Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Mộc Nhiên từ từ bước về phía anh, cô ngồi xuống bên cạnh anh, từ khi cô xuất hiện mắt của hai lão già ngồi bên cạnh càng sáng lên.
- "Hai ông quyết định nhanh lên, Hàn Thiên Lãnh tôi xưa nay không thích chờ đợi."
Một trong hai lão nói:"Tôi biết cậu trước nay làm việc luôn nghiêm khắc, nhưng lần này bên cậu không cần làm gì nhiều mà vẫn có lời, cậu không đồng ý sao?"
- "Lời lãi và chuyện tôi làm việc nghiêm khắc không hề liên quan gì với nhau, như vậy đi chúng ta theo 7 - 3, tôi bảy bên ông ba."
Hai người nhìn nhau, cười:"Vậy lời cho cậu quá rồi, như vậy đi, tôi sáu cậu bốn."
- "Chỉ có vậy mà đòi hợp tác cùng tôi, hai ông thật ra chỉ hơn tôi về tuổi tác, còn lại đều sau tôi."
Hàn Thiên Lãnh nói rồi nhìn cô đang ngồi bên cạnh:"Rót rượu."
Mộc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, ở đây không có ai là bồi bàn cả, anh là đang nói cô sao. Mộc Nhiên nhìn anh, ánh mắt anh quá sắc bén khiến cô run sợ cầm lấy chai rượu đang đặt ở bàn.
- "Cô chưa từng thấy người ta phục vụ sao? Làm ăn cho đàng hoàng, tôi gọi cô đến đây để rót rượu, không phải ngồi nhìn."
Vai cô khẽ run lên, Mộc Nhiên quỳ xuống đất rồi nâng chai rượu rót vào ly của anh, anh nâng ly rượu lên.
- "Rót rượu cho hai vị Phương tổng và Lôi tổng nữa."
Một người đàn ông cười gian tà:"Hay như vậy đi, tôi năm, cậu năm, vậy là đủ, chỉ cần người phụ nữ này cho chúng tôi thưởng thức một đêm."
Mộc Nhiên nghe xong thì hoảng sợ nhìn anh cầu cứu, Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:"Tùy các ông". Nói rồi anh lạnh lùng đứng lên.
Mộc Nhiên tuyệt vọng ngồi bệt xuống, anh xem cô như công cụ kiếm tiền nữa sao?
Một lão già đi đến cạnh cô:"Nào bảo bối đứng dậy đi, để tối nay chúng ta vui vẻ bên nhau nhé." Nói rồi hắn vuốt ve gương mặt cô.
Mộc Nhiên cau mày hất tay lão ra:"Tránh ra."
Một người nữa khẽ chạm vào vai cô:"Ngoan, để tụi anh thương, em lại có thêm cả tiền."
Hàn Thiên Lãnh đi đến cửa, anh dừng lại xoay người về sau, nhìn người phụ nữ yếu ớt bị hai lão già tiến gần, anh rút cây súng ngắn sau lưng ra ngắm về một lão.
"Đoàng" Người đàn ông đang vuốt ve gương mặt cô bất ngờ ngã xuống đất, mắt mở ra, viên đạn găm trúng tim. Người đàn ông còn hoảng sợ nhìn anh.
- "Cậu...cậu đã đồng ý rồi mà...tính làm phản sao?"
Anh giơ cây súng về phía lão:"Một lũ người ngu ngốc, Hàn Thiên Lãnh tôi trước giờ chưa làm việc gì ít lợi về mình, các người không những định lợi dụng tôi, ngay cả phụ nữ của tôi cũng muốn, xuống diêm vương mà thực hiện lô hàng đó của các người đi."
- "Đừng...xin cậu, tôi sai rồi...sai rồi, tha mạng cho tôi đi..."
Mộc Nhiên lùi về sau, tránh xa người đàn ông đang nằm ở dưới đất, anh lại một lần nữa giết người.
"Đoàng" Người đàn ông đó la lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, Mộc Nhiên che miệng lại, hai người này mới vừa đây còn nói chuyện, còn ngồi ở đây mà chớp mắt họ đã bị giết.
Hàn Thiên Lãnh cất cây súng đi, anh nhìn cô:"Đi thôi."
Nhưng Mộc Nhiên còn đang trong cơn hoảng loạn, phía dưới đau nhức cộng thêm việc này khiến cho hai chân cô mềm nhũn, không thể đứng dậy được.
Hàn Thiên Lãnh đi đến phía cô:"Diệp Mộc Nhiên, cô đừng để tôi lặp lại lời nói lần thứ hai."
Mộc Nhiên cố gắng trấn tĩnh đầu óc mình, cô bám vào chiếc ghế để đứng dậy, nhưng đôi chân này như không còn là của cô nữa.
