Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 571-580
Chương 571: Phó Tư Thần định theo đuổi lại vợ cũ
Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn Đường Vũ Nhu mỉm cười, vẻ mặt điềm tĩnh và nụ cười tao nhã khiến Đường Vũ Nhu lập tức nhận ra rằng mình đã mặc đồ rồi.
“Đường Tâm Nhan, cô…” Đường Vũ Nhu hằn học trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhún vai, nụ cười ngọt ngào trên môi càng ngày càng rực rỡ.
“Không phải cô rất có nhiều tiền sao? Sao thế? Bây giờ thậm chí ngay đến cả mười mấy vạn cũng không trả nổi hả? Đường Vũ Nhu, đây không phải phong cách của cô?” Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói.
“Tôi…” Đường Vũ Nhu bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không muốn bị bất cứ người nào coi thường, đành phải mở ví lấy tiền ra.
“Thưa cô, tổng cộng mười hai vạn tám nghìn tệ, bây giờ cô chỉ đưa… chỉ đưa có năm trăm tệ… còn không đủ số lẻ của bộ váy nữa ạ?”
Lúc nhân viên nhận số tiền năm trăm tệ mà Đường Vũ Nhu đưa, vẻ mặt rất sốc.
“Đây… đây là tiền cọc, tôi sẽ trả thêm tiền sau.”
Đường Vũ Nhu tức giận nói.
“Xin lỗi, trong cửa hàng chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, cho nên… cho nên xin cô trả số tiền còn lại, nếu không cô sẽ không thể lấy bộ váy này.”
Nhân viên kinh doanh nói.
“Tâm Nhan, tôi chỉ nghe nói qua là ăn cơm không trả tiền, nhưng lại không ngờ, hôm nay tôi lại nhìn thấy mua đồ không trả tiền đó, thế giới rộng lớn như thế này đúng là không thiếu điều kỳ lạ ha?”
Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh Đường Tâm Nhan châm biếm nói.
Nghe Cố Nhiễm Nhiễm chế nhạo như vậy, vẻ mặt Đường Vũ Nhu càng khó coi hơn.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần đang họp thì chuông điện thoại vang lên, anh lập tức nhấn nút nghe máy.
“Thần, bây giờ em đang ở cửa hàng mà mình hay đến, rất thích một chiếc váy, nhưng hôm nay không mang theo tiền, anh… anh mua cho em đi.”
Giọng nói mềm mại của Đường Vũ Nhu vang lên bên tai Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần không nói câu nào, lập tức cúp máy, khiến Đường Vũ Nhu rất xấu hổ.
“Xem ra người đàn ông của cô có vẻ không yêu cô nhiều lắm, Đường Vũ Nhu, tôi thật sự rất thông cảm cho cô.” Đường Tâm Nhan đến trước mặt Đường Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ châm biếm.
“Anh ấy… anh ấy rất quan tâm tôi.”
Đường Vũ Nhu có thể mất mặt với bất kỳ người nào, nhưng… nhưng tuyệt đối không thể mất đi danh dự trước mặt Đường Tâm Nhan.
Cô lại rút điện thoại ra gọi cho Phó Tư Thần lần nữa.
“Đường Vũ Nhu, cô chơi đủ chưa, điên rồi hả?”
Lại nhận được điện thoại của Đường Vũ Nhu, vốn dĩ Phó Tư Thần đã bận đến sứt đầu mẻ trán, bùng nổ cơn giận hét vào điện thoại.
Nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng như vậy, trong lòng Đường Vũ Nhu hẫng đi một nhịp.
“Em đang ở cùng với Đường Tâm Nhan.”
Ở cùng với Đường Tâm Nhan? Nghe thấy cái tên Đường Tâm Nhan, Phó Tư Thần nhướn mày.
“Tôi đến ngay.”
Phó Tư Thần nói xong liền cúp máy.
“Chồng tôi sắp đến rồi, Đường Tâm Nhan, thấy hình ảnh anh ấy yêu thương tôi, cô nhất định sẽ ghen ghét đến chết thôi.” Vẻ mặt Đường Vũ Nhu rất đắc ý.
“Đường Vũ Nhu, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vừa nãy tôi đã nghe rất rõ, người đàn ông Phó Tư Thần của cô vì nghe thấy tên của Đường Tâm Nhan mới trả lời lại, không ngờ bây giờ cô lại tệ hại như vậy, phải nhắn đến tên người phụ nữ khác mới có thể gặp được người đàn ông của mình.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Vũ Nhu, khinh thường nói.
“Cô…”
Đường Vũ Nhu bất ngờ khi nghe Cố Nhiễm Nhiễm nói mình như vậy, khiến cô ta càng thêm xấu hổ, hận không thể đào cái hồ mà chui vào.
Khoảng mười mấy phút sau, Phó Tư Thần đã lái xe đến trước cửa hàng.
Thấy Phó Tư Thân bước vào Đường Vũ Nhu liền nở một nụ cười vui tươi, lập tức bước đến trước.
“Thần, sao giờ anh mới đến? Người ta đợi anh lâu lắm rồi đó.”
Đường Vũ Nhu nũng nịu, âu yếm khoác lấy tay Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rút tay ra, đi về phía Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, dạo này khỏe không?” Phó Tư Thân nhìn Đường Tâm Nhan đầy dịu dàng.
“Phó Tư Thần, em mới là vợ anh. Cô ta là vợ trước đã bị anh vứt bỏ rồi.” Thấy Phó Tư Thần cười với Đường Tâm Nhan như vậy, Đường Vũ Nhu tức giận giậm chân.
Phó Tư Thần không thèm đế ý đến cô ta la hét, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Tôi có khỏe hay không, hình như không liên quan gì đến anh nhỉ, anh Phó.” Đường Tâm Nhan chậm rãi mở đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ra, nói một cách lạnh lùng và đầy xa cách.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi, nói chuyện với bọn họ chỉ thêm lãng phí nước bọt.” Đường Tâm Nhan đứng bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Tâm Nhan, lấy lại được tài ăn nói rồi sao?”
Cố Nhiễm Nhiễm ngọt ngào nói, mang theo chút trêu chọc.
Đường Tâm Nhan cong khóe môi mỉm cười.
“Có lẽ trước mặt Mặc Trì Úy, tôi mới nhỏ bé, tầm thường, mới đánh mất tự tin của bản thân mà thôi.” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.
Không muốn nhắc đến chuyện không vui của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm mới kéo cô đi về phía cửa.
Mới đi được có vài bước đã bị Phó Tư Thần chặn lại.
Thấy mình bị Phó Tư Thần ngáng đường, khóe môi cô nhếch lên càng thêm phần mỉa mai.
“Anh Phó, anh nghĩ cách giải quyết người phụ nữ của anh nhanh một chút, nếu không cô ta sẽ càng mất mặt đó, nể tình chúng ta có quen biết với nhau, tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở anh rằng bộ đồ bầu của vợ anh sắp rớt xuống đến nơi rồi.”
Đường Tâm Nhan đi về phía Phó Tư Thần, dán sát bên tai anh cất lên giọng nói đầy ngọt ngào.
Phó Tư Thần theo quán tính nhìn về phía Đường Vũ Nhu, đúng là bộ đồ bầu cô ta mang sắp rớt đai đến nơi rồi.
Chết tiệt.
Thấy Đường Vũ Nhu không có bất kỳ cảnh giác nào, Phó Tư Thần khẽ chửi thầm một tiếng rồi vội vàng chạy về phía cô ta.
Đường Vũ Nhu vẫn luôn nhìn Phó Tư Thần và Đường Tâm Nhan với ánh mắt đầy tức giận, bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh ta đang đi về phía mình, vẻ mặt Đường Vũ Nhu rất vui vẻ.
“Mau gài thắt lưng lại, đừng làm tôi phải mất mặt.” Phó Tư Thần đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lạnh lùng nói, ánh mắt không có chút dịu dàng mà ngược lại tràn đầy chán ghét.
Mãi cho đến lúc này Đường Vũ Nhu mới ý thức được thắt lưng sắp rơi, cô mới vội gài lại.
“Anh… anh cho em tiền trả đi, nhân viên đó cứ hối em mãi nè?”
Thấy Phó Tư Thần muốn bỏ đi, Đường Vũ Nhu vội ngăn anh lại.
Phó Tư Thần nhanh chóng lấy thẻ ra.
“Mau làm thủ tục đi.”
Nhân viên lập tức giải quyết tất cả thủ tục, sau đó trả thẻ lại cho Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần không hề do dự, chạy theo Đường Tâm Nhan.
Chết tiệt, thấy Phó Tư Thần đuổi theo Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức gọi điện cho Mặc Trì Uý.
Phó Tư Thần, đồ nhẫn tâm, đừng trách sao em vô tình, em không tin Mặc Trì Úy sẽ làm ngơ, để anh theo đuổi người con gái của anh ta.
Chương 572: Cô, đã bị loại từ sớm rồi
Nhận điện thoại của Đường Vũ Nhu, Mặc Trì Úy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bắt máy.
“Trì Úy, là anh phải không? Tôi là Vũ Nhu đây.” Đường Vũ Nhu cố ý dùng cái giọng điệu nũng nịu truyền đến bên tai Mặc Trì Úy, khiến anh thật muốn mắc ói.
Vẫn là giọng nói ngọt ngào của vợ mình nghe hay hơn.
“Đường Vũ Nhu, tôi không có thời gian nói nhảm với cô.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, lập tức đưa điện thoại ra xa, dường như Đường Vũ Nhu có thể cảm nhận được, trên người anh đang toát ra một luồng khí rét lạnh như băng, chẳng khác nào một tảng băng ngàn năm đầy tội lỗi vậy.
“Bây giờ Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần đang ở cùng nhau, tôi sẽ gửi địa điểm cho anh.”
Đường Vũ Nhu chỉ nói có câu này sau đó lập tức ngắt máy, nhanh chóng gửi vị trí của mình qua điện thoại cho Mặc Trì Uý.
Cô ấy và Phó Tư Thần đang ở cùng nhau? Nhìn thấy địa chỉ mà Đường Vũ Nhu gửi qua, Mặc Trì Uý nhíu chặt mày.
“Giản Thành, chuẩn bị xe.” Mặc Trì Uý bỏ tài liệu trong tay xuống.
Giản Thành lập tức đi chuẩn bị xe, bọn họ rất nhanh đã đến địa điểm mà Đường Vũ Nhu đã cung cấp.
“Chủ tịch, là… là mợ chủ.”
Vẻ mặt Giản Thành rất ngạc nhiên khi thấy người đứng cách bọn họ không xa ở đằng kia là Đường Tâm Nhan.
Xem ra chuyện mà Đường Vũ Nhu nói là sự thật. Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Phó Tư Thần, rốt cuộc anh đã xong chưa hả? Nếu như còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Phó Tư Thần cứ đứng trước mặt rồi bám víu, làm phiền mình, Đường Tâm Nhan thật sự mất hết kiên nhẫn, nếu như không phải đang ở nơi công cộng, cô nhất định sẽ đá cho Phó Tư Thần một cái thật mạnh.
“Tâm Nhan, mặc dù chúng ta đã chia tay rồi, nhưng em có cần phải lạnh lùng như thế không? Anh tin chỉ cần có thời gian, chỉ cần em cho anh thời gian, chúng ta sẽ có thể quay trở lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước.”
Phó Tư Thần vẫn luôn nở một nụ cười đầy ấm áp.
“Quay trở lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước?” Lúc nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan không chỉ không có chút cảm động nào mà ngược lại còn thấy vô cùng nực cười.
Đã từng vì lợi ích riêng mà để vợ của mình lên giường cùng người đàn ông khác, người đàn ông đã tự phản bội lại chính cuộc hôn nhân của mình cùng với người đàn bà khác, vậy mà anh ta vẫn có thể công khai nói với mình rằng muốn quay lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước?
“Phó Tư Thần, anh thực sự còn thậm tệ hơn cả tôi tưởng tượng.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, kéo tay Cỗ Nhiễm Nhiễm, lách qua khỏi người Phó Tư Thần.
“Tâm Nhan…”
Phó Tư Thần lại chặn Đường Tâm Nhan lần nữa, lần này ánh mắt sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan xẹt lên một tia xảo trá và ngang bướng.
“Nhiễm Nhiễm, giúp tôi mua chút đồ.”
Đường Tâm Nhan nói nhỏ bên tai Cố Nhiễm Nhiễm một câu.
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm rất kinh ngạc, nhưng quay người bỏ đi.
“Tâm Nhan, em đồng ý nói chuyện với tôi rồi đúng không?”
Thấy Đường Tâm Nhan để Cố Nhiễm Nhiễm đi, vẻ mặt Phó Tư Thần hiện lên một tia vừa mừng vừa ngạc nhiên.
“Tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh, Phó Tư Thần, anh tưởng tượng hơi quá rồi đấy.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, không cho Phó Tư Thần bất cứ cơ hội nào.
Phản ứng như thế này Phó Tư Thần sớm đã dự đoán được, cho nên anh ta không hề ngạc nhiên tí nào cả, nhưng anh ta lại tin chắc rằng chỉ cần bản thân mình nỗ lực cố gắng, Đường Tâm Nhan sẽ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta, chỉ cần cô có thể quay về bên cạnh mình thì kế hoạch của Phó Tư Thần sẽ lập tức bắt đầu có kết quả.
Không lâu sau, Cố Nhiễm Nhiễm đã quay lại, trong tay còn cầm một ly cà phê.
“Mùi vị không tồi.”
Đường Tâm Nhan uống một ngụm rồi cười tươi sáng lạn.
“Tâm Nhan, em muốn uống cà phê sao không nói sớm, anh có thể đi mua cho em.”
Phó Tư Thân không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để kéo gần mối hệ với Đường Tâm Nhan, nở một cười tự cho là phóng khoáng, đẹp trai.
“Muốn uống không? Mùi vị thật sự rất ngon.”
Đường Tâm Nhan tươi cười nhìn Phó Tư Thần khiến anh ta dường như thấy được có tia hy vọng.
“Đương nhiên là muốn rồi, khẩu vị của anh giống em mà.” Phó Tư Thần tiến thêm vài bước xít lại gần Đường Tâm Nhan, cô mỉm cười đưa ly cà phê cho anh ta.
Phó Tư Thân vui mừng định nhận lấy, nhưng thật không ngờ, đột nhiên Đường Tâm Nhan nghiêng tay phải một vòng, khiến cả ly cà phê đổ hết lên người Phó Tư Thần.
“Đường Tâm Nhan, em… em điên rồi sao?”
Bỗng bị cà phê văng đầy mặt, Phó Tư Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay anh nắm chặt lấy bả vai cô.
“Buông cô ấy ra.”
Giọng nói đầy trầm thấp và từ tốn của Mặc Trì Úy vang lên, xen lẫn chút sắc bén, xuyên thẳng vào màng nhĩ Phó Tư Thần.
Mặc Trì Úy, sao anh ta lại đến đây? Đột nhiên nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không tránh khỏi có chút căng thẳng.
“Phó Tư Thần, mau buông vợ tôi ra.”
Mặc Trì Úy đi thẳng một đường đến trước mặt Phó Tư Thần, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính xẹt lên một tia độc ác khiến người khác phải rét run.
Phó Tư Thần cũng không ngờ rằng Mặc Trì Úy sẽ xuất hiện, nhớ đến sự sống còn của công ty mình, bây giờ vẫn còn đang bị anh nắm trong tay, mặc dù Phó Tư Thần không cam tâm, nhưng vẫn buông Đường Tâm Nhan ra.
“Chủ tịch Uý, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây.” Phó Tư Thần ngượng ngùng nói.
Mặc Trì Úy hoàn toàn không để ý đến Phó Tư Thần, ánh mắt hoàn toàn nhìn chăm chú về phía Đường Tâm Nhan.
“Tôi và Nhiễm Nhiễm đi dạo phố.”
Lúc Đường Tâm Nhan thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy đang nhìn mình mới lạnh lùng nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi.”
Đường Tâm Nhan không muốn nói chuyện với Mặc Trì Úy kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm đi về phía trước.
“Tâm Nhan, cô cứ thế mà đi sao? Anh ấy… anh ấy là chồng của cô, là người đàn ông của cô đó.” Cố Nhiễm Nhiễm nhỏ tiếng nói.
Chồng của tôi? Người đàn ông của tôi?
Cánh môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười đầy trào phùng.
“Điều mà tôi muốn là một người đàn ông một lòng một dạ với tôi chứ không phải là người đàn ông một chân đạp hai thuyền, yên tâm đi, tôi biết mình phải làm gì mà.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
Hai người ra ngoài ăn tối, sau khi ăn xong, Đường Tâm Nhan mới bắt xe về lại biệt thự.
Lúc cô nhìn thấy xe của Mặc Trì Uý đậu trước sân biệt thự, Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên.
Sao hôm nay lại về nhà? Không cần ở bên người phụ nữ kia nữa sao?
Cánh môi của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, liếc nhìn chiếc xe một cái rồi mới đi vào phòng khác.
Thấy con trai đang được người phụ nữ ẳm trong lòng, ánh mắt của cô nhìn đứa bé cũng rất ấm áp, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
Đường Tâm Nhan đi thẳng đến trước mặt cô ta, vươn tay ra muốn bế lại đứa bé.
“Đứa bé vừa mới ngủ, đừng làm nó tỉnh giấc.”
Người phụ nữ đó nhỏ tiếng nói.
Cô ta là mẹ hay mình là mẹ?
Ánh mắt long lanh sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan nhìn về phía Mặc Trì Uý.
“Mặc Trì Úy, tôi bị tước đoạt đi quyền làm mẹ, bây giờ ngay đến cả con mình không thể ôm sao?” Đường Tâm Nhan lạnh lùng hỏi.
Mặc Trì Úy nhíu chặt hàng lông mày kiếm lại.
“Hân, trả con lại cho Tâm Nhan đi.” Mặc Trì Uý nói với người phụ nữ đang bế đứa bé.
Lúc Đường Tâm Nhan cẩn thận từng li từng tí ẵm đứa bé thì cô lại ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta.
Chương 573: Anh ấy, thật khiến mình thất vọng
Mùi hương này thế mà lại rất quen thuộc với Đường Tâm Nhan, mãu đến lúc này cô mới tỉ mỉ đánh giá người phụ nữ kia.
“Là cô?”
Lúc cô xác định đây là người phụ nữ mình đã nhìn thấy ở phòng làm việc của Mặc Trì Úy mới không khỏi ngạc nhiên.
Người phụ nữ đó mỉm cười.
“Không ngờ cô còn nhớ tôi, xin chào, tôi là Triệu Hân Hân, bạn của Trì Uý.”
Triệu Hân Hân chủ động vươn tay ra, nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa xinh đẹp.
“Xin lỗi, tôi đang bế con, không có cách nào để bắt tay với cô, không làm phiền các người nữa.” Đường Tâm Nhan nói xong câu đó, bế con trai đang ngủ say đi thẳng lên lầu.
Lúc đi lên đến tầng hai, Đường Tâm Nhan mới dừng bước.
Thấy cảnh Triệu Hân Hân và Mặc Trì Úy đang vui vẻ, trong lòng Đường Tâm Nhan nhói đau.
Xem ra người phụ nữ này là người mà giúp việc nói đã từng ngủ qua đêm ở phòng khách, bọn họ thật sự chỉ đơn giản ngủ ở phòng khách thôi sao?
Cô đau đớn ẳm con quay về phòng.
Đứng ngây người ở phòng con không bao lâu, Đường Tâm Nhan mới quay lại về phòng mình, pha nước tắm rồi mới quay lại mở máy tính.
Đúng giờ Cố Nhiễm Nhiễm gửi nội dung kịch bản qua chô cô, Đường Tâm Nhan cẩn thận nghiên cứu, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc,
Lúc Mặc Trì Úy đẩy cửa bước vào, Đường Tâm Nhan nhanh chóng tắt file kịch bản đi.
“Đang xem gì mà nghiêm túc thế?”
Giọng nói Mặc Trì Úy hệ trầm ấm, êm dịu hệt như rượu vang đỏ, truyền đến bên tai Đường Tâm Nhan.
“Xem đại vài cái thôi, sao thế, anh không cần ở cạnh khách hàng của mình sao?” Đường Tâm Nhan gập máy tính lại, khóe môi nhếch lên, khó giấu được ý tứ mỉa mai.
“Hân Hân không chỉ là khách hàng, em ấy còn là…”
Mặc Trì Úy còn chưa nói hết câu, Đường Tâm Nhan đã ngắt lời.
