Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
Chương 174: Chuyển nguy thành an (1)
Editor: Ngọc Sơn Bạc
“Ha ha... Cô là người thứ hai dám to gan nói với ta như vậy.” Khang Hân nói.
Mộ Hi nghĩ thầm: Chỉ cần dũng cảm, có thể chiến thắng tất cả.
“Người đầu tiên là ai?” Mộ Hi tò mò hỏi.
“Nam Cung Diệu.” Khang Hân nói.
“Ông xã? Bà đã gặp anh ấy? Nữ vuđáng chết, bà đã làm gì anh ấy? Bà đã làm gì?”
Khi Mộ Hi nghe nữ vu nói đến ông xã của mình, bắt đầu lo lắng ông xã gặp chuyện không may, Mộ Hi hung hăng cầm lấy cánh tay của Khang Hân, Khang Hân vung tay, Mộ Hi liền té ngã đụng vào ghế trên máy bay, khóe miệng bắt đầu chảy máu, lúc cô đụng vào Khang Hân thì cơ thể cô ta không có chút nhiệt độ, rất lạnh, rất lạnh, giống như người đã chết vậy.
Lúc này Khang Hân đi về phía của Mộ Hi, Mộ Hi hay choáng váng, cô ép buộc mình không được ngất xỉu, vì vậy, phun máu trong ra.
“Cút, nữ vu đáng chết.” Mộ Hi mắng to nói, thật ra, trong lòng cô sợ bà ta tới gần, Mộ Hi lấy tay dính máu vừa phun ra của mình, lén lút ở trong lòng bàn tay vẽ phù chú trừ tà theo kinh thư, thật ra đại sư có đưa cho Mộ Hi một cuốn kinh thư, mỗi tối Mộ Hi đều nhìn một chút, vừa lén học mấy cái phù chú trừ tà ở trong đó. Mộ Hi cũng không biết có tác dụng không, bây giờ ở trong tình huống này chỉ có thể thể vận may, bởi vì cô cũng đang dựa vào trí nhớ mà vẽ, không biết có chính xác không!
Khang Hân vươn tay tái nhợt ra, muốn bắt lấy Mộ Hi, Mộ Hi nhanh nhẹn đứng lên, dùng tay vừa mới được vẽ phù chú của mình chạm tới tay của Khang Hân, ai biết.
Trong nháy mắt cánh tay của Khang Hân kêu xèo xèo, chỉ thấy cánh tay của cô giống như bị tạt a-xít-sun-phu-rít, Khang Hân liền rút tay lại, lui về sau một bước.
Mộ Hi hừ lạnh một tiếng, nổi giận rống to về phía Khang Hân.
“Nữ vu đáng chết, muốn hại tôi sao, tôi sẽ cho bà chết một lần nữa!” Mộ Hi mở mắt to, nổi giận nói, mặc dù chết, cũng không thể khuất phục.
“Tên lão đầu đáng chết đó lại giao thi pháp cho ngươi?” Khang Hân nói.
“Bà mới đáng chết, ông ấy chính là cao tăng đắc đạo, chuyên thu phục những con quỷ như bà.” Mộ Hi cảm thấy có chút mệt, vì vậy, liền tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng nghĩ làm sao báo cho ông xã biết để tới cứu cô!
“Chủ nhân, phía trước chính là Nepal, chúng ta sẽ hạ cánh ngay lập tức.” Âu Dương Hàn đứng lên đi tới gần Khang Hân nói.
Khang Hân vung tay, Âu Dương Hàn lập tức trở về chỗ ngồi, Mộ cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào những người này đều bị bà ta khống chế, vì sao bọn họ không có cảm xúc?
“Bà là quỷ hại người, bà đã làm gì với bọn họ?” Mộ Hi gầm nhẹ nói, nhìn mấy người kia giống như là cái xác không hồn, không có cảm xúc, cơ thể không linh hoạt, ánh mắt ngẩn ngơ, hai tay buông xuống.
