mau đuổi cô ta đi.”
Trong đám người, không biết có ai hô lên một tiếng, ngay sau đó, Đường Tâm Nhan liền cảm giác được mọi người đi tới về phía cô.
Không…Sợ hãi mọi người tới gần sẽ làm hại tới đứa trẻ trong bụng, Đường Tâm Nhan nhanh chóng lấy hai tay ôm bụng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô trở nên tái nhợt.
“Mặc Trì Úy…”
Ở phía sau, Đường Tâm Nhan cũng không ngờ cô lại gọi cái tên này.
Đường Vũ Nhu đứng ở cách đó không xa, trong mắt của cô ta có một tia sáng kì lạ lóe lên, lúc này cô ta trao đổi bằng ánh mắt với Giang An Nhi mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
“Dừng tay.” Trong nháy mắt, ngay tại lúc Đường Tâm Nhan sắp bị mọi người đẩy ngã, bên tai của mọi người đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng, âm thanh như phát ra từ địa ngục sâu thẳm, khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run, lạnh lẽo đến kinh người.
Đám người vừa bị kích động liền đứng lại, không dám tới gần Đường Tâm Nhan nữa.
Mặc Trì Úy? Sao anh lại đến đây được?
Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đi tới chỗ Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu đang xem kịch hay thì không khỏi hoảng sợ, cô ta nhanh chóng trốn ở phía sau Giang Na nhi.
Giang Na Nhi cũng không ngờ Mặc Trì Úy lại xuất hiện ở đây, sắc mặt của cô ta cũng trở nên tái nhợt trong chốc lát.
“Vũ Nhu, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy? Không phải cậu nói anh ta đã chết rồi sao? Anh ta…Anh ta sao lại xuất hiện ở đây?” Giang Na Nhi bắt lấy tay của Đường Vũ Nhu, cô ta sốt ruột hỏi.
Vẻ mặt của Đường Vũ Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng tưởng rằng Mặc Trì Úy đã chết nhưng cô ta cũng không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa…Anh ta lại còn ôm Đường Tâm Nhan.
“Chúng ta đi mau.”
Đường Vũ Nhu biết thủ đoạn của Mặc Trì Úy vô cùng đáng sợ, cô ta sợ hãi nói với đám vệ sĩ.
Mấy tên vệ sĩ cũng không biết làm sao, ngay khi bọn họ định che chắn cho Đường Vũ Nhu để rời đi thì giọng nói lạnh băng và tàn nhẫn của Mặc Trì Úy vang lên từ phía sau.
“Đứng lại.”
Đột nhiên thanh âm lại vang lên bên tai khiến cho mấy tên vệ sĩ dừng lại theo bản năng.
Đường Vũ Nhu bị dọa tới mức hai chân cũng mềm nhũn ra.
Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan đi tới chỗ của Đường Vũ Nhu. Trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén lộ ra một tia cười lạnh khiến người khác lạnh hết cả sống lưng.
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng, tuy rằng cô không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây, thế nhưng cô nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Đường Vũ Nhu khi nhìn thấy anh, một tia sáng giảo hoạt khẽ xẹt qua trong đôi mắt trong veo của cô.
Đường Vũ Nhu, không phải vừa rồi cô lợi hại lắm hay sao? Một mực đổ oan cho tôi hay sao? Sao hiện tại cô lại sợ hãi như vậy? Hay cho một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu.
“Cô ta…Cô ta vừa nãy còn một mực cổ vũ đám người không biết chuyện tới nhục nhã em, thậm chí…Thậm chí còn đứa trẻ trong bụng em là con hoang nữa.”
Đường Tâm Nhan rúc mặt vào trong lồng ngực của Mặc Trì Úy, cô nói với vẻ sợ hãi, giọng nói ngọt ngào như được bôi một lớp mật, lộ ra vẻ mềm mại cùng với thống khổ khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Nghe thấy từ hai từ con hoang, đôi đồng tử đen như chim ưng của Mặc Trì Úy nheo lại một cách nguy hiểm, và đôi đồng tử đen sắc như dao đó hung hăng nhìn thẳng vào Đường Vũ Nhu.
“Anh…Anh muốn làm gì? Tôi chính là…Là một người phụ nữ đang mang thai đó, hơn nữa Tư Thần cũng rất thương tôi, đám vệ sĩ này cũng sẽ bảo vệ tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy dừng lại trên người của mình, Đường Vũ Nhu cảm thấy có chút sợ hãi, thế nhưng ở trước mắt của Đường Tâm Nhan, cô ta không muộn lộ ra dù chỉ một chút hoảng sợ, cho nên cô ta vẫn cố gắng biểu lộ ra sự kiêu ngạo.
“Vệ sĩ?” Mặc Trì Úy hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen giống như đầm nước lạnh sâu không đáy, lần lượt lướt qua từng tên vệ sĩ, con ngươi đen đầy sát ý cùng ánh sáng ảm đạm khiến những vệ sĩ này sợ hãi không dám đối diện.
“Chị, chị có thể mắng em cũng được, thế nhưng…Thế nhưng chị lại mắng một đứa trẻ còn chưa ra đời, chị…Chị hơi quá đáng rồi.”
Đường Tâm Nhan lại mở ra đôi môi anh đào, đôi mắt phượng trong vắt như pha lê nhấn chìm một tầng ánh sáng, con ngươi trong mờ quyến rũ càng thêm đáng thương, bàn tay mảnh khảnh run rẩy kéo quần áo của Mặc Trì Úy.
Chương 502: Tôi thành toàn cho mấy người
Giọng nói mềm mại của Đường Tâm Nhan khiến cho nội tâm kiên cường của Mặc Trì Úy dường như cảm thấy đau đớn trong chốc lát.
Bàn tay to ôm lấy eo của Đường Tâm Nhan, hơi hơi sử dụng lực một chút, khiến cho Đường Tâm Nhan lại càng ép sát vào trong lồng ngực của anh hơn, đột nhiên tới gần như khiến cho Đường Tâm Nhan hơi hoảng sợ, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Mặc Trì Úy.
Nếu như không có Mạnh Bạch Chỉ thì anh vẫn sẽ bảo vệ cô như vậy chứ?
Lúc hình ảnh của Mạnh Bạch Chỉ hiện lên ở trước mắt cô, đột nhiên trong lòng xẹt qua một chút đau đớn.
“Làm sao vậy?”
Cảm thấy Đường Tâm Nhan trong vòng tay có gì đó không ổn, Mặc Trì Úy không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, một nụ cười rạng rỡ và lộng lẫy nở trên gương mặt xinh đẹp của cô.
“Em chỉ không muốn đứa trẻ bị nhục mạ mà thôi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong câu đó, ánh mắt của cô lại dừng trên người Đường Vũ Nhu một lần nữa, người vừa nhục mạ chính là cô ta.
“Chỉ cần một câu nói của tôi thì cuộc sống giàu có hiện tại của cô sẽ biến mất, cô mau nói lời tạm biệt đi.”
Mặc Trì Úy lại hé mở đôi môi mỏng gợi cảm, trong đôi mắt đang híp lại nguy hiểm hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Anh…Anh không thể.”
Đường Vũ Nhu vừa nghe thấy lời uy hiếp lạnh băng của Mặc Trì Úy, trên mặt của cô ta không còn vẻ kiêu ngạo, tự cao tự đại khi nhìn Đường Tâm Nhan nữa, cô ta bị dọa sợ đến mức hai chân nhũn ra, nếu không phải có Giang Na Nhi đỡ thì cô ta đã ngồi trên mặt đất rồi.
“Cút…”
Một chữ lạnh như băng, giống như băng tuyết đã nghìn năm khiến cho người ta không rét mà run, lạnh đến kinh người.
Lúc này đây, Đường Vũ Nhu không dám ở lại đây nữa, cô ta nhanh chóng xoay người cùng với đám vệ sĩ ra khỏi bệnh viện.
Sau khi Đường Vũ Nhu rời đi, Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra ngay lập tức.
“Đừng đụng vào em.”
Mặc Trì Úy đột nhiên bị đẩy ra, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang kháng cự anh, mày kiếm gắt gao nhíu chặt lại một đường.
“Cô gái, em đừng chọc giận anh.”
Một tia sáng tối xẹt qua đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh, đôi môi đỏ mọng như hoa hồng, tràn ngập chế giễu lướt qua.
“Mặc Trì Úy, tôi thành toàn cho anh, sau khi trở về tôi sẽ viết đơn ly hôn, tôi với anh… Chúng ta chấm dứt, sẽ không bao giờ…Gặp nhau nữa.”
Đường Tâm Nhan nổi giận đùng đùng nói, nghĩ đến những ảnh lúc nhỏ của bé trai, mà cơn phẫn nộ trong lòng của Đường Tâm Nhan lại càng bùng lên dữ dội hơn, không thể khống chế nổi.
“Đường Tâm Nhan, đến lượt cô rồi.” Thanh âm của y tá vang lên bên tai của Đường Tâm Nhan.
Cô đi kiểm thai nhi, không cần để tâm tới người đàn ông xấu xa lừa gạt cô nữa.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng bước đến phòng khám của bác sĩ.
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh của Đường Tâm Nhan, không ngờ Mặc Trì Úy lại đi theo sau cô.
“Anh đi theo tôi làm gì? Mặc Trì Úy, nếu như anh nhàn rỗi không có việc gì làm thật thì mau đi cùng với người phụ nữ của anh đi, tôi không muốn nhìn thấy anh?”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đi theo mình tới cửa phòng khám, cô liền dừng lại, rồi nhàn nhạt quát Mặc Trì Úy kèm theo một tia tức giận.
Liên tục bị Đường Tâm Nhan kháng cự, sự nhẫn nại của Mặc Trì Úy cũng dần dần biến mất, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lại càng băng giá hơn.
“Cô gái, em đừng quên ước hẹn một tháng trước với cả chiếc nhẫn mà em luôn mơ ước nữa.”
Mặc Trì Úy mở miệng an ủi cô, tiếng nói trầm thấp chậm rãi phát ra.
Chết tiệt, lại là nhẫn, tên đàn ông xấu xa này chỉ biết dùng nhẫn để uy hiếp cô hay sao?
“Nếu anh đưa nhẫn cho tôi thì tôi có thể thành toàn cho anh với Mạnh Bạch Chỉ.”
Đường Tâm Nhan nói với đôi mắt to ngấn nước, cô nhìn Mặc Trì Úy với một chút mong đợi, cô thực sự hy vọng rằng trong giây phút tiếp theo, chiếc nhẫn mà cô luôn coi là báu vật sẽ được đặt ở trong tay của cô.
“Nằm mơ.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi giống như tạt một chậu nước lạnh, tàn nhẫn dập tắt đi ngọn lửa hy vọng của cô.
“Mặc Trì Úy, anh…Anh đúng là thằng khốn.” Đường Tâm Nhan lớn tiếng mắng mỏ khi nghĩ rằng anh và Mạnh Bạch Chỉ đã có một đứa con lớn như vậy rồi mà bây giờ vẫn còn dây dưa không rõ với cô.
Nếu không phải do y tá cứ thúc giục cô mãi thì công đã không thể không khống chế được cơn phẫn nộ trong lòng mình mà dùng tay tát một cái thật mạnh trên mặt của tên đàn ông xấu xa đó.
Không có cách nào bắt Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan đành phải kìm nén cơn giận trong lòng của mình xuống, mặc kệ anh đi cùng cô vào bên trong phòng khám.
Đường Tâm Nhan cầm tờ siêu âm B và bước vào phòng siêu âm B.
Mười phút sau, cô ngồi trước mặt bác sĩ.
“Bác sĩ, thế nào? Con của tôi có sao không?”
Nhìn thấy bác sĩ cầm tờ giấy kiểm tra của cô lên xem, mất một lúc lâu cũng chẳng thấy nói gì, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan vô cùng sốt ruột.
“Đứa trẻ rất khỏe mạnh, nhưng còn cô…”
Bác sĩ buông tờ xét nghiệm xuống, ánh mắt dừng trên người của Đường Tâm Nhan.
Nghe thấy bác sĩ có vẻ như muốn nói lại thôi, Mặc Trì Úy an ủi ở bên cạnh, mày kiếm nhíu chặt, chẳng lẽ thân thể của Cô gái có vấn đề gì ư?
“Cô ấy làm sao? Mau nói đi.”
Đột nhiên Mặc Trì Úy hét lớn một tiếng khiến cho bác sĩ hoảng sợ.
“Anh là…”
Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút bối rối, cô sợ rằng Mặc Trì Úy sẽ đưa ra câu trả lời mà cô không biết thì cô nhất định…Sẽ rất xấu hổ.
“Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy thốt ra câu trả lời như thế, Đường Tâm Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt dùng kính áp tròng chảy cả nước mắt, cô nhìn Mặc Trì Úy với vẻ không thể tin nổi.
“Mẹ của đứa trẻ thật sự rất gầy, thưa anh, người làm chồng của cô ấy như anh đúng là không đủ tư cách, cứ tiếp tục như vậy có thể cô ấy sẽ bị suy dinh dưỡng, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.” Bác sĩ nhẹ giọng nói với Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy.
Rất gầy? Suy dinh dưỡng? Nghe thấy những lời này, lông mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt thành chữ xuyên.
Tuy rằng anh không có chút ấn tượng nào đối với một số chuyện trước đây, nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng của Đường Tâm Nhan.
“Nhất định phải bảo đảm dinh dưỡng cho mẹ của đứa trẻ, hưn nữa không được khiến cô ấy chịu kích thích.”
Bác sĩ nhẹ nhàng nói.
Nửa tiếng sau, hai người một trước một sau rời khỏi phòng khám của bác sĩ.
“Lên xe.”
Đường Tâm Nhan ra khỏi bệnh viện thì nghe thấy lời nói đầy tính mệnh lệnh của Mặc Trì Úy?
Lên xe của anh ư? Hừ, đi đâu chứ? Chẳng lẽ quay về biệt thự nhìn anh cùng người phụ nữ khác tình tứ với nhau ư? Thứ cho cô không thèm có hứng thú với việc đó.
“Mặc Trì Úy, tôi từ bỏ cái nhẫn đó, còn hẹn ước một tháng giữa chúng ta…Dừng lại ở đây đi.”
Đường Tâm Nhan dừng chân, lạnh giọng nói với Mặc Trì Úy ở phía sau, cho dù cô có thể cầm lại được chiếc nhẫn thì có thể thế nào? Sẽ chỉ càng làm cho bản thân cô thêm thống khổ, làm cho chính cô thêm đau lòng mà thôi.
Mỗi ngày nhìn thấy chiếc nhẫn, sẽ chỉ làm cô đắm chìm giữa những thống khổ mà thôi, cô tình nguyện lựa chọn…Buông tay thôi, như thế sẽ không sợ phải đau lòng nữa.
Cô không cần nhẫn nữa ư? Không phải chiếc nhẫn đối với cô rất quan trọng hay sao?
Không hiểu sao khi nghe thấy Đường Tâm Nhan nói những lời này, Mặc Trì Úy lại cảm thấy có chút đau đớn.
Chương 503: Mặc Trì Úy, anh là thằng khốn.
Mệt quá, cô thật sự quá mệt mỏi rồi, vốn dĩ cô còn dựa vào tình yêu của Mặc Trì Úy đối với mình để chống đỡ, thế nhưng…Thế nhưng nhìn thấy hình ảnh của bé trai, Đường Tâm Nhan cảm thấy mắt của mình muốn hỏng luôn.
Cô không còn sức lực để chống đỡ cho mối quan hệ có thể sẽ không bao giờ hạnh phúc này nữa, vì vậy thay vì sống trong đau đớn và tủi nhục mỗi ngày, cô thà lựa chọn tự nguyện thành toàn thì hơn.
Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra và đi thẳng đến trạm xe buýt phía trước, cô định tới chỗ ở của Cố Nhiễm Nhiễm trước sau đó thương lượng với cô ấy về chuyện về nước.
Chết tiệt, dáng vẻ quyết muốn rời khỏi anh của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy muốn chửi thề. Đôi chân thon dài của anh bước mấy bước lớn chắn ở trước mặt của Đường Tâm Nhan.
“Mặc Trì Úy, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi mệt mỏi lắm rồi, cũng không muốn cùng chơi trò chơi tình cảm này nữa. Nếu anh muốn tìm người yêu thì đi tìm những người phụ nữ khác đi, tôi chịu đủ rồi.”
Đường Tâm Nhan không còn muốn kìm nén cơn giận nữa, lạnh lùng quát Mặc Trì Úy, đôi mắt phượng sáng ngời nhìn anh không chút ấm áp.
“Trò chơi đã bắt đầu rồi, anh đây mới là người quyết định, còn em … Không có tư cách rời khỏi trò chơi này.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đột nhiên cúi người, ôm Đường Tâm Nhan vào trong lồng ngực, nếu như người phụ nữ nhỏ bé này không có mang thai, anh tin rằng mình sẽ vỗ mạnh vào mông nhỏ của cô.
“Mặc Trì Úy, anh…Anh thả tôi ra.”
Đột nhiên bị Mặc Trì Úy ôm vào trong ngực, Đường Tâm Nhan cảm thấy hoảng sợ, cô bắt đầu phản ứng lại, dùng hết sức để giãy dụa, đá rồi lại đánh.
“Nếu em còn dám nhúc nhích nữa, anh không ngại ở trong xe…Cùng em diễn một màn tình cảm mãnh liệt đâu.”
Mặc Trì Úy đem cô không ngừng la hét, đặt vào trong xe của anh, giọng nói tràn đầy nóng bỏng của anh cứ phun ở bên tai của cô.
“Anh…”
Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy nhuốm lửa dục vọng vì sự giãy dụa của cô, Đường Tâm Nhan không khỏi có chút sợ hãi. Trong khi cô đang cố gắng tìm cơ hội để xuống xe thì Mặc Trì Úy cũng nhân cơ hội đó để lên xe.
“Lái xe đi.”
Nghe được sự phân phó của Mặc Trì Úy, người lái xe không dám chần chờ nữa, ngay lập tức khởi động xe rồi lái đi.
“Mặc Trì Úy, anh mau cho tôi xuống xe, nếu không tôi…Tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy.”
Muốn cho anh đẹp mặt ư?
Một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy.
Bàn tay to với từng khớp xương rõ ràng của anh trực tiếp kéo chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, đầu ngón tay hơi lạnh, tùy ý xoa xoa làn da mềm mại như tuyết của cô.
“Chưa từng có người phụ nữ nào dám uy hiếp anh đâu, em là người đầu tiên đấy.”
Đường Tâm Nhan hừ lạnh, cô không đẩy Mặc Trì Úy ra, mà cô chỉ dùng đôi mắt to ngấn nước trừng trừng nhìn anh.
“Đây là lần đầu tiên, nhưng nó chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.”
Sự quật cường của Đường Tâm Nhan khiến cho Mặc Trì Úy cảm thấy cô rất khác so với thường ngày.
“Cô gái, chấp nhận số phận của mình, ước hẹn một tháng là do em nói ra, anh đây nhất định sẽ hoàn thành ước hẹn một tháng, em muốn trốn đi cũng phải xem anh đây có cho em cơ hội này không đã.”
Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp cúi người xuống, môi mỏng hôn chính xác lên đôi môi đỏ mọng tinh xảo của Đường Tâm Nhan, bởi vì phẫn nộ mà đôi môi đỏ mọng này không ngừng mắng anh.
Khác với nụ hôn ngày hôm qua, nụ hôn bây giờ tuy vẫn nóng bỏng như cũ, nhưng lại có vẻ mang theo dấu vết trừng phạt, đặc biệt là hàm răng trắng của Mặc Trì Úy vì muốn trừng phạt mà cắn lên đôi môi kiều diễm như cánh hoa của Đường Tâm Nhan.
Tuy rằng không phải rất đau, nhưng là … Nhưng là khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy rõ ràng anh lúc này rất tức giận.
Đường Tâm Nhan đã nghĩ đến việc chống cự, nhưng dưới kỹ năng hôn tuyệt đỉnh của Mặc Trì Úy, cơ thể của cô dần dần lựa chọn phản bội trái tim của mình, thế nhưng lúc này cô từng chút từng chút rơi vào “cạm bẫy tình yêu” do Mặc Trì Úy tạo ra.
Tiếng tiếng ưm trào ra từ đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhàn, đây là giọng nói tuyệt nhất trên thế giới này, nhất thời khiến cho máu trong người của Mặc Trì Úy sôi trào, trong lòng của anh lại càng rung động hơn.
“Cô gái, em điên rồi.”
Cảm giác đau đớn đột ngột trên môi và mùi máu tanh nồng nặc trong miệng khiến Mặc Trì Úy phát ra tiếng chửi thề.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ cọ xát môi của mình.
Vẻ mặt chán ghét đó khiến sắc mặt của Mặc Trì Úy lập tức tối sầm lại, cô ghét nụ hôn của anh đến thế sao?
“Lái xe nhanh lên.” Mặc Trì Úy đầy tức giận hét về phía người lái xe.
Người lái xe cũng tỏ vẻ bất lực nên phải nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao vun vút trên đường với tốc độ cực nhanh.
Vốn dĩ lái xe mất nửa tiếng, thế nhưng dưới mệnh lệnh của Mặc Trì Úy, lái xe chỉ còn 15 phút, ngay lúc xe vừa dùng lại, Đường Tâm Nhan vồi vàng mở cửa xe, trực tiếp xuống xe, rồi ngồi xổm ở ven đường, sau đó nôn thốc nôn tháo.
Tốc độ lái xe quá nhanh khiến cho phụ nữ mang thai như cô khổ không chịu nổi, dạ dày không chịu nổi nôn tất cả ra.
Nhìn thấy hình ảnh Đường Tâm Nhan khổ sở nôn thốc nôn tháo ở trên mặt đất, mày của Mặc Trì Úy nhíu chặt thành một đường, không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy nhói đau.
“Em uống chút nước đi.”
Mặc Trì Úy cầm một chai nước, đưa đến tay của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhận lấy chai nước, thế nhưng…Thế nhưng ngay sau đó cô liền vứt chai nước trên mặt đất với vẻ mặt chán ghét.
“Không cần anh phải giả vờ tốt bụng, bây giờ tôi sẽ đi dọc tất cả đồ đạc ngay lập tức, sau đó sẽ rời khỏi anh, tên khốn kiếp.”
Sau khi nói xong, Đường Tâm Nhan trực tiếp đẩy Mặc Trì Úy ra, rồi đi về hướng của sân biệt thự
Mạnh Bạch chỉ tức giận đến mức đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay, vốn dĩ cô ta phái người đi theo Đường Tâm Nhan tới bệnh viện, sau đó tìm cơ hội để giải quyết luôn đứa trẻ trong bụng của cô.
