Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Chương 74: Quỳ xuống!.
Vân Tử Lăng nhìn về phía tấm chi phiếu ghi một trăm năm mươi tỷ kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Mẹ à, mẹ đúng là hào phóng quá nhỉ? Một trăm năm mươi tỷ, cả đời này của con chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!”
“Ồ, cô có thể lại gần thằng bé, chính là do có gương mặt đó của Tử Diễm, cô cảm thấy mình có thể ngốc bên cạnh thằng bé bao lâu? Tính cách xấu xa, dáng vẻ thì không biết phép tắc, cô ở cùng với nó khiến khiến nó mất mặt thôi, đương nhiên, tôi biết con trai mình có sức quyến rũ lớn, rất nhiều người phụ nữ đều nói không cần tiền, chỉ cần ở bên cạnh nó là được rồi, nhưng Vân Tử Lăng…”
Bà ta châm chọc cười một tiếng: “Cô khác so với những người phụ nữ yêu kiều kia, cô chính là phụ nữ tấn công vào trong lòng người khác, cô không thích tiền sao?”
Vân Tử Lăng cười cười, đưa tay cầm lấy tấm chi phiếu: “Vẫn là mẹ hiểu con! Số tiền này thực sự là quá mê người mà!”
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Khúc Tịnh Kỳ càng thêm khinh bỉ.
“Số tiền một trăm năm mươi tỷ này cũng đủ để cô không lo đời này thiếu cơm thiếu áo, cầm tiền, cút ra xa đi, đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa!”
Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Một trăm năm mươi tỷ… Một trăm năm mươi tỷ đấy… Cái này sợ là người bình thường kiếm hai đời cũng không có đâu!”
Khúc Tịnh Kỳ cười nhạt, ánh mắt kia dường như vô cùng khinh thường.
Khinh thường bộ dáng nghèo kiết hủ lậu chưa từng thấy bộ mặt thành phố của cô ta.
“Thế nhưng…” Cô nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia rồi cười một tiếng: “Bây giờ con vẫn chưa muốn ly hôn, cho nên…”
Cúi người, đẩy tấm chi phiếu về chỗ cũ.”
“Cái gì?”
“Con nói, con chưa muốn ly hôn.” Cô cau mày, lộ ra vẻ mặt nhức nhối nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia: “Thế nhưng… Nếu như mẹ đồng ý thêm một con số 0 ở đằng sau, như vậy, thì con cũng có thể cân nhắc đến việc ly hôn!”
Một nghìn năm trăm tỷ?
Khúc Tịnh Kỳ nổi giận.
“Người như cô, một trăm năm mươi tỷ đã là cho nhiều rồi, còn muốn một nghìn năm trăm tỷ?”
“Xem ra mẹ cũng không phải quá yêu thích Vân Tử Diễm nhỉ, nếu không thì, sao lại tiếc không bỏ ra số tiền này chứ, huống chi, danh xưng bà Hoắc nếu muốn rao giá ít đi một chút, đây chẳng phải là khiến chồng con mất mặt sao?” Cô cười, cả vẻ mặt lẫn bộ dáng đều làm ra vẻ vô tội.
“Rầm” một tiếng, Khúc Tịnh Kỳ tức giận đập bàn, đứng lên: “Cô là cái thá gì? Quỳ xuống!”
Ý cười phụ họa của Vân Tử Lăng dần tắt đi, nhưng cô vẫn không hề nhúc nhích.
“Thím Trương, mau mang chổi lông gà lại đây!”
Muốn làm con dâu của bà ta đúng không?
Được, vậy hôm nay bà ta phải dạy dỗ cho một chút xem cái gì gọi là con dâu, cái gì gọi là mẹ chồng!
Thím Trương do dự cầm chổi lông gà đến: “Bà chủ, thân thể của mợ mới vừa mới hồi phục thôi, có cần phải…”
Khúc Tịnh Kỳ không thèm nghe lời của bà, cầm lấy chổi lông gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Muốn làm con dâu của tôi đúng không? Được, được lắm, hiện giờ tôi sẽ dạy cho cô cái gì gọi là khuôn phép của nhà họ Hoắc!”
Dứt lời, chổi lông gà giơ lên như muốn hạ xuống.
“Mẹ!” Một tiếng la lên cắt đứt ý muốn hạ chổi xuống của Khúc Tịnh Kỳ.
Người đàn ông sải bước đi tới, một giây kế tiếp, ôm lấy Khúc Tịnh Kỳ rồi cười nói: “Mẹ cầm đạo cụ của thím Trương làm gì thế? Muốn dọn vệ sinh sớm sao?”
Nét mặt của Khúc Tịnh Kỳ không hài lòng, giật giật, muốn hất con trai mình ra.
“Loại việc này mẹ không làm được đâu, để cho thím Trương quét dọn là được.” Nói xong, Hoắc Ảnh Quân cầm cái chổi kia, đưa cho thím Trương: “Cất cái chổi này đi đi, bà chủ sao có thể cầm cái này quét dọn được, hửm?”
Thím Trương vội vàng gật đầu: “Vâng, cậu chủ.”
“Này, này!” Khúc Tịnh Kỳ không vui.
“Được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi.” Người đàn ông cười một tiếng, đè Khúc Tịnh Kỳ xuống, nhìn về phía nhà bếp: “Dọn bữa sáng lên đi.”
Một giây kế tiếp, anh đi tới trước mặt Vân Tử Lăng, nắm lấy tay cô kéo sát lại bên người mình: “Sao lại dậy sớm thế?”
“Hôn nay phải đi học.” Câu trả lời của cô rất thản nhiên.
“Ừ, chốc nữa anh đưa em đi.” Anh cười, cũng không ngại sự lạnh lùng của cô.
Vui vẻ như vậy, khiến cho Khúc Tịnh Kỳ vô cùng khó chịu: “Tử Diễm về nhà rồi!”
Hoắc Ảnh Quân ừm một tiếng: “Cô ấy nên về nhà rồi.”
“Cái gì gọi là cô ấy nên về nhà, phải là có một số người nên về nhà mới phải, không nên đi thì đi, không nên ở lại thì ở lại!” Khúc Tịnh Kỳ cầm nĩa đâm xuống, phát ra tiếng không vui.
“Đúng rồi, nên quay về xem một chút, tối nay chờ lúc em tan học, anh đón em, cùng đi về nhà em xem sao.” Anh gắp cho cô một miếng trứng chần nước sôi, đặt trong bát của nàng.
Vân Tử Lăng cong môi cho có lệ: “Vâng!”
Thế nhưng, cô nên về đó xem kỹ một chút!
“Nhã Linh!” Trong lúc bất chợt, Khúc Tịnh Kỳ đột nhiên trông thấy Hoắc Nhã Linh đang đeo cặp sách, vội nói: “Qua đây ăn sáng.”
Hoắc Nhã Linh kêu rên nói: “Con không ăn đâu, con đi học đây.”
Nói xong, đi rửa cửa, lại đụng phải Hoắc Chấn Vũ vừa mới đi thể dục buổi sáng về: “Bố.”
“Đi học sớm vậy?” Hoắc Chân Vũ nhìn đứa con gái này, hai ngày hơi hơi khác thường.
Vân Tử Lăng thấy vậy lập tức để dao nĩa xuống: “Mọi người ăn nhé, con đi học đây.”
Nói xong, lập tức cầm túi sách ở một bên muốn đi khỏi.
Hoắc Ảnh Quân đè lại cặp sách của cô: “Ăn xong rồi đi, anh đưa em đi.”
Vân Tử Lăng cau mày, rất không khách khí đẩy tay anh ra: “Không cần, em đi cùng với Nhã Linh.”
Dứt lời, không lưu luyến chút nào nhanh chóng đi khỏi.
Hoắc Nhã Linh vừa mới lên xe, định bụng đóng cửa xe lại, Vân Tử Lăng lập tức chui vào trong.
“Này, cô làm gì thế?”
“Đi cùng nhau.”
Hoắc Nhã Linh khó chịu: “Ai muốn đi cùng với cô? Cô xuống xe mau!”
“Tài xế, đi thôi!”
Tài xế nghe vậy, vội nói: “Vâng, mợ chủ.”
“Này, cái gì mà mợ chủ, này, tôi kêu anh đi hả? Ngừng xe nhanh!” Hoắc Nhã Linh ồn ào.
Thế nhưng, mặc kệ cô ta có ồn ào ra sao, tài xế vẫn lái xe đi như bay.
…
Trường học.
Hoắc Nhã Linh vừa xuống khỏi xe, nhanh chóng bỏ chạy ra xa khỏi cô, giống như cô chính là một khối u ác tính vậy.
Thế nhưng Vân Tử Lăng cũng không quan tâm, nói vài câu với tài xế, cầm cặp sách đi vào trong lớp.
“Nhìn xem, đó chính là cô hai nhà họ Vân đó.”
“Cái gì mà cô hai nhà họ Vân, là bà Hoắc.”
“Chậc, cái bộ dáng hồ ly tinh đó mà còn gọi là bà Hoắc à, ai mà không biết cái danh xưng kia có được như thế nào chứ.”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để cô ta nghe thấy…”
Tiếng bàn bạc xung quanh theo sự xuất hiện của cô, càng ngày càng nhiều.
Mỗi cô gái tụ thành nhóm thành tốp, vừa nhìn thấy cô, ngay tức khắc tránh xa.
Như vậy, còn cường điệu hơn so với tránh né cúm gia cầm.
Vân Tử Lăng như không nhìn thấy, đi thẳng đến lớp học của mình.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất của cô, chính là cải thiện bảng thành tích, mắt thấy đã sắp phải tốt nghiệp, chuyện cô cần chuẩn bị còn rất nhiều.
Thế nhưng, cô bước vào trong lớp học, đám bạn học vốn đang tươi cười, lập tức im lặng như tờ đứng dậy.
Vân Tử Lăng vẫn lạnh nhạt như cũ ngồi vào bàn của mình, cầm lấy sách giáo khoa đọc.
“Này, sao lại có đứa con gái nào không biết xấu hổ như cô nhỉ, cướp chồng của chị gái, bây giờ cô còn có mặt mũi vào lớp học sao?” Một cô gái uốn tóc quăn đi tới, “Rầm” một tiếng, vỗ xuống mặt bàn của cô.
Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
“Nếu tôi mà có đứa em gái như cô, chắc chắn sẽ bóp chết nó.” Cô gái uốn tóc khinh bỉ giơ ngón giữa.
“Đúng đấy, cô còn có mặt mũi tới lớp sao, cô đối xử với Tử Diễm thế nào?” Một cô gái tóc ngắn khác cũng đi tới.
Hai người này bình thường đều đi cùng Vân Tử Diễm, ai cũng đều không vừa mắt cô.
“Hỏi cô đó, câm rồi hả? Tử Diễm đâu?” Mộ Hiểu Nga vội vàng giận dữ hỏi.
Vân Tử Lăng cười nhạt, cũng không đáp lời.
“Cô cười cái gì?” Sự vui vẻ này thực sự quá mức châm chọc, khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Những bạn học khác đều như xem kịch vui nhìn lại.
“Tôi cười là cười các cô chuyên theo đuôi chị ta, chị ta không tới lớp, sao các cô không biết?
“Cái gì?” Cô gái uốn tóc vô cùng tức giận: “Cô nói ai là người theo đuôi, cô là cái thá gì, nếu không phải có Tử Diễm, cô thể thể xuất hiện ở thành phố Nam Dương sao? Tôi thấy này, mẹ của cô chết, tám phần mười là do cái thứ đê tiện như cô khiến cho tức chết đấy.”
“Đúng thế.” Cô gái tóc ngắn lập tức hùa theo.
Những bạn học khác đều ngồi ở chỗ ngồi của mình, không nói gì.
Bọn họ đều là người có thân phận, cho dù có gì không vừa lòng với cô, nhưng cũng nhiều người chọn ngậm miệng.
Nhưng hai cô gái có thân phận này lại khác, nhất là đều đến từ gia đình có điều kiện vượt trội hơn.
Hai là, từ trước đến nay ở với Vân Tử Diễm rất vui vẻ.
Hôm nay thấy cô trở mình hát ca, sao mấy cô gái đó có thể dễ dàng tha thứ được!
Vân Tử Lăng không lên tiếng, đứng lên, mỉm cười nói: “Cô vừa mới nói gì thế, xa quá tôi không nghe rõ.”
Cô gái tóc quăn lập tức chống tay lên mặt bàn, châm chọc nói: “Tôi nói mẹ cô chết…”
“Chát”, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt cô ta.
“A, đau quá đi ~~” Vân Tử Lăng nhíu mày, nhìn bàn tay của mình, lầm bầm: “Da mặt dày quá, khiến tay tôi đánh mà cũng đau nữa!”
“Cô!”
“Suỵt!” Vân Tử Lăng đặt ngón tay trên môi, mang theo một nụ cười nhàn nhạt: “Nhỏ giọng một chút, nếu những lời này của cô truyền đến tai của chồng tôi, sợ rằng… Anh ấy sẽ không vui đâu!”
Cô gái tóc quăn ngẩn ra.
Vân Tử Lăng lúc này nhìn về phía các bạn học, cười nhạt mở miệng: “Tôi biết mọi người đều không thích tôi, không sao, tôi cũng không phải đồng Việt Nam, không cần mọi người thích, nhưng tôi không thể không nhắc nhở mọi người, bây giờ tôi là vợ của Hoắc Ảnh Quân, tính tình của chồng tôi chắc hẳn các vị đang ngồi ở đây đều từng nghe nói, mọi người nghị luận ra sao, tôi không ý kiến, tôi chỉ sợ… Nếu như những lời nói đó truyền tới tai anh ấy, liên lụy đến mọi người, vậy cũng không tốt, có đúng hay không?”
Mọi người cau mày, hai mắt nhìn nhau.
Hay cho một câu ném đá giấu tay.
“Cô…”
“Đừng nói nữa!” Mắt thấy cô gái tóc quăn còn muốn nói gì đó, cô gái tóc ngắn lập tức kéo cô ta, lắc đầu một cái.
“Xem cô có thể đắc ý đến khi nào?” cô gái tóc quăn hậm hực bỏ lại một câu, quay về chỗ ngồi.
Những bạn học khác nhìn về phía ánh mắt phức tạp mà kỳ quái của cô.
Rõ ràng là cùng một gương mặt, vì sao Vân Tử Diễm lại dịu dàng như vậy.
Thế nhưng cô gái này lại kiêu căng hung hãn như thế?
Nhưng cứ việc để mọi người không vừa lòng.
Trải qua một trận sóng gió này, bạn học cùng lớp thật đúng là không còn ai dám nghị luận trước mặt cô nữa.
Buổi chiều vừa mới tan học, các bạn học như chim xổ lồng, tất cả đều nhanh chóng rời đi.
Hôm nay Vân Tử Lăng bù lại những nội dung gần đây lỡ mất, lại hỏi thầy cô về những bài thi đã bỏ qua, chờ đến khi cô bận rộn xong, lớp học đã không còn ai từ lâu.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
“Tôi tới ngay bây giờ đây, chờ tôi ở cửa trường học!”
Người gửi tin, là Hoắc Ảnh Quân.
Vân Tử Lăng thu dọn xong đồ đạc, cầm túi xách đi ra ngoài.
Chờ đến khi ra ngoài cổng, nơi ấy đã có một chiếc xe Lincoln đậu sẵn.
“Bíp-”
Tiếng còi ngay lúc cô xuất hiện liền vang lên.
Vân Tử Lăng nhìn một chút, không nghĩ nhiều bước chân đi tới.
Theo thói quen không muốn tiếp xúc nhiều với anh, cô chủ động ngồi lên ghế phó lái.
“Lên đường được rồi.” Cô lạnh nhạt mở miệng, tiếp theo đặt túi xách ở trên đùi, ngay cả ngoái đầu lại nhìn cũng không.
“Tử Lăng…”
Một tiếng gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên vang dội ở sau tai cô.
Vân Tử Lăng: …
Vân Tử Lăng nhìn về phía tấm chi phiếu ghi một trăm năm mươi tỷ kia, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Mẹ à, mẹ đúng là hào phóng quá nhỉ? Một trăm năm mươi tỷ, cả đời này của con chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!”
“Ồ, cô có thể lại gần thằng bé, chính là do có gương mặt đó của Tử Diễm, cô cảm thấy mình có thể ngốc bên cạnh thằng bé bao lâu? Tính cách xấu xa, dáng vẻ thì không biết phép tắc, cô ở cùng với nó khiến khiến nó mất mặt thôi, đương nhiên, tôi biết con trai mình có sức quyến rũ lớn, rất nhiều người phụ nữ đều nói không cần tiền, chỉ cần ở bên cạnh nó là được rồi, nhưng Vân Tử Lăng…”
Bà ta châm chọc cười một tiếng: “Cô khác so với những người phụ nữ yêu kiều kia, cô chính là phụ nữ tấn công vào trong lòng người khác, cô không thích tiền sao?”
Vân Tử Lăng cười cười, đưa tay cầm lấy tấm chi phiếu: “Vẫn là mẹ hiểu con! Số tiền này thực sự là quá mê người mà!”
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Khúc Tịnh Kỳ càng thêm khinh bỉ.
“Số tiền một trăm năm mươi tỷ này cũng đủ để cô không lo đời này thiếu cơm thiếu áo, cầm tiền, cút ra xa đi, đừng để cho tôi nhìn thấy cô nữa!”
Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Một trăm năm mươi tỷ… Một trăm năm mươi tỷ đấy… Cái này sợ là người bình thường kiếm hai đời cũng không có đâu!”
Khúc Tịnh Kỳ cười nhạt, ánh mắt kia dường như vô cùng khinh thường.
Khinh thường bộ dáng nghèo kiết hủ lậu chưa từng thấy bộ mặt thành phố của cô ta.
“Thế nhưng…” Cô nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia rồi cười một tiếng: “Bây giờ con vẫn chưa muốn ly hôn, cho nên…”
Cúi người, đẩy tấm chi phiếu về chỗ cũ.”
“Cái gì?”
“Con nói, con chưa muốn ly hôn.” Cô cau mày, lộ ra vẻ mặt nhức nhối nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia: “Thế nhưng… Nếu như mẹ đồng ý thêm một con số 0 ở đằng sau, như vậy, thì con cũng có thể cân nhắc đến việc ly hôn!”
Một nghìn năm trăm tỷ?
Khúc Tịnh Kỳ nổi giận.
“Người như cô, một trăm năm mươi tỷ đã là cho nhiều rồi, còn muốn một nghìn năm trăm tỷ?”
“Xem ra mẹ cũng không phải quá yêu thích Vân Tử Diễm nhỉ, nếu không thì, sao lại tiếc không bỏ ra số tiền này chứ, huống chi, danh xưng bà Hoắc nếu muốn rao giá ít đi một chút, đây chẳng phải là khiến chồng con mất mặt sao?” Cô cười, cả vẻ mặt lẫn bộ dáng đều làm ra vẻ vô tội.
“Rầm” một tiếng, Khúc Tịnh Kỳ tức giận đập bàn, đứng lên: “Cô là cái thá gì? Quỳ xuống!”
Ý cười phụ họa của Vân Tử Lăng dần tắt đi, nhưng cô vẫn không hề nhúc nhích.
“Thím Trương, mau mang chổi lông gà lại đây!”
Muốn làm con dâu của bà ta đúng không?
Được, vậy hôm nay bà ta phải dạy dỗ cho một chút xem cái gì gọi là con dâu, cái gì gọi là mẹ chồng!
Thím Trương do dự cầm chổi lông gà đến: “Bà chủ, thân thể của mợ mới vừa mới hồi phục thôi, có cần phải…”
Khúc Tịnh Kỳ không thèm nghe lời của bà, cầm lấy chổi lông gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Muốn làm con dâu của tôi đúng không? Được, được lắm, hiện giờ tôi sẽ dạy cho cô cái gì gọi là khuôn phép của nhà họ Hoắc!”
Dứt lời, chổi lông gà giơ lên như muốn hạ xuống.
“Mẹ!” Một tiếng la lên cắt đứt ý muốn hạ chổi xuống của Khúc Tịnh Kỳ.
Người đàn ông sải bước đi tới, một giây kế tiếp, ôm lấy Khúc Tịnh Kỳ rồi cười nói: “Mẹ cầm đạo cụ của thím Trương làm gì thế? Muốn dọn vệ sinh sớm sao?”
Nét mặt của Khúc Tịnh Kỳ không hài lòng, giật giật, muốn hất con trai mình ra.
“Loại việc này mẹ không làm được đâu, để cho thím Trương quét dọn là được.” Nói xong, Hoắc Ảnh Quân cầm cái chổi kia, đưa cho thím Trương: “Cất cái chổi này đi đi, bà chủ sao có thể cầm cái này quét dọn được, hửm?”
Thím Trương vội vàng gật đầu: “Vâng, cậu chủ.”
“Này, này!” Khúc Tịnh Kỳ không vui.
“Được rồi, chúng ta đi ăn sáng đi.” Người đàn ông cười một tiếng, đè Khúc Tịnh Kỳ xuống, nhìn về phía nhà bếp: “Dọn bữa sáng lên đi.”
Một giây kế tiếp, anh đi tới trước mặt Vân Tử Lăng, nắm lấy tay cô kéo sát lại bên người mình: “Sao lại dậy sớm thế?”
“Hôn nay phải đi học.” Câu trả lời của cô rất thản nhiên.
“Ừ, chốc nữa anh đưa em đi.” Anh cười, cũng không ngại sự lạnh lùng của cô.
Vui vẻ như vậy, khiến cho Khúc Tịnh Kỳ vô cùng khó chịu: “Tử Diễm về nhà rồi!”
Hoắc Ảnh Quân ừm một tiếng: “Cô ấy nên về nhà rồi.”
“Cái gì gọi là cô ấy nên về nhà, phải là có một số người nên về nhà mới phải, không nên đi thì đi, không nên ở lại thì ở lại!” Khúc Tịnh Kỳ cầm nĩa đâm xuống, phát ra tiếng không vui.
“Đúng rồi, nên quay về xem một chút, tối nay chờ lúc em tan học, anh đón em, cùng đi về nhà em xem sao.” Anh gắp cho cô một miếng trứng chần nước sôi, đặt trong bát của nàng.
Vân Tử Lăng cong môi cho có lệ: “Vâng!”
Thế nhưng, cô nên về đó xem kỹ một chút!
“Nhã Linh!” Trong lúc bất chợt, Khúc Tịnh Kỳ đột nhiên trông thấy Hoắc Nhã Linh đang đeo cặp sách, vội nói: “Qua đây ăn sáng.”
Hoắc Nhã Linh kêu rên nói: “Con không ăn đâu, con đi học đây.”
Nói xong, đi rửa cửa, lại đụng phải Hoắc Chấn Vũ vừa mới đi thể dục buổi sáng về: “Bố.”
“Đi học sớm vậy?” Hoắc Chân Vũ nhìn đứa con gái này, hai ngày hơi hơi khác thường.
Vân Tử Lăng thấy vậy lập tức để dao nĩa xuống: “Mọi người ăn nhé, con đi học đây.”
Nói xong, lập tức cầm túi sách ở một bên muốn đi khỏi.
Hoắc Ảnh Quân đè lại cặp sách của cô: “Ăn xong rồi đi, anh đưa em đi.”
Vân Tử Lăng cau mày, rất không khách khí đẩy tay anh ra: “Không cần, em đi cùng với Nhã Linh.”
Dứt lời, không lưu luyến chút nào nhanh chóng đi khỏi.
Hoắc Nhã Linh vừa mới lên xe, định bụng đóng cửa xe lại, Vân Tử Lăng lập tức chui vào trong.
“Này, cô làm gì thế?”
“Đi cùng nhau.”
Hoắc Nhã Linh khó chịu: “Ai muốn đi cùng với cô? Cô xuống xe mau!”
“Tài xế, đi thôi!”
Tài xế nghe vậy, vội nói: “Vâng, mợ chủ.”
“Này, cái gì mà mợ chủ, này, tôi kêu anh đi hả? Ngừng xe nhanh!” Hoắc Nhã Linh ồn ào.
Thế nhưng, mặc kệ cô ta có ồn ào ra sao, tài xế vẫn lái xe đi như bay.
…
Trường học.
Hoắc Nhã Linh vừa xuống khỏi xe, nhanh chóng bỏ chạy ra xa khỏi cô, giống như cô chính là một khối u ác tính vậy.
Thế nhưng Vân Tử Lăng cũng không quan tâm, nói vài câu với tài xế, cầm cặp sách đi vào trong lớp.
“Nhìn xem, đó chính là cô hai nhà họ Vân đó.”
“Cái gì mà cô hai nhà họ Vân, là bà Hoắc.”
“Chậc, cái bộ dáng hồ ly tinh đó mà còn gọi là bà Hoắc à, ai mà không biết cái danh xưng kia có được như thế nào chứ.”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để cô ta nghe thấy…”
Tiếng bàn bạc xung quanh theo sự xuất hiện của cô, càng ngày càng nhiều.
Mỗi cô gái tụ thành nhóm thành tốp, vừa nhìn thấy cô, ngay tức khắc tránh xa.
Như vậy, còn cường điệu hơn so với tránh né cúm gia cầm.
Vân Tử Lăng như không nhìn thấy, đi thẳng đến lớp học của mình.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất của cô, chính là cải thiện bảng thành tích, mắt thấy đã sắp phải tốt nghiệp, chuyện cô cần chuẩn bị còn rất nhiều.
Thế nhưng, cô bước vào trong lớp học, đám bạn học vốn đang tươi cười, lập tức im lặng như tờ đứng dậy.
Vân Tử Lăng vẫn lạnh nhạt như cũ ngồi vào bàn của mình, cầm lấy sách giáo khoa đọc.
“Này, sao lại có đứa con gái nào không biết xấu hổ như cô nhỉ, cướp chồng của chị gái, bây giờ cô còn có mặt mũi vào lớp học sao?” Một cô gái uốn tóc quăn đi tới, “Rầm” một tiếng, vỗ xuống mặt bàn của cô.
Vân Tử Lăng ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
“Nếu tôi mà có đứa