Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 967
Khi đóng cửa xe lại, Giang Trấn nói: “Tôi nói cô bị làm sao vậy, không biết bây giờ tình trạng của chúng ta thế nào sao, những lời này của cô để người khác truyền đến tai Thất gia thì tính làm sao?”
Đối diện với lời nhắc nhờ nhu nhược của Giang Trấn, ánh mắt Quách Nguyệt Hoa vẫn hướng ra bên ngoài.
sắc mặt cực kỳ tệ.
Giang Trấn thấy vậy liền nói: “Không phải nói xong rồi sao, tất cả là vì lấy được phương thuốc thông minh đó, đợi đến khi lấy được rồi thì hợp tác giữa chúng ta và Thất gia hoàn toàn là sự thật rồi, đến lúc đó là có thể cứu được Giang cầm ra, không phải sao?”
Quách Nguyệt Hoa đang lúng túng, vừa nghe Giang Trấn nhắc đến Giang cầm thì vẻ mặt liền trờ nên khó coi.
Bọn họ đã rơi vào bẫy của Mộ An
An.
Nói gì thì nói, trước tiên phải thừa nhận rằng Giang cầm có bệnh về thần kinh, chẳng qua là để giải oan thôi.
Đến lúc đó, có thể lén sắp xếp người đưa Giang cầm ra nước ngoài.
Qua vài năm sau là có thể xí xoá hết mọi chuyện.
Kết quả thì sao?
Giang cầm hiện tại ngày nào cũng bị người khác theo dõi, lại
càng có một tên kí giả cứ suốt ngày đưa tin về Giang cầm.
Tình hình Giang cầm ở bệnh viện tâm thần đều được đưa tin mỗi ngày, số lượng người theo dõi bài đăng này ngày càng nhiều.
Ngay cả khi đãng là chỉ viết thôi, Giang cầm cả ngày chỉ đi vệ sinh một lần mà vô số người đã like và bình luận rồi.
Bài đăng này trực tiếp để cho Quách Nguyệt Hoa – người muốn đưa Giang cầm đi phải bỏ tay hết cách.
Cũng hiểu rõ hoàn toàn là từ khi vừa bắt đầu thì Mộ An An đã không có lòng tốt gì rồi.
Cứ từng bước từng bước, một vòng rồi một vòng, từng cạm bẫy đều do Mộ An An mưu tính.
Chính là muốn Giang cầm và Quách Nguyệt Hoa không được sống yên thân!
Vừa nghĩ đến Mộ An An, Quách Nguyệt Hoa liền không ngừng nắm chặt tay, giọng điệu lạnh lùng: “Cứ chờ xem, người đàn bà này sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong câu này, không biết nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên nhếch môi cười một cách lạnh lùng.
Giang Trấn tỏ vẻ không hiểu.
Chỉ là nhìn thấy kiểu cười này của Quách Nguyệt Hoa liền cảm thấy hoang mang.
Muốn nói chút gì đó lại không biết nên nói sao.
Mộ An An dùng xong bữa sáng, khi Thất gia đang nghe một cuộc
điện thoại về công việc thì cô nhắn tin cho Tiểu Cửu, để cô ấy đợi một tiếng rưỡi nữa rồi hẳn xuất phát.
Đã gọi xe cho Tiểu Cửu rồi, chì cần Tiểu Cửu đợi cô ấy lên xe mà thôi.
“Người bạn đó của cháu không đi à?” – Khi lên xe, Thất gia đột nhiên hỏi một câu.
Mộ An An đảo mắt và nói: “Cô ấy đang ở cùng bạn trai một lúc, chẳng qua là cháu gọi xe qua đó sẽ trễ hơn chúng ta một chút.”
Mộ An An đã sắp xếp xe ở Ngự Viên Loan đi đón Tiểu Cửu.
Ngược lại trong Ngự Viên Loan thì ngoài Thất gia ra, La Sâm và Cố Thư Khanh ai lại không biết thân phận của Tiểu Cửu.
Cố Thư Khanh có thể phớt lờ không nghĩ đến.
Thất gia và La Sâm đều chưa nhìn thấy thì cũng không có chuyện gì, chỉ xem như là Mộ An An quen được thêm một người bạn mới.