Chỉ cần đứa nhỏ không còn nữa, Đường Tâm Nhan nhất định sẽ rất đau lòng, sẽ không có dính líu gì đến A Lãnh nữa, cứ như vậy sẽ tự nhiên tách ra, không ngờ người bị phái tới lại gọi điện thoại cho cô ta nói rằng Mặc Trì Úy xuất hiện ở bệnh viện, anh chẳng những khiến cho Đường Tâm Nhan không bị Đường Vũ Nhu nhục nhã mà lại còn ôm cô lên xe nữa.
Điều này làm cho khuôn mặt giận dữ của Mạnh Bạch Chỉ tái xanh, và một tia sáng xấu xa lóe lên trên đôi mắt xinh đẹp của cô ta.
Đường Tâm Nhan, nếu cô dám cướp người đàn ông của tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Mạnh Bạch Chỉ âm thầm thề độc.
“Cô Mạnh, người phụ nữ kia đã trở về rồi ạ.” Thím giúp việc nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang đi vào biệt thự, bà ta lập tức đi vào phòng của Mạnh Bạch Chỉ rồi sốt ruột báo cáo cho cô ta.
Vốn dĩ cô ta đang vô cùng tức giận, thế nhưng hiện tại khi nghe thấy thím giúp việc báo cáo lại, MẠnh Bạch Chỉ kích động tới mức muốn dùng tay bóp chết Đường Tâm Nhan.
Cô ta nhanh chóng vọt qua bên cửa sổ, lúc cô ta nhìn thấy Đường Tâm Nhan, sự tàn nhẫn trong mắt của cô ta càng trở nên nồng đậm hơn, nhưng … Nhưng khi cô ta nhìn thấy Mặc Trì Úy đi theo phía sau, ánh sáng tàn nhẫn này đã từ từ giảm bớt.
Cô ta cố ý gọi thím giúp việc vào phòng, sau đó dặn dò bà ta vài câu.
“Nghe này…” Nghe được sự phân phó của Mạnh Bạch Chỉ, thím giúp việc có chút do dự.
Sự do dự của bà ta khiến Mạnh Bạch Chỉ nhướng mày.
“Thím đừng quên người nhà của mình, tôi có thể khiến cho bọn họ yên lặng rời đi thế giới này, đơn giản như bóp chết một con kiến.”
Lời đe dọa của Mạnh Bạch Chỉ khiến cho thím giúp việc không dám ở lâu nên bà ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Đường Tâm Nhan, chúng ta hãy chờ xem đi.
Chương 504: Thoát khỏi sự đố kị
Sau khi Đường Tâm Nhan trở về phòng, cô bắt đầu thu dọn hành lý, cô không có nhiều đồ nên không đến mười phút, Đường Tâm Nhan đã sắp xếp xong xuôi.
Cô nhặt chiếc túi đựng đồ của mình và bước ra cửa.
“Tránh ra.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang chặn cửa, lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt thành một đường, đôi mắt hạn trong suốt như ngọc lưu ly, lộ ra vẻ lạnh lùng.
Mặc Trì Úy không nói gì, thế nhưng anh lại đưa tay phải ra.
Khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lúc cô muốn giật lấy chiếc nhẫn thì Mặc Trì Úy đã nắm lấy tay của cô.
Cô trơ mắt nhìn chiếc nhẫn mà cô coi như báu vật bị Mặc Trì Úy nắm ở trong tay.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.
“Tôi không muốn chiếc nhẫn này nữa. Dù sao thì chồng của tôi cũng đã chết. Cho dù muốn hay không thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.”
Chồng của cô chết rồi? Nghe thấy những lời này, đôi mắt hoa đào dài và hẹp của Mặc Trì Úy khẽ nheo lại, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp.
“Hiện tại Cố Nhiễm Nhiễm không thể nào trở về nước được, cho nên nếu em trở về nước thì sẽ không có ai chăm sóc. Ngay cả khi em sinh con thì cũng không có người ở bên cạnh.”
Mặc Trì Úy đứng ở ngưỡng cửa, con ngươi đen sâu thẳm đã khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Không thể nào, Nhiễm Nhiễm đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi không thích ở lại đây thì cô ấy có thể trở về nước cùng tôi bất cứ lúc nào.” Trực giác của Đường Tâm Nhan không tin lời của Mặc Trì Úy, cô cho rằng anh chỉ đang lừa gạt cô.
“Em có thể gọi điện thoại cho cô ấy. Tôi tin người nhận điện thoại lúc này là Trì Chi Hành.” Giọng nói trầm và từ tính của Mặc Trì Úy lại vang lên.
Không thể nào, người mà hiện tại Cố Nhiễm Nhiễm hận nhất chính là Trì Chi Hành.
Đường Tâm Nhan không tin lời nói của Mặc Trì Úy, cô nhanh chóng bấm số điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm.
Điện thoại reo rất lâu nhưng vẫn không có ai trả lời, vừa định cúp máy thì giọng nói của một người đàn ông đầy từ tính vang lên bên tai cô.
Cô đã từng tiếp xúc với Trì Chi Hành cho nên Đường Tâm Nhan rất chắc chắn chủ nhân của giọng nói này là anh ta, chẳng lẽ những gì Mặc Trì Úy nói là thật, Nhiễm Nhiễm thật sự ở cùng với anh ta sao?
“Tôi đang tìm Nhiễm Nhiễm, tôi là Đường Tâm Nhan.”
Đường Tâm Nhan nói.
“Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm đang mệt, hiện tại cô ấy đang ngủ.”
Trong giọng nói trầm ấm của Trì Chi Hành, có chút gì đó khàn khàn mơ hồ.Đường Tâm Nhan là người từng trải, cho nên cô biết rất rõ trong hoàn cảnh nào Trì Chi Hành phát ra tiếng nói tràn đầy hương vị tình dục như vậy.
“Vậy thì … Sau đó khi nào cô ấy nghỉ ngơi tốt thì anh kêu cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi có việc muốn tìm cô ấy.”
“Được, tôi sẽ nói với cô ấy.”
Nói xong câu đó, Trì Chi Hành cúp máy.
“Thế nào? Có phải Cố Nhiễm Nhiễm đang ở bên cạnh Trì Chi Hành hay không? Anh đâu có gạt em.” Mặc Trì Úy bước mấy bước thì tới chỗ của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhướng mày.
“Cho dù Nhiễm Nhiễm không thể cùng tôi về nước thì tôi cũng không muốn ở đây, Mặc Trì Úy, mời anh tránh xa tôi ra, cho dù tôi phải ở khách sạn thì tôi cũng sẽ không ở đây đâu.”
Thái độ của Đường Tâm Nhan rất kiên trì, ánh sáng như ngọc lướt qua trong đôi mắt đẹp khiến cho người khác không thể nhận ra sự thay đổi.
“Cô gái, em đừng thách thức giới hạn của tôi, nếu không đứa trẻ này có thể sẽ …”
Đôi mắt đại bàng của Mặc Trì Úy dừng ở chiếc bụng đã nhô cao của Đường Tâm Nhan, đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ nhếch thành hình vòng cung tàn nhẫn khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy hoảng sợ.
“Anh…Anh định làm gì con của tôi?”
Đường Tâm Nhan sợ hãi lùi lại một bước, vội vàng dùng hai tay bảo vệ bụng của mình, cô sợ rằng ngay sau giây tiếp theo Mặc Trì Úy sẽ làm hại đứa trẻ ở trong bụng cô.
Sự bồn chồn và sợ hãi trong mắt của Đường Tâm Nhan khiến sâu trong đáy mắt của Mặc Trì Úy lóe lên niềm vui sướng của người thợ săn sau chiến thắng.
Cô gái, muốn chiến đấu với anh, cô còn non lắm.
“Nếu như em dám rời khỏi biệt thự này nửa bước, thì tôi có thể cho người … xóa bỏ đi đứa bé ở trong bụng của em.”
Mặc Trì Úy ngồi trên ghế sô pha nói một cách chậm rãi, giọng nói trầm khàn của anh giống như đàn violin, thế nhưng … Thế nhưng từng câu từng chữ của anh như cứa vào tim của Đường Tâm Nhan một nhát dao.
“Mặc Trì Úy, anh… Anh không phải là người, cho nên mới có ý nghĩ tàn nhẫn như vậy, anh…”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan tức giận đến mức đỏ bừng, lửa giận lóe lên trong con ngươi sáng ngời, khiến cho Mặc Trì Úy khẽ cau mày.
“A Lãnh…”
Ngay khi hai người còn đang tranh đấu thì Mạnh Bạch Chỉ bước vào phòng với nụ cười trên môi, cô ta trực tiếp đi đến trước mặt của Mặc Trì Úy, nắm lấy cánh tay của anh với vẻ vô cùng thân thiết.
“Có chuyện gì, mau nói đi.” Khi Mạnh Bạch Chỉ bước vào phòng, khuôn mặt của Mặc Trì Úy tràn đầy sự phẫn nộ cùng lo lắng.
Mạnh Bạch Chỉ không ngờ rằng giọng nói của Mặc Trì Úy lại lạnh lùng đến vậy, điều này càng làm cô ta thêm căm ghét Đường Tâm Nhan.
Nhưng khi ngẩng mặt lên đối mặt với Mặc Trì Úy, trên mặt cô ta lại nở nụ cười dịu dàng tao nhã.
“A Lãnh, em … Chúng ta đã lâu không gặp Tiểu Nghê. Hay là ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm em ấy đi. Nếu sức khỏe của em ấy đã ổn định thì có thể trở về nhà đoàn tụ với chúng ta”
Giọng nói nhẹ nhàng như rót mật của Mạnh Bạch Chỉ có sức quyến rũ khiến đàn ông say như điếu đổ.
“Được, vậy ngày mai chúng ta đi thăm em ấy.”
Tiểu Nghê? Đoàn tụ? Cậu bé tên Tiểu Nghê này có phải là đứa trẻ mà cô đã thấy trong bệnh viện không?
Nếu bây giờ đứa trẻ đã trở về thì gia đình bọn họ sẽ sớm được đoàn tụ, tại sao anh cứ muốn giữ cô ở lại?
“Mặc Trì Úy, tôi chúc mừng gia đình anh đoàn tụ, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, tôi không muốn…Có bất cứ liên hệ gì với anh nữa.”
Nói xong, Đường Tâm Nhan thu dọn đồ đạc của mình, trực tiếp đi ra cửa.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan chuẩn bị rời đi, Mặc Trì Úy theo bản năng đứng lên, nhưng vừa định ngăn cản Đường Tâm Nhan thì Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên yếu ớt ngã vào trong cánh tay của anh, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt, trán nổi lên một lớp mồ hôi.
“Làm sao vậy?” Thấy Mạnh Bạch Chỉ có vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Mặc Trì Úy đành phải từ bỏ ý định đuổi theo Đường Tâm Nhan, anh đỡ Mạnh Bạch Chỉ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
“Em … Gần đây dạ dày của em không được thoải mái lắm, rất đau, A Lãnh, anh … Anh có thể ôm em về phòng được không? Em có thuốc trong ngăn kéo…”
Mạnh Bạch Chỉ nói một cách yếu ớt.
Mặc Trì Úy cau mày, nhưng vẫn bế Mạnh Bạch Chỉ lên, bế cô ta trở lại giường trong phòng.
Trong khi Mặc Trì Úy đang tìm thuốc cho cô ta thì gương mặt tái nhợt của Mạnh Bạch Chỉ nở một nụ cười tự mãn, nhưng cơn đau ở chân vừa rồi khiến cô ta phải nhíu mày.
Để giữ Mặc Trì Úy, cô ta đã tự ra tay với chính mình, cũng may mọi chuyện đúng như cô ta dự đoán, Mặc Trì Úy không có rời đi, còn người phụ nữ đó sau khi rời khỏi biệt thự thì sẽ không có trái ngon mà ăn nữa.
Đường Tâm Nhan, cô… Chết rồi.
Chương 505: Hoặc là cùng tôi quay về, hoặc là bỏ đứa bé đi
Lúc Mặc Trì Uý đưa thuốc cho Mạnh Bạch Chỉ không đợi xem cô ấy uống đã chạy đi, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu nữa.
Người phụ nữ đáng chết này lại dám chạy đi mất dạng như vậy.
Mặc Trì Uý nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan nhưng chỉ nhận được âm thanh ngắt máy của cô.
Trong đôi mắt sâu xa của Mặc Trì Uý thoáng hiện lên một tia ảo não.
Anh nhanh chóng lái xe đến nhà Cố Nhiễm Nhiễm.
Người mở cửa là Trì Chi Hành, Mặc Trì Uý cũng không bất ngờ gì lắm.
“Người phụ nữ đó có đến đây không?” Mặc Trì Uý sốt ruột hỏi, còn việc phá hỏng “chuyện tốt” của Trì Chi Hành anh cũng không để tâm lắm.
“Người phụ nữ đó? Ai?”
Bị Mặc Trì Uý làm hỏng “chuyện tốt” của mình, Trì Chi Hành cũng không được nhẫn nại cho lắm. Nếu đây không phải là anh em tốt của mình, sợ anh đã bị cậu ta đá ra ngoài rồi.
“Đường Tâm Nhan.”
Mặc Trì Uý nghiến răng nói ra ba từ.
“Mặc Trì Uý, anh làm gì Tâm Nhan rồi?” Cố Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi phòng thì nghe Mặc Trì Uý hỏi Trì Chi Hành, nhanh chóng chạy đến trước mặt Mặc Trì Uý hỏi rõ.
“Cô ấy đi rồi.”
Mặc Trì Uý nói.
“Đi rồi? Không phải anh lại làm chuyện gì khiến cô ấy tổn thương nữa rồi chứ? Mặc Trì Uý, anh là đồ khốn, Tâm Nhan yêu anh như vậy mà anh lại hết lần này đến lần khác làm cô ấy đau khổ, anh…”
Cố Nhiễm Nhiễm luôn là một người thẳng tính, cô và Đường Tâm Nhan là bạn bè nhiều năm nay, giờ nghe nói Đường Tâm Nhan không rõ tung tích lại càng thêm tức giận.
Cô ra sức bấu lấy cổ áo của Mặc Trì Uý.
Hành động của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Trì Chi Hành cũng hoảng hốt theo.
“Nhiễm Nhiễm, em buông tay ra.”
Trì Chi Hành vội vàng kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm ra, khoảnh khắc ấy cậu cũng nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm vào người Cố Nhiễm Nhiễm.
“Mặc Trì Uý, tôi nói cho anh biết, nếu Tâm Nhan có chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Cố Nhiễm Nhiễm bị Trì Chi Hành giữ chặt vẫn không ngừng mắng Mặc Trì Uý.
“Trì Chi Hành anh mau buông em ra! Đừng nghĩ ngủ được với bà đây thì bà sẽ nghe lời anh. Anh và cái tên đàn ông xấu xa đó đều cùng một giuộc, đều không phải hạng tốt lành gì!”
Trì Chi Hành vẫn luôn ôm chặt Cố Nhiễm Nhiễm, để mặc cho bao nhiêu bực dọc của cô rút lên người anh.
“Trì Mặc, tính cách cô ấy là như vậy đó, anh… Anh đừng có để bụng.”
Làm bạn với Mặc Trì Uý bao nhiêu năm nay, Trì Chi Hành hiểu rõ anh ấy nhịn cô nhóc đang phát tiết trong lòng mình lúc này đều là vì nể mặt bạn bè. Nếu không, với hành động nắm cổ áo ban nãy của Cố Nhiễm Nhiễm chỉ e đã đánh tan quy tắc không đánh phụ nữ của anh ấy rồi.
Mặc Trì Uý không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi.
Sau khi rời khỏi nhà Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Uý gọi điện thoại cho Phong Tiêu.
“Giúp em tìm cô ấy, càng nhanh càng tốt.”
Đây là lần đầu tiên Mặc Trì Uý gọi điện thoại cho anh nhờ giúp chuyện của mình, trên mặt Phong Tiêu không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
“Đợi tin của anh.”
Mười mấy phút sau, Phong Tiêu gửi một địa chỉ đến cho Mặc Trì Uý.
Đọc địa chỉ xong, cơ mặt Mặc Trì Uý giãn thành một nụ cười lạnh.
Người đàn bà này lại dám vác cái bụng bầu đến quán bar sao?
Mặc Trì Uý lái xe như bay đến quán bar.
Quán bar này không phải thuộc dạng cao cấp gì, phát nhạc xập xình khiến Mặc Trì Uý không khỏi cau mày.
Từ sau khi bước vào quán bả anh vẫn luôn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu, chẳng lẽ địa chỉ mà anh hai đưa cho sai rồi?
“Anh đẹp trai, có muốn uống một ly không? Em mời.”
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ thấy Mặc Trì Uý cao to tuấn tú thì tiến đến trước mặt, không ngừng liếc mắt đưa tình với anh.
“Tránh ra.”
Mặc Trì Uý vẫn luôn tìm kiếm bóng hình Đường Tâm Nhan, trực tiếp đẩy cô ta ra.
Anh lên thẳng lầu trên tìm.
“Các người… Các người buông tôi ra! Tôi là một thai phụ đó! Tôi đến đây đợi bạn! Các người còn không buông ra, tôi sẽ… Tôi sẽ la lên đó!”
Đột nhiên Mặc Trì Uý nghe được tiếng của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai.
Nụ cười giảo huyệt như một con hồ ly nở trên môi Mặc Trì Uý. Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan khiến anh yên tâm đến lạ.
Anh nhanh chóng mở một cửa phòng bao ra.
“Buông cô ấy ra!”
Khi Mặc Trì Uý nhìn thấy hai người đàn ông đang lôi kéo quần áo của Đường Tâm Nhan, sắc mặt anh thay đổi dữ dội, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào hai người kia.
“Anh… Anh là ai?” Hai người đó nhìn thấy Mặc Trì Uý đột ngột xông vào thì cũng kinh hồn bạt vía.
“Ầm, ầm!” Không ai kịp thấy Mặc Trì Uý đã ra tay như thế nào, đến khi Đường Tâm Nhan kịp thời phản ứng lại đã thấy hai người đàn ông kia nằm ườn trên đất, kêu la thống thiết.
“Mặc Trì Uý… Bụng em… Đau!”
Đường Tâm Nhan yếu ớt gọi Mặc Trì Uý.
Đau bụng?
Mặc Trì Uý nghe vậy thì nhanh chóng chạy đến, thấy Đường Tâm Nhan nhăn nhó mặt mày vì đau đớn, anh vội vã bế cô chạy ra khỏi phòng.
Mặc Trì Uý dùng hết tốc lực mang cô đến bệnh viện, cũng may là chỉ bị động thai, không ảnh hưởng gì nhiều, Mặc Trì Uý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Trì Uý vào phòng bệnh, nhìn vẻ mặt đang ngủ say của Đường Tâm Nhan, ánh mắt sâu như đại dương của anh chợt thoáng qua một tia phức tạp.
Lúc Đường Tâm Nhan tỉnh lại đã là một tiếng đồng hồ sau, cô yếu ớt mở mắt.
“Con tôi…”
Cảnh tượng trước khi hôn mê vẫn hiện hữu trước mắt cô.
“Đứa bé không sao cả, nhưng trong thời gian ngắn em không thể ngồi máy bay được, chuyện về nước em tạm thời đừng nghĩ tới nữa.”
Giọng của Mặc Trì Uý vang lên bên tai Đường Tâm Nhan như mùi rượu ủ lâu năm vậy.
Không thể ngồi máy bay? Vậy cô làm thế nào về nước?
Đường Tâm Nhan cau mày.
“Không phải em nói đứa bé là con tôi sao? Nên cứ theo tôi trở về cho đến khi đứa bé được sinh ra.” Giọng nói quyến rũ của Mặc Trì Uý lại vang lên, đôi môi tà mị cũng theo đó mà chuyển động.
“Theo anh về? Để nhìn thấy một nhà ba người các người hạnh phúc thân mật bên nhau sao? Xin lỗi, Đường Tâm Nhan tôi đây không độ lượng như anh nghĩ đâu! Thế nên anh ly hôn với tôi đi, tôi tác thành cho các người, cũng tránh để người phụ nữ của anh phải trở thành… Trở thành người thứ ba không được pháp luật thừa nhận.”
Giọng nói lạnh lùng thêm những từ ngữ nhạo báng của Đường Tâm Nhan vang bên tai Mặc Trì Uý.
Mặc Trì Uý đứng dậy, hai tay giữ lấy người Đường Tâm Nhan, dùng âm giọng đầy mị hoặc nói vào tai cô:
“Bạch Chỉ sẽ không là người thứ ba, còn em… Đã định sẵn là người tình của tôi trong vòng một tháng. Nếu em muốn đứa bé được bình an sinh ra thì cứ theo tôi về. Nếu không, tôi sẽ nhờ người phá bỏ đứa bé trong bụng em.”
Chương 506: Em muốn trở thành người phụ nữ của anh
Dưới sự uy hiếp của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan chỉ đành nghe theo lời anh quay về biệt thự.
Mạnh Bạch Chỉ vừa làm xong bữa sáng, đang ngồi đợi Mặc Trì Uý trở về, vui vẻ thay một bộ váy ngắn vừa gợi cảm lại vừa nữ tính, quyến rũ.
Cô đứng bên bậu cửa sổ, vui vẻ đợi Mặc Trì Uý quay về, nghĩ đến tình cảnh Đường Tâm Nhan bị hai người đàn ông hành hạ dưới thân mình, chịu đựng nhục nhã ê chề làm Mạnh Bạch Chỉ không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
Cô ta đang nghĩ sau khi diệt trừ Đường Tâm Nhan đi thì bản thân có thể vui vẻ, không lo không nghĩ ở bên Mặc Trì Uý, rồi sau này bọn họ sẽ có thật nhiều đứa con.
Nghĩ đến tình cảnh đó Mạnh Bạch Chỉ vô cùng phấn khích, khoé môi không ngừng nở nụ cười.
Không dễ dàng gì mới đợi được Mặc Trì Uý về đến biệt thự, Mạnh Bạch Chỉ phấn khích chạy thẳng xuống phòng khách, nhưng… Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới vừa xuống lầu thì nhìn thấy Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan bước vào sảnh.
Con tiện nhân này quay lại đây làm gì? Chẳng lẽ hai tên đó không làm gì cô ta?
Nhìn thấy cảnh Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận.
“Lãnh, có chuyện gì vậy? Cô Đường sao thế này?”
Mạnh Bạch Chỉ cố đè nén sự tức giận trong lòng, mỉm cười với Đường Tâm Nhan, trong ánh mắt còn chứa đựng sự… Quan tâm thân thiết.