“Không chỉ là khách hàng mà còn là người phụ nữ của anh, Mặc Trì Uý, tôi nói thay anh rồi đó.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.
Mặc Trì Uý tiến vài bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đôi mắt đào hoa sáng lên như ngọc, nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Em biết mình đang nói cái gì không vậy hả?”
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cô ta không là người phụ nữ của anh? Nếu như không phải thì tôi thật sự nghĩ không ra mối quan hệ của anh và người phụ nữ kia là gì, mặc chiếc áo sơ mi của anh huênh hoang đi trên phố, không ngờ rằng đã có một Mạnh Bạch Chỉ đi rồi bây giờ lại thêm một Triệu Hân Hân nữa, Mặc Trì Úy, vận đào hoa của anh thật không tồi đó.”
Lời Đường Tâm Nhan nói khiến Mặc Trì Úy càng nhíu chặt lông mày lại.
“Lần này anh quay về không phải là để cãi nhau với em.”
Đường Tâm Nhan nhướn mày.
“Xin lỗi, tôi đây cũng không có thời gian đi gây lộn đi với anh, đã trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh… đi ra ngoài.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, hận không thể lập tức đá Mặc Trì Úy ra khỏi tầm mắt của mình.
Sự xuất hiện của Triệu Hân Hân, càng châm ngọn lửa ghen tuông trong lòng Đường Tâm Nhan bùng cháy lên dữ dội hơn.
“Trì Úy, anh ngủ chứ?”
Giọng nói Triệu Hân Hân đầy nhẹ nhàng, xuyên qua cánh của truyền đến tai của hai người đang ở bên trong.
“Người phụ nữ của anh tìm đến cửa rồi kìa, Mặc Trì Úy có cần tôi nhường phòng này lại cho các người không?”
Đối diện với sự mỉa mai của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy chỉ có thể nhìn cô thật sâu, sau đó mới mở cửa ra.
“Có chuyện gì?”
Triệu Hân Hân vẫn luôn nở một nụ cười sáng lạn.
“Không có việc gì quan trọng, chỉ là ngủ không được, cho nên mới hỏi anh thử có muốn uống một ly không? Cái này là em đặc biệt mang từ Ý về, cũng coi như là lời cảm ơn anh đã tìm lại được hộ chiếu và chứng minh thư bị mất của em, không có cách nào để báo đáp nền đành khui chai rượu này.”
Triệu Hân Hân nhẹ nhàng nói.
“Nếu vợ anh cũng chưa ngủ, chúng ta có thể cùng uống một chút, nhân tiện làm quen luôn.”
Đường Tâm Nhan ở bên trong, nghe thấy lời mời của cô, vẻ mặt liền xuất hiện một cười mỉa mai.
“Xin lỗi, tôi đã ngủ rồi, xin đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”
Triệu Hân Hân đang đứng ngay cửa, nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan nói, tinh nghịch lè lưỡi, lắc lắc chai rượu trong tay.
“Thế nào?”
Mặc Trì Úy nhìn thật sâu vào đôi mắt đã nhắm tít của Đường Tâm Nhan sau đó chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Anh ấy đi thật sao? Cứ như thế mà bỏ đi cùng người phụ nữ kia sao?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đường Tâm Nhan ngồi dậy, vốn dĩ vẫn ôm một chút tia hy vọng nhưng lúc này cô đã hoàn toàn thất vọng.
Nước mắt âm thầm lăn dài trên gò má Đường Tâm Nhan.
Ngày hôm sau Cố Nhiễm Nhiễm đã đến biệt thự từ sớm, lúc thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Đường Tâm Nhan, cô đã bị dọa cho giật mình.
“Tâm Nhan, hôm nay sẽ đi gặp mặt bên truyền thông, cô… chắc chắn có thể được chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng cho trạng thái của Đường Tâm Nhan, sẽ không cách nào đối diện được đám phóng viên sắc bén kia.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Không sao, tôi có thể, hơn nữa tôi tin rằng với mỹ phẩm của tôi chắc chắn có thể khiến tôi thay đổi được trạng thái hiện tại.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, lập tức nhờ chuyên gia trang điểm và nhà thiết kế trang phục của mình mang đến, chuẩn bị chu đáo cho Đường Tâm Nhan.
Mặc dù cảm thấy trạng thái tinh thần hơi tồi tệ, nhưng Đường Tâm Nhan biết lần, lần này đối mặt với đám phóng viên liệu mình có thể lấy lại chỗ đứng trong giới giải trí hay không.
Chuyện gia trang điểm đã nhanh chóng make up cho Đường Tâm Nhan, nhìn trong gương đã được trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp, cánh môi Đường Tâm Nhan đỏ mọng, quyến rũ nở một nụ cười.
“Cái này thế nào?”
Cố Nhiễm Nhiễm lấy một ra một chiếc váy sexy, màu tím để trước mặt Đường Tâm nhan.
“Có cần phải lộ liễu như vậy không?” Lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy bộ lễ phục này hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Thành công ngay lần đầu, nhưng cô yên tâm đi, sexy nhưng sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.
Đường Tâm Nhan không bao giờ nghi ngờ về gu thời trang của Cố Nhiễm Nhiễm, cho nên cô nhận lấy lễ phục, đi vào phòng thay đồ.
Đường Tâm Nhan bước vào phòng, nhanh chóng thay quần áo, bộ lễ phục được thiết kế rất lộ liễu, khiến làm da trắng như tuyết của cô bày ra trước mắt, chiếc tà được xẻ cao lên vừa hoàn hảo tôn lên đôi chân thon dài ngọc ngà của cô, ẩn ẩn hiện hiện.
“Bingo, hoàn hảo.” Thấy Đường Tâm Nhan bước ra từ phòng thay đồ, Cố Nhiễm Nhiễm đã hét lên kinh ngạc.
“Được không?” Mặc dù vóc dáng đã khôi phục về trạng thái tốt nhất, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không có quá nhiều tự tin.
“Đương nhiên là được rồi, tin tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường tâm Nhan , vỗ vai cô động viên.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Đi thôi.”
Nửa tiếng sau, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đến khách sạn nơi tổ chức họp báo.
Phượng Cừ đã đợi ở phòng chờ từ sớm, lúc thấy Đường Tâm Nhan vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Quá đẹp.”
Đối diện với lời khen của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan hơi ngại.
“Công việc đã chuẩn bị gần xong rồi, hai nhân vật chính có thể lên sân khấu, tôi tin tiêu đề mấy bài báo ngày mai đều sẽ có bóng dáng của hai người.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Phường Cừ nở một nụ cười tươi.
Chương 574: Quay trở lại showbiz
Đã một thời gian dài không đối mặt với đông phóng viên như vậy cho nên lúc đứng trước cửa họp báo, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng may mắn thay Phường Cừ và Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn bên cạnh động viên cô.
Sau khi hít thở liên tiếp vài lần, Đường Tâm Nhan mới đủ dũng khí, cùng Phượng Cừ và Cố Nhiễm Nhiễm đẩy cửa phòng họp báo bước vào.
Các phóng viên đã chờ đợi từ lâu, khi nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm, Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan lập tức chuẩn bị thiết bị quay phim, chụp hình và micro.
“Cảm ơn các vị đã tham gia buổi họp báo này, hôm nay là ngày công ty quản lý của tôi chính thức thành lập, đồng thời cũng là thời khắc quan trọng thông báo đến các vị cô Đường Tâm Nhan sẽ quay trở lại showbiz.”
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười, thông báo với phóng viên.
Chỉ với một câu nói của cô, đã lập tức khỏi dậy các phòng viên thảo luận.
“Bà chủ Mặc, xin hỏi đột nhiên cô thông báo sẽ quay trở lại giới giải trí, chủ tịch Mặc có biết không ạ? Anh ấy sẽ ủng hộ cô xuất hiện công khai dưới hình thức như thế này chứ?”
“Bà chủ Mặc, quyết định quay lại giới giải trí của cô, Mặc Trì Úy có biết không?”
“Bà chủ Mặc…”
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác bủa vây lấy Đường Tâm Nhan. May mắn thay, cô đã chuẩn bị từ trước, cho nên lúc đối diện với những câu hỏi này, cô hoàn toàn không hề có chút căng thẳng nào cả, trên khuôn mặt thanh tú hồng nhuận luôn nở nụ cười tao nhã.
“Mặc dù tôi đã là vợ của Mặc Trì Úy, nhưng tôi cũng có được tự do của riêng mình, anh ấy yêu tôi, tôi tin anh ấy sẽ ủng hộ bất kỳ quyết định nào của tôi.”
Đường Tâm Nhan tươi cười trả lời câu hỏi của phóng viên.
“Ý của cô muốn nói là chủ tịch Mặc không biết chuyện cô quyết định quay lại giới giải trí?”
Một phóng viên trong số đó đặt ra câu hỏi mà mọi người ai cũng thắc mắc.
“Xin mọi người nhớ kỹ, sự xuất hiện của tôi… không phải với tư cách là vợ của Mặc Trì Úy mà là đại diện cho chính tôi.” Đơn giản nói ra một câu nhưng lại thể hiện rõ quyết tâm của Đường Tâm Nhan.
“Cô Cố, xin hỏi cô đã có sắp xếp gì tiếp theo cho hai nhân vật nổi tiếng này chưa?” Cố Nhiễm Nhiễm ra hiệu cho người đã được cài vào làm phóng tiếng, lên tiếng hỏi.
“Bọn họ vừa ký hợp đồng một bộ phim lớn, tôi tin với kỹ năng diễn xuất và đội ngũ tuyệt vời của bọn họ, nhất định sẽ không làm cho mọi người thất vọng, ba ngày sau, bộ phim truyền hình mới của bọn họ sẽ khai máy, hy vọng đến lúc đó có thể nhận được sự ủng hộ của của mọi người.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng trả lời, đáp ứng tất cả các thắc mắc trong lòng những phóng viên.
Cuộc họp báo kéo dài khoảng nửa tiếng, nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan đỡ không nổi. Những câu hỏi ngày càng sắc bén hơn bủa vây lấy cô. May mắn thay, Phượng cừ và Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn sát cánh bên cô, bọn họ đã giúp mình tránh được nhiều câu hỏi sắc bén.
Lúc cuộc họp báo kết thúc, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào rồi? Ổn không?” Cố Nhiễm Nhiễm đưa cho Đường Tâm Nhan một ly nước lạnh.
Đường Tâm Nhân một hơi uống hết nửa cốc.
“Vẫn được, chỉ là còn hơi căng thẳng chút.”
Đường Tâm Nhan ôm chặt lấy lồng ngực đang đập liên hồi của mình, biểu cảm trên mặt không được tự nhiên cho lắm.
“Tâm Nhan, tiếp theo cô có chuyện cần phải làm.”
Phường Cừ cứ mãi nhìn vào máy tính, đột nhiên lên tiếng.
“Có chuyện gì? Chắc không phải là những phóng viên kia quay lại chứ?” Nhớ lại những phóng viên hận không thể lột da mình kia, khiến Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy rùng mình, nổi da gà.
“Không phải phóng viên, mà là… người đàn ông của cô.”
Phượng Cừ ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp vang lên.
Người đàn ông của tôi? Nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, lập tức nhìn vào máy tính trước mặt Phượng Cừ, quả nhiên từ trên màn hình máy tính của Phượng Cừ có thể nhìn thấy Mặc Trì Úy bước vào khách sạn, vẻ mặt không hề có bất kỳ biểu cảm nào.
Chương 575: Vợ chồng giao chiến trực diện 1
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Thế nào? Có thể xử lý được không? Nếu như không được chúng ta có thể từ cửa sau của khách sạn rời đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng hỏi.
“Rời đi?” Đường Tâm Nhan lắc đầu.”Bây giờ cứ cho là tôi bỏ đi được, nhưng sau này thì sao? Hiện tại chúng tôi đang sống chung trong cùng một biệt thự, thường xuyên gặp mặt, trốn tránh là cách ngu xuẩn nhất.”
Đường Tâm Nhan thản nhiên nói, cô thật sự không ngờ đến, Mặc Trì Úy sẽ đến đây, nhưng… nhưng Đường Tâm Nhan đã sớm có chuẩn bị rồi, bây giờ đã tin tức họp báo đã được công bố, hợp đồng mình cũng đã ký, ván đã đóng thuyền, không có bất cứ người nào có thể thay đổi được nữa.
“Yên tâm đi, tôi không sao, tôi ổn mà.” Thấy ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm cô cùng lo lắng, vẻ mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan liền nở một nụ cười nhàn nhạt.
Không có trở ngại gì, Mặc Trì Úy đến gõ cửa phòng.
Cố Nhiễm Nhiễm còn căng thẳng hơn cả Đường Tâm Nhan, dù sao Đường Tâm Nhan đứng ở đây sẽ quay trở lại giới giải trí, đều là do mình khuyên nhủ, thuyết phục.
Hy vọng lửa giận của Mặc Trì Úy sẽ không đốt đến mình, Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Mặc Trì Úy bước vào phòng, liếc nhìn Đường Tâm Nhan đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy tao nhã, nở một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Anh đến đây làm gì?”
Lúc này Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Mặc Trì Úy đến đây cùng Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm mới nhíu chặt mày lại.
Thấy ánh mắt đầy giận dữ của Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt Trì Chi Hành rất bất lực.
“Tôi đến đây để nói tiếng chúc mừng em, chúc mừng em đã nổ phát súng đầu tiên.” Trì Chi Hành nói.
Cố Nhiễm Nhiễm hừ lạnh một tiếng.
“Điều tôi không muốn nhất đó chính là lời chúc mừng của anh, Trì Chi Hành, mời anh đi cho, tôi… không muốn nhìn thấy anh.” Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói hết câu, liền đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Đừng trách Tâm Nhan, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm chắn trước mặt Đường Tâm Nhan, cho dù có khiến Mặc Trì Úy tức giận, cũng sẽ trút lên người cô.
Mặc Trì Úy vẫn không nói gì, nhưng cả người lại toát lên một luồng khí lạnh, khiến ai cũng rợn tóc gáy, không rét mà run.
Lúc thấy ánh mắt sắc bén của anh nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành nhanh chóng chạy đến.
“Anh Tư, nếu anh muốn trút giận, bất cứ lúc nào em cũng đều sẽ hầu anh, cô ấy… chỉ là con gái mà thôi.” Từ trước đến giờ Trì Chi Hành chưa bao giờ nói chuyện với Mặc Trì Úy bằng giọng điệu khẩn cầu như vậy.
“Đưa người con gái của cậu đi đi.”
Cuối cùng cánh môi quyến rũ của Mặc Trì Úy cũng mấp máy, thốt ra những lời lạnh lùng không hề có cảm xúc, giọng nói giống như hồ băng, vang lên bên tai Trì Chi Hành.
“Được, em đưa cô ấy đi.”
Trì Chi Hành gật đầu, nắm lấy cổ tay Cố Nhiễm Nhiễm.
“Trì Chi Hành, anh buông tay tôi ra, đừng ép tôi phải hận anh.” Bị Trì Chi Hành nắm chặt cổ tay, Cố Nhiễm Nhiễm cô dùng sức vùng vẫy, nhưng từ đầu đến cuối tay Trì Chi Hành vẫn nắm chặt không buông.
“Chuyện vợ chồng bọn họ cứ để vợ chồng bọn họ tự giải quyết.”
Trì Chi Hành hét lên, Đường Tâm Nhan không hề có để ý đến cậu ta đang bị cản trở, vì tay của Trì Chi Hành đã thả lỏng tay mình ra, Cố Nhiễm Nhiễm cắn một cái thật mạnh vào tay anh ấy.
“Nhiễm Nhiễm, đi với cậu ấy đi, tôi không sao.” Thấy Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm cứ giằng co mãi, Đường Tâm Nhan mới đến trước mặt hai người bọn họ, nở một nụ cười nói.
Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm mới có thể thở phào.
Biết Cố Nhiễm Nhiễm đang rất lo lắng cho mình, Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười ngọt ngào.
“Yên tâm đi, thật sự không có chuyện gì đâu, tôi không phải là người con gái để anh ấy tùy ý xâm chiếm như lúc trước nữa, tôi cũng có lòng tự trọng và tôn nghiêm.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Thân là chị em với nhau, Cố Nhiễm Nhiễm hiểu rõ suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
“Được, tôi đi, có chuyện gì cứ gọi điện.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu với Đường Tâm Nhan, sau đó mới dời ánh mắt về phía Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan là người con gái yêu anh nhất, u mê anh nhất trên đời, nếu như anh làm ra chuyện gì tổn thương cô ấy, Mặc Trì Úy, anh sẽ trở thành người đàn ông ngu ngốc nhất trên đời này, Cố Nhiễm Nhiễm tôi có bán mạng cũng nhất định phải kéo theo anh xuống địa ngục.”
Nói xong câu này, Cố Nhiễm Nhiễm mới đi ra khỏi cửa.
“Anh Tư, phải bình tĩnh.”
Trì Chi Hành nói, sau đó nhanh chóng đuổi theo Cố Nhiễm Nhiễm.
“Phượng Cừ, anh cũng đi đi.” Thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy đang nhìn Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan vội đến trước mặt anh ấy nói.
Cô không hy vọng có bất kỳ người nào vì bản thân mình mà phải nhận lấy rắc rối.
“Cô chắc chắn ổn chứ? Tôi có thể giúp cô.” Phượng Cừ lấy lại bình tĩnh, cợt nhã, vẻ mặt anh ấy lúc này rất nghiêm túc, cho dù đã đánh mất cơ hội để tiếp tục phát triển ở giới giải trí, anh ấy cũng sẽ không để Mặc Trì Úy làm tổn thương Đường Tâm Nhan, cho dù đó là người đàn ông của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi rất cảm kích khi có người bạn tốt như anh, đừng lo, tôi sẽ xuất hiện ở phim trường đúng giờ, sẽ không vì bất cứ lý do nào mà trì hoãn.”
Đường tâm Nhan kiên trì, khiến Phượng Cừ không còn cách nào khác chỉ đành quay lưng rời khỏi phòng.
Tất cả mọi người đều đã bỏ đi, Đường Tâm Nhan cũng không lập tức đến trước mặt Mặc Trì Uý mà chỉ gọi điện cho nhân viên khách sạn.
“Phiền cô mang đến cho tôi một tách cà phê Blue Mountain, một tách Cappuchino, cà phê Blue Mountain đừng bỏ đường, đừng bỏ sữa.” Đường Tâm Nhan nói, xác nhận đối phương đã nhớ rõ yêu cầu của cô, rồi mới cúp máy.
Cuối cùng mới xoay người lại, đôi mắt sáng ngời như ngọc, nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Tôi đã ký hợp đồng rồi, không thể nào hủy bỏ được nữa.”
Đường Tâm Nhan ngồi đối diện Mặc Trì Úy, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng của mình, giọng nói đầy ngọt ngào.
Đồng tử Mặc Trì Úy co lại.
“Em nên biết rằng, trên đời này, không có việc gì là Mặc Trì Úy này không thể làm được, chỉ cần một câu nói của tôi, Cố Nhiễm Nhiễm nhất định phải hủy bỏ hợp đồng này của em.”
Giọng nói đầy từ tốn của Mặc Trì Úy lại mang theo dấu hiệu của sự thù hằn, lạnh lùng, khiến người ta rùng mình và kinh hãi.
Đường Tâm Nhan không nói lời nào, tiếng gõ cửa vang lên, cô đứng dậy, đi đến cửa.
“Thưa cô, đây là cà phê mà cô muốn.” Đường Tâm Nhan gật đầu, nhận lấy cà phê, đặt ly cà phê Blue Mountain trước mặt Mặc Trì Úy.
“Chỉ cần còn thở tôi sẽ không từ bỏ ước mơ của mình, trừ khi… tôi chết.” Đường Tâm Nhan nhấp một ngụm cà phê, một lần nữa lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh như thủy tinh nhìn anh đầy kiên định.
Vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy, lộ ra một vẻ lạnh lùng như sương giá ngàn năm.
“Đường Tâm Nhan, đừng thách thức giới hạn của tôi, hậu sẽ khó lường đó.” Mặc Trì Úy đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay thô ráp, gân guốc nhanh chóng nắm chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô.
Chương 576: Vợ chồng giao chiến trực diện 2
Giới hạn? Nếu như là lúc trước, Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng điệu như vậy thì cô ấy nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí sẽ khóc ra nước mắt. Nhưng cô ấy của bây giờ, sẽ không chút lo sợ, đôi mắt long lanh vô cùng xinh đẹp nhìn Mặc Trì Úy không chút sợ sệt.
