Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57-60
Chương 57: Làm người xấu cũng cần có tố chất tâm lý...
"Mạc Hạ, tôi rất xin lỗi về chuyện lúc trước", mặc dù Giang Doãn Hâm rất kích động, nhưng dù sao cũng là người lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm, có thể dễ dàng kiểm soát tâm trạng của mình, anh ta xin lỗi An Mạc Hạ: "Em có thể tha thứ cho tôi không?"
Câu xin lỗi này của Giang Doãn Hâm nửa thật nửa giả, về chuyện vứt bỏ An Mạc Hạ, anh ta thực ra không phải chưa từng thấy hổ thẹn về nó, có điều dưới viên đạn bọc đường của Bạch Tô Nghi, anh ta nhanh chóng gạt phăng cảm xúc đó đi, dù sao lúc đó An Mạc Hạ thực sự không xứng với anh ta, anh ta cũng chẳng cần giữ tình cảm với một người phụ nữ không xứng với mình, cho dù cô đã từng làm nhiều việc vì mình.
An Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Doãn Hâm, đôi mắt giấu đằng sau cặp kính vàng kia vô cùng sáng, lúc này nó lóe lên sự chân thành, đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào mắt cô.
An Mạc Hạ đã nhìn thấy ánh mắt này rất nhiều lần, lần nào khi tranh cãi với Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm đều dùng ánh mắt này để đôi bên thỏa hiệp, nhưng bây giờ cô đã không còn yêu Giang Doãn Hâm nữa, cô có thể thấy rõ được trong đôi mắt này chẳng có bao nhiêu sự chân thành.
Trước kia cô đúng thật là quá ngu.
"Doãn Hâm, tôi mệt rồi, không nhiều lời với anh nữa, tôi về khách sạn trước", An Mạc Hạ tránh ánh mắt của Giang Doãn Hâm, cuối cùng vẫn không phản bội bản thân, nói tha thứ cho anh ta.
Giang Doãn Hâm tưởng An Mạc Hạ ngại, vốn định nói thêm đôi ba câu với cô, nhưng nhìn cánh tay đặt lên tay nắm cửa, anh ta biết cô thực sự không muốn nói chuyện tiếp nữa, vậy nên anh ta cũng không ép.
"Tôi đưa em về khách sạn nhé", Giang Doãn Hâm nói xong liền nhanh chóng bước xuống từ ghế lái, sau đó đi qua vòng qua đầu xe đến ghế lái phụ, cẩn thận mở cửa cho cô.
"Cảm ơn", An Mạc Hạ nói lời cảm ơn, sau đó nhấc chiếc váy dài lên đến bắp chân rồi bước xuống xe.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng gió lúc mười giờ đêm vẫn khá lạnh, gió thổi bay mái tóc dài của cô, cũng thổi góc váy cô lên.
An Mạc Hạ không kìm được xoa cánh tay, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi không tay, gió rét thổi qua cổ tay áo vào trong áo khiến cô rét lạnh, nhưng so với sự lạnh lẽo trong trái tim cô, thế này chẳng là gì cả.
"Mạc Hạ, tôi cũng không nhiều lời với em nữa, em mau vào khách sạn đi, cẩn thận không cảm lạnh", Giang Doãn Hâm đứng bên quan tâm nói, thực ra ban nãy anh ta muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn không dám duỗi tay, trong lòng hơi lo lắng.
An Mạc Hạ không nói gì nữa, cô chào tạm biệt Giang Doãn Hâm, sau đó bước từng bước lớn đi đến cổng khách sạn, trước khi bước vào khách sạn, cô đột nhiên quay đầu.
Giang Doãn Hâm đứng sau lưng cô vẫn chưa rời đi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, nhìn thấy An Mạc Hạ đột ngột quay đầu lập tức hoàn hồn hỏi: "Sao vậy Mạc Hạ".
"Doãn Hâm, là thế này, anh đừng nghĩ nhiều về những lời ban nãy tôi nói, nếu anh chọn Bạch Tô Nghi rồi thì nên vui vẻ ở bên cô ta, đừng vì tôi mà phá hỏng tình cảm của hai người, tôi chỉ muốn nói vậy thôi, à, không làm phiền anh nữa, tôi về trước đây", sắc mặt An Mạc Hạ lộ ra vẻ bi thương, giọng điệu cũng khá cẩn thận, có vẻ như rất lo mình sẽ làm hỏng tình cảm giữa Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, nói xong cô vội vàng đi vào cổng khách sạn.
Mà Giang Doãn Hâm đứng sau không ngăn được cô lại, chỉ đành nhún vai, An Mạc Hạ bây giờ vẫn giống như lúc trước, làm chuyện gì cũng nghĩ cho anh ta, nhưng có một thứ khác với lúc trước, bây giờ cô không kiên cường như xưa nữa mà lộ ra sự yếu đuối cẩn thận khiến người ta thương tiếc, khiến anh ta nhiều lần muốn ôm cô vào lòng an ủi, nếu như lúc trước An Mạc Hạ cũng như này, chắc anh ta ....
Giang Doãn Hâm buồn phiền nhíu mày, anh ta không hiểu nổi mình vứt bỏ An Mạc Hạ là vì cô xấu hay vì ghét sự kiên cường của cô.
Mà An Mạc Hạ vừa đi vào thang máy, đã không chờ được lấy điện thoại ra, mặc dù trong lòng khá buồn phiền, nhưng chuyện phải làm cô vẫn sẽ làm.
Cô tìm bức ảnh chụp chung trên điện thoại giữa cô với Giang Doãn Hâm, sau đó xử lý qua, làm mờ mặt và người Giang Doãn Hâm đi, khiến cho người bình thường không nhận ra anh ta là ai, nhưng Bạch Tô Nghi nhất định sẽ nhận ra, vì người phụ nữ trong tình yêu rất nhạy cảm, hơn nữa nếu cô đoán không nhầm, Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm thường đến nhà hàng này, vậy nên dù thế nào Bạch Tô Nghi cũng biết người này là Giang Doãn Hâm.
Sau khi làm xong mọi việc, An Mạc Hạ liền đăng bức ảnh này lên trang cá nhân, đặc biệt để chế độ một mình Bạch Tô Nghi có thể thấy.
Phụ nữ luôn rất hiếu kỳ, mặc dù cô và Bạch Tô Nghi ghét nhau như chó với mèo, nhưng cô vẫn không xóa nick của Bạch Tô Nghi, mà Bạch Tô Nghi cũng "ngầm hiểu" không xóa nick cô đi, dường như hai người đều rất muốn biết đối phương bây giờ như thế nào.
Có điều lúc trước An Mạc Hạ luôn ẩn Bạch Tô Nghi, bởi vì ảnh cô ta ân ái với Giang Doãn Hâm rất ngứa mắt, lúc đó cô đang đau khổ vì tình, không muốn nhìn đống ảnh đó, nhưng cùng với sự mài mòn của thời gian và sự xuất hiện của Chu Dịch Phong trong cuộc sống của cô khiến cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nhìn ngắm ảnh ân ái của Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, hai ngày nay cuối cùng cô cũng mở lại chế độ theo dõi trên ứng dụng.
Đang làm chuyện xấu nên An Mạc Hạ nín thở, tay hơi run run, cũng chịu thôi, đây là lần đầu An Mạc Hạ làm chuyện "hèn hạ" như vậy, tâm trạng khó tránh khỏi sự căng thẳng, vậy nên khi cô chọn ô ai có thể xem, ngoại trừ Bạch Tô Nghi, cô run tay ấn nhầm chọn cả Chu Dịch Phong, sau đó liền đăng bức ảnh này lên trang cá nhân.
Còn không quên viết thêm dòng chữ "Cảm ơn vì anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên".
Làm xong tất cả mọi chuyện, An Mạc Hạ hít sâu một hơi, làm chuyện xấu khó thật, tâm lý cũng phải vững, mà lúc này thang máy cũng đi đến tầng 22.
Ở bên kia, Giang Doãn Hâm đứng trước cổng khách sạn một lúc mới lên xe.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Giang Doãn Hâm về lại với hiện thực.
Màn hình điện thoại trắng toát hiện lên cái tên Bạch Tô Nghi.
Sau khi chuông điện thoại của Giang Doãn Hâm vang lên hai lượt, anh ta mới nhấc máy.
"Giang Doãn Hâm, em đang ở dưới nhà anh, anh bảo tối nay phải đi đưa tài liệu, sao bây giờ vẫn chưa về?", đầu dây bên kia vang lên giọng nói vội vã của Bạch Tô Nghi, kèm theo đó là chút căng thẳng và tức giận mà cô ta đang cố kìm lại: "Anh nói thật cho em biết, anh có đi đưa tài liệu thật không?"