“Bỏ tôi xuống đi.” Đường Tâm Nhan ngọ nguậy trong vòng tay của Mặc Trì Uý, nếu không phải sợ cử động mạnh làm động thai cô đã đá vào người tên đàn ông thối này rồi, sao có thể để anh luôn miệng uy hiếp cô như thế được chứ?
“Cô Mạnh, có thể phải làm cô thất vọng rồi, trong vòng một tháng tới tôi sẽ ở lại đây. Đương nhiên nếu cô có thể làm cho chồng chưa cưới của mình chịu cho tôi đi tôi còn mừng nữa là.”
Tuy ánh mắt của Mạnh Bạch Chỉ nhìn Đường Tâm Nhan rất đỗi bình thường nhưng ẩn sâu bên trong lại chất chứa một thứ cảm giác tàn ác.
“Lãnh, vậy… Vậy chuyện này là thế nào? Em là vợ chưa cưới của anh, anh lại đưa người phụ nữ khác đến đây ở. Anh… Có phải anh không đặt người vợ chưa cưới này trong mắt không vậy?”
Nét mặt Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận, bởi trong lòng cô đang chứa đầy những đố kỵ hờn ghen.
“Lãnh, anh hứa với em sẽ không làm chuyện có lỗi với cuộc hôn ước của chúng ta.”
Mặc Trì Uý cũng mất kiên nhẫn bởi sự dây dưa của Mạnh Bạch Chỉ.
“Sau khi kết hôn anh sẽ không làm trái với những gì đã nói, nhưng trong một tháng này cô ấy là nhân tình của anh. Bạch Chỉ, em đừng quên sau một tháng này mới là lúc kỳ hạn hôn nhân của chúng ta bắt đầu.”
Mặc Trì Uý cau mày giận dữ rời khỏi.
“Vậy… Vậy anh định để người phụ nữ này ở lạ đây sao? Anh muốn em giương mắt nhìn anh và người phụ nữ này thân mật bên nhau sao? Em không muốn! Em muốn anh lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa nói vừa đẩy Đường Tâm Nhan ra.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Mạnh Bạch Chỉ vốn đang nói chuyện với Mặc Trì Uý thì lại quay sang trút giận lên mình.
Cô nhanh chóng đưa tay ôm lấy bụng, sợ Mạnh Bạch Chỉ đẩy mình ngã xuống.
“Đủ rồi.” Lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan bị đẩy ngã, Mặc Trì Uý nhanh chóng đưa tay kéo cô vào lòng, tay còn lại giữ chặt cổ tay Mạnh Bạch Chỉ lại.
“Anh đã gọi điện cho anh hai, chút nữa anh ấy sẽ cho người đến đưa em sang một biệt thự khác.” Mặc Trì Uý nói.
“Đưa em đi sao?” Nghe Mặc Trì Uý quyết định như vậy, sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ trắng bệch ra, không thể được, cô không thể rời khỏi đây. Một khi đi thì con tiện nhân Đường Tâm Nhan này sẽ càng từng bước tiếp cận Lãnh, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.
“Anh để con tiện nhân này ở lại đây lại bắt vợ chưa cưới của mình đi chỗ khác! Lãnh, anh đối xử với em vậy mà được sao? Anh xứng đáng với những gì mà em bỏ ra sao?”
Mạnh Bạch Chỉ phẫn nộ hét lớn, sự đố kỵ lên tới cực điểm làm cô ta không cách nào giữ được bộ mặt yểu điệu dịu dàng nữa.
“Em về phòng ngủ chính trước đi, chút nữa tôi đến tìm em.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan cau mày, Mặc Trì Uý ghé vào tai cô nói nhỏ, sau đó gọi người làm dắt cô đến phòng.
“Thím à, sắc mặt thím không tốt lắm, không khỏe sao?”
Đường Tâm Nhan thấy mặt bà thím trắng toát thì không kìm được sự quan tâm.
Đối diện với sự quan tâm của Đường Tâm Nhan, sắc mặt bà thím lại càng khó coi hơn nữa, nếu như không phải bởi vì người phụ nữ này thì sao Mạnh Bạch Chỉ lại uy hiếp đến người nhà bà ta?
Sao cô ta không chết đi chứ?
“Thím à, thím… Không sao chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của thím ấy cứ chòng chòng vào mình, hơn nữa ánh mắt ấy khiến người ta rợn cả sống lưng khiến Đường Tâm Nhan không khỏi sợ hãi.
“Cô đã là chủ, tôi chỉ là người làm, sự quan tâm của cô tôi không dám nhận.” Thím ấy nói một hơi hết câu khiến Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
Cô thầm nghĩ mình đã làm gì đắc tội với thím ấy rồi.
Đường Tâm Nhan nằm ườn lên giường, cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực.
…
“Lãnh, em có thể đi, nhưng em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, có như vậy thì em mới có thể yên tâm rời khỏi.”
Mạnh Bạch Chỉ đưa ra yêu cầu.
Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ cứ chắn ngang đường không cho mình lên lầu, đôi đồng tử sâu thăm thẳm của Mặc Trì Uý dần cô đọng lại sự tức giận.
Thấy Mặc Trì Uý mãi không có hành động gì, Mạnh Bạch Chỉ sốt ruột, cũng không quan tâm giữa sảnh có bao nhiêu người làm nữa, chạy đến xé quần áo của Mặc Trì Uý như điên vậy.
“Lãnh, ngủ với em, làm em trở thành người phụ nữ của anh đi. Em… Em tình nguyện…”
Mạnh Bạch Chỉ gấp gáp nói, vì để khích ngọn lửa dục vọng trong lòng Mặc Trì Uý, cô ta còn xé luôn cả quần áo mình, làm lộ một mảng da thịt trắng như tuyết.
Người làm xung quanh nhìn thấy hành động như điên như dại của Mạnh Bạch Chỉ không chỉ hoảng sợ mà còn nhanh chóng rời khỏi đó.
“Đủ rồi.”
Hành động của Mạnh Bạch Chỉ khiến Mặc Trì Uý hoàn toàn mất đi nhẫn nại, anh thẳng tay đẩy Mạnh Bạch Chỉ ra, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Đưa cô Mạnh về phòng thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau sẽ có người đến đón cô ấy.”
Mặc Trì Uý nói xong thì đi lên phòng ở lầu trên.
“Bạch Chỉ, em nên biết anh ghét nhất là loại phụ nữ dây dưa, đừng để anh có ý định huỷ bỏ hôn ước của chúng ta.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa định đuổi theo Mặc Trì Uý thì bên tai lại vang lên lời cảnh cáo trầm thấp của anh.
“Cô Mạnh, cô hãy về phòng thu dọn hành lý, cậu chủ là người nói được làm được.” Người làm đến khuyên ngăn Mạnh Bạch Chỉ.
Mạnh Bạch Chỉ hít vào một hơi sâu, tuy rằng rất tức giận nhưng cô vẫn chưa mất hết lý trí. Nghĩ về tương lai nên đành quay về phòng, nửa tiếng sau mang theo hành lý đi cùng người đàn ông đến đón mình.
Chương 507: Nỗi đau của anh ấy cũng khiến cô khổ đau
Đường Tâm Nhan cũng rất bất ngờ về việc Mặc Trì Uý đưa Mạnh Bạch Chỉ đi.
Nhưng lúc nghe được tin này, trong lòng Đường Tâm Nhan cũng vui vẻ lạ thường. Làn môi hồng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười duyên dáng.
“Xem ra đuổi Mạnh Bạch Chỉ đi em rất vui nhỉ?”
Mặc Trì Uý bước vào phòng ngủ, nhìn thấy nụ cười trên môi của Đường Tâm Nhan.
“Tôi… Tôi không có.” Thình lình nghe được giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan giật cả mình. Hơn nữa bị anh nhìn thấu suy nghĩ càng làm cô thêm ngượng ngùng.
“Không có sao?” Mặc Trì Uý duỗi thẳng hai chân, thong dong bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan. Anh đột nhiên lại gần khiến Đường Tâm Nhan hoảng loạn. Đôi mắt long lanh trong sáng như hai giọt nước kia lộ ra vài tia hoang mang khắc khoải.
“Thật sự không có sao?” Mặc Trì Uý vươn ngón tay thon dài của mình ra nâng cằm Đường Tâm Nhan lên, anh mắt mị hoặc của anh vẫn luôn nhìn thẳng vào cô.
Hòng thu lại tất cả sự bất an và hoang mang của cô vào tầm mắt.
Tại sao khi nhìn vào đôi mắt tựa hồ như không tìm ra được bất kỳ tạm niệm nào của Đường Tâm Nhan trong lòng anh lại có một cảm giác rung động lạ kỳ đến vậy? Không phải cô là con gái của kẻ thù sao?
Tại sao càng tiếp xúc với cô lại càng chìm đắm vào trong đôi mắt trong sáng ấy?
“Mặc Trì Uý… Anh… Anh không sao chứ?” Thấy Mặc Trì Uý cứ nhìn mình mà không nói không rằng, Đường Tâm Nhan lại càng hoang mang, vội lên tiếng hỏi.
Giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan kéo Mặc Trì Uý ra ngoài những suy nghĩ lãn lộn kia, anh nhìn gương mặt thon gọn đầy lo lắng của cô bất giác cau mày.
“Trước đây chúng ta thật sự đã ở bên nhau sao?” Mặc Trì Uý đột nhiên hỏi.
Nghe anh nhắc đến chuyện trước kia, gương mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan cũng nở một nụ cười tươi tắn.
Trước mắt cô cũng hiện ra những hình ảnh cả hai bên nhau đầy ấm áp và hạnh phúc.
“Trước đây chúng ta rất hạnh phúc, tuy rằng chẳng khác những cặp vợ chồng khác là bao, nhưng với tôi mà nói đó đều là những ký ức đẹp đẽ không thể nào quên. Tôi tin là cả đời này tôi cũng sẽ không quên được nó.”
Lúc nhớ lại những ký ức tươi đẹp ấy, trên mặt Đường Tâm Nhan không ngừng nở nụ cười hạnh phúc, khiến Mặc Trì Uý cũng có một khát khao muốn nhớ lại tất cả những chuyện trước kia.
“A…”
Càng nỗ lực nhớ lại, đầu Mặc Trì Uý lại càng đau nhức kinh hoàng, làm anh phải thốt lên.
“Mặc Trì Uý, anh làm sao vậy?” Thấy Mặc Trì Uý đột nhiên đau đớn ngã vật ra sàn, hai tay ôm đầu, Đường Tâm Nhan cũng hoảng hốt theo.
Cô nhanh chóng khuỵu xuống, nâng mặt Mặc Trì Uý lên, sốt ruột hỏi.
“Đau… Đau quá… Gọi điện thoại cho anh hai… Nhanh lên.”
Mặc Trì Uý nói trong đau đớn.
Gọi điện thoại cho anh hai? Số điện thoại là bao nhiêu? Tuy rằng cô và Phong Tiêu đã có tiếp xúc nhưng vẫn không biết số điện thoại của anh ấy.
“Tìm… Trong điện thoại, mật mã là… 0527.”
0527? Nghe được dãy số ấy Đường Tâm Nhan không khỏi bất ngờ, cô nhìn Mặc Trì Uý một cách khó tin.
“Nếu như… Nếu như em muốn tôi chết thì cứ tiếp tục nhìn tôi đi.”
Mặc Trì Uý lạnh nhạt nói trong mệt mỏi.
“Tôi gọi, tôi gọi ngay.” Đường Tâm Nhan tìm thấy điện thoại của Mặc Trì Uý, nhanh chóng nhập mật mã mở điện thoại, sau đó gọi vào số của Phong Tiêu.
“Cái gì? Cậu ấy đau đầu à?” Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, Phong Tiêu có hơi bất ngờ, nhưng anh cũng không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, vừa nghe nói Mặc Trì Uý sắp ngất rồi thì nhanh chóng lấy chìa khoá xe, cùng Trì Chi Hành đang ngồi bên cạnh rời khỏi phòng làm việc.
Hai người nhanh chóng chạy đến biệt thự.
“Anh ấy… Anh ấy ở trong phòng.”
Đường Tâm Nhan đang sốt ruột chờ đợi, thấy Phong Tiêu và Trì Chi Hành đến cô lập tức dẫn bọn họ vào trong phòng.
TMU đã được Đường Tâm Nhan dìu lên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu đau như búa bổ.
“Hai người mau tìm cách cứu anh ấy, anh ấy đang rất đau.”
Đường Tâm Nhan sốt ruột đến mức rơi nước mắt, nhất là lúc nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Phong Tiêu và Trì Chi Hành, cô càng lo lắng, muốn lập tức đẩy bọn họ đến trước mặt Mặc Trì Uý.
Phong Tiêu đá mắt với Trì Chi Hành, cậu ta lập tức đến trước mặt Mặc Trì Uý, móc trong túi ra một bình thuốc, rót ra một viên nhét mạnh vào miệng Mặc Trì Uý.
Thuốc phát huy công dụng rất nhanh, sắc mặt nhợt nhạt của Mặc Trì Uý cũng từ từ hồi phục, đầu mày đang cau lại cũng từ từ giãn ra.
“Anh ấy khoẻ rồi, đã không còn đau nữa!” Nhìn thấy mày Mặc Trì Uý giãn ra rồi, tâm trạng Đường Tâm Nhan cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhìn Đường Tâm Nhan vui vẻ như vậy, Phong Tiêu và Trì Chi Hành lặng lẽ nhìn nhau.
“Để anh ấy ngủ chút đi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Mặc Trì Uý, rồi cùng Phong Tiêu và Trì Chi Hành ra ngoài.
“Thím ơi, pha cà phê cho hai người họ đi ạ!”
Đường Tâm Nhan tươi cười giao việc cho người làm.
“Tại sao vẫn quay về bên cạnh em ấy? Sự xuất hiện của cô chỉ đem lại đau khổ cho em ấy mà thôi.”
Phong Tiêu lạnh lùng nói.
“Anh… Anh đang nói tôi sao?” Đột nhiên nghe giọng nói lạnh lẽo như băng của Phong Tiêu, Đường Tâm Nhan vô cùng hoảng hốt.
Phong Tiêu đá mày, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào người Đường Tâm Nhan.
“Trì Uý và Bạch Chỉ sắp kết hôn rồi.”
Phong Tiêu nhận cà phê từ tay người làm xong, không gấp rút cũng chẳng thong thả mà nói.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan hít một hơi sâu: “Tôi biết, tôi biết là bọn họ sắp kết hôn rồi, nhưng… Nhưng cũng không phải là tôi cương quyết ở lại đây, là Mặc Trì Uý uy hiếp tôi, bắt tôi ở lại. Tôi không biết tại sao anh lại ghét tôi đến thế, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ phá hoại cuộc sống hôn nhân của người khác. Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở anh, cuộc hôn nhân giữa tôi và Mặc Trì Uý vẫn chưa kết thúc, chúng tôi chưa hề ký vào bất kỳ giấy tờ ly hôn nào cả.”
Đường Tâm Nhan hai mặt một lời nói rõ ràng ra, tuy rằng Phong Tiêu có dùng ánh mắt thâm thù đại hận nhìn cô đi nữa, nhưng… Nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ Mặc Trì Uý dám chà đạp lên lòng tự tôn của cô, tuyệt đối không cho phép!
Trên người Đường Tâm Nhan lúc này tỏa ra ánh hào quang của một nữ vương chuyên quyền, ngược lại khiến Phong Tiêu phải cau mày.
“Quả là một người phụ nữ thú vị. Nhưng nếu cô dám làm Trì Uý chịu tổn thương nào nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Phong Tiêu cảnh cáo Đường Tâm Nhan, từng lời từng chữ đều vang bên tai cô một cách rành rọt.
“Anh hai…” Thái độ của Phong Tiêu đối với Đường Tâm Nhan khiến Trì Chi Hành có chút bất ngờ. Nhưng nghĩ tới việc Mặc Trì Uý uy hiếp cô ấy ở lại biệt thự, chứng tỏ cô ấy rất quan trọng với anh.
“Trì Chi Hành, không phải anh và Nhiễm Nhiễm đã chia tay rồi sao? Sao người nhận điện thoại lại là anh?”
Đường Tâm Nhan đột nhiên cất tiếng hỏi, cô có nghe nói chuyện của Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành lúc còn đi học, cô cũng biết, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn không cho người đàn ông khác chạm vào cô là do tên công tử đào hoa này mà ra.
“Tôi và cô ấy…”
Trì Chi Hành khẽ thở dài.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy người ngoài không thể can thiệp, kể cả cô cũng vậy. Vậy nên… Rất xin lỗi, tôi không thể nói cô biết.” Trì Chi Hành lạnh nhạt đáp.
Chương 508: Sự thật tàn khốc
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Phong Tiêu và Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan có chút xấu hổ.
“Em … Em về phòng xem anh ấy.”
Không biết phải đối mặt với Phong Tiêu và Trì Chi Hành như thế nào, Đường Tâm Nhan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
“Anh hai, có cần phải lạnh lùng với cô ấy như vậy không? Trong chuyện này cô ấy cũng… Vô tội.” Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Trì Chi Hành nói với Phong Tiêu.
“Vô tội?”
Phong Tiêu hừ lạnh.
“Tôi vẫn chưa quên gương mặt đầy đau đớn của Trì Úy khi mất đi ông bà và những người thân, vì vậy tôi không thể để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương em ấy một lần nữa. Em ấy là em trai tôi!”
Giọng điệu của Phong Tiêu vô cùng kiên định.
Trì Chi Hành thở dài, anh cũng biết người anh cả này luôn muốn bảo vệ bọn anh, nhưng mà…
Đường Tâm Nhan không biết Phong Tiêu và Trì Chi Hành rời đi từ lúc nào, cô ấy vẫn luôn ngồi cạnh giường của Mặc Trì Úy.
Nhìn anh vẫn còn đang ngủ say, ánh mắt Đường Tâm Nhan lộ vẻ phức tạp.
Hai tay cô nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Chỉ Vĩ, nhìn anh đang say giấc nồng, không còn sự lạnh lùng, độc đoán như xưa, trái tim của Đường Tâm Nhan cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.
Trì Úy, tại sao giữa chúng ta lại xảy ra nhiều chuyện tàn khốc như vậy? Tại sao một gia đình ba người không thể sống hạnh phúc bên nhau như bao người khác.
Cho dù anh có uy hiếp cô, buộc cô ở bên cạnh anh trong tháng này, nhưng liệu có thể thay đổi được điều gì?
Một tháng nữa, bạn sẽ kết hôn với Mạnh Bạch Chỉ, cô ấy sẽ là vợ anh, còn cô thì sao? Cùng lắm chỉ có thể là vợ kế.
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Tâm Nhan lại nhói lên.
Những giọt nước mắt long lanh như pha lê đọng lại trên đôi mắt, nghĩ đến tình cảnh một mình nuôi con khôn lớn, Đường Tâm Nhan lại không kìm được nước mắt.
Những giọt pha lê ấy rơi xuống ngay mặt Mặc Trì Úy.
“Cô gái kia, tôi vẫn chưa chết đâu.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh… Anh tỉnh rồi à?”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy mở mắt, Đường Tâm Nhan vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra một nụ cười tươi đầy hạnh phúc.
“Nếu không tỉnh lại nữa, chắc phải đi gặp Pháp Hải* quá.”
Mộ Chí Vĩ nói nửa đùa nửa thật, vất vả ngồi dậy dựa vào đầu giường.
“Anh hai đâu?”
Không thấy Phong Tiêu và Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy hơi kinh ngạc.
“Có lẽ… Có lẽ là đi rồi?”
Khi Mặc Trì Úy nhắc tới Phong Tiêu, vẻ mặt của Đường Tâm Nhan vô cùng mất tự nhiên, cô sao có thể quên được ánh mắt kinh tởm lúc nãy Phong Tiêu vừa nhìn cô được chứ?
“Có thể?”
Nghe được hai chữ này, Mặc Trì Úy nhướng mày, anh linh cảm vừa nãy chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì mà anh không được biết.
“Anh có muốn ăn gì không? Tôi đã nhờ người làm chuẩn bị vài thứ bình thường anh thích.” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.
“Lúc này không muốn ăn gì cả, em…”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy cảm thấy có chút xót xa, anh vừa định bảo Đường Tâm Nhan trở về nghỉ ngơi thì cánh cửa đột ngột bị đẩy ra.
“Lãnh, anh sao rồi? Có còn đau không?”
Mạnh Bạch Chỉ trực tiếp xông vào phòng, đến bên cạnh Mặc Trì Uý, lo lắng nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi.
Lúc tiến đến giường của Mặc Trì Uý, cô ta đã va vào người Đường Tâm Nhan, cũng không biết cố tình hay vô ý.
Lo sợ rằng bụng bầu sẽ bị cô đụng trúng, Đường Tâm Nhan phải đứng dậy và giữ khoảng cách nhất định với cô.
“Sao em lại đến đây?”
Sự xuất hiện của Mạnh Bạch Chỉ khiến hàng lông mày của Mặc Trì Uý liên tục cau lại, và khuôn mặt anh tuấn đã không còn nét dịu dàng ban nãy, thay vào đó là vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng vô cảm.
“Em nghe anh hai nói anh bị đau đầu, em không an tâm nên đến đây xem thử. Lãnh, em vừa mới rời đi thì anh đã đau đầu rồi, hay là anh để cho em trở về đi,em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt.”
Mạnh Bạch Chỉ nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Uý, nhìn anh bằng ánh mắt trông đợi, hy vọng rằng khoảnh khắc tiếp theo, Mặc Trì Úy sẽ nói ra câu nói bảo cô ta quay lại.
Nhưng Mạnh Bạch Chi lại thất vọng, lời thốt ra từ miệng Mặc Trì Uý như một chậu nước lạnh dội lên người cô ta không thương tiếc.
“Không cần đâu, cô ấy sẽ chăm sóc anh.”
Cô ấy sao?
Nghe thấy lời này, ánh nhìn của Mạnh Bạch Chỉ chuyển sang người Đường Tâm Nhan.
“Cô Đường, hãy chăm sóc vị hôn phu của tôi thật tốt. Một tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó chúng tôi còn có thể sinh ra những đứa con xinh xắn và đáng yêu.”
Mạnh Bạch Chỉ đứng dậy bước đến chỗ Đường Tâm Nhan nở một nụ cười duyên dáng trên khuôn mặt.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt Mạnh Bạch Chỉ, và một tia sáng quỷ quyệt xẹt qua đôi mắt cười lấp lánh của cô.
