Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
- "Lãnh, anh sao vậy, anh không thích sao?" Diệp Mộc Vân hỏi.
Hàn Thiên Lãnh nói:"Em ra ngoài đi, anh muốn nghỉ ngơi một lát, sau này nói chuyện với em."
Mộc Vân cau mày:"Lãnh, anh sao vậy?".
Hai tay anh nắm chặt lại, cô dám phản bội anh, anh cười lạnh, hai chị em sinh đôi lại liên tiếp phản bội anh.
- "Vào phòng thay quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện".
Mộc Vân nghĩ anh đưa mình đi khám thai, liền vui vẻ lên phòng thay đồ.
Bệnh viện....
Hàn Thiên Lãnh uy nghiêm đi phía trước, sau là Mộc Vân đang nắm chặt lấy túi xách của mình.
- "Hàn tổng, hôm nay có chuyện gì mà ngài đích thân đến tận đây vậy?". Một vị bác sĩ thấy anh liền nịnh bợ hỏi.
Anh nhìn Mộc Vân:"Phá cái thai trong bụng cô ấy giúp tôi".
Mộc Vân bất ngờ nhìn anh:"Lãnh, anh làm gì vậy? Anh không thể phá....nó là con anh, anh không thể..."
- "Vậy em quyết định giữ cái thai này sao?" Anh hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô ta.
Diệp Mộc Vân cắn môi, nếu giữ cái thai này lại, sau này thế nào cũng sẽ bị phát hiện.
Cô ta vờ hỏi lại:"Anh không còn yêu em nữa sao? Tại sao lại muốn bỏ cái thai này đi?".
Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:"Anh nghĩ mình chưa nên có con vào lúc này."
- "Anh?" Mộc Vân ấm ức nhìn anh.
Hàn Thiên Lãnh bây giờ thật sự rất phân vân về người phụ nữ này, nếu không phải vì cô là cô gái ba năm trước thì anh đã giết chết cô rồi.
- "Được rồi, nếu em muốn giữ lại thì theo ý em." Anh nhìn sắc mặt cô, nói.
Mộc Vân thoáng cau mày, vậy là sao chứ? Anh thay đổi quyết định nhanh như vậy sao? Cô ta chỉ muốn anh không nghi ngờ thôi.
- "Khám xem thai nhi thế nào?" Anh nói với vị bác sĩ.
Rồi anh quay người bước ra ngoài, anh dựa người vào tường.
"Tít...tít...tít..." Là điện thoại của anh.
- "Có chuyện gì?"
Thư kí Hoàng nói:"Hàn tổng, anh mau đến công ty đi, nhà báo đang ở đây rất đông, vụ hợp đồng giữa công ty chúng ta và công ty GL bị bọn người đó biết rồi, bên công ty kia cũng rất tức giận."
Anh cười lạnh:"Cho bọn người đó viết vài bài để bớt rảnh rỗi đi, tôi bận, ngày mai đến." Nói rồi anh cúp máy.
"Tít...tít...tít.." Thêm một cuộc gọi nữa.
- "Tìm được người chưa?"
Hắc Bạch Lam quát:"Tìm được cái con khỉ, tôi nghĩ cô ấy bốc hơi luôn rồi, người của chúng ta đã tìm hết cả các thành phố rồi, chẳng thấy tung tích gì."
- "Tất cả các sân bay?"
Hắc Bạch Lam nói:"Tìm rồi nên tôi mới gọi cho cậu."
Hàn Thiên Lãnh định cúp máy thì Hắc Bạch Lam nói tiếp:"Phải rồi, tôi tìm được một thông tin, bốn tháng trước Diệp Mộc Nhiên có làm hộ chiếu sang Mỹ, nhưng lại không có người bên đó."
Anh cau mày, bốn tháng trước là khoảng thời gian đám cưới của anh, cô căn bản không hề qua đó, có một lần thì anh cũng đã hủy rồi, không để lại gì thêm.
