Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Chiếc du thuyền ra đến giữa biển lớn rộng mênh mông, một số người trên tay cầm rượu vang đứng ở bên ngoài hóng gió biển và ngắm những chú chim bay lượn trên trời.
Hàn Thiên Lãnh bước vào trong, anh nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của Mộc Nhiên, nhưng không thấy cô.
- "Kính thưa quý vị, chúng ta hãy cùng dành một ít thời gian để nói về buổi lễ trọng đại ngày hôm nay của tập đoàn Maison."
Một MC lên nói với mọi người, tất cả nhanh chóng tập trung dưới sân khấu. Lúc này Mộc Nhiên cùng Lý Thiên Vỹ xuất hiện sau bức màn màu đỏ, trông hai người thật trai tài gái sắc.
"Bốp..bốp..bốp.." Mọi người vỗ tay vì sự xuất hiện của cặp đôi này, Hàn Thiên Lãnh cau mày, anh đang nghĩ cách nhanh chóng để tiếp cận được cô.
- "Chào mọi người, tôi rất vui vì hôm nay mọi người nhận lời tham gia đông đủ bữa tiệc rượu này." Lý Thiên Vỹ nói. Anh ta nhìn sang Mộc Nhiên.
- "Hôm nay cũng có sự hiện diện của cô ấy - vị hôn thê của tôi." Lý Thiên Vỹ ôm nhẹ lấy cô, Mộc Nhiên nhìn xuống bên dưới.
Bốn mắt vô tình chạm nhau, anh không sao rồi? Cũng may anh không sao, nhưng nhìn ánh mắt của anh lại chứa rất nhiều nỗi buồn, tại sao vậy?
Cô khẽ nhích ra khỏi người Lý Thiên Vỹ, ánh mắt dán chặt vào người Hàn Thiên Lãnh.
Hàn Thiên Lãnh cầm lấy ly rượu đi ra chỗ khác, anh nhìn xung quanh, mọi thứ đều sắp xếp bình thường, không có gì khả nghi.
Lý Thiên Vỹ bắt đầu nói về bộ trang phục, sau đó là màn khiêu vũ.
Mộc Nhiên ra bên ngoài tìm anh, Hàn Thiên Lãnh đứng sau góc khuất dựa người vào bức tường.
- "Tìm anh sao?" Anh hỏi.
Mộc Nhiên bất ngờ nhìn anh:"Ưm..vâng, tìm anh."
Hàn Thiên Lãnh xoay người đặt cô dựa vào bức tường, tay anh chống ra phía sau cô:"Lát nữa sẽ có một chiếc trực thăng đến, đến lúc đó em hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này."
- "Tại vì sao em phải nghe anh?"
Hàn Thiên Lãnh lắc nhẹ ly rượu:"Vì an nguy của em, em nhất định phải nghe anh."
- "Anh buông em ra đã."
Hàn Thiên Lãnh nhìn vào mắt cô:"Mộc Nhiên, đêm hôm trước khi anh vẫn còn hôn mê, anh có nghe thấy giọng em."
Mộc Nhiên quay mặt sang một bên.
- "Em nói em đồng ý bỏ qua thù hận giữa chúng ta."
Mộc Nhiên nắm nhẹ tay lại:"Vốn định tìm anh hỏi thăm xem anh đã khỏe chưa? Nhưng trông anh có vẻ đã tốt hơn rồi, tem đi đây."
Hàn Thiên Lãnh nắm lấy cổ tay cô:"Nói anh nghe, nếu em bỏ qua thù hận này đã là món quà quý giá nhất đối với anh rồi, anh sẽ không cần điều gì thêm."
- "Anh sẽ không ép buộc em bên cạnh anh nữa, chỉ cần lát nữa em đồng ý rời đi, từ này em muốn chúng ta không còn quan hệ thì chính là không còn quan hệ."
Mộc Nhiên nhìn anh:"Phải, em đã bỏ qua thù hận này rồi. Hàn Thiên Lãnh, anh thật sự làm em mềm lòng rồi."
Hốc mắt cô dần nóng lên:"Mềm lòng từ lúc chính tay em cầm súng bắn anh một viên đạn, nhưng em lại rất sợ, sợ đứa nhỏ..."
Anh ôm lấy cô:"Đừng nói nữa."
Tim anh rất nhói khi thấy nước mắt cô rơi như vậy, nhìn cô khóc nghẹn khi nhắc đến đứa con của họ.