“Lúc đặt bút ký hợp đồng, lúc tôi đồng ý quay trở lại giới giải trí, tôi đã thách thức giới hạn của anh rồi, Mặc Trì Úy, tôi đã không còn muốn trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng của anh nữa rồi.”
Đường Tâm Nhan nói, giọng điệu vô cùng kiên định, không hề có chút thay đổi.
“Tôi có thể hủy hoại cả Cố Nhiễm Nhiễm.”
Mặc Trì Úy nghiến răng nghiến lời nói, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ rằng, có một ngày Đường Tâm Nhan lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình, thậm chí… còn còn khinh thường uy hiếp mình.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
“Với năng lực của anh, muốn phá hủy công ty quản lý của Nhiễm Nhiễm là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng anh đừng quên rằng, Cố Nhiễm Nhiễm là người con gái của Trì Chi Hành, cho dù giữa bọn họ có xảy ra hiểu lầm, có mâu thuẫn, nhưng có lẽ anh cũng nhìn ra được, người anh em này của anh là người mà có thể tình nguyện dùng cả tính mạng này để bảo vệ cho Nhiễm Nhiễm, còn tôi… nếu như anh dám làm ra chuyện gì tổn thương đến Cố Nhiễm Nhiễm dù chỉ một chút, tôi sẽ… lập tức chết trước mặt anh, không hề chần chừ.”
Đường Tâm Nhan hơi dừng lại.
“Nếu như anh sẵn sàng để người anh em kia chịu đựng đau đớn mất đi người con gái của mình, anh… bây giờ có thể gọi cấp dưới của mình ngay bây giờ, bảo bọn họ bắt đầu hành đồng.”
Lời của Đường Tâm Nhan, khiến vẻ mặt Mặc Trì Úy càng thêm u ám, nắm chặt lấy cằm cô, từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại trên cần cổ mảnh mai trắng như thiên nga.
“Tôi có thể lập tức tiễn em xuống địa ngục.”
“Ha…” Nghe thấy lời uy hiếp như vậy, đột nhiên Đường Tâm Nhan cười lớn tiếng.”Được, chết trong tay anh coi như tôi có thể xong xuôi hết mọi chuyện, Mặc Trì Úy, anh… ra tay đi.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, cứ nhắm chặt mắt lại, dường như không hề để ý đến chuyện sống chết.
Chết tiệt. Thấy vẻ mặt Đường Tâm Nhan bình tĩnh như vậy, dáng vẻ nhắm mắt xuôi tay, Mặc Trì Úy mắng thầm một tiếng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến người người phụ nữ bảo sao nghe vậy của mình trước kia lại trở dám táo bạo phản kháng với mình như vậy, xem ra khoảng thời gian bản thân cứ mãi cắm đầu vào công việc không quan tâm đến vợ của mình.
Không thể hít thở được khiến Đường Tâm Nhan mở mắt.
“Em muốn vào giới giải trí hỗn độn kia, được, tôi sẽ ủng hộ.”
Mặc Trì Úy buông tay ra, ánh mắt sáng rực lên đầy ý tứ sâu xa, cứ mãi nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Anh.. anh không phản đối sao?” Thái độ của Mặc Trì Úy lúc này, khiến Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, kết quả như thế này cô thật sự không thể ngờ đến.
Mặc Trì Úy ngồi trên sô pha, hai chân tao nhã vắt chéo lại, như một ông chủ.
“Vợ của tôi muốn chơi, người làm chồng như tôi phải ủng hộ chứ, cho nên em muốn đến phim trường quay phim, tôi… sẽ đi cùng em, nhân tiện khảo sát một chút, dù sao trong giới giải trí, công ty chưa từng tham dự, có lẽ tôi nên suy nghĩ một chút, có nên mở một công ty giải trí cho vui hay không.”
Mặc Trì Úy bê cốc cà phê lên, nếm thử một ngụm, sau đó ghét bỏ đặt ly xuống bàn.
“Mùi vị thật khó uống, vợ à, chúng ta cùng ra ngoài uống đi.”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Trì Úy đã kéo tay cô bước ra khỏi phòng.
“Mặc Trì Úy, anh… anh muốn đưa tôi đi đâu? Bên ngoài có còn phóng viên không?”
Đột nhiên bị Mặc Trì Úy kéo ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan đầy hoang mang, dù sao bên ngoài cũng toàn là phóng viên khiến mình đỡ không nổi.
“Có anh ở đây, không cần phải sợ.”
Mặc dù chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng lúc giọng của Mặc Trì Úy vang lên bên tai cô, lại khiến cô cảm thấy trong lòng an tâm một cách kỳ lạ.
Thấy người đàn ông của mình nở một nụ cười đầy ma mị, cô xúc động muốn sà vào lòng anh.
“Chủ tịch Mặc và vợ ra rồi.”
Lúc bọn họ ra khỏi cổng khách sạn, người bên ngoài tràn vào bao vây lấy xung quanh bọn họ.
Trời ơi, không phải vừa mới mở họp báo sao? Vì sao lại còn nhiều phóng viên như vậy?
Nhìn thấy mấy họng ống kính chỉa thẳng vào mình, Đường Tâm Nhan xúc động muốn trốn ngay lập tức, nhưng bàn tay to lớn kia lại siết chặt lấy eo cô như một cái kiềm sắt, khiến cô không thể nào cựa quậy được.
“Chủ tịch Mặc, đối với việc vợ của anh quay trở lại giới giải trí, anh có muốn nói gì không? Anh sẽ ủng hộ chứ?” Một trong số những phóng viên hỏi thẳng, không hề chút lúng túng.
Mặc Trì Úy một tay nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, tay còn lại đút vào túi, mặc dù chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại khiến anh trông rất ma mị.
“Tôi luôn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của vợ mình.” Dưới sự mong đợi của mọi người, Mặc Trì Úy cuối cùng cũng mấp máy đôi môi mỏng của mình lên tiếng.
Cho dù vợ của anh và nam chính có bất kỳ cảnh thân mật nào anh cũng sẽ không tức giận sao?”
Lại một phóng viên khác hỏi.
Thảm rồi, mình thật sự xem nhẹ vấn đề này, quay phim ngôn tình, làm sao không có cảnh ôm , cảnh hôn được chứ? Thậm chí là cảnh lên giường?
Anh ấy… sẽ không tức giận chứ?
Đôi mắt Đường Tâm Nhan long lanh nhìn Mặc Trì Úy, không chỉ có phóng viên chờ đợi câu trả lời của anh mà còn có cả cô nữa.
Ánh mắt Mặc Trì Úy chạm phải ánh mắt của Đường Tâm Nhan.
Dưới sự chú ý của mọi người, anh cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi hoa đào ngọt ngào của Đường Tâm Nhan.
Nụ hôn bất ngờ khiến đầu óc Đường Tâm Nhan muốn “nổ tung”, chưa bao giờ cô nghĩ rằng, đột nhiên… đột nhiên Mặc Trì Úy lại diễn một cảnh thân mật trước mặt phóng viên?
Các phóng viên nhao nhao giơ máy ảnh lên chụp lia lịa, sợ sẽ bỏ lỡ mất những hình ảnh tuyệt đẹp.
Một lúc sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn.
Đôi mắt sắc bé đào hoa của Mặc Trì Úy lần lượt lướt qua tất cả phóng viên.
“Đây là câu trả lời, mọi người có hài lòng không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý. Dưới sự cảnh cáo trong mắt của Mặc Trì Úy, bọn họ không dám ở lâu nữa, nhanh chóng rời đi.
“Anh… tại sao lại làm như thế?”
Đường Tâm Nhan hỏi, cô hoàn toàn nghi ngờ về nụ hôn nồng nhiệt mà Mặc Trì Úy vừa làm lúc nãy.
“Có những lúc, biết nhiều quá cũng không tốt.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Mười phút sau, hai người cùng đến một quán cà phê.
“Tôi không muốn uống cà phê, tôi muốn về nhà.”
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan hoàn toàn không có ý định uống cà phê, cô đứng dậy bỏ đi.
“Trì Úy…” Lúc Đường Tâm Nhan xoay người đi, một giọng nói đầy ấm áp vang lên.
Triệu Hân Hân? Thấy Triệu Hân Hân mặc chiếc váy hồng đi về phía họ, Đường Tâm Nhan gạt bỏ khỏi ý định muốn bỏ đi khỏi đầu.
Chương 577: Quyền của vợ
Sự xuất hiện Triệu Hân Hân, khiến hàng lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại, nhưng cô lại không hề có chút hoảng sợ nào, gương mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười vui vẻ, rạng rỡ.
“Thật là trùng hợp, lại vô tình gặp hai người ở đây.” Triệu Hân Hân đến trước mặt hai người, tươi cười đến chào hỏi bọn họ, cô chỉ liếc nhìn Đường Tâm Nhan một cái rồi cứ mãi nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Tôi ngồi ở đây, sẽ không làm lỡ hẹn hai người chứ?” Chưa có sự đồng ý của Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân đã tự ý ngồi xuống vị trí bên cạnh bọn họ.
Thấy hành động hành đồng không mời mà đến này của cô ta, khóe miệng Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười nhạt.
“Cô Triệu đã ngồi xuống rồi, cho dù chúng tôi có thấy phiền cũng đã muộn rồi, không phải sao?” Đường Tâm Nhan lên tiếng, không nặng không nhẹ đá xéo cô một câu.
Nghe Đường Tâm Nhan nói câu đó, vẻ mặt Triệu Hân Hân rất xấu hổ.
“Trì Úy, anh… anh sẽ không đuổi em đi đấy chứ, nhưng anh yên tâm, chỉ cần anh nghĩ rằng em quấy rầy hai người, em… em sẽ lập tức rời đi.”
Triệu Hân Hân mở đôi mắt to tròn đáng thương, nhưng lại rất quyến rũ, khiến người khác phải đau lòng.
“Không có, bọn tôi chỉ đang uống cà phê.”
Lời của Mặc Trì Úy khiến vẻ mặt Triệu Hân Hân nở một nụ cười sáng lạn.
Cô gọi nhân viên đến, chọn một ly cà phê Blue Mountain giống Mặc Trì Úy.
Khẩu vị giống nhau?
Thấy Triệu Hân Hân không thêm đường, không thêm sữa thật sự khiến Đường Tâm Nhan càng ngạc nhiên hơn, dù sao cà phê nguyên chất có vị đắng, khá ít người phụ nữ nào uống được.
“Tâm Nhan, nghe nói cô đã quay lại giới giải trí, hơn nữa còn sắp quay một bộ phim truyền hình, nam chính lại là một ngôi sao đang rất nổi tiếng Phượng Cừ, chúc mừng cô, tôi tin dựa vào năng lực của cô, nhất định có thể nổ được phát súng đầu tiên.”
Triệu Hân Hân cười nói.
“Em muốn hợp tác với Phượng Cừ?” Hàng lông mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu lại, mặc dù trên mặt anh không hề có bất cứ biểu cảm nào nhưng Đường Tâm Nhan rất hiểu anh, có thể thấy rõ anh ấy đang tức giận.
“Không sai, chính xác là hợp tác với Phượng Cừ, anh ấy là nam chính.” Đường Tâm Nhan bình tĩnh nói, giọng nói ngọt ngào đầy quyến rũ vang lên.
“Trì Úy, anh… anh không biết sao?” Triệu Hân Hân giật mình, có vẻ như thông tin này Mặc Trì Úy vừa mới biết.
Mặc Trì Úy nhếch cánh môi mỏng đầy gợi cảm của mình lên.
“Bất cứ quyết định nào của vợ tôi đều ủng hộ, tôi cũng tin cô ấy là người sẽ suy nghĩ kỹ càng đến hậu quả trước khi làm việc gì đó.”
Câu nói đó được nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Mặc Trì Úy, dường như đang ủng hộ bất cứ quyết định nào của Đường Tâm Nhan, nhưng Đường Tâm Nhan có thể cảm nhận được, anh đang ngấm ngầm tức giận.
“Tình cảm của… hai người thật tốt.”
Lúc Triệu Hân Hân nói câu này vô cùng xấu hổ.
“Bọn tôi là vợ chồng, đương nhiên quan hệ rất tốt, tôi tin rằng tương lai cô Triệu có bạn trai, cũng có thể sẽ hạnh phúc như thế này.”
Ánh mắt Triệu Hân Hân, cứ mãi nhìn lên người Mặc Trì Úy, khiến Đường Tâm Nhan càng ngày càng nhíu chặt mày lại, một tia gian xảo và ranh mãnh nhanh chóng xẹt qua ánh mắt của cô.
“Ông xã ơi, em muốn ăn bánh ngọt.”
Đột nhiên Đường Tâm Nhan nũng nịu nói với Mặc Trì Úy, giọng điệu làm nũng này khiến Mặc Trì Úy không có cách nào kiềm chế được sự rung động trong đáy lòng.
“Được, bà xã muốn ăn gì anh cũng đều đáp ứng được hết.”
Mặc Trì Uý kêu nhân viên của quán cà phê đến.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng gọi một phần bánh ngọt.
“Ông xã, ăn một miếng nào.” Lúc nhân viên đưa bánh đến, Đường Tâm Nhan đã lấy một muỗng nhỏ bánh đưa đến bên miệng Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan, Trì Úy không ăn ngọt, cô không biết sao?”
Lúc Triệu Hân Hân thấy Đường Tâm Nhan làm động tác như vậy, vẻ mặt xinh xắn liền hiện lên nụ cười mỉa mai.
Nói đùa sao, anh ấy là chồng của tôi, chẳng lẽ tôi không biết anh ấy không thích ăn ngọt sao? Hôm nay bà đây muốn cô biết rằng, người đàn ông của tôi, chỉ có tôi mới có thể thay đổi được anh ấy.
“Ông xã, ăn một miếng nhé?”
Lúc Đường Tâm Nhan nói câu này, âm thầm cởi giày ra, cách một tấm khăn bàn, đôi chân bé nhỏ của cô duỗi về phía chân Mặc Trì Úy thăm dò.
Người con gái nhỏ bé này đang muốn quyến rũ mình sao?
Cảm nhận được chân mình đang dần nóng lên, khóe miệng Mặc Trì Uý hơi nhếch lên, nở một cười đầy xấu xa trên gương mặt đẹp trai đó..
“Ông xã, anh thật sự không muốn ăn sao? Ngon lắm đó.”
Đường Tâm Nhan vô cùng quyến rũ, đôi mắt long lanh sáng như ngọc, lóe lên một ánh nhìn mê hoặc lòng người.
Động tác dưới chân cô cũng không hề dừng lại, sau khi thăm dò, ngón chân của cô xen giữa vào đùi Mặc Trì Úy, khẽ trêu chọc.
“Trì Úy, anh sao vậy, không khỏe sao?” Triệu Hân Hân ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, đột nhiên thấy anh rùng mình vài cái, không khỏi lo lắng hỏi anh.
“Không có chuyện gì.” Mặc Trì Úy âm thầm ổn định lại tinh thần, đôi mắt đen láy sắc bén kia nhìn về phía Đường Tâm Nhan.
Cô gái nhỏ này vẫn còn muốn chơi tiếp sao?
Mặc Trì Uý dùng ánh mắt ra hiệu nói.
Đường Tâm Nhan cười khẽ.
“Đương nhiên, bà đây chơi chưa có đủ nè?”
Ha người nhìn qua nhìn lại, khiến Triệu Hân Hân cảm thấy mình thật xấu hổ.
“Có ăn không?”
Đường Tâm Nhan sắp mất hết kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa, lần này đôi chân nhỏ của cô đã đặt lên nơi nhạy cảm nhất giữa hai chân của Mặc Trì Úy.
Tôi không tin, anh có thể chịu được.
Quả nhiên, cứ để cho Đường Tâm Nhan tùy ý trêu chọc như vậy sẽ khiến cho cơ thể của Mặc Trì Úy có thay đổi rất lớn, từng luồng nhiệt dũng mãnh ập đến nơi ấy.
“Thật sự không muốn ăn hả?”
Đường Tâm Nhan gật đầu.
Anh thật sự không ăn sao? Chờ đợi câu trả lời không chỉ có Đường Tâm Nhan mà còn có Triệu Hân Hân đang ngồi bên cạnh hai người.
“Tâm Nhan, có thể cô sẽ phải thất vọng rồi, tôi và Mặc Trì Úy quen biết lâu như vậy, thứ anh ấy không thích ăn nhất đó chính là đồ ngọt, cho nên anh ấy nhất định sẽ không ăn đâu.”
Triệu Hân Hân còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã mở miệng cắn một miếng.
“Trì Úy, anh…”
Vẻ mặt Triệu Hân Hân không dám tin khi nhìn thấy Mặc Trì Úy ăn bánh ngọt.
“Bà xã mà, đương nhiên là phải ăn chứ.” Mặc Trì Úy cười nói. Đùa sao, nếu như tiếp tục không ăn thì cô gái nhỏ này có thể sẽ khiến mình… toang mất.
Nụ cười của Triệu Hân Hân cứng đờ lại, nhưng nụ cười trên mặt Đường Tâm Nhan lại rất tươi.
“Cô Triệu, mặc dù cô là bạn của Mặc Trì Úy, nhưng tôi là vợ anh ấy, cho nên tôi khá hiểu anh ấy, dù sao chúng tôi cũng đã là vợ chồng ngủ chung một giường rồi mà.”
Đường Tâm Nhan ăn xong một miếng bánh ngọt ánh mắt long lanh nhìn Triệu Hân Hân.
Thân là con gái, trực giác của Triệu Hân Hân nói cho cô biết rằng Đường Tâm Nhan đang mỉa mai mình. Vẻ mặt cô vô cùng xấu hổ.”
“Bà xã, ngon không?”
Mặc Trì Uý dường như không nhìn thấy ánh mắt âm thầm của hai người phụ nữ này, liền lên tiếng hỏi.
“Ngon ạ.”
Mặc Trì Úy gật đầu, gọi nhân viên đến thanh toán.
“Hai người… đi vội thế sao?”
Thấy bọn họ muốn đi, Triệu Hân Hân ngạc nhiên.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan.
“Tôi muốn về nhà… cùng bà xã.”
Chương 578: Bướng bỉnh
Triệu Hân Hân trơ mắt nhìn Mặc Trì Úy bỏ đi cùng Đường Tâm Nhan, hai người rất thân mật, khiến cô siết chặt hai tay lại.
“Cứ như thế mà rời đi, không thấy tiếc sao?” Đường Tâm Nhan ngồi trên xe, lên tiếng, câu chữ mang theo chút mỉa mai, vang rõ mồn một bên tai Mặc Trì Úy.
“Tiếc?” Mặc Trì Úy khởi động xe.”Vì sao nam chính lại là Phượng Cừ?”
Mặc Trì Úy lạnh lùng hỏi.
Đối với vấn đề này, Đường Tâm Nhan không có bất kỳ câu trả lời nào, cô cứ nhìn mãi ra bên ngoài cửa sổ.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào, Mặc Trì Úy lái xe tốc độ rất nhanh, mặc dù Đường Tâm Nhan rất sợ chạy xe nhanh như thế, nhưng… nhưng cô vẫn ngang bướng như cũ không hề rên lên nửa tiếng. Mặc dù dạ dày dường như đã lộn nhào cả lên.
Lúc xe dừng lại trước sân biệt thự, Đường Tâm Nhan lập tức nhảy xuống, ngồi xổm ở bên xe, dạ dày không được thoải mái.
Mặc Trì Úy không ngờ, Đường Tâm Nhan lại nôn ói dữ dội như vậy.
Lúc sau, Đường Tâm Nhan mới cảm thấy thoải mái được một chút, cố gắng đứng lên, nhưng có thể vì ngồi xổm thời gian quá lâu nên lúc đứng lên cả người nhất thời mất thăng bằng.
“Cẩn thận.”
Mặc Trì Úy vẫn luôn đứng bên cô, giang tay ôm lấy cô vào lồng ngực.
Nằm trong lòng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan rất hạnh phúc, nhưng nhớ đến khuôn ngực săn chắc này cũng đã từng có người phụ nữ khác dựa vào, cảm giác buồn nôn trong người cô vừa mới tan biến, lại ập đến lần nữa.
Cô vội vàng che miệng lại, chạy thẳng lên lầu.
Nằm trong lòng mình khiến cô ấy buồn nôn đến thế sao?
Nhìn theo bóng lưng Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy đầy lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.