Giang Doãn Hâm nghe thấy giọng điệu chất vấn và khó chịu của Bạch Tô Nghi liền không vui nhíu mày, đúng, anh ta đúng là mượn danh nghĩa đưa giấy tờ đến tìm An Mạc Hạ ăn cơm, nhưng điều này không có nghĩa Bạch Tô Nghi có thể dùng giọng điệu này để chất vấn anh, Bạch Tô Nghi trước kia chưa từng nói năng với anh như vậy, cô ta luôn nghe lời Giang Doãn Hâm, ấm áp dịu dàng, vậy mà dạo gần đây cô ta liên tục khiêu khích sự nhẫn nại của Giang Doãn Hâm.
Chương 58: Có phải anh và An Mạc Hạ ở...
"Bạch Tô Nghi, cô có ý gì? Tôi không đi đưa tài liệu thì đi đâu?", Giang Doãn Hâm khó chịu đáp lời.
Đầu dây bên kia ngừng lại mấy giây, hơi thở dồn dập của cô ta truyền qua điện thoại, không bao lâu sau mới nghe thấy giọng nói dồn nén lửa giận của Bạch Tô Nghi: "Giang Doãn Hâm, anh nói thật cho em biết, có phải anh ở bên An Mạc Hạ không?"
Nghe thấy Bạch Tô Nghi hỏi như vậy, Giang Doãn Hâm cũng hơi chột dạ, nhưng chẳng bao lâu sau tâm tình đã khôi phục.
"Cô nghi ngờ tôi?", Giang Doãn Hâm lạnh lùng hỏi ngược lại.
Đây là lần đầu Giang Doãn Hâm dùng giọng nói lạnh lùng như vậy để nói chuyện với cô ta, vậy nên mãi mà Bạch Tô Nghi chưa thể phản ứng lại, sững sờ mất một lúc cô ta mới giận dữ đáp lại: "Em không nghi ngờ anh, em đang xác nhận!”
"Cô xác nhận?", Giang Doãn Hâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô có chứng cứ không?"
Anh ta không tin cô ta có chứng cứ, trừ khi cô ta thuê thám tử tư theo sát anh ta! Nhưng làm sao có khả năng này được.
Nhưng không ngờ cô ta lại gửi chứng cứ cho anh, mấy giây sau, Giang Doãn Hâm nhận được một bức ảnh Bạch Tô Nghi gửi.
Đó là bức ảnh An Mạc Hạ chụp với anh trong nhà hàng xoay, chỉ có điều anh ta đã được làm mờ, nếu không phải là một trong hai nhân vật chính trong ảnh, anh ta thật sự không thể nhận ra mình là người được làm mờ.
Rốt cuộc là sao?
Giang Doãn Hâm khó hiểu nhíu mày.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Giang Doãn Hâm vang lên.
"Giang Doãn Hâm, anh xem chưa, chứng cứ đó, An Mạc Hạ đăng lên trang cá nhân, anh còn có gì để cãi không?", Bạch Tô Nghi hùng hổ hỏi.
An Mạc Hạ đăng lên trang cá nhân?
Vừa nghe xong tin này, Giang Doãn Hâm không tin nổi mà giật mình, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh phản bác lại Bạch Tô Nghi: "Vậy nên cô cho rằng người đàn ông được làm mờ này là tôi hả? Đây là chứng cứ của cô sao?"
"Chỉ dựa vào trực giác của em, hơn nữa nhà hàng xoay này là nơi hai ta thường đến!", Bạch Tô Nghi cao giọng, cho dù là qua điện thoại, người ta cũng cảm nhận được sự tức giận của cô ta, tức đến mức cô ta quên mất phải giữ hình tượng dịu dàng giả tạo cho Giang Doãn Hâm xem, lúc này cô ta không giấu nổi làm lộ ra bản tính "chanh chua" của mình.
"Bạch Tô Nghi, cô không cảm thấy bản thân rất nực cười sao?", đối mặt với cơn giận của Bạch Tô Nghi, Giang Doãn Hâm mỉm cười chế giễu: "Cô đưa ra hai lý do vô lý đến cùng cực, vốn chẳng có cái nào đủ tính thuyết phục cả!"
"Giang Doãn Hâm, anh dám nói người trên ảnh không phải anh sao?", Bạch Tô Nghi thấy Giang Doãn Hâm không chịu thừa nhận, càng tức giận hơn: "Vậy anh nói xem tối nay anh đi ăn ở đâu!"
"Bạch Tô Nghi, cô đừng có gây sự vô lý được không, tôi không có trách nhiệm phải báo cáo mọi chuyện cho cô biết, xin lỗi, tôi bận lắm, không có thời gian, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, tạm biệt!", Giang Doãn Hâm chẳng có hứng để cãi nhau với Bạch Tô Nghi, mặt anh ta trông rất mất kiên nhẫn, sao trước kia anh ta không biết Bạch Tô Nghi là một kẻ lắm chuyện như này nhỉ.
Ngay lúc Giang Doãn Hâm muốn cúp máy, Bạch Tô Nghi ở đầu dây bên kia vẫn không chịu từ bỏ kêu ầm lên, nhưng nhận ra Giang Doãn Hâm đang thực sự nổi giận, giọng cô ta dịu xuống mấy phần: "Doãn Hâm, em biết mình không thể trách anh chuyện này được, anh nói cho em biết, có phải con khốn An Mạc Hạ đó quyến rũ anh không, anh đừng để nó mê hoặc, nó..."
Cô ta còn chưa nói xong, Giang Doãn Hâm đã không khách khí cúp máy, thế giới cuối cùng cũng yên lặng như trước.
Giang Doãn Hâm hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận xuống mới không khiến bản thân ném điện thoại đi.
Câu hỏi ban nãy của Bạch Tô Nghi khiến anh ta rất giận, anh ta ghét nhất là loại người khống chế mình, hét vào mặt mình, mà An Mạc Hạ từ trước đến nay chưa bao giờ làm vậy với anh ta.
Vừa nghĩ đến An Mạc Hạ, đôi mắt giấu sau cặp kính của Giang Doãn Hâm lại trở nên sâu thẳm.
Anh ta mở điện thoại lên, xem lại bức hình Bạch Tô Nghi gửi cho mình, cẩn thận nhìn lại, ban nãy chỉ lo xem ảnh không để ý đến dòng trạng thái được chụp màn hình, lúc này bình tĩnh mới chú ý đến nó.
Trên đó viết: Cảm ơn anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên.
Trái tim Giang Doãn Hâm vì câu nói này không kìm được nhảy loạn lên, có vẻ như An Mạc Hạ vẫn chưa quên được mình.
Vậy nên có lẽ cô cố ý đăng bức ảnh này vào trang cá nhân để làm ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Bạch Tô Nghi sao?
Giang Doãn Hâm nghĩ kỹ lại, lại nhìn mình bị làm mờ, cảm thấy không đúng, hơn nữa anh ta rất hiểu tính An Mạc Hạ, cô là một cô gái ngay thẳng lương thiện.
Giang Doãn Hâm càng nghĩ càng loạn vậy nên không nghĩ nữa, chân phải đạp vào chân ga, chiếc xe lao đi trong màn đêm tĩnh mịch, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nãy một chút.
Mà An Mạc Hạ vừa làm "chuyện xấu" xong, tâm trạng đắc ý không kéo dài, khi cô nhìn thấy căn phòng tổng thống trống không, tâm trạng lại trở nên cô đơn.
Những món đồ lúc trước Chu Dịch Phong chuẩn bị cho cô vẫn còn đó, hoa hồng, nến đã cháy hết, còn có cả một chiếc bánh ga tô cực lớn trên giường.
Nhưng những thứ trông có vẻ ngọt ngào này bây giờ khiến cho căn phòng vốn lạnh lẽo trở thêm u tối hơn, khiến cho cô phiền não hơn.
Cô kinh ngạc nhìn mọi vật trong phòng một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
An Mạc Hạ thầm mắng mình, nếu đã quyết định từ bỏ quan hệ với Chu Dịch Phong, vậy thì nên vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình, cô không yêu nổi loại người như Chu Dịch Phong đâu!
Vậy nên An Mạc Hạ giơ tay hung hăng tát vào mặt mình khiến cho mình tỉnh táo hơn chút, giờ mới tìm nhân viên phục vụ bảo họ dọn lại căn phòng.
"Thưa cô, cô còn cần mấy thứ này không?", nhân viên phục vụ chỉ vào cánh hoa hồng dưới đất, sau đó không chắc chắn chỉ chiếc bánh gato kem bơ cực lớn trên giường.
An Mạc Hạ gật đầu: "Không cần, tôi chưa động vào cái bánh này, nếu như mấy chị không phiền tôi liền để lại cho các chị ăn".
Có thể thấy được chưa ai động vào chiếc bánh này, hai nhân viên phục vụ nhìn qua liền cho bánh kem vào hộp đặt lên xe đẩy.
