Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76-78
Chương 76: Nhịn một chút liền qua
An Mạc Hạ nằm trong lòng Chu Dịch Phong một lúc, cũng dần hồi phục tâm tình kích động ban nãy, lúc này mới cảm thấy người mình nóng ra dị thường.
Chết rồi! Cô bị người ta bỏ thuốc rồi!
Chu Dịch Phong phát hiện ra An Mạc Hạ có gì không ổn, thả tay cô ra, ánh mắt sâu thâm nhìn An Mạc Hạ: "Sao vậy?"
Còn không đợi An Mạc Hạ trả lời, Chu Dịch Phong thấy mặt cô đỏ dị thường, phát hiện ra cô có vấn đề, đôi lông mày anh tuấn nhíu chặt lại.
"Chu Dịch Phong, tôi...", An Mạc Hạ mím chặt môi, cố gắng khống chế bản thân không để mình ôm lấy người đàn ông trước mặt: "Đưa tôi vào phòng tắm, tôi phải đi dội nước lạnh như lần trước!", An Mạc Hạ cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại, thét lên.
Chu Dịch Phong không nói gì, nghe lời bế An Mạc Hạ từ trên giường lên, đôi chân dài đi về phía phòng tắm.
Phòng tắm trong nhà nghỉ rất nhỏ, không có bồn tắm lớn, chỉ có một chiếc vòi hoa sen cũ nát.
Chu Dịch Phong khó chịu, nghĩ không biết có nên đưa An Mạc Hạ đến khách sạn bên cạnh tốt hơn không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, anh lập tức từ bỏ suy nghĩ kia, cho dù khó chịu, anh vẫn cầm vòi hoa sen trên tường lên, bật nước lạnh, dội lên đầu An Mạc Hạ.
Cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc An Mạc Hạ khôi phục hơn chút, nhưng cảm giác lạnh lẽo này khiến cô không kìm được rùng mình.
An Mạc Hạ nghiến chặt răng mới có thể ép mình không bỏ chạy ra khỏi dòng nước lạnh buốt.
Rời khỏi chiếc chăn đang bao quanh người mình, nửa người trên của An Mạc Hạ chỉ còn chiếc áo ngực màu hồng, nhưng đầu óc mơ màng khiến cô không có đủ sức lực nghĩ nhiều, cảnh xuân lộ hết, khiến cho Chu Dịch Phong càng kích động hơn.
Chu Dịch Phong đứng bên cầm vòi hoa sen mà yết hầu cử động lên xuống, đôi mắt đen kịt như hang tối.
Cảnh xuân ở ngay trước mắt, hơn nữa phía trước còn là người phụ nữ anh yêu, anh không có phản ứng thì chắc không phải người đàn ông bình thường, nhưng lý trí đã giúp Chu Dịch Phong khống chế lại bản thân mình, cố gắng không nhìn làn da trắng nõn như ngọc của cô.
Nước lạnh xối một hồi, An Mạc Hạ thực sự không chịu được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Chu Dịch Phong đứng bên cũng không muốn An Mạc Hạ chịu khổ thêm nữa, anh tắt vòi hoa sen, sau đó lại lấy khăn tắm ở bên cạnh lau sạch nước trên người cô, giờ mới nói: "Lên giường nằm đi".
An Mạc Hạ mơ hồ nhìn Chu Dịch Phong, sau đó gật đầu, đi về phía giường theo bản năng, nhưng chưa đi được hai bước, chân đã mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, cảm giác khô nóng dị thường lại xông lên.
Vậy nên khi Chu Dịch Phong đỡ tay cô, An Mạc Hạ lập tức như người chết khát trong sa mạc tìm được ốc đảo, không kìm được vòng cánh tay mình lên chiếc cổ thon dài của anh, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh: "Chu Dịch Phong, anh thích tôi sao?"
Mắt Chu Dịch Phong lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng sau đó chợt chuyển thành vẻ phức tạp, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ với khuôn mặt đỏ bừng nhưng vô cùng cuốn hút ở trước mặt.
"Thích lắm", một lúc sau, Chu Dịch Phong mới đáp.
An Mạc Hạ mím môi, dường như dùng hết tất cả dũng khí cả đời này mới nói ra được: "Vậy anh có thể giúp tôi không, lần tôi cảm giác được không thể dùng nước lạnh để giải quyết rồi".
"Mạc Hạ, em biết mình đang nói gì không?", Chu Dịch Phong run rẩy hỏi.
An Mạc Hạ gật đầu, mặc dù đầu óc cô không quá tỉnh táo, nhưng cô vẫn biết mình đang làm gì, cô mím chặt môi mình, vốn muốn chủ động hôn lên môi anh, nhưng Chu Dịch Phong lại bất ngờ quay mặt.
"An Mạc Hạ, em thích tôi không?", giọng Chu Dịch Phong vang khắp căn phòng.
"Hở?", nhìn thấy mình chủ động nhưng bị từ chối, An Mạc Hạ há miệng, chưa kịp phản ứng lại với câu hỏi đột ngột của Chu Dịch Phong.
"Tôi hỏi em, em thích tôi không?", Chu Dịch Phong nghiêm túc hỏi lại một lần.
Căn phòng chìm đắm trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cô và anh.
An Mạc Hạ không thể trả lời, một là vì đúng là cô không quá tỉnh táo, hai là vì chấp niệm mạnh mẽ khiến cô không thể nói ra suy nghĩ thật của mình, nếu như nói ra rồi, sau này mọi chuyện nhất định sẽ thay đổi, cô không có đủ tự tin để tranh giành với Sở Mạn Doanh, cũng không có đủ tự tin để giữ lấy trái tim Chu Dịch Phong.
Một lúc sau, khi An Mạc Hạ không khống chế được, ghé sát vào người Chu Dịch Phong, cô mới nghe thấy Chu Dịch Phong nói: "Nếu em không thích tôi, tôi không thể làm giúp em", nói xong Chu Dịch Phong liền dùng chăn bọc An Mạc Hạ lại, sau đó ôm chặt lấy cô.
"Nhịn chút đi, tôi ở bên em".
Lần này nhất định sẽ khó khăn lắm đây.
Khi An Mạc Hạ khó chịu, Chu Dịch Phong ôm chặt lấy cô hoặc là đưa cô đến phòng tắm tắm nước lạnh, mặc dù quá trình này rất dày vò, nhưng may mà Chu Dịch Phong cuối cùng cũng vượt qua được.
Lúc này đã là buổi tối rồi, đường chân trời vốn sáng tỏ đã bị màn đêm vô tận nuốt chửng, nhưng ánh đèn trong nhà nghỉ vẫn còn, mặc dù là bóng đèn cũ kỹ, nhưng vẫn bao trùm lấy hai người trong nhà nghỉ.