Tông Chính Ngự không nói gì,
đưa tay xoa tai Mộ An An: “Tiểu Cửu có một thanh mai trúc mã gọi là Tống Đình.”
Đối diện với lời nhắc nhờ nhu nhược của Giang Trấn, ánh mắt Quách Nguyệt Hoa vẫn hướng ra bên ngoài.
sắc mặt cực kỳ tệ.
Giang Trấn thấy vậy liền nói: “Không phải nói xong rồi sao, tất cả là vì lấy được phương thuốc thông minh đó, đợi đến khi lấy được rồi thì hợp tác giữa chúng ta và Thất gia hoàn toàn là sự thật rồi, đến lúc đó là có thể cứu được Giang cầm ra, không phải sao?”
Quách Nguyệt Hoa đang lúng túng, vừa nghe Giang Trấn nhắc đến Giang cầm thì vẻ mặt liền trờ nên khó coi.
Bọn họ đã rơi vào bẫy của Mộ An
An.
Nói gì thì nói, trước tiên phải thừa nhận rằng Giang cầm có bệnh về thần kinh, chẳng qua là để giải oan thôi.
Đến lúc đó, có thể lén sắp xếp người đưa Giang cầm ra nước ngoài.
Qua vài năm sau là có thể xí xoá hết mọi chuyện.
Kết quả thì sao?
Giang cầm hiện tại ngày nào cũng bị người khác theo dõi, lại
càng có một tên kí giả cứ suốt ngày đưa tin về Giang cầm.
Tình hình Giang cầm ở bệnh viện tâm thần đều được đưa tin mỗi ngày, số lượng người theo dõi bài đăng này ngày càng nhiều.
Ngay cả khi đãng là chỉ viết thôi, Giang cầm cả ngày chỉ đi vệ sinh một lần mà vô số người đã like và bình luận rồi.
Bài đăng này trực tiếp để cho Quách Nguyệt Hoa – người muốn đưa Giang cầm đi phải bỏ tay hết cách.
Cũng hiểu rõ hoàn toàn là từ khi vừa bắt đầu thì Mộ An An đã không có lòng tốt gì rồi.
Cứ từng bước từng bước, một vòng rồi một vòng, từng cạm bẫy đều do Mộ An An mưu tính.
Chính là muốn Giang cầm và Quách Nguyệt Hoa không được sống yên thân!
Vừa nghĩ đến Mộ An An, Quách Nguyệt Hoa liền không ngừng nắm chặt tay, giọng điệu lạnh lùng: “Cứ chờ xem, người đàn bà này sớm muộn gì cũng sẽ ngã xuống.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong câu này, không biết nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên nhếch môi cười một cách lạnh lùng.
Giang Trấn tỏ vẻ không hiểu.
Chỉ là nhìn thấy kiểu cười này của Quách Nguyệt Hoa liền cảm thấy hoang mang.
Muốn nói chút gì đó lại không biết nên nói sao.
Mộ An An dùng xong bữa sáng, khi Thất gia đang nghe một cuộc
điện thoại về công việc thì cô nhắn tin cho Tiểu Cửu, để cô ấy đợi một tiếng rưỡi nữa rồi hẳn xuất phát.
Đã gọi xe cho Tiểu Cửu rồi, chì cần Tiểu Cửu đợi cô ấy lên xe mà thôi.
“Người bạn đó của cháu không đi à?” – Khi lên xe, Thất gia đột nhiên hỏi một câu.
Mộ An An đảo mắt và nói: “Cô ấy đang ở cùng bạn trai một lúc, chẳng qua là cháu gọi xe qua đó sẽ trễ hơn chúng ta một chút.”
Mộ An An đã sắp xếp xe ở Ngự Viên Loan đi đón Tiểu Cửu.
Ngược lại trong Ngự Viên Loan thì ngoài Thất gia ra, La Sâm và Cố Thư Khanh ai lại không biết thân phận của Tiểu Cửu.
Cố Thư Khanh có thể phớt lờ không nghĩ đến.
Thất gia và La Sâm đều chưa nhìn thấy thì cũng không có chuyện gì, chỉ xem như là Mộ An An quen được thêm một người bạn mới.
Tông Chính Ngự không nói gì,
đưa tay xoa tai Mộ An An: “Tiểu Cửu có một thanh mai trúc mã gọi là Tống Đình.”