Đúng lúc này một chiếc hộp hình tròn tinh xảo đột nhiên lăn từ đâu ra, rơi trúng chân nhân viên phục vụ.
"Thưa cô, ở đây còn có một món đồ nữa", nhân viên phục vụ nhặt lên đưa cho An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ nghi ngờ nhìn chiếc hộp, xác nhận là của mình, điều đó có nghĩa là Chu Dịch Phong mang đến, cô vốn muốn bảo không cần nhưng cuối cùng vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ của mình nhận lấy chiếc hộp, từ từ mở nắp hộp ra.
Chương 59: Anh ấy chắc tức giận lắm
Trong hộp là một chiếc nhẫn vô cùng đặc biệt, kiểu dáng đơn giản nhưng rất lớn, khắp chiếc nhẫn đều được khảm kim cương, dưới ánh sáng trong phòng, nó lóe lên ánh sáng lóa mắt.
Nhìn chiếc nhẫn trước mặt, An Mạc Hạ chợt cảm thấy đau lòng, nhớ đến những gì Chu Dịch Phong nói lúc trước, anh muốn trở thành vợ chồng thật sự với cô, nên cô lập tức hiểu ra ý đồ của chiếc nhẫn này.
Có phải anh muốn trịnh trọng cầu hôn lại cô không? Nhưng cuối cùng vẫn bị cô lạnh lùng từ chối?
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ cảm thấy trái tim mình đau đớn, ánh sáng trên chiếc nhẫn cũng trở nên mờ ảo, có điều chẳng bao lâu sau cô đã tỉnh táo lại, cô lắc đầu, cảnh cáo bản thân không được phép mềm lòng, nếu đã ra quyết định rồi thì không được quay đầu nếu không mình nhất định sẽ thương tích đầy mình.
Mà cô đã từng trải qua một mối tình đau thương, nếu như lần thứ hai vẫn không có kết quả vậy sau này sao cô có thể yêu tiếp được đây.
Vậy nên An Mạc Hạ liền đưa nhẫn cho nhân viên phục vụ, vốn muốn bảo nhân viên phục vụ xử lý, nhưng nghĩ đến giá trị của chiếc nhẫn này không hề nhỏ, nên bảo nhân viên phục vụ đưa đến cho khách phòng 2218.
Có điều cuối cùng chiếc nhẫn vẫn không được trả thành công, nó lại quay lại tay An Mạc Hạ. Bởi vì nhân viên phục vụ bảo khách phòng 2218 đã trả phòng.
An Mạc Hạ cầm nhẫn trong tay, sững sờ một lúc lâu, nghĩ đến Chu Dịch Phong đã trả phòng, trong lòng bất giác cảm thấy buồn bã, giống như thiếu mất một thứ gì đó.
Cùng lúc này Chu Dịch Phong ngồi trên xe, đậu cách khách sạn không xa, lạnh lùng nhìn phòng 2216 của khách sạn, ánh đèn khách sạn chiếu qua cửa kính xe, chiếu lên đường nét lạnh lùng trên gương mặt người đàn ông, khiến người khác cảm thấy anh là người lạnh lùng khó gần.
Không sai, bây giờ Chu Dịch Phong rất khó chịu, hơn nữa còn cực kỳ khó chịu.
Khi nhìn thấy An Mạc Hạ và bạn trai cũ rời khỏi khách sạn, anh đã khó chịu lắm rồi, ban nãy còn nhìn thấy dòng trạng thái An Mạc Hạ viết trên trang cá nhân: "Cảm ơn anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên".
Lại càng khiến anh khó chịu hơn.
Vậy nên người đàn ông kia khiến cô trải qua một sinh nhật khó quên còn anh cùng cô trải qua một sinh nhật như nào?
Nghĩ đến đây ánh mắt lạnh lùng của anh như kết một tầng băng lạnh, hai tay tóm lấy vô lăng vì bóp quá mạnh nên trắng bệch.
Cuối cùng anh không nhìn lên phòng 2216 nữa, hung hăng đạp chân ga, sau đó chiếc Porsche lao đi trong màn đêm.
Đường cao tốc ban đêm không có nhiều xe, vậy nên tốc độ của Chu Dịch Phong nhanh gấp đôi bình thường, anh mở cửa xe, gió đêm lạnh thổi bay tóc anh, còn cả âm thanh lớn của chiếc xe, anh dần dần không biết mình đang lái đi đâu.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải không biết chạy từ đâu ra, Chu Dịch Phong khiếp sợ nhanh chóng đánh tay lái sang một bên nhưng vẫn không tránh được đụng phải cái cây to bên đường, người anh lao lên theo quán tính, cánh tay va vào cửa kính trước mặt.
Nháy mắt, cửa kính vỡ vụn, mảnh vụn đâm vào tay anh, máu tươi nháy mắt thấm đẫm áo sơ mi xanh của anh, trông khá kinh người.
Chu Dịch Phong hít sâu một hơi lạnh, đau đớn không khiến ý thức của anh mơ hồ, ngược lại khiến não anh tỉnh táo hơn.
Anh lấy điện thoại ra, người đầu tiên anh muốn gọi là An Mạc Hạ, nhưng khi nhấn số, anh chợt sững người.
Sao anh lại định gọi cho cô ấy nhỉ? Với một người phụ nữ không quan tâm đến mình, gọi cho cô ấy có cần thiết không?
Chu Dịch Phong nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên.
Chẳng bao lâu sau anh đã ổn định lại tâm trạng, gọi cho trợ lý Trương Dương.
Sau khi cúp máy Chu Dịch Phong ngẩng đầu dựa vào ghế lái của mình, nhìn bầu trời đêm ngoài kia, trái tim dâng lên sự cô đơn lạc lõng.
...
Tối nay An Mạc Hạ cũng không ngủ ngon giấc, vừa tỉnh giấc cô liền cảm thấy đau đầu, đầu óc cứ choáng váng.
Cô ngửa đầu nhìn sắc trời ngoài cửa, trời vẫn chưa sáng hẳn, còn khá tối, giống như lòng cô vậy, nặng nề khó nói, cô luôn cảm thấy có một cảm giác buồn bã kỳ lạ đè nén trong lòng mình, hơn nữa cô chợt cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
An Mạc Hạ xoa huyệt thái dương của mình sau đó xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Người phụ nữ trong gương trông khá tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt khá đậm, vừa nhìn là biết đêm qua không ngủ ngon giấc.
An Mạc Hạ vội vàng dùng phấn mình mang theo thoa một lớp thật dày, sau đó lại thoa một lớp phấn má mỏng, như vậy trông sắc mặt mới khá hơn chút.
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn đồng hồ cổ điển treo trên tường, mới hơn sáu giờ sáng, dù sao ngồi trong phòng cũng không có việc gì để làm, nên cô thu dọn đồ đạc, cầm túi xuống nhà hàng trong khách sạn.
Mặc dù bây giờ vẫn còn sớm, nhưng trong nhà hàng có không ít khách, bọn họ đều mặc quần áo sang trọng, nam mặc tây trang thẳng thớm, nữ ung dung nho nhã, trông chẳng ai giống dân thường.
Nghĩ lại cũng phải, đây là khách sạn cao cấp đứng đầu thành phố An Lâm, khách ở đây cũng đâu phải người bình thường.
An Mạc Hạ chọn một chiếc ghế trống, sau đó gọi mấy món ăn sáng kiểu Hoa, sau đó chống cằm chờ một lúc.
Trong lúc đợi, cô lơ đễnh lướt điện thoại, mở trang cá nhân theo thói quen, có thông báo bạn tốt bình luận trong trang cá nhân.
An Mạc Hạ nhếch mép, hôm qua chỉ có một người duy nhất nhìn thấy ảnh của cô trong trang cá nhân, nên không cần nghĩ cũng biết là ai bình luận.
Nhất định là Bạch Tô Nghi.
Đúng như dự đoán, Bạch Tô Nghi bình luận dưới trạng thái của An Mạc Hạ một câu không quá lịch sự: "Con khốn An Mạc Hạ nhà mày!"
"À", An Mạc Hạ mỉm cười lạnh lùng, xem ra đúng với suy đoán của cô, Bạch Tô Nghi nhất định đã đoán người đàn ông ở bên cô tối qua là Giang Doãn Hâm, tối qua hai người họ chắc chắn khó tránh khỏi việc cãi nhau.
An Mạc Hạ nhíu mày, cô đã đạt được mục đích của mình, giữ lại bức ảnh này cũng vô ích, đang định xóa, đột nhiên phát hiện ra không chỉ Bạch Tô Nghi có thể nhìn thấy dòng trạng thái này mà còn có cả một người khác!
An Mạc Hạ giật mình, sao cô lại ấn nhầm tên của Chu Dịch Phong chứ!
Chương 60: Đến bệnh viện thăm anh
Cô cắn đôi môi đỏ mọng của mình, khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy khổ sở khó nói.