Khang Hân không nói gì, bỗng nhiên té xỉu, xuất hiện trước mặt Mộ Hi là một cái đầu lâu khô tóc dài, một bộ trường bào dài được mặc trên một bộ xương khô, toàn bộ tóc gáy của cô đều dựng lên, muốn ngất đi, Mộ Hi sợ đến muốn kêu cứu mạng, nhưng không thể, người hiền thì bị ức hiếp, giống như đạo lý đó, người hiền cũng sẽ bị quỷ ức hiếp, cho nên cô không thể sợ hãi, cô phải dũng cảm.
Được rồi! Quỷ chỉ có ở trong TV thôi, làm sao cô cũng có thể gặp ở ngoài đời, coi như là to gan một chút, Mộ Hi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bộ xương khô trước mắt, càng nhìn càng đáng sợ, vì vậy, cô ngã về phía sau, không đứng vững đặt mông ngồi dưới đất.
Mộ Hi nhớ đến công phu của mình, vì sao không thử một chút, vì vậy, giơ chân lên, đá về phía của nữ vu, ai biết lúc cô giơ chân đá về phía nữ vu, bộ xương khô cư nhiên lại tránh đi, Mộ Hi không hiểu, lẽ nào bà ta vẫn còn sợ đau?
“Nữ vu đáng chết, trên người bà không có tí thịt, sao lại sợ đau?”
Mộ Hi đứng lên, rất không hiểu, trong lòng đang suy nghĩ, bà ta không đến gần cô, bởi vì cô có phật châu bảo vệ, nếu không thì nữ vu này đã sớm giết chết cô, bởi vì Mộ Hi luôn miệng chửi bà, cũng nhìn thấy được bà ta rất tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống, nói trắng ra là bà ta không thể ra tay!
Vừa rồi hình như là nữ vu không dám tới gần cô, thật ra, Mộ Hi không nghĩ tới chính là, vừa rồi nữ vu không phải sợ quyền của cô, mà là vì cô chân đạp thất tinh, đây là nguyên nhân mà bà ta không dám động tới Mộ Hi. Bởi vì chân đạp thất tinh chính là khắc tinh của ác linh, nếu bà bị chạm phải thì sẽ hồn phi phách tán!
Bộ xương khô bỗng nhiên biến mất, Mộ Hi nhìn xung quanh một chút, nhìn đến Khang Hân, cô cẩn thận đi về phía của Khang Hân, lấy tay chọt chọt cô ta, nhìn xem cô ta có còn sống hay không.
“Này? Khang Hân, Khang Hân?” Mộ Hi kêu hai tiếng, Khang Hân liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh một chút, lại nhìn Mộ Hi, mạnh mẽ đứng lên, căm hận nhìn Mộ Hi.
“Này, tại sao tôi lại ở đây?” Khang Hân mắng to.
“Cô bị quỷ nhập, tôi bị quỷ bắt cóc!” Mộ Hi thấy cô ta còn sống thì trong lòng rất yên tâm.
“Quỷ nhập? Cô mới là quỷ, quỷ câu hồn, xem ra là ông trời thương cảm tôi, giúp tôi, thực sự là ông trời có mắt.”
Khang Hân rất vui vẻ, không nghĩ tới sẽ có cơ hội báo thù như vậy, dễ dàng đem người phụ nữ Nam Cung Diệu yêu nhất bắt đi, thật quá tốt, rốt cuộc cũng có thể báo thù.
Thật ra, đây cũng là mục đích mà nữ vu muốn tìm Khang Hân, bởi vì cô ta cũng hận đàn ông nhà Nam Cung, cũng có thù với Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi có thể phá giải lời nguyền của bà ta, nên nữ vu liền nghĩ biện pháp tiêu diệt Mộ Hi, thế nhưng, bởi vì chân cô đạp thất tinh, nên bà không dám tới gần, chân đạp thất tinh vốn chỉ có đàn ông, không nghĩ tới lại có phụ nữ chân đạp thất tinh, hơn nữa, sức mạnh còn lớn hơn so với đàn ông, chạm vào có thể làm bà hồn phi phách tán!