- "Mộc Nhiên, chưa nói với anh lời nào em đã ra đây sao?" Lý Thiên Vỹ đi đến, cố tình kéo cô ra khỏi ngực anh.
Mộc Nhiên bất ngờ thoát khỏi lồng ngực ấm áp đó.
- "Đi thôi, chúng ta vào trong."
Lý Thiên Vỹ nói rồi kéo cô vào trong, Hàn Thiên Lãnh cau mày vội đi theo cô, Hắc Bạch Lam chết tiệt, tại sao đến giờ này vẫn chưa đến.
Lý Thiên Vỹ nhìn Mộc Nhiên, anh đưa tay lau đi nước mắt cho cô:"Nín đi."
Anh vòng tay lên hông cô, tay kia đan nhẹ tay cô:"Chúng ta cùng nhau khiêu vũ."
Mộc Nhiên cố gắng bước theo từng bước của anh, cô cảm nhận được Lý Thiên Vỹ hôm nay khác quá.
Hàn Thiên Lãnh luôn đứng bên cạnh theo dõi cô.
"Đoàng" Lúc này trong du thuyền vang lên một tiếng súng lớn. Hàn Thiên Lãnh cau mày quay người lại, phía sau lúc này một người mặc vest đen đang định đánh lén anh.
Hàn Thiên Lãnh xoay người lại rồi đá hắn ta một cước, một vài người đứng gần đó vội chạy đi.
- "A..." Một người la lên rồi chạy đi.
Tên kia thân thủ yếu nên nhanh chóng bị ánh hạ gục, Mộc Nhiên buông tay ra khỏi Lý Thiên Vỹ:"Lãnh..."
Lý Thiên Vỹ kéo lấy tay cô:"Đi thôi."
- "Lãnh.." Cô gọi tên anh, Mộc Nhiên bị Lý Thiên Vỹ kéo đi vào một chỗ khác.
Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng bước theo:"Mộc Nhiên."
Hai tên tiếp theo chặn đường anh lại, hai người đang cầm hai con dao nhỏ. Một tên giơ tay định đâm vào người anh, Hàn Thiên Lãnh nghiêng người tránh đi.
"Xoẹt" Nhân lúc không chú ý khiến cho một tên có cơ hội cắt vào bắp tay anh, một ít máu nhướm ra khỏi âu phục.
Hàn Thiên Lãnh cau mày, anh dùng sức hạ gục hai tên này.
Bên ngoài, mọi người hoảng sợ đứng cạnh nhau.
"Đoàng" Lúc này, Vương Hùng xuất hiện bắn một phát súng chỉ thiên.
- "A.." Mọi người lo sợ la lên.
Vương Hùng chỉ súng vào chỗ mọi người đứng:"Mời đông thế này nếu chết chung thì thật vui, Hàn Thiên Lãnh sẽ không sợ cô đơn rồi."
- "Xin tha cho chúng tôi."
- "Xin ngài tha cho chúng tôi."
Vương Hùng quát:"Câm miệng, số của các người đã định sẵn là phải chết, mặc dù không làm gì cả. Hahahaha."
Hắn cười điên cuồng nhìn những con mồi đang sợ hãi ở đó.
"Đoàng" Một viên đạn vô tình của hắn găm vào một người đàn ông kia.
- "Hự" Hắn ta la lên một tiếng rồi nắm ở đó, nhanh chóng một dòng máu đỏ thẫm chảy ra.
- "Xin ngài tha cho chúng tôi."
Vương Hùng nghiến răng nói:"Tất cả câm miệng lại, chúng mày thoát không nổi đâu, ngồi xuống chờ chết đi. Hahaha."
Hắn ta cười như điên rồi bước vào trong.
Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng đi theo Lý Thiên Vỹ:"Mộc Nhiên."
Chết tiệt, vì hai tên vừa rồi mà anh bị mất dấu rồi, nơi cánh tay nhướm máu của anh chúng chỗ viên đạn nên càng nặng hơn.
Lý Thiên Vỹ kéo Mộc Nhiên ra khỏi nơi này, họ đứng bên ngoài boong tàu, cơn gió biển lạnh lẽo quét qua thân hình mảnh mai khiến Mộc Nhiên run nhẹ.
Cô hoảng sợ gọi tên anh:"Lãnh.."
- "Thiên Vỹ, anh làm gì vậy, mau thả em ra. Em đau quá."
Lý Thiên Vỹ nhìn cô:"Đau sao? Lát nữa em còn thấy đau hơn kìa, nhưng sẽ không đau về thể xác đâu."