Đường Tâm Nhan quay về phòng, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, cô giọng nói yếu ớt của cô vang lên, lê bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Mặc Trì Úy, tôi không còn sức cãi nhau với anh nữa, nếu như anh dư sức thì có thể đi tìm bạn gái Triệu Hân Hân của anh mà giết thời gian.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.
Mặc Trì Úy đứng dậy khỏi sô pha, bước thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Em chưa trả lời câu hỏi, vì sao lại chọn quay phim với Phượng Cừ?” Mặc Trì Úy hỏi lại một lần nữa, ánh mắt đen sâu thăm thẳm như đại dương, nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Chuyện công việc, tôi không cần phải báo cáo với anh, vì chuyện công việc của anh cũng đâu có nói cho tôi biết. Cho nên tôi… không thể nào trả lời thắc mắc của anh được.”
Đường Tâm Nhan nói xong, nằm lên giường, cả thể xác và tinh thần cô đều rất mệt mỏi, nhắm chặt mắt lại.
Thấy Đường Tâm Nhan rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại, sau khi đắp chăn cho Đường Tâm Nhan, anh mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Mặc Trì Úy quay lại phòng làm việc, gọi Giản Thành đến thẳng văn phòng của mình.
“Lập tức đi điều tra, tất cả lịch trình của vợ tôi trong vòng nửa tháng, nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện.”
Mặc Trì Uý căn dặn.
“Điều tra mợ chủ?” Nghe lời dặn dò như vậy, Giản Thành ngạc nhiên.”Chủ tịch, anh… anh điều tra mợ chủ, không sợ cô ấy… tức giận sao?”
Giản Thành dè dặt hỏi.
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười gian xảo.
“Cô ấy sẽ không có cơ hội tức giận, vì tôi sẽ khiến cô ấy bận đến tối mặt, không thể nào suy nghĩ đến chuyện khác đâu.”
Mặc Trì Úy mấp máy môi, không nhanh không chậm nói.
Chương 579: Cảnh hôn
Mặc Trì Úy nhanh chóng sắp xếp hết tất cả lịch trình của Đường Tâm Nhan.
Ngày mai khai máy?
Nhìn hàng chữ trong tập tài liệu, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười xấu xa.
Đối với việc buổi tối Mặc Trì Úy không về nhà, Đường Tâm Nhan sớm quen rồi, cho nên cô cũng không hề gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Biết được ngày mai bộ phim mình đóng chính sẽ khai máy, cho nên sau khi chơi với con một lúc, Đường Tâm Nhan liền quay trở lại phòng.
Ngâm mình trong bồn nước nóng một cách thoải mái, để làn da của cô càng trắng không tỳ vết nên cô đã đắp mặt nạ.
Cho đến khi xong xuôi tất cả cô mới khoan khoái nằm lên giường.
Đường Tâm Nhan chìm vào giấc ngủ ngon, sáng ngày hôm sau thức dậy cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.
Sau khi ăn sáng ở nhà ăn xong, Cố Nhiễm Nhiễm lái xe đến biệt thự.
Thấy Đường Tâm Nhan đang mỉm cười đợi mình, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Tối qua hai người không cãi nhau đấy chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm dè dặt hỏi.
“Cãi nhau?” Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan xẹt qua một tia lạnh lùng.”Không có người thì cãi lộn kiểu gì hả? Cô cũng sẽ không để tôi tự cãi nhau với chính mình chứ?” Đường Tâm Nhan cười nói, nhưng trong nụ cười đó lại mang theo chút chua xót.
“Lại không về nhà sao? Anh ta thật sự quá đáng.” Cố Nhiễm Nhiễm nhíu chặt mày, nếu như không phải vì không có thời gian rảnh, cô thật sự sẽ đi tìm Mặc Trì Úy hỏi cho rõ.
“Được rồi, đừng nhắc đến anh ta nữa, hôm nay là ngày khai máy tôi diễn vai mới, tôi không muốn bị bất cứ chuyện gì quấy nhiễu, chúng ta mau đến phim trường thôi, đừng để người khác đợi.”
Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm đang tức giận không ngừng đi, đời này có người chị em như thế là đủ lắm rồi.
“Được, đợi sau khi bộ phim này kết thúc, nếu như anh ta vẫn cứ thái độ như thế này, tôi nhất định sẽ đi tìm anh ta tính sổ.”
Hai người nhanh chóng đến phim trường, nhân viên đã chuẩn bị xong tất cả từ lâu.
Trước kia đạo diễn và Đường Tâm Nhan đã hợp tác với nhau, cho nên mọi người không có gì xa lạ cả. Sau khi chào hỏi nhau vài câu, liền nhộn nhịp quay trở lại công việc riêng của mình.
“Không cần phải căng thẳng. Kỹ thuật diễn xuất của cô vẫn đang rất ổn.”
Lúc Cố Nhiễm Nhiễm cảm giác được Đường Tâm Nhan có chút căng thẳng, liền chạy đến bên cạnh cô, nói nhỏ.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Người ở đây tôi đều quen thuộc cả rồi, hơn nữa bạn diễn của tôi lại là Phượng Cừ người tôi hiểu rất rõ, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ làm tốt thôi.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
“Hai người đẹp, có thể bắt đầu rồi.” Phượng Cừ đã thay trang phục diễn đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt trêu ghẹo nói.
“Cảnh thứ nhất là cảnh gì? Sao không nghe đạo diễn nói gì cả.”
Đường Tâm Nhan cầm lấy kịch bản, đến trước mặt Phượng Cừ, vội vàng hỏi.
Ngày xưa lúc quay phim, đạo diễn đều sẽ đến báo trước, nhưng bây giờ sắp quay rồi mà vẫn không biết cảnh đầu tiên là cảnh gì, điều này khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy rất kỳ lạ.
Phượng Cừ dang hai tay ra.
“Thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng đạo diễn sẽ có sắp xếp, chúng ta chỉ là diễn viên, nhiệm vụ tiếp theo là nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn.”
Phượng Cừ nhàn nhạt nói, việc diễn xuất đối với anh ấy quá nhẹ nhàng và quen thuộc rồi, vì vậy anh ấy không cảm thấy có chút lo lắng nào cả.
Suy cho cùng thì cũng đã rời khỏi giới giải trí một thời gian, nên khi hai người đến gặp đạo diễn, Đường Tâm Nhan vẫn có chút lo lắng.
“Cái gì? Cảnh… cảnh hôn?”
Lúc đạo diễn giải thích cho hai người cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ đã hít sâu vào một hơi.
“Đạo diễn, nhất định phải đột ngột thế sao? Có thể để làm quen vài ngày rồi sau đó mới đến cảnh hôn được không?” Cảm giác được Đường Tâm Nhan đang căng thẳng, Phượng Cừ vội vàng đến giải tỏa tâm trạng.
“Hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp, hơn nữa kỹ thuật biểu diễn cũng cứng cáp hết rồi, lại là diễn viên đã từng hợp tác qua, tôi tin hai người có thể diễn màn này trọn vẹn, tôi tin vào thực lực của hai người, làm quen với lời thoại một chút đi, nửa tiếng nữa sẽ khai máy.”
Sau khi đạo diễn nói xong câu đó, liền xoay người bỏ đi bố trí công việc khác.
“Chuyện gì… xảy ra thế này? Nhiễm Nhiễm, có thể thương lượng với đạo diễn một chút không? Tôi… tôi chưa chuẩn bị cho cảnh hôn khai máy này.”
Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm sang một bên, nhỏ tiếng thì thào.
“Tôi… tôi đi nói chuyện với đạo diễn xem sao, cô ở đây đợi tôi đi.”
Trấn an Đường Tâm Nhan ngồi xuống đợi tin tức, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đi về phía đạo diễn.
“Đâu phải lúc trước Tâm Nhan chưa quay cảnh hôn, sao lại căng thẳng như thế? Chúng ta chỉ đang hoàn thành công việc.” Phượng Cừ ngồi xuống chỗ Đường Tâm Nhan, đặt ly cà phê xuống trước mặt cô.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài.”Lúc trước tôi chưa kết hôn, chưa có chồng, quay cảnh hôn tôi sẽ không có bất cứ kiêng dè gì, nhưng bây giờ lại không giống như thế, tôi… tôi đã là của Mặc Trì Úy, cho nên… cho nên cảnh hôn đối với tôi mà nói cần phải chuẩn bị rất nhiều.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ, mang tất cả hy vọng đặt lên Cố Nhiễm Nhiễm, cô hy vọng Cố Nhiễm Nhiễm có thể thuyết phục được đạo diễn, nhưng trong lòng cô rất rõ, vị đạo diễn này rất cá tính, có phong cách cá nhân riêng, anh ta sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình đâu.
Trời ơi, ngày đầu tiên đi làm phải quay cảnh hôn, nếu như… nếu như Mặc Trì Úy biết được, có phải sẽ đến đây “giết” ngay lập tức?
Mười phút sau, Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Thế nào? Đạo diễn có đồng ý thay đổi kịch bản không?”
Thấy Cố Nhiễm Nhiễm quay lại, Đường Tâm Nhan vội vàng hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài.
“Đạo diễn vẫn rất kiên quyết, cho nên… cho nên đạo diễn sẽ không thay đổi ý định, Tâm Nhan, cô đã từng hợp tác với anh ta, có lẽ cô cũng biết, anh ta là một đạo diễn rất giỏi, vì vậy…”
Nghe thấy những lời này của Cố Nhiễm Nhiễm, hy vọng của Đường Tâm Nhan như bị một chậu nước lạnh dội vào, dập tắt hoàn toàn.
“Cô yên tâm, tôi biết là sẽ hôn môi nhẹ nhàng thôi, không phải là hôn thật, nếu như được tôi cũng có thể dùng một số mẹo để hoàn thành tốt cảnh quay này.”
Phượng Cừ lên tiếng.
Đường Tâm Nhan biết, bây giờ mình không còn sự lựa chọn nào khác.
“Thế.. thế cũng được, hy vọng cảnh quay này có thể đạt trong lần đầu tiên.”
Sau khi hít thở sâu, Đường Tâm Nhan đã làm việc chăm chỉ để vượt qua rào cản trong lòng và đến vị trí do đạo diễn chỉ định cùng với Phượng Cừ.
“Bắt đầu.” Theo lệnh của đạo diễn, bàn tay to lớn của Phượng Cừ nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, kéo cô lại gần trước mặt mình.
“Đợi… đợi một chút.” Lúc cánh môi của Phượng Cừ từng chút từng chút một tiến lại gần đôi môi đỏ mọng của mình, Đường Tâm Nhan căng thẳng đến mức không thể hít thở được, cô vội vàng hô một tiếng.
“Đạo diễn, là lỗi của tôi, tôi đứng sai vị trí.”
Phượng Cừ thấy đạo diễn không vui, nhanh chóng nhận trách nhiệm về mình.
“Tâm Nhan, cô là diễn viên chuyện nghiệp, tôi hy vọng cô cso thể quên đi tất cả, nhập tâm vào vai diễn.” Đạo diễn đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lời mấy lời sâu xa, đầy ẩn ý.
“Tôi… tôi biết rồi.”
Đường Tâm Nhan cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, cho đến khi ổn định được tâm trạng, mới quơ tay về phía đạo diễn.
“Yên tâm, chỉ là cảnh hôn nhẹ mà thôi.”
Sau khi Phượng Cừ nói xong, mới khẽ cúi người xuống, đôi môi gợi cảm chầm chầm sát lại lại đôi môi cánh đào của Đường Tâm Nhan.
Chương 580: Thay đổi toàn bộ cảnh quay
“Chủ tịch… Mặc?”
Đạo diễn đang ngồi trước máy quay, hoàn toàn không ngờ đến, cảnh hôn lãng mạn thế này lại vì sự xuất hiện của Mặc Trì Úy mà phải hô CẮT.
Đạo diễn biết rất rõ, Mặc Trì Úy là chồng của Đường Tâm Nhan, chồng đến thăm vợ làm việc, đây không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao, thế nhưng… thế nhưng bây giờ đang quay cảnh hôn, anh ấy thật sự có thể chấp nhận được sao?
“Đạo diễn Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mặc Trì Úy đến trước mặt đạo diễn, lộ ra một nụ cười đầy nham hiểm.
“Đúng vậy, lần trước chúng ta gặp nhau tại một buổi lễ nghệ thuật tư nhân.”
Đạo diễn dè dặt nói.
Ánh mắt Mặc Trì Úy nhìn về phía Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ.
“Cảnh hôn?” Nhìn thấy hai người gần nhau như thế, hơn nữa hai tay Phượng Cừ còn đang ôm lấy eo vợ mình, Mặc Trì Úy khẽ nheo đôi mắt đen láy của mình, thoáng một tia lạnh lùng nguy hiểm.
“Vâng… vâng là cảnh hôn, chủ tịch Mặc, có muốn… có muốn ngồi xuống không? Hai người bọn họ đều là những diễn viên chuyện nghiệp nhất.”
Đạo diễn nhấn mạnh một lần nữa.
“Quả thật là nên ngồi xuống, thưởng thức cảnh. Anh là đạo diễn hãy chỉ dẫn vợ tôi và người đàn ông kia cảnh hôn phải như thế nào.” Mặc Trì Úy ngồi xuống ghế, nở một nụ cười rất nhàn nhã.
Rõ ràng anh ấy chỉ cười, nhưng tại sao mình lại cảm giác được sự nguy hiểm?
Trời ơi, cảnh quay đầu tiên sao lại bị ngừng bởi kẻ săn mồi này chứ, đạo diễn cảm thấy như mình sao lại có thể xui xẻo đến vậy chứ?
Đạo diễn khóc không ra nước mắt, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Đường Tâm Nhan cầu cứu.
“Xem ra chồng của cô có vẻ nắm được hết lịch trình của cô trong lòng bàn tay.” Lúc Phượng Cừ thấy Mặc Trì Úy đến liền có suy nghĩ như thế.
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
“Tôi không ngờ anh ta lại đến đây.”
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Tôi đang làm việc, anh đến đây làm loạn cái gì thế?” Đường Tâm Nhan lạnh lùng hỏi. Đôi mắt không vui long lanh sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, đôi môi hiện lên một nụ cười đầy xấu xa.
“Với tư cách là nhà đầu tư độc quyền cho bộ phim này, em nghĩ anh không nên xuất hiện ở đây?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên rất rõ ràng bên tai mọi người.
“Anh là đầu tư độc quyền của bộ phim này?” Nghe thấy câu này, Đường Tâm Nhan rất sốc, lập tức nhìn về phía Cố Nhiễm Nhiễm.
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm cũng ngờ vực.
“Chủ tịch Mặc, anh nói có hơi quá rồi, mặc dù đầu tư cho bộ phim truyền hình không lớn lắm nhưng theo như tôi biết nhà đầu tư có đến mấy công ty, không thể nào chỉ có mình anh được.”
Cố Nhiễm Nhiễm khẳng định, mình đã nói chuyện qua với vài nhà đầu tư, cho nên mới chắc chắn để Đường Tâm Nhan tham gia vào vai diễn này.
Mặc Trì Úy cong khóe môi lên.
“Nhiễm Nhiễm, tin tức của cô quá chậm rồi, hai ngày trước, tất cả các nhà đầu từ đều rút vốn cả rồi, còn tôi… vì ủng hộ vợ mình nổ phát súng đầu tiên quay trở lại giới giải trí mà không nghĩ rằng tôi sẽ đầu tư vô điều kiện vào bộ phim truyền hình lớn này sao. Cho nên theo như hợp đồng, tôi là chủ đầu tư, có thể đến phim trường bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi cũng có quyền thay đổi nội dung kịch bản.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Bây giờ nhà biên kịch đang ở trong xe tôi, lát nữa họ sẽ đưa kịch bản mới đến cho mọi người.”
Mặc Trì Úy vắt chéo hai chân lại, mệt mỏi dựa vào ghế, dù chỉ ngồi ở một phim trường đơn giản như vậy, nhưng vẫn toát lên khí thế độc đoán của một ông chủ đang ngồi trên cao.
“Nhiễm Nhiễm… rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, cô không hiểu tại sao Mặc Trì Úy lại trở thành nhà đầu tư của bộ phim này.
“Tôi…” Đối diện với câu hỏi của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cũng không hiểu, không biết phải trả lời như thế nào.
“Cô ấy chỉ là quản lý, không thể hiểu hết được mọi chuyện.” Mặc Trì Úy lên tiếng giải vây giúp Cố Nhiễm Nhiễm.
Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
Không tốn nhiều thời gian biên kịch đã sửa xong kịch bản, đưa đến cho Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy mấy cảnh quay quan trọng đều bị đổi thành cảnh ôm, trong lòng Phượng Cừ liền hiểu rõ, nở một nụ cười đầy mỉa mai.
Đường Tâm Nhan cũng chú ý đến điểm này, nhưng cô lại vô cùng vui vẻ, dù sao sau khi mình nhìn thấy kịch bản này cũng đã suy nghĩ, muốn tìm cơ hội để nói chuyện với biên kịch, sửa lại nội dung, nhưng không ngờ bây giờ lại đã sửa lại hết toàn bộ.
“Ôm là đã chạm đến giới hạn của tôi rồi.” Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan với ánh mắt đầu sâu xa, và thâm thúy.
“Đạo diễn, anh có thể bắt đầu được rồi.”
Đạo diễn nhận được “lệnh” của Mặc Trì Úy, mới bắt đầu căn dặn tất cả nhân viên vào vị trí.
“Chồng cô đúng là có máu ghen không ít nhỉ, xem ra bộ phim này tôi sẽ không có được bất kỳ lợi ích gì rồi.”
Sau khi hai người đứng vào, Phượng Cừ nửa đùa, nửa trêu chọc cô.
Đường Tâm Nhan nhướn mày.
“Những gì chúng tôi muốn phô diễn bản thân trong bộ phim truyền hình này.”
Phượng Cừ nhún vai, mặc dù anh là một diễn viên chuyên nghiệp. Nhưng đôi mắt ấy cứ nhìn chằm chằm mình, cảm thấy vẫn có chút bất lực.
Vào cuối ngày, dường như Phượng Cừ cảm nhận được mình sắp bị ánh mắt bắn chết rồi.
“Tâm Nhan, cô có thể nghĩ ra cách nào đừng để chồng cô đến phim trường được không? Lần sau mà như thế này thì chắc vai nam chính của tôi phải đổi người mất.”
Sau cảnh quay cuối cùng, Phượng Cừ gọi Đường Tâm Nhan lại.
“Tôi… xin lỗi, mang đến phiền phức cho anh rồi.”
Đường Tâm Nhan ngượng ngùng xin lỗi Phượng Cừ.
“Tôi sẽ nghĩ cách để thuyết phục anh ấy, đi trước nhé.”
Sau khi chào hỏi đạo diễn, Đường Tâm Nhan về lại xe thay đồ diễn ra.
“Chồng của cô đang đợi ở trên xe, mau đi đi.” Cố Nhiễm Nhiễm nhận lấy quần áo diễn từ Đường Tâm Nhan.
Nhìn chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn cả thế giới ở phía trước cách đó không xa, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
“Được, tôi đi trước đây, sáng mai tôi sẽ có mặt phim trường đúng giờ.”
Nói xong câu đó, Đường Tâm Nhan mới đi về phía xe.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Đường Tâm Nhan mở cửa nhưng không lên xe liền, đôi mắt sáng ngời lóe lên lửa giận, dữ tợn nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Lên xe.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, khuôn mặt đẹp trai không hề có bất cứ biểu cảm nào.
Đường Tâm Nhan vừa định lên xe thì điện thoại của Mặc Trì Úy lại vang lên.
Cô chỉ vô tình lướt nhìn qua, liền nhìn thấy số điện thoại trên màn hình. Nếu như mình nhớ không nhầm, thì đây chính là số của… Triệu Hân Hân.
“Tôi ngồi xe Cố Nhiễm Nhiễm về, bớt quấy rầy anh và bạn gái nói chuyện yêu đương.” Đường Tâm Nhan nói xong, đóng cửa xe lại thật mạnh.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Cố Nhiễm Nhiễm đang hoàn thành công việc, thấy Đường Tâm Nhan tức giận quay lại, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Tôi sẽ quấy rầy anh ta nói chuyện yêu đương.”
Đường Tâm Nhan ghen tức nói.
Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn Đường Vũ Nhu mỉm cười, vẻ mặt điềm tĩnh và nụ cười tao nhã khiến Đường Vũ Nhu lập tức nhận ra rằng mình đã mặc đồ rồi.
