• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (1 Viewer)

  • Chương 657-663

Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 657-663 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 657: Các anh chết chắc rồi.


Đường Tâm Nhan bị ném xuống đất trên khoang tàu thì phát ra tiếng kêu đau đớn, cô vẫn chưa kịp hồi phục lại trong cơn đau đớn thì lại nhìn thấy một người đàn ông trong số đó đang cởi quần áo đang mặc trên người.


“Anh… Anh muốn làm gì? Người đàn ông của tôi sắp đến đây rồi.”


Hành động của người đàn ông đó khiến cho vẻ mặt của Đường Tâm Nhan càng trắng bệch hơn, cô sợ hãi lùi về phía sau cho đến khi dựa lên tường, không còn bất kỳ đường lui nào nữa.


Làm sao đây? Phải làm sao đây? Trì Úy, rốt cuộc bao giờ anh mới đến?


Đường Tâm Nhan khóc không ra nước mắt. Bước chân của người đàn ông đó càng đến gần, Đường Tâm Nhan dường như cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.


“Không…” Khi bàn tay to lớn của người đàn ông đó đặt xuống vai Đường Tâm Nhan, cô hét tiếng kêu lớn và dùng sức dãy dụa, đấm đá loạn xạ.


Thậm chí cô còn há miệng cắn lên cánh tay của người đó, vết cắn mạnh khiến cho người đàn ông đó hét lên tiếng kêu đau đớn. Anh ta thẹn quá hóa giận, vì vậy dùng sức vung một cái bạt tai lên trên mặt Đường Tâm Nhan.


Gò má Đường Tâm Nhan lập tức sưng vù lên đỏ ửng, suýt chút nữa thì vỡ tan.


“Anh cả, anh nhanh lên một chút đi. Sau khi chơi xong thì đến em.” Một người đàn ông khác hơi sốt ruột mà nói. Nhất là khi anh cả của mình xé toạc quần áo trên người Đường Tâm Nhan, lộ ra da thịt trắng trẻo, anh ta thèm muốn đến nỗi hận không thể lập tức đi lên phía trước.


“Đừng mà, tôi cầu xin anh, anh thả tôi ra đi. Các anh muốn tiền, tôi sẽ… Tôi sẽ đưa cho các anh. Tôi cầu xin anh, đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi có được không?”


Khi cái miệng của người đàn ông đó gần đến gương mặt mình, Đường Tâm Nhan đã hoàn toàn sụp đổ, giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống từ khóe mắt.


“Ầm…” Dường như khoang thuyền đột nhiên bị va chạm gì đó mà phát ra tiếng ầm ầm, âm thanh này khiến người đàn ông đó hít một hơi lạnh lẽo.


“Xảy ra chuyện gì vậy?”


Người đàn ông đó lo lắng hỏi, người anh em đứng bên cạnh cũng vô cùng hoảng hốt.


“Anh cả à, có người đâm vào thuyền chúng ta.”


Một tên tay sai nhanh chóng chạy đến, nói với vẻ lo lắng.


“Có người đâm vào thuyền?” Nghe thấy thông báo của tên tay sai, người đàn ông đó lập tức leo xuống từ người Đường Tâm Nhan với vẻ mặt tức giận.


“Mau đi ra ngoài điều tra cho rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là tên nào to gan lớn mật dám đâm vào thuyền của tao?” Người đàn ông đó tức giận quát mắng.


Nhưng tên tay sai ấy vẫn chưa thật sự rời đi, bọn họ đã nhìn thấy có người đi về phía mình.


“Trì… Trì Úy…” Nhìn thấy người đi về phía mình chính là Mặc Trì Úy mà mình luôn mong đợi, cuối cùng trên gương mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan cũng nở nụ cười sáng rực.


Người phụ nữ của mình bị xé nát quần áo, hơn nữa trên gò má còn hiện lên vết sưng đỏ. Hai con mắt anh đào của Mặc Trì Úy nheo lại, lập tức toát lên ánh sáng vừa hung ác lại vừa tàn nhẫn.


“Mày… mày chính là Mặc Trì Úy?”


Khi người đàn ông đó nhìn vào ánh mắt của Mặc Trì Úy thì không khỏi hít một hơi lạnh lẽo, nhưng ỷ vào nhiều người nên anh ta cũng không hề sợ hãi gì, trái lại còn nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt hống hách.


“Mày… Có thể nói lời chào tạm biệt với thế giới này rồi.” Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng gợi cảm, giọng nói vô cùng lạnh lùng giống như thời tiết đêm ba mươi tháng chạp vậy. Giọng nói ấy khiến người ta không lạnh mà run, rợn cả tóc gáy.


“Mày… mày dám. Nếu như mày dám làm hại tôi, anh em của tao sẽ không buông tha cho mày đâu.” Người đàn ông đó nói với vẻ hung hăng phách lối.


“Dựa vào bọn họ?” Nhìn thấy mấy người ở giữa đang bảo vệ người đàn ông đó, Mặc Trì Úy hừ lạnh một tiếng. Anh nắm hai tay vào với nhau, xương khớp phát ra tiếng trong trẻo khiến mấy người xung quanh hơi run sợ trong lòng.


“Cậu chủ tôi đây lâu lắm rồi chưa vận động xương cốt, ngày hôm nay tôi sẽ… giết chết các người.”


Mặc Trì Úy nói xong câu nói này thì đi thẳng về phía bọn họ, đôi mắt lạnh lẽo nguy hiểm nheo lại lóe lên ánh sáng lạnh lùng giống như tia chớp. Đôi mắt đó khiến cho những người đàn ông ấy sợ hãi mà lần lượt lùi về phía sau vài bước.


Bịch… Bịch… Không có ai nhìn thấy Mặc Trì Úy ra tay như thế nào, nhưng khi người ta phản ứng lại được thì mấy người bảo vệ anh cả đã ngã nhoài xuống mặt đất.


“Bây giờ… Đến lượt mày.” Giọng nói của Mặc Trì Úy lại vang lên một lần nữa, lần này giọng nói xen lẫn cả mùi vị tàn bạo khiến người đàn ông đó sợ hãi không ngừng lùi về phía sau.


“Tao nhìn thấy rất rõ là tay phải của mày đụng vào gương mặt người phụ nữ của ta, cho nên… Nó không cần phải tồn tại trên thế giới này nữa.”


Mặc Trì Úy đi đến trước mặt người đàn ông đó, mỗi một bước đến gần thì toàn thân anh lại toát lên hơi thở vừa nguy hiểm lại độc ác mà đến gần người đàn ông đó.


“Mày… mày đừng qua đây, không được qua đây.” Mỗi bước chân của Mặc Trì Úy đến gần khiến người đàn ông đó không vẻ kiêu ngạo phách lối như lúc đầu nữa. Hình ảnh tên tay sai của mình bị đánh nằm liệt dưới mặt đất trong nháy mắt hiện lên rõ mồn một trước mắt anh ta.


“Tôi cầu xin anh, đừng qua đây. Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi.”


Dưới ánh nhìn giận dữ và độc ác tàn bạo của Mặc Trì Úy, người đàn ông đó sợ hãi quỳ trên mặt đất.


“Đã… Muộn rồi.”


Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đột nhiên ngoắc lấy cổ tay của người đàn ông đó, sau đó… anh dùng sức bẻ ngược lại. Bên tai của mọi người có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng kêu la thảm thiết đau đớn của người đàn ông đó.


Bàn tay lo lớn nắm thành nắm đấm đấm mạnh lên trên gương mặt của người đàn ông.


Không lâu sau, gương mặt của người đàn ông đã giống như đầu heo mà nằm nhếch nhác dưới mặt đất.


“Chồng à, anh đừng đánh nữa.” Đường Tâm Nhan đã hồi phục lại tinh thần và lý trí, cô nhanh chóng chạy đến bên Mặc Trì Úy.


“Em sao rồi?”


Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan vào trong lòng ngực, vẻ tràn đầy trong lồng ngực khiến trên gương mặt anh cuối cùng cũng toát lên nụ cười cưng chiều.


“Em không sao, may mà… May mà anh đến. Nếu không em… Em chỉ có con đường chết.”


Đường Tâm Nhan rúc vào trong lồng ngực Mặc Trì Úy, vui vẻ nói.


“Anh tư à, tài nghệ của anh vẫn không kém gì so với trước kia. Vừa nãy mới được một lúc mà anh đã giải quyết xong tất cả đám người đó rồi. Anh em bọn tôi còn chưa có thời gian ra tay.”


Giọng nói của Lục Tử Thâm vang lên bên tai Mặc Trì Úy.


Đường Tâm Nhan vội vàng ngẩng đầu từ trong lồng ngực Mặc Trì Úy, khi nhìn thấy nụ cười trêu chọc trên gương mặt hai người Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành, gương mặt nhỏ bé của cô không khỏi ửng hồng vì xấu hổ.


“Đưa bọn họ đến nơi bọn họ nên đi đi.”


