Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24 Kéo mấy người chết chung
“Chờ một chút!” Cổ Tích Niên gào lên ngăn cản.
Hành động của cô người làm ngừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Hạ Ngôn:
“Cậu chủ?”
“Mặc kệ cô ta! Tiếp tục móc!” Hạ Ngôn lạnh lùng quát.
Lúc ngón tay muốn dùng sức đâm vào lần nữa...
“Không! Đợt một lát. Hạ Ngôn, tôi có thể chứng minh chuyện này tôi bị hãm hại! Tôi có thể
chứng minh cho anh xem...”
Cô vội vã đáp, cô không muốn thua cũng không muốn nhận tội. Nhưng vì cái bẫy này mà mất đi cặp mắt sẽ khiến người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng. Chắc Trương Cảnh Nhi sẽ vui mừng tới phát điên nhỉ? Cô không thể thua mất cặp mắt, hủy đi cuộc đời mình.
Hạ Ngôn dùng mắt ra hiệu cho cô người làm dừng lại, hứng thú nhìn cô: “Chứng minh cho tôi xem? Cô muốn chứng minh thế nào?”
“Việc tôi chưa từng làm, tôi không thẹn Với lương tâm. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy!”
“Được, tôi cho cô thời gian ba ngày. Nếu ba ngày sau, cô không chứng minh được lời mình nói.” Anh chưa nói hết lời, chỉ là ánh mắt lộ ra tia nghiêm khắc.
“Nếu không chứng minh được thì tôi sẽ tự móc hai mắt mình xuống!”
Cô nói vừa dứt khoát vừa thẳng thắn, có thể nhìn ra sự kiên định trong mắt cô.
Điều này khiến người ta phải nhìn cô bằng ánh mắt khác. Ngay cả mấy cô người làm chung quanh cũng bị chấn động bởi khí thế lúc này của Cố Tích Niên!
“Được, tốt lắm, thả cô ta ra!” Hạ Ngôn mỉm cười, tuy nhiên nụ cười của anh tràn đầy tàn
nhẫn và cay nghiệt.
Cơ thể vừa được thả tự do, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô hít sâu, kiềm chế nỗi đau đớn trong tim: “Tôi mệt rồi, đi nghỉ trước đây.”
Một mình bước lên lầu, kìm nén cảm giác muốn khóc trong lòng lại. Cố Tích Niên Ji Cổ Tích Niên, đừng vô dụng như vậy, đừng khóc, đừng dễ dàng khuất phục như thế.
Trên hành lang trở về căn phòng, cô vô tình chạm mặt Trương Cảnh Nhi.
“Ôi, Tích Niên. Tôi thật sự không ngờ cô sẽ đi dự những buổi tiệc kiểu này. Không ngờ cô là loại phụ nữ xằng bậy như thế.” Trương Cảnh Nhi mỉa mai nói.
Tích Niên không thèm để ý đến cô ta, lại càng không hề nhìn cô ta. Cô cứ đi thẳng về phía trước.
“Ai da, loại người hồng hạnh vượt tường giống như cô, có móc hai mắt thì vẫn còn nhẹ đó. Ha ha... thật kinh tởm” Phía sau, những lời nói vẫn tiếp tục vang lên.
Cô dừng bước, nhìn về phía Trương Cảnh Nhi bằng đôi mắt sắc bén: “Trương Cảnh Nhi, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào thì cô là người hiểu rõ hơn tôi mới phải. Cô hại tôi, cô lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy để hại tôi. Lòng dạ rắn rết của cô, tôi cũng không ngờ tới.”
“Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu, cô đừng gán thêm tội danh lung tung cho người khác.”
“A... được. Cô giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi. Có điều tôi khuyên cô một câu, phụ nữ “hồng hạnh vượt tường sẽ bị tội nặng nhất là móc mắt. Còn loại phụ nữ cướp chồng của người khác sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục đó.”
Tích Niên khẽ cười, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Trên người cô có một vẻ kiêu ngạo đặc biệt, không ai có thể sánh được.
Cô đã giao hẹn với Hạ Ngôn là ba ngày, giống như không có gì thay đổi cả. Hoặc là cô ở trong phòng, hoặc là ra ngoài đi dạo, không hề căng thẳng chút nào.
Hạ Ngôn sẽ đi làm ở công ty, còn Trương Cảnh Nhi sẽ tiếp tục ở nhà tác oai tác quái.