“Cô Mạnh, e là tôi phải nhắc cô rằng, cho tới giờ, cái người mà cô gọi là vị hôn phu kia và tôi vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, cho nên về mặt pháp lý, tôi vẫn là vợ của anh ấy, còn cô… Cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ của anh ấy mà thôi. Còn về việc có phải là đồ chơi qua đường của anh ấy hay không, xin lỗi, cái này thì cô phải hỏi anh ấy rồi.”
Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Đường Tâm Nhan khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh giá.
“Cô…” Lời nói của Đường Tâm Nhan khiến đôi má vốn đang tự mãn của Mạnh Bạch Chỉ lập tức tái xanh.
Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt như chim ưng của Mặc Trì Úy lóe lên tia nhìn sâu xa, khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan, trong lòng cô dần tràn đầy lo lắng.
Con tiện nhân này ở lại là mối nguy hiểm hoạ lớn nhất của cô.
“Lãnh, em muốn chúng ta ở bên nhau mà em cứ không danh không phận thế này sao? Chẳng lẽ anh đã quên những điều em đã làm rồi sao? Nếu không có em làm sao Tiểu Nghê có thể bình an vô sự được chứ?”
“Đủ rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ chưa kịp nói xong, giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy đã vang lên bên tai cô.
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Uý đột ngột vang lên làm Mạnh Bạch Chỉ bị sốc.
“Lãnh, anh… Anh nạt em sao? Lẽ nào em muốn một danh phận rõ ràng lại là sai sao? Anh liên tục dây dưa không ly hôn với người phụ nữ này là có ý gì? Chẳng lẽ anh quên rằng cha của cô ta đã hại chết ông bà anh, hại chết mẹ anh sao?”
Mạnh Bạch Chỉ như mất kiểm soát mà hét vào mặt Mặc Trì Úy.
Cha cô hại chết ông bà anh, hại chết mẹ anh sao? Trời ơi, đây… Những lời Mạnh Bạch Chỉ đã nói, sao lại giống với những gì trước đây Trì Chi Hành đã nói với cô đến vậy?
Có lẽ nào… Lẽ nào cha cô thực sự đã làm vậy? Lúc đầu Mặc Trì Úy ở bên cạnh cô chính là vì trả thù sao?
Sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch quay sang nhìn Mặc Trì Úy, đôi mắt cô như hai thấu kính nhìn anh đầy hoài nghi.
“Giản Thành…”
Nghe Mặc Trì Uý gọi, Giản Thành đang đứng bên ngoài lập tức bước vào phòng.
“Tiễn cô Mạnh.”
Thân là trợ lý, Giản Thành chưa bao giờ từ chối sự phân phó của Mặc Trì Uý, vậy nên anh đến thẳng trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
“Nếu như muốn ngồi vào vị trí vợ chưa cưới của Mặc Trì Uý này thì rời khỏi đây ngay cho tôi.”
Mặc Trì Uý lạnh lùng nói, anh nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm chết chóc làm người nhìn phải sởn gai óc.
*Pháp Hải: nhân vật trong Thanh Xà – Bạch Xà
Chương 509: Người làm mỉa mai cô
Lại bị Mặc Trì Uý đuổi đi lần nữa, có điều lần này, trong lòng người làm C đã không còn chỗ đứng nữa rồi.
Tất cả mọi người không còn có chút bất kính nào với Đường Tâm Nhan nữa, bọn họ đều quan ngại. Những người đã từng có thái độ không tốt với Đường Tâm Nhan lại càng hoảng sợ hơn, sợ cô ấy sẽ mách lại với Mặc Trì Úy.
“Đuổi vợ chưa cưới đi thế này, không sợ cô ấy sẽ giận sao?” Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm khi Mạnh Bạch Chỉ đã rời đi, cô bước đến trước mặt Mặc Trì Uý, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
Mặc Trì Úy không nói, nhưng con ngươi đen sâu như biển đã khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Anh… Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trên mặt tôi dính gì sao?”
Đường Tâm Nhan vốn không đoán được suy nghĩ của Mặc Trì Uý, dưới ánh mắt hấp dẫn của anh ta không khỏi có chút bối rối.
Mặc Trì Uý nhếch mép.
“Vừa rồi đối mặt Mạnh Bạch Chỉ không phải rất mạnh dạn sao? Sao giờ lại còn không dám nhìn vào mắt tôi chứ?”
Mặc Trì Úy ra khỏi giường, nở nụ cười xấu xa đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tôi chỉ là… Tôi chỉ nói sự thật, Mặc Trì Úy, tôi không thể thay đổi kỳ hạn một tháng này, đúng không?” Đường Tâm Nhan đột ngột hỏi.
Mặc Trì Úy? Nghe được cách xưng hô hờ hững của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy rất bất mãn.
“Đúng vậy, em không đủ tư cách để thương lượng điều khoản với tôi, cho nên kỳ hạn một tháng bắt đầu từ hôm nay.”
Giọng điệu kiên quyết của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy cam chịu.
“Ừ, chỉ một tháng, một tháng sau, tôi sẽ trả tự do cho anh, tôi sẽ ký đơn ly hôn. Chỉ cần anh nhường quyền nuôi con, tôi có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của anh.”
Đường Tâm Nhan hất cằm lên, cằm cô nom rất thanh tú, đôi mắt to sáng như sao trên bầu trời đêm, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy mà không hề sợ hãi.
“Một tháng sau hãy đến thương lượng với tôi. Tôi có một số công việc cần giải quyết, đừng quấy rầy.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đi ra khỏi phòng, không thèm quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Mặc Trì Uý bỏ đi, Đường Tâm Nhan cảm thấy trong lòng có một dự cảm gì đó.
Không biết tình hình Cố Nhiễm Nhiễm thế nào, Đường Tâm Nhan sốt ruột bấm số gọi cho cô ấy.
May mắn thay, không phải Trì Chi Hành trả lời cuộc gọi lần này, mà là giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Nhan, là cậu sao? Tên khốn đó đã bắt nạt cậu sao? Nếu hắn bắt nạt cậu, tớ sẽ thay cậu trút giận ngay lập tức.” Giọng nói lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm vang lên ở đầu bên kia, truyền đến tai Đường Tâm Nhan.
Mặc dù hơi thô lỗ, nhưng nghe ra trong giọng nói ngập tràn lo lắng, trái tim của Đường Tâm Nhan tràn đầy ấm áp.
“Nhiễm Nhiễm, cô là chị em tốt nhất của tôi. Cô đừng lo lắng, hiện tại tôi không sao, không có chuyện gì cả.”
Nghe giọng nói dịu dàng của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Giữa cô và Trì Chi Hành đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đã chia tay rồi sao? Sao lần trước lại là anh ấy nghe điện thoại?” Đường Tân Nhan đột nhiên nhớ tới chuyện này, lo lắng hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm không đáp lại một lúc lâu, cho đến khi giọng nói của Đường Tâm Nhan lại vang lên bên tai cô, cô mới không phản ứng lại.
“Nhiễm Nhiễm , đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự lo liệu việc của mình, nhưng trong khoảng thời gian này, có thể không có cách nào liên lạc với cô, vì vậy cô phải tự lo liệu. Một tháng sau, sau khi thỏa thuận giữa cô và Mặc Trì Úy kết thúc, tôi sẽ đến đón cô.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói xong liền cúp điện thoại.
Biết Cố Nhiễm Nhiễm là một cô gái bướng bỉnh nên dù rất lo lắng nhưng Đường Tâm Nhan vẫn tin chắc rằng cô sẽ xử lý tốt mọi việc.
Sau khi ngồi một lúc, Đường Tâm Nhan đi vào phòng bếp.
“Cô ơi, cô định làm gì? Chúng tôi có thể giúp cô.” Đường Tâm Nhan muốn tự mình nấu bữa tối cho Mặc Trì Úy, nhưng vừa mở tủ lạnh ra, bên tai cô đã vang lên giọng nói của người làm.
“Tôi đi nấu bữa tối cho anh ấy.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
“Chúng tôi giúp cô vậy.”
Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi kỳ lạ về sự thái độ tích cực của những người làm này, bọn họ khác hẳn trước kia.
“Thím giúp cháu với!” Trong biệt thự này cô cùng thím ấy tiếp xúc nhiều nhất, Đường Tân Nhan gọi thím rất tự nhiên, bà thím lại đang chuẩn bị bỏ đi.
Bà thím kia bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan một cách miễn cưỡng, trong mắt có chút lạnh lùng.
“Thím à, có phải thím không hài lòng với cháu chuyện gì không?” Ánh mắt của bà ta khiến Đường Tân Nhan càng thêm tò mò,hình như cô chưa từng làm gì đắc tội bà ấy.
Bà ta khẽ thở dài, sự dịu dàng của Đường Tâm Nhan khiến bà ấy không nói nên lời. Nhưng… Nhưng xét đến việc gia đình cô liên tục bị Mạnh Bạch Chỉ uy hiếp chỉ vì cô gái này, bà ấy không thể không hận cô.
“Không có gì, cô Đường giờ đã là chủ, nếu có chỉ thị gì, cô có thể trực tiếp nói cho tôi biết, không cần tự mình làm. Nếu cô bị bỏng, cậu chủ có thể sẽ phạt người làm chúng tôi.”
Thím ấy vừa nói vừa giật lấy nguyên liệu mà Đường Tâm Nhan lấy trong tủ lạnh ra.
Thái độ như vậy khiến Đường Tâm Nhan không khỏi nhíu mày.
“Cháu sẽ tự mình làm, cô đi làm những việc khác đi.”
Cô muốn làm cho Mặc Trì Úy những món anh ấy thích ăn cho bữa tối, vì vậy Đường Tâm Nhan không muốn nhờ vả người khác.
Bà thím trực tiếp đưa nguyên liệu trong tay cho Đường Tâm Nhan, nhưng không biết là do Đường Tâm Nhan cầm không chắc hay là vì nguyên nhân nào khác mà tất cả nguyên liệu này đều rơi xuống đất.
Đường Tâm Nhan phải cúi xuống muốn nhặt những nguyên liệu này lên, nhưng vì mặt đất trơn và cái bụng căng phồng nên khi cô ngồi xổm xuống sẽ rất khó chịu.
“A…”
Không dễ gì mới nhặt được hết những nguyên liệu rơi trên đất, nhưng cơ thể Đường Tâm Nhan mất thăng bằng do mặt đất trơn trượt, may mắn thay một người làm đứng cạnh đã kịp thời đỡ cô lại, mặc dù đã đứng vững nhưng cô vẫn thốt lên một tiếng.
Cơ thể đã ổn định, cô mới đưa mắt quét qua tất cả những người làm có mặt ở đó.
Cô cảm giác được rõ ràng vừa rồi ngồi xổm xuống, hình như có người đẩy cô một cái, suýt chút nữa thì bị ngã.
Là ai cơ chứ?
Hiện tại bên cạnh cô không có người làm nên Đường Tâm Nhan không thể xác định được người muốn đẩy ngã cô là ai.
“Cô Đường, đừng dọa chúng tôi vậy chứ, nếu để cậu chủ nghe thấy, sẽ lầm tưởng chúng tôi muốn hại cô đó.”
Bà thím lạnh lùng chế nhạo.
“Có chuyện gì vậy?” Nghe tiếng hét thất thanh của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Uý nhanh chóng bỏ tập tài liệu trên tay xuống, chạy thẳng xuống nhà bếp.
Nhìn thấy sắc mặt Mặc Trì Uý sậm lại, ánh mắt u ám lướt nhìn toàn thể người làm có mặt ở đó, cuối cùng dừng tầm mắt ở bà thím kia.
Đối diện với ánh mắt như chim ưng kia, bà thím cũng không khỏi sợ hãi
Chương 510: Sự dịu dàng hiếm có
Sự lo sợ của người thím, Mặc Trì Úy lại không cách nào hiểu được, hai con ngươi đen, sắc bén như chim ưng của anh ta trực tiếp nhìn vào người Đường Tâm Nhan.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên lại hét lên?” Mặc Trì Úy bước tới chỗ Đường Tín Nhân, lạnh lùng hỏi.
“Tôi…”
Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có điều không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ phải nói với anh rằng, bản thân vừa rồi bị ngã, dường như cảm giác là có người đẩy?
Nhưng nếu nếu nói như vậy, liệu anh ấy có tin không? Và làm sao người đẩy mình lại có thể thừa nhận chuyện đó?
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Sau một hồi lâu không thấy cô trả lời, Mặc Trì Úy có chút mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
Đường Tâm Nhan thầm hít một hơi thật sâu.
“Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi suýt chút nữa bị ngã nên mới hét lên, anh mau về làm việc đi, tôi không sao.” Trước khi chưa có bất cứ bằng chứng xác thực nào, Đường Tâm Nhan quyết không rút dây động rừng. Nếu thật sự có người muốn hãm hại cô, thất bại lần này, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Đôi mắt hoa đào dài và hẹp của Mặc Trì Úy quét qua tất cả những người hầu có mặt tại đó.
“Sự an toàn của cô ấy liên quan mật thiết đến các người. Nếu cô ấy và đứa con trong bụng có bất trắc gì, tôi sẽ để cho tất cả các người phải nếm trải mùi vị thế nào là đau khổ, khiến các người hối hận khi sống trên đời này.”
Mặc Trì Úy giọng nói đầy tàn nhẫn và rõ ràng, truyền đến tai mọi người.
Nghe thấy lời cảnh báo này của anh , sắc mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt, sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi đó, ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Đường Tâm Nhan.
“Cô Đường, cô thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã khiến thiếu gia trở thành người chống lưng, cô nhất định phải đứng cho vững, lỡ không may tự cô bị ngã, chẳng phải chúng tôi lại gặp xui xẻo hay sao.”
Giọng nói đầy sự mỉa mai của người thím lại cất lên.
“Tôi sẽ không cho phép ai làm tổn thương đến mình và đứa con trong bụng. Nếu có người muốn làm hại tôi, tôi nhất định sẽ quyết sống chết với người đó. Tôi thà là chết trong sạch còn hơn phải sống nhục nhã. Đó chính là nguyên tắc sống của tôi.”
Đường Tâm Nhan dịu dàng, đôi mắt đẹp và lung linh hơn kim cương kia, lúc này đã trở nên vô cùng sắc bén và mạnh mẽ, nó khiến người ta có chút sợ hãi.
Mặc dù đã xảy ra chút chuyện này, tâm trạng của Đường Tâm Nhan vẫn không bị ảnh hưởng, cô còn khéo léo chuẩn bị cho Mặc Trì Úy những món anh ta thích.
Nhìn những món ngon trên bàn ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của Đường Tâm Nhan hiện ra một nụ cười rạng rỡ.
Con yêu, con có cảm thấy được sự hạnh phúc của mẹ không?
Cảm nhận được bảo bối trong bụng đang đạp mình một cách mạnh mẽ, lúc này, Đường Tâm Nhan đặt hai tay lên bụng và lẩm nhẩm một mình.
“Cô Đường, cô có muốn uống một ly sữa không?”
Người thím đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên tay cầm một ly sữa mới pha.
Sữa? Đường Tâm Nhan lắc đầu không chút do dự.
“Điều tôi ghét nhất bây giờ là bất cứ thứ gì liên quan đến sữa. Sau này đừng để những thứ này xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.”
Sự từ chối và vẻ chán ghét trong ánh mắt của Đường Tâm Nhan, làm cho người thím có chút bất ngờ, bà ta cầm lấy ly sữa với vẻ mặt thất vọng rồi quay đi.
Vừa ra khỏi bếp, điện thoại trong túi vang lên.
Bà nhanh chóng lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy là số điện thoại của Mạnh Bạch Chí, bà ta thở phào một cái rồi, nhanh chóng nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai để ý đến mình, mới cầm điện thoại đi đến góc tường.
“Cô Mạnh, tôi đã làm rồi, nhưng cô ta bây giờ không thích uống sữa, do vậy … Do vậy kế hoạch thất bại rồi, cô … Cô, xin cô đừng làm tổn hại đến người nhà của tôi.”
Bà ta nói giọng cầu xin với người bên kia đầu dây là Mạnh Bạch Chỉ
“Tôi cho bà nửa tháng. Trong vòng nửa tháng nếu đứa con trong bụng người phụ nữ còn tồn tại, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân con trai bà.”
Mạnh Bạch Chỉ nói đầy những lời đe dọa tàn nhẫn, qua sóng điện thoại, văng vẳng bên người thím.
“Đừng, đừng xin cô đừng làm hại con trai tôi, tôi sẽ thành công, tôi nhất định sẽ làm được ”
Nghe được lời hứa của bà ta, Mạnh Bạch Chi hài lòng cúp máy, trong đôi mắt quyến rũ của cô ta lóe lên một tia hung ác và tàn nhẫn.
Mạnh Bạch Chỉ thuần thục châm một điếu thuốc, với vẻ hung ác, hút liền một hơi.
Đường Tâm Nhan, đừng tưởng rằng khi tôi rời đi, thì cô có thể sống yên bình trong căn biệt thự đó, chỉ cần tôi Mạnh Bạch Chỉ này còn sống trên đời, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện cùng Mặc Trì Úy ở bên nhau. Anh ấy … Là của tôi.
Vào bữa tối, Đường Tâm Nhan ăn rất ít vì cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng nhìn thấy bộ dạng ngon miệng của Mặc Trì Úy, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Không ngờ, anh ta tuy rằng đã quên mất bản thân mình, nhưng khẩu vị vẫn như lúc trước.
Xem ra sau này chỉ cần có thời gian, cô sẽ đích thân nấu cho anh món gì đó.
“Cô Đường, cô có muốn ăn chút canh không? Món canh sườn này rất bổ.” Người thím bưng bát canh với hương thơm đậm đà đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
Nếu như là trước kia, Đường Tâm Nhan có thể sẽ uống sạch bát canh này, dù sao cũng rất bổ dưỡng cho bảo bối trong bụng, nhưng hôm nay bao tử cô rõ rất khó chịu, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm nồng nặc này, cô bắt đầu cảm thấy một cơn buồn nôn sắp bùng phát.
“Cầm … Cầm đi, mau đem đi chỗ khác.”
Đường Tâm Nhan bịt mũi lại, với vẻ mặt ghê tởm kêu lên
Thấy Đường Tâm Nhan cứ liên tục từ chối, người thím có chút không nỡ, đặc biệt là khi nghĩ đến con trai mình đang ở trong tay Mạnh Bạch Chi, bị ả hành hạ, bà lại càng thêm lo lắng.
“Cô Đường, uống một chút đi, rất tốt cho sức khỏe của cô.”
Bà ta lòng muốn cho Đường Tâm Nhan uống hết bát canh này, không những không cầm bát đi, ngược lại còn đưa tới trước miệng của Đường Tâm Nhan.
Lần này, Đường Tâm Nhan thật sự là không kiềm chế được, vội vàng che miệng lại, chạy nhanh vào phòng tắm, xà vào bồn ói một trận.
“Còn không mau đem đi?”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi xổm trên mặt đất, nôn mửa đáng thương, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy nhìn người thím, gương mặt lạnh lẽo không chút hơi ấm, giọng nói dường như thời tiết tháng mười hai âm lịch, có chút hung tợn vang lên bên tai bà ta.
“Tôi … Tôi sẽ dẹp ngay.”
Người thím bị dọa, sợ đến chạy đi.
Mặc Trì Ủy vào phòng tắm, lần đầu tiên nhẹ nhàng dìu Đường Tâm Nhan đứng dậy.
“Thế nào rồi? Có muốn gọi bác sĩ không?”
Khi Mặc Trì Ủy nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, anh không nhịn nổi lại dịu dàng hỏi.
Đột nhiên nghe được những lời hỏi thăm ân cần của Mặc Trì Úy, trước mắt Đường Tâm Nhan lại hiện ra chính là cảnh tượng hạnh phúc lúc trước của anh và cô, Mặc Trì Úy của lúc trước dịu dàng hệt như một bạch mã hoàng tử.
Thời gian gần đây Đường Tâm Nhan vốn luôn bị Mặc Trì Úy uy hiếp, đột nhiên lại nghe được giọng nói ôn nhu như vậy, không kìm được mà trào dâng cảm xúc, cô sà vào lòng Mặc Trì Ủy … Khóc nức nở.
Những tiếng vũ nhục, chửi rủa, chỉ trích không ngừng vang lên bên tai của cô, nhìn thấy biểu tình tràn ngập sự đắc ý của Đường Vũ Nhu thì Đường Tâm Nhan hận không thể kiếm một cái hố mà chui vào.
Chiếc vòng tay ở trong tay của cô từ lúc nào? Nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự trào phúng của mọi người, những ánh mắt ấy cứ trói chặt không rời ở trên người của cô, thế nhưng Đường Tâm Nhan không hề để ý tới, cô chỉ đang suy nghĩ lại.
Chẳng lẽ là cái lúc cô bị ngã, dì lao công nhặt túi lên giúp cô đấy chứ? Chỉ có cô ta mới vừa tiếp cận cô mà thôi?
Nếu là cô ta thật thì vì sao cô ta lại hãm hại cô? Cô với cô ta đâu có quen biết gì?
Đường Tâm Nhan đưa mắt nhìn xung quanh, cô hy vọng có thể tìm được người vừa đụng ngã cô, cô muốn hỏi rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng… Thế nhưng cô nhìn một hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng của dì lao công đâu, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy tuyệt vọng, đúng lúc cô nhìn qua ánh mắt đắc ý vì đạt được mưu kế của Đường Vũ Nhu thì ngay lập tức cô đã hiểu ra tất cả.
“Đường Vũ Nhu, là cô, chính là cô mua chuộc dì lao công đụng ngã tôi, sau đó bỏ chiếc vòng tay ở trong túi của tôi phải không?
Đường Tâm Nhan vô cùng phẫn nộ, cô lớn tiếng quát Đường Vũ Nhu.
“Tôi bỏ chiếc vòng tay vào túi của cô ư?” Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, khí thế của Đường Vũ Nhu như một nữ vương đi tới trước mặt của Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nha, tôi không có thời gian chơi cái trò chơi ngây thơ này với cô đâu, niệm tình chị em mười mấy năm của chúng ta, vốn dĩ tôi muốn giúp đỡ cô, ai bảo cô lại bị đàn ông bỏ chứ? Cuộc sống của phụ nữ mang thai cũng không dễ dàng gì, thế nhưng chúng tôi không ngờ cô lại làm ra chuyện như thế này, Đường Tâm Nhan, cô làm cho người chị gái này thất vọng quá đấy.”
Đường Vũ Nhu bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại thành công khiến cho những người xung quanh đồng tình với cô ta, phỉ nhổ đối với Đường Tâm Nhan.
“Nói không chừng cô gái chính là một tên trộm, không chừng đứa nhỏ trong bụng cũng là loại con hoang.”