An Mạc Hạ được bao bọc bởi chăn, vẻ ửng đỏ bất bình thường trên mặt không còn nữa, vẻ mặt trắng nõn bóng loáng khôi phục, cô ngượng ngùng liếc Chu Dịch Phong ở bên, nghĩ đến ban nãy mình chủ động đòi anh, vẻ ửng đỏ vừa biến mất lại quay lại, có điều may mà Chu Dịch Phong không thừa dịp cô gặp nguy làm gì cô, cô cũng cảm kích với hành động của anh, tuy nhiên lúc này trong cô còn có một loại tình cảm khiến cô sợ hãi.
"Tôi đã gọi người mang đồ sạch đến, tí nữa em thay đồ xong tôi sẽ đưa em đi ăn cơm", Chu Dịch Phong đặt điện thoại trong tay xuống, mỉm cười với An Mạc Hạ, dường như ban nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh vẫn bình thản như xưa.
An Mạc Hạ cũng không chìm đắm trong tâm tình buồn bực ban nãy nữa, dần dần bình tĩnh lại, mỉm cười, sau đó đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô nhìn về phía Chu Dịch Phong: "Cơ thể anh không gặp vấn đề gì chứ? Hôm qua rõ ràng đáng nhẽ phải để tôi chăm sóc anh, không ngờ lại để anh chăm sóc tôi".
Chu Dịch Phong không quan tâm nhún vai: "Tôi không sao, nếu không bây giờ tôi không thể khỏe mạnh nói chuyện với em được".
An Mạc Hạ không chắc chắn nhìn anh thêm mấy cái, sắc mặt anh trông cũng khá ổn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như sức khỏe Chu Dịch Phong tốt hơn cô nghĩ.
Có điều cô vẫn không yên tâm nói: "Tí nữa chúng ta đừng ra ngoài ăn, về nhà ăn cơm đi, tí nữa anh đi siêu thị mua ít đồ với tôi, có được không?"
Ánh mắt Chu Dịch Phong lóe lên sự ấm áp, sau đó liền gật đầu, dịu dàng nói "Ừ".
Chương 77: Tình cờ gặp trong siêu thị
Trong siêu thị bày la liệt đủ loại hàng hóa, ánh đèn trắng ấm áp chiếu sáng không gian rộng lớn, người đến người đi nô nức chọn hàng.
Bởi vì nay là thứ bảy nên lượng người đi siêu thị gấp đôi bình thường, An Mạc Hạ không nghĩ gì, cô đã sớm quen với việc chen chúc rồi, còn có mấy bà thím cướp hàng giá rẻ nữa, nhưng việc này với Chu Dịch Phong mà nói, anh cảm giác như mình vừa có được trải nghiệm mới lạ.
An Mạc Hạ không đưa Chu Dịch Phong đến siêu thị nhập khẩu, mà là siêu thị hàng bình dân giá rẻ, vậy nên có đủ loại hàng hóa, ồn ào vô cùng, còn Chu Dịch Phong cũng chợt trở thành tâm điểm chú ý.
Dù là khuôn mặt điển trai dị thường, hay là khí chất quanh quẩn quanh người anh thì đều khiến người ta phải chú ý, từng cử chỉ hành động của anh nho nhã ung dung, mỗi lần anh giơ tay lên hạ tay xuống, trông anh như sắp phát sáng vậy.
An Mạc Hạ quay đầu nhìn người đàn ông đang nhíu mày đứng bên, không kìm được nhếch khóe miệng, ban nãy cô chỉ suy xét đến việc siêu thị nào giá cả cao nhất, hoàn toàn quên mất người như Chu Dịch Phong không thích hợp đến đây, vậy nên bây giờ thấy dáng vẻ lúng túng của anh, cô không kìm được mỉm cười, sau đó lại nhìn mấy ông chú bà dì liên tục nhìn anh, lúc này liền bật cười thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Chu Dịch Phong nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tà ác: "Em cười gì vậy?"
An Mạc Hạ vội vàng xua tay, giả bộ không có chuyện gì xảy ra, mặt mày nghiêm túc nói: "Anh nói gì vậy, tôi cười lúc nào đâu".
Chu Dịch Phong biết An Mạc Hạ đang giả bộ, nhưng tâm tình vẫn tốt, vậy nên không vạch trần lời nói dối của cô, anh như đứa bé hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh, anh chưa đi siêu thị bao giờ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy chỗ này cũng khá ổn, khiến người ta cảm thấy ấm áp, đặc biệt là còn có người mình thích đi cùng càng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, như một cặp vợ chồng bình thường đi chợ vậy.
"Chu Dịch Phong, tối nay tôi làm món canh sườn củ mài, anh thấy thế nào?", đi đến quầy đồ tươi sống, An Mạc Hạ bắt đầu chần chừ nhìn tủ thịt đầy ắp: "Anh mới khỏi bệnh không nên ăn nhiều thịt, nhưng vẫn cần bổ sung dinh dưỡng, nên không thể không ăn thịt, canh sườn cũng khá thanh đạm".
Khóe miệng Chu Dịch Phong cong lên, không suy nghĩ buột miệng nói: "Đều nghe em".
An Mạc Hạ vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng cặp vợ chồng trẻ tuổi đứng cạnh lại nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ mập mờ, khiến cho khuôn mặt vốn trắng nõn của cô nháy mắt đỏ ửng.
"Chậc chậc, anh nhìn chồng nhà người ta nghe lời vợ thế kìa, ước gì ngày nào anh cũng nói vậy với em", cô vợ kia bĩu môi, oán trách nhìn ông chồng.
Chồng cô ấy cũng tỏ ra không phục, chẳng hề yếu thế đáp: "Em cũng phải nhìn vợ người ta kia kìa, quan tâm đến chồng mình hơn, còn biết các kiến thức về chăm sóc sức khỏe, nếu mà em quan tâm được đến anh bằng nửa cô ấy, đương nhiên anh sẽ được như anh chồng kia".
"..."
Sau đó An Mạc Hạ xấu hổ quá không nghe tiếp được nữa, cô giả bộ đi mua sữa, kéo Chu Dịch Phong ra xa khỏi đôi vợ chồng đang cãi nhau.
Có điều Chu Dịch Phong lại mỉm cười, anh vốn không thích có người bàn tán sau lưng mình, nhưng lời đôi vợ chồng kia nói khiến anh cảm thấy thuận tai, con mắt đen láy không kìm được trở nên sâu thẳm, ánh mắt như dán chặt lên người An Mạc Hạ, một chút cũng không muốn rời.
An Mạc Hạ cố ý mặc kệ ánh mắt sáng quắc sau lưng mình, sau đó đi chọn mấy món đồ còn thiếu, rồi mới đi đến quầy thu ngân, nhưng chưa đi được mấy bước, hai bóng người quen thuộc ở đằng xa nhanh chóng xuất hiện trước mắt cô.
