Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 541-550
Chương 541: Tự tử? Cô ta sẽ không làm vậy đâu
Đường Tâm Nhan có chút không hiểu chống mắt lên xem thử trong miệng của Mặc Trì Úy là có ý gì. Nhưng cô cũng không hỏi nhiều mà vô cùng ngoan ngoãn đến bệnh viện Mạnh Bạch Chỉ đang ở với Mặc Trì Úy.
Lúc họ tới bệnh viện thì vừa lúc Mạnh Bạch Chỉ được bác sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
“Không ngờ, cô ta… lại tự tử thật, chuyện này không giống tác phong của cô ta lắm?” Đường Tâm Nhan đứng sau Mặc Trì Úy nhìn thấy miếng băng gạc dày cộm quấn trên cổ tay Mạnh Bạch Chỉ thông qua khe hở.
Mạnh Bạch Chỉ được y tá đẩy vào phòng bệnh, sắc mặt tái mét mà cũng không thèm nghỉ ngơi, trên mặt cô ta không có chút biểu cảm nào ngồi dựa vào đầu giường.
Mãi đến khi Mặc Trì Úy đi vào phòng bệnh, trên mặt cô ta mới cười nhiều hơn. Nhưng khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở sau lưng Mặc Trì Úy, cô ta chỉ cười nhẹ một cái thôi rồi biến mất ngay lập tức.
“Cô tới đây làm gì? Cô đang muốn nhắc nhở tôi sự thật vì cô nên tôi mới bị A Lãnh vứt bỏ sao?”
Mạnh Bạch Chỉ hét lên đầy tức giận với Đường Tâm Nhan, nhưng khi ánh mắt của cô ta nhìn sang Mặc Trì Úy thì trên mặt lại rộ lên một nụ cười mỉm.
“A Lãnh, em không thể không có anh được, em… em muốn ở bên cạnh anh, em muốn làm người phụ nữ của anh.”
Mạnh Bạch Chỉ không quan tâm đến nỗi đau trên cổ tay mà nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Mặc Trì Úy.
Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi lên cổ tay Mạnh Bạch Chỉ.
“Tôi vừa mới chào hỏi với bác sĩ phụ trách của cô.” Mặc Trì Úy trực tiếp rút tay ra. Ánh mắt vừa sâu xa vừa sâu thẳm rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ.
Đối diện với con ngươi đen láy như đã biết tỏng mọi chuyện của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ không khỏi có chút áy náy.
“Ông ấy… ông ấy đã nói gì rồi?” Mạnh Bạch Chỉ dè dặt hỏi.
Mặc Trì Úy nhếch miệng.
“Ông ấy nói với tôi, cô có quen biết với ông ta, hơn nữa vết thương của cô cũng không cần phải quấn miếng gạc dày như vậy đâu.” Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói.
“Mặc Trì Úy, ý của anh là nói, cô ta… chuyện tự tử của cô ta là giả à?” Đường Tâm Nhan đứng sau lưng Mặc Trì Úy sau khi nghe mấy lời của anh nói thì vô cùng ngạc nhiên.
“Thực ra là đã cắt một vết rồi, nhưng có thể tự băng bó ở nhà, không cần phải đến bệnh viện.”
Mặc Trì Úy nói, thấy bộ dạng mệt mỏi vì đã đứng khá lâu rồi của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đỡ cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Thấy Mặc Trì Úy đang quan tâm chăm sóc cho Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ đang ở trên giường bệnh càng ghen ghét hơn.
“Đường Tâm Nhan, bố cô đã hại chết mẹ của A Lãnh, hại chết ông ngoại và bà ngoại của anh ấy thì cô còn tư cách gì để ở bên cạnh anh ấy nữa? Mỗi lần anh ấy nhìn thấy cô đều sẽ nhớ đến sự tàn nhẫn của bố cô, tay của bố cô đã nhuộm đầy máu tươi rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ lớn tiếng hét lên với Đường Tâm Nhan.
Nếu như là trước đây thì sau khi nghe được những lời này, chắc chắn Đường Tâm Nhan sẽ vô cùng đau khổ, thậm chí có thể sẽ chạy thẳng ra ngoài, nhưng… nhưng Mặc Trì Úy đã đồng ý với cô rằng anh sẽ từ từ quên đi tất cả thù hận rồi, nên cô cũng có thể vô cùng thản nhiên mà đối mặt với những lời nói đầy sự ghen ghét này.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhếch lên một nụ cười xinh tươi.
“Cô Mạnh, tôi thừa nhận những chuyện cô nói đều là sự thật, và sự thật là tôi cũng không có cách nào thay đổi được. Nhưng bây giờ bố tôi đã nhận trừng phạt rồi, còn tôi… cũng sẽ dùng cả đời này của mình để bảo vệ người đàn ông này.” Lúc nói đến câu cuối cùng, đôi mắt đẹp đẽ rạng rỡ của Đường Tâm Nhan nhìn về phía Mặc Trì Úy.
“Em sẵn sàng dùng tất cả thời gian và tình yêu của mình để bù đắp cho tất cả.”
Mặc Trì Úy cũng không ngờ sẽ nghe được lời bày tỏ của Đường Tâm Nhan. Lời bày tỏ này khiến hai bên má xinh đẹp của anh rộ lên một nụ cười mỉm đầy vui vẻ.
Nhìn ánh mắt hai người nhìn nhau đầy thâm tình trong không trung, Mạnh Bạch Chỉ có cảm giác như chết đi sống lại.
Thấy con dao gọt hoa quả đặt trên bàn, đáy mắt Mạnh Bạch Chỉ hiện lên một tia độc ác.
Lúc Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan vẫn còn đang nhìn nhau, cô ta nhanh chóng xuống giường cầm lấy con dao gọt hoa quả.
“Cô muốn làm gì?”
Thấy hành vi điên cuồng của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, sợ cô ta sẽ làm đến mình nên Đường Tâm Nhan đã nấp sau lưng Mặc Trì Úy đầy sợ hãi.
Trong đôi mắt sáng sâu như không thấy biển lóe lên một tia sắc bén.
“A Lãnh, nếu như… nếu như anh đã không cần em nữa, thì em… em sẽ chết trước mặt anh. Dù sao em cũng đã không còn thận nữa thì em sống cũng đâu có ý nghĩa gì nữa.”
Mạnh Bạch Chỉ cầm con dao kê lên cổ tay mình, lạnh lùng uy hiếp.
“Uy hiếp tôi sao?” Nhìn thấy hành động của Mạnh Bạch Chỉ, trên gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của Mặc Trì Úy lóe lên một độ cong u ám.
“Không phải uy hiếp, mà là… là em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh. A Lãnh, chỉ cần anh đồng ý với em, để em ở lại bên cạnh anh, em sẽ… em sẽ lập tức bỏ con dao xuống.”
Vì để có thể làm người phụ nữ của Mặc Trì Úy mà Mạnh Bạch Chỉ đã buông bỏ tất cả lòng tự tôn của người phụ nữ, nhưng lại không nhận lại được câu trả lời nào.
“Bạch Chỉ, cô nên biết rằng, tôi để cô ở bên cạnh mình, một mặt là vì tôi không nhớ tất cả mọi chuyện về cô gái nhỏ này, một mặt khác là vì cô đã hiến thận cho Tiểu Nghê. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi phải chịu sự uy hiếp của cô, nếu như tự tử là lựa chọn của cô, vậy thì cô… cứ tự nhiên.”
Mặc Trì Úy nói xong câu này thì đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay to lớn của anh đặt lên vai cô.
“Chúng ta đi thôi.”
Đi? Cứ vậy mà đi thôi sao? Đường Tâm Nhan vô cùng không thể tin được khi nghe Mặc Trì Úy nói. Cô không dám tin được trong tình huống Mạnh Bạch Chỉ kề dao lên cổ tay như thế này mà người đàn ông này lại lựa chọn coi như không nhìn thấy gì.
“Tự tử là lựa chọn của chính cô ta, không phải sao?” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, giống như anh không hề để ý đến sống chết của Mạnh Bạch Chỉ.
“Mặc Trì Úy…” Thấy Mặc Trì Úy kéo Đường Tâm Nhan đi về phía cửa, Mạnh Bạch Chỉ lớn tiếng hét lên với họ giống như bị điên vậy.
“Thật sự có thể cứ đi như vậy sao? Anh chắc chắn cô ta sẽ không dùng dao cắt tay đấy chứ?”
Đường Tâm Nhan khẽ hỏi.
“Yên tâm đi, anh hiểu cô ta, cô ta sẽ không bất chấp tới mức tự làm hại bản thân mình đâu.”
Mặc Trì Úy vô cùng tự tin nói, một người phụ nữ xem tính mạng mình như bảo vật thì sao có thể thật sự tự làm hại bản thân mình được?
“Đường Tâm Nhan, tôi muốn giết cô, tôi muốn khiến cô hối hận vì đã sống trên đời này.”
Giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ lại vang lên một lần, nhưng lần này trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự tàn nhẫn, u ám và căm phẫn.
Lúc giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ vang lên bên tai cô, Đường Tâm Nhanh quay người lại theo bản năng.
“Mạnh Bạch Chỉ, cô điên rồi sao?”
Đường Tâm Nhan vô cùng bối rối, sát khí trong mắt Mạnh Bạch Chỉ càng làm cô không biết phải làm sao.
Đặc biệt là khi cô thấy Mạnh Bạch Chỉ cầm dao lao thẳng về phía mình, sắc mặt cô càng trở nên trắng bệch, hai tay cô đặt lên bụng theo bản năng.
Chương 542: Nhớ lại tất cả mọi chuyện
A…
Âm thanh con dao rơi xuống đất vang lên khiến đôi mắt trong veo như nước của Đường Tâm Nhan mở ra.
“A Lãnh, đau… đau quá.”
Mạnh Bạch Chỉ phát ra một tiếng đau đớn.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Mặc Trì Úy chỉ nói một câu này thôi rồi mới buông bàn tay to lớn đang nắm chặt cổ tay Mạnh Bạch Chỉ ra. Trong đôi mắt đen nhánh híp lại đầy nguy hiểm đã không còn chút nhiệt độ nào nữa rồi.
“Cô ta là người phụ nữ của anh còn em thì sao? Em tính là gì? Em vì anh mà đã mất một quả thận rồi, bây giờ lại còn bị anh đá đi nữa. Mặc Trì Úy, anh hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu của em. Anh với người phụ nữ này cũng cùng một giuộc cả thôi. Bố của người đàn bà hèn hạ này đã hủy hoại người thân của anh rồi thì cô ta cũng sẽ hủy hoại anh thôi. Cô ta chính là khắc…”
Mạnh Bạch Chỉ còn chưa nói xong thì tay phải của Đường Tâm Nhan đã giơ lên cao tát mạnh xuống má của Mạnh Bạch Chỉ.
“Cô…”
Mạnh Bạch Chỉ trợn tròn mắt giận dữ, có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới Đường Tâm Nhan lại dám tát mình.
“Đây là tôi thay Trì Úy đánh cô. Cô là mối tình đầu của anh ấy, tôi tin năm đó anh ấy chắc chắn cũng rất thâm tình với cô. Vậy mà bây giờ cô lại coi thường tình cảm của anh ấy dành cho cô, Mạnh Bạch Chỉ, cô không đáng để làm người phụ nữ của anh ấy. Sai lầm lớn nhất của Mặc Trì Úy chính là lúc đó đã yêu cô.”
Đường Tâm Nhan vô cùng tức giận, đôi mắt hạnh rực rỡ mạnh mẽ nhìn thẳng vào người Mạnh Bạch Chỉ.
Nghe những lời này của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bỗng nhiên có một cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được. Từ trước tới nay chưa từng có người phụ nữ nào bảo vệ anh như thế này.
“Cô gái, chúng ta đi thôi.”
Mặc Trì Úy ôm chặt vòng eo mảnh mai của Đường Tâm Nhan đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
“Chúng ta có cần tới chỗ của bác sĩ Sở không?”
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy đỡ lên xe, có chút lo lắng hỏi. Đôi môi anh đào xinh đẹp kia giống như hoa anh đào đang đợi để được hái xuống vậy. Mặc Trì Úy kìm lòng không đậu mà hôn lên.
Tự dưng bị hôn, Đường Tâm Nhan giật mình, gương mặt nhỏ nhắn của cô vốn dĩ đang trắng nõn lại trở nên đỏ ửng e thẹn tới tận mang tai.
“Sao anh… sao tự dưng anh lại hôn người ta chứ?”
Đường Tâm Nhan vô cùng không tự nhiên hỏi.
“Chồng hôn vợ thì có vấn đề gì sao?” Mặc Trì Úy không đồng ý nói, vợ của mình anh muốn hôn thì hôn thôi.
“Anh… đã thay đổi rất nhiều rồi.”
Đường Tâm Nhan đang nép trong lòng của Mặc Trì Úy nhìn Mặc Trì Úy với nụ cười rạng rỡ.
“Thay đổi rồi? Có lẽ là bởi vì sự căm thù ứ đọng trong lòng nhiều năm đã tan biến rồi đó.”
Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói, trong giọng nói trầm thấp còn mang theo từ tính.
Nửa tiếng sau, hai người đã đến phòng làm việc của bác sĩ Sở.
Bác sĩ Sở đã có hẹn từ trước với anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người bước vào.
“Tôi không nghĩ tới cậu lại mang theo người phụ nữ của mình tới đây đó.”
Bác sĩ Sở bất ngờ nói.
“Nếu không tiện thì tôi có thể ra ngoài đợi.” Đường Tâm Nhan nói xong câu này thì xoay người định ra ngoài, nhưng cô vừa mới xoay người thì cổ tay mình đã bị bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy kéo lại.
“Ở đây với anh.” Mặc Trì Úy đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống sofa bên cạnh sau đó đi đến trước mặt bác sĩ Sở.
Thấy Mặc Trì Úy chăm sóc đỡ cho Đường Tâm Nhan như vậy, bác sĩ Sở rất bất ngờ, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười vui vẻ yên tâm.
“Tổng giám đốc Mặc, cậu thật sự thay đổi rồi.”
Mặc Trì Úy nhướng mày.
“Tôi vẫn là tôi thôi, bắt đầu đi.”
Mặc Trì Úy ngồi vào chiếc ghế đã được chỉ định, sau đó từ từ nhắm mắt lại theo lời dặn dò của bác sĩ Sở.
Bác sĩ Sở là người có uy tín về phương diện này, vậy nên chỉ vài phút sau, Mặc Trì Úy đã như chìm vào trong một thế giới mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Những hình ảnh đứt quãng cứ hiện lên trong tâm trí Mặc Trì Úy như một cuốn phim. Những hồi ước đẹp đẽ kia đan xen vào nhau từng chút từng chút một.
Trước giờ Mặc Trì Úy chưa từng nghĩ giữa mình với Đường Tâm Nhan lại… lại có nhiều hồi ước đẹp đẽ như vậy. Mỗi một hình ảnh đều là tình cảm vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc tới mức khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ không dứt với tình cảm hạnh phúc đó.
Đường Tâm Nhan luôn căng thẳng nhìn Mặc Trì Úy, đặc biệt là lúc anh cau chặt mày lại, Đường Tâm Nhan thật sự rất lo lắng, thậm chí cô còn đứng lên, nhưng vì sợ sẽ làm phiền đến Mặc Trì Úy và bác sĩ Sở nên cô cũng không dám thở mạnh.
Từng giây từng phút trôi qua, trái tim của Đường Tâm Nhan đã nhảy dựng lên tới cổ họng rồi.
Mãi đến 2 tiếng sau, đôi mắt hoa đào rực rỡ như những vì sao trên bầu trời đêm của Mặc Trì Úy mới mở ra theo sự chỉ dẫn của bác sĩ Sở.
“Anh… Anh nhớ hết rồi chứ?”
Sau khi Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy mở mắt thì lập tức chạy đến trước mặt anh, lo lắng hỏi.
Mặc Trì Úy không nói gì hết, nhưng đôi mắt hoa đào đen bóng của anh đã khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Không… không nhớ ra gì cả sao?” Thấy Mặc Trì Úy mãi không nói gì, Đường Tâm Nhan vô cùng thất vọng.
“Bỏ đi, cho dù không nhớ ra cũng không sao hết, chúng ta sẽ tạo ra những kỉ niệm đẹp đẽ mới.”
Mặc dù thấy thất vọng nhưng Đường Tâm Nhan không muốn Mặc Trì Úy cũng thất vọng nên vội vàng dịu dàng an ủi nói.
Thấy cô thất vọng rõ ràng nhưng lại an ủi mình như vậy, một luồng nước ấm áp chảy vào trái tim Mặc Trì Úy.
“Anh nhớ lại rồi, nhớ từng chuyện một, anh bị mất trí nhớ là cố tình khóa lại, nên sau khi được bác sĩ Sở chỉ dẫn thì những kí ức đã bị khóa lại đó đã được mở ra rồi.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Anh… thật sự nhớ lại rồi sao?” Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, có chút không dám tin vào lỗ tai mình.
“Cô gái, em mà còn không ngậm miệng lại nữa côn trùng sẽ bay vào miệng em đấy.”
Trong giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy còn mang theo sự hài hước.
“Trời ạ, thật sự là quá tốt rồi, thế mà… thế mà nhớ lại hết rồi, tốt quá rồi.”
Đường Tâm Nhan vô cùng hưng phấn, nếu không phải cô đang mang thai, cô tin là sau khi mình biết tin tốt này thì chắc chắn sẽ hưng phấn tới mức nhảy cẫng lên mất.
Sau khi hai người nói lời tạm biệt với bác sĩ Sở thì xoay người rời đi.
“Chúng ta ăn mừng đi, tới nhà hàng mà hồi trước chúng ta thường tới đi, được không?” Đường Tâm Nhan nắm tay Mặc Trì Úy, gương mặt cô đong đưa làm nũng, giọng nói ngọt ngào như được bôi một lớp mật ông, để lộ ra mùi vị hấp dẫn người khác.
“Được, nghe em hết.”
Câu trả lời của Mặc Trì Úy làm cho Đường Tâm Nhan hưng phấn không dứt được. Trên đường đi cô không ngừng ra hiệu cho Giản Thanh lái xe nhanh một chút. Vốn dĩ cần nửa tiếng lái xe tới đó, nhưng dưới sự thúc giục của cô, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một nhà hàng kiểu Trung trong vòng chưa đầy 20 phút.
Nhìn thấy nhà hàng quen thuộc, trên gương mặt của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ. Cô lo lắng kéo Mặc Trì Úy vào nhà hàng, nhưng… nhưng khi thấy Đường Vũ Nhu đang ngồi cách đó không xa, nụ cười trên mặt Đường Tâm Nhan lập tức cứng đờ.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, ăn có bữa cơm thôi cũng gặp phải cô, thật mất hứng.”
Đường Vũ Nhu cũng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, đôi môi đỏ mọng không khỏi mở ra, phun ra những câu chữ đầy giễu cợt.
Chương 543: Sự thảm hại của Đường Vũ Nhu
Đường Tâm Nhan vốn định rời đi, nhưng khi thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Đường Vũ Nhu thì cô lại đổi ý.
Cô nở nụ cười thật tươi rồi khoác tay Mặc Trì Úy đi đến vị trí mà trước kia họ thường ngồi.
Còn về Đường Vũ Nhu bên cạnh, Đường Tâm Nhan làm bộ như không hề nhìn thấy, không hề để tâm chút nào. Xem cô ta như không khí, mà còn là loại không khí có cũng được mà không có cũng được.
Đường Vũ Nhu nhìn cảnh tượng Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy dịu dàng nhìn nhau thì ngọn lửa đố kỵ trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ hơn, nhưng vì có sự có mặt của Mặc Trì Úy ở đây, cô ta không dám tùy tiện đến trước mặt họ.
Mãi đến khi Mặc Trì Úy cầm điện thoại rời đi, Đường Vũ Nhu mới dám đi về phía Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, cô đây là có ý gì? Không nhìn thấy người chị gái là tôi đây à?” Bị Đường Tâm Nhan coi thường như vậy, Đường Vũ Nhu tức giận chạy đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Chị gái?” Đường Tâm Nhan nhướng mày, một nụ cười rạng rỡ thoáng qua đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô.
“Cô có xem tôi là em gái sao? Xin lỗi, người chị như cô, tôi… không cần. Chúng tôi sắp dùng bữa rồi, xin cô đi cho, tôi không muốn vì sự tồn tại của cô mà ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của tôi với chồng tôi.”
Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói, một nụ cười vui vẻ rạng rỡ hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Cô…”
Bị Đường Tâm Nhan coi thường đã khiến cho sắc mặt của Đường Vũ Nhu trở nên rất khó coi rồi. Bây giờ lại nhìn thấy cô vui vẻ ở bên cạnh Mặc Trì Úy, khoảng thời gian gần đây cô ta lại xảy ra mâu thuẫn với Phó Tư Thần nữa nên tâm trạng của Đường Vũ Nhu cực kì xấu, cực kì ghen tị.
“Đường Tâm Nhan, cô bớt cố làm ra vẻ ở đây đi. Cô với Mặc Trì Úy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Theo tôi biết, anh ta sớm đã quên cô rồi, hơn nữa anh ta còn có một cô vợ chưa cưới tên là Mạnh Bạch Chỉ nữa. Không lâu nữa đâu Đường Tâm Nhan cô sẽ là người phụ nữ bị anh ta đuổi ra khỏi cửa mà thôi.”
Lúc nói xong câu này sắc mặt Đường Vũ Nhu vô cùng đắc ý.
Đối với những lời trào phúng phát ra từ miệng của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan không hề bất ngờ chút nào. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp.
“Có phải mấy ngày gần đây cuộc sống của cô với Phó Tư Thần không vui vẻ gì mấy không?”
Đường Tâm Nhan đột nhiên mở miệng hỏi.
Cô ta hỏi mình như vậy là có ý gì chứ? Lẽ nào cô ta đã biết mình với Phó Tư Thần đang chiến tranh lạnh rồi sao? Không, không thể để cô ta biết được, không cần biết là đang ở đâu nhưng mình phải mạnh mẽ hơn cô ta, tuyệt đối không thể để người phụ nữ hèn hạ Đường Tâm Nhan này xem chuyện cười của mình được.
Đường Vũ Nhu nghĩ tới đây thì trên mặt liền lộ ra một nụ cười dễ thương.
“Sao có thể được chứ? Anh ấy đối xử với chị tốt đến mức khiến em phải ghen tị đấy. Sẽ không có chuyện không vui vẻ gì xảy ra giữa bọn chị đâu. Ngược lại là em đó, Đường Tâm Nhan, chị thật sự rất thông cảm với em, còn có cái bụng to như vậy sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Chị tin những ngày tháng của em sau khi đứa bé được sinh ra chắc chắn sẽ rất thê thảm. Nhưng vì là chị gái của em nên chị vẫn sẽ giúp đỡ em, dựa vào sắc đẹp của em muốn tìm một người đàn ông muốn em cũng không phải là không thể đâu.”
Đường Vũ Nhu nhìn Đường Tâm Nhan từ trên xuống dưới.
“Chị gái đây quen biết rất nhiều đàn ông trong tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nếu em cần thì chị có thể giới thiệu đàn ông cho em. Đương nhiên rồi, dựa vào nhan sắc của em, những cậu chủ con nhà giàu trẻ trung sẽ không coi trọng em đâu, ngược lại là những lão già mập mạp có thể sẽ cho em cơ hội đó.”
“A…” Nghe Đường Vũ Nhu càng nói càng quá đáng, hai tay của Đường Tâm Nhan đập mạnh xuống bàn.
“Đường Vũ Nhu, vì tôi đã từng gọi cô là chị gái nên tôi có thể không tính toán đến việc cô dụ dỗ Phó Tư Thần lên giường khi tôi với anh ta vẫn còn hôn ước. Nhưng nếu như cô còn dám nói năng xằng bậy nữa thì tôi sẽ… xé miệng cô đấy.”