“Đúng vậy, đã là phụ nữ mang thai rồi lại còn đi trộm đồ, nhất định cô ta cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì, nói không chừng lại còn đi quyến rũ chồng của người khác, phá hủy gia đình nhà người ta cho nên mới mang thai trong tình huống như vậy, cũng chẳng có người đàn ông nào bên cạnh.”
Tiếng bàn tán của những người xung quanh lại càng lớn hơn, điều này khiến cho sắc mặt của Đường Tâm Nhan trắng bệch ngay tức khắc.
Đường Vũ Nhu được đám vệ sĩ vây quanh, vẻ mặt của cô ta vô cùng đắc ý, cười cười khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan bị mọi người phỉ nhổ, trào phúng.
Đường Tâm Nhan luôn biết rằng không có sự che chở của một người đàn ông, cô rất cô đơn, nhưng cô không ngờ rằng có một ngày mình lại phải chịu sự sỉ nhục, nhục nhã ở đây..
Rõ ràng cô biết, tất cả những chuyện này đều là do Đường Vũ Nhu gây ra…Thế nhưng chính cô lại không thể phản kháng lại mà chỉ có thể im lặng thừa nhận tất cả.
Có lẽ cảm xúc của Đường Tâm Nhan quá kích động, lúc này đứa bé trong bụng đã đạp mạnh cô một cái.
Con yêu à, con cũng cảm thấy mẹ mình đang bị bắt nạt ư? Chính sự kém cỏi của mẹ đã khiến con phải chịu đựng những điều ô nhục không cần thiết này.
“Đúng là một người phụ nữ đê tiện, nhìn vào thật khiến chúng ta bẩn mắt, mau đuổi cô ta đi.”
Trong đám người, không biết có ai hô lên một tiếng, ngay sau đó, Đường Tâm Nhan liền cảm giác được mọi người đi tới về phía cô.
Không…Sợ hãi mọi người tới gần sẽ làm hại tới đứa trẻ trong bụng, Đường Tâm Nhan nhanh chóng lấy hai tay ôm bụng, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô trở nên tái nhợt.
“Mặc Trì Úy…”
Ở phía sau, Đường Tâm Nhan cũng không ngờ cô lại gọi cái tên này.
Đường Vũ Nhu đứng ở cách đó không xa, trong mắt của cô ta có một tia sáng kì lạ lóe lên, lúc này cô ta trao đổi bằng ánh mắt với Giang An Nhi mà chỉ có bọn họ mới hiểu.
“Dừng tay.” Trong nháy mắt, ngay tại lúc Đường Tâm Nhan sắp bị mọi người đẩy ngã, bên tai của mọi người đột nhiên vang lên âm thanh lạnh lùng, âm thanh như phát ra từ địa ngục sâu thẳm, khiến cho người ta cảm thấy không rét mà run, lạnh lẽo đến kinh người.
Đám người vừa bị kích động liền đứng lại, không dám tới gần Đường Tâm Nhan nữa.
Mặc Trì Úy? Sao anh lại đến đây được?
Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đi tới chỗ Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu đang xem kịch hay thì không khỏi hoảng sợ, cô ta nhanh chóng trốn ở phía sau Giang Na nhi.
Giang Na Nhi cũng không ngờ Mặc Trì Úy lại xuất hiện ở đây, sắc mặt của cô ta cũng trở nên tái nhợt trong chốc lát.
“Vũ Nhu, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy? Không phải cậu nói anh ta đã chết rồi sao? Anh ta…Anh ta sao lại xuất hiện ở đây?” Giang Na Nhi bắt lấy tay của Đường Vũ Nhu, cô ta sốt ruột hỏi.
Vẻ mặt của Đường Vũ Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng tưởng rằng Mặc Trì Úy đã chết nhưng cô ta cũng không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa…Anh ta lại còn ôm Đường Tâm Nhan.
“Chúng ta đi mau.”
Đường Vũ Nhu biết thủ đoạn của Mặc Trì Úy vô cùng đáng sợ, cô ta sợ hãi nói với đám vệ sĩ.
Mấy tên vệ sĩ cũng không biết làm sao, ngay khi bọn họ định che chắn cho Đường Vũ Nhu để rời đi thì giọng nói lạnh băng và tàn nhẫn của Mặc Trì Úy vang lên từ phía sau.
“Đứng lại.”
Đột nhiên thanh âm lại vang lên bên tai khiến cho mấy tên vệ sĩ dừng lại theo bản năng.
Đường Vũ Nhu bị dọa tới mức hai chân cũng mềm nhũn ra.
Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan đi tới chỗ của Đường Vũ Nhu. Trên khuôn mặt tuấn tú sắc bén lộ ra một tia cười lạnh khiến người khác lạnh hết cả sống lưng.
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng, tuy rằng cô không biết vì sao anh lại xuất hiện ở đây, thế nhưng cô nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của Đường Vũ Nhu khi nhìn thấy anh, một tia sáng giảo hoạt khẽ xẹt qua trong đôi mắt trong veo của cô.
Đường Vũ Nhu, không phải vừa rồi cô lợi hại lắm hay sao? Một mực đổ oan cho tôi hay sao? Sao hiện tại cô lại sợ hãi như vậy? Hay cho một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu.
“Cô ta…Cô ta vừa nãy còn một mực cổ vũ đám người không biết chuyện tới nhục nhã em, thậm chí…Thậm chí còn đứa trẻ trong bụng em là con hoang nữa.”
Đường Tâm Nhan rúc mặt vào trong lồng ngực của Mặc Trì Úy, cô nói với vẻ sợ hãi, giọng nói ngọt ngào như được bôi một lớp mật, lộ ra vẻ mềm mại cùng với thống khổ khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Nghe thấy từ hai từ con hoang, đôi đồng tử đen như chim ưng của Mặc Trì Úy nheo lại một cách nguy hiểm, và đôi đồng tử đen sắc như dao đó hung hăng nhìn thẳng vào Đường Vũ Nhu.
“Anh…Anh muốn làm gì? Tôi chính là…Là một người phụ nữ đang mang thai đó, hơn nữa Tư Thần cũng rất thương tôi, đám vệ sĩ này cũng sẽ bảo vệ tôi.”
Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy dừng lại trên người của mình, Đường Vũ Nhu cảm thấy có chút sợ hãi, thế nhưng ở trước mắt của Đường Tâm Nhan, cô ta không muộn lộ ra dù chỉ một chút hoảng sợ, cho nên cô ta vẫn cố gắng biểu lộ ra sự kiêu ngạo.
“Vệ sĩ?” Mặc Trì Úy hừ lạnh một tiếng, con ngươi đen giống như đầm nước lạnh sâu không đáy, lần lượt lướt qua từng tên vệ sĩ, con ngươi đen đầy sát ý cùng ánh sáng ảm đạm khiến những vệ sĩ này sợ hãi không dám đối diện.
“Chị, chị có thể mắng em cũng được, thế nhưng…Thế nhưng chị lại mắng một đứa trẻ còn chưa ra đời, chị…Chị hơi quá đáng rồi.”
Đường Tâm Nhan lại mở ra đôi môi anh đào, đôi mắt phượng trong vắt như pha lê nhấn chìm một tầng ánh sáng, con ngươi trong mờ quyến rũ càng thêm đáng thương, bàn tay mảnh khảnh run rẩy kéo quần áo của Mặc Trì Úy.
Chương 502: Tôi thành toàn cho mấy người
Giọng nói mềm mại của Đường Tâm Nhan khiến cho nội tâm kiên cường của Mặc Trì Úy dường như cảm thấy đau đớn trong chốc lát.
Bàn tay to ôm lấy eo của Đường Tâm Nhan, hơi hơi sử dụng lực một chút, khiến cho Đường Tâm Nhan lại càng ép sát vào trong lồng ngực của anh hơn, đột nhiên tới gần như khiến cho Đường Tâm Nhan hơi hoảng sợ, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Mặc Trì Úy.
Nếu như không có Mạnh Bạch Chỉ thì anh vẫn sẽ bảo vệ cô như vậy chứ?
Lúc hình ảnh của Mạnh Bạch Chỉ hiện lên ở trước mắt cô, đột nhiên trong lòng xẹt qua một chút đau đớn.
“Làm sao vậy?”
Cảm thấy Đường Tâm Nhan trong vòng tay có gì đó không ổn, Mặc Trì Úy không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, một nụ cười rạng rỡ và lộng lẫy nở trên gương mặt xinh đẹp của cô.
“Em chỉ không muốn đứa trẻ bị nhục mạ mà thôi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nói xong câu đó, ánh mắt của cô lại dừng trên người Đường Vũ Nhu một lần nữa, người vừa nhục mạ chính là cô ta.
“Chỉ cần một câu nói của tôi thì cuộc sống giàu có hiện tại của cô sẽ biến mất, cô mau nói lời tạm biệt đi.”
Mặc Trì Úy lại hé mở đôi môi mỏng gợi cảm, trong đôi mắt đang híp lại nguy hiểm hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Anh…Anh không thể.”
Đường Vũ Nhu vừa nghe thấy lời uy hiếp lạnh băng của Mặc Trì Úy, trên mặt của cô ta không còn vẻ kiêu ngạo, tự cao tự đại khi nhìn Đường Tâm Nhan nữa, cô ta bị dọa sợ đến mức hai chân nhũn ra, nếu không phải có Giang Na Nhi đỡ thì cô ta đã ngồi trên mặt đất rồi.
“Cút…”
Một chữ lạnh như băng, giống như băng tuyết đã nghìn năm khiến cho người ta không rét mà run, lạnh đến kinh người.
Lúc này đây, Đường Vũ Nhu không dám ở lại đây nữa, cô ta nhanh chóng xoay người cùng với đám vệ sĩ ra khỏi bệnh viện.
Sau khi Đường Vũ Nhu rời đi, Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra ngay lập tức.
“Đừng đụng vào em.”
Mặc Trì Úy đột nhiên bị đẩy ra, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang kháng cự anh, mày kiếm gắt gao nhíu chặt lại một đường.
“Cô gái, em đừng chọc giận anh.”
Một tia sáng tối xẹt qua đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh, đôi môi đỏ mọng như hoa hồng, tràn ngập chế giễu lướt qua.
“Mặc Trì Úy, tôi thành toàn cho anh, sau khi trở về tôi sẽ viết đơn ly hôn, tôi với anh… Chúng ta chấm dứt, sẽ không bao giờ…Gặp nhau nữa.”
Đường Tâm Nhan nổi giận đùng đùng nói, nghĩ đến những ảnh lúc nhỏ của bé trai, mà cơn phẫn nộ trong lòng của Đường Tâm Nhan lại càng bùng lên dữ dội hơn, không thể khống chế nổi.
“Đường Tâm Nhan, đến lượt cô rồi.” Thanh âm của y tá vang lên bên tai của Đường Tâm Nhan.
Cô đi kiểm thai nhi, không cần để tâm tới người đàn ông xấu xa lừa gạt cô nữa.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng bước đến phòng khám của bác sĩ.
Nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh của Đường Tâm Nhan, không ngờ Mặc Trì Úy lại đi theo sau cô.
“Anh đi theo tôi làm gì? Mặc Trì Úy, nếu như anh nhàn rỗi không có việc gì làm thật thì mau đi cùng với người phụ nữ của anh đi, tôi không muốn nhìn thấy anh?”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đi theo mình tới cửa phòng khám, cô liền dừng lại, rồi nhàn nhạt quát Mặc Trì Úy kèm theo một tia tức giận.
Liên tục bị Đường Tâm Nhan kháng cự, sự nhẫn nại của Mặc Trì Úy cũng dần dần biến mất, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lại càng băng giá hơn.
“Cô gái, em đừng quên ước hẹn một tháng trước với cả chiếc nhẫn mà em luôn mơ ước nữa.”
Mặc Trì Úy mở miệng an ủi cô, tiếng nói trầm thấp chậm rãi phát ra.
Chết tiệt, lại là nhẫn, tên đàn ông xấu xa này chỉ biết dùng nhẫn để uy hiếp cô hay sao?
“Nếu anh đưa nhẫn cho tôi thì tôi có thể thành toàn cho anh với Mạnh Bạch Chỉ.”
Đường Tâm Nhan nói với đôi mắt to ngấn nước, cô nhìn Mặc Trì Úy với một chút mong đợi, cô thực sự hy vọng rằng trong giây phút tiếp theo, chiếc nhẫn mà cô luôn coi là báu vật sẽ được đặt ở trong tay của cô.
“Nằm mơ.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi giống như tạt một chậu nước lạnh, tàn nhẫn dập tắt đi ngọn lửa hy vọng của cô.
“Mặc Trì Úy, anh…Anh đúng là thằng khốn.” Đường Tâm Nhan lớn tiếng mắng mỏ khi nghĩ rằng anh và Mạnh Bạch Chỉ đã có một đứa con lớn như vậy rồi mà bây giờ vẫn còn dây dưa không rõ với cô.
Nếu không phải do y tá cứ thúc giục cô mãi thì công đã không thể không khống chế được cơn phẫn nộ trong lòng mình mà dùng tay tát một cái thật mạnh trên mặt của tên đàn ông xấu xa đó.
Không có cách nào bắt Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan đành phải kìm nén cơn giận trong lòng của mình xuống, mặc kệ anh đi cùng cô vào bên trong phòng khám.
Đường Tâm Nhan cầm tờ siêu âm B và bước vào phòng siêu âm B.
Mười phút sau, cô ngồi trước mặt bác sĩ.
“Bác sĩ, thế nào? Con của tôi có sao không?”
Nhìn thấy bác sĩ cầm tờ giấy kiểm tra của cô lên xem, mất một lúc lâu cũng chẳng thấy nói gì, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan vô cùng sốt ruột.
“Đứa trẻ rất khỏe mạnh, nhưng còn cô…”
Bác sĩ buông tờ xét nghiệm xuống, ánh mắt dừng trên người của Đường Tâm Nhan.
Nghe thấy bác sĩ có vẻ như muốn nói lại thôi, Mặc Trì Úy an ủi ở bên cạnh, mày kiếm nhíu chặt, chẳng lẽ thân thể của Cô gái có vấn đề gì ư?
“Cô ấy làm sao? Mau nói đi.”
Đột nhiên Mặc Trì Úy hét lớn một tiếng khiến cho bác sĩ hoảng sợ.
“Anh là…”
Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút bối rối, cô sợ rằng Mặc Trì Úy sẽ đưa ra câu trả lời mà cô không biết thì cô nhất định…Sẽ rất xấu hổ.
“Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy thốt ra câu trả lời như thế, Đường Tâm Nhan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt dùng kính áp tròng chảy cả nước mắt, cô nhìn Mặc Trì Úy với vẻ không thể tin nổi.
“Mẹ của đứa trẻ thật sự rất gầy, thưa anh, người làm chồng của cô ấy như anh đúng là không đủ tư cách, cứ tiếp tục như vậy có thể cô ấy sẽ bị suy dinh dưỡng, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.” Bác sĩ nhẹ giọng nói với Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy.
Rất gầy? Suy dinh dưỡng? Nghe thấy những lời này, lông mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu chặt thành chữ xuyên.
Tuy rằng anh không có chút ấn tượng nào đối với một số chuyện trước đây, nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng của Đường Tâm Nhan.
“Nhất định phải bảo đảm dinh dưỡng cho mẹ của đứa trẻ, hưn nữa không được khiến cô ấy chịu kích thích.”
Bác sĩ nhẹ nhàng nói.
Nửa tiếng sau, hai người một trước một sau rời khỏi phòng khám của bác sĩ.
“Lên xe.”
Đường Tâm Nhan ra khỏi bệnh viện thì nghe thấy lời nói đầy tính mệnh lệnh của Mặc Trì Úy?
Lên xe của anh ư? Hừ, đi đâu chứ? Chẳng lẽ quay về biệt thự nhìn anh cùng người phụ nữ khác tình tứ với nhau ư? Thứ cho cô không thèm có hứng thú với việc đó.
“Mặc Trì Úy, tôi từ bỏ cái nhẫn đó, còn hẹn ước một tháng giữa chúng ta…Dừng lại ở đây đi.”
Đường Tâm Nhan dừng chân, lạnh giọng nói với Mặc Trì Úy ở phía sau, cho dù cô có thể cầm lại được chiếc nhẫn thì có thể thế nào? Sẽ chỉ càng làm cho bản thân cô thêm thống khổ, làm cho chính cô thêm đau lòng mà thôi.
Mỗi ngày nhìn thấy chiếc nhẫn, sẽ chỉ làm cô đắm chìm giữa những thống khổ mà thôi, cô tình nguyện lựa chọn…Buông tay thôi, như thế sẽ không sợ phải đau lòng nữa.
Cô không cần nhẫn nữa ư? Không phải chiếc nhẫn đối với cô rất quan trọng hay sao?
Không hiểu sao khi nghe thấy Đường Tâm Nhan nói những lời này, Mặc Trì Úy lại cảm thấy có chút đau đớn.
Chương 503: Mặc Trì Úy, anh là thằng khốn.
Mệt quá, cô thật sự quá mệt mỏi rồi, vốn dĩ cô còn dựa vào tình yêu của Mặc Trì Úy đối với mình để chống đỡ, thế nhưng…Thế nhưng nhìn thấy hình ảnh của bé trai, Đường Tâm Nhan cảm thấy mắt của mình muốn hỏng luôn.
Cô không còn sức lực để chống đỡ cho mối quan hệ có thể sẽ không bao giờ hạnh phúc này nữa, vì vậy thay vì sống trong đau đớn và tủi nhục mỗi ngày, cô thà lựa chọn tự nguyện thành toàn thì hơn.
Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra và đi thẳng đến trạm xe buýt phía trước, cô định tới chỗ ở của Cố Nhiễm Nhiễm trước sau đó thương lượng với cô ấy về chuyện về nước.
Chết tiệt, dáng vẻ quyết muốn rời khỏi anh của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy muốn chửi thề. Đôi chân thon dài của anh bước mấy bước lớn chắn ở trước mặt của Đường Tâm Nhan.
“Mặc Trì Úy, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi mệt mỏi lắm rồi, cũng không muốn cùng chơi trò chơi tình cảm này nữa. Nếu anh muốn tìm người yêu thì đi tìm những người phụ nữ khác đi, tôi chịu đủ rồi.”
Đường Tâm Nhan không còn muốn kìm nén cơn giận nữa, lạnh lùng quát Mặc Trì Úy, đôi mắt phượng sáng ngời nhìn anh không chút ấm áp.
“Trò chơi đã bắt đầu rồi, anh đây mới là người quyết định, còn em … Không có tư cách rời khỏi trò chơi này.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đột nhiên cúi người, ôm Đường Tâm Nhan vào trong lồng ngực, nếu như người phụ nữ nhỏ bé này không có mang thai, anh tin rằng mình sẽ vỗ mạnh vào mông nhỏ của cô.
“Mặc Trì Úy, anh…Anh thả tôi ra.”
Đột nhiên bị Mặc Trì Úy ôm vào trong ngực, Đường Tâm Nhan cảm thấy hoảng sợ, cô bắt đầu phản ứng lại, dùng hết sức để giãy dụa, đá rồi lại đánh.
“Nếu em còn dám nhúc nhích nữa, anh không ngại ở trong xe…Cùng em diễn một màn tình cảm mãnh liệt đâu.”
Mặc Trì Úy đem cô không ngừng la hét, đặt vào trong xe của anh, giọng nói tràn đầy nóng bỏng của anh cứ phun ở bên tai của cô.
“Anh…”
Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy nhuốm lửa dục vọng vì sự giãy dụa của cô, Đường Tâm Nhan không khỏi có chút sợ hãi. Trong khi cô đang cố gắng tìm cơ hội để xuống xe thì Mặc Trì Úy cũng nhân cơ hội đó để lên xe.
“Lái xe đi.”
Nghe được sự phân phó của Mặc Trì Úy, người lái xe không dám chần chờ nữa, ngay lập tức khởi động xe rồi lái đi.
“Mặc Trì Úy, anh mau cho tôi xuống xe, nếu không tôi…Tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy.”
Muốn cho anh đẹp mặt ư?
Một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy.
Bàn tay to với từng khớp xương rõ ràng của anh trực tiếp kéo chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, đầu ngón tay hơi lạnh, tùy ý xoa xoa làn da mềm mại như tuyết của cô.
“Chưa từng có người phụ nữ nào dám uy hiếp anh đâu, em là người đầu tiên đấy.”
Đường Tâm Nhan hừ lạnh, cô không đẩy Mặc Trì Úy ra, mà cô chỉ dùng đôi mắt to ngấn nước trừng trừng nhìn anh.
“Đây là lần đầu tiên, nhưng nó chắc chắn sẽ không phải là lần cuối cùng.”
Sự quật cường của Đường Tâm Nhan khiến cho Mặc Trì Úy cảm thấy cô rất khác so với thường ngày.
“Cô gái, chấp nhận số phận của mình, ước hẹn một tháng là do em nói ra, anh đây nhất định sẽ hoàn thành ước hẹn một tháng, em muốn trốn đi cũng phải xem anh đây có cho em cơ hội này không đã.”
Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp cúi người xuống, môi mỏng hôn chính xác lên đôi môi đỏ mọng tinh xảo của Đường Tâm Nhan, bởi vì phẫn nộ mà đôi môi đỏ mọng này không ngừng mắng anh.
Khác với nụ hôn ngày hôm qua, nụ hôn bây giờ tuy vẫn nóng bỏng như cũ, nhưng lại có vẻ mang theo dấu vết trừng phạt, đặc biệt là hàm răng trắng của Mặc Trì Úy vì muốn trừng phạt mà cắn lên đôi môi kiều diễm như cánh hoa của Đường Tâm Nhan.
Tuy rằng không phải rất đau, nhưng là … Nhưng là khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy rõ ràng anh lúc này rất tức giận.
Đường Tâm Nhan đã nghĩ đến việc chống cự, nhưng dưới kỹ năng hôn tuyệt đỉnh của Mặc Trì Úy, cơ thể của cô dần dần lựa chọn phản bội trái tim của mình, thế nhưng lúc này cô từng chút từng chút rơi vào “cạm bẫy tình yêu” do Mặc Trì Úy tạo ra.
Tiếng tiếng ưm trào ra từ đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhàn, đây là giọng nói tuyệt nhất trên thế giới này, nhất thời khiến cho máu trong người của Mặc Trì Úy sôi trào, trong lòng của anh lại càng rung động hơn.
“Cô gái, em điên rồi.”
Cảm giác đau đớn đột ngột trên môi và mùi máu tanh nồng nặc trong miệng khiến Mặc Trì Úy phát ra tiếng chửi thề.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ cọ xát môi của mình.