Cô bất giác kéo tay Chu Dịch Phong, trốn sau quầy hàng phía sau, không muốn hai người kia phát hiện ra.
Chu Dịch Phong bị hành động bất ngờ của An Mạc Hạ làm cho sững sờ, chỉ thấy An Mạc Hạ chủ động kéo tay anh, cơ thể mềm mãi dính chặt lên người mình.
Chu Dịch Phong mỉm cười, thuận thế ôm lấy eo cô, anh đương nhiên sẽ không từ chối việc cô chủ động ôm lấy mình rồi, anh không phải kiểu đàn ông đó.
An Mạc Hạ vì quá căng thẳng nên không phát hiện ra động tác của Chu Dịch Phong, vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người đứng không xa.
Chỉ thấy Bạch Tô Nghi kéo tay Giang Doãn Hâm, mặt cười tươi như hoa, còn vẻ mặt Giang Doãn Hâm lại lạnh như tiền, nhưng sau khi nghe thấy Bạch Tô Nghi nói gì đó với mình, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng ấm áp hơn nhiều, anh ta mỉm cười dịu dàng với cô ta.
Mặc dù đã sớm chết tâm với Giang Doãn Hâm rồi, nhưng nhìn thấy anh ta và Bạch Tô Nghi tay trong tay thân mật như thế, trái tim cô vẫn đau đớn, cô cười khẩy.
Cô không phải loại thánh mẫu bạch liên hoa, nhìn thấy người bạn trai cũ nhẫn tâm vứt bỏ mình và bạn thân Tuesday hãm hại cô ở bên nhau, cô không thể chúc phúc cho họ, có vẻ lúc trước hành động khiêu khích của cô chẳng gây ra hậu quả như cô muốn, đôi cẩu nam nữ Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi vẫn gắn kết như keo.
Lúc này Chu Dịch Phong cũng nhận ra vẻ khác thường của An Mạc Hạ, anh nhìn về phía An Mạc Hạ nhìn, vừa hay nhìn thấy Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, lông mày nhíu lại, anh không biết họ, chỉ là trước khi kết hôn anh đã điều tra rõ về thân thế của cô, cũng đã nhìn thấy ảnh của hai người này, sau đó vào buổi họp lớp vội vàng ngày hôm đó, Chu Dịch Phong vừa nhìn ra đã nhận ra "anh bạn trai cũ" của An Mạc Hạ, lại nhìn vẻ mặt của cô, đôi mắt nguy hiểm híp lại.
"An Mạc Hạ, em sợ bị bạn trai cũ bắt gặp chúng ta ở bên nhau đến vậy sao?", giọng nói lạnh lùng của Chu Dịch Phong vang lên trên đỉnh đầu An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ sững sờ, cuối cùng không nhìn nữa, cô ngẩng đầu nhìn Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong ghé cằm lên đầu cô, miệng nở nụ cười lạnh lùng, cùng lúc đó, An Mạc Hạ chợt cảm thấy chột dạ.
Thực ra cô không sợ bị Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi nhìn thấy, chỉ cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc để Giang Doãn Hâm biết đến quan hệ giữa cô và Chu Dịch Phong, bởi vì màn báo thù của cô mới bắt đầu thôi.
An Mạc Hạ há miệng, vừa định giải thích, nhưng Chu Dịch Phong không cho cô cơ hội, anh hơi đẩy cô ra, bước từng bước lớn về đằng xa, chỉ để lại An Mạc Hạ một mình đang cảm thấy cay đắng.
Chương 78: Anh còn tức giận sao?
Anh biết ban nãy mình thực sự hơi nhỏ mọn rồi, có điều chuyện này cũng đâu thể trách anh được, khi không yêu cô, An Mạc Hạ làm gì anh cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ anh yêu cô rồi, bất kỳ hành động nào cũng cô cũng khiến anh suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không kìm được cười gượng, từ lúc nào anh bắt đầu giống phụ nữ vậy? Nhưng người nào đó vẫn kiên quyết từ chối anh mà.
"Được rồi, quay về nấu cơm thôi", một lúc sau, Chu Dịch Phong than thở, mở cửa lên xe trước.
Mặc dù Chu Dịch Phong không trả lời thẳng mình có nổi giận hay không, nhưng từ giọng nói thả lỏng hơn ban nãy, chắc anh không trách cô nữa rồi.
An Mạc Hạ nhếch khóe miệng, lập tức ngồi xuống ghế phó lái, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Sau khi về nhà, Chu Dịch Phong đi xử lý công việc, còn An Mạc Hạ bận rộn trong phòng bếp, mặc dù thức ăn mua ở siêu thị không tươi như thức ăn mua ở chợ hồi sáng, nhưng may là An Mạc Hạ giỏi nấu ăn, dù đồ không tươi cũng có thể tạo ra một bàn đồ ăn thơm ngon.
Cho nên khi Chu Dịch Phong đi xuống tầng, nhìn thấy An Mạc Hạ cười mỉm, mặc tạp dề, mặc dù trông không được thời trang, nhưng khiến người ta cảm thấy thoải mái ấm áp.
Đáy lòng Chu Dịch Phong như bị ai đó véo một cái, cảm thấy hơi rung động.
An Mạc Hạ nhìn thấy Chu Dịch Phong đi xuống, vội vàng bảo anh ngồi xuống, sau đó mang mấy món ăn tăng cường hệ miễn dịch, phù hợp với người bệnh đến trước mặt anh.
"Anh ăn mấy món này nhiều một chút, bệnh nặng nên ăn mấy món này", An Mạc Hạ ân cần nói.
Chu Dịch Phong khẽ nhíu mày một cái, anh không thích ăn mấy nguyên liệu trong món này, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cô, anh vẫn không dám nói ra, chỉ đành gật đầu, bỏ mấy món mình thích ăn hoặc không thích ăn vào miệng.
Khi ăn cơm, hai người thỉnh thoảng có nói với nhau mấy câu, bầu không khí cũng khá hài hòa, khi An Mạc Hạ nhắc đến chuyện trưa nay bị bắt cóc, sắc mặt Chu Dịch Phong trầm xuống, đôi lông mày nhíu lại.
"An Mạc Hạ, tốt nhất trong khoảng thời gian này em đừng ra ngoài một mình, nếu đi làm, để tôi đưa đón em, dù sao tôi cũng tiện đường".
An Mạc Hạ khi nghe thấy Chu Dịch Phong nói nửa vế câu trước, cô không có phản ứng gì lớn, nhưng nghe thấy nửa vế câu sau, miếng cơm như mắc nghẹn trong cổ họng, ho mãi mới nuốt xuống được.
