Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 966
Ngay khi mặc bộ vest vào, cả người toát lên một vẻ lạnh lùng khó tả.
Vô cùng sang trọng và cao quý.
Mộ An An đánh răng rửa mặt và đã thay xong quần áo, nhưng sau khi nghe điện thoại của Giang Trấn, nắm bắt sự thay đổi thái độ của Quách Nguyệt Hoa nên mới ngồi ở đấy.
Thất gia đi vào: “Ngồi đấy làm gì vậy?”
“Đang nghĩ sao tối qua cháu lại ngủ được.” – Mộ An An ngẩng đầu, nhìn Thất gia có chút oán hận.
Rõ ràng là lúc lãng mạn như vậy.
Mộ An An còn nghĩ rằng sau khi ngắm nước mắt xanh trên du thuyền vẫn có thể chụp vài tấm ảnh.
Kết quả là ngủ thiếp đi.
Thật mất mặt quá.
Lúc nào ngủ cũng được nhưng đừng ngủ trong lúc như vậy chứ.
“Ta cho người bỏ một chút đồ trong rượu.” – Thất gia phản ứng rất tự nhiên, đưa tay đẩy bên kia của chiếc xe lăn qua.
Mộ An An nghe không hiểu: “Gì chứ?”
Tông Chính Ngự bế Mộ An An lên xe lăn: “Ta kêu cố Thư Khanh hoà chút thuốc vào ly rượu của cháu đề cháu có thể ngủ ngon hơn.”
Mộ An An nhìn rất lâu mới mở to mắt hỏi một câu: “Tại sao?”
“Cố Thư Khanh nói cháu gần đây
ngủ không đủ giấc.” – Thất gia thẳng thắn trả lời, đẩy Mộ An An ra ngoài.
Mộ An An ngược lại thấy khó hiểu: “Sao cháu lại ngủ không đủ giấc chứ, Cố Thư Khanh sao không nói gì với cháu hết vậy?”
Tông Chính Ngự không trả lời câu hỏi của Mộ An An.
Cúi đầu nhìn một cái.
Quầng thâm dưới mắt Mộ An An vẫn chưa hết.
Làn da Mộ An An vốn có màu đen và trắng nên những triệu chứng trên da rất rõ ràng.
Ví dụ khi nổi mụn lên đồng nghĩa với việc bạn đang tức giận hoặc có tâm sự.
Khi quầng thâm xuất hiện nghĩa là bạn ngủ không ngon giấc.
Tông Chính Ngự không tiếp tục bàn luận về vấn đề ngủ hay không với Mộ An An nữa mà đưa cô xuống lầu và đẩy vào phòng
ăn.
Khi dùng bữa đến một nửa thì La Sâm vào báo cáo: “Thất gia, tiểu thư An An, Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đến rồi, xe đang ở ngoài cửa.”
Khi báo cáo, La Sâm nhìn Mộ An An yên lặng mà dùng bữa liền nói thêm một câu: “Có phải mời đến phòng khách hay không?”
“Đợi ở ngoài đi.” – Tông Chính Ngự nói bớt một câu.
Ánh mắt La Sâm hiện lên sự ngạc nhiên nhưng hắn không
dám hỏi thêm nên chỉ theo vậy mà làm.
Mộ An An không nghe như vậy, tiếp tục dùng bữa.
Nhưng Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đợi bên ngoài cửa ngự hoa viên, nghe thấy âm thanh từ trong vọng ra nhưng Ngự Viên Loan có quy định, không dễ cho xe ngoài ra vào.
Vậy nên, lúc trước Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đến cũng là xuống xe trước cổng rồi ngồi xe của Ngự Viên Loan đi vào.
Kết quả là khi nhận được tin từ đối phương là ở ngoài đợi,
Quách Nguyệt Hoa liền nổi giận.
“Chơi trò gì đây, cho tôi đứng ờ đây đợi à?” – Sắc mặt Quách Nguyệt Hoa rất khó chịu, dù đã thả lỏng cơ mặt nhưng trỏng vẫn hơi chùng xuống vì tức giận.
“Chúng tôi đặc biệt đến đây là đã nể mặt cô ta lắm rồi, cô ta còn làm kiêu với tôi à? Không biết bản thân mình xuất thân từ đâu rồi phải không?”
Những lời này của Quách Nguyệt Hoa khi vừa nói xong, ngay lập
tức nhận lấy ánh mắt cảnh cáo từ vệ sĩ của Ngự Viên Loan.
