Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 956
*Chương có nội dung hình ảnh
“Chú nói xem, có cách trị không?” Mộ An An nhìn Thất gia rồi hỏi một câu.
Tuy nhiên, Thất gia không trả lời câu hỏi của cô.
Ngay cả khi Mộ An An phàn nàn thì Thất gia vẫn không đáp lại.
Anh đứng dậy, rời khỏi bàn ăn và đi thẳng ra ngoài.
Tất cả nhân viên phục vụ đều đã lui xuống, chỉ còn La Sâm.
Tông Chính Ngự đi về phía ngoài, chống tay vào lan can, hơi nước biển nhè nhẹ thổi ngang quần áo anh.
Khi Mộ An An đi ra, cô thấy bóng lưng đang nghiêng mình của Thất gia.
Trước mặt Tông Chính Ngự là nơi toạ lạc của cảng biển, có rất nhiều du khách ở đó. Sau hai năm phát triển thì vô cùng nhộn nhịp, ánh đèn lấp lánh, đường phố có không ít các cửa hàng đồ
ăn nhẹ mang mùi vị của Giang Thành, đặc biệt rất náo nhiệt và phồn hoa.
Tuy nhiên, chính ánh sáng của sự phồn hoa này chiếu rọi lên người Thất gia, ngược lại khiến Thất gia có một cảm giác rất khó tả.
Mộ An An trong một lúc không thề tìm được từ nào để mô tả.
Mộ An An sững sờ nhìn bóng lưng của Thất gia vài giây, sau đó quay đầu nhìn một cảnh khác trên tầng thượng.
So với sự phồn hoa của bến cảng thì bên kia là cảnh tượng hoàn toàn khác.
Cả một bãi biển như vậy, yên tĩnh không bóng người, gió thổi vi vu, những cơn sóng trên mặt biển cũng thật tĩnh lặng.
ở đây có thể nhìn thấy hai cảnh vật hoàn toàn khác nhau.
Tại thời khắc này, Mộ An An cảm thấy vị trí mà Thất gia hướng đến là một thế giới phồn hoa, trong khi vị trí của cô lại như là một thế giới truyện tranh.
Tồn tại trong một không gian khác của thế giới này.
Chỉ cần tuỳ ý kích hoạt một cánh cửa là có thể bước vào một không gian vô cùng yên tĩnh, bình yên, tránh xa những xô bồ, ồn ào.
Tại thời khắc này, Mộ An An hoàn toàn theo con tim mà bước theo Tông Chính Ngự, đưa tay ra kéo tay Thất gia đang đặt trên tường lại.
Thất gia nhướng mày.
Mộ An An không nói gì nhưng lại kéo Thất gia đi qua một bên, chỉ
vào vùng biển bình yên, không có người mà nói: “Thất gia, cháu đi cùng chú.”
Mộ An An ngẩng đầu, thấy Tông Chính Ngự nở một nụ cười rất ngọt ngào.
Cô không tìm được từ nào hình dung để mô tả bóng lưng của Thất khi nãy.
Vì bản thân nhìn thấy bóng lưng của anh nên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô không muốn.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
“Chú nói xem, có cách trị không?” Mộ An An nhìn Thất gia rồi hỏi một câu.
Tuy nhiên, Thất gia không trả lời câu hỏi của cô.
Ngay cả khi Mộ An An phàn nàn thì Thất gia vẫn không đáp lại.
Anh đứng dậy, rời khỏi bàn ăn và đi thẳng ra ngoài.
Tất cả nhân viên phục vụ đều đã lui xuống, chỉ còn La Sâm.
Tông Chính Ngự đi về phía ngoài, chống tay vào lan can, hơi nước biển nhè nhẹ thổi ngang quần áo anh.
Khi Mộ An An đi ra, cô thấy bóng lưng đang nghiêng mình của Thất gia.
Trước mặt Tông Chính Ngự là nơi toạ lạc của cảng biển, có rất nhiều du khách ở đó. Sau hai năm phát triển thì vô cùng nhộn nhịp, ánh đèn lấp lánh, đường phố có không ít các cửa hàng đồ
ăn nhẹ mang mùi vị của Giang Thành, đặc biệt rất náo nhiệt và phồn hoa.
Tuy nhiên, chính ánh sáng của sự phồn hoa này chiếu rọi lên người Thất gia, ngược lại khiến Thất gia có một cảm giác rất khó tả.
Mộ An An trong một lúc không thề tìm được từ nào để mô tả.
Mộ An An sững sờ nhìn bóng lưng của Thất gia vài giây, sau đó quay đầu nhìn một cảnh khác trên tầng thượng.
So với sự phồn hoa của bến cảng thì bên kia là cảnh tượng hoàn toàn khác.
Cả một bãi biển như vậy, yên tĩnh không bóng người, gió thổi vi vu, những cơn sóng trên mặt biển cũng thật tĩnh lặng.
ở đây có thể nhìn thấy hai cảnh vật hoàn toàn khác nhau.
Tại thời khắc này, Mộ An An cảm thấy vị trí mà Thất gia hướng đến là một thế giới phồn hoa, trong khi vị trí của cô lại như là một thế giới truyện tranh.
Tồn tại trong một không gian khác của thế giới này.
Chỉ cần tuỳ ý kích hoạt một cánh cửa là có thể bước vào một không gian vô cùng yên tĩnh, bình yên, tránh xa những xô bồ, ồn ào.
Tại thời khắc này, Mộ An An hoàn toàn theo con tim mà bước theo Tông Chính Ngự, đưa tay ra kéo tay Thất gia đang đặt trên tường lại.
Thất gia nhướng mày.
Mộ An An không nói gì nhưng lại kéo Thất gia đi qua một bên, chỉ
vào vùng biển bình yên, không có người mà nói: “Thất gia, cháu đi cùng chú.”
Mộ An An ngẩng đầu, thấy Tông Chính Ngự nở một nụ cười rất ngọt ngào.
Cô không tìm được từ nào hình dung để mô tả bóng lưng của Thất khi nãy.
Vì bản thân nhìn thấy bóng lưng của anh nên cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô không muốn.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa
Vui lòng liên hệ để lấy password!
Bình luận facebook