Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-30
Chương 21: Sai lầm lớn nhất đời tôi chính là từng yêu cô
Đường Tâm Nhan từ từ ngẩng mặt, áp chế nước mắt suýt chực trào rơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phó Tư Thần, “Nếu tôi không nói thì sao?”
Cô vừa dứt lời, anh ta càng siết mạnh hơn nữa. Cô đau đến nhíu mày, khuôn mặt nhỏ vốn đã nhợt nhạt nay càng thêm trắng bệch.
Nhưng cô không chịu thua, càng sẽ không khuất phục. Lờ mờ nhìn thấy nét u ám trên khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, lòng cô quặn đau.
Người đàn ông đã từng luôn miệng nói yêu cô, nguyện bảo vệ cô suốt một đời thật sự đã biến mất rồi.
Anh ta vừa về tới, chưa hỏi rõ đầu đuôi, mặc kệ vết thương trên trán cũng như cơ thể nóng sốt của cô đã bắt cô xin lỗi hai người kia!
Haiz ——
Đàn ông đều bạc tình đến vậy à?
Đường Tâm Nhan mím chặt môi, đè nén cơn sóng cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, cô không muốn bọn họ thấy được sự yếu đuối của mình.
Phó Tư Thần tự biết mình dùng lực mạnh đến mức nào, nếu đổi lại là cô gái khác chắc đã khóc lóc xin lỗi từ lâu rồi, nhưng cô thì không vậy.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo và kiêu hãnh, biểu cảm đó như đang muốn nói rằng, dù có bóp chết cô, cô cũng sẽ không nói xin lỗi.
Cô luôn như vậy, sự bướng bỉnh của cô rất dễ khiến người khác điên tiết.
Bốn mắt nhìn nhau gần năm phút, cuối cùng Phó Tư Thần đành chịu thua. Anh ta buông cổ tay cô ra, ánh mắt sắc lạnh nói: “Đường Tâm Nhan, cô muốn ly hôn đúng không? Đợi cha từ nước M trở về, cô thừa nhận mình đã ngoại tình, chỉ cần ông ấy đồng ý, chúng ta sẽ ly hôn!”
Rõ ràng anh ta qua lại với Đường Vũ Nhu trước, rõ ràng anh ta đã gài bẫy cô, khiến cô mất đi trong sạch, anh ta còn bắt cô nhận tội ngoại tình ư? Hôm nay cô đã được mở mang tầm mắt sự máu lạnh và vô tình của anh ta rồi!
Đường Tâm Nhan rưng rưng nước mắt cắn răng, “Phó Tư Thần, anh khiến tôi thấy buồn nôn!”
Thấy Đường Tâm Nhan căm ghét mình đến tận xương tủy như vậy, Phó Tư Thần run lên. Thật ra anh không hề muốn ly hôn với cô, dù cho không vừa ý nhau nhưng anh cũng chỉ muốn trói cô thật chặt bên mình. Anh rất hiểu tính cách cô, cô có lòng tự trọng cao, tuyệt đối sẽ không đứng trước mặt cha thừa nhận chuyện ngoại tình.
Hà Mỹ Quyên nhìn thấu suy nghĩ của Phó Tư Thần, bà ta bước đến trước mặt anh, thâm ý sâu xa nói: “Con trai, hạng đàn bà này thì có gì mà đáng để lưu luyến chứ? Ly hôn đi để còn lấy được cổ phần trong tay cô ta nữa, đến lúc đó, tên con hoang kia không đấu lại con đâu!”
Phó Tư Thần chau mày, anh trầm giọng đáp lời: “Mẹ với Tư Tịnh về trước đi!”
“Con trai…”
“Đi đi!”
Hà Mỹ Quyên mặt mày xám xịt liếc nhìn Đường Tâm Nhan rồi kéo Phó Tư Tịnh bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi cô và Phó Tư Thần.
Anh ta bóp lấy cổ nhỏ của cô, ánh mắt hung tàn nói: “Có biết tại sao tôi không muốn đụng vào cô không? Cái đêm sau khi chúng ta đăng ký kết hôn đó, tôi đã say khướt, thế mà cô lại còn đi ngủ với thằng con hoang Phó Hào kia! Cô biết thừa hắn muốn tranh giành tài sản với tôi, muốn cướp người phụ nữ của tôi, tại sao cô lại còn ngủ với hắn?”
Nhìn người đàn ông tuấn tú nhưng đầy dữ tợn ở trước mặt, trái tim cô như bị chém một nhát dao. Cô với Phó Hào còn chưa từng nói chuyện với nhau quá hai câu thì làm sao ngủ với anh ta được chứ?
Nhắm mắt lại, Đường Tâm Nhan mệt mỏi đến cùng cực đáp: “Tối hôm đó, tôi đợi anh ở khách sạn suốt một đêm.”
“Được lắm Đường Tâm Nhan, cô đừng biện hộ cho sự phóng túng của mình nữa. Cả đời này, sai lầm lớn nhất của Phó Tư Thần tôi đây chính là đã yêu một người phụ nữ lẳng lơ như cô.”
Chương 22: Gặp lại
Sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh ta là đã yêu người phụ nữ lẳng lơ như cô sao?
Đường Tâm Nhan nhìn Phó Tư Thần đóng sầm cửa rồi bỏ đi, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cơ thể mảnh mai yếu ớt như mất hết sức lực dựa vào thành tủ, tầm mắt cũng trở nên mờ mịt.
Anh ta chưa từng hỏi cô tại sao lại bước vào giới giải trí? Nhà họ Đường khi đó đã mắc một khoản nợ khổng lồ, mặc dù Phó lão gia rất sẵn lòng giúp đỡ cô, nhưng cô không muốn mắc nợ nhà họ Phó quá nhiều. Vừa lúc đó có người chuyên tìm ngôi sao mới đến tìm cô, vì để trả nợ và lo tiền chữa bệnh cho mẹ mà đôi vai non nớt của cô không thể không chống đỡ tất cả tiến vào giới giải trí.
Trong giới giải trí quả thực có rất nhiều cám dỗ, đe dọa, thậm chí là hãm hại lẫn nhau.
Nhưng cô luôn giữ vững những nguyên tắc của bản thân, hơn nữa với sự ủng hộ của nhà họ Phó, cô chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh ta.
Nhưng anh ta lại không tin cô ——
Hơn nữa còn cảm thấy cô có quan hệ không chính đáng với Phó Hào.
Cô nhất định phải điều tra những gì đã xảy ra vào đêm đó. Cô không chỉ phải ly hôn mà còn muốn chứng minh là bản thân mình trong sạch.
Giác quan thứ sáu của cô nói rằng chuyện Phó Tư Thần tin chắc cô đã ngủ với Phó Hào rất có thể có liên quan đến Đường Vũ Nhu.
Đường Tâm Nhan vào nhà tắm. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, cô bắt xe đến viện điều dưỡng.
Mẹ cô ngồi trên xe lăn tự nói chuyện một mình, lúc khóc lúc cười, tình trạng tinh thần cực kỳ không tốt.
“Nhị tiểu thư.”
Dì Xuân, người đang chăm sóc mẹ cô trong viện điều dưỡng bước đến, cầm tay Đường Tâm Nhan, cau mày nói, “Trưởng khoa nói rằng Bác sĩ Chiêm Tư sẽ đến An Thành vào tháng sau. Nếu con có thể liên lạc được với ông ấy thì có thể tiến hành phẫu thuật cho mẹ con, nói không chừng còn có thể khôi phục lại bình thường, nhưng dì nghe nói chi phí phẫu thuật khá cao…”
Mẹ cô bị khối u trong não, hiện tại đã chèn ép đến dây thần kinh, nếu như không phẫu thuật thì sợ chỉ có thể sống được một năm.
Đường Tâm Nhan đã rút khỏi giới giải trí được nửa năm, phần lớn số tiền cô kiếm được dùng để trả nợ, số tiền còn lại cô dùng để chữa bệnh cho mẹ.
Vào ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, cha chồng đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng, cô liền bỏ vào trong két sắt rồi khóa lại không hề đụng đến một xu trong đó.
Không phải cô không muốn dùng mà là không thể dùng được.
Hai phần ba số nợ của nhà họ Đường năm đó đều do nhà họ Phó trả giúp, cô nợ nhà họ Phó quá nhiều rồi.
“Dì Xuân, con sẽ nghĩ cách kiếm đủ số tiền để phẫu thuật cho mẹ con.”
Trên đường trở về San Hồ Viên, Đường Tâm Nhan nhận được cuộc gọi từ chị Quý.
“Tâm Nhan, gần đây Đạo diễn Hầu đang bắt đầu quay một bộ phim huyền thoại, chị cảm thấy em đang rất thích hợp với vai nữ chính. Em có muốn đi thử vai không? Nếu được chọn, em cũng có thể tận dụng cơ hội này để quay lại giới giải trí.”
“Cũng là chị Quý hiểu em nhất, em đang muốn tìm chị nói chuyện quay lại giới giải trí đây!”
Tuy rằng tình yêu và hôn nhân của cô không còn nữa nhưng cô không thể mất tinh thần được, cô vẫn còn có người thân, bạn bè và cả sự nghiệp nữa.
Ba ngày sau.
Đường Tâm Nhan nhận được địa chỉ buổi thử vai từ chỗ chị Quý, cô nhanh chóng lái xe đến Khách sạn Hoàn Hải.
Đến nơi này một lần nữa, Đường Tâm Nhan cảm thấy tâm trạng của mình vừa nặng nề vừa phức tạp.
Ở đây cô đã đánh mất lần đầu tiên của mình, không ngờ lại là với một người đàn ông trung niên.
Nghĩ đến những tính toán của Phó Tư Thần với cô, trong lòng lại càng hận anh ta thêm một chút.
Sau khi đậu xe, Đường Tâm Nhan đang chuẩn bị đi về phía đại sảnh thì một chiếc xe màu đen sang trọng chạy tới thu hút sự chú ý của cô.
Nếu cô nhớ không lầm, chiếc Bentley này là của người đàn ông đã sàm sỡ cô ở biệt thự đêm hôm đó.
Giám đốc khách sạn và một số giám đốc điều hành khác đã đến để nghênh đón anh ta.
Khi cửa xe mở ra, đập vào mắt Đường Tâm Nhan đầu tiên là một đôi giày da đen tuyền bóng lưỡng.
Ngay sau đó là một người đàn ông mặc quần tây nam được thiết kế riêng không một chút nếp nhăn, hai chân thon dài có thể so sánh với người mẫu bước ra.
Tầm mắt của Đường Tâm Nhan chậm rãi chuyển đến chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng của người đàn ông đó, hắn ta không đeo cà vạt, cổ áo lại còn mở hai nút đầu tiên, lờ mờ có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm và cơ bắp cường tráng.
Đẹp trai, kiêu ngạo, thanh lịch và sạch sẽ.
Điển hình của một người đàn ông cao quý.
Bất kể là ngoại hình hay khí chất đều là thứ mà người bình thường không thể có được.
Chương 23: Nhớ tới cảnh đêm đó hắn ta đã hôn cô
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông cao cao tại thượng giữa đám người, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng cô bị hắn ta đè lên ghế sô pha hôn một cách mãnh liệt trong Dinh thự Dực đêm hôm đó.
Đôi môi mỏng của hắn ta mềm mại và ấm áp, lòng bàn tay to mảnh khảnh có lực, hai người dính sát vào nhau, quần áo cọ xát toát ra hơi thở đầy ái muội.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ lắc đầu. Cô vừa định thu hồi tầm mắt thì người đàn ông đang đi lên bậc thang đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Trái tim của Đường Tâm Nhan đột nhiên đập mạnh khi nhìn vào đôi mắt đen tuyền thâm thúy và tĩnh mịch kia.
Mặc Trì Úy đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn Đường Tâm Nhan vài giây, sau đó thờ ơ quay đầu lại như không quen biết cô, vừa đi về phía đại sảnh khách sạn vừa nghe người phía sau báo cáo công việc.
Đợi bọn họ vào trong đại sảnh, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự không hiểu tại sao chính mình lại hồi hộp như vậy khi nhìn thấy người đàn ông đó… Có lẽ là vì hắn ta chính là người đã cướp mất nụ hôn đầu của cô.
Lúc cô và Phó Tư Thần yêu nhau, tuổi hai người còn rất trẻ nên nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay, hoặc ôm một chút, ngay cả hôn nhau cũng chưa từng.
Hai bộ phim điện ảnh lúc cô bước chân vào giới giải trí đều liên quan đến thanh xuân vườn trường nên cũng không có cảnh hôn.
Cô không có ấn tượng gì về đêm bị người ta cướp lấy lần đầu tiên trong ngày sinh nhật của mình, vì vậy nụ hôn đầu tiên trong trí nhớ của cô là với người đàn ông đó.
Đường Tâm Nham vỗ đầu một cái, cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy trời?
Người đàn ông đó với cô chỉ là bèo nước gặp nhau chiếm tiện nghi của cô mà thôi, cô và anh ta không thể đến được với nhau.
Đi vào khách sạn, Đường Tâm Nhan đến trước một phòng diễn xuất rất lớn.
Sau khi điền đầy đủ thông tin, nhân viên công tác yêu cầu cô xếp hàng chờ ở phòng nghỉ.