Mộc Nhiên hoảng sợ nhìn anh, cố gắng vùng vẫy ra khỏi anh.
Hàn Thiên Lãnh bước vào trong, anh nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của Mộc Nhiên, nhưng không thấy cô.
- "Kính thưa quý vị, chúng ta hãy cùng dành một ít thời gian để nói về buổi lễ trọng đại ngày hôm nay của tập đoàn Maison."
Một MC lên nói với mọi người, tất cả nhanh chóng tập trung dưới sân khấu. Lúc này Mộc Nhiên cùng Lý Thiên Vỹ xuất hiện sau bức màn màu đỏ, trông hai người thật trai tài gái sắc.
"Bốp..bốp..bốp.." Mọi người vỗ tay vì sự xuất hiện của cặp đôi này, Hàn Thiên Lãnh cau mày, anh đang nghĩ cách nhanh chóng để tiếp cận được cô.
- "Chào mọi người, tôi rất vui vì hôm nay mọi người nhận lời tham gia đông đủ bữa tiệc rượu này." Lý Thiên Vỹ nói. Anh ta nhìn sang Mộc Nhiên.
- "Hôm nay cũng có sự hiện diện của cô ấy - vị hôn thê của tôi." Lý Thiên Vỹ ôm nhẹ lấy cô, Mộc Nhiên nhìn xuống bên dưới.
Bốn mắt vô tình chạm nhau, anh không sao rồi? Cũng may anh không sao, nhưng nhìn ánh mắt của anh lại chứa rất nhiều nỗi buồn, tại sao vậy?
Cô khẽ nhích ra khỏi người Lý Thiên Vỹ, ánh mắt dán chặt vào người Hàn Thiên Lãnh.
Hàn Thiên Lãnh cầm lấy ly rượu đi ra chỗ khác, anh nhìn xung quanh, mọi thứ đều sắp xếp bình thường, không có gì khả nghi.
Lý Thiên Vỹ bắt đầu nói về bộ trang phục, sau đó là màn khiêu vũ.
Mộc Nhiên ra bên ngoài tìm anh, Hàn Thiên Lãnh đứng sau góc khuất dựa người vào bức tường.
- "Tìm anh sao?" Anh hỏi.
Mộc Nhiên bất ngờ nhìn anh:"Ưm..vâng, tìm anh."
Hàn Thiên Lãnh xoay người đặt cô dựa vào bức tường, tay anh chống ra phía sau cô:"Lát nữa sẽ có một chiếc trực thăng đến, đến lúc đó em hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này."
- "Tại vì sao em phải nghe anh?"
Hàn Thiên Lãnh lắc nhẹ ly rượu:"Vì an nguy của em, em nhất định phải nghe anh."
- "Anh buông em ra đã."
Hàn Thiên Lãnh nhìn vào mắt cô:"Mộc Nhiên, đêm hôm trước khi anh vẫn còn hôn mê, anh có nghe thấy giọng em."
Mộc Nhiên quay mặt sang một bên.
- "Em nói em đồng ý bỏ qua thù hận giữa chúng ta."
Mộc Nhiên nắm nhẹ tay lại:"Vốn định tìm anh hỏi thăm xem anh đã khỏe chưa? Nhưng trông anh có vẻ đã tốt hơn rồi, tem đi đây."
Hàn Thiên Lãnh nắm lấy cổ tay cô:"Nói anh nghe, nếu em bỏ qua thù hận này đã là món quà quý giá nhất đối với anh rồi, anh sẽ không cần điều gì thêm."
- "Anh sẽ không ép buộc em bên cạnh anh nữa, chỉ cần lát nữa em đồng ý rời đi, từ này em muốn chúng ta không còn quan hệ thì chính là không còn quan hệ."
Mộc Nhiên nhìn anh:"Phải, em đã bỏ qua thù hận này rồi. Hàn Thiên Lãnh, anh thật sự làm em mềm lòng rồi."
Hốc mắt cô dần nóng lên:"Mềm lòng từ lúc chính tay em cầm súng bắn anh một viên đạn, nhưng em lại rất sợ, sợ đứa nhỏ..."
Anh ôm lấy cô:"Đừng nói nữa."
Tim anh rất nhói khi thấy nước mắt cô rơi như vậy, nhìn cô khóc nghẹn khi nhắc đến đứa con của họ.
- "Mộc Nhiên, chưa nói với anh lời nào em đã ra đây sao?" Lý Thiên Vỹ đi đến, cố tình kéo cô ra khỏi ngực anh.