Đôi mắt phượng của Đường Tâm Nhan lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, híp lại đầy nguy hiểm.
“Cô… cô dám sao?”
Thấy Đường Tâm Nhan dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình, Đường Vũ Nhu tức chết đi được.
“Người phụ nữ của tôi, có gì mà cô ấy không dám làm.”
Giọng nói vừa trầm thấp vừa tràn đầy từ tính của Mặc Trì Úy chậm rãi vang lên.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Mặc Trì Úy, Đường Vũ Nhu không khỏi hoảng loạn.
“Giám đốc Mặc, theo như tôi biết thì hôn ước của anh với người phụ nữ này sắp kết thúc rồi, thật sự muốn chúc mừng anh.”
Đường Vũ Nhu xoay người lại, vô cùng quyến rũ nhìn Mặc Trì Úy. Nếu không phải cô ta đang mang thai đứa con của Phó Tư Thần thì cô ta thật sự sẽ nghĩ cách để biến người đàn ông ưu tú như Mặc Trì Úy thành người đàn ông của mình.
Con ngươi đen láy của Mặc Trì Úy híp lại đầy nguy hiểm, chỉ có sự lạnh lẽo trong mắt thôi.
Ánh mắt lạnh lẽo kia đột nhiên nhìn vào người Đường Vũ Nhu khiến cô ta bị dọa đến kinh hồn bạt vía.
“Gọi điện thoại xong rồi sao? Có chuyện gì gấp không?” Thấy Đường Vũ Nhu chỉ mới nhìn ánh mắt thôi đã bị dọa sợ đến toàn thân phát run, Đường Tâm Nhan không khỏi lắc đầu.
Một người phụ nữ chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, diễu võ dương oai.
“Cũng không có chuyện gì to tát đâu. Nếu em muốn đuổi người cho trống bớt chỗ thì anh có thể yêu cầu quản lý của nhà hàng đuổi những người làm mất hứng ăn uống của chúng ta đi.”
Mặc Trì Úy đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, khẽ nói.
Đuổi người cho trống bớt chỗ? Người làm mất hứng ăn uống, là chỉ mình sao?
Nghe Mặc Trì Úy nói những lời này, sắc mặt Đường Vũ Nhu càng trở nên khó coi hơn. Tốt xấu gì cô ta cũng là người phụ nữ của Phó Tư Thần, địa vị của anh ta ở trên thương trường cũng có chỗ đứng nhất định. Một khi để mọi người biết được chuyện cô ta bị đuổi ra khỏi nhà hàng chắc chắn sẽ rất mất mặt.
“Đề nghị này cũng có thể suy nghĩ một chút đó.”
Đường Tâm Nhan cười nói, giọng nói dịu dàng như được bôi một lớp mật ong khiến người khác ngọt ngào tới tận đáy lòng.
Mặc Trì Úy vẫy tay, mới vừa bỏ tay xuống thì quản lý của nhà hàng đã lập tức chạy đến trước mặt anh. Trên mặt còn mang theo một nụ cười kính cẩn lễ phép nữa.
“Giám đốc Mặc, có chuyện gì cần căn dặn sao?”
Ánh mắt của Mặc Trì Úy hướng lên người Đường Vũ Nhu.
“Sự xuất hiện của một vài người làm phiền đến người phụ nữ của tôi dùng bưa, tôi không muốn thấy cô ta nữa.”
Nghe lời căn dặn của Mặc Trì Úy, quản lý lập tức gọi bảo vệ của nhà hàng tới.
“Cô, mời cô rời khỏi đây.”
Sự đuổi khách của bảo vệ khiến Đường Vũ Nhu xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Tôi là… Tôi là người phụ nữ của Phó Tư Thần đấy, mấy người lại dám đuổi tôi đi sao? Người đàn ông của tôi có thể khiến nhà hàng này biến mất khỏi thế gian này bất cứ lúc nào đó.”
Ánh mắt của Đường Vũ Nhu nhìn thẳng vào quản lý, lúc này thái độ ngạo mạn của cô ta mới được thể hiện rõ ràng.
“Xin lỗi, cho dù cô là người phụ nữ của Phó Tư Thần đi nữa thì hôm nay cô cũng nhất định phải rời khỏi đây, hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, nhà hàng chúng tôi cũng sẽ không cho phép cô vào nữa.”
Quản lý lạnh lùng nói, không hề quan tâm đến thái độ ngạo mạn của Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu tức chết đi được, nhưng cô ta không có cách nào để hạ được những tên bảo vệ trước mặt này được. Đôi mắt phượng lạnh như băng của cô ta mạnh mẽ nhìn thẳng vào người Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, không bao lâu nữa đâu cô sẽ bị người đàn ông này đá đi, tôi đợi xem trò cười của cô.” Đường Vũ Nhu nói xong câu này thì xoay người đi về phía cửa.
Chương 544: Giấc mộng đẹp đẽ của cô sắp kết thúc rồi
Đường Tâm Nhan không hề quan tâm đến lời chửi rủa của Đường Vũ Nhu, mà vô cùng nghiêm túc nhìn menu gọi món trong tay.
“A…” Đột nhiên âm thanh đau đớn vang lên khiến Đường Tâm Nhan quay người theo bản năng.
Lúc cô thấy người ngã trên mặt đất hóa ra là Đường Vũ Nhu thì không khỏi hơi bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy đôi giày cao ít nhất 10 phân trên chân cô ta thì cô lập tức hiểu tại sao cô ta lại ngã rồi.
Một người phụ nữ mang thai, một người phụ nữ sắp làm mẹ rồi mà còn không thèm để ý đến nguy hiểm khi mang đôi giày cao như vậy, có phải là đáng đời không?
“Đau… đau quá, mau gọi điện thoại cho người đàn ông của tôi, mau lên.”
Đường Vũ Nhu không đứng dậy mà nắm lấy vạt áo của người bảo vệ ở bên cạnh rồi trực tiếp ra lệnh cho anh ta.
Bảo vệ vốn không muốn để tâm tới nhưng khi thấy Đường Vũ Nhu là phụ nữ đang mang thai thì anh ta vẫn bấm số điện thoại mà Đường Vũ Nhu cung cấp rồi gọi.
Không cần tốn quá nhiều công sức, giọng nói của Phó Tư Thần đã vang lên bên tai bảo vệ.
“Xin chào, tôi là bảo vệ của nhà hàng XX, vợ của anh bị ngã xuống đất.” Bảo vệ nói chuyện Đường Vũ Nhu bị ngã xuống đất cho Phó Tư Thần.
Đến cả bảo vệ cũng vô cùng khinh thường hành động ngồi lì trên mặt đất của Đường Vũ Nhu.
Mặc dù dạo gần đây anh ta càng ngày càng lạnh nhạt, hơn nữa còn càng ngày càng chán ghét với Đường Vũ Nhu, nhưng nghĩ tới việc trong bụng cô ta đang mang thai đứa con của mình thì sau khi do dự, Phó Tư Thần vẫn lấy chìa khóa xe và đi ra khỏi phòng làm việc.
“Sao cô ta không đứng lại? Chẳng lẽ nghiêm trọng lắm à?”
Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn Đường Vũ Nhu, thấy cô ta ngã trên đất không hề có ý định đứng dậy, cô không khỏi cảm thấy hơi kì lạ.
“Một người phụ nữ biết chơi đùa, cô gái à, việc chúng ta cần làm không phải là quan tâm khi nào cô ta mới đứng dậy, mà là… xem kịch.”
Mặc Trì Úy vô cùng dịu dàng nhìn Đường Tâm Nhan. Từ lúc anh quyết định quên hết tất cả hận thù thì anh mới phát hiện, hóa ra đối diện với những chuyện như thế này, đối với những lời nói của bản thân mình cũng là một loại hạnh phúc.
Đường Tâm Nhan lè lưỡi, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô luôn ngập tràn nụ cười vô cùng vui vẻ.
10 phút sau, họ thấy Phó Tư Thần lo lắng chạy vào nhà hàng, trực tiếp đến bên cạnh Đường Vũ Nhu.
Đường Tâm Nhan thấy Phó Tư Thần đỡ Đường Vũ Nhu đứng dậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra suy đoán của anh là chính xác, cô ta không hề ngã để làm mình bị thương, mà chỉ có một mục đích duy nhất, chính là thu hút sự chú ý của Phó Tư Thần.”
Đường Tâm Nhan thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
“Gọi món đi.” Mặc Trì Úy cười một cách kín đáo, anh sớm đã nhìn ra chút thủ đoạn nhỏ này của Đường Vũ Nhu rồi.
Đường Tâm Nhan gọi rất nhiều món ăn ngon trong một hơi dài, nhưng điều làm cho Mặc Trì Úy thấy bất ngờ là những món cô gọi đều là những món mà anh với cô ăn trong lần dùng bữa đầu tiên.
“Chỉ cần là những chuyện chúng ta từng trải qua, em… đều nhớ tất cả.”
Thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy trực tiếp khóa chặt trên người mình, Đường Tâm Nhan cười mỉm nói.
Mấy món được gọi còn chưa được bưng lên, hai người đã nhìn thấy Phó Tư Thần nắm tay Đường Vũ Nhu đi về phía họ rồi.
Thật đúng là một người phụ nữ biết diễn kịch. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi mà đã khóc đến hai mắt sưng đỏ lên rồi. Đường Vũ Nhu, rốt cuộc là cô muốn làm gì?
Hàng lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại khi thấy họ tiến lại gần.
“Đường Tâm Nhan, tôi biết em hận tôi vì lúc đó đã bỏ rơi em vì Vũ Nhu, nhưng em cũng không cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy vì muốn hại đứa con của Phó Tư Thần tôi đấy chứ?”
Phó Tư Thần đi đến trước mặt họ, sắc mặt vô cùng u ám. Giọng nói lạnh lùng chất vấn Đường Tâm Nhan.
“Tôi… hại đứa con của anh?”
Sắc mặt Đường Tâm Nhan vô cùng không thể tưởng tượng nổi khi nghe thấy mấy chữ này.
“Phó Tư Thần, anh không bị bệnh đấy chứ? Tôi còn không muốn nói chuyện với người phụ nữ của anh thì anh nghĩ là tôi có lãng phí thời gian để đi phá đứa con của anh không? Xin lỗi, anh coi trọng bản thân mình quá rồi.”
Đường Tâm Nhan hời hợt nói, hiển nhiên là cô không hề để ý đến Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần.
“Đường Tâm Nhan, ở trên giường cô cũng nhàm chán như một khúc gỗ cứng ngắc khiến đàn ông mất hết cả hứng thôi. Tôi thật sự rất muốn biết giám đốc Mặc chịu đựng cô như thế nào đấy.”
Phó Tư Thần lạnh lùng giễu cợt nói.
Nụ cười trên mặt anh ta cũng không lưu lại quá lâu, vì ly rượu đang cầm trong tay Mặc Trì Úy đã vô tình hất lên mặt anh ta rồi.
“Mặc Trì Úy, anh…” Đột nhiên bị hất rượu vang đỏ lên mặt, Phó Tư Thần tức giận đến sắc mặt tái nhợt.
“Xin lỗi, trượt tay.”
Mặc Trì Úy hết sức tự nhiên đặt ly lên bàn, con ngươi đen láy lóe lên ánh sáng chói mắt nhìn thẳng lên người Phó Tư Thần.
Trượt tay? Đường Tâm Nhan gần như bật cười thành tiếng khi nghe thấy hai chữ này. Trượt tay nên mới làm rượu trong ly văng lên mặt Phó Tư Thần sao?
Những chữ này cũng chỉ có người đàn của cô mới có thể tự nhiên nói ra như vậy thôi.
“Mặc Trì Úy, anh cũng đừng quá ngạo mạn như vậy. Ở trên thương trường, người đàn ông của tôi cũng đã có một chỗ đứng nhất định rồi, anh… anh đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Thấy người đàn ông của mình bị Mặc Trì Úy làm cho nhục nhã, Đường Vũ Nhu hét lên đầy phẫn nộ.
“Dựa vào anh ta? Muốn đấu với tôi à?”
Nghe thấy mấy lời của Đường Vũ Nhu, trên gương mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy lộ rõ nụ cười đẩy ẩn ý.
“Thế nào? Lẽ nào Phó Tư Thần tôi không có năng lực để đấu với anh sao? Mặc Trì Úy, anh bớt tự coi nhẹ mình ở đây đi, Phó Tư Thần tôi cũng không phải chỉ sống một cuộc sống nhàn rỗi thôi đâu.”
Phó Tư Thần lạnh lùng nói. Mặc dù anh ta đã dùng khăn giấy để lau sạch rượu trên mặt mình rồi, nhưng trên áo sơ mi của anh ta vẫn còn rất nhiều dấu vết của rượu vang đỏ khiến người khác cảm thấy mắc cười.
Đáy mắt Mặc Trì Úy ngưng đọng lại một sự lạnh lẽo.
“Phó Tư Thần, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể khiến công ty anh khốn đốn trong vòng 1 tháng đó.” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy lại mở ra một lần nữa, mở miệng nói.
Sắc mặt Phó Tư Thần thay đổi rõ rệt khi nghe được lời uy hiếp này.
Ngược lại là Đường Vũ Nhu ở bên cạnh, nghe được mấy lời này của Mặc Trì Úy không khỏi bật cười hahaha.
“Dựa vào anh? Mặc Trì Úy, đừng ở đây nói khoác nữa, thật là cười chết người khác rồi. Nếu như anh không thu lại những lời vừa rồi, tôi sẽ kêu người đàn ông của tôi khiến công ty anh tan nát đấy.”
Đường Vũ Nhu ngạo mạn nói.
Một tia sáng lạnh lẽo nhanh như tia chớp mạnh mẽ nhìn thẳng lên người Đường Vũ Nhu.
“Tôi vốn xem cô là chị gái của người phụ nữ của tôi nên mới không muốn tính toán những chuyện ngu xuẩn mà trước kia cô đã từng làm. Nhưng hôm nay… anh đây đã thay đổi ý định rồi. Đường Vũ Nhu, không phải cô muốn làm cô chủ của những nhà giàu có sao? Anh đây sẽ hoàn toàn cắt đứt giấc mộng đẹp đẽ đó của cô.”
Giọng nói của Mặc Trì Úy, lạnh lẽo như băng lạnh ngàn năm, không hề có một nhiệt độ nào.
Lời uy hiếp của Mặc Trì Úy khiến cho Đường Vũ Nhu hơi sợ, nhưng cô ta cũng không cam lòng nhếch nhác như vậy ở trước mặt Đường Tâm Nhan, cô ta không hề quan tâm đến lời uy hiếp của Mặc Trì Úy.
“Anh dám sao? Nếu anh dám ngạo mạn như vậy, tôi sẽ để người đàn ông của tôi… hủy hoại anh.”
Chương 545: Thân thế của Tiểu Nghê
Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi lên người Phó Tư Thần.
“Tôi rất vui mừng vì người phụ nữ của tôi đã rời khỏi anh, ánh mắt của anh thật sự… quá kém.”
Mặc Trì Úy chế nhạo khiến sắc mặt Phó Tư Thần càng khó coi thêm. Thấy Đường Vũ Nhu vẫn còn vô cùng ngạo mạn nói ra những lời uy hiếp như cũ, Phó Tư Thần hận không thể đẩy cô ta ra khỏi nhà hàng ngay lập tức.
“Đường Vũ Nhu, cô ngậm miệng lại cho tôi.”
Phó Tư Thần thấp giọng hét lên, nhưng Đường Vũ Nhu càng nói càng hăng lại không thèm để ý đến mệnh lệnh của anh ta. Ngược lại còn đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, nếu như cô bây giờ cầu xin tôi tha cho cô với người đàn ông của cô, có lẽ tôi sẽ để Phó Tư Thần nhìn lại tình cảm lúc trước mà tha cho cô đó.”
Đường Vũ Nhu kiêu căng nói.
“Đường Vũ Nhu, tôi thật sự rất thông cảm với cô.”
Đường Tâm Nhan mang theo nụ cười nói.
Lúc cô đang nói thì Mặc Trì Úy đã gọi điện thoại cho Giản Thành rồi.
“Dùng danh nghĩa của tôi để thu mua cổ phần trong tay các cổ đông nhỏ của công ty Phó Tư Thần.”
Mặc Trì Úy căn dặn nói.
Nghe thấy lời căn dặn này của Mặc Trì Úy, trong lòng Phó Tư Thần thấy không hay rồi.
“Mặc Trì Úy, anh…”
Mặc Trì Úy bỏ điện thoại xuống, ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn Phó Tư Thần.
“Công ty anh bị phá hủy, tuyệt đối có liên quan tới người phụ nữ của anh. Phó Tư Thần, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.” Giọng nói của Mặc Trì Úy vô cùng bình tĩnh, nhưng…. Nhưng Phó Tư Thần đã nhìn thấy rất nhiều sự tàn nhẫn và cướp bóc trong ánh mắt của anh.
“Tư Thần, đừng nghe anh ta, anh ta không dám làm gì anh đâu.” Thấy sắc mặt thay đổi rõ rệt của Phó Tư Thần, Đường Vũ Nhu vội vàng an ủi nói.
“Bép…” Không ai ngờ được, bàn tay to lớn của Phó Tư Thần lại đột nhiên mạnh mẽ tát lên mặt Đường Vũ Nhu, đánh đến mức má cô ta sưng đỏ lên ngay lập tức.
“Phó Tư Thần, anh… anh dám… dám đánh tôi, tôi liều với anh.”
Sau khi bị tát một bạt tai, mà cái bạt tai này lại còn là đánh ở trước mặt Đường Tâm Nhan nữa, Đường Vũ Như tức tới cả người đều run lên. Hai tay đánh loạn xạ lên ngực Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần vốn dĩ thật sự không muốn để ý đến Đường Vũ Như, dù sao trong bụng cô ta cũng đang mang thai, lại là đứa con của mình nữa, nhưng hành động của Đường Vũ Nhu càng ngày càng điên rồ.
Điều này làm cho Phó Tư Thần vô cùng bối rối.
Mãi đến 10 phút sau, hành động đánh Phó Tư Thần của Đường Vũ Nhu mới dừng lại.
“Phó Tư Thần, tôi thật sự nên nói cảm ơn anh vì đã bỏ người phụ nữ của tôi, nếu không sao tôi có thể có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ được?”
Mặc Trì Úy từ từ mở miệng nói, ánh mắt dừng lại trên người Phó Tư Thần vừa sâu xa vừa xa xăm.
Sự chế giễu như vậy càng khiến sắc mặt Phó Tư Thần trở nên khó coi hơn, anh ta cưỡng ép kéo Đường Vũ Nhu rời khỏi nhà hàng.
Bọn họ rời đi không lâu thì nhân viên của nhà hàng cũng đem những món mà Đường Tâm Nhan đã gọi lên đặt lên bàn.
“Ăn đi, không cần vì người khác mà ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.”
Mặc Trì Úy vừa nói vừa lấy đũa đặt bên cạnh Đường Tâm Nhan, lại còn chu đáo múc một bát canh cho cô.
“Đây đều là những món mà chúng ta đã ăn trong bữa ăn đầu tiên, nên em chắc chắn sẽ ăn thật nhiều.”
Dáng vẻ vô cùng có tâm hồn ăn uống của Đường Tâm Nhan làm cho Mặc Trì Úy nhướng mày. Người phụ nữ dễ thương, lại còn ngây thơ, hồn nhiên như thiên thần này sao có thể khiến người ta không yêu cho được chứ?
Đường Tâm Nhan không chú ý đến gì khác mà cứ vui vẻ thương thức món ngon trước mặt mình.
Thấy khóe miệng Đường Tâm Nhan còn dính một chút thức ăn, Mặc Trì Úy rất tự nhiên rút khăn giấy ra nhẹ nhàng lau cho cô.
Mặc dù chỉ là một hành động đơn giản thôi, nhưng cũng đủ khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan vô cùng vui vẻ.
“Mau ăn đi, đồ ăn vặt.”
Mặc Trì Úy cười nói.
Anh không ăn gì nhiều mà vẫn luôn chăm sóc cho Đường Tâm Nhan rất chu đáo.
Nửa tháng sau, Phong Tiêu đích thân gửi Tiểu Nghê đã hồi phục đến biệt thự của Mặc Trì Úy.
“Bố…”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Tiểu Nghê vô cùng vui vẻ, trực tiếp nhào vào lòng anh.
Mặc Trì Úy cũng vui vẻ mà ôm cậu bé vào lòng, cảnh tượng này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan dâng lên một luồng nước ấm.
“Đứa trẻ này là em của cô.”
Phong Tiêu đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, mặt không cảm xúc nói.
“Em… Em trai của tôi? Anh… anh đang nói đùa gì vậy? Chuyện cười này không mắc cười chút nào đâu.”
Đường Tâm Nhan vô cùng kinh hoàng, kinh hoàng tới mức suýt ngã xuống đất.
“Anh cả…” Giọng của Mặc Trì Úy vang lên, lúc anh thấy Phong Tiêu đi về phía người phụ nữ của mình, trong lòng anh đã có dự cảm không lành rồi.
Anh vừa mới đặt Tiểu Nghê ngồi lên ghế sofa đã nghe được những lời Phong Tiêu nói.
“Đây là sự thật, không cần phải giấu diếm cô ấy, hơn nữa em cũng không thể giấu cô ấy cả đời được, đúng không?”
Giọng nói của Phong Tiêu vẫn lạnh lùng không chút nhiệt độ nào như cũ.
Đối mặt với người anh cả đã từng cứu mạng mình này, Mặc Trì Úy đành bất lực thở dài.
“Chồng, có chuyện gì vậy? Anh ấy… sao anh ấy lại nói Tiểu Nghê là em trai của em?”
Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Trì Úy thì cô lập tức đi đến trước mặt anh, lo lắng hỏi.
“Tiểu Nghê, chúng ta về phòng thôi, bố con có chuyện cần bàn.”
Phong Tiêu đi đến trước mặt Tiểu Nghê nói, chỉ có lúc đối diện với đứa trẻ này, trên má của người đàn ông lạnh lùng khiến người khác sợ hãi kia mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Vâng ạ.”
Tiểu Nghê hiểu chuyện lên lầu với Phong Tiêu.
“Chồng à, anh nói gì đi? Rốt cuộc… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mãi vẫn không nghe Mặc Trì Úy nói gì, Đường Tâm Nhan vô cùng lo lắng.
Đối diện với anh mắt muốn biết tất cả của cô, sau khi do dự thì Mặc Trì Úy cũng đã đưa ra quyết định.
Anh đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sofa.
“Tiểu Nghê là con của… bố em và mẹ anh.”
Mặc dù không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng đây là chuyện mà cả đời này Mặc Trì Úy cũng không thể nào thay đổi được.
“Cái gì? Họ… Họ đã sinh con sao?”
Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.
Hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau chặt lại.
“Anh không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng cũng không có cách nào thay đổi cả. Trong một bữa tiệc, bố em đã nhân lúc mẹ anh choáng váng mà ức hiếp bà ấy. Lần đó đã khiến mẹ anh có Tiểu Nghê. Cơ thể mẹ anh không cho phép bà ấy phá thai, vậy nên bà ấy chỉ có thể sinh Tiểu Nghê ra thôi. Nhưng điều không ai ngờ được là sau đó bố em đã tàn nhẫn… hại chết bà ấy.”
Mặc dù anh không ngừng tự nhủ với bản thân là phải quên đi hết những ân oán năm xưa nhưng khi nhắc đến Đường Lôi, Mặc Trì Úy vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện này… chuyện này đúng thật là không thể tưởng tượng được, Tiểu Nghê là… là em trai của chúng ta, chuyện này…”
Đường Tâm Nhan thật sự không dám tin câu chuyện ly kỳ này lại xảy ra với mình.