Càng kỳ lạ hơn là người phụ nữ này không có sợ quỷ, nữ vu vốn không có nghĩ tới, vốn tưởng rằng sẽ dọa cô sợ đến chết, thế nhưng lúc bà hiện ra nguyên hình, cô lại có thể không sợ, mà còn chuẩn bị đá bà, thật ra, làm sao mà Mộ Hi không sợ, vì cô không có cách nào, cũng không thể khuất phục, nếu không sẽ chết nhanh hơn!
“Ông trời cái gì, cô bị nữ vu nhập!”
Mộ Hi nói với Khang Hân, chẳng qua, Khang Hân không tin trên đời này lại có quỷ, cho nên cô ta nguyện tin tưởng là ông trời đang giúp cô.
“Người phụ nữ thối, cô cướp đàn ông của tôi, gặp báo ứng là phải, ông trời cũng giúp tôi báo thù rồi.” Khang Hân vui vẻ nói.
“Âu thiếu, tại sao các người lại ở nơi này?” Khang Hân đi về phía Âu Dương Hàn hỏi, ai biết rằng bọn người Âu Dương Hàn không có một chút phản ứng nào, thật ra mấy người này đã bị nữ vu niệm chú, chính xác là bây giờ bọn họ đang làm nô bộc cho bà ta, bà ta sai họ là gì thì họ làm đó, bọn họ không có suy nghĩ, chỉ biết phục tùng.
Khang Hân thấy bọn người Âu Dương Hàn là lạ, cũng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, trong lòng vẫn suy nghĩ làm sao để hành hạ Mộ Hi?
Sân bay Nepal, Mộ Hi muốn dùng công phu để chạy trốn, bởi vì lấy công phu bây giờ, chạy trốn cũng không có vấn đề gì, chỉ là cô không biết mấy tên đàn ông bị nữ vukhống chế này, không dễ dàng đối phó như vậy, nhìn thấy khoang cửa mở, vì vậy, chạy nhanh ra, ai biết vừa mới chạy được một bước, một bàn tay to lớn đã gắt gao nắm tóc cô, dùng sức túm lấy, Mộ Hi đau đến nước mắt cũng chảy ra.
“Buông, buông tay, tôi không chạy, tôi không chạy được chưa?” Mộ Hi không nghĩ tới mấy người này sức mạnh lại lớn như vậy, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, đang lúc Mộ Hi suy nghĩ, một bàn tay giơ ra, đánh Mộ Hi ngất xỉu sau đó đặt cô vào một cái thùng lớn, mấy người bọn họ rời máy bay, lập tức lên một chiếc xe thùng đựng hàng loại nhỏ, Khang Hân không biết bọn họ muốn đi đâu? Chỉ yên lặng đi theo.
Ai biết xe càng chạy càng xa, hơn nữa nhìn cảnh vật bên ngoài lại vô cùng hoang vắng, phía trước không có người, là một khu rừng rậm rạp, xe chạy đến một căn nhà tranh nhỏ thì dừng lại, thì ra nữ vumuốn đốt chết Mộ Hi, sau đó sẽ đem hồn phách của Mộ Hi vĩnh viễn khóa ở đây, vì sao bà ta chọn ở đây? Thật ra, bởi vì nơi này có âm khí rất nặng, nếu hồn phách bị khóa ở đây, vĩnh viễn sẽ không thể thoát ra.
Lúc này, Nam Cung Diệu cũng đã đến Nepal, Nam Nam cũng bắt đầu điều tra xem bọn người Khang Hân có ở Nepal hay không, phát hiện bọn họ vào một khu rừng, sau đó mất tín hiệu.
Nam Cung Diệu nhận điện thoại của con trai.
“Cha, cha mau đi đến Katmandu ở phía Tây 1000km, nơi đó có một khu rừng nhỏ, con phát hiện bọn người Khang Hân đã đi vào rừng, sau đó mất tín hiệu.” Nam Nam nói.
“Được rồi, cúp.” Nam Cung Diệu cúp điện thoại, bắt đầu nhìn vào bản đồ, để Lãnh Đông lái máy bay.