Vẻ mặt chán ghét đó khiến sắc mặt của Mặc Trì Úy lập tức tối sầm lại, cô ghét nụ hôn của anh đến thế sao?
“Lái xe nhanh lên.” Mặc Trì Úy đầy tức giận hét về phía người lái xe.
Người lái xe cũng tỏ vẻ bất lực nên phải nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao vun vút trên đường với tốc độ cực nhanh.
Vốn dĩ lái xe mất nửa tiếng, thế nhưng dưới mệnh lệnh của Mặc Trì Úy, lái xe chỉ còn 15 phút, ngay lúc xe vừa dùng lại, Đường Tâm Nhan vồi vàng mở cửa xe, trực tiếp xuống xe, rồi ngồi xổm ở ven đường, sau đó nôn thốc nôn tháo.
Tốc độ lái xe quá nhanh khiến cho phụ nữ mang thai như cô khổ không chịu nổi, dạ dày không chịu nổi nôn tất cả ra.
Nhìn thấy hình ảnh Đường Tâm Nhan khổ sở nôn thốc nôn tháo ở trên mặt đất, mày của Mặc Trì Úy nhíu chặt thành một đường, không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy nhói đau.
“Em uống chút nước đi.”
Mặc Trì Úy cầm một chai nước, đưa đến tay của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhận lấy chai nước, thế nhưng…Thế nhưng ngay sau đó cô liền vứt chai nước trên mặt đất với vẻ mặt chán ghét.
“Không cần anh phải giả vờ tốt bụng, bây giờ tôi sẽ đi dọc tất cả đồ đạc ngay lập tức, sau đó sẽ rời khỏi anh, tên khốn kiếp.”
Sau khi nói xong, Đường Tâm Nhan trực tiếp đẩy Mặc Trì Úy ra, rồi đi về hướng của sân biệt thự
Mạnh Bạch chỉ tức giận đến mức đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay, vốn dĩ cô ta phái người đi theo Đường Tâm Nhan tới bệnh viện, sau đó tìm cơ hội để giải quyết luôn đứa trẻ trong bụng của cô.
Chỉ cần đứa nhỏ không còn nữa, Đường Tâm Nhan nhất định sẽ rất đau lòng, sẽ không có dính líu gì đến A Lãnh nữa, cứ như vậy sẽ tự nhiên tách ra, không ngờ người bị phái tới lại gọi điện thoại cho cô ta nói rằng Mặc Trì Úy xuất hiện ở bệnh viện, anh chẳng những khiến cho Đường Tâm Nhan không bị Đường Vũ Nhu nhục nhã mà lại còn ôm cô lên xe nữa.
Điều này làm cho khuôn mặt giận dữ của Mạnh Bạch Chỉ tái xanh, và một tia sáng xấu xa lóe lên trên đôi mắt xinh đẹp của cô ta.
Đường Tâm Nhan, nếu cô dám cướp người đàn ông của tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Mạnh Bạch Chỉ âm thầm thề độc.
“Cô Mạnh, người phụ nữ kia đã trở về rồi ạ.” Thím giúp việc nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang đi vào biệt thự, bà ta lập tức đi vào phòng của Mạnh Bạch Chỉ rồi sốt ruột báo cáo cho cô ta.
Vốn dĩ cô ta đang vô cùng tức giận, thế nhưng hiện tại khi nghe thấy thím giúp việc báo cáo lại, MẠnh Bạch Chỉ kích động tới mức muốn dùng tay bóp chết Đường Tâm Nhan.
Cô ta nhanh chóng vọt qua bên cửa sổ, lúc cô ta nhìn thấy Đường Tâm Nhan, sự tàn nhẫn trong mắt của cô ta càng trở nên nồng đậm hơn, nhưng … Nhưng khi cô ta nhìn thấy Mặc Trì Úy đi theo phía sau, ánh sáng tàn nhẫn này đã từ từ giảm bớt.
Cô ta cố ý gọi thím giúp việc vào phòng, sau đó dặn dò bà ta vài câu.
“Nghe này…” Nghe được sự phân phó của Mạnh Bạch Chỉ, thím giúp việc có chút do dự.
Sự do dự của bà ta khiến Mạnh Bạch Chỉ nhướng mày.
“Thím đừng quên người nhà của mình, tôi có thể khiến cho bọn họ yên lặng rời đi thế giới này, đơn giản như bóp chết một con kiến.”
Lời đe dọa của Mạnh Bạch Chỉ khiến cho thím giúp việc không dám ở lâu nên bà ta nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Đường Tâm Nhan, chúng ta hãy chờ xem đi.
Chương 504: Thoát khỏi sự đố kị
Sau khi Đường Tâm Nhan trở về phòng, cô bắt đầu thu dọn hành lý, cô không có nhiều đồ nên không đến mười phút, Đường Tâm Nhan đã sắp xếp xong xuôi.
Cô nhặt chiếc túi đựng đồ của mình và bước ra cửa.
“Tránh ra.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang chặn cửa, lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt thành một đường, đôi mắt hạn trong suốt như ngọc lưu ly, lộ ra vẻ lạnh lùng.
Mặc Trì Úy không nói gì, thế nhưng anh lại đưa tay phải ra.
Khi cô nhìn thấy chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lúc cô muốn giật lấy chiếc nhẫn thì Mặc Trì Úy đã nắm lấy tay của cô.
Cô trơ mắt nhìn chiếc nhẫn mà cô coi như báu vật bị Mặc Trì Úy nắm ở trong tay.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.
“Tôi không muốn chiếc nhẫn này nữa. Dù sao thì chồng của tôi cũng đã chết. Cho dù muốn hay không thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.”
Chồng của cô chết rồi? Nghe thấy những lời này, đôi mắt hoa đào dài và hẹp của Mặc Trì Úy khẽ nheo lại, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp.
“Hiện tại Cố Nhiễm Nhiễm không thể nào trở về nước được, cho nên nếu em trở về nước thì sẽ không có ai chăm sóc. Ngay cả khi em sinh con thì cũng không có người ở bên cạnh.”
Mặc Trì Úy đứng ở ngưỡng cửa, con ngươi đen sâu thẳm đã khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Không thể nào, Nhiễm Nhiễm đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi không thích ở lại đây thì cô ấy có thể trở về nước cùng tôi bất cứ lúc nào.” Trực giác của Đường Tâm Nhan không tin lời của Mặc Trì Úy, cô cho rằng anh chỉ đang lừa gạt cô.
“Em có thể gọi điện thoại cho cô ấy. Tôi tin người nhận điện thoại lúc này là Trì Chi Hành.” Giọng nói trầm và từ tính của Mặc Trì Úy lại vang lên.
Không thể nào, người mà hiện tại Cố Nhiễm Nhiễm hận nhất chính là Trì Chi Hành.
Đường Tâm Nhan không tin lời nói của Mặc Trì Úy, cô nhanh chóng bấm số điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm.
Điện thoại reo rất lâu nhưng vẫn không có ai trả lời, vừa định cúp máy thì giọng nói của một người đàn ông đầy từ tính vang lên bên tai cô.
Cô đã từng tiếp xúc với Trì Chi Hành cho nên Đường Tâm Nhan rất chắc chắn chủ nhân của giọng nói này là anh ta, chẳng lẽ những gì Mặc Trì Úy nói là thật, Nhiễm Nhiễm thật sự ở cùng với anh ta sao?
“Tôi đang tìm Nhiễm Nhiễm, tôi là Đường Tâm Nhan.”
Đường Tâm Nhan nói.
“Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm đang mệt, hiện tại cô ấy đang ngủ.”
Trong giọng nói trầm ấm của Trì Chi Hành, có chút gì đó khàn khàn mơ hồ.Đường Tâm Nhan là người từng trải, cho nên cô biết rất rõ trong hoàn cảnh nào Trì Chi Hành phát ra tiếng nói tràn đầy hương vị tình dục như vậy.
“Vậy thì … Sau đó khi nào cô ấy nghỉ ngơi tốt thì anh kêu cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi có việc muốn tìm cô ấy.”
“Được, tôi sẽ nói với cô ấy.”
Nói xong câu đó, Trì Chi Hành cúp máy.
“Thế nào? Có phải Cố Nhiễm Nhiễm đang ở bên cạnh Trì Chi Hành hay không? Anh đâu có gạt em.” Mặc Trì Úy bước mấy bước thì tới chỗ của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhướng mày.
“Cho dù Nhiễm Nhiễm không thể cùng tôi về nước thì tôi cũng không muốn ở đây, Mặc Trì Úy, mời anh tránh xa tôi ra, cho dù tôi phải ở khách sạn thì tôi cũng sẽ không ở đây đâu.”
Thái độ của Đường Tâm Nhan rất kiên trì, ánh sáng như ngọc lướt qua trong đôi mắt đẹp khiến cho người khác không thể nhận ra sự thay đổi.
“Cô gái, em đừng thách thức giới hạn của tôi, nếu không đứa trẻ này có thể sẽ …”
Đôi mắt đại bàng của Mặc Trì Úy dừng ở chiếc bụng đã nhô cao của Đường Tâm Nhan, đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ nhếch thành hình vòng cung tàn nhẫn khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy hoảng sợ.
“Anh…Anh định làm gì con của tôi?”
Đường Tâm Nhan sợ hãi lùi lại một bước, vội vàng dùng hai tay bảo vệ bụng của mình, cô sợ rằng ngay sau giây tiếp theo Mặc Trì Úy sẽ làm hại đứa trẻ ở trong bụng cô.
Sự bồn chồn và sợ hãi trong mắt của Đường Tâm Nhan khiến sâu trong đáy mắt của Mặc Trì Úy lóe lên niềm vui sướng của người thợ săn sau chiến thắng.
Cô gái, muốn chiến đấu với anh, cô còn non lắm.
“Nếu như em dám rời khỏi biệt thự này nửa bước, thì tôi có thể cho người … xóa bỏ đi đứa bé ở trong bụng của em.”
Mặc Trì Úy ngồi trên ghế sô pha nói một cách chậm rãi, giọng nói trầm khàn của anh giống như đàn violin, thế nhưng … Thế nhưng từng câu từng chữ của anh như cứa vào tim của Đường Tâm Nhan một nhát dao.
“Mặc Trì Úy, anh… Anh không phải là người, cho nên mới có ý nghĩ tàn nhẫn như vậy, anh…”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan tức giận đến mức đỏ bừng, lửa giận lóe lên trong con ngươi sáng ngời, khiến cho Mặc Trì Úy khẽ cau mày.
“A Lãnh…”
Ngay khi hai người còn đang tranh đấu thì Mạnh Bạch Chỉ bước vào phòng với nụ cười trên môi, cô ta trực tiếp đi đến trước mặt của Mặc Trì Úy, nắm lấy cánh tay của anh với vẻ vô cùng thân thiết.
“Có chuyện gì, mau nói đi.” Khi Mạnh Bạch Chỉ bước vào phòng, khuôn mặt của Mặc Trì Úy tràn đầy sự phẫn nộ cùng lo lắng.
Mạnh Bạch Chỉ không ngờ rằng giọng nói của Mặc Trì Úy lại lạnh lùng đến vậy, điều này càng làm cô ta thêm căm ghét Đường Tâm Nhan.
Nhưng khi ngẩng mặt lên đối mặt với Mặc Trì Úy, trên mặt cô ta lại nở nụ cười dịu dàng tao nhã.
“A Lãnh, em … Chúng ta đã lâu không gặp Tiểu Nghê. Hay là ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm em ấy đi. Nếu sức khỏe của em ấy đã ổn định thì có thể trở về nhà đoàn tụ với chúng ta”
Giọng nói nhẹ nhàng như rót mật của Mạnh Bạch Chỉ có sức quyến rũ khiến đàn ông say như điếu đổ.
“Được, vậy ngày mai chúng ta đi thăm em ấy.”
Tiểu Nghê? Đoàn tụ? Cậu bé tên Tiểu Nghê này có phải là đứa trẻ mà cô đã thấy trong bệnh viện không?
Nếu bây giờ đứa trẻ đã trở về thì gia đình bọn họ sẽ sớm được đoàn tụ, tại sao anh cứ muốn giữ cô ở lại?
“Mặc Trì Úy, tôi chúc mừng gia đình anh đoàn tụ, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, tôi không muốn…Có bất cứ liên hệ gì với anh nữa.”
Nói xong, Đường Tâm Nhan thu dọn đồ đạc của mình, trực tiếp đi ra cửa.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan chuẩn bị rời đi, Mặc Trì Úy theo bản năng đứng lên, nhưng vừa định ngăn cản Đường Tâm Nhan thì Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên yếu ớt ngã vào trong cánh tay của anh, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt, trán nổi lên một lớp mồ hôi.
“Làm sao vậy?” Thấy Mạnh Bạch Chỉ có vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Mặc Trì Úy đành phải từ bỏ ý định đuổi theo Đường Tâm Nhan, anh đỡ Mạnh Bạch Chỉ ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
“Em … Gần đây dạ dày của em không được thoải mái lắm, rất đau, A Lãnh, anh … Anh có thể ôm em về phòng được không? Em có thuốc trong ngăn kéo…”
Mạnh Bạch Chỉ nói một cách yếu ớt.
Mặc Trì Úy cau mày, nhưng vẫn bế Mạnh Bạch Chỉ lên, bế cô ta trở lại giường trong phòng.
Trong khi Mặc Trì Úy đang tìm thuốc cho cô ta thì gương mặt tái nhợt của Mạnh Bạch Chỉ nở một nụ cười tự mãn, nhưng cơn đau ở chân vừa rồi khiến cô ta phải nhíu mày.
Để giữ Mặc Trì Úy, cô ta đã tự ra tay với chính mình, cũng may mọi chuyện đúng như cô ta dự đoán, Mặc Trì Úy không có rời đi, còn người phụ nữ đó sau khi rời khỏi biệt thự thì sẽ không có trái ngon mà ăn nữa.
Đường Tâm Nhan, cô… Chết rồi.
Chương 505: Hoặc là cùng tôi quay về, hoặc là bỏ đứa bé đi
Lúc Mặc Trì Uý đưa thuốc cho Mạnh Bạch Chỉ không đợi xem cô ấy uống đã chạy đi, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu nữa.
Người phụ nữ đáng chết này lại dám chạy đi mất dạng như vậy.
Mặc Trì Uý nhanh chóng gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan nhưng chỉ nhận được âm thanh ngắt máy của cô.
Trong đôi mắt sâu xa của Mặc Trì Uý thoáng hiện lên một tia ảo não.
Anh nhanh chóng lái xe đến nhà Cố Nhiễm Nhiễm.
Người mở cửa là Trì Chi Hành, Mặc Trì Uý cũng không bất ngờ gì lắm.
“Người phụ nữ đó có đến đây không?” Mặc Trì Uý sốt ruột hỏi, còn việc phá hỏng “chuyện tốt” của Trì Chi Hành anh cũng không để tâm lắm.
“Người phụ nữ đó? Ai?”
Bị Mặc Trì Uý làm hỏng “chuyện tốt” của mình, Trì Chi Hành cũng không được nhẫn nại cho lắm. Nếu đây không phải là anh em tốt của mình, sợ anh đã bị cậu ta đá ra ngoài rồi.
“Đường Tâm Nhan.”
Mặc Trì Uý nghiến răng nói ra ba từ.
“Mặc Trì Uý, anh làm gì Tâm Nhan rồi?” Cố Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi phòng thì nghe Mặc Trì Uý hỏi Trì Chi Hành, nhanh chóng chạy đến trước mặt Mặc Trì Uý hỏi rõ.
“Cô ấy đi rồi.”
Mặc Trì Uý nói.
“Đi rồi? Không phải anh lại làm chuyện gì khiến cô ấy tổn thương nữa rồi chứ? Mặc Trì Uý, anh là đồ khốn, Tâm Nhan yêu anh như vậy mà anh lại hết lần này đến lần khác làm cô ấy đau khổ, anh…”
Cố Nhiễm Nhiễm luôn là một người thẳng tính, cô và Đường Tâm Nhan là bạn bè nhiều năm nay, giờ nghe nói Đường Tâm Nhan không rõ tung tích lại càng thêm tức giận.
Cô ra sức bấu lấy cổ áo của Mặc Trì Uý.
Hành động của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Trì Chi Hành cũng hoảng hốt theo.
“Nhiễm Nhiễm, em buông tay ra.”
Trì Chi Hành vội vàng kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm ra, khoảnh khắc ấy cậu cũng nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Mặc Trì Uý nhìn chằm chằm vào người Cố Nhiễm Nhiễm.
“Mặc Trì Uý, tôi nói cho anh biết, nếu Tâm Nhan có chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Cố Nhiễm Nhiễm bị Trì Chi Hành giữ chặt vẫn không ngừng mắng Mặc Trì Uý.
“Trì Chi Hành anh mau buông em ra! Đừng nghĩ ngủ được với bà đây thì bà sẽ nghe lời anh. Anh và cái tên đàn ông xấu xa đó đều cùng một giuộc, đều không phải hạng tốt lành gì!”
Trì Chi Hành vẫn luôn ôm chặt Cố Nhiễm Nhiễm, để mặc cho bao nhiêu bực dọc của cô rút lên người anh.
“Trì Mặc, tính cách cô ấy là như vậy đó, anh… Anh đừng có để bụng.”
Làm bạn với Mặc Trì Uý bao nhiêu năm nay, Trì Chi Hành hiểu rõ anh ấy nhịn cô nhóc đang phát tiết trong lòng mình lúc này đều là vì nể mặt bạn bè. Nếu không, với hành động nắm cổ áo ban nãy của Cố Nhiễm Nhiễm chỉ e đã đánh tan quy tắc không đánh phụ nữ của anh ấy rồi.
Mặc Trì Uý không nói gì, chỉ xoay người rời khỏi.
Sau khi rời khỏi nhà Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Uý gọi điện thoại cho Phong Tiêu.
“Giúp em tìm cô ấy, càng nhanh càng tốt.”
Đây là lần đầu tiên Mặc Trì Uý gọi điện thoại cho anh nhờ giúp chuyện của mình, trên mặt Phong Tiêu không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
“Đợi tin của anh.”
Mười mấy phút sau, Phong Tiêu gửi một địa chỉ đến cho Mặc Trì Uý.
Đọc địa chỉ xong, cơ mặt Mặc Trì Uý giãn thành một nụ cười lạnh.
Người đàn bà này lại dám vác cái bụng bầu đến quán bar sao?
Mặc Trì Uý lái xe như bay đến quán bar.
Quán bar này không phải thuộc dạng cao cấp gì, phát nhạc xập xình khiến Mặc Trì Uý không khỏi cau mày.
Từ sau khi bước vào quán bả anh vẫn luôn đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu, chẳng lẽ địa chỉ mà anh hai đưa cho sai rồi?
“Anh đẹp trai, có muốn uống một ly không? Em mời.”
Một cô gái xinh đẹp quyến rũ thấy Mặc Trì Uý cao to tuấn tú thì tiến đến trước mặt, không ngừng liếc mắt đưa tình với anh.
“Tránh ra.”
Mặc Trì Uý vẫn luôn tìm kiếm bóng hình Đường Tâm Nhan, trực tiếp đẩy cô ta ra.
Anh lên thẳng lầu trên tìm.
“Các người… Các người buông tôi ra! Tôi là một thai phụ đó! Tôi đến đây đợi bạn! Các người còn không buông ra, tôi sẽ… Tôi sẽ la lên đó!”
Đột nhiên Mặc Trì Uý nghe được tiếng của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai.
Nụ cười giảo huyệt như một con hồ ly nở trên môi Mặc Trì Uý. Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan khiến anh yên tâm đến lạ.
Anh nhanh chóng mở một cửa phòng bao ra.
“Buông cô ấy ra!”
Khi Mặc Trì Uý nhìn thấy hai người đàn ông đang lôi kéo quần áo của Đường Tâm Nhan, sắc mặt anh thay đổi dữ dội, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào hai người kia.
“Anh… Anh là ai?” Hai người đó nhìn thấy Mặc Trì Uý đột ngột xông vào thì cũng kinh hồn bạt vía.
“Ầm, ầm!” Không ai kịp thấy Mặc Trì Uý đã ra tay như thế nào, đến khi Đường Tâm Nhan kịp thời phản ứng lại đã thấy hai người đàn ông kia nằm ườn trên đất, kêu la thống thiết.
“Mặc Trì Uý… Bụng em… Đau!”
Đường Tâm Nhan yếu ớt gọi Mặc Trì Uý.
Đau bụng?
Mặc Trì Uý nghe vậy thì nhanh chóng chạy đến, thấy Đường Tâm Nhan nhăn nhó mặt mày vì đau đớn, anh vội vã bế cô chạy ra khỏi phòng.
Mặc Trì Uý dùng hết tốc lực mang cô đến bệnh viện, cũng may là chỉ bị động thai, không ảnh hưởng gì nhiều, Mặc Trì Uý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Trì Uý vào phòng bệnh, nhìn vẻ mặt đang ngủ say của Đường Tâm Nhan, ánh mắt sâu như đại dương của anh chợt thoáng qua một tia phức tạp.
Lúc Đường Tâm Nhan tỉnh lại đã là một tiếng đồng hồ sau, cô yếu ớt mở mắt.
“Con tôi…”
Cảnh tượng trước khi hôn mê vẫn hiện hữu trước mắt cô.
“Đứa bé không sao cả, nhưng trong thời gian ngắn em không thể ngồi máy bay được, chuyện về nước em tạm thời đừng nghĩ tới nữa.”
Giọng của Mặc Trì Uý vang lên bên tai Đường Tâm Nhan như mùi rượu ủ lâu năm vậy.
Không thể ngồi máy bay? Vậy cô làm thế nào về nước?
Đường Tâm Nhan cau mày.
“Không phải em nói đứa bé là con tôi sao? Nên cứ theo tôi trở về cho đến khi đứa bé được sinh ra.” Giọng nói quyến rũ của Mặc Trì Uý lại vang lên, đôi môi tà mị cũng theo đó mà chuyển động.
“Theo anh về? Để nhìn thấy một nhà ba người các người hạnh phúc thân mật bên nhau sao? Xin lỗi, Đường Tâm Nhan tôi đây không độ lượng như anh nghĩ đâu! Thế nên anh ly hôn với tôi đi, tôi tác thành cho các người, cũng tránh để người phụ nữ của anh phải trở thành… Trở thành người thứ ba không được pháp luật thừa nhận.”
Giọng nói lạnh lùng thêm những từ ngữ nhạo báng của Đường Tâm Nhan vang bên tai Mặc Trì Uý.