Mặc Trì Úy chỉ vào người đàn ông đã bị mình đánh gục rồi nói với hai người bọn họ, sau đó anh mới quay đầu đi đến trước mặt người đàn ông đó một lần nữa.


“Có phải là Triệu Hân Hân không?”


Mặc Trì Úy tức giận nói.


Người đàn ông bị đánh sưng mặt sưng mũi nhìn thấy vẻ sát khí trong đôi mắt Mặc Trì Úy, anh ta không dám giấu diếm bất kỳ điều gì nữa. Cho dù gật đầu cũng khiến anh ta đau muốn chết, nhưng an ta vẫn làm động tác gật đầu.


“Quả nhiên là cô ta, người phụ nữ này thật sự quá hèn hạ.” Trì Chi Hành đứng ở một bên nhìn thấy người đàn ông đó gật đầu thì nói với vẻ giễu cợt.


“Tôi sẽ không để cho cô ta ăn được quả ngọt đâu.”


Mặc Trì Úy cởi quần áo trên người mình ra rồi khoác lên người Đường Tâm Nhan, sau đó anh bế ngang cô vào trong lòng rồi nhanh chóng đi về phía du thuyền của mình.


Chương 658: Chồng à, anh không được rời xa em.


Đường Tâm Nhan luôn được ôm trong lòng Mặc Trì Úy, ngồi ở trên du thuyền của anh, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Đường Tâm Nhan rúc vào trong lồng ngực của Mặc Trì úy, vẫn luôn kéo đôi bàn tay to lớn của anh.


Cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đôi tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy nắm thật chặt đôi tay nhỏ bé của cô mà thổi nhẹ lên đó.


“Đỡ hơn chút nào chưa?” Một lúc sau, Mặc Trì Úy dịu dàng hỏi.


Thấy đôi mắt ngập tràn thâm tình và lo lắng của anh, Đường Tâm Nhan hạnh phúc mà gật đầu. Cô rúc vào trong lồng ngực anh, hai tay vòng qua cổ của anh.


“Có anh ở đây thật tốt.”


Đường Tâm Nhan hạnh phúc nói bên tai Mặc Trì Úy, sau đó mới chậm rãi nhắm mắt lại.


Hai ngày nay Đường Tâm Nhan luôn mê man hỗn loạn, hoàn toàn không nghỉ ngơi tử tế. Chỉ khi rúc vào trong lồng ngực của Mặc Trì Úy thì cô mới có thể yên tâm tiến vào trong giấc mộng.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đã ngủ, Mặc Trì Úy khẽ hôn nhẹ lên trán cô. Sau đó anh mới ôm cô đến chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, đắp một tấm chăn mỏng lên trên người cô.


“Anh tư, tất cả đều đã giải quyết xong rồi.” Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm đi đến nói.


Sợ giọng nói của hai người họ đánh thức người phụ nữ của mình, Mặc Trì Úy lập tức giơ ngón tay lên làm động tác “xuỵt”.


Nhìn thấy anh hành động như vậy, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm đều bất lực. Cái này không phải gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Anh tư cao cao tại thượng bây giờ lại không hề có chút ngang ngược nào.


Khi chắc chắn Đường Tâm Nhan không bị đánh thức, mặc Trì Úy mới đưa Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.


Nhân viên phục vụ trên du thuyền lập tức pha ba cốc cà phê rồi đặt trước mặt bọn họ.


“Anh tư, anh định đối phó với Triệu Hân Hân như thế nào? Lần này tuyệt đối không thể buông tha cho cô ta được, nếu không sau này cô ta sẽ còn làm ra chuyện như vậy nữa.”


Khi Trì Chi Hành nhắc đến Triệu Hân Hân, vẻ mặt của anh ta rất chán ghét.


“Đương nhiên tôi sẽ không buông tha cho cô ta, nhưng tôi muốn phỉ báng cô ta từng chút từng chút một.” Mặc Trì Úy uống một ngụm cà phê, giọng nói tàn ác thốt ra từng chút một trong đôi môi mỏng của anh.


Lục Tử Thâm và Trì Chi hành quá hiểu người anh tứ Mặc Trì Úy này. Mặc dù bây giờ ngoài mặt anh tư đang cười, một nụ cười lại mê hoặc lòng người, nhưng điều đó càng chứng tỏ bão tố sắp đến gần rồi. Xem ra cái người Triệu Hân Hân này sẽ không thể ăn được quả ngọt.


“Đã giao hai người đàn ông đó cho cảnh sát hải quan rồi, bắt cóc rồi lại vận chuyển trên biển trái phép. Chắc là trong khoảng thời gian ngắn này hai người họ sẽ không còn hạnh phúc nữa.


Lục Tử Thâm nhếch đôi chân, nói với vẻ bình thản không nhanh không chậm. Chỉ cần anh di chuyển ngón tay thì anh có thể khiến cho hai tên đàn ông hèn mọn đó… cả đời sống ở trong đó, cả đời sống trong cuộc sống khổ cực lầm than.


Còn về cách giải quyết chuyện của Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm, Mặc Trì Úy vô cùng hài lòng.


“Bảo bọn họ đi nhanh hơn một chút, tôi muốn đưa người phụ nữ của mình đi kiểm tra toàn thân cặn kẽ hơn.”


Ánh mắt của Mặc Trì Úy rơi xuống Đường Tâm Nhan vẫn còn đang ngủ, vẻ dịu dàng nơi khóe mắt khiến Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm nở nụ cười mập mờ.


Anh tư như vậy mới có mùi vị của tình yêu, mới có thể khiến cho bọn họ cảm thấy hơi ấm toát ra từ người anh.


Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan xuống du thuyền, sau đó bọn họ đi thẳng đến bệnh viện.


Con cá sấu lớn trên thương trường Mặc Trì Úy đến, giám đốc bệnh viện lập tức đích thân tiếp đón. Khi anh nói muốn làm kiểm tra tổng thể toàn thân cho người phụ nữ của mình, giám đốc bệnh viện lập tức sắp xếp.


“Vợ à, em tỉnh lại đi.”


Mặc Trì Úy dịu dàng gọi tên của Đường Tâm Nhan bên tai cô.


Một lúc sau Đường Tâm Nhan mới chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước suối.


“Đây là đâu vậy? Anh luôn ở bên cạnh em thì liệu có làm lỡ công việc của anh không?” Đường Tâm Như dịu dàng hỏi, nét hờn dỗi mà chỉ người phụ nữ mới có càng làm tăng lên vẻ quyến rũ và e thẹn nữ tính của Đường Tâm Nhan.


“Bệnh viện.”


Mặc Trì Úy giơ cằm cô lên, sau đó khẽ đặt xuống một nụ hôn.


“Bệnh viện?”


Vẻ mặt Đường Tâm Nhan lập tức thay đổi lớn.


“Tại sao em lại ở trong bệnh viện? Chồng à, anh… Anh đưa em rời khỏi nơi này đi. Anh biết em rất ghét mùi thuốc mà.”


Đường Tâm Nhan nũng nịu lắc lắc cánh tay của Mặc Trì Úy, đôi mắt to ầng ậc nước mà nhìn Mặc Trì Úy với vẻ chờ mong.


“Cô gái ngốc này, em phải làm kiểm tra toàn thân kỹ hơn một chút. Chỉ có như vậy thì mới có thể khiến anh yên tâm, em biết chưa?” Giọng nói dịu dàng của Mặc Trì Úy rơi xuống tai Đường Tâm Nhan.


“Nhất định phải làm sao?” Đường Tâm Nhan nhíu chặt lông mày, cô thật sự rất ghét mùi thuốc ở bệnh viện.


Mặc Trì Úy gật đầu.


“Chỉ có làm kiểm tra sức khỏe kỹ càng thì anh mới có thể yên tâm được, em biết chưa?”


Nghe thấy Mặc Trì Úy nói như vậy, Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ hồng lên.


“Vậy được rồi, em nghe lời anh.”


Trên gương mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy nở nụ cười dịu dàng, anh dắt bàn tay nhỏ của Đường Tâm Nhan đến phòng kiểm tra xét nghiệm.


Người kiểm tra sức khỏe của Đường Tâm Nhan là giám đốc bệnh viện và chủ nhiệm ở các khoa cùng nhau kiểm tra, vì vậy một tiếng sau mới có kết quả kiểm tra. Kết quả kiểm tra cũng xuất hiện trước mặt Mặc Trì Úy.


“Sao rồi?”


Mặc Trì Úy lo lắng hỏi, dù sao thời gian Đường Tâm Nhan mất tích khoảng hai ngày. Trong hai ngày này, Mặc Trì úy không thể chắc chắn người phụ nữ của mình có bị tổn thương gì hay không.


“Trong cơ thể của bà Mặc, chúng tôi phát hiện thành phần của thuốc ngủ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bà Mặc luôn muốn ngủ.”


Giám đốc bệnh viện lên tiếng nói tình hình của Đường Tâm Nhan cho Mặc Trì Úy.