Khang Hân phát hiện có một cái giá hình chữ thập ở phía trước, Âu Dương Hàn đem Mộ Hi ra khỏi rương, sau đó trói chặt cô vào cái giá.
Khang Hân sợ đến không dám thở mạnh, tuy cô không biết Âu Dương Hàn và Mộ Hi có thù gì, nhưng cũng không cần phải... Thiêu sống Mộ Hi như thế! Lúc Khang Hân đang suy nghĩ, cô ta lại mất đi ý thức, bởi vì nữ vu lại nhập vào Khang Hân để bắt đầu hành hình Mộ Hi.
Âu Dương Hàn tưới xăng lên người của Mộ Hi, Mộ Hi liền giật mình tỉnh lại.
“Âu Dương Hàn, anh muốn làm cái gì? Thả tôi ra!” Mộ Hi rống to, thế nhưng, cô biết cũng vô dụng, bởi vì Âu Dương Hàn đã bị nữ vu khống chế.
“Nữ vu đáng chết, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho cho bà.” Mộ Hi căm hận nhìn Khang Hân nói, Khang Hân vẫn nhắm mắt, giống như là chờ thời gian tới.
Thật ra, lúc Nam Cung Diệu tới, Âu Dương Hàn cũng đã tới, Âu Dương Hàn ở sân bay xem đoạn ghi hình thì phát hiện em trai đã dùng một chiếc xe thùng đựng hàng rời đi, Âu Dương Hàn truy lùng bảng số xe này, cuối cùng là đến được khu rừng nhỏ này.
Nam Cung Diệu và Lãnh Đông cho máy bay hạ cánh phía ngoài rừng, còn bọn họ thì chạy về phía rừng rậm, bọn họ chạy theo dấu vết của bánh xe để lại.
Mộ Hi thấy Âu Dương Hàn cầm cây đuốc trong tay, cô liền biết mình sắp thành thịt quay, trong lòng muốn khóc cũng không khóc được.
“Nữ vu đáng chết, nữ vu thối, bà giết nhiều người như vậy, cũng chỉ là một người phụ nữ xấu xí bị vứt bỏ, nếu tôi là đàn ông, có chết cũng sẽ không cưới bà! Bởi vì bà ngay cả súc sinh cũng không bằng, tôi khinh bỉ bà, tôi... Ngô...” Mộ Hi bị nước chặn, bây giờ ngay cả miệng cũng không thể nói.
Mộ Hi chỉ có thể giương mắt nhìn, cô nhìn chằm chằm Khang Hân, dùng mắt chửi bà ta, ai biết lúc này, cô nhìn thấy Âu Dương Hàn đứng phía sau một người, Mộ Hi thật không thể tin vào mắt của mình, người kia không phải Âu Dương Hàn sao? Kia là ai? Tại sao lại giống nhau như vậy.
“Đều tìm chết... Ha ha...” Khang Hân quay đầu lại, nhìn Âu Dương Hàn.
“Khang Hân, cô đang làm cái gì? Đồ điên!” Dương Hàn chạy đến cạnh Mộ Hi, chuẩn bị cởi dây, ai biết, còn chưa tới gần, đã bị một trận gió lớn đánh văng ra, Dương Hàn không thể tin nhìn xung quanh, không, ai đã làm?
“Tiểu tử thối, còn ngẩn ra làm gì? Mau tới cứu người, về nhà anh sẽ dạy dỗ lại em!” Dương Hàn rống to về phía của em trai mình, thế nhưng nhìn em trai không có phản ứng, anh liền có cảm giác không tốt, cảm giác chuyện này không bình thường.
Lúc Dương Hàn đến, Nam Cung Diệu và Lãnh Đông cũng đã đến, chỉ là anh đang nghĩ cách dẫn dụ ác linh đi, như vậy thì mới có thể cứu Mộ Hi.
Nam Cung Diệu nghĩ được một cách, liền nói nhỏ cho Lãnh Đông, anh cho Lãnh Đông thời gian thì phải tranh thủ để cứu Mộ Hi.