Không biết sau khi nhìn thấy dòng trạng thái này Chu Dịch Phong sẽ có phản ứng thế nào, chắc sẽ nghĩ cô quay lại với bạn trai cũ, hay vẫn tin tưởng đây là thủ đoạn cô dùng để trả thù Giang Doãn Hâm.
Hơn nữa, hôm qua cô còn từ chối anh như vậy, sau đó không lưu tình khoác tay Giang Doãn Hâm rời đi, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chợt lắc đầu, cô ngồi đây suy nghĩ bậy bạ cái gì chứ, Chu Dịch Phong nghĩ gì không liên quan đến cô, cô chỉ cần tuân theo hợp đồng làm một đôi vợ chồng hợp đồng đúng nghĩa với anh thôi.
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra nụ cười không quá khó coi trên mặt, coi như đang cổ vũ bản thân.
Cùng lúc đó, nhân viên phục vụ của khách sạn cũng bưng đồ ăn sáng lên: "Thưa cô, đây là đồ ăn sáng của cô", vừa dứt lời, nhân viên phục vụ liền mỉm cười giúp cô đặt đồ lên bàn.
An Mạc Hạ nói cảm ơn, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô liền cầm đũa lên ăn điểm tâm, chẳng hiểu sao hôm qua còn cảm thấy bữa sáng của nhà hàng năm sao siêu ngon, hôm nay ăn lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, An Mạc Hạ chỉ ăn hai miếng liền đặt đũa xuống trở về phòng khách sạn.
Hôm nay anh Claire đến khá muộn, tầm hơn mười giờ mới đến phòng tìm cô, bảo cô sắp xếp xe đến tập đoàn tài chính Chu Thị.
An Mạc Hạ lập tức gọi điện cho tài xế mang xe thương vụ chuyên dụng để đưa đón Claire đến khách sạn, cùng anh ta đi đến Chu Thị.
Khi đi đến cửa tòa cao ốc của Chu Thị, Claire được Lục Hiểu Như đứng đầu đội ngũ nghênh đón vào tòa nhà, mà nhiệm vụ của An Mạc Hạ cũng cơ bản hoàn thành nên không đi cùng họ mà đi về phía phòng làm việc của mình.
Vừa mới bước vào cửa khu làm việc của phòng quan hệ công chúng, An Mạc Hạ chợt nghe thấy giọng của một người phụ nữ: "Đồ tôi bảo mọi người mua, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"
"Giám đốc, em mua xong rồi ạ, hoa tươi và trái cây đều được mua theo yêu cầu của chị, mua loại đắt nhất ạ", một người khác vội vàng đáp.
Người phụ nữ gật đầu, vung tay: "Oke, thế hai cô cầm đồ cùng tôi đến viện, tối qua phó tổng giám đốc Chu gặp tai nạn giao thông, bây giờ tôi sẽ đi thăm cậu ấy".
Nói xong, người phụ nữ mang theo hai cô gái vội vàng đi ra cửa.
Mà An Mạc Hạ đứng đó đầu như nổ tung, cơ thể không kìm được run rẩy.
Phó tổng giám đốc của tập đoàn Chu Thị mà mang họ Chu thì chỉ có một, ngoại trừ Chu Dịch Phong ra chẳng còn ai khác, tối qua anh gặp tai nạn giao thông sao?
Cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông đến chỗ người phụ nữ đang chuẩn bị rời đi kéo tay cô ta lại: "Xin hỏi, chị bảo phó tổng giám đốc Chu gặp tai nạn giao thông, bây giờ anh ấy nằm viện nào?", do quá căng thẳng nên giọng cô hơi run theo.
Người phụ nữ nhìn thấy một người không biết từ đâu lao đến, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, nghi ngờ đánh giá An Mạc Hạ: "Cô là ai?"
"Tôi là...", An Mạc Hạ không kịp nghĩ nhiều, há miệng, suýt nữa nói ra chuyện mình là vợ của Chu Dịch Phong, nhưng vào đúng giây phút đó cô dừng lại, nghĩ lại nói: "Tôi, tôi là nhân viên của phòng quan hệ công chúng, trưởng phòng Lục bảo tôi đi thăm phó tổng giám đốc Chu, vậy nên muốn hỏi anh ấy nằm ở viện nào?”
"Ồ, hóa ra là vậy", người phụ nữ cũng không nghi ngờ nữa, cô ta đáp: "Ở bệnh viện Hồng m..."
Cô ta còn chưa nói hết, An Mạc Hạ đã điên cuồng lao ra cửa tập đoàn Chu Thị.
Bệnh viện Hồng m là một trong những bệnh viện tư nhất cao cấp của thành phố An Lâm, tòa nhà bệnh viện mặc dù hơi cũ nhưng trang thiết bị tân tiến, người có thể đi khám ở bệnh viện Hồng m nếu nhà không có quan hệ thì địa vị cũng phải cao.
An Mạc Hạ chạy đến khu nội trú hỏi thăm, liền biết được vị trí phòng VIP Chu Dịch Phong đang nằm, cô nhanh chóng đi đến cửa phòng bệnh của anh.
Nhìn cánh cửa màu trắng đóng chặt trước mặt, tim cô chưa bao giờ đập nhanh như vậy, cánh tay vội vàng giơ lên cũng hoảng loạn đến mức run rẩy, nhưng khi cô định đẩy cửa ra cô chợt cảm thấy do dự.
Mặc dù trong lòng rất muốn nhìn xem anh có bị sao không, nhưng tâm trạng bối rối và lý trí đã kéo cô lại.
Rốt cuộc cô có nên tùy tiện xuất hiện trước mặt Chu Dịch Phong không?
Trong nháy mắt, An Mạc Hạ chỉ cảm thấy tay mình nặng cả ngàn cân, không sao ngẩng đầu lên được.
Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy giọng nói dễ nghe của một người phụ nữ vang lên từ trong phòng, giọng cô ta êm dịu như dòng suối vậy.
"Dịch Phong, sao anh lại xảy ra tai nạn giao thông?", Giọng nói quan tâm của Sở Mạn Doanh mang theo chút trách móc.
Im lặng một lúc mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo mang theo chút ấm áp của Chu Dịch Phong: "Do không cẩn thận thôi, cô đừng lo".
"Tôi có thể không lo sao, anh bị thương đến mức này rồi", giọng Sở Mạn Doanh xen lẫn chút tức giận: "Anh lái xe ẩu quá".
"Tay bị thương chút thôi mà, đâu nghiêm trọng như cô nói".
"Anh chỉ thích khoe khoang thôi, không được, hay để tôi đút cơm cho anh đi, đỡ ảnh hưởng đến vết thương của anh", Sở Mạn Doanh ép buộc nói.
"Không cần đâu".
Trong phòng dường như vì vấn đề đút cơm mà xảy ra tranh chấp nhưng cuối cùng Chu Dịch Phong vẫn đành thỏa hiệp, kệ Sở Mạn Doanh đút cơm cho mình.
Mà bên ngoài, cánh tay giơ lên không trung của An Mạc Hạ từ từ hạ xuống bên người, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tự giễu, có vẻ như cô ở đây cũng chỉ là đồ thừa, Chu Dịch Phong đâu đến lượt cô quan tâm.
An Mạc Hạ mím môi, cuối cùng cố gắng khống chế ước muốn được vào trong thăm Chu Dịch Phong, cô xoay người đi về phía hành lang, nhưng đúng lúc này một bóng người quen thuộc đập vào mắt cô.
"Ồ, chẳng phải là em dâu đây sao, em hai ở đây, sao em không vào?", người nói chính là chị dâu cả của Chu Dịch Phong Xa Ngọc Lệ, hôm nay cô ta ăn mặc thời thượng xinh đẹp như trước, cô ta mặc một chiếc váy bó sát màu đen, để lộ tất cả đường cong trên cơ thể, thêm thiết kế lộ vai càng khiến Xa Ngọc Lệ quyến rũ hơn.
Mà hôm nay không chỉ có mình Xa Ngọc Lệ đến mà bên cạnh cô ta còn có một người phụ dong dỏng cao, tuổi tác hơi lớn, nhưng nhan sắc vẫn được giữ gìn khá tốt, vóc dáng thướt tha giống Xa Ngọc Lệ, khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm khí chất thanh lịch, nếu như không có đôi mắt hơi trầm đục không thuộc về người trẻ tuổi, chắc khó có ai nhận ra bà ta nhiều tuổi rồi.
An Mạc Hạ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đang khoác tay Xa Ngọc Lệ, có vẻ như quan hệ giữa hai người này rất thân thiết, chẳng nhẽ là...
An Mạc Hạ bỗng chốc trợn tròn mắt, mẹ kế của Chu Dịch Phong Trương Dĩnh Y?