Người đến thử vai rất nhiều nên trong phòng nghỉ gần như kín hết chỗ.
Ngay cả Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi cũng tới.
Nghĩ lại cũng phải thôi, Đạo diễn Hầu là một đạo diễn lớn có tiếng ở Trung Quốc, bao nhiêu diễn viên có tên tuổi lớn đều muốn có mặt trong phim của ông ta, nhưng tính tình ông ta lại rất quái gở, cực kỳ chướng mắt mấy cái bình hoa vô dụng.
Đường Tâm Nhan đã không tham gia một dự án phim nào trong gần nửa năm nay, vì thế trong lòng cô ít nhiều vẫn cảm thấy lo lắng.
Mặc dù lúc mới bắt đầu đóng phim, quảng cáo là để kiếm tiền, dần dần cô cũng yêu thích diễn xuất nhưng vì Phó Tư Thần không thích nên cô đã giải nghệ rồi kết hôn với anh ta.
Ngồi ở trong phòng nghỉ một lúc, Đường Tâm Nhan chăm chú đọc kịch bản, không để ý tới ánh mắt của Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi vẫn luôn nhìn cô.
Mười phút sau, Đường Tâm Nhan đi vào nhà vệ sinh.
Đường Vũ Nhu thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo.
Thấy nhà vệ sinh không có ai, Đường Tâm Nhan nhìn vào gương, dựa vào trí nhớ tốt mà đọc lời thoại rồi diễn thử.
Nhìn Đường Tâm Nhan diễn thử, Đường Vũ Nhu âm thầm kinh hãi.
Không ngờ Đường Tâm Nhan đã rút khỏi giới giải trí mà diễn xuất vẫn lợi hại như vậy.
Nếu Đường Tâm Nhan tham gia buổi thử vai, cơ hội được chọn làm nữ chính của cô sẽ giảm hơn một nửa.
Không, cô không thể để Đường Tâm Nhan đoạt mất hào quang của cô được.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy vợ của Đạo diễn Hầu, cũng là nhà sản xuất của bộ phim truyền hình huyền thoại này đang đi tới, Đường Vũ Nhu vội vàng bước vào nhà vệ sinh.
Hôm nay Đường Vũ Nhu mặc một chiếc váy dài màu trắng với chất liệu vải nhẹ, cô ta dùng sức xé một đường trên váy, lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Đường Tâm Nhan đang tập trung màn diễn của mình, cô chợt nghe thấy tiếng rít vang lên, cô nhíu mày nhìn qua gương thì Đường Vũ Nhu nước mắt trên mi đã tràn ra.
Chương 24: Tranh cãi
Đường Vũ Nhu chạy đến trước mặt Đường Tâm Nhan mà khóc nức nở, sau đó tức giận chất vấn cô, “Tâm Nhan em thật quá đáng!”
Đường Tâm Nhan nghe thấy tiếng giày cao gót đang đi tới bên ngoài nhà vệ sinh, cô liền hiểu được suy tính của Đường Vũ Nhu, đôi mày thanh tú khẽ nhướng lên, có chút buồn cười nói: “Đừng có bê đá rồi tự đập vào chân mình.”
Đường Vũ Nhu vừa lau nước mắt vừa giận dữ nói: “Chị biết chị không phải là con gái ruột của nhà họ Đường. Khi còn bé, em luôn coi thường chị, nhưng em không thể bắt nạt chị ở mọi nơi như vậy chứ?”
“Tại sao chị không thể thử vai phim của Đạo diễn Hầu? Em sợ thua chị, nên xé váy chị muốn làm chị xấu hổ, Đường Tâm Nhan, em cũng quá phận rồi? Cho dù chị là con gái nuôi của nhà họ Đường thì chị cũng là chị gái của em a!”
Vợ của Đạo diễn Hầu đã bước tới cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bà ấy lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Vũ Nhu nghe thấy giọng nói của bà ấy liền quay lại, nước mắt lã chã rơi xuống, “Hầu phu nhân, không, không có gì. Tôi và em gái tranh cãi chút chuyện thôi, để bà chê cười rồi.”
Theo những gì cô biết, Hầu phu nhân là một người phụ nữ mạnh mẽ, coi trọng chính nghĩa và yêu thích đấu tranh chống lại những bất công. Bà ấy ghét nhất những kẻ chuyên bắt nạt người yếu thế. Đường Vũ Nhu biết rõ chỉ cần mình tỏ ra yếu đuối, chắc chắn có thể có được sự thông cảm và thương hại từ bà ấy.
Đường Vũ Nhu cố tình không đề cập đến lý do, điều đó càng có thể khơi dậy sự quan tâm và tinh thần chính nghĩa của vợ Đạo diễn Hầu.
Bà ấy cau mày nhìn Đường Tâm Nhan người từ nãy giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng. Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười thản nhiên có một chút giễu cợt.
Đặt kịch bản và bút mực đen trên tay xuống, cô ấy bước đến chỗ Hầu phu nhân và nói với giọng nhẹ nhàng và mềm mại, “Hầu phu nhân, Đường Vũ Nhu vừa nói rằng tôi đã xé váy của cô ta vì muốn làm cô ta xấu hổ. Bà vừa lúc tới đây vậy mời bà phân xử công bằng giúp tôi. Bà phải hiểu rõ về khả năng diễn xuất của tôi với cô ta. Nếu cô ta không xấu hổ thì tôi sẽ bị ảnh hưởng gì?”
“Hơn nữa, tuy trên danh nghĩa cô ta là chị gái tôi, nhưng cô ta đã làm ra những chuyện không xứng là chị gái tôi? Trước khi tôi rời khỏi giới giải trí, cô ta đã cướp đi vị trí của tôi, lấy đi quảng cáo đại diện của tôi, còn tiếp tục bôi nhọ tôi trong giới giải trí. Tôi đã làm gì với cô ta chưa?”
Đường Tâm Nhan không phải là người thích tranh giành, nếu không phải Đường Vũ Nhu liên tục chạm tới giới hạn của cô, cô thật sự sẽ không thèm quan tâm đến cô ta làm gì.
Khi Đường Tâm Nhan đang nói chuyện, cô ta không thể chen vào được, chỉ có thể đứng đó mà rơi nước mắt.
Về khí chất trên người, một Đường Tâm Nhan kiều diễm và quyến rũ đương nhiên hơn hẳn Đường Vũ Nhu một bậc.
Vợ Đạo diễn Hầu không biết nhiều về chị em nhà họ Đường, nhưng bà cũng nghe nói một chút. Một năm trước, nhân vật chính trong một bộ phim điện ảnh dân quốc vốn là của Đường Tâm Nhan sau đó lại đổi thành Đường Vũ Nhu, hơn nữa có hai quảng cáo đại diện, cũng được đổi từ Đường Tâm Nhan thành Đường Vũ Nhu.
Chỉ là sau này một người thì giải nghệ, người còn lại cũng ra nước ngoài, khó để tìm thấy bóng dáng trong giới giải trí trong nửa năm này.
Nghe hai người nói vậy chắc là đều muốn mượn bộ phim này để quay lại!
“Tâm Nhan, em đổ oan cho chị. Mấy bộ phim và quảng cáo đại diện hồi đó đổi thành chị còn không phải là do em đi quyến rũ đạo diễn, và giám đốc của công ty đại diện, vợ của người ta mới thay em sao?”
Mấy lời Đường Vũ Nhu nói đều có ý ám chỉ rất cao. Hầu phu nhân tuy có chí khí, trọng nghĩa nhưng cũng là phụ nữ, ai lại không sợ một tiểu tam xinh đẹp muốn quyến rũ chồng mình?
Sắc mặt của vợ Đạo diễn Hầu hơi đổi, ánh mắt nhìn Đường Tâm Nhan càng dò xét và phức tạp hơn.
Trong lòng Đường Tâm Nhan hừ một tiếng, hai tay xuôi bên hông đã nắm chặt thành đấm. Sau vài giây, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, “Hầu phu nhân, một người có thể tùy ý vu khống người khác, bà cảm thấy lời cô ta nói có thể tin được không? Cô ta không phải nói tôi xé váy cô ta sao? Tôi có thể chứng minh rằng tôi không xé nó!”
Chương 25: Đường Tâm Nhan thông minh
Nghe Đường Tâm Nhan nói có thể chứng minh được không phải cô đã xé cái váy của mình, trong mắt Đường Vũ Nhu loé lên một tia chột dạ, nhưng cô ta không biểu lộ ra trên mặt, vẫn tỏ vẻ yếu ớt vô tội, “Hầu phu nhân, bà phải tin tôi. Chẳng lẽ tôi lại có thể tự xé váy mình hay sao?”
Khách quan mà nói do tướng mạo của Đường Tâm Nhan quá mức xinh đẹp vì thế vợ của Đạo diễn Hầu càng thích loại trong sáng yếu đuối như Đường Vũ Nhu hơn.
Ít nhất là sẽ không để cho đàn ông sinh ra cảm giác động tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hầu phu nhân vỗ vỗ bờ vai mảnh khảnh đang run rẩy của Đường Vũ Nhu, bà nhìn Đường Tâm Nhan bằng một ánh mắt bức người, “Cô có bằng chứng gì? Nếu cô thật sự đã vu oan Vũ Nhu thì cô không cần tham gia buổi thử vai hôm nay nữa.”
Đường Tâm Nhan âm thầm kinh hãi thủ đoạn của Đường Vũ Nhu, chỉ bằng dăm ba câu liền có thể khiến cho Hầu phu nhân tự động đứng về phe cô ta.
Nhưng mà vị Hầu phu nhân này cũng không tự tin chút nào, chẳng lẽ bà ấy thật sự sợ mình sẽ quyến rũ được Đạo diễn Hầu sao?
Trong giới giải trí quy tắc ngầm quả thật nhiều vô số kể, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẵn sàng đánh đổi thân thể để lấy lợi ích.
Ngay cả khi không đóng phim và không có chỗ đứng nữa, cô vẫn sẽ tuân thủ các nguyên tắc của mình.
Hơn nữa, cô đã theo học ngành thiết kế thời trang trong sáu tháng sau khi giải nghệ.
Ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong tương lai.
Đường Tâm Nhan vuốt lại mái tóc dài, đôi môi đỏ nhếch lên lạnh lùng cười, “Đầu tiên, khi tôi ở phòng nghỉ, tôi không có hề nói chuyện với Đường Vũ Nhu. Sau khi tôi vào nhà vệ sinh, cô ta cũng đi theo sau rồi đột nhiên bước vào trước khi Hầu phu nhân tới.
Tôi muốn hỏi, nếu tôi thực sự muốn xé váy của cô ta, tại sao tôi lại chọn xé nó khi Hầu phu nhân đến? Hơn nữa, cũng không phải tôi kêu cô ta đến đây.
Nếu Hầu phu nhân có thời gian, bà có thể đến phòng giám sát để xem điều tôi nói có sai chỗ nào hay không.”
Không cho Đường Vũ Nhu có cơ hội giảo biện, Đường Tâm Nhan duỗi bàn tay phải trắng nõn ra, giơ ngón tay cái lên, rồi đưa đến trước mặt Hầu phu nhân, “Hầu phu nhân mời xem, tôi bị dính vết mực đen trên ngón tay cái lúc đánh dấu các điểm chính trong kịch bản. Nếu tôi xé váy của Đường Vũ Nhu chắc chắn sẽ để lại vết đen trên vải trắng. Nhưng bà thử nhìn váy cô ta xem, sạch sẽ, không bị bẩn chút nào.”
Nhìn Đường Tâm Nhan mồm miệng lanh lợi lời lẽ hùng hồn khiến mình không thể chen vào được, khuôn mặt Đường Vũ Nhu đỏ bừng lên, gấp gáp há miệng muốn nói chuyện, lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén của Đường Tâm Nhan, “Điều cuối cùng, Đường Vũ Nhu mặc một cái váy dài đến mắt cá chân, nếu như tôi thật sự muốn hại cô ta phải xấu hổ thì tôi chỉ cần trực tiếp xé phần ngực chứ không cần thiết phải xé từ dưới lên.
Muốn xé gấu váy thì tôi cần phải xoay người, như vậy tóc sẽ trở thành nhược điểm để Đường Vũ Nhu công kích, Hầu phu nhân, bà có thể nhìn xem, tóc tai của tôi có rối chút nào không?”
Hôm nay Đường Tâm Nhan tết bím tóc xương cá đặt ở vai bên trái, nếu như bị người ta đụng vào, tóc sẽ bung ra.
Trái tim Đường Vũ Nhu sắp thót lên đến cổ họng, cô ta khó tin nhìn Đường Tâm Nhan.
Bắt đầu từ khi nào mà Đường Tâm Nhan trở nên thông minh và lý lẽ như vậy chứ?
Trong trí nhớ của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan luôn là một cô gái bị khinh thường, cho dù có cướp đi vai diễn của cô, quảng cáo đại diện của cô, cô sẽ âm thầm chịu đựng!
Nhưng Đường Vũ Nhu không biết là, Đường Tâm Nhan trước kia không so đo với cô ta là bởi vì cô còn nghĩ đến tình cảm chị em nên không muốn trực tiếp vạch mặt nhau.