Editor: Ngọc Sơn Bạc
“Ha ha... Cô là người thứ hai dám to gan nói với ta như vậy.” Khang Hân nói.
Mộ Hi nghĩ thầm: Chỉ cần dũng cảm, có thể chiến thắng tất cả.
“Người đầu tiên là ai?” Mộ Hi tò mò hỏi.
“Nam Cung Diệu.” Khang Hân nói.
“Ông xã? Bà đã gặp anh ấy? Nữ vuđáng chết, bà đã làm gì anh ấy? Bà đã làm gì?”
Khi Mộ Hi nghe nữ vu nói đến ông xã của mình, bắt đầu lo lắng ông xã gặp chuyện không may, Mộ Hi hung hăng cầm lấy cánh tay của Khang Hân, Khang Hân vung tay, Mộ Hi liền té ngã đụng vào ghế trên máy bay, khóe miệng bắt đầu chảy máu, lúc cô đụng vào Khang Hân thì cơ thể cô ta không có chút nhiệt độ, rất lạnh, rất lạnh, giống như người đã chết vậy.
Lúc này Khang Hân đi về phía của Mộ Hi, Mộ Hi hay choáng váng, cô ép buộc mình không được ngất xỉu, vì vậy, phun máu trong ra.
“Cút, nữ vu đáng chết.” Mộ Hi mắng to nói, thật ra, trong lòng cô sợ bà ta tới gần, Mộ Hi lấy tay dính máu vừa phun ra của mình, lén lút ở trong lòng bàn tay vẽ phù chú trừ tà theo kinh thư, thật ra đại sư có đưa cho Mộ Hi một cuốn kinh thư, mỗi tối Mộ Hi đều nhìn một chút, vừa lén học mấy cái phù chú trừ tà ở trong đó. Mộ Hi cũng không biết có tác dụng không, bây giờ ở trong tình huống này chỉ có thể thể vận may, bởi vì cô cũng đang dựa vào trí nhớ mà vẽ, không biết có chính xác không!
Khang Hân vươn tay tái nhợt ra, muốn bắt lấy Mộ Hi, Mộ Hi nhanh nhẹn đứng lên, dùng tay vừa mới được vẽ phù chú của mình chạm tới tay của Khang Hân, ai biết.
Trong nháy mắt cánh tay của Khang Hân kêu xèo xèo, chỉ thấy cánh tay của cô giống như bị tạt a-xít-sun-phu-rít, Khang Hân liền rút tay lại, lui về sau một bước.
Mộ Hi hừ lạnh một tiếng, nổi giận rống to về phía Khang Hân.
“Nữ vu đáng chết, muốn hại tôi sao, tôi sẽ cho bà chết một lần nữa!” Mộ Hi mở mắt to, nổi giận nói, mặc dù chết, cũng không thể khuất phục.
“Tên lão đầu đáng chết đó lại giao thi pháp cho ngươi?” Khang Hân nói.
“Bà mới đáng chết, ông ấy chính là cao tăng đắc đạo, chuyên thu phục những con quỷ như bà.” Mộ Hi cảm thấy có chút mệt, vì vậy, liền tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng nghĩ làm sao báo cho ông xã biết để tới cứu cô!
“Chủ nhân, phía trước chính là Nepal, chúng ta sẽ hạ cánh ngay lập tức.” Âu Dương Hàn đứng lên đi tới gần Khang Hân nói.
Khang Hân vung tay, Âu Dương Hàn lập tức trở về chỗ ngồi, Mộ cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào những người này đều bị bà ta khống chế, vì sao bọn họ không có cảm xúc?
“Bà là quỷ hại người, bà đã làm gì với bọn họ?” Mộ Hi gầm nhẹ nói, nhìn mấy người kia giống như là cái xác không hồn, không có cảm xúc, cơ thể không linh hoạt, ánh mắt ngẩn ngơ, hai tay buông xuống.