“Cái gì? Thành phần của thuốc ngủ?” Nghe thấy kết quả như vậy, Mặc Trì úy nhìu mày lại. Anh không hề do dự gì mà lập tức bảo Lục Tử Thâm làm thủ tục nhập viện cho Đường Tâm Nhan.


“Nhất định phải ở bệnh viện sao? Em nói rồi mà, em không thích mùi thuốc.”


Đường Tâm Nhan làm vẻ mặt kỳ vọng, hy vọng Mặc Trì Úy có thể thay đổi ý định. Nhưng lần này, Mặc Trì Úy lại hoàn toàn không hề thay đổi quyết định của mình. Anh ôm lấy cô đi vào trong phòng bệnh.


Đường Tâm Nhan bị ôm vào trong phòng bệnh chỉ có thể nghe lời mà nằm trên giường bệnh.


“Có thể nhập viện, nhưng anh nhất định phải ở bên cạnh em. Nếu như anh đi thì em lập tức rời khỏi bệnh viện.” Đường Tâm Nhân luôn kéo cánh tay của Mặc Trì Úy, nũng nịu nhìn anh.


Nhìn vẻ hờn dỗi trên gương mặt nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, ngón tay của Mặc Trì Úy khẽ chạm lên chóp mũi của cô.


“Được rồi, anh không đi, anh sẽ ở bên cạnh em cho đến khi em hồi phục xuất viện.”


Nghe thấy lời hứa hẹn của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan hài lòng gật đầu. Cô e thẹn hôn lên gò má của anh.


“Vợ à, em như vậy là đang quyến rũ anh sao?”


Mặc Trì Úy mập mờ khẽ chạm đầu ngón tay lạnh lẽo lên trên bờ môi của cô, mập mờ xoa nhẹ lên làn da mềm mại nõn nà của cô.


“Em… Em không có.”


Đường Tâm Nhan không dám đối mặt với đôi mắt anh đào lóe lên ánh sáng nóng bỏng của Mặc Trì úy, cô ngượng ngùng cúi đầu xuống.


“Thật sự không có sao?” Mặc Trì Úy hơi dùng lực, nâng cái cằm nhỏ xinh đẹp của Đường Tâm Nhan, ép cô đối mặt với đôi mắt đen nóng rực của mình.


Chương 659: Trì Chi Hành or Cố Nhiễm Nhiễm.


Đường Tâm Nhan ngượng ngùng muốn tìm cái lỗ để chui vào.


“Đương nhiên… Đương nhiên không có rồi, người ta… Người ta sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.” Đường tâm Nhan ngượng ngùng nói.


Nhìn thấy trên gương mặt người phụ nữ của mình ngập tràn vẻ ửng đỏ quyến rũ, Mặc Trì Úy nổi hứng thú muốn trêu đùa cô.


“Nhưng tại sao anh lại nhìn thấy vẻ quyến rũ của em trong đôi mắt của em nhỉ? Vợ à, chuyện em từng làm thì em phải thừa nhận chứ.” Giọng nói Mặc Trì Úy mang theo ý cười rõ ràng mà nói bên tai Đường Tâm Nhan.


“Anh… Anh không được nói nữa. Em muốn nghỉ ngơi.”


Đường Tâm Nhan giơ nắm đấm nhỏ khẽ đánh lên ngực Mặc Trì Úy, nhưng cô vừa mới đánh được hai cái đã bị bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy bắt được đôi bàn tay trắng như phấn.


“Vợ à, em làm như vậy là đang mưu sát chồng sao?” Mặc Trì Úy cười hỏi.


Đường Tâm Nhan tinh nghịch lè lưỡi.


“Không có mà, em không có mà. Anh mau buông em ra, em muốn nghỉ ngơi.” Đường Tâm Nhan muốn rút tay lại, nhưng lại bị Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng.


“Anh… Ở nơi này bất cứ lúc nào cũng sẽ có y tá vào. Anh… Anh mau buông em ra.” Đường Tâm Nhan sợ bị y tá nhìn thấy sự thân mật giữa mình và Mặc Trì Úy, vì vậy cô xấu hổ muốn đẩy anh ra.


Nhưng cô không ngờ rằng Mặc Trì Úy lại ôm mình chặt hơn. Điều khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy xấu hổ nhất chính là anh lại… anh lại hôn lên đôi môi đỏ hồng của mình.


“Ưm…”


Đột nhiên bị hôn khiến Đường Tâm Nhan vô cùng sợ hãi.


“Khụ… Hình như chúng tôi đến không đúng lúc nhỉ?” Lục Tử Thâm trêu chọc, Trì Chi Hành luôn đứng cùng với anh ta ở cửa phòng bệnh cũng nở nụ cười.


Khó khăn lắm mình mới hôn được người phụ nữ nhỏ bé này, nhưng lại bị hai tên nhóc con thối tha này cắt ngang. Con mắt sắc bén của Mặc Trì Úy lập tức liếc về phía Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành.


“Ôi mẹ ơi, con mắt của anh tư là đang chuẩn bị giết người sao?” Lục Tử Thâm không hề để ý gì trước đôi mắt lạnh lẽo của Mặc Trì Úy, ngược lại còn đi vào trong phòng bệnh cùng với Trì Chi Hành.


“Chị dâu à, chúng tôi mua một ít hoa quả.” Dường như Lục Tử Thâm không hề nhìn thấy “ánh nhìn giận giữ” của Mặc Trì Úy, anh ta lập tức đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, trên gương mặt nở nụ cười sáng lạn.


“Cảm ơn các anh.”


Đường Tâm Nhan xấu hổ vì bị người khác nhìn thấy mình và Mặc Trì Úy hôn nhau, cô thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.


“Nhan Nhan…” Giọng nói ngập tràn lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm vang lên bên tai tất cả mọi người.


Cố Nhiễm Nhiễm xông thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.


“Cậu không sao có đúng không?” Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan vội vàng nói với cô ấy mình không sao cả.


Nghe thấy Đường Tâm Nhan bình yên vô sự, cuối cùng Cố Nhiễm Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mãi đến lúc này, cô ấy mới để ý Trì Chi Hành đang ở trong phòng bệnh.


Tại sao anh ta lại ở đây? Khi nhìn thấy Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm nhíu chặt hai hàng lông mày lại với nhau.


“Nhiễn Nhiễm, tớ không sao mà, cậu không cần lo lắng đâu.” Đường Tâm Nhan cười nói, sau đó mới liếc ánh mắt về phía Trì Chi Hành.


“Chi Hành, cậu có thể giúp tôi đưa Nhiễm Nhiễm về không? Bây giờ đã muộn lắm rồi, một mình cô ấy quay về tôi không yên tâm.”


Đường Tâm Nhan khẽ nói, cô luôn nhìn ra Trì Chi hành vẫn rất yêu Nhiễm Nhiễm. Cho nên cô không hy vọng người chị em tốt của mình sẽ bỏ lỡ cơ hội thuộc về hạnh phúc của mình.


“Không cần đâu, nếu như bản thân tớ có thể một mình đến đây thì cũng có thể tự về một mình được. Tớ không cần bất cứ ai đến đưa tớ về cả.”


Cố Nhiễm Nhiễm thẳng thừng từ chối sự sắp xếp của Đường Tâm Nhan.


“Cậu nghỉ ngơi sớm đi, tớ đi về trước đây. Ngày mai tớ lại đến thăm cậu.”


Cố Nhiễm Nhiễm nói xong lời nói này thì gật đầu với Mặc Trì Úy, sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh.


“Cậu không đuổi theo cô ấy sao?” Nhìn thấy người chị em tốt của mình đã rời đi nhưng Trì Chi Hành vẫn thờ ơ không hề nhúc nhích, Đường Tâm Nhan không thể hiểu được.


Trì Chi Hành hít một hơi sâu, sau đó quay người đi ra khỏi phòng bệnh.


Nhìn thấy hành động của cậu ta, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan cuối cùng mới nở nụ cười vui vẻ.


Xem ra Nhiễm Nhiễm và Chi Hành vẫn có hi vọng.


Cố Nhiễm Nhiễm rời khỏi bệnh viện, cô ấy không gọi xe mà lựa chọn đi bộ đến khách sạn mình đang ở.


Trong lòng cô ấy ngập tràn đau khổ, trước mắt lại hiện lên dáng vẻ của Trì Chi Hành. Cô ấy luôn tưởng rằng mình đã quên Trì Chi Hành rồi, nhưng… nhưng mình không những không quên được người đàn ông này mà còn…


Cố Nhiễm Nhiễm luôn làm ra vẻ kiên cường cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà rơi nước mắt.


Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở chiếc ghế để người đi đường nghỉ ngơi, giọt nước mắt không ngừng chảy từng giọt xuống gò má của cô ấy giống như viên ngọc bị đứt dây vậy.


Trì Chi Hành luôn ở phía sau Cố Nhiễm Nhiễm, cậu ta nhìn thấy rất rõ những giọt nước mắt trên gương mặt của Cố Nhiễm Nhiễm.


Người phụ nữ này, em như vậy là thế nào?


Trì Chi Hành đi vài bước đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.


Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên theo bản năng. Khi nhìn thấy Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức lau giọt nước mắt trên gương mặt mình rồi đứng lên muốn rời đi.


“Anh… Anh tránh ra.” Điều khiến Cố Nhiễm Nhiễm không ngờ được chính là Trì Chi Hành lại chặn ngang trước mặt cô ấy. Hơn nữa mình bước ra bên trái, cậu ta cũng bước theo sang bên trái. Mình bước sang bên phải, cậu ta cũng đi sang bên phải.


“Trì Chi Hành, anh bị điên rồi sao? Anh không nghe thấy à, chó ngoan không cản đường sao?” Cố Nhiễm Nhiễm tức giận hỏi chất vấn, cô ấy vô cùng bất mãn trước việc Trì Chi hành ngăn cản mình.


“Tại sao lại khóc?” Giọt nước mắt trên gương mặt Cố Nhiễm Nhiễm giống như con dao đâm từng nhát vào trong lòng Trì Chi Hành. Cậu ta không hề do dự mà đau lòng lau giọt nước mắt trên gương mặt Cố Nhiễm Nhiễm.


“Cút đi, chúng ta đã chia tay rồi. Tôi không cần anh… làm như vậy.” Cố Nhiễm Nhiễm thẳng thừng đẩy Trì Chi Hành ra, sau đó bước nhanh lên phía trước.


Nếu như sớm biết rằng sẽ gặp cậu ta thì khi mình rời khỏi bệnh viện đã gọi xe rồi, chứ không như bây giờ đứng ở bên đường một lúc rồi cũng không nhìn thấy chiếc xe taxi nào.


Trì Chi Hành lái xe đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.


“Lên xe đi.” Mặc dù chỉ là ba từ ngắn ngủi nhưng cũng toát lên vẻ ngang ngược, luồng khí lạnh lẽo không cho người ta thay đổi.


Cố Nhiễm Nhiễm hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi hướng khác, không hề để ý gì đến Trì Chi Hành.


“Cô gái à, cô hãy mau lên xe đi. Xe của anh này không thể dừng ở đây được, chúng tôi không thể nào gọi xe taxi được.” Một hành khách đang đợi xe nói với Cố Nhiễm Nhiễm.


“Trì Chi Hành, anh mau đi đi. Anh ở lại đây làm phiền đến chúng tôi rồi đó.” Cố Nhiễm Nhiễm rất ngại, bởi vì vì mình mà đã mang đến phiền phức cho những người khác. Cô vội vàng hét lên với Trì Chi Hành.


Trì Chi Hành nhún vai.


“Nếu như cô không lên xe thì tôi sẽ không rời đi. Hôm nay tôi không có chuyện gì cả nên có thời gian để dây dưa với cô.” Trì Chi Hành thẳng thừng từ chối yêu cầu của Cố Nhiễm Nhiễm.


“Anh… đồ vô lại.” Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, cô ấy nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh rồi siết chặt người lại. Cô ấy không tiện ở lại đây nữa, vì vậy chỉ đành đi về phía trước.


Trì Chi Hành nói được làm được, cậu lái xe đi phía sau cô ấy. Bởi vì tốc độ của xe rất chậm cho nên đã thu hút tiếng xì xào bất mãn phía sau xe.


Chương 660: Nhiệt tình hay vô tình


Trì Chi Hành, anh đúng là cái đồ điên nặng, lái xe như vậy đuổi theo tôi vui lắm sao?


Cố Nhiễm Nhiễm vừa đi vừa dùng đôi mắt phượng lập lòe ngọn lửa phẫn nộ, hung hăng trừng mắt nhìn Trì Chi Hành.


Trì Chi Hành đối với ánh mắt như vậy không có chút quan tâm nào, tự ý giảm tốc độ xe chậm lại, thong thả theo sau Cỗ Nhiễm Nhiễm.


Tiếng còi xe phía sau bóp càng lúc càng lớn, Cỗ Nhiễm Nhiễm không có cách nào khác, ngoan ngoãn ngồi lên xe của Trì Chi Hành.


“Dây đai an toàn.”


Nhìn Cố Nhiễm Nhiễm thở hồng hộc lên xe, mãi không thắt dây đai an toàn, Trì Chi Hành không thể không nhắc nhở.


Hít một hơi thật sâu, Cố Nhiễm Nhiễm mới thắt dây đai an toàn.


“Lái xe.” Giọng nói không có chút nhiệt độ vang lên bên tai Trì Chi Hành.


Lần này Trì Chi Hành không có bất kì ý kiến trái ngược nào, nhanh chóng đạp chân ga, tốc độ xe như thường, chạy thong thả trên đường.


Chỉ là tốc độ xe như vậy cũng chẳng thế kéo dài được bao nhiêu thời gian, mắt nhìn thấy khách sạn mình vẫn hay ở đang ở ngay trước mắt không còn xa nữa, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bảo Trì Chi Hành dừng xe.


“Tại sao tôi phải nghe cô? Cô gái, chúng ta hình như đã chia tay rồi.”


Trì Chi Hành cười nói.


“Anh… Câu nói này của anh là ý gì vậy? Anh… Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Nhìn thấy đã tới cửa khách sạn nhưng Trì Chi Hành lại không hề dừng xe, khiến cho Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột hét lên.


“Nếu như anh còn không dừng xe lại, tôi sẽ… sẽ nhảy ra khỏi xe đó.”


Cố Nhiễm Nhiễm đe dọa.


Trì Chi Hành khẽ chạm nhẹ vào một trong những nút bên trên trong khu vực tầm tay trái cậu.


Cỗ Nhiễm Nhiễm trơ mắt nhìn cửa sổ từng chút từng chút đóng lại.


“Trì Chi Hành, rốt cuộc anh muốn làm gì chứ?” nhìn ô cửa sổ trước mắt dần đóng lại, khả năng mở cửa xe càng không còn.


Điều này khiến cho Cố Nhiễm Nhiễm tức giận không chịu đựng nổi.


“Trì Chi Hành, rốt cuộc anh muốn đi đâu vậy? Nói chuyện đi chứ?”


Trì Chi Hành vẫn không hề nói câu gì, cho đến khi xe chạy nửa tiếng sau đó mới dừng lại.


“Anh đưa tôi tới đây để làm gì?” Mặc dù bản thân bình thường rất thích bãi biển, sóng nước, nhưng… nhưng với tình hình hiện tại, cô lại không có tâm trạng để thưởng thức cảnh đêm.


Trì Chi Hành xuống xe, thẳng tay kéo Cố Nhiễm Nhiễm ra khỏi xe.


Cuối cùng cũng từ trên xe bước xuống, Cố Nhiễm Nhiễm thở dài nhẹ nhõm.


“Trì Chi Hành, anh buông tay tôi ra, nếu không bổn cô nương đây sẽ cắn tay anh đó.” Cố Nhiễm Nhiễm phẫn nộ hét lên. Đối với sự gào thét của cô, Trì Chi Hành cũng chỉ nhướng mày mà thôi.


Đôi bàn tay vẫn bám lấy bờ vai Cố Nhiễm Nhiễm như cũ.


“Quãng thời gian này cô cũng vất vả rồi, cho nên đêm nay hãy dành thời gian trên biển đi.” Trì Chi Hành cứ hướng về phía bãi biển mà đi.


Người đàn ông thối tha đáng chết, vậy mà lại có thể nói ra những lời như vậy, Cố Nhiễm Nhiễm tôi nếu như ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh mà ở lại đây, thì tôi sẽ không phải là Cố Nhiễm Nhiễm nữa.


Không nghĩ quá nhiều, Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy một nhúm cát, ném thẳng về phía Trì Chi Hành.


Khi cảm giác phía đằng sau có cát ném tới, đập vào lưng mình, Trì Chi Hành trong lòng biết rõ, nhưng lại không hề né tránh, cứ để nhúm cát kia tùy ý đập vào lưng mình, đôi mắt đen nháy nhè nhẹ khép lại, một nụ cười khé nở một cách kín đáo.


Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên đường, đợi gần nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn như cũ không hề có một bóng xe nào xuất hiện trên đường. Bởi vì hiện tại cũng đã quá muộn rồi, cho nên Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy có chút sợ hãi.


Chết tiệt, tại sao lại không có xe cơ chứ? Xe taxi ơi xe taxi à, mày mau tới đi chứ, bổn cô nương đây không muốn đi bộ cả đoạn đường dài về nhà đâu đó.


Cố Nhiễm Nhiễm trong lòng không ngừng cầu nguyện… nhưng ông trời lại không hề nghe thấy lời cầu nguyện của cô, xe taxi vẫn như cũ mãi chưa thấy xuất hiện.


Sấm luôn à? Ông trời của con ơi, con sợ nhất là tiếng sấm đó trời ơi, ông chắc chắn là ở thời điểm này giáng thêm cho con một đòn đả kích nặng nề nữa sao?


Đột nhiên tiếng sấm vang lên bên tai, khiến Cỗ Nhiễm Nhiễm giật nảy mình, tay cô dùng hết sức ôm lấy chính mình, cô trời không sợ đất cũng không, nhưng chỉ duy nhất cô sợ tiếng sấm.