Bây giờ thì không phải vậy nữa, Đường Vũ Nhu đã chạm đến giới hạn của Đường Tâm Nhan, vì thế cô không cần thiết phải luôn tha thứ và chịu đựng cô ta nữa!
Chương 26: Ánh mắt thâm thúy của hắn rơi trên người cô
Đường Tâm Nhan kể ra vài điều nhưng những chỉ cần là người có đầu óc đều có thể phân biệt ai đúng ai sai.
Đường Vũ Nhu còn muốn nghĩ biện pháp giải thích cho mình nhưng Hầu phu nhân không cho cô ta cơ hội, mặt đầy vẻ thất vọng và lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Xem tôi là đồ ngốc sao? Coi như hôm nay cô vu oan được Đường Tâm Nhan thì cô có thể làm nữ chính sao? Mọi người đến buổi thử vai hôm nay đều là có thực lực, có kỹ năng diễn xuât, nếu cô không có bản lĩnh như vậy thì mau xéo đi!”
Hầu phu nhân không vào nhà vệ sinh nữa mà trực tiếp rời đi.
Đường Vũ Nhu trừng đôi mắt đã đỏ hoe nhìn Đường Tâm Nhan, trong lòng hận đến nghiến răng, vốn là muốn hại cô ta mất cơ hội thử vai, trực tiếp bị loại, không nghĩ tới bị cô ta nhanh mồm nhanh miệng cắn ngược lại một cái.
Đường Tâm Nhan cầm bút và kịch bản, nhìn Đường Vũ Nhu mặt đỏ trắng đan xen lung lay như sắp ngã, cô lạnh lùng cong môi: “Tôi đã nói rồi, đừng có bê đá tự đập vào chân mình.”
Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Đường Vũ Nhu lau nước mắt, cô ta đến trước gương trang điểm lại, khuôn mặt mềm mại của cô ta lập tức khôi phục lại vẻ xinh đẹp, thậm chí còn có chút vặn vẹo cùng lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan, cô hại tôi có ấn tượng không tốt ở trước mặt Hầu phu nhân, tôi nhất định sẽ không để cho cô sống tốt hơn tôi!
“Chị Vũ Nhu?”
Giang Na Nhi chạy vào nhà vệ sinh, thấy Đường Vũ Nhu đang chống hai tay lên bồn rửa mặt, sắc mặt lạnh lẽo khó coi, cô ta thận trọng hỏi, “Thế nào rồi? Chị có dạy dỗ được Đường Tâm Nhan không? Cô ta đồng ý rút khỏi buổi thử vai rồi sao?”
Đường Vũ Nhu nhìn Giang Na Nhi không có đầu óc, con ngươi đảo qua, khóe môi cong lên cười dịu dàng, “Na Nhi, chỗ chị có một lọ thuốc, chỉ cần bỏ một chút vào trong ly nước của Đường Tâm Nhan, hôm nay cô ta khẳng định sẽ không thể trở thành nữ chính được.”
Đường Vũ Nhu lấy thuốc từ trong túi ra, ý cười trên môi càng sâu cũng càng thêm vô hại, “Nếu em có thể giúp chị, chờ chị thành nữ chính, chị nhất định đề cử em làm nữ phụ.”
Giang Na Nhi cầm lọ thuốc vỗ ngực một cái, “Yên tâm đi chị Vũ Nhu, em sớm đã nhìn Đường Tâm Nhan không thuận mắt, em nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cô ta bị loại.”
……
Một người đàn ông cao ráo đang rửa tay trước bồn rửa tay công cộng bên ngoài nhà vệ sinh nam nữ.
Khuôn mặt trước gương rất rõ ràng, sâu sắc và tuấn mỹ với đường nét cứng rắn lạnh lùng.
Hàng lông mi hơi rũ xuống, dày hơn phụ nữ, đôi mắt sâu như mực khiến người ta không nhìn ra được biểu cảm trong mắt hắn ta.
Tai hắn rất thính vì thế cuộc đối thoại của hai người phụ nữ bên trong lọt vào tai hắn không sót một chữ nào.
……
Vài phút nữa là đến lượt Đường Tâm Nhan vô thử vai, nhưng không ngờ Giang Na Nhi lại làm đổ tách cà phê lên váy của cô.
Đường Tâm Nhan đành phải vào nhà vệ sinh.
Đến gần cửa nhà vệ sinh, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng gọi điện thoại ở hành lang.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, một tay cầm điện thoại di động, một tay hút thuốc, dáng người cao ráo mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông hắn ta còn bảnh bao hơn cả mấy người mẫu nam trên Tạp chí .
Giọng nói của hắn ta trầm thấp mà êm dịu, cả người toát ra hơi thở cao quý và lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan phải thừa nhận rằng bất kể từ khí chất, nhan sắc hay dáng người, người đàn ông này đều xuất chúng, ngay cả tiên nhân cũng khó bì lại.
Chỉ cần hắn ta ở đó, mọi thứ xung quanh dường như đều trở thành nền cho hắn.
Đường Tâm Nhan thu hồi ánh mắt, vừa định vào nhà vệ sinh thì người đàn ông vốn đang đưa lưng về phía cô đột nhiên quay lại.
Hắn ta cúp điện thoại, đôi mắt đen thâm thúy rơi trên người Đường Tâm Nhan.
Trên gương mặt điển trai với đường nét góc cạnh và lạnh lùng không hề có một chút cảm xúc.
Đường Tâm Nhan vốn đã không có ấn tượng tốt với hắn ta nên theo bản năng cô có chút sợ hãi. May mắn thay, tầm nhìn của người đàn ông đó chỉ ở trên cô trong một hai giây.
Khi cô bước vào nhà vệ sinh, hắn ta cũng bỏ đi.
Hai người giống như chưa từng gặp nhau trước đây.
Chương 27: Tự bê đá đập chân mình
Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu, Giang Na Nhi được phân thành một nhóm, cuối cùng chỉ có một người có thể trở thành ứng cử viên cho vai nữ chính.
Sau khi rút thăm, Giang Na Nhi là người đầu tiên vào thử vai.
Đề tài của kịch bản là một bộ phim truyền hình dân quốc, kể về câu chuyện của một người phụ nữ mất chồng bị người ta hãm hại lưu lạc trở thành một cô đào hát, nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên tắc, không chìm vào thế giới phồn hoa, và cuối cùng tìm thấy con trai của mình tạo nên một bộ phim tình cảm gia đình.
Trong kịch bản có lời thoại cũng như những đoạn ngắn phải hát và khiêu vũ.
Lời thoại và vũ đạo là thế mạnh của Đường Tâm Nhan, giọng hát thì tạm ổn, nhưng cô chắc chắn không bằng Đường Vũ Nhu, người đã từng ra đĩa nhạc.
Cô chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, cuối cùng có được chọn hay không, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Sau khi Giang Na Nhi biểu diễn xong, nhân viên công tác mời Đường Tâm Nhan lên sân khấu.
Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi đứng ở góc sân khấu, Giang Na Nhi thì thầm vào tai Đường Vũ Nhu, “Em đã lặng lẽ bỏ thuốc vào nước uống của cô ta. Lát nữa cô ta nhất định sẽ phải xấu hổ, chị Vũ Nhu, lần này ngoài chị ra không còn ai có thể trở thành nữ chính được nữa!”
Đôi môi Đường Vũ Nhu nhếch lên, “Đường Tâm Nhan cô vĩnh viễn sẽ không thắng được tôi!”
…….
Thực ra, phía nhà đầu tư không đồng ý với buổi diễn thử vai này, bởi vì họ muốn trực tiếp chỉ định nữ chính.
Đó là người đang chuẩn bị lên sân khấu Đường Tâm Nhan.
Đạo diễn Hầu là đạo diễn hàng đầu trong nước, ông ấy không thích những người đi cửa sau nên đã thương lượng các điều khoản với nhà đầu tư, nếu diễn xuất của Đường Tâm Nhan không đạt thì dù người đứng sau có cứng rắn đến đâu thì ông ta cũng không cần.
…….
Trên sân khấu.
Đường Tâm Nhan đặt kịch bản xuống, cô liếc nhìn Đạo diễn Hầu, người không hề nhìn cô một chút nào kể từ khi cô bước lên sân khấu, cô lịch sự cúi chào ông ấy và các giám khảo khác.
Đạo diễn Hầu cho rằng Đường Tâm Nhan là một cái bình hoa, trông thì đẹp mắt nhưng không dùng được, vì vậy ông ấy không nhịn được phất tay, “Bắt đầu đi!”
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, lập tức tập trung tinh thần, bắt đầu tiến vào trạng thái diễn xuất.
Ánh mắt, động tác và lời thoại của Đường Tâm Nhan đều sống động như thật, giàu cảm xúc và tự nhiên.
Đạo diễn Hầu nhìn thấy màn thử vai của cô, sự thiếu kiên nhẫn và khinh thường trong mắt ban đầu dần biến thành sự kinh ngạc và mừng rỡ.
Trong đoạn lời thoại cuối cùng kết thúc màn biểu diễn, Đường Tâm Nhan lau nước mắt, cô từ trên ghế đứng lên, ánh mắt kiên định sau khi chịu đựng nhiều tang thương, chậm rãi mở miệng, “Con người, chỉ cần còn sống thì không được bán linh hồn của mình!”
Biểu diễn xong phần lời thoại, Đường Tâm Nhan bắt đầu biểu diễn ca hát và khiêu vũ.
Khi cô hát và khiêu vũ, đôi mắt lạnh lùng nhưng kiêu sa và tư thế đầy mê hoặc cao quý đã phát huy hình tượng nữ chính lý tưởng trong đầu Đạo diễn Hầu vô cùng tinh tế.
Dưới khán đài Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi xem màn biểu diễn của cô không khỏi nhìn nhau.
“Không phải em đã cho cô ta uống thuốc sao? Tại sao cô ta không có chuyện gì?” Đường Vũ Nhu thấp giọng hỏi Giang Na Nhi.
“Em cũng không biết, em rõ ràng cho cô ta … ọc …” Giang Na Nhi ôm bụng, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Đường Vũ Nhu cau mày, vừa định chỉ trích Giang Na Nhi hành sự không có mà bại sự có thừa, thì bụng cô ta cũng sôi ùng ục rồi bắt đầu quặn đau.
Lúc này, trong phòng biểu diễn vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Nhân viên công tác thông báo để Đường Vũ Nhu chuẩn bị sẵn sàng.
“Chị Vũ Nhu, em không thể chịu được nữa. Bụng em đau quá. Em đi vệ sinh đây.” Giang Na Nhi ôm bụng, kẹp chặt hai chân, vội vàng chạy đi.
“Số 12 Đường Vũ Nhu, đến lúc cô phải lên sân khấu rồi.” Nhân viên công tác nói lớn.
Bụng của Đường Vũ Nhu dường như đang có Na Tra đại náo thủy cung ở bên trong. Mặt cô ta tái nhợt, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Nhan đang bước xuống sân khấu. Rõ ràng lúc này nguời nên đau bụng chính là Đường Tâm Nhan, tại sao lại trở thành cô ta và Giang Na Nhi?
Chương 28: Mặt hắn phủ đầy sương lạnh bảo cô cút ra ngoài
Nhân viên công tác gọi tên Đường Vũ Nhu ba lần liên tiếp.
Thấy cô ta không có mặt trên sân khấu, ban giám khảo nhất trí quyết định Đường Vũ Nhu bị loại.
Không chút nghi ngờ, Đường Tâm Nhan đã giành vị trí đầu bảng trong nhóm.
Sau đó, cô cùng hai nữ diễn viên chiến thắng bắt đầu vòng thi cuối cùng.
Cuối cùng, người chiến thắng là Đường Tâm Nhan, cô không chỉ giành được vai nữ chính mà còn nhận được lời khen ngợi và đánh giá cao từ Đạo diễn Hầu.
Một bên khác.
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi đã đi vệ sinh không biết bao nhiêu lần.
Hai người duỗi hai chân yếu ớt, toàn thân như không còn sức lực, mồ hôi nhễ nhại, như sắp chết, đau đớn, khó chịu và tuyệt vọng.
Đường Vũ Nhu biết rằng thuốc xổ này rất mạnh nên ít nhất cũng phải kéo dài đến một ngày một đêm.
Cô ta nghiến răng nguyền rủa Đường Tâm Nhan hàng nghìn lần trong lòng!
……
Để chúc mừng Đường Tâm Nhan, Quý Tịnh đã đặt một chỗ trong nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của khách sạn.
Sau khi Đường Tâm Nhan hoàn thành buổi thử vai xong và nói chuyện với Đạo diễn Hầu một lúc, liền đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trang trí của nhà hàng tao nhã và đẹp mắt, mang đậm phong cách Pháp, ánh sáng đèn pha lê hắt lên lộng lẫy, yên tĩnh, lãng mạn và toát lên vẻ sang trọng xa hoa.
Nhiều cặp đôi đến dùng bửa.
Nhìn thấy Quý Tịnh đứng dậy vẫy tay với cô, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở nụ cười bước về phía chị ấy.
Chỉ là khi cô đi qua góc cua thì nhìn thấy Phó Tư Thần.