“Đường Tâm Nhan, cô…” Đường Vũ Nhu hằn học trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhún vai, nụ cười ngọt ngào trên môi càng ngày càng rực rỡ.
“Không phải cô rất có nhiều tiền sao? Sao thế? Bây giờ thậm chí ngay đến cả mười mấy vạn cũng không trả nổi hả? Đường Vũ Nhu, đây không phải phong cách của cô?” Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói.
“Tôi…” Đường Vũ Nhu bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không muốn bị bất cứ người nào coi thường, đành phải mở ví lấy tiền ra.
“Thưa cô, tổng cộng mười hai vạn tám nghìn tệ, bây giờ cô chỉ đưa… chỉ đưa có năm trăm tệ… còn không đủ số lẻ của bộ váy nữa ạ?”
Lúc nhân viên nhận số tiền năm trăm tệ mà Đường Vũ Nhu đưa, vẻ mặt rất sốc.
“Đây… đây là tiền cọc, tôi sẽ trả thêm tiền sau.”
Đường Vũ Nhu tức giận nói.
“Xin lỗi, trong cửa hàng chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, cho nên… cho nên xin cô trả số tiền còn lại, nếu không cô sẽ không thể lấy bộ váy này.”
Nhân viên kinh doanh nói.
“Tâm Nhan, tôi chỉ nghe nói qua là ăn cơm không trả tiền, nhưng lại không ngờ, hôm nay tôi lại nhìn thấy mua đồ không trả tiền đó, thế giới rộng lớn như thế này đúng là không thiếu điều kỳ lạ ha?”
Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh Đường Tâm Nhan châm biếm nói.
Nghe Cố Nhiễm Nhiễm chế nhạo như vậy, vẻ mặt Đường Vũ Nhu càng khó coi hơn.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần đang họp thì chuông điện thoại vang lên, anh lập tức nhấn nút nghe máy.
“Thần, bây giờ em đang ở cửa hàng mà mình hay đến, rất thích một chiếc váy, nhưng hôm nay không mang theo tiền, anh… anh mua cho em đi.”
Giọng nói mềm mại của Đường Vũ Nhu vang lên bên tai Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần không nói câu nào, lập tức cúp máy, khiến Đường Vũ Nhu rất xấu hổ.
“Xem ra người đàn ông của cô có vẻ không yêu cô nhiều lắm, Đường Vũ Nhu, tôi thật sự rất thông cảm cho cô.” Đường Tâm Nhan đến trước mặt Đường Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ châm biếm.
“Anh ấy… anh ấy rất quan tâm tôi.”
Đường Vũ Nhu có thể mất mặt với bất kỳ người nào, nhưng… nhưng tuyệt đối không thể mất đi danh dự trước mặt Đường Tâm Nhan.
Cô lại rút điện thoại ra gọi cho Phó Tư Thần lần nữa.
“Đường Vũ Nhu, cô chơi đủ chưa, điên rồi hả?”
Lại nhận được điện thoại của Đường Vũ Nhu, vốn dĩ Phó Tư Thần đã bận đến sứt đầu mẻ trán, bùng nổ cơn giận hét vào điện thoại.
Nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng như vậy, trong lòng Đường Vũ Nhu hẫng đi một nhịp.
“Em đang ở cùng với Đường Tâm Nhan.”
Ở cùng với Đường Tâm Nhan? Nghe thấy cái tên Đường Tâm Nhan, Phó Tư Thần nhướn mày.
“Tôi đến ngay.”
Phó Tư Thần nói xong liền cúp máy.
“Chồng tôi sắp đến rồi, Đường Tâm Nhan, thấy hình ảnh anh ấy yêu thương tôi, cô nhất định sẽ ghen ghét đến chết thôi.” Vẻ mặt Đường Vũ Nhu rất đắc ý.
“Đường Vũ Nhu, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vừa nãy tôi đã nghe rất rõ, người đàn ông Phó Tư Thần của cô vì nghe thấy tên của Đường Tâm Nhan mới trả lời lại, không ngờ bây giờ cô lại tệ hại như vậy, phải nhắn đến tên người phụ nữ khác mới có thể gặp được người đàn ông của mình.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Vũ Nhu, khinh thường nói.
“Cô…”
Đường Vũ Nhu bất ngờ khi nghe Cố Nhiễm Nhiễm nói mình như vậy, khiến cô ta càng thêm xấu hổ, hận không thể đào cái hồ mà chui vào.
Khoảng mười mấy phút sau, Phó Tư Thần đã lái xe đến trước cửa hàng.
Thấy Phó Tư Thân bước vào Đường Vũ Nhu liền nở một nụ cười vui tươi, lập tức bước đến trước.
“Thần, sao giờ anh mới đến? Người ta đợi anh lâu lắm rồi đó.”
Đường Vũ Nhu nũng nịu, âu yếm khoác lấy tay Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rút tay ra, đi về phía Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, dạo này khỏe không?” Phó Tư Thân nhìn Đường Tâm Nhan đầy dịu dàng.
“Phó Tư Thần, em mới là vợ anh. Cô ta là vợ trước đã bị anh vứt bỏ rồi.” Thấy Phó Tư Thần cười với Đường Tâm Nhan như vậy, Đường Vũ Nhu tức giận giậm chân.
Phó Tư Thần không thèm đế ý đến cô ta la hét, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Tôi có khỏe hay không, hình như không liên quan gì đến anh nhỉ, anh Phó.” Đường Tâm Nhan chậm rãi mở đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ra, nói một cách lạnh lùng và đầy xa cách.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi, nói chuyện với bọn họ chỉ thêm lãng phí nước bọt.” Đường Tâm Nhan đứng bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Tâm Nhan, lấy lại được tài ăn nói rồi sao?”
Cố Nhiễm Nhiễm ngọt ngào nói, mang theo chút trêu chọc.
Đường Tâm Nhan cong khóe môi mỉm cười.
“Có lẽ trước mặt Mặc Trì Úy, tôi mới nhỏ bé, tầm thường, mới đánh mất tự tin của bản thân mà thôi.” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.
Không muốn nhắc đến chuyện không vui của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm mới kéo cô đi về phía cửa.
Mới đi được có vài bước đã bị Phó Tư Thần chặn lại.
Thấy mình bị Phó Tư Thần ngáng đường, khóe môi cô nhếch lên càng thêm phần mỉa mai.
“Anh Phó, anh nghĩ cách giải quyết người phụ nữ của anh nhanh một chút, nếu không cô ta sẽ càng mất mặt đó, nể tình chúng ta có quen biết với nhau, tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở anh rằng bộ đồ bầu của vợ anh sắp rớt xuống đến nơi rồi.”
Đường Tâm Nhan đi về phía Phó Tư Thần, dán sát bên tai anh cất lên giọng nói đầy ngọt ngào.
Phó Tư Thần theo quán tính nhìn về phía Đường Vũ Nhu, đúng là bộ đồ bầu cô ta mang sắp rớt đai đến nơi rồi.
Chết tiệt.
Thấy Đường Vũ Nhu không có bất kỳ cảnh giác nào, Phó Tư Thần khẽ chửi thầm một tiếng rồi vội vàng chạy về phía cô ta.
Đường Vũ Nhu vẫn luôn nhìn Phó Tư Thần và Đường Tâm Nhan với ánh mắt đầy tức giận, bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh ta đang đi về phía mình, vẻ mặt Đường Vũ Nhu rất vui vẻ.
“Mau gài thắt lưng lại, đừng làm tôi phải mất mặt.” Phó Tư Thần đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lạnh lùng nói, ánh mắt không có chút dịu dàng mà ngược lại tràn đầy chán ghét.
Mãi cho đến lúc này Đường Vũ Nhu mới ý thức được thắt lưng sắp rơi, cô mới vội gài lại.
“Anh… anh cho em tiền trả đi, nhân viên đó cứ hối em mãi nè?”
Thấy Phó Tư Thần muốn bỏ đi, Đường Vũ Nhu vội ngăn anh lại.
Phó Tư Thần nhanh chóng lấy thẻ ra.
“Mau làm thủ tục đi.”
Nhân viên lập tức giải quyết tất cả thủ tục, sau đó trả thẻ lại cho Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần không hề do dự, chạy theo Đường Tâm Nhan.
Chết tiệt, thấy Phó Tư Thần đuổi theo Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức gọi điện cho Mặc Trì Uý.
Phó Tư Thần, đồ nhẫn tâm, đừng trách sao em vô tình, em không tin Mặc Trì Úy sẽ làm ngơ, để anh theo đuổi người con gái của anh ta.
Chương 572: Cô, đã bị loại từ sớm rồi
Nhận điện thoại của Đường Vũ Nhu, Mặc Trì Úy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn bắt máy.
“Trì Úy, là anh phải không? Tôi là Vũ Nhu đây.” Đường Vũ Nhu cố ý dùng cái giọng điệu nũng nịu truyền đến bên tai Mặc Trì Úy, khiến anh thật muốn mắc ói.
Vẫn là giọng nói ngọt ngào của vợ mình nghe hay hơn.
“Đường Vũ Nhu, tôi không có thời gian nói nhảm với cô.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, lập tức đưa điện thoại ra xa, dường như Đường Vũ Nhu có thể cảm nhận được, trên người anh đang toát ra một luồng khí rét lạnh như băng, chẳng khác nào một tảng băng ngàn năm đầy tội lỗi vậy.
“Bây giờ Đường Tâm Nhan và Phó Tư Thần đang ở cùng nhau, tôi sẽ gửi địa điểm cho anh.”
Đường Vũ Nhu chỉ nói có câu này sau đó lập tức ngắt máy, nhanh chóng gửi vị trí của mình qua điện thoại cho Mặc Trì Uý.
Cô ấy và Phó Tư Thần đang ở cùng nhau? Nhìn thấy địa chỉ mà Đường Vũ Nhu gửi qua, Mặc Trì Uý nhíu chặt mày.
“Giản Thành, chuẩn bị xe.” Mặc Trì Uý bỏ tài liệu trong tay xuống.
Giản Thành lập tức đi chuẩn bị xe, bọn họ rất nhanh đã đến địa điểm mà Đường Vũ Nhu đã cung cấp.
“Chủ tịch, là… là mợ chủ.”
Vẻ mặt Giản Thành rất ngạc nhiên khi thấy người đứng cách bọn họ không xa ở đằng kia là Đường Tâm Nhan.
Xem ra chuyện mà Đường Vũ Nhu nói là sự thật. Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Phó Tư Thần, rốt cuộc anh đã xong chưa hả? Nếu như còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Phó Tư Thần cứ đứng trước mặt rồi bám víu, làm phiền mình, Đường Tâm Nhan thật sự mất hết kiên nhẫn, nếu như không phải đang ở nơi công cộng, cô nhất định sẽ đá cho Phó Tư Thần một cái thật mạnh.
“Tâm Nhan, mặc dù chúng ta đã chia tay rồi, nhưng em có cần phải lạnh lùng như thế không? Anh tin chỉ cần có thời gian, chỉ cần em cho anh thời gian, chúng ta sẽ có thể quay trở lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước.”
Phó Tư Thần vẫn luôn nở một nụ cười đầy ấm áp.
“Quay trở lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước?” Lúc nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan không chỉ không có chút cảm động nào mà ngược lại còn thấy vô cùng nực cười.
Đã từng vì lợi ích riêng mà để vợ của mình lên giường cùng người đàn ông khác, người đàn ông đã tự phản bội lại chính cuộc hôn nhân của mình cùng với người đàn bà khác, vậy mà anh ta vẫn có thể công khai nói với mình rằng muốn quay lại cuộc sống tươi đẹp như lúc trước?
“Phó Tư Thần, anh thực sự còn thậm tệ hơn cả tôi tưởng tượng.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, kéo tay Cỗ Nhiễm Nhiễm, lách qua khỏi người Phó Tư Thần.
“Tâm Nhan…”
Phó Tư Thần lại chặn Đường Tâm Nhan lần nữa, lần này ánh mắt sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan xẹt lên một tia xảo trá và ngang bướng.
“Nhiễm Nhiễm, giúp tôi mua chút đồ.”
Đường Tâm Nhan nói nhỏ bên tai Cố Nhiễm Nhiễm một câu.
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm rất kinh ngạc, nhưng quay người bỏ đi.
“Tâm Nhan, em đồng ý nói chuyện với tôi rồi đúng không?”
Thấy Đường Tâm Nhan để Cố Nhiễm Nhiễm đi, vẻ mặt Phó Tư Thần hiện lên một tia vừa mừng vừa ngạc nhiên.
“Tôi hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh, Phó Tư Thần, anh tưởng tượng hơi quá rồi đấy.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, không cho Phó Tư Thần bất cứ cơ hội nào.
Phản ứng như thế này Phó Tư Thần sớm đã dự đoán được, cho nên anh ta không hề ngạc nhiên tí nào cả, nhưng anh ta lại tin chắc rằng chỉ cần bản thân mình nỗ lực cố gắng, Đường Tâm Nhan sẽ không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta, chỉ cần cô có thể quay về bên cạnh mình thì kế hoạch của Phó Tư Thần sẽ lập tức bắt đầu có kết quả.
Không lâu sau, Cố Nhiễm Nhiễm đã quay lại, trong tay còn cầm một ly cà phê.
“Mùi vị không tồi.”
Đường Tâm Nhan uống một ngụm rồi cười tươi sáng lạn.
“Tâm Nhan, em muốn uống cà phê sao không nói sớm, anh có thể đi mua cho em.”
Phó Tư Thân không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để kéo gần mối hệ với Đường Tâm Nhan, nở một cười tự cho là phóng khoáng, đẹp trai.
“Muốn uống không? Mùi vị thật sự rất ngon.”
Đường Tâm Nhan tươi cười nhìn Phó Tư Thần khiến anh ta dường như thấy được có tia hy vọng.
“Đương nhiên là muốn rồi, khẩu vị của anh giống em mà.” Phó Tư Thần tiến thêm vài bước xít lại gần Đường Tâm Nhan, cô mỉm cười đưa ly cà phê cho anh ta.
Phó Tư Thân vui mừng định nhận lấy, nhưng thật không ngờ, đột nhiên Đường Tâm Nhan nghiêng tay phải một vòng, khiến cả ly cà phê đổ hết lên người Phó Tư Thần.
“Đường Tâm Nhan, em… em điên rồi sao?”
Bỗng bị cà phê văng đầy mặt, Phó Tư Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay anh nắm chặt lấy bả vai cô.
“Buông cô ấy ra.”
Giọng nói đầy trầm thấp và từ tốn của Mặc Trì Úy vang lên, xen lẫn chút sắc bén, xuyên thẳng vào màng nhĩ Phó Tư Thần.
Mặc Trì Úy, sao anh ta lại đến đây? Đột nhiên nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không tránh khỏi có chút căng thẳng.
“Phó Tư Thần, mau buông vợ tôi ra.”
Mặc Trì Úy đi thẳng một đường đến trước mặt Phó Tư Thần, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính xẹt lên một tia độc ác khiến người khác phải rét run.
Phó Tư Thần cũng không ngờ rằng Mặc Trì Úy sẽ xuất hiện, nhớ đến sự sống còn của công ty mình, bây giờ vẫn còn đang bị anh nắm trong tay, mặc dù Phó Tư Thần không cam tâm, nhưng vẫn buông Đường Tâm Nhan ra.
“Chủ tịch Uý, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây.” Phó Tư Thần ngượng ngùng nói.
Mặc Trì Úy hoàn toàn không để ý đến Phó Tư Thần, ánh mắt hoàn toàn nhìn chăm chú về phía Đường Tâm Nhan.
“Tôi và Nhiễm Nhiễm đi dạo phố.”
Lúc Đường Tâm Nhan thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy đang nhìn mình mới lạnh lùng nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi.”
Đường Tâm Nhan không muốn nói chuyện với Mặc Trì Úy kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm đi về phía trước.
“Tâm Nhan, cô cứ thế mà đi sao? Anh ấy… anh ấy là chồng của cô, là người đàn ông của cô đó.” Cố Nhiễm Nhiễm nhỏ tiếng nói.
Chồng của tôi? Người đàn ông của tôi?
Cánh môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười đầy trào phùng.
“Điều mà tôi muốn là một người đàn ông một lòng một dạ với tôi chứ không phải là người đàn ông một chân đạp hai thuyền, yên tâm đi, tôi biết mình phải làm gì mà.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
Hai người ra ngoài ăn tối, sau khi ăn xong, Đường Tâm Nhan mới bắt xe về lại biệt thự.
Lúc cô nhìn thấy xe của Mặc Trì Uý đậu trước sân biệt thự, Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên.
Sao hôm nay lại về nhà? Không cần ở bên người phụ nữ kia nữa sao?
Cánh môi của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, liếc nhìn chiếc xe một cái rồi mới đi vào phòng khác.
Thấy con trai đang được người phụ nữ ẳm trong lòng, ánh mắt của cô nhìn đứa bé cũng rất ấm áp, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
Đường Tâm Nhan đi thẳng đến trước mặt cô ta, vươn tay ra muốn bế lại đứa bé.
“Đứa bé vừa mới ngủ, đừng làm nó tỉnh giấc.”
Người phụ nữ đó nhỏ tiếng nói.
Cô ta là mẹ hay mình là mẹ?
Ánh mắt long lanh sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan nhìn về phía Mặc Trì Uý.
“Mặc Trì Úy, tôi bị tước đoạt đi quyền làm mẹ, bây giờ ngay đến cả con mình không thể ôm sao?” Đường Tâm Nhan lạnh lùng hỏi.
Mặc Trì Úy nhíu chặt hàng lông mày kiếm lại.
“Hân, trả con lại cho Tâm Nhan đi.” Mặc Trì Uý nói với người phụ nữ đang bế đứa bé.
Lúc Đường Tâm Nhan cẩn thận từng li từng tí ẵm đứa bé thì cô lại ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta.
Chương 573: Anh ấy, thật khiến mình thất vọng
Mùi hương này thế mà lại rất quen thuộc với Đường Tâm Nhan, mãu đến lúc này cô mới tỉ mỉ đánh giá người phụ nữ kia.
“Là cô?”
Lúc cô xác định đây là người phụ nữ mình đã nhìn thấy ở phòng làm việc của Mặc Trì Úy mới không khỏi ngạc nhiên.
Người phụ nữ đó mỉm cười.
“Không ngờ cô còn nhớ tôi, xin chào, tôi là Triệu Hân Hân, bạn của Trì Uý.”
Triệu Hân Hân chủ động vươn tay ra, nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa xinh đẹp.
“Xin lỗi, tôi đang bế con, không có cách nào để bắt tay với cô, không làm phiền các người nữa.” Đường Tâm Nhan nói xong câu đó, bế con trai đang ngủ say đi thẳng lên lầu.
Lúc đi lên đến tầng hai, Đường Tâm Nhan mới dừng bước.
Thấy cảnh Triệu Hân Hân và Mặc Trì Úy đang vui vẻ, trong lòng Đường Tâm Nhan nhói đau.
Xem ra người phụ nữ này là người mà giúp việc nói đã từng ngủ qua đêm ở phòng khách, bọn họ thật sự chỉ đơn giản ngủ ở phòng khách thôi sao?
Cô đau đớn ẳm con quay về phòng.
Đứng ngây người ở phòng con không bao lâu, Đường Tâm Nhan mới quay lại về phòng mình, pha nước tắm rồi mới quay lại mở máy tính.
Đúng giờ Cố Nhiễm Nhiễm gửi nội dung kịch bản qua chô cô, Đường Tâm Nhan cẩn thận nghiên cứu, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc,
Lúc Mặc Trì Úy đẩy cửa bước vào, Đường Tâm Nhan nhanh chóng tắt file kịch bản đi.
“Đang xem gì mà nghiêm túc thế?”
Giọng nói Mặc Trì Úy hệ trầm ấm, êm dịu hệt như rượu vang đỏ, truyền đến bên tai Đường Tâm Nhan.
“Xem đại vài cái thôi, sao thế, anh không cần ở cạnh khách hàng của mình sao?” Đường Tâm Nhan gập máy tính lại, khóe môi nhếch lên, khó giấu được ý tứ mỉa mai.
“Hân Hân không chỉ là khách hàng, em ấy còn là…”
Mặc Trì Úy còn chưa nói hết câu, Đường Tâm Nhan đã ngắt lời.
“Không chỉ là khách hàng mà còn là người phụ nữ của anh, Mặc Trì Uý, tôi nói thay anh rồi đó.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.
Mặc Trì Uý tiến vài bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đôi mắt đào hoa sáng lên như ngọc, nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Em biết mình đang nói cái gì không vậy hả?”