"Mạc Hạ, tôi rất xin lỗi về chuyện lúc trước", mặc dù Giang Doãn Hâm rất kích động, nhưng dù sao cũng là người lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm, có thể dễ dàng kiểm soát tâm trạng của mình, anh ta xin lỗi An Mạc Hạ: "Em có thể tha thứ cho tôi không?"
Câu xin lỗi này của Giang Doãn Hâm nửa thật nửa giả, về chuyện vứt bỏ An Mạc Hạ, anh ta thực ra không phải chưa từng thấy hổ thẹn về nó, có điều dưới viên đạn bọc đường của Bạch Tô Nghi, anh ta nhanh chóng gạt phăng cảm xúc đó đi, dù sao lúc đó An Mạc Hạ thực sự không xứng với anh ta, anh ta cũng chẳng cần giữ tình cảm với một người phụ nữ không xứng với mình, cho dù cô đã từng làm nhiều việc vì mình.
An Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Doãn Hâm, đôi mắt giấu đằng sau cặp kính vàng kia vô cùng sáng, lúc này nó lóe lên sự chân thành, đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào mắt cô.
An Mạc Hạ đã nhìn thấy ánh mắt này rất nhiều lần, lần nào khi tranh cãi với Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm đều dùng ánh mắt này để đôi bên thỏa hiệp, nhưng bây giờ cô đã không còn yêu Giang Doãn Hâm nữa, cô có thể thấy rõ được trong đôi mắt này chẳng có bao nhiêu sự chân thành.
Trước kia cô đúng thật là quá ngu.
"Doãn Hâm, tôi mệt rồi, không nhiều lời với anh nữa, tôi về khách sạn trước", An Mạc Hạ tránh ánh mắt của Giang Doãn Hâm, cuối cùng vẫn không phản bội bản thân, nói tha thứ cho anh ta.
Giang Doãn Hâm tưởng An Mạc Hạ ngại, vốn định nói thêm đôi ba câu với cô, nhưng nhìn cánh tay đặt lên tay nắm cửa, anh ta biết cô thực sự không muốn nói chuyện tiếp nữa, vậy nên anh ta cũng không ép.
"Tôi đưa em về khách sạn nhé", Giang Doãn Hâm nói xong liền nhanh chóng bước xuống từ ghế lái, sau đó đi qua vòng qua đầu xe đến ghế lái phụ, cẩn thận mở cửa cho cô.
"Cảm ơn", An Mạc Hạ nói lời cảm ơn, sau đó nhấc chiếc váy dài lên đến bắp chân rồi bước xuống xe.
Mặc dù đang là mùa hè, nhưng gió lúc mười giờ đêm vẫn khá lạnh, gió thổi bay mái tóc dài của cô, cũng thổi góc váy cô lên.
An Mạc Hạ không kìm được xoa cánh tay, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi không tay, gió rét thổi qua cổ tay áo vào trong áo khiến cô rét lạnh, nhưng so với sự lạnh lẽo trong trái tim cô, thế này chẳng là gì cả.
"Mạc Hạ, tôi cũng không nhiều lời với em nữa, em mau vào khách sạn đi, cẩn thận không cảm lạnh", Giang Doãn Hâm đứng bên quan tâm nói, thực ra ban nãy anh ta muốn ôm lấy cô, nhưng cuối cùng vẫn không dám duỗi tay, trong lòng hơi lo lắng.
An Mạc Hạ không nói gì nữa, cô chào tạm biệt Giang Doãn Hâm, sau đó bước từng bước lớn đi đến cổng khách sạn, trước khi bước vào khách sạn, cô đột nhiên quay đầu.
Giang Doãn Hâm đứng sau lưng cô vẫn chưa rời đi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, nhìn thấy An Mạc Hạ đột ngột quay đầu lập tức hoàn hồn hỏi: "Sao vậy Mạc Hạ".
"Doãn Hâm, là thế này, anh đừng nghĩ nhiều về những lời ban nãy tôi nói, nếu anh chọn Bạch Tô Nghi rồi thì nên vui vẻ ở bên cô ta, đừng vì tôi mà phá hỏng tình cảm của hai người, tôi chỉ muốn nói vậy thôi, à, không làm phiền anh nữa, tôi về trước đây", sắc mặt An Mạc Hạ lộ ra vẻ bi thương, giọng điệu cũng khá cẩn thận, có vẻ như rất lo mình sẽ làm hỏng tình cảm giữa Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi, nói xong cô vội vàng đi vào cổng khách sạn.
Mà Giang Doãn Hâm đứng sau không ngăn được cô lại, chỉ đành nhún vai, An Mạc Hạ bây giờ vẫn giống như lúc trước, làm chuyện gì cũng nghĩ cho anh ta, nhưng có một thứ khác với lúc trước, bây giờ cô không kiên cường như xưa nữa mà lộ ra sự yếu đuối cẩn thận khiến người ta thương tiếc, khiến anh ta nhiều lần muốn ôm cô vào lòng an ủi, nếu như lúc trước An Mạc Hạ cũng như này, chắc anh ta ....
Giang Doãn Hâm buồn phiền nhíu mày, anh ta không hiểu nổi mình vứt bỏ An Mạc Hạ là vì cô xấu hay vì ghét sự kiên cường của cô.
Mà An Mạc Hạ vừa đi vào thang máy, đã không chờ được lấy điện thoại ra, mặc dù trong lòng khá buồn phiền, nhưng chuyện phải làm cô vẫn sẽ làm.
Cô tìm bức ảnh chụp chung trên điện thoại giữa cô với Giang Doãn Hâm, sau đó xử lý qua, làm mờ mặt và người Giang Doãn Hâm đi, khiến cho người bình thường không nhận ra anh ta là ai, nhưng Bạch Tô Nghi nhất định sẽ nhận ra, vì người phụ nữ trong tình yêu rất nhạy cảm, hơn nữa nếu cô đoán không nhầm, Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm thường đến nhà hàng này, vậy nên dù thế nào Bạch Tô Nghi cũng biết người này là Giang Doãn Hâm.
Sau khi làm xong mọi việc, An Mạc Hạ liền đăng bức ảnh này lên trang cá nhân, đặc biệt để chế độ một mình Bạch Tô Nghi có thể thấy.
Phụ nữ luôn rất hiếu kỳ, mặc dù cô và Bạch Tô Nghi ghét nhau như chó với mèo, nhưng cô vẫn không xóa nick của Bạch Tô Nghi, mà Bạch Tô Nghi cũng "ngầm hiểu" không xóa nick cô đi, dường như hai người đều rất muốn biết đối phương bây giờ như thế nào.
Có điều lúc trước An Mạc Hạ luôn ẩn Bạch Tô Nghi, bởi vì ảnh cô ta ân ái với Giang Doãn Hâm rất ngứa mắt, lúc đó cô đang đau khổ vì tình, không muốn nhìn đống ảnh đó, nhưng cùng với sự mài mòn của thời gian và sự xuất hiện của Chu Dịch Phong trong cuộc sống của cô khiến cô cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nhìn ngắm ảnh ân ái của Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, hai ngày nay cuối cùng cô cũng mở lại chế độ theo dõi trên ứng dụng.
Đang làm chuyện xấu nên An Mạc Hạ nín thở, tay hơi run run, cũng chịu thôi, đây là lần đầu An Mạc Hạ làm chuyện "hèn hạ" như vậy, tâm trạng khó tránh khỏi sự căng thẳng, vậy nên khi cô chọn ô ai có thể xem, ngoại trừ Bạch Tô Nghi, cô run tay ấn nhầm chọn cả Chu Dịch Phong, sau đó liền đăng bức ảnh này lên trang cá nhân.
Còn không quên viết thêm dòng chữ "Cảm ơn vì anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên".
Làm xong tất cả mọi chuyện, An Mạc Hạ hít sâu một hơi, làm chuyện xấu khó thật, tâm lý cũng phải vững, mà lúc này thang máy cũng đi đến tầng 22.
Ở bên kia, Giang Doãn Hâm đứng trước cổng khách sạn một lúc mới lên xe.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Giang Doãn Hâm về lại với hiện thực.
Màn hình điện thoại trắng toát hiện lên cái tên Bạch Tô Nghi.
Sau khi chuông điện thoại của Giang Doãn Hâm vang lên hai lượt, anh ta mới nhấc máy.
"Giang Doãn Hâm, em đang ở dưới nhà anh, anh bảo tối nay phải đi đưa tài liệu, sao bây giờ vẫn chưa về?", đầu dây bên kia vang lên giọng nói vội vã của Bạch Tô Nghi, kèm theo đó là chút căng thẳng và tức giận mà cô ta đang cố kìm lại: "Anh nói thật cho em biết, anh có đi đưa tài liệu thật không?"