Lại nghe thấy tiếng sấm thêm một lần nữa, Cố nhiễm Nhiễm sợ hãi khụy người quỳ xuống nền đất.


Ánh mắt Trì Chi Hành vẫn luôn dán chặt trên người cô, nhìn thấy cảnh tượng cô bởi tiếng sấm mà quỳ trên nền đất, Trì Chi Hành lắc đầu không biết phải làm sao, sau đó cuối cùng vẫn tới trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.


“Anh… anh rốt cuộc muốn như thế nào hả? Bà cô này bây giờ không còn sức lực, không còn sức lực đấu lại anh rồi.”


Bởi vì kinh sợ, giọng của Cố Nhiễm Nhiễm đầy run sợ.


Đối mặt với sự ngang ngược của cô, Trì Chi Hành cũng chẳng có gì bất ngờ, cậu không nghĩ gì hết, cứ thế bế Cố Nhiễm Nhiễm lên xe, sau đó trước khi mưa xuống, đóng tất cả các ô cửa sổ lại.


Mặc dù trong xe rất rộng rãi, nhưng khi ánh mắt nóng rực của hai người này đối diện lẫn nhau, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn có một cảm giác muốn nhanh chóng nhảy ra khỏi xe.


“Mặc dù trời mưa rồi nhưng không khí cũng không tồi cho lắm, cho nên tôi quyết định rồi, đêm nay chúng ta… sẽ ở lại đây nghỉ ngơi.”


Trì Chi Hành không nhanh không chậm nói, giọng nói trầm thấp mang theo nỗi khổ tâm không che giấu được.


“Ở lại đây nghỉ ngơi?” Nghe thấy mấy chữ này, Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu, qua một lúc lâu sau, cô mới hé mở đôi môi đỏ mọng xinh như cánh hoa hồng.


“Anh… nằm mơ đấy à, tôi đây dù có bị dọa cho tới chết, tôi cũng sẽ không bao giờ chọn ở cùng với anh đâu.”


Thái độ của Cố Nhiễm Nhiễm cô cùng kiên quyết, khiến cho lông mày của Trì Chi Hành nhíu chặt lại với nhau, nhất là khi cậu thấy Cố Nhiễm Nhiễm không còn bất kì lo lắng nào bởi vì thời tiết xấu nữa, lông mày Trì Chi Hành lại càng nhíu nhặt hơn.


“A…” Tiếng sấm đột nhiên vang lên, dọa Cố Nhiễm Nhiễm hét lên một tiếng vô cùng kinh sợ.


“Chuyện gì xảy ra vậy? Chuyện gì thế?”


Nghe thấy tiếng của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành lập tức nhảy xuống xe, nhanh chóng tới trước mặt cô.


“Tôi…” Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu.”Tôi không sao.”


Mặc dù vừa bị dọa cho một trận hết hồn, nhưng trước câu hỏi của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn đáp trả vô cùng bướng bỉnh.


Khó khăn lắm cuối cùng mới nhìn thấy xe taxi đi qua, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đưa tay ra vẫy, nhưng… nhưng chiếc xe lại không hề dừng lại.


“Trì Chi Hành, rốt cuộc anh muốn như thế nào vậy hả?”


Cố Nhiễm Nhiễm dùng hết sức rũ bỏ đôi bàn tay to lớn đang siết chặt lấy cổ tay cô, đôi mắt phượng ngân ngấn nước và sáng lấp lánh như men màu kia chìn chằm chằm người Trì Chi Hành.


“Trò chơi của chúng ta vẫn chưa kết thúc, cho nên kể từ bây giờ trở đi, trò chơi… bắt đầu lại từ đầu.” Trì Chi Hành cười nói, nụ cười trên mặt cậu tinh ranh như một con cáo.


“Trò chơi?” Nghe thấy hai chữ này, trước mắt Cố Nhiễm Nhiễm lập tức hiện ra tất cả những ân oán từ ban đầu giữa cô và Trì Chi Hành.


“Xin lỗi, bà cô này không có thời gian, cho nên anh… tìm người đàn bà khác đi.”


Cố Nhiễm Nhiễm dùng lực rút ra khỏi tay Trì Chi Hành, lạnh giọng trả lời.


Sau một hồi sấm sét, cơn mưa lớn bất chợt rơi xuống.


“Mau lên xe.” Cố Nhiễm Nhiễm bị Trì Chi Hành đẩy lên xe, người vẫn còn ngồi chưa vững, một chiếc khăn mặt lớn đã được ném lên người.


“Lau cho sạch đi.” Giọng của Trì Chi Hành lại một lần nữa vang lên.


Chương 661: Bà xã, cẩn thận


Cố Nhiễm Nhiễm vốn dĩ cũng rất muốn lau tóc cho sạch, nhưng giọng nói của Trì Chi Hành như ra mệnh lệnh vậy, khiến cho cô vô cùng không hài lòng.


Nực cười, sao cô phải nghe theo lời cậu ta cơ chứ? Lẽ nào cậu quên mất chuyện cô với cậu đã chia tay rồi hay sao? Cậu ta dựa vào đâu mà có thể dùng giọng nói như vậy nói chuyện với cô cơ chứ?


Cố Nhiễm Nhiễm dùng sức cầm chiếc khăn mặt ném thẳng lên người Trì Chi Hành.


“Nếu như anh mà còn không mau lái xe, tôi sẽ lập tức xuống xe đó.” Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói.


Ánh mắt ngang ngược của Cố Nhiễm Nhiễm rơi trên người Trì Chi Hành.


Quen biết Cố Nhiễm Nhiễm bao nhiêu năm như vậy rồi, Trì Chi Hành biết rất rõ, cô là một người phụ nữ đã nói được là làm được, cô lên xe của cậu cũng chỉ là không muốn gây thêm bất kì phiền phức nào cho người khác mà thôi.


“Được, tôi lái xe.”


Trì Chi Hành hiểu rõ Cố Nhiễm Nhiễm, chỉ đành khởi động xe, tốc độ xe của anh luôn được bảo đảm vô cùng ổn định.


Trong xe vốn dĩ rất khang trang, nhưng bởi vì bầu không khí khó xử nên biến thành vô cùng nhỏ bé, bầu không khí kỳ dị khiến Cố Nhiễm Nhiễm thật sự cảm thấy, không khoảng một thời gian ngắn nữa, bản thân cô sẽ bị ngạt thở đến ngất xỉu.


Trong lúc tuyệt vọng, Cố Nhiễm Nhiễm không còn cách nào khác, chỉ có thể mở cửa sổ xe. Bởi vì nhiệt độ bên ngoài rất thấp, cho nên lúc cô mở cửa sổ xe ra, một luồng gió lạnh trong phút chốc đã tràn và trong xe, Cố Nhiễm Nhiễm chỉ mặc một bộ quần áo mỏng tang đã phải chiến đấu mấy trận với cơn lạnh.


“Nếu mà lạnh thì đóng cửa sổ lại.”


Nhìn thấy cơ thể Cố Nhiễm Nhiễm không ngừng run lên, Trì Chi Hành cau chặt mày.


“Tôi… không lạnh.” Cố Nhiễm Nhiễm vốn dĩ muốn đóng cửa sổ lại, sau khi nghe thấy câu nói này của Trì Chi Hành lại đột nhiên từ bỏ ý nghĩ đó trong đầu.


Cho dù là có lạnh tới chết, cũng sẽ không để người đàn ông đó khinh thường.


Rõ ràng trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không nên đối đầu với Trì Chi Hành, chỉ là tất cả những biểu hiện của bản thân, vốn đã không còn đơn giản ở nơi đó nữa mà là… mà là đối đầu với Trì Chi Hành.


Cố Nhiễm Nhiễm à Cố Nhiễm Nhiễm, rõ ràng là cô nói ra câu chia tay với người ta trước, bây giờ cô làm như vậy không thấy rằng bản thân đang già mồm cãi láo hay sao?


Cố Nhiễm Nhiễm nóng lòng muốn tát cho mình hai cái tát thật đau, chỉ có nỗi đau mới có thể khiến bản thân tạm thời quên đi cơn đau xuyên thấu này được.


Bệnh viện khách khách sạn rất xa, cho nên Trì Chi Hành lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới được khách sạn nơi Cố Nhiễm Nhiễm ở.


Nhìn cách trang trí đơn giản của khách sạn, Trì Chi Hành cũng có thể chắc chắn rằng đây là một khách sạn không đạt tiêu chuẩn, sống ở đây, người phụ nữ này không sợ vấn đề an toàn sao?


Cuối cùng cũng tới khách sạn, Cố Nhiễm Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, nếu như còn không quay trở về phòng, cơ thể cô có lẽ sẽ bị đóng băng mất.


Cố Nhiễm Nhiễm đang định mở cửa xe thì đột nhiên Trì Chi Hành lại điều khiển xe quay đầu.


