Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 1007
Giang Phong cố ý kéo Mộ An An lại, xoay người cô theo vòng tròn rồi kéo lại.
Vì chân phải Mộ An An đang bó bột nên Giang Phong bắt buộc phải làm chỗ dựa để khi xoay xong có thể kéo lại ngay.
Nhưng trong chốc lát, ánh mắt Giang Phong không rời khỏi phía sau lưng Mộ An An.
Trống trơn, cái gì cũng không có.
Giang Phong cau mày lại.
Mộ An An vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh đó.
Biết đối phương đang nghi ngờ sau lưng mình có gì đó nên Mộ An An không tự nhiên ngốc đến nổi để lộ thứ đó ra.
Sắc mặt Giang Phong rất khó coi, rõ là không hài lòng với những gì mình vừa thấy.
Nhưng mọi người xung quanh vốn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy điệu nhảy rất đặc biệt.
Trước tiên, chân phải Mộ An An đang bó bột, Giang Phong trở thành chỗ dựa nên bắt buộc phải chăm sóc cho Mộ An An mới có
thể hoàn thành điệu nhảy.
Hai người nhìn có vẻ thân nhưng luôn có một cảm giác kỳ quặc không thể nói ra, làm cho điệu nhảy trở nên độc đáo hơn. Để những người xung quanh hoà nhịp một cách nhiệt tình hơn.
Với sự náo nhiệt này, Mộ Tài Tiệp đứng bên ngoài nhìn chằm chằm Mộ An An và Giang Phong khiêu vũ.
Hướng này của Mộ Tài Tiệp là nhìn được sau lưng Mộ An An.
Mộ Tài Tiệp thấy được tấm lưng
trắng ngần của Mộ An An, trên mặt nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Thú vị đấy.”
Khi Mộ Tài Tiệp nói liền cúi đầu đẩy mắt kính lên.
Ngón tay vuốt sống mũi, Mộ Tài Tiệp mới phản ứng là mình làm gì có đeo mắt kính.
Khi Mộ Tài Tiệp ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt Giang Phong đang hướng về phía mình, Mộ Tài Tiệp khép ngón trỏ và ngón giữa của mình lại và hướng về Giang Phong làm một động
tác.
Khi Giang Phong nhìn thấy, một nụ cười ngay lập tức nở trên khuôn mặt.
Hắn một tay đỡ lấy Mộ An An, tay phải thì để vào túi áo, một giây sau thì bỏ ra rồi đề đặt lên lưng Mộ An An.
Lúc đó, Mộ An An cảm thấy lạnh người.
Mộ An An vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô lập tức né ra, lấy tay kia che lưng lại!
Giang Phong đưa tay phải ra, cầm trên tay một miếng bông tẩy trang, trên miếng bông có dấu vết của kem nền dạng lỏng.
Giang Phong đắc ý: “Bôi lớp che khuyết điểm thì xem như không có gì à?”
Tay trái Mộ An An vẫn đặt trên lưng, cô đại khái nhớ được hình xăm ở trên lưng, cô không hoàn toàn che hết mà chỉ che mỗi số 5.
Hình xăm thực sự là ngày tháng năm sinh của cô, nhưng số ‘5’ đầu tiên rất phức tạp và vô cùng quan trọng.
Mộ Tài Tiệp nhìn thấy một nửa hình xăm bị lộ, gương mặt vẫn rất điềm tĩnh, lấy máy ảnh ra chụp vài tấm.
Ngược lại thì bên Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa vô cùng kích động, hai người lần lượt đứng dậy lấy chiếc máy ảnh đã chuẩn bị từ lâu ra chụp.
Nhưng Mộ An An rất giảo hoạt, di chuyển rất nhanh và liên tục để mình ngã người ra phía sau, khiến Giang Phong bắt buộc phải giữ cô lại.
Theo quan điểm của người ngoài
thì điệu nhảy này rất quyết liệt.
Vì chân phải Mộ An An đang bó bột nên Giang Phong bắt buộc phải làm chỗ dựa để khi xoay xong có thể kéo lại ngay.
Nhưng trong chốc lát, ánh mắt Giang Phong không rời khỏi phía sau lưng Mộ An An.
Trống trơn, cái gì cũng không có.
Giang Phong cau mày lại.
Mộ An An vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh đó.
Biết đối phương đang nghi ngờ sau lưng mình có gì đó nên Mộ An An không tự nhiên ngốc đến nổi để lộ thứ đó ra.
Sắc mặt Giang Phong rất khó coi, rõ là không hài lòng với những gì mình vừa thấy.
Nhưng mọi người xung quanh vốn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy điệu nhảy rất đặc biệt.
Trước tiên, chân phải Mộ An An đang bó bột, Giang Phong trở thành chỗ dựa nên bắt buộc phải chăm sóc cho Mộ An An mới có
thể hoàn thành điệu nhảy.
Hai người nhìn có vẻ thân nhưng luôn có một cảm giác kỳ quặc không thể nói ra, làm cho điệu nhảy trở nên độc đáo hơn. Để những người xung quanh hoà nhịp một cách nhiệt tình hơn.
Với sự náo nhiệt này, Mộ Tài Tiệp đứng bên ngoài nhìn chằm chằm Mộ An An và Giang Phong khiêu vũ.
Hướng này của Mộ Tài Tiệp là nhìn được sau lưng Mộ An An.
Mộ Tài Tiệp thấy được tấm lưng
trắng ngần của Mộ An An, trên mặt nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Thú vị đấy.”
Khi Mộ Tài Tiệp nói liền cúi đầu đẩy mắt kính lên.
Ngón tay vuốt sống mũi, Mộ Tài Tiệp mới phản ứng là mình làm gì có đeo mắt kính.
Khi Mộ Tài Tiệp ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy ánh mắt Giang Phong đang hướng về phía mình, Mộ Tài Tiệp khép ngón trỏ và ngón giữa của mình lại và hướng về Giang Phong làm một động
tác.
Khi Giang Phong nhìn thấy, một nụ cười ngay lập tức nở trên khuôn mặt.
Hắn một tay đỡ lấy Mộ An An, tay phải thì để vào túi áo, một giây sau thì bỏ ra rồi đề đặt lên lưng Mộ An An.
Lúc đó, Mộ An An cảm thấy lạnh người.
Mộ An An vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cô lập tức né ra, lấy tay kia che lưng lại!
Giang Phong đưa tay phải ra, cầm trên tay một miếng bông tẩy trang, trên miếng bông có dấu vết của kem nền dạng lỏng.
Giang Phong đắc ý: “Bôi lớp che khuyết điểm thì xem như không có gì à?”
Tay trái Mộ An An vẫn đặt trên lưng, cô đại khái nhớ được hình xăm ở trên lưng, cô không hoàn toàn che hết mà chỉ che mỗi số 5.
Hình xăm thực sự là ngày tháng năm sinh của cô, nhưng số ‘5’ đầu tiên rất phức tạp và vô cùng quan trọng.
Mộ Tài Tiệp nhìn thấy một nửa hình xăm bị lộ, gương mặt vẫn rất điềm tĩnh, lấy máy ảnh ra chụp vài tấm.
Ngược lại thì bên Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa vô cùng kích động, hai người lần lượt đứng dậy lấy chiếc máy ảnh đã chuẩn bị từ lâu ra chụp.
Nhưng Mộ An An rất giảo hoạt, di chuyển rất nhanh và liên tục để mình ngã người ra phía sau, khiến Giang Phong bắt buộc phải giữ cô lại.
Theo quan điểm của người ngoài
thì điệu nhảy này rất quyết liệt.
Bình luận facebook