Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 988
Từ nhỏ đến lớn, cô rất hư và phá phách, chuyện gì cũng làm ra được, là nhân vật tiêu biểu trong trường.
Mời phụ huynh, bị đánh.
Đó đều là bình thường.
Chủ yếu là cảm thấy mất mặt.
Mộ An An nhìn dáng vẻ của Tiều Cửu liền bật cười rồi hỏi: “Sau đó nữa thì sao? Em giúp Đình Đình bắt nạt người khác, Đình Đình không tỏ vẻ cảm kích em sao?”
“Có chứ.” – Tiểu Cửu thốt lên: “Cậu ấy hôn em còn nói sau này sẽ gả cho em.”
Mộ An An nhướng một bên mày lên.
“Em tin cậu ấy.” – Tiểu Cửu một chút cũng không để ý, cũng không muốn bàn luận thêm về chủ đề này: “Trở về chủ đề chính đi, chị nói tính tình người ta sẽ thay đổi, chị nhìn Đình Đình xem, đều đã 18 vòng đường núi rồi sao lại không thay đổi gì cả.”
18 vòng đường núi?
Mộ An An khó hiểu nhìn Tiểu Cửu, rốt cuộc là từ ngữ miêu tả gì vậy?
Cô sợ dùng ‘Con gái lớn bề ngoài nhiều thay đổi’ để hình dung, nên so với cái này thì tốt hơn!
“Vậy nên, tính cách của một người sẽ thay đổi.” – Tiểu Cửu lại thành thật bổ sung thêm.
Mộ An An im lặng.
Theo lời Tiểu Cửu nói về dáng vẻ của Tống Đình, cộng thêm Tống Đình của bây giờ thì đích thực hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nếu không phải Tiểu Cửu kẻ chuyện lúc nhỏ của Tống Đình cho Mộ An An biết, Mộ An An không bao giờ tường tượng rằng một người trông rất ngầu và lạnh lùng như vậy lại có một nickname
là ‘Đình Đình’.
Vả lại khi nhỏ lại còn có bộ dạng như vậy.
“Tính cách của một người có thể là vì trải qua nhiều chuyện mà thay đồi.” – Mộ An An nói một câu.
Nghĩ đến Mộ Tài Tiệp.
Khi Mộ An An còn nhỏ, người đó chỉ là một người anh ngoài xã hội, rất nóng tính.
Mặc dù thường gây gổ, đánh nhau với Mộ An An nhưng lại đối
đãi với Mộ Thanh rất tốt.
Lúc trước khi Mộ An An còn nhỏ, cố rất ghét Mộ Tài Tiệp, sau này khi dần dần lớn lên, đã hiểu chuyện rồi mới quay đầu nhìn về những chuyện gây gổ, đánh nhau với Mộ Tài Tiệp.
Mới phát hiện, Mộ Tài Tiệp thực ra đang tranh giành sự chú ý của Mộ Thanh với cô.
Sau này khi Mộ Thanh mất rồi,
Mộ Tài Tiệp cũng mất tích..
Ngoài Mộ An An thì cậu ấy là người đau buồn nhất.
Vì người buồn nhất trên thế giới này khi Mộ Thanh và ông ngoại ra đi thì chỉ có Mộ An An và Mộ Tài Tiệp.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mộ An An liền cảm thấy thân thiết với người cậu út này hơn.
“Chị An, sao vậy” – Tiểu Cửu kiềm không nổi mà hỏi một câu.
Mộ An An định thần lại, nhìn Tiểu Cửu rồi thẳng thắn nói: “Cảm thấy người cậu út này của chị đã
thay đổi rất nhiều, lúc trước không quen lắm cũng rất ghét. Bây giờ lại có dáng vẻ của người trưởng bối rồi.”
“Con người thì vẫn luôn trưởng thành mà.” – Tiểu Cửu nghiêm túc nói.
Gương mặt Mộ An An trêu chọc: “Yo, những câu này có thề từ miệng Cửu Cửu của chúng ta nói ra sao, thật hiếm thấy.”