“Đây cũng chính là… lý do chính anh tha cho bố em, đúng không?
Đường Tâm Nhan thông minh đoán ra tất cả.
“Đúng thế, vốn dĩ anh muốn chính tay mình đưa bố em xuống địa ngục, nhưng… nhưng sau đó anh nhận được tin tức này, vậy nên anh đã thay đổi ý định, để ông ta nhận sự trừng phạt của pháp luật, cơ thể Tiểu Nghê từ nhỏ đã bị bệnh rồi. Anh không muốn để nó biết thân thế của nó.”
Mặc Trì Úy nói đầy thành khẩn.
Chương 546: Tiểu Nghê bị đánh
Đường Tâm Nhan có nằm mơ cũng không nghĩ tới thân phận của Tiểu Nghê. Chẳng trách lúc đó cô gặp cậu bé lại luôn có cảm giác thân thuộc không thể giải thích được, hóa ra họ thật sự có quan hệ huyết thống với nhau.
Ông trời ơi, ông nhất định phải để chuyện này xảy ra trên người con sao?
“Em… sau này em phải đối xử với nó như thế nào? Có cần nói chuyện này cho nó biết không?”
Đường Tâm Nhan nắm lấy bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm. Trong đôi mắt to tròn giàn giụa nước đó có một sự không biết phải làm sao.
Tự nhiên có một người em trai cùng cha khác mẹ, hơn nữa còn là một người em trai có vướng mắc với mình và người đàn ông của mình nữa, Đường Tâm Nhan thật sự không biết phải đối mặt với cậu bé như thế nào.
“Cứ thuận theo tự nhiên đi, còn về vấn đề thân thế thì đợi nó lớn lên một chút rồi anh sẽ nói với nó.”
Mặc Trì Úy nghĩ ngợi một chút rồi đưa ra quyết định. Tiểu Nghê vẫn còn nhỏ, anh không hy vọng Tiểu Nghê trải qua sự thật tàn khốc khi vẫn còn nhỏ tuổi như vậy.
“Được, em nghe anh.”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nép vào lòng Mặc Trì Úy, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, Đường Tâm Nhan mới thấy yên tâm.
1 tiếng sau, Phong Tiêu dẫn Tiểu Nghê xuống lầu.
Nhìn thấy Tiểu Nghê, tâm trạng của Đường Tâm Nhan hơi phức tạp. Cô rõ ràng biết cậu bé có quan hệ huyết thống với mình, nhưng khi cô thật sự muốn tiếp xúc với cậu bé thì Đường Tâm Nhan vẫn hơi do dự.
“Cô ơi, có phải cô không thích con không?”
Tiểu Nghê là một đứa trẻ nhạy cảm, vậy nên khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Tâm Nhan vẫn luôn khóa chặt trên người mình, cậu bé có hơi lo lắng, rụt rè hỏi.
Nghe thấy Tiểu Nghê gọi mình là cô, trong lòng Đường Tâm Nhan càng phức tạp hơn.
“Sao vậy?” Thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Nghê, Mặc Trì Úy khẽ hỏi.
“Em…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài, dùng giọng nói chỉ có cô và Mặc Trì Úy có thể nghe được nói ở bên tai anh.
“Em vẫn không biết phải tiếp xúc với thẳng bé như thế nào cả, em… có thể không?”
Đường Tâm Nhan vô cùng mong đợi nhìn Mặc Trì Úy.
“Đương nhiên, đương nhiên là em có thể rồi.”
Mặc Trì Úy mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, kéo cô đến trước mặt Tiểu Nghê.
“Bố, con… có phải con rất đáng ghét không? Sự xuất hiện của con có thể quấy rầy đến tình cảm đằm thắm của bố với cô, bằng không… bằng không bố gửi con đến viện điều dưỡng đi? Con… con ở viện điều dưỡng cũng có thể sống rất tốt mà.”
Thấy Mặc Trì Úy đi đến trước mặt mình, Tiểu Nghê từ từ nói. Đôi mắt to tròn hiện lên một tầng nước như sương mù.
“Không thể được.”
Nghe thấy Tiểu Nghê nói muốn đến viện điều dưỡng, Đường Tâm Nhan buột miệng nói ra. Sao có thể để một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đến viện điều dưỡng sống được?
Thấy Đường Tâm Nhan đột nhiên ôm Tiểu Nghê vào lòng, trên gương mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy cũng hiện lên một nụ cười hiểu ý.
“Người phụ nữ của em quả nhiên không giống người khác.”
Phong Tiêu đến bên cạnh Mặc Trì Úy nói. Mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng… nhưng ánh mắt anh ta nhìn Đường Tâm Nhan đã không còn nhiều chán ghét như trước nữa rồi.
“Anh cả, cảm ơn anh, để em lần nữa biết được sự lương thiện của cô ấy.”
Mặc Trì Úy vô cùng nghiêm túc nói.
Bàn tay to lớn của Phong Tiêu nặng nề vỗ lên vai Mặc Trì Úy, tình cảm anh em không thể bộc lộ hết qua lời nói được.
“Em là em trai của anh, anh mong em được hạnh phúc, anh đi đây.”
Phong Tiêu nói xong câu này thì đi thẳng ra cửa.
“Cô ơi, cô không ghét con đúng không ạ?” Tiểu Nghê bị Đường Tâm Nhan ôm vào lòng, vô cùng thấp thỏm hỏi Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cười nhạt.
“Đương nhiên rồi, sao cô có thể ghét cục cưng nhỏ đẹp trai như này được?” Đường Tâm Nhan dắt tay Tiểu Nghê đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau, một cuộc sống hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan cười nói, trong giọng nói ngọt ngào của cô có mọt niềm hạnh phúc không thể che giấu được.
“Đương nhiên rồi.”
Mặc Trì Úy ôm Tiểu Nghê vào lòng, hôn lên má cậu bé một cái.
Sự xuất hiện của Tiểu Nghê đã làm tăng thêm rất nhiều niềm vui trong cuộc sống của Đường Tâm Nhan. Những lúc Mặc Trì Úy đến công ty làm việc, Tiểu Nghê luôn ở bên cạnh Đường Tâm Nhan.
Thấy đứa trẻ này vẫn còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện biết tự chăm sóc cho bản thân rồi, Đường Tâm Nhan thật sự rất vui vẻ và yên tâm. Cô tự thề với mình nhất định phải chăm sóc thật tốt cho đứa bé này và nhìn cậu bé trưởng thành.
“Cô chủ, cô Mạnh… tới rồi.”
Người giúp việc đến trước mặt Đường Tâm Nhan, thấp thỏm không yên nói.
“Mạnh Bạch Chỉ?” Đường Tâm Nhan cau chặt mày lại, không ngờ tới Mạnh Bạch Chỉ sẽ xuất hiện một lần nữa, lần này cô ta lại muốn làm gì nữa đây?
Trong lòng Đường Tâm Nhan có chút không yên tâm, nhưng sau một hồi do dự, cô vẫn để người giúp việc dẫn Mạnh Bạch Chỉ vào phòng khách.
Mạnh Bạch Chỉ rất nhanh đã đến trước mặt Đường Tâm Nhan theo sự chỉ dẫn của người giúp việc.
Thấy Đường Tâm Nhan tao nhã ngồi trên ghế sofa, trên mặt là nụ cười đầy hạnh phúc, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ cực kì ghen tị, nhưng cô ta cũng không biểu hiện quá rõ trên mặt.
“Tiểu Nghê, không thấy mẹ sao? Mẹ rất nhớ con đó.”
Ánh mắt của Mạnh Bạch Chỉ rơi lên người Tiểu Nghê, trên mặt là một nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Con…” Đối diện với sự vẫy gọi của Mạnh Bạch Chỉ, Tiểu Nghê hơi do dự. Cậu bé đã biết được những chuyện Mạnh Bạch Chỉ làm thông qua người giúp việc rồi. Lúc Tiểu Nghê đối mặt với cô ta một lần nữa thì không khỏi sợ hãi, phản ứng theo bản năng mà nấp sau lưng Đường Tâm Nhan.
Thấy hành động của Tiểu Nghê, Mạnh Bạch Chỉ tức muốn chết. Cô ta đã hiến một quả thận cho thằng bé đáng ghét này vậy mà giờ nó lại trốn cô ta.
“Tiểu Nghê, con qua đây.”
Mạnh Bạch Chỉ hơi tức giận hét lên.
Nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của cô ta, Tiểu Nghê càng sợ hãi hơn.
“Cô Mạnh, cô đây là muốn làm gì vậy? Cô sẽ dọa đứa bé sợ đó?”
Thấy Tiểu Nghê bị dọa sợ đến mức nắm chặt áo cô, Đường Tâm Nhan vô cùng không hài lòng với hành động này của Mạnh Bạch Chỉ.
“Nó là con của tôi, tôi muốn dạy như thế nào cũng không liên quan đến cô.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa nói vừa đến trước mặt Tiểu Nghê, trực tiếp nắm tay cậu bé kéo cậu bé đến trước mặt mình.
“Tiểu Nghê, mẹ mới là mẹ của con, cô ta không phải.”
Mạnh Bạch Chỉ lạnh lùng hét lên.
“Mẹ… mẹ hung dữ quá, con sợ.” Mạnh Bạch Chỉ lôi kéo cực kì mạnh khiến Tiểu Nghê đau đến mức gương mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả lại.
“Đứa trẻ đáng ghét này, tao vì cứu mày mà suýt chút nữa đã mất cái mạng này rồi, bây giờ mày lại bị người phụ nữ này mua chuộc, mày muốn tao tức chết đúng không? Hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt.”
Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì trực tiếp úp Tiểu Nghê lên chân mình sau đó dùng sức đánh vào lưng cậu bé.
“Cứu mạng…”
Đau đớn trên lạnh khiến Tiểu Nghê hét lớn tiếng.
“Mạnh Bạch Chỉ, cô dừng tay lại.”
Thấy Mạnh Bạch Chỉ đánh đứa bé như điên, Đường Tâm Nhanh lo lắng đứng lên đi thẳng đến trước mặt cô ta.
Chương 547: Tôi muốn cô rời xa A Lãnh
Đường Tâm Nhan lo lắng muốn kéo Tiểu Nghê từ trên người Mạnh Bạch Chỉ đến trước mặt mình, nhưng lại không ngờ rằng khi nhìn thấy cô, Mạnh Bạch Chỉ lại đột nhiên đẩy cô giống như bị điên vậy.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, biết rằng Mạnh Bạch Chỉ có thể sẽ làm ra chuyện tổn hại đến mình nhưng trong tình huống bị Mạnh Bạch Chỉ dùng lực đẩy như vậy, Đường Tâm Nhan vẫn trực tiếp ngã xuống đất.
“Cô chủ…” Thấy Đường Tâm Nhan bị ngã xuống, người giúp việc ở bên cạnh vội vàng chạy đến.
“Cứu Tiểu Nghê.”
Đường Tâm Nhan lo lắng nói.
Sau khi người giúp việc đỡ cô ngồi lên ghế sofa mới lập tức đi đến trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
“Cô Mạnh, mau thả cậu chủ nhỏ ra đi.”
Sợ Mạnh Bạch Chỉ sẽ làm hại Tiểu Nghê một lần nữa nên người giúp việc không dám tùy tiện đến trước mặt cô ta mà chỉ có thể nhìn cô ta rồi nói với giọng đầy khẩn cầu.
Trên mặt Mạnh Bạch Chỉ lộ ra một nụ cười đầy đắc ý. Cô ta không đánh Tiểu Nghê nữa mà lại ôm Tiểu Nghê vào lòng.
“Nó là con của tôi, trước giờ vẫn luôn gọi tôi là mẹ, vậy nên tôi muốn đưa nó về ở với mình mấy ngày, qua mấy ngày nữa đợi đến lúc tâm trạng tôi tốt hơn, tôi sẽ trả thằng bé lại.”
Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì ôm Tiểu Nghê đi ra cửa.
“Không thể được, cô không thể đưa Tiểu Nghê đi được.”
Thấy Mạnh Bạch Chỉ ôm đứa bé, Đường Tâm Nhan vội vàng ngăn cô ta lại.
“Tôi không thể được? Tại sao tôi lại không thể được?”
Đối diện với sự ngăn cản của Đường Tâm Nhan, sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ càng trở nên khó coi hơn.
“Con không muốn đi với mẹ, con muốn ở lại bên cạnh cô.”
Tiểu Nghê đột nhiên lớn tiếng hét lên, Mạnh Bạch Chỉ ôm quá chặt khiến cậu bé vô cùng khó chịu.
Cậu bé không ngừng làm loạn trên người Mạnh Bạch Chỉ, đánh đá cô ta. Điều này càng khiến cho Mạnh Bạch Chỉ tức giận hơn, cô ta lại mạnh mẽ đánh vào lưng cậu bé một lần nữa.
Lần này Mạnh Bạch Chỉ gần như đã dùng hết sức lực của bản thân nên lúc bàn tay của cô ta đánh lên người Tiểu Nghê, Tiểu Nghê đã hét lên đầy đau đớn.
Thấy gương mặt nhỏ của Tiểu Nghê tủi thân vì bị đau, Đường Tâm Nhan vô cùng đau lòng.
“Cô Mạnh, cô mau thả Tiểu Nghê xuống đi. Nếu cô còn không thả Tiểu Nghê xuống thì đừng trash tôi không khách sáo với cô.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đôi mắt hạnh sáng chói của cô lộ rõ một tia sáng đầy sắc bén.
“Ha… ha…” Nghe lời uy hiếp của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ bật cười haha.”Ngược lại tôi lại muốn biết, cô muốn không khách sáo với tôi như thế nào đó?”
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, trực tiếp gọi bảo vệ đến.
“Đứng lại.” Thấy bảo vệ đang đi về phía cô ta theo mệnh lệnh của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên lớn tiếng hét lên, cô ta đặt Tiểu Nghê xuống đất.
Ngay lúc Tiểu Nghê muốn chạy đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay của Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên… đột nhiên bóp cổ cậu bé.
“Mạnh Bạch Chỉ, cô điên rồi sao?” Thấy hành động của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan tái mẹt vì bị dọa sợ, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Mạnh Bạch Chỉ càng gia tăng sức lực trong tay.
“Đúng thế, tôi điên rồi đấy, nhưng là do cô ép tôi điên. Mãi đến gần đây tôi mới biết, chuyện tôi bị mất tích là hoàn toàn do một tay bố cô làm. Nếu không phải vì ông ta, sao tôi có thể chia tay với A Lãnh? Làm sao có sự xuất hiện của cô được? Đường Tâm Nhan, cô đã cướp đi tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về tôi, hạnh phúc của tôi, người đàn ông của tôi.”
Mạnh Bạch Chỉ càng nói càng phẫn nộ, hai tay đặt trên cần cổ đứa bé cũng càng ngày càng dùng lực hơn.
Thấy bộ dạng sắc mặt Tiểu Nghê tái nhợt vì ngộp thở, Đường Tâm Nhan lo lắng tới mồ hôi đầm đìa.
“Cô muốn như thế nào? Nói điều kiện của cô, tôi… tôi đều đồng ý với cô.” Đường Tâm Nhan lo lắng nói, chỉ cần có thể giúp Tiểu Nghê được bình an, cô có thể làm bất kì chuyện gì.
“Cô… thật sự sẽ đồng ý với tôi sao?” Sự thỏa hiệp của Đường Tâm Nhan khiến Mạnh Bạch Chỉ gần như thấy được hy vọng.
“Tôi sẽ… tôi đều đồng ý với cô, chỉ cần cô tha cho Tiểu Nghê thôi.”
Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã quỳ xuống cầu xin Mạnh Bạch Chỉ, cô thật sự sợ Mạnh Bạch Chỉ điên khùng sẽ làm ra chuyện gì làm hại đến Tiểu Nghê.
“Tôi muốn cô… lập tức thu dọn đồ đạc của tôi rồi cút ra khỏi biệt thự này cho tôi, hơn nữa từ nay về sau, cô cũng không được lại gần A Lãnh nữa.”
Sau khi Mạnh Bạch Chỉ thấy sự nhu nhược của Đường Tâm Nhan, trên mặt cô ta lộ rõ nụ cười đắc ý.
Thấy sắc mặt Tiểu Nghê trắng bệch, Đường Tâm Nhan không hề có chút do dự nào.
“Được, tôi đồng ý với cô, tôi lập tức rời đi.”
Cô không còn cách nào khác, cũng không thể trơ mắt nhìn Mạnh Bạch Chỉ bóp chết được trẻ còn đang sống sờ sờ như vậy được, nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể dối lòng mà đồng ý với yêu cầu vô lý của Mạnh Bạch Chỉ.
“Bây giờ cô lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, ngay lập tức.”
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.
“Được, tôi đi, tôi lập tức… đi.”
Mặc dù không nỡ, nhưng… nhưng trong tình huống không còn cách nào khác này, đặc biệt là trong tình huống sắc mặt Tiểu Nghê càng ngày càng trắng bệch thì Đường Tâm Nhan chỉ có thể xoay người đi ra cửa.
“Vợ à, em muốn đi đâu vậy?”
Giọng nói trầm thấp và tràn đầy từ tính của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh… Sao anh lại về?” Thấy Mặc Trì Úy đi vào phòng khách, Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
“Cô gái ngốc, nếu anh không về thì có phải là em muốn rời khỏi chỗ này không? Anh không có quá nhiều thời gian để truy lùng cô vợ đào tẩu của mình đâu.”
Mặc Trì Úy hôn lên trán Đường Tâm Nhan một cái, sau đó đôi mắt đen nhánh như chim ưng mới rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ.
“A Lãnh, em mới là người phụ nữ có thể mang lại hạnh phúc cho anh.”
Thấy Mặc Trì Úy trở về, Mạnh Bạch Chỉ rất vui vẻ, rất hưng phấn, nhưng… nhưng khi thấy việc đầu tiên Mặc Trì Úy làm sau khi trở về là hôn Đường Tâm Nhan. Điều này khiến cô ta vô cùng tức giận, sự tàn nhẫn trong mắt càng trở nên dày đặc hơn.
“Chồng ơi, cứu Tiểu Nghê đi.”
Đường Tâm Nhan nhắc nhở.
“Bỏ đứa nhỏ ra.”
Mặc dù chỉ có 4 chữ ngắn gọn thôi nhưng giọng nói như phát ra từ nơi sâu thẳm của địa ngục khiến người khác không rét mà run, sởn cả tóc gáy.
“Em…” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy khiến Mạnh Bạch Chỉ hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Nghê là con bài cuối cùng của mình, cho dù có sợ hãi thì hai tay của cô ta vẫn bóp cổ Tiểu Nghê như cũ.
“Mạnh Bạch Chỉ, đây là cô muốn ép tôi sao?”
Mặc Trì Úy từng bước từng bước đi về phía Mạnh Bạch Chỉ, mỗi một bước anh lại gần Mạnh Bạch Chỉ đều có thể cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo tỏa ra trên người anh, từng bước từng bước lại gần cô ta.
“A Lãnh, em thật sự yêu anh mà, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Để anh phải buông bỏ tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta cơ chứ? Em có chỗ nào không bằng người phụ nữ hèn hạ này chứ?”
Nghĩ đến việc Đường Tâm Nhan có thể sống hạnh phúc bên cạnh Mặc Trì Úy, sự thù hận trong mắt Mạnh Bạch Chỉ càng mạnh mẽ hơn.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là người phụ nữ mà tôi muốn bảo vệ cả đời này, còn cô… đã là quá khứ của tôi rồi. Bạch Chỉ, đừng ép tôi phải ra tay làm hại đến cô. Cô nên biết rằng, sau khi cô hiến một quả thận cho Tiểu Nghê, tôi không muốn làm chuyện gì làm tổn thương đến cô. Bằng không chỉ dựa vào những chuyện mà cô đã từng làm cũng đủ để cô nhận được một bài học rồi.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.
Chương 548: Uy hiếp
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
“Vì anh, em đã bị bố của người phụ nữ này hại phải rời xa anh nhiều năm như vậy. Vì anh, em đã bỏ một quả thận của mình. Vì anh, em có thể hi sinh tất cả. Vì để giữ được anh, em thà chọn cách tự tử. Đây đều là những chuyện trước đây em chưa từng làm. Nhưng bây giờ, em đều có thể làm những chuyện này mà không cần suy nghĩ gì.”
Mạnh Bạch Chỉ nước mắt giàn giụa nói.
“Nhưng bây giờ em chẳng có được cái gì cả, Mặc Trì Úy, anh thật sự rất nhẫn tâm.”
Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì từ từ buông thõng tay. Tiểu Nghê đã lấy lại được tự do, thở hổn hển.
“Tiểu Nghê, con sao rồi?”
Thấy Tiểu Nghê ngã ngồi xuống đất, Đường Tâm Nhan vội vàng chạy đến trước mặt cậu bé, lo lắng hỏi.
“Con… con không sao.”
Tiểu Nghê sợ đến mức nhào vào lòng Đường Tâm Nhan.
Cảm nhận được cơ thể của đứa bé đang run lên, Đường Tâm Nhan có thể tưởng tượng được vừa nãy cậu bé đã hoảng sợ tới mức nào.
“Bố, con sợ lắm.” Lúc Mặc Trì Úy ngồi xổm xuống trước mặt mình, Tiểu Nghê cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc thật to.
Mặc Trì Úy đau lòng ôm cậu bé vào lòng.
“Đứa trẻ ngốc, con là con trai, không thể tùy tiện khóc như vậy được, biết chưa?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng an ủi. Tâm trạng của Tiểu Nghê cũng từ từ bình tĩnh trở lại khi được anh an ủi.
Thấy Mặc Trì Úy ôm chặt Tiểu Nghê, Đường Tâm Nhan dịu dàng ở bên cạnh hai người họ, cảnh tượng vô cùng ấm áp và hạnh phúc này lại đâm thẳng vào mắt Mạnh Bạch Chỉ đầy đau đớn.
Mất đi A Lãnh thì cuộc sống của cô ta còn ý nghĩa gì nữa chứ?
“Cô Mạnh…” Người giúp việc ở bên cạnh đột nhiên thấy Mạnh Bạch Chỉ cầm con dao gọt hoa quả bên cạnh tay mình thì không khỏi lớn tiếng hét lên.
Nghe thấy tiếng hét đầy ngạc nhiên của người giúp việc, ánh mắt của Mặc Trì Úy với Đường Tâm Nhan rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ theo bản năng.
“Cô đây là muốn làm gì?” Thấy Mạnh Bạch Chỉ cầm dao chĩa vào ngực mình, hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau lại thật chặt.
Một nụ cười cay đắng thoáng qua trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Mạnh Bạch Chỉ.
“Mất anh rồi thì em cũng đã mất tất cả rồi, vậy nên… vậy nên chỉ có chết mới là cách giải thoát duy nhất thôi.”
Mạnh Bạch Chỉ vô cùng lạnh nhạt nói.
“Thím Vương, đưa Tiểu Nghê về phòng.”
Mặc Trì Úy gọi người giúp việc qua rồi dặn dò.
Người giúp việc vội vàng ôm Tiểu Nghê đi lên phòng trên lầu.
“A Lãnh, lần này hoàn toàn không phải là em uy hiếp anh, nếu… nếu anh thật sự không cần em nữa thì em thà đi chết còn hơn.”
Mạnh Bạch Chỉ nói.
Mặc Trì Úy nhướng mày.
“Bên cạnh tôi ngoại trừ cô gái nhỏ này ra thì tôi sẽ không cần người nào khác, nhưng nếu cô cần thì tôi có thể chăm sóc cô với tư cách là bạn bè.”
Mặc Trì Úy kiên nhẫn nói.
“Bạn bè?” Mạnh Bạch Chỉ đã hoàn toàn tuyệt vọng khi nghe thấy 2 chữ này.”Vậy thì kiếp sau, kiếp sau em nhất định sẽ không rời xa anh, nhất định sẽ không.”
Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì đột nhiên nâng dao lên, sau đó… mạnh mẽ đâm vào ngực mình.
“Không, đừng mà.”
Thấy hành động của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan bị dọa đến hét lên một tiếng thật to.
Mặc Trì Úy cũng không ngờ lần này Mạnh Bạch Chỉ lại thật sự làm ra chuyện làm tổn thương đến bản thân mình như vậy. Lúc anh muốn ngăn lại thì đã không kịp nữa rồi, anh chỉ có thể đỡ được cơ thể đang ngã xuống của Mạnh Bạch Chỉ mà thôi.
“Sao phải làm như thế?”
Mặc Trì Úy lớn tiếng hỏi, dù sao Mạnh Bạch Chỉ cũng là mối tình đầu của anh và anh cũng đã rất nhiều chuyện đẹp đẽ với cô ta. Mặc dù không thể ở bên nhau nhưng Mặc Trì Úy vẫn luôn hy vọng cô ta có thể có được hạnh phúc thuộc về riêng mình.
“Không thể… không thể ở bên cạnh anh, em sống… sống thì cũng có còn ý nghĩa gì nữa đâu? Em… em thà chết, được chết trong lòng anh, là… là hạnh phúc của em.”
Trên mặt Mạnh Bạch Chỉ lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng được ngả vào lòng Mặc Trì Úy, cô ta lại vô cùng vui vẻ.
“Em đã gọi xe cấp cứu rồi, sẽ tới ngay thôi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan thấy Mạnh Bạch Chỉ càng ngày càng chảy nhiều máu hơn thì thật sự rất lo lắng.
Mặc Trì Úy gật đầu. Mấy phút sau, xe cấp cứu đã tới biệt thự. Nhân viên cấp cứu nhanh chóng đưa Mạnh Bạch Chỉ đang hôn mê lên xe cấp cứu.
“Em ở nhà chờ anh, anh tới bệnh viện.” Sau khi dặn dò người giúp việc chăm sóc cho Đường Tâm Nhan thật tốt thì Mặc Trì Úy lên xe cấp cứu cùng cô ta.
Mặc dù không thích Mạnh Bạch Chỉ nhưng Đường Tâm Nhan cũng không hy vọng cô ta gặp nguy hiểm nên đã âm thầm cầu nguyện cho cô ta.
Vì lo lắng nên Đường Tâm Nhan cũng không thể nào ngủ được, cô vẫn luôn ngồi trên ghế sofa đợi Mặc Trì Úy.
Mãi đến 2 giờ sáng, Đường Tâm Nhan mới mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng bước chân.
Cô lập tức mở mắt ra, lúc thấy Mặc Trì Úy đi vào phòng khách, cô đã tỉnh táo lại ngay lập tức.
“Cô ấy sao rồi? Có nguy hiểm gì không?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, vì luôn ngồi dựa vào ghế sofa nên lúc đứng dậy thì có hơi trầy trật với một người đang mang thai như cô.
Mặc Trì Úy vội vàng đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống.
“Bác sĩ đã mổ và lấy con dao ra, nhưng vì cô ta chỉ còn lại một quả thận thôi nên vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng. Anh chỉ về để lấy một ít đồ thôi. Khoảng thời gian này, có thể anh sẽ phải ở trong bệnh viện.”
Giọng nói của Mặc Trì Úy đầy mệt mỏi.
Đường Tâm Nhan không hề bất ngờ với quyết định này của Mặc Trì Úy. Vì cô biết rõ người đàn ông của cô là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm.
“Em giúp anh thu dọn đồ đạc.”
Đường Tâm Nhan ôm bụng đi đến phòng của hai người, chu đáo sắp xếp quần áo cho Mặc Trì Úy.
“Có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho anh đó biết chưa?”
Mặc Trì Úy nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, nhẹ giọng căn dặn.
Anh cũng không ngờ được lần này Mạnh Bạch Chỉ lại làm ra hành động quá khích như vậy.
“Em biết rồi, anh cứ yên tâm mà ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô ấy đi, em hiểu mà. Hơn nữa, em cũng sẽ chăm sóc cho Tiểu Nghê thật tốt.” Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, hôn lên trán Đường Tâm Nhan một cái rồi mới thu dọn hết đồ đạc, xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi Mặc Trì Úy đi, Đường Tâm Nhan ngã người xuống giường, chỉ có điều là cô không còn buồn ngủ nữa rồi. Cuối cùng trời cũng đã sáng rồi, Đường Tâm Nhan không ngủ được dứt khoát dậy luôn.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản xong thì cô vào phòng bếp.
“Cô chủ, sắc mặt cô rất tiều tụy, hay là cô ngủ thêm chút nữa đi?” Lúc người giúp việc thấy Đường Tâm Nhan thì không khỏi có chút lo lắng.
“Tôi không sao, tôi dậy để làm bữa sáng cho Tiểu Nghê, chắc chắn hôm qua nó đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.”
Động tác Đường Tâm Nhan làm bữa sáng cho Tiểu Nghê rất thành thạo.
“Cô chủ, Tiểu Nghê lại nằm mơ thấy ác mộng nên cứ khóc mãi.” Người giúp việc phụ trách việc chăm sóc cho Tiểu Nghê đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan lo lắng nói.
“Tôi đi xem thử.”
Đường Tâm Nhan vội vàng bỏ công việc đang làm trong tay xuống, lập tức đến phòng của Tiểu Nghê. Vừa mới đi đến cửa cô đã nghe được tiếng con nít khóc lớn. Điều này khiến tim cô cũng xoắn lại trong phút chốc.
Chương 549: Ngã trong vũng máu
Tiểu Nghê khóc vô cùng đau lòng, lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cậu bé trực tiếp nhào vào lòng cô.
“Con cần bố, con muốn bố ở bên cạnh con.” Tiểu Nghê vừa khóc vừa hét lên nói.
Yêu cầu này của cậu bé khiến Đường Tâm Nhan có chút khó xử. Dù sao bây giờ Mặc Trì Úy cũng đang ở trong bệnh viện chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, một khi Tiểu Nghê biết được người mà mình đã nhiều lần gọi là “mẹ” đó, bây giờ vẫn chưa qua được nguy hiểm thì có thể tâm trạng của cậu bé sẽ càng kích động hơn nữa.
“Tiểu Nghê, bố con bây giờ đang có chuyện cần phải xử lý, chúng ta ở nhà đợi bố có được không?” Mặc dù ngồi xổm xuống có hơi mệt mỏi nhưng Đường Tâm Nhan vẫn để mình ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Nghê, vẫn luôn dịu dàng bế lấy cậu bé.
Chỉ có điều Tiểu Nghê vẫn luôn rất nghe lời lần này lại ồn ào, muốn tìm bố cho bằng được. Đối diện với việc đứa bé làm ồn ào, Đường Tâm Nhan tối hôm qua không được ngủ ngon lại hơi đau đầu.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Thấy Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã ngất đi, người giúp việc sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ cô ngồi lên ghế sofa bên cạnh.
“Tôi… tôi không sao. Gọi điện thoại cho Trì Úy nói với anh ấy là Tiểu Nghê muốn tìm anh ấy.” Đường Tâm Nhan không có cách nào dỗ được đứa bé này nên chỉ có thể chọn thỏa hiệp thôi,
Người giúp việc nhanh chóng gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy, nhưng truyền đến bên tai mình lại là tiếng tắt máy.
“Tắt máy sao? Không nên mà?” Nghe người giúp việc trả lời lại, hàng lông mày của Đường Tâm Nhan cau chặt lại, lẽ nào tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ đã thay đổi rồi sao?
Vốn dĩ lúc thấy người giúp việc gọi điện thoại cho bố, tâm trạng của Tiểu Nghê đã khôi phục trở lại rồi. Nhưng khi nghe được điện thoại tắt máy thì cậu bé lại khóc oa oa lên lần nữa.
Thấy đứa bé khóc không ra hơi, sau khi do dự thì Đường Tâm Nhan cũng đã đưa ra quyết định.
“Tiểu Nghê, đừng khóc nữa, cô đưa con đến bệnh viện tìm bố.”
Nghe được câu này, Tiểu Nghê ngừng khóc ngay lập tức mà chạy thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, dắt tay cô đi về phía cửa.
Tiểu Nghê hoàn toàn không cho Đường Tâm Nhan có thời gian thay đồ, không còn cách nào khác nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể mặc đồ ngủ, dắt tay Tiểu Nghê đi ra khỏi phòng khách.
“Thím Chu, thím đi với chúng tôi đi.”
Bản thân cô là một người đang mang thai, Tiểu Nghê vẫn là một đứa bé vừa mới trải qua ca ghép thận, mặc dù đã khỏe lại rồi nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Vậy nên sau khi đỡ đứa bé lên xe, Đường Tâm Nhan đã gọi người giúp việc qua.
“Được.”
Thím Chu lập tức lên xe. Chuyện khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy vui mừng là trên đường đến bệnh viện, Tiểu Nghê đã không còn ồn ào nữa. Chuyện này cũng khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Họ tới bệnh viện rất nhanh. Lúc Tiểu Nghê thấy Mặc Trì Úy thì lập tức chạy về phía anh.
“Sao các em lại tới đây?” Mặc Trì Úy hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tiểu Nghê, nhưng vẫn ôm cậu bé vào lòng.
Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Nó cứ ồn ào đòi tìm anh mãi, em hoàn toàn không còn cách nào khác nên chỉ có thể tới đây tìm anh thôi.”
Đường Tâm Nhan khẽ nói.
Thấy sắc mặt hơi tái mét của cô, trong đáy mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy lóe lên sự lo lắng.
“Em không sao, không cần lo cho em.”
Nhận ra sự quan tâm trong đáy mắt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cười mỉm nói, giọng nói ngọt ngào khiến người khác động lòng.
“Bố ơi, con muốn ở bên cạnh bố, con không muốn về.” Hai tay của Tiểu Nghê gắt gao ôm chặt lấy cổ Mặc Trì Úy, nói rõ ràng rằng không muốn về với Đường Tâm Nhan.
Thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành Tiểu Nghê, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười vui vẻ và yên tâm.
Thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn an ủi Tiểu Nghê, Đường Tâm Nhan vào nhà vệ sinh một mình.
“Đường Tâm Nhan, vậy mà tôi lại đụng phải cô.”
Vừa mới rửa tay xong thì nghe thấy giọng nói của Đường Vũ Nhu, điều này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan thật sự có một loại cảm giác kiểu oan gia ngõ hẹp.
“Xin lỗi, nhưng cô có thể làm như không nhìn tôi.” Đường Tâm Nhan nói xong câu này thì trực tiếp đi ra ngoài cửa, nhưng lại không nghĩ tới sẽ bị Đường Vũ Nhu chặn lại.
“Đường Vũ Nhu, mời cô tránh ra cho, đừng để tôi nghĩ rằng cô là một con chó… chắn đường.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng giễu cợt nói. Đối với một người phiền phức tìm cô hết lần này đến lần khác như Đường Vũ Như, cô sớm đã chán ghét không muốn tiếp xúc với cô ta rồi.
“Cô… cô dám mắng tôi sao? Đường Tâm Nhan, gan cô cũng lớn thật đó. Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cô thật tốt.”
Ánh mắt Đường Vũ Nhu hung ác, đột nhiên đẩy một cái về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan không ngờ được cô ta sẽ đột nhiên đẩy mình như vậy. Mặc dù đã kịp thời né sang một bên nhưng vì vẫn còn một vũng nước chưa kịp dọn sạch ở dưới nền nên Đường Tâm Nhan đã bị trượt chân, trực tiếp ngã xuống nền.
Thấy Đường Tâm Nhan ngã xuống, trên mặt Đường Vũ Nhu hiện lên một nụ cười đắc ý.
“Nhớ kỹ, mãi mãi đừng làm kẻ thù của tôi.” Đường Vũ Nhu nói với thái độ ngạo mạn.
“Đau… đau quá.”
Đường Tâm Nhan cảm giác được một cỗ đau đớn truyền tới từ bụng nên phát ra một tiếng kêu đau.
“Đường Tâm Nhan, cô… cô đừng diễn kịch nữa.” Thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn ngồi dưới nền, hơn nữa biểu cảm trên mặt còn vô cùng đau đớn nữa thì Đường Vũ Nhu cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta chỉ muốn dạy dỗ Đường Tâm Nhan một chút thôi, chưa từng nghĩ sẽ làm gì cô. Một khi Đường Tâm Nhan xảy ra chuyện không may gì, Mặc Trì Úy anh… anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.
“Gọi… gọi bác sĩ đi.”
Bụng Đường Tâm Nhan càng ngày càng đau, đau đớn hét lên với Đường Vũ Nhu.
“Tôi…”
Đường Vũ Nhu vừa định chạy ra ngoài gọi bác sĩ, nhưng… nhưng lúc đi ra tới cửa, cô ta lại do dự, nghĩ tới khoảng thời gian gần đây, Phó Tư Thần nhắc lại những chuyện trước đây với Đường Tâm Nhan hết lần này hết lần khác ở trước mặt cô ta, Đường Vũ Nhu vô cùng ghen tị.
“Đường Vũ Nhu, nếu như… nếu như con tôi xảy ra chuyện không may gì, cho dù có biến thành quỷ, tôi cũng… tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.”
Đôi mắt phượng của Đường Tâm Nhan lóe lên tia khát máu dữ dội mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Nhu.
“Cho dù… cho dù có chuyện không may gì xả ra, thì cũng có… có liên quan gì tới tôi chứ? Là do cô quá vụng về nên mới bị ngã, tôi… tôi không làm gì hết.”
Sợ sẽ có người đi vào nhìn thấy, sau khi Đường Vũ Nhu nói xong câu này thì nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng Đường Vũ Nhu rời đi, Đường Tâm Nhan vô cùng tuyệt vọng. Cô nghiến chặt răng, dùng hết sức lực của cơ thể cố gắng lấy điện thoại ở trong túi áo ra gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy.
“Cứu… cứu em, em đang… em đang ở nhà vệ sinh.”
Sau khi nghe được giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lo lắng nói. Mặc dù chỉ có mấy chứ ngắt quãng, nhưng đã cô dùng hết sức lực của mình rồi.
Nhìn máu chảy ra từ giữa hai chân, Đường Tâm Nhan không có cách nào kiềm chế được đau đớn trong lòng.
Cục cưng, con nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Cơn đau khiến Đường Tâm Nhan hoàn toàn rơi vào hôn mê. Lúc Mặc Trì Úy vội vàng chạy tới nhà vệ sinh thì cảnh tượng mà anh nhìn thấy chính là Đường Tâm Nhan đang ngã trong vũng máu.
Chương 550: Giữ người lớn? Giữ đứa bé?
Nhìn thấy cảnh Đường Tâm Nhan ngã xuống vũng máu, Mặc Trì Úy dường như cảm giác được, máu huyết trong người lập tức đông cứng lại, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi như lúc này.
“Bác sĩ, bác sĩ.”
Mặc Trì Úy lo lắng hét lên.
Nghe thấy tiếng hét khàn đục của anh, bác sĩ vội chạy đến, lúc nhìn thấy hình ảnh này của Đường Tâm Nhan, bác sĩ cũng vô cùng sửng sốt, nhưng động tác vẫn rất thuần thục đưa Đường Tâm Nhan lên giường di động rồi nhanh chống đẩy vào phòng phẫu thuật.
“Cô ấy và đứa bé không được xảy ra chuyện gì, nghe rõ chưa?” Mặc Trì Úy nắm chặt lấy cổ áo bác sĩ, hét lên.
“Chủ tịch Mặc, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, nhất định có gắng hết sức.” Bác sĩ bị gương mặt lạnh như băng của Mặc Trì Uý dọa ch tái xanh mặt mày, thậm chí còn muốn lập tức trốn đi.
“Cậu chủ, mau để bác sĩ vào trong đi, cô là bác sĩ mổ chính hả?” Thím Chu đúng bên cạnh, mặc dù rất sợ hơi thở lạnh lùng, tàn ác toát ra từ người Mặc Trì Úy, nhưng vẫn cứng đầu bất chấp đến trước mặt anh.
Liên tiếp hít sâu mấy hơi, Mặc Trì Úy mới bình tĩnh lại.
“Người con gái của tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể nào.”
Cuối cùng cũng được tự do, bác sĩ vội vã chạy vào phòng phẫu thuật, cô thật sự vẫn còn sợ, nếu như không chạy đi, người đàn ông này sẽ bóp chết mình mất.
Mười phút sau, có một y tá từ phòng phẫu thuật bước ra, trong tay còn cầm thêm mấy tờ đơn, đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Chủ tịch Mặc, tình hình của mợ chủ khá nghiêm trọng, anh cần phải ký vào tờ đơn này, giữ lại người lớn hay là giữu lại đứa trẻ, dù sao đứa trẻ vẫn chưa đủ tháng, có thể sẽ xảy ra nguy hiểm.
Y tá nhắn lại những lời của bác sĩ cho Mặc Trì Úy.
“Bùm”
Tay phải Mặc Trì Úy siết chặt tay thành nắm đấm, sau khi nghe những lời y tá nói, anh hung hăng đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.
Đột nhiên có chấn động lớn như vậy, khiến y tá sợ xanh mặt.
“Thưa anh, xin anh hãy nhanh chóng lựa chọn.”
Y tá run rẩy nói.
“Tôi muốn cả hai, nếu như cô ấy vừa đứa bé có chuyện gì, tôi nhất định sẽ phá nát cái bệnh viện này.”
Mặc Trì Úy tức giận hét lên, đôi mắt như diều hâu hằn lên nhưng tơ máu, hung hăng trừng mắt với cô y tá.
“Anh Tư, anh bình tĩnh lại đi.”
Nhận được tin tức Lục Tử Thâm vội vàng chạy đến, giữ chặt lấy Mặc Trì Úy đang có chút mất kiểm soát.
“Bình tĩnh? Làm sao tôi có thể bình tĩnh được? Đang nằm trên bàn phẫu huật kia là người phụ nữ và đứa con của tôi đó.” Mặc Trì Úy đau đớn không thể tả nổi, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, mình cũng sẽ có lúc tuyệt vọng như thế này.
“Anh Tư, bây giờ anh phải đưa ra lựa chọn, bác sĩ đang đợi quyết định của anh.”
Vẻ mặt Lục Tử Thâm rất nghiêm trọng.
“Lựa chọn?”
Nghe thấy hai chữ này, đột nhiên Mặc Trì Uý lớn tiếng bật cười.
“Cả hai đều là người tôi cực kỳ yêu hường, nhưng bây giờ bắt tôi vứt bỏ đi, Tử Thâm, cậu nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ.” Hai tay Mặc Trì Úy bấu chặt lấy bả vai Lục Tử Thâm, đau khổ nói, đôi mắt anh sâu như đại dương, lóe lên một ánh sáng khác thường.
“Anh Tư, anh phải lựa chọn thôi.”
Mặc Trì Úy hít sâu một hơi.
“Giữ người lớn đi.”
Không chút do dự, Mặc Trì Úy nhanh chóng đưa ra quyết định, không có con thì sau này sinh lại cũng được, cho dù sau này không thể có anh cũng chấp nhận, chỉ cần người con gái nhỏ bé kia sống là đủ rồi.
Mặc Trì Úy nhanh chóng ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.
Y tá không dám chậm trễ, vội vàng vào phòng mổ.
Thời gian cứ thế trôi qua, từ trước đến này Mặc Trì Úy chưa bao giờ căng thẳng như vậy, cứ luôn vây chặt lấy anh, đối với Mặc Trì Úy mà nói từng giây từng phút trôi qua thật sự rất dày vò, thống khổ.
Khoảng một tiếng sau, lại một lần nữa y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Chủ tịch Mặc, chúc mừng anh, là con trai, nhưng vì còn quá nhỏ nên đã đưa đến phòng kính rồi.” Y tá đến trước mặt Mặc Trì Úy, nở một nụ cười, nói.
“Cô cô nói lại một nữa xem?”
Mặc Trì Uý hỏi.
“Anh đã làm bố rồi, là con trai, chỉ là đứa bé sinh non nên cân nặng khá nhẹ, cần phải được đưa đến phòng kính một thời gian.”
Cô y tá nói lại một lần nữa.
“Không phải tôi đã nói là giữ lại người lớn sao? Vì sao lại giữ đứa bé lại? Người con gái của tôi đâu?”
Nghe thấy những lời y tá nói, Mặc Trì Úy không hề có chút vui mừng cũng không hề có chút kinh ngạc, đôi mắt của anh ngập tràn tuyệt vọng và đau khổ, hung hăng trừng mắt nhìn cô y tá.
“Người lớn vẫn còn đang cấp cứu.”
Cô y tá vội vàng nói.
Nghe được những lời này, cuối cùng Mặc Trì Uý cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cô gái, cô nhất định phải tiếp tục kiên trì.”
Từ trước đến giờ Mặc Trì Úy không hề tin vào những lời cầu nguyện, nhưng lúc này lại chắp hai tay không ngừng thầm cậu nguyện trong lòng. Cầu cho Đường Tâm Nhan có thể bình an vượt qua được cửa ải lần này.”
“Anh Tư, anh đừng lo lắng, người con gái của anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Lục Tử Thâm khẽ an ủi anh.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Không sai, cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Hai tiếng sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Thế nào, sao rồi?” Mặc Trì Úy lo lắng hỏi, sợ sẽ nghe thấy được đáp án khiến mình sẽ đau khổ cả một đời.
“Mặc dù quá trình rất nguy hiểm, có điều mợ chủ phúc lớn mạng lớn, đã vượt qua được cơn nguy kịch, bây giờ đã được đưa đến phòng bệnh.”
Những lời của bác sĩ, khiến gương mặt của Mặc Trì Úy cuối cùng cũng nở một nụ vười vui mừng, yên tâm.
Chưa kịp nói lời cảm ơn với bác sĩ, Mặc Trì Úy đã lập tức chạy đến phòng của Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, Mặc Trì Úy tràn đầy đau khổ, anh cứ mãi ngồi bên giường Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô, đưa sát đến bên môi mình, dịu dàng hôn lên tay cô.
Mặc Trì Úy luôn giữ mãi bên giường Đường Tâm Nhan mãi cho đến tối, Đường Tâm Nhan mới từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh, gương mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Tâm Nhan mới nở một nụ cười ấm áp. Nhưng giờ phút này, cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trước mắt cô như một cuốn phim.
Con đâu? Con của mình.
Đường Tâm Nhan vô thức đặt hai tay lên bụng, nhưng ngoại trừ cảm giác đau đớn ra, cô lại không cảm nhận được đứa bé đạp trong bụng mình nữa, lúc cô nhận ra bụng của mình đã phẳng lì, sắc mặt cô liền tái nhợt đi.
“Không” Đường Tâm Nhan yếu ớt hét lên lên một tiếng đầy đau đớn.
“Vợ, em tỉnh rồi?” Nghe thấy giọng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đang mệt mỏi ngồi bên giường bệnh lập tức đứng dậy.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan liền bật khóc.
“Xin lỗi, em em không giữ được con của chúng ta, xin lỗi.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan đầy đau đớn, hận không thể bóp chết Đường Vũ Nhu.
“Cô gái ngốc, con của chúng ta không có chuyện gì.”
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy vội vàng nói, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
Đường Tâm Nhan có chút không hiểu chống mắt lên xem thử trong miệng của Mặc Trì Úy là có ý gì. Nhưng cô cũng không hỏi nhiều mà vô cùng ngoan ngoãn đến bệnh viện Mạnh Bạch Chỉ đang ở với Mặc Trì Úy.
Lúc họ tới bệnh viện thì vừa lúc Mạnh Bạch Chỉ được bác sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
“Không ngờ, cô ta… lại tự tử thật, chuyện này không giống tác phong của cô ta lắm?” Đường Tâm Nhan đứng sau Mặc Trì Úy nhìn thấy miếng băng gạc dày cộm quấn trên cổ tay Mạnh Bạch Chỉ thông qua khe hở.
