Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-50
Chương 41: Trong lúc mất bình tĩnh muốn kết hôn với hắn.
Nhìn thấy Phó Tư Thần đi về phía phòng khách, trái tim Đường Tâm Nhan run lên.
Nếu hắn phát hiện ra Mặc Trần Úy, thì cô thật sự rơi vào tình huống tình ngay lý gian rồi.
Đường Tâm Nhan cắn đôi môi ửng hồng, cô nín thở, không lên tiếng yêu cầu Phó Tư Thần dừng lại.
Phó Tư Thần bật công tắc đèn liền phát hiện đèn không mở được, anh ta cau mày nói: “Có chuyện gì thế?”
Đường Tâm Nhan lạnh nhạt trả lời: “Lúc tôi đang tắm thì mất điện rồi.” Một câu nói thôi đã giải thích được tại sao cô ra mở cửa lâu như vậy.
Phó Tư Thần bán tín bán nghi, đôi chân mảnh khảnh tiếp tục bước vào phòng ngủ, mở cửa, vào trong mở của tủ quần áo ra xem, thấy bên trong không có người, lại đi về phía phòng sách.
Trong khoảnh khắc, trái tim Đường Tâm Nhan như sắp nhảy ra ngoài.
Những ngón tay xuôi bên người bắt đầu nắm chặt lại đầy lo lắng.
Nhìn thấy Phó Tư Thần nắm lấy tay nắm cửa, Đường Tâm Nhan đang định bước tới thì một giọng nói ngọt ngào truyền đến, “Anh yêu à, mau nghe máy đi, nhanh nghe máy đi…”
Đường Tâm Nhan nhận ra đó là nhạc chuông cài đặt riêng trên điện thoại của Phó Tư Thần.
Giọng nói ấy chính là của Đường Vũ Nhu.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhếch cười chế giễu.
Chỉ có Đường Vũ Nhu mới có thể tạo ra thứ nhạc chuông điện thoại khiến người khác nổi da gà này.
Đây là khác biệt căn bản giữa Đường Vũ Nhu và cô.
Phó Tư Thần trượt nút trả lời, áp lên tai nghe, bên kia đầu dây vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Đường Vũ Nhu, “Tư Thần, em sắp chết rồi, khó chịu quá, ô ô ô…”
Phó Tư Thần quay người, thấy Đường Tâm Nhan đang nheo nhìn hắn, khuôn mặt sắc sảo của cô không để lộ bất cứ cảm xúc nào, “Anh đến bệnh viện ngay đây!”
Cúp máy, Phó Tư Thần đến trước mặt Đường Tâm Nhan và lạnh lùng cảnh cáo, “Tôi khuyên cô nên nhanh chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt để xin lỗi Vũ Nhu đi!”
Đường Tâm Nhan nắm chặt bàn tay nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười tà mị, “Cô ta chẳng tai to mặt lớn đến mức tới mức tôi phải đến bệnh viện xin lỗi!”
Phó Tư Thần ác liệt gật đầu, “Đường Tâm Nhan, sẽ có lúc cô phải hối hận!”
Đó là cảnh cáo hay đe dọa?
Phó gia là một trong những gia đình giàu có nhất nhì An Thành, nếu như Phó Tư Thần thật sự muốn làm gì cô thì e là cô cũng không thể phản kháng được.
Nhưng phải làm sao đây, cô là kẻ kiêu ngạo từ trong xương, anh ta càng ép cô thì cô càng không chịu thỏa hiệp!
Khoảnh khắc mà Phó Tư Thần đóng cửa, cửa phòng sách bị ai đó mở ra, đồng thời, đèn chùm pha lê chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
Có điện rồi.
Mặc Trì Úy mặc chiếc áo trắng và quần tây đen cách Đường Tâm Nhan vài bước, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, làn khói thuốc làm mờ đi biểu cảm gương mặt hắn.
Ánh mắt của Đường Tâm Nhan rơi vào chiếc cổ áo phẳng phiu và chiếc cằm cong cong tuyệt đẹp của hắn, cô gần như mất bình tĩnh mà nói với hắn, chỉ cần ly hôn xong thì cô sẽ đồng ý với đề nghị của hắn!
Nhưng lý trí vẫn chiến thắng.
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi đỏ dưới hàng mi dài của cô, nói với giọng lạnh lùng cao quý mà vô cùng trầm ấm, “Xem ra tình cảm của em dành cho hắn rất sâu đậm.”
Hắn gẩy nhẹ tàn thuốc trên tay, khuôn mặt anh tuấn như phủ lên một lớp sương lạnh, “Trước khi em quên hắn, đề nghị của tôi, không có hiệu lực.”
Dứt lời, hắn liền rời đi, đôi chân dài mảnh khảnh cứ thế mà lạnh lùng rời khỏi.
Căn hộ hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Đường Tâm Nhan ngã ngồi trên sô pha, cánh tay cô mảnh khảnh ôm lấy cơ thể, lồng ngực trống rỗng, cô cảm thấy cô đơn đến thê lương.
……
Trước khi Phó Thành Nghiệp Từ nước M trở về, toàn bộ tâm sức của Đường Tâm Nhan đều dành cho công việc và mẹ.
Cô chưa từng quay trở lại Phó gia, dù Hà Mỹ Quyên có mấy lần gọi điện mắng cô thì cô cũng không coi trọng.
Người đàn ông tên Mặc Trì Úy, từ sau đêm đó, cũng không còn xuất hiện bên cạnh cô.
Chương 42: Nghĩ kỹ lại liệu có muốn rời đi
Lúc nhận được điện thoại của Phó Thành Nghiệp, Đường Tâm Nhan đang chụp ảnh trang điểm với đoàn làm phim của Đạo diễn Hầu cho bộ phim mới《Mỹ nhân truyền kỳ》.
Năm giờ chiều, Đường Tâm Nhan đã xong việc, lái xe đến nhà cổ của Phó gia.
Nhà của Phó gia nằm trên vị trí đắc địa nhất ở sườn núi phía nam của An Thành, đó là vị trí biểu tượng của An Thành.
Trước biệt thự có một hồ nước trong vắt, bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, có thảm cỏ trải đầy hoa, phía sau còn có một ngọn núi lớn, môi trường rất yên tĩnh, tuyệt đẹp, rộng lớn và sang trọng.
Những bàn ăn cổ kính được chạm khắc phía trong đã bày đầy những món ăn ngon và tinh tế.
Ngoại trừ Đường Tâm Nhan, những người trong Phó gia đều đã đến đông đủ rồi.
Vừa bước vào cửa, Đường Tâm Nhan đã nghe tiếng trách móc đầy bất mãn của Hà Mỹ Quyên, “Mặt cô cũng lớn quá đấy, để cả nhà chúng tôi chờ đợi một mình cô, mấy ngày nay cô chết ở đâu vậy, điện thoại cũng không thèm nghe, gan càng ngày càng to rồi!”
Phó Thành Nghiệp từ trên lầu bước xuống, ông lớn tiếng quát: “Đủ rồi, Tâm Nhan vừa mới trở về liền ồn ào như thế, ai chịu nổi mẹ chồng như thế chứ?”
Phó Thành Nghiệp mặc một bộ vest đen, tuổi đã trung niên nhưng không phát tướng, dáng người cao thẳng, các đường nét và gương mặt vẫn cứ anh tuấn như hồi trẻ.
Ông là trụ cột của gia đình, tình tình uy nghiêm và điềm tĩnh, là người mà Đường Tâm Nhan kính nể nhất trong nhà.
Sau khi ăn xong, Đường Tâm Nhan theo Phó Thành Nghiệp vào phòng sách.
Cô đã hạ quyết tâm ly hôn với Phó Tư Thần, không có ý định giấu cha chồng, chỉ cần có ông làm chủ thì cô có thể ly hôn êm đẹp rồi.
Sau khi nghe Đường Tâm Nhan kể lại, Phó Thành Nghiệp tức giận đập bàn, “Tên tiểu tử thối này thật quá đáng!”
Ông đứng dậy khỏi ghế da, lấy chiếc roi da treo trên tường, “Tâm Nhan con yên tâm, ta sẽ dạy dỗ thằng con ngỗ ngược đó!”
“Cha, mục đích con bộc bạch với cha là muốn ly hôn.”
Phó Thành Nghiệp chăm chú nhìn Đường Tâm Nhan trong mấy giây rồi nghiêm nghị nói, “Tâm Nhan, ta biết chuyện Tư Thần đã làm là không đúng, con yên tâm, ta sẽ khiến nó và Vũ Nhu phải chia tay, sau này đảm bảo chỉ đối tốt với mình con!”
Không đợi Đường Tâm Nhan kịp nói gì, Phó Thành Nghiệp đã vội vã cầm roi da xuống lầu.
Đường Tâm Nhan không ngờ chuyện lại đến nước này, cô nghĩ cha chồng có thể hiểu được tâm tư của cô mà đồng ý cho cô ly hôn với Phó Tư Thần, thế mà không ngờ…
Cho dù cô chưa hoàn toàn quên được Phó Tư Thần, nhưng anh ta lại gài bẫy để cô lên giường cùng người đàn ông khác, lại còn ở bên Đường Vũ Nhu, xảy ra những chuyện thế này, cô và anh ta, không thể quay trở lại như trước nữa.
……
Ở tầng dưới.
Phó Thành Nghiệp bắt Phó Tư Thần quỳ dưới đất, cây roi da dài cứ thế giáng xuống tấm lưng của anh ta.
Áo sơ mi trắng đã sớm dính máu.
Hà Mỹ Quyên liên tục xin Phó Thành Nghiệp hạ thủ lưu tình, Phó Tư Tịnh sợ tái mặt không dám nói một lời.
“Ta bảo ngươi không trân trọng Tâm Nhan!”
“Ta bảo ngươi phản bội nó để ở bên cạnh Đường Vũ Nhu!”
“Ta bảo ngươi gài bẫy vợ mình!”
Từng câu nói nghiến răng nghiến lợi của Phó Thành Nghiệp là từng đợt roi da quất trên lưng Phó Tư Thần.
Da thịt rách toác khiến người nhìn sợ hãi, run rẩy.
Hà Mỹ Quyên đau đớn khóc lóc.
Đường Tâm Nhan chứng kiến cảnh này thì lông mày cau chặt lại.
Cô bước tới giữ lấy cánh tay của Phó Thành Nghiệp, “Cha, đừng đánh nữa!” Không phải cô thấy thương xót Phó Tư Thần, chỉ là nếu đánh chết anh ta, cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho cô.
Quyết định ly hôn của cô đã hoàn toàn chắc chắn!
Phó Thành Nghiệp thu lại cây roi, ông giữ lấy lồng ngực, sắc mặt đau khổ, “Tâm Nhan, tuổi ta cũng cao không chịu được đả kích. Thế này, ta phải bay đến nước Y để ký kết một hợp đồng quan trọng, khoảnh một tuần sau mới về, trong một tuần này, con có thể suy nghĩ lại kỹ càng có chắc chắn muốn ly hôn hay không?”
Đường Tâm Nhan thấy tim của Phó Thành Nghiệp không khỏe, cô chỉ có thể tạm gác lại chuyện ly hôn.
Chương 43: Mẹ ủng hộ con ly hôn với cô ta
Hà Mỹ Quyên dìu Phó Tư Thần với cơ thể đầy vết thương vào phòng ngủ, bà vừa đắp thuốc lên những vết thương nứt toác trên lưng của anh ta vừa mắng chửi Đường Tâm Nhan.
Phó Tư Thần không nghe nổi nữa, cau mày nói, “Mẹ à, cô ấy có không phải, cũng là con dâu của mẹ, đừng lúc nào cũng mắng chửi cô ấy!”
Hà Mỹ Quyên lau nước mắt, bà bất mãn trừng mắt nhìn Phó Tư Thần, “Nó hại con thành thế này, con còn bênh vực nó sao? Mẹ thấy Đường Vũ Nhu cái gì cũng hơn nó, nó đúng là sao chổi. Mẹ đã tìm thầy bói hỏi qua rồi, cha của nó bị tai nạn xe hơi, mẹ nó bị bệnh, tâm thần có vấn đề, nó đúng là khắc tinh!
Tư Thần, mẹ ủng hộ con ly hôn với nó, nó ở nhà chúng ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ mang lại tai họa cho chúng ta!”
Nghe đến hai chữ ly hôn này, khuôn mặt anh tuấn không còn cắt máu nào của Phó Tư Thần trở nên trầm mặc.
Cho dù Đường Tâm Nhan có đáng ghét thế nào, anh đều chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với cô.
Có thể là vì từng yêu cô ấy sâu đậm nên không cam lòng để cô ấy được tự do!
……
Sau khi Phó Thành Nghiệp lên máy bay rời biệt thự Phó gia, Đường Tâm Nhan thu dọn hành lý tại nhà họ Phó, cô mang theo túi từ trong phòng bước ra.