Ngày hôm sau, cô vẫn giống như ngày hôm qua. Cho đến buổi chiều, khi cô chuẩn bị ra ngoài...
“Ôi, Tích Niên. Cô lại sắp đi dự buổi tiệc kiểu đó nữa hả? Có phải vì dạo này anh Hạ Ngôn
với tôi nên cô cảm thấy cô đơn lạnh lẽo không chịu nổi nữa rồi không? Trời ơi, thật đáng thương quá đi. Chi bằng cô cầu xin tôi đi, tối nay tôi sẽ bảo anh Hạ Ngôn đến phòng có một chuyến” Trương Cảnh Nhi ở bên cạnh mỉa mai.
“Cảnh Nhi, có thời gian nghỉ thay tôi thì cô nên tự cầu phúc cho mình nhiều hơn đi.” Tích Niên bình thản nói.
Khi hai người đang mỉa mai nhau thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ.
“Mợ chủ, không hay rồi, không hay rồi.” Cô người làm vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói...
Cổ Tích Niên nhíu mày bước ra ngoài, Trương Cảnh Nhi cũng đi theo sau. Cả hai đều mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng.
Họ chỉ nhìn thấy một người đàn ông béo ú ở bên ngoài nhà họ Hạ. Ông ta đang cầm trên tay một bình chất lỏng lớn và trên lưng cũng mang theo mấy bình chất lỏng màu vàng giống như vậy:
“Hạ Ngôn, mày lăn ra đây cho tao. Nếu mày không ra thì tao sẽ đốt cả nhà mày.”
Tích Niên bước tới chỗ cánh cổng, cô người làm đi vòng qua, còn cô đi tới trước mặt ông ta. Còn Trương Cảnh Nhi đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng trước mặt như đang xem một vở kịch.
“Ông là ai? Ông muốn làm gì?” Tích Niên nói.
“Còn cô là ai? A, xem ra cô có thân phận rất cao quý, ít nhất cũng không phải là người làm. Kêu Hạ Ngôn ra đây cho tôi, trả lại công ty cho tôi. Nếu không tôi sẽ giết mấy người, kéo mấy người chết chung.”
Hành động của cô người làm ngừng lại, nghi ngờ nhìn về phía Hạ Ngôn:
“Cậu chủ?”
“Mặc kệ cô ta! Tiếp tục móc!” Hạ Ngôn lạnh lùng quát.
Lúc ngón tay muốn dùng sức đâm vào lần nữa...
“Không! Đợt một lát. Hạ Ngôn, tôi có thể chứng minh chuyện này tôi bị hãm hại! Tôi có thể
chứng minh cho anh xem...”
Cô vội vã đáp, cô không muốn thua cũng không muốn nhận tội. Nhưng vì cái bẫy này mà mất đi cặp mắt sẽ khiến người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng. Chắc Trương Cảnh Nhi sẽ vui mừng tới phát điên nhỉ? Cô không thể thua mất cặp mắt, hủy đi cuộc đời mình.
Hạ Ngôn dùng mắt ra hiệu cho cô người làm dừng lại, hứng thú nhìn cô: “Chứng minh cho tôi xem? Cô muốn chứng minh thế nào?”
“Việc tôi chưa từng làm, tôi không thẹn Với lương tâm. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy!”
“Được, tôi cho cô thời gian ba ngày. Nếu ba ngày sau, cô không chứng minh được lời mình nói.” Anh chưa nói hết lời, chỉ là ánh mắt lộ ra tia nghiêm khắc.
“Nếu không chứng minh được thì tôi sẽ tự móc hai mắt mình xuống!”
Cô nói vừa dứt khoát vừa thẳng thắn, có thể nhìn ra sự kiên định trong mắt cô.
Điều này khiến người ta phải nhìn cô bằng ánh mắt khác. Ngay cả mấy cô người làm chung quanh cũng bị chấn động bởi khí thế lúc này của Cố Tích Niên!
“Được, tốt lắm, thả cô ta ra!” Hạ Ngôn mỉm cười, tuy nhiên nụ cười của anh tràn đầy tàn
nhẫn và cay nghiệt.
Cơ thể vừa được thả tự do, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô hít sâu, kiềm chế nỗi đau đớn trong tim: “Tôi mệt rồi, đi nghỉ trước đây.”