Khang Hân không nói gì, bỗng nhiên té xỉu, xuất hiện trước mặt Mộ Hi là một cái đầu lâu khô tóc dài, một bộ trường bào dài được mặc trên một bộ xương khô, toàn bộ tóc gáy của cô đều dựng lên, muốn ngất đi, Mộ Hi sợ đến muốn kêu cứu mạng, nhưng không thể, người hiền thì bị ức hiếp, giống như đạo lý đó, người hiền cũng sẽ bị quỷ ức hiếp, cho nên cô không thể sợ hãi, cô phải dũng cảm.
Được rồi! Quỷ chỉ có ở trong TV thôi, làm sao cô cũng có thể gặp ở ngoài đời, coi như là to gan một chút, Mộ Hi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bộ xương khô trước mắt, càng nhìn càng đáng sợ, vì vậy, cô ngã về phía sau, không đứng vững đặt mông ngồi dưới đất.
Mộ Hi nhớ đến công phu của mình, vì sao không thử một chút, vì vậy, giơ chân lên, đá về phía của nữ vu, ai biết lúc cô giơ chân đá về phía nữ vu, bộ xương khô cư nhiên lại tránh đi, Mộ Hi không hiểu, lẽ nào bà ta vẫn còn sợ đau?
“Nữ vu đáng chết, trên người bà không có tí thịt, sao lại sợ đau?”
Mộ Hi đứng lên, rất không hiểu, trong lòng đang suy nghĩ, bà ta không đến gần cô, bởi vì cô có phật châu bảo vệ, nếu không thì nữ vu này đã sớm giết chết cô, bởi vì Mộ Hi luôn miệng chửi bà, cũng nhìn thấy được bà ta rất tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống, nói trắng ra là bà ta không thể ra tay!
Vừa rồi hình như là nữ vu không dám tới gần cô, thật ra, Mộ Hi không nghĩ tới chính là, vừa rồi nữ vu không phải sợ quyền của cô, mà là vì cô chân đạp thất tinh, đây là nguyên nhân mà bà ta không dám động tới Mộ Hi. Bởi vì chân đạp thất tinh chính là khắc tinh của ác linh, nếu bà bị chạm phải thì sẽ hồn phi phách tán!
Bộ xương khô bỗng nhiên biến mất, Mộ Hi nhìn xung quanh một chút, nhìn đến Khang Hân, cô cẩn thận đi về phía của Khang Hân, lấy tay chọt chọt cô ta, nhìn xem cô ta có còn sống hay không.
“Này? Khang Hân, Khang Hân?” Mộ Hi kêu hai tiếng, Khang Hân liền tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh một chút, lại nhìn Mộ Hi, mạnh mẽ đứng lên, căm hận nhìn Mộ Hi.
“Này, tại sao tôi lại ở đây?” Khang Hân mắng to.
“Cô bị quỷ nhập, tôi bị quỷ bắt cóc!” Mộ Hi thấy cô ta còn sống thì trong lòng rất yên tâm.
“Quỷ nhập? Cô mới là quỷ, quỷ câu hồn, xem ra là ông trời thương cảm tôi, giúp tôi, thực sự là ông trời có mắt.”
Khang Hân rất vui vẻ, không nghĩ tới sẽ có cơ hội báo thù như vậy, dễ dàng đem người phụ nữ Nam Cung Diệu yêu nhất bắt đi, thật quá tốt, rốt cuộc cũng có thể báo thù.
Thật ra, đây cũng là mục đích mà nữ vu muốn tìm Khang Hân, bởi vì cô ta cũng hận đàn ông nhà Nam Cung, cũng có thù với Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi có thể phá giải lời nguyền của bà ta, nên nữ vu liền nghĩ biện pháp tiêu diệt Mộ Hi, thế nhưng, bởi vì chân cô đạp thất tinh, nên bà không dám tới gần, chân đạp thất tinh vốn chỉ có đàn ông, không nghĩ tới lại có phụ nữ chân đạp thất tinh, hơn nữa, sức mạnh còn lớn hơn so với đàn ông, chạm vào có thể làm bà hồn phi phách tán!
