Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 1056
Tên béo bước tới trước mặt Ngải Lệ Sa rồi nói: “Sau này, cô không cần phụ trách ở đây nữa.”
Ngải Lệ Sa bị sốc và thốt lên: “Tại sao….”
Khi vừa dứt lời, tên gầy tiến lên một bước rồi tấn công Ngải Lệ Sa với cây chích điện trên tay.
Mộ An An kinh ngạc: “Các người làm gì vậy?”
Tên béo cầm cây chích điện quay qua: “Cô muốn thử không?”
Tên béo vừa nói xong, tên gầy liền kéo hắn xuống rồi nhìn Mộ An An nói: “Có một người khiêu chiến mới đến võ đài 9 hạng này nên cần cô ấy đi chăm sóc.”
Tên béo nói xong liền kéo người đằng sau vào: “Còn lại là cô ấy chăm sóc cô.”
Nói xong, hai tên đó không nói thêm gì liền đưa Ngải Lệ Sa rời
đi.
“Khi nào người của tôi được đưa đến?” -Mộ An An hỏi thêm.
Đối phương không trả lời mà còn đóng sầm cửa.
Mộ An An đuổi theo, chỉ là nghe được một đoạn đối thoại.
“Người mới là một cô gái à? Rất bá đạo, nói trong vòng một ngày sẽ đánh được đến hạng kim cương.”
“Con gái bây giờ cũng khoa trương thế nhỉ?”
Đoạn đối thoại này của đối phương khiến Mộ An An mất hứng, cô chỉ lo cho Tiểu Cửu.
Mộ An An vốn không quan tâm việc căn phòng này có thêm một người nữa.
Nhưng ngồi trên giường lại chợt nghĩ vô duyên vô cớ sao lại đổi người chăm sóc?
Lẽ nào đối phương phát hiện Ngải Lệ Sa và cô có vấn đề?
Mộ An An ngẩng đầu nhìn người trước mặt từ đầu đến chân.
Tóc dài, mặc quần tây ngắn màu nâu, trông khá mảnh mai và cao ít nhất 1 m8, ít có cô gái nào cao như thế này.
“Ngẩng đầu lên.” Mộ An An nói một câu.
Người đang cúi đầu từ từ ngẩng đầu lên.
Mộ An An giật mình khi nhìn rõ mặt người bên kia.
Thật tuyệt vời.
Người kia da trắng, nét mặt rất ưa nhìn, mái tóc đen dài buông
xoã, cả người là một hình ảnh hoàn mỹ.
Chỉ là….
Khi Mộ An An nhìn vào khuôn mặt này luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
“Cô tên gì?” Mộ An An hỏi.
“Tiểu Tiểu.” Đối phương trả lời.
Giọng nói rất trong trẻo, dễ nghe.
Không biết tại sao khi nhìn gương mặt này, Mộ An An lại luôn cảm thấy rất quen thuộc.
Khi đang hỏi tiếp thì có người đẩy cửa phòng vào.
Mộ An An quay đầu lại nhìn, lập tức đứng dậy.
Vì người đến không phải ai khác mà chính là Tiểu Cửu!
Cô bị người ta đưa vào đây, gương mặt hoảng sự và đôi mắt to đó đầy sự hãi.
“Tiểu Cửu.” Mộ An An gọi.
Vốn Tiểu Cửu vẫn còn rất sợ hãi, phản ứng rất chậm chạp.
Một giây sau khi Mộ An An quay đầu lại nhìn về phía cô gái đó, Tiểu Cửu vô cùng sợ hãi và bối rối cuối cùng cũng không kìm được tiếng khóc: “Chị An!”
Chân Tiểu Cửu hoàn toàn mềm nhũn, cô khóc rất to: “Chị An, Tiểu Cửu sợ lắm, Tiểu Cửu sợ chết.”
Mộ An An vội qua ôm lấy Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu ngoan, đừng sợ nữa nhé, chị An ở đây rồi, an toàn rồi, không sao đâu!”
