Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 985
Khi Mộ An An vừa chống nạng,
Mộ Tài Tiệp đi ra nói một câu.
Âm thanh rất ấm áp, rất dễ nghe.
Mộ An An nhìn qua, lễ phép gọi một tiếng: “Cậu út.”
Mộ Tài Tiệp cười: “Nói ra thì chúng ta đã chia cách 8 năm, cậu còn nhớ con lúc nhỏ đặc biệt xinh đẹp, bây giờ lớn rồi nhìn giống tiên nữ vậy.”
Vẻ mặt Mộ An An lạnh nhạt.
Giang Trấn phối hợp: “Đúng đấy, lúc nhỏ là tiểu công chúa, lớn rồi thì vẫn là tiểu công chúa, còn
được người lợi hại nhất Giang Thành này thương nữa.”
Giọng nói Giang Trấn đầy kiêu ngạo.
Quách Nguyệt Hoa rõ là không thoải mái nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười.
Mộ An An khống trả lời, chỉ hướng mắt quan sát xung quanh.
Gần đây, ngoài vài người bọn họ và tài xế ra thì còn có Mộ Tài Tiệp và mấy người làm, không còn ai khác.
Mộ An An chủ yếu muốn tìm một người.
Tìm, Giang Trấn nói muốn cho cô quen một người.
Nhưng rõ ràng là người này còn chưa xuất hiện.
“Chị An, em mệt rồi.” – Tiểu Cửu đứng bên cạnh Mộ An An nói.
Khi Tiểu Cửu nói xong, Mộ Tài Tiệp lập tức tiếp lời: “Cậu thấy An An vui quá nên cũng quên luôn. Phòng của mấy đứa đã sắp xếp xong rồi, mau vào đi.”
Mộ Tài Tiệp chủ động nói, sau đó chào hỏi Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa và những người khác rồi bước vào sân tiểu viện.
Đồng thời nói: “Cũng muộn rồi, chúng tôi có chuẩn bị một bữa tiệc lửa trại sau núi này cùng vui chơi với tộc người Thổ Gia, vậy nên mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi cho người đem ít đồ ăn đến, đợi đến tối thì chơi cho vui nhé.”
Mộ Tài Tiệp nói một mạch, liền mời mọi người vào phòng.
Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa ờ một phòng, Mộ An An và
tiểu Cửu ở phòng đối diện Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa, Hoắc Hiển ở một mình.
Khi Mộ An An thấy Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa muốn vào phòng, đột nhiên nói một câu: “Không có người khác sao?”
Nói xong, Giang Trấn sửng sốt lại còn chưa kịp phản ứng thì Quách Nguyệt Hoa nói một câu: “Có một người bạn nhưng ngày mai mới đến.”
Gương mặt Quách Nguyệt Hoa nở nụ cười, Mộ An An lại không chút biểu cảm.
Sở dĩ cô đến tiểu viện này là vì Giang Trấn nói muốn giới thiệu nhân tài cho cô.
Vì hoài nghi người được giới thiệu rất có khả năng là người đã đứng sau giả mạo Thất gia.
Nhưng Mộ An An quan sát cả nửa ngày, không thấy bóng dáng người đó đâu.
Thậm chí không có cảm giác bị con rắn độc đó theo dõi.
Sau khi Quách Nguyệt Hoa nói xong, Giang Trấn lập tức nói: “À đúng rồi An An này, ba nói muốn
giới thiệu một người đặc biệt cho con, nhưng phải đợi đến tối mai.”
Mộ An An không nói gì.
Mộ Tài Tiệp lại cười nói một câu: “Sao tôi cứ cảm thấy cháu gái nhỏ của tôi đang xem mắt nhỉ?”
Mộ Tài Tiệp nói với giọng điệu thân thiện và đưa tay xoa đầu Mộ An An, nhưng Mộ An An đã né ra.
Mộ Tài Tiệp không làm gì nhiều, tiếp tục nói với giọng điệu thân thiện: “An An nhà chúng tôi đã lớn, đã đến lúc gả rồi. Nếu chị
Thanh còn sống thì
Mộ Tài Tiệp đi ra nói một câu.
