Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Lời chúc sinh nhật muộn
An Mạc Hạ ngây người không biết Giang Doãn Hâm chui từ đâu ra, cô hoang mang một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Doãn Hâm cười ngại ngùng rồi nói: “À, là thế này, anh Claire có để quên tài liệu ở chỗ tôi, tôi vừa mới phát hiện ra nên sau khi đưa Bạch Tô Nghi về nhà tôi liền tới khách sạn tìm em để trả tài liệu”, nói đến đây Giang Doãn Hâm dừng lại, nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt sâu sắc: “Còn một lý do nữa, tôi nhớ ra hôm nay là sinh nhật em, mà bây giờ em vẫn chưa ăn cơm nên…”
An Mạc Hạ chỉ để ý tới người đàn ông đang đuổi theo mình ở đằng sau chứ chẳng thèm quan tâm Giang Doãn Hâm đang nói gì, cô chỉ thoảng nghe thấy hai chữ “ăn cơm”.
Vậy nên vì để trốn tránh Chu Dịch Phong và khiến anh hoàn toàn từ bỏ An Mạc Hạ không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức khoác tay Giang Doãn Hâm rồi nói: “Được thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi”, nói xong cô kéo Giang Doãn Hâm bước nhanh ra ngoài.
Bóng người đuổi theo sau An Mạc Hạ cũng dừng lại, ánh mắt lạnh thấu tim nhìn chằm chằm vào An Mạc Hạ đang khoác tay Giang Doãn Hâm.
Sau khi người phụ nữ to gan An Mạc Hạ này dám từ chối lời tỏ tình của anh lại khoác tay người đàn ông khác, lại còn là người yêu cũ?
Được, được lắm.
Chu Dịch Phong cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình ngày càng giảm xuống, anh thật sự rất muốn xông tới tách hai người đang dính lấy nhau kia, nhưng cuối cùng anh cũng kiềm chế lại sự kích động đó rồi thở dài một hơi.
Chu Dịch Phong lạnh lùng quay người lại trở về khách sạn.
An Mạc Hạ ở đằng xa không thấy Chu Dịch Phong đuổi theo nữa mới thở phào nhẹ nhõm, quên luôn cả việc mình và Giang Doãn Hâm đang có những hành động vô cùng thân mật.
Ánh mắt Giang Doãn Hâm nhìn vào đôi tay An Mạc Hạ đang khoác lấy tay mình một cách phức tạp, trong lòng anh ta bỗng cảm thấy vui sướng.
“Mạc Hạ, em muốn ăn cơm ở đâu?”, Giang Doãn Hâm mỉm cười nói, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
“Ở đâu cũng được”, An Mạc Hạ định thần, lúc này cô mới thấy mình đang lôi kéo Giang Doãn Hâm rất thân thiết cô lập tức rụt tay lại như bị điện giật: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý…”
“Không sao”, Giang Doãn Hâm khẽ cười, cánh tay bỗng trống không khiến anh ta cảm thấy chút mất mát: “Tôi nhớ là trước đây em cũng thích khoác tay tôi như vậy, tự nhiên có chút nhớ ngày xưa quá”.
Thấy Giang Doãn Hâm nghiêm túc nhắc lại chuyện ngày xưa An Mạc Hạ lập tức nhíu mày lại, trong lòng không khỏi cười khinh bỉ.
Đúng vậy, trước đây cô thực sự rất thích khoác tay Giang Doãn Hâm đi khoe khoang để cho tất cả mọi người biết cô có một người bạn trai vô cùng tài giỏi như Giang Doãn Hâm, nhưng lúc đó Giang Doãn Hâm lại chẳng nghĩ vậy, anh ta rất ghét cô khoác tay anh ta, lúc đó cô còn tưởng anh ta ngại nhưng bây giờ nghĩ lại mới hiểu, lúc đó anh ta ghét cô nên mới làm vậy!
Sao vậy kìa, bây giờ cô đẹp lên rồi nên mới nhớ tới cảm giác lúc đó sao? Đàn ông đúng là loại đê tiện…
Khóe miệng An Mạc Hạ nhếch lên cười lạnh, nhưng vì trời lúc này cũng tối rồi nên Giang Doãn Hâm không nhận ra.
“Hay là tôi đưa em đi ăn ở một nhà hàng phương Tây nhé, không gian ở đó rất đẹp, hương vị cũng rất ngon, tôi và Tô…”, đang nói thì Giang Doãn Hâm khựng lại giả vờ ho khan: “Tôi hay đi ăn cùng đồng nghiệp”.