- "Tôi biết rồi, cố gắng tìm cô ấy giúp tôi." Nói rồi anh cúp máy.
Lúc này Diệp Mộc Vân đi ra, cô ta mỉm cười nhìn anh:"Lãnh, con của chúng ta anh mong sẽ là trai hay gái?"
- "Anh không biết." Anh lạnh nhạt nói.
Bác sĩ đi ra:"Hàn tổng, đã có kết quả rồi."
Anh cùng Diệp Mộc Vân đi vào trong phòng, vị bác sĩ ngồi đối diện nói.
- "Xin chia buồn cùng Hàn tổng, Hàn phu nhân khi mang thai còn sử dụng thuốc tránh thai dẫn đến thai nhi bị hư."
- "Cái gì?" Diệp Mộc Vân đứng dậy, mất bình tĩnh nói.
- "Ông bị điên rồi sao? Con của tôi làm sao có thể bị hư được, Lãnh, anh nói gì đi.."
Hàn Thiên Lãnh nắm chặt tay lại, nghĩa là trước khi anh cho cô uống thuốc tránh thai thì cô ta đã mang thai của người đàn ông khác.
- "Bây giờ phải làm thế nào?" Anh hỏi.
Vị bác sĩ nói:"Bây giờ cần phải tiến hành phẫu thuật để đưa thai hư ra ngoài."
Mộc Vân đẩy hết giấy tờ ở trên bàn xuống:"Không, không được, các người không được đụng đến con tôi."
Hàn Thiên Lãnh đứng dậy:"Mộc Vân, em bình tĩnh lại đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, em nên ngoan ngoãn hợp tác."
Bây giờ bỏ cái thai này đi, may ra anh sẽ có thể tạm thời sống cùng cô, nếu không anh nghĩ mình sẽ giết cả cô và đứa bé cùng một lúc mất.
Diệp Mộc Vân bị đưa vào phòng lấy cái thai ra, sau ba tiếng đồng hồ thì trở về phòng hồi sức. Hàn Thiên Lãnh đi vào.
- "Ở lại nghỉ ngơi, anh về nhà có chuyện, tối sẽ vào thăm em."
Mộc Vân nói:"Lãnh, em sợ, ở lại với em đi, Lãnh."
Nhưng anh đã ra khỏi phòng, lái xe về biệt thự.
Anh đi lên lầu, nhìn căn phòng của Mộc Nhiên, anh bất giác nhớ đến cô, mọi thứ trong đây đều sắp xếp gọn gàng, nguyên vẹn.
Anh nhẹ nhàng đi vào, đi đến chiếc giường của cô, một mùi hương trên cơ thể cô vẫn còn bay phảng phất đâu đây.
Anh ngồi xuống chiếc giường, một góc của tờ giấy chìa ra ngoài. Anh cau mày, nâng cái gối lên, cầm lấy tờ giấy.
Ánh mắt anh càng lạnh lẽo, hai tay nắm chặt tờ giấy đến nhàu nhĩ, cô cũng có thai, là của người đàn ông khác sao?
Hàn Thiên Lãnh tức giận vứt cái gối xuống sàn nhà, anh điên cuồng đập phá hết đồ đạc trong phòng.
"Choang.." Cánh cửa sổ thủy tinh rớt xuống nền nhà.
Mọi đồ đạc đều bị anh ném vỡ tan tành, dưới nhà người làm lo sợ không dám lên tiếng, dạo này trong biệt thự chẳng có ngày nào được yên tĩnh cả.
Vương Hùng mang theo bộ mặt tức giận đi đến bệnh viện.
"Rầm" Tiếng cánh cửa phòng bệnh của Diệp Mộc Vân bị một cước mạnh mẽ đá bay ra. Vương Hùng đằm đằm sát khí đi vào.
- "Diệp Mộc Vân, cô dám giết con của tôi?"
Diệp Mộc Vân hoảng sợ nhìn hắn:"Anh...anh hiểu lầm rồi, đó không phải con của anh..."
- "Câm miệng, cô tưởng tôi bị ngu sao?"