Giang Doãn Hâm nghe thấy giọng điệu chất vấn và khó chịu của Bạch Tô Nghi liền không vui nhíu mày, đúng, anh ta đúng là mượn danh nghĩa đưa giấy tờ đến tìm An Mạc Hạ ăn cơm, nhưng điều này không có nghĩa Bạch Tô Nghi có thể dùng giọng điệu này để chất vấn anh, Bạch Tô Nghi trước kia chưa từng nói năng với anh như vậy, cô ta luôn nghe lời Giang Doãn Hâm, ấm áp dịu dàng, vậy mà dạo gần đây cô ta liên tục khiêu khích sự nhẫn nại của Giang Doãn Hâm.
Chương 58: Có phải anh và An Mạc Hạ ở...
"Bạch Tô Nghi, cô có ý gì? Tôi không đi đưa tài liệu thì đi đâu?", Giang Doãn Hâm khó chịu đáp lời.
Đầu dây bên kia ngừng lại mấy giây, hơi thở dồn dập của cô ta truyền qua điện thoại, không bao lâu sau mới nghe thấy giọng nói dồn nén lửa giận của Bạch Tô Nghi: "Giang Doãn Hâm, anh nói thật cho em biết, có phải anh ở bên An Mạc Hạ không?"
Nghe thấy Bạch Tô Nghi hỏi như vậy, Giang Doãn Hâm cũng hơi chột dạ, nhưng chẳng bao lâu sau tâm tình đã khôi phục.
"Cô nghi ngờ tôi?", Giang Doãn Hâm lạnh lùng hỏi ngược lại.
Đây là lần đầu Giang Doãn Hâm dùng giọng nói lạnh lùng như vậy để nói chuyện với cô ta, vậy nên mãi mà Bạch Tô Nghi chưa thể phản ứng lại, sững sờ mất một lúc cô ta mới giận dữ đáp lại: "Em không nghi ngờ anh, em đang xác nhận!”
"Cô xác nhận?", Giang Doãn Hâm lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô có chứng cứ không?"
Anh ta không tin cô ta có chứng cứ, trừ khi cô ta thuê thám tử tư theo sát anh ta! Nhưng làm sao có khả năng này được.
Nhưng không ngờ cô ta lại gửi chứng cứ cho anh, mấy giây sau, Giang Doãn Hâm nhận được một bức ảnh Bạch Tô Nghi gửi.
Đó là bức ảnh An Mạc Hạ chụp với anh trong nhà hàng xoay, chỉ có điều anh ta đã được làm mờ, nếu không phải là một trong hai nhân vật chính trong ảnh, anh ta thật sự không thể nhận ra mình là người được làm mờ.
Rốt cuộc là sao?
Giang Doãn Hâm khó hiểu nhíu mày.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Giang Doãn Hâm vang lên.
"Giang Doãn Hâm, anh xem chưa, chứng cứ đó, An Mạc Hạ đăng lên trang cá nhân, anh còn có gì để cãi không?", Bạch Tô Nghi hùng hổ hỏi.
An Mạc Hạ đăng lên trang cá nhân?
Vừa nghe xong tin này, Giang Doãn Hâm không tin nổi mà giật mình, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh phản bác lại Bạch Tô Nghi: "Vậy nên cô cho rằng người đàn ông được làm mờ này là tôi hả? Đây là chứng cứ của cô sao?"
"Chỉ dựa vào trực giác của em, hơn nữa nhà hàng xoay này là nơi hai ta thường đến!", Bạch Tô Nghi cao giọng, cho dù là qua điện thoại, người ta cũng cảm nhận được sự tức giận của cô ta, tức đến mức cô ta quên mất phải giữ hình tượng dịu dàng giả tạo cho Giang Doãn Hâm xem, lúc này cô ta không giấu nổi làm lộ ra bản tính "chanh chua" của mình.
"Bạch Tô Nghi, cô không cảm thấy bản thân rất nực cười sao?", đối mặt với cơn giận của Bạch Tô Nghi, Giang Doãn Hâm mỉm cười chế giễu: "Cô đưa ra hai lý do vô lý đến cùng cực, vốn chẳng có cái nào đủ tính thuyết phục cả!"
"Giang Doãn Hâm, anh dám nói người trên ảnh không phải anh sao?", Bạch Tô Nghi thấy Giang Doãn Hâm không chịu thừa nhận, càng tức giận hơn: "Vậy anh nói xem tối nay anh đi ăn ở đâu!"
"Bạch Tô Nghi, cô đừng có gây sự vô lý được không, tôi không có trách nhiệm phải báo cáo mọi chuyện cho cô biết, xin lỗi, tôi bận lắm, không có thời gian, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, tạm biệt!", Giang Doãn Hâm chẳng có hứng để cãi nhau với Bạch Tô Nghi, mặt anh ta trông rất mất kiên nhẫn, sao trước kia anh ta không biết Bạch Tô Nghi là một kẻ lắm chuyện như này nhỉ.
Ngay lúc Giang Doãn Hâm muốn cúp máy, Bạch Tô Nghi ở đầu dây bên kia vẫn không chịu từ bỏ kêu ầm lên, nhưng nhận ra Giang Doãn Hâm đang thực sự nổi giận, giọng cô ta dịu xuống mấy phần: "Doãn Hâm, em biết mình không thể trách anh chuyện này được, anh nói cho em biết, có phải con khốn An Mạc Hạ đó quyến rũ anh không, anh đừng để nó mê hoặc, nó..."
Cô ta còn chưa nói xong, Giang Doãn Hâm đã không khách khí cúp máy, thế giới cuối cùng cũng yên lặng như trước.
Giang Doãn Hâm hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận xuống mới không khiến bản thân ném điện thoại đi.
Câu hỏi ban nãy của Bạch Tô Nghi khiến anh ta rất giận, anh ta ghét nhất là loại người khống chế mình, hét vào mặt mình, mà An Mạc Hạ từ trước đến nay chưa bao giờ làm vậy với anh ta.
Vừa nghĩ đến An Mạc Hạ, đôi mắt giấu sau cặp kính của Giang Doãn Hâm lại trở nên sâu thẳm.
Anh ta mở điện thoại lên, xem lại bức hình Bạch Tô Nghi gửi cho mình, cẩn thận nhìn lại, ban nãy chỉ lo xem ảnh không để ý đến dòng trạng thái được chụp màn hình, lúc này bình tĩnh mới chú ý đến nó.
Trên đó viết: Cảm ơn anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên.
Trái tim Giang Doãn Hâm vì câu nói này không kìm được nhảy loạn lên, có vẻ như An Mạc Hạ vẫn chưa quên được mình.
Vậy nên có lẽ cô cố ý đăng bức ảnh này vào trang cá nhân để làm ảnh hưởng đến quan hệ của anh và Bạch Tô Nghi sao?
Giang Doãn Hâm nghĩ kỹ lại, lại nhìn mình bị làm mờ, cảm thấy không đúng, hơn nữa anh ta rất hiểu tính An Mạc Hạ, cô là một cô gái ngay thẳng lương thiện.
Giang Doãn Hâm càng nghĩ càng loạn vậy nên không nghĩ nữa, chân phải đạp vào chân ga, chiếc xe lao đi trong màn đêm tĩnh mịch, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nãy một chút.
Mà An Mạc Hạ vừa làm "chuyện xấu" xong, tâm trạng đắc ý không kéo dài, khi cô nhìn thấy căn phòng tổng thống trống không, tâm trạng lại trở nên cô đơn.
Những món đồ lúc trước Chu Dịch Phong chuẩn bị cho cô vẫn còn đó, hoa hồng, nến đã cháy hết, còn có cả một chiếc bánh ga tô cực lớn trên giường.
Nhưng những thứ trông có vẻ ngọt ngào này bây giờ khiến cho căn phòng vốn lạnh lẽo trở thêm u tối hơn, khiến cho cô phiền não hơn.
Cô kinh ngạc nhìn mọi vật trong phòng một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
An Mạc Hạ thầm mắng mình, nếu đã quyết định từ bỏ quan hệ với Chu Dịch Phong, vậy thì nên vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình, cô không yêu nổi loại người như Chu Dịch Phong đâu!
Vậy nên An Mạc Hạ giơ tay hung hăng tát vào mặt mình khiến cho mình tỉnh táo hơn chút, giờ mới tìm nhân viên phục vụ bảo họ dọn lại căn phòng.
"Thưa cô, cô còn cần mấy thứ này không?", nhân viên phục vụ chỉ vào cánh hoa hồng dưới đất, sau đó không chắc chắn chỉ chiếc bánh gato kem bơ cực lớn trên giường.
An Mạc Hạ gật đầu: "Không cần, tôi chưa động vào cái bánh này, nếu như mấy chị không phiền tôi liền để lại cho các chị ăn".
Có thể thấy được chưa ai động vào chiếc bánh này, hai nhân viên phục vụ nhìn qua liền cho bánh kem vào hộp đặt lên xe đẩy.
Đúng lúc này một chiếc hộp hình tròn tinh xảo đột nhiên lăn từ đâu ra, rơi trúng chân nhân viên phục vụ.