Anh ta đang trả lời điện thoại, trên bàn đặt một bó hoa hồng tinh xảo, không biết người đầu dây bên kia đã nói gì, sắc mặt anh ta thay đổi, nhíu mày đứng dậy khỏi ghế.
Đường Tâm Nhan nhìn theo ánh mắt của anh ta hướng về phía cửa nhà hàng.
Đường Vũ Nhu sắc mặt tái mét, trắng bệch đứng đó, toàn thân vô cùng chật vật.
Phó Tư Thần sải bước đến chỗ Đường Vũ Nhu, áo vest khoác lên vai cô ta rồi giang tay ôm ngang cô ta lên nhanh chóng rời đi.
Những ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan vô thức siết chặt lại.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hằn lên những vết đỏ giống như cô không biết đau.
Cũng giống như lần trước ở Dinh thự Dực, cô đứng rất gần anh ta nhưng anh ta lại không hề nhìn thấy cô.
Cô trở thành nhân vật chính trong bộ phim mới của Đạo diễn Hầu, nhưng cô cũng trở thành một vai phụ bị Phó Tư Thần lãng quên.
Đường Tâm Nhan chớp chớp mắt cố nén đau đớn và chua xót đang tràn ra trong lồng ngực, cô mỉm cười đi về phía Quý Tịnh.
Quý Tịnh hơn Đường Tâm Nhan 4 tuổi, là kim bài đại diện có tiếng trong giới giải trí, điềm đạm, khôn ngoan và có năng lực, hoàn toàn là một kiểu người khác xa Đường Tâm Nhan.
Nhưng hai người lại là bạn thân trong cuộc sống riêng.
Cuộc hôn nhân của Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần được giữ bí mật rất tốt, người ngoài đều không biết rằng họ đã kết hôn, nhưng Đường Tâm Nhan không hề giấu giếm điều đó với Quý Tịnh.
Quý Tịnh vừa mới nhìn thấy một màn Phó Tư Thần ôm Đường Vũ Nhu rời khỏi, liền an ủi Đường Tâm Nhan vài câu rồi cùng cô uống rượu.
Quý Tịnh biết rõ tình cảm của Đường Tâm Nhan dành cho Phó Tư Thần, giờ đi đến bước này, nếu nói không đau lòng thì chắc chắn là gạt người.
Đường Tâm Nhan gọi một loại rượu mạnh nồng độ cao, sau vài ly, đầu cô hơi choáng váng và có chút đau.
Bụng cũng không ngừng kêu ùng ục.
“Chị Quý, em đi vệ sinh một chút.” Đường Tâm Nhan che ngực, lắc lư đứng dậy.
“Để chị dìu em đi!”
Đường Tâm Nhan lắc đầu, mím môi cười, “Không sao, em sẽ quay lại ngay.”
Đường Tâm Nhan liếc nhìn tấm biển trên cửa nhà vệ sinh, trong một khoảnh khắc cô không biết chính xác bên nào là nam và bên nào là nữ. May mắn thay, chỉ một lát sau một bóng người với mái tóc dài ngang vai bước ra. Đôi mắt sáng của Đường Tâm Nhan nheo lại, cô mỉm cười, “Đây là nhà vệ sinh nữ.”
Cô không hề phát giác rằng người vừa bước ra là một người đàn ông có mái tóc dài.
……
Một lúc sau, Đường Tâm Nhan từ trong buồng vệ sinh đi ra, đang muốn rửa tay thì ánh mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đứng bên một cái bể, cô nghĩ đó là nơi rửa tay, liền lảo đảo đi tới.
Khóe mắt Mặc Trì Uý thoáng nhìn thấy một người phụ nữ đang đến gần mình, khuôn mặt tuấn tú lập tức bao phủ một màn sương lạnh, “Cút ra ngoài!”
Chương 29: Đường Tâm Nhan trêu chọc Mặc Trì Úy (1)
Đường Tâm Nhan cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô xoa xoa cánh tay rồi lắc lư đến nơi nước vừa chảy ra từ ‘vòi’.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, ngơ ngác lẩm bẩm: “Này, không phải là cảm ứng tự động sao? Sao lại không có nước?”
Vẻ mặt của Mặc Trì Úy âm trầm đến cực hạn, hắn nhìn xuống liền thấy một đôi bàn tay trắng nõn non nớt đang chạm tới chỗ đó của mình, lông mày không khỏi giật giật.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu?
Khoé môi mỏng trùng xuống, hắn vốn đang muốn kéo khoá quần lên thì cô lại đi tới cầm lấy nó.
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Hắn nghiến răng lạnh lùng, toàn thân căng cứng.
Đôi mi đen dài cong vút của Đường Tâm Nhan run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò nghiêng về phía đó.
Cái vòi này cũng thật kỳ quái?
Nó có thể biến lớn như một quả bóng bay vậy.
Nhưng mà nó thật nóng!
“Vòi nước cũng phát sốt sao?”
Lúc cô nói chuyện hơi thở từ môi và mũi của cô phả ra, sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh.
Cô ta thực sự ngốc hay đang giả vờ ngốc?
Đường Tâm Nhan một chút cũng không nhận thấy sự nguy hiểm, cô giống như một đứa bé đang tò mò dùng tay chọt chọt nó.
Mặc Trì Úy thầm rủa một tiếng, vừa định hất tay Đường Tâm Nhan ra thì cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa ôm bụng bàng hoàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“Mấy người … cũng điên cuồng quá rồi phải không?” Người đàn ông muốn xem người phụ nữ đối xử với người đàn ông như vậy trông như thế nào.
Nhưng người đàn ông đang đưa lưng về phía ông ta quay đầu lại, đôi mắt đen híp lại trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, lạnh lùng quát một tiếng, “Cút!”
Người đàn ông trung niên bị khí thế mạnh mẽ lạnh lùng của Mặc Trì Úy làm cho sợ hãi không dám tiến lên một bước, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Đường Tâm Nhan vẫn đang nghiên cứu cái vòi kỳ lạ bỗng nghe thấy tiếng quát lạnh lùng liền mơ hồ trừng mắt.
Tầm mắt từ từ di chuyển lên.
Mặc Trì Úy hất tay cô ra, đem thứ mà cô làm cho có phản ứng cẩn thận nhét vào quần.
“Tôi đã nói với cô cái gì? Đừng có lại trêu chọc đến tôi, không nhớ sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, một chữ cuối cùng vừa rồi mang theo sự nguy hiểm vô cùng.
Ánh mắt Đường Tâm Nhan rơi trên mặt người đàn ông.
Cô bị hoa mắt hay bị ảo giác rồi vậy?
Sao cô lại giống như là nhìn thấy một người đàn ông?
Hơn nữa, hắn ta là một người đàn ông khá ưa nhìn, dáng người ưa nhìn, lông mày kiếm đen dày, mắt đen sâu, mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ của một nghệ nhân bậc thầy.
Cô cười mê hoặc nhìn đôi mắt đang híp lại vừa sâu vừa lạnh như xoáy nước của hắn, “Anh đẹp trai, sao anh lại chạy vào nhà vệ sinh nữ vậy?”
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai như tạc của Mặc Trì Úy, ngũ quan tinh tế của hắn lại càng trở nên rõ nét. Hắn mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ say rượu kia, “Ai cho cô uống nhiều rượu như vậy?”
Nếu cô ta gặp những người đàn ông khác, cô ta cũng giống như vậy sao?
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, sắc mặt Mặc Trì Úy hoàn toàn trầm xuống.
Bầu trời u ám như một cơn bão đang sắp đến.
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, “Bởi vì tôi nhìn thấy chồng tôi, và chị gái trên danh nghĩa của tôi ở cùng với nhau! Mọi người đều nói rằng say có thể giải tỏa nỗi buồn. Chỉ khi say tôi mới quên đi nỗi đau mà tôi đã chôn chặt trong lòng thôi! Quên đi, tôi không muốn nhắc đến tên cặn bã đó nữa, anh đẹp trai, anh còn chưa trả lời tôi sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ vậy?”
Mặc Trì Úy chưa kịp trả lời, cô đã cười hì hì, ánh mắt quyến rũ mê người, “Anh sẽ không phải là thấy tôi có dung mạo xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích nên nổi lên sắc tâm chứ hả?”
Chương 30: Đường Tâm Nhan trêu chọc Mặc Trì Úy (2)
Ánh mặt sâu thẳm của Mặc Trì Úy hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Đường Tâm Nhan, cô có nước da trắng như trứng gà bóc, nay cộng thêm chút men say, đôi má như được phủ lên lớp phấn hồng, mềm mại căng bóng, đôi mắt đẹp tuyệt mỹ mơ màng, long lanh, trông vô cùng hấp dẫn.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không rõ dáng vẻ hiện tại dễ khiến người ta lạc lối đến mức nào!
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu đợi một lúc, thấy người đàn ông không nói gì, cô bĩu môi, đồng thời rũ hàng mi mắt cong dài xuống tỏ vẻ đau lòng, thất vọng, “Thì ra ngay cả anh cũng thấy tôi chướng mắt, chẳng lẽ tôi tệ thật à?”.
Đường Tâm Nhan ưỡn ngực, “Dáng tôi được mà nhỉ?”. Cô lại ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, “Tôi nhìn cũng đâu đến nỗi nào, nhưng tại sao anh lại ghét bỏ tôi, anh cũng muốn phản bội tôi đúng không?”
Đường Tâm Nhan bước đến trước mặt người đàn ông cao lớn kia, hai tay nắm lấy cổ áo hắn, vì muốn ngang tầm mắt với hắn, cô đã nhón chân lên, nhưng do chênh lệch chiều cao nên cô chẳng có cách nào để duy trì tầm mắt ngang bằng với hắn được.
Cảm thấy vừa uất ức vừa bức bối, cô dang hai tay ôm lấy cổ hắn, đổ dồn sức nặng của mình lên hắn. Mặc Trì Úy đẩy mạnh cô ra, hắn cúi đầu, ánh mắt thâm trầm liếc cô: “Say rượu thì đừng tìm tôi.”
Đôi mắt sáng ngời của Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, cô chớp chớp mắt: “Có phải do tôi không được dịu dàng không? Tôi biết tôi rất cứng đầu, cũng rất mạnh mẽ, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Thật ra, sâu thẳm nội tâm tôi vẫn là một cô gái mà thôi, nếu anh thích, sau này tôi sẽ dịu dàng với anh…”
Mặc Trì Úy lạnh lùng đáp: “Tôi không phải chồng của cô.”
“Chồng tôi không đẹp trai bằng anh, cũng không cao bằng anh…Nếu tôi trả thù chồng, tôi nhất định phải tìm một người hơn anh ta…”
Mặc Trì Úy kéo đôi tay mềm như ngọc của cô ra khỏi cổ mình, hắn nghiêm nghị nhìn cô, “Tôi không có hứng làm vật hi sinh để cô trả thù chồng cô.”
Hắn không muốn đôi co với cô nên quay người đi ra ngoài. Đường Tâm Nhan đuổi theo hắn nói: “Không phải vật hi sinh, tôi đi làm lại sẽ kiếm được tiền, có tiền rồi tôi sẽ trả cho anh một khoản nhỏ!”
Mặc Trì Úy dừng chân, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo. Đường Tâm Nhan không ngờ hắn dừng lại đột ngột, chiếc mũi cao thẳng của cô tông vào tấm lưng vững chãi của hắn đau đến nỗi cô phải xuýt xoa một hơi. Cô xoa xoa mũi: “Lưng anh cứng thật đấy!”
Chất giọng nhỏ nhẹ, mang chút tủi thân trách móc, còn có chút nhõng nhẽo như một đứa trẻ. Mặc Trì Úy cảm thấy những lúc cô thế này thật nhàm chán, hoàn toàn trái ngược với khi cô tỉnh táo.
“Tâm Nhan!”, Quý Tịnh thấy Đường Tâm Nhan đi vệ sinh mãi chưa trở ra, cô lo lắng nên chạy đến đây tìm.
Thấy người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt Đường Tâm Nhan, Quý Tịnh có hơi khựng lại. Trì Chi Hoành là người của công ty truyền thông Đại Ngạc, người đàn ông này lại là bạn thân của anh ta, cô ở N.E từng có duyên gặp hắn một lần. Quý Tịnh lịch sự chào hắn một tiếng: “Chào Mặc tổng.”
Mặc Trì Úy nhẹ gật đầu không lên tiếng, sải chân rộng bước đi. Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy bỏ đi, cô đang định đuổi theo, Quý Tịnh đã nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, “Tâm Nhan, em quen Mặc tổng à?”
“Mặc tổng?”, Đường Tâm Nhan chỉ bóng lưng sắp biến mất ở ngã rẽ, “Anh ta không phải cái kia hả?”
“Cái gì?”
“Thì là trai bao đó!”
Quý Tịnh bỗng rùng mình, may là Mặc Trì Úy bỏ đi rồi, hắn ta mà nghe được câu vừa rồi thì Tâm Nhan chết chắc. Tuy không rõ thân phận của Mặc Trì Úy, nhưng vừa nhìn đã biết hắn là kiểu người không thể đắc tội rồi.
Đường Tâm Nhan từ từ ngẩng mặt, áp chế nước mắt suýt chực trào rơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phó Tư Thần, “Nếu tôi không nói thì sao?”