Chu Dịch Phong đưa cô đi làm?
Đùa kiểu gì vậy, với thân phận của Chu Dịch Phong ở tập đoàn Chu Thị, nếu đưa đón cô đi làm thì đúng sẽ gây ra sóng to gió lớn, cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý đâu.
Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ kinh ngạc của người phụ nữ trước mặt, dường như đoán được cô đang nghĩ gì, anh mỉm cười nói: "An Mạc Hạ, tôi đúng thật không hiểu nổi em, tôi cưới em làm vợ tôi, tôi đưa đón vợ mình đi làm là chuyện bình thường mà, em sợ cái gì chứ?"
"Chu Dịch Phong, không được!", An Mạc Hạ lập tức lắc đầu: "Lúc trước tôi đã nói với anh rồi, tôi vào tập đoàn Chu Thị bằng cửa sau, nếu như lại để người ta biết quan hệ giữa hai chúng ta, không biết họ sẽ nghĩ gì, tôi không muốn trở thành chủ đề để mọi người bàn tán, hơn nữa hai chúng ta..."
An Mạc Hạ vốn muốn nói hai bọn họ không phải vợ chồng thực sự, càng ít người biết càng tốt, như vậy sau này cô càng dễ thoát khỏi Chu Dịch Phong, nhưng nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của anh khi nhìn cô, cô đột nhiên chột dạ im miệng.
"Được rồi, cứ vậy nhé, nếu em thực sự cảm thấy khó xử, tôi sẽ đỗ xe ở chỗ nào đó khuất khuất một chút", nói đến đây, không biết có phải An Mạc Hạ nhìn nhầm không, khuôn mặt người đàn ông đối diện chợt lóe lên cảm giác hơi lo lắng, nhưng nháy mắt đã quay lại dáng vẻ bất cần bá đạo thường ngày: "Nói tóm lại, tôi nhất định phải đưa em đi làm", An Mạc Hạ chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, không phải vì sợ Chu Dịch Phong, mà là vì bây giờ cô đang ở thế yếu, giọng điệu của Chu Dịch Phong cứng rắn như vậy, có vẻ như nếu cô không đồng ý khéo sẽ có chuyện gì kinh khủng hơn xảy ra.
Chu Dịch Phong hài lòng nhìn động tác của An Mạc Hạ, vui vẻ ăn thêm hai miếng món mình không thích.
"Uống thêm chút canh đi", thấy Chu Dịch Phong ăn cũng được kha khá rồi, An Mạc Hạ dù đang buồn bực, vẫn múc cho anh bát canh đưa đến trước mặt Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong nhìn một lớp dầu mỏng trên mặt bát canh, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy nó, uống từng ngụm một.
Ăn cơm tối xong, Chu Dịch Phong "tự giác" ngủ trong phòng An Mạc Hạ, lần này An Mạc Hạ không nói gì, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng dù sao Chu Dịch Phong cũng là bệnh nhân, trưa nay còn cứu cô, nên bây giờ cô không thể từ chối anh, chỉ có thể tùy ý anh.
Có điều Chu Dịch Phong có vẻ mệt mỏi thật sự, anh nằm xuống giường, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi, cho nên khi An Mạc Hạ rửa mặt xong trở về phòng liền nhìn thấy anh đã ngủ say rồi.
Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy Chu Dịch Phong gầy hơn trước nhiều, khi ngủ cũng không an ổn, đôi lông mày khẽ nhíu lại, tạo thành hình chữ "xuyên".
Theo bản năng, An Mạc Hạ giơ tay lên muốn vuốt trán anh, nhưng bàn tay vừa đụng vào trán anh lại nhanh chóng rụt lại, có điều thấy Chu Dịch Phong không có phản ứng gì, cô mới lấy lại can đảm vươn tay đến, dãn trán anh ra, khôi phục nó thành dáng vẻ bằng phẳng lúc trước, làm xong cô mới rụt tay lại, quay về nằm xuống chỗ mình.
An Mạc Hạ vẫn không ngủ yên được, mặc dù không có nhiệt độ nóng bỏng của Chu Dịch Phong, nhưng An Mạc Hạ vẫn không yên tâm, cả đêm mở màng mở mắt, cho đến khi trời sáng mới dần chìm vào giấc ngủ, có điều khi cô lại mở mắt ra, bên cạnh không còn thấy bóng dáng Chu Dịch Phong nữa, chỉ còn lại ga trải giường nhăn nhúm, chứng minh từng có một người nằm ở đây.
An Mạc Hạ ngồi dậy, nhìn giờ, vậy mà đã mười một giờ trưa rồi, may mà hôm nay là chủ nhật không cần đi làm, không cô đã đi làm quá muộn rồi.
Có điều không biết đang ngày cuối tuần, Chu Dịch Phong đi đâu rồi?
Khi An Mạc Hạ đang nghi ngờ, ánh mắt của cô đột nhiên nhìn qua mẩu giấy bắt mắt trên tủ đầu giường, tối qua trước khi đi ngủ, cô không nhớ ở đây có tờ giấy nào, tờ giấy này chắc chắn do Chu Dịch Phong để lại.
An Mạc Hạ lập tức rút tờ giấy dưới đèn bàn ra, nhìn xem trên đó có gì.
Bên trên có mấy nét chữ cứng cáp hữu lực: Mạc Hạ, hôm qua nghỉ một ngày, có mấy việc không kịp xử lý, nay tôi phải hoàn thành.
Nhìn thấy câu này, An Mạc Hạ nhíu mày, Chu Dịch Phong mới khỏi bệnh liền làm việc, đúng là không khiến cho người ta yên tâm được. Nhưng chẳng bao lâu sau, An Mạc Hạ chợt cảm thấy nghi ngờ, một đại thiếu gia chẳng phải làm gì ở công ty thì có việc gì cần anh xử lý chứ.
Thực ra vấn đề này không phải bây giờ mới xuất hiện, mà đã khiến cô suy nghĩ từ rất lâu rồi, chỉ là bây giờ nghi ngờ này càng mãnh liệt hơn thôi, bên cạnh Chu Dịch Phong chắc chắn có bí mật gì đó cô không biết.
Nhưng An Mạc Hạ không nghĩ nhiều, mà chỉ cười gượng, cô thì lấy tư cách gì để quản lý anh chứ.
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, mỉm cười, nếu cô có sức lực đi quản anh, không bằng nghĩ xem mình nên đối phó với Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm như thế nào thì hơn, đây mới là nhiệm vụ cấp bách của cô.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ giơ ngón trỏ tay phải lên khẽ chỉ vào cằm, sau đó mắt cô lập tức lóe lên vẻ giảo hoạt.
