Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54: Vợ chồng thật
Chu Dịch Phong nhún vai, khuôn mặt khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt: “An Mạc Hạ, tôi là chồng của cô mà, tôi xuất hiện ở phòng của cô không phải là điều rất bình thường sao? Cô ngạc nhiên như vậy làm gì?”
Nghe vậy, An Mạc Hạ lườm Chu Dịch Phong một cái, thằng cha này rõ ràng biết bọn họ cũng chẳng phải là vợ chồng thật mà lần nào hỏi đến cũng lôi cái văn này ra, chẳng hiểu anh có ý gì nữa.
“Chu Dịch Phong, anh…”, An Mạc Hạ đang định mắng Chu Dịch Phong một trận thì cô chợt nhận ra sự khác lạ trong căn phòng, cô ngạc nhiên mở to mắt.
Vừa rồi cô chỉ quan tâm tới việc “bắt trộm”, không để ý căn phòng có gì lạ, bây giờ nhìn lại kỹ mới thấy.
Căn phòng ngủ đã được người nào đó tận tâm trang trí, trên sàn nhà rải đầy cánh hoa hồng, hương thơm ngào ngạt, khung cảnh vô cùng lãng mạn ấm áp.
Ở giữa chiếc giường có một chiếc bánh kem lớn được thắt bằng một dải ruy băng màu đỏ, bên trên cắm vài cây nến tinh xảo vẫn chưa thắp, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến trái tim nhỏ bé của An Mạc Hạ xốn xang rồi.
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của An Mạc Hạ nhưng đã rất lâu rồi cô chưa đón sinh nhật tử tế, nên cô cũng chẳng còn nhớ ngày sinh nhật của mình nữa.
Bây giờ thấy chiếc bánh sinh nhật lớn trong phòng, An Mạc Hạ mới nhớ ra, chỉ có điều…
Đến cô còn chẳng nhớ nổi sinh nhật của mình, sao Chu Dịch Phong lại nhớ được?
An Mạc Hạ ngây người một lúc lâu mới định thần lại được, đôi mắt ngấn lệ, cô cố gắng kiềm chế lại giọt nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Dịch Phong: “Chu Dịch Phong, anh…sao anh lại nhớ sinh nhật của tôi?”
Dường như Chu Dịch Phong đã đoán trước An Mạc Hạ sẽ hỏi như vậy, anh mỉm cười đắc ý nói: “Sao tôi lại quên sinh nhật của vợ mình được?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, đừng có nhưng nhị gì nữa, mau đi thổi nến đi”, Chu Dịch Phong kéo An Mạc Hạ tới bên giường để cô ngồi xuống rồi thắp từng cây nến một, sau đó tắt đèn trong phòng đi, bước tới trước mặt An Mạc Hạ.
Lúc này ánh nến tỏa sáng khắp căn phòng, vô cùng ấp áp, bóng hình của hai người in trên tường vô cùng lãng mạn.
Khung cảnh này thực sự khiến An Mạc Hạ cảm thấy lâng lâng không giống thật, cô không nhớ lần đón sinh nhật đúng nghĩa gần đây nhất của cô là khi nào nữa? Hình như là sau năm đầu tiên cô yêu Giang Doãn Hâm, còn từ đó trở đi chỉ toàn là cô nhớ tới sinh nhật của Giang Doãn Hâm chứ anh ta chẳng bao giờ nhớ tới sinh nhật của cô, còn cô cũng dần quên luôn ngày sinh nhật của mình.
“Nghĩ gì đấy, mau ước rồi thổi nến đi”, giọng nói dịu dàng của Chu Dịch Phong vang lên cắt đứt mớ suy nghĩ hỗn độn của cô.
An Mạc Hạ ngớ người, đưa hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt bắt đầu cầu nguyện.
Cô mong mình sẽ không phải gặp lại tên đàn ông nào khốn nạn như Giang Doãn Hâm nữa, hy vọng cô sẽ gặp được một người đối xử tốt với cô, sống một đời bình yên.
An Mạc Hạ từ từ mở mắt ra sau đó thổi nến, căn phòng không còn ánh nến nữa lập tức chìm vào bóng tối.
Khi An Mạc Hạ định đi bật đèn thì eo cô bị giữ lại, Chu Dịch Phong ôm eo cô từ đằng sau rồi khẽ tựa cằm vào vai cô.
“Mạc Hạ…”, giọng nói trầm khàn vang lên khiến trái tim của An Mạc Hạ rung động.