Cô vừa dứt lời, anh ta càng siết mạnh hơn nữa. Cô đau đến nhíu mày, khuôn mặt nhỏ vốn đã nhợt nhạt nay càng thêm trắng bệch.
Nhưng cô không chịu thua, càng sẽ không khuất phục. Lờ mờ nhìn thấy nét u ám trên khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, lòng cô quặn đau.
Người đàn ông đã từng luôn miệng nói yêu cô, nguyện bảo vệ cô suốt một đời thật sự đã biến mất rồi.
Anh ta vừa về tới, chưa hỏi rõ đầu đuôi, mặc kệ vết thương trên trán cũng như cơ thể nóng sốt của cô đã bắt cô xin lỗi hai người kia!
Haiz ——
Đàn ông đều bạc tình đến vậy à?
Đường Tâm Nhan mím chặt môi, đè nén cơn sóng cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, cô không muốn bọn họ thấy được sự yếu đuối của mình.
Phó Tư Thần tự biết mình dùng lực mạnh đến mức nào, nếu đổi lại là cô gái khác chắc đã khóc lóc xin lỗi từ lâu rồi, nhưng cô thì không vậy.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy lạnh lẽo và kiêu hãnh, biểu cảm đó như đang muốn nói rằng, dù có bóp chết cô, cô cũng sẽ không nói xin lỗi.
Cô luôn như vậy, sự bướng bỉnh của cô rất dễ khiến người khác điên tiết.
Bốn mắt nhìn nhau gần năm phút, cuối cùng Phó Tư Thần đành chịu thua. Anh ta buông cổ tay cô ra, ánh mắt sắc lạnh nói: “Đường Tâm Nhan, cô muốn ly hôn đúng không? Đợi cha từ nước M trở về, cô thừa nhận mình đã ngoại tình, chỉ cần ông ấy đồng ý, chúng ta sẽ ly hôn!”
Rõ ràng anh ta qua lại với Đường Vũ Nhu trước, rõ ràng anh ta đã gài bẫy cô, khiến cô mất đi trong sạch, anh ta còn bắt cô nhận tội ngoại tình ư? Hôm nay cô đã được mở mang tầm mắt sự máu lạnh và vô tình của anh ta rồi!
Đường Tâm Nhan rưng rưng nước mắt cắn răng, “Phó Tư Thần, anh khiến tôi thấy buồn nôn!”
Thấy Đường Tâm Nhan căm ghét mình đến tận xương tủy như vậy, Phó Tư Thần run lên. Thật ra anh không hề muốn ly hôn với cô, dù cho không vừa ý nhau nhưng anh cũng chỉ muốn trói cô thật chặt bên mình. Anh rất hiểu tính cách cô, cô có lòng tự trọng cao, tuyệt đối sẽ không đứng trước mặt cha thừa nhận chuyện ngoại tình.
Hà Mỹ Quyên nhìn thấu suy nghĩ của Phó Tư Thần, bà ta bước đến trước mặt anh, thâm ý sâu xa nói: “Con trai, hạng đàn bà này thì có gì mà đáng để lưu luyến chứ? Ly hôn đi để còn lấy được cổ phần trong tay cô ta nữa, đến lúc đó, tên con hoang kia không đấu lại con đâu!”
Phó Tư Thần chau mày, anh trầm giọng đáp lời: “Mẹ với Tư Tịnh về trước đi!”
“Con trai…”
“Đi đi!”
Hà Mỹ Quyên mặt mày xám xịt liếc nhìn Đường Tâm Nhan rồi kéo Phó Tư Tịnh bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại mỗi cô và Phó Tư Thần.
Anh ta bóp lấy cổ nhỏ của cô, ánh mắt hung tàn nói: “Có biết tại sao tôi không muốn đụng vào cô không? Cái đêm sau khi chúng ta đăng ký kết hôn đó, tôi đã say khướt, thế mà cô lại còn đi ngủ với thằng con hoang Phó Hào kia! Cô biết thừa hắn muốn tranh giành tài sản với tôi, muốn cướp người phụ nữ của tôi, tại sao cô lại còn ngủ với hắn?”
Nhìn người đàn ông tuấn tú nhưng đầy dữ tợn ở trước mặt, trái tim cô như bị chém một nhát dao. Cô với Phó Hào còn chưa từng nói chuyện với nhau quá hai câu thì làm sao ngủ với anh ta được chứ?
Nhắm mắt lại, Đường Tâm Nhan mệt mỏi đến cùng cực đáp: “Tối hôm đó, tôi đợi anh ở khách sạn suốt một đêm.”
“Được lắm Đường Tâm Nhan, cô đừng biện hộ cho sự phóng túng của mình nữa. Cả đời này, sai lầm lớn nhất của Phó Tư Thần tôi đây chính là đã yêu một người phụ nữ lẳng lơ như cô.”
Chương 22: Gặp lại
Sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh ta là đã yêu người phụ nữ lẳng lơ như cô sao?
Đường Tâm Nhan nhìn Phó Tư Thần đóng sầm cửa rồi bỏ đi, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng đã cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cơ thể mảnh mai yếu ớt như mất hết sức lực dựa vào thành tủ, tầm mắt cũng trở nên mờ mịt.
Anh ta chưa từng hỏi cô tại sao lại bước vào giới giải trí? Nhà họ Đường khi đó đã mắc một khoản nợ khổng lồ, mặc dù Phó lão gia rất sẵn lòng giúp đỡ cô, nhưng cô không muốn mắc nợ nhà họ Phó quá nhiều. Vừa lúc đó có người chuyên tìm ngôi sao mới đến tìm cô, vì để trả nợ và lo tiền chữa bệnh cho mẹ mà đôi vai non nớt của cô không thể không chống đỡ tất cả tiến vào giới giải trí.
Trong giới giải trí quả thực có rất nhiều cám dỗ, đe dọa, thậm chí là hãm hại lẫn nhau.
Nhưng cô luôn giữ vững những nguyên tắc của bản thân, hơn nữa với sự ủng hộ của nhà họ Phó, cô chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với anh ta.
Nhưng anh ta lại không tin cô ——
Hơn nữa còn cảm thấy cô có quan hệ không chính đáng với Phó Hào.
Cô nhất định phải điều tra những gì đã xảy ra vào đêm đó. Cô không chỉ phải ly hôn mà còn muốn chứng minh là bản thân mình trong sạch.
Giác quan thứ sáu của cô nói rằng chuyện Phó Tư Thần tin chắc cô đã ngủ với Phó Hào rất có thể có liên quan đến Đường Vũ Nhu.
Đường Tâm Nhan vào nhà tắm. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, cô bắt xe đến viện điều dưỡng.
Mẹ cô ngồi trên xe lăn tự nói chuyện một mình, lúc khóc lúc cười, tình trạng tinh thần cực kỳ không tốt.
“Nhị tiểu thư.”
Dì Xuân, người đang chăm sóc mẹ cô trong viện điều dưỡng bước đến, cầm tay Đường Tâm Nhan, cau mày nói, “Trưởng khoa nói rằng Bác sĩ Chiêm Tư sẽ đến An Thành vào tháng sau. Nếu con có thể liên lạc được với ông ấy thì có thể tiến hành phẫu thuật cho mẹ con, nói không chừng còn có thể khôi phục lại bình thường, nhưng dì nghe nói chi phí phẫu thuật khá cao…”
Mẹ cô bị khối u trong não, hiện tại đã chèn ép đến dây thần kinh, nếu như không phẫu thuật thì sợ chỉ có thể sống được một năm.
Đường Tâm Nhan đã rút khỏi giới giải trí được nửa năm, phần lớn số tiền cô kiếm được dùng để trả nợ, số tiền còn lại cô dùng để chữa bệnh cho mẹ.
Vào ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, cha chồng đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng, cô liền bỏ vào trong két sắt rồi khóa lại không hề đụng đến một xu trong đó.
Không phải cô không muốn dùng mà là không thể dùng được.
Hai phần ba số nợ của nhà họ Đường năm đó đều do nhà họ Phó trả giúp, cô nợ nhà họ Phó quá nhiều rồi.
“Dì Xuân, con sẽ nghĩ cách kiếm đủ số tiền để phẫu thuật cho mẹ con.”
Trên đường trở về San Hồ Viên, Đường Tâm Nhan nhận được cuộc gọi từ chị Quý.
“Tâm Nhan, gần đây Đạo diễn Hầu đang bắt đầu quay một bộ phim huyền thoại, chị cảm thấy em đang rất thích hợp với vai nữ chính. Em có muốn đi thử vai không? Nếu được chọn, em cũng có thể tận dụng cơ hội này để quay lại giới giải trí.”
“Cũng là chị Quý hiểu em nhất, em đang muốn tìm chị nói chuyện quay lại giới giải trí đây!”
Tuy rằng tình yêu và hôn nhân của cô không còn nữa nhưng cô không thể mất tinh thần được, cô vẫn còn có người thân, bạn bè và cả sự nghiệp nữa.
Ba ngày sau.
Đường Tâm Nhan nhận được địa chỉ buổi thử vai từ chỗ chị Quý, cô nhanh chóng lái xe đến Khách sạn Hoàn Hải.
Đến nơi này một lần nữa, Đường Tâm Nhan cảm thấy tâm trạng của mình vừa nặng nề vừa phức tạp.
Ở đây cô đã đánh mất lần đầu tiên của mình, không ngờ lại là với một người đàn ông trung niên.
Nghĩ đến những tính toán của Phó Tư Thần với cô, trong lòng lại càng hận anh ta thêm một chút.
Sau khi đậu xe, Đường Tâm Nhan đang chuẩn bị đi về phía đại sảnh thì một chiếc xe màu đen sang trọng chạy tới thu hút sự chú ý của cô.
Nếu cô nhớ không lầm, chiếc Bentley này là của người đàn ông đã sàm sỡ cô ở biệt thự đêm hôm đó.
Giám đốc khách sạn và một số giám đốc điều hành khác đã đến để nghênh đón anh ta.
Khi cửa xe mở ra, đập vào mắt Đường Tâm Nhan đầu tiên là một đôi giày da đen tuyền bóng lưỡng.
Ngay sau đó là một người đàn ông mặc quần tây nam được thiết kế riêng không một chút nếp nhăn, hai chân thon dài có thể so sánh với người mẫu bước ra.
Tầm mắt của Đường Tâm Nhan chậm rãi chuyển đến chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng của người đàn ông đó, hắn ta không đeo cà vạt, cổ áo lại còn mở hai nút đầu tiên, lờ mờ có thể nhìn thấy xương quai xanh gợi cảm và cơ bắp cường tráng.
Đẹp trai, kiêu ngạo, thanh lịch và sạch sẽ.
Điển hình của một người đàn ông cao quý.
Bất kể là ngoại hình hay khí chất đều là thứ mà người bình thường không thể có được.
Chương 23: Nhớ tới cảnh đêm đó hắn ta đã hôn cô
Đường Tâm Nhan nhìn người đàn ông cao cao tại thượng giữa đám người, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng cô bị hắn ta đè lên ghế sô pha hôn một cách mãnh liệt trong Dinh thự Dực đêm hôm đó.
Đôi môi mỏng của hắn ta mềm mại và ấm áp, lòng bàn tay to mảnh khảnh có lực, hai người dính sát vào nhau, quần áo cọ xát toát ra hơi thở đầy ái muội.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ lắc đầu. Cô vừa định thu hồi tầm mắt thì người đàn ông đang đi lên bậc thang đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Trái tim của Đường Tâm Nhan đột nhiên đập mạnh khi nhìn vào đôi mắt đen tuyền thâm thúy và tĩnh mịch kia.
Mặc Trì Úy đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nhìn Đường Tâm Nhan vài giây, sau đó thờ ơ quay đầu lại như không quen biết cô, vừa đi về phía đại sảnh khách sạn vừa nghe người phía sau báo cáo công việc.
Đợi bọn họ vào trong đại sảnh, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự không hiểu tại sao chính mình lại hồi hộp như vậy khi nhìn thấy người đàn ông đó… Có lẽ là vì hắn ta chính là người đã cướp mất nụ hôn đầu của cô.
Lúc cô và Phó Tư Thần yêu nhau, tuổi hai người còn rất trẻ nên nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay, hoặc ôm một chút, ngay cả hôn nhau cũng chưa từng.
Hai bộ phim điện ảnh lúc cô bước chân vào giới giải trí đều liên quan đến thanh xuân vườn trường nên cũng không có cảnh hôn.
Cô không có ấn tượng gì về đêm bị người ta cướp lấy lần đầu tiên trong ngày sinh nhật của mình, vì vậy nụ hôn đầu tiên trong trí nhớ của cô là với người đàn ông đó.
Đường Tâm Nham vỗ đầu một cái, cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy trời?
Người đàn ông đó với cô chỉ là bèo nước gặp nhau chiếm tiện nghi của cô mà thôi, cô và anh ta không thể đến được với nhau.
Đi vào khách sạn, Đường Tâm Nhan đến trước một phòng diễn xuất rất lớn.
Sau khi điền đầy đủ thông tin, nhân viên công tác yêu cầu cô xếp hàng chờ ở phòng nghỉ.
Người đến thử vai rất nhiều nên trong phòng nghỉ gần như kín hết chỗ.
Ngay cả Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi cũng tới.