“Trì Chi Hành, anh làm như vậy là ý gì chứ? Anh định đưa tôi đi đâu?” Cố Nhiễm Nhiễm phát hiện Trì Chi Hành lái xe rời khỏi khách sạn mình ở liền hoảng sợ hét lên.


“Khách sạn này không an toàn, chúng ta… về nhà.” Đôi tay Trì Chi Hành siết chặt vô lăng, con ngươi đen sâu thẳm như biển chảy sóng dữ, ánh mắt lưu chuyển rất kiên định.


Về nhà? Nghe thấy hai chữ này, Cố Nhiễm Nhiễm trong một khoảnh khắc sững sờ người, cả cơ thể đều choáng váng, qua một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại được.


“Trì Chi Hành, dừng xe.” Cố Nhiễm Nhiễm hét lớn, chỉ có điều hình như Trì Chi Hành không hề nghe thấy vậy, cho nên… cho nên tăng thêm tốc độ xe.


“Trì Chi Hành, anh dừng xe lại cho tôi, tôi không muốn về nhà với anh.” Để khiến Trì Chi Hành dừng xe, Cố Nhiễm Nhiễm đã làm ra một chuyện nguy hiểm nhất trong cuộc đời cô.


Cho nên cô… cho nên cô đã đưa tay ra giành lấy vô lăng, động tác nguy hiểm như vậy, khiến cho chiếc xe lập tức mất đi thăng bằng.


Vẫn may Trì Chi Hành đạp phanh gấp kịp thời, nếu không cậu thật sự cũng không dám tưởng tượng tiếp theo sau đó sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm như thế nào.


“Cố Nhiễm Nhiễm, cô điên rồi à?”


Trì Chi Hanh thật sự tức giận rồi, trước giờ cậu chưa từng to tiếng đối với Cố Nhiễm Nhiễm như vậy, cho nên… cho nên to tiếng hét lên với cô như vậy, tiếng hét như thế, khiến cho bản thân Cố Nhiễm Nhiễm cũng bị hoảng sợ mình một trận.


“Anh… anh hung dữ với tôi sao?” Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Trì Chi Hành bằng khuôn mặt ngờ vực, có chút không dám tin, trước giờ luôn đối xử dịu dàng đặc biệt đối với cô, ngay cả khi bản thân cô bởi vì một số lý do mà chia tay với cậu, cậu cũng chưa từng khiển trách bản thân cô với sự tức giận khó chịu như vậy.


“Lẽ nào không nên hung dữ sao? Cô có biết rằng, động tác vừa rồi của cô nguy hiểm như thế nào không hả? Nếu như tôi không giẫm phanh gấp xe kịp thời, chúng ta sẽ đâm thẳng vào chiếc xe ở phí trước mặt, thậm chí có thể gây ra sự cố làm thiệt mạng nhiều người đó cô có biết không hả?”


Trì Chi hành vẫn như cũ tức giận không nguôi.


Cố Nhiễm Nhiễm liên tục hít vài hơi thật sâu, nỗi đau trong lòng khiến nơi đáy mắt Cố Nhiễm Nhiễm phủ một tầng sương mù.


“Trì Chi Hành, chúng ta đã chia tay rồi, không được phép tiếp cận tôi thêm nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh.”


Cố Nhiễm Nhiễm mở cửa xe, khuôn mặt phẫn nộ bước xuống xe.


Chết tiệt, nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm rời đi không chút do dự, lông mày Trì Chi Hành nhíu chặt lại với nhau.


Cậu cũng từng nghĩ tới chạy lên đuổi theo, chỉ là cậu cũng biết rõ, cho dù bản thân có đuổi theo, Cố Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không quan tâm tới cậu.


Nhìn Cố Nhiễm Nhiễm phẫn nộ bước lên xe taxi, Trì Chi Hành cũng chỉ đành bất lực thở dài một hơi.


Đường Tâm Nhan ở trong bệnh viện hai ngày đã làm loạn lên đòi xuất viện, không còn cách nào khác, Mặc Trì Úy không chịu nổi nũng nịu, chỉ đành sai người đi làm thủ tục xuất viện cho cô.


“Cô gái, em chắc chắn không sao chứ?” Cho dù là bác sĩ đã đồng ý cho Đường Tâm Nhan xuất viện, Mặc Trì Úy vẫn như cũ không chắc chắn lắm cứ hỏi mãi.


Nhìn Mặc Trì Úy không biết đã hỏi mình bao nhiêu lần, Đường Tâm Nhan một mặt bất lực.


“Ông xã, anh đã hỏi em rất rất nhiều lần rồi, anh có chắc là vẫn muốn hỏi tiếp hay không? Nếu như còn hỏi thêm nữa, anh sẽ biến thành gà mẹ của mẹ chồng thực sự đó.”


Một tia sáng ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt mơ màng hơi nheo lại của Đường Tâm Nhan.


Gà mẹ của mẹ chồng? Đây là thứ gì chứ?


Mặc Trì Úy cau chặt mày, khuôn mặt đầy hoài nghi.


“Mẹ chồng gà.” Nói xong ba chữ này, Đường Tâm Nhan vui vẻ đi về hướng cửa chính.


Mẹ chồng gà? Bị người phụ nữ của chính mình dùng từ ngữ như vậy để hình dung bản thân, khuôn mặt Mặc Trì Úy vô cùng bất lực.


Nha đầu thối, đợi anh bắt được em, anh sẽ… không bỏ qua cho em đâu


Mặc Trì Úy bước những bước lớn đi về phía Đường Tâm Nhan.


Rời khỏi bệnh viện là chuyện Đường Tâm Nhan vui vẻ nhất.


“Bà xã, cẩn thận.” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan bởi vì vui sướng mà suýt chút nữa bị ngã, Mặc Trì Úy nhanh chóng chạy tới trước mặt cô, kịp thời đỡ được eo cô.


“Em…” Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy có chút trách cứ đan xen sự quan tâm lo lắng nơi đáy mắt, Đường Tâm Nhan lè lưỡi một cách tinh quái.


“Không phải em cố ý đâu, em đảm bảo sau này sẽ đi lại cẩn thận ạ.”


Đường Tâm Nhan dơ một ngón tay ra làm cử chỉ đảm bảo.


“Bà xã, em khiến anh không vui rồi.” Mặc Trì Úy cô ý tỏ ra vẻ rất không vui, đôi mắt sâu như biển khơi ấy đang dán chặt ánh nhìn lên người Đường Tâm Nhan với mưu đồ xấu xa.


Giận rồi sao? Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có chút bối rối.


Khi Mặc Trì Úy hơi quay mặt sang một bên, Đường Tâm Nhan ngay lập tức hiểu ý anh, và một nét đỏ ửng ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngay sau đó.


Chương 662: Ông xã đại nhân ăn giấm rồi


“Nơi này có… có nhiều người quá, chúng ta vẫn nên mau đi thôi, em muốn… muốn đi xem con trai.” Đường Tâm Nhân khuôn mặt xấu hổ, gấp gấp muốn được lên xe, nhưng… nhưng lại bị bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy siết chặt giữ lại.


“Bà xã, chuyện mà em nên làm, hình như vẫn chưa làm thì phải, cho nên… cho nên chúng ta không thể rời khỏi.” Mặc Trì Úy cười nói.


“Nhưng mà… nhưng mà ở đây nhiều người lắm, sẽ… sẽ ngại lắm đó.” Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn về phía bên cạnh, gương mặt vốn đã ửng hồng lại càng thêm đỏ.


Mặc Trì Úy nhún vai nhất quyết không lên xe, Đường Tâm Nhan không còn cách nào khác đành kiễng chân hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.


“Như này vừa ý anh rồi chứ…” chữ “gì” vẫn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đôi tay to lớn của Mặc Trì Úy đã nâng đỡ khuôn mặt hồng hào thanh tú của cô, đôi môi mỏng gợi cảm đã mím chặt giữ lấy đôi môi đỏ mọng.


“Hưm…” Tiếng kêu của người phụ nữ tràn ra từ đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan, nếu không phải đang ở nơi không thích hợp, Mặc Trì Uý thật sự không biết có khống chế được ngọn lửa dục vọng đang bừng lên trong lòng hay không.


“Mẹ ơi, chú kia đang hôn cô đó, gương mặt xấu hổ chưa kìa.” Giọng một đứa trẻ trong sáng lanh lảnh vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Nghe thấy lời trêu chọc của đứa trẻ, Đường Tâm Nhan vội vàng đẩy Mặc Trì Úy ra, dường như xấu hổ chỉ còn nước đào hố chui xuống đất trốn.


“Mẹ ơi, cô kia xấu hổ rồi.” Cậu bé tiếp tục mở miệng nói.


Câu nói này của cậu bé khiến cho sắc mặt của Đường Tâm Nhan lại càng thêm ửng đỏ.


“Bảo bối, không được phép nói linh tinh, chúng ta mau đi tôi.” Mẹ của đứa trẻ nghe thấy lời nói của con trai mình, cô ấy cũng tỏ vẻ xấu hổ, nhanh chóng bế con trai mình bước vào bệnh viện.