Một mình bước lên lầu, kìm nén cảm giác muốn khóc trong lòng lại. Cố Tích Niên Ji Cổ Tích Niên, đừng vô dụng như vậy, đừng khóc, đừng dễ dàng khuất phục như thế.
Trên hành lang trở về căn phòng, cô vô tình chạm mặt Trương Cảnh Nhi.
“Ôi, Tích Niên. Tôi thật sự không ngờ cô sẽ đi dự những buổi tiệc kiểu này. Không ngờ cô là loại phụ nữ xằng bậy như thế.” Trương Cảnh Nhi mỉa mai nói.
Tích Niên không thèm để ý đến cô ta, lại càng không hề nhìn cô ta. Cô cứ đi thẳng về phía trước.
“Ai da, loại người hồng hạnh vượt tường giống như cô, có móc hai mắt thì vẫn còn nhẹ đó. Ha ha... thật kinh tởm” Phía sau, những lời nói vẫn tiếp tục vang lên.
Cô dừng bước, nhìn về phía Trương Cảnh Nhi bằng đôi mắt sắc bén: “Trương Cảnh Nhi, rốt cuộc mọi chuyện như thế nào thì cô là người hiểu rõ hơn tôi mới phải. Cô hại tôi, cô lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy để hại tôi. Lòng dạ rắn rết của cô, tôi cũng không ngờ tới.”
“Cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu, cô đừng gán thêm tội danh lung tung cho người khác.”
“A... được. Cô giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi. Có điều tôi khuyên cô một câu, phụ nữ “hồng hạnh vượt tường sẽ bị tội nặng nhất là móc mắt. Còn loại phụ nữ cướp chồng của người khác sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục đó.”
Tích Niên khẽ cười, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Trên người cô có một vẻ kiêu ngạo đặc biệt, không ai có thể sánh được.
Cô đã giao hẹn với Hạ Ngôn là ba ngày, giống như không có gì thay đổi cả. Hoặc là cô ở trong phòng, hoặc là ra ngoài đi dạo, không hề căng thẳng chút nào.
Hạ Ngôn sẽ đi làm ở công ty, còn Trương Cảnh Nhi sẽ tiếp tục ở nhà tác oai tác quái.
Ngày hôm sau, cô vẫn giống như ngày hôm qua. Cho đến buổi chiều, khi cô chuẩn bị ra ngoài...
“Ôi, Tích Niên. Cô lại sắp đi dự buổi tiệc kiểu đó nữa hả? Có phải vì dạo này anh Hạ Ngôn
với tôi nên cô cảm thấy cô đơn lạnh lẽo không chịu nổi nữa rồi không? Trời ơi, thật đáng thương quá đi. Chi bằng cô cầu xin tôi đi, tối nay tôi sẽ bảo anh Hạ Ngôn đến phòng có một chuyến” Trương Cảnh Nhi ở bên cạnh mỉa mai.
“Cảnh Nhi, có thời gian nghỉ thay tôi thì cô nên tự cầu phúc cho mình nhiều hơn đi.” Tích Niên bình thản nói.
Khi hai người đang mỉa mai nhau thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ.
“Mợ chủ, không hay rồi, không hay rồi.” Cô người làm vội vàng chạy tới, thở hổn hển nói...
Cổ Tích Niên nhíu mày bước ra ngoài, Trương Cảnh Nhi cũng đi theo sau. Cả hai đều mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng.
Họ chỉ nhìn thấy một người đàn ông béo ú ở bên ngoài nhà họ Hạ. Ông ta đang cầm trên tay một bình chất lỏng lớn và trên lưng cũng mang theo mấy bình chất lỏng màu vàng giống như vậy:
“Hạ Ngôn, mày lăn ra đây cho tao. Nếu mày không ra thì tao sẽ đốt cả nhà mày.”
Tích Niên bước tới chỗ cánh cổng, cô người làm đi vòng qua, còn cô đi tới trước mặt ông ta. Còn Trương Cảnh Nhi đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng trước mặt như đang xem một vở kịch.
“Ông là ai? Ông muốn làm gì?” Tích Niên nói.
“Còn cô là ai? A, xem ra cô có thân phận rất cao quý, ít nhất cũng không phải là người làm. Kêu Hạ Ngôn ra đây cho tôi, trả lại công ty cho tôi. Nếu không tôi sẽ giết mấy người, kéo mấy người chết chung.”