Nghĩ lại cũng phải thôi, Đạo diễn Hầu là một đạo diễn lớn có tiếng ở Trung Quốc, bao nhiêu diễn viên có tên tuổi lớn đều muốn có mặt trong phim của ông ta, nhưng tính tình ông ta lại rất quái gở, cực kỳ chướng mắt mấy cái bình hoa vô dụng.
Đường Tâm Nhan đã không tham gia một dự án phim nào trong gần nửa năm nay, vì thế trong lòng cô ít nhiều vẫn cảm thấy lo lắng.
Mặc dù lúc mới bắt đầu đóng phim, quảng cáo là để kiếm tiền, dần dần cô cũng yêu thích diễn xuất nhưng vì Phó Tư Thần không thích nên cô đã giải nghệ rồi kết hôn với anh ta.
Ngồi ở trong phòng nghỉ một lúc, Đường Tâm Nhan chăm chú đọc kịch bản, không để ý tới ánh mắt của Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi vẫn luôn nhìn cô.
Mười phút sau, Đường Tâm Nhan đi vào nhà vệ sinh.
Đường Vũ Nhu thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo.
Thấy nhà vệ sinh không có ai, Đường Tâm Nhan nhìn vào gương, dựa vào trí nhớ tốt mà đọc lời thoại rồi diễn thử.
Nhìn Đường Tâm Nhan diễn thử, Đường Vũ Nhu âm thầm kinh hãi.
Không ngờ Đường Tâm Nhan đã rút khỏi giới giải trí mà diễn xuất vẫn lợi hại như vậy.
Nếu Đường Tâm Nhan tham gia buổi thử vai, cơ hội được chọn làm nữ chính của cô sẽ giảm hơn một nửa.
Không, cô không thể để Đường Tâm Nhan đoạt mất hào quang của cô được.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy vợ của Đạo diễn Hầu, cũng là nhà sản xuất của bộ phim truyền hình huyền thoại này đang đi tới, Đường Vũ Nhu vội vàng bước vào nhà vệ sinh.
Hôm nay Đường Vũ Nhu mặc một chiếc váy dài màu trắng với chất liệu vải nhẹ, cô ta dùng sức xé một đường trên váy, lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Đường Tâm Nhan đang tập trung màn diễn của mình, cô chợt nghe thấy tiếng rít vang lên, cô nhíu mày nhìn qua gương thì Đường Vũ Nhu nước mắt trên mi đã tràn ra.
Chương 24: Tranh cãi
Đường Vũ Nhu chạy đến trước mặt Đường Tâm Nhan mà khóc nức nở, sau đó tức giận chất vấn cô, “Tâm Nhan em thật quá đáng!”
Đường Tâm Nhan nghe thấy tiếng giày cao gót đang đi tới bên ngoài nhà vệ sinh, cô liền hiểu được suy tính của Đường Vũ Nhu, đôi mày thanh tú khẽ nhướng lên, có chút buồn cười nói: “Đừng có bê đá rồi tự đập vào chân mình.”
Đường Vũ Nhu vừa lau nước mắt vừa giận dữ nói: “Chị biết chị không phải là con gái ruột của nhà họ Đường. Khi còn bé, em luôn coi thường chị, nhưng em không thể bắt nạt chị ở mọi nơi như vậy chứ?”
“Tại sao chị không thể thử vai phim của Đạo diễn Hầu? Em sợ thua chị, nên xé váy chị muốn làm chị xấu hổ, Đường Tâm Nhan, em cũng quá phận rồi? Cho dù chị là con gái nuôi của nhà họ Đường thì chị cũng là chị gái của em a!”
Vợ của Đạo diễn Hầu đã bước tới cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bà ấy lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Vũ Nhu nghe thấy giọng nói của bà ấy liền quay lại, nước mắt lã chã rơi xuống, “Hầu phu nhân, không, không có gì. Tôi và em gái tranh cãi chút chuyện thôi, để bà chê cười rồi.”
Theo những gì cô biết, Hầu phu nhân là một người phụ nữ mạnh mẽ, coi trọng chính nghĩa và yêu thích đấu tranh chống lại những bất công. Bà ấy ghét nhất những kẻ chuyên bắt nạt người yếu thế. Đường Vũ Nhu biết rõ chỉ cần mình tỏ ra yếu đuối, chắc chắn có thể có được sự thông cảm và thương hại từ bà ấy.
Đường Vũ Nhu cố tình không đề cập đến lý do, điều đó càng có thể khơi dậy sự quan tâm và tinh thần chính nghĩa của vợ Đạo diễn Hầu.
Bà ấy cau mày nhìn Đường Tâm Nhan người từ nãy giờ vẫn trầm mặc không lên tiếng. Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười thản nhiên có một chút giễu cợt.
Đặt kịch bản và bút mực đen trên tay xuống, cô ấy bước đến chỗ Hầu phu nhân và nói với giọng nhẹ nhàng và mềm mại, “Hầu phu nhân, Đường Vũ Nhu vừa nói rằng tôi đã xé váy của cô ta vì muốn làm cô ta xấu hổ. Bà vừa lúc tới đây vậy mời bà phân xử công bằng giúp tôi. Bà phải hiểu rõ về khả năng diễn xuất của tôi với cô ta. Nếu cô ta không xấu hổ thì tôi sẽ bị ảnh hưởng gì?”
“Hơn nữa, tuy trên danh nghĩa cô ta là chị gái tôi, nhưng cô ta đã làm ra những chuyện không xứng là chị gái tôi? Trước khi tôi rời khỏi giới giải trí, cô ta đã cướp đi vị trí của tôi, lấy đi quảng cáo đại diện của tôi, còn tiếp tục bôi nhọ tôi trong giới giải trí. Tôi đã làm gì với cô ta chưa?”
Đường Tâm Nhan không phải là người thích tranh giành, nếu không phải Đường Vũ Nhu liên tục chạm tới giới hạn của cô, cô thật sự sẽ không thèm quan tâm đến cô ta làm gì.
Khi Đường Tâm Nhan đang nói chuyện, cô ta không thể chen vào được, chỉ có thể đứng đó mà rơi nước mắt.
Về khí chất trên người, một Đường Tâm Nhan kiều diễm và quyến rũ đương nhiên hơn hẳn Đường Vũ Nhu một bậc.
Vợ Đạo diễn Hầu không biết nhiều về chị em nhà họ Đường, nhưng bà cũng nghe nói một chút. Một năm trước, nhân vật chính trong một bộ phim điện ảnh dân quốc vốn là của Đường Tâm Nhan sau đó lại đổi thành Đường Vũ Nhu, hơn nữa có hai quảng cáo đại diện, cũng được đổi từ Đường Tâm Nhan thành Đường Vũ Nhu.
Chỉ là sau này một người thì giải nghệ, người còn lại cũng ra nước ngoài, khó để tìm thấy bóng dáng trong giới giải trí trong nửa năm này.
Nghe hai người nói vậy chắc là đều muốn mượn bộ phim này để quay lại!
“Tâm Nhan, em đổ oan cho chị. Mấy bộ phim và quảng cáo đại diện hồi đó đổi thành chị còn không phải là do em đi quyến rũ đạo diễn, và giám đốc của công ty đại diện, vợ của người ta mới thay em sao?”
Mấy lời Đường Vũ Nhu nói đều có ý ám chỉ rất cao. Hầu phu nhân tuy có chí khí, trọng nghĩa nhưng cũng là phụ nữ, ai lại không sợ một tiểu tam xinh đẹp muốn quyến rũ chồng mình?
Sắc mặt của vợ Đạo diễn Hầu hơi đổi, ánh mắt nhìn Đường Tâm Nhan càng dò xét và phức tạp hơn.
Trong lòng Đường Tâm Nhan hừ một tiếng, hai tay xuôi bên hông đã nắm chặt thành đấm. Sau vài giây, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, “Hầu phu nhân, một người có thể tùy ý vu khống người khác, bà cảm thấy lời cô ta nói có thể tin được không? Cô ta không phải nói tôi xé váy cô ta sao? Tôi có thể chứng minh rằng tôi không xé nó!”
Chương 25: Đường Tâm Nhan thông minh
Nghe Đường Tâm Nhan nói có thể chứng minh được không phải cô đã xé cái váy của mình, trong mắt Đường Vũ Nhu loé lên một tia chột dạ, nhưng cô ta không biểu lộ ra trên mặt, vẫn tỏ vẻ yếu ớt vô tội, “Hầu phu nhân, bà phải tin tôi. Chẳng lẽ tôi lại có thể tự xé váy mình hay sao?”
Khách quan mà nói do tướng mạo của Đường Tâm Nhan quá mức xinh đẹp vì thế vợ của Đạo diễn Hầu càng thích loại trong sáng yếu đuối như Đường Vũ Nhu hơn.
Ít nhất là sẽ không để cho đàn ông sinh ra cảm giác động tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hầu phu nhân vỗ vỗ bờ vai mảnh khảnh đang run rẩy của Đường Vũ Nhu, bà nhìn Đường Tâm Nhan bằng một ánh mắt bức người, “Cô có bằng chứng gì? Nếu cô thật sự đã vu oan Vũ Nhu thì cô không cần tham gia buổi thử vai hôm nay nữa.”
Đường Tâm Nhan âm thầm kinh hãi thủ đoạn của Đường Vũ Nhu, chỉ bằng dăm ba câu liền có thể khiến cho Hầu phu nhân tự động đứng về phe cô ta.
Nhưng mà vị Hầu phu nhân này cũng không tự tin chút nào, chẳng lẽ bà ấy thật sự sợ mình sẽ quyến rũ được Đạo diễn Hầu sao?
Trong giới giải trí quy tắc ngầm quả thật nhiều vô số kể, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẵn sàng đánh đổi thân thể để lấy lợi ích.
Ngay cả khi không đóng phim và không có chỗ đứng nữa, cô vẫn sẽ tuân thủ các nguyên tắc của mình.
Hơn nữa, cô đã theo học ngành thiết kế thời trang trong sáu tháng sau khi giải nghệ.
Ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong tương lai.
Đường Tâm Nhan vuốt lại mái tóc dài, đôi môi đỏ nhếch lên lạnh lùng cười, “Đầu tiên, khi tôi ở phòng nghỉ, tôi không có hề nói chuyện với Đường Vũ Nhu. Sau khi tôi vào nhà vệ sinh, cô ta cũng đi theo sau rồi đột nhiên bước vào trước khi Hầu phu nhân tới.
Tôi muốn hỏi, nếu tôi thực sự muốn xé váy của cô ta, tại sao tôi lại chọn xé nó khi Hầu phu nhân đến? Hơn nữa, cũng không phải tôi kêu cô ta đến đây.
Nếu Hầu phu nhân có thời gian, bà có thể đến phòng giám sát để xem điều tôi nói có sai chỗ nào hay không.”
Không cho Đường Vũ Nhu có cơ hội giảo biện, Đường Tâm Nhan duỗi bàn tay phải trắng nõn ra, giơ ngón tay cái lên, rồi đưa đến trước mặt Hầu phu nhân, “Hầu phu nhân mời xem, tôi bị dính vết mực đen trên ngón tay cái lúc đánh dấu các điểm chính trong kịch bản. Nếu tôi xé váy của Đường Vũ Nhu chắc chắn sẽ để lại vết đen trên vải trắng. Nhưng bà thử nhìn váy cô ta xem, sạch sẽ, không bị bẩn chút nào.”
Nhìn Đường Tâm Nhan mồm miệng lanh lợi lời lẽ hùng hồn khiến mình không thể chen vào được, khuôn mặt Đường Vũ Nhu đỏ bừng lên, gấp gáp há miệng muốn nói chuyện, lại nghe được giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc bén của Đường Tâm Nhan, “Điều cuối cùng, Đường Vũ Nhu mặc một cái váy dài đến mắt cá chân, nếu như tôi thật sự muốn hại cô ta phải xấu hổ thì tôi chỉ cần trực tiếp xé phần ngực chứ không cần thiết phải xé từ dưới lên.
Muốn xé gấu váy thì tôi cần phải xoay người, như vậy tóc sẽ trở thành nhược điểm để Đường Vũ Nhu công kích, Hầu phu nhân, bà có thể nhìn xem, tóc tai của tôi có rối chút nào không?”
Hôm nay Đường Tâm Nhan tết bím tóc xương cá đặt ở vai bên trái, nếu như bị người ta đụng vào, tóc sẽ bung ra.
Trái tim Đường Vũ Nhu sắp thót lên đến cổ họng, cô ta khó tin nhìn Đường Tâm Nhan.
Bắt đầu từ khi nào mà Đường Tâm Nhan trở nên thông minh và lý lẽ như vậy chứ?
Trong trí nhớ của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan luôn là một cô gái bị khinh thường, cho dù có cướp đi vai diễn của cô, quảng cáo đại diện của cô, cô sẽ âm thầm chịu đựng!
Nhưng Đường Vũ Nhu không biết là, Đường Tâm Nhan trước kia không so đo với cô ta là bởi vì cô còn nghĩ đến tình cảm chị em nên không muốn trực tiếp vạch mặt nhau.
Bây giờ thì không phải vậy nữa, Đường Vũ Nhu đã chạm đến giới hạn của Đường Tâm Nhan, vì thế cô không cần thiết phải luôn tha thứ và chịu đựng cô ta nữa!
Chương 26: Ánh mắt thâm thúy của hắn rơi trên người cô
Đường Tâm Nhan kể ra vài điều nhưng những chỉ cần là người có đầu óc đều có thể phân biệt ai đúng ai sai.
Đường Vũ Nhu còn muốn nghĩ biện pháp giải thích cho mình nhưng Hầu phu nhân không cho cô ta cơ hội, mặt đầy vẻ thất vọng và lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Xem tôi là đồ ngốc sao? Coi như hôm nay cô vu oan được Đường Tâm Nhan thì cô có thể làm nữ chính sao? Mọi người đến buổi thử vai hôm nay đều là có thực lực, có kỹ năng diễn xuât, nếu cô không có bản lĩnh như vậy thì mau xéo đi!”
Hầu phu nhân không vào nhà vệ sinh nữa mà trực tiếp rời đi.
Đường Vũ Nhu trừng đôi mắt đã đỏ hoe nhìn Đường Tâm Nhan, trong lòng hận đến nghiến răng, vốn là muốn hại cô ta mất cơ hội thử vai, trực tiếp bị loại, không nghĩ tới bị cô ta nhanh mồm nhanh miệng cắn ngược lại một cái.
Đường Tâm Nhan cầm bút và kịch bản, nhìn Đường Vũ Nhu mặt đỏ trắng đan xen lung lay như sắp ngã, cô lạnh lùng cong môi: “Tôi đã nói rồi, đừng có bê đá tự đập vào chân mình.”
Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Đường Vũ Nhu lau nước mắt, cô ta đến trước gương trang điểm lại, khuôn mặt mềm mại của cô ta lập tức khôi phục lại vẻ xinh đẹp, thậm chí còn có chút vặn vẹo cùng lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan, cô hại tôi có ấn tượng không tốt ở trước mặt Hầu phu nhân, tôi nhất định sẽ không để cho cô sống tốt hơn tôi!
“Chị Vũ Nhu?”
Giang Na Nhi chạy vào nhà vệ sinh, thấy Đường Vũ Nhu đang chống hai tay lên bồn rửa mặt, sắc mặt lạnh lẽo khó coi, cô ta thận trọng hỏi, “Thế nào rồi? Chị có dạy dỗ được Đường Tâm Nhan không? Cô ta đồng ý rút khỏi buổi thử vai rồi sao?”
Đường Vũ Nhu nhìn Giang Na Nhi không có đầu óc, con ngươi đảo qua, khóe môi cong lên cười dịu dàng, “Na Nhi, chỗ chị có một lọ thuốc, chỉ cần bỏ một chút vào trong ly nước của Đường Tâm Nhan, hôm nay cô ta khẳng định sẽ không thể trở thành nữ chính được.”
Đường Vũ Nhu lấy thuốc từ trong túi ra, ý cười trên môi càng sâu cũng càng thêm vô hại, “Nếu em có thể giúp chị, chờ chị thành nữ chính, chị nhất định đề cử em làm nữ phụ.”
Giang Na Nhi cầm lọ thuốc vỗ ngực một cái, “Yên tâm đi chị Vũ Nhu, em sớm đã nhìn Đường Tâm Nhan không thuận mắt, em nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cô ta bị loại.”
……
Một người đàn ông cao ráo đang rửa tay trước bồn rửa tay công cộng bên ngoài nhà vệ sinh nam nữ.
Khuôn mặt trước gương rất rõ ràng, sâu sắc và tuấn mỹ với đường nét cứng rắn lạnh lùng.
Hàng lông mi hơi rũ xuống, dày hơn phụ nữ, đôi mắt sâu như mực khiến người ta không nhìn ra được biểu cảm trong mắt hắn ta.
Tai hắn rất thính vì thế cuộc đối thoại của hai người phụ nữ bên trong lọt vào tai hắn không sót một chữ nào.
……
Vài phút nữa là đến lượt Đường Tâm Nhan vô thử vai, nhưng không ngờ Giang Na Nhi lại làm đổ tách cà phê lên váy của cô.
Đường Tâm Nhan đành phải vào nhà vệ sinh.
Đến gần cửa nhà vệ sinh, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng gọi điện thoại ở hành lang.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, một tay cầm điện thoại di động, một tay hút thuốc, dáng người cao ráo mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông hắn ta còn bảnh bao hơn cả mấy người mẫu nam trên Tạp chí .
Giọng nói của hắn ta trầm thấp mà êm dịu, cả người toát ra hơi thở cao quý và lạnh lùng.
Đường Tâm Nhan phải thừa nhận rằng bất kể từ khí chất, nhan sắc hay dáng người, người đàn ông này đều xuất chúng, ngay cả tiên nhân cũng khó bì lại.
Chỉ cần hắn ta ở đó, mọi thứ xung quanh dường như đều trở thành nền cho hắn.
Đường Tâm Nhan thu hồi ánh mắt, vừa định vào nhà vệ sinh thì người đàn ông vốn đang đưa lưng về phía cô đột nhiên quay lại.
Hắn ta cúp điện thoại, đôi mắt đen thâm thúy rơi trên người Đường Tâm Nhan.
Trên gương mặt điển trai với đường nét góc cạnh và lạnh lùng không hề có một chút cảm xúc.
Đường Tâm Nhan vốn đã không có ấn tượng tốt với hắn ta nên theo bản năng cô có chút sợ hãi. May mắn thay, tầm nhìn của người đàn ông đó chỉ ở trên cô trong một hai giây.
Khi cô bước vào nhà vệ sinh, hắn ta cũng bỏ đi.
Hai người giống như chưa từng gặp nhau trước đây.
Chương 27: Tự bê đá đập chân mình
Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu, Giang Na Nhi được phân thành một nhóm, cuối cùng chỉ có một người có thể trở thành ứng cử viên cho vai nữ chính.
Sau khi rút thăm, Giang Na Nhi là người đầu tiên vào thử vai.
Đề tài của kịch bản là một bộ phim truyền hình dân quốc, kể về câu chuyện của một người phụ nữ mất chồng bị người ta hãm hại lưu lạc trở thành một cô đào hát, nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên tắc, không chìm vào thế giới phồn hoa, và cuối cùng tìm thấy con trai của mình tạo nên một bộ phim tình cảm gia đình.
Trong kịch bản có lời thoại cũng như những đoạn ngắn phải hát và khiêu vũ.
Lời thoại và vũ đạo là thế mạnh của Đường Tâm Nhan, giọng hát thì tạm ổn, nhưng cô chắc chắn không bằng Đường Vũ Nhu, người đã từng ra đĩa nhạc.
Cô chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, cuối cùng có được chọn hay không, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Sau khi Giang Na Nhi biểu diễn xong, nhân viên công tác mời Đường Tâm Nhan lên sân khấu.
Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi đứng ở góc sân khấu, Giang Na Nhi thì thầm vào tai Đường Vũ Nhu, “Em đã lặng lẽ bỏ thuốc vào nước uống của cô ta. Lát nữa cô ta nhất định sẽ phải xấu hổ, chị Vũ Nhu, lần này ngoài chị ra không còn ai có thể trở thành nữ chính được nữa!”
Đôi môi Đường Vũ Nhu nhếch lên, “Đường Tâm Nhan cô vĩnh viễn sẽ không thắng được tôi!”
…….
Thực ra, phía nhà đầu tư không đồng ý với buổi diễn thử vai này, bởi vì họ muốn trực tiếp chỉ định nữ chính.
Đó là người đang chuẩn bị lên sân khấu Đường Tâm Nhan.
Đạo diễn Hầu là đạo diễn hàng đầu trong nước, ông ấy không thích những người đi cửa sau nên đã thương lượng các điều khoản với nhà đầu tư, nếu diễn xuất của Đường Tâm Nhan không đạt thì dù người đứng sau có cứng rắn đến đâu thì ông ta cũng không cần.
…….
Trên sân khấu.
Đường Tâm Nhan đặt kịch bản xuống, cô liếc nhìn Đạo diễn Hầu, người không hề nhìn cô một chút nào kể từ khi cô bước lên sân khấu, cô lịch sự cúi chào ông ấy và các giám khảo khác.
Đạo diễn Hầu cho rằng Đường Tâm Nhan là một cái bình hoa, trông thì đẹp mắt nhưng không dùng được, vì vậy ông ấy không nhịn được phất tay, “Bắt đầu đi!”
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, lập tức tập trung tinh thần, bắt đầu tiến vào trạng thái diễn xuất.
Ánh mắt, động tác và lời thoại của Đường Tâm Nhan đều sống động như thật, giàu cảm xúc và tự nhiên.
Đạo diễn Hầu nhìn thấy màn thử vai của cô, sự thiếu kiên nhẫn và khinh thường trong mắt ban đầu dần biến thành sự kinh ngạc và mừng rỡ.
Trong đoạn lời thoại cuối cùng kết thúc màn biểu diễn, Đường Tâm Nhan lau nước mắt, cô từ trên ghế đứng lên, ánh mắt kiên định sau khi chịu đựng nhiều tang thương, chậm rãi mở miệng, “Con người, chỉ cần còn sống thì không được bán linh hồn của mình!”
Biểu diễn xong phần lời thoại, Đường Tâm Nhan bắt đầu biểu diễn ca hát và khiêu vũ.
Khi cô hát và khiêu vũ, đôi mắt lạnh lùng nhưng kiêu sa và tư thế đầy mê hoặc cao quý đã phát huy hình tượng nữ chính lý tưởng trong đầu Đạo diễn Hầu vô cùng tinh tế.
Dưới khán đài Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi xem màn biểu diễn của cô không khỏi nhìn nhau.
“Không phải em đã cho cô ta uống thuốc sao? Tại sao cô ta không có chuyện gì?” Đường Vũ Nhu thấp giọng hỏi Giang Na Nhi.
“Em cũng không biết, em rõ ràng cho cô ta … ọc …” Giang Na Nhi ôm bụng, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Đường Vũ Nhu cau mày, vừa định chỉ trích Giang Na Nhi hành sự không có mà bại sự có thừa, thì bụng cô ta cũng sôi ùng ục rồi bắt đầu quặn đau.
Lúc này, trong phòng biểu diễn vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt. Nhân viên công tác thông báo để Đường Vũ Nhu chuẩn bị sẵn sàng.
“Chị Vũ Nhu, em không thể chịu được nữa. Bụng em đau quá. Em đi vệ sinh đây.” Giang Na Nhi ôm bụng, kẹp chặt hai chân, vội vàng chạy đi.
“Số 12 Đường Vũ Nhu, đến lúc cô phải lên sân khấu rồi.” Nhân viên công tác nói lớn.
Bụng của Đường Vũ Nhu dường như đang có Na Tra đại náo thủy cung ở bên trong. Mặt cô ta tái nhợt, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Nhan đang bước xuống sân khấu. Rõ ràng lúc này nguời nên đau bụng chính là Đường Tâm Nhan, tại sao lại trở thành cô ta và Giang Na Nhi?
Chương 28: Mặt hắn phủ đầy sương lạnh bảo cô cút ra ngoài
Nhân viên công tác gọi tên Đường Vũ Nhu ba lần liên tiếp.
Thấy cô ta không có mặt trên sân khấu, ban giám khảo nhất trí quyết định Đường Vũ Nhu bị loại.
Không chút nghi ngờ, Đường Tâm Nhan đã giành vị trí đầu bảng trong nhóm.
Sau đó, cô cùng hai nữ diễn viên chiến thắng bắt đầu vòng thi cuối cùng.
Cuối cùng, người chiến thắng là Đường Tâm Nhan, cô không chỉ giành được vai nữ chính mà còn nhận được lời khen ngợi và đánh giá cao từ Đạo diễn Hầu.
Một bên khác.
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi mà Đường Vũ Nhu và Giang Na Nhi đã đi vệ sinh không biết bao nhiêu lần.
Hai người duỗi hai chân yếu ớt, toàn thân như không còn sức lực, mồ hôi nhễ nhại, như sắp chết, đau đớn, khó chịu và tuyệt vọng.
Đường Vũ Nhu biết rằng thuốc xổ này rất mạnh nên ít nhất cũng phải kéo dài đến một ngày một đêm.
Cô ta nghiến răng nguyền rủa Đường Tâm Nhan hàng nghìn lần trong lòng!
……
Để chúc mừng Đường Tâm Nhan, Quý Tịnh đã đặt một chỗ trong nhà hàng Pháp trên tầng cao nhất của khách sạn.
Sau khi Đường Tâm Nhan hoàn thành buổi thử vai xong và nói chuyện với Đạo diễn Hầu một lúc, liền đi thẳng lên tầng cao nhất.
Trang trí của nhà hàng tao nhã và đẹp mắt, mang đậm phong cách Pháp, ánh sáng đèn pha lê hắt lên lộng lẫy, yên tĩnh, lãng mạn và toát lên vẻ sang trọng xa hoa.
Nhiều cặp đôi đến dùng bửa.
Nhìn thấy Quý Tịnh đứng dậy vẫy tay với cô, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở nụ cười bước về phía chị ấy.
Chỉ là khi cô đi qua góc cua thì nhìn thấy Phó Tư Thần.
Anh ta đang trả lời điện thoại, trên bàn đặt một bó hoa hồng tinh xảo, không biết người đầu dây bên kia đã nói gì, sắc mặt anh ta thay đổi, nhíu mày đứng dậy khỏi ghế.
Đường Tâm Nhan nhìn theo ánh mắt của anh ta hướng về phía cửa nhà hàng.
Đường Vũ Nhu sắc mặt tái mét, trắng bệch đứng đó, toàn thân vô cùng chật vật.
Phó Tư Thần sải bước đến chỗ Đường Vũ Nhu, áo vest khoác lên vai cô ta rồi giang tay ôm ngang cô ta lên nhanh chóng rời đi.
Những ngón tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan vô thức siết chặt lại.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hằn lên những vết đỏ giống như cô không biết đau.
Cũng giống như lần trước ở Dinh thự Dực, cô đứng rất gần anh ta nhưng anh ta lại không hề nhìn thấy cô.
Cô trở thành nhân vật chính trong bộ phim mới của Đạo diễn Hầu, nhưng cô cũng trở thành một vai phụ bị Phó Tư Thần lãng quên.
Đường Tâm Nhan chớp chớp mắt cố nén đau đớn và chua xót đang tràn ra trong lồng ngực, cô mỉm cười đi về phía Quý Tịnh.
Quý Tịnh hơn Đường Tâm Nhan 4 tuổi, là kim bài đại diện có tiếng trong giới giải trí, điềm đạm, khôn ngoan và có năng lực, hoàn toàn là một kiểu người khác xa Đường Tâm Nhan.
Nhưng hai người lại là bạn thân trong cuộc sống riêng.
Cuộc hôn nhân của Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần được giữ bí mật rất tốt, người ngoài đều không biết rằng họ đã kết hôn, nhưng Đường Tâm Nhan không hề giấu giếm điều đó với Quý Tịnh.
Quý Tịnh vừa mới nhìn thấy một màn Phó Tư Thần ôm Đường Vũ Nhu rời khỏi, liền an ủi Đường Tâm Nhan vài câu rồi cùng cô uống rượu.
Quý Tịnh biết rõ tình cảm của Đường Tâm Nhan dành cho Phó Tư Thần, giờ đi đến bước này, nếu nói không đau lòng thì chắc chắn là gạt người.
Đường Tâm Nhan gọi một loại rượu mạnh nồng độ cao, sau vài ly, đầu cô hơi choáng váng và có chút đau.
Bụng cũng không ngừng kêu ùng ục.
“Chị Quý, em đi vệ sinh một chút.” Đường Tâm Nhan che ngực, lắc lư đứng dậy.
“Để chị dìu em đi!”
Đường Tâm Nhan lắc đầu, mím môi cười, “Không sao, em sẽ quay lại ngay.”
Đường Tâm Nhan liếc nhìn tấm biển trên cửa nhà vệ sinh, trong một khoảnh khắc cô không biết chính xác bên nào là nam và bên nào là nữ. May mắn thay, chỉ một lát sau một bóng người với mái tóc dài ngang vai bước ra. Đôi mắt sáng của Đường Tâm Nhan nheo lại, cô mỉm cười, “Đây là nhà vệ sinh nữ.”
Cô không hề phát giác rằng người vừa bước ra là một người đàn ông có mái tóc dài.
……
Một lúc sau, Đường Tâm Nhan từ trong buồng vệ sinh đi ra, đang muốn rửa tay thì ánh mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo đứng bên một cái bể, cô nghĩ đó là nơi rửa tay, liền lảo đảo đi tới.
Khóe mắt Mặc Trì Uý thoáng nhìn thấy một người phụ nữ đang đến gần mình, khuôn mặt tuấn tú lập tức bao phủ một màn sương lạnh, “Cút ra ngoài!”
Chương 29: Đường Tâm Nhan trêu chọc Mặc Trì Úy (1)
Đường Tâm Nhan cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cô xoa xoa cánh tay rồi lắc lư đến nơi nước vừa chảy ra từ ‘vòi’.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, ngơ ngác lẩm bẩm: “Này, không phải là cảm ứng tự động sao? Sao lại không có nước?”
Vẻ mặt của Mặc Trì Úy âm trầm đến cực hạn, hắn nhìn xuống liền thấy một đôi bàn tay trắng nõn non nớt đang chạm tới chỗ đó của mình, lông mày không khỏi giật giật.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu?
Khoé môi mỏng trùng xuống, hắn vốn đang muốn kéo khoá quần lên thì cô lại đi tới cầm lấy nó.
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Hắn nghiến răng lạnh lùng, toàn thân căng cứng.
Đôi mi đen dài cong vút của Đường Tâm Nhan run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò nghiêng về phía đó.
Cái vòi này cũng thật kỳ quái?
Nó có thể biến lớn như một quả bóng bay vậy.
Nhưng mà nó thật nóng!
“Vòi nước cũng phát sốt sao?”
Lúc cô nói chuyện hơi thở từ môi và mũi của cô phả ra, sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh.
Cô ta thực sự ngốc hay đang giả vờ ngốc?
Đường Tâm Nhan một chút cũng không nhận thấy sự nguy hiểm, cô giống như một đứa bé đang tò mò dùng tay chọt chọt nó.
Mặc Trì Úy thầm rủa một tiếng, vừa định hất tay Đường Tâm Nhan ra thì cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa ôm bụng bàng hoàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
“Mấy người … cũng điên cuồng quá rồi phải không?” Người đàn ông muốn xem người phụ nữ đối xử với người đàn ông như vậy trông như thế nào.
Nhưng người đàn ông đang đưa lưng về phía ông ta quay đầu lại, đôi mắt đen híp lại trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, lạnh lùng quát một tiếng, “Cút!”
Người đàn ông trung niên bị khí thế mạnh mẽ lạnh lùng của Mặc Trì Úy làm cho sợ hãi không dám tiến lên một bước, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Đường Tâm Nhan vẫn đang nghiên cứu cái vòi kỳ lạ bỗng nghe thấy tiếng quát lạnh lùng liền mơ hồ trừng mắt.
Tầm mắt từ từ di chuyển lên.
Mặc Trì Úy hất tay cô ra, đem thứ mà cô làm cho có phản ứng cẩn thận nhét vào quần.
“Tôi đã nói với cô cái gì? Đừng có lại trêu chọc đến tôi, không nhớ sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, một chữ cuối cùng vừa rồi mang theo sự nguy hiểm vô cùng.
Ánh mắt Đường Tâm Nhan rơi trên mặt người đàn ông.
Cô bị hoa mắt hay bị ảo giác rồi vậy?
Sao cô lại giống như là nhìn thấy một người đàn ông?
Hơn nữa, hắn ta là một người đàn ông khá ưa nhìn, dáng người ưa nhìn, lông mày kiếm đen dày, mắt đen sâu, mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ của một nghệ nhân bậc thầy.
Cô cười mê hoặc nhìn đôi mắt đang híp lại vừa sâu vừa lạnh như xoáy nước của hắn, “Anh đẹp trai, sao anh lại chạy vào nhà vệ sinh nữ vậy?”
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt đẹp trai như tạc của Mặc Trì Úy, ngũ quan tinh tế của hắn lại càng trở nên rõ nét. Hắn mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ say rượu kia, “Ai cho cô uống nhiều rượu như vậy?”
Nếu cô ta gặp những người đàn ông khác, cô ta cũng giống như vậy sao?
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, sắc mặt Mặc Trì Úy hoàn toàn trầm xuống.
Bầu trời u ám như một cơn bão đang sắp đến.
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, “Bởi vì tôi nhìn thấy chồng tôi, và chị gái trên danh nghĩa của tôi ở cùng với nhau! Mọi người đều nói rằng say có thể giải tỏa nỗi buồn. Chỉ khi say tôi mới quên đi nỗi đau mà tôi đã chôn chặt trong lòng thôi! Quên đi, tôi không muốn nhắc đến tên cặn bã đó nữa, anh đẹp trai, anh còn chưa trả lời tôi sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ vậy?”
Mặc Trì Úy chưa kịp trả lời, cô đã cười hì hì, ánh mắt quyến rũ mê người, “Anh sẽ không phải là thấy tôi có dung mạo xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích nên nổi lên sắc tâm chứ hả?”
Chương 30: Đường Tâm Nhan trêu chọc Mặc Trì Úy (2)
Ánh mặt sâu thẳm của Mặc Trì Úy hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Đường Tâm Nhan, cô có nước da trắng như trứng gà bóc, nay cộng thêm chút men say, đôi má như được phủ lên lớp phấn hồng, mềm mại căng bóng, đôi mắt đẹp tuyệt mỹ mơ màng, long lanh, trông vô cùng hấp dẫn.
Có lẽ ngay cả chính cô cũng không rõ dáng vẻ hiện tại dễ khiến người ta lạc lối đến mức nào!
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu đợi một lúc, thấy người đàn ông không nói gì, cô bĩu môi, đồng thời rũ hàng mi mắt cong dài xuống tỏ vẻ đau lòng, thất vọng, “Thì ra ngay cả anh cũng thấy tôi chướng mắt, chẳng lẽ tôi tệ thật à?”.
Đường Tâm Nhan ưỡn ngực, “Dáng tôi được mà nhỉ?”. Cô lại ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, “Tôi nhìn cũng đâu đến nỗi nào, nhưng tại sao anh lại ghét bỏ tôi, anh cũng muốn phản bội tôi đúng không?”
Đường Tâm Nhan bước đến trước mặt người đàn ông cao lớn kia, hai tay nắm lấy cổ áo hắn, vì muốn ngang tầm mắt với hắn, cô đã nhón chân lên, nhưng do chênh lệch chiều cao nên cô chẳng có cách nào để duy trì tầm mắt ngang bằng với hắn được.
Cảm thấy vừa uất ức vừa bức bối, cô dang hai tay ôm lấy cổ hắn, đổ dồn sức nặng của mình lên hắn. Mặc Trì Úy đẩy mạnh cô ra, hắn cúi đầu, ánh mắt thâm trầm liếc cô: “Say rượu thì đừng tìm tôi.”
Đôi mắt sáng ngời của Đường Tâm Nhan nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn, cô chớp chớp mắt: “Có phải do tôi không được dịu dàng không? Tôi biết tôi rất cứng đầu, cũng rất mạnh mẽ, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Thật ra, sâu thẳm nội tâm tôi vẫn là một cô gái mà thôi, nếu anh thích, sau này tôi sẽ dịu dàng với anh…”
Mặc Trì Úy lạnh lùng đáp: “Tôi không phải chồng của cô.”
“Chồng tôi không đẹp trai bằng anh, cũng không cao bằng anh…Nếu tôi trả thù chồng, tôi nhất định phải tìm một người hơn anh ta…”
Mặc Trì Úy kéo đôi tay mềm như ngọc của cô ra khỏi cổ mình, hắn nghiêm nghị nhìn cô, “Tôi không có hứng làm vật hi sinh để cô trả thù chồng cô.”
Hắn không muốn đôi co với cô nên quay người đi ra ngoài. Đường Tâm Nhan đuổi theo hắn nói: “Không phải vật hi sinh, tôi đi làm lại sẽ kiếm được tiền, có tiền rồi tôi sẽ trả cho anh một khoản nhỏ!”
Mặc Trì Úy dừng chân, ánh mắt ngày càng trở nên lạnh lẽo. Đường Tâm Nhan không ngờ hắn dừng lại đột ngột, chiếc mũi cao thẳng của cô tông vào tấm lưng vững chãi của hắn đau đến nỗi cô phải xuýt xoa một hơi. Cô xoa xoa mũi: “Lưng anh cứng thật đấy!”
Chất giọng nhỏ nhẹ, mang chút tủi thân trách móc, còn có chút nhõng nhẽo như một đứa trẻ. Mặc Trì Úy cảm thấy những lúc cô thế này thật nhàm chán, hoàn toàn trái ngược với khi cô tỉnh táo.
“Tâm Nhan!”, Quý Tịnh thấy Đường Tâm Nhan đi vệ sinh mãi chưa trở ra, cô lo lắng nên chạy đến đây tìm.
Thấy người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt Đường Tâm Nhan, Quý Tịnh có hơi khựng lại. Trì Chi Hoành là người của công ty truyền thông Đại Ngạc, người đàn ông này lại là bạn thân của anh ta, cô ở N.E từng có duyên gặp hắn một lần. Quý Tịnh lịch sự chào hắn một tiếng: “Chào Mặc tổng.”
Mặc Trì Úy nhẹ gật đầu không lên tiếng, sải chân rộng bước đi. Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy bỏ đi, cô đang định đuổi theo, Quý Tịnh đã nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, “Tâm Nhan, em quen Mặc tổng à?”
“Mặc tổng?”, Đường Tâm Nhan chỉ bóng lưng sắp biến mất ở ngã rẽ, “Anh ta không phải cái kia hả?”
“Cái gì?”
“Thì là trai bao đó!”
Quý Tịnh bỗng rùng mình, may là Mặc Trì Úy bỏ đi rồi, hắn ta mà nghe được câu vừa rồi thì Tâm Nhan chết chắc. Tuy không rõ thân phận của Mặc Trì Úy, nhưng vừa nhìn đã biết hắn là kiểu người không thể đắc tội rồi.