"Thưa cô, ở đây còn có một món đồ nữa", nhân viên phục vụ nhặt lên đưa cho An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ nghi ngờ nhìn chiếc hộp, xác nhận là của mình, điều đó có nghĩa là Chu Dịch Phong mang đến, cô vốn muốn bảo không cần nhưng cuối cùng vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ của mình nhận lấy chiếc hộp, từ từ mở nắp hộp ra.
Chương 59: Anh ấy chắc tức giận lắm
Trong hộp là một chiếc nhẫn vô cùng đặc biệt, kiểu dáng đơn giản nhưng rất lớn, khắp chiếc nhẫn đều được khảm kim cương, dưới ánh sáng trong phòng, nó lóe lên ánh sáng lóa mắt.
Nhìn chiếc nhẫn trước mặt, An Mạc Hạ chợt cảm thấy đau lòng, nhớ đến những gì Chu Dịch Phong nói lúc trước, anh muốn trở thành vợ chồng thật sự với cô, nên cô lập tức hiểu ra ý đồ của chiếc nhẫn này.
Có phải anh muốn trịnh trọng cầu hôn lại cô không? Nhưng cuối cùng vẫn bị cô lạnh lùng từ chối?
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ cảm thấy trái tim mình đau đớn, ánh sáng trên chiếc nhẫn cũng trở nên mờ ảo, có điều chẳng bao lâu sau cô đã tỉnh táo lại, cô lắc đầu, cảnh cáo bản thân không được phép mềm lòng, nếu đã ra quyết định rồi thì không được quay đầu nếu không mình nhất định sẽ thương tích đầy mình.
Mà cô đã từng trải qua một mối tình đau thương, nếu như lần thứ hai vẫn không có kết quả vậy sau này sao cô có thể yêu tiếp được đây.
Vậy nên An Mạc Hạ liền đưa nhẫn cho nhân viên phục vụ, vốn muốn bảo nhân viên phục vụ xử lý, nhưng nghĩ đến giá trị của chiếc nhẫn này không hề nhỏ, nên bảo nhân viên phục vụ đưa đến cho khách phòng 2218.
Có điều cuối cùng chiếc nhẫn vẫn không được trả thành công, nó lại quay lại tay An Mạc Hạ. Bởi vì nhân viên phục vụ bảo khách phòng 2218 đã trả phòng.
An Mạc Hạ cầm nhẫn trong tay, sững sờ một lúc lâu, nghĩ đến Chu Dịch Phong đã trả phòng, trong lòng bất giác cảm thấy buồn bã, giống như thiếu mất một thứ gì đó.
Cùng lúc này Chu Dịch Phong ngồi trên xe, đậu cách khách sạn không xa, lạnh lùng nhìn phòng 2216 của khách sạn, ánh đèn khách sạn chiếu qua cửa kính xe, chiếu lên đường nét lạnh lùng trên gương mặt người đàn ông, khiến người khác cảm thấy anh là người lạnh lùng khó gần.
Không sai, bây giờ Chu Dịch Phong rất khó chịu, hơn nữa còn cực kỳ khó chịu.
Khi nhìn thấy An Mạc Hạ và bạn trai cũ rời khỏi khách sạn, anh đã khó chịu lắm rồi, ban nãy còn nhìn thấy dòng trạng thái An Mạc Hạ viết trên trang cá nhân: "Cảm ơn anh đã cùng tôi trải qua sinh nhật khó quên".
Lại càng khiến anh khó chịu hơn.
Vậy nên người đàn ông kia khiến cô trải qua một sinh nhật khó quên còn anh cùng cô trải qua một sinh nhật như nào?
Nghĩ đến đây ánh mắt lạnh lùng của anh như kết một tầng băng lạnh, hai tay tóm lấy vô lăng vì bóp quá mạnh nên trắng bệch.
Cuối cùng anh không nhìn lên phòng 2216 nữa, hung hăng đạp chân ga, sau đó chiếc Porsche lao đi trong màn đêm.
Đường cao tốc ban đêm không có nhiều xe, vậy nên tốc độ của Chu Dịch Phong nhanh gấp đôi bình thường, anh mở cửa xe, gió đêm lạnh thổi bay tóc anh, còn cả âm thanh lớn của chiếc xe, anh dần dần không biết mình đang lái đi đâu.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải không biết chạy từ đâu ra, Chu Dịch Phong khiếp sợ nhanh chóng đánh tay lái sang một bên nhưng vẫn không tránh được đụng phải cái cây to bên đường, người anh lao lên theo quán tính, cánh tay va vào cửa kính trước mặt.
Nháy mắt, cửa kính vỡ vụn, mảnh vụn đâm vào tay anh, máu tươi nháy mắt thấm đẫm áo sơ mi xanh của anh, trông khá kinh người.
Chu Dịch Phong hít sâu một hơi lạnh, đau đớn không khiến ý thức của anh mơ hồ, ngược lại khiến não anh tỉnh táo hơn.
Anh lấy điện thoại ra, người đầu tiên anh muốn gọi là An Mạc Hạ, nhưng khi nhấn số, anh chợt sững người.
Sao anh lại định gọi cho cô ấy nhỉ? Với một người phụ nữ không quan tâm đến mình, gọi cho cô ấy có cần thiết không?
Chu Dịch Phong nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên.
Chẳng bao lâu sau anh đã ổn định lại tâm trạng, gọi cho trợ lý Trương Dương.
Sau khi cúp máy Chu Dịch Phong ngẩng đầu dựa vào ghế lái của mình, nhìn bầu trời đêm ngoài kia, trái tim dâng lên sự cô đơn lạc lõng.
...
Tối nay An Mạc Hạ cũng không ngủ ngon giấc, vừa tỉnh giấc cô liền cảm thấy đau đầu, đầu óc cứ choáng váng.
Cô ngửa đầu nhìn sắc trời ngoài cửa, trời vẫn chưa sáng hẳn, còn khá tối, giống như lòng cô vậy, nặng nề khó nói, cô luôn cảm thấy có một cảm giác buồn bã kỳ lạ đè nén trong lòng mình, hơn nữa cô chợt cảm thấy bất an một cách khó hiểu.
An Mạc Hạ xoa huyệt thái dương của mình sau đó xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Người phụ nữ trong gương trông khá tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt khá đậm, vừa nhìn là biết đêm qua không ngủ ngon giấc.
An Mạc Hạ vội vàng dùng phấn mình mang theo thoa một lớp thật dày, sau đó lại thoa một lớp phấn má mỏng, như vậy trông sắc mặt mới khá hơn chút.
Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn đồng hồ cổ điển treo trên tường, mới hơn sáu giờ sáng, dù sao ngồi trong phòng cũng không có việc gì để làm, nên cô thu dọn đồ đạc, cầm túi xuống nhà hàng trong khách sạn.
Mặc dù bây giờ vẫn còn sớm, nhưng trong nhà hàng có không ít khách, bọn họ đều mặc quần áo sang trọng, nam mặc tây trang thẳng thớm, nữ ung dung nho nhã, trông chẳng ai giống dân thường.
Nghĩ lại cũng phải, đây là khách sạn cao cấp đứng đầu thành phố An Lâm, khách ở đây cũng đâu phải người bình thường.
An Mạc Hạ chọn một chiếc ghế trống, sau đó gọi mấy món ăn sáng kiểu Hoa, sau đó chống cằm chờ một lúc.
Trong lúc đợi, cô lơ đễnh lướt điện thoại, mở trang cá nhân theo thói quen, có thông báo bạn tốt bình luận trong trang cá nhân.
An Mạc Hạ nhếch mép, hôm qua chỉ có một người duy nhất nhìn thấy ảnh của cô trong trang cá nhân, nên không cần nghĩ cũng biết là ai bình luận.
Nhất định là Bạch Tô Nghi.
Đúng như dự đoán, Bạch Tô Nghi bình luận dưới trạng thái của An Mạc Hạ một câu không quá lịch sự: "Con khốn An Mạc Hạ nhà mày!"
"À", An Mạc Hạ mỉm cười lạnh lùng, xem ra đúng với suy đoán của cô, Bạch Tô Nghi nhất định đã đoán người đàn ông ở bên cô tối qua là Giang Doãn Hâm, tối qua hai người họ chắc chắn khó tránh khỏi việc cãi nhau.
An Mạc Hạ nhíu mày, cô đã đạt được mục đích của mình, giữ lại bức ảnh này cũng vô ích, đang định xóa, đột nhiên phát hiện ra không chỉ Bạch Tô Nghi có thể nhìn thấy dòng trạng thái này mà còn có cả một người khác!
An Mạc Hạ giật mình, sao cô lại ấn nhầm tên của Chu Dịch Phong chứ!
Chương 60: Đến bệnh viện thăm anh
Cô cắn đôi môi đỏ mọng của mình, khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy khổ sở khó nói.