Cô vô thức giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong nhưng Chu Dịch Phong lại càng ôm cô chặt hơn không để cô nhúc nhích.
“Chu Dịch Phong, anh…”
“Em lặng im nghe tôi nói”, Chu Dịch Phong cắt ngang lời của An Mạc Hạ, giọng nói anh cũng nghiêm túc mang sự uy nghiêm khiến người khác tin tưởng: “Sinh nhật đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn, tôi chẳng có gì có thể tặng em cả chỉ có thể tặng em bản thân tôi thôi, từ hôm nay trở đi tôi không muốn là vợ chồng trên danh nghĩa với em nữa”.
Chu Dịch Phong nói xong căn phòng liền rơi vào im lặng.
An Mạc Hạ không dám tin vào tai mình, con tim loạn nhịp không thể khống chế được, Chu Dịch Phong vừa nói không muốn là vợ chồng trên danh nghĩa với cô nữa, vậy ý của anh là muốn làm vợ chồng thật với cô sao? Cũng có nghĩa là anh…thích cô?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì An Mạc Hạ lập tức lắc đầu, không, sao có thể như vậy được, xung quanh Chu Dịch Phong có vô số phụ nữ, hơn nữa Sở Mạn Doanh còn đang mang thai con của anh nữa.
Cho dù cô có tin lời của Chu Dịch Phong thì cô cũng không thể nào gỡ được nút thắt của Sở Mạn Doanh trong lòng mình.
Nghĩ vậy trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn.
“Chu Dịch Phong, anh đừng trêu đùa tôi nữa”, An Mạc Hạ miễn cưỡng nhếch mép lên sau đó thử giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong.
Nhưng cô có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể làm anh nhúc nhích, vòng tay ôm cô mạnh mẽ chắc chắn như hai cái khóa giam cô ở bên trong.
“Tôi không đùa với em, An Mạc Hạ, chẳng lẽ đến ngày hôm nay em vẫn không nhận ra là tôi thật sự thích em sao?”, giọng nói của Chu Dịch Phong có chút giận dỗi, đôi mắt đẹp dường như đang phát sáng trong bóng tối.
Câu hỏi của Chu Dịch Phong khiến An Mạc Hạ sững sờ, Chu Dịch Phong nói đúng, cô thực sự cảm nhận được thái độ anh đối với cô có sự thay đổi.
Anh giúp đỡ cô, quan tâm cô, bảo vệ cô, nếu như cô không biết mối quan hệ giữa anh và Sở Mạn Doanh thì chắc cô sẽ tin anh yêu cô thật.
Nhưng bây giờ…
Có lẽ Chu Dịch Phong chỉ có hứng thú nhất thời với cô thôi, cũng giống như vô số những cô gái mà anh đã từng chơi bời trước đây, sau khi hết hứng thú sẽ vứt đi không thương tiếc.
Anh là tổng giám đốc quyền cao chức trọng thì có thể chơi bời được, nhưng cô thì không, cô chỉ là một người bình thường, cô chỉ muốn tìm một người đối xử với cô thật lòng rồi cùng người đó sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, cũng giống như ước nguyện vừa rồi của cô.
Vậy nên An Mạc Hạ lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Chu Dịch Phong, chắc tôi phải làm anh thất vọng rồi, tôi không muốn trở thành vợ chồng thật với anh”.
Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng lạnh lùng như thế này nói chuyện với Chu Dịch Phong, sau khi nói xong cô cũng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể vạch rõ ranh giới giữa Chu Dịch Phong và cô, cũng để cô hoàn toàn từ bỏ một vài suy nghĩ.
Chu Dịch Phong không nói gì, không gian trở lên yên tĩnh đến lạ thường, An Mạc Hạ nhân cơ hội này vùng ra khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, không nghĩ ngợi gì nhiều chạy thẳng ra phía cửa.
An Mạc Hạ cũng không biết lại sao mình lại vội vã chạy trốn như vậy, nhưng cô cũng không thể ở đó lâu hơn được nữa vì cô sợ bản thân sẽ hối hận vì lựa chọn vừa rồi của mình.
Hình như đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo cô cùng cô cũng chẳng để ý, cô chỉ biết chạy thẳng về phía trước, mãi đến khi chạy đến trước cửa khách sạn va phải một người cô mới dừng lại.
“Mạc Hạ, sao em chạy nhanh vậy”, giọng nói vừa nghi ngờ vừa vui mừng của Giang Doãn Hâm vang lên bên tai An Mạc Hạ.