Hàn Thiên Lãnh nói:"Em ra ngoài đi, anh muốn nghỉ ngơi một lát, sau này nói chuyện với em."
Mộc Vân cau mày:"Lãnh, anh sao vậy?".
Hai tay anh nắm chặt lại, cô dám phản bội anh, anh cười lạnh, hai chị em sinh đôi lại liên tiếp phản bội anh.
- "Vào phòng thay quần áo đi, chúng ta đến bệnh viện".
Mộc Vân nghĩ anh đưa mình đi khám thai, liền vui vẻ lên phòng thay đồ.
Bệnh viện....
Hàn Thiên Lãnh uy nghiêm đi phía trước, sau là Mộc Vân đang nắm chặt lấy túi xách của mình.
- "Hàn tổng, hôm nay có chuyện gì mà ngài đích thân đến tận đây vậy?". Một vị bác sĩ thấy anh liền nịnh bợ hỏi.
Anh nhìn Mộc Vân:"Phá cái thai trong bụng cô ấy giúp tôi".
Mộc Vân bất ngờ nhìn anh:"Lãnh, anh làm gì vậy? Anh không thể phá....nó là con anh, anh không thể..."
- "Vậy em quyết định giữ cái thai này sao?" Anh hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô ta.
Diệp Mộc Vân cắn môi, nếu giữ cái thai này lại, sau này thế nào cũng sẽ bị phát hiện.
Cô ta vờ hỏi lại:"Anh không còn yêu em nữa sao? Tại sao lại muốn bỏ cái thai này đi?".
Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi:"Anh nghĩ mình chưa nên có con vào lúc này."
- "Anh?" Mộc Vân ấm ức nhìn anh.
Hàn Thiên Lãnh bây giờ thật sự rất phân vân về người phụ nữ này, nếu không phải vì cô là cô gái ba năm trước thì anh đã giết chết cô rồi.
- "Được rồi, nếu em muốn giữ lại thì theo ý em." Anh nhìn sắc mặt cô, nói.
Mộc Vân thoáng cau mày, vậy là sao chứ? Anh thay đổi quyết định nhanh như vậy sao? Cô ta chỉ muốn anh không nghi ngờ thôi.
- "Khám xem thai nhi thế nào?" Anh nói với vị bác sĩ.
Rồi anh quay người bước ra ngoài, anh dựa người vào tường.
"Tít...tít...tít..." Là điện thoại của anh.
- "Có chuyện gì?"
Thư kí Hoàng nói:"Hàn tổng, anh mau đến công ty đi, nhà báo đang ở đây rất đông, vụ hợp đồng giữa công ty chúng ta và công ty GL bị bọn người đó biết rồi, bên công ty kia cũng rất tức giận."
Anh cười lạnh:"Cho bọn người đó viết vài bài để bớt rảnh rỗi đi, tôi bận, ngày mai đến." Nói rồi anh cúp máy.
"Tít...tít...tít.." Thêm một cuộc gọi nữa.
- "Tìm được người chưa?"
Hắc Bạch Lam quát:"Tìm được cái con khỉ, tôi nghĩ cô ấy bốc hơi luôn rồi, người của chúng ta đã tìm hết cả các thành phố rồi, chẳng thấy tung tích gì."
- "Tất cả các sân bay?"
Hắc Bạch Lam nói:"Tìm rồi nên tôi mới gọi cho cậu."
Hàn Thiên Lãnh định cúp máy thì Hắc Bạch Lam nói tiếp:"Phải rồi, tôi tìm được một thông tin, bốn tháng trước Diệp Mộc Nhiên có làm hộ chiếu sang Mỹ, nhưng lại không có người bên đó."
Anh cau mày, bốn tháng trước là khoảng thời gian đám cưới của anh, cô căn bản không hề qua đó, có một lần thì anh cũng đã hủy rồi, không để lại gì thêm.
- "Tôi biết rồi, cố gắng tìm cô ấy giúp tôi." Nói rồi anh cúp máy.