Càng kỳ lạ hơn là người phụ nữ này không có sợ quỷ, nữ vu vốn không có nghĩ tới, vốn tưởng rằng sẽ dọa cô sợ đến chết, thế nhưng lúc bà hiện ra nguyên hình, cô lại có thể không sợ, mà còn chuẩn bị đá bà, thật ra, làm sao mà Mộ Hi không sợ, vì cô không có cách nào, cũng không thể khuất phục, nếu không sẽ chết nhanh hơn!
“Ông trời cái gì, cô bị nữ vu nhập!”
Mộ Hi nói với Khang Hân, chẳng qua, Khang Hân không tin trên đời này lại có quỷ, cho nên cô ta nguyện tin tưởng là ông trời đang giúp cô.
“Người phụ nữ thối, cô cướp đàn ông của tôi, gặp báo ứng là phải, ông trời cũng giúp tôi báo thù rồi.” Khang Hân vui vẻ nói.
“Âu thiếu, tại sao các người lại ở nơi này?” Khang Hân đi về phía Âu Dương Hàn hỏi, ai biết rằng bọn người Âu Dương Hàn không có một chút phản ứng nào, thật ra mấy người này đã bị nữ vu niệm chú, chính xác là bây giờ bọn họ đang làm nô bộc cho bà ta, bà ta sai họ là gì thì họ làm đó, bọn họ không có suy nghĩ, chỉ biết phục tùng.
Khang Hân thấy bọn người Âu Dương Hàn là lạ, cũng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, trong lòng vẫn suy nghĩ làm sao để hành hạ Mộ Hi?
Sân bay Nepal, Mộ Hi muốn dùng công phu để chạy trốn, bởi vì lấy công phu bây giờ, chạy trốn cũng không có vấn đề gì, chỉ là cô không biết mấy tên đàn ông bị nữ vukhống chế này, không dễ dàng đối phó như vậy, nhìn thấy khoang cửa mở, vì vậy, chạy nhanh ra, ai biết vừa mới chạy được một bước, một bàn tay to lớn đã gắt gao nắm tóc cô, dùng sức túm lấy, Mộ Hi đau đến nước mắt cũng chảy ra.
“Buông, buông tay, tôi không chạy, tôi không chạy được chưa?” Mộ Hi không nghĩ tới mấy người này sức mạnh lại lớn như vậy, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, đang lúc Mộ Hi suy nghĩ, một bàn tay giơ ra, đánh Mộ Hi ngất xỉu sau đó đặt cô vào một cái thùng lớn, mấy người bọn họ rời máy bay, lập tức lên một chiếc xe thùng đựng hàng loại nhỏ, Khang Hân không biết bọn họ muốn đi đâu? Chỉ yên lặng đi theo.
Ai biết xe càng chạy càng xa, hơn nữa nhìn cảnh vật bên ngoài lại vô cùng hoang vắng, phía trước không có người, là một khu rừng rậm rạp, xe chạy đến một căn nhà tranh nhỏ thì dừng lại, thì ra nữ vumuốn đốt chết Mộ Hi, sau đó sẽ đem hồn phách của Mộ Hi vĩnh viễn khóa ở đây, vì sao bà ta chọn ở đây? Thật ra, bởi vì nơi này có âm khí rất nặng, nếu hồn phách bị khóa ở đây, vĩnh viễn sẽ không thể thoát ra.
Lúc này, Nam Cung Diệu cũng đã đến Nepal, Nam Nam cũng bắt đầu điều tra xem bọn người Khang Hân có ở Nepal hay không, phát hiện bọn họ vào một khu rừng, sau đó mất tín hiệu.
Nam Cung Diệu nhận điện thoại của con trai.
“Cha, cha mau đi đến Katmandu ở phía Tây 1000km, nơi đó có một khu rừng nhỏ, con phát hiện bọn người Khang Hân đã đi vào rừng, sau đó mất tín hiệu.” Nam Nam nói.
“Được rồi, cúp.” Nam Cung Diệu cúp điện thoại, bắt đầu nhìn vào bản đồ, để Lãnh Đông lái máy bay.