An Mạc Hạ nằm trong lòng Chu Dịch Phong một lúc, cũng dần hồi phục tâm tình kích động ban nãy, lúc này mới cảm thấy người mình nóng ra dị thường.
Chết rồi! Cô bị người ta bỏ thuốc rồi!
Chu Dịch Phong phát hiện ra An Mạc Hạ có gì không ổn, thả tay cô ra, ánh mắt sâu thâm nhìn An Mạc Hạ: "Sao vậy?"
Còn không đợi An Mạc Hạ trả lời, Chu Dịch Phong thấy mặt cô đỏ dị thường, phát hiện ra cô có vấn đề, đôi lông mày anh tuấn nhíu chặt lại.
"Chu Dịch Phong, tôi...", An Mạc Hạ mím chặt môi, cố gắng khống chế bản thân không để mình ôm lấy người đàn ông trước mặt: "Đưa tôi vào phòng tắm, tôi phải đi dội nước lạnh như lần trước!", An Mạc Hạ cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại, thét lên.
Chu Dịch Phong không nói gì, nghe lời bế An Mạc Hạ từ trên giường lên, đôi chân dài đi về phía phòng tắm.
Phòng tắm trong nhà nghỉ rất nhỏ, không có bồn tắm lớn, chỉ có một chiếc vòi hoa sen cũ nát.
Chu Dịch Phong khó chịu, nghĩ không biết có nên đưa An Mạc Hạ đến khách sạn bên cạnh tốt hơn không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của cô, anh lập tức từ bỏ suy nghĩ kia, cho dù khó chịu, anh vẫn cầm vòi hoa sen trên tường lên, bật nước lạnh, dội lên đầu An Mạc Hạ.
Cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc An Mạc Hạ khôi phục hơn chút, nhưng cảm giác lạnh lẽo này khiến cô không kìm được rùng mình.
An Mạc Hạ nghiến chặt răng mới có thể ép mình không bỏ chạy ra khỏi dòng nước lạnh buốt.
Rời khỏi chiếc chăn đang bao quanh người mình, nửa người trên của An Mạc Hạ chỉ còn chiếc áo ngực màu hồng, nhưng đầu óc mơ màng khiến cô không có đủ sức lực nghĩ nhiều, cảnh xuân lộ hết, khiến cho Chu Dịch Phong càng kích động hơn.
Chu Dịch Phong đứng bên cầm vòi hoa sen mà yết hầu cử động lên xuống, đôi mắt đen kịt như hang tối.
Cảnh xuân ở ngay trước mắt, hơn nữa phía trước còn là người phụ nữ anh yêu, anh không có phản ứng thì chắc không phải người đàn ông bình thường, nhưng lý trí đã giúp Chu Dịch Phong khống chế lại bản thân mình, cố gắng không nhìn làn da trắng nõn như ngọc của cô.
Nước lạnh xối một hồi, An Mạc Hạ thực sự không chịu được nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Chu Dịch Phong đứng bên cũng không muốn An Mạc Hạ chịu khổ thêm nữa, anh tắt vòi hoa sen, sau đó lại lấy khăn tắm ở bên cạnh lau sạch nước trên người cô, giờ mới nói: "Lên giường nằm đi".
An Mạc Hạ mơ hồ nhìn Chu Dịch Phong, sau đó gật đầu, đi về phía giường theo bản năng, nhưng chưa đi được hai bước, chân đã mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, cảm giác khô nóng dị thường lại xông lên.
Vậy nên khi Chu Dịch Phong đỡ tay cô, An Mạc Hạ lập tức như người chết khát trong sa mạc tìm được ốc đảo, không kìm được vòng cánh tay mình lên chiếc cổ thon dài của anh, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh: "Chu Dịch Phong, anh thích tôi sao?"
Mắt Chu Dịch Phong lóe lên vẻ nghi ngờ, nhưng sau đó chợt chuyển thành vẻ phức tạp, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm người phụ nữ với khuôn mặt đỏ bừng nhưng vô cùng cuốn hút ở trước mặt.
"Thích lắm", một lúc sau, Chu Dịch Phong mới đáp.
An Mạc Hạ mím môi, dường như dùng hết tất cả dũng khí cả đời này mới nói ra được: "Vậy anh có thể giúp tôi không, lần tôi cảm giác được không thể dùng nước lạnh để giải quyết rồi".
"Mạc Hạ, em biết mình đang nói gì không?", Chu Dịch Phong run rẩy hỏi.
An Mạc Hạ gật đầu, mặc dù đầu óc cô không quá tỉnh táo, nhưng cô vẫn biết mình đang làm gì, cô mím chặt môi mình, vốn muốn chủ động hôn lên môi anh, nhưng Chu Dịch Phong lại bất ngờ quay mặt.
"An Mạc Hạ, em thích tôi không?", giọng Chu Dịch Phong vang khắp căn phòng.
"Hở?", nhìn thấy mình chủ động nhưng bị từ chối, An Mạc Hạ há miệng, chưa kịp phản ứng lại với câu hỏi đột ngột của Chu Dịch Phong.
"Tôi hỏi em, em thích tôi không?", Chu Dịch Phong nghiêm túc hỏi lại một lần.
Căn phòng chìm đắm trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của cô và anh.
An Mạc Hạ không thể trả lời, một là vì đúng là cô không quá tỉnh táo, hai là vì chấp niệm mạnh mẽ khiến cô không thể nói ra suy nghĩ thật của mình, nếu như nói ra rồi, sau này mọi chuyện nhất định sẽ thay đổi, cô không có đủ tự tin để tranh giành với Sở Mạn Doanh, cũng không có đủ tự tin để giữ lấy trái tim Chu Dịch Phong.
Một lúc sau, khi An Mạc Hạ không khống chế được, ghé sát vào người Chu Dịch Phong, cô mới nghe thấy Chu Dịch Phong nói: "Nếu em không thích tôi, tôi không thể làm giúp em", nói xong Chu Dịch Phong liền dùng chăn bọc An Mạc Hạ lại, sau đó ôm chặt lấy cô.
"Nhịn chút đi, tôi ở bên em".
Lần này nhất định sẽ khó khăn lắm đây.
Khi An Mạc Hạ khó chịu, Chu Dịch Phong ôm chặt lấy cô hoặc là đưa cô đến phòng tắm tắm nước lạnh, mặc dù quá trình này rất dày vò, nhưng may mà Chu Dịch Phong cuối cùng cũng vượt qua được.
Lúc này đã là buổi tối rồi, đường chân trời vốn sáng tỏ đã bị màn đêm vô tận nuốt chửng, nhưng ánh đèn trong nhà nghỉ vẫn còn, mặc dù là bóng đèn cũ kỹ, nhưng vẫn bao trùm lấy hai người trong nhà nghỉ.