Mạnh Bạch Chỉ được y tá đẩy vào phòng bệnh, sắc mặt tái mét mà cũng không thèm nghỉ ngơi, trên mặt cô ta không có chút biểu cảm nào ngồi dựa vào đầu giường.
Mãi đến khi Mặc Trì Úy đi vào phòng bệnh, trên mặt cô ta mới cười nhiều hơn. Nhưng khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan ở sau lưng Mặc Trì Úy, cô ta chỉ cười nhẹ một cái thôi rồi biến mất ngay lập tức.
“Cô tới đây làm gì? Cô đang muốn nhắc nhở tôi sự thật vì cô nên tôi mới bị A Lãnh vứt bỏ sao?”
Mạnh Bạch Chỉ hét lên đầy tức giận với Đường Tâm Nhan, nhưng khi ánh mắt của cô ta nhìn sang Mặc Trì Úy thì trên mặt lại rộ lên một nụ cười mỉm.
“A Lãnh, em không thể không có anh được, em… em muốn ở bên cạnh anh, em muốn làm người phụ nữ của anh.”
Mạnh Bạch Chỉ không quan tâm đến nỗi đau trên cổ tay mà nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Mặc Trì Úy.
Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi lên cổ tay Mạnh Bạch Chỉ.
“Tôi vừa mới chào hỏi với bác sĩ phụ trách của cô.” Mặc Trì Úy trực tiếp rút tay ra. Ánh mắt vừa sâu xa vừa sâu thẳm rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ.
Đối diện với con ngươi đen láy như đã biết tỏng mọi chuyện của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ không khỏi có chút áy náy.
“Ông ấy… ông ấy đã nói gì rồi?” Mạnh Bạch Chỉ dè dặt hỏi.
Mặc Trì Úy nhếch miệng.
“Ông ấy nói với tôi, cô có quen biết với ông ta, hơn nữa vết thương của cô cũng không cần phải quấn miếng gạc dày như vậy đâu.” Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói.
“Mặc Trì Úy, ý của anh là nói, cô ta… chuyện tự tử của cô ta là giả à?” Đường Tâm Nhan đứng sau lưng Mặc Trì Úy sau khi nghe mấy lời của anh nói thì vô cùng ngạc nhiên.
“Thực ra là đã cắt một vết rồi, nhưng có thể tự băng bó ở nhà, không cần phải đến bệnh viện.”
Mặc Trì Úy nói, thấy bộ dạng mệt mỏi vì đã đứng khá lâu rồi của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đỡ cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Thấy Mặc Trì Úy đang quan tâm chăm sóc cho Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ đang ở trên giường bệnh càng ghen ghét hơn.
“Đường Tâm Nhan, bố cô đã hại chết mẹ của A Lãnh, hại chết ông ngoại và bà ngoại của anh ấy thì cô còn tư cách gì để ở bên cạnh anh ấy nữa? Mỗi lần anh ấy nhìn thấy cô đều sẽ nhớ đến sự tàn nhẫn của bố cô, tay của bố cô đã nhuộm đầy máu tươi rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ lớn tiếng hét lên với Đường Tâm Nhan.
Nếu như là trước đây thì sau khi nghe được những lời này, chắc chắn Đường Tâm Nhan sẽ vô cùng đau khổ, thậm chí có thể sẽ chạy thẳng ra ngoài, nhưng… nhưng Mặc Trì Úy đã đồng ý với cô rằng anh sẽ từ từ quên đi tất cả thù hận rồi, nên cô cũng có thể vô cùng thản nhiên mà đối mặt với những lời nói đầy sự ghen ghét này.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhếch lên một nụ cười xinh tươi.
“Cô Mạnh, tôi thừa nhận những chuyện cô nói đều là sự thật, và sự thật là tôi cũng không có cách nào thay đổi được. Nhưng bây giờ bố tôi đã nhận trừng phạt rồi, còn tôi… cũng sẽ dùng cả đời này của mình để bảo vệ người đàn ông này.” Lúc nói đến câu cuối cùng, đôi mắt đẹp đẽ rạng rỡ của Đường Tâm Nhan nhìn về phía Mặc Trì Úy.
“Em sẵn sàng dùng tất cả thời gian và tình yêu của mình để bù đắp cho tất cả.”
Mặc Trì Úy cũng không ngờ sẽ nghe được lời bày tỏ của Đường Tâm Nhan. Lời bày tỏ này khiến hai bên má xinh đẹp của anh rộ lên một nụ cười mỉm đầy vui vẻ.
Nhìn ánh mắt hai người nhìn nhau đầy thâm tình trong không trung, Mạnh Bạch Chỉ có cảm giác như chết đi sống lại.
Thấy con dao gọt hoa quả đặt trên bàn, đáy mắt Mạnh Bạch Chỉ hiện lên một tia độc ác.
Lúc Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan vẫn còn đang nhìn nhau, cô ta nhanh chóng xuống giường cầm lấy con dao gọt hoa quả.
“Cô muốn làm gì?”
Thấy hành vi điên cuồng của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh, sợ cô ta sẽ làm đến mình nên Đường Tâm Nhan đã nấp sau lưng Mặc Trì Úy đầy sợ hãi.
Trong đôi mắt sáng sâu như không thấy biển lóe lên một tia sắc bén.
“A Lãnh, nếu như… nếu như anh đã không cần em nữa, thì em… em sẽ chết trước mặt anh. Dù sao em cũng đã không còn thận nữa thì em sống cũng đâu có ý nghĩa gì nữa.”
Mạnh Bạch Chỉ cầm con dao kê lên cổ tay mình, lạnh lùng uy hiếp.
“Uy hiếp tôi sao?” Nhìn thấy hành động của Mạnh Bạch Chỉ, trên gương mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng của Mặc Trì Úy lóe lên một độ cong u ám.
“Không phải uy hiếp, mà là… là em thật sự rất muốn ở bên cạnh anh. A Lãnh, chỉ cần anh đồng ý với em, để em ở lại bên cạnh anh, em sẽ… em sẽ lập tức bỏ con dao xuống.”
Vì để có thể làm người phụ nữ của Mặc Trì Úy mà Mạnh Bạch Chỉ đã buông bỏ tất cả lòng tự tôn của người phụ nữ, nhưng lại không nhận lại được câu trả lời nào.
“Bạch Chỉ, cô nên biết rằng, tôi để cô ở bên cạnh mình, một mặt là vì tôi không nhớ tất cả mọi chuyện về cô gái nhỏ này, một mặt khác là vì cô đã hiến thận cho Tiểu Nghê. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi phải chịu sự uy hiếp của cô, nếu như tự tử là lựa chọn của cô, vậy thì cô… cứ tự nhiên.”
Mặc Trì Úy nói xong câu này thì đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay to lớn của anh đặt lên vai cô.
“Chúng ta đi thôi.”
Đi? Cứ vậy mà đi thôi sao? Đường Tâm Nhan vô cùng không thể tin được khi nghe Mặc Trì Úy nói. Cô không dám tin được trong tình huống Mạnh Bạch Chỉ kề dao lên cổ tay như thế này mà người đàn ông này lại lựa chọn coi như không nhìn thấy gì.
“Tự tử là lựa chọn của chính cô ta, không phải sao?” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, giống như anh không hề để ý đến sống chết của Mạnh Bạch Chỉ.
“Mặc Trì Úy…” Thấy Mặc Trì Úy kéo Đường Tâm Nhan đi về phía cửa, Mạnh Bạch Chỉ lớn tiếng hét lên với họ giống như bị điên vậy.
“Thật sự có thể cứ đi như vậy sao? Anh chắc chắn cô ta sẽ không dùng dao cắt tay đấy chứ?”
Đường Tâm Nhan khẽ hỏi.
“Yên tâm đi, anh hiểu cô ta, cô ta sẽ không bất chấp tới mức tự làm hại bản thân mình đâu.”
Mặc Trì Úy vô cùng tự tin nói, một người phụ nữ xem tính mạng mình như bảo vật thì sao có thể thật sự tự làm hại bản thân mình được?
“Đường Tâm Nhan, tôi muốn giết cô, tôi muốn khiến cô hối hận vì đã sống trên đời này.”
Giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ lại vang lên một lần, nhưng lần này trong giọng nói của cô ta tràn đầy sự tàn nhẫn, u ám và căm phẫn.
Lúc giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ vang lên bên tai cô, Đường Tâm Nhanh quay người lại theo bản năng.
“Mạnh Bạch Chỉ, cô điên rồi sao?”
Đường Tâm Nhan vô cùng bối rối, sát khí trong mắt Mạnh Bạch Chỉ càng làm cô không biết phải làm sao.
Đặc biệt là khi cô thấy Mạnh Bạch Chỉ cầm dao lao thẳng về phía mình, sắc mặt cô càng trở nên trắng bệch, hai tay cô đặt lên bụng theo bản năng.
Chương 542: Nhớ lại tất cả mọi chuyện
A…
Âm thanh con dao rơi xuống đất vang lên khiến đôi mắt trong veo như nước của Đường Tâm Nhan mở ra.
“A Lãnh, đau… đau quá.”
Mạnh Bạch Chỉ phát ra một tiếng đau đớn.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Mặc Trì Úy chỉ nói một câu này thôi rồi mới buông bàn tay to lớn đang nắm chặt cổ tay Mạnh Bạch Chỉ ra. Trong đôi mắt đen nhánh híp lại đầy nguy hiểm đã không còn chút nhiệt độ nào nữa rồi.
“Cô ta là người phụ nữ của anh còn em thì sao? Em tính là gì? Em vì anh mà đã mất một quả thận rồi, bây giờ lại còn bị anh đá đi nữa. Mặc Trì Úy, anh hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu của em. Anh với người phụ nữ này cũng cùng một giuộc cả thôi. Bố của người đàn bà hèn hạ này đã hủy hoại người thân của anh rồi thì cô ta cũng sẽ hủy hoại anh thôi. Cô ta chính là khắc…”
Mạnh Bạch Chỉ còn chưa nói xong thì tay phải của Đường Tâm Nhan đã giơ lên cao tát mạnh xuống má của Mạnh Bạch Chỉ.
“Cô…”
Mạnh Bạch Chỉ trợn tròn mắt giận dữ, có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới Đường Tâm Nhan lại dám tát mình.
“Đây là tôi thay Trì Úy đánh cô. Cô là mối tình đầu của anh ấy, tôi tin năm đó anh ấy chắc chắn cũng rất thâm tình với cô. Vậy mà bây giờ cô lại coi thường tình cảm của anh ấy dành cho cô, Mạnh Bạch Chỉ, cô không đáng để làm người phụ nữ của anh ấy. Sai lầm lớn nhất của Mặc Trì Úy chính là lúc đó đã yêu cô.”
Đường Tâm Nhan vô cùng tức giận, đôi mắt hạnh rực rỡ mạnh mẽ nhìn thẳng vào người Mạnh Bạch Chỉ.
Nghe những lời này của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bỗng nhiên có một cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được. Từ trước tới nay chưa từng có người phụ nữ nào bảo vệ anh như thế này.
“Cô gái, chúng ta đi thôi.”
Mặc Trì Úy ôm chặt vòng eo mảnh mai của Đường Tâm Nhan đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
“Chúng ta có cần tới chỗ của bác sĩ Sở không?”
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy đỡ lên xe, có chút lo lắng hỏi. Đôi môi anh đào xinh đẹp kia giống như hoa anh đào đang đợi để được hái xuống vậy. Mặc Trì Úy kìm lòng không đậu mà hôn lên.
Tự dưng bị hôn, Đường Tâm Nhan giật mình, gương mặt nhỏ nhắn của cô vốn dĩ đang trắng nõn lại trở nên đỏ ửng e thẹn tới tận mang tai.
“Sao anh… sao tự dưng anh lại hôn người ta chứ?”
Đường Tâm Nhan vô cùng không tự nhiên hỏi.
“Chồng hôn vợ thì có vấn đề gì sao?” Mặc Trì Úy không đồng ý nói, vợ của mình anh muốn hôn thì hôn thôi.
“Anh… đã thay đổi rất nhiều rồi.”
Đường Tâm Nhan đang nép trong lòng của Mặc Trì Úy nhìn Mặc Trì Úy với nụ cười rạng rỡ.
“Thay đổi rồi? Có lẽ là bởi vì sự căm thù ứ đọng trong lòng nhiều năm đã tan biến rồi đó.”
Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói, trong giọng nói trầm thấp còn mang theo từ tính.
Nửa tiếng sau, hai người đã đến phòng làm việc của bác sĩ Sở.
Bác sĩ Sở đã có hẹn từ trước với anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy hai người bước vào.
“Tôi không nghĩ tới cậu lại mang theo người phụ nữ của mình tới đây đó.”
Bác sĩ Sở bất ngờ nói.
“Nếu không tiện thì tôi có thể ra ngoài đợi.” Đường Tâm Nhan nói xong câu này thì xoay người định ra ngoài, nhưng cô vừa mới xoay người thì cổ tay mình đã bị bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy kéo lại.
“Ở đây với anh.” Mặc Trì Úy đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống sofa bên cạnh sau đó đi đến trước mặt bác sĩ Sở.
Thấy Mặc Trì Úy chăm sóc đỡ cho Đường Tâm Nhan như vậy, bác sĩ Sở rất bất ngờ, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười vui vẻ yên tâm.
“Tổng giám đốc Mặc, cậu thật sự thay đổi rồi.”
Mặc Trì Úy nhướng mày.
“Tôi vẫn là tôi thôi, bắt đầu đi.”
Mặc Trì Úy ngồi vào chiếc ghế đã được chỉ định, sau đó từ từ nhắm mắt lại theo lời dặn dò của bác sĩ Sở.
Bác sĩ Sở là người có uy tín về phương diện này, vậy nên chỉ vài phút sau, Mặc Trì Úy đã như chìm vào trong một thế giới mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Những hình ảnh đứt quãng cứ hiện lên trong tâm trí Mặc Trì Úy như một cuốn phim. Những hồi ước đẹp đẽ kia đan xen vào nhau từng chút từng chút một.
Trước giờ Mặc Trì Úy chưa từng nghĩ giữa mình với Đường Tâm Nhan lại… lại có nhiều hồi ước đẹp đẽ như vậy. Mỗi một hình ảnh đều là tình cảm vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc tới mức khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ không dứt với tình cảm hạnh phúc đó.
Đường Tâm Nhan luôn căng thẳng nhìn Mặc Trì Úy, đặc biệt là lúc anh cau chặt mày lại, Đường Tâm Nhan thật sự rất lo lắng, thậm chí cô còn đứng lên, nhưng vì sợ sẽ làm phiền đến Mặc Trì Úy và bác sĩ Sở nên cô cũng không dám thở mạnh.
Từng giây từng phút trôi qua, trái tim của Đường Tâm Nhan đã nhảy dựng lên tới cổ họng rồi.
Mãi đến 2 tiếng sau, đôi mắt hoa đào rực rỡ như những vì sao trên bầu trời đêm của Mặc Trì Úy mới mở ra theo sự chỉ dẫn của bác sĩ Sở.
“Anh… Anh nhớ hết rồi chứ?”
Sau khi Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy mở mắt thì lập tức chạy đến trước mặt anh, lo lắng hỏi.
Mặc Trì Úy không nói gì hết, nhưng đôi mắt hoa đào đen bóng của anh đã khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Không… không nhớ ra gì cả sao?” Thấy Mặc Trì Úy mãi không nói gì, Đường Tâm Nhan vô cùng thất vọng.
“Bỏ đi, cho dù không nhớ ra cũng không sao hết, chúng ta sẽ tạo ra những kỉ niệm đẹp đẽ mới.”
Mặc dù thấy thất vọng nhưng Đường Tâm Nhan không muốn Mặc Trì Úy cũng thất vọng nên vội vàng dịu dàng an ủi nói.
Thấy cô thất vọng rõ ràng nhưng lại an ủi mình như vậy, một luồng nước ấm áp chảy vào trái tim Mặc Trì Úy.
“Anh nhớ lại rồi, nhớ từng chuyện một, anh bị mất trí nhớ là cố tình khóa lại, nên sau khi được bác sĩ Sở chỉ dẫn thì những kí ức đã bị khóa lại đó đã được mở ra rồi.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Anh… thật sự nhớ lại rồi sao?” Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, có chút không dám tin vào lỗ tai mình.
“Cô gái, em mà còn không ngậm miệng lại nữa côn trùng sẽ bay vào miệng em đấy.”
Trong giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy còn mang theo sự hài hước.
“Trời ạ, thật sự là quá tốt rồi, thế mà… thế mà nhớ lại hết rồi, tốt quá rồi.”
Đường Tâm Nhan vô cùng hưng phấn, nếu không phải cô đang mang thai, cô tin là sau khi mình biết tin tốt này thì chắc chắn sẽ hưng phấn tới mức nhảy cẫng lên mất.
Sau khi hai người nói lời tạm biệt với bác sĩ Sở thì xoay người rời đi.
“Chúng ta ăn mừng đi, tới nhà hàng mà hồi trước chúng ta thường tới đi, được không?” Đường Tâm Nhan nắm tay Mặc Trì Úy, gương mặt cô đong đưa làm nũng, giọng nói ngọt ngào như được bôi một lớp mật ông, để lộ ra mùi vị hấp dẫn người khác.
“Được, nghe em hết.”
Câu trả lời của Mặc Trì Úy làm cho Đường Tâm Nhan hưng phấn không dứt được. Trên đường đi cô không ngừng ra hiệu cho Giản Thanh lái xe nhanh một chút. Vốn dĩ cần nửa tiếng lái xe tới đó, nhưng dưới sự thúc giục của cô, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một nhà hàng kiểu Trung trong vòng chưa đầy 20 phút.
Nhìn thấy nhà hàng quen thuộc, trên gương mặt của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ. Cô lo lắng kéo Mặc Trì Úy vào nhà hàng, nhưng… nhưng khi thấy Đường Vũ Nhu đang ngồi cách đó không xa, nụ cười trên mặt Đường Tâm Nhan lập tức cứng đờ.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, ăn có bữa cơm thôi cũng gặp phải cô, thật mất hứng.”
Đường Vũ Nhu cũng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, đôi môi đỏ mọng không khỏi mở ra, phun ra những câu chữ đầy giễu cợt.
Chương 543: Sự thảm hại của Đường Vũ Nhu
Đường Tâm Nhan vốn định rời đi, nhưng khi thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Đường Vũ Nhu thì cô lại đổi ý.
Cô nở nụ cười thật tươi rồi khoác tay Mặc Trì Úy đi đến vị trí mà trước kia họ thường ngồi.
Còn về Đường Vũ Nhu bên cạnh, Đường Tâm Nhan làm bộ như không hề nhìn thấy, không hề để tâm chút nào. Xem cô ta như không khí, mà còn là loại không khí có cũng được mà không có cũng được.
Đường Vũ Nhu nhìn cảnh tượng Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy dịu dàng nhìn nhau thì ngọn lửa đố kỵ trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ hơn, nhưng vì có sự có mặt của Mặc Trì Úy ở đây, cô ta không dám tùy tiện đến trước mặt họ.
Mãi đến khi Mặc Trì Úy cầm điện thoại rời đi, Đường Vũ Nhu mới dám đi về phía Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, cô đây là có ý gì? Không nhìn thấy người chị gái là tôi đây à?” Bị Đường Tâm Nhan coi thường như vậy, Đường Vũ Nhu tức giận chạy đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Chị gái?” Đường Tâm Nhan nhướng mày, một nụ cười rạng rỡ thoáng qua đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô.
“Cô có xem tôi là em gái sao? Xin lỗi, người chị như cô, tôi… không cần. Chúng tôi sắp dùng bữa rồi, xin cô đi cho, tôi không muốn vì sự tồn tại của cô mà ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của tôi với chồng tôi.”
Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói, một nụ cười vui vẻ rạng rỡ hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Cô…”
Bị Đường Tâm Nhan coi thường đã khiến cho sắc mặt của Đường Vũ Nhu trở nên rất khó coi rồi. Bây giờ lại nhìn thấy cô vui vẻ ở bên cạnh Mặc Trì Úy, khoảng thời gian gần đây cô ta lại xảy ra mâu thuẫn với Phó Tư Thần nữa nên tâm trạng của Đường Vũ Nhu cực kì xấu, cực kì ghen tị.
“Đường Tâm Nhan, cô bớt cố làm ra vẻ ở đây đi. Cô với Mặc Trì Úy sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Theo tôi biết, anh ta sớm đã quên cô rồi, hơn nữa anh ta còn có một cô vợ chưa cưới tên là Mạnh Bạch Chỉ nữa. Không lâu nữa đâu Đường Tâm Nhan cô sẽ là người phụ nữ bị anh ta đuổi ra khỏi cửa mà thôi.”
Lúc nói xong câu này sắc mặt Đường Vũ Nhu vô cùng đắc ý.
Đối với những lời trào phúng phát ra từ miệng của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan không hề bất ngờ chút nào. Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp.
“Có phải mấy ngày gần đây cuộc sống của cô với Phó Tư Thần không vui vẻ gì mấy không?”
Đường Tâm Nhan đột nhiên mở miệng hỏi.
Cô ta hỏi mình như vậy là có ý gì chứ? Lẽ nào cô ta đã biết mình với Phó Tư Thần đang chiến tranh lạnh rồi sao? Không, không thể để cô ta biết được, không cần biết là đang ở đâu nhưng mình phải mạnh mẽ hơn cô ta, tuyệt đối không thể để người phụ nữ hèn hạ Đường Tâm Nhan này xem chuyện cười của mình được.
Đường Vũ Nhu nghĩ tới đây thì trên mặt liền lộ ra một nụ cười dễ thương.
“Sao có thể được chứ? Anh ấy đối xử với chị tốt đến mức khiến em phải ghen tị đấy. Sẽ không có chuyện không vui vẻ gì xảy ra giữa bọn chị đâu. Ngược lại là em đó, Đường Tâm Nhan, chị thật sự rất thông cảm với em, còn có cái bụng to như vậy sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Chị tin những ngày tháng của em sau khi đứa bé được sinh ra chắc chắn sẽ rất thê thảm. Nhưng vì là chị gái của em nên chị vẫn sẽ giúp đỡ em, dựa vào sắc đẹp của em muốn tìm một người đàn ông muốn em cũng không phải là không thể đâu.”
Đường Vũ Nhu nhìn Đường Tâm Nhan từ trên xuống dưới.
“Chị gái đây quen biết rất nhiều đàn ông trong tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nếu em cần thì chị có thể giới thiệu đàn ông cho em. Đương nhiên rồi, dựa vào nhan sắc của em, những cậu chủ con nhà giàu trẻ trung sẽ không coi trọng em đâu, ngược lại là những lão già mập mạp có thể sẽ cho em cơ hội đó.”
“A…” Nghe Đường Vũ Nhu càng nói càng quá đáng, hai tay của Đường Tâm Nhan đập mạnh xuống bàn.
“Đường Vũ Nhu, vì tôi đã từng gọi cô là chị gái nên tôi có thể không tính toán đến việc cô dụ dỗ Phó Tư Thần lên giường khi tôi với anh ta vẫn còn hôn ước. Nhưng nếu như cô còn dám nói năng xằng bậy nữa thì tôi sẽ… xé miệng cô đấy.”
Đôi mắt phượng của Đường Tâm Nhan lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, híp lại đầy nguy hiểm.
“Cô… cô dám sao?”
Thấy Đường Tâm Nhan dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với mình, Đường Vũ Nhu tức chết đi được.
“Người phụ nữ của tôi, có gì mà cô ấy không dám làm.”
Giọng nói vừa trầm thấp vừa tràn đầy từ tính của Mặc Trì Úy chậm rãi vang lên.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Mặc Trì Úy, Đường Vũ Nhu không khỏi hoảng loạn.
