Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 991
Chủ yếu là đôi mắt hình lưỡi liềm nhìn rất ngọt ngào và dễ thương.
Lần nào Tông Chính Ngự cũng không kiềm được mà véo tai đứa trẻ này.
Có điều lần này véo không được.
Thất gia chuyển hướng video qua một bên.
Chỉ trong vài giờ, anh đã bắt đầu
thấy nhớ đứa trẻ này.
“Nhóc con, hai ngày là 48 tiếng rồi.” – Thất gia quay đầu nhìn vào màn hình, đột nhiên nói một câu.
Mộ An An sững sờ: “Gì cơ?”
Cô không hiểu.
“Chiều ngày kia, ta đón cháu về.” – Thất gia nói.
Mộ An An ngẩn người: “Ngày kia? Chiều à?”
“Có chuyện gì thế?” – Mộ An An hỏi một câu.
Thất gia lắc đầu: “Không có.”
Mộ An An càng không hiểu: “Vậy tại sao phải vội đón cháu về? Không phải chúng ta nói xong rồi sao, ở đây chơi 2 3 ngày mà?”
“ừ, 2 3 ngày.” – Thất gia gật đầu.
Mộ An An mù mờ.
Còn chưa trả lời thì Thất gia nói: “Cúp đây.”
Nói xong, Mộ An An cũng chưa trả lời thì đã kết thúc cuộc gọi.
Mộ An An dán mắt vào trang chủ
màn hình điện thoại, cô còn lờ mờ về việc Thất gia muốn cô ngày kia quay về.
Nói rõ là đi thư giãn 2 3 ngày.
Không đúng, không có vấn đề.
Đích thực là 2 ngày…
Nhưng Mộ An An thực sự không hiểu, Thất gia sao lại đột nhiên vội vàng đòi mình về, lẽ nào trong nhà có chuyện?
Nhưng trong nhà có chuyện gì được chứ?
Lẽ nào là Thất gia không nỡ rời xa cô, thấy nhớ cô?
Vừa nảy ra suy nghĩ này thi Mộ An An liền muốn cười.
Quan hệ của cô và Thất gia luôn là cô không nỡ rời xa Thất gia, nhớ nhung Thất gia.
Căn bản người đàn ông đó sẽ không nhớ cô dù một ngày.
Mộ An An xoa hàng chân mày.
Lúc này, có người gõ cửa.
Tiểu Cửu đang ngồi tự kỷ trên
ghế nên không quan tâm.
Chỉ có Mộ An An đi ra mờ cửa.
Là hai người phục vụ.
Hai người phục vụ bưng hai cái mâm dài lên.
Một mâm để hai tô mì lớn.
Còn mâm kia để hai bộ đồ màu đỏ.
Một trong hai người đó nói: “Tiểu thư An An, tiểu thư Tiểu Cửu, qua vài giờ nữa thì buổi lửa trại sẽ được tổ chức, vậy nên tôi đem
qua đây ít đồ ăn.”
Nói xong, người đem trang phục nói tiếp: “Buổi lửa trại ở đây phải mặc trang phục đặc biệt này.”
Mộ An An lùi lại cho hai người họ bước vào.
Hai người để đồ ăn trên bàn và để trang phục ở bàn kế bên, nói xong thì đi ra ngoài.
Mộ An An nhìn Tiểu Cửu nói một câu: “Ăn cơm nào.”
“Em không ăn, em giảm cân, em phải ốm đến mức có vòng eo nhỏ
như con kiến.” – Tiểu Cửu úp mặt vào gối, giận dỗi mà nói.
“Em không ăn một hai bữa cũng không có vòng eo con kiến được đâu.” – Mộ An An vô tình nói: “Em không ăn bữa này nhưng bữa sau lại ăn nhiều hơn thì vòng eo của em sẽ tròn hơn một chút đấy.”
Vừa nói ra câu này, Tiểu Cửu liền rời ghế: “Vậy thì hôm nay em không ăn, ngày mai không ăn, ngày kia cũng không ăn! Đánh chết cũng không ăn.”
“Vậy chị cần em chuẩn bị một cái
quan tài.” – Mộ An An nói:
“Nhưng em chắc chưa, đói chết là khổ nhất đó, em phải vượt qua cảm giác thèm ăn, sau đó là phản ứng đói trong dạ dày, chuột rút, đau đớn rồi tim đập nhanh, thần trí mơ hồ….”
Mộ An An nói xong, Tiểu Cửu liền như bị đóng băng.
Từ trên ghế phóng xuống, lao vào bàn ăn.
Trước khi cầm đũa còn thề một câu: “Em sẽ không ăn quá nhiều, em chỉ ăn hai miếng, em còn phải nghiêm túc giảm cân, em tuyệt
đối không cho Đình Đình cơ hội cười nhạo mình!”
Mộ An An liếc nhìn Tiểu Cửu.
Một miếng cũng đủ ăn hết nửa tô mì lớn, không tin được những gì em ấy vừa nói.
Cô quay người đi kiểm tra trang phục của người bên tiểu viện đem tới.
Trang phục mang nét đặc sắc của tộc Thổ Gia, những hoa văn được thêu trên chiếc váy đỏ rất tinh xảo, thoạt nhìn hoàn toàn là đồ thù công.
Điều khiến Mộ An An ngạc nhiên là kiểu dáng thiết kế của chiếc váy này.
