Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98 “Anh gọi tôi?”
Một chiếc xe thể thao Jaguar màu xanh nhạt chợt dừng xích lại trước cổng nhà họ Hạ, Cổ Tích Niên ngoái đầu nhìn.
Cửa xe mở ra, Cung Nhược Hàn bước xuống. Anh ta mặc một bộ thoải mái thường ngày, nhưng dường như cái gì mặc trên người anh ta cũng đều chói mắt. Anh ta vò đầu bứt tóc, lười biếng ngáp một hơi.
Tích Niên ngơ ngác nhìn anh ta một lúc lâu, sau đó chợt thốt lên: “Là anh!”
Người trước mặt có vẻ ăn chơi trác táng vô cùng. Cô nhớ rất rõ mình từng gặp anh ta ở hộp đêm hôm đó, hình như rất thân thiết với Hạ Ngôn thì phải.
"Úi, cô bé họ Cố à? Trùng hợp thể! Cô mới về nhà hả?”
Cổ Tích Niên nghe giọng điệu ngả ngớn của anh ta thì trợn trắng mắt, nói như hai người thân nhau lắm không bằng, rõ ràng chỉ mới gặp một lần...
“Chào anh.” Cô lịch sự cúi chào.
Cung Nhược Hàn cúi người: “Cô vừa tan học về à. Haizz, nếu đã gả cho Ngôn làm mợ chủ nhà họ Hạ thì cần gì phải đi học chứ? Nhóc con nhà cô đúng là tự chuốc khổ.”
Không ngờ anh ta vừa mở miệng đã nói chuyện này, Tích Niên khẽ chau mày: “Tôi cảm thấy lấy chồng không phải là điểm đến cuối cùng cho cuộc đời của một người phụ nữ.”
“Ha, cũng lành mồm lanh miệng đấy!” Cung Nhược Hàn nói xong còn vươn bàn tay to khẽ nhéo cằm cô, nhìn có vẻ bông đùa. Cái miệng không thể thao thứ này lại sinh ra trên gương mặt ngây thơ như thế, thật là...
“Thưa anh, mời anh buông tay cho!” Cô kiên cường nói.
“Thưa anh? Nhóc Cố này, đừng xa lạ thế chứ. Tôi là anh em tốt vào sinh ra tử với chồng cô đó. Tôi tên Cung Nhược Hàn. Cô gọi tôi là Hàn được rồi.”
“Anh Cung, nếu anh đã là anh em của Hạ Ngôn thì nên tôn trọng tôi một chút mới phải.” Dứt lời, Tích Niên giây thoát khỏi bàn tay của anh ta rồi quay người đi vào trong.
Cung Nhược Hàn không giận mà còn cười. Cô gái này nóng tính thật, khá là thú vị... Ha ha! Anh ta bước nhanh lên trước.
“Khì khì, nhóc Cố, cô gả sang đây cũng lâu rồi nhỉ, đã say đắm Ngôn chưa?”
Tích Niên dừng bước: “Say đắm? Sao có thể.”
Thật hay giả vậy? Cung Nhược Hàn nghi ngờ quan sát cô gái trước mặt, không phải Ngôn nói cô nàng này sinh hoạt rất bừa bãi phóng túng à? Còn nói cô nhóc không màng thể diện nữa. Nhưng anh càng xem càng cảm thấy khí chất của cô ấy không như Ngôn nói.
Hai người sánh với nhau đi vào biệt thự. Vừa bước vào cửa đã cảm thấy căn phòng bị từng luồng khí lạnh không biết từ đâu bao trùm, khiến người ta run lên vì lạnh. Tích Niên nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng. Cô lập tức nhanh chân lên lầu, không muốn rước họa vào thân.
“Đứng lại.” Hạ Ngôn đang ngồi trên sofa lạnh lùng liếc Cổ Tích Niên dưới cầu thang.
“Anh gọi tôi?”
“Qua đây.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
Không đúng không đúng, vẻ mặt của Hạ Ngôn có gì đó không thích hợp. Có vẻ tâm trạng anh đang không vui thì phải. Hình như cô không làm gì chọc anh mà: “Tôi hơi mệt. Tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi trước.”
“Qua đây!”
Rốt cuộc là có chuyện gì? Rõ ràng ban ngày anh còn bình thường, còn đưa cô đi học, sao nói trở mặt là trở mặt chứ? Đúng là còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Cung Nhược Hàn bên cạnh cũng nhìn ra có gì đó không đúng: “Ngôn, có chuyện gì mà cậu tức giận thế?”.
Lúc này Hạ Ngôn mới nhìn sang Cung Nhược Hàn: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi đi chung với cô ấy mà. Cậu không phát hiện ra tôi hả? Haizz, từ khi nào sự tồn tại của tôi đã trở nên thấp đến như vậy? Ngôn, cậu làm tôi đau lòng quá.” Cung Nhược Hàn lắc đầu vẻ nuối tiếc, chỉ là câu này hơn nữa là bông đùa.
Đáng tiếc là bầu không khí lại không vì vậy mà sôi động hơn chút nào.
“Hàn, hôm nay cậu về trước đi. Có chuyện gì thì hôm khác hẵng nói.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, hôm nay anh chỉ muốn “chung sống” tử tế người phụ nữ này.