“Giám đốc Mặc, theo như tôi biết thì hôn ước của anh với người phụ nữ này sắp kết thúc rồi, thật sự muốn chúc mừng anh.”
Đường Vũ Nhu xoay người lại, vô cùng quyến rũ nhìn Mặc Trì Úy. Nếu không phải cô ta đang mang thai đứa con của Phó Tư Thần thì cô ta thật sự sẽ nghĩ cách để biến người đàn ông ưu tú như Mặc Trì Úy thành người đàn ông của mình.
Con ngươi đen láy của Mặc Trì Úy híp lại đầy nguy hiểm, chỉ có sự lạnh lẽo trong mắt thôi.
Ánh mắt lạnh lẽo kia đột nhiên nhìn vào người Đường Vũ Nhu khiến cô ta bị dọa đến kinh hồn bạt vía.
“Gọi điện thoại xong rồi sao? Có chuyện gì gấp không?” Thấy Đường Vũ Nhu chỉ mới nhìn ánh mắt thôi đã bị dọa sợ đến toàn thân phát run, Đường Tâm Nhan không khỏi lắc đầu.
Một người phụ nữ chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, diễu võ dương oai.
“Cũng không có chuyện gì to tát đâu. Nếu em muốn đuổi người cho trống bớt chỗ thì anh có thể yêu cầu quản lý của nhà hàng đuổi những người làm mất hứng ăn uống của chúng ta đi.”
Mặc Trì Úy đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, khẽ nói.
Đuổi người cho trống bớt chỗ? Người làm mất hứng ăn uống, là chỉ mình sao?
Nghe Mặc Trì Úy nói những lời này, sắc mặt Đường Vũ Nhu càng trở nên khó coi hơn. Tốt xấu gì cô ta cũng là người phụ nữ của Phó Tư Thần, địa vị của anh ta ở trên thương trường cũng có chỗ đứng nhất định. Một khi để mọi người biết được chuyện cô ta bị đuổi ra khỏi nhà hàng chắc chắn sẽ rất mất mặt.
“Đề nghị này cũng có thể suy nghĩ một chút đó.”
Đường Tâm Nhan cười nói, giọng nói dịu dàng như được bôi một lớp mật ong khiến người khác ngọt ngào tới tận đáy lòng.
Mặc Trì Úy vẫy tay, mới vừa bỏ tay xuống thì quản lý của nhà hàng đã lập tức chạy đến trước mặt anh. Trên mặt còn mang theo một nụ cười kính cẩn lễ phép nữa.
“Giám đốc Mặc, có chuyện gì cần căn dặn sao?”
Ánh mắt của Mặc Trì Úy hướng lên người Đường Vũ Nhu.
“Sự xuất hiện của một vài người làm phiền đến người phụ nữ của tôi dùng bưa, tôi không muốn thấy cô ta nữa.”
Nghe lời căn dặn của Mặc Trì Úy, quản lý lập tức gọi bảo vệ của nhà hàng tới.
“Cô, mời cô rời khỏi đây.”
Sự đuổi khách của bảo vệ khiến Đường Vũ Nhu xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Tôi là… Tôi là người phụ nữ của Phó Tư Thần đấy, mấy người lại dám đuổi tôi đi sao? Người đàn ông của tôi có thể khiến nhà hàng này biến mất khỏi thế gian này bất cứ lúc nào đó.”
Ánh mắt của Đường Vũ Nhu nhìn thẳng vào quản lý, lúc này thái độ ngạo mạn của cô ta mới được thể hiện rõ ràng.
“Xin lỗi, cho dù cô là người phụ nữ của Phó Tư Thần đi nữa thì hôm nay cô cũng nhất định phải rời khỏi đây, hơn nữa bắt đầu từ hôm nay, nhà hàng chúng tôi cũng sẽ không cho phép cô vào nữa.”
Quản lý lạnh lùng nói, không hề quan tâm đến thái độ ngạo mạn của Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu tức chết đi được, nhưng cô ta không có cách nào để hạ được những tên bảo vệ trước mặt này được. Đôi mắt phượng lạnh như băng của cô ta mạnh mẽ nhìn thẳng vào người Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, không bao lâu nữa đâu cô sẽ bị người đàn ông này đá đi, tôi đợi xem trò cười của cô.” Đường Vũ Nhu nói xong câu này thì xoay người đi về phía cửa.
Chương 544: Giấc mộng đẹp đẽ của cô sắp kết thúc rồi
Đường Tâm Nhan không hề quan tâm đến lời chửi rủa của Đường Vũ Nhu, mà vô cùng nghiêm túc nhìn menu gọi món trong tay.
“A…” Đột nhiên âm thanh đau đớn vang lên khiến Đường Tâm Nhan quay người theo bản năng.
Lúc cô thấy người ngã trên mặt đất hóa ra là Đường Vũ Nhu thì không khỏi hơi bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy đôi giày cao ít nhất 10 phân trên chân cô ta thì cô lập tức hiểu tại sao cô ta lại ngã rồi.
Một người phụ nữ mang thai, một người phụ nữ sắp làm mẹ rồi mà còn không thèm để ý đến nguy hiểm khi mang đôi giày cao như vậy, có phải là đáng đời không?
“Đau… đau quá, mau gọi điện thoại cho người đàn ông của tôi, mau lên.”
Đường Vũ Nhu không đứng dậy mà nắm lấy vạt áo của người bảo vệ ở bên cạnh rồi trực tiếp ra lệnh cho anh ta.
Bảo vệ vốn không muốn để tâm tới nhưng khi thấy Đường Vũ Nhu là phụ nữ đang mang thai thì anh ta vẫn bấm số điện thoại mà Đường Vũ Nhu cung cấp rồi gọi.
Không cần tốn quá nhiều công sức, giọng nói của Phó Tư Thần đã vang lên bên tai bảo vệ.
“Xin chào, tôi là bảo vệ của nhà hàng XX, vợ của anh bị ngã xuống đất.” Bảo vệ nói chuyện Đường Vũ Nhu bị ngã xuống đất cho Phó Tư Thần.
Đến cả bảo vệ cũng vô cùng khinh thường hành động ngồi lì trên mặt đất của Đường Vũ Nhu.
Mặc dù dạo gần đây anh ta càng ngày càng lạnh nhạt, hơn nữa còn càng ngày càng chán ghét với Đường Vũ Nhu, nhưng nghĩ tới việc trong bụng cô ta đang mang thai đứa con của mình thì sau khi do dự, Phó Tư Thần vẫn lấy chìa khóa xe và đi ra khỏi phòng làm việc.
“Sao cô ta không đứng lại? Chẳng lẽ nghiêm trọng lắm à?”
Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn Đường Vũ Nhu, thấy cô ta ngã trên đất không hề có ý định đứng dậy, cô không khỏi cảm thấy hơi kì lạ.
“Một người phụ nữ biết chơi đùa, cô gái à, việc chúng ta cần làm không phải là quan tâm khi nào cô ta mới đứng dậy, mà là… xem kịch.”
Mặc Trì Úy vô cùng dịu dàng nhìn Đường Tâm Nhan. Từ lúc anh quyết định quên hết tất cả hận thù thì anh mới phát hiện, hóa ra đối diện với những chuyện như thế này, đối với những lời nói của bản thân mình cũng là một loại hạnh phúc.
Đường Tâm Nhan lè lưỡi, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô luôn ngập tràn nụ cười vô cùng vui vẻ.
10 phút sau, họ thấy Phó Tư Thần lo lắng chạy vào nhà hàng, trực tiếp đến bên cạnh Đường Vũ Nhu.
Đường Tâm Nhan thấy Phó Tư Thần đỡ Đường Vũ Nhu đứng dậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra suy đoán của anh là chính xác, cô ta không hề ngã để làm mình bị thương, mà chỉ có một mục đích duy nhất, chính là thu hút sự chú ý của Phó Tư Thần.”
Đường Tâm Nhan thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
“Gọi món đi.” Mặc Trì Úy cười một cách kín đáo, anh sớm đã nhìn ra chút thủ đoạn nhỏ này của Đường Vũ Nhu rồi.
Đường Tâm Nhan gọi rất nhiều món ăn ngon trong một hơi dài, nhưng điều làm cho Mặc Trì Úy thấy bất ngờ là những món cô gọi đều là những món mà anh với cô ăn trong lần dùng bữa đầu tiên.
“Chỉ cần là những chuyện chúng ta từng trải qua, em… đều nhớ tất cả.”
Thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy trực tiếp khóa chặt trên người mình, Đường Tâm Nhan cười mỉm nói.
Mấy món được gọi còn chưa được bưng lên, hai người đã nhìn thấy Phó Tư Thần nắm tay Đường Vũ Nhu đi về phía họ rồi.
Thật đúng là một người phụ nữ biết diễn kịch. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi mà đã khóc đến hai mắt sưng đỏ lên rồi. Đường Vũ Nhu, rốt cuộc là cô muốn làm gì?
Hàng lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại khi thấy họ tiến lại gần.
“Đường Tâm Nhan, tôi biết em hận tôi vì lúc đó đã bỏ rơi em vì Vũ Nhu, nhưng em cũng không cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy vì muốn hại đứa con của Phó Tư Thần tôi đấy chứ?”
Phó Tư Thần đi đến trước mặt họ, sắc mặt vô cùng u ám. Giọng nói lạnh lùng chất vấn Đường Tâm Nhan.
“Tôi… hại đứa con của anh?”
Sắc mặt Đường Tâm Nhan vô cùng không thể tưởng tượng nổi khi nghe thấy mấy chữ này.
“Phó Tư Thần, anh không bị bệnh đấy chứ? Tôi còn không muốn nói chuyện với người phụ nữ của anh thì anh nghĩ là tôi có lãng phí thời gian để đi phá đứa con của anh không? Xin lỗi, anh coi trọng bản thân mình quá rồi.”
Đường Tâm Nhan hời hợt nói, hiển nhiên là cô không hề để ý đến Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần.
“Đường Tâm Nhan, ở trên giường cô cũng nhàm chán như một khúc gỗ cứng ngắc khiến đàn ông mất hết cả hứng thôi. Tôi thật sự rất muốn biết giám đốc Mặc chịu đựng cô như thế nào đấy.”
Phó Tư Thần lạnh lùng giễu cợt nói.
Nụ cười trên mặt anh ta cũng không lưu lại quá lâu, vì ly rượu đang cầm trong tay Mặc Trì Úy đã vô tình hất lên mặt anh ta rồi.
“Mặc Trì Úy, anh…” Đột nhiên bị hất rượu vang đỏ lên mặt, Phó Tư Thần tức giận đến sắc mặt tái nhợt.
“Xin lỗi, trượt tay.”
Mặc Trì Úy hết sức tự nhiên đặt ly lên bàn, con ngươi đen láy lóe lên ánh sáng chói mắt nhìn thẳng lên người Phó Tư Thần.
Trượt tay? Đường Tâm Nhan gần như bật cười thành tiếng khi nghe thấy hai chữ này. Trượt tay nên mới làm rượu trong ly văng lên mặt Phó Tư Thần sao?
Những chữ này cũng chỉ có người đàn của cô mới có thể tự nhiên nói ra như vậy thôi.
“Mặc Trì Úy, anh cũng đừng quá ngạo mạn như vậy. Ở trên thương trường, người đàn ông của tôi cũng đã có một chỗ đứng nhất định rồi, anh… anh đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Thấy người đàn ông của mình bị Mặc Trì Úy làm cho nhục nhã, Đường Vũ Nhu hét lên đầy phẫn nộ.
“Dựa vào anh ta? Muốn đấu với tôi à?”
Nghe thấy mấy lời của Đường Vũ Nhu, trên gương mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy lộ rõ nụ cười đẩy ẩn ý.
“Thế nào? Lẽ nào Phó Tư Thần tôi không có năng lực để đấu với anh sao? Mặc Trì Úy, anh bớt tự coi nhẹ mình ở đây đi, Phó Tư Thần tôi cũng không phải chỉ sống một cuộc sống nhàn rỗi thôi đâu.”
Phó Tư Thần lạnh lùng nói. Mặc dù anh ta đã dùng khăn giấy để lau sạch rượu trên mặt mình rồi, nhưng trên áo sơ mi của anh ta vẫn còn rất nhiều dấu vết của rượu vang đỏ khiến người khác cảm thấy mắc cười.
Đáy mắt Mặc Trì Úy ngưng đọng lại một sự lạnh lẽo.
“Phó Tư Thần, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể khiến công ty anh khốn đốn trong vòng 1 tháng đó.” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy lại mở ra một lần nữa, mở miệng nói.
Sắc mặt Phó Tư Thần thay đổi rõ rệt khi nghe được lời uy hiếp này.
Ngược lại là Đường Vũ Nhu ở bên cạnh, nghe được mấy lời này của Mặc Trì Úy không khỏi bật cười hahaha.
“Dựa vào anh? Mặc Trì Úy, đừng ở đây nói khoác nữa, thật là cười chết người khác rồi. Nếu như anh không thu lại những lời vừa rồi, tôi sẽ kêu người đàn ông của tôi khiến công ty anh tan nát đấy.”
Đường Vũ Nhu ngạo mạn nói.
Một tia sáng lạnh lẽo nhanh như tia chớp mạnh mẽ nhìn thẳng lên người Đường Vũ Nhu.
“Tôi vốn xem cô là chị gái của người phụ nữ của tôi nên mới không muốn tính toán những chuyện ngu xuẩn mà trước kia cô đã từng làm. Nhưng hôm nay… anh đây đã thay đổi ý định rồi. Đường Vũ Nhu, không phải cô muốn làm cô chủ của những nhà giàu có sao? Anh đây sẽ hoàn toàn cắt đứt giấc mộng đẹp đẽ đó của cô.”
Giọng nói của Mặc Trì Úy, lạnh lẽo như băng lạnh ngàn năm, không hề có một nhiệt độ nào.
Lời uy hiếp của Mặc Trì Úy khiến cho Đường Vũ Nhu hơi sợ, nhưng cô ta cũng không cam lòng nhếch nhác như vậy ở trước mặt Đường Tâm Nhan, cô ta không hề quan tâm đến lời uy hiếp của Mặc Trì Úy.
“Anh dám sao? Nếu anh dám ngạo mạn như vậy, tôi sẽ để người đàn ông của tôi… hủy hoại anh.”
Chương 545: Thân thế của Tiểu Nghê
Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi lên người Phó Tư Thần.
“Tôi rất vui mừng vì người phụ nữ của tôi đã rời khỏi anh, ánh mắt của anh thật sự… quá kém.”
Mặc Trì Úy chế nhạo khiến sắc mặt Phó Tư Thần càng khó coi thêm. Thấy Đường Vũ Nhu vẫn còn vô cùng ngạo mạn nói ra những lời uy hiếp như cũ, Phó Tư Thần hận không thể đẩy cô ta ra khỏi nhà hàng ngay lập tức.
“Đường Vũ Nhu, cô ngậm miệng lại cho tôi.”
Phó Tư Thần thấp giọng hét lên, nhưng Đường Vũ Nhu càng nói càng hăng lại không thèm để ý đến mệnh lệnh của anh ta. Ngược lại còn đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, nếu như cô bây giờ cầu xin tôi tha cho cô với người đàn ông của cô, có lẽ tôi sẽ để Phó Tư Thần nhìn lại tình cảm lúc trước mà tha cho cô đó.”
Đường Vũ Nhu kiêu căng nói.
“Đường Vũ Nhu, tôi thật sự rất thông cảm với cô.”
Đường Tâm Nhan mang theo nụ cười nói.
Lúc cô đang nói thì Mặc Trì Úy đã gọi điện thoại cho Giản Thành rồi.
“Dùng danh nghĩa của tôi để thu mua cổ phần trong tay các cổ đông nhỏ của công ty Phó Tư Thần.”
Mặc Trì Úy căn dặn nói.
Nghe thấy lời căn dặn này của Mặc Trì Úy, trong lòng Phó Tư Thần thấy không hay rồi.
“Mặc Trì Úy, anh…”
Mặc Trì Úy bỏ điện thoại xuống, ánh mắt vô cùng khinh thường nhìn Phó Tư Thần.
“Công ty anh bị phá hủy, tuyệt đối có liên quan tới người phụ nữ của anh. Phó Tư Thần, chúng ta cứ chống mắt lên mà xem.” Giọng nói của Mặc Trì Úy vô cùng bình tĩnh, nhưng…. Nhưng Phó Tư Thần đã nhìn thấy rất nhiều sự tàn nhẫn và cướp bóc trong ánh mắt của anh.
“Tư Thần, đừng nghe anh ta, anh ta không dám làm gì anh đâu.” Thấy sắc mặt thay đổi rõ rệt của Phó Tư Thần, Đường Vũ Nhu vội vàng an ủi nói.
“Bép…” Không ai ngờ được, bàn tay to lớn của Phó Tư Thần lại đột nhiên mạnh mẽ tát lên mặt Đường Vũ Nhu, đánh đến mức má cô ta sưng đỏ lên ngay lập tức.
“Phó Tư Thần, anh… anh dám… dám đánh tôi, tôi liều với anh.”
Sau khi bị tát một bạt tai, mà cái bạt tai này lại còn là đánh ở trước mặt Đường Tâm Nhan nữa, Đường Vũ Như tức tới cả người đều run lên. Hai tay đánh loạn xạ lên ngực Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần vốn dĩ thật sự không muốn để ý đến Đường Vũ Như, dù sao trong bụng cô ta cũng đang mang thai, lại là đứa con của mình nữa, nhưng hành động của Đường Vũ Nhu càng ngày càng điên rồ.
Điều này làm cho Phó Tư Thần vô cùng bối rối.
Mãi đến 10 phút sau, hành động đánh Phó Tư Thần của Đường Vũ Nhu mới dừng lại.
“Phó Tư Thần, tôi thật sự nên nói cảm ơn anh vì đã bỏ người phụ nữ của tôi, nếu không sao tôi có thể có được cuộc sống hạnh phúc như bây giờ được?”
Mặc Trì Úy từ từ mở miệng nói, ánh mắt dừng lại trên người Phó Tư Thần vừa sâu xa vừa xa xăm.
Sự chế giễu như vậy càng khiến sắc mặt Phó Tư Thần trở nên khó coi hơn, anh ta cưỡng ép kéo Đường Vũ Nhu rời khỏi nhà hàng.
Bọn họ rời đi không lâu thì nhân viên của nhà hàng cũng đem những món mà Đường Tâm Nhan đã gọi lên đặt lên bàn.
“Ăn đi, không cần vì người khác mà ảnh hưởng đến khẩu vị của mình.”
Mặc Trì Úy vừa nói vừa lấy đũa đặt bên cạnh Đường Tâm Nhan, lại còn chu đáo múc một bát canh cho cô.
“Đây đều là những món mà chúng ta đã ăn trong bữa ăn đầu tiên, nên em chắc chắn sẽ ăn thật nhiều.”
Dáng vẻ vô cùng có tâm hồn ăn uống của Đường Tâm Nhan làm cho Mặc Trì Úy nhướng mày. Người phụ nữ dễ thương, lại còn ngây thơ, hồn nhiên như thiên thần này sao có thể khiến người ta không yêu cho được chứ?
Đường Tâm Nhan không chú ý đến gì khác mà cứ vui vẻ thương thức món ngon trước mặt mình.
Thấy khóe miệng Đường Tâm Nhan còn dính một chút thức ăn, Mặc Trì Úy rất tự nhiên rút khăn giấy ra nhẹ nhàng lau cho cô.
Mặc dù chỉ là một hành động đơn giản thôi, nhưng cũng đủ khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan vô cùng vui vẻ.
“Mau ăn đi, đồ ăn vặt.”
Mặc Trì Úy cười nói.
Anh không ăn gì nhiều mà vẫn luôn chăm sóc cho Đường Tâm Nhan rất chu đáo.
Nửa tháng sau, Phong Tiêu đích thân gửi Tiểu Nghê đã hồi phục đến biệt thự của Mặc Trì Úy.
“Bố…”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Tiểu Nghê vô cùng vui vẻ, trực tiếp nhào vào lòng anh.
Mặc Trì Úy cũng vui vẻ mà ôm cậu bé vào lòng, cảnh tượng này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan dâng lên một luồng nước ấm.
“Đứa trẻ này là em của cô.”
Phong Tiêu đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, mặt không cảm xúc nói.
“Em… Em trai của tôi? Anh… anh đang nói đùa gì vậy? Chuyện cười này không mắc cười chút nào đâu.”
Đường Tâm Nhan vô cùng kinh hoàng, kinh hoàng tới mức suýt ngã xuống đất.
“Anh cả…” Giọng của Mặc Trì Úy vang lên, lúc anh thấy Phong Tiêu đi về phía người phụ nữ của mình, trong lòng anh đã có dự cảm không lành rồi.
Anh vừa mới đặt Tiểu Nghê ngồi lên ghế sofa đã nghe được những lời Phong Tiêu nói.
“Đây là sự thật, không cần phải giấu diếm cô ấy, hơn nữa em cũng không thể giấu cô ấy cả đời được, đúng không?”
Giọng nói của Phong Tiêu vẫn lạnh lùng không chút nhiệt độ nào như cũ.
Đối mặt với người anh cả đã từng cứu mạng mình này, Mặc Trì Úy đành bất lực thở dài.
“Chồng, có chuyện gì vậy? Anh ấy… sao anh ấy lại nói Tiểu Nghê là em trai của em?”
Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Trì Úy thì cô lập tức đi đến trước mặt anh, lo lắng hỏi.
“Tiểu Nghê, chúng ta về phòng thôi, bố con có chuyện cần bàn.”
Phong Tiêu đi đến trước mặt Tiểu Nghê nói, chỉ có lúc đối diện với đứa trẻ này, trên má của người đàn ông lạnh lùng khiến người khác sợ hãi kia mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Vâng ạ.”
Tiểu Nghê hiểu chuyện lên lầu với Phong Tiêu.
“Chồng à, anh nói gì đi? Rốt cuộc… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mãi vẫn không nghe Mặc Trì Úy nói gì, Đường Tâm Nhan vô cùng lo lắng.
Đối diện với anh mắt muốn biết tất cả của cô, sau khi do dự thì Mặc Trì Úy cũng đã đưa ra quyết định.
Anh đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sofa.
“Tiểu Nghê là con của… bố em và mẹ anh.”
Mặc dù không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng đây là chuyện mà cả đời này Mặc Trì Úy cũng không thể nào thay đổi được.
“Cái gì? Họ… Họ đã sinh con sao?”
Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.
Hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau chặt lại.
“Anh không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng cũng không có cách nào thay đổi cả. Trong một bữa tiệc, bố em đã nhân lúc mẹ anh choáng váng mà ức hiếp bà ấy. Lần đó đã khiến mẹ anh có Tiểu Nghê. Cơ thể mẹ anh không cho phép bà ấy phá thai, vậy nên bà ấy chỉ có thể sinh Tiểu Nghê ra thôi. Nhưng điều không ai ngờ được là sau đó bố em đã tàn nhẫn… hại chết bà ấy.”
Mặc dù anh không ngừng tự nhủ với bản thân là phải quên đi hết những ân oán năm xưa nhưng khi nhắc đến Đường Lôi, Mặc Trì Úy vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chuyện này… chuyện này đúng thật là không thể tưởng tượng được, Tiểu Nghê là… là em trai của chúng ta, chuyện này…”
Đường Tâm Nhan thật sự không dám tin câu chuyện ly kỳ này lại xảy ra với mình.
“Đây cũng chính là… lý do chính anh tha cho bố em, đúng không?
Đường Tâm Nhan thông minh đoán ra tất cả.
“Đúng thế, vốn dĩ anh muốn chính tay mình đưa bố em xuống địa ngục, nhưng… nhưng sau đó anh nhận được tin tức này, vậy nên anh đã thay đổi ý định, để ông ta nhận sự trừng phạt của pháp luật, cơ thể Tiểu Nghê từ nhỏ đã bị bệnh rồi. Anh không muốn để nó biết thân thế của nó.”