Hà Mỹ Quyên cũng vừa khéo đi ra từ phòng ngủ của Phó Tư Thần, nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì ngay lập tức nổi trận lôi đình mà túm lấy cô, “Đừng cho rằng có cha chồng chống lưng thì cô có thể ý lại vào Phó gia chúng tôi! Hại con trai tôi phải chịu trận đánh này, xem tôi dạy dỗ cô thế nào!” Nói rồi, sai người làm đi lấy chiếc roi da của Phó Thành Nghiệp.
Phó Thành Nghiệp không ở đây, người làm trong nhà chỉ có thể nghe lệnh của Hà Mỹ Quyên.
Khuôn mặt Đường Tâm Nhan lạnh băng đảo mắt nhìn Hà Mỹ Quyên đang nổi giận đùng đùng, “Nếu như hôm nay bà dám động vào tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát tố cáo bà đánh người, đến lúc đó thì Phó gia các người sẽ thật mất mặt đấy!”
Đôi mắt Hà Mỹ Quyên đỏ au cười nhạt, “Cô khiến Tư Thần nhà chúng tôi phải chịu trận đánh này, tôi còn chưa tố cáo cô đấy! Phó gia chúng tôi là gia đình có máu mặt ở An Thành, cho dù là đến sở cảnh sát thì giám đốc sở cảnh sát cũng phải nể mặt tôi, cô nghĩ cô có thể tố cáo được sao?”
Đường Tâm Nhan cau chặt mày.
Trong xã hội này, có quyền có thế chính là công lý.
Không có đạo lý nào khác.
Khoảnh khắc Đường Tâm Nhan đang thất thần, Hà Mỹ Quyên vung roi về phía cô.
Đường Tâm Nhan lập tức né tránh, nhưng động tác lại chậm một bước, roi da vẫn quật xuống cánh tay cô, quần áo bị quật rách, làn da trắng tuyết đỏ ửng lên.
Cảm giác đau rát ngay lập tức lan ra khắp cơ thể.
Hà Mỹ Quyên vẫn còn định đánh roi thứ hai, Đường Tâm Nhan tránh được, vì không muốn tiếp tục ở đây chịu đòn chịu sự tức giận nữa, cô cầm túi nhanh chóng bước nhanh về phía cầu thang.
Hà Mỹ Quyên cũng chẳng vừa liền đuổi theo.
“Đường Tâm Nhan, cô đứng lại cho tôi!”
Vì muốn tránh đòn roi của Hà Mỹ Quyên, Đường Tâm Nhan đi đến bậc cầu thang liền lập tức xoay người, roi da của Hà Mỹ Quyên giáng xuống tay vịn cầu thang, bà ta đuổi đến cầu thang không biết đã giẫm phải thứ gì, đột nhiên mất thăng bằng bị ngã xuống cầu thang.
Đường Tâm Nhan muốn giữ bà ta nhưng lại không kịp.
Chỉ kịp nghe thấy tiếng hét chói tai “A”, Hà Mỹ Quyên lăn xuống cầu thang như chiếc xe ô tô bị mất phanh.
Đường Tâm Nhan vội vàng đuổi theo, “Người đâu, người đâu!”
Phó Tư Tịnh từ một căn phòng khác chạy ra, thấy mẹ mình ngã xuống cầu thang thì mặt mày trắng bệch, ánh mắt thoáng lên sự chột dạ.
Cô đã lặng lẽ bôi dầu ăn ở đầu cầu thang, cô muốn Đường Tâm Nhan ngã xuống cầu thang nhưng không ngờ lại hại mẹ mình.
Phó Tư Tịnh cắn chặt môi, cô quay trở lại phòng gọi điện thoại của Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu nghe Phó Tư Tịnh hoảng loạn kể lại sự tình, đảo mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng, “Tư Tịnh, đừng lo, nhanh chóng lau sạch dầu ở tay vịn cầu thang rồi đổ hết trách nhiệm cho Đường Tâm Nhan. Sau đó, báo cảnh sát bắt Đường Tâm Nhan, nói rằng cô ta có ý đồ giết mẹ của em.”
Chương 44: Ai có thể thấu được tổn thương trong tim cô
Khi xe cứu thương đến thì xe cảnh sát cũng đến.
Nhìn thấy xe cảnh sát, đồng tử Đường Tâm Nhan bỗng co rút lại một chút.
Trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.
“Cô Đường, cô thuộc diện tình nghi có liên quan đến việc cố ý giết người, mời cô cùng chúng tôi đến sở cảnh sát.”
Đường Tâm Nhan mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lạnh lùng, “Mẹ chồng tôi tự ngã xuống cầu thang, tôi không hề đụng vào bà ấy.”
“Đội trưởng Chu, Đường Tâm Nhân nói láo đấy, tôi chính mắt nhìn thấy cô ta đẩy mẹ của tôi!” Phó Tư Tịnh đứng ra, tức giận buộc tội Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cau mày, “Phó Tư Tịnh, cô đừng có nói dối trắng trợn như thế.”
Lúc này, bác sĩ và y tá mang theo cáng đi tới, từ lúc Hà Mỹ Quyên ngã xuống cầu thang Phó Tư Thần vẫn luôn ôm lấy bà, lúc này ngẩng đầu lên nhìn Phó Tư Tịnh với ánh mặt lạnh lùng, “Tội mưu sát không phải tội nhỏ, em đừng ăn nói lung tung!”
Phó Tư Tịnh thấy Phó Tư Thần không bênh vực mình, tức đến phát khóc, cô ta nhảy dựng lên, chỉ thẳng mặt Đường Tâm Nhan, “Cô ta hại anh bị cha đánh, lại khiến cho mẹ bị ngã cầu thang, anh à, cô ta cho anh ăn bùa mê thuốc lú rồi sao?”
Phó Tư Thần không hề bảo vệ Đường Tâm Nhan, chỉ là cảm thấy cô vẫn không có gan để mưu sát mẹ hắn.
“Chính là cô ta…” Hà Mỹ Quyên đang nằm trong vòng tay của Phó Tư Thần từ từ mở mắt, bà ta nhìn Đường Tâm Nhan rồi yếu ớt nói, “Chính cô ta đã đẩy tôi.”
Đường Tâm Nhìn vốn dĩ nhìn thấy Hà Mỹ Quyên ngã chảy máu đầu mà lo lắng cho bà ta, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy quá mỉa mai và nực cười.
Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan muốn biện hộ cho bản thân, Phó Tư Thần với đôi mắt đỏ ngầu sau khi bế Hà Mỹ Quyên lên cáng thì liền giơ bàn tay to tát cô một cái thật đau đớn.
Cơn đau rát nổi lên, lỗ tai ù ù trống rỗng, trong miệng hình như có mùi máu tươi.
Từ lúc quen biết Phó Tư Thần đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta tát cô.
Nói thật, sự đau đớn trên gương mặt cũng không bằng sự thất vọng và lạnh lẽo đang lan tỏa khắp trái tim cô.
Phó Tư Thần sau khi đánh Đường Tâm Nhan thì lại thấy hối hận.
Anh thừa nhận, nghe được mẹ mình nói Đường Tâm Nhan đã đẩy bà, anh tức giận vô cùng mới đánh Đường Tâm Nhan một cái.
Anh mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt mơ hồ lạnh gía của Đường Tâm Nhan thì anh liền đông cứng lại.
Nhận cái tát này xong, e rằng cô lại càng hận anh hơn nữa!
Đường Tâm Nhan khép đôi mắt đã ửng đỏ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, cố gắng không để lộ ra sự yếu đuối.
Cô càng vô năng bất lực thì nước mắt lại càng tuôn rơi tràn đầy gương mặt, Hà Mỹ Quyên và anh em Phó gia sẽ lại càng thỏa mãn hơn!
Trong mắt hắn, cô có lẽ chỉ là một con kiến nhỏ bé, thấp hèn.
Trước khi Đường Tâm Nhan bị cảnh sát đưa đi, cô đã nhìn thấy có dầu trên lòng bàn chân của Hà Mỹ Quyên.
Lại nghĩ đến cảnh tượng lúc trước bà ta mất thăng bằng mà ngã xuống cầu thang, Đường Tâm Nhan đột nhiên đã hiểu ra nguyên nhân.
Cô cắn môi, nói với cảnh sát, “Tôi có thể nói chuyện riêng với Phó Tư Thần một chút không?” Trong thâm tâm cô nhận thức rõ ràng rằng, cho dù cô có nói chuyện này với cảnh sát, nhưng nếu Phó gia không buông tha thì cô cũng không có cách nào thoát được.
Phó Tư Thần dẫn Đường Tâm Nhan đến khu vườn cạnh biệt thự, tâm tình phức tạp, “Cô còn gì muốn nói?”
“Tôi không đẩy mẹ anh, giày của bà ta có dầu, tôi nghi ngờ có người đã đổ dầu lên cầu thang, tôi hy vọng anh có thể điều tra rõ ràng chuyện này và trả lại sự trong sạch cho tôi!”
Nhìn Đường Tâm Nhan không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo, đôi mắt nâu của Phó Tư Thần lóe lên vẻ thâm trầm, “Cô thật sự không đẩy mẹ tôi?”
“Không.”
“Được, vậy tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Chương 45: Anh hùng cứu mỹ nhân (1)
Sau khi Đường Tâm Nhan bị cảnh sát bắt đi, Phó Tư Thần và Phó Tư Tịnh đã đi theo xe cứu thương để đến bệnh viện.
Biết rằng Hà Mỹ Quyên chỉ bị sốc nhẹ, tay chân không bị gãy xương, Phó Tư Thần thở phào nhẹ nhõm. Phó Tư Tịnh ở lại bệnh viện, còn anh ta tức tốc quay về nhà họ Phó, gọi hết người làm đến sảnh biệt thự rồi tra hỏi từng người một.
……
Phòng số 1, Dinh thự Dực.
Trì Chi Hoành đã chơi mấy ván mạt chược, hôm nay số đỏ nên thắng được rất nhiều tiền, môi mỏng cắn điếu thuốc, trong đôi mắt đào hoa tà mị ánh lên nụ cười xấu xa.
Sau khi nhả ra một ngụm khói, Trì Chi Hoành nhìn về phía người đàn ông cao lớn đừng gần cửa sổ. Hôm nay Mặc Trì Úy mặc một chiếc áo sơ mi đen có cổ bẻ, tay áo xắn lên, tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái đút túi quần, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu sang trọng đơn giản.
Trì Chi Hoành nhìn ra mấy hôm nay tâm trạng Mặc Trì Úy không tốt, toàn thân hắn như đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo. Rõ ràng có gì đó sai sai ở đây.
“Lục tử, qua đây thế chân cho anh”.
Trì Chi Hoành đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì vậy Tứ ca?”
Người đàn ông đứng nghiêm trang thôi không ngắm cảnh đêm bên ngoài nữa, hắn gảy tàn thuốc, nói giọng nhàn nhạt: “Không có gì.”
Trì Chi Hoành không tin, nheo mắt, “Có phải bị phụ nữ từ chối không? Là do vợ của Phó Tư Thần?”
Ánh mắt Mặc Trì Úy tối sầm lại, hai môi mím chặt thành một đường thẳng, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:
“Anh từng đề nghị kết hôn với cô ấy.”
Trì Chi Hoành chấn động khó tin.
Đang định nói thêm thì Lục Tử Thâm đầy mệt mỏi đã đẩy cửa đi vào, “Mới nộp tiền bảo lãnh cho thiếu gia Tập đoàn Tống thị ở đồn cảnh sát xong, thằng nhãi đó đúng là loại phá gia chi tử”.
Lục Tử Thâm đi đến cạnh Trì Chi Hoành và Mặc Trì Úy, khuôn mặt tuấn tú đeo kính trông rất nho nhã, “Tứ ca, lúc nãy em có thấy cô gái mà anh ôm hôm bữa đó”
Mặc Trì Úy nhìn Lục Tử Thâm, đường nét khuôn mặt căng cứng, “Có ý gì?”
Lục Tử Thâm lôi ra một điếu thuốc, mượn bật lửa của Trì Chi Hoành châm thuốc, thờ ơ trả lời: “Nghe nói cô ta đẩy mẹ chồng xuống lầu.”
Vừa dứt lời, Lục Tử Thâm cảm thấy lạnh sống lưng, khi anh phản ứng được thì đã không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy đâu nữa rồi. Lục Tử Thâm xoa chóp mũi, thấy khó hiểu, “Tứ ca đâu?”
Trì Chi Hoành nhìn Mặc Trì Úy vội vội vàng cầm lấy áo vest rồi bỏ đi, anh ta nhún vai, “Anh hùng đi cứu mỹ nhân rồi!”
Lục Tử Thâm nhìn cửa phòng một đóng một mở, ánh mắt ái ngại, “Tứ ca sẽ không làm thật đâu nhỉ?”
Trì Chi Hoành nheo mắt, “Cậu nói xem.”
“Không biết nữa, em cứ tưởng cả đời này Tứ ca sẽ không yêu người phụ nữ khác.”