Mộc Nhiên bất ngờ thoát khỏi lồng ngực ấm áp đó.
- "Đi thôi, chúng ta vào trong."
Lý Thiên Vỹ nói rồi kéo cô vào trong, Hàn Thiên Lãnh cau mày vội đi theo cô, Hắc Bạch Lam chết tiệt, tại sao đến giờ này vẫn chưa đến.
Lý Thiên Vỹ nhìn Mộc Nhiên, anh đưa tay lau đi nước mắt cho cô:"Nín đi."
Anh vòng tay lên hông cô, tay kia đan nhẹ tay cô:"Chúng ta cùng nhau khiêu vũ."
Mộc Nhiên cố gắng bước theo từng bước của anh, cô cảm nhận được Lý Thiên Vỹ hôm nay khác quá.
Hàn Thiên Lãnh luôn đứng bên cạnh theo dõi cô.
"Đoàng" Lúc này trong du thuyền vang lên một tiếng súng lớn. Hàn Thiên Lãnh cau mày quay người lại, phía sau lúc này một người mặc vest đen đang định đánh lén anh.
Hàn Thiên Lãnh xoay người lại rồi đá hắn ta một cước, một vài người đứng gần đó vội chạy đi.
- "A..." Một người la lên rồi chạy đi.
Tên kia thân thủ yếu nên nhanh chóng bị ánh hạ gục, Mộc Nhiên buông tay ra khỏi Lý Thiên Vỹ:"Lãnh..."
Lý Thiên Vỹ kéo lấy tay cô:"Đi thôi."
- "Lãnh.." Cô gọi tên anh, Mộc Nhiên bị Lý Thiên Vỹ kéo đi vào một chỗ khác.
Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng bước theo:"Mộc Nhiên."
Hai tên tiếp theo chặn đường anh lại, hai người đang cầm hai con dao nhỏ. Một tên giơ tay định đâm vào người anh, Hàn Thiên Lãnh nghiêng người tránh đi.
"Xoẹt" Nhân lúc không chú ý khiến cho một tên có cơ hội cắt vào bắp tay anh, một ít máu nhướm ra khỏi âu phục.
Hàn Thiên Lãnh cau mày, anh dùng sức hạ gục hai tên này.
Bên ngoài, mọi người hoảng sợ đứng cạnh nhau.
"Đoàng" Lúc này, Vương Hùng xuất hiện bắn một phát súng chỉ thiên.
- "A.." Mọi người lo sợ la lên.
Vương Hùng chỉ súng vào chỗ mọi người đứng:"Mời đông thế này nếu chết chung thì thật vui, Hàn Thiên Lãnh sẽ không sợ cô đơn rồi."
- "Xin tha cho chúng tôi."
- "Xin ngài tha cho chúng tôi."
Vương Hùng quát:"Câm miệng, số của các người đã định sẵn là phải chết, mặc dù không làm gì cả. Hahahaha."
Hắn cười điên cuồng nhìn những con mồi đang sợ hãi ở đó.
"Đoàng" Một viên đạn vô tình của hắn găm vào một người đàn ông kia.
- "Hự" Hắn ta la lên một tiếng rồi nắm ở đó, nhanh chóng một dòng máu đỏ thẫm chảy ra.
- "Xin ngài tha cho chúng tôi."
Vương Hùng nghiến răng nói:"Tất cả câm miệng lại, chúng mày thoát không nổi đâu, ngồi xuống chờ chết đi. Hahaha."
Hắn ta cười như điên rồi bước vào trong.
Hàn Thiên Lãnh nhanh chóng đi theo Lý Thiên Vỹ:"Mộc Nhiên."
Chết tiệt, vì hai tên vừa rồi mà anh bị mất dấu rồi, nơi cánh tay nhướm máu của anh chúng chỗ viên đạn nên càng nặng hơn.
Lý Thiên Vỹ kéo Mộc Nhiên ra khỏi nơi này, họ đứng bên ngoài boong tàu, cơn gió biển lạnh lẽo quét qua thân hình mảnh mai khiến Mộc Nhiên run nhẹ.
Cô hoảng sợ gọi tên anh:"Lãnh.."
- "Thiên Vỹ, anh làm gì vậy, mau thả em ra. Em đau quá."
Lý Thiên Vỹ nhìn cô:"Đau sao? Lát nữa em còn thấy đau hơn kìa, nhưng sẽ không đau về thể xác đâu."
Mộc Nhiên hoảng sợ nhìn anh, cố gắng vùng vẫy ra khỏi anh.
Bình luận facebook