Nghe vậy, An Mạc Hạ lườm Chu Dịch Phong một cái, thằng cha này rõ ràng biết bọn họ cũng chẳng phải là vợ chồng thật mà lần nào hỏi đến cũng lôi cái văn này ra, chẳng hiểu anh có ý gì nữa.
“Chu Dịch Phong, anh…”, An Mạc Hạ đang định mắng Chu Dịch Phong một trận thì cô chợt nhận ra sự khác lạ trong căn phòng, cô ngạc nhiên mở to mắt.
Vừa rồi cô chỉ quan tâm tới việc “bắt trộm”, không để ý căn phòng có gì lạ, bây giờ nhìn lại kỹ mới thấy.
Căn phòng ngủ đã được người nào đó tận tâm trang trí, trên sàn nhà rải đầy cánh hoa hồng, hương thơm ngào ngạt, khung cảnh vô cùng lãng mạn ấm áp.
Ở giữa chiếc giường có một chiếc bánh kem lớn được thắt bằng một dải ruy băng màu đỏ, bên trên cắm vài cây nến tinh xảo vẫn chưa thắp, nhưng chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến trái tim nhỏ bé của An Mạc Hạ xốn xang rồi.
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của An Mạc Hạ nhưng đã rất lâu rồi cô chưa đón sinh nhật tử tế, nên cô cũng chẳng còn nhớ ngày sinh nhật của mình nữa.
Bây giờ thấy chiếc bánh sinh nhật lớn trong phòng, An Mạc Hạ mới nhớ ra, chỉ có điều…
Đến cô còn chẳng nhớ nổi sinh nhật của mình, sao Chu Dịch Phong lại nhớ được?
An Mạc Hạ ngây người một lúc lâu mới định thần lại được, đôi mắt ngấn lệ, cô cố gắng kiềm chế lại giọt nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Dịch Phong: “Chu Dịch Phong, anh…sao anh lại nhớ sinh nhật của tôi?”
Dường như Chu Dịch Phong đã đoán trước An Mạc Hạ sẽ hỏi như vậy, anh mỉm cười đắc ý nói: “Sao tôi lại quên sinh nhật của vợ mình được?”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, đừng có nhưng nhị gì nữa, mau đi thổi nến đi”, Chu Dịch Phong kéo An Mạc Hạ tới bên giường để cô ngồi xuống rồi thắp từng cây nến một, sau đó tắt đèn trong phòng đi, bước tới trước mặt An Mạc Hạ.
Lúc này ánh nến tỏa sáng khắp căn phòng, vô cùng ấp áp, bóng hình của hai người in trên tường vô cùng lãng mạn.
Khung cảnh này thực sự khiến An Mạc Hạ cảm thấy lâng lâng không giống thật, cô không nhớ lần đón sinh nhật đúng nghĩa gần đây nhất của cô là khi nào nữa? Hình như là sau năm đầu tiên cô yêu Giang Doãn Hâm, còn từ đó trở đi chỉ toàn là cô nhớ tới sinh nhật của Giang Doãn Hâm chứ anh ta chẳng bao giờ nhớ tới sinh nhật của cô, còn cô cũng dần quên luôn ngày sinh nhật của mình.
“Nghĩ gì đấy, mau ước rồi thổi nến đi”, giọng nói dịu dàng của Chu Dịch Phong vang lên cắt đứt mớ suy nghĩ hỗn độn của cô.
An Mạc Hạ ngớ người, đưa hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt bắt đầu cầu nguyện.
Cô mong mình sẽ không phải gặp lại tên đàn ông nào khốn nạn như Giang Doãn Hâm nữa, hy vọng cô sẽ gặp được một người đối xử tốt với cô, sống một đời bình yên.
An Mạc Hạ từ từ mở mắt ra sau đó thổi nến, căn phòng không còn ánh nến nữa lập tức chìm vào bóng tối.
Khi An Mạc Hạ định đi bật đèn thì eo cô bị giữ lại, Chu Dịch Phong ôm eo cô từ đằng sau rồi khẽ tựa cằm vào vai cô.
“Mạc Hạ…”, giọng nói trầm khàn vang lên khiến trái tim của An Mạc Hạ rung động.
Cô vô thức giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong nhưng Chu Dịch Phong lại càng ôm cô chặt hơn không để cô nhúc nhích.