Trì Chi Hoành chỉ đáp lại hai chữ “ha ha”, Lục Tử Thâm câm nín, “ha ha” là sao?
……
Phòng tạm giam.
Lần đầu tiên Đường Tâm Nhan bị nhốt vào đây, cô ngồi trên chiếc giường gỗ cứng, lạnh lẽo, trên đầu có một ngọn đèn điện mờ nhạt và cũ kỹ, gió lạnh liên tục thốc vào trong phòng cho người ta cái cảm giác âm u lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của mình, nghĩ đến những ấm ức mình đã chịu sau khi bố mất, hai mắt cô đỏ bừng. Cô không còn một bờ vai để tựa vào nữa, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi! Cô nhất định phải mạnh mẽ!
Trời ngày càng tối, Đường Tâm Nhan nằm xuống định nghỉ ngơi thì một tên cảnh sát mập mạp mở cửa đi vào, Đường Tâm Nhan kinh sợ mở mắt. Đối phương nhoẻn miệng cười ác ý, “Cô Đường, tôi là fan của cô, tôi đã từng xem phim cô đóng, tôi thật sự rất thích cô!”
Đường Tâm Nhan nhìn ánh mắt tà khí của tên đó, mặt dần lạnh đi, “Ý của anh là gì? Đây là đồn cảnh sát, anh đừng biết pháp phạm pháp!”
Chương 46: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)
Trong màn đêm đen.
Mấy chiếc xe Rolls Royce đen hùng dũng tiến đến đồn cảnh sát mà Đường Tâm Nhan bị bắt.
Sau khi người phụ trách đồn cảnh sát biết được, tức tốc chạy đến. Không bao lâu sau, đoàn xe uy nghiêm, ngay ngắn thành hàng dừng trước cửa ra vào. Cửa chiếc xe đứng cuối cùng mở ra, hình ảnh đôi chân dài mang giày da đen, tiếp đến là thân hình cao lớn của người đó lần lượt đập vào mắt người phụ trách.
Người đó mặt vest đen, áo khoác choàng qua vai, quần tây thẳng tắp, ánh đèn màu cam ở trên đầu làm lộ khí chất phi phàm của hắn. Mười mấy vệ sĩ bước xuống xe, khuôn mặt nghiêm nghị xếp thành hai hàng.
Mặc Trì Úy bước đến trước mặt người phụ trách, lạnh lùng nói: “Tôi tìm một cô gái tên Đường Tâm Nhan.”
……
Bên phía phòng tạm giam.
Đường Tâm Nhan dám khẳng định, tên cảnh sát có ý đồ không tốt đẹp đây đã nhận lệnh từ người khác.
Chẳng lẽ là Phó Tư Thần? Lẽ nào anh ta không điều tra rõ ràng, hay là đã cho rằng cô đẩy ngã mẹ anh ta?
Trong lúc Đường Tâm Nhan bị phân tâm, tên kia lao vào cô như một con sói. Không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, Đường Tâm Nhan biết chắc mình sẽ yếu thế và bất lợi cho bản thân nếu cứ chống cự.
Ngay lập tức, Đường Tâm Nhan đã nảy ra một ý, hai cánh tay thon dài trắng mượt vòng qua ôm lấy cổ của hắn, nở nụ cười thật quyến rũ, “Em không thích thô bạo, nếu anh thích chơi thì chúng ta chơi thứ gì đó khác lạ chút đi!”
Thấy ánh mắt sáng bừng, khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười tỏa nắng của Đường Tâm Nhan, hắn nuốt nước bọt hỏi: “Cô không chống cự?”
Thông thường khi phụ nữ gặp những chuyện như thế này, chẳng phải sẽ chống cự một cách quyết liệt hay sao? Thảo nào người đưa tiền nói người phụ nữ này vốn tính lẳng lơ, không đứng đắn.
Dáng vẻ gấp gáp của tên đó khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy phản cảm và buồn nôn. Những ngón tay thon mịn của cô lả lướt từ trên mặt xuống đến ngực của người đàn ông làm tên đó thở hổn hển rồi say sưa nhắm mắt lại.
Đường Tâm Nhan thấy vậy liền thúc gối lên chỗ hiểm của tên đó.
A ——
Tên đó hét lên thật to rồi vội ôm lấy của quý như sắp đứt của mình.
Trông thấy Đường Tâm Nhan định chạy ra cửa, tên đó liền túm tóc cô rồi đập đầu cô vào tường thật mạnh. Đường Tâm Nhan nổ đom đóm mắt, cô không cầu xin cũng không khóc lóc, chỉ lạnh lùng nhìn khuôn mặt đau khổ như muốn phát điên của tên đó.
Thấy khóe miệng rướm máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng của Đường Tâm Nhan, tên đó bỗng thấy sởn gai ốc.
Ngay lúc này, tiếng bước chân oai phong khí thế vang lên bên ngoài phòng tạm giam. Tên đó biết có chuyện liền thả Đường Tâm Nhan ra, ôm lấy phần dưới của mình, mở cửa với một khuôn mặt rất khó coi.
Trông thấy cảnh sát trưởng và người đàn ông có dung mạo tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đang đi về hướng này, hắn rùng mình.
Chẳng lẽ là đến để bảo lãnh cho người phụ nữ này? Tên đó vội chỉnh sửa quần áo lại cho chỉnh tề rồi bước ra ngoài.
Thân hình bé nhỏ của Đường Tâm Nhan tựa vào tường rồi dần ngã xuống sàn, đầu đau như muốn nổ tung, một dòng máu tanh chảy xuống ở trên trán. Cô thấy rất mệt, cô muốn có một bờ vai để dựa vào.
Trong lúc mơ mơ màng màng, mắt sắp nhắm lại, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cáo lớn đi vào phòng. Là Phó Tư Thần ư? Anh ta đã điều tra rõ chân tướng sự việc rồi sao? Cô mở to mắt để nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đang tiến về phía mình, nhưng trước mắt chỉ toàn một màn đen, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Mặc Trì Úy thấy khuôn mặt xanh xao của cô, trán chảy máu đang nằm ngất trên sàn, sắc mặt liền thay đổi.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc lạnh đi.
………
Chương 47: Anh hùng cứu mỹ nhân (3)
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ đang hôn mê nằm trong lòng mình, đôi môi hắn mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một khí thế khiến người khác trông thấy đã khiếp sợ.
Bế Đường Tâm Nhan ra khỏi phòng tạm giam, nhìn thấy tên cảnh sát làm cô bị thương đang cúi đầu đứng đó, ánh mắt của Mặc Trì Úy sắc như dao, “Ai sai ngươi đụng đến cô ấy?
“Là…là cô ta quyến rũ tôi trước…”
Người đàn ông còn chưa nói dứt câu đã bị ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy làm khiếp sợ mà nói ra sự thật, “Có người đưa cho tôi 200 triệu, kêu tôi làm nhục cô ta, nhưng chưa kịp làm gì thì mọi người đã đến đây rồi!”
“Ai?”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, người đàn ông không ngừng lau mồ hôi trên trán, chưa từng thấy ai có khí thế mạnh mẽ như vậy, lạnh lẽo, sắc bén khiến người khác phải run sợ.
“Tôi, tôi không biết, tôi chỉ biết đó là đàn ông, khi anh ta đến tìm tôi, anh ta đã đội mũ và mang khẩu trang.”
Mặc Trì Úy giơ chân đạp vào chỗ hiểm của tên cảnh sát đó, tên đó nằm gục xuống sàn, khuôn mặt đau đến biến dạng, nhưng lại không dám kêu một tiếng.
Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, Mặc Trì Úy nói với cảnh sát trưởng đang cúi đầu khom lưng, “Tự ông biết rõ phải xử lý tên đó ra sao rồi chứ!”
Cảnh sát trường liền gật đầu, “Lập tức đuổi, đồn cảnh sát chúng tôi sẽ không giữ những kẻ như này ở đây.”
……
Sau khi ra ngoài, Mặc Trì Úy bế Đường Tâm Nhan vào trong xe.
Hắn cởi áo khoác ra, đắp lên người Đường Tâm Nhan, những ngón tay thon dài vuốt những lọn tóc trên mặt cô sang hai bên. Bên má trái của cô vẫn còn hằn lên vết tát vừa sưng vừa đỏ, trên lông mi cũng dính giọt máu đỏ tươi, trông vừa thảm hại vừa đáng thương.
Ánh mắt của Mặc Trì Úy trở nên u tối.
Đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Đường Tâm Nhan và xử lý vết thương trên trán xong, Mặc Trì Úy đã bế cô đến phòng bệnh. Y tá cầm bộ quần áo bệnh nhân đến, nhìn thấy khuôn mặt có sức hấp dẫn còn hơn cả người nổi tiếng của Mặc Trì Úy, không nhịn được liền đỏ mặt: “Thưa anh, để tôi thay đồ giúp bệnh nhân nhé!”
Mặc Trì Úy nhận lấy bộ đồ, “Để tôi, ra ngoài.”
Cô y tá ngưỡng mộ nhìn người phụ nữ vẫn đang nằm hôn mê trên giường, đưa đồ bệnh nhân cho Mặc Trì Úy xong thì xoay người đi ra.
Mặc Trì Úy đóng cửa, hắn cởi bộ đồ dính máu trên người Đường Tâm Nhan ra, da dẻ cô trắng mịn không tì vết. Mặc Trì Úy lướt nhìn toàn thân cô. Cô dậy thì rất thành công, những chỗ cần phát triển đã phát triển, những chỗ cần nhỏ tuyệt đối cũng sẽ không to.
Hắn nhớ lại cảm giác lần trước, ngọn lửa trên người dần cuộn trào lên. Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Mặc Trì Úy nhắm mắt, yết hầu trượt xuống, khuôn mặt nhuốm màu dục vọng càng trở nên gợi cảm và hấp dẫn.
Đợi cho ngọn lửa dần nguội tắt, hắn ngẩng đầu lên, bình thản giúp cô thay đồ.
Sau khi thay đồ xong, Mặc Trì Úy đem ghế đến ngay cạnh giường bệnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Tâm Nhan.
Hàng mi cô khẽ động đậy, Tứ tưởng cô đã tỉnh lại, nhưng cô chỉ xoay người rồi lại ngủ tiếp.
Bàn chân thon, trắng ngần như ngọc vươn ra khỏi chăn. Chân của cô rất đẹp và nhỏ, móng chân tuy không sơn màu nhưng lại có màu hồng nhạt, trong suốt như pha lê, sạch sẽ trắng trẻo, Mặc Trì Úy không nhịn được mà cầm lên. Đường Tâm Nhan chau mày, mơ mơ màng màng “ưm” một tiếng, thu chân lại.
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ tuy đã ngủ say nhưng vẫn giữ cảnh giác kia rồi kéo chăn đắp kín người cho cô.
Chương 48: Là anh đã cứu tôi?
Ngày hôm sau.
Lúc Đường Tâm Nhan tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ. Cô đưa tay sờ lên trán, trên trán quấn một lớp băng gạc. Đường Tâm Nhan ngồi dậy, cảm giác như có người đang ở trong phòng, cô quay đầu nhìn bóng dáng đang đứng bên cửa sổ. Ánh đèn vàng ở bên ngoài phủ lên những đường nét cơ thể của anh.
Có lẽ nhận ra cô đã tỉnh, người đàn ông ấy quay người, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
“Phó Tư Thần?”, Đường Tâm Nhan nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô nhíu mày, đầu đau như muốn nổ tung, “Anh đã bảo lãnh em ra khỏi đồn cảnh sát sao?”
Tối hôm qua, Phó Tư Thần đã tra hỏi từng người làm một, cuối cùng đã có người nói ra sự thật. Cầu thang đúng là đã được bôi dầu, nhưng không phải do họ làm, mà là Phó Tư Tịnh làm.
Sau khi điều tra ra được sự thật, Phó Tư Thần tức tốc đến đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng lại nói có một người họ Mặc đã dẫn Đường Tâm Nhan đi.
Sau khi xem lại camera, biết được cô được đưa tới bệnh viện, anh ta liền vội vàng chạy đến đây. Có điều lúc anh ta đến nơi, trong phòng bệnh đã không còn dấu vết gì của người đàn ông kia.
Phó Tư Thần không biết người họ Mặc kia là thần thánh phương nào mà có thể dẫn Đường Tâm Nhan rời khỏi đồn cảnh sát một cách dễ dàng như vậy, nhưng thấy cô được đàn ông cứu, trong lòng anh ta dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.
Không nghĩ ngợi gì, anh ta hỏi thẳng: “Lẽ nào cô không hi vọng người đến cứu là tôi hay sao?”
Đường Tâm Nhan nghe ra sự phẫn nộ trong lời nói đó. Cô mím chặt đôi môi trắng bệch, khàn giọng đáp lời: “Đã điều tra ra sự thật chưa?”
Phó Tư Thần thấp giọng “ừm” một tiếng rồi nói: “Là do người làm bất cẩn làm đổ dầu xuống cầu thang.”