Cửa xe mở ra, Cung Nhược Hàn bước xuống. Anh ta mặc một bộ thoải mái thường ngày, nhưng dường như cái gì mặc trên người anh ta cũng đều chói mắt. Anh ta vò đầu bứt tóc, lười biếng ngáp một hơi.
Tích Niên ngơ ngác nhìn anh ta một lúc lâu, sau đó chợt thốt lên: “Là anh!”
Người trước mặt có vẻ ăn chơi trác táng vô cùng. Cô nhớ rất rõ mình từng gặp anh ta ở hộp đêm hôm đó, hình như rất thân thiết với Hạ Ngôn thì phải.
"Úi, cô bé họ Cố à? Trùng hợp thể! Cô mới về nhà hả?”
Cổ Tích Niên nghe giọng điệu ngả ngớn của anh ta thì trợn trắng mắt, nói như hai người thân nhau lắm không bằng, rõ ràng chỉ mới gặp một lần...
“Chào anh.” Cô lịch sự cúi chào.
Cung Nhược Hàn cúi người: “Cô vừa tan học về à. Haizz, nếu đã gả cho Ngôn làm mợ chủ nhà họ Hạ thì cần gì phải đi học chứ? Nhóc con nhà cô đúng là tự chuốc khổ.”
Không ngờ anh ta vừa mở miệng đã nói chuyện này, Tích Niên khẽ chau mày: “Tôi cảm thấy lấy chồng không phải là điểm đến cuối cùng cho cuộc đời của một người phụ nữ.”
“Ha, cũng lành mồm lanh miệng đấy!” Cung Nhược Hàn nói xong còn vươn bàn tay to khẽ nhéo cằm cô, nhìn có vẻ bông đùa. Cái miệng không thể thao thứ này lại sinh ra trên gương mặt ngây thơ như thế, thật là...
“Thưa anh, mời anh buông tay cho!” Cô kiên cường nói.
“Thưa anh? Nhóc Cố này, đừng xa lạ thế chứ. Tôi là anh em tốt vào sinh ra tử với chồng cô đó. Tôi tên Cung Nhược Hàn. Cô gọi tôi là Hàn được rồi.”
“Anh Cung, nếu anh đã là anh em của Hạ Ngôn thì nên tôn trọng tôi một chút mới phải.” Dứt lời, Tích Niên giây thoát khỏi bàn tay của anh ta rồi quay người đi vào trong.
Cung Nhược Hàn không giận mà còn cười. Cô gái này nóng tính thật, khá là thú vị... Ha ha! Anh ta bước nhanh lên trước.
“Khì khì, nhóc Cố, cô gả sang đây cũng lâu rồi nhỉ, đã say đắm Ngôn chưa?”
Tích Niên dừng bước: “Say đắm? Sao có thể.”
Thật hay giả vậy? Cung Nhược Hàn nghi ngờ quan sát cô gái trước mặt, không phải Ngôn nói cô nàng này sinh hoạt rất bừa bãi phóng túng à? Còn nói cô nhóc không màng thể diện nữa. Nhưng anh càng xem càng cảm thấy khí chất của cô ấy không như Ngôn nói.
Hai người sánh với nhau đi vào biệt thự. Vừa bước vào cửa đã cảm thấy căn phòng bị từng luồng khí lạnh không biết từ đâu bao trùm, khiến người ta run lên vì lạnh. Tích Niên nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng. Cô lập tức nhanh chân lên lầu, không muốn rước họa vào thân.
“Đứng lại.” Hạ Ngôn đang ngồi trên sofa lạnh lùng liếc Cổ Tích Niên dưới cầu thang.
“Anh gọi tôi?”
“Qua đây.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói.
Không đúng không đúng, vẻ mặt của Hạ Ngôn có gì đó không thích hợp. Có vẻ tâm trạng anh đang không vui thì phải. Hình như cô không làm gì chọc anh mà: “Tôi hơi mệt. Tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi trước.”
“Qua đây!”
Rốt cuộc là có chuyện gì? Rõ ràng ban ngày anh còn bình thường, còn đưa cô đi học, sao nói trở mặt là trở mặt chứ? Đúng là còn nhanh hơn cả lật sách nữa.
Cung Nhược Hàn bên cạnh cũng nhìn ra có gì đó không đúng: “Ngôn, có chuyện gì mà cậu tức giận thế?”.
Lúc này Hạ Ngôn mới nhìn sang Cung Nhược Hàn: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi đi chung với cô ấy mà. Cậu không phát hiện ra tôi hả? Haizz, từ khi nào sự tồn tại của tôi đã trở nên thấp đến như vậy? Ngôn, cậu làm tôi đau lòng quá.” Cung Nhược Hàn lắc đầu vẻ nuối tiếc, chỉ là câu này hơn nữa là bông đùa.
Đáng tiếc là bầu không khí lại không vì vậy mà sôi động hơn chút nào.
“Hàn, hôm nay cậu về trước đi. Có chuyện gì thì hôm khác hẵng nói.” Hạ Ngôn lạnh lùng nói, hôm nay anh chỉ muốn “chung sống” tử tế người phụ nữ này.
Bình luận facebook