“Chu Dịch Phong, anh…”
“Em lặng im nghe tôi nói”, Chu Dịch Phong cắt ngang lời của An Mạc Hạ, giọng nói anh cũng nghiêm túc mang sự uy nghiêm khiến người khác tin tưởng: “Sinh nhật đầu tiên sau khi chúng ta kết hôn, tôi chẳng có gì có thể tặng em cả chỉ có thể tặng em bản thân tôi thôi, từ hôm nay trở đi tôi không muốn là vợ chồng trên danh nghĩa với em nữa”.
Chu Dịch Phong nói xong căn phòng liền rơi vào im lặng.
An Mạc Hạ không dám tin vào tai mình, con tim loạn nhịp không thể khống chế được, Chu Dịch Phong vừa nói không muốn là vợ chồng trên danh nghĩa với cô nữa, vậy ý của anh là muốn làm vợ chồng thật với cô sao? Cũng có nghĩa là anh…thích cô?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì An Mạc Hạ lập tức lắc đầu, không, sao có thể như vậy được, xung quanh Chu Dịch Phong có vô số phụ nữ, hơn nữa Sở Mạn Doanh còn đang mang thai con của anh nữa.
Cho dù cô có tin lời của Chu Dịch Phong thì cô cũng không thể nào gỡ được nút thắt của Sở Mạn Doanh trong lòng mình.
Nghĩ vậy trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn.
“Chu Dịch Phong, anh đừng trêu đùa tôi nữa”, An Mạc Hạ miễn cưỡng nhếch mép lên sau đó thử giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong.
Nhưng cô có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể làm anh nhúc nhích, vòng tay ôm cô mạnh mẽ chắc chắn như hai cái khóa giam cô ở bên trong.
“Tôi không đùa với em, An Mạc Hạ, chẳng lẽ đến ngày hôm nay em vẫn không nhận ra là tôi thật sự thích em sao?”, giọng nói của Chu Dịch Phong có chút giận dỗi, đôi mắt đẹp dường như đang phát sáng trong bóng tối.
Câu hỏi của Chu Dịch Phong khiến An Mạc Hạ sững sờ, Chu Dịch Phong nói đúng, cô thực sự cảm nhận được thái độ anh đối với cô có sự thay đổi.
Anh giúp đỡ cô, quan tâm cô, bảo vệ cô, nếu như cô không biết mối quan hệ giữa anh và Sở Mạn Doanh thì chắc cô sẽ tin anh yêu cô thật.
Nhưng bây giờ…
Có lẽ Chu Dịch Phong chỉ có hứng thú nhất thời với cô thôi, cũng giống như vô số những cô gái mà anh đã từng chơi bời trước đây, sau khi hết hứng thú sẽ vứt đi không thương tiếc.
Anh là tổng giám đốc quyền cao chức trọng thì có thể chơi bời được, nhưng cô thì không, cô chỉ là một người bình thường, cô chỉ muốn tìm một người đối xử với cô thật lòng rồi cùng người đó sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, cũng giống như ước nguyện vừa rồi của cô.
Vậy nên An Mạc Hạ lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Chu Dịch Phong, chắc tôi phải làm anh thất vọng rồi, tôi không muốn trở thành vợ chồng thật với anh”.
Đây là lần đầu tiên cô dùng giọng lạnh lùng như thế này nói chuyện với Chu Dịch Phong, sau khi nói xong cô cũng ngạc nhiên nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể vạch rõ ranh giới giữa Chu Dịch Phong và cô, cũng để cô hoàn toàn từ bỏ một vài suy nghĩ.
Chu Dịch Phong không nói gì, không gian trở lên yên tĩnh đến lạ thường, An Mạc Hạ nhân cơ hội này vùng ra khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, không nghĩ ngợi gì nhiều chạy thẳng ra phía cửa.
An Mạc Hạ cũng không biết lại sao mình lại vội vã chạy trốn như vậy, nhưng cô cũng không thể ở đó lâu hơn được nữa vì cô sợ bản thân sẽ hối hận vì lựa chọn vừa rồi của mình.
Hình như đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo cô cùng cô cũng chẳng để ý, cô chỉ biết chạy thẳng về phía trước, mãi đến khi chạy đến trước cửa khách sạn va phải một người cô mới dừng lại.
“Mạc Hạ, sao em chạy nhanh vậy”, giọng nói vừa nghi ngờ vừa vui mừng của Giang Doãn Hâm vang lên bên tai An Mạc Hạ.