Mặc Trì Uý đứng dậy, hai tay giữ lấy người Đường Tâm Nhan, dùng âm giọng đầy mị hoặc nói vào tai cô:
“Bạch Chỉ sẽ không là người thứ ba, còn em… Đã định sẵn là người tình của tôi trong vòng một tháng. Nếu em muốn đứa bé được bình an sinh ra thì cứ theo tôi về. Nếu không, tôi sẽ nhờ người phá bỏ đứa bé trong bụng em.”
Chương 506: Em muốn trở thành người phụ nữ của anh
Dưới sự uy hiếp của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan chỉ đành nghe theo lời anh quay về biệt thự.
Mạnh Bạch Chỉ vừa làm xong bữa sáng, đang ngồi đợi Mặc Trì Uý trở về, vui vẻ thay một bộ váy ngắn vừa gợi cảm lại vừa nữ tính, quyến rũ.
Cô đứng bên bậu cửa sổ, vui vẻ đợi Mặc Trì Uý quay về, nghĩ đến tình cảnh Đường Tâm Nhan bị hai người đàn ông hành hạ dưới thân mình, chịu đựng nhục nhã ê chề làm Mạnh Bạch Chỉ không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
Cô ta đang nghĩ sau khi diệt trừ Đường Tâm Nhan đi thì bản thân có thể vui vẻ, không lo không nghĩ ở bên Mặc Trì Uý, rồi sau này bọn họ sẽ có thật nhiều đứa con.
Nghĩ đến tình cảnh đó Mạnh Bạch Chỉ vô cùng phấn khích, khoé môi không ngừng nở nụ cười.
Không dễ dàng gì mới đợi được Mặc Trì Uý về đến biệt thự, Mạnh Bạch Chỉ phấn khích chạy thẳng xuống phòng khách, nhưng… Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới vừa xuống lầu thì nhìn thấy Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan bước vào sảnh.
Con tiện nhân này quay lại đây làm gì? Chẳng lẽ hai tên đó không làm gì cô ta?
Nhìn thấy cảnh Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận.
“Lãnh, có chuyện gì vậy? Cô Đường sao thế này?”
Mạnh Bạch Chỉ cố đè nén sự tức giận trong lòng, mỉm cười với Đường Tâm Nhan, trong ánh mắt còn chứa đựng sự… Quan tâm thân thiết.
“Bỏ tôi xuống đi.” Đường Tâm Nhan ngọ nguậy trong vòng tay của Mặc Trì Uý, nếu không phải sợ cử động mạnh làm động thai cô đã đá vào người tên đàn ông thối này rồi, sao có thể để anh luôn miệng uy hiếp cô như thế được chứ?
“Cô Mạnh, có thể phải làm cô thất vọng rồi, trong vòng một tháng tới tôi sẽ ở lại đây. Đương nhiên nếu cô có thể làm cho chồng chưa cưới của mình chịu cho tôi đi tôi còn mừng nữa là.”
Tuy ánh mắt của Mạnh Bạch Chỉ nhìn Đường Tâm Nhan rất đỗi bình thường nhưng ẩn sâu bên trong lại chất chứa một thứ cảm giác tàn ác.
“Lãnh, vậy… Vậy chuyện này là thế nào? Em là vợ chưa cưới của anh, anh lại đưa người phụ nữ khác đến đây ở. Anh… Có phải anh không đặt người vợ chưa cưới này trong mắt không vậy?”
Nét mặt Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận, bởi trong lòng cô đang chứa đầy những đố kỵ hờn ghen.
“Lãnh, anh hứa với em sẽ không làm chuyện có lỗi với cuộc hôn ước của chúng ta.”
Mặc Trì Uý cũng mất kiên nhẫn bởi sự dây dưa của Mạnh Bạch Chỉ.
“Sau khi kết hôn anh sẽ không làm trái với những gì đã nói, nhưng trong một tháng này cô ấy là nhân tình của anh. Bạch Chỉ, em đừng quên sau một tháng này mới là lúc kỳ hạn hôn nhân của chúng ta bắt đầu.”
Mặc Trì Uý cau mày giận dữ rời khỏi.
“Vậy… Vậy anh định để người phụ nữ này ở lạ đây sao? Anh muốn em giương mắt nhìn anh và người phụ nữ này thân mật bên nhau sao? Em không muốn! Em muốn anh lập tức đuổi cô ta ra khỏi đây.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa nói vừa đẩy Đường Tâm Nhan ra.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Mạnh Bạch Chỉ vốn đang nói chuyện với Mặc Trì Uý thì lại quay sang trút giận lên mình.
Cô nhanh chóng đưa tay ôm lấy bụng, sợ Mạnh Bạch Chỉ đẩy mình ngã xuống.
“Đủ rồi.” Lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan bị đẩy ngã, Mặc Trì Uý nhanh chóng đưa tay kéo cô vào lòng, tay còn lại giữ chặt cổ tay Mạnh Bạch Chỉ lại.
“Anh đã gọi điện cho anh hai, chút nữa anh ấy sẽ cho người đến đưa em sang một biệt thự khác.” Mặc Trì Uý nói.
“Đưa em đi sao?” Nghe Mặc Trì Uý quyết định như vậy, sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ trắng bệch ra, không thể được, cô không thể rời khỏi đây. Một khi đi thì con tiện nhân Đường Tâm Nhan này sẽ càng từng bước tiếp cận Lãnh, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được.
“Anh để con tiện nhân này ở lại đây lại bắt vợ chưa cưới của mình đi chỗ khác! Lãnh, anh đối xử với em vậy mà được sao? Anh xứng đáng với những gì mà em bỏ ra sao?”
Mạnh Bạch Chỉ phẫn nộ hét lớn, sự đố kỵ lên tới cực điểm làm cô ta không cách nào giữ được bộ mặt yểu điệu dịu dàng nữa.
“Em về phòng ngủ chính trước đi, chút nữa tôi đến tìm em.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan cau mày, Mặc Trì Uý ghé vào tai cô nói nhỏ, sau đó gọi người làm dắt cô đến phòng.
“Thím à, sắc mặt thím không tốt lắm, không khỏe sao?”
Đường Tâm Nhan thấy mặt bà thím trắng toát thì không kìm được sự quan tâm.
Đối diện với sự quan tâm của Đường Tâm Nhan, sắc mặt bà thím lại càng khó coi hơn nữa, nếu như không phải bởi vì người phụ nữ này thì sao Mạnh Bạch Chỉ lại uy hiếp đến người nhà bà ta?
Sao cô ta không chết đi chứ?
“Thím à, thím… Không sao chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của thím ấy cứ chòng chòng vào mình, hơn nữa ánh mắt ấy khiến người ta rợn cả sống lưng khiến Đường Tâm Nhan không khỏi sợ hãi.
“Cô đã là chủ, tôi chỉ là người làm, sự quan tâm của cô tôi không dám nhận.” Thím ấy nói một hơi hết câu khiến Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
Cô thầm nghĩ mình đã làm gì đắc tội với thím ấy rồi.
Đường Tâm Nhan nằm ườn lên giường, cơ thể yếu ớt không còn chút sức lực.
…
“Lãnh, em có thể đi, nhưng em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, có như vậy thì em mới có thể yên tâm rời khỏi.”
Mạnh Bạch Chỉ đưa ra yêu cầu.
Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ cứ chắn ngang đường không cho mình lên lầu, đôi đồng tử sâu thăm thẳm của Mặc Trì Uý dần cô đọng lại sự tức giận.
Thấy Mặc Trì Uý mãi không có hành động gì, Mạnh Bạch Chỉ sốt ruột, cũng không quan tâm giữa sảnh có bao nhiêu người làm nữa, chạy đến xé quần áo của Mặc Trì Uý như điên vậy.
“Lãnh, ngủ với em, làm em trở thành người phụ nữ của anh đi. Em… Em tình nguyện…”
Mạnh Bạch Chỉ gấp gáp nói, vì để khích ngọn lửa dục vọng trong lòng Mặc Trì Uý, cô ta còn xé luôn cả quần áo mình, làm lộ một mảng da thịt trắng như tuyết.
Người làm xung quanh nhìn thấy hành động như điên như dại của Mạnh Bạch Chỉ không chỉ hoảng sợ mà còn nhanh chóng rời khỏi đó.
“Đủ rồi.”
Hành động của Mạnh Bạch Chỉ khiến Mặc Trì Uý hoàn toàn mất đi nhẫn nại, anh thẳng tay đẩy Mạnh Bạch Chỉ ra, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
“Đưa cô Mạnh về phòng thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau sẽ có người đến đón cô ấy.”
Mặc Trì Uý nói xong thì đi lên phòng ở lầu trên.
“Bạch Chỉ, em nên biết anh ghét nhất là loại phụ nữ dây dưa, đừng để anh có ý định huỷ bỏ hôn ước của chúng ta.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa định đuổi theo Mặc Trì Uý thì bên tai lại vang lên lời cảnh cáo trầm thấp của anh.
“Cô Mạnh, cô hãy về phòng thu dọn hành lý, cậu chủ là người nói được làm được.” Người làm đến khuyên ngăn Mạnh Bạch Chỉ.
Mạnh Bạch Chỉ hít vào một hơi sâu, tuy rằng rất tức giận nhưng cô vẫn chưa mất hết lý trí. Nghĩ về tương lai nên đành quay về phòng, nửa tiếng sau mang theo hành lý đi cùng người đàn ông đến đón mình.
Chương 507: Nỗi đau của anh ấy cũng khiến cô khổ đau
Đường Tâm Nhan cũng rất bất ngờ về việc Mặc Trì Uý đưa Mạnh Bạch Chỉ đi.
Nhưng lúc nghe được tin này, trong lòng Đường Tâm Nhan cũng vui vẻ lạ thường. Làn môi hồng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười duyên dáng.
“Xem ra đuổi Mạnh Bạch Chỉ đi em rất vui nhỉ?”
Mặc Trì Uý bước vào phòng ngủ, nhìn thấy nụ cười trên môi của Đường Tâm Nhan.
“Tôi… Tôi không có.” Thình lình nghe được giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan giật cả mình. Hơn nữa bị anh nhìn thấu suy nghĩ càng làm cô thêm ngượng ngùng.
“Không có sao?” Mặc Trì Uý duỗi thẳng hai chân, thong dong bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan. Anh đột nhiên lại gần khiến Đường Tâm Nhan hoảng loạn. Đôi mắt long lanh trong sáng như hai giọt nước kia lộ ra vài tia hoang mang khắc khoải.
“Thật sự không có sao?” Mặc Trì Uý vươn ngón tay thon dài của mình ra nâng cằm Đường Tâm Nhan lên, anh mắt mị hoặc của anh vẫn luôn nhìn thẳng vào cô.
Hòng thu lại tất cả sự bất an và hoang mang của cô vào tầm mắt.
Tại sao khi nhìn vào đôi mắt tựa hồ như không tìm ra được bất kỳ tạm niệm nào của Đường Tâm Nhan trong lòng anh lại có một cảm giác rung động lạ kỳ đến vậy? Không phải cô là con gái của kẻ thù sao?
Tại sao càng tiếp xúc với cô lại càng chìm đắm vào trong đôi mắt trong sáng ấy?
“Mặc Trì Uý… Anh… Anh không sao chứ?” Thấy Mặc Trì Uý cứ nhìn mình mà không nói không rằng, Đường Tâm Nhan lại càng hoang mang, vội lên tiếng hỏi.
Giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan kéo Mặc Trì Uý ra ngoài những suy nghĩ lãn lộn kia, anh nhìn gương mặt thon gọn đầy lo lắng của cô bất giác cau mày.
“Trước đây chúng ta thật sự đã ở bên nhau sao?” Mặc Trì Uý đột nhiên hỏi.
Nghe anh nhắc đến chuyện trước kia, gương mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan cũng nở một nụ cười tươi tắn.
Trước mắt cô cũng hiện ra những hình ảnh cả hai bên nhau đầy ấm áp và hạnh phúc.
“Trước đây chúng ta rất hạnh phúc, tuy rằng chẳng khác những cặp vợ chồng khác là bao, nhưng với tôi mà nói đó đều là những ký ức đẹp đẽ không thể nào quên. Tôi tin là cả đời này tôi cũng sẽ không quên được nó.”
Lúc nhớ lại những ký ức tươi đẹp ấy, trên mặt Đường Tâm Nhan không ngừng nở nụ cười hạnh phúc, khiến Mặc Trì Uý cũng có một khát khao muốn nhớ lại tất cả những chuyện trước kia.
“A…”
Càng nỗ lực nhớ lại, đầu Mặc Trì Uý lại càng đau nhức kinh hoàng, làm anh phải thốt lên.
“Mặc Trì Uý, anh làm sao vậy?” Thấy Mặc Trì Uý đột nhiên đau đớn ngã vật ra sàn, hai tay ôm đầu, Đường Tâm Nhan cũng hoảng hốt theo.
Cô nhanh chóng khuỵu xuống, nâng mặt Mặc Trì Uý lên, sốt ruột hỏi.
“Đau… Đau quá… Gọi điện thoại cho anh hai… Nhanh lên.”
Mặc Trì Uý nói trong đau đớn.
Gọi điện thoại cho anh hai? Số điện thoại là bao nhiêu? Tuy rằng cô và Phong Tiêu đã có tiếp xúc nhưng vẫn không biết số điện thoại của anh ấy.
“Tìm… Trong điện thoại, mật mã là… 0527.”
0527? Nghe được dãy số ấy Đường Tâm Nhan không khỏi bất ngờ, cô nhìn Mặc Trì Uý một cách khó tin.
“Nếu như… Nếu như em muốn tôi chết thì cứ tiếp tục nhìn tôi đi.”
Mặc Trì Uý lạnh nhạt nói trong mệt mỏi.
“Tôi gọi, tôi gọi ngay.” Đường Tâm Nhan tìm thấy điện thoại của Mặc Trì Uý, nhanh chóng nhập mật mã mở điện thoại, sau đó gọi vào số của Phong Tiêu.
“Cái gì? Cậu ấy đau đầu à?” Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, Phong Tiêu có hơi bất ngờ, nhưng anh cũng không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, vừa nghe nói Mặc Trì Uý sắp ngất rồi thì nhanh chóng lấy chìa khoá xe, cùng Trì Chi Hành đang ngồi bên cạnh rời khỏi phòng làm việc.
Hai người nhanh chóng chạy đến biệt thự.
“Anh ấy… Anh ấy ở trong phòng.”
Đường Tâm Nhan đang sốt ruột chờ đợi, thấy Phong Tiêu và Trì Chi Hành đến cô lập tức dẫn bọn họ vào trong phòng.
TMU đã được Đường Tâm Nhan dìu lên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu đau như búa bổ.
“Hai người mau tìm cách cứu anh ấy, anh ấy đang rất đau.”
Đường Tâm Nhan sốt ruột đến mức rơi nước mắt, nhất là lúc nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Phong Tiêu và Trì Chi Hành, cô càng lo lắng, muốn lập tức đẩy bọn họ đến trước mặt Mặc Trì Uý.
Phong Tiêu đá mắt với Trì Chi Hành, cậu ta lập tức đến trước mặt Mặc Trì Uý, móc trong túi ra một bình thuốc, rót ra một viên nhét mạnh vào miệng Mặc Trì Uý.
Thuốc phát huy công dụng rất nhanh, sắc mặt nhợt nhạt của Mặc Trì Uý cũng từ từ hồi phục, đầu mày đang cau lại cũng từ từ giãn ra.
“Anh ấy khoẻ rồi, đã không còn đau nữa!” Nhìn thấy mày Mặc Trì Uý giãn ra rồi, tâm trạng Đường Tâm Nhan cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhìn Đường Tâm Nhan vui vẻ như vậy, Phong Tiêu và Trì Chi Hành lặng lẽ nhìn nhau.
“Để anh ấy ngủ chút đi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Mặc Trì Uý, rồi cùng Phong Tiêu và Trì Chi Hành ra ngoài.
“Thím ơi, pha cà phê cho hai người họ đi ạ!”
Đường Tâm Nhan tươi cười giao việc cho người làm.
“Tại sao vẫn quay về bên cạnh em ấy? Sự xuất hiện của cô chỉ đem lại đau khổ cho em ấy mà thôi.”
Phong Tiêu lạnh lùng nói.
“Anh… Anh đang nói tôi sao?” Đột nhiên nghe giọng nói lạnh lẽo như băng của Phong Tiêu, Đường Tâm Nhan vô cùng hoảng hốt.
Phong Tiêu đá mày, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào người Đường Tâm Nhan.
“Trì Uý và Bạch Chỉ sắp kết hôn rồi.”
Phong Tiêu nhận cà phê từ tay người làm xong, không gấp rút cũng chẳng thong thả mà nói.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan hít một hơi sâu: “Tôi biết, tôi biết là bọn họ sắp kết hôn rồi, nhưng… Nhưng cũng không phải là tôi cương quyết ở lại đây, là Mặc Trì Uý uy hiếp tôi, bắt tôi ở lại. Tôi không biết tại sao anh lại ghét tôi đến thế, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ phá hoại cuộc sống hôn nhân của người khác. Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở anh, cuộc hôn nhân giữa tôi và Mặc Trì Uý vẫn chưa kết thúc, chúng tôi chưa hề ký vào bất kỳ giấy tờ ly hôn nào cả.”
Đường Tâm Nhan hai mặt một lời nói rõ ràng ra, tuy rằng Phong Tiêu có dùng ánh mắt thâm thù đại hận nhìn cô đi nữa, nhưng… Nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ Mặc Trì Uý dám chà đạp lên lòng tự tôn của cô, tuyệt đối không cho phép!
Trên người Đường Tâm Nhan lúc này tỏa ra ánh hào quang của một nữ vương chuyên quyền, ngược lại khiến Phong Tiêu phải cau mày.
“Quả là một người phụ nữ thú vị. Nhưng nếu cô dám làm Trì Uý chịu tổn thương nào nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Phong Tiêu cảnh cáo Đường Tâm Nhan, từng lời từng chữ đều vang bên tai cô một cách rành rọt.
“Anh hai…” Thái độ của Phong Tiêu đối với Đường Tâm Nhan khiến Trì Chi Hành có chút bất ngờ. Nhưng nghĩ tới việc Mặc Trì Uý uy hiếp cô ấy ở lại biệt thự, chứng tỏ cô ấy rất quan trọng với anh.
“Trì Chi Hành, không phải anh và Nhiễm Nhiễm đã chia tay rồi sao? Sao người nhận điện thoại lại là anh?”
Đường Tâm Nhan đột nhiên cất tiếng hỏi, cô có nghe nói chuyện của Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành lúc còn đi học, cô cũng biết, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn không cho người đàn ông khác chạm vào cô là do tên công tử đào hoa này mà ra.
“Tôi và cô ấy…”
Trì Chi Hành khẽ thở dài.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy người ngoài không thể can thiệp, kể cả cô cũng vậy. Vậy nên… Rất xin lỗi, tôi không thể nói cô biết.” Trì Chi Hành lạnh nhạt đáp.
Chương 508: Sự thật tàn khốc
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Phong Tiêu và Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan có chút xấu hổ.
“Em … Em về phòng xem anh ấy.”
Không biết phải đối mặt với Phong Tiêu và Trì Chi Hành như thế nào, Đường Tâm Nhan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
“Anh hai, có cần phải lạnh lùng với cô ấy như vậy không? Trong chuyện này cô ấy cũng… Vô tội.” Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Trì Chi Hành nói với Phong Tiêu.
“Vô tội?”
Phong Tiêu hừ lạnh.
“Tôi vẫn chưa quên gương mặt đầy đau đớn của Trì Úy khi mất đi ông bà và những người thân, vì vậy tôi không thể để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương em ấy một lần nữa. Em ấy là em trai tôi!”
Giọng điệu của Phong Tiêu vô cùng kiên định.
Trì Chi Hành thở dài, anh cũng biết người anh cả này luôn muốn bảo vệ bọn anh, nhưng mà…
Đường Tâm Nhan không biết Phong Tiêu và Trì Chi Hành rời đi từ lúc nào, cô ấy vẫn luôn ngồi cạnh giường của Mặc Trì Úy.
Nhìn anh vẫn còn đang ngủ say, ánh mắt Đường Tâm Nhan lộ vẻ phức tạp.
Hai tay cô nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Chỉ Vĩ, nhìn anh đang say giấc nồng, không còn sự lạnh lùng, độc đoán như xưa, trái tim của Đường Tâm Nhan cũng không còn căng thẳng như vậy nữa.
Trì Úy, tại sao giữa chúng ta lại xảy ra nhiều chuyện tàn khốc như vậy? Tại sao một gia đình ba người không thể sống hạnh phúc bên nhau như bao người khác.
Cho dù anh có uy hiếp cô, buộc cô ở bên cạnh anh trong tháng này, nhưng liệu có thể thay đổi được điều gì?
Một tháng nữa, bạn sẽ kết hôn với Mạnh Bạch Chỉ, cô ấy sẽ là vợ anh, còn cô thì sao? Cùng lắm chỉ có thể là vợ kế.
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Tâm Nhan lại nhói lên.
Những giọt nước mắt long lanh như pha lê đọng lại trên đôi mắt, nghĩ đến tình cảnh một mình nuôi con khôn lớn, Đường Tâm Nhan lại không kìm được nước mắt.
Những giọt pha lê ấy rơi xuống ngay mặt Mặc Trì Úy.
“Cô gái kia, tôi vẫn chưa chết đâu.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh… Anh tỉnh rồi à?”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy mở mắt, Đường Tâm Nhan vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra một nụ cười tươi đầy hạnh phúc.
“Nếu không tỉnh lại nữa, chắc phải đi gặp Pháp Hải* quá.”
Mộ Chí Vĩ nói nửa đùa nửa thật, vất vả ngồi dậy dựa vào đầu giường.
“Anh hai đâu?”
Không thấy Phong Tiêu và Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy hơi kinh ngạc.
“Có lẽ… Có lẽ là đi rồi?”
Khi Mặc Trì Úy nhắc tới Phong Tiêu, vẻ mặt của Đường Tâm Nhan vô cùng mất tự nhiên, cô sao có thể quên được ánh mắt kinh tởm lúc nãy Phong Tiêu vừa nhìn cô được chứ?
“Có thể?”
Nghe được hai chữ này, Mặc Trì Úy nhướng mày, anh linh cảm vừa nãy chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì mà anh không được biết.
“Anh có muốn ăn gì không? Tôi đã nhờ người làm chuẩn bị vài thứ bình thường anh thích.” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.
“Lúc này không muốn ăn gì cả, em…”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy cảm thấy có chút xót xa, anh vừa định bảo Đường Tâm Nhan trở về nghỉ ngơi thì cánh cửa đột ngột bị đẩy ra.
“Lãnh, anh sao rồi? Có còn đau không?”