“Đều tại anh, em bị một đứa nhóc trêu chọc rồi.”


Đường Tâm Nhan giơ một nắm tay bé nhỏ lên, giả vờ tức giận đấm vào ngực Mặc Trì Úy.


Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy nhẹ nắm chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé lên môi đặt lên trên đó một hôn.


“Được ở bên cạnh em chắc chắn là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.” Giọng nói trầm thấp của Mạc Trì Úy như suối trong vắt truyền vào tai Đường Tâm Nhân.


“Đồ ngốc.”


Khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ rõ vẻ vui sướng.


Hai người sau nửa tiếng đồng hồ mới về tới biệt thự. Nhìn thấy bảo bối nhỏ đang được người giúp việc bế trong lòng cười toe toét, Đường Tâm Nhan lập tức chạy tới trước mặt cậu bé.


“Bảo bối, mẹ về rồi nè.”


Đường Tâm Nhân vui sướng bế cậu bé, nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm một nụ hôn, cậu con trai bị trêu trọc cứ cười khúc khích.


“Bà xã, bác sĩ nói em vẫn cần phải nghỉ ngơi.” Mặc Trì Úy bước tới bên Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói, anh đưa tay ra muốn ôm cậu bé, dù sao trọng lượng của con trai đối với một người phụ nữ thân thể vẫn còn yếu, thì cũng là một gánh nặng không nhỏ.


“Đừng mà, đừng có giành con với em, con trai là tình yêu lớn nhất của em.”


Đường Tâm Nhan vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, nhanh chóng tránh hỏi đôi tay của Mặc Trì Úy.


“Tình yêu lớn nhất của em ?” Mặc dù là con ruột của bản thân, nhưng khi nghe được những lời như vậy, Mặc Trì Úy vẫn có chút không thoải mái.


Trước giờ anh cũng chưa từng nghĩ tới, một người trước giờ luôn đứng trên cao như anh lại có một ngày phải ăn giấm của con trai ruột mình.


Nhóc con, con đang khiêu khích cha hay sao?


Nhìn thấy ánh mắt đầy tự mãn của con trai mình, Mặc Trì Úy đơn giản là không thể tưởng tượng nổi, đây có phải là dáng vẻ của một đứa bé mới vài tháng tuổi hay không?


Chơi với con trai một lúc, cho đến khi cậu bé có chút buồn ngủ, Đường Tâm Nhan mới ôm con đi về phòng trên nhà.


Người phụ nữ này hoàn toàn không hề để ý đến sự tồn tại của anh hay sao?


Vẫn luôn ngồi trên sô pha nhưng Mặc Trì Úy lại không hề nhận được một chút sự chú ý nào từ Đường Tâm Nhan khiến cho anh một mặt bất lực.


“Cậu chủ, cậu muốn uống thêm một cốc cà phê không ạ?” Người giúp việc đi tới bên cạnh Mặc Trì Úy, nhẹ nhàng hỏi. Khi nhìn thấy sắc mặt không được tốt cho lắm của Mặc Trì Úy, người giúp việc biết ý đứng ra xa một chút.


“Không cần.”


Mặc Trì Úy đi thẳng về phòng phía trên lầu.


Anh ở phòng đợi gần một tiếng đồng hồ mới thấy Đường Tâm Nhan vui vẻ trở về phòng, con lớn rồi cho nên Đường Tâm Nhan chơi với con một lúc vẫn không tránh khỏi có chút mệt mỏi.


“Cô gái, anh có chút hối hận khi để em sinh thằng bé nhóc kia rồi.” Mặc Trì Úy sau khi bước vào phòng Đường Tâm Nhan liền mở miệng nói ra một câu.


“Anh… Anh sao vậy?” Nghe Mặc Trì Úy nói ra câu nói, khuôn mặt Đường Tâm Nhan đầy hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Khi cô bước tới trước mặt Mặc Trì Úy, liền bị anh ôm vào trong lòng.


“Chỉ một đứa này thôi, sau này không cho sinh thêm nữa.” Mặc Trì Úy ôm chặt Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói bên tai cô.


“Chỉ sinh một đứa?” Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Sau này em vẫn muốn sinh thêm một bé gái nữa, em muốn con gái của chúng ta make up giống như công chúa nhỏ vậy, thậm chí con trai, cũng sẽ thành hoàng tử, nếu như có thể thì em vẫn còn muốn sinh thêm nữa, sinh ba…” từ “đứa” vẫn còn chưa nói ra khỏi miệng, Mặc Trì Úy đã hoàn toàn bịt kín đôi môi đỏ mọng vô tận của Đường Tâm Nhan.


Đôi môi đỏ mọng này so với nụ hôn trước đó có sự khác biệt, Đường Tân Nhan cảm nhận rõ ràng, có dấu vết của sự độc đoán và kiêu ngạo.


Những nụ hôn điên cuồng như thể sóng biển cuốn đi hoàn toàn ý thức của Đường Tâm Nhan.


Khi Đường Tâm Nhan có ý thức lại thêm một lần nữa, toàn thân chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.


“Ông xã, anh…” khi cô nhìn thấy cơ thể của mình, không ngờ… không ngờ không còn một chiếc quần hay áo nào trên người cả, toàn thân đều rất kinh ngạc.


Người đàn ông thối tha này, từ lúc nào anh đã cởi hết được quần áo cô ra vậy?


“Lúc này khi hôn khiến em nhập tâm quá, cho nên em… hoàn toàn không hề để ý tới, anh đang làm gì cả, bà xã, tối nay, chúng ta hãy… từ từ hưởng thụ đi.”


Nụ cười mơ hồ trên mặt Mặc Trì Úy và ánh mắt nóng rực khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đỏ bừng.


Dưới sự trêu chọc có chủ ý của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan mất hết sức phản kháng…


Tỉnh dậy lần nữa cũng đã là hai giờ đêm, Đường Tâm Nhan trong bụng có chút đói, từ từ mở mắt, tay phải theo bản năng duỗi ra phía bên cạnh.


Người đâu ?


Cảm giác bên cạnh như trống không vậy, Đường Tâm Nhan vốn dĩ vẫn còn chút mơ hồ ngái ngủ, vội bật người ngồi dậy, nhanh chóng mở đèn.


Thật sự là không có người? Muộn như vậy rồi, anh ấy còn đi đâu cơ chứ?


Không nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan bỗng xuất hiện một dự cảm khác lạ.


Cô nhanh chóng rời giường, đến cả áo khoác ngủ cũng không kịp mặc, chân không chạy ra khỏi phòng.


Thơm quá đi. Lúc chạy tới phòng dưới nhà, Đường Tâm Nhan ngửi thấy một hương cà phê phảng phất.


“Sao lại chạy chân trần như vậy chứ, nền nhà rất lạnh đó.”


Mặc Trì Úy nghe thấy tiếng động, lập tức đi ra khỏi nhà bếp, lúc anh nhìn thấy Đường Tâm Nhan chân trần đi trên nền nhà, trong đáy mắt lập tức xuất hiện một tia đau lòng.


Anh nhanh chóng bước tới trước mặt Đường Tâm Nhan, thẳng thừng bế cô lên chiếc ghế bên cạnh, sau đó quỳ nửa người trước mặt Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nhấc đôi chân nhỏ có chút lạnh của cô, đặt trong lòng.


Chương 663: Cô, tự chuốc lấy hậu quả


Đôi bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, mang theo hơi ấm từng chút từng chút sưởi ấm đôi chân nhỏ của Đường Tâm Nhan.


Nhìn Mặc Trì Úy đang tập trung làm ấm đôi chân nhỏ của mình, trên mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ.


Cho tới khi chân Đường Tâm Nhan ấm rồi, có nhiệt độ rồi, Mặc Trì Úy mới ngồi lên bên cạnh cô.


“Sao lại không đi dép vào thế hả?” Nhìn thấy thân thể gầy yếu của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bất lực, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cô.


“Em không cần, anh sẽ lạnh đó.”


Đường Tâm Nhan lo lắng muốn cởi áo ra, nhưng lại cả nhận được ánh nhìn u ám của Mặc Trì Úy.


“Có em bên cạnh anh, anh không lạnh, nghe lời nào.”


Dưới sự kiên trì của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời anh mặc áo anh vào.


“Em… đói rồi.” Trong bụng phát ra tiếng ọc ọc, khiến cho gương mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan lộ ra một nét ngại ngùng.


Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy ấm áp đặt trên trán của Đường Tâm Nhan.


“Sớm biết là em sẽ đói rồi, cho nên anh đã làm món thịt bò cà phê, còn có món mỳ Ý em thích ăn nhất và có soup ngô nữa.” Mặc Trì Úy nói, giọng nói trầm thấp của anh thốt ra trong không gian im lặng lại càng thêm sự cám dỗ.


“Thật sao? Có thật là anh làm nhiều món ngon như thế không vậy?” Khuôn mặt Đường Tâm Nhan bất ngờ, không phải cô chưa từng ăn điểm tâm Mặc Trì Úy nấu, nhưng đã muộn như vậy rồi, anh vẫn chuẩn bị nhiều như thế khiến cho Đường Tâm Nhan thật sự rất cảm động.