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cô ta không là người phụ nữ của anh? Nếu như không phải thì tôi thật sự nghĩ không ra mối quan hệ của anh và người phụ nữ kia là gì, mặc chiếc áo sơ mi của anh huênh hoang đi trên phố, không ngờ rằng đã có một Mạnh Bạch Chỉ đi rồi bây giờ lại thêm một Triệu Hân Hân nữa, Mặc Trì Úy, vận đào hoa của anh thật không tồi đó.”
Lời Đường Tâm Nhan nói khiến Mặc Trì Úy càng nhíu chặt lông mày lại.
“Lần này anh quay về không phải là để cãi nhau với em.”
Đường Tâm Nhan nhướn mày.
“Xin lỗi, tôi đây cũng không có thời gian đi gây lộn đi với anh, đã trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh… đi ra ngoài.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, hận không thể lập tức đá Mặc Trì Úy ra khỏi tầm mắt của mình.
Sự xuất hiện của Triệu Hân Hân, càng châm ngọn lửa ghen tuông trong lòng Đường Tâm Nhan bùng cháy lên dữ dội hơn.
“Trì Úy, anh ngủ chứ?”
Giọng nói Triệu Hân Hân đầy nhẹ nhàng, xuyên qua cánh của truyền đến tai của hai người đang ở bên trong.
“Người phụ nữ của anh tìm đến cửa rồi kìa, Mặc Trì Úy có cần tôi nhường phòng này lại cho các người không?”
Đối diện với sự mỉa mai của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy chỉ có thể nhìn cô thật sâu, sau đó mới mở cửa ra.
“Có chuyện gì?”
Triệu Hân Hân vẫn luôn nở một nụ cười sáng lạn.
“Không có việc gì quan trọng, chỉ là ngủ không được, cho nên mới hỏi anh thử có muốn uống một ly không? Cái này là em đặc biệt mang từ Ý về, cũng coi như là lời cảm ơn anh đã tìm lại được hộ chiếu và chứng minh thư bị mất của em, không có cách nào để báo đáp nền đành khui chai rượu này.”
Triệu Hân Hân nhẹ nhàng nói.
“Nếu vợ anh cũng chưa ngủ, chúng ta có thể cùng uống một chút, nhân tiện làm quen luôn.”
Đường Tâm Nhan ở bên trong, nghe thấy lời mời của cô, vẻ mặt liền xuất hiện một cười mỉa mai.
“Xin lỗi, tôi đã ngủ rồi, xin đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”
Triệu Hân Hân đang đứng ngay cửa, nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan nói, tinh nghịch lè lưỡi, lắc lắc chai rượu trong tay.
“Thế nào?”
Mặc Trì Úy nhìn thật sâu vào đôi mắt đã nhắm tít của Đường Tâm Nhan sau đó chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Anh ấy đi thật sao? Cứ như thế mà bỏ đi cùng người phụ nữ kia sao?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đường Tâm Nhan ngồi dậy, vốn dĩ vẫn ôm một chút tia hy vọng nhưng lúc này cô đã hoàn toàn thất vọng.
Nước mắt âm thầm lăn dài trên gò má Đường Tâm Nhan.
Ngày hôm sau Cố Nhiễm Nhiễm đã đến biệt thự từ sớm, lúc thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Đường Tâm Nhan, cô đã bị dọa cho giật mình.
“Tâm Nhan, hôm nay sẽ đi gặp mặt bên truyền thông, cô… chắc chắn có thể được chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng cho trạng thái của Đường Tâm Nhan, sẽ không cách nào đối diện được đám phóng viên sắc bén kia.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Không sao, tôi có thể, hơn nữa tôi tin rằng với mỹ phẩm của tôi chắc chắn có thể khiến tôi thay đổi được trạng thái hiện tại.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, lập tức nhờ chuyên gia trang điểm và nhà thiết kế trang phục của mình mang đến, chuẩn bị chu đáo cho Đường Tâm Nhan.
Mặc dù cảm thấy trạng thái tinh thần hơi tồi tệ, nhưng Đường Tâm Nhan biết lần, lần này đối mặt với đám phóng viên liệu mình có thể lấy lại chỗ đứng trong giới giải trí hay không.
Chuyện gia trang điểm đã nhanh chóng make up cho Đường Tâm Nhan, nhìn trong gương đã được trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp, cánh môi Đường Tâm Nhan đỏ mọng, quyến rũ nở một nụ cười.
“Cái này thế nào?”
Cố Nhiễm Nhiễm lấy một ra một chiếc váy sexy, màu tím để trước mặt Đường Tâm nhan.
“Có cần phải lộ liễu như vậy không?” Lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy bộ lễ phục này hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Thành công ngay lần đầu, nhưng cô yên tâm đi, sexy nhưng sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.
Đường Tâm Nhan không bao giờ nghi ngờ về gu thời trang của Cố Nhiễm Nhiễm, cho nên cô nhận lấy lễ phục, đi vào phòng thay đồ.
Đường Tâm Nhan bước vào phòng, nhanh chóng thay quần áo, bộ lễ phục được thiết kế rất lộ liễu, khiến làm da trắng như tuyết của cô bày ra trước mắt, chiếc tà được xẻ cao lên vừa hoàn hảo tôn lên đôi chân thon dài ngọc ngà của cô, ẩn ẩn hiện hiện.
“Bingo, hoàn hảo.” Thấy Đường Tâm Nhan bước ra từ phòng thay đồ, Cố Nhiễm Nhiễm đã hét lên kinh ngạc.
“Được không?” Mặc dù vóc dáng đã khôi phục về trạng thái tốt nhất, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không có quá nhiều tự tin.
“Đương nhiên là được rồi, tin tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường tâm Nhan , vỗ vai cô động viên.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Đi thôi.”
Nửa tiếng sau, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đến khách sạn nơi tổ chức họp báo.
Phượng Cừ đã đợi ở phòng chờ từ sớm, lúc thấy Đường Tâm Nhan vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Quá đẹp.”
Đối diện với lời khen của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan hơi ngại.
“Công việc đã chuẩn bị gần xong rồi, hai nhân vật chính có thể lên sân khấu, tôi tin tiêu đề mấy bài báo ngày mai đều sẽ có bóng dáng của hai người.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Phường Cừ nở một nụ cười tươi.
Chương 574: Quay trở lại showbiz
Đã một thời gian dài không đối mặt với đông phóng viên như vậy cho nên lúc đứng trước cửa họp báo, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng may mắn thay Phường Cừ và Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn bên cạnh động viên cô.
Sau khi hít thở liên tiếp vài lần, Đường Tâm Nhan mới đủ dũng khí, cùng Phượng Cừ và Cố Nhiễm Nhiễm đẩy cửa phòng họp báo bước vào.
Các phóng viên đã chờ đợi từ lâu, khi nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm, Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan lập tức chuẩn bị thiết bị quay phim, chụp hình và micro.
“Cảm ơn các vị đã tham gia buổi họp báo này, hôm nay là ngày công ty quản lý của tôi chính thức thành lập, đồng thời cũng là thời khắc quan trọng thông báo đến các vị cô Đường Tâm Nhan sẽ quay trở lại showbiz.”
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười, thông báo với phóng viên.
Chỉ với một câu nói của cô, đã lập tức khỏi dậy các phòng viên thảo luận.
“Bà chủ Mặc, xin hỏi đột nhiên cô thông báo sẽ quay trở lại giới giải trí, chủ tịch Mặc có biết không ạ? Anh ấy sẽ ủng hộ cô xuất hiện công khai dưới hình thức như thế này chứ?”
“Bà chủ Mặc, quyết định quay lại giới giải trí của cô, Mặc Trì Úy có biết không?”
“Bà chủ Mặc…”
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác bủa vây lấy Đường Tâm Nhan. May mắn thay, cô đã chuẩn bị từ trước, cho nên lúc đối diện với những câu hỏi này, cô hoàn toàn không hề có chút căng thẳng nào cả, trên khuôn mặt thanh tú hồng nhuận luôn nở nụ cười tao nhã.
“Mặc dù tôi đã là vợ của Mặc Trì Úy, nhưng tôi cũng có được tự do của riêng mình, anh ấy yêu tôi, tôi tin anh ấy sẽ ủng hộ bất kỳ quyết định nào của tôi.”
Đường Tâm Nhan tươi cười trả lời câu hỏi của phóng viên.
“Ý của cô muốn nói là chủ tịch Mặc không biết chuyện cô quyết định quay lại giới giải trí?”
Một phóng viên trong số đó đặt ra câu hỏi mà mọi người ai cũng thắc mắc.
“Xin mọi người nhớ kỹ, sự xuất hiện của tôi… không phải với tư cách là vợ của Mặc Trì Úy mà là đại diện cho chính tôi.” Đơn giản nói ra một câu nhưng lại thể hiện rõ quyết tâm của Đường Tâm Nhan.
“Cô Cố, xin hỏi cô đã có sắp xếp gì tiếp theo cho hai nhân vật nổi tiếng này chưa?” Cố Nhiễm Nhiễm ra hiệu cho người đã được cài vào làm phóng tiếng, lên tiếng hỏi.
“Bọn họ vừa ký hợp đồng một bộ phim lớn, tôi tin với kỹ năng diễn xuất và đội ngũ tuyệt vời của bọn họ, nhất định sẽ không làm cho mọi người thất vọng, ba ngày sau, bộ phim truyền hình mới của bọn họ sẽ khai máy, hy vọng đến lúc đó có thể nhận được sự ủng hộ của của mọi người.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng trả lời, đáp ứng tất cả các thắc mắc trong lòng những phóng viên.
Cuộc họp báo kéo dài khoảng nửa tiếng, nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan đỡ không nổi. Những câu hỏi ngày càng sắc bén hơn bủa vây lấy cô. May mắn thay, Phượng cừ và Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn sát cánh bên cô, bọn họ đã giúp mình tránh được nhiều câu hỏi sắc bén.
Lúc cuộc họp báo kết thúc, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào rồi? Ổn không?” Cố Nhiễm Nhiễm đưa cho Đường Tâm Nhan một ly nước lạnh.
Đường Tâm Nhân một hơi uống hết nửa cốc.
“Vẫn được, chỉ là còn hơi căng thẳng chút.”
Đường Tâm Nhan ôm chặt lấy lồng ngực đang đập liên hồi của mình, biểu cảm trên mặt không được tự nhiên cho lắm.
“Tâm Nhan, tiếp theo cô có chuyện cần phải làm.”
Phường Cừ cứ mãi nhìn vào máy tính, đột nhiên lên tiếng.
“Có chuyện gì? Chắc không phải là những phóng viên kia quay lại chứ?” Nhớ lại những phóng viên hận không thể lột da mình kia, khiến Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy rùng mình, nổi da gà.
“Không phải phóng viên, mà là… người đàn ông của cô.”
Phượng Cừ ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp vang lên.
Người đàn ông của tôi? Nghe thấy mấy chữ này, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, lập tức nhìn vào máy tính trước mặt Phượng Cừ, quả nhiên từ trên màn hình máy tính của Phượng Cừ có thể nhìn thấy Mặc Trì Úy bước vào khách sạn, vẻ mặt không hề có bất kỳ biểu cảm nào.
Chương 575: Vợ chồng giao chiến trực diện 1
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Thế nào? Có thể xử lý được không? Nếu như không được chúng ta có thể từ cửa sau của khách sạn rời đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng hỏi.
“Rời đi?” Đường Tâm Nhan lắc đầu.”Bây giờ cứ cho là tôi bỏ đi được, nhưng sau này thì sao? Hiện tại chúng tôi đang sống chung trong cùng một biệt thự, thường xuyên gặp mặt, trốn tránh là cách ngu xuẩn nhất.”
Đường Tâm Nhan thản nhiên nói, cô thật sự không ngờ đến, Mặc Trì Úy sẽ đến đây, nhưng… nhưng Đường Tâm Nhan đã sớm có chuẩn bị rồi, bây giờ đã tin tức họp báo đã được công bố, hợp đồng mình cũng đã ký, ván đã đóng thuyền, không có bất cứ người nào có thể thay đổi được nữa.
“Yên tâm đi, tôi không sao, tôi ổn mà.” Thấy ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm cô cùng lo lắng, vẻ mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan liền nở một nụ cười nhàn nhạt.
Không có trở ngại gì, Mặc Trì Úy đến gõ cửa phòng.
Cố Nhiễm Nhiễm còn căng thẳng hơn cả Đường Tâm Nhan, dù sao Đường Tâm Nhan đứng ở đây sẽ quay trở lại giới giải trí, đều là do mình khuyên nhủ, thuyết phục.
Hy vọng lửa giận của Mặc Trì Úy sẽ không đốt đến mình, Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Mặc Trì Úy bước vào phòng, liếc nhìn Đường Tâm Nhan đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy tao nhã, nở một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Anh đến đây làm gì?”
Lúc này Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Mặc Trì Úy đến đây cùng Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm mới nhíu chặt mày lại.
Thấy ánh mắt đầy giận dữ của Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt Trì Chi Hành rất bất lực.
“Tôi đến đây để nói tiếng chúc mừng em, chúc mừng em đã nổ phát súng đầu tiên.” Trì Chi Hành nói.
Cố Nhiễm Nhiễm hừ lạnh một tiếng.
“Điều tôi không muốn nhất đó chính là lời chúc mừng của anh, Trì Chi Hành, mời anh đi cho, tôi… không muốn nhìn thấy anh.” Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói hết câu, liền đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Đừng trách Tâm Nhan, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm chắn trước mặt Đường Tâm Nhan, cho dù có khiến Mặc Trì Úy tức giận, cũng sẽ trút lên người cô.
Mặc Trì Úy vẫn không nói gì, nhưng cả người lại toát lên một luồng khí lạnh, khiến ai cũng rợn tóc gáy, không rét mà run.
Lúc thấy ánh mắt sắc bén của anh nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành nhanh chóng chạy đến.
“Anh Tư, nếu anh muốn trút giận, bất cứ lúc nào em cũng đều sẽ hầu anh, cô ấy… chỉ là con gái mà thôi.” Từ trước đến giờ Trì Chi Hành chưa bao giờ nói chuyện với Mặc Trì Úy bằng giọng điệu khẩn cầu như vậy.
“Đưa người con gái của cậu đi đi.”
Cuối cùng cánh môi quyến rũ của Mặc Trì Úy cũng mấp máy, thốt ra những lời lạnh lùng không hề có cảm xúc, giọng nói giống như hồ băng, vang lên bên tai Trì Chi Hành.
“Được, em đưa cô ấy đi.”
Trì Chi Hành gật đầu, nắm lấy cổ tay Cố Nhiễm Nhiễm.
“Trì Chi Hành, anh buông tay tôi ra, đừng ép tôi phải hận anh.” Bị Trì Chi Hành nắm chặt cổ tay, Cố Nhiễm Nhiễm cô dùng sức vùng vẫy, nhưng từ đầu đến cuối tay Trì Chi Hành vẫn nắm chặt không buông.
“Chuyện vợ chồng bọn họ cứ để vợ chồng bọn họ tự giải quyết.”
Trì Chi Hành hét lên, Đường Tâm Nhan không hề có để ý đến cậu ta đang bị cản trở, vì tay của Trì Chi Hành đã thả lỏng tay mình ra, Cố Nhiễm Nhiễm cắn một cái thật mạnh vào tay anh ấy.
“Nhiễm Nhiễm, đi với cậu ấy đi, tôi không sao.” Thấy Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm cứ giằng co mãi, Đường Tâm Nhan mới đến trước mặt hai người bọn họ, nở một nụ cười nói.
Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm mới có thể thở phào.
Biết Cố Nhiễm Nhiễm đang rất lo lắng cho mình, Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười ngọt ngào.
“Yên tâm đi, thật sự không có chuyện gì đâu, tôi không phải là người con gái để anh ấy tùy ý xâm chiếm như lúc trước nữa, tôi cũng có lòng tự trọng và tôn nghiêm.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Thân là chị em với nhau, Cố Nhiễm Nhiễm hiểu rõ suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
“Được, tôi đi, có chuyện gì cứ gọi điện.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu với Đường Tâm Nhan, sau đó mới dời ánh mắt về phía Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan là người con gái yêu anh nhất, u mê anh nhất trên đời, nếu như anh làm ra chuyện gì tổn thương cô ấy, Mặc Trì Úy, anh sẽ trở thành người đàn ông ngu ngốc nhất trên đời này, Cố Nhiễm Nhiễm tôi có bán mạng cũng nhất định phải kéo theo anh xuống địa ngục.”
Nói xong câu này, Cố Nhiễm Nhiễm mới đi ra khỏi cửa.
“Anh Tư, phải bình tĩnh.”
Trì Chi Hành nói, sau đó nhanh chóng đuổi theo Cố Nhiễm Nhiễm.
“Phượng Cừ, anh cũng đi đi.” Thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy đang nhìn Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan vội đến trước mặt anh ấy nói.
Cô không hy vọng có bất kỳ người nào vì bản thân mình mà phải nhận lấy rắc rối.
“Cô chắc chắn ổn chứ? Tôi có thể giúp cô.” Phượng Cừ lấy lại bình tĩnh, cợt nhã, vẻ mặt anh ấy lúc này rất nghiêm túc, cho dù đã đánh mất cơ hội để tiếp tục phát triển ở giới giải trí, anh ấy cũng sẽ không để Mặc Trì Úy làm tổn thương Đường Tâm Nhan, cho dù đó là người đàn ông của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi rất cảm kích khi có người bạn tốt như anh, đừng lo, tôi sẽ xuất hiện ở phim trường đúng giờ, sẽ không vì bất cứ lý do nào mà trì hoãn.”
Đường tâm Nhan kiên trì, khiến Phượng Cừ không còn cách nào khác chỉ đành quay lưng rời khỏi phòng.
Tất cả mọi người đều đã bỏ đi, Đường Tâm Nhan cũng không lập tức đến trước mặt Mặc Trì Uý mà chỉ gọi điện cho nhân viên khách sạn.
“Phiền cô mang đến cho tôi một tách cà phê Blue Mountain, một tách Cappuchino, cà phê Blue Mountain đừng bỏ đường, đừng bỏ sữa.” Đường Tâm Nhan nói, xác nhận đối phương đã nhớ rõ yêu cầu của cô, rồi mới cúp máy.
Cuối cùng mới xoay người lại, đôi mắt sáng ngời như ngọc, nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Tôi đã ký hợp đồng rồi, không thể nào hủy bỏ được nữa.”
Đường Tâm Nhan ngồi đối diện Mặc Trì Úy, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng của mình, giọng nói đầy ngọt ngào.
Đồng tử Mặc Trì Úy co lại.
“Em nên biết rằng, trên đời này, không có việc gì là Mặc Trì Úy này không thể làm được, chỉ cần một câu nói của tôi, Cố Nhiễm Nhiễm nhất định phải hủy bỏ hợp đồng này của em.”
Giọng nói đầy từ tốn của Mặc Trì Úy lại mang theo dấu hiệu của sự thù hằn, lạnh lùng, khiến người ta rùng mình và kinh hãi.
Đường Tâm Nhan không nói lời nào, tiếng gõ cửa vang lên, cô đứng dậy, đi đến cửa.
“Thưa cô, đây là cà phê mà cô muốn.” Đường Tâm Nhan gật đầu, nhận lấy cà phê, đặt ly cà phê Blue Mountain trước mặt Mặc Trì Úy.
“Chỉ cần còn thở tôi sẽ không từ bỏ ước mơ của mình, trừ khi… tôi chết.” Đường Tâm Nhan nhấp một ngụm cà phê, một lần nữa lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh như thủy tinh nhìn anh đầy kiên định.
Vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy, lộ ra một vẻ lạnh lùng như sương giá ngàn năm.
“Đường Tâm Nhan, đừng thách thức giới hạn của tôi, hậu sẽ khó lường đó.” Mặc Trì Úy đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay thô ráp, gân guốc nhanh chóng nắm chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô.
Chương 576: Vợ chồng giao chiến trực diện 2
Giới hạn? Nếu như là lúc trước, Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng điệu như vậy thì cô ấy nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí sẽ khóc ra nước mắt. Nhưng cô ấy của bây giờ, sẽ không chút lo sợ, đôi mắt long lanh vô cùng xinh đẹp nhìn Mặc Trì Úy không chút sợ sệt.
“Lúc đặt bút ký hợp đồng, lúc tôi đồng ý quay trở lại giới giải trí, tôi đã thách thức giới hạn của anh rồi, Mặc Trì Úy, tôi đã không còn muốn trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng của anh nữa rồi.”