Ngải Lệ Sa bị sốc và thốt lên: “Tại sao….”
Khi vừa dứt lời, tên gầy tiến lên một bước rồi tấn công Ngải Lệ Sa với cây chích điện trên tay.
Mộ An An kinh ngạc: “Các người làm gì vậy?”
Tên béo cầm cây chích điện quay qua: “Cô muốn thử không?”
Tên béo vừa nói xong, tên gầy liền kéo hắn xuống rồi nhìn Mộ An An nói: “Có một người khiêu chiến mới đến võ đài 9 hạng này nên cần cô ấy đi chăm sóc.”
Tên béo nói xong liền kéo người đằng sau vào: “Còn lại là cô ấy chăm sóc cô.”
Nói xong, hai tên đó không nói thêm gì liền đưa Ngải Lệ Sa rời
đi.
“Khi nào người của tôi được đưa đến?” -Mộ An An hỏi thêm.
Đối phương không trả lời mà còn đóng sầm cửa.
Mộ An An đuổi theo, chỉ là nghe được một đoạn đối thoại.
“Người mới là một cô gái à? Rất bá đạo, nói trong vòng một ngày sẽ đánh được đến hạng kim cương.”
“Con gái bây giờ cũng khoa trương thế nhỉ?”
Đoạn đối thoại này của đối phương khiến Mộ An An mất hứng, cô chỉ lo cho Tiểu Cửu.
Mộ An An vốn không quan tâm việc căn phòng này có thêm một người nữa.
Nhưng ngồi trên giường lại chợt nghĩ vô duyên vô cớ sao lại đổi người chăm sóc?
Lẽ nào đối phương phát hiện Ngải Lệ Sa và cô có vấn đề?
Mộ An An ngẩng đầu nhìn người trước mặt từ đầu đến chân.
Tóc dài, mặc quần tây ngắn màu nâu, trông khá mảnh mai và cao ít nhất 1 m8, ít có cô gái nào cao như thế này.
“Ngẩng đầu lên.” Mộ An An nói một câu.
Người đang cúi đầu từ từ ngẩng đầu lên.
Mộ An An giật mình khi nhìn rõ mặt người bên kia.
Thật tuyệt vời.
Người kia da trắng, nét mặt rất ưa nhìn, mái tóc đen dài buông
xoã, cả người là một hình ảnh hoàn mỹ.
Chỉ là….
Khi Mộ An An nhìn vào khuôn mặt này luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
“Cô tên gì?” Mộ An An hỏi.
“Tiểu Tiểu.” Đối phương trả lời.
Giọng nói rất trong trẻo, dễ nghe.
Không biết tại sao khi nhìn gương mặt này, Mộ An An lại luôn cảm thấy rất quen thuộc.
Khi đang hỏi tiếp thì có người đẩy cửa phòng vào.
Mộ An An quay đầu lại nhìn, lập tức đứng dậy.
Vì người đến không phải ai khác mà chính là Tiểu Cửu!
Cô bị người ta đưa vào đây, gương mặt hoảng sự và đôi mắt to đó đầy sự hãi.
“Tiểu Cửu.” Mộ An An gọi.
Vốn Tiểu Cửu vẫn còn rất sợ hãi, phản ứng rất chậm chạp.
Một giây sau khi Mộ An An quay đầu lại nhìn về phía cô gái đó, Tiểu Cửu vô cùng sợ hãi và bối rối cuối cùng cũng không kìm được tiếng khóc: “Chị An!”
Chân Tiểu Cửu hoàn toàn mềm nhũn, cô khóc rất to: “Chị An, Tiểu Cửu sợ lắm, Tiểu Cửu sợ chết.”
Mộ An An vội qua ôm lấy Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu ngoan, đừng sợ nữa nhé, chị An ở đây rồi, an toàn rồi, không sao đâu!”
Bình luận facebook