Khang Hân phát hiện có một cái giá hình chữ thập ở phía trước, Âu Dương Hàn đem Mộ Hi ra khỏi rương, sau đó trói chặt cô vào cái giá.
Khang Hân sợ đến không dám thở mạnh, tuy cô không biết Âu Dương Hàn và Mộ Hi có thù gì, nhưng cũng không cần phải... Thiêu sống Mộ Hi như thế! Lúc Khang Hân đang suy nghĩ, cô ta lại mất đi ý thức, bởi vì nữ vu lại nhập vào Khang Hân để bắt đầu hành hình Mộ Hi.
Âu Dương Hàn tưới xăng lên người của Mộ Hi, Mộ Hi liền giật mình tỉnh lại.
“Âu Dương Hàn, anh muốn làm cái gì? Thả tôi ra!” Mộ Hi rống to, thế nhưng, cô biết cũng vô dụng, bởi vì Âu Dương Hàn đã bị nữ vu khống chế.
“Nữ vu đáng chết, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho cho bà.” Mộ Hi căm hận nhìn Khang Hân nói, Khang Hân vẫn nhắm mắt, giống như là chờ thời gian tới.
Thật ra, lúc Nam Cung Diệu tới, Âu Dương Hàn cũng đã tới, Âu Dương Hàn ở sân bay xem đoạn ghi hình thì phát hiện em trai đã dùng một chiếc xe thùng đựng hàng rời đi, Âu Dương Hàn truy lùng bảng số xe này, cuối cùng là đến được khu rừng nhỏ này.
Nam Cung Diệu và Lãnh Đông cho máy bay hạ cánh phía ngoài rừng, còn bọn họ thì chạy về phía rừng rậm, bọn họ chạy theo dấu vết của bánh xe để lại.
Mộ Hi thấy Âu Dương Hàn cầm cây đuốc trong tay, cô liền biết mình sắp thành thịt quay, trong lòng muốn khóc cũng không khóc được.
“Nữ vu đáng chết, nữ vu thối, bà giết nhiều người như vậy, cũng chỉ là một người phụ nữ xấu xí bị vứt bỏ, nếu tôi là đàn ông, có chết cũng sẽ không cưới bà! Bởi vì bà ngay cả súc sinh cũng không bằng, tôi khinh bỉ bà, tôi... Ngô...” Mộ Hi bị nước chặn, bây giờ ngay cả miệng cũng không thể nói.
Mộ Hi chỉ có thể giương mắt nhìn, cô nhìn chằm chằm Khang Hân, dùng mắt chửi bà ta, ai biết lúc này, cô nhìn thấy Âu Dương Hàn đứng phía sau một người, Mộ Hi thật không thể tin vào mắt của mình, người kia không phải Âu Dương Hàn sao? Kia là ai? Tại sao lại giống nhau như vậy.
“Đều tìm chết... Ha ha...” Khang Hân quay đầu lại, nhìn Âu Dương Hàn.
“Khang Hân, cô đang làm cái gì? Đồ điên!” Dương Hàn chạy đến cạnh Mộ Hi, chuẩn bị cởi dây, ai biết, còn chưa tới gần, đã bị một trận gió lớn đánh văng ra, Dương Hàn không thể tin nhìn xung quanh, không, ai đã làm?
“Tiểu tử thối, còn ngẩn ra làm gì? Mau tới cứu người, về nhà anh sẽ dạy dỗ lại em!” Dương Hàn rống to về phía của em trai mình, thế nhưng nhìn em trai không có phản ứng, anh liền có cảm giác không tốt, cảm giác chuyện này không bình thường.
Lúc Dương Hàn đến, Nam Cung Diệu và Lãnh Đông cũng đã đến, chỉ là anh đang nghĩ cách dẫn dụ ác linh đi, như vậy thì mới có thể cứu Mộ Hi.
Nam Cung Diệu nghĩ được một cách, liền nói nhỏ cho Lãnh Đông, anh cho Lãnh Đông thời gian thì phải tranh thủ để cứu Mộ Hi.
Bình luận facebook