Lúc này Diệp Mộc Vân đi ra, cô ta mỉm cười nhìn anh:"Lãnh, con của chúng ta anh mong sẽ là trai hay gái?"
- "Anh không biết." Anh lạnh nhạt nói.
Bác sĩ đi ra:"Hàn tổng, đã có kết quả rồi."
Anh cùng Diệp Mộc Vân đi vào trong phòng, vị bác sĩ ngồi đối diện nói.
- "Xin chia buồn cùng Hàn tổng, Hàn phu nhân khi mang thai còn sử dụng thuốc tránh thai dẫn đến thai nhi bị hư."
- "Cái gì?" Diệp Mộc Vân đứng dậy, mất bình tĩnh nói.
- "Ông bị điên rồi sao? Con của tôi làm sao có thể bị hư được, Lãnh, anh nói gì đi.."
Hàn Thiên Lãnh nắm chặt tay lại, nghĩa là trước khi anh cho cô uống thuốc tránh thai thì cô ta đã mang thai của người đàn ông khác.
- "Bây giờ phải làm thế nào?" Anh hỏi.
Vị bác sĩ nói:"Bây giờ cần phải tiến hành phẫu thuật để đưa thai hư ra ngoài."
Mộc Vân đẩy hết giấy tờ ở trên bàn xuống:"Không, không được, các người không được đụng đến con tôi."
Hàn Thiên Lãnh đứng dậy:"Mộc Vân, em bình tĩnh lại đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, em nên ngoan ngoãn hợp tác."
Bây giờ bỏ cái thai này đi, may ra anh sẽ có thể tạm thời sống cùng cô, nếu không anh nghĩ mình sẽ giết cả cô và đứa bé cùng một lúc mất.
Diệp Mộc Vân bị đưa vào phòng lấy cái thai ra, sau ba tiếng đồng hồ thì trở về phòng hồi sức. Hàn Thiên Lãnh đi vào.
- "Ở lại nghỉ ngơi, anh về nhà có chuyện, tối sẽ vào thăm em."
Mộc Vân nói:"Lãnh, em sợ, ở lại với em đi, Lãnh."
Nhưng anh đã ra khỏi phòng, lái xe về biệt thự.
Anh đi lên lầu, nhìn căn phòng của Mộc Nhiên, anh bất giác nhớ đến cô, mọi thứ trong đây đều sắp xếp gọn gàng, nguyên vẹn.
Anh nhẹ nhàng đi vào, đi đến chiếc giường của cô, một mùi hương trên cơ thể cô vẫn còn bay phảng phất đâu đây.
Anh ngồi xuống chiếc giường, một góc của tờ giấy chìa ra ngoài. Anh cau mày, nâng cái gối lên, cầm lấy tờ giấy.
Ánh mắt anh càng lạnh lẽo, hai tay nắm chặt tờ giấy đến nhàu nhĩ, cô cũng có thai, là của người đàn ông khác sao?
Hàn Thiên Lãnh tức giận vứt cái gối xuống sàn nhà, anh điên cuồng đập phá hết đồ đạc trong phòng.
"Choang.." Cánh cửa sổ thủy tinh rớt xuống nền nhà.
Mọi đồ đạc đều bị anh ném vỡ tan tành, dưới nhà người làm lo sợ không dám lên tiếng, dạo này trong biệt thự chẳng có ngày nào được yên tĩnh cả.
Vương Hùng mang theo bộ mặt tức giận đi đến bệnh viện.
"Rầm" Tiếng cánh cửa phòng bệnh của Diệp Mộc Vân bị một cước mạnh mẽ đá bay ra. Vương Hùng đằm đằm sát khí đi vào.
- "Diệp Mộc Vân, cô dám giết con của tôi?"
Diệp Mộc Vân hoảng sợ nhìn hắn:"Anh...anh hiểu lầm rồi, đó không phải con của anh..."
- "Câm miệng, cô tưởng tôi bị ngu sao?"
Bình luận facebook