Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 1001
Ngay khi đầu óc đang quay cuồng, nghĩ cách định thần trở lại thì Tiểu Cửu đang ngồi bên cạnh vỗ vào cánh tay Hoắc Hiển.
Tiểu Cửu nói: “Còn anh nữa, sao lại khống chế độ quyến rũ của tra nam chứ, không có đầu óc cao siêu cùa một tên tra nam gì cả,
đây là đầu óc gì đây?”
Tiểu Cửu lầm bẩm câu cuối: “Hại tôi bên đây cả nửa ngày.”
Hoắc Hiển vừa nghe thì thấy không vui: “Não gì chứ, đây là thất bại bình thường thôi, không trải qua vài lần thì sao tán tỉnh được em gái?”
“Nói tôi cho biết anh tán tỉnh được bao nhiêu, nụ hôn đầu ở đâu, sao vẫn như cũ vậy?” – Tiều Cửu thẳng thắn hỏi mấy câu.
Hoắc Hiển bị sốc.
Tuổi còn nhỏ như thế, ai lại biết được tiêu chuẩn cao như vậy.
Nụ hôn đầu còn có thề chấp nhận.
Nhưng điểm này….
Xúc phạm ai chứ!
Mộ An An vốn muốn rời khỏi, không muốn để ý đến hai người này thì đã rất ngạc nhiên khi nghe Tiểu Cửu hỏi.
Tiểu Cửu nhỏ tuổi, vẻ ngoài đơn thuần, đầu óc rất ngây thơ, ngay cả chỉ số IQ cũng không chứa
nối.
Kết quả là lộ ra vẻ mặt cứng đờ đó.
Mộ An An còn chưa nói gì, bên Hoắc Hiển đã nói vài câu cho đỡ mất mặt: “Tại sao không có chứ, nói bừa gì thế, nếu em không tin thì hỏi chị An đi, mấy thứ này tôi có hay không!”
Mộ An An đột nhiên bị Hoắc Hiển nói vậy liền cau mày.
Nói như vậy giống như cô và Hoắc Hiển có mối quan hệ gì đó kì lạ lắm.
Nhưng Mộ An An còn chưa kịp nói, Tiểu Cửu đã nghi ngờ: “Chị An, lẽ nào nụ hôn đầu của chị cho anh ấy sao?”
“Em nói nhảm gì vậy?” – Ánh mắt cảnh cáo Mộ An An nhìn qua.
Tiểu Cửu lập tức bị doạ đến rụt cổ lại, lí nhí hỏi: “Anh ấy không phải còn muốn hỏi chị, thường
những chuyện như vậy không phải nên hỏi đương sự sao? Vậy là chị An phải không?”
Mộ An An:……
Cô không nói gì, chỉ bẻ khớp ngón tay ‘rắc rắc’: “Nào, em qua đây.”
Tiểu Cửu liền trốn về phía Hoắc Hiển: “Chị An, chị làm gì đó?”
“Qua đây, chị đánh cho một trận, không đánh em thì em không biết lời nào nên nói, lời nào không
“Chị dâu, Cửu Cửu sai rồi!”
Khi Mộ An An nói xong, Tiểu Cửu liền lớn tiếng nhận sai: “Chị dâu, Cửu Cửu sai rồi, Cửu Cửu không nên nói bừa, sau này em không dám nữa, nếu nói thì sẽ chết không được yên.”
‘Đùng!’
Ngay khi Tiểu Cửu vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên một tiếng lớn, Tiểu Cửu sợ hãi ngã khỏi ghế.
Vẻ mặt uất ức, những giọt nước mắt sợ hãi lấp đầy đôi mắt to của
Tiểu Cửu: “Không phải chứ, tận thế à?”
Mộ An An ngạc nhiên.
Nhưng tiếng này nghe thì giống tiếng sấm.
Đang nghi ngờ thì bên ngoài phòng có người gõ cửa, sau đỏ có giọng của Giang Trấn vang lên: “An An, con ở bên đây tốt không, chúng ta phải qua bên tiệc lửa trại rồi đấy.”