Anh ta không nói ra sự thật là vì quan hệ giữa cô và Phó Tư Tịnh luôn căng thẳng, anh ta không muốn trong nhà lại lục đục không yên.
Hàng mi dài của Đường Tâm Nhan rũ xuống, cảm thấy khó tin. Người làm của nhà họ Phó đã được đào tạo chuyên nghiệp, sao có thể bất cẩn làm đổ dầu xuống cầu thang chứ?
“Tôi làm thủ tục chuyển viện cho cô, dậy rồi thì đi theo tôi!”
Nhà họ Phó có bệnh viện gia đình, Đường Vũ Nhu và Hà Mỹ Quyên đều đang ở đó, Đường Tâm Nhan không muốn đi nên từ chối, “Tôi không sao, xuất viện luôn đi!”
Phó Tư Thần không ép buộc Đường Tâm Nhan, anh ta lái xe đưa cô về San Hồ Viên.
Trên đường đi, Đường Tâm Nhan đều im lặng không nói gì. Tuy anh ta đã cứu cô vào thời khắc quan trọng lúc tối qua, nhưng điều đó chẳng thể bù đắp lại những thương tổn anh ta đã gây ra cho cô.
Đợi cha chồng về, cô vẫn sẽ đề cập đến chuyện ly hôn. Nếu ông ấy không đồng ý, cô chỉ có thể… Hình ảnh người đàn ông lãnh đạm, nghiêm nghị kia chợt hiện lên trong đầu cô.
Nếu không còn cách nào để ly hôn nữa, cô chỉ có thể đồng ý với lời đề nghị của hắn thôi sao? Đường Tâm Nhan cắn môi, trong lòng thấy rối rắm.
Phó Tư Thần thấy Đường Tâm Nhan mặt đầy tâm sự, ánh mắt anh ta sâu xa, phức tạp, “Cô muốn trở lại giới giải trí sao?”
Đường Tâm Nhan không nhìn Phó Tư Thần, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, “Tôi đã kí hợp đồng phim mới với Đạo diễn Hầu rồi, anh nghĩ tôi sẽ hủy hợp đồng chắc?”
Phó Tư Thần siết chặt vô lăng, cánh tay nổi gân xanh, “Đường Tâm Nhan, cô đâu còn là thiếu nữ nữa, cô đã kết hôn rồi đấy!”
Đường Tâm Nhan nhếch môi, “Ai quy định chỉ có gái chưa chồng mới được ở trong giới giải trí? Với lại, chúng ta còn là vợ chồng được bao lâu nữa?”
Nét mặt Phó Tư Thần đanh lại, “Đường Tâm Nhan, cô muốn ly hôn với tôi đến vậy?”
“Tôi đâu phải thánh mẫu, anh gài bẫy tôi, còn qua lại với Đường Vũ Nhu, chẳng lẽ tôi vẫn phải yêu anh đến chết đi sống lại chắc?”
Đường Tâm Nhan nhắm mắt, nghĩ đến hình ảnh hai người họ ở bên nhau, trong lòng thấy chua sót.
“Phó Tư Thần, kể từ giây phút anh không còn tin tưởng tôi, anh bỏ rơi tôi, cũng đã buông bỏ tình cảm của hai chúng ta rồi!”
Chương 49: Ban đêm, hắn đã đến dưới lầu nhà cô
Buổi chiều.
Mặc Trì Úy giải quyết xong công việc ở công ty rồi đi đến bệnh viện.
Hắn chau mày khi thấy người nằm trong phòng bệnh VIP đó lại là một bệnh nhân xa lạ.
Cô y tá đỏ mặt khi nhìn thấy Mặc Trì Úy tối qua chạy đến, “Thưa anh, anh đến tìm bệnh nhân hôm qua đúng không? Sáng nay chồng cô ấy đã đến đón cô ấy xuất viện rồi.”
Chồng?
Là người đàn ông khiến cô bị bắt, rồi bị hãm hại trong đồn cảnh sát cũng không thèm xuất hiện đó sao?
Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn cô y tá đang tỏ vẻ ngượng ngùng kia, giống như không nhìn ra sự ái mộ và sùng bái trong mắt cô ta, trầm giọng nói:
“Đi từ lúc nào?”
Cô y tá không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, rũ mi xuống, đáp lại:
“Từ lúc sáng sớm rồi.”
Mặc Trì Úy không thèm quan tâm đến cô y tá nữa, sắc mặt u tối, căng thẳng rời khỏi bệnh viện.
……
Đường Tâm Nhan nghỉ ngơi cả ngày ở nhà. Đến tối dậy ăn một bát mì, ăn được một nửa thì chuông điện thoại kêu. Cô nhìn màn hình điện thoại, là số lạ. Đường Tâm Nhan tưởng là người bên đoàn phim tìm cô nên không nghĩ ngợi gì liền nghe máy.
“Xin chào, tôi Đường Tâm Nhan đây.”
Nói xong, người bên kia vẫn không nói gì, cô nhíu mày.
“Alo?”
“Là tôi.”
Nghe thấy giọng nói trầm khàn gợi cảm của đàn ông, đôi đũa trên tay Đường Tâm Nhan rớt bịch xuống bàn.
Dù đối phương không nói tên, Đường Tâm Nhan vẫn có thể nhận ra giọng hắn ngay lập tức. Có những người một khi đã gặp, dù có là mười nghìn năm nữa cũng khó lòng quên được.
Lấy giấy lau miệng, cô hơi căng thẳng trả lời:
“Anh Mặc, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Mặc Trì Úy im lặng trong chốc lát, tiếng hít thở nặng nề. Khuôn mặt hắn bất giác hiện lên trong đầu Đường Tâm Nhan. Lúc cô tưởng hắn sẽ không nói gì, hắn lại khàn giọng đáp:
“Tôi đến lấy áo.”
Đường Tâm Nhan theo phản xạ hỏi: “Anh đang ở đâu?” Cô đã đem áo đến cửa hàng giặt là giặt sạch rồi, đang định tìm cơ hội để đưa cho hắn.
“Dưới lầu”, hắn chỉ thờ ơ đáp lại hai tiếng như vậy rồi tắt máy.
Đường Tâm Nhan để điện thoại xuống, vội vàng chạy ra ban công. Hai tay ôm lấy lan can, cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Quả nhiên có một chiếc xe màu đen hòa làm một với màu đêm đen đang đứng trước hàng cây xanh. Người đó đứng dựa vào đầu xe, đầu hơi cúi xuống để châm thuốc, ánh đèn xung quanh làm nền cho hắn.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô, hắn bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tuy khoảng cách có hơi xa, cô không nhìn rõ sắc mặt của hắn, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm. Tim cô đập nhanh, cô quay người đi vào nhà rồi lấy chiếc áo sơ mi được may thủ công từ trong tủ ra, bỏ chiếc áo vào trong một chiếc túi trang nhã xong, cô đi xuống lầu.
……
Khi điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy được một phần ba, một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai hắn, “Anh Mặc, áo của anh đây.”
Khẽ liếc mắt nhìn, thấy cô đang mặc một chiếc áo len, môi nở nụ cười rạng rỡ trong đêm gió lạnh, ánh mắt hắn tĩnh lặng, môi mỏng khẽ nói:
“Cô làm lành với chồng rồi à?”
Đường Tâm Nhan sững người, không hiểu ý hắn nói là gì. Cô đưa chiếc túi đến trước mặt hắn, nói lại lần nữa:
“Tôi đã giặt sạch áo cho anh rồi.”
Chương 50: Lòng bàn tay bị hắn chạm vào cảm giác như có luồng điện chạy qua.
Mặc Trì Úy mặc một bộ vest màu đen hoàn toàn được may thủ công, trên vai khoác một một chiếc áo khoác cùng màu, chế tác tinh xảo, kiểu dáng đơn giản mà sang trọng, chiếc quần tây mỏng ôm lấy đôi chân thon dài của hắn, ánh đèn cam phác hoạ nên góc nghiêng gương mặt hắn, khí chất nam tính trưởng thành vô cùng kiêu ngạo, khiến người ta vừa hy vọng lại vừa lo sợ.
Hắn giống như không nhìn thấy chiếc túi cô đưa, một tay vẫn đút túi quần, tay còn lại cầm điếu thuốc, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt của hắn làm cho bối rối.
Ánh mắt của hắn là ánh mắt của một người tâm ý thâm sâu, khó lường, dù cô gia nhập giới giải trí được mấy năm nhưng sau lưng có sự hậu thuẫn của nhà họ Phó, vẫn chưa từng tiếp xúc với ai có tâm ý quá thâm sâu, phức tạp.
Dựa vào giác quan thứ sáu, cô cảm thấy mình nên tránh xa người đàn ông vừa nguy hiểm vừa khó lường này.
Dưới ánh mắt đầy cảm giác áp chế của hắn, Đường Tâm Nhan lại mở lời, “Anh Mặc, anh còn chuyện gì khác không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.”
Cô định để cái túi dưới chân hắn, nhưng hắn đột nhiên rút bàn tay trong túi quần ra đón lấy chiếc túi trên tay cô.
Không biết hắn vô tình hay cố ý, lúc cô thu tay về thì hắn lại vuốt đầu ngón tay mát lạnh qua lòng bàn tay cô.
Như bị luồng điện chạy qua, Đường Tâm Nhan lập tức rút tay lại.
Ánh mắt đen láy của hắn chăm chú nhìn cô, vẻ mặt có chút lạnh, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Cô và Phó Tư Thần có làm hòa với nhau hay không?
Hắn quan tâm đến chuyện cá nhân của cô làm gì?
Cô và hắn thật sự cũng không phải thân quen gì!
Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước hắn nhắc đến việc kết hôn, cô cắn môi, ánh mắt ánh lên vẻ đề phòng, “Anh Mặc, chuyện hòa giải hay không của vợ chồng tôi hình như không có liên quan gì đến anh? Huống chi, hôm đó tôi đã từ chối lời đề nghị của anh!”
Mặc Trì Úy nhếch môi cười nhẹ một tiếng nhưng lại chứa đựng đầy sự châm biếm.
Hắn nhìn cô thật chăm chú, đôi môi mỏng mím chặt, không nói gì, quay người lạnh lùng bước lên xe.
Đường Tâm Nhan cảm thấy thái độ lạnh thấu xương đến mức có thể hóa một người thành băng tuyết toát ra từ hắn lúc hắn lên xe, cô sờ sờ mũi mình, không hiểu hắn tức giận cái gì!
Chiếc xe Bentley lướt qua người Đường Tâm Nhan rồi phóng đi nhanh như tên bắn.
Một luồng gió lạnh thổi qua, Đường Tâm Nhan xoa xoa cánh tay, đột nhiên rùng mình.
Về đến căn hộ, Đường Tâm Nhan đột nhiên nhớ ra, áo sơ mi trả lại hắn rồi, nhưng ô của hắn vẫn ở căn hộ của cô.
Ô của hắn cũng không phải loại ô bình thường, thuộc hàng cao cấp, giá cả cũng phải hơn bốn con số.
Cô vỗ đầu, tự trách trí nhớ của mình quá kém.
Nhấc máy, cô gửi cho hắn một tin nhắn.
——Anh Mặc, ô của anh vẫn ở chỗ tôi, có thể cho tôi địa chỉ để tôi gửi qua cho anh được không.
Đợi rất lâu cũng không thấy hắn hồi âm.
……
Nghỉ ngơi ở căn hộ ba ngày, sau khi đã gỡ băng gạc trên trán, Đường Tâm Nhan tham gia lễ khai máy bộ phim《Mỹ nhân truyền kỳ》
Ngoài nữ phụ ra, các diễn viên chính khác đều ở đây.
Nam chính là người dưới sự quản lý của Quý Tịnh cũng làm cô nhức đầu nhất, nhưng tuổi đời còn trẻ đã đạt được danh hiệu Ảnh Đế, Phượng Cừ.
Đường Tâm Nhan rất cao hứng khi được tham gia diễn xuất trong phim của Đạo diễn Hầu lại còn được hợp tác với Ảnh Đế, cô cảm thấy mình thật may mắn, và cô cần phải cố gắng hơn nữa!
Sau khi kết thúc lễ khai máy, đoàn làm phim phải gặp mặt nhà đầu tư vào buổi tối, mọi người cùng dùng bữa.
Đường Tâm Nhan là nữ chính đương nhiên phải tham gia.
Dùng bữa tại một khách sạn lớn ở An Thành, Đường Tâm Nhan đi cùng xe của đoàn làm phim đến đó.
Giang Na Nhi, nữ phụ số bốn và trợ lý của cô ta ngồi phía trước.
“Tôi nghe nói ai đó có thể làm nữ chính là vì đã lên giường với nhà đầu tư, đó là đương nhiên!”
Nhìn thấy Phó Tư Thần đi về phía phòng khách, trái tim Đường Tâm Nhan run lên.
Nếu hắn phát hiện ra Mặc Trần Úy, thì cô thật sự rơi vào tình huống tình ngay lý gian rồi.