Âm thanh rất ấm áp, rất dễ nghe.
Mộ An An nhìn qua, lễ phép gọi một tiếng: “Cậu út.”
Mộ Tài Tiệp cười: “Nói ra thì chúng ta đã chia cách 8 năm, cậu còn nhớ con lúc nhỏ đặc biệt xinh đẹp, bây giờ lớn rồi nhìn giống tiên nữ vậy.”
Vẻ mặt Mộ An An lạnh nhạt.
Giang Trấn phối hợp: “Đúng đấy, lúc nhỏ là tiểu công chúa, lớn rồi thì vẫn là tiểu công chúa, còn
được người lợi hại nhất Giang Thành này thương nữa.”
Giọng nói Giang Trấn đầy kiêu ngạo.
Quách Nguyệt Hoa rõ là không thoải mái nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười.
Mộ An An khống trả lời, chỉ hướng mắt quan sát xung quanh.
Gần đây, ngoài vài người bọn họ và tài xế ra thì còn có Mộ Tài Tiệp và mấy người làm, không còn ai khác.
Mộ An An chủ yếu muốn tìm một người.
Tìm, Giang Trấn nói muốn cho cô quen một người.
Nhưng rõ ràng là người này còn chưa xuất hiện.
“Chị An, em mệt rồi.” – Tiểu Cửu đứng bên cạnh Mộ An An nói.
Khi Tiểu Cửu nói xong, Mộ Tài Tiệp lập tức tiếp lời: “Cậu thấy An An vui quá nên cũng quên luôn. Phòng của mấy đứa đã sắp xếp xong rồi, mau vào đi.”
Mộ Tài Tiệp chủ động nói, sau đó chào hỏi Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa và những người khác rồi bước vào sân tiểu viện.
Đồng thời nói: “Cũng muộn rồi, chúng tôi có chuẩn bị một bữa tiệc lửa trại sau núi này cùng vui chơi với tộc người Thổ Gia, vậy nên mọi người nghỉ ngơi trước đi, tôi cho người đem ít đồ ăn đến, đợi đến tối thì chơi cho vui nhé.”
Mộ Tài Tiệp nói một mạch, liền mời mọi người vào phòng.
Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa ờ một phòng, Mộ An An và
tiểu Cửu ở phòng đối diện Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa, Hoắc Hiển ở một mình.
Khi Mộ An An thấy Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa muốn vào phòng, đột nhiên nói một câu: “Không có người khác sao?”
Nói xong, Giang Trấn sửng sốt lại còn chưa kịp phản ứng thì Quách Nguyệt Hoa nói một câu: “Có một người bạn nhưng ngày mai mới đến.”
Gương mặt Quách Nguyệt Hoa nở nụ cười, Mộ An An lại không chút biểu cảm.
Sở dĩ cô đến tiểu viện này là vì Giang Trấn nói muốn giới thiệu nhân tài cho cô.
Vì hoài nghi người được giới thiệu rất có khả năng là người đã đứng sau giả mạo Thất gia.
Nhưng Mộ An An quan sát cả nửa ngày, không thấy bóng dáng người đó đâu.
Thậm chí không có cảm giác bị con rắn độc đó theo dõi.
Sau khi Quách Nguyệt Hoa nói xong, Giang Trấn lập tức nói: “À đúng rồi An An này, ba nói muốn
giới thiệu một người đặc biệt cho con, nhưng phải đợi đến tối mai.”
Mộ An An không nói gì.
Mộ Tài Tiệp lại cười nói một câu: “Sao tôi cứ cảm thấy cháu gái nhỏ của tôi đang xem mắt nhỉ?”
Mộ Tài Tiệp nói với giọng điệu thân thiện và đưa tay xoa đầu Mộ An An, nhưng Mộ An An đã né ra.
Mộ Tài Tiệp không làm gì nhiều, tiếp tục nói với giọng điệu thân thiện: “An An nhà chúng tôi đã lớn, đã đến lúc gả rồi. Nếu chị
Thanh còn sống thì
Bình luận facebook