Giang Trấn thấy thế liền kéo người lên xe.
Vô cùng sang trọng và cao quý.
Mộ An An đánh răng rửa mặt và đã thay xong quần áo, nhưng sau khi nghe điện thoại của Giang Trấn, nắm bắt sự thay đổi thái độ của Quách Nguyệt Hoa nên mới ngồi ở đấy.
Thất gia đi vào: “Ngồi đấy làm gì vậy?”
“Đang nghĩ sao tối qua cháu lại ngủ được.” – Mộ An An ngẩng đầu, nhìn Thất gia có chút oán hận.
Rõ ràng là lúc lãng mạn như vậy.
Mộ An An còn nghĩ rằng sau khi ngắm nước mắt xanh trên du thuyền vẫn có thể chụp vài tấm ảnh.
Kết quả là ngủ thiếp đi.
Thật mất mặt quá.
Lúc nào ngủ cũng được nhưng đừng ngủ trong lúc như vậy chứ.
“Ta cho người bỏ một chút đồ trong rượu.” – Thất gia phản ứng rất tự nhiên, đưa tay đẩy bên kia của chiếc xe lăn qua.
Mộ An An nghe không hiểu: “Gì chứ?”
Tông Chính Ngự bế Mộ An An lên xe lăn: “Ta kêu cố Thư Khanh hoà chút thuốc vào ly rượu của cháu đề cháu có thể ngủ ngon hơn.”
Mộ An An nhìn rất lâu mới mở to mắt hỏi một câu: “Tại sao?”
“Cố Thư Khanh nói cháu gần đây
ngủ không đủ giấc.” – Thất gia thẳng thắn trả lời, đẩy Mộ An An ra ngoài.
Mộ An An ngược lại thấy khó hiểu: “Sao cháu lại ngủ không đủ giấc chứ, Cố Thư Khanh sao không nói gì với cháu hết vậy?”
Tông Chính Ngự không trả lời câu hỏi của Mộ An An.
Cúi đầu nhìn một cái.
Quầng thâm dưới mắt Mộ An An vẫn chưa hết.
Làn da Mộ An An vốn có màu đen và trắng nên những triệu chứng trên da rất rõ ràng.
Ví dụ khi nổi mụn lên đồng nghĩa với việc bạn đang tức giận hoặc có tâm sự.
Khi quầng thâm xuất hiện nghĩa là bạn ngủ không ngon giấc.
Tông Chính Ngự không tiếp tục bàn luận về vấn đề ngủ hay không với Mộ An An nữa mà đưa cô xuống lầu và đẩy vào phòng
ăn.
Khi dùng bữa đến một nửa thì La Sâm vào báo cáo: “Thất gia, tiểu thư An An, Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đến rồi, xe đang ở ngoài cửa.”
Khi báo cáo, La Sâm nhìn Mộ An An yên lặng mà dùng bữa liền nói thêm một câu: “Có phải mời đến phòng khách hay không?”
“Đợi ở ngoài đi.” – Tông Chính Ngự nói bớt một câu.
Ánh mắt La Sâm hiện lên sự ngạc nhiên nhưng hắn không
dám hỏi thêm nên chỉ theo vậy mà làm.
Mộ An An không nghe như vậy, tiếp tục dùng bữa.
Nhưng Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đợi bên ngoài cửa ngự hoa viên, nghe thấy âm thanh từ trong vọng ra nhưng Ngự Viên Loan có quy định, không dễ cho xe ngoài ra vào.
Vậy nên, lúc trước Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa đến cũng là xuống xe trước cổng rồi ngồi xe của Ngự Viên Loan đi vào.
Kết quả là khi nhận được tin từ đối phương là ở ngoài đợi,
Quách Nguyệt Hoa liền nổi giận.
“Chơi trò gì đây, cho tôi đứng ờ đây đợi à?” – Sắc mặt Quách Nguyệt Hoa rất khó chịu, dù đã thả lỏng cơ mặt nhưng trỏng vẫn hơi chùng xuống vì tức giận.
“Chúng tôi đặc biệt đến đây là đã nể mặt cô ta lắm rồi, cô ta còn làm kiêu với tôi à? Không biết bản thân mình xuất thân từ đâu rồi phải không?”
Những lời này của Quách Nguyệt Hoa khi vừa nói xong, ngay lập
tức nhận lấy ánh mắt cảnh cáo từ vệ sĩ của Ngự Viên Loan.
Giang Trấn thấy thế liền kéo người lên xe.
Bình luận facebook