An Mạc Hạ được bao bọc bởi chăn, vẻ ửng đỏ bất bình thường trên mặt không còn nữa, vẻ mặt trắng nõn bóng loáng khôi phục, cô ngượng ngùng liếc Chu Dịch Phong ở bên, nghĩ đến ban nãy mình chủ động đòi anh, vẻ ửng đỏ vừa biến mất lại quay lại, có điều may mà Chu Dịch Phong không thừa dịp cô gặp nguy làm gì cô, cô cũng cảm kích với hành động của anh, tuy nhiên lúc này trong cô còn có một loại tình cảm khiến cô sợ hãi.
"Tôi đã gọi người mang đồ sạch đến, tí nữa em thay đồ xong tôi sẽ đưa em đi ăn cơm", Chu Dịch Phong đặt điện thoại trong tay xuống, mỉm cười với An Mạc Hạ, dường như ban nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh vẫn bình thản như xưa.
An Mạc Hạ cũng không chìm đắm trong tâm tình buồn bực ban nãy nữa, dần dần bình tĩnh lại, mỉm cười, sau đó đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô nhìn về phía Chu Dịch Phong: "Cơ thể anh không gặp vấn đề gì chứ? Hôm qua rõ ràng đáng nhẽ phải để tôi chăm sóc anh, không ngờ lại để anh chăm sóc tôi".
Chu Dịch Phong không quan tâm nhún vai: "Tôi không sao, nếu không bây giờ tôi không thể khỏe mạnh nói chuyện với em được".
An Mạc Hạ không chắc chắn nhìn anh thêm mấy cái, sắc mặt anh trông cũng khá ổn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như sức khỏe Chu Dịch Phong tốt hơn cô nghĩ.
Có điều cô vẫn không yên tâm nói: "Tí nữa chúng ta đừng ra ngoài ăn, về nhà ăn cơm đi, tí nữa anh đi siêu thị mua ít đồ với tôi, có được không?"
Ánh mắt Chu Dịch Phong lóe lên sự ấm áp, sau đó liền gật đầu, dịu dàng nói "Ừ".
Chương 77: Tình cờ gặp trong siêu thị
Trong siêu thị bày la liệt đủ loại hàng hóa, ánh đèn trắng ấm áp chiếu sáng không gian rộng lớn, người đến người đi nô nức chọn hàng.
Bởi vì nay là thứ bảy nên lượng người đi siêu thị gấp đôi bình thường, An Mạc Hạ không nghĩ gì, cô đã sớm quen với việc chen chúc rồi, còn có mấy bà thím cướp hàng giá rẻ nữa, nhưng việc này với Chu Dịch Phong mà nói, anh cảm giác như mình vừa có được trải nghiệm mới lạ.
An Mạc Hạ không đưa Chu Dịch Phong đến siêu thị nhập khẩu, mà là siêu thị hàng bình dân giá rẻ, vậy nên có đủ loại hàng hóa, ồn ào vô cùng, còn Chu Dịch Phong cũng chợt trở thành tâm điểm chú ý.
Dù là khuôn mặt điển trai dị thường, hay là khí chất quanh quẩn quanh người anh thì đều khiến người ta phải chú ý, từng cử chỉ hành động của anh nho nhã ung dung, mỗi lần anh giơ tay lên hạ tay xuống, trông anh như sắp phát sáng vậy.
An Mạc Hạ quay đầu nhìn người đàn ông đang nhíu mày đứng bên, không kìm được nhếch khóe miệng, ban nãy cô chỉ suy xét đến việc siêu thị nào giá cả cao nhất, hoàn toàn quên mất người như Chu Dịch Phong không thích hợp đến đây, vậy nên bây giờ thấy dáng vẻ lúng túng của anh, cô không kìm được mỉm cười, sau đó lại nhìn mấy ông chú bà dì liên tục nhìn anh, lúc này liền bật cười thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười, Chu Dịch Phong nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tà ác: "Em cười gì vậy?"
An Mạc Hạ vội vàng xua tay, giả bộ không có chuyện gì xảy ra, mặt mày nghiêm túc nói: "Anh nói gì vậy, tôi cười lúc nào đâu".
Chu Dịch Phong biết An Mạc Hạ đang giả bộ, nhưng tâm tình vẫn tốt, vậy nên không vạch trần lời nói dối của cô, anh như đứa bé hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh, anh chưa đi siêu thị bao giờ, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy chỗ này cũng khá ổn, khiến người ta cảm thấy ấm áp, đặc biệt là còn có người mình thích đi cùng càng khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, như một cặp vợ chồng bình thường đi chợ vậy.
"Chu Dịch Phong, tối nay tôi làm món canh sườn củ mài, anh thấy thế nào?", đi đến quầy đồ tươi sống, An Mạc Hạ bắt đầu chần chừ nhìn tủ thịt đầy ắp: "Anh mới khỏi bệnh không nên ăn nhiều thịt, nhưng vẫn cần bổ sung dinh dưỡng, nên không thể không ăn thịt, canh sườn cũng khá thanh đạm".
Khóe miệng Chu Dịch Phong cong lên, không suy nghĩ buột miệng nói: "Đều nghe em".
An Mạc Hạ vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng cặp vợ chồng trẻ tuổi đứng cạnh lại nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ mập mờ, khiến cho khuôn mặt vốn trắng nõn của cô nháy mắt đỏ ửng.
"Chậc chậc, anh nhìn chồng nhà người ta nghe lời vợ thế kìa, ước gì ngày nào anh cũng nói vậy với em", cô vợ kia bĩu môi, oán trách nhìn ông chồng.
Chồng cô ấy cũng tỏ ra không phục, chẳng hề yếu thế đáp: "Em cũng phải nhìn vợ người ta kia kìa, quan tâm đến chồng mình hơn, còn biết các kiến thức về chăm sóc sức khỏe, nếu mà em quan tâm được đến anh bằng nửa cô ấy, đương nhiên anh sẽ được như anh chồng kia".
"..."
Sau đó An Mạc Hạ xấu hổ quá không nghe tiếp được nữa, cô giả bộ đi mua sữa, kéo Chu Dịch Phong ra xa khỏi đôi vợ chồng đang cãi nhau.
Có điều Chu Dịch Phong lại mỉm cười, anh vốn không thích có người bàn tán sau lưng mình, nhưng lời đôi vợ chồng kia nói khiến anh cảm thấy thuận tai, con mắt đen láy không kìm được trở nên sâu thẳm, ánh mắt như dán chặt lên người An Mạc Hạ, một chút cũng không muốn rời.
An Mạc Hạ cố ý mặc kệ ánh mắt sáng quắc sau lưng mình, sau đó đi chọn mấy món đồ còn thiếu, rồi mới đi đến quầy thu ngân, nhưng chưa đi được mấy bước, hai bóng người quen thuộc ở đằng xa nhanh chóng xuất hiện trước mắt cô.