Mộ An An trêu đùa, đưa tay xoa mặt Tiểu Cửu.
Mời phụ huynh, bị đánh.
Đó đều là bình thường.
Chủ yếu là cảm thấy mất mặt.
Mộ An An nhìn dáng vẻ của Tiều Cửu liền bật cười rồi hỏi: “Sau đó nữa thì sao? Em giúp Đình Đình bắt nạt người khác, Đình Đình không tỏ vẻ cảm kích em sao?”
“Có chứ.” – Tiểu Cửu thốt lên: “Cậu ấy hôn em còn nói sau này sẽ gả cho em.”
Mộ An An nhướng một bên mày lên.
“Em tin cậu ấy.” – Tiểu Cửu một chút cũng không để ý, cũng không muốn bàn luận thêm về chủ đề này: “Trở về chủ đề chính đi, chị nói tính tình người ta sẽ thay đổi, chị nhìn Đình Đình xem, đều đã 18 vòng đường núi rồi sao lại không thay đổi gì cả.”
18 vòng đường núi?
Mộ An An khó hiểu nhìn Tiểu Cửu, rốt cuộc là từ ngữ miêu tả gì vậy?
Cô sợ dùng ‘Con gái lớn bề ngoài nhiều thay đổi’ để hình dung, nên so với cái này thì tốt hơn!
“Vậy nên, tính cách của một người sẽ thay đổi.” – Tiểu Cửu lại thành thật bổ sung thêm.
Mộ An An im lặng.
Theo lời Tiểu Cửu nói về dáng vẻ của Tống Đình, cộng thêm Tống Đình của bây giờ thì đích thực hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nếu không phải Tiểu Cửu kẻ chuyện lúc nhỏ của Tống Đình cho Mộ An An biết, Mộ An An không bao giờ tường tượng rằng một người trông rất ngầu và lạnh lùng như vậy lại có một nickname
là ‘Đình Đình’.
Vả lại khi nhỏ lại còn có bộ dạng như vậy.
“Tính cách của một người có thể là vì trải qua nhiều chuyện mà thay đồi.” – Mộ An An nói một câu.
Nghĩ đến Mộ Tài Tiệp.
Khi Mộ An An còn nhỏ, người đó chỉ là một người anh ngoài xã hội, rất nóng tính.
Mặc dù thường gây gổ, đánh nhau với Mộ An An nhưng lại đối
đãi với Mộ Thanh rất tốt.
Lúc trước khi Mộ An An còn nhỏ, cố rất ghét Mộ Tài Tiệp, sau này khi dần dần lớn lên, đã hiểu chuyện rồi mới quay đầu nhìn về những chuyện gây gổ, đánh nhau với Mộ Tài Tiệp.
Mới phát hiện, Mộ Tài Tiệp thực ra đang tranh giành sự chú ý của Mộ Thanh với cô.
Sau này khi Mộ Thanh mất rồi,
Mộ Tài Tiệp cũng mất tích..
Ngoài Mộ An An thì cậu ấy là người đau buồn nhất.
Vì người buồn nhất trên thế giới này khi Mộ Thanh và ông ngoại ra đi thì chỉ có Mộ An An và Mộ Tài Tiệp.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mộ An An liền cảm thấy thân thiết với người cậu út này hơn.
“Chị An, sao vậy” – Tiểu Cửu kiềm không nổi mà hỏi một câu.
Mộ An An định thần lại, nhìn Tiểu Cửu rồi thẳng thắn nói: “Cảm thấy người cậu út này của chị đã
thay đổi rất nhiều, lúc trước không quen lắm cũng rất ghét. Bây giờ lại có dáng vẻ của người trưởng bối rồi.”
“Con người thì vẫn luôn trưởng thành mà.” – Tiểu Cửu nghiêm túc nói.
Gương mặt Mộ An An trêu chọc: “Yo, những câu này có thề từ miệng Cửu Cửu của chúng ta nói ra sao, thật hiếm thấy.”
Mộ An An trêu đùa, đưa tay xoa mặt Tiểu Cửu.
Bình luận facebook