Không biết sau khi nhìn thấy dòng trạng thái này Chu Dịch Phong sẽ có phản ứng thế nào, chắc sẽ nghĩ cô quay lại với bạn trai cũ, hay vẫn tin tưởng đây là thủ đoạn cô dùng để trả thù Giang Doãn Hâm.
Hơn nữa, hôm qua cô còn từ chối anh như vậy, sau đó không lưu tình khoác tay Giang Doãn Hâm rời đi, không biết anh sẽ cảm thấy thế nào.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ chợt lắc đầu, cô ngồi đây suy nghĩ bậy bạ cái gì chứ, Chu Dịch Phong nghĩ gì không liên quan đến cô, cô chỉ cần tuân theo hợp đồng làm một đôi vợ chồng hợp đồng đúng nghĩa với anh thôi.
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra nụ cười không quá khó coi trên mặt, coi như đang cổ vũ bản thân.
Cùng lúc đó, nhân viên phục vụ của khách sạn cũng bưng đồ ăn sáng lên: "Thưa cô, đây là đồ ăn sáng của cô", vừa dứt lời, nhân viên phục vụ liền mỉm cười giúp cô đặt đồ lên bàn.
An Mạc Hạ nói cảm ơn, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô liền cầm đũa lên ăn điểm tâm, chẳng hiểu sao hôm qua còn cảm thấy bữa sáng của nhà hàng năm sao siêu ngon, hôm nay ăn lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, An Mạc Hạ chỉ ăn hai miếng liền đặt đũa xuống trở về phòng khách sạn.
Hôm nay anh Claire đến khá muộn, tầm hơn mười giờ mới đến phòng tìm cô, bảo cô sắp xếp xe đến tập đoàn tài chính Chu Thị.
An Mạc Hạ lập tức gọi điện cho tài xế mang xe thương vụ chuyên dụng để đưa đón Claire đến khách sạn, cùng anh ta đi đến Chu Thị.
Khi đi đến cửa tòa cao ốc của Chu Thị, Claire được Lục Hiểu Như đứng đầu đội ngũ nghênh đón vào tòa nhà, mà nhiệm vụ của An Mạc Hạ cũng cơ bản hoàn thành nên không đi cùng họ mà đi về phía phòng làm việc của mình.
Vừa mới bước vào cửa khu làm việc của phòng quan hệ công chúng, An Mạc Hạ chợt nghe thấy giọng của một người phụ nữ: "Đồ tôi bảo mọi người mua, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"
"Giám đốc, em mua xong rồi ạ, hoa tươi và trái cây đều được mua theo yêu cầu của chị, mua loại đắt nhất ạ", một người khác vội vàng đáp.
Người phụ nữ gật đầu, vung tay: "Oke, thế hai cô cầm đồ cùng tôi đến viện, tối qua phó tổng giám đốc Chu gặp tai nạn giao thông, bây giờ tôi sẽ đi thăm cậu ấy".
Nói xong, người phụ nữ mang theo hai cô gái vội vàng đi ra cửa.
Mà An Mạc Hạ đứng đó đầu như nổ tung, cơ thể không kìm được run rẩy.
Phó tổng giám đốc của tập đoàn Chu Thị mà mang họ Chu thì chỉ có một, ngoại trừ Chu Dịch Phong ra chẳng còn ai khác, tối qua anh gặp tai nạn giao thông sao?
Cô không kịp nghĩ nhiều, lập tức xông đến chỗ người phụ nữ đang chuẩn bị rời đi kéo tay cô ta lại: "Xin hỏi, chị bảo phó tổng giám đốc Chu gặp tai nạn giao thông, bây giờ anh ấy nằm viện nào?", do quá căng thẳng nên giọng cô hơi run theo.
Người phụ nữ nhìn thấy một người không biết từ đâu lao đến, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, nghi ngờ đánh giá An Mạc Hạ: "Cô là ai?"
"Tôi là...", An Mạc Hạ không kịp nghĩ nhiều, há miệng, suýt nữa nói ra chuyện mình là vợ của Chu Dịch Phong, nhưng vào đúng giây phút đó cô dừng lại, nghĩ lại nói: "Tôi, tôi là nhân viên của phòng quan hệ công chúng, trưởng phòng Lục bảo tôi đi thăm phó tổng giám đốc Chu, vậy nên muốn hỏi anh ấy nằm ở viện nào?”
"Ồ, hóa ra là vậy", người phụ nữ cũng không nghi ngờ nữa, cô ta đáp: "Ở bệnh viện Hồng m..."
Cô ta còn chưa nói hết, An Mạc Hạ đã điên cuồng lao ra cửa tập đoàn Chu Thị.
Bệnh viện Hồng m là một trong những bệnh viện tư nhất cao cấp của thành phố An Lâm, tòa nhà bệnh viện mặc dù hơi cũ nhưng trang thiết bị tân tiến, người có thể đi khám ở bệnh viện Hồng m nếu nhà không có quan hệ thì địa vị cũng phải cao.
An Mạc Hạ chạy đến khu nội trú hỏi thăm, liền biết được vị trí phòng VIP Chu Dịch Phong đang nằm, cô nhanh chóng đi đến cửa phòng bệnh của anh.
Nhìn cánh cửa màu trắng đóng chặt trước mặt, tim cô chưa bao giờ đập nhanh như vậy, cánh tay vội vàng giơ lên cũng hoảng loạn đến mức run rẩy, nhưng khi cô định đẩy cửa ra cô chợt cảm thấy do dự.
Mặc dù trong lòng rất muốn nhìn xem anh có bị sao không, nhưng tâm trạng bối rối và lý trí đã kéo cô lại.
Rốt cuộc cô có nên tùy tiện xuất hiện trước mặt Chu Dịch Phong không?
Trong nháy mắt, An Mạc Hạ chỉ cảm thấy tay mình nặng cả ngàn cân, không sao ngẩng đầu lên được.
Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy giọng nói dễ nghe của một người phụ nữ vang lên từ trong phòng, giọng cô ta êm dịu như dòng suối vậy.
"Dịch Phong, sao anh lại xảy ra tai nạn giao thông?", Giọng nói quan tâm của Sở Mạn Doanh mang theo chút trách móc.
Im lặng một lúc mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo mang theo chút ấm áp của Chu Dịch Phong: "Do không cẩn thận thôi, cô đừng lo".
"Tôi có thể không lo sao, anh bị thương đến mức này rồi", giọng Sở Mạn Doanh xen lẫn chút tức giận: "Anh lái xe ẩu quá".
"Tay bị thương chút thôi mà, đâu nghiêm trọng như cô nói".
"Anh chỉ thích khoe khoang thôi, không được, hay để tôi đút cơm cho anh đi, đỡ ảnh hưởng đến vết thương của anh", Sở Mạn Doanh ép buộc nói.
"Không cần đâu".
Trong phòng dường như vì vấn đề đút cơm mà xảy ra tranh chấp nhưng cuối cùng Chu Dịch Phong vẫn đành thỏa hiệp, kệ Sở Mạn Doanh đút cơm cho mình.
Mà bên ngoài, cánh tay giơ lên không trung của An Mạc Hạ từ từ hạ xuống bên người, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười tự giễu, có vẻ như cô ở đây cũng chỉ là đồ thừa, Chu Dịch Phong đâu đến lượt cô quan tâm.
An Mạc Hạ mím môi, cuối cùng cố gắng khống chế ước muốn được vào trong thăm Chu Dịch Phong, cô xoay người đi về phía hành lang, nhưng đúng lúc này một bóng người quen thuộc đập vào mắt cô.
"Ồ, chẳng phải là em dâu đây sao, em hai ở đây, sao em không vào?", người nói chính là chị dâu cả của Chu Dịch Phong Xa Ngọc Lệ, hôm nay cô ta ăn mặc thời thượng xinh đẹp như trước, cô ta mặc một chiếc váy bó sát màu đen, để lộ tất cả đường cong trên cơ thể, thêm thiết kế lộ vai càng khiến Xa Ngọc Lệ quyến rũ hơn.
Mà hôm nay không chỉ có mình Xa Ngọc Lệ đến mà bên cạnh cô ta còn có một người phụ dong dỏng cao, tuổi tác hơi lớn, nhưng nhan sắc vẫn được giữ gìn khá tốt, vóc dáng thướt tha giống Xa Ngọc Lệ, khuôn mặt xinh đẹp, trang điểm khí chất thanh lịch, nếu như không có đôi mắt hơi trầm đục không thuộc về người trẻ tuổi, chắc khó có ai nhận ra bà ta nhiều tuổi rồi.
An Mạc Hạ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đang khoác tay Xa Ngọc Lệ, có vẻ như quan hệ giữa hai người này rất thân thiết, chẳng nhẽ là...
An Mạc Hạ bỗng chốc trợn tròn mắt, mẹ kế của Chu Dịch Phong Trương Dĩnh Y?