Vì
Lần nào Tông Chính Ngự cũng không kiềm được mà véo tai đứa trẻ này.
Có điều lần này véo không được.
Thất gia chuyển hướng video qua một bên.
Chỉ trong vài giờ, anh đã bắt đầu
thấy nhớ đứa trẻ này.
“Nhóc con, hai ngày là 48 tiếng rồi.” – Thất gia quay đầu nhìn vào màn hình, đột nhiên nói một câu.
Mộ An An sững sờ: “Gì cơ?”
Cô không hiểu.
“Chiều ngày kia, ta đón cháu về.” – Thất gia nói.
Mộ An An ngẩn người: “Ngày kia? Chiều à?”
“Có chuyện gì thế?” – Mộ An An hỏi một câu.
Thất gia lắc đầu: “Không có.”
Mộ An An càng không hiểu: “Vậy tại sao phải vội đón cháu về? Không phải chúng ta nói xong rồi sao, ở đây chơi 2 3 ngày mà?”
“ừ, 2 3 ngày.” – Thất gia gật đầu.
Mộ An An mù mờ.
Còn chưa trả lời thì Thất gia nói: “Cúp đây.”
Nói xong, Mộ An An cũng chưa trả lời thì đã kết thúc cuộc gọi.
Mộ An An dán mắt vào trang chủ
màn hình điện thoại, cô còn lờ mờ về việc Thất gia muốn cô ngày kia quay về.
Nói rõ là đi thư giãn 2 3 ngày.
Không đúng, không có vấn đề.
Đích thực là 2 ngày…
Nhưng Mộ An An thực sự không hiểu, Thất gia sao lại đột nhiên vội vàng đòi mình về, lẽ nào trong nhà có chuyện?
Nhưng trong nhà có chuyện gì được chứ?
Lẽ nào là Thất gia không nỡ rời xa cô, thấy nhớ cô?
Vừa nảy ra suy nghĩ này thi Mộ An An liền muốn cười.
Quan hệ của cô và Thất gia luôn là cô không nỡ rời xa Thất gia, nhớ nhung Thất gia.
Căn bản người đàn ông đó sẽ không nhớ cô dù một ngày.
Mộ An An xoa hàng chân mày.
Lúc này, có người gõ cửa.
Tiểu Cửu đang ngồi tự kỷ trên
ghế nên không quan tâm.
Chỉ có Mộ An An đi ra mờ cửa.
Là hai người phục vụ.
Hai người phục vụ bưng hai cái mâm dài lên.
Một mâm để hai tô mì lớn.
Còn mâm kia để hai bộ đồ màu đỏ.
Một trong hai người đó nói: “Tiểu thư An An, tiểu thư Tiểu Cửu, qua vài giờ nữa thì buổi lửa trại sẽ được tổ chức, vậy nên tôi đem
qua đây ít đồ ăn.”
Nói xong, người đem trang phục nói tiếp: “Buổi lửa trại ở đây phải mặc trang phục đặc biệt này.”
Mộ An An lùi lại cho hai người họ bước vào.
Hai người để đồ ăn trên bàn và để trang phục ở bàn kế bên, nói xong thì đi ra ngoài.
Mộ An An nhìn Tiểu Cửu nói một câu: “Ăn cơm nào.”
“Em không ăn, em giảm cân, em phải ốm đến mức có vòng eo nhỏ
như con kiến.” – Tiểu Cửu úp mặt vào gối, giận dỗi mà nói.
“Em không ăn một hai bữa cũng không có vòng eo con kiến được đâu.” – Mộ An An vô tình nói: “Em không ăn bữa này nhưng bữa sau lại ăn nhiều hơn thì vòng eo của em sẽ tròn hơn một chút đấy.”
Vừa nói ra câu này, Tiểu Cửu liền rời ghế: “Vậy thì hôm nay em không ăn, ngày mai không ăn, ngày kia cũng không ăn! Đánh chết cũng không ăn.”
“Vậy chị cần em chuẩn bị một cái
quan tài.” – Mộ An An nói:
“Nhưng em chắc chưa, đói chết là khổ nhất đó, em phải vượt qua cảm giác thèm ăn, sau đó là phản ứng đói trong dạ dày, chuột rút, đau đớn rồi tim đập nhanh, thần trí mơ hồ….”
Mộ An An nói xong, Tiểu Cửu liền như bị đóng băng.
Từ trên ghế phóng xuống, lao vào bàn ăn.
Trước khi cầm đũa còn thề một câu: “Em sẽ không ăn quá nhiều, em chỉ ăn hai miếng, em còn phải nghiêm túc giảm cân, em tuyệt
đối không cho Đình Đình cơ hội cười nhạo mình!”
Mộ An An liếc nhìn Tiểu Cửu.
Một miếng cũng đủ ăn hết nửa tô mì lớn, không tin được những gì em ấy vừa nói.
Cô quay người đi kiểm tra trang phục của người bên tiểu viện đem tới.
Trang phục mang nét đặc sắc của tộc Thổ Gia, những hoa văn được thêu trên chiếc váy đỏ rất tinh xảo, thoạt nhìn hoàn toàn là đồ thù công.
Điều khiến Mộ An An ngạc nhiên là kiểu dáng thiết kế của chiếc váy này.
Vì
Bình luận facebook