Cho dù Giang Doãn Hâm dừng lại đúng lúc nhưng An Mạc Hạ vẫn nghe ra chứ “Tô”, trong lòng lại cười khinh bỉ một lần nữa.
“Cũng được, thế chúng ta tới nhà hàng đó thôi”, An Mạc Hạ gật đầu đồng ý, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ nham hiểm.
Thấy An Mạc Hạ đồng ý Giang Doãn Hâm liền nở một nụ cười vui sướng sau đó dẫn An Mạc Hạ ra xe, ga lăng mở cửa ghế lái phụ cho An Mạc Hạ ngồi vào, sau đó mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, anh ta đạp chân ga bắt đầu lái xe đi.
Đúng như những gì Giang Doãn Hâm đã nói, anh ta dẫn cô đến một nhà hàng xoay có view toàn cảnh rất đẹp, ngồi ở trong nhà hàng có thể ngắm trọn cả thành phố An Lâm rực rỡ trong màn đêm.
Không chỉ như vậy, trong một góc của nhà hàng còn có nghệ sĩ ngồi đàn piano, giai điệu du dương êm ái của khúc nhạc cũng khiến tâm trạng của thực khách vui vẻ hơn.
Điều này cũng khiến trái tim đang rối bời của cô bình tĩnh hơn nhiều, không còn những suy nghĩ mông lung vì lời tỏ tình của Chu Dịch Phong nữa, bây giờ cô chỉ tận hưởng sự bình yên mà khúc nhạc mang tới.
Trong lúc ăn cơm, Giang Doãn Hâm vẫn luôn cố bắt chuyện với An Mạc Hạ, cô cũng kiềm chế sự căm thù trong đáy lòng của mình đối với anh ta, mỉm cười lịch sự đáp lại.
“Mạc Hạ, tôi vào toilet một chút, em cứ ăn đi nhé”, ăn gần xong Giang Doãn Hâm đột nhiên đứng dậy đánh tiếng với An Mạc Hạ rồi đi về phía toilet.
An Mạc Hạ thấy Giang Doãn Hâm rời đi, sự nhiệt tình trong ánh mắt cũng dần biến mất, khóe miệng cô trùng xuống thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng.
Phải ở riêng với người đàn ông cô ghét cay ghét đắng thậm chí có thể nói là căm thù đúng là một chuyện không hề vui vẻ.
Trong lúc An Mạc Hạ đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên có vài người phục vụ đẩy một chiếc xe có bánh kem bên trên đến trước mặt An Mạc Hạ, bọn họ vừa đi tới vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.
“Mạc Hạ, chúc em sinh nhật vui vẻ”, sau khi bài hát kết thúc Giang Doãn Hâm thong thả bước ra từ sau đám người phục vụ, mỉm cười nhìn An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ nhìn thấy vậy liền kinh ngạc há miệng, không ngờ Giang Doãn Hâm lại nhớ sinh nhật cô?
Đúng thật là nực cười, lúc cô còn là bạn gái anh ta chưa bao giờ để tâm vào những chuyện như thế này, không ngờ sau khi chia tay anh ta lại hao tổn tâm sức làm cô vui đến vậy.
Đàn ông đúng là…
Bây giờ cô thật sự rất muốn đứng dậy chất vấn Giang Doãn Hâm nhưng cuối cùng cô cũng kiềm chế lại suy nghĩ đó, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cảm ơn anh, không ngờ anh vẫn còn nhớ sinh nhật tôi”.
Giang Doãn Hâm lúng túng gãi đầu: “Thật ra tôi vẫn luôn nhớ, chỉ là trước đây vì, à em cũng biết đấy, để cạnh tranh vào chức giám đốc của tập đoàn An Vân chẳng dễ dàng gì nên tôi không có tâm tư lo nhiều việc như vậy”.
An Mạc Hạ nghe vậy chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật nực cười, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào với những lời dối trá kia, nếu là cô trước kia thì có lẽ cô sẽ tin vào những lời dối trá đó nhưng bây giờ sau khi đã bị phản bội và bỏ rơi thì cô làm sao có thể tin Giang Doãn Hâm được nữa.
An Mạc Hạ trầm ngâm một lát, mỉm cười nói: “Doãn Hâm, hiếm khi thấy anh thật lòng như vậy, tôi thật sự rất cảm động, hay là…”, An Mạc Hạ do dự một lát mới tiếp tục nói: “Chúng ta chụp với nhau một bức ảnh ở nhà hàng này làm kỉ niệm nhé”.
Giang Doãn Hâm cười ngại ngùng rồi nói: “À, là thế này, anh Claire có để quên tài liệu ở chỗ tôi, tôi vừa mới phát hiện ra nên sau khi đưa Bạch Tô Nghi về nhà tôi liền tới khách sạn tìm em để trả tài liệu”, nói đến đây Giang Doãn Hâm dừng lại, nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt sâu sắc: “Còn một lý do nữa, tôi nhớ ra hôm nay là sinh nhật em, mà bây giờ em vẫn chưa ăn cơm nên…”
An Mạc Hạ chỉ để ý tới người đàn ông đang đuổi theo mình ở đằng sau chứ chẳng thèm quan tâm Giang Doãn Hâm đang nói gì, cô chỉ thoảng nghe thấy hai chữ “ăn cơm”.
Vậy nên vì để trốn tránh Chu Dịch Phong và khiến anh hoàn toàn từ bỏ An Mạc Hạ không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức khoác tay Giang Doãn Hâm rồi nói: “Được thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm thôi”, nói xong cô kéo Giang Doãn Hâm bước nhanh ra ngoài.
Bóng người đuổi theo sau An Mạc Hạ cũng dừng lại, ánh mắt lạnh thấu tim nhìn chằm chằm vào An Mạc Hạ đang khoác tay Giang Doãn Hâm.
Sau khi người phụ nữ to gan An Mạc Hạ này dám từ chối lời tỏ tình của anh lại khoác tay người đàn ông khác, lại còn là người yêu cũ?
Được, được lắm.
Chu Dịch Phong cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình ngày càng giảm xuống, anh thật sự rất muốn xông tới tách hai người đang dính lấy nhau kia, nhưng cuối cùng anh cũng kiềm chế lại sự kích động đó rồi thở dài một hơi.
Chu Dịch Phong lạnh lùng quay người lại trở về khách sạn.
An Mạc Hạ ở đằng xa không thấy Chu Dịch Phong đuổi theo nữa mới thở phào nhẹ nhõm, quên luôn cả việc mình và Giang Doãn Hâm đang có những hành động vô cùng thân mật.
Ánh mắt Giang Doãn Hâm nhìn vào đôi tay An Mạc Hạ đang khoác lấy tay mình một cách phức tạp, trong lòng anh ta bỗng cảm thấy vui sướng.
“Mạc Hạ, em muốn ăn cơm ở đâu?”, Giang Doãn Hâm mỉm cười nói, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
“Ở đâu cũng được”, An Mạc Hạ định thần, lúc này cô mới thấy mình đang lôi kéo Giang Doãn Hâm rất thân thiết cô lập tức rụt tay lại như bị điện giật: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý…”
“Không sao”, Giang Doãn Hâm khẽ cười, cánh tay bỗng trống không khiến anh ta cảm thấy chút mất mát: “Tôi nhớ là trước đây em cũng thích khoác tay tôi như vậy, tự nhiên có chút nhớ ngày xưa quá”.
Thấy Giang Doãn Hâm nghiêm túc nhắc lại chuyện ngày xưa An Mạc Hạ lập tức nhíu mày lại, trong lòng không khỏi cười khinh bỉ.
Đúng vậy, trước đây cô thực sự rất thích khoác tay Giang Doãn Hâm đi khoe khoang để cho tất cả mọi người biết cô có một người bạn trai vô cùng tài giỏi như Giang Doãn Hâm, nhưng lúc đó Giang Doãn Hâm lại chẳng nghĩ vậy, anh ta rất ghét cô khoác tay anh ta, lúc đó cô còn tưởng anh ta ngại nhưng bây giờ nghĩ lại mới hiểu, lúc đó anh ta ghét cô nên mới làm vậy!
Sao vậy kìa, bây giờ cô đẹp lên rồi nên mới nhớ tới cảm giác lúc đó sao? Đàn ông đúng là loại đê tiện…
Khóe miệng An Mạc Hạ nhếch lên cười lạnh, nhưng vì trời lúc này cũng tối rồi nên Giang Doãn Hâm không nhận ra.
“Hay là tôi đưa em đi ăn ở một nhà hàng phương Tây nhé, không gian ở đó rất đẹp, hương vị cũng rất ngon, tôi và Tô…”, đang nói thì Giang Doãn Hâm khựng lại giả vờ ho khan: “Tôi hay đi ăn cùng đồng nghiệp”.
Cho dù Giang Doãn Hâm dừng lại đúng lúc nhưng An Mạc Hạ vẫn nghe ra chứ “Tô”, trong lòng lại cười khinh bỉ một lần nữa.
“Cũng được, thế chúng ta tới nhà hàng đó thôi”, An Mạc Hạ gật đầu đồng ý, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ nham hiểm.
Thấy An Mạc Hạ đồng ý Giang Doãn Hâm liền nở một nụ cười vui sướng sau đó dẫn An Mạc Hạ ra xe, ga lăng mở cửa ghế lái phụ cho An Mạc Hạ ngồi vào, sau đó mới vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, anh ta đạp chân ga bắt đầu lái xe đi.
Đúng như những gì Giang Doãn Hâm đã nói, anh ta dẫn cô đến một nhà hàng xoay có view toàn cảnh rất đẹp, ngồi ở trong nhà hàng có thể ngắm trọn cả thành phố An Lâm rực rỡ trong màn đêm.
Không chỉ như vậy, trong một góc của nhà hàng còn có nghệ sĩ ngồi đàn piano, giai điệu du dương êm ái của khúc nhạc cũng khiến tâm trạng của thực khách vui vẻ hơn.
Điều này cũng khiến trái tim đang rối bời của cô bình tĩnh hơn nhiều, không còn những suy nghĩ mông lung vì lời tỏ tình của Chu Dịch Phong nữa, bây giờ cô chỉ tận hưởng sự bình yên mà khúc nhạc mang tới.
Trong lúc ăn cơm, Giang Doãn Hâm vẫn luôn cố bắt chuyện với An Mạc Hạ, cô cũng kiềm chế sự căm thù trong đáy lòng của mình đối với anh ta, mỉm cười lịch sự đáp lại.
“Mạc Hạ, tôi vào toilet một chút, em cứ ăn đi nhé”, ăn gần xong Giang Doãn Hâm đột nhiên đứng dậy đánh tiếng với An Mạc Hạ rồi đi về phía toilet.
An Mạc Hạ thấy Giang Doãn Hâm rời đi, sự nhiệt tình trong ánh mắt cũng dần biến mất, khóe miệng cô trùng xuống thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng.
Phải ở riêng với người đàn ông cô ghét cay ghét đắng thậm chí có thể nói là căm thù đúng là một chuyện không hề vui vẻ.
Trong lúc An Mạc Hạ đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên có vài người phục vụ đẩy một chiếc xe có bánh kem bên trên đến trước mặt An Mạc Hạ, bọn họ vừa đi tới vừa hát bài chúc mừng sinh nhật.
“Mạc Hạ, chúc em sinh nhật vui vẻ”, sau khi bài hát kết thúc Giang Doãn Hâm thong thả bước ra từ sau đám người phục vụ, mỉm cười nhìn An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ nhìn thấy vậy liền kinh ngạc há miệng, không ngờ Giang Doãn Hâm lại nhớ sinh nhật cô?
Đúng thật là nực cười, lúc cô còn là bạn gái anh ta chưa bao giờ để tâm vào những chuyện như thế này, không ngờ sau khi chia tay anh ta lại hao tổn tâm sức làm cô vui đến vậy.
Đàn ông đúng là…
Bây giờ cô thật sự rất muốn đứng dậy chất vấn Giang Doãn Hâm nhưng cuối cùng cô cũng kiềm chế lại suy nghĩ đó, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Cảm ơn anh, không ngờ anh vẫn còn nhớ sinh nhật tôi”.
Giang Doãn Hâm lúng túng gãi đầu: “Thật ra tôi vẫn luôn nhớ, chỉ là trước đây vì, à em cũng biết đấy, để cạnh tranh vào chức giám đốc của tập đoàn An Vân chẳng dễ dàng gì nên tôi không có tâm tư lo nhiều việc như vậy”.
An Mạc Hạ nghe vậy chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật nực cười, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào với những lời dối trá kia, nếu là cô trước kia thì có lẽ cô sẽ tin vào những lời dối trá đó nhưng bây giờ sau khi đã bị phản bội và bỏ rơi thì cô làm sao có thể tin Giang Doãn Hâm được nữa.
An Mạc Hạ trầm ngâm một lát, mỉm cười nói: “Doãn Hâm, hiếm khi thấy anh thật lòng như vậy, tôi thật sự rất cảm động, hay là…”, An Mạc Hạ do dự một lát mới tiếp tục nói: “Chúng ta chụp với nhau một bức ảnh ở nhà hàng này làm kỉ niệm nhé”.