Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 1004
Hoắc Hiển không trả lời Tiểu Cửu, ánh mắt luôn nhìn chằm
chằm người đối diện.
Với sự la hét của đám đông, gương mặt người đàn ông đang đến gần Mộ An An bị che khuất trong bóng tối cũng trở nên rõ ràng hơn chút.
Một chút dần lộ ra trước mắt mọi người, lộ ra trong mắt Mộ An An.
Vẻ mặt của Mộ An An rất nghiêm nghị, thị lực của cô cũng không được tốt nên phải đợi người đó đến rất gần thì cô mới có thể thấy rõ nét mặt của người đó.
Nhưng.
Ngay sau khi người đó vén bức màn bí ẩn và đi về phía Mộ An An, người vốn có vẻ mặt nghiêm nghị lại trở nên nghiêm túc hơn.
Thậm chí ánh mắt còn có chút rất ngạc nhiên.
“Là hắn!” – Hoắc Hiển la lên một tiếng.
“Nhìn xa thì vóc dáng người này rất ưa nhìn, rất đẹp trai nhưng khi nhìn gần cũng chỉ có như vậy, rõ ràng khí chất này là giả.”
Tiểu Cửu nhìn thấy tận mắt thì vô cùng thất vọng.
Nhưng khi nghe thấy Hoắc Hiển bên cạnh la lên một tiếng, quay đầu qua hỏi: “Anh biết sao?”
“Chung một hội thôi.” – Hoắc Hiển trả lời.
Tiểu Cửu ngược lại không hiểu: “Tôi nghe chị An nói, hình như anh cũng là nhị công tử của nhà giàu nào ờ Giang Thành, chung hội ư? Hắn cũng là con nhà giàu
ờ thành phố à, nhưng….sao
nhìn kém chất thế?”
Trong mắt Tiểu Cửu, dung mạo và vóc dáng của đối phương rất kém chất.
Như một người đàn ông với vẻ ngoài xuề xoà, thậm chí còn chẳng có nét gì nổi bật, mặc bộ đồ hàng hiệu nhưng không phải không xứng, ngược lại rất ưa nhìn.
Nhưng chỉ là do những bộ quần áo tôn lên thôi, vẫn không thể che đi sự kém chất được.
Tiểu Cửu phàn nàn, ánh mắt tràn trề sự thất vọng.
Sau khi nhìn rõ người này, ánh mắt Mộ An An vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ngược lại bị Mộ An An
nhanh chóng áp chế.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để đối mặt với người quen cũ ở trước mắt này.
Giang Phong!
Đúng là người quen!
Lúc trước, Mộ An An đã cảm nhận được sự tồn tại của người này, ở sau lưng nhìn chằm chằm cô mấy lần, thậm chí Mộ An An còn từng nghĩ người này có thể là người giả mạo Thất gia cũng có thể là người quen.
Nhưng lại không ngờ đến hoá ra người giả nhị thế tổ là kẻ vô dụng – Giang Phong!
“Đã lâu không gặp.” – Giang Phong cười nói: “Em gái An An.”
Bốn chữ cuối cùng thốt ra có chút quái gở.
Nhưng sau đó, Giang Phong lại đột nhiên nói thêm: “Anh nên gọi là em An An nhỉ, vẫn còn là cô
công chúa nhỏ hay nói là..anh
em Tông Thất đây?”
Hai ba câu nói như vậy, trực tiếp lột bỏ cái áo gile của Mộ An An
ra.
chằm người đối diện.
Với sự la hét của đám đông, gương mặt người đàn ông đang đến gần Mộ An An bị che khuất trong bóng tối cũng trở nên rõ ràng hơn chút.
Một chút dần lộ ra trước mắt mọi người, lộ ra trong mắt Mộ An An.
Vẻ mặt của Mộ An An rất nghiêm nghị, thị lực của cô cũng không được tốt nên phải đợi người đó đến rất gần thì cô mới có thể thấy rõ nét mặt của người đó.
Nhưng.
Ngay sau khi người đó vén bức màn bí ẩn và đi về phía Mộ An An, người vốn có vẻ mặt nghiêm nghị lại trở nên nghiêm túc hơn.
Thậm chí ánh mắt còn có chút rất ngạc nhiên.
“Là hắn!” – Hoắc Hiển la lên một tiếng.
“Nhìn xa thì vóc dáng người này rất ưa nhìn, rất đẹp trai nhưng khi nhìn gần cũng chỉ có như vậy, rõ ràng khí chất này là giả.”
Tiểu Cửu nhìn thấy tận mắt thì vô cùng thất vọng.
Nhưng khi nghe thấy Hoắc Hiển bên cạnh la lên một tiếng, quay đầu qua hỏi: “Anh biết sao?”
“Chung một hội thôi.” – Hoắc Hiển trả lời.
Tiểu Cửu ngược lại không hiểu: “Tôi nghe chị An nói, hình như anh cũng là nhị công tử của nhà giàu nào ờ Giang Thành, chung hội ư? Hắn cũng là con nhà giàu
ờ thành phố à, nhưng….sao
nhìn kém chất thế?”
Trong mắt Tiểu Cửu, dung mạo và vóc dáng của đối phương rất kém chất.
Như một người đàn ông với vẻ ngoài xuề xoà, thậm chí còn chẳng có nét gì nổi bật, mặc bộ đồ hàng hiệu nhưng không phải không xứng, ngược lại rất ưa nhìn.
Nhưng chỉ là do những bộ quần áo tôn lên thôi, vẫn không thể che đi sự kém chất được.
Tiểu Cửu phàn nàn, ánh mắt tràn trề sự thất vọng.
Sau khi nhìn rõ người này, ánh mắt Mộ An An vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ngược lại bị Mộ An An
nhanh chóng áp chế.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để đối mặt với người quen cũ ở trước mắt này.
Giang Phong!
Đúng là người quen!
Lúc trước, Mộ An An đã cảm nhận được sự tồn tại của người này, ở sau lưng nhìn chằm chằm cô mấy lần, thậm chí Mộ An An còn từng nghĩ người này có thể là người giả mạo Thất gia cũng có thể là người quen.
Nhưng lại không ngờ đến hoá ra người giả nhị thế tổ là kẻ vô dụng – Giang Phong!
“Đã lâu không gặp.” – Giang Phong cười nói: “Em gái An An.”
Bốn chữ cuối cùng thốt ra có chút quái gở.
Nhưng sau đó, Giang Phong lại đột nhiên nói thêm: “Anh nên gọi là em An An nhỉ, vẫn còn là cô
công chúa nhỏ hay nói là..anh
em Tông Thất đây?”
Hai ba câu nói như vậy, trực tiếp lột bỏ cái áo gile của Mộ An An
ra.
Bình luận facebook