Đường Tâm Nhan cắn đôi môi ửng hồng, cô nín thở, không lên tiếng yêu cầu Phó Tư Thần dừng lại.
Phó Tư Thần bật công tắc đèn liền phát hiện đèn không mở được, anh ta cau mày nói: “Có chuyện gì thế?”
Đường Tâm Nhan lạnh nhạt trả lời: “Lúc tôi đang tắm thì mất điện rồi.” Một câu nói thôi đã giải thích được tại sao cô ra mở cửa lâu như vậy.
Phó Tư Thần bán tín bán nghi, đôi chân mảnh khảnh tiếp tục bước vào phòng ngủ, mở cửa, vào trong mở của tủ quần áo ra xem, thấy bên trong không có người, lại đi về phía phòng sách.
Trong khoảnh khắc, trái tim Đường Tâm Nhan như sắp nhảy ra ngoài.
Những ngón tay xuôi bên người bắt đầu nắm chặt lại đầy lo lắng.
Nhìn thấy Phó Tư Thần nắm lấy tay nắm cửa, Đường Tâm Nhan đang định bước tới thì một giọng nói ngọt ngào truyền đến, “Anh yêu à, mau nghe máy đi, nhanh nghe máy đi…”
Đường Tâm Nhan nhận ra đó là nhạc chuông cài đặt riêng trên điện thoại của Phó Tư Thần.
Giọng nói ấy chính là của Đường Vũ Nhu.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhếch cười chế giễu.
Chỉ có Đường Vũ Nhu mới có thể tạo ra thứ nhạc chuông điện thoại khiến người khác nổi da gà này.
Đây là khác biệt căn bản giữa Đường Vũ Nhu và cô.
Phó Tư Thần trượt nút trả lời, áp lên tai nghe, bên kia đầu dây vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Đường Vũ Nhu, “Tư Thần, em sắp chết rồi, khó chịu quá, ô ô ô…”
Phó Tư Thần quay người, thấy Đường Tâm Nhan đang nheo nhìn hắn, khuôn mặt sắc sảo của cô không để lộ bất cứ cảm xúc nào, “Anh đến bệnh viện ngay đây!”
Cúp máy, Phó Tư Thần đến trước mặt Đường Tâm Nhan và lạnh lùng cảnh cáo, “Tôi khuyên cô nên nhanh chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt để xin lỗi Vũ Nhu đi!”
Đường Tâm Nhan nắm chặt bàn tay nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười tà mị, “Cô ta chẳng tai to mặt lớn đến mức tới mức tôi phải đến bệnh viện xin lỗi!”
Phó Tư Thần ác liệt gật đầu, “Đường Tâm Nhan, sẽ có lúc cô phải hối hận!”
Đó là cảnh cáo hay đe dọa?
Phó gia là một trong những gia đình giàu có nhất nhì An Thành, nếu như Phó Tư Thần thật sự muốn làm gì cô thì e là cô cũng không thể phản kháng được.
Nhưng phải làm sao đây, cô là kẻ kiêu ngạo từ trong xương, anh ta càng ép cô thì cô càng không chịu thỏa hiệp!
Khoảnh khắc mà Phó Tư Thần đóng cửa, cửa phòng sách bị ai đó mở ra, đồng thời, đèn chùm pha lê chiếu sáng toàn bộ phòng khách.
Có điện rồi.
Mặc Trì Úy mặc chiếc áo trắng và quần tây đen cách Đường Tâm Nhan vài bước, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, làn khói thuốc làm mờ đi biểu cảm gương mặt hắn.
Ánh mắt của Đường Tâm Nhan rơi vào chiếc cổ áo phẳng phiu và chiếc cằm cong cong tuyệt đẹp của hắn, cô gần như mất bình tĩnh mà nói với hắn, chỉ cần ly hôn xong thì cô sẽ đồng ý với đề nghị của hắn!
Nhưng lý trí vẫn chiến thắng.
Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi đỏ dưới hàng mi dài của cô, nói với giọng lạnh lùng cao quý mà vô cùng trầm ấm, “Xem ra tình cảm của em dành cho hắn rất sâu đậm.”
Hắn gẩy nhẹ tàn thuốc trên tay, khuôn mặt anh tuấn như phủ lên một lớp sương lạnh, “Trước khi em quên hắn, đề nghị của tôi, không có hiệu lực.”
Dứt lời, hắn liền rời đi, đôi chân dài mảnh khảnh cứ thế mà lạnh lùng rời khỏi.
Căn hộ hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Đường Tâm Nhan ngã ngồi trên sô pha, cánh tay cô mảnh khảnh ôm lấy cơ thể, lồng ngực trống rỗng, cô cảm thấy cô đơn đến thê lương.
……
Trước khi Phó Thành Nghiệp Từ nước M trở về, toàn bộ tâm sức của Đường Tâm Nhan đều dành cho công việc và mẹ.
Cô chưa từng quay trở lại Phó gia, dù Hà Mỹ Quyên có mấy lần gọi điện mắng cô thì cô cũng không coi trọng.
Người đàn ông tên Mặc Trì Úy, từ sau đêm đó, cũng không còn xuất hiện bên cạnh cô.
Chương 42: Nghĩ kỹ lại liệu có muốn rời đi
Lúc nhận được điện thoại của Phó Thành Nghiệp, Đường Tâm Nhan đang chụp ảnh trang điểm với đoàn làm phim của Đạo diễn Hầu cho bộ phim mới《Mỹ nhân truyền kỳ》.
Năm giờ chiều, Đường Tâm Nhan đã xong việc, lái xe đến nhà cổ của Phó gia.
Nhà của Phó gia nằm trên vị trí đắc địa nhất ở sườn núi phía nam của An Thành, đó là vị trí biểu tượng của An Thành.
Trước biệt thự có một hồ nước trong vắt, bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, có thảm cỏ trải đầy hoa, phía sau còn có một ngọn núi lớn, môi trường rất yên tĩnh, tuyệt đẹp, rộng lớn và sang trọng.
Những bàn ăn cổ kính được chạm khắc phía trong đã bày đầy những món ăn ngon và tinh tế.
Ngoại trừ Đường Tâm Nhan, những người trong Phó gia đều đã đến đông đủ rồi.
Vừa bước vào cửa, Đường Tâm Nhan đã nghe tiếng trách móc đầy bất mãn của Hà Mỹ Quyên, “Mặt cô cũng lớn quá đấy, để cả nhà chúng tôi chờ đợi một mình cô, mấy ngày nay cô chết ở đâu vậy, điện thoại cũng không thèm nghe, gan càng ngày càng to rồi!”
Phó Thành Nghiệp từ trên lầu bước xuống, ông lớn tiếng quát: “Đủ rồi, Tâm Nhan vừa mới trở về liền ồn ào như thế, ai chịu nổi mẹ chồng như thế chứ?”
Phó Thành Nghiệp mặc một bộ vest đen, tuổi đã trung niên nhưng không phát tướng, dáng người cao thẳng, các đường nét và gương mặt vẫn cứ anh tuấn như hồi trẻ.
Ông là trụ cột của gia đình, tình tình uy nghiêm và điềm tĩnh, là người mà Đường Tâm Nhan kính nể nhất trong nhà.
Sau khi ăn xong, Đường Tâm Nhan theo Phó Thành Nghiệp vào phòng sách.
Cô đã hạ quyết tâm ly hôn với Phó Tư Thần, không có ý định giấu cha chồng, chỉ cần có ông làm chủ thì cô có thể ly hôn êm đẹp rồi.
Sau khi nghe Đường Tâm Nhan kể lại, Phó Thành Nghiệp tức giận đập bàn, “Tên tiểu tử thối này thật quá đáng!”
Ông đứng dậy khỏi ghế da, lấy chiếc roi da treo trên tường, “Tâm Nhan con yên tâm, ta sẽ dạy dỗ thằng con ngỗ ngược đó!”
“Cha, mục đích con bộc bạch với cha là muốn ly hôn.”
Phó Thành Nghiệp chăm chú nhìn Đường Tâm Nhan trong mấy giây rồi nghiêm nghị nói, “Tâm Nhan, ta biết chuyện Tư Thần đã làm là không đúng, con yên tâm, ta sẽ khiến nó và Vũ Nhu phải chia tay, sau này đảm bảo chỉ đối tốt với mình con!”
Không đợi Đường Tâm Nhan kịp nói gì, Phó Thành Nghiệp đã vội vã cầm roi da xuống lầu.
Đường Tâm Nhan không ngờ chuyện lại đến nước này, cô nghĩ cha chồng có thể hiểu được tâm tư của cô mà đồng ý cho cô ly hôn với Phó Tư Thần, thế mà không ngờ…
Cho dù cô chưa hoàn toàn quên được Phó Tư Thần, nhưng anh ta lại gài bẫy để cô lên giường cùng người đàn ông khác, lại còn ở bên Đường Vũ Nhu, xảy ra những chuyện thế này, cô và anh ta, không thể quay trở lại như trước nữa.
……
Ở tầng dưới.
Phó Thành Nghiệp bắt Phó Tư Thần quỳ dưới đất, cây roi da dài cứ thế giáng xuống tấm lưng của anh ta.
Áo sơ mi trắng đã sớm dính máu.
Hà Mỹ Quyên liên tục xin Phó Thành Nghiệp hạ thủ lưu tình, Phó Tư Tịnh sợ tái mặt không dám nói một lời.
“Ta bảo ngươi không trân trọng Tâm Nhan!”
“Ta bảo ngươi phản bội nó để ở bên cạnh Đường Vũ Nhu!”
“Ta bảo ngươi gài bẫy vợ mình!”
Từng câu nói nghiến răng nghiến lợi của Phó Thành Nghiệp là từng đợt roi da quất trên lưng Phó Tư Thần.
Da thịt rách toác khiến người nhìn sợ hãi, run rẩy.
Hà Mỹ Quyên đau đớn khóc lóc.
Đường Tâm Nhan chứng kiến cảnh này thì lông mày cau chặt lại.
Cô bước tới giữ lấy cánh tay của Phó Thành Nghiệp, “Cha, đừng đánh nữa!” Không phải cô thấy thương xót Phó Tư Thần, chỉ là nếu đánh chết anh ta, cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho cô.
Quyết định ly hôn của cô đã hoàn toàn chắc chắn!
Phó Thành Nghiệp thu lại cây roi, ông giữ lấy lồng ngực, sắc mặt đau khổ, “Tâm Nhan, tuổi ta cũng cao không chịu được đả kích. Thế này, ta phải bay đến nước Y để ký kết một hợp đồng quan trọng, khoảnh một tuần sau mới về, trong một tuần này, con có thể suy nghĩ lại kỹ càng có chắc chắn muốn ly hôn hay không?”
Đường Tâm Nhan thấy tim của Phó Thành Nghiệp không khỏe, cô chỉ có thể tạm gác lại chuyện ly hôn.
Chương 43: Mẹ ủng hộ con ly hôn với cô ta
Hà Mỹ Quyên dìu Phó Tư Thần với cơ thể đầy vết thương vào phòng ngủ, bà vừa đắp thuốc lên những vết thương nứt toác trên lưng của anh ta vừa mắng chửi Đường Tâm Nhan.
Phó Tư Thần không nghe nổi nữa, cau mày nói, “Mẹ à, cô ấy có không phải, cũng là con dâu của mẹ, đừng lúc nào cũng mắng chửi cô ấy!”
Hà Mỹ Quyên lau nước mắt, bà bất mãn trừng mắt nhìn Phó Tư Thần, “Nó hại con thành thế này, con còn bênh vực nó sao? Mẹ thấy Đường Vũ Nhu cái gì cũng hơn nó, nó đúng là sao chổi. Mẹ đã tìm thầy bói hỏi qua rồi, cha của nó bị tai nạn xe hơi, mẹ nó bị bệnh, tâm thần có vấn đề, nó đúng là khắc tinh!
Tư Thần, mẹ ủng hộ con ly hôn với nó, nó ở nhà chúng ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ mang lại tai họa cho chúng ta!”
Nghe đến hai chữ ly hôn này, khuôn mặt anh tuấn không còn cắt máu nào của Phó Tư Thần trở nên trầm mặc.
Cho dù Đường Tâm Nhan có đáng ghét thế nào, anh đều chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với cô.
Có thể là vì từng yêu cô ấy sâu đậm nên không cam lòng để cô ấy được tự do!
……
Sau khi Phó Thành Nghiệp lên máy bay rời biệt thự Phó gia, Đường Tâm Nhan thu dọn hành lý tại nhà họ Phó, cô mang theo túi từ trong phòng bước ra.
Hà Mỹ Quyên cũng vừa khéo đi ra từ phòng ngủ của Phó Tư Thần, nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì ngay lập tức nổi trận lôi đình mà túm lấy cô, “Đừng cho rằng có cha chồng chống lưng thì cô có thể ý lại vào Phó gia chúng tôi! Hại con trai tôi phải chịu trận đánh này, xem tôi dạy dỗ cô thế nào!” Nói rồi, sai người làm đi lấy chiếc roi da của Phó Thành Nghiệp.