“Đương nhiên, bà xã ăn no rồi mới có thể khiến bản thân ăn no được, không phải sao?” Những lời dứt khoát của Mặc Trì Úy vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.


“Anh…” Nghe thấy những lời không rõ ràng như vậy, Đường Tân Nhan lộ vẻ ngượng ngùng, nhanh chóng nhảy xuống ghế, muốn đi về phía phòng bếp.


“A…” Chân vừa chạm xuống đất đã bị Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng.”Không đi dép sao có thể chân trần đi trên đất chứ? Sau này không được như vậy nữa, có biết chưa?”


Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan ở trong lòng, nhẹ giọng cảnh báo cô.


“Tuân lệnh, thưa quân vương của em, em bảo đảm sau này sẽ không đi chân trần trên đất nữa ạ.”


Đường Tâm Nhan tinh nghịch dơ ngón tay làm cử chỉ bảo đảm, sau đó đưa hai tay ôm lấy cổ Mặc Trì Úy.


“Đồ ăn vặt.” Khuôn mặt Mặc Trì Úy lộ rõ vẻ cưng chiều, ôm Đường Tâm Nhan đi vào phòng bếp.


Đường Tâm Nhan ở nhà nghỉ ngơi được một tuần lễ mới được Mặc Trì Úy cho phép đi tới sảnh lớn.


Đường Tâm Nhan đã một tuần trời không nhìn thấy ánh nắng, khi được tới sảnh lớn, khuôn mặt lộ ra biểu cảm dễ chịu.


“Mợ chủ, mợ vẫn nên ngồi trên ghế nghỉ ngơi thì hơn ạ.”


Người giúp việc luôn ở bên cạnh Đường Tâm Nhan thấy cô cứ đứng mãi như vậy, sợ cơ thể cô sẽ không chịu đựng nổi, vội vàng nói.


Đường Tâm Nhan gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh bể bơi, thưởng thức trái cây do người giúp việc mang tới với vẻ mặt thoải mái.


“Cô Triệu, cô không được phép vào.”


Giọng nói của người giúp việc truyền tới bên tai Đường Tâm Nhan.


“Mấy người tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp Đường Tâm Nhan, tránh ra.”


Giọng nói vô cùng gấp gáp, lo lắng của Triệu Hân Hân truyền tới bên tai Đường Tâm Nhan.


Triệu Hân Hân, cô ta lại tới để làm gì cơ chứ? Lúc cô ta phái người đến bắt cô, nếu như không phải người đàn ông của cô kịp thời xuất hiện thì có lẽ bây giờ cô cũng đã bị bán đi rồi.


Nghĩ tới chuyện này, đôi mắt hoa mai sáng ngời của Đường Tân Nhan nguy hiểm nhíu lại, đáy mắt lóe lên một tia sắc bén.


“Để cô ta vào đi.”


Sau khi người giúp việc nghe thấy sự sắp xếp của Đường Tâm Nhan, có chút ngạc nhiên.


“Mợ chủ, mợ chắc chắn để cô ta vào chứ?” Người giúp việc không chắc chắn lắm hỏi lại thêm một lần nữa.


Đường Tâm Nhan chọn một quả táo, để lên miệng.


“Để cô ta vào đi, tôi cũng rất muốn biết cô ta tới tìm tôi rốt cuộc là có mục đích gì.” Một nụ cười nhẹ nở trên đôi má xinh xắn của Đường Tâm Nhan.


Nghe thấy ngữ khí của Đường Tâm Nhan kiên quyết như vậy, người giúp việc nhanh chóng để dẫn Triệu Hân Hân tới trước mặt cô.


Ôi trời đất ơi, đây… đây chính là Triệu Hân Hân sao? Sao cô ta lại thay đổi, tinh thần sa sút đến như vậy cơ chứ?


Nhìn thấy Triệu Hân Hân đang đứng trước mặt mình không còn hình tượng tao nhã, quý phái như trước đây, khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ rõ vẻ kinh ngạc.


“Cô Triệu, cô có muốn uống một ly cà phê không?” Dù sao cũng là người quen biết của cậu chủ, cho nên khi người giúp việc đối mặt với Triệu Hân Hân, ít nhất cũng vẫn có một chút gọi là cung kính.


Chỉ có điều không hề bước tới bên cạnh cô, rốt cục trên người Triệu Hân Hân tỏa ra một mùi… khó chịu, quần áo thì nhăn nhúm, đầu tóc cũng rối bù.


“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?” Đường Tâm Nhan mở miệng nói, đôi mắt phượng long lanh như nước, có chút lạnh lùng rơi ánh nhìn lên người Triệu Hân Hân.


“Đường Tâm Nhan, có phải là… có phải là cô để Trì Úy đối xử với tôi như vậy không?” Nhìn thấy sự sang trọng, quý phái, dáng vẻ giống hệt như nữ vương của Đường Tâm Nhan khiến cho Triệu Hân Hân càng thêm tức giận.


Sự tao nhã của cô so với sự sa sút của bản thân quả thực là một sự so sánh vô cùng khác biệt.


“Xin lỗi, tôi không hiểu ý của cô là gì.” Đường Tâm Nhan nhẹ cau mày, nhàn nhạt nói.


Nghe thấy giọng nói bâng quơ nhẹ nhàng của cô, Triệu Hân Hân lại càng nổi trận lôi đình.


“Nếu như không phải là cô, Trì Úy sẽ không đả kích tôi trên các phương diện, tôi thậm chí còn bị tổng công ty sa thải, hiện tại tới một công việc cũng không thể tìm được, tất cả những thứ này khẳng định đều là do cô khiến Trì Úy làm như vậy, Đường Tâm Nhân, cô thật là đê tiện.”


Triệu Hân Hân càng nói càng tức, sự tức giận trong giọng nói của cô càng lúc càng nặng nề.


Bị công ty sa thải rồi? Lại còn không tìm được công việc?


Nghe thấy câu này, Đường Tâm Nhan mới chợt nhận ra, chẳng trách bây giờ cô ta lại xuống tinh thần như vậy, có vẻ như cô ta đã bị Trì Úy trừng phạt vì đã sai người bắt cóc cô.


“Nếu như cô không phải con gái của giáo sư Triệu, có lẽ bây giờ cô đã không còn cách nào, toàn vẹn đứng trước mặt tôi rồi.”


Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói.


“Cô… câu này của cô là ý gì cơ chứ?”


Triệu Hân Hân tức giận hỏi.


Đường Tâm Nhan lạnh lùng hừ một tiếng.


“Cô sai người bắt cóc tôi, chỉ có điều rất tiếc rằng, chuyện đó thất bại rồi, hơn nữa hai người đàn ông bắt cóc tôi, theo như những gì mà tôi được biết thì cho tới hiện tại vẫn đang nằm trên giường trong bệnh viện như trước, cho dù là có hồi phục lại, thì cả đời này cũng sẽ vẫn gắn liền với hai chữ “tàn phế”. Cô nên biết ơn, bởi vì bản thân cô vẫn còn một người bố là giáo sư Triệu, nếu không cảnh đời sau này cũng cô tuyệt đối sẽ còn thảm hại hơn hai người đàn ông kia.”


Đường Tâm Nhan vừa cười vừa nói, chỉ có điều ý cười lại không hề truyền tới nơi đáy mắt, đôi đồng tử trong veo của cô tỏa ra ánh sáng dữ tợn và khát máu khiến Triệu Hân Hân vẫn cảm thấy kinh hãi dù là nhỏ nhất.


“Triệu Hân Hân, điều cô không nên làm nhất, chính là mặt dày tìm tới tôi, bởi vì điều này sẽ chỉ làm cô càng thêm xấu hổ mà thôi.”


Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, sau đó đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Triệu Hân Hân.


“Thím Vương, thím gọi bảo vệ tới đuổi người phụ nữ này đi.”


Đường Tâm Nhan ra lệnh, tràn đầy ngữ khí nữ vương.


“Cô… cô dám.”


Triệu Hân Hân vẫn luôn tưởng rằng, Đường Tâm Nhan vốn chỉ là một người phụ nữ nhu nhược, cho phép mình bị bắt nạt, nhưng lại không ngờ rằng khi cô độc đoán lại có một hình bóng vô cùng kinh dị.


“Tôi không dám?” Đường Tâm Nhan cong cong đôi môi đỏ mọng như hoa hồng: “Tôi là nữ chủ nhân của căn biệt thự này. Ở nơi này, không có chuyện gì là tôi không dám làm cả. Triệu Hân Hân, hãy đợi bảo an tới đuổi cô như vứt rác ra ngoài đi.”


Đường Tâm Nhan phất tay, bảo an lập tức đi tới trước mặt, trực tiếp nắm chặt lấy cổ tay Triệu Hân Hân, lôi cô ta ra cửa chính mà không hề có một lời giải thích nào cả.”


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom