Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Chương 180: Tổng giám đốc nhỏ bá đạo.
Năm năm sau.
Trong vườn hoa của nhà họ Hoắc.
“Giai Kỳ, Giai Kỳ lại đây với bố!”
Trong vườn hoa, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi xổm xuống, nhìn một bé gái xinh như búp bê mặc chiếc váy đỏ đang từng bước tiến về phía anh.
“Chậm thôi, chậm thôi…”
“Bố…”
Bước được vài bước, cô bé khúc khích cười chạy đến. Giọng nói ngọt ngào, gần như làm tan chảy trái tim người đàn ông.
“Công chúa nhỏ của bố.” Người đàn ông bế cô bé lên, vội hôn lên má cô bé một cái, toàn bộ khuôn mặt đều là sự nuông chiều.
Cô bé này chính là cô công chúa nhỏ mà Hoắc Ảnh Quân ngậm trong miệng sợ tan mất, ôm trong lòng bàn tay sợ ngã mất, Hoắc Giai Kỳ.
Năm đó, Vân Tử Lăng hạ sinh hai đứa trẻ, chuyện này cũng xem như đã gây chấn động cả Thành phố Nam Dương vì Hoắc Ảnh Quân đã chi một nghìn năm trăm tỷ cho lễ chúc mừng.
Đúng thế, anh đã chi một nghìn năm trăm tỷ để chúc mừng các con của mình ra đời. Sự huy hoàng năm đó, sự náo động năm đó, đến tận bây giờ vẫn khiến người ta không thể nào quên.
Trong nhà bếp, Vân Tử Lăng đeo tạp dề, đang chọn món ăn. Đã lâu rồi cô không xuống bếp, hôm nay cô muốn tự tay nấu một bữa thật ngon. Vậy nên cô đã cho những người phụ bếp nghỉ từ sáng sớm.
Còn bên cạnh cô là một cậu bé vô cùng, vô cùng đẹp. Cậu bé đang cầm một cuốn sách tài chính trên tay, không biết rốt cuộc cậu bé có hiểu gì hay không.
“Con đừng đọc nữa, ra vườn chơi với bố và em gái đi.” Vân Tử Lăng nhìn cậu con trai đang ngồi bên cạnh mình rồi nói.
“Chỉ có trẻ con mới chơi game thôi.” Cậu bé đẹp trai đó không thèm ngẩng đầu lên, mắt vẫn đang đọc sách rồi trả lời.
Rõ ràng là bằng tuổi em gái nhưng luôn tỏ ra trưởng thành hơn nhiều so với em gái của mình.
“Vậy thì con cũng không được đọc nữa, đã đọc cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Vân Tử Lăng cau mày nói.
Hoắc Vũ Hạo đặt cuốn sách trên tay xuống, nhìn cô, hơi nhíu mày rồi bước tới: “Những việc này giao cho đầu bếp là được rồi, mẹ nhất định đòi tự mình làm, bây giờ mẹ thế nào, mẹ không biết sao?”
Vân Tử Lăng: “…”
Hoắc Vũ Hạo cầm chiếc ghế bên cạnh đi tới, đặt xuống, giẫm chân bước lên: “Mẹ nói cho con biết phải làm thế nào đi, để con làm.”
Nói xong, cậu bé nhìn cô: “Nước lạnh thế này, để con rửa rau cho.”
Vừa dứt lời, cậu bé cho cần tây cô vừa chọn vào thau nước rồi bắt đầu rửa.
Vân Tử Lăng không khỏi cau mày, đứa bé này hoàn toàn thừa hưởng tính cách của bố, từ nhỏ đã có dáng vẻ của một tổng giám đốc vô cùng bá đạo.
“Mẹ sao vậy? Có phải mệt rồi không?” Cậu bé thấy cô ngây ra thì vội vàng, kéo tay cô, để cô ngồi lên ghế bên cạnh: “Người đang mang thai phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để bị mệt.”
“Con trai, mẹ mang thai đã bốn tháng rồi, không mệt nữa…”
Phải, cô lại mang thai, thai nhi mới được bốn tháng, là thai đơn.
“Vậy cũng không được, trong sách có nói, phụ nữ mang thai không được đứng lâu.” Vừa nói, cậu bé vừa nhìn cô: “Bây giờ con sẽ giúp rửa sạch hết rau, chút nữa thái rau mẹ dạy con!”
Vân Tử Lăng không khỏi chống hai tay lên má, nhìn con trai: “Vũ Hạo, con mới năm tuổi, sao trưởng thành sớm như vậy?”
Cậu bé mới năm tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với các vấn đề tài chính.
Bố cậu bé thường đưa cậu bé đến công ty, thậm chí những lúc bàn chuyện làm ăn, thỉnh thoảng cậu bé cũng đi cùng.
Cũng không biết có phải vì nguyên do như vậy mà so với những người bạn đồng trang lứa, cậu bé lại chín chắn hơn rất nhiều.
“Bố đã từng nói, đàn ông phải sớm lo liệu việc nhà, còn nói, bố muốn con sớm kế thừa gia nghiệp để hai người sớm được an nhàn thoải mái!” Cậu bé nói bằng giọng có chút tức giận.
Vân Tử Lăng: “…”
Cậu bé nhìn cô rồi tiếp tục: “Sau này, con nhất định sẽ kết hôn muộn một chút, con thấy lấy vợ sớm cũng không phải là chuyện tốt.”
“Tại sao?” Vân Tử Lăng không hiểu, “Mẹ còn mong sau này con sẽ yêu đương sớm một chút, bây giờ tỷ lệ nam nữ đang mất cân đối, không phải con nên bắt đầu ra tay từ khi học cấp hai hay sao?”
Hoắc Vũ Hạo cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Chỉ cần bản thân đủ tốt, cho dù là năm mươi tuổi cũng vẫn cứ đắt hàng.”
Vân Tử Lăng cau mày nói: “Ai nói cho con chuyện này?”
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói: “Không cần nói, mẹ nhìn bố xem, trong mắt bố ngoại trừ mẹ thì chính là em gái, hoàn toàn không có tinh thần chiến đấu nên có ở tuổi này.”
Vân Tử Lăng: “…”
“Nhưng mẹ cũng đừng lo lắng, con sẽ rất rất chăm chỉ để sau này nuôi mẹ và em gái.” Cậu bé cong môi cười, một nụ cười vừa xấu xa lại vừa quyến rũ.
Vân Tử Lăng nhìn cậu bé thì không khỏi ngẩn ngơ: “Vũ Hạo, con thật sự rất đẹp trai, thông minh, chín chắn, hiểu chuyện, mạnh mẽ, còn biết giúp mẹ rửa rau. Ôi trời ơi, mẹ bỗng thấy ghen tị với vợ tương lai của con đó.”
Hoắc Vũ Hạo: “…”
Vân Tử Lăng nhìn tay cậu bé một cái, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu: “Con yên tâm, bất kể là con tìm một cô gái như thế nào, chỉ cần con thích thì mẹ cũng sẽ thích, mẹ nhất định sẽ không phải bà mẹ chồng độc ác, yên tâm đi!”
Vừa dứt lời, nụ cười của cô bỗng trở nên có chút phiền muộn: “Vũ Hạo, sau này có vợ rồi con có quên mẹ không đấy!”
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô, đưa tay đặt lên khăn lau lau rồi lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, vừa trẻ con lại vừa nghiêm túc lạ thường rồi nói: “Mẹ đừng lo, mẹ sẽ luôn là người phụ nữ con yêu nhất, mẹ hiểu mà đúng không?”
Vân Tử Lăng nghiêng đầu cười, mặt đầy si mê.
“Hoắc Vũ Hạo!” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Hoắc Vũ Hạo run bắn lên, không dám quay đầu lại.
Một giây tiếp theo, tai của cậu bé bị ai đó kéo lên: “Bố đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi, không được trêu ghẹo mẹ con, người này là vợ của bố đấy.”
Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói: “Không có, không có, con đang giúp mẹ rửa rau!”
Hoắc Ảnh Quân thả tai cậu bé ra, đặt em gái xuống: “Con đưa em gái đi chơi đi, hôm nay để bố nấu cơm.”
“Bố biết nấu cơm ạ?” Hoắc Vũ Hạo nhìn bố, mặt đầy nghi ngờ.
Hoắc Ảnh Quân cười nói: “Bố của con là người lên được phòng khách, xuống được nhà bếp đấy.”
Hoắc Vũ Hạo: “…”
“Bố thật đẹp trai, sau này con nhất định phải cưới một người đàn ông như bố.” Hoắc Giai Kỳ khẽ cười nói.
Tay của Hoắc Ảnh Quân dừng lại, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn cô công chúa nhỏ của mình: “Con muốn lấy chồng?”
“Đúng vậy, mẹ nói rằng cuối cùng con gái đều sẽ kết hôn, sau này con phải tìm một người đàn ông giống bố.” Hoắc Giai Kỳ nói để lộ racái má lúm đồng tiền hơi nông.
Hoắc Ảnh Quân vội vàng cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Đừng lo nhé, Giai Kỳ đừng lo, nếu con không kết hôn cũng không sao, bố nuôi con nhé?”
Vân Tử Lăng trợn mắt cạn lời. Người đàn ông này làm nô lệ của con gái đến nỗi muốn chống đối lại cả bầu trời.
“Vâng ạ.” Hoắc Giai Kỳ gật gật đầu như hiểu như không.
Nhận được cái gật đầu của con gái, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh bắt đầu rửa rau, thái rau.
Vân Tử Lăng bước lên phía trước, vặn ga rồi nói: “Đã quyết định là hôm nay em nấu cơm, không ai được phép giành.”
Vừa nói, vừa bắt đầu đổ dầu ăn rồi nhìn Hoắc Ảnh Quân nói: “Đưa tôm cho em.”
Hoắc Ảnh Quân vội vàng bước tới trước mặt rồi nắm lấy tay cô, giấu cô ở phía sau rồi quay đầu nói: “Cẩn thận dầu ăn, em ôm anh rồi hướng dẫn anh làm là được!” Anh nói xong thì hôn lên mặt cô một cái.
Mặt Vân Tử Lăng đỏ bừng, cô thấy hơi ngại. Thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ôm eo người đàn ông, cẩn thận thò đầu ra nhìn anh nấu ăn. Giờ phút này, hai người ý mặn tình nồng, hoàn toàn quên mất phía sau lưng còn có một đôi trai gái.
Hai người sến sẩm cả nửa ngày, đợi khi thức ăn đã bày lên bàn thì có một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa.
“Là ông nội, ông nội tới rồi.” Hoắc Giai Kỳ nghe thấy tiếng xe thì vội vàng cười chạy ra cửa.
Người giúp việc vội vàng đi theo sau.
Ngay sau đó, họ trông thấy Hoắc Chấn Vũ cười ha hả rồi bế Hoắc Giai Kỳ đi vào trong.
“Bố!” Hoắc Ảnh Quân và Vân Tử Lăng đứng dậy, chào một tiếng.
Năm năm nay, ông cụ vẫn bay đi khắp nơi. Tất nhiên, năm nào Hoắc Chấn Vũ cũng quay về sống với họ một khoảng thời gian.
Tối qua mới gọi điện tới mà trưa hôm nay đến nhà.
Về phần Khúc Tịnh Kỳ, suốt năm năm qua, bà ta không xuất hiện dù chỉ một lần nhưng Vân Tử Lăng biết là bà ta cũng đã đến thăm bọn trẻ ở trường mẫu giáo.
Vệ sĩ đã nói lại chuyện này cho cô biết.
Bà tay có vẻ rất thích hai đứa trẻ, trên mặt đầy vẻ không nỡ rời xa với chúng. Nhưng có thể là do những chuyện không vui trước đây nên bà ta chưa bao giờ quay trở về nhà họ Hoắc, cũng chưa từng gặp riêng Hoắc Ảnh Quân lần nào.
Thế nhưng chuyện bà ta từng gặp bọn trẻ, cô và Hoắc Ảnh Quân đều biết.
Hai người họ đều không nói.
“Ông nội.” Hoắc Vũ Hạo cũng vội vàng đứng dậy nhìn ông nội.
Có thể là do cách biệt giữa các thế hệ nên Hoắc Chấn Vũ khá cưng chiều hai đứa trẻ này, Hoắc Vũ Hạo cũng khá thích ông nội của mình.
Ngay khi Hoắc Chấn Vũ ngồi xuống, người giúp việc bèn xới cơm bưng lên.
“Lần này bố định ở lại bao lâu?” Hoắc Ảnh Quân nhìn Hoắc Chấn Vũ hỏi.
“Không đi nữa, già rồi, không bay nổi nữa, sau này sẽ ở bên cạnh cùng Giai Kỳ và Vũ Hạo trưởng thành.”
“A thích quá!” Hoắc Giai Kỳ nói bằng giọng vui vẻ ngay lập tức.
“Tốt quá ông ơi.” Hoắc Vũ Hạo cũng tỏ ra khá vui mừng.
Khi Hoắc Chấn Vũ nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa trẻ, ông ta cũng nở một nụ cười nhân hậu: “Đúng rồi, Ảnh Quân, Tử Lăng, bố đã đặt hôn ước cho Vũ Hạo rồi.”
Vân Tử Lăng: “…”
Hoắc Vũ Hạo:…
“Hôn ước gì cơ?” Hoắc Ảnh Quân nhìn ông ta.
“Khi còn trẻ, có thể coi là bố đã nợ một người bạn cũ của bố một mạng sống. Lúc đó đã hứa với nhau, nếu bố có con trai, ông ấy có con gái thì hai nhà sẽ tác hợp cho hai đứa trẻ. Sau này chia cách không liên lạc được, bây giờ vừa mới liên lạc lại thì bố được biết là năm đó ông ấy cũng sinh một đứa con trai. Vậy nên bố với ông ấy bàn với nhau, đợi con trai ông ấy có con, nếu là con gái thì gả cho cháu trai của bố, coi như báo đáp ân tình khi xưa. Gia đình họ cũng môn đăng hộ đối lắm.”
“Bố, xã hội bây giờ thoải mái rồi,để sau này bọn trẻ tự mình quyết định không phải là tốt hơn ạ?” Vân Tử Lăng nhíu mày.
“Tử Lăng, con yên tâm, người của gia đình đó rất tốt, giáo dục cũng rất tốt, con dâu tương lai của con chắc chắn sẽ không tệ, Vũ Hạo à, ân tình này của ông nội giao lại cho cháu, nếu cháu không giúp ông nội, ông nội sẽ chết, chết cũng không nhắm được mắt đấy.” Hoắc Chấn Vũ bắt đầu chơi đòn tình cảm.
“Ông nội ơi, cháu vẫn còn nhỏ mà…”
“Không còn nhỏ nữa, chớp mắt là lớn rồi, cháu sẽ đồng ý với ông nội đúng không?” Hoắc Chấn Đông nhìn cậu bé bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Hoắc Vũ Hạo nhìn ông nội mình, rồi lại bất lực nhìn bố, tiếp tục nói: “Ông nội, cháu vẫn còn nhỏ, nhưng cháu biết chữ hiếu, ông hỏi bố cháu đi, nếu bố đồng ý…”
“Đồng ý!” Hoắc Ảnh Quân gật đầu không nói thêm lời nào, sau đó, ánh mắt nhìn con gái một cách mê muội: “Chỉ cần không phải là giới thiệu đối tượng cho Giai Kỳ là được.”
Hoắc Vũ Hạo: “…”
Hừ, bố của cậu, cứ thế này mà bán cậu đi sao?
“Được rồi, Vũ Hạo, cuộc hôn nhân này cứ thế quyết định nhé!” Hoắc Chấn Vũ rất vui vẻ.
Vân Tử Lăng nhìn con trai, cảm thấy hơi đau lòng. Thế nhưng cô biết rằng chắc chắn con trai mình có thể xử lý tốt.
Có điều, hai chữ con dâu này, cô vẫn khá mong chờ!
Năm năm sau.
Trong vườn hoa của nhà họ Hoắc.
“Giai Kỳ, Giai Kỳ lại đây với bố!”
Trong vườn hoa, một người đàn ông đẹp trai đang ngồi xổm xuống, nhìn một bé gái xinh như búp bê mặc chiếc váy đỏ đang từng bước tiến về phía anh.
“Chậm thôi, chậm thôi…”
“Bố…”
Bước được vài bước, cô bé khúc khích cười chạy đến. Giọng nói ngọt ngào, gần như làm tan chảy trái tim người đàn ông.
“Công chúa nhỏ của bố.” Người đàn ông bế cô bé lên, vội hôn lên má cô bé một cái, toàn bộ khuôn mặt đều là sự nuông chiều.
Cô bé này chính là cô công chúa nhỏ mà Hoắc Ảnh Quân ngậm trong miệng sợ tan mất, ôm trong lòng bàn tay sợ ngã mất, Hoắc Giai Kỳ.
Năm đó, Vân Tử Lăng hạ sinh hai đứa trẻ, chuyện này cũng xem như đã gây chấn động cả Thành phố Nam Dương vì Hoắc Ảnh Quân đã chi một nghìn năm trăm tỷ cho lễ chúc mừng.
Đúng thế, anh đã chi một nghìn năm trăm tỷ để chúc mừng các con của mình ra đời. Sự huy hoàng năm đó, sự náo động năm đó, đến tận bây giờ vẫn khiến người ta không thể nào quên.
Trong nhà bếp, Vân Tử Lăng đeo tạp dề, đang chọn món ăn. Đã lâu rồi cô không xuống bếp, hôm nay cô muốn tự tay nấu một bữa thật ngon. Vậy nên cô đã cho những người phụ bếp nghỉ từ sáng sớm.
Còn bên cạnh cô là một cậu bé vô cùng, vô cùng đẹp. Cậu bé đang cầm một cuốn sách tài chính trên tay, không biết rốt cuộc cậu bé có hiểu gì hay không.
“Con đừng đọc nữa, ra vườn chơi với bố và em gái đi.” Vân Tử Lăng nhìn cậu con trai đang ngồi bên cạnh mình rồi nói.
“Chỉ có trẻ con mới chơi game thôi.” Cậu bé đẹp trai đó không thèm ngẩng đầu lên, mắt vẫn đang đọc sách rồi trả lời.
Rõ ràng là bằng tuổi em gái nhưng luôn tỏ ra trưởng thành hơn nhiều so với em gái của mình.
“Vậy thì con cũng không được đọc nữa, đã đọc cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Vân Tử Lăng cau mày nói.
Hoắc Vũ Hạo đặt cuốn sách trên tay xuống, nhìn cô, hơi nhíu mày rồi bước tới: “Những việc này giao cho đầu bếp là được rồi, mẹ nhất định đòi tự mình làm, bây giờ mẹ thế nào, mẹ không biết sao?”
Vân Tử Lăng: “…”
Hoắc Vũ Hạo cầm chiếc ghế bên cạnh đi tới, đặt xuống, giẫm chân bước lên: “Mẹ nói cho con biết phải làm thế nào đi, để con làm.”
Nói xong, cậu bé nhìn cô: “Nước lạnh thế này, để con rửa rau cho.”
Vừa dứt lời, cậu bé cho cần tây cô vừa chọn vào thau nước rồi bắt đầu rửa.
Vân Tử Lăng không khỏi cau mày, đứa bé này hoàn toàn thừa hưởng tính cách của bố, từ nhỏ đã có dáng vẻ của một tổng giám đốc vô cùng bá đạo.
“Mẹ sao vậy? Có phải mệt rồi không?” Cậu bé thấy cô ngây ra thì vội vàng, kéo tay cô, để cô ngồi lên ghế bên cạnh: “Người đang mang thai phải nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để bị mệt.”
“Con trai, mẹ mang thai đã bốn tháng rồi, không mệt nữa…”
Phải, cô lại mang thai, thai nhi mới được bốn tháng, là thai đơn.
“Vậy cũng không được, trong sách có nói, phụ nữ mang thai không được đứng lâu.” Vừa nói, cậu bé vừa nhìn cô: “Bây giờ con sẽ giúp rửa sạch hết rau, chút nữa thái rau mẹ dạy con!”
Vân Tử Lăng không khỏi chống hai tay lên má, nhìn con trai: “Vũ Hạo, con mới năm tuổi, sao trưởng thành sớm như vậy?”
Cậu bé mới năm tuổi đã bắt đầu tiếp xúc với các vấn đề tài chính.
Bố cậu bé thường đưa cậu bé đến công ty, thậm chí những lúc bàn chuyện làm ăn, thỉnh thoảng cậu bé cũng đi cùng.
Cũng không biết có phải vì nguyên do như vậy mà so với những người bạn đồng trang lứa, cậu bé lại chín chắn hơn rất nhiều.
“Bố đã từng nói, đàn ông phải sớm lo liệu việc nhà, còn nói, bố muốn con sớm kế thừa gia nghiệp để hai người sớm được an nhàn thoải mái!” Cậu bé nói bằng giọng có chút tức giận.
Vân Tử Lăng: “…”
Cậu bé nhìn cô rồi tiếp tục: “Sau này, con nhất định sẽ kết hôn muộn một chút, con thấy lấy vợ sớm cũng không phải là chuyện tốt.”
“Tại sao?” Vân Tử Lăng không hiểu, “Mẹ còn mong sau này con sẽ yêu đương sớm một chút, bây giờ tỷ lệ nam nữ đang mất cân đối, không phải con nên bắt đầu ra tay từ khi học cấp hai hay sao?”
Hoắc Vũ Hạo cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Chỉ cần bản thân đủ tốt, cho dù là năm mươi tuổi cũng vẫn cứ đắt hàng.”
Vân Tử Lăng cau mày nói: “Ai nói cho con chuyện này?”
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói: “Không cần nói, mẹ nhìn bố xem, trong mắt bố ngoại trừ mẹ thì chính là em gái, hoàn toàn không có tinh thần chiến đấu nên có ở tuổi này.”
Vân Tử Lăng: “…”
“Nhưng mẹ cũng đừng lo lắng, con sẽ rất rất chăm chỉ để sau này nuôi mẹ và em gái.” Cậu bé cong môi cười, một nụ cười vừa xấu xa lại vừa quyến rũ.
Vân Tử Lăng nhìn cậu bé thì không khỏi ngẩn ngơ: “Vũ Hạo, con thật sự rất đẹp trai, thông minh, chín chắn, hiểu chuyện, mạnh mẽ, còn biết giúp mẹ rửa rau. Ôi trời ơi, mẹ bỗng thấy ghen tị với vợ tương lai của con đó.”
Hoắc Vũ Hạo: “…”
Vân Tử Lăng nhìn tay cậu bé một cái, không khỏi đưa tay xoa xoa đầu: “Con yên tâm, bất kể là con tìm một cô gái như thế nào, chỉ cần con thích thì mẹ cũng sẽ thích, mẹ nhất định sẽ không phải bà mẹ chồng độc ác, yên tâm đi!”
Vừa dứt lời, nụ cười của cô bỗng trở nên có chút phiền muộn: “Vũ Hạo, sau này có vợ rồi con có quên mẹ không đấy!”
Hoắc Vũ Hạo nhìn cô, đưa tay đặt lên khăn lau lau rồi lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, vừa trẻ con lại vừa nghiêm túc lạ thường rồi nói: “Mẹ đừng lo, mẹ sẽ luôn là người phụ nữ con yêu nhất, mẹ hiểu mà đúng không?”
Vân Tử Lăng nghiêng đầu cười, mặt đầy si mê.
“Hoắc Vũ Hạo!” Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến Hoắc Vũ Hạo run bắn lên, không dám quay đầu lại.
Một giây tiếp theo, tai của cậu bé bị ai đó kéo lên: “Bố đã cảnh cáo con bao nhiêu lần rồi, không được trêu ghẹo mẹ con, người này là vợ của bố đấy.”
Hoắc Vũ Hạo vội vàng nói: “Không có, không có, con đang giúp mẹ rửa rau!”
Hoắc Ảnh Quân thả tai cậu bé ra, đặt em gái xuống: “Con đưa em gái đi chơi đi, hôm nay để bố nấu cơm.”
“Bố biết nấu cơm ạ?” Hoắc Vũ Hạo nhìn bố, mặt đầy nghi ngờ.
Hoắc Ảnh Quân cười nói: “Bố của con là người lên được phòng khách, xuống được nhà bếp đấy.”
Hoắc Vũ Hạo: “…”
“Bố thật đẹp trai, sau này con nhất định phải cưới một người đàn ông như bố.” Hoắc Giai Kỳ khẽ cười nói.
Tay của Hoắc Ảnh Quân dừng lại, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn cô công chúa nhỏ của mình: “Con muốn lấy chồng?”
“Đúng vậy, mẹ nói rằng cuối cùng con gái đều sẽ kết hôn, sau này con phải tìm một người đàn ông giống bố.” Hoắc Giai Kỳ nói để lộ racái má lúm đồng tiền hơi nông.
Hoắc Ảnh Quân vội vàng cau mày, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Đừng lo nhé, Giai Kỳ đừng lo, nếu con không kết hôn cũng không sao, bố nuôi con nhé?”
Vân Tử Lăng trợn mắt cạn lời. Người đàn ông này làm nô lệ của con gái đến nỗi muốn chống đối lại cả bầu trời.
“Vâng ạ.” Hoắc Giai Kỳ gật gật đầu như hiểu như không.
Nhận được cái gật đầu của con gái, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh bắt đầu rửa rau, thái rau.
Vân Tử Lăng bước lên phía trước, vặn ga rồi nói: “Đã quyết định là hôm nay em nấu cơm, không ai được phép giành.”
Vừa nói, vừa bắt đầu đổ dầu ăn rồi nhìn Hoắc Ảnh Quân nói: “Đưa tôm cho em.”
Hoắc Ảnh Quân vội vàng bước tới trước mặt rồi nắm lấy tay cô, giấu cô ở phía sau rồi quay đầu nói: “Cẩn thận dầu ăn, em ôm anh rồi hướng dẫn anh làm là được!” Anh nói xong thì hôn lên mặt cô một cái.
Mặt Vân Tử Lăng đỏ bừng, cô thấy hơi ngại. Thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ôm eo người đàn ông, cẩn thận thò đầu ra nhìn anh nấu ăn. Giờ phút này, hai người ý mặn tình nồng, hoàn toàn quên mất phía sau lưng còn có một đôi trai gái.
Hai người sến sẩm cả nửa ngày, đợi khi thức ăn đã bày lên bàn thì có một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cửa.
“Là ông nội, ông nội tới rồi.” Hoắc Giai Kỳ nghe thấy tiếng xe thì vội vàng cười chạy ra cửa.
Người giúp việc vội vàng đi theo sau.
Ngay sau đó, họ trông thấy Hoắc Chấn Vũ cười ha hả rồi bế Hoắc Giai Kỳ đi vào trong.
“Bố!” Hoắc Ảnh Quân và Vân Tử Lăng đứng dậy, chào một tiếng.
Năm năm nay, ông cụ vẫn bay đi khắp nơi. Tất nhiên, năm nào Hoắc Chấn Vũ cũng quay về sống với họ một khoảng thời gian.
Tối qua mới gọi điện tới mà trưa hôm nay đến nhà.
Về phần Khúc Tịnh Kỳ, suốt năm năm qua, bà ta không xuất hiện dù chỉ một lần nhưng Vân Tử Lăng biết là bà ta cũng đã đến thăm bọn trẻ ở trường mẫu giáo.
Vệ sĩ đã nói lại chuyện này cho cô biết.
Bà tay có vẻ rất thích hai đứa trẻ, trên mặt đầy vẻ không nỡ rời xa với chúng. Nhưng có thể là do những chuyện không vui trước đây nên bà ta chưa bao giờ quay trở về nhà họ Hoắc, cũng chưa từng gặp riêng Hoắc Ảnh Quân lần nào.
Thế nhưng chuyện bà ta từng gặp bọn trẻ, cô và Hoắc Ảnh Quân đều biết.
Hai người họ đều không nói.
“Ông nội.” Hoắc Vũ Hạo cũng vội vàng đứng dậy nhìn ông nội.
Có thể là do cách biệt giữa các thế hệ nên Hoắc Chấn Vũ khá cưng chiều hai đứa trẻ này, Hoắc Vũ Hạo cũng khá thích ông nội của mình.
Ngay khi Hoắc Chấn Vũ ngồi xuống, người giúp việc bèn xới cơm bưng lên.
“Lần này bố định ở lại bao lâu?” Hoắc Ảnh Quân nhìn Hoắc Chấn Vũ hỏi.
“Không đi nữa, già rồi, không bay nổi nữa, sau này sẽ ở bên cạnh cùng Giai Kỳ và Vũ Hạo trưởng thành.”
“A thích quá!” Hoắc Giai Kỳ nói bằng giọng vui vẻ ngay lập tức.
“Tốt quá ông ơi.” Hoắc Vũ Hạo cũng tỏ ra khá vui mừng.
Khi Hoắc Chấn Vũ nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa trẻ, ông ta cũng nở một nụ cười nhân hậu: “Đúng rồi, Ảnh Quân, Tử Lăng, bố đã đặt hôn ước cho Vũ Hạo rồi.”
Vân Tử Lăng: “…”
Hoắc Vũ Hạo:…
“Hôn ước gì cơ?” Hoắc Ảnh Quân nhìn ông ta.
“Khi còn trẻ, có thể coi là bố đã nợ một người bạn cũ của bố một mạng sống. Lúc đó đã hứa với nhau, nếu bố có con trai, ông ấy có con gái thì hai nhà sẽ tác hợp cho hai đứa trẻ. Sau này chia cách không liên lạc được, bây giờ vừa mới liên lạc lại thì bố được biết là năm đó ông ấy cũng sinh một đứa con trai. Vậy nên bố với ông ấy bàn với nhau, đợi con trai ông ấy có con, nếu là con gái thì gả cho cháu trai của bố, coi như báo đáp ân tình khi xưa. Gia đình họ cũng môn đăng hộ đối lắm.”
“Bố, xã hội bây giờ thoải mái rồi,để sau này bọn trẻ tự mình quyết định không phải là tốt hơn ạ?” Vân Tử Lăng nhíu mày.
“Tử Lăng, con yên tâm, người của gia đình đó rất tốt, giáo dục cũng rất tốt, con dâu tương lai của con chắc chắn sẽ không tệ, Vũ Hạo à, ân tình này của ông nội giao lại cho cháu, nếu cháu không giúp ông nội, ông nội sẽ chết, chết cũng không nhắm được mắt đấy.” Hoắc Chấn Vũ bắt đầu chơi đòn tình cảm.
“Ông nội ơi, cháu vẫn còn nhỏ mà…”
“Không còn nhỏ nữa, chớp mắt là lớn rồi, cháu sẽ đồng ý với ông nội đúng không?” Hoắc Chấn Đông nhìn cậu bé bằng ánh mắt đầy mong đợi.
Hoắc Vũ Hạo nhìn ông nội mình, rồi lại bất lực nhìn bố, tiếp tục nói: “Ông nội, cháu vẫn còn nhỏ, nhưng cháu biết chữ hiếu, ông hỏi bố cháu đi, nếu bố đồng ý…”
“Đồng ý!” Hoắc Ảnh Quân gật đầu không nói thêm lời nào, sau đó, ánh mắt nhìn con gái một cách mê muội: “Chỉ cần không phải là giới thiệu đối tượng cho Giai Kỳ là được.”
Hoắc Vũ Hạo: “…”
Hừ, bố của cậu, cứ thế này mà bán cậu đi sao?
“Được rồi, Vũ Hạo, cuộc hôn nhân này cứ thế quyết định nhé!” Hoắc Chấn Vũ rất vui vẻ.
Vân Tử Lăng nhìn con trai, cảm thấy hơi đau lòng. Thế nhưng cô biết rằng chắc chắn con trai mình có thể xử lý tốt.
Có điều, hai chữ con dâu này, cô vẫn khá mong chờ!
Bình luận facebook