Đường Tâm Nhan nói, giọng điệu vô cùng kiên định, không hề có chút thay đổi.
“Tôi có thể hủy hoại cả Cố Nhiễm Nhiễm.”
Mặc Trì Úy nghiến răng nghiến lời nói, từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ rằng, có một ngày Đường Tâm Nhan lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình, thậm chí… còn còn khinh thường uy hiếp mình.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên.
“Với năng lực của anh, muốn phá hủy công ty quản lý của Nhiễm Nhiễm là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng anh đừng quên rằng, Cố Nhiễm Nhiễm là người con gái của Trì Chi Hành, cho dù giữa bọn họ có xảy ra hiểu lầm, có mâu thuẫn, nhưng có lẽ anh cũng nhìn ra được, người anh em này của anh là người mà có thể tình nguyện dùng cả tính mạng này để bảo vệ cho Nhiễm Nhiễm, còn tôi… nếu như anh dám làm ra chuyện gì tổn thương đến Cố Nhiễm Nhiễm dù chỉ một chút, tôi sẽ… lập tức chết trước mặt anh, không hề chần chừ.”
Đường Tâm Nhan hơi dừng lại.
“Nếu như anh sẵn sàng để người anh em kia chịu đựng đau đớn mất đi người con gái của mình, anh… bây giờ có thể gọi cấp dưới của mình ngay bây giờ, bảo bọn họ bắt đầu hành đồng.”
Lời của Đường Tâm Nhan, khiến vẻ mặt Mặc Trì Úy càng thêm u ám, nắm chặt lấy cằm cô, từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại trên cần cổ mảnh mai trắng như thiên nga.
“Tôi có thể lập tức tiễn em xuống địa ngục.”
“Ha…” Nghe thấy lời uy hiếp như vậy, đột nhiên Đường Tâm Nhan cười lớn tiếng.”Được, chết trong tay anh coi như tôi có thể xong xuôi hết mọi chuyện, Mặc Trì Úy, anh… ra tay đi.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, cứ nhắm chặt mắt lại, dường như không hề để ý đến chuyện sống chết.
Chết tiệt. Thấy vẻ mặt Đường Tâm Nhan bình tĩnh như vậy, dáng vẻ nhắm mắt xuôi tay, Mặc Trì Úy mắng thầm một tiếng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến người người phụ nữ bảo sao nghe vậy của mình trước kia lại trở dám táo bạo phản kháng với mình như vậy, xem ra khoảng thời gian bản thân cứ mãi cắm đầu vào công việc không quan tâm đến vợ của mình.
Không thể hít thở được khiến Đường Tâm Nhan mở mắt.
“Em muốn vào giới giải trí hỗn độn kia, được, tôi sẽ ủng hộ.”
Mặc Trì Úy buông tay ra, ánh mắt sáng rực lên đầy ý tứ sâu xa, cứ mãi nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Anh.. anh không phản đối sao?” Thái độ của Mặc Trì Úy lúc này, khiến Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, kết quả như thế này cô thật sự không thể ngờ đến.
Mặc Trì Úy ngồi trên sô pha, hai chân tao nhã vắt chéo lại, như một ông chủ.
“Vợ của tôi muốn chơi, người làm chồng như tôi phải ủng hộ chứ, cho nên em muốn đến phim trường quay phim, tôi… sẽ đi cùng em, nhân tiện khảo sát một chút, dù sao trong giới giải trí, công ty chưa từng tham dự, có lẽ tôi nên suy nghĩ một chút, có nên mở một công ty giải trí cho vui hay không.”
Mặc Trì Úy bê cốc cà phê lên, nếm thử một ngụm, sau đó ghét bỏ đặt ly xuống bàn.
“Mùi vị thật khó uống, vợ à, chúng ta cùng ra ngoài uống đi.”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Trì Úy đã kéo tay cô bước ra khỏi phòng.
“Mặc Trì Úy, anh… anh muốn đưa tôi đi đâu? Bên ngoài có còn phóng viên không?”
Đột nhiên bị Mặc Trì Úy kéo ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan đầy hoang mang, dù sao bên ngoài cũng toàn là phóng viên khiến mình đỡ không nổi.
“Có anh ở đây, không cần phải sợ.”
Mặc dù chỉ có mấy câu ngắn ngủi, nhưng lúc giọng của Mặc Trì Úy vang lên bên tai cô, lại khiến cô cảm thấy trong lòng an tâm một cách kỳ lạ.
Thấy người đàn ông của mình nở một nụ cười đầy ma mị, cô xúc động muốn sà vào lòng anh.
“Chủ tịch Mặc và vợ ra rồi.”
Lúc bọn họ ra khỏi cổng khách sạn, người bên ngoài tràn vào bao vây lấy xung quanh bọn họ.
Trời ơi, không phải vừa mới mở họp báo sao? Vì sao lại còn nhiều phóng viên như vậy?
Nhìn thấy mấy họng ống kính chỉa thẳng vào mình, Đường Tâm Nhan xúc động muốn trốn ngay lập tức, nhưng bàn tay to lớn kia lại siết chặt lấy eo cô như một cái kiềm sắt, khiến cô không thể nào cựa quậy được.
“Chủ tịch Mặc, đối với việc vợ của anh quay trở lại giới giải trí, anh có muốn nói gì không? Anh sẽ ủng hộ chứ?” Một trong số những phóng viên hỏi thẳng, không hề chút lúng túng.
Mặc Trì Úy một tay nắm lấy tay Đường Tâm Nhan, tay còn lại đút vào túi, mặc dù chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại khiến anh trông rất ma mị.
“Tôi luôn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của vợ mình.” Dưới sự mong đợi của mọi người, Mặc Trì Úy cuối cùng cũng mấp máy đôi môi mỏng của mình lên tiếng.
Cho dù vợ của anh và nam chính có bất kỳ cảnh thân mật nào anh cũng sẽ không tức giận sao?”
Lại một phóng viên khác hỏi.
Thảm rồi, mình thật sự xem nhẹ vấn đề này, quay phim ngôn tình, làm sao không có cảnh ôm , cảnh hôn được chứ? Thậm chí là cảnh lên giường?
Anh ấy… sẽ không tức giận chứ?
Đôi mắt Đường Tâm Nhan long lanh nhìn Mặc Trì Úy, không chỉ có phóng viên chờ đợi câu trả lời của anh mà còn có cả cô nữa.
Ánh mắt Mặc Trì Úy chạm phải ánh mắt của Đường Tâm Nhan.
Dưới sự chú ý của mọi người, anh cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi hoa đào ngọt ngào của Đường Tâm Nhan.
Nụ hôn bất ngờ khiến đầu óc Đường Tâm Nhan muốn “nổ tung”, chưa bao giờ cô nghĩ rằng, đột nhiên… đột nhiên Mặc Trì Úy lại diễn một cảnh thân mật trước mặt phóng viên?
Các phóng viên nhao nhao giơ máy ảnh lên chụp lia lịa, sợ sẽ bỏ lỡ mất những hình ảnh tuyệt đẹp.
Một lúc sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn.
Đôi mắt sắc bé đào hoa của Mặc Trì Úy lần lượt lướt qua tất cả phóng viên.
“Đây là câu trả lời, mọi người có hài lòng không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý. Dưới sự cảnh cáo trong mắt của Mặc Trì Úy, bọn họ không dám ở lâu nữa, nhanh chóng rời đi.
“Anh… tại sao lại làm như thế?”
Đường Tâm Nhan hỏi, cô hoàn toàn nghi ngờ về nụ hôn nồng nhiệt mà Mặc Trì Úy vừa làm lúc nãy.
“Có những lúc, biết nhiều quá cũng không tốt.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Mười phút sau, hai người cùng đến một quán cà phê.
“Tôi không muốn uống cà phê, tôi muốn về nhà.”
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan hoàn toàn không có ý định uống cà phê, cô đứng dậy bỏ đi.
“Trì Úy…” Lúc Đường Tâm Nhan xoay người đi, một giọng nói đầy ấm áp vang lên.
Triệu Hân Hân? Thấy Triệu Hân Hân mặc chiếc váy hồng đi về phía họ, Đường Tâm Nhan gạt bỏ khỏi ý định muốn bỏ đi khỏi đầu.
Chương 577: Quyền của vợ
Sự xuất hiện Triệu Hân Hân, khiến hàng lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại, nhưng cô lại không hề có chút hoảng sợ nào, gương mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười vui vẻ, rạng rỡ.
“Thật là trùng hợp, lại vô tình gặp hai người ở đây.” Triệu Hân Hân đến trước mặt hai người, tươi cười đến chào hỏi bọn họ, cô chỉ liếc nhìn Đường Tâm Nhan một cái rồi cứ mãi nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Tôi ngồi ở đây, sẽ không làm lỡ hẹn hai người chứ?” Chưa có sự đồng ý của Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân đã tự ý ngồi xuống vị trí bên cạnh bọn họ.
Thấy hành động hành đồng không mời mà đến này của cô ta, khóe miệng Đường Tâm Nhan hiện lên một nụ cười nhạt.
“Cô Triệu đã ngồi xuống rồi, cho dù chúng tôi có thấy phiền cũng đã muộn rồi, không phải sao?” Đường Tâm Nhan lên tiếng, không nặng không nhẹ đá xéo cô một câu.
Nghe Đường Tâm Nhan nói câu đó, vẻ mặt Triệu Hân Hân rất xấu hổ.
“Trì Úy, anh… anh sẽ không đuổi em đi đấy chứ, nhưng anh yên tâm, chỉ cần anh nghĩ rằng em quấy rầy hai người, em… em sẽ lập tức rời đi.”
Triệu Hân Hân mở đôi mắt to tròn đáng thương, nhưng lại rất quyến rũ, khiến người khác phải đau lòng.
“Không có, bọn tôi chỉ đang uống cà phê.”
Lời của Mặc Trì Úy khiến vẻ mặt Triệu Hân Hân nở một nụ cười sáng lạn.
Cô gọi nhân viên đến, chọn một ly cà phê Blue Mountain giống Mặc Trì Úy.
Khẩu vị giống nhau?
Thấy Triệu Hân Hân không thêm đường, không thêm sữa thật sự khiến Đường Tâm Nhan càng ngạc nhiên hơn, dù sao cà phê nguyên chất có vị đắng, khá ít người phụ nữ nào uống được.
“Tâm Nhan, nghe nói cô đã quay lại giới giải trí, hơn nữa còn sắp quay một bộ phim truyền hình, nam chính lại là một ngôi sao đang rất nổi tiếng Phượng Cừ, chúc mừng cô, tôi tin dựa vào năng lực của cô, nhất định có thể nổ được phát súng đầu tiên.”
Triệu Hân Hân cười nói.
“Em muốn hợp tác với Phượng Cừ?” Hàng lông mày kiếm của Mặc Trì Úy nhíu lại, mặc dù trên mặt anh không hề có bất cứ biểu cảm nào nhưng Đường Tâm Nhan rất hiểu anh, có thể thấy rõ anh ấy đang tức giận.
“Không sai, chính xác là hợp tác với Phượng Cừ, anh ấy là nam chính.” Đường Tâm Nhan bình tĩnh nói, giọng nói ngọt ngào đầy quyến rũ vang lên.
“Trì Úy, anh… anh không biết sao?” Triệu Hân Hân giật mình, có vẻ như thông tin này Mặc Trì Úy vừa mới biết.
Mặc Trì Úy nhếch cánh môi mỏng đầy gợi cảm của mình lên.
“Bất cứ quyết định nào của vợ tôi đều ủng hộ, tôi cũng tin cô ấy là người sẽ suy nghĩ kỹ càng đến hậu quả trước khi làm việc gì đó.”
Câu nói đó được nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Mặc Trì Úy, dường như đang ủng hộ bất cứ quyết định nào của Đường Tâm Nhan, nhưng Đường Tâm Nhan có thể cảm nhận được, anh đang ngấm ngầm tức giận.
“Tình cảm của… hai người thật tốt.”
Lúc Triệu Hân Hân nói câu này vô cùng xấu hổ.
“Bọn tôi là vợ chồng, đương nhiên quan hệ rất tốt, tôi tin rằng tương lai cô Triệu có bạn trai, cũng có thể sẽ hạnh phúc như thế này.”
Ánh mắt Triệu Hân Hân, cứ mãi nhìn lên người Mặc Trì Úy, khiến Đường Tâm Nhan càng ngày càng nhíu chặt mày lại, một tia gian xảo và ranh mãnh nhanh chóng xẹt qua ánh mắt của cô.
“Ông xã ơi, em muốn ăn bánh ngọt.”
Đột nhiên Đường Tâm Nhan nũng nịu nói với Mặc Trì Úy, giọng điệu làm nũng này khiến Mặc Trì Úy không có cách nào kiềm chế được sự rung động trong đáy lòng.
“Được, bà xã muốn ăn gì anh cũng đều đáp ứng được hết.”
Mặc Trì Uý kêu nhân viên của quán cà phê đến.
Đường Tâm Nhan nhanh chóng gọi một phần bánh ngọt.
“Ông xã, ăn một miếng nào.” Lúc nhân viên đưa bánh đến, Đường Tâm Nhan đã lấy một muỗng nhỏ bánh đưa đến bên miệng Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan, Trì Úy không ăn ngọt, cô không biết sao?”
Lúc Triệu Hân Hân thấy Đường Tâm Nhan làm động tác như vậy, vẻ mặt xinh xắn liền hiện lên nụ cười mỉa mai.
Nói đùa sao, anh ấy là chồng của tôi, chẳng lẽ tôi không biết anh ấy không thích ăn ngọt sao? Hôm nay bà đây muốn cô biết rằng, người đàn ông của tôi, chỉ có tôi mới có thể thay đổi được anh ấy.
“Ông xã, ăn một miếng nhé?”
Lúc Đường Tâm Nhan nói câu này, âm thầm cởi giày ra, cách một tấm khăn bàn, đôi chân bé nhỏ của cô duỗi về phía chân Mặc Trì Úy thăm dò.
Người con gái nhỏ bé này đang muốn quyến rũ mình sao?
Cảm nhận được chân mình đang dần nóng lên, khóe miệng Mặc Trì Uý hơi nhếch lên, nở một cười đầy xấu xa trên gương mặt đẹp trai đó..
“Ông xã, anh thật sự không muốn ăn sao? Ngon lắm đó.”
Đường Tâm Nhan vô cùng quyến rũ, đôi mắt long lanh sáng như ngọc, lóe lên một ánh nhìn mê hoặc lòng người.
Động tác dưới chân cô cũng không hề dừng lại, sau khi thăm dò, ngón chân của cô xen giữa vào đùi Mặc Trì Úy, khẽ trêu chọc.
“Trì Úy, anh sao vậy, không khỏe sao?” Triệu Hân Hân ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, đột nhiên thấy anh rùng mình vài cái, không khỏi lo lắng hỏi anh.
“Không có chuyện gì.” Mặc Trì Úy âm thầm ổn định lại tinh thần, đôi mắt đen láy sắc bén kia nhìn về phía Đường Tâm Nhan.
Cô gái nhỏ này vẫn còn muốn chơi tiếp sao?
Mặc Trì Uý dùng ánh mắt ra hiệu nói.
Đường Tâm Nhan cười khẽ.
“Đương nhiên, bà đây chơi chưa có đủ nè?”
Ha người nhìn qua nhìn lại, khiến Triệu Hân Hân cảm thấy mình thật xấu hổ.
“Có ăn không?”
Đường Tâm Nhan sắp mất hết kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa, lần này đôi chân nhỏ của cô đã đặt lên nơi nhạy cảm nhất giữa hai chân của Mặc Trì Úy.
Tôi không tin, anh có thể chịu được.
Quả nhiên, cứ để cho Đường Tâm Nhan tùy ý trêu chọc như vậy sẽ khiến cho cơ thể của Mặc Trì Úy có thay đổi rất lớn, từng luồng nhiệt dũng mãnh ập đến nơi ấy.
“Thật sự không muốn ăn hả?”
Đường Tâm Nhan gật đầu.
Anh thật sự không ăn sao? Chờ đợi câu trả lời không chỉ có Đường Tâm Nhan mà còn có Triệu Hân Hân đang ngồi bên cạnh hai người.
“Tâm Nhan, có thể cô sẽ phải thất vọng rồi, tôi và Mặc Trì Úy quen biết lâu như vậy, thứ anh ấy không thích ăn nhất đó chính là đồ ngọt, cho nên anh ấy nhất định sẽ không ăn đâu.”
Triệu Hân Hân còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã mở miệng cắn một miếng.
“Trì Úy, anh…”
Vẻ mặt Triệu Hân Hân không dám tin khi nhìn thấy Mặc Trì Úy ăn bánh ngọt.
“Bà xã mà, đương nhiên là phải ăn chứ.” Mặc Trì Úy cười nói. Đùa sao, nếu như tiếp tục không ăn thì cô gái nhỏ này có thể sẽ khiến mình… toang mất.
Nụ cười của Triệu Hân Hân cứng đờ lại, nhưng nụ cười trên mặt Đường Tâm Nhan lại rất tươi.
“Cô Triệu, mặc dù cô là bạn của Mặc Trì Úy, nhưng tôi là vợ anh ấy, cho nên tôi khá hiểu anh ấy, dù sao chúng tôi cũng đã là vợ chồng ngủ chung một giường rồi mà.”
Đường Tâm Nhan ăn xong một miếng bánh ngọt ánh mắt long lanh nhìn Triệu Hân Hân.
Thân là con gái, trực giác của Triệu Hân Hân nói cho cô biết rằng Đường Tâm Nhan đang mỉa mai mình. Vẻ mặt cô vô cùng xấu hổ.”
“Bà xã, ngon không?”
Mặc Trì Uý dường như không nhìn thấy ánh mắt âm thầm của hai người phụ nữ này, liền lên tiếng hỏi.
“Ngon ạ.”
Mặc Trì Úy gật đầu, gọi nhân viên đến thanh toán.
“Hai người… đi vội thế sao?”
Thấy bọn họ muốn đi, Triệu Hân Hân ngạc nhiên.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đặt lên vòng eo mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan.
“Tôi muốn về nhà… cùng bà xã.”
Chương 578: Bướng bỉnh
Triệu Hân Hân trơ mắt nhìn Mặc Trì Úy bỏ đi cùng Đường Tâm Nhan, hai người rất thân mật, khiến cô siết chặt hai tay lại.
“Cứ như thế mà rời đi, không thấy tiếc sao?” Đường Tâm Nhan ngồi trên xe, lên tiếng, câu chữ mang theo chút mỉa mai, vang rõ mồn một bên tai Mặc Trì Úy.
“Tiếc?” Mặc Trì Úy khởi động xe.”Vì sao nam chính lại là Phượng Cừ?”
Mặc Trì Úy lạnh lùng hỏi.
Đối với vấn đề này, Đường Tâm Nhan không có bất kỳ câu trả lời nào, cô cứ nhìn mãi ra bên ngoài cửa sổ.
Trên đường đi, hai người không nói với nhau câu nào, Mặc Trì Úy lái xe tốc độ rất nhanh, mặc dù Đường Tâm Nhan rất sợ chạy xe nhanh như thế, nhưng… nhưng cô vẫn ngang bướng như cũ không hề rên lên nửa tiếng. Mặc dù dạ dày dường như đã lộn nhào cả lên.
Lúc xe dừng lại trước sân biệt thự, Đường Tâm Nhan lập tức nhảy xuống, ngồi xổm ở bên xe, dạ dày không được thoải mái.
Mặc Trì Úy không ngờ, Đường Tâm Nhan lại nôn ói dữ dội như vậy.
Lúc sau, Đường Tâm Nhan mới cảm thấy thoải mái được một chút, cố gắng đứng lên, nhưng có thể vì ngồi xổm thời gian quá lâu nên lúc đứng lên cả người nhất thời mất thăng bằng.
“Cẩn thận.”
Mặc Trì Úy vẫn luôn đứng bên cô, giang tay ôm lấy cô vào lồng ngực.
Nằm trong lòng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan rất hạnh phúc, nhưng nhớ đến khuôn ngực săn chắc này cũng đã từng có người phụ nữ khác dựa vào, cảm giác buồn nôn trong người cô vừa mới tan biến, lại ập đến lần nữa.
Cô vội vàng che miệng lại, chạy thẳng lên lầu.
Nằm trong lòng mình khiến cô ấy buồn nôn đến thế sao?