Mặc Trì Úy nói đầy thành khẩn.
Chương 546: Tiểu Nghê bị đánh
Đường Tâm Nhan có nằm mơ cũng không nghĩ tới thân phận của Tiểu Nghê. Chẳng trách lúc đó cô gặp cậu bé lại luôn có cảm giác thân thuộc không thể giải thích được, hóa ra họ thật sự có quan hệ huyết thống với nhau.
Ông trời ơi, ông nhất định phải để chuyện này xảy ra trên người con sao?
“Em… sau này em phải đối xử với nó như thế nào? Có cần nói chuyện này cho nó biết không?”
Đường Tâm Nhan nắm lấy bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, hỏi với vẻ không chắc chắn cho lắm. Trong đôi mắt to tròn giàn giụa nước đó có một sự không biết phải làm sao.
Tự nhiên có một người em trai cùng cha khác mẹ, hơn nữa còn là một người em trai có vướng mắc với mình và người đàn ông của mình nữa, Đường Tâm Nhan thật sự không biết phải đối mặt với cậu bé như thế nào.
“Cứ thuận theo tự nhiên đi, còn về vấn đề thân thế thì đợi nó lớn lên một chút rồi anh sẽ nói với nó.”
Mặc Trì Úy nghĩ ngợi một chút rồi đưa ra quyết định. Tiểu Nghê vẫn còn nhỏ, anh không hy vọng Tiểu Nghê trải qua sự thật tàn khốc khi vẫn còn nhỏ tuổi như vậy.
“Được, em nghe anh.”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nép vào lòng Mặc Trì Úy, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, Đường Tâm Nhan mới thấy yên tâm.
1 tiếng sau, Phong Tiêu dẫn Tiểu Nghê xuống lầu.
Nhìn thấy Tiểu Nghê, tâm trạng của Đường Tâm Nhan hơi phức tạp. Cô rõ ràng biết cậu bé có quan hệ huyết thống với mình, nhưng khi cô thật sự muốn tiếp xúc với cậu bé thì Đường Tâm Nhan vẫn hơi do dự.
“Cô ơi, có phải cô không thích con không?”
Tiểu Nghê là một đứa trẻ nhạy cảm, vậy nên khi nhìn thấy ánh mắt của Đường Tâm Nhan vẫn luôn khóa chặt trên người mình, cậu bé có hơi lo lắng, rụt rè hỏi.
Nghe thấy Tiểu Nghê gọi mình là cô, trong lòng Đường Tâm Nhan càng phức tạp hơn.
“Sao vậy?” Thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Nghê, Mặc Trì Úy khẽ hỏi.
“Em…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài, dùng giọng nói chỉ có cô và Mặc Trì Úy có thể nghe được nói ở bên tai anh.
“Em vẫn không biết phải tiếp xúc với thẳng bé như thế nào cả, em… có thể không?”
Đường Tâm Nhan vô cùng mong đợi nhìn Mặc Trì Úy.
“Đương nhiên, đương nhiên là em có thể rồi.”
Mặc Trì Úy mỉm cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, kéo cô đến trước mặt Tiểu Nghê.
“Bố, con… có phải con rất đáng ghét không? Sự xuất hiện của con có thể quấy rầy đến tình cảm đằm thắm của bố với cô, bằng không… bằng không bố gửi con đến viện điều dưỡng đi? Con… con ở viện điều dưỡng cũng có thể sống rất tốt mà.”
Thấy Mặc Trì Úy đi đến trước mặt mình, Tiểu Nghê từ từ nói. Đôi mắt to tròn hiện lên một tầng nước như sương mù.
“Không thể được.”
Nghe thấy Tiểu Nghê nói muốn đến viện điều dưỡng, Đường Tâm Nhan buột miệng nói ra. Sao có thể để một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đến viện điều dưỡng sống được?
Thấy Đường Tâm Nhan đột nhiên ôm Tiểu Nghê vào lòng, trên gương mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy cũng hiện lên một nụ cười hiểu ý.
“Người phụ nữ của em quả nhiên không giống người khác.”
Phong Tiêu đến bên cạnh Mặc Trì Úy nói. Mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng… nhưng ánh mắt anh ta nhìn Đường Tâm Nhan đã không còn nhiều chán ghét như trước nữa rồi.
“Anh cả, cảm ơn anh, để em lần nữa biết được sự lương thiện của cô ấy.”
Mặc Trì Úy vô cùng nghiêm túc nói.
Bàn tay to lớn của Phong Tiêu nặng nề vỗ lên vai Mặc Trì Úy, tình cảm anh em không thể bộc lộ hết qua lời nói được.
“Em là em trai của anh, anh mong em được hạnh phúc, anh đi đây.”
Phong Tiêu nói xong câu này thì đi thẳng ra cửa.
“Cô ơi, cô không ghét con đúng không ạ?” Tiểu Nghê bị Đường Tâm Nhan ôm vào lòng, vô cùng thấp thỏm hỏi Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cười nhạt.
“Đương nhiên rồi, sao cô có thể ghét cục cưng nhỏ đẹp trai như này được?” Đường Tâm Nhan dắt tay Tiểu Nghê đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau, một cuộc sống hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan cười nói, trong giọng nói ngọt ngào của cô có mọt niềm hạnh phúc không thể che giấu được.
“Đương nhiên rồi.”
Mặc Trì Úy ôm Tiểu Nghê vào lòng, hôn lên má cậu bé một cái.
Sự xuất hiện của Tiểu Nghê đã làm tăng thêm rất nhiều niềm vui trong cuộc sống của Đường Tâm Nhan. Những lúc Mặc Trì Úy đến công ty làm việc, Tiểu Nghê luôn ở bên cạnh Đường Tâm Nhan.
Thấy đứa trẻ này vẫn còn nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện biết tự chăm sóc cho bản thân rồi, Đường Tâm Nhan thật sự rất vui vẻ và yên tâm. Cô tự thề với mình nhất định phải chăm sóc thật tốt cho đứa bé này và nhìn cậu bé trưởng thành.
“Cô chủ, cô Mạnh… tới rồi.”
Người giúp việc đến trước mặt Đường Tâm Nhan, thấp thỏm không yên nói.
“Mạnh Bạch Chỉ?” Đường Tâm Nhan cau chặt mày lại, không ngờ tới Mạnh Bạch Chỉ sẽ xuất hiện một lần nữa, lần này cô ta lại muốn làm gì nữa đây?
Trong lòng Đường Tâm Nhan có chút không yên tâm, nhưng sau một hồi do dự, cô vẫn để người giúp việc dẫn Mạnh Bạch Chỉ vào phòng khách.
Mạnh Bạch Chỉ rất nhanh đã đến trước mặt Đường Tâm Nhan theo sự chỉ dẫn của người giúp việc.
Thấy Đường Tâm Nhan tao nhã ngồi trên ghế sofa, trên mặt là nụ cười đầy hạnh phúc, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ cực kì ghen tị, nhưng cô ta cũng không biểu hiện quá rõ trên mặt.
“Tiểu Nghê, không thấy mẹ sao? Mẹ rất nhớ con đó.”
Ánh mắt của Mạnh Bạch Chỉ rơi lên người Tiểu Nghê, trên mặt là một nụ cười vô cùng dịu dàng.
“Con…” Đối diện với sự vẫy gọi của Mạnh Bạch Chỉ, Tiểu Nghê hơi do dự. Cậu bé đã biết được những chuyện Mạnh Bạch Chỉ làm thông qua người giúp việc rồi. Lúc Tiểu Nghê đối mặt với cô ta một lần nữa thì không khỏi sợ hãi, phản ứng theo bản năng mà nấp sau lưng Đường Tâm Nhan.
Thấy hành động của Tiểu Nghê, Mạnh Bạch Chỉ tức muốn chết. Cô ta đã hiến một quả thận cho thằng bé đáng ghét này vậy mà giờ nó lại trốn cô ta.
“Tiểu Nghê, con qua đây.”
Mạnh Bạch Chỉ hơi tức giận hét lên.
Nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của cô ta, Tiểu Nghê càng sợ hãi hơn.
“Cô Mạnh, cô đây là muốn làm gì vậy? Cô sẽ dọa đứa bé sợ đó?”
Thấy Tiểu Nghê bị dọa sợ đến mức nắm chặt áo cô, Đường Tâm Nhan vô cùng không hài lòng với hành động này của Mạnh Bạch Chỉ.
“Nó là con của tôi, tôi muốn dạy như thế nào cũng không liên quan đến cô.”
Mạnh Bạch Chỉ vừa nói vừa đến trước mặt Tiểu Nghê, trực tiếp nắm tay cậu bé kéo cậu bé đến trước mặt mình.
“Tiểu Nghê, mẹ mới là mẹ của con, cô ta không phải.”
Mạnh Bạch Chỉ lạnh lùng hét lên.
“Mẹ… mẹ hung dữ quá, con sợ.” Mạnh Bạch Chỉ lôi kéo cực kì mạnh khiến Tiểu Nghê đau đến mức gương mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả lại.
“Đứa trẻ đáng ghét này, tao vì cứu mày mà suýt chút nữa đã mất cái mạng này rồi, bây giờ mày lại bị người phụ nữ này mua chuộc, mày muốn tao tức chết đúng không? Hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày thật tốt.”
Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì trực tiếp úp Tiểu Nghê lên chân mình sau đó dùng sức đánh vào lưng cậu bé.
“Cứu mạng…”
Đau đớn trên lạnh khiến Tiểu Nghê hét lớn tiếng.
“Mạnh Bạch Chỉ, cô dừng tay lại.”
Thấy Mạnh Bạch Chỉ đánh đứa bé như điên, Đường Tâm Nhanh lo lắng đứng lên đi thẳng đến trước mặt cô ta.
Chương 547: Tôi muốn cô rời xa A Lãnh
Đường Tâm Nhan lo lắng muốn kéo Tiểu Nghê từ trên người Mạnh Bạch Chỉ đến trước mặt mình, nhưng lại không ngờ rằng khi nhìn thấy cô, Mạnh Bạch Chỉ lại đột nhiên đẩy cô giống như bị điên vậy.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, biết rằng Mạnh Bạch Chỉ có thể sẽ làm ra chuyện tổn hại đến mình nhưng trong tình huống bị Mạnh Bạch Chỉ dùng lực đẩy như vậy, Đường Tâm Nhan vẫn trực tiếp ngã xuống đất.
“Cô chủ…” Thấy Đường Tâm Nhan bị ngã xuống, người giúp việc ở bên cạnh vội vàng chạy đến.
“Cứu Tiểu Nghê.”
Đường Tâm Nhan lo lắng nói.
Sau khi người giúp việc đỡ cô ngồi lên ghế sofa mới lập tức đi đến trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
“Cô Mạnh, mau thả cậu chủ nhỏ ra đi.”
Sợ Mạnh Bạch Chỉ sẽ làm hại Tiểu Nghê một lần nữa nên người giúp việc không dám tùy tiện đến trước mặt cô ta mà chỉ có thể nhìn cô ta rồi nói với giọng đầy khẩn cầu.
Trên mặt Mạnh Bạch Chỉ lộ ra một nụ cười đầy đắc ý. Cô ta không đánh Tiểu Nghê nữa mà lại ôm Tiểu Nghê vào lòng.
“Nó là con của tôi, trước giờ vẫn luôn gọi tôi là mẹ, vậy nên tôi muốn đưa nó về ở với mình mấy ngày, qua mấy ngày nữa đợi đến lúc tâm trạng tôi tốt hơn, tôi sẽ trả thằng bé lại.”
Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì ôm Tiểu Nghê đi ra cửa.
“Không thể được, cô không thể đưa Tiểu Nghê đi được.”
Thấy Mạnh Bạch Chỉ ôm đứa bé, Đường Tâm Nhan vội vàng ngăn cô ta lại.
“Tôi không thể được? Tại sao tôi lại không thể được?”
Đối diện với sự ngăn cản của Đường Tâm Nhan, sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ càng trở nên khó coi hơn.
“Con không muốn đi với mẹ, con muốn ở lại bên cạnh cô.”
Tiểu Nghê đột nhiên lớn tiếng hét lên, Mạnh Bạch Chỉ ôm quá chặt khiến cậu bé vô cùng khó chịu.
Cậu bé không ngừng làm loạn trên người Mạnh Bạch Chỉ, đánh đá cô ta. Điều này càng khiến cho Mạnh Bạch Chỉ tức giận hơn, cô ta lại mạnh mẽ đánh vào lưng cậu bé một lần nữa.
Lần này Mạnh Bạch Chỉ gần như đã dùng hết sức lực của bản thân nên lúc bàn tay của cô ta đánh lên người Tiểu Nghê, Tiểu Nghê đã hét lên đầy đau đớn.
Thấy gương mặt nhỏ của Tiểu Nghê tủi thân vì bị đau, Đường Tâm Nhan vô cùng đau lòng.
“Cô Mạnh, cô mau thả Tiểu Nghê xuống đi. Nếu cô còn không thả Tiểu Nghê xuống thì đừng trash tôi không khách sáo với cô.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đôi mắt hạnh sáng chói của cô lộ rõ một tia sáng đầy sắc bén.
“Ha… ha…” Nghe lời uy hiếp của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ bật cười haha.”Ngược lại tôi lại muốn biết, cô muốn không khách sáo với tôi như thế nào đó?”
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, trực tiếp gọi bảo vệ đến.
“Đứng lại.” Thấy bảo vệ đang đi về phía cô ta theo mệnh lệnh của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên lớn tiếng hét lên, cô ta đặt Tiểu Nghê xuống đất.
Ngay lúc Tiểu Nghê muốn chạy đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, hai tay của Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên… đột nhiên bóp cổ cậu bé.
“Mạnh Bạch Chỉ, cô điên rồi sao?” Thấy hành động của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan tái mẹt vì bị dọa sợ, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Mạnh Bạch Chỉ càng gia tăng sức lực trong tay.
“Đúng thế, tôi điên rồi đấy, nhưng là do cô ép tôi điên. Mãi đến gần đây tôi mới biết, chuyện tôi bị mất tích là hoàn toàn do một tay bố cô làm. Nếu không phải vì ông ta, sao tôi có thể chia tay với A Lãnh? Làm sao có sự xuất hiện của cô được? Đường Tâm Nhan, cô đã cướp đi tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về tôi, hạnh phúc của tôi, người đàn ông của tôi.”
Mạnh Bạch Chỉ càng nói càng phẫn nộ, hai tay đặt trên cần cổ đứa bé cũng càng ngày càng dùng lực hơn.
Thấy bộ dạng sắc mặt Tiểu Nghê tái nhợt vì ngộp thở, Đường Tâm Nhan lo lắng tới mồ hôi đầm đìa.
“Cô muốn như thế nào? Nói điều kiện của cô, tôi… tôi đều đồng ý với cô.” Đường Tâm Nhan lo lắng nói, chỉ cần có thể giúp Tiểu Nghê được bình an, cô có thể làm bất kì chuyện gì.
“Cô… thật sự sẽ đồng ý với tôi sao?” Sự thỏa hiệp của Đường Tâm Nhan khiến Mạnh Bạch Chỉ gần như thấy được hy vọng.
“Tôi sẽ… tôi đều đồng ý với cô, chỉ cần cô tha cho Tiểu Nghê thôi.”
Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã quỳ xuống cầu xin Mạnh Bạch Chỉ, cô thật sự sợ Mạnh Bạch Chỉ điên khùng sẽ làm ra chuyện gì làm hại đến Tiểu Nghê.
“Tôi muốn cô… lập tức thu dọn đồ đạc của tôi rồi cút ra khỏi biệt thự này cho tôi, hơn nữa từ nay về sau, cô cũng không được lại gần A Lãnh nữa.”
Sau khi Mạnh Bạch Chỉ thấy sự nhu nhược của Đường Tâm Nhan, trên mặt cô ta lộ rõ nụ cười đắc ý.
Thấy sắc mặt Tiểu Nghê trắng bệch, Đường Tâm Nhan không hề có chút do dự nào.
“Được, tôi đồng ý với cô, tôi lập tức rời đi.”
Cô không còn cách nào khác, cũng không thể trơ mắt nhìn Mạnh Bạch Chỉ bóp chết được trẻ còn đang sống sờ sờ như vậy được, nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể dối lòng mà đồng ý với yêu cầu vô lý của Mạnh Bạch Chỉ.
“Bây giờ cô lập tức cút ra khỏi đây cho tôi, ngay lập tức.”
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.
“Được, tôi đi, tôi lập tức… đi.”
Mặc dù không nỡ, nhưng… nhưng trong tình huống không còn cách nào khác này, đặc biệt là trong tình huống sắc mặt Tiểu Nghê càng ngày càng trắng bệch thì Đường Tâm Nhan chỉ có thể xoay người đi ra cửa.
“Vợ à, em muốn đi đâu vậy?”
Giọng nói trầm thấp và tràn đầy từ tính của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh… Sao anh lại về?” Thấy Mặc Trì Úy đi vào phòng khách, Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
“Cô gái ngốc, nếu anh không về thì có phải là em muốn rời khỏi chỗ này không? Anh không có quá nhiều thời gian để truy lùng cô vợ đào tẩu của mình đâu.”
Mặc Trì Úy hôn lên trán Đường Tâm Nhan một cái, sau đó đôi mắt đen nhánh như chim ưng mới rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ.
“A Lãnh, em mới là người phụ nữ có thể mang lại hạnh phúc cho anh.”
Thấy Mặc Trì Úy trở về, Mạnh Bạch Chỉ rất vui vẻ, rất hưng phấn, nhưng… nhưng khi thấy việc đầu tiên Mặc Trì Úy làm sau khi trở về là hôn Đường Tâm Nhan. Điều này khiến cô ta vô cùng tức giận, sự tàn nhẫn trong mắt càng trở nên dày đặc hơn.
“Chồng ơi, cứu Tiểu Nghê đi.”
Đường Tâm Nhan nhắc nhở.
“Bỏ đứa nhỏ ra.”
Mặc dù chỉ có 4 chữ ngắn gọn thôi nhưng giọng nói như phát ra từ nơi sâu thẳm của địa ngục khiến người khác không rét mà run, sởn cả tóc gáy.
“Em…” Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy khiến Mạnh Bạch Chỉ hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Nghê là con bài cuối cùng của mình, cho dù có sợ hãi thì hai tay của cô ta vẫn bóp cổ Tiểu Nghê như cũ.
“Mạnh Bạch Chỉ, đây là cô muốn ép tôi sao?”
Mặc Trì Úy từng bước từng bước đi về phía Mạnh Bạch Chỉ, mỗi một bước anh lại gần Mạnh Bạch Chỉ đều có thể cảm nhận được hơi thở âm u lạnh lẽo tỏa ra trên người anh, từng bước từng bước lại gần cô ta.
“A Lãnh, em thật sự yêu anh mà, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Để anh phải buông bỏ tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta cơ chứ? Em có chỗ nào không bằng người phụ nữ hèn hạ này chứ?”
Nghĩ đến việc Đường Tâm Nhan có thể sống hạnh phúc bên cạnh Mặc Trì Úy, sự thù hận trong mắt Mạnh Bạch Chỉ càng mạnh mẽ hơn.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là người phụ nữ mà tôi muốn bảo vệ cả đời này, còn cô… đã là quá khứ của tôi rồi. Bạch Chỉ, đừng ép tôi phải ra tay làm hại đến cô. Cô nên biết rằng, sau khi cô hiến một quả thận cho Tiểu Nghê, tôi không muốn làm chuyện gì làm tổn thương đến cô. Bằng không chỉ dựa vào những chuyện mà cô đã từng làm cũng đủ để cô nhận được một bài học rồi.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.
Chương 548: Uy hiếp
Nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không có chút cảm xúc nào của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
“Vì anh, em đã bị bố của người phụ nữ này hại phải rời xa anh nhiều năm như vậy. Vì anh, em đã bỏ một quả thận của mình. Vì anh, em có thể hi sinh tất cả. Vì để giữ được anh, em thà chọn cách tự tử. Đây đều là những chuyện trước đây em chưa từng làm. Nhưng bây giờ, em đều có thể làm những chuyện này mà không cần suy nghĩ gì.”
Mạnh Bạch Chỉ nước mắt giàn giụa nói.
“Nhưng bây giờ em chẳng có được cái gì cả, Mặc Trì Úy, anh thật sự rất nhẫn tâm.”
Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì từ từ buông thõng tay. Tiểu Nghê đã lấy lại được tự do, thở hổn hển.
“Tiểu Nghê, con sao rồi?”
Thấy Tiểu Nghê ngã ngồi xuống đất, Đường Tâm Nhan vội vàng chạy đến trước mặt cậu bé, lo lắng hỏi.
“Con… con không sao.”
Tiểu Nghê sợ đến mức nhào vào lòng Đường Tâm Nhan.
Cảm nhận được cơ thể của đứa bé đang run lên, Đường Tâm Nhan có thể tưởng tượng được vừa nãy cậu bé đã hoảng sợ tới mức nào.
“Bố, con sợ lắm.” Lúc Mặc Trì Úy ngồi xổm xuống trước mặt mình, Tiểu Nghê cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc thật to.
Mặc Trì Úy đau lòng ôm cậu bé vào lòng.
“Đứa trẻ ngốc, con là con trai, không thể tùy tiện khóc như vậy được, biết chưa?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng an ủi. Tâm trạng của Tiểu Nghê cũng từ từ bình tĩnh trở lại khi được anh an ủi.
Thấy Mặc Trì Úy ôm chặt Tiểu Nghê, Đường Tâm Nhan dịu dàng ở bên cạnh hai người họ, cảnh tượng vô cùng ấm áp và hạnh phúc này lại đâm thẳng vào mắt Mạnh Bạch Chỉ đầy đau đớn.
Mất đi A Lãnh thì cuộc sống của cô ta còn ý nghĩa gì nữa chứ?
“Cô Mạnh…” Người giúp việc ở bên cạnh đột nhiên thấy Mạnh Bạch Chỉ cầm con dao gọt hoa quả bên cạnh tay mình thì không khỏi lớn tiếng hét lên.
Nghe thấy tiếng hét đầy ngạc nhiên của người giúp việc, ánh mắt của Mặc Trì Úy với Đường Tâm Nhan rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ theo bản năng.
“Cô đây là muốn làm gì?” Thấy Mạnh Bạch Chỉ cầm dao chĩa vào ngực mình, hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau lại thật chặt.
Một nụ cười cay đắng thoáng qua trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Mạnh Bạch Chỉ.
“Mất anh rồi thì em cũng đã mất tất cả rồi, vậy nên… vậy nên chỉ có chết mới là cách giải thoát duy nhất thôi.”
Mạnh Bạch Chỉ vô cùng lạnh nhạt nói.
“Thím Vương, đưa Tiểu Nghê về phòng.”
Mặc Trì Úy gọi người giúp việc qua rồi dặn dò.
Người giúp việc vội vàng ôm Tiểu Nghê đi lên phòng trên lầu.
“A Lãnh, lần này hoàn toàn không phải là em uy hiếp anh, nếu… nếu anh thật sự không cần em nữa thì em thà đi chết còn hơn.”
Mạnh Bạch Chỉ nói.
Mặc Trì Úy nhướng mày.
“Bên cạnh tôi ngoại trừ cô gái nhỏ này ra thì tôi sẽ không cần người nào khác, nhưng nếu cô cần thì tôi có thể chăm sóc cô với tư cách là bạn bè.”
Mặc Trì Úy kiên nhẫn nói.
“Bạn bè?” Mạnh Bạch Chỉ đã hoàn toàn tuyệt vọng khi nghe thấy 2 chữ này.”Vậy thì kiếp sau, kiếp sau em nhất định sẽ không rời xa anh, nhất định sẽ không.”
Mạnh Bạch Chỉ nói xong câu này thì đột nhiên nâng dao lên, sau đó… mạnh mẽ đâm vào ngực mình.
“Không, đừng mà.”
Thấy hành động của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan bị dọa đến hét lên một tiếng thật to.
Mặc Trì Úy cũng không ngờ lần này Mạnh Bạch Chỉ lại thật sự làm ra chuyện làm tổn thương đến bản thân mình như vậy. Lúc anh muốn ngăn lại thì đã không kịp nữa rồi, anh chỉ có thể đỡ được cơ thể đang ngã xuống của Mạnh Bạch Chỉ mà thôi.
“Sao phải làm như thế?”
Mặc Trì Úy lớn tiếng hỏi, dù sao Mạnh Bạch Chỉ cũng là mối tình đầu của anh và anh cũng đã rất nhiều chuyện đẹp đẽ với cô ta. Mặc dù không thể ở bên nhau nhưng Mặc Trì Úy vẫn luôn hy vọng cô ta có thể có được hạnh phúc thuộc về riêng mình.
“Không thể… không thể ở bên cạnh anh, em sống… sống thì cũng có còn ý nghĩa gì nữa đâu? Em… em thà chết, được chết trong lòng anh, là… là hạnh phúc của em.”
Trên mặt Mạnh Bạch Chỉ lộ rõ vẻ đau khổ, nhưng được ngả vào lòng Mặc Trì Úy, cô ta lại vô cùng vui vẻ.
“Em đã gọi xe cấp cứu rồi, sẽ tới ngay thôi.”
Sau khi Đường Tâm Nhan thấy Mạnh Bạch Chỉ càng ngày càng chảy nhiều máu hơn thì thật sự rất lo lắng.
Mặc Trì Úy gật đầu. Mấy phút sau, xe cấp cứu đã tới biệt thự. Nhân viên cấp cứu nhanh chóng đưa Mạnh Bạch Chỉ đang hôn mê lên xe cấp cứu.
“Em ở nhà chờ anh, anh tới bệnh viện.” Sau khi dặn dò người giúp việc chăm sóc cho Đường Tâm Nhan thật tốt thì Mặc Trì Úy lên xe cấp cứu cùng cô ta.
Mặc dù không thích Mạnh Bạch Chỉ nhưng Đường Tâm Nhan cũng không hy vọng cô ta gặp nguy hiểm nên đã âm thầm cầu nguyện cho cô ta.
Vì lo lắng nên Đường Tâm Nhan cũng không thể nào ngủ được, cô vẫn luôn ngồi trên ghế sofa đợi Mặc Trì Úy.
Mãi đến 2 giờ sáng, Đường Tâm Nhan mới mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng bước chân.
Cô lập tức mở mắt ra, lúc thấy Mặc Trì Úy đi vào phòng khách, cô đã tỉnh táo lại ngay lập tức.
“Cô ấy sao rồi? Có nguy hiểm gì không?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, vì luôn ngồi dựa vào ghế sofa nên lúc đứng dậy thì có hơi trầy trật với một người đang mang thai như cô.
Mặc Trì Úy vội vàng đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống.
“Bác sĩ đã mổ và lấy con dao ra, nhưng vì cô ta chỉ còn lại một quả thận thôi nên vẫn còn nguy hiểm đến tính mạng. Anh chỉ về để lấy một ít đồ thôi. Khoảng thời gian này, có thể anh sẽ phải ở trong bệnh viện.”
Giọng nói của Mặc Trì Úy đầy mệt mỏi.
Đường Tâm Nhan không hề bất ngờ với quyết định này của Mặc Trì Úy. Vì cô biết rõ người đàn ông của cô là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm.
“Em giúp anh thu dọn đồ đạc.”
Đường Tâm Nhan ôm bụng đi đến phòng của hai người, chu đáo sắp xếp quần áo cho Mặc Trì Úy.
“Có chuyện gì thì nhất định phải gọi cho anh đó biết chưa?”
Mặc Trì Úy nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, nhẹ giọng căn dặn.
Anh cũng không ngờ được lần này Mạnh Bạch Chỉ lại làm ra hành động quá khích như vậy.
“Em biết rồi, anh cứ yên tâm mà ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô ấy đi, em hiểu mà. Hơn nữa, em cũng sẽ chăm sóc cho Tiểu Nghê thật tốt.” Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, hôn lên trán Đường Tâm Nhan một cái rồi mới thu dọn hết đồ đạc, xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi Mặc Trì Úy đi, Đường Tâm Nhan ngã người xuống giường, chỉ có điều là cô không còn buồn ngủ nữa rồi. Cuối cùng trời cũng đã sáng rồi, Đường Tâm Nhan không ngủ được dứt khoát dậy luôn.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản xong thì cô vào phòng bếp.
“Cô chủ, sắc mặt cô rất tiều tụy, hay là cô ngủ thêm chút nữa đi?” Lúc người giúp việc thấy Đường Tâm Nhan thì không khỏi có chút lo lắng.
“Tôi không sao, tôi dậy để làm bữa sáng cho Tiểu Nghê, chắc chắn hôm qua nó đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.”
Động tác Đường Tâm Nhan làm bữa sáng cho Tiểu Nghê rất thành thạo.
“Cô chủ, Tiểu Nghê lại nằm mơ thấy ác mộng nên cứ khóc mãi.” Người giúp việc phụ trách việc chăm sóc cho Tiểu Nghê đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan lo lắng nói.
“Tôi đi xem thử.”
Đường Tâm Nhan vội vàng bỏ công việc đang làm trong tay xuống, lập tức đến phòng của Tiểu Nghê. Vừa mới đi đến cửa cô đã nghe được tiếng con nít khóc lớn. Điều này khiến tim cô cũng xoắn lại trong phút chốc.
Chương 549: Ngã trong vũng máu
Tiểu Nghê khóc vô cùng đau lòng, lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cậu bé trực tiếp nhào vào lòng cô.
“Con cần bố, con muốn bố ở bên cạnh con.” Tiểu Nghê vừa khóc vừa hét lên nói.
Yêu cầu này của cậu bé khiến Đường Tâm Nhan có chút khó xử. Dù sao bây giờ Mặc Trì Úy cũng đang ở trong bệnh viện chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, một khi Tiểu Nghê biết được người mà mình đã nhiều lần gọi là “mẹ” đó, bây giờ vẫn chưa qua được nguy hiểm thì có thể tâm trạng của cậu bé sẽ càng kích động hơn nữa.
“Tiểu Nghê, bố con bây giờ đang có chuyện cần phải xử lý, chúng ta ở nhà đợi bố có được không?” Mặc dù ngồi xổm xuống có hơi mệt mỏi nhưng Đường Tâm Nhan vẫn để mình ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Nghê, vẫn luôn dịu dàng bế lấy cậu bé.
Chỉ có điều Tiểu Nghê vẫn luôn rất nghe lời lần này lại ồn ào, muốn tìm bố cho bằng được. Đối diện với việc đứa bé làm ồn ào, Đường Tâm Nhan tối hôm qua không được ngủ ngon lại hơi đau đầu.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Thấy Đường Tâm Nhan suýt chút nữa đã ngất đi, người giúp việc sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ cô ngồi lên ghế sofa bên cạnh.
“Tôi… tôi không sao. Gọi điện thoại cho Trì Úy nói với anh ấy là Tiểu Nghê muốn tìm anh ấy.” Đường Tâm Nhan không có cách nào dỗ được đứa bé này nên chỉ có thể chọn thỏa hiệp thôi,
Người giúp việc nhanh chóng gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy, nhưng truyền đến bên tai mình lại là tiếng tắt máy.
“Tắt máy sao? Không nên mà?” Nghe người giúp việc trả lời lại, hàng lông mày của Đường Tâm Nhan cau chặt lại, lẽ nào tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ đã thay đổi rồi sao?
Vốn dĩ lúc thấy người giúp việc gọi điện thoại cho bố, tâm trạng của Tiểu Nghê đã khôi phục trở lại rồi. Nhưng khi nghe được điện thoại tắt máy thì cậu bé lại khóc oa oa lên lần nữa.
Thấy đứa bé khóc không ra hơi, sau khi do dự thì Đường Tâm Nhan cũng đã đưa ra quyết định.
“Tiểu Nghê, đừng khóc nữa, cô đưa con đến bệnh viện tìm bố.”
Nghe được câu này, Tiểu Nghê ngừng khóc ngay lập tức mà chạy thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, dắt tay cô đi về phía cửa.
Tiểu Nghê hoàn toàn không cho Đường Tâm Nhan có thời gian thay đồ, không còn cách nào khác nên Đường Tâm Nhan chỉ có thể mặc đồ ngủ, dắt tay Tiểu Nghê đi ra khỏi phòng khách.
“Thím Chu, thím đi với chúng tôi đi.”
Bản thân cô là một người đang mang thai, Tiểu Nghê vẫn là một đứa bé vừa mới trải qua ca ghép thận, mặc dù đã khỏe lại rồi nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Vậy nên sau khi đỡ đứa bé lên xe, Đường Tâm Nhan đã gọi người giúp việc qua.
“Được.”
Thím Chu lập tức lên xe. Chuyện khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy vui mừng là trên đường đến bệnh viện, Tiểu Nghê đã không còn ồn ào nữa. Chuyện này cũng khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Họ tới bệnh viện rất nhanh. Lúc Tiểu Nghê thấy Mặc Trì Úy thì lập tức chạy về phía anh.
“Sao các em lại tới đây?” Mặc Trì Úy hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tiểu Nghê, nhưng vẫn ôm cậu bé vào lòng.
Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Nó cứ ồn ào đòi tìm anh mãi, em hoàn toàn không còn cách nào khác nên chỉ có thể tới đây tìm anh thôi.”
Đường Tâm Nhan khẽ nói.
Thấy sắc mặt hơi tái mét của cô, trong đáy mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy lóe lên sự lo lắng.
“Em không sao, không cần lo cho em.”
Nhận ra sự quan tâm trong đáy mắt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cười mỉm nói, giọng nói ngọt ngào khiến người khác động lòng.
“Bố ơi, con muốn ở bên cạnh bố, con không muốn về.” Hai tay của Tiểu Nghê gắt gao ôm chặt lấy cổ Mặc Trì Úy, nói rõ ràng rằng không muốn về với Đường Tâm Nhan.
Thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn kiên nhẫn dỗ dành Tiểu Nghê, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười vui vẻ và yên tâm.
Thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn an ủi Tiểu Nghê, Đường Tâm Nhan vào nhà vệ sinh một mình.
“Đường Tâm Nhan, vậy mà tôi lại đụng phải cô.”
Vừa mới rửa tay xong thì nghe thấy giọng nói của Đường Vũ Nhu, điều này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan thật sự có một loại cảm giác kiểu oan gia ngõ hẹp.
“Xin lỗi, nhưng cô có thể làm như không nhìn tôi.” Đường Tâm Nhan nói xong câu này thì trực tiếp đi ra ngoài cửa, nhưng lại không nghĩ tới sẽ bị Đường Vũ Nhu chặn lại.
“Đường Vũ Nhu, mời cô tránh ra cho, đừng để tôi nghĩ rằng cô là một con chó… chắn đường.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng giễu cợt nói. Đối với một người phiền phức tìm cô hết lần này đến lần khác như Đường Vũ Như, cô sớm đã chán ghét không muốn tiếp xúc với cô ta rồi.
“Cô… cô dám mắng tôi sao? Đường Tâm Nhan, gan cô cũng lớn thật đó. Hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cô thật tốt.”
Ánh mắt Đường Vũ Nhu hung ác, đột nhiên đẩy một cái về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan không ngờ được cô ta sẽ đột nhiên đẩy mình như vậy. Mặc dù đã kịp thời né sang một bên nhưng vì vẫn còn một vũng nước chưa kịp dọn sạch ở dưới nền nên Đường Tâm Nhan đã bị trượt chân, trực tiếp ngã xuống nền.
Thấy Đường Tâm Nhan ngã xuống, trên mặt Đường Vũ Nhu hiện lên một nụ cười đắc ý.
“Nhớ kỹ, mãi mãi đừng làm kẻ thù của tôi.” Đường Vũ Nhu nói với thái độ ngạo mạn.
“Đau… đau quá.”
Đường Tâm Nhan cảm giác được một cỗ đau đớn truyền tới từ bụng nên phát ra một tiếng kêu đau.
“Đường Tâm Nhan, cô… cô đừng diễn kịch nữa.” Thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn ngồi dưới nền, hơn nữa biểu cảm trên mặt còn vô cùng đau đớn nữa thì Đường Vũ Nhu cũng cảm thấy sợ hãi.
Cô ta chỉ muốn dạy dỗ Đường Tâm Nhan một chút thôi, chưa từng nghĩ sẽ làm gì cô. Một khi Đường Tâm Nhan xảy ra chuyện không may gì, Mặc Trì Úy anh… anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.
“Gọi… gọi bác sĩ đi.”
Bụng Đường Tâm Nhan càng ngày càng đau, đau đớn hét lên với Đường Vũ Nhu.
“Tôi…”
Đường Vũ Nhu vừa định chạy ra ngoài gọi bác sĩ, nhưng… nhưng lúc đi ra tới cửa, cô ta lại do dự, nghĩ tới khoảng thời gian gần đây, Phó Tư Thần nhắc lại những chuyện trước đây với Đường Tâm Nhan hết lần này hết lần khác ở trước mặt cô ta, Đường Vũ Nhu vô cùng ghen tị.
“Đường Vũ Nhu, nếu như… nếu như con tôi xảy ra chuyện không may gì, cho dù có biến thành quỷ, tôi cũng… tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu.”
Đôi mắt phượng của Đường Tâm Nhan lóe lên tia khát máu dữ dội mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Nhu.
“Cho dù… cho dù có chuyện không may gì xả ra, thì cũng có… có liên quan gì tới tôi chứ? Là do cô quá vụng về nên mới bị ngã, tôi… tôi không làm gì hết.”
Sợ sẽ có người đi vào nhìn thấy, sau khi Đường Vũ Nhu nói xong câu này thì nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng Đường Vũ Nhu rời đi, Đường Tâm Nhan vô cùng tuyệt vọng. Cô nghiến chặt răng, dùng hết sức lực của cơ thể cố gắng lấy điện thoại ở trong túi áo ra gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy.
“Cứu… cứu em, em đang… em đang ở nhà vệ sinh.”
Sau khi nghe được giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lo lắng nói. Mặc dù chỉ có mấy chứ ngắt quãng, nhưng đã cô dùng hết sức lực của mình rồi.
Nhìn máu chảy ra từ giữa hai chân, Đường Tâm Nhan không có cách nào kiềm chế được đau đớn trong lòng.
Cục cưng, con nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Cơn đau khiến Đường Tâm Nhan hoàn toàn rơi vào hôn mê. Lúc Mặc Trì Úy vội vàng chạy tới nhà vệ sinh thì cảnh tượng mà anh nhìn thấy chính là Đường Tâm Nhan đang ngã trong vũng máu.
Chương 550: Giữ người lớn? Giữ đứa bé?
Nhìn thấy cảnh Đường Tâm Nhan ngã xuống vũng máu, Mặc Trì Úy dường như cảm giác được, máu huyết trong người lập tức đông cứng lại, chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi như lúc này.
“Bác sĩ, bác sĩ.”
Mặc Trì Úy lo lắng hét lên.
Nghe thấy tiếng hét khàn đục của anh, bác sĩ vội chạy đến, lúc nhìn thấy hình ảnh này của Đường Tâm Nhan, bác sĩ cũng vô cùng sửng sốt, nhưng động tác vẫn rất thuần thục đưa Đường Tâm Nhan lên giường di động rồi nhanh chống đẩy vào phòng phẫu thuật.
“Cô ấy và đứa bé không được xảy ra chuyện gì, nghe rõ chưa?” Mặc Trì Úy nắm chặt lấy cổ áo bác sĩ, hét lên.
“Chủ tịch Mặc, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, nhất định có gắng hết sức.” Bác sĩ bị gương mặt lạnh như băng của Mặc Trì Uý dọa ch tái xanh mặt mày, thậm chí còn muốn lập tức trốn đi.
“Cậu chủ, mau để bác sĩ vào trong đi, cô là bác sĩ mổ chính hả?” Thím Chu đúng bên cạnh, mặc dù rất sợ hơi thở lạnh lùng, tàn ác toát ra từ người Mặc Trì Úy, nhưng vẫn cứng đầu bất chấp đến trước mặt anh.
Liên tiếp hít sâu mấy hơi, Mặc Trì Úy mới bình tĩnh lại.
“Người con gái của tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể nào.”
Cuối cùng cũng được tự do, bác sĩ vội vã chạy vào phòng phẫu thuật, cô thật sự vẫn còn sợ, nếu như không chạy đi, người đàn ông này sẽ bóp chết mình mất.
Mười phút sau, có một y tá từ phòng phẫu thuật bước ra, trong tay còn cầm thêm mấy tờ đơn, đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Chủ tịch Mặc, tình hình của mợ chủ khá nghiêm trọng, anh cần phải ký vào tờ đơn này, giữ lại người lớn hay là giữu lại đứa trẻ, dù sao đứa trẻ vẫn chưa đủ tháng, có thể sẽ xảy ra nguy hiểm.
Y tá nhắn lại những lời của bác sĩ cho Mặc Trì Úy.
“Bùm”
Tay phải Mặc Trì Úy siết chặt tay thành nắm đấm, sau khi nghe những lời y tá nói, anh hung hăng đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.
Đột nhiên có chấn động lớn như vậy, khiến y tá sợ xanh mặt.
“Thưa anh, xin anh hãy nhanh chóng lựa chọn.”
Y tá run rẩy nói.
“Tôi muốn cả hai, nếu như cô ấy vừa đứa bé có chuyện gì, tôi nhất định sẽ phá nát cái bệnh viện này.”
Mặc Trì Úy tức giận hét lên, đôi mắt như diều hâu hằn lên nhưng tơ máu, hung hăng trừng mắt với cô y tá.
“Anh Tư, anh bình tĩnh lại đi.”
Nhận được tin tức Lục Tử Thâm vội vàng chạy đến, giữ chặt lấy Mặc Trì Úy đang có chút mất kiểm soát.
“Bình tĩnh? Làm sao tôi có thể bình tĩnh được? Đang nằm trên bàn phẫu huật kia là người phụ nữ và đứa con của tôi đó.” Mặc Trì Úy đau đớn không thể tả nổi, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, mình cũng sẽ có lúc tuyệt vọng như thế này.
“Anh Tư, bây giờ anh phải đưa ra lựa chọn, bác sĩ đang đợi quyết định của anh.”
Vẻ mặt Lục Tử Thâm rất nghiêm trọng.
“Lựa chọn?”
Nghe thấy hai chữ này, đột nhiên Mặc Trì Uý lớn tiếng bật cười.
“Cả hai đều là người tôi cực kỳ yêu hường, nhưng bây giờ bắt tôi vứt bỏ đi, Tử Thâm, cậu nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ.” Hai tay Mặc Trì Úy bấu chặt lấy bả vai Lục Tử Thâm, đau khổ nói, đôi mắt anh sâu như đại dương, lóe lên một ánh sáng khác thường.
“Anh Tư, anh phải lựa chọn thôi.”
Mặc Trì Úy hít sâu một hơi.
“Giữ người lớn đi.”
Không chút do dự, Mặc Trì Úy nhanh chóng đưa ra quyết định, không có con thì sau này sinh lại cũng được, cho dù sau này không thể có anh cũng chấp nhận, chỉ cần người con gái nhỏ bé kia sống là đủ rồi.
Mặc Trì Úy nhanh chóng ký vào đơn đồng ý phẫu thuật.
Y tá không dám chậm trễ, vội vàng vào phòng mổ.
Thời gian cứ thế trôi qua, từ trước đến này Mặc Trì Úy chưa bao giờ căng thẳng như vậy, cứ luôn vây chặt lấy anh, đối với Mặc Trì Úy mà nói từng giây từng phút trôi qua thật sự rất dày vò, thống khổ.
Khoảng một tiếng sau, lại một lần nữa y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Chủ tịch Mặc, chúc mừng anh, là con trai, nhưng vì còn quá nhỏ nên đã đưa đến phòng kính rồi.” Y tá đến trước mặt Mặc Trì Úy, nở một nụ cười, nói.
“Cô cô nói lại một nữa xem?”
Mặc Trì Uý hỏi.
“Anh đã làm bố rồi, là con trai, chỉ là đứa bé sinh non nên cân nặng khá nhẹ, cần phải được đưa đến phòng kính một thời gian.”
Cô y tá nói lại một lần nữa.
“Không phải tôi đã nói là giữ lại người lớn sao? Vì sao lại giữ đứa bé lại? Người con gái của tôi đâu?”
Nghe thấy những lời y tá nói, Mặc Trì Úy không hề có chút vui mừng cũng không hề có chút kinh ngạc, đôi mắt của anh ngập tràn tuyệt vọng và đau khổ, hung hăng trừng mắt nhìn cô y tá.
“Người lớn vẫn còn đang cấp cứu.”
Cô y tá vội vàng nói.
Nghe được những lời này, cuối cùng Mặc Trì Uý cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cô gái, cô nhất định phải tiếp tục kiên trì.”
Từ trước đến giờ Mặc Trì Úy không hề tin vào những lời cầu nguyện, nhưng lúc này lại chắp hai tay không ngừng thầm cậu nguyện trong lòng. Cầu cho Đường Tâm Nhan có thể bình an vượt qua được cửa ải lần này.”
“Anh Tư, anh đừng lo lắng, người con gái của anh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.” Lục Tử Thâm khẽ an ủi anh.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Không sai, cô ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Hai tiếng sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Thế nào, sao rồi?” Mặc Trì Úy lo lắng hỏi, sợ sẽ nghe thấy được đáp án khiến mình sẽ đau khổ cả một đời.
“Mặc dù quá trình rất nguy hiểm, có điều mợ chủ phúc lớn mạng lớn, đã vượt qua được cơn nguy kịch, bây giờ đã được đưa đến phòng bệnh.”
Những lời của bác sĩ, khiến gương mặt của Mặc Trì Úy cuối cùng cũng nở một nụ vười vui mừng, yên tâm.
Chưa kịp nói lời cảm ơn với bác sĩ, Mặc Trì Úy đã lập tức chạy đến phòng của Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, Mặc Trì Úy tràn đầy đau khổ, anh cứ mãi ngồi bên giường Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô, đưa sát đến bên môi mình, dịu dàng hôn lên tay cô.
Mặc Trì Úy luôn giữ mãi bên giường Đường Tâm Nhan mãi cho đến tối, Đường Tâm Nhan mới từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh, gương mặt thanh tú xinh đẹp của Đường Tâm Nhan mới nở một nụ cười ấm áp. Nhưng giờ phút này, cảnh tượng trước khi hôn mê hiện lên trước mắt cô như một cuốn phim.
Con đâu? Con của mình.
Đường Tâm Nhan vô thức đặt hai tay lên bụng, nhưng ngoại trừ cảm giác đau đớn ra, cô lại không cảm nhận được đứa bé đạp trong bụng mình nữa, lúc cô nhận ra bụng của mình đã phẳng lì, sắc mặt cô liền tái nhợt đi.
“Không” Đường Tâm Nhan yếu ớt hét lên lên một tiếng đầy đau đớn.
“Vợ, em tỉnh rồi?” Nghe thấy giọng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đang mệt mỏi ngồi bên giường bệnh lập tức đứng dậy.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan liền bật khóc.
“Xin lỗi, em em không giữ được con của chúng ta, xin lỗi.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan đầy đau đớn, hận không thể bóp chết Đường Vũ Nhu.
“Cô gái ngốc, con của chúng ta không có chuyện gì.”
Nhìn gương mặt đầy nước mắt của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy vội vàng nói, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
Bình luận facebook