Cô bất giác kéo tay Chu Dịch Phong, trốn sau quầy hàng phía sau, không muốn hai người kia phát hiện ra.
Chu Dịch Phong bị hành động bất ngờ của An Mạc Hạ làm cho sững sờ, chỉ thấy An Mạc Hạ chủ động kéo tay anh, cơ thể mềm mãi dính chặt lên người mình.
Chu Dịch Phong mỉm cười, thuận thế ôm lấy eo cô, anh đương nhiên sẽ không từ chối việc cô chủ động ôm lấy mình rồi, anh không phải kiểu đàn ông đó.
An Mạc Hạ vì quá căng thẳng nên không phát hiện ra động tác của Chu Dịch Phong, vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai người đứng không xa.
Chỉ thấy Bạch Tô Nghi kéo tay Giang Doãn Hâm, mặt cười tươi như hoa, còn vẻ mặt Giang Doãn Hâm lại lạnh như tiền, nhưng sau khi nghe thấy Bạch Tô Nghi nói gì đó với mình, khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng ấm áp hơn nhiều, anh ta mỉm cười dịu dàng với cô ta.
Mặc dù đã sớm chết tâm với Giang Doãn Hâm rồi, nhưng nhìn thấy anh ta và Bạch Tô Nghi tay trong tay thân mật như thế, trái tim cô vẫn đau đớn, cô cười khẩy.
Cô không phải loại thánh mẫu bạch liên hoa, nhìn thấy người bạn trai cũ nhẫn tâm vứt bỏ mình và bạn thân Tuesday hãm hại cô ở bên nhau, cô không thể chúc phúc cho họ, có vẻ lúc trước hành động khiêu khích của cô chẳng gây ra hậu quả như cô muốn, đôi cẩu nam nữ Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi vẫn gắn kết như keo.
Lúc này Chu Dịch Phong cũng nhận ra vẻ khác thường của An Mạc Hạ, anh nhìn về phía An Mạc Hạ nhìn, vừa hay nhìn thấy Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, lông mày nhíu lại, anh không biết họ, chỉ là trước khi kết hôn anh đã điều tra rõ về thân thế của cô, cũng đã nhìn thấy ảnh của hai người này, sau đó vào buổi họp lớp vội vàng ngày hôm đó, Chu Dịch Phong vừa nhìn ra đã nhận ra "anh bạn trai cũ" của An Mạc Hạ, lại nhìn vẻ mặt của cô, đôi mắt nguy hiểm híp lại.
"An Mạc Hạ, em sợ bị bạn trai cũ bắt gặp chúng ta ở bên nhau đến vậy sao?", giọng nói lạnh lùng của Chu Dịch Phong vang lên trên đỉnh đầu An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ sững sờ, cuối cùng không nhìn nữa, cô ngẩng đầu nhìn Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong ghé cằm lên đầu cô, miệng nở nụ cười lạnh lùng, cùng lúc đó, An Mạc Hạ chợt cảm thấy chột dạ.
Thực ra cô không sợ bị Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi nhìn thấy, chỉ cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc để Giang Doãn Hâm biết đến quan hệ giữa cô và Chu Dịch Phong, bởi vì màn báo thù của cô mới bắt đầu thôi.
An Mạc Hạ há miệng, vừa định giải thích, nhưng Chu Dịch Phong không cho cô cơ hội, anh hơi đẩy cô ra, bước từng bước lớn về đằng xa, chỉ để lại An Mạc Hạ một mình đang cảm thấy cay đắng.
Chương 78: Anh còn tức giận sao?
Anh biết ban nãy mình thực sự hơi nhỏ mọn rồi, có điều chuyện này cũng đâu thể trách anh được, khi không yêu cô, An Mạc Hạ làm gì anh cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ anh yêu cô rồi, bất kỳ hành động nào cũng cô cũng khiến anh suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không kìm được cười gượng, từ lúc nào anh bắt đầu giống phụ nữ vậy? Nhưng người nào đó vẫn kiên quyết từ chối anh mà.
"Được rồi, quay về nấu cơm thôi", một lúc sau, Chu Dịch Phong than thở, mở cửa lên xe trước.
Mặc dù Chu Dịch Phong không trả lời thẳng mình có nổi giận hay không, nhưng từ giọng nói thả lỏng hơn ban nãy, chắc anh không trách cô nữa rồi.
An Mạc Hạ nhếch khóe miệng, lập tức ngồi xuống ghế phó lái, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Sau khi về nhà, Chu Dịch Phong đi xử lý công việc, còn An Mạc Hạ bận rộn trong phòng bếp, mặc dù thức ăn mua ở siêu thị không tươi như thức ăn mua ở chợ hồi sáng, nhưng may là An Mạc Hạ giỏi nấu ăn, dù đồ không tươi cũng có thể tạo ra một bàn đồ ăn thơm ngon.
Cho nên khi Chu Dịch Phong đi xuống tầng, nhìn thấy An Mạc Hạ cười mỉm, mặc tạp dề, mặc dù trông không được thời trang, nhưng khiến người ta cảm thấy thoải mái ấm áp.
Đáy lòng Chu Dịch Phong như bị ai đó véo một cái, cảm thấy hơi rung động.
An Mạc Hạ nhìn thấy Chu Dịch Phong đi xuống, vội vàng bảo anh ngồi xuống, sau đó mang mấy món ăn tăng cường hệ miễn dịch, phù hợp với người bệnh đến trước mặt anh.
"Anh ăn mấy món này nhiều một chút, bệnh nặng nên ăn mấy món này", An Mạc Hạ ân cần nói.
Chu Dịch Phong khẽ nhíu mày một cái, anh không thích ăn mấy nguyên liệu trong món này, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cô, anh vẫn không dám nói ra, chỉ đành gật đầu, bỏ mấy món mình thích ăn hoặc không thích ăn vào miệng.
Khi ăn cơm, hai người thỉnh thoảng có nói với nhau mấy câu, bầu không khí cũng khá hài hòa, khi An Mạc Hạ nhắc đến chuyện trưa nay bị bắt cóc, sắc mặt Chu Dịch Phong trầm xuống, đôi lông mày nhíu lại.
"An Mạc Hạ, tốt nhất trong khoảng thời gian này em đừng ra ngoài một mình, nếu đi làm, để tôi đưa đón em, dù sao tôi cũng tiện đường".
An Mạc Hạ khi nghe thấy Chu Dịch Phong nói nửa vế câu trước, cô không có phản ứng gì lớn, nhưng nghe thấy nửa vế câu sau, miếng cơm như mắc nghẹn trong cổ họng, ho mãi mới nuốt xuống được.
Chu Dịch Phong đưa cô đi làm?
Đùa kiểu gì vậy, với thân phận của Chu Dịch Phong ở tập đoàn Chu Thị, nếu đưa đón cô đi làm thì đúng sẽ gây ra sóng to gió lớn, cô không muốn trở thành tâm điểm chú ý đâu.
Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ kinh ngạc của người phụ nữ trước mặt, dường như đoán được cô đang nghĩ gì, anh mỉm cười nói: "An Mạc Hạ, tôi đúng thật không hiểu nổi em, tôi cưới em làm vợ tôi, tôi đưa đón vợ mình đi làm là chuyện bình thường mà, em sợ cái gì chứ?"
"Chu Dịch Phong, không được!", An Mạc Hạ lập tức lắc đầu: "Lúc trước tôi đã nói với anh rồi, tôi vào tập đoàn Chu Thị bằng cửa sau, nếu như lại để người ta biết quan hệ giữa hai chúng ta, không biết họ sẽ nghĩ gì, tôi không muốn trở thành chủ đề để mọi người bàn tán, hơn nữa hai chúng ta..."
An Mạc Hạ vốn muốn nói hai bọn họ không phải vợ chồng thực sự, càng ít người biết càng tốt, như vậy sau này cô càng dễ thoát khỏi Chu Dịch Phong, nhưng nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của anh khi nhìn cô, cô đột nhiên chột dạ im miệng.
"Được rồi, cứ vậy nhé, nếu em thực sự cảm thấy khó xử, tôi sẽ đỗ xe ở chỗ nào đó khuất khuất một chút", nói đến đây, không biết có phải An Mạc Hạ nhìn nhầm không, khuôn mặt người đàn ông đối diện chợt lóe lên cảm giác hơi lo lắng, nhưng nháy mắt đã quay lại dáng vẻ bất cần bá đạo thường ngày: "Nói tóm lại, tôi nhất định phải đưa em đi làm", An Mạc Hạ chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, không phải vì sợ Chu Dịch Phong, mà là vì bây giờ cô đang ở thế yếu, giọng điệu của Chu Dịch Phong cứng rắn như vậy, có vẻ như nếu cô không đồng ý khéo sẽ có chuyện gì kinh khủng hơn xảy ra.
Chu Dịch Phong hài lòng nhìn động tác của An Mạc Hạ, vui vẻ ăn thêm hai miếng món mình không thích.
"Uống thêm chút canh đi", thấy Chu Dịch Phong ăn cũng được kha khá rồi, An Mạc Hạ dù đang buồn bực, vẫn múc cho anh bát canh đưa đến trước mặt Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong nhìn một lớp dầu mỏng trên mặt bát canh, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy nó, uống từng ngụm một.
Ăn cơm tối xong, Chu Dịch Phong "tự giác" ngủ trong phòng An Mạc Hạ, lần này An Mạc Hạ không nói gì, mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, nhưng dù sao Chu Dịch Phong cũng là bệnh nhân, trưa nay còn cứu cô, nên bây giờ cô không thể từ chối anh, chỉ có thể tùy ý anh.
Có điều Chu Dịch Phong có vẻ mệt mỏi thật sự, anh nằm xuống giường, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi, cho nên khi An Mạc Hạ rửa mặt xong trở về phòng liền nhìn thấy anh đã ngủ say rồi.
Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy Chu Dịch Phong gầy hơn trước nhiều, khi ngủ cũng không an ổn, đôi lông mày khẽ nhíu lại, tạo thành hình chữ "xuyên".
Theo bản năng, An Mạc Hạ giơ tay lên muốn vuốt trán anh, nhưng bàn tay vừa đụng vào trán anh lại nhanh chóng rụt lại, có điều thấy Chu Dịch Phong không có phản ứng gì, cô mới lấy lại can đảm vươn tay đến, dãn trán anh ra, khôi phục nó thành dáng vẻ bằng phẳng lúc trước, làm xong cô mới rụt tay lại, quay về nằm xuống chỗ mình.
An Mạc Hạ vẫn không ngủ yên được, mặc dù không có nhiệt độ nóng bỏng của Chu Dịch Phong, nhưng An Mạc Hạ vẫn không yên tâm, cả đêm mở màng mở mắt, cho đến khi trời sáng mới dần chìm vào giấc ngủ, có điều khi cô lại mở mắt ra, bên cạnh không còn thấy bóng dáng Chu Dịch Phong nữa, chỉ còn lại ga trải giường nhăn nhúm, chứng minh từng có một người nằm ở đây.
An Mạc Hạ ngồi dậy, nhìn giờ, vậy mà đã mười một giờ trưa rồi, may mà hôm nay là chủ nhật không cần đi làm, không cô đã đi làm quá muộn rồi.
Có điều không biết đang ngày cuối tuần, Chu Dịch Phong đi đâu rồi?
Khi An Mạc Hạ đang nghi ngờ, ánh mắt của cô đột nhiên nhìn qua mẩu giấy bắt mắt trên tủ đầu giường, tối qua trước khi đi ngủ, cô không nhớ ở đây có tờ giấy nào, tờ giấy này chắc chắn do Chu Dịch Phong để lại.
An Mạc Hạ lập tức rút tờ giấy dưới đèn bàn ra, nhìn xem trên đó có gì.
Bên trên có mấy nét chữ cứng cáp hữu lực: Mạc Hạ, hôm qua nghỉ một ngày, có mấy việc không kịp xử lý, nay tôi phải hoàn thành.
Nhìn thấy câu này, An Mạc Hạ nhíu mày, Chu Dịch Phong mới khỏi bệnh liền làm việc, đúng là không khiến cho người ta yên tâm được. Nhưng chẳng bao lâu sau, An Mạc Hạ chợt cảm thấy nghi ngờ, một đại thiếu gia chẳng phải làm gì ở công ty thì có việc gì cần anh xử lý chứ.
Thực ra vấn đề này không phải bây giờ mới xuất hiện, mà đã khiến cô suy nghĩ từ rất lâu rồi, chỉ là bây giờ nghi ngờ này càng mãnh liệt hơn thôi, bên cạnh Chu Dịch Phong chắc chắn có bí mật gì đó cô không biết.
Nhưng An Mạc Hạ không nghĩ nhiều, mà chỉ cười gượng, cô thì lấy tư cách gì để quản lý anh chứ.
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, mỉm cười, nếu cô có sức lực đi quản anh, không bằng nghĩ xem mình nên đối phó với Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm như thế nào thì hơn, đây mới là nhiệm vụ cấp bách của cô.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ giơ ngón trỏ tay phải lên khẽ chỉ vào cằm, sau đó mắt cô lập tức lóe lên vẻ giảo hoạt.
Bình luận facebook