Phó Thành Nghiệp không ở đây, người làm trong nhà chỉ có thể nghe lệnh của Hà Mỹ Quyên.
Khuôn mặt Đường Tâm Nhan lạnh băng đảo mắt nhìn Hà Mỹ Quyên đang nổi giận đùng đùng, “Nếu như hôm nay bà dám động vào tôi, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát tố cáo bà đánh người, đến lúc đó thì Phó gia các người sẽ thật mất mặt đấy!”
Đôi mắt Hà Mỹ Quyên đỏ au cười nhạt, “Cô khiến Tư Thần nhà chúng tôi phải chịu trận đánh này, tôi còn chưa tố cáo cô đấy! Phó gia chúng tôi là gia đình có máu mặt ở An Thành, cho dù là đến sở cảnh sát thì giám đốc sở cảnh sát cũng phải nể mặt tôi, cô nghĩ cô có thể tố cáo được sao?”
Đường Tâm Nhan cau chặt mày.
Trong xã hội này, có quyền có thế chính là công lý.
Không có đạo lý nào khác.
Khoảnh khắc Đường Tâm Nhan đang thất thần, Hà Mỹ Quyên vung roi về phía cô.
Đường Tâm Nhan lập tức né tránh, nhưng động tác lại chậm một bước, roi da vẫn quật xuống cánh tay cô, quần áo bị quật rách, làn da trắng tuyết đỏ ửng lên.
Cảm giác đau rát ngay lập tức lan ra khắp cơ thể.
Hà Mỹ Quyên vẫn còn định đánh roi thứ hai, Đường Tâm Nhan tránh được, vì không muốn tiếp tục ở đây chịu đòn chịu sự tức giận nữa, cô cầm túi nhanh chóng bước nhanh về phía cầu thang.
Hà Mỹ Quyên cũng chẳng vừa liền đuổi theo.
“Đường Tâm Nhan, cô đứng lại cho tôi!”
Vì muốn tránh đòn roi của Hà Mỹ Quyên, Đường Tâm Nhan đi đến bậc cầu thang liền lập tức xoay người, roi da của Hà Mỹ Quyên giáng xuống tay vịn cầu thang, bà ta đuổi đến cầu thang không biết đã giẫm phải thứ gì, đột nhiên mất thăng bằng bị ngã xuống cầu thang.
Đường Tâm Nhan muốn giữ bà ta nhưng lại không kịp.
Chỉ kịp nghe thấy tiếng hét chói tai “A”, Hà Mỹ Quyên lăn xuống cầu thang như chiếc xe ô tô bị mất phanh.
Đường Tâm Nhan vội vàng đuổi theo, “Người đâu, người đâu!”
Phó Tư Tịnh từ một căn phòng khác chạy ra, thấy mẹ mình ngã xuống cầu thang thì mặt mày trắng bệch, ánh mắt thoáng lên sự chột dạ.
Cô đã lặng lẽ bôi dầu ăn ở đầu cầu thang, cô muốn Đường Tâm Nhan ngã xuống cầu thang nhưng không ngờ lại hại mẹ mình.
Phó Tư Tịnh cắn chặt môi, cô quay trở lại phòng gọi điện thoại của Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu nghe Phó Tư Tịnh hoảng loạn kể lại sự tình, đảo mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng, “Tư Tịnh, đừng lo, nhanh chóng lau sạch dầu ở tay vịn cầu thang rồi đổ hết trách nhiệm cho Đường Tâm Nhan. Sau đó, báo cảnh sát bắt Đường Tâm Nhan, nói rằng cô ta có ý đồ giết mẹ của em.”
Chương 44: Ai có thể thấu được tổn thương trong tim cô
Khi xe cứu thương đến thì xe cảnh sát cũng đến.
Nhìn thấy xe cảnh sát, đồng tử Đường Tâm Nhan bỗng co rút lại một chút.
Trong lòng nổi lên một dự cảm không lành.
“Cô Đường, cô thuộc diện tình nghi có liên quan đến việc cố ý giết người, mời cô cùng chúng tôi đến sở cảnh sát.”
Đường Tâm Nhan mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt lạnh lùng, “Mẹ chồng tôi tự ngã xuống cầu thang, tôi không hề đụng vào bà ấy.”
“Đội trưởng Chu, Đường Tâm Nhân nói láo đấy, tôi chính mắt nhìn thấy cô ta đẩy mẹ của tôi!” Phó Tư Tịnh đứng ra, tức giận buộc tội Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cau mày, “Phó Tư Tịnh, cô đừng có nói dối trắng trợn như thế.”
Lúc này, bác sĩ và y tá mang theo cáng đi tới, từ lúc Hà Mỹ Quyên ngã xuống cầu thang Phó Tư Thần vẫn luôn ôm lấy bà, lúc này ngẩng đầu lên nhìn Phó Tư Tịnh với ánh mặt lạnh lùng, “Tội mưu sát không phải tội nhỏ, em đừng ăn nói lung tung!”
Phó Tư Tịnh thấy Phó Tư Thần không bênh vực mình, tức đến phát khóc, cô ta nhảy dựng lên, chỉ thẳng mặt Đường Tâm Nhan, “Cô ta hại anh bị cha đánh, lại khiến cho mẹ bị ngã cầu thang, anh à, cô ta cho anh ăn bùa mê thuốc lú rồi sao?”
Phó Tư Thần không hề bảo vệ Đường Tâm Nhan, chỉ là cảm thấy cô vẫn không có gan để mưu sát mẹ hắn.
“Chính là cô ta…” Hà Mỹ Quyên đang nằm trong vòng tay của Phó Tư Thần từ từ mở mắt, bà ta nhìn Đường Tâm Nhan rồi yếu ớt nói, “Chính cô ta đã đẩy tôi.”
Đường Tâm Nhìn vốn dĩ nhìn thấy Hà Mỹ Quyên ngã chảy máu đầu mà lo lắng cho bà ta, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy quá mỉa mai và nực cười.
Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan muốn biện hộ cho bản thân, Phó Tư Thần với đôi mắt đỏ ngầu sau khi bế Hà Mỹ Quyên lên cáng thì liền giơ bàn tay to tát cô một cái thật đau đớn.
Cơn đau rát nổi lên, lỗ tai ù ù trống rỗng, trong miệng hình như có mùi máu tươi.
Từ lúc quen biết Phó Tư Thần đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta tát cô.
Nói thật, sự đau đớn trên gương mặt cũng không bằng sự thất vọng và lạnh lẽo đang lan tỏa khắp trái tim cô.
Phó Tư Thần sau khi đánh Đường Tâm Nhan thì lại thấy hối hận.
Anh thừa nhận, nghe được mẹ mình nói Đường Tâm Nhan đã đẩy bà, anh tức giận vô cùng mới đánh Đường Tâm Nhan một cái.
Anh mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt mơ hồ lạnh gía của Đường Tâm Nhan thì anh liền đông cứng lại.
Nhận cái tát này xong, e rằng cô lại càng hận anh hơn nữa!
Đường Tâm Nhan khép đôi mắt đã ửng đỏ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, cố gắng không để lộ ra sự yếu đuối.
Cô càng vô năng bất lực thì nước mắt lại càng tuôn rơi tràn đầy gương mặt, Hà Mỹ Quyên và anh em Phó gia sẽ lại càng thỏa mãn hơn!
Trong mắt hắn, cô có lẽ chỉ là một con kiến nhỏ bé, thấp hèn.
Trước khi Đường Tâm Nhan bị cảnh sát đưa đi, cô đã nhìn thấy có dầu trên lòng bàn chân của Hà Mỹ Quyên.
Lại nghĩ đến cảnh tượng lúc trước bà ta mất thăng bằng mà ngã xuống cầu thang, Đường Tâm Nhan đột nhiên đã hiểu ra nguyên nhân.
Cô cắn môi, nói với cảnh sát, “Tôi có thể nói chuyện riêng với Phó Tư Thần một chút không?” Trong thâm tâm cô nhận thức rõ ràng rằng, cho dù cô có nói chuyện này với cảnh sát, nhưng nếu Phó gia không buông tha thì cô cũng không có cách nào thoát được.
Phó Tư Thần dẫn Đường Tâm Nhan đến khu vườn cạnh biệt thự, tâm tình phức tạp, “Cô còn gì muốn nói?”
“Tôi không đẩy mẹ anh, giày của bà ta có dầu, tôi nghi ngờ có người đã đổ dầu lên cầu thang, tôi hy vọng anh có thể điều tra rõ ràng chuyện này và trả lại sự trong sạch cho tôi!”
Nhìn Đường Tâm Nhan không nịnh nọt cũng không kiêu ngạo, đôi mắt nâu của Phó Tư Thần lóe lên vẻ thâm trầm, “Cô thật sự không đẩy mẹ tôi?”
“Không.”
“Được, vậy tôi sẽ điều tra rõ chuyện này.”
Chương 45: Anh hùng cứu mỹ nhân (1)
Sau khi Đường Tâm Nhan bị cảnh sát bắt đi, Phó Tư Thần và Phó Tư Tịnh đã đi theo xe cứu thương để đến bệnh viện.
Biết rằng Hà Mỹ Quyên chỉ bị sốc nhẹ, tay chân không bị gãy xương, Phó Tư Thần thở phào nhẹ nhõm. Phó Tư Tịnh ở lại bệnh viện, còn anh ta tức tốc quay về nhà họ Phó, gọi hết người làm đến sảnh biệt thự rồi tra hỏi từng người một.
……
Phòng số 1, Dinh thự Dực.
Trì Chi Hoành đã chơi mấy ván mạt chược, hôm nay số đỏ nên thắng được rất nhiều tiền, môi mỏng cắn điếu thuốc, trong đôi mắt đào hoa tà mị ánh lên nụ cười xấu xa.
Sau khi nhả ra một ngụm khói, Trì Chi Hoành nhìn về phía người đàn ông cao lớn đừng gần cửa sổ. Hôm nay Mặc Trì Úy mặc một chiếc áo sơ mi đen có cổ bẻ, tay áo xắn lên, tay phải kẹp điếu thuốc, tay trái đút túi quần, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu sang trọng đơn giản.
Trì Chi Hoành nhìn ra mấy hôm nay tâm trạng Mặc Trì Úy không tốt, toàn thân hắn như đang tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo. Rõ ràng có gì đó sai sai ở đây.
“Lục tử, qua đây thế chân cho anh”.
Trì Chi Hoành đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, nhướng mày hỏi: “Có chuyện gì vậy Tứ ca?”
Người đàn ông đứng nghiêm trang thôi không ngắm cảnh đêm bên ngoài nữa, hắn gảy tàn thuốc, nói giọng nhàn nhạt: “Không có gì.”
Trì Chi Hoành không tin, nheo mắt, “Có phải bị phụ nữ từ chối không? Là do vợ của Phó Tư Thần?”
Ánh mắt Mặc Trì Úy tối sầm lại, hai môi mím chặt thành một đường thẳng, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng:
“Anh từng đề nghị kết hôn với cô ấy.”
Trì Chi Hoành chấn động khó tin.
Đang định nói thêm thì Lục Tử Thâm đầy mệt mỏi đã đẩy cửa đi vào, “Mới nộp tiền bảo lãnh cho thiếu gia Tập đoàn Tống thị ở đồn cảnh sát xong, thằng nhãi đó đúng là loại phá gia chi tử”.
Lục Tử Thâm đi đến cạnh Trì Chi Hoành và Mặc Trì Úy, khuôn mặt tuấn tú đeo kính trông rất nho nhã, “Tứ ca, lúc nãy em có thấy cô gái mà anh ôm hôm bữa đó”
Mặc Trì Úy nhìn Lục Tử Thâm, đường nét khuôn mặt căng cứng, “Có ý gì?”
Lục Tử Thâm lôi ra một điếu thuốc, mượn bật lửa của Trì Chi Hoành châm thuốc, thờ ơ trả lời: “Nghe nói cô ta đẩy mẹ chồng xuống lầu.”
Vừa dứt lời, Lục Tử Thâm cảm thấy lạnh sống lưng, khi anh phản ứng được thì đã không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy đâu nữa rồi. Lục Tử Thâm xoa chóp mũi, thấy khó hiểu, “Tứ ca đâu?”
Trì Chi Hoành nhìn Mặc Trì Úy vội vội vàng cầm lấy áo vest rồi bỏ đi, anh ta nhún vai, “Anh hùng đi cứu mỹ nhân rồi!”
Lục Tử Thâm nhìn cửa phòng một đóng một mở, ánh mắt ái ngại, “Tứ ca sẽ không làm thật đâu nhỉ?”
Trì Chi Hoành nheo mắt, “Cậu nói xem.”
“Không biết nữa, em cứ tưởng cả đời này Tứ ca sẽ không yêu người phụ nữ khác.”
Trì Chi Hoành chỉ đáp lại hai chữ “ha ha”, Lục Tử Thâm câm nín, “ha ha” là sao?
……
Phòng tạm giam.
Lần đầu tiên Đường Tâm Nhan bị nhốt vào đây, cô ngồi trên chiếc giường gỗ cứng, lạnh lẽo, trên đầu có một ngọn đèn điện mờ nhạt và cũ kỹ, gió lạnh liên tục thốc vào trong phòng cho người ta cái cảm giác âm u lạnh lẽo.
Đường Tâm Nhan vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của mình, nghĩ đến những ấm ức mình đã chịu sau khi bố mất, hai mắt cô đỏ bừng. Cô không còn một bờ vai để tựa vào nữa, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi! Cô nhất định phải mạnh mẽ!
Trời ngày càng tối, Đường Tâm Nhan nằm xuống định nghỉ ngơi thì một tên cảnh sát mập mạp mở cửa đi vào, Đường Tâm Nhan kinh sợ mở mắt. Đối phương nhoẻn miệng cười ác ý, “Cô Đường, tôi là fan của cô, tôi đã từng xem phim cô đóng, tôi thật sự rất thích cô!”
Đường Tâm Nhan nhìn ánh mắt tà khí của tên đó, mặt dần lạnh đi, “Ý của anh là gì? Đây là đồn cảnh sát, anh đừng biết pháp phạm pháp!”
Chương 46: Anh hùng cứu mỹ nhân (2)
Trong màn đêm đen.
Mấy chiếc xe Rolls Royce đen hùng dũng tiến đến đồn cảnh sát mà Đường Tâm Nhan bị bắt.
Sau khi người phụ trách đồn cảnh sát biết được, tức tốc chạy đến. Không bao lâu sau, đoàn xe uy nghiêm, ngay ngắn thành hàng dừng trước cửa ra vào. Cửa chiếc xe đứng cuối cùng mở ra, hình ảnh đôi chân dài mang giày da đen, tiếp đến là thân hình cao lớn của người đó lần lượt đập vào mắt người phụ trách.
Người đó mặt vest đen, áo khoác choàng qua vai, quần tây thẳng tắp, ánh đèn màu cam ở trên đầu làm lộ khí chất phi phàm của hắn. Mười mấy vệ sĩ bước xuống xe, khuôn mặt nghiêm nghị xếp thành hai hàng.
Mặc Trì Úy bước đến trước mặt người phụ trách, lạnh lùng nói: “Tôi tìm một cô gái tên Đường Tâm Nhan.”
……
Bên phía phòng tạm giam.
Đường Tâm Nhan dám khẳng định, tên cảnh sát có ý đồ không tốt đẹp đây đã nhận lệnh từ người khác.
Chẳng lẽ là Phó Tư Thần? Lẽ nào anh ta không điều tra rõ ràng, hay là đã cho rằng cô đẩy ngã mẹ anh ta?
Trong lúc Đường Tâm Nhan bị phân tâm, tên kia lao vào cô như một con sói. Không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, Đường Tâm Nhan biết chắc mình sẽ yếu thế và bất lợi cho bản thân nếu cứ chống cự.
Ngay lập tức, Đường Tâm Nhan đã nảy ra một ý, hai cánh tay thon dài trắng mượt vòng qua ôm lấy cổ của hắn, nở nụ cười thật quyến rũ, “Em không thích thô bạo, nếu anh thích chơi thì chúng ta chơi thứ gì đó khác lạ chút đi!”
Thấy ánh mắt sáng bừng, khuôn mặt xinh đẹp cùng nụ cười tỏa nắng của Đường Tâm Nhan, hắn nuốt nước bọt hỏi: “Cô không chống cự?”
Thông thường khi phụ nữ gặp những chuyện như thế này, chẳng phải sẽ chống cự một cách quyết liệt hay sao? Thảo nào người đưa tiền nói người phụ nữ này vốn tính lẳng lơ, không đứng đắn.
Dáng vẻ gấp gáp của tên đó khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy phản cảm và buồn nôn. Những ngón tay thon mịn của cô lả lướt từ trên mặt xuống đến ngực của người đàn ông làm tên đó thở hổn hển rồi say sưa nhắm mắt lại.
Đường Tâm Nhan thấy vậy liền thúc gối lên chỗ hiểm của tên đó.
A ——
Tên đó hét lên thật to rồi vội ôm lấy của quý như sắp đứt của mình.
Trông thấy Đường Tâm Nhan định chạy ra cửa, tên đó liền túm tóc cô rồi đập đầu cô vào tường thật mạnh. Đường Tâm Nhan nổ đom đóm mắt, cô không cầu xin cũng không khóc lóc, chỉ lạnh lùng nhìn khuôn mặt đau khổ như muốn phát điên của tên đó.
Thấy khóe miệng rướm máu nhưng ánh mắt lại lạnh như băng của Đường Tâm Nhan, tên đó bỗng thấy sởn gai ốc.
Ngay lúc này, tiếng bước chân oai phong khí thế vang lên bên ngoài phòng tạm giam. Tên đó biết có chuyện liền thả Đường Tâm Nhan ra, ôm lấy phần dưới của mình, mở cửa với một khuôn mặt rất khó coi.
Trông thấy cảnh sát trưởng và người đàn ông có dung mạo tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đang đi về hướng này, hắn rùng mình.
Chẳng lẽ là đến để bảo lãnh cho người phụ nữ này? Tên đó vội chỉnh sửa quần áo lại cho chỉnh tề rồi bước ra ngoài.
Thân hình bé nhỏ của Đường Tâm Nhan tựa vào tường rồi dần ngã xuống sàn, đầu đau như muốn nổ tung, một dòng máu tanh chảy xuống ở trên trán. Cô thấy rất mệt, cô muốn có một bờ vai để dựa vào.
Trong lúc mơ mơ màng màng, mắt sắp nhắm lại, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cáo lớn đi vào phòng. Là Phó Tư Thần ư? Anh ta đã điều tra rõ chân tướng sự việc rồi sao? Cô mở to mắt để nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đang tiến về phía mình, nhưng trước mắt chỉ toàn một màn đen, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Mặc Trì Úy thấy khuôn mặt xanh xao của cô, trán chảy máu đang nằm ngất trên sàn, sắc mặt liền thay đổi.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc lạnh đi.
………
Chương 47: Anh hùng cứu mỹ nhân (3)
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ đang hôn mê nằm trong lòng mình, đôi môi hắn mím chặt, khuôn mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một khí thế khiến người khác trông thấy đã khiếp sợ.
Bế Đường Tâm Nhan ra khỏi phòng tạm giam, nhìn thấy tên cảnh sát làm cô bị thương đang cúi đầu đứng đó, ánh mắt của Mặc Trì Úy sắc như dao, “Ai sai ngươi đụng đến cô ấy?
“Là…là cô ta quyến rũ tôi trước…”
Người đàn ông còn chưa nói dứt câu đã bị ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy làm khiếp sợ mà nói ra sự thật, “Có người đưa cho tôi 200 triệu, kêu tôi làm nhục cô ta, nhưng chưa kịp làm gì thì mọi người đã đến đây rồi!”
“Ai?”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, người đàn ông không ngừng lau mồ hôi trên trán, chưa từng thấy ai có khí thế mạnh mẽ như vậy, lạnh lẽo, sắc bén khiến người khác phải run sợ.
“Tôi, tôi không biết, tôi chỉ biết đó là đàn ông, khi anh ta đến tìm tôi, anh ta đã đội mũ và mang khẩu trang.”
Mặc Trì Úy giơ chân đạp vào chỗ hiểm của tên cảnh sát đó, tên đó nằm gục xuống sàn, khuôn mặt đau đến biến dạng, nhưng lại không dám kêu một tiếng.
Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, Mặc Trì Úy nói với cảnh sát trưởng đang cúi đầu khom lưng, “Tự ông biết rõ phải xử lý tên đó ra sao rồi chứ!”
Cảnh sát trường liền gật đầu, “Lập tức đuổi, đồn cảnh sát chúng tôi sẽ không giữ những kẻ như này ở đây.”
……
Sau khi ra ngoài, Mặc Trì Úy bế Đường Tâm Nhan vào trong xe.
Hắn cởi áo khoác ra, đắp lên người Đường Tâm Nhan, những ngón tay thon dài vuốt những lọn tóc trên mặt cô sang hai bên. Bên má trái của cô vẫn còn hằn lên vết tát vừa sưng vừa đỏ, trên lông mi cũng dính giọt máu đỏ tươi, trông vừa thảm hại vừa đáng thương.
Ánh mắt của Mặc Trì Úy trở nên u tối.
Đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Đường Tâm Nhan và xử lý vết thương trên trán xong, Mặc Trì Úy đã bế cô đến phòng bệnh. Y tá cầm bộ quần áo bệnh nhân đến, nhìn thấy khuôn mặt có sức hấp dẫn còn hơn cả người nổi tiếng của Mặc Trì Úy, không nhịn được liền đỏ mặt: “Thưa anh, để tôi thay đồ giúp bệnh nhân nhé!”
Mặc Trì Úy nhận lấy bộ đồ, “Để tôi, ra ngoài.”
Cô y tá ngưỡng mộ nhìn người phụ nữ vẫn đang nằm hôn mê trên giường, đưa đồ bệnh nhân cho Mặc Trì Úy xong thì xoay người đi ra.
Mặc Trì Úy đóng cửa, hắn cởi bộ đồ dính máu trên người Đường Tâm Nhan ra, da dẻ cô trắng mịn không tì vết. Mặc Trì Úy lướt nhìn toàn thân cô. Cô dậy thì rất thành công, những chỗ cần phát triển đã phát triển, những chỗ cần nhỏ tuyệt đối cũng sẽ không to.
Hắn nhớ lại cảm giác lần trước, ngọn lửa trên người dần cuộn trào lên. Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, Mặc Trì Úy nhắm mắt, yết hầu trượt xuống, khuôn mặt nhuốm màu dục vọng càng trở nên gợi cảm và hấp dẫn.
Đợi cho ngọn lửa dần nguội tắt, hắn ngẩng đầu lên, bình thản giúp cô thay đồ.
Sau khi thay đồ xong, Mặc Trì Úy đem ghế đến ngay cạnh giường bệnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Tâm Nhan.
Hàng mi cô khẽ động đậy, Tứ tưởng cô đã tỉnh lại, nhưng cô chỉ xoay người rồi lại ngủ tiếp.
Bàn chân thon, trắng ngần như ngọc vươn ra khỏi chăn. Chân của cô rất đẹp và nhỏ, móng chân tuy không sơn màu nhưng lại có màu hồng nhạt, trong suốt như pha lê, sạch sẽ trắng trẻo, Mặc Trì Úy không nhịn được mà cầm lên. Đường Tâm Nhan chau mày, mơ mơ màng màng “ưm” một tiếng, thu chân lại.
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ tuy đã ngủ say nhưng vẫn giữ cảnh giác kia rồi kéo chăn đắp kín người cho cô.
Chương 48: Là anh đã cứu tôi?
Ngày hôm sau.
Lúc Đường Tâm Nhan tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ. Cô đưa tay sờ lên trán, trên trán quấn một lớp băng gạc. Đường Tâm Nhan ngồi dậy, cảm giác như có người đang ở trong phòng, cô quay đầu nhìn bóng dáng đang đứng bên cửa sổ. Ánh đèn vàng ở bên ngoài phủ lên những đường nét cơ thể của anh.
Có lẽ nhận ra cô đã tỉnh, người đàn ông ấy quay người, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
“Phó Tư Thần?”, Đường Tâm Nhan nhớ lại chuyện tối hôm qua, cô nhíu mày, đầu đau như muốn nổ tung, “Anh đã bảo lãnh em ra khỏi đồn cảnh sát sao?”
Tối hôm qua, Phó Tư Thần đã tra hỏi từng người làm một, cuối cùng đã có người nói ra sự thật. Cầu thang đúng là đã được bôi dầu, nhưng không phải do họ làm, mà là Phó Tư Tịnh làm.
Sau khi điều tra ra được sự thật, Phó Tư Thần tức tốc đến đồn cảnh sát, cảnh sát trưởng lại nói có một người họ Mặc đã dẫn Đường Tâm Nhan đi.
Sau khi xem lại camera, biết được cô được đưa tới bệnh viện, anh ta liền vội vàng chạy đến đây. Có điều lúc anh ta đến nơi, trong phòng bệnh đã không còn dấu vết gì của người đàn ông kia.
Phó Tư Thần không biết người họ Mặc kia là thần thánh phương nào mà có thể dẫn Đường Tâm Nhan rời khỏi đồn cảnh sát một cách dễ dàng như vậy, nhưng thấy cô được đàn ông cứu, trong lòng anh ta dấy lên một cảm xúc kỳ lạ.
Không nghĩ ngợi gì, anh ta hỏi thẳng: “Lẽ nào cô không hi vọng người đến cứu là tôi hay sao?”
Đường Tâm Nhan nghe ra sự phẫn nộ trong lời nói đó. Cô mím chặt đôi môi trắng bệch, khàn giọng đáp lời: “Đã điều tra ra sự thật chưa?”