Mộ An An quay đầu, liền thấy gương mặt Giang Trấn mỉm cười dỗ ngọt cô.
Tiểu Cửu nói: “Còn anh nữa, sao lại khống chế độ quyến rũ của tra nam chứ, không có đầu óc cao siêu cùa một tên tra nam gì cả,
đây là đầu óc gì đây?”
Tiểu Cửu lầm bẩm câu cuối: “Hại tôi bên đây cả nửa ngày.”
Hoắc Hiển vừa nghe thì thấy không vui: “Não gì chứ, đây là thất bại bình thường thôi, không trải qua vài lần thì sao tán tỉnh được em gái?”
“Nói tôi cho biết anh tán tỉnh được bao nhiêu, nụ hôn đầu ở đâu, sao vẫn như cũ vậy?” – Tiều Cửu thẳng thắn hỏi mấy câu.
Hoắc Hiển bị sốc.
Tuổi còn nhỏ như thế, ai lại biết được tiêu chuẩn cao như vậy.
Nụ hôn đầu còn có thề chấp nhận.
Nhưng điểm này….
Xúc phạm ai chứ!
Mộ An An vốn muốn rời khỏi, không muốn để ý đến hai người này thì đã rất ngạc nhiên khi nghe Tiểu Cửu hỏi.
Tiểu Cửu nhỏ tuổi, vẻ ngoài đơn thuần, đầu óc rất ngây thơ, ngay cả chỉ số IQ cũng không chứa
nối.
Kết quả là lộ ra vẻ mặt cứng đờ đó.
Mộ An An còn chưa nói gì, bên Hoắc Hiển đã nói vài câu cho đỡ mất mặt: “Tại sao không có chứ, nói bừa gì thế, nếu em không tin thì hỏi chị An đi, mấy thứ này tôi có hay không!”
Mộ An An đột nhiên bị Hoắc Hiển nói vậy liền cau mày.
Nói như vậy giống như cô và Hoắc Hiển có mối quan hệ gì đó kì lạ lắm.
Nhưng Mộ An An còn chưa kịp nói, Tiểu Cửu đã nghi ngờ: “Chị An, lẽ nào nụ hôn đầu của chị cho anh ấy sao?”
“Em nói nhảm gì vậy?” – Ánh mắt cảnh cáo Mộ An An nhìn qua.
Tiểu Cửu lập tức bị doạ đến rụt cổ lại, lí nhí hỏi: “Anh ấy không phải còn muốn hỏi chị, thường
những chuyện như vậy không phải nên hỏi đương sự sao? Vậy là chị An phải không?”
Mộ An An:……
Cô không nói gì, chỉ bẻ khớp ngón tay ‘rắc rắc’: “Nào, em qua đây.”
Tiểu Cửu liền trốn về phía Hoắc Hiển: “Chị An, chị làm gì đó?”
“Qua đây, chị đánh cho một trận, không đánh em thì em không biết lời nào nên nói, lời nào không
“Chị dâu, Cửu Cửu sai rồi!”
Khi Mộ An An nói xong, Tiểu Cửu liền lớn tiếng nhận sai: “Chị dâu, Cửu Cửu sai rồi, Cửu Cửu không nên nói bừa, sau này em không dám nữa, nếu nói thì sẽ chết không được yên.”
‘Đùng!’
Ngay khi Tiểu Cửu vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên một tiếng lớn, Tiểu Cửu sợ hãi ngã khỏi ghế.
Vẻ mặt uất ức, những giọt nước mắt sợ hãi lấp đầy đôi mắt to của
Tiểu Cửu: “Không phải chứ, tận thế à?”
Mộ An An ngạc nhiên.
Nhưng tiếng này nghe thì giống tiếng sấm.
Đang nghi ngờ thì bên ngoài phòng có người gõ cửa, sau đỏ có giọng của Giang Trấn vang lên: “An An, con ở bên đây tốt không, chúng ta phải qua bên tiệc lửa trại rồi đấy.”
Mộ An An quay đầu, liền thấy gương mặt Giang Trấn mỉm cười dỗ ngọt cô.
Bình luận facebook