Mạnh Bạch Chỉ trực tiếp xông vào phòng, đến bên cạnh Mặc Trì Uý, lo lắng nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi.
Lúc tiến đến giường của Mặc Trì Uý, cô ta đã va vào người Đường Tâm Nhan, cũng không biết cố tình hay vô ý.
Lo sợ rằng bụng bầu sẽ bị cô đụng trúng, Đường Tâm Nhan phải đứng dậy và giữ khoảng cách nhất định với cô.
“Sao em lại đến đây?”
Sự xuất hiện của Mạnh Bạch Chỉ khiến hàng lông mày của Mặc Trì Uý liên tục cau lại, và khuôn mặt anh tuấn đã không còn nét dịu dàng ban nãy, thay vào đó là vẻ mặt thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng vô cảm.
“Em nghe anh hai nói anh bị đau đầu, em không an tâm nên đến đây xem thử. Lãnh, em vừa mới rời đi thì anh đã đau đầu rồi, hay là anh để cho em trở về đi,em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt.”
Mạnh Bạch Chỉ nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Uý, nhìn anh bằng ánh mắt trông đợi, hy vọng rằng khoảnh khắc tiếp theo, Mặc Trì Úy sẽ nói ra câu nói bảo cô ta quay lại.
Nhưng Mạnh Bạch Chi lại thất vọng, lời thốt ra từ miệng Mặc Trì Uý như một chậu nước lạnh dội lên người cô ta không thương tiếc.
“Không cần đâu, cô ấy sẽ chăm sóc anh.”
Cô ấy sao?
Nghe thấy lời này, ánh nhìn của Mạnh Bạch Chỉ chuyển sang người Đường Tâm Nhan.
“Cô Đường, hãy chăm sóc vị hôn phu của tôi thật tốt. Một tháng nữa chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó chúng tôi còn có thể sinh ra những đứa con xinh xắn và đáng yêu.”
Mạnh Bạch Chỉ đứng dậy bước đến chỗ Đường Tâm Nhan nở một nụ cười duyên dáng trên khuôn mặt.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy sự khiêu khích trong mắt Mạnh Bạch Chỉ, và một tia sáng quỷ quyệt xẹt qua đôi mắt cười lấp lánh của cô.
“Cô Mạnh, e là tôi phải nhắc cô rằng, cho tới giờ, cái người mà cô gọi là vị hôn phu kia và tôi vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, cho nên về mặt pháp lý, tôi vẫn là vợ của anh ấy, còn cô… Cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ của anh ấy mà thôi. Còn về việc có phải là đồ chơi qua đường của anh ấy hay không, xin lỗi, cái này thì cô phải hỏi anh ấy rồi.”
Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Đường Tâm Nhan khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh giá.
“Cô…” Lời nói của Đường Tâm Nhan khiến đôi má vốn đang tự mãn của Mạnh Bạch Chỉ lập tức tái xanh.
Nhất là khi nhìn thấy đôi mắt như chim ưng của Mặc Trì Úy lóe lên tia nhìn sâu xa, khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan, trong lòng cô dần tràn đầy lo lắng.
Con tiện nhân này ở lại là mối nguy hiểm hoạ lớn nhất của cô.
“Lãnh, em muốn chúng ta ở bên nhau mà em cứ không danh không phận thế này sao? Chẳng lẽ anh đã quên những điều em đã làm rồi sao? Nếu không có em làm sao Tiểu Nghê có thể bình an vô sự được chứ?”
“Đủ rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ chưa kịp nói xong, giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy đã vang lên bên tai cô.
Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Uý đột ngột vang lên làm Mạnh Bạch Chỉ bị sốc.
“Lãnh, anh… Anh nạt em sao? Lẽ nào em muốn một danh phận rõ ràng lại là sai sao? Anh liên tục dây dưa không ly hôn với người phụ nữ này là có ý gì? Chẳng lẽ anh quên rằng cha của cô ta đã hại chết ông bà anh, hại chết mẹ anh sao?”
Mạnh Bạch Chỉ như mất kiểm soát mà hét vào mặt Mặc Trì Úy.
Cha cô hại chết ông bà anh, hại chết mẹ anh sao? Trời ơi, đây… Những lời Mạnh Bạch Chỉ đã nói, sao lại giống với những gì trước đây Trì Chi Hành đã nói với cô đến vậy?
Có lẽ nào… Lẽ nào cha cô thực sự đã làm vậy? Lúc đầu Mặc Trì Úy ở bên cạnh cô chính là vì trả thù sao?
Sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch quay sang nhìn Mặc Trì Úy, đôi mắt cô như hai thấu kính nhìn anh đầy hoài nghi.
“Giản Thành…”
Nghe Mặc Trì Uý gọi, Giản Thành đang đứng bên ngoài lập tức bước vào phòng.
“Tiễn cô Mạnh.”
Thân là trợ lý, Giản Thành chưa bao giờ từ chối sự phân phó của Mặc Trì Uý, vậy nên anh đến thẳng trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
“Nếu như muốn ngồi vào vị trí vợ chưa cưới của Mặc Trì Uý này thì rời khỏi đây ngay cho tôi.”
Mặc Trì Uý lạnh lùng nói, anh nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm chết chóc làm người nhìn phải sởn gai óc.
*Pháp Hải: nhân vật trong Thanh Xà – Bạch Xà
Chương 509: Người làm mỉa mai cô
Lại bị Mặc Trì Uý đuổi đi lần nữa, có điều lần này, trong lòng người làm C đã không còn chỗ đứng nữa rồi.
Tất cả mọi người không còn có chút bất kính nào với Đường Tâm Nhan nữa, bọn họ đều quan ngại. Những người đã từng có thái độ không tốt với Đường Tâm Nhan lại càng hoảng sợ hơn, sợ cô ấy sẽ mách lại với Mặc Trì Úy.
“Đuổi vợ chưa cưới đi thế này, không sợ cô ấy sẽ giận sao?” Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm khi Mạnh Bạch Chỉ đã rời đi, cô bước đến trước mặt Mặc Trì Uý, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
Mặc Trì Úy không nói, nhưng con ngươi đen sâu như biển đã khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Anh… Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trên mặt tôi dính gì sao?”
Đường Tâm Nhan vốn không đoán được suy nghĩ của Mặc Trì Uý, dưới ánh mắt hấp dẫn của anh ta không khỏi có chút bối rối.
Mặc Trì Uý nhếch mép.
“Vừa rồi đối mặt Mạnh Bạch Chỉ không phải rất mạnh dạn sao? Sao giờ lại còn không dám nhìn vào mắt tôi chứ?”
Mặc Trì Úy ra khỏi giường, nở nụ cười xấu xa đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tôi chỉ là… Tôi chỉ nói sự thật, Mặc Trì Úy, tôi không thể thay đổi kỳ hạn một tháng này, đúng không?” Đường Tâm Nhan đột ngột hỏi.
Mặc Trì Úy? Nghe được cách xưng hô hờ hững của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy rất bất mãn.
“Đúng vậy, em không đủ tư cách để thương lượng điều khoản với tôi, cho nên kỳ hạn một tháng bắt đầu từ hôm nay.”
Giọng điệu kiên quyết của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy cam chịu.
“Ừ, chỉ một tháng, một tháng sau, tôi sẽ trả tự do cho anh, tôi sẽ ký đơn ly hôn. Chỉ cần anh nhường quyền nuôi con, tôi có thể đồng ý bất cứ điều kiện nào của anh.”
Đường Tâm Nhan hất cằm lên, cằm cô nom rất thanh tú, đôi mắt to sáng như sao trên bầu trời đêm, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy mà không hề sợ hãi.
“Một tháng sau hãy đến thương lượng với tôi. Tôi có một số công việc cần giải quyết, đừng quấy rầy.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đi ra khỏi phòng, không thèm quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Mặc Trì Uý bỏ đi, Đường Tâm Nhan cảm thấy trong lòng có một dự cảm gì đó.
Không biết tình hình Cố Nhiễm Nhiễm thế nào, Đường Tâm Nhan sốt ruột bấm số gọi cho cô ấy.
May mắn thay, không phải Trì Chi Hành trả lời cuộc gọi lần này, mà là giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Nhan, là cậu sao? Tên khốn đó đã bắt nạt cậu sao? Nếu hắn bắt nạt cậu, tớ sẽ thay cậu trút giận ngay lập tức.” Giọng nói lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm vang lên ở đầu bên kia, truyền đến tai Đường Tâm Nhan.
Mặc dù hơi thô lỗ, nhưng nghe ra trong giọng nói ngập tràn lo lắng, trái tim của Đường Tâm Nhan tràn đầy ấm áp.
“Nhiễm Nhiễm, cô là chị em tốt nhất của tôi. Cô đừng lo lắng, hiện tại tôi không sao, không có chuyện gì cả.”
Nghe giọng nói dịu dàng của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Giữa cô và Trì Chi Hành đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đã chia tay rồi sao? Sao lần trước lại là anh ấy nghe điện thoại?” Đường Tân Nhan đột nhiên nhớ tới chuyện này, lo lắng hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm không đáp lại một lúc lâu, cho đến khi giọng nói của Đường Tâm Nhan lại vang lên bên tai cô, cô mới không phản ứng lại.
“Nhiễm Nhiễm , đừng lo lắng cho tôi, tôi sẽ tự lo liệu việc của mình, nhưng trong khoảng thời gian này, có thể không có cách nào liên lạc với cô, vì vậy cô phải tự lo liệu. Một tháng sau, sau khi thỏa thuận giữa cô và Mặc Trì Úy kết thúc, tôi sẽ đến đón cô.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói xong liền cúp điện thoại.
Biết Cố Nhiễm Nhiễm là một cô gái bướng bỉnh nên dù rất lo lắng nhưng Đường Tâm Nhan vẫn tin chắc rằng cô sẽ xử lý tốt mọi việc.
Sau khi ngồi một lúc, Đường Tâm Nhan đi vào phòng bếp.
“Cô ơi, cô định làm gì? Chúng tôi có thể giúp cô.” Đường Tâm Nhan muốn tự mình nấu bữa tối cho Mặc Trì Úy, nhưng vừa mở tủ lạnh ra, bên tai cô đã vang lên giọng nói của người làm.
“Tôi đi nấu bữa tối cho anh ấy.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
“Chúng tôi giúp cô vậy.”
Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi kỳ lạ về sự thái độ tích cực của những người làm này, bọn họ khác hẳn trước kia.
“Thím giúp cháu với!” Trong biệt thự này cô cùng thím ấy tiếp xúc nhiều nhất, Đường Tân Nhan gọi thím rất tự nhiên, bà thím lại đang chuẩn bị bỏ đi.
Bà thím kia bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan một cách miễn cưỡng, trong mắt có chút lạnh lùng.
“Thím à, có phải thím không hài lòng với cháu chuyện gì không?” Ánh mắt của bà ta khiến Đường Tân Nhan càng thêm tò mò,hình như cô chưa từng làm gì đắc tội bà ấy.
Bà ta khẽ thở dài, sự dịu dàng của Đường Tâm Nhan khiến bà ấy không nói nên lời. Nhưng… Nhưng xét đến việc gia đình cô liên tục bị Mạnh Bạch Chỉ uy hiếp chỉ vì cô gái này, bà ấy không thể không hận cô.
“Không có gì, cô Đường giờ đã là chủ, nếu có chỉ thị gì, cô có thể trực tiếp nói cho tôi biết, không cần tự mình làm. Nếu cô bị bỏng, cậu chủ có thể sẽ phạt người làm chúng tôi.”
Thím ấy vừa nói vừa giật lấy nguyên liệu mà Đường Tâm Nhan lấy trong tủ lạnh ra.
Thái độ như vậy khiến Đường Tâm Nhan không khỏi nhíu mày.
“Cháu sẽ tự mình làm, cô đi làm những việc khác đi.”
Cô muốn làm cho Mặc Trì Úy những món anh ấy thích ăn cho bữa tối, vì vậy Đường Tâm Nhan không muốn nhờ vả người khác.
Bà thím trực tiếp đưa nguyên liệu trong tay cho Đường Tâm Nhan, nhưng không biết là do Đường Tâm Nhan cầm không chắc hay là vì nguyên nhân nào khác mà tất cả nguyên liệu này đều rơi xuống đất.
Đường Tâm Nhan phải cúi xuống muốn nhặt những nguyên liệu này lên, nhưng vì mặt đất trơn và cái bụng căng phồng nên khi cô ngồi xổm xuống sẽ rất khó chịu.
“A…”
Không dễ gì mới nhặt được hết những nguyên liệu rơi trên đất, nhưng cơ thể Đường Tâm Nhan mất thăng bằng do mặt đất trơn trượt, may mắn thay một người làm đứng cạnh đã kịp thời đỡ cô lại, mặc dù đã đứng vững nhưng cô vẫn thốt lên một tiếng.
Cơ thể đã ổn định, cô mới đưa mắt quét qua tất cả những người làm có mặt ở đó.
Cô cảm giác được rõ ràng vừa rồi ngồi xổm xuống, hình như có người đẩy cô một cái, suýt chút nữa thì bị ngã.
Là ai cơ chứ?
Hiện tại bên cạnh cô không có người làm nên Đường Tâm Nhan không thể xác định được người muốn đẩy ngã cô là ai.
“Cô Đường, đừng dọa chúng tôi vậy chứ, nếu để cậu chủ nghe thấy, sẽ lầm tưởng chúng tôi muốn hại cô đó.”
Bà thím lạnh lùng chế nhạo.
“Có chuyện gì vậy?” Nghe tiếng hét thất thanh của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Uý nhanh chóng bỏ tập tài liệu trên tay xuống, chạy thẳng xuống nhà bếp.
Nhìn thấy sắc mặt Mặc Trì Uý sậm lại, ánh mắt u ám lướt nhìn toàn thể người làm có mặt ở đó, cuối cùng dừng tầm mắt ở bà thím kia.
Đối diện với ánh mắt như chim ưng kia, bà thím cũng không khỏi sợ hãi
Chương 510: Sự dịu dàng hiếm có
Sự lo sợ của người thím, Mặc Trì Úy lại không cách nào hiểu được, hai con ngươi đen, sắc bén như chim ưng của anh ta trực tiếp nhìn vào người Đường Tâm Nhan.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên lại hét lên?” Mặc Trì Úy bước tới chỗ Đường Tín Nhân, lạnh lùng hỏi.
“Tôi…”
Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có điều không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ phải nói với anh rằng, bản thân vừa rồi bị ngã, dường như cảm giác là có người đẩy?
Nhưng nếu nếu nói như vậy, liệu anh ấy có tin không? Và làm sao người đẩy mình lại có thể thừa nhận chuyện đó?
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Sau một hồi lâu không thấy cô trả lời, Mặc Trì Úy có chút mất kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
Đường Tâm Nhan thầm hít một hơi thật sâu.
“Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi suýt chút nữa bị ngã nên mới hét lên, anh mau về làm việc đi, tôi không sao.” Trước khi chưa có bất cứ bằng chứng xác thực nào, Đường Tâm Nhan quyết không rút dây động rừng. Nếu thật sự có người muốn hãm hại cô, thất bại lần này, nhất định sẽ có lần thứ hai.
Đôi mắt hoa đào dài và hẹp của Mặc Trì Úy quét qua tất cả những người hầu có mặt tại đó.
“Sự an toàn của cô ấy liên quan mật thiết đến các người. Nếu cô ấy và đứa con trong bụng có bất trắc gì, tôi sẽ để cho tất cả các người phải nếm trải mùi vị thế nào là đau khổ, khiến các người hối hận khi sống trên đời này.”
Mặc Trì Úy giọng nói đầy tàn nhẫn và rõ ràng, truyền đến tai mọi người.
Nghe thấy lời cảnh báo này của anh , sắc mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt, sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi đó, ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Đường Tâm Nhan.
“Cô Đường, cô thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã khiến thiếu gia trở thành người chống lưng, cô nhất định phải đứng cho vững, lỡ không may tự cô bị ngã, chẳng phải chúng tôi lại gặp xui xẻo hay sao.”
Giọng nói đầy sự mỉa mai của người thím lại cất lên.
“Tôi sẽ không cho phép ai làm tổn thương đến mình và đứa con trong bụng. Nếu có người muốn làm hại tôi, tôi nhất định sẽ quyết sống chết với người đó. Tôi thà là chết trong sạch còn hơn phải sống nhục nhã. Đó chính là nguyên tắc sống của tôi.”
Đường Tâm Nhan dịu dàng, đôi mắt đẹp và lung linh hơn kim cương kia, lúc này đã trở nên vô cùng sắc bén và mạnh mẽ, nó khiến người ta có chút sợ hãi.
Mặc dù đã xảy ra chút chuyện này, tâm trạng của Đường Tâm Nhan vẫn không bị ảnh hưởng, cô còn khéo léo chuẩn bị cho Mặc Trì Úy những món anh ta thích.
Nhìn những món ngon trên bàn ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của Đường Tâm Nhan hiện ra một nụ cười rạng rỡ.
Con yêu, con có cảm thấy được sự hạnh phúc của mẹ không?
Cảm nhận được bảo bối trong bụng đang đạp mình một cách mạnh mẽ, lúc này, Đường Tâm Nhan đặt hai tay lên bụng và lẩm nhẩm một mình.
“Cô Đường, cô có muốn uống một ly sữa không?”
Người thím đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên tay cầm một ly sữa mới pha.
Sữa? Đường Tâm Nhan lắc đầu không chút do dự.
“Điều tôi ghét nhất bây giờ là bất cứ thứ gì liên quan đến sữa. Sau này đừng để những thứ này xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không muốn ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.”
Sự từ chối và vẻ chán ghét trong ánh mắt của Đường Tâm Nhan, làm cho người thím có chút bất ngờ, bà ta cầm lấy ly sữa với vẻ mặt thất vọng rồi quay đi.
Vừa ra khỏi bếp, điện thoại trong túi vang lên.
Bà nhanh chóng lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy là số điện thoại của Mạnh Bạch Chí, bà ta thở phào một cái rồi, nhanh chóng nhìn xung quanh, chắc chắn rằng không có ai để ý đến mình, mới cầm điện thoại đi đến góc tường.
“Cô Mạnh, tôi đã làm rồi, nhưng cô ta bây giờ không thích uống sữa, do vậy … Do vậy kế hoạch thất bại rồi, cô … Cô, xin cô đừng làm tổn hại đến người nhà của tôi.”
Bà ta nói giọng cầu xin với người bên kia đầu dây là Mạnh Bạch Chỉ
“Tôi cho bà nửa tháng. Trong vòng nửa tháng nếu đứa con trong bụng người phụ nữ còn tồn tại, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân con trai bà.”
Mạnh Bạch Chỉ nói đầy những lời đe dọa tàn nhẫn, qua sóng điện thoại, văng vẳng bên người thím.
“Đừng, đừng xin cô đừng làm hại con trai tôi, tôi sẽ thành công, tôi nhất định sẽ làm được ”
Nghe được lời hứa của bà ta, Mạnh Bạch Chi hài lòng cúp máy, trong đôi mắt quyến rũ của cô ta lóe lên một tia hung ác và tàn nhẫn.
Mạnh Bạch Chỉ thuần thục châm một điếu thuốc, với vẻ hung ác, hút liền một hơi.
Đường Tâm Nhan, đừng tưởng rằng khi tôi rời đi, thì cô có thể sống yên bình trong căn biệt thự đó, chỉ cần tôi Mạnh Bạch Chỉ này còn sống trên đời, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện cùng Mặc Trì Úy ở bên nhau. Anh ấy … Là của tôi.
Vào bữa tối, Đường Tâm Nhan ăn rất ít vì cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng nhìn thấy bộ dạng ngon miệng của Mặc Trì Úy, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Không ngờ, anh ta tuy rằng đã quên mất bản thân mình, nhưng khẩu vị vẫn như lúc trước.
Xem ra sau này chỉ cần có thời gian, cô sẽ đích thân nấu cho anh món gì đó.
“Cô Đường, cô có muốn ăn chút canh không? Món canh sườn này rất bổ.” Người thím bưng bát canh với hương thơm đậm đà đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
Nếu như là trước kia, Đường Tâm Nhan có thể sẽ uống sạch bát canh này, dù sao cũng rất bổ dưỡng cho bảo bối trong bụng, nhưng hôm nay bao tử cô rõ rất khó chịu, nhất là khi ngửi thấy mùi thơm nồng nặc này, cô bắt đầu cảm thấy một cơn buồn nôn sắp bùng phát.
“Cầm … Cầm đi, mau đem đi chỗ khác.”
Đường Tâm Nhan bịt mũi lại, với vẻ mặt ghê tởm kêu lên
Thấy Đường Tâm Nhan cứ liên tục từ chối, người thím có chút không nỡ, đặc biệt là khi nghĩ đến con trai mình đang ở trong tay Mạnh Bạch Chi, bị ả hành hạ, bà lại càng thêm lo lắng.
“Cô Đường, uống một chút đi, rất tốt cho sức khỏe của cô.”
Bà ta lòng muốn cho Đường Tâm Nhan uống hết bát canh này, không những không cầm bát đi, ngược lại còn đưa tới trước miệng của Đường Tâm Nhan.
Lần này, Đường Tâm Nhan thật sự là không kiềm chế được, vội vàng che miệng lại, chạy nhanh vào phòng tắm, xà vào bồn ói một trận.
“Còn không mau đem đi?”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi xổm trên mặt đất, nôn mửa đáng thương, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt chim ưng của Mặc Trì Úy nhìn người thím, gương mặt lạnh lẽo không chút hơi ấm, giọng nói dường như thời tiết tháng mười hai âm lịch, có chút hung tợn vang lên bên tai bà ta.
“Tôi … Tôi sẽ dẹp ngay.”
Người thím bị dọa, sợ đến chạy đi.
Mặc Trì Ủy vào phòng tắm, lần đầu tiên nhẹ nhàng dìu Đường Tâm Nhan đứng dậy.
“Thế nào rồi? Có muốn gọi bác sĩ không?”
Khi Mặc Trì Ủy nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Tâm Nhan, anh không nhịn nổi lại dịu dàng hỏi.
Đột nhiên nghe được những lời hỏi thăm ân cần của Mặc Trì Úy, trước mắt Đường Tâm Nhan lại hiện ra chính là cảnh tượng hạnh phúc lúc trước của anh và cô, Mặc Trì Úy của lúc trước dịu dàng hệt như một bạch mã hoàng tử.
Thời gian gần đây Đường Tâm Nhan vốn luôn bị Mặc Trì Úy uy hiếp, đột nhiên lại nghe được giọng nói ôn nhu như vậy, không kìm được mà trào dâng cảm xúc, cô sà vào lòng Mặc Trì Ủy … Khóc nức nở.