Phó Tư Thần thấp giọng “ừm” một tiếng rồi nói: “Là do người làm bất cẩn làm đổ dầu xuống cầu thang.”
Anh ta không nói ra sự thật là vì quan hệ giữa cô và Phó Tư Tịnh luôn căng thẳng, anh ta không muốn trong nhà lại lục đục không yên.
Hàng mi dài của Đường Tâm Nhan rũ xuống, cảm thấy khó tin. Người làm của nhà họ Phó đã được đào tạo chuyên nghiệp, sao có thể bất cẩn làm đổ dầu xuống cầu thang chứ?
“Tôi làm thủ tục chuyển viện cho cô, dậy rồi thì đi theo tôi!”
Nhà họ Phó có bệnh viện gia đình, Đường Vũ Nhu và Hà Mỹ Quyên đều đang ở đó, Đường Tâm Nhan không muốn đi nên từ chối, “Tôi không sao, xuất viện luôn đi!”
Phó Tư Thần không ép buộc Đường Tâm Nhan, anh ta lái xe đưa cô về San Hồ Viên.
Trên đường đi, Đường Tâm Nhan đều im lặng không nói gì. Tuy anh ta đã cứu cô vào thời khắc quan trọng lúc tối qua, nhưng điều đó chẳng thể bù đắp lại những thương tổn anh ta đã gây ra cho cô.
Đợi cha chồng về, cô vẫn sẽ đề cập đến chuyện ly hôn. Nếu ông ấy không đồng ý, cô chỉ có thể… Hình ảnh người đàn ông lãnh đạm, nghiêm nghị kia chợt hiện lên trong đầu cô.
Nếu không còn cách nào để ly hôn nữa, cô chỉ có thể đồng ý với lời đề nghị của hắn thôi sao? Đường Tâm Nhan cắn môi, trong lòng thấy rối rắm.
Phó Tư Thần thấy Đường Tâm Nhan mặt đầy tâm sự, ánh mắt anh ta sâu xa, phức tạp, “Cô muốn trở lại giới giải trí sao?”
Đường Tâm Nhan không nhìn Phó Tư Thần, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, “Tôi đã kí hợp đồng phim mới với Đạo diễn Hầu rồi, anh nghĩ tôi sẽ hủy hợp đồng chắc?”
Phó Tư Thần siết chặt vô lăng, cánh tay nổi gân xanh, “Đường Tâm Nhan, cô đâu còn là thiếu nữ nữa, cô đã kết hôn rồi đấy!”
Đường Tâm Nhan nhếch môi, “Ai quy định chỉ có gái chưa chồng mới được ở trong giới giải trí? Với lại, chúng ta còn là vợ chồng được bao lâu nữa?”
Nét mặt Phó Tư Thần đanh lại, “Đường Tâm Nhan, cô muốn ly hôn với tôi đến vậy?”
“Tôi đâu phải thánh mẫu, anh gài bẫy tôi, còn qua lại với Đường Vũ Nhu, chẳng lẽ tôi vẫn phải yêu anh đến chết đi sống lại chắc?”
Đường Tâm Nhan nhắm mắt, nghĩ đến hình ảnh hai người họ ở bên nhau, trong lòng thấy chua sót.
“Phó Tư Thần, kể từ giây phút anh không còn tin tưởng tôi, anh bỏ rơi tôi, cũng đã buông bỏ tình cảm của hai chúng ta rồi!”
Chương 49: Ban đêm, hắn đã đến dưới lầu nhà cô
Buổi chiều.
Mặc Trì Úy giải quyết xong công việc ở công ty rồi đi đến bệnh viện.
Hắn chau mày khi thấy người nằm trong phòng bệnh VIP đó lại là một bệnh nhân xa lạ.
Cô y tá đỏ mặt khi nhìn thấy Mặc Trì Úy tối qua chạy đến, “Thưa anh, anh đến tìm bệnh nhân hôm qua đúng không? Sáng nay chồng cô ấy đã đến đón cô ấy xuất viện rồi.”
Chồng?
Là người đàn ông khiến cô bị bắt, rồi bị hãm hại trong đồn cảnh sát cũng không thèm xuất hiện đó sao?
Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn cô y tá đang tỏ vẻ ngượng ngùng kia, giống như không nhìn ra sự ái mộ và sùng bái trong mắt cô ta, trầm giọng nói:
“Đi từ lúc nào?”
Cô y tá không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, rũ mi xuống, đáp lại:
“Từ lúc sáng sớm rồi.”
Mặc Trì Úy không thèm quan tâm đến cô y tá nữa, sắc mặt u tối, căng thẳng rời khỏi bệnh viện.
……
Đường Tâm Nhan nghỉ ngơi cả ngày ở nhà. Đến tối dậy ăn một bát mì, ăn được một nửa thì chuông điện thoại kêu. Cô nhìn màn hình điện thoại, là số lạ. Đường Tâm Nhan tưởng là người bên đoàn phim tìm cô nên không nghĩ ngợi gì liền nghe máy.
“Xin chào, tôi Đường Tâm Nhan đây.”
Nói xong, người bên kia vẫn không nói gì, cô nhíu mày.
“Alo?”
“Là tôi.”
Nghe thấy giọng nói trầm khàn gợi cảm của đàn ông, đôi đũa trên tay Đường Tâm Nhan rớt bịch xuống bàn.
Dù đối phương không nói tên, Đường Tâm Nhan vẫn có thể nhận ra giọng hắn ngay lập tức. Có những người một khi đã gặp, dù có là mười nghìn năm nữa cũng khó lòng quên được.
Lấy giấy lau miệng, cô hơi căng thẳng trả lời:
“Anh Mặc, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Mặc Trì Úy im lặng trong chốc lát, tiếng hít thở nặng nề. Khuôn mặt hắn bất giác hiện lên trong đầu Đường Tâm Nhan. Lúc cô tưởng hắn sẽ không nói gì, hắn lại khàn giọng đáp:
“Tôi đến lấy áo.”
Đường Tâm Nhan theo phản xạ hỏi: “Anh đang ở đâu?” Cô đã đem áo đến cửa hàng giặt là giặt sạch rồi, đang định tìm cơ hội để đưa cho hắn.
“Dưới lầu”, hắn chỉ thờ ơ đáp lại hai tiếng như vậy rồi tắt máy.
Đường Tâm Nhan để điện thoại xuống, vội vàng chạy ra ban công. Hai tay ôm lấy lan can, cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Quả nhiên có một chiếc xe màu đen hòa làm một với màu đêm đen đang đứng trước hàng cây xanh. Người đó đứng dựa vào đầu xe, đầu hơi cúi xuống để châm thuốc, ánh đèn xung quanh làm nền cho hắn.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô, hắn bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tuy khoảng cách có hơi xa, cô không nhìn rõ sắc mặt của hắn, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm. Tim cô đập nhanh, cô quay người đi vào nhà rồi lấy chiếc áo sơ mi được may thủ công từ trong tủ ra, bỏ chiếc áo vào trong một chiếc túi trang nhã xong, cô đi xuống lầu.
……
Khi điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy được một phần ba, một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai hắn, “Anh Mặc, áo của anh đây.”
Khẽ liếc mắt nhìn, thấy cô đang mặc một chiếc áo len, môi nở nụ cười rạng rỡ trong đêm gió lạnh, ánh mắt hắn tĩnh lặng, môi mỏng khẽ nói:
“Cô làm lành với chồng rồi à?”
Đường Tâm Nhan sững người, không hiểu ý hắn nói là gì. Cô đưa chiếc túi đến trước mặt hắn, nói lại lần nữa:
“Tôi đã giặt sạch áo cho anh rồi.”
Chương 50: Lòng bàn tay bị hắn chạm vào cảm giác như có luồng điện chạy qua.
Mặc Trì Úy mặc một bộ vest màu đen hoàn toàn được may thủ công, trên vai khoác một một chiếc áo khoác cùng màu, chế tác tinh xảo, kiểu dáng đơn giản mà sang trọng, chiếc quần tây mỏng ôm lấy đôi chân thon dài của hắn, ánh đèn cam phác hoạ nên góc nghiêng gương mặt hắn, khí chất nam tính trưởng thành vô cùng kiêu ngạo, khiến người ta vừa hy vọng lại vừa lo sợ.
Hắn giống như không nhìn thấy chiếc túi cô đưa, một tay vẫn đút túi quần, tay còn lại cầm điếu thuốc, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô.
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt của hắn làm cho bối rối.
Ánh mắt của hắn là ánh mắt của một người tâm ý thâm sâu, khó lường, dù cô gia nhập giới giải trí được mấy năm nhưng sau lưng có sự hậu thuẫn của nhà họ Phó, vẫn chưa từng tiếp xúc với ai có tâm ý quá thâm sâu, phức tạp.
Dựa vào giác quan thứ sáu, cô cảm thấy mình nên tránh xa người đàn ông vừa nguy hiểm vừa khó lường này.
Dưới ánh mắt đầy cảm giác áp chế của hắn, Đường Tâm Nhan lại mở lời, “Anh Mặc, anh còn chuyện gì khác không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây.”
Cô định để cái túi dưới chân hắn, nhưng hắn đột nhiên rút bàn tay trong túi quần ra đón lấy chiếc túi trên tay cô.
Không biết hắn vô tình hay cố ý, lúc cô thu tay về thì hắn lại vuốt đầu ngón tay mát lạnh qua lòng bàn tay cô.
Như bị luồng điện chạy qua, Đường Tâm Nhan lập tức rút tay lại.
Ánh mắt đen láy của hắn chăm chú nhìn cô, vẻ mặt có chút lạnh, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Cô và Phó Tư Thần có làm hòa với nhau hay không?
Hắn quan tâm đến chuyện cá nhân của cô làm gì?
Cô và hắn thật sự cũng không phải thân quen gì!
Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước hắn nhắc đến việc kết hôn, cô cắn môi, ánh mắt ánh lên vẻ đề phòng, “Anh Mặc, chuyện hòa giải hay không của vợ chồng tôi hình như không có liên quan gì đến anh? Huống chi, hôm đó tôi đã từ chối lời đề nghị của anh!”
Mặc Trì Úy nhếch môi cười nhẹ một tiếng nhưng lại chứa đựng đầy sự châm biếm.
Hắn nhìn cô thật chăm chú, đôi môi mỏng mím chặt, không nói gì, quay người lạnh lùng bước lên xe.
Đường Tâm Nhan cảm thấy thái độ lạnh thấu xương đến mức có thể hóa một người thành băng tuyết toát ra từ hắn lúc hắn lên xe, cô sờ sờ mũi mình, không hiểu hắn tức giận cái gì!
Chiếc xe Bentley lướt qua người Đường Tâm Nhan rồi phóng đi nhanh như tên bắn.
Một luồng gió lạnh thổi qua, Đường Tâm Nhan xoa xoa cánh tay, đột nhiên rùng mình.
Về đến căn hộ, Đường Tâm Nhan đột nhiên nhớ ra, áo sơ mi trả lại hắn rồi, nhưng ô của hắn vẫn ở căn hộ của cô.
Ô của hắn cũng không phải loại ô bình thường, thuộc hàng cao cấp, giá cả cũng phải hơn bốn con số.
Cô vỗ đầu, tự trách trí nhớ của mình quá kém.
Nhấc máy, cô gửi cho hắn một tin nhắn.
——Anh Mặc, ô của anh vẫn ở chỗ tôi, có thể cho tôi địa chỉ để tôi gửi qua cho anh được không.
Đợi rất lâu cũng không thấy hắn hồi âm.
……
Nghỉ ngơi ở căn hộ ba ngày, sau khi đã gỡ băng gạc trên trán, Đường Tâm Nhan tham gia lễ khai máy bộ phim《Mỹ nhân truyền kỳ》
Ngoài nữ phụ ra, các diễn viên chính khác đều ở đây.
Nam chính là người dưới sự quản lý của Quý Tịnh cũng làm cô nhức đầu nhất, nhưng tuổi đời còn trẻ đã đạt được danh hiệu Ảnh Đế, Phượng Cừ.
Đường Tâm Nhan rất cao hứng khi được tham gia diễn xuất trong phim của Đạo diễn Hầu lại còn được hợp tác với Ảnh Đế, cô cảm thấy mình thật may mắn, và cô cần phải cố gắng hơn nữa!
Sau khi kết thúc lễ khai máy, đoàn làm phim phải gặp mặt nhà đầu tư vào buổi tối, mọi người cùng dùng bữa.
Đường Tâm Nhan là nữ chính đương nhiên phải tham gia.
Dùng bữa tại một khách sạn lớn ở An Thành, Đường Tâm Nhan đi cùng xe của đoàn làm phim đến đó.
Giang Na Nhi, nữ phụ số bốn và trợ lý của cô ta ngồi phía trước.
“Tôi nghe nói ai đó có thể làm nữ chính là vì đã lên giường với nhà đầu tư, đó là đương nhiên!”
Bình luận facebook