Nhìn theo bóng lưng Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy đầy lạnh lùng như tảng băng ngàn năm.
Đường Tâm Nhan quay về phòng, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Mười phút sau, cô giọng nói yếu ớt của cô vang lên, lê bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Mặc Trì Úy, tôi không còn sức cãi nhau với anh nữa, nếu như anh dư sức thì có thể đi tìm bạn gái Triệu Hân Hân của anh mà giết thời gian.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.
Mặc Trì Úy đứng dậy khỏi sô pha, bước thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Em chưa trả lời câu hỏi, vì sao lại chọn quay phim với Phượng Cừ?” Mặc Trì Úy hỏi lại một lần nữa, ánh mắt đen sâu thăm thẳm như đại dương, nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Chuyện công việc, tôi không cần phải báo cáo với anh, vì chuyện công việc của anh cũng đâu có nói cho tôi biết. Cho nên tôi… không thể nào trả lời thắc mắc của anh được.”
Đường Tâm Nhan nói xong, nằm lên giường, cả thể xác và tinh thần cô đều rất mệt mỏi, nhắm chặt mắt lại.
Thấy Đường Tâm Nhan rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại, sau khi đắp chăn cho Đường Tâm Nhan, anh mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Mặc Trì Úy quay lại phòng làm việc, gọi Giản Thành đến thẳng văn phòng của mình.
“Lập tức đi điều tra, tất cả lịch trình của vợ tôi trong vòng nửa tháng, nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện.”
Mặc Trì Uý căn dặn.
“Điều tra mợ chủ?” Nghe lời dặn dò như vậy, Giản Thành ngạc nhiên.”Chủ tịch, anh… anh điều tra mợ chủ, không sợ cô ấy… tức giận sao?”
Giản Thành dè dặt hỏi.
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười gian xảo.
“Cô ấy sẽ không có cơ hội tức giận, vì tôi sẽ khiến cô ấy bận đến tối mặt, không thể nào suy nghĩ đến chuyện khác đâu.”
Mặc Trì Úy mấp máy môi, không nhanh không chậm nói.
Chương 579: Cảnh hôn
Mặc Trì Úy nhanh chóng sắp xếp hết tất cả lịch trình của Đường Tâm Nhan.
Ngày mai khai máy?
Nhìn hàng chữ trong tập tài liệu, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười xấu xa.
Đối với việc buổi tối Mặc Trì Úy không về nhà, Đường Tâm Nhan sớm quen rồi, cho nên cô cũng không hề gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Biết được ngày mai bộ phim mình đóng chính sẽ khai máy, cho nên sau khi chơi với con một lúc, Đường Tâm Nhan liền quay trở lại phòng.
Ngâm mình trong bồn nước nóng một cách thoải mái, để làn da của cô càng trắng không tỳ vết nên cô đã đắp mặt nạ.
Cho đến khi xong xuôi tất cả cô mới khoan khoái nằm lên giường.
Đường Tâm Nhan chìm vào giấc ngủ ngon, sáng ngày hôm sau thức dậy cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.
Sau khi ăn sáng ở nhà ăn xong, Cố Nhiễm Nhiễm lái xe đến biệt thự.
Thấy Đường Tâm Nhan đang mỉm cười đợi mình, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Tối qua hai người không cãi nhau đấy chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm dè dặt hỏi.
“Cãi nhau?” Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan xẹt qua một tia lạnh lùng.”Không có người thì cãi lộn kiểu gì hả? Cô cũng sẽ không để tôi tự cãi nhau với chính mình chứ?” Đường Tâm Nhan cười nói, nhưng trong nụ cười đó lại mang theo chút chua xót.
“Lại không về nhà sao? Anh ta thật sự quá đáng.” Cố Nhiễm Nhiễm nhíu chặt mày, nếu như không phải vì không có thời gian rảnh, cô thật sự sẽ đi tìm Mặc Trì Úy hỏi cho rõ.
“Được rồi, đừng nhắc đến anh ta nữa, hôm nay là ngày khai máy tôi diễn vai mới, tôi không muốn bị bất cứ chuyện gì quấy nhiễu, chúng ta mau đến phim trường thôi, đừng để người khác đợi.”
Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm đang tức giận không ngừng đi, đời này có người chị em như thế là đủ lắm rồi.
“Được, đợi sau khi bộ phim này kết thúc, nếu như anh ta vẫn cứ thái độ như thế này, tôi nhất định sẽ đi tìm anh ta tính sổ.”
Hai người nhanh chóng đến phim trường, nhân viên đã chuẩn bị xong tất cả từ lâu.
Trước kia đạo diễn và Đường Tâm Nhan đã hợp tác với nhau, cho nên mọi người không có gì xa lạ cả. Sau khi chào hỏi nhau vài câu, liền nhộn nhịp quay trở lại công việc riêng của mình.
“Không cần phải căng thẳng. Kỹ thuật diễn xuất của cô vẫn đang rất ổn.”
Lúc Cố Nhiễm Nhiễm cảm giác được Đường Tâm Nhan có chút căng thẳng, liền chạy đến bên cạnh cô, nói nhỏ.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Người ở đây tôi đều quen thuộc cả rồi, hơn nữa bạn diễn của tôi lại là Phượng Cừ người tôi hiểu rất rõ, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ làm tốt thôi.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
“Hai người đẹp, có thể bắt đầu rồi.” Phượng Cừ đã thay trang phục diễn đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt trêu ghẹo nói.
“Cảnh thứ nhất là cảnh gì? Sao không nghe đạo diễn nói gì cả.”
Đường Tâm Nhan cầm lấy kịch bản, đến trước mặt Phượng Cừ, vội vàng hỏi.
Ngày xưa lúc quay phim, đạo diễn đều sẽ đến báo trước, nhưng bây giờ sắp quay rồi mà vẫn không biết cảnh đầu tiên là cảnh gì, điều này khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy rất kỳ lạ.
Phượng Cừ dang hai tay ra.
“Thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng đạo diễn sẽ có sắp xếp, chúng ta chỉ là diễn viên, nhiệm vụ tiếp theo là nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn.”
Phượng Cừ nhàn nhạt nói, việc diễn xuất đối với anh ấy quá nhẹ nhàng và quen thuộc rồi, vì vậy anh ấy không cảm thấy có chút lo lắng nào cả.
Suy cho cùng thì cũng đã rời khỏi giới giải trí một thời gian, nên khi hai người đến gặp đạo diễn, Đường Tâm Nhan vẫn có chút lo lắng.
“Cái gì? Cảnh… cảnh hôn?”
Lúc đạo diễn giải thích cho hai người cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ đã hít sâu vào một hơi.
“Đạo diễn, nhất định phải đột ngột thế sao? Có thể để làm quen vài ngày rồi sau đó mới đến cảnh hôn được không?” Cảm giác được Đường Tâm Nhan đang căng thẳng, Phượng Cừ vội vàng đến giải tỏa tâm trạng.
“Hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp, hơn nữa kỹ thuật biểu diễn cũng cứng cáp hết rồi, lại là diễn viên đã từng hợp tác qua, tôi tin hai người có thể diễn màn này trọn vẹn, tôi tin vào thực lực của hai người, làm quen với lời thoại một chút đi, nửa tiếng nữa sẽ khai máy.”
Sau khi đạo diễn nói xong câu đó, liền xoay người bỏ đi bố trí công việc khác.
“Chuyện gì… xảy ra thế này? Nhiễm Nhiễm, có thể thương lượng với đạo diễn một chút không? Tôi… tôi chưa chuẩn bị cho cảnh hôn khai máy này.”
Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm sang một bên, nhỏ tiếng thì thào.
“Tôi… tôi đi nói chuyện với đạo diễn xem sao, cô ở đây đợi tôi đi.”
Trấn an Đường Tâm Nhan ngồi xuống đợi tin tức, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đi về phía đạo diễn.
“Đâu phải lúc trước Tâm Nhan chưa quay cảnh hôn, sao lại căng thẳng như thế? Chúng ta chỉ đang hoàn thành công việc.” Phượng Cừ ngồi xuống chỗ Đường Tâm Nhan, đặt ly cà phê xuống trước mặt cô.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan khẽ thở dài.”Lúc trước tôi chưa kết hôn, chưa có chồng, quay cảnh hôn tôi sẽ không có bất cứ kiêng dè gì, nhưng bây giờ lại không giống như thế, tôi… tôi đã là của Mặc Trì Úy, cho nên… cho nên cảnh hôn đối với tôi mà nói cần phải chuẩn bị rất nhiều.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ, mang tất cả hy vọng đặt lên Cố Nhiễm Nhiễm, cô hy vọng Cố Nhiễm Nhiễm có thể thuyết phục được đạo diễn, nhưng trong lòng cô rất rõ, vị đạo diễn này rất cá tính, có phong cách cá nhân riêng, anh ta sẽ không dễ dàng thay đổi quyết định của mình đâu.
Trời ơi, ngày đầu tiên đi làm phải quay cảnh hôn, nếu như… nếu như Mặc Trì Úy biết được, có phải sẽ đến đây “giết” ngay lập tức?
Mười phút sau, Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Thế nào? Đạo diễn có đồng ý thay đổi kịch bản không?”
Thấy Cố Nhiễm Nhiễm quay lại, Đường Tâm Nhan vội vàng hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài.
“Đạo diễn vẫn rất kiên quyết, cho nên… cho nên đạo diễn sẽ không thay đổi ý định, Tâm Nhan, cô đã từng hợp tác với anh ta, có lẽ cô cũng biết, anh ta là một đạo diễn rất giỏi, vì vậy…”
Nghe thấy những lời này của Cố Nhiễm Nhiễm, hy vọng của Đường Tâm Nhan như bị một chậu nước lạnh dội vào, dập tắt hoàn toàn.
“Cô yên tâm, tôi biết là sẽ hôn môi nhẹ nhàng thôi, không phải là hôn thật, nếu như được tôi cũng có thể dùng một số mẹo để hoàn thành tốt cảnh quay này.”
Phượng Cừ lên tiếng.
Đường Tâm Nhan biết, bây giờ mình không còn sự lựa chọn nào khác.
“Thế.. thế cũng được, hy vọng cảnh quay này có thể đạt trong lần đầu tiên.”
Sau khi hít thở sâu, Đường Tâm Nhan đã làm việc chăm chỉ để vượt qua rào cản trong lòng và đến vị trí do đạo diễn chỉ định cùng với Phượng Cừ.
“Bắt đầu.” Theo lệnh của đạo diễn, bàn tay to lớn của Phượng Cừ nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, kéo cô lại gần trước mặt mình.
“Đợi… đợi một chút.” Lúc cánh môi của Phượng Cừ từng chút từng chút một tiến lại gần đôi môi đỏ mọng của mình, Đường Tâm Nhan căng thẳng đến mức không thể hít thở được, cô vội vàng hô một tiếng.
“Đạo diễn, là lỗi của tôi, tôi đứng sai vị trí.”
Phượng Cừ thấy đạo diễn không vui, nhanh chóng nhận trách nhiệm về mình.
“Tâm Nhan, cô là diễn viên chuyện nghiệp, tôi hy vọng cô cso thể quên đi tất cả, nhập tâm vào vai diễn.” Đạo diễn đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lời mấy lời sâu xa, đầy ẩn ý.
“Tôi… tôi biết rồi.”
Đường Tâm Nhan cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, cho đến khi ổn định được tâm trạng, mới quơ tay về phía đạo diễn.
“Yên tâm, chỉ là cảnh hôn nhẹ mà thôi.”
Sau khi Phượng Cừ nói xong, mới khẽ cúi người xuống, đôi môi gợi cảm chầm chầm sát lại lại đôi môi cánh đào của Đường Tâm Nhan.
Chương 580: Thay đổi toàn bộ cảnh quay
“Chủ tịch… Mặc?”
Đạo diễn đang ngồi trước máy quay, hoàn toàn không ngờ đến, cảnh hôn lãng mạn thế này lại vì sự xuất hiện của Mặc Trì Úy mà phải hô CẮT.
Đạo diễn biết rất rõ, Mặc Trì Úy là chồng của Đường Tâm Nhan, chồng đến thăm vợ làm việc, đây không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao, thế nhưng… thế nhưng bây giờ đang quay cảnh hôn, anh ấy thật sự có thể chấp nhận được sao?
“Đạo diễn Chu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mặc Trì Úy đến trước mặt đạo diễn, lộ ra một nụ cười đầy nham hiểm.
“Đúng vậy, lần trước chúng ta gặp nhau tại một buổi lễ nghệ thuật tư nhân.”
Đạo diễn dè dặt nói.
Ánh mắt Mặc Trì Úy nhìn về phía Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ.
“Cảnh hôn?” Nhìn thấy hai người gần nhau như thế, hơn nữa hai tay Phượng Cừ còn đang ôm lấy eo vợ mình, Mặc Trì Úy khẽ nheo đôi mắt đen láy của mình, thoáng một tia lạnh lùng nguy hiểm.
“Vâng… vâng là cảnh hôn, chủ tịch Mặc, có muốn… có muốn ngồi xuống không? Hai người bọn họ đều là những diễn viên chuyện nghiệp nhất.”
Đạo diễn nhấn mạnh một lần nữa.
“Quả thật là nên ngồi xuống, thưởng thức cảnh. Anh là đạo diễn hãy chỉ dẫn vợ tôi và người đàn ông kia cảnh hôn phải như thế nào.” Mặc Trì Úy ngồi xuống ghế, nở một nụ cười rất nhàn nhã.
Rõ ràng anh ấy chỉ cười, nhưng tại sao mình lại cảm giác được sự nguy hiểm?
Trời ơi, cảnh quay đầu tiên sao lại bị ngừng bởi kẻ săn mồi này chứ, đạo diễn cảm thấy như mình sao lại có thể xui xẻo đến vậy chứ?
Đạo diễn khóc không ra nước mắt, ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Đường Tâm Nhan cầu cứu.
“Xem ra chồng của cô có vẻ nắm được hết lịch trình của cô trong lòng bàn tay.” Lúc Phượng Cừ thấy Mặc Trì Úy đến liền có suy nghĩ như thế.
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
“Tôi không ngờ anh ta lại đến đây.”
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Tôi đang làm việc, anh đến đây làm loạn cái gì thế?” Đường Tâm Nhan lạnh lùng hỏi. Đôi mắt không vui long lanh sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, đôi môi hiện lên một nụ cười đầy xấu xa.
“Với tư cách là nhà đầu tư độc quyền cho bộ phim này, em nghĩ anh không nên xuất hiện ở đây?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên rất rõ ràng bên tai mọi người.
“Anh là đầu tư độc quyền của bộ phim này?” Nghe thấy câu này, Đường Tâm Nhan rất sốc, lập tức nhìn về phía Cố Nhiễm Nhiễm.
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm cũng ngờ vực.
“Chủ tịch Mặc, anh nói có hơi quá rồi, mặc dù đầu tư cho bộ phim truyền hình không lớn lắm nhưng theo như tôi biết nhà đầu tư có đến mấy công ty, không thể nào chỉ có mình anh được.”
Cố Nhiễm Nhiễm khẳng định, mình đã nói chuyện qua với vài nhà đầu tư, cho nên mới chắc chắn để Đường Tâm Nhan tham gia vào vai diễn này.
Mặc Trì Úy cong khóe môi lên.
“Nhiễm Nhiễm, tin tức của cô quá chậm rồi, hai ngày trước, tất cả các nhà đầu từ đều rút vốn cả rồi, còn tôi… vì ủng hộ vợ mình nổ phát súng đầu tiên quay trở lại giới giải trí mà không nghĩ rằng tôi sẽ đầu tư vô điều kiện vào bộ phim truyền hình lớn này sao. Cho nên theo như hợp đồng, tôi là chủ đầu tư, có thể đến phim trường bất cứ lúc nào, hơn nữa tôi cũng có quyền thay đổi nội dung kịch bản.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Bây giờ nhà biên kịch đang ở trong xe tôi, lát nữa họ sẽ đưa kịch bản mới đến cho mọi người.”
Mặc Trì Úy vắt chéo hai chân lại, mệt mỏi dựa vào ghế, dù chỉ ngồi ở một phim trường đơn giản như vậy, nhưng vẫn toát lên khí thế độc đoán của một ông chủ đang ngồi trên cao.
“Nhiễm Nhiễm… rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, cô không hiểu tại sao Mặc Trì Úy lại trở thành nhà đầu tư của bộ phim này.
“Tôi…” Đối diện với câu hỏi của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cũng không hiểu, không biết phải trả lời như thế nào.
“Cô ấy chỉ là quản lý, không thể hiểu hết được mọi chuyện.” Mặc Trì Úy lên tiếng giải vây giúp Cố Nhiễm Nhiễm.
Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày lại.
Không tốn nhiều thời gian biên kịch đã sửa xong kịch bản, đưa đến cho Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy mấy cảnh quay quan trọng đều bị đổi thành cảnh ôm, trong lòng Phượng Cừ liền hiểu rõ, nở một nụ cười đầy mỉa mai.
Đường Tâm Nhan cũng chú ý đến điểm này, nhưng cô lại vô cùng vui vẻ, dù sao sau khi mình nhìn thấy kịch bản này cũng đã suy nghĩ, muốn tìm cơ hội để nói chuyện với biên kịch, sửa lại nội dung, nhưng không ngờ bây giờ lại đã sửa lại hết toàn bộ.
“Ôm là đã chạm đến giới hạn của tôi rồi.” Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan với ánh mắt đầu sâu xa, và thâm thúy.
“Đạo diễn, anh có thể bắt đầu được rồi.”
Đạo diễn nhận được “lệnh” của Mặc Trì Úy, mới bắt đầu căn dặn tất cả nhân viên vào vị trí.
“Chồng cô đúng là có máu ghen không ít nhỉ, xem ra bộ phim này tôi sẽ không có được bất kỳ lợi ích gì rồi.”
Sau khi hai người đứng vào, Phượng Cừ nửa đùa, nửa trêu chọc cô.
Đường Tâm Nhan nhướn mày.
“Những gì chúng tôi muốn phô diễn bản thân trong bộ phim truyền hình này.”
Phượng Cừ nhún vai, mặc dù anh là một diễn viên chuyên nghiệp. Nhưng đôi mắt ấy cứ nhìn chằm chằm mình, cảm thấy vẫn có chút bất lực.
Vào cuối ngày, dường như Phượng Cừ cảm nhận được mình sắp bị ánh mắt bắn chết rồi.
“Tâm Nhan, cô có thể nghĩ ra cách nào đừng để chồng cô đến phim trường được không? Lần sau mà như thế này thì chắc vai nam chính của tôi phải đổi người mất.”
Sau cảnh quay cuối cùng, Phượng Cừ gọi Đường Tâm Nhan lại.
“Tôi… xin lỗi, mang đến phiền phức cho anh rồi.”
Đường Tâm Nhan ngượng ngùng xin lỗi Phượng Cừ.
“Tôi sẽ nghĩ cách để thuyết phục anh ấy, đi trước nhé.”
Sau khi chào hỏi đạo diễn, Đường Tâm Nhan về lại xe thay đồ diễn ra.
“Chồng của cô đang đợi ở trên xe, mau đi đi.” Cố Nhiễm Nhiễm nhận lấy quần áo diễn từ Đường Tâm Nhan.
Nhìn chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn cả thế giới ở phía trước cách đó không xa, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài.
“Được, tôi đi trước đây, sáng mai tôi sẽ có mặt phim trường đúng giờ.”
Nói xong câu đó, Đường Tâm Nhan mới đi về phía xe.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Đường Tâm Nhan mở cửa nhưng không lên xe liền, đôi mắt sáng ngời lóe lên lửa giận, dữ tợn nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Lên xe.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, khuôn mặt đẹp trai không hề có bất cứ biểu cảm nào.
Đường Tâm Nhan vừa định lên xe thì điện thoại của Mặc Trì Úy lại vang lên.
Cô chỉ vô tình lướt nhìn qua, liền nhìn thấy số điện thoại trên màn hình. Nếu như mình nhớ không nhầm, thì đây chính là số của… Triệu Hân Hân.
“Tôi ngồi xe Cố Nhiễm Nhiễm về, bớt quấy rầy anh và bạn gái nói chuyện yêu đương.” Đường Tâm Nhan nói xong, đóng cửa xe lại thật mạnh.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Cố Nhiễm Nhiễm đang hoàn thành công việc, thấy Đường Tâm Nhan tức giận quay lại, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Tôi sẽ quấy rầy anh ta nói chuyện yêu đương.”
Đường Tâm Nhan ghen tức nói.
Bình luận facebook