Cô đi những bước nhỏ rất khó khăn, anh cau mày rồi bế ngang cô lên, Mộc Nhiên ngạc nhiên la lên một tiếng rồi vội bám lấy cổ anh. Thuộc hạ của anh phía sau tuy bất ngờ nhưng vẫn phải giữ một bộ mặt lạnh lùng.
Anh đi thẳng về trước, Mộc Nhiên nhìn vào mắt anh, đây là lần đầu cô nhìn anh với khoảng cách gần như thế, hành động này khiến cô cảm thấy có chút ấm áp, cô tựa đầu vào ngực anh để che đi cảm xúc hiện tại của mình.
Hàn Thiên Lãnh bế cô ra xe, đặt cô vào ghế lái rồi nhìn đám thuộc hạ phía sau:"Trưa nay tôi bay về lại rồi, không cần tiễn nữa, việc ở đây cứ vậy mà làm."
- "Vâng" Đám thuộc hạ đồng thanh nói.
Anh đã lãnh đạo họ được ba năm, đây là những thuộc hạ trung thành của anh, họ được anh huấn luyện kĩ càng, những kĩ năng và võ, ngay cả bắn súng cũng là một tay anh đào tạo, sau đó anh chia làm hai nhóm để cai trị, một thế lực ngầm ở Trung Quốc do anh và Hắc Bạch Lam đứng đầu, một thế lực ở Mỹ do thuộc hạ thân cận nhất của anh lãnh đạo.
Mộc Nhiên nhìn họ, anh lên xe đi thẳng về khách sạn.
"Tít...tít....tít..." Lúc này điện thoại của anh đổ chuông, Hắc Bạch Lam gọi đến.
Anh nhấn nút nghe ở cạnh vô lăng rồi đeo tai nghe vào:"Có chuyện gì?".
- "Diệp Mộc Vân của cậu không có sang Mỹ, giấy tờ xuất cảnh sang Pháp là giả đấy, tôi nghĩ có một thế lực khác đã giúp cô ta trốn cậu rồi. Haiz, người ta đã không còn yêu nữa thì..."
Nghe đến đây anh lạnh lùng cắt ngang điện thoại rồi ném tai nghe đi, Mộc Nhiên bên cạnh lo sợ ngay cả thở cũng không dám, anh lại tức giận rồi.
- "Diệp Mộc Nhiên, cô cho tôi biết chị cô đang ở đâu, được chứ?" Anh hỏi.
Mộc Nhiên nghe anh nói thì khóe miệng nâng lên, ánh mắt cụp xuống.
- "Hai ông quyết định nhanh lên, Hàn Thiên Lãnh tôi xưa nay không thích chờ đợi."
Một trong hai lão nói:"Tôi biết cậu trước nay làm việc luôn nghiêm khắc, nhưng lần này bên cậu không cần làm gì nhiều mà vẫn có lời, cậu không đồng ý sao?"
- "Lời lãi và chuyện tôi làm việc nghiêm khắc không hề liên quan gì với nhau, như vậy đi chúng ta theo 7 - 3, tôi bảy bên ông ba."
Hai người nhìn nhau, cười:"Vậy lời cho cậu quá rồi, như vậy đi, tôi sáu cậu bốn."
- "Chỉ có vậy mà đòi hợp tác cùng tôi, hai ông thật ra chỉ hơn tôi về tuổi tác, còn lại đều sau tôi."
Hàn Thiên Lãnh nói rồi nhìn cô đang ngồi bên cạnh:"Rót rượu."
Mộc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, ở đây không có ai là bồi bàn cả, anh là đang nói cô sao. Mộc Nhiên nhìn anh, ánh mắt anh quá sắc bén khiến cô run sợ cầm lấy chai rượu đang đặt ở bàn.
- "Cô chưa từng thấy người ta phục vụ sao? Làm ăn cho đàng hoàng, tôi gọi cô đến đây để rót rượu, không phải ngồi nhìn."
Vai cô khẽ run lên, Mộc Nhiên quỳ xuống đất rồi nâng chai rượu rót vào ly của anh, anh nâng ly rượu lên.
- "Rót rượu cho hai vị Phương tổng và Lôi tổng nữa."
Một người đàn ông cười gian tà:"Hay như vậy đi, tôi năm, cậu năm, vậy là đủ, chỉ cần người phụ nữ này cho chúng tôi thưởng thức một đêm."
Mộc Nhiên nghe xong thì hoảng sợ nhìn anh cầu cứu, Hàn Thiên Lãnh cười lạnh:"Tùy các ông". Nói rồi anh lạnh lùng đứng lên.
Mộc Nhiên tuyệt vọng ngồi bệt xuống, anh xem cô như công cụ kiếm tiền nữa sao?
Một lão già đi đến cạnh cô:"Nào bảo bối đứng dậy đi, để tối nay chúng ta vui vẻ bên nhau nhé." Nói rồi hắn vuốt ve gương mặt cô.
Mộc Nhiên cau mày hất tay lão ra:"Tránh ra."
Một người nữa khẽ chạm vào vai cô:"Ngoan, để tụi anh thương, em lại có thêm cả tiền."
Hàn Thiên Lãnh đi đến cửa, anh dừng lại xoay người về sau, nhìn người phụ nữ yếu ớt bị hai lão già tiến gần, anh rút cây súng ngắn sau lưng ra ngắm về một lão.
"Đoàng" Người đàn ông đang vuốt ve gương mặt cô bất ngờ ngã xuống đất, mắt mở ra, viên đạn găm trúng tim. Người đàn ông còn hoảng sợ nhìn anh.
- "Cậu...cậu đã đồng ý rồi mà...tính làm phản sao?"
Anh giơ cây súng về phía lão:"Một lũ người ngu ngốc, Hàn Thiên Lãnh tôi trước giờ chưa làm việc gì ít lợi về mình, các người không những định lợi dụng tôi, ngay cả phụ nữ của tôi cũng muốn, xuống diêm vương mà thực hiện lô hàng đó của các người đi."
- "Đừng...xin cậu, tôi sai rồi...sai rồi, tha mạng cho tôi đi..."
Mộc Nhiên lùi về sau, tránh xa người đàn ông đang nằm ở dưới đất, anh lại một lần nữa giết người.
"Đoàng" Người đàn ông đó la lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, Mộc Nhiên che miệng lại, hai người này mới vừa đây còn nói chuyện, còn ngồi ở đây mà chớp mắt họ đã bị giết.
Hàn Thiên Lãnh cất cây súng đi, anh nhìn cô:"Đi thôi."
Nhưng Mộc Nhiên còn đang trong cơn hoảng loạn, phía dưới đau nhức cộng thêm việc này khiến cho hai chân cô mềm nhũn, không thể đứng dậy được.
Hàn Thiên Lãnh đi đến phía cô:"Diệp Mộc Nhiên, cô đừng để tôi lặp lại lời nói lần thứ hai."
Mộc Nhiên cố gắng trấn tĩnh đầu óc mình, cô bám vào chiếc ghế để đứng dậy, nhưng đôi chân này như không còn là của cô nữa.
Cô đi những bước nhỏ rất khó khăn, anh cau mày rồi bế ngang cô lên, Mộc Nhiên ngạc nhiên la lên một tiếng rồi vội bám lấy cổ anh. Thuộc hạ của anh phía sau tuy bất ngờ nhưng vẫn phải giữ một bộ mặt lạnh lùng.
Anh đi thẳng về trước, Mộc Nhiên nhìn vào mắt anh, đây là lần đầu cô nhìn anh với khoảng cách gần như thế, hành động này khiến cô cảm thấy có chút ấm áp, cô tựa đầu vào ngực anh để che đi cảm xúc hiện tại của mình.
Hàn Thiên Lãnh bế cô ra xe, đặt cô vào ghế lái rồi nhìn đám thuộc hạ phía sau:"Trưa nay tôi bay về lại rồi, không cần tiễn nữa, việc ở đây cứ vậy mà làm."
- "Vâng" Đám thuộc hạ đồng thanh nói.
Anh đã lãnh đạo họ được ba năm, đây là những thuộc hạ trung thành của anh, họ được anh huấn luyện kĩ càng, những kĩ năng và võ, ngay cả bắn súng cũng là một tay anh đào tạo, sau đó anh chia làm hai nhóm để cai trị, một thế lực ngầm ở Trung Quốc do anh và Hắc Bạch Lam đứng đầu, một thế lực ở Mỹ do thuộc hạ thân cận nhất của anh lãnh đạo.
Mộc Nhiên nhìn họ, anh lên xe đi thẳng về khách sạn.
"Tít...tít....tít..." Lúc này điện thoại của anh đổ chuông, Hắc Bạch Lam gọi đến.
Anh nhấn nút nghe ở cạnh vô lăng rồi đeo tai nghe vào:"Có chuyện gì?".
- "Diệp Mộc Vân của cậu không có sang Mỹ, giấy tờ xuất cảnh sang Pháp là giả đấy, tôi nghĩ có một thế lực khác đã giúp cô ta trốn cậu rồi. Haiz, người ta đã không còn yêu nữa thì..."
Nghe đến đây anh lạnh lùng cắt ngang điện thoại rồi ném tai nghe đi, Mộc Nhiên bên cạnh lo sợ ngay cả thở cũng không dám, anh lại tức giận rồi.
- "Diệp Mộc Nhiên, cô cho tôi biết chị cô đang ở đâu, được chứ?" Anh hỏi.
Mộc Nhiên nghe anh nói thì khóe miệng nâng lên, ánh mắt cụp xuống.
Bình luận facebook