• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (2 Viewers)

  • Chương 678-684

Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 678-684 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 678: Chồng bảo vệ vợ là chuyện nên làm


Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành nhận được tin báo cũng vội vàng đến bệnh viện ngay.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan không ngừng đi qua đi lại, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đến bên cạnh cô.


“Nhiễm Nhiễm, anh ấy… anh ấy chảy rất nhiều máu, vẫn luôn trong tình trạng hôn mê. Tớ… tớ thực sự rất sợ.”


Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan lập tức ôm cô ấy, vô cùng đau đớn nói.


“Không sao đâu, anh ấy nhất định sẽ không sao.” Cố Nhiễm Nhiễm vỗ nhẹ vào lưng Đường Tâm Nhan, không ngừng an ủi cô, một lúc sau, tâm trạng của Đường Tâm Nhan mới nhẹ nhõm được phần nào.


“Đừng lo lắng, anh tư sẽ không sao đâu.” Trì Chi Hành nói đầy chắc chắn.


Cả ba người lo lắng sốt ruột chờ đợi bên ngoài, một tiếng đồng hồ sau, mới thấy bác sĩ từ trong phòng bước ra.


“Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi? Anh ấy không sao, phải không?” Đường Tâm Nhan lập tức chạy lại ngay khi nhìn thấy bác sĩ và vội vàng hỏi.


Đôi mắt to ngấn lệ ấy cứ dán chặt vào người bác sĩ, cô thực sự sợ rằng, vài giây sau mình sẽ nghe được tin dữ từ chính bác sĩ.


May mắn thay, trên khuôn mặt của bác sĩ lộ ra một nụ cười nhẹ.


“Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ. Tất cả những mảnh vỡ pha lê dính trên lưng tổng giám đốc Mặc đều đã được lấy ra ngoài. Mặc dù mất nhiều máu nhưng anh ấy sẽ hồi phục sau một thời gian nghỉ ngơi.”


Bác sĩ mỉm cười nói với Đường Tâm Nhan về tình hình của Mặc Trì Úy.


Cả ba thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy lời nói của bác sĩ.


“Nhiễm Nhiễm, cậu nghe thấy không? Anh ấy không sao, anh ấy thực sự không sao, tớ biết là anh ấy sẽ không bỏ rơi tớ mà.”


Đường Tâm Nhan nắm tay Cố Nhiễm Nhiễm và phấn khích đến mức nhảy cẫng lên .


Mười phút sau, Mặc Trì Úy được đẩy đến phòng bệnh..


Bởi vì vết thương ở lưng và ở trán, anh phải nằm nghiêng trên giường. Do thuốc mê nên vẫn chưa hồi phục tỉnh táo.


“Hai người về trước đi, tớ ở đây chăm sóc cho anh ấy là được rồi.”


Bản thân rời khỏi phim trường, nhất định có rất nhiều việc cần Cố Nhiễm Nhiễm giải quyết, Đường Tâm Nhan đến trước mặt cô ấy, cười nói.


Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.


“Tớ sẽ đi đến phim trường và bàn bạc chuyện này với đạo diễn. Cậu không cần lo lắng, ở đây chăm sóc Trì Úy thật tốt đi.”


Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.


“Ngày mai đi, ngày mai tớ sẽ đến phim trường, để cố gắng hoàn thành tất cả các cảnh quay trong thời gian sớm nhất.” Đường Tâm Nhan nói.


“Nhưng anh ấy …” Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhìn Mặc Trì Úy vẫn đang hôn mê, có chút ngạc nhiên trước quyết định của Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng lên.


“Chỉ có thể hoàn thành những cảnh quay đó càng sớm càng tốt, bộ phim mới có thể kịp thời phát trên các đài truyền hình lớn, và tớ cũng hy vọng sau khi hoàn thành việc này, sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Trì Úy, anh ấy sẽ hiểu mà.”


Cố Nhiễm Nhiễm nói OK một tiếng, rồi cùng Trì Chi Hành đi ra khỏi phòng bệnh.


Bởi vì Mặc Trì Úy vẫn đang hôn mê, Đường Tâm Nhan ngồi ở mép giường của anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh.


Một giờ sau, Mặc Trì Úy từ từ mở mắt.


“Đồ ngốc, lại… lại khóc rồi sao?” Nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài mặt Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đầy đau khổ, giọng nói trầm thấp xen lẫn chút khàn khàn vì vừa trải qua ca phẫu thuật.


“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi? Anh biết không, em sắp bị anh làm cho sợ chết rồi đây này.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy tỉnh lại, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.


“Xin lỗi, anh… anh làm em sợ rồi.” Mặc Trì Úy cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và đau lòng nói.


Đường Tâm Nhan lắc đầu.


“Anh thấy sao rồi? Có phải rất đau không? Bác sĩ nói sau khi hết thuốc gây tê có thể sẽ đau đấy. Anh phải cố gắng chịu đựng một chút, đừng cử động nhé, có biết không?”


Nhìn thấy Mặc Trì Úy đã được băng bó ở đằng sau, giọt nước mắt mà nãy giờ Đường Tâm Nhan cố kìm lại, lại tuôn rơi, giọt nước mắt ấy giống như những hạt châu vỡ ra, luôn chực trào, rơi trên má cô mà không tự chủ được.


“Sao em lại khóc rồi? Bà xã à, em như thế này khiến anh đau lòng lắm.”


Mặc Trì Úy cố gắng muốn ngồi dậy.


“Anh đừng cử động.” Hành động của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan sợ hãi, cô nhanh chóng ngăn anh lại.


“Đừng khóc nữa, biết chưa?”


Đường Tâm Nhan gật đầu, ngoan ngoãn lau đi những giọt nước mắt, dùng khăn nhẹ nhàng thấm một ít nước, sau đó lau lên bờ môi khô nứt của Trì Úy.


Sau khi hết thuốc mê, lông mày Mặc Trì Úy hết lần này đến lần khác cau lại vì đau đớn, khiến Đường Tâm Nhan vô cùng đau lòng, cô không ngừng lau trán cho anh.


“Yên tâm đi, chút đau đớn này anh vẫn có thể chịu đựng được.”


Nhìn thấy người con gái của mình nhíu mày, Mặc Trì Úy vội vàng an ủi.


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má anh.


“Tại sao lại ngốc như vậy? Tại sao anh lại đẩy em ra? Nếu anh không đẩy em ra, thì sao anh có thể bị thương chứ?”


Nghĩ đến những cảnh gay cấn lúc đó, Đường Tâm Nhan có chút hối hận.


“Đồ ngốc, em là vợ của anh. Nếu anh còn không bảo vệ vợ mình được, thì làm sao anh là chồng của em được chứ?”


Với sự giúp đỡ của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đã dùng lực ngồi dậy. Bởi vì vết thương sau lưng, dáng ngồi của anh rất cứng ngắc.


“Nhưng… nhưng bây giờ anh rất đau.”


Mặc Trì Úy lắc đầu.


“Em ở bên cạnh anh, anh không đau nữa rồi.”


Cho đến khi y tá bước vào phòng, hai người mới thu về cái nhìn trìu mến dành cho nhau.


Sáng sớm hôm sau, Đường Tâm Nhan mới nhắc đến chuyện phim trường để quay phim, vốn dĩ cô đang hỏi ý kiến của Mặc Trì Úy, nhưng không ngờ rằng, anh đã đồng ý.


“Anh … không phản đối sao? Rốt cuộc anh bây giờ có cần người nhà ở cạnh chăm sóc không?”


Đường Tâm Nhan thực sự ngạc nhiên trước câu trả lời đầy sảng khoái của Mặc Trì Úy.


“Đi quay phim đi. Chỉ khi quay xong, em mới yên tâm ở bên cạnh anh, không phải sao? Còn có bác sĩ và y tá ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”


Cô gật đầu, hôn lên má anh, sau đó rời khỏi phòng với vẻ mặt ngại ngùng.


“Sao rồi? Trì Úy có sao không?” Cố Nhiễm Nhiễm đã đến phim trường từ lâu, ngay khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan đến liền hỏi.


Đường Tâm Nhan mỉm cười.


“Vết thương hồi phục rất tốt, có bác sĩ và y tá ở đó, sẽ không có chuyện gì xảy ra, Nhiễm Nhiễm, tớ muốn hoàn thành tất cả các cảnh quay càng sớm càng tốt, để tớ có thể vô tư ở bên cạnh Trì Úy.”


Cố Nhiễm Nhiễm đã hiểu ý của Đường Tâm Nhan.


“Yên tâm đi, tớ đã thảo luận với đạo diễn rồi. Chỉ cần Phượng Cừ phối hợp tốt, chúng ta sẽ cố gắng hoàn thành tất cả các cảnh quay trong vòng hai ngày.”


Cố Nhiễm Nhiễm nói, nhưng cô ấy không tin tưởng liệu Phượng Cừ có phối hợp với họ hay không.


“Tớ sẽ nói chuyện với anh ta.”


Đường Tâm Nhan lập tức bước vào phòng thay đồ, nhanh chóng trang điểm, thay quần áo rồi đến trước mặt Phượng Cừ.


Vẫn là một nụ cười mê hoặc lòng người trên khuôn mặt của Phượng Cừ.


“Tôi hy vọng anh có thể phối hợp, hoàn thành tất cả các cảnh quay nội trong vòng hai ngày.”


Đường Tâm Nhan trực tiếp nói thẳng.


Chương 679: Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô


Phượng Cừ đã sớm đoán được ý muốn của Đường Tâm Nhan, vì vậy anh ta không đưa ngay cho cô một câu trả lời chắc chắn.


Đường Tâm Nhan đã đợi câu trả lời của Phượng Cừ, nhưng đợi một lúc lâu, ngoại trừ việc ánh mắt anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan không thấy anh ta nói gì cả.


Điều này làm cho Đường Tâm Nhan sốt ruột, lông mày khẽ nhíu lại.


Trong lúc thất vọng, cô lại hé môi đỏ mọng gợi cảm.


“Phượng Cừ, tôi đang đợi câu trả lời của anh, tôi hy vọng anh có thể… giúp tôi một lần.” Giọng của Đường Tâm Nhan như đang cầu xin.


Trước lời cầu xin của cô, Phượng Cừ cười nhạt.


“Tâm Nhan, tôi cũng muốn giúp cô, nhưng… tôi xin lỗi, không dễ gì thực hiện tất cả các cảnh quay trong vòng hai ngày. Tôi… không thể làm được.”


Phượng Cừ nói, ánh mắt đen tối với một tia sáng vẫn trói chặt cơ thể Đường Tâm Nhan.


“Thật sự không thể giúp tôi một lần sao?”


Mặc dù đã sớm đoán được Phượng Cừ sẽ không đồng ý dễ dàng như vậy, nhưng lời từ chối của anh ta vẫn khiến Đường Tâm Nhan thất vọng.


Phượng Cừ lại hé mở đôi môi mỏng gợi cảm.


“Tâm Nhan, điều chúng ta muốn là chất lượng. Nếu chúng ta thực hiện tất cả các cảnh quay trong vòng hai ngày, cảm xúc của chúng ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Hình tượng lúc đó không thể khiến khán giả hài lòng, vì vậy tôi không


thể đồng ý với đề nghị của cô được.”


Phượng Cừ lại lần nữa ‘danh chính ngôn thuận’ từ chối Đường Tâm Nhan.


Nhìn thấy Phượng Cừ vô cùng kiên định, không dễ thay đổi ánh nhìn của mình, Đường Tâm Nhan gật đầu.


“Ngành giải trí là một vòng tròn, tôi không tin, không có lúc anh không cần sự sự giúp đỡ của tôi, được, một tuần thì một tuần, hy vọng anh Phượng có thể nắm vững tiêu chuẩn nghề nghiệp, đừng cố ý biểu hiện không tốt.”


Sau khi Đường Tâm Nhan nói những lời này một cách lạnh lùng, liền đi về hướng Cố Nhiễm Nhiễm.


“Tâm Nhan…” Phượng Cừ không ngờ tới, cô sẽ rời đi như vậy, mà với một giọng điệu không hài lòng chút nào.


Đối với tiếng hét của Phượng Cừ ở sau lưng, Đường Tâm Nhan không thèm để ý, một người cố tình gây khó dễ cho mình, không cần thiết phải quan tâm, không phải sao?


Nhìn thấy gương mặt không có biểu cảm gì của Đường Tâm Nhan quay lại, Cố Nhiễm Nhiễm cũng có thể đoán được kết quả.


“Anh ta không đồng ý, sớm trong dự đoán của chúng ta rồi, không cần phải cầu xin nữa, tớ lại đi thương lượng với biên kịch một chút, xem xem có thể cắt bớt cảnh quay này đi không.”


Cố Nhiễm Nhiễm an ủi Đường Tâm Nhan đang buồn bã.


“Bỏ đi, vẫn là đừng cắt đi, tớ sẽ cố gắng hết sức hợp tác, về phần Trì Úy, tớ tin anh ấy sẽ hiểu cho tớ.”


Biết là bộ phim này rất quan trọng đối với Cố Nhiễm Nhiễm, vậy nên Đường Tâm Nhan đã ngăn cản quyết định của cô ấy.


“Như vậy cậu thực sự có thể không?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi cô, dẫu sao người đàn ông bị thương nằm trong bệnh viện, tuy là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Đường Tâm Nhan vô cùng lo lắng vẫn là chuyện hết sức bình thường.


“Đương nhiên, yên tâm đi, tớ có thể là một người diễn viên chuyên nghiệp.” Không để Cố Nhiễm Nhiễm phải có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ.


Sau khi các nhân viên hiện trường đã sắp xếp bối cảnh xong, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ lần lượt vào vị trí. Tuy là vừa rồi anh ta từ chối bản thân mình, nhưng khi Đường Tâm Nhan vào quay, vẫn thể hiện được sự chuyên nghiệm của mình trong diễn xuất, rất nhiều cảnh quay chỉ một lần là qua, không hề có một biểu hiện không tốt nào.


Chỉ là mỗi lần đạo diễn hô cắt, Đường Tâm Nhan đều lập tức đi đến bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, đối với Phượng Cừ, cô không có bất cứ sự quan tâm nào.


Cho dù cô biết ánh mắt của Phượng Cừ, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm trên người mình, cô cũng không bao giờ để mắt đến.


Cảnh cuối quay vào lúc mười giờ tối, không biết là do không lấy được trạng thái hay vì lý do gì khác, ở cảnh cuối, Phượng Cừ đã diễn hỏng rất nhiều lần, cho đến khi các nhân viên xung quanh rên rỉ, cảnh này mới trôi qua suôn sẻ.


“Tâm Nhan…” Không kịp tẩy trang, lại nhìn thấy Đường Tâm Nhan lên xe riêng và chuẩn bị rời đi, Phượng Cừ vội vàng chạy tới phía trước.


“Tâm Nhan, cô đang trách tôi sao? Trách tôi không đồng ý lời đề nghị của cô?” Phượng Cừ không quan tâm đến sự ngăn cản của Cố Nhiễm Nhiễm liền kéo cô ấy ra, sau đó lên xe, trực tiếp đến chỗ Đường Tâm Nhan..


Phượng Cừ lên xe mà không được phép, điều này khiến cô rất không hài lòng, nhất là khi anh ta vừa lên xe, Cố Nhiễm Nhiễm vì ngăn cản anh ta mà suýt chút nữa bị đẩy ngã, con ngươi trong veo của Đường Tâm Nhan, hiện lên một tia chán ghét


“Không có gì đáng giận cả, anh cũng tự có suy nghĩ của mình, tôi không có tư cách ngăn cản, phải không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.


“Phượng Cừ, phiền anh xuống xe cho.”


Cố Nhiễm Nhiễm người suýt chút nữa bị đẩy ngã, đến trước mặt Phương Cừ với vẻ mặt tức giận, nói một cách lạnh lùng.


“Đợi tôi nói xong, tôi tự nhiên sẽ xuống xe.” Lần này Phượng Cừ cũng rất kiên trì. Về lời nói của Cố Nhiễm Nhiễm, anh ta không thèm để ý.


“Phượng Cừ, tôi phải đi thăm chồng tôi, phiền anh xuống xe cho, tôi không muốn lãng phí thời gian.” Đường Tâm Nhan cũng thực sự tức giận, giọng nói của cô đã lạnh hơn trước rất nhiều.


Phượng Cừ hít thở sâu.


“Được, tôi xuống xe, nhưng cảnh quay của ngày mai, tôi cá là sẽ không mấy suôn sẻ đâu.” Nói xong, anh ta trực tiếp xuống xe.


Nghe thấy lời đe dọa của Phượng Cừ, vẻ mặt của Cố Nhiễm Nhiễm trông rất xấu xí.


“Bỏ đi, mặc kệ anh ta, tớ đến bệnh viện thăm Trì Úy đã.”


Đường Tâm Nhan không kịp về nhà thay quần áo đã đến thẳng bệnh viện.


Cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Mặc Trì Úy nằm nghiêng trên giường bệnh, tâm trạng rất tốt.


“Xin lỗi, em về muộn quá.”


Đường Tâm Nhan bước đến bên giường nói với vẻ mặt tội lỗi, là một người vợ, chồng mình bị thương mà không thể ở bên cạnh chăm sóc, cô thực sự cảm thấy mình không đủ năng lực làm vợ.


“Đồ ngốc này, tại sao anh phải trách em?” Mặc Trì Úy vất vả ngồi dậy, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh thấy rất đau lòng.


“Em ăn tối chưa?”


Anh nhẹ giọng hỏi,


Nếu không phải Mặc Trì Úy hỏi mình, Đường Tâm Nhan đã thực sự quên mất chuyện này.


“Em vội vàng đến bệnh viện, nên vẫn chưa ăn, nhưng lát nữa em tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi.” Cô cười nói, chỉ cần được ở bên cạnh Mặc Trì Úy, đã là hạnh phúc rồi. .


Mặc Trì Úy chỉ vào hộp giữ nhiệt trên bàn.


“Anh biết em không có thời gian ăn cơm, nên anh đặc biệt kêu người làm mang qua, vẫn còn nóng em ăn đi.”


Đường Tâm Nhan gật đầu mở hộp giữ nhiệt, thấy bên trong đều là những món cô thích ăn, cô hôn lên má anh tỏ vẻ ngại ngùng.


“Ông xã, cảm ơn anh.”


Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Đường Tâm Nhan, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy cũng gợi lên một chút tình cảm.


“Buổi hôm nay quay suôn sẻ chứ?”


Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan thở dài.


“Mọi việc lúc bắt đầu đều rất tốt, nhưng trong vài cảnh quay cuối, Phượng Cừ thường xuyên biểu hiện không tốt, nếu không thì em đã sớm quay lại bệnh viện rồi.” Đường tâm Nhan nói với Mặc Trì Úy về cảnh quay, với một giọng phàn nàn.


Chương 680: Phượng Cừ tự làm tự chịu


Khi Đường Tâm Nhan nói đến chỗ Phượng Cừ diễn không tốt, Mặc Trì Úy lập tức xác định anh ta nhất định là đang cố ý. Một vòng ánh sáng bí hiểm chậm rãi hiện lên trong ánh mắt anh.


“Nhanh ăn đi, anh cũng không muốn người phụ nữ của mình bởi vì làm việc mà bị đói bụng.”


Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói.


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon trước mặt.


Vốn là anh muốn để cho Giản Thành đưa cô về biệt thự nghỉ ngơi, nhưng mà cô lại rất kiên trì ở lại phòng bệnh, điều này làm cho Mặc Trì Úy cảm thấy hết cách.


“Ban ngày thì em không thể nào chăm sóc được cho anh, cho nên buổi tối em nhất định phải ở lại mới được.”


Đường Tâm Nhan kiên trì muốn ở lại, Mặc Trì Úy cũng rất bất đắc dĩ, đành phải để cho người mới đến phòng bệnh là Lục Tử Thâm sắp xếp thêm một cái giường nữa đặt vào trong phòng.


“Nghỉ ngơi sớm chút đi.”


Hai cái giường được đặt rất gần nhau, bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy có thể dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan nghe lời, nhắm đôi mắt trong veo như suối kia lại. Có lẽ bởi vì công việc ban ngày quá mệt mỏi cho nên vừa nằm lên giường một chút, cô đã chìm vào giấc ngủ.


Vẻ mặt Mặc Trì Úy đầy cưng chiều nhìn Đường Tâm Nhan đang say ngủ, cho đến khi bên tai vang lên tiếng hít thở đều đặn của cô, anh mới cầm lấy điện thoại, bấm vào số của Trì Chi Hành.


Rạng sáng ngày hôm sau, Đường Tâm Nhan mở mắt. Khi nhìn thấy đôi mắt sâu như biển của Mặc Trì Úy thì không khỏi tỏ ra ngượng ngùng.


“Em… em rõ ràng nói là muốn chăm sóc cho anh, nhưng em lại ngủ mất rồi.” Vẻ mặt cô thấy có lỗi nhìn anh.


Mặc Trì Úy mỉm cười.


“Không sao đâu, vết thương cũng không phải là quá đau.”


Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái, Mặc Trì Úy mới để cho cô xuống giường rửa mặt.


“Hôm nay em còn phải đi quay phim, sẽ tranh thủ về sớm một chút.” Sau khi rửa mặt xong, Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, dịu dàng nói.


“Được, anh sẽ ở phòng bệnh chờ em.” Hai người lại quyến luyến thêm một lát, sau đó cô mới lưu luyến không rời mà rời đi.


Cố Nhiễm Nhiễm đã sớm đứng chờ ở cổng bệnh viện, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra thì lập tức mở cửa xe.


“Mau ăn sáng đi.”


Cố Nhiễm Nhiễm mang bữa sáng mình đã chuẩn bị từ trước đưa cho Đường Tâm Nhan.


“Hôm nay đạo diễn sắp xếp rất nhiều nội dung quay, vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng hoàn tất cả các cảnh.” Cố Nhiễm Nhiễm vừa lái xe vừa nói với Đường Tâm Nhan.


Cô nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như hoa nở ra một nụ cười thản nhiên.


Hai người rất nhanh đã đến studio.


“Phượng Cừ không tới sao?” Quét mắt nhìn quanh một vòng cũng không thấy Phượng Cừ đâu, đôi mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại. Cảnh quay hôm nay toàn bộ là cảnh của mình và anh ta, một khi anh ta không đến thì chính mình đây cũng chỉ có thể đợi.


Cố Nhiễm Nhiễm cũng không ngờ tới người luôn đến sớm như Phượng Cừ vậy mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện.


“Đạo diễn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Phượng Cừ vẫn chưa đến?” Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt đạo diễn, gấp gáp hỏi.


“Cậu ta…” Đạo diễn thở dài một hơi: “Cậu ta nói hôm nay trong người không thoải mái, không có cách nào đến đây quay được, cho nên… sự chuẩn bị của chúng ta hôm nay toàn bộ đều tan thành bọt nước.”


Đạo diễn bất đắc dĩ nói.


“Trong người không thoải mái? Làm sao có thể chứ! Hôm qua không phải anh ta còn rất có tinh thần hay sao?” Đôi mày của Đường Tâm Nhan càng nhăn chặt lại, cô đột nhiên hiểu ra, việc hôm nay Phượng Cừ không đến nhất định là do anh ta cố ý.


Đường Tâm Nhan lập tức bấm vào số điện thoại của Phượng Cừ.


Điện thoại chỉ reo lên hai tiếng thì Phượng Cừ đã nhấc máy. Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


“Tâm Nhan, xin lỗi nha, hôm nay tôi không được khoẻ lắm, cảnh quay của chúng ta chỉ có thể lùi lại thôi.” Phượng Cừ nói.


Nghe thấy giọng nói vô cùng khỏe mạnh của anh ta, Đường Tâm Nhan bóp chặt điện thoại.


“Phượng Cừ, anh đang cố ý đúng hay không? Anh biết rõ tầm quan trọng của bộ phim này đối với chúng tôi, vậy mà anh lại giả vờ bị bệnh, anh làm như vậy thật sự là không có đạo đức nghề nghiệp.”


Đường Tâm Nhan nổi giận nói, chẳng qua là Phượng Cừ ở phía đầu dây bên kia lại tỏ ra không để ý gì cả.


“Tâm Nhan, tôi là diễn viên chính của bộ phim này, chuyện cảnh quay bị cắt bỏ cũng đâu phải là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa… hơn nữa tôi đã phối hợp với mọi người hoàn thành việc quay bổ sung các cảnh, đó là bởi vì cô, chẳng qua bây giờ tôi phát hiện ra sự lương thiện của tôi không có được bất cứ sự hồi đáp nào cả, cho nên những cảnh kế tiếp tôi sẽ không quay nữa. Các người… tự mình nghĩ cách giải quyết đi.”


Đối với sự uy hiếp của Phượng Cừ, sắc mặt Đường Tâm Nhan hết sức khó coi.


“Phượng Cừ, so với sự tưởng tượng của tôi thì anh hèn hạ hơn rất nhiều.”


Nói xong câu này, cô trực tiếp ngắt điện thoại.


Khi Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nói chuyện, đạo diễn và Cố Nhiễm Nhiễm cũng có chú ý tới, sắc mặt hai người nhất thời có chút khó coi.


Ở trong ngành giải trí lâu như vậy, uy hiếp thẳng thừng như Phượng Cừ vậy thật sự là rất hiếm thấy.


“Nếu như cậu ta không quay, vậy thì bộ phim này của chúng ta thật sự là phải bỏ đi rồi.” Đạo diễn bất đắc dĩ nói, ông cũng luôn hy vọng bộ phim này có thể công chiếu, hy vọng thông qua bộ phim này làm cho danh tiếng mình vang xa, nhưng mà bây giờ…


Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Cố Nhiễm Nhiễm và đạo diễn, trong lòng Đường Tâm Nhan cũng tràn đầy tự trách, nếu như không phải vì mình, Phượng Cừ làm sao có thể làm ra chuyện như thế này?


“Tìm nhân vật nam chính một lần nữa, đổi anh ta đi.” Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, làm cho mọi người nghe thấy đều giật mình.


Nhất là Đường Tâm Nhan, khi nhìn thấy người đến là Mặc Trì Úy, cô cũng hít sâu một hơi.


Cô gấp gáp chạy tới.


“Không thể trách tôi được, là anh tư nói không thể không đến studio, anh ấy uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể đưa anh ấy đến đây.” Trì Chi Hành dìu Mặc Trì Úy, nhanh chóng giải thích.


“Vết thương của anh còn chưa khỏi, sao lại rời khỏi bệnh viện chứ? Anh muốn làm cho em lo lắng chết hay sao?” Giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan lộ ra một chút lo lắng.


Bàn tay của Mặc Trì Úy chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của cô.


“Yên tâm đi, chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, em cứ để anh ngày nào cũng ở lại bệnh viện, anh cũng nhịn không được, không bằng tới đây xem xem.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy tựa như rượu ngon ngàn năm, tràn ngập hương vị đậm đà.


“Tổng giám đốc Mặc, anh không sao chứ?”


Đạo diễn và phó đạo diễn cũng chạy đến chỗ Mặc Trì Úy.


“Đổi nhân vật nam chính đi, tìm một người khác thích hợp hơn.”


Mặc Trì Uý nói ra, giọng nói tràn ngập từ tính và sự kiên định.


“Chuyện này…” Nghe thấy sự quyết định của Mặc Trì Úy, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.


“Tổng giám đốc Mặc, việc này sẽ để lại cho anh rất nhiều tổn thất, dù sao thì tiền thù lao đóng phim của Phượng Cừ cũng đã trả rồi, hơn nữa nếu như lại quay lại một lần nữa, vậy sẽ cần một số tiền đầu tư mới.” Đạo diễn nói.


Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy cong lên, lộ ra một nụ cười mang ý vị sâu xa, lan ra cả khuôn mặt tuấn tú của anh.


“Các người cho là tôi sẽ để ý đến số tiền này ư? Vợ của tôi thích bộ phim này, cho nên nó nhất định phải được chiếu, chỉ cần vợ tôi vui vẻ, bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc.”


Đôi mắt tràn ngập sự cưng chiều của anh luôn dừng trên người Đường Tâm Nhan.





Chương 681: Phượng Cừ có chút gấp gáp



Đối với vấn đề tiền bạc, Mặc Trì Úy chưa bao giờ quá để ý. Điều làm cho anh quan tâm tại thời điểm này chỉ có vợ anh và con trai mà thôi.


“Anh… thật sự muốn quay lại toàn bộ bộ phim hay sao?” Cho dù ánh mắt Mặc Trì Uý rất kiên định, thế nhưng… Đường Tâm Nhan vẫn có chút không xác định hỏi lại.


Mặc Trì Úy mỉm cười hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái.


Tất nhiên rồi, chỉ cần là thứ mà vợ anh thích thì anh đều sẽ ủng hộ.


Nếu như không phải là trên người anh đang có thương tích thì khi thấy những lời tâm tình này, cô nhất định sẽ rất vui vẻ mà nhào vào trong ngực của anh.


“Ông xã à, em cảm ơn anh.”


Đã có Mặc Trì Úy hỗ trợ về mặt tài chính nên đạo diễn và cả đoàn làm phim của ông cũng rất vui mừng. Mọi người rất vui vẻ tuyên bố với bên ngoài rằng bộ phim sẽ được quay lại một lần nữa.


Cố Nhiễm Nhiễm xóa đi tất cả các bức ảnh đã chụp, đối với việc quay lại một lần nữa, trong lòng cô ấy tràn đầy chờ mong.


Ở làng giải trí, cô ấy cũng có một số năng lực nhất định, cho nên rất nhanh đã chọn được người mới đóng cho sau vai nam chính.


Thời gian bắt đầu chính thức đếm ngược.


Trước khi đạo diễn và đoàn công tác bắt đầu chuẩn bị, Đường Tâm Nhan luôn ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Mặc Trì Úy. Vì chỉ là bị thương ngoài da cho nên rất nhanh sau đó Mặc Trì Uý đã làm thủ tục xuất viện.


Sau khi ăn xong bữa tối, Đường Tâm Nhan rúc vào trong ngực Mặc Trì Úy, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ ra dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.


“Ngày mai sẽ khai máy, anh thật sự không hối hận chứ? Dù sao thì đây cũng không phải là một số tiền đầu tư nhỏ.”


Đường Tâm Nhan miễn cười hỏi cho đến bây giờ cô vẫn còn có cảm giác như mình đang ở trong mộng, một số tiền lớn như vậy có thể cũng chỉ có người đàn ông của mình mới có thể làm được cực kỳ khí phách.


“Phượng Cừ nhất định sẽ hối hận. Trong khoảng thời gian tiếp theo, địa vị của anh ta ở làng giải trí nhất định sẽ ngày càng lụi bại.”


Mặc Trì Úy chậm rãi nói ra. Trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của anh hiện lên một nụ cười giảo hoạt giống hệt như hồ ly.


Đối với việc sau này Phượng Cừ sẽ có kết cục như thế nào Đường Tâm Nhan không muốn biết cũng không muốn để ý đến. Dù sao thì ở trong làng giải trí, người uy hiếp thẳng thừng giống như anh ta thật sự đúng là một chuyện cực kỳ hèn hạ.


….


Phượng Cừ ngồi trong biệt thự của mình. Anh ta luôn chờ Đường Tâm Nhan đến cầu xin chính mình, vì để cho Đường Tâm Nhan phải sốt ruột nên anh ta đã tắt đi hết tất cả các phương thức liên hệ với bên ngoài của mình. Thậm chí Phượng Cừ còn gọi người đại diện của mình đến biệt thự của mình, đến cả điện thoại của người đại diện anh ta cũng ra lệnh cho tắt máy.


Bị ép phải chờ bên trong biệt thự không thể liên hệ với bên ngoài, thậm chí anh ta còn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài, điều này làm cho người đại diện của Phượng Cừ cảm thấy khóc không ra nước mắt. Anh ta rất hối hận về quyết định trở thành đại diện của Phượng Cừ lúc trước.


Ba ngày sau người đại diện kia rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa đi đến trước mặt Phượng Cừ.


“Anh xác định là Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan sẽ đến đây để tìm anh sao? Đã qua ba ngày rồi, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đó chứ?” Người đại diện cực kỳ lo lắng nói.


“Chuyện ngoài ý muốn?” Phượng Cừ rất khẳng định lắc đầu: “Có thể có chuyện gì xảy ra được chứ? Tôi là nam chính của bộ phim, bọn họ nhất định sẽ đến cầu xin tôi quay bù những cảnh kia, nếu không thì dự án phim này sẽ triệt để chết từ trong trứng nước.”


Phượng Cừ vô cùng tự tin nói. Anh ta luôn tin rằng Đường Tâm Nhan nhất định sẽ vì bộ phim này mà đi đến cầu xin anh ta.


Nhìn thấy Phượng Cừ cực kỳ tự tin như thế, người đại diện cũng không còn lời nào để nói nữa. Anh ta đành phải nhịn lại tính tình mà ngồi ở trong biệt thự nhẫn nại chờ đợi.


Thẳng cho đến khi một tuần lễ sau, lúc này Phượng Cừ cũng có chút đứng ngồi không yên.


“Máy tính của tôi đâu rồi?”


Người đại diện ở trong biệt thự mười ngày, thời gian mỗi ngày trôi qua đều rất vô nghĩa. Cho đến khi Phượng Cừ gọi anh ta tìm máy tính thì anh ta mới thở dài một hơi, nhanh chóng đem máy tính đặt đến trước mặt Phượng Cừ.


Phượng Cừ mở máy tính lên, tìm tin tức giải trí mới nhất.


Vậy mà anh ta lại không phát hiện ra bất kỳ tin tức nào liên quan đến bộ phim. Chẳng lẽ Đường Tâm Nhan luôn ở đó đợi anh ta về hay sao?


Phượng Cừ có chút khó hiểu, cầm điện thoại lên khởi động máy rồi gọi điện cho Đường Tâm Nhan.


Điện thoại vang lên rất lâu, ngay tại lúc Phượng Cừ cho rằng không ai nghe mà sắp cúp máy thì đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói dịu dàng của người phụ nữ.


Không phải là Đường Tâm Nhan. Nghe được âm thanh lạ, lẫm lông mày của anh ta nhíu chặt lại.


“Tôi tìm Đường Tâm Nhan.”


Phượng Cừ nhanh chóng nói ra, cũng không biết là vì nguyên nhân gì và trong lòng anh ta lại dâng lên một loại dự cảm bất an.


“Tôi là trợ lý của chị Tâm Nhan, hiện tại chị ấy đang tập thoại, không thể nào nghe điện thoại được. Nếu như anh có chuyện gì thì anh có thể nói với tôi, tôi giúp anh chuyển lời cho chị ấy.


Đầu dây bên kia dịu dàng nói.


Đang tập thoại?


Khi nghe thấy hai chữ này, sự bất an trong lòng Phượng Cừ càng thêm mãnh liệt.


Đầu dây bên kia vẫn không nghe được câu trả lời của anh ta cho nên đã trực tiếp cúp máy.


“Làm sao vậy, đã có chuyện gì xảy ra rồi?” Nhìn thấy vẻ mặt bất an của Phượng Cừ, người đại diện đi đến bên cạnh anh ta, gấp gáp hỏi.


“Chúng ta đi đến phim trường đi.”


Trong lòng Phượng Cừ tràn ngập cảm giác bất an, anh ta không kịp thay quần áo chỉ nhịp cầm lấy áo khoác rồi cùng người đại diện đi ra ngoài.


Hai người rất nhanh chóng đã đi đến môi trường nơi quay những cảnh bù lại lúc ấy, nhưng mà những cảnh quay bố trí ở phim trường lúc đó lại không còn tồn tại nữa.


“Đây… đây là chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ không phải là nên chờ anh ở đây hay sao?”


Nhìn thấy phim trường không một bóng người, người đại diện cũng bị chấn động.


Đôi lông mày có Phượng Cừ nhăn lại một chỗ.


“Anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm hỏi xem đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.” Phượng Cừ ra lệnh cho người đại diện.


Không còn cách nào khác, anh ta đành phải bấm điện thoại gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.


Lúc nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của người đại diện của Phượng Cừ, trên đôi môi đỏ mọng của Cố Nhiễm Nhiễm thoáng qua một nụ cười châm biếm, rất nhanh, cô ấy đã ấn nút trả lời.


“Xin chào, tôi là Cố Nhiễm nhiễm.”


Đại diện của Phượng Cừ Sau khi nghe được giọng nói có vẻ như là khá bình tĩnh của Cố Nhiễm Nhiễm, anh ta thầm thở phào một hơi.


“Cố Nhiễm Nhiễm, sức khỏe của Phượng Cừ đã khôi phục trở lại, lúc nào cũng có thể đi đến trường, khi nào chúng ta có thể quay bù vậy?” Người đại diện cẩn thận hỏi.


Quả nhiên là anh ta vẫn không nén được tức giận.


“Chúng tôi vẫn luôn quay chụp ở phim trường, tiền thù lao mà anh Phượng lấy đi đã không còn bất cứ quan hệ gì với bộ phim này nữa, sau này anh cũng không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, hợp tác của chúng ta đã chấm dứt rồi. Thật xin lỗi, công việc bên này của chúng tôi rất bận, tôi xin cúp máy trước, sau này có thời gian chúng ta lại tán gẫu.”


Không đợi người đại diện kia có bất kỳ phản ứng gì, Cố Nhiễm Nhiễm đã tắt điện thoại.


“Chuyện như thế nào rồi? Bọn bọ bây giờ đang ở đâu? Bây giờ chúng ta phải đi tìm bọn họ ư?” Phượng Cừ đợi sau khi thấy đại diện của mình cúp điện thoại liền đi đến trước mặt anh ta, có chút gấp gáp hỏi.


“Chuyện này…” Người đại diện đối mặt với những câu hỏi của Phượng Cừ, cũng không biết phải trả lời như thế nào cho đúng, dù sao thù Cố Nhiễm Nhiễm cũng không nói rõ ràng rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.


“Cố Nhiễm Nhiễm nói hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc, bảo chúng ta đừng gọi cho cô ấy nữa.”


Anh ta đã đem hết những lời mà Cố Nhiễm Nhiễm nói nói hết đầu đuôi gốc ngọn lại cho Phượng Cừ nghe.


Đây là có ý gì chứ? Chẳng lẽ bọn họ không định quay bổ sung những cảnh kia? Một khi không quay bù thì cả bộ phim đều sẽ bị hủy, chẳng lẽ bọn họ không biết điều này?


Chương 682: Anh, sẽ mất hết tất cả


Trên mặt Phượng Cừ đầy vẻ nghi hoặc, nhưng mà bây giờ đã không còn có phương pháp nào khác để giải quyết nữa rồi.


“Dùng mối quan hệ của anh cho người điều tra xem Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan rất cuộc là đang ở chỗ nào? Tôi muốn đi tìm bọn họ giáp mặt hỏi cho rõ ràng.”


Lúc này đây, Phượng Cừ thật sự rất sốt ruột, nhanh chóng để cho người đại diện của mình đi làm chuyện này.


Đối mặt với sự lo lắng của anh ta, trong mắt người đại diện lộ ra một tia châm biếm. Sớm biết hôm nay là như vậy thì sao lúc trước lại làm?


“Gọi điện thoại nhanh lên đi chứ, nhanh lên một chút.” Nhìn người đại diện vẫn mãi không có hành động gì, Phượng Cừ sốt ruột rống lên, anh ta đột nhiên nhận ra rằng những quyết định mà anh ta làm trong khoảng thời gian này thật sự là rất ngu xuẩn.


“Được, tôi lập tức gọi điện thoại.”


Người đại diện nhanh chóng bấm gọi cho bạn mình, dù sao ở trong ngành giải trí thì anh ta cũng có một số quan hệ nhất định cho nên rất nhanh anh ta liền thâm dò được tin tức của đoàn phim.


“Anh… anh xác định đây là tin tức thật hay sao? Tại sao lại không công khai tuyên bố với bên ngoài?” Đại diện của Phượng Cừ không quá tin tưởng mà hỏi lại người bạn kia.


Dù sao thì nếu như bộ phim này được quay lại thì người thê thảm nhất nhất định sẽ là Phượng Cừ.


“Đương nhiên là chắc chắn chứ, qua một thời gian nữa sẽ tuyên bố với bên ngoài đấy, tôi thật thương cảm cho anh, lại mang theo một nghệ sĩ như vậy, hay là sớm bỏ anh ta đi, nếu không thì kiếp sống quản lý của anh cũng sẽ bị hủy diệt. Dù sao thì hiện tại trong giới giải trí, ai mà không biết anh ta là một người không giữ lời hứa.”


Nghe được lời nói tràn ngập sự đồng tình của người bạn, trong lòng người đại diện thoáng qua một tia bất an.


“Sao rồi hả? Có nghe ngóng được gì không?”


Sau khi nhìn thấy người đại diện của mình cúp máy, Phượng Cừ lập tức gấp gáp hỏi. Vẻ bất an trong lòng lại nương theo sắc mặt càng lúc càng khó coi của người đại diện mà trở nên mãnh liệt hơn.


Trên mặt anh ta lộ ra một tia châm biếm.


“Một cơ hội tốt như vậy lại bị anh làm bể rồi.” Trong giọng nói của người đại diện lộ ra vẻ tiếc hận.


Nghe được lời mà anh ta nói, sắc mặt Phượng Cừ lập tức trở nên khó coi.


“Anh đã là người đại diện của tôi, còn nói tôi cái gì chứ, có phải là không muốn làm nữa phải không?” Phượng Cừ nổi giận khiển trách, vốn cũng coi như là một người đàn ông dịu dàng, nhưng mà bởi vì cảm tình liên tục bị xúc phạm, tính tình cũng biến thành kiểu khó làm cho người ta tiếp nhận.


Người đại diện lạnh một tiếng, Phượng Cừ cứ uy hiếp như vậy đã nhiều lần lắm rồi, anh ta đã sớm không còn muốn để ý đến.


“Xin lỗi nha, tôi đây hầu hạ anh không nổi nữa rồi, anh hãy tìm người đại diện khác có thể giúp anh xử lý mọi chuyện đi nhé.” Nói xong câu này, anh ta trực tiếp rời đi.


“Chết tiệt.”


Nhìn thấy anh ta rời đi, Phượng Cừ khẽ nguyền rủa một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ tàn nhẫn làm cho người ta không rét mà run, sởn hết cả gai ốc.


Sau khi người đại diện đi vài bước, đột nhiên dừng lại.


“Thế nào hả, muốn ở lại bên cạnh tôi hay sao?” Nhìn thấy anh ta dừng bước, trên mặt của Phượng Cừ lộ ra một nụ cười đắc ý.


“Tôi là nam thần đang nổi trong giới giải trí, thậm chí còn có công ty phim điện ảnh quốc tế mời tôi tham diễn, ở bên người tôi, sẽ có nhiều chỗ tốt đến nổi anh cũng không tưởng tượng nổi đâu.” Phượng Cừ dương dương tự đắc nói.


Nhìn thấy bộ dạng vẫn còn chưa biết chuyện gì của Phượng Cừ, vẻ mặt còn rất kiêu ngạo, trên mặt người đại diện lộ ra vẻ đồng tình.


“Phượng Cừ, quý trọng vị trí trong làng giải trí bây giờ của anh đi, tôi dám cam đoan không mất bao lâu nữa, anh sẽ bị đá khỏi ngành giải trí một cách triệt để, dù sao thì một người mà danh tiếng không tốt, sớm muộn gì cũng bị người ta phỉ nhổ.” Người đại diện nói.


“Lời này của anh là có ý gì?” Sắc mặt Phượng Cừ khó coi, chạy đến trước mặt anh ta chất vấn.


Vẻ mặt người đại diện đầy vẻ châm biếm.


“Bộ phim này đã quay lại một lần nữa, bọn họ cũng đã tìm được nam chính mới, không lâu nữa sẽ công bố tin tức này, còn về phần anh, vì ngu xuẩn mà đi uy hiếp người ta nên đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi.”


Người đại diện kia đã quyết định không làm bên cạnh Phượng Cừ nữa, không thèm che giấu sự khinh miệt của mình đối với Phượng Cừ.


“Không thể nào, tiền đầu tư vào bộ phim này nhiều như vậy, bọn họ làm như vậy thì sẽ bị tổn thất rất nhiều, không thể nào đâu.”


Trên mặt Phượng Cừ đầy vẻ khiếp sợ.


“Không thể nào à?”


Người đại diện cười trào phúng.


“Anh cho rằng ngọn núi lớn trên thương trường như Mặc Trì Úy sẽ để ý món tiền nhỏ nhoi như vậy hay sao? Anh ta đã nói chỉ cần là người phụ nữ của mình yêu thích thì anh ta sẽ toàn lực ủng hộ.”


Người đại diện nói xong câu đó, vì đã đi theo Phượng Cừ một khoản thời gian, anh ta vẫn tốt bụng nói cho Phượng Cừ biết về địa chỉ mà người bạn kia nói cho mình.


“Bọn họ bây giờ đang quay phim ở chỗ đó.”


Nói xong anh ta cũng quay người rời đi, không quay đầu lại.


Đáng chết mà. Sau khi nghe xong tin tức mà đại diện nói cho mình, tay Phượng Cừ nắm chặt thành quyền, hung hăng đánh lên xe một cái.


Đường Tâm Nhan, cô muốn vứt bỏ tôi như vậy à? Không có cửa đâu.


Phượng Cừ lập tức lên xe, nhanh chóng nổ máy, bằng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi mà người đại diện đã nói cho mình.


Bởi vì phải phong tỏa để quay phim cho nên Phượng Cừ chỉ có thể đứng ở bên ngoài, chờ đợi Đường Tâm Nhan. Thế mà anh ta chờ đợi cả một buổi chiều mà vẫn không thấy cô đâu. Điều này làm cho Phượng Cừ lo lắng không thôi.


Mãi cho đến khi bầu trời tối đen, Phượng Cừ mới nhìn thấy xe bảo mẫu của Đường Tâm Nhan từ từ chạy đến.


Anh ta lập tức xuống xe, chặn ở phía trước đầu xe.


“Má ơi, anh ta bị điên rồi hay sao?” Cố Nhiễm Nhiễm đang lái xe, đột nhiên thấy Phượng Cừ chặn ngay phía trước thì nhanh chóng đạp phanh lại. Cô ấy không dám tưởng tượng nếu như lúc nãy cô không giẫm phanh kịp thì có phải sẽ… sẽ tông Phượng Cừ ngã luôn trên đất hay không?


“Tớ đã sớm biết anh ta sẽ đến, chỉ là thật không ngờ vậy mà phải đợi đến vài ngày mới đến, xem ra anh ta đã không kìm được cơn giận rồi.” Đường Tâm Nhan ngồi ở trên xe, nhìn thấy vẻ mặt của Phượng Cừ, lo lắng vuốt vuốt của kính.


“Nếu như cậu không muốn nói chuyện với anh ta, vậy thì tớ sẽ lập tức lái xe đi ngay.” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng hỏi.


“Sớm muộn gì cũng phải đối mặt thôi, không phải hay sao?”


Đối với chuyện Phượng Cừ sẽ đến, Đường Tâm Nhan cũng đã từng nghĩ qua, cho nên cô cũng không hề nghĩ đến chuyện trốn tránh, trực tiếp mở cửa xe, ưu nhã bước xuống.


“Anh Phượng, anh cản xe của tôi lại như vậy không cảm thấy có gì không ổn hay sao?” Đường Tâm Nhan vừa cười vừa nói, chẳng qua là trong nụ cười này lại lộ ra vẻ xa cách.


“Anh Phượng? Cô… cô gọi tôi là anh Phượng?” Nghe Đường Tâm Nhan xưng hô như vậy, Phượng Cừ có chút không dám tin vào lỗ tai của mình.


“Nếu không thì sao? Với mối quan hệ của hai chúng ta thì xưng hô như vậy đã là phù hợp nhất rồi.” Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.


Phượng Cừ hít sâu một hơi mới làm cho mình bình tĩnh lại được.


“Tâm Nhan, sức khỏe của tôi đã tốt hơn rồi, cho nên có thể quay bổ sung các cảnh rồi, hơn nữa tôi cũng đã để cho người đại diện của mình dời lại các lịch trình kế tiếp, chỉ cần lần quay bổ sung này thành công thì tôi cũng thấy thỏa mãn rồi.”


Phượng Cừ đã không còn hơi sức đâu mà đi để ý xưng hô của Đường Tâm Nhan với mình, anh ta sốt ruột nói.


Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Phượng Cừ, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra vẻ châm biếm.


“Việc hợp tác của chúng ta đã kết thúc rồi, tất cả thù lao đóng phim không phải anh đều đã nhận được rồi hay sao? Cho nên sẽ không có bất kỳ việc quay bổ sung nào xảy ra ở đây cả, chẳng qua là thật xin lỗi nha, tôi đã quay phim cả ngày hôm nay, có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi một chút.” Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền nhanh chóng lên xe.


“Đường Tâm Nhan, cô không thể đi.” Nhìn thấy cô sắp đi, dưới tình thế cấp bách, Phượng Cừ liền dùng sức nắm lấy cổ tay cô.


Chương 683: Anh, không xứng làm bạn của tôi


Vốn dĩ Đường Tâm Nhan đã lên xe nhưng lại bị Phượng Cừ mạnh mẽ kéo xuống dưới, cổ tay đau đớn khiến cô kêu lên.


“Phượng Cừ, anh buông Tâm Nhanh ra.”


Cố Nhiễm Nhiễm nghe được tiếng Đường Tâm Nhan kêu đau, cô ấy lập tức nhảy xuống xe, lạnh giọng quát.


Nghe thấy Cố Nhiễm Nhiễm quát to, Phượng Cừ không chút ngăn cản, cặp mắt anh ta vẫn dán chặt trên người Đường Tâm Nhan.


“Vì sao phải làm như vậy chứ? Cô có xem tôi ra gì không? Nếu để người bên ngoài biết, sao tôi có thể ở trong giới giải trí này nữa chứ?” Phượng Cừ thẹn quá hóa giận quát lớn.


Mãi tới lúc này anh ta mới ý thức được, vì sao lúc rời đi, người đại diện của mình lại nói những lời như vậy.


“Liên quan gì tới tôi? Phượng Cừ, tất cả những việc này đều do anh tự chuốc lấy, anh không còn chỗ đứng trong giới giải trí cũng là một sự trừng phạt thích đáng với anh.”


Đường Tâm Nhan dùng sức đẩy Phượng Cừ ra, nhưng sức lực anh ta quá lớn, cô có cố gắng đến đâu cũng không thể đẩy anh ta ra được.


“Phượng Cừ, anh buông tôi ra.” Cổ tay đau đớn khiến cô nhíu chặt mày lại, Cố Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh thấy Đường Tâm Nhan đau đớn, lập tức đá về phía Phượng Cừ.


Dù sao cũng là phụ nữ, Phượng Cừ vung một tay lên lập tức đẩy Cố Nhiễm Nhiễm ngã xuống đất.


“Nhiễm Nhiễm…” Nhìn thấy cô ấy ngã xuống đất, Đường Tâm Nhan tràn ngập lo lắng.


“Tâm Nhan, tôi yêu cô, lẽ nào cô không nhìn ra tình cảm của tôi đối với cô sao?” Phượng Cừ như phát điên, không ngừng nói bên tai cô rằng anh ta có tình cảm với cô.


“Phượng Cừ, anh điên rồi.” Thấy Phượng Cừ ngày càng tiến tới gần, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn ngập bất an.


“Không sai, tôi chính là kẻ điên đấy, tôi bị cô làm cho phát điên.”


Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan khiến Phượng Cừ không thể dừng lại, đặc biệt là mùi hương thoang thoảng phát ra từ người cô khiến anh ta ngày càng điên loạn hơn.


“Đừng.” Cảm giác Phượng Cừ muốn hôn mình, Đường Tâm Nhan kinh hãi kêu lên, dưới tình hình cấp bách, cô không có cách nào đẩy Phượng Cừ ra, chỉ có thể nâng chân phải lên đá vào giữa hai chân anh ta.


“A…” Tiếng kêu khàn khàn thốt ra từ miệng Phượng Cừ.


Nhìn thấy anh ta vì đau đớn mà buông tay ra, Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.


“Tâm Nhan, cậu…”


Vẻ mặt Phượng Cừ khiếp sợ, có nằm mơ cũng không ngờ Đường Tâm Nhan lại đối xử với mình như vậy, sự đau đớn giữa hai chân nói cho anh ta biết Đường Tâm Nhan dùng sức mạnh đến mức nào.


“Đây là anh tự chuốc lấy.”


Đường Tâm Nhan hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Cừ một cái, sau đó đi tới trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.


“Sao rồi? Vừa nãy ngã có bị thương không?” Đường Tâm Nhan đầy lo lắng và quan tâm hỏi.


Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.


“Thật đúng là sảng khoái, người đàn ông như thế xứng đáng nhận kết quả như thế.” Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm trầm trồ khen ngợi, cô ấy không khỏi tán thành với hành động của Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan đỡ Cố Nhiễm Nhiễm lên xe.


“Phượng Cừ, anh đã phá hủy tất cả mọi thứ của mình.”


Lạnh nhạt nói câu đó xong, cô mới bước lên xe, không hề quay đầu nhìn lại, nhanh chóng rời đi.


Nhìn xe rời đi, Phượng Cừ cố nén đau đớn, ánh mắt anh ta khẽ hiện lên một tia tàn nhẫn.


Đường Tâm Nhan, tôi nhất định phải có được cô.





Ba ngày sau, Cố Nhiễm Nhiễm mở một cuộc họp báo, thông báo kịch bản được làm lại, Đường Tâm Nhan và nam chính mới cùng nhau tham dự nhận phỏng vấn của phóng viên.


Tại buổi họp báo, Cố Nhiễm Nhiễm không trả lời bất cứ câu hỏi nào phóng viên đưa ra về Phượng Cừ, việc này khiến cho mọi người càng thêm tò mò về nguyên nhân anh ta bị cắt vai.


Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm mở họp báo không lâu, người đại diện của Phượng Cừ cũng mở một cuộc họp báo, tuyên bố sau này sẽ không làm quản lý của Phượng Cừ nữa.


Hai việc cùng xảy ra vào một ngày khiến mọi người hoàn toàn chú ý, mọi sự tập trung đều đặt cả lên người Phượng Cừ.


Từ sáng sớm đã có phóng viên vây quanh bên ngoài biệt thự nơi anh ta sống, ngay cả công ty quản lý của anh cũng không thể may mắn thoát khỏi.


Tuy rằng Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan không hề trả lời những vấn đề liên quan tới Phượng Cừ, có điều mọi việc vẫn không thể nào giấu diếm được, chuyện Phượng Cừ uy hiếp Đường Tâm Nhan vẫn bị truyền ra ngoài.


Chỉ trong thời gian mấy ngày, hình tượng nam thần trong quá khứ của Phượng Cừ hoàn toàn sụp đổ, một vài người hâm mộ cực đoan quá thất vọng vì nhân cách tồi tệ của thần tượng mà làm ra vài chuyện hối hận.


Chuyện này đối với Phượng Cừ là một đả kích lớn.


Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ở trong biệt thự, không dám ra ngoài cửa.


Đường Tâm Nhan, đây là cô cố tình dồn tôi vào đường cùng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.


Nhìn đến màn hình TV, Đường Tâm Nhan cười tươi rói đi cùng nam chính mới phỏng vấn cùng phóng viên, ánh mắt Phượng Cừ nheo lại, đầy vẻ nguy hiểm.


Xảy ra chuyện như vậy khiến công ty quản lý của Phượng Cừ phải tạm dừng mọi hoạt động, hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài sẽ hủy bỏ hợp đồng với anh ta.


Hình tượng của Phượng Cừ hoàn toàn sụp đổ chỉ trong một đêm.


Dưới sự chèn ép của công ty quản lý, một tuần sau, cuối cùng anh ta cũng phải ra khỏi biệt thự.


Phóng viên vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, khi thấy Phượng Cừ ra khỏi cửa, lập tức hùng hổ tiến lên.


“Anh Phượng Cừ, đối với chuyện anh uy hiếp và dựng chuyện về cô Mặc, anh có gì để nói không?”


“Anh Phượng Cừ, người đại diện đã từ chức rồi, sau này anh muốn làm gì ở giới giải trí, đã có kế hoạch tiếp theo chưa?”


Từng vấn đề sắc bén nhằm vào Phượng Cừ, nếu là trước kia khi đối mặt với phóng viên anh ta sẽ chậm rãi trả lời, không có gì phải sợ, nhưng bây giờ đối mặt với những câu hỏi này, Phượng Cừ lại có một cảm giác lực bất tòng tâm.


“Anh Phượng Cừ, vì chuyện này mà mất hết danh dự, xin hỏi anh sẽ rời khỏi giới giải trí sao?”


Rời khỏi giới giải trí ư? Sau khi nghe thấy mấy chữ này, sắc mặt Phượng Cừ lập tức thay đổi, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hung hăng nhìn về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi.


“Sao tôi phải rời khỏi giới giải trí chứ? Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, tôi sẽ không bị đả kích đâu.”


Khí thế Phượng Cừ vẫn vô cùng kiêu ngạo như cũ.


“Anh Phượng Cừ, anh có muốn xin lỗi cô Mặc không?”


Một trong số những phóng viên đặt câu hỏi.


“Xin lỗi? Việc gì tôi phải xin lỗi? Tôi đã hoàn thành nội dung quy định trong hợp đồng, thậm chí việc bổ sung cũng không vi phạm hợp đồng, cho dù tôi không bổ sung thì cô ta cũng không có yêu cầu tôi phải chụp lại, muốn trách thì trách nhân viên làm hỏng hình ảnh kia.”


Phượng Cừ nói, vẻ mặt vẫn tươi cười ngông nghênh như cũ.


“Xin hỏi là anh Phượng Cừ sao?” Hai người đàn ông mặc vest phẳng phiu, trực tiếp đi tới trước mặt Phượng Cừ.


Thấy hai người đàn ông lạ mặt xuất hiện, anh ta nhíu chặt mày lại.


“Tôi là Phượng Cừ.”


Sau khi anh ta xác nhận thân phận, một người đàn ông trong số đó lại mở miệng nói.


“Chúng tôi là luật sư của tập đoàn Hoàn Hải, chịu sự ủy thác của tổng giám đốc Mặc, tố cáo anh tội vi phạm hợp đồng, đơn tố cáo đã được gửi đi, không lâu sau tòa án sẽ triệu tập anh.”


Người đàn ông lạnh lùng nói.


Chương 684: Kết cục bi thảm


“Kiện tôi?” Nghe được người đàn ông nói vậy, Phượng Cừ cười ha hả lên: “Trong hợp đồng đã ghi rõ nội dung, tôi đã hoàn thành tất cả, nếu vì ảnh chụp bổ sung mà tôi không làm thì tôi có thể nói cho các người biết, vụ kiện tụng này các người thua chắc, bởi vì trong hợp đồng cũng không yêu cầu tôi nhất định phải hoàn thành điều kiện chụp ảnh bổ sung.”


Vẻ mặt Phượng Cừ đắc chí nói, đối với sự xuất hiện của luật sư, anh ta không chút nào để ý, thậm chí còn cảm thấy có chút khinh thường.


Đối với lý do thoái thác của Phượng Cừ, hai người đàn ông thản nhiên cười: “Xem ra anh Phượng Cừ không xem kỹ nội dung hợp đồng rồi, tôi khuyên anh về nhà xem lại cho kỹ nội dung bên trong hợp đồng đi, ở bên trong viết rất rõ ràng, anh có nghĩa vụ phối hợp với đạo diễn, hoàn thành tất cả ảnh chụp bổ sung.”


Giọng điệu khẳng định của người đàn ông khiến trong lòng Phượng Cừ có chút lo lắng, lẽ nào thật sự có chuyện như vậy sao?


Đáng chết, nếu thật sự có chuyện này, có lẽ anh ta sẽ thua rất thảm.


“Anh Phượng, anh nên trân trọng những gì mình đang có ở hiện tại đi, bởi vì không lâu sau hình ảnh anh được mọi người vây quanh như vậy sẽ không còn tồn tại nữa đâu.”


Nói xong câu đó, hai người đàn ông rời đi.


“Anh Phượng Cừ, đối với vụ kiện này, anh có gì để nói không?”


Sau khi hai người đàn ông rời đi, phóng viên lại càng sốt ruột hỏi Phượng Cừ, Phượng Cừ cảm thấy có chút phiền toái, đẩy tất cả đám phóng viên trước mặt ra, bước nhanh trở về biệt thự.


Hình ảnh Phượng Cừ chật vật đối mặt với phóng viên hiện lên rõ ràng trên màn hình máy tính của Mặc Trì Úy.


Nhìn lại quá khứ huy hoàng, khoa chân múa tay của Phượng Cừ, hiện giờ lại bị ép đến nỗi không dám ra khỏi cửa, khuôn mặt Mặc Trì Úy không khỏi hiện lên một nụ cười giảo hoạt.


“Tổng giám đốc, cơm trưa đã được đưa đến phim trường cho cô chủ rồi, lịch trình buổi chiều có phải thông báo cho cậu không?”


Giản Thành đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, vô cùng lễ phép nói, nói rồi, cậu lập tức mở ra lịch trình trong tay.


Mặc Trì Úy thu dọn một chút tài liệu trên bàn.


“Không cần thông báo lịch trình, hủy bỏ hết tất cả lịch trình chiều nay của tôi đi, buổi chiều tôi sẽ không tới công ty.”


Anh cầm lấy chìa khóa xe trong tay, trực tiếp đi về phía cửa.


“Lại phải hủy bỏ sao? Tổng giám đốc, cậu muốn đi đâu à?” Giản Thành khóc không ra nước mắt, sốt ruột hỏi, cậu âm thầm thề, nhất định phải hủy lịch trình, nhất định phải hủy lịch trình.


“Đi gặp bà xã.”


Mặc Trì Úy nói mấy lời này, sau đó trực tiếp đi vào thang máy.


Trên đường tới phim trường, anh chọn mấy món ngọt cô thích sau đó mới lái xe tới phim trường.


Lúc này, Đường Tâm Nhan vừa mới ăn cơm trưa xong, đang ở trong xe ngây người ra, thấy Mặc Trì Úy đến, cô vừa bất ngờ vừa vui vẻ.


“Sao anh lại tới đây? Công việc không bận sao?”


Mặc Trì Úy lên xe, trực tiếp ngồi cạnh Đường Tâm Nhan, tuy rằng mới chỉ một buổi sáng không gặp nhưng trong lòng anh lại vô cùng nhớ cô.


Anh không nói gì nhiều lập tức ôm lấy Đường Tâm Nhan vào lòng, thân mật hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.


“Có nhớ anh không?” Giọng nói trầm thấp, ngọt ngào như rượu vang mang theo hơi thở nồng cháy phả vào tai cô.


Một nụ hôn nồng nhiệt khiến vẻ mặt Đường Tâm Nhan thẹn thùng, tai và cổ cô nóng bừng lên, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ rực lên trông vô cùng mê người.


“Nhớ…”


Bởi vì ngượng ngùng, giọng nói Đường Tâm Nhan rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Mặc Trì Úy như không nghe được.


“Buổi chiều anh không có việc gì sao?” Cô rúc vào lòng anh, nhẹ giọng hỏi.


Mặc Trì Úy hơi mỉm cười, mang đồ ngọt mình vừa mua đưa cho Đường Tâm Nhan.


“Công việc làm sao quan trọng bằng bà xã được, cho nên anh quyết định dành toàn bộ thời gian của buổi chiều nay cho em.”


Mặc Trì Úy nói với vẻ mặt ái muội.


Tuy rằng sáng nay quay phim rất mệt mỏi, có điều khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, tất cả mệt mỏi trên người cô đều biến mất trong nháy mắt.


Mãi tới khi trợ lý gọi Đường Tâm Nhan tiếp tục quay, cô mới buông đồ ngọt trong tay xuống.


“Em phải đi làm việc rồi.”


Vẻ mặt Đường Tâm Nhan luyến tiếc, có điều vẫn hôn lên mặt Mặc Trì Úy một cái sau đó đi xuống khỏi xe.


Đường Tâm Nhan vừa mới xuống xe không lâu thì Mặc Trì Úy nhận được điện thoại của Trì Chi Hành.


“Phượng Cừ ở bên ngoài?” Nghe được lời của Trì Chi Hành, vẻ mặt Mặc Trì Úy khẽ lộ ra một nụ cười tà ác: “Chờ tôi, tôi sẽ đến ngay.”


Ngắt điện thoại, Mặc Trì Úy xuống xe, đi thẳng về phía trước.


Đi được khoảng năm phút anh đã thấy Trì Chi Hành.


Phượng Cừ vẫn luôn bị Trì Chi Hành và vệ sĩ chặn ở bên ngoài, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy tới, anh ta hận không thể lập tức tiến lên.


“Tổng giám đốc Mặc dùng cách này không cảm thấy mình rất đê tiện sao?” Khi anh đi tới trước mặt Phượng Cừ, bên tai lập tức vang lên giọng nói chất vấn lạnh băng của anh ta.


“Đê tiện?” Góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy khẽ hiện lên một nụ cười châm chọc: “Hai chữ này nói ra từ miệng anh đúng là khiến người ta cảm thấy buồn cười, Phượng Cừ, ngày lành của anh… không còn nhiều nữa đâu.”


Mặc Trì Úy không nhanh không chậm nói, giọng nói trầm thấp lạnh băng không chút cảm xúc.


“Anh…” Sắc mặt Phượng Cừ xanh mét: “Tôi muốn gặp Tâm Nhan, tôi không tin cô ấy sẽ cho phép anh kiện tôi.”


Phượng Cừ nói, nếu không phải vệ sĩ cứ chặn anh ta lại thì anh ta chỉ muốn vọt tới trước mặt Đường Tâm Nhan ngay lập tức.


“Anh tư, anh ta thật không biết điều, hay là chúng ta dùng cách giải quyết của những người đàn ông đi.”


Trì Chi Hành nắm chặt tay thành quyền, lạnh lùng nói.


Đôi mắt của Mặc Trì Úy thâm sâu như biển, đôi mắt đào hoa của anh sáng rực, nhìn một lượt khắp người đánh giá Phượng Cừ.


“Anh ta… không xứng để cậu ra tay.


Chỉ một câu ngắn ngủn đã đạp tất cả lòng tự tôn và kiêu ngạo của Phượng Cừ xuống dưới chân.


“Mặc Trì Úy, anh thật quá đáng.”


Những chuyện xảy ra thời gian gần đây đã khiến Phượng Cừ cố hết sức nhẫn nhịn, hiện giờ lại nghe thấy giọng điệu trào phúng không chút che giấu của Mặc Trì Úy, Phượng Cừ không chịu nổi tức giận vung lên một quyền hướng về phía mặt anh.


Nhìn thấy Phượng Cừ vung tay tới, Mặc Trì Úy không chút sợ hãi.


“Không biết tự lượng sức mình.”


Câu nói đầy miệt thị khiến sắc mặt Phượng Cừ càng thêm xanh mét.


Tốc độ nắm tay vung tới của Phượng Cừ rất nhanh, nhưng động tác tránh đi của Mặc Trì Úy còn nhanh hơn, anh ta đánh không trúng anh lại vung ra một quyền nữa.


Có điều lần này, bàn tay lo lớn của Mặc Trì Úy lại vươn ra một cách tàn nhẫn, chuẩn xác, trực tiếp bắt lấy cổ tay anh ta, sau đó dùng sức siết chặt lại.


Đáng chết, cổ tay đau đớn khiến Phượng Cừ khẽ chửi một tiếng.


“Anh tư, anh ra tay còn nhẹ quá, nếu là em, em sẽ trực tiếp cho anh ta nói tạm biệt với cánh tay mình luôn, để anh ta từ từ cảm nhận mùi vị tàn phế là như thế nào.”


Trì Chi Hành lạnh giọng nói, cậu ta vẫn không thể quên chuyện anh ta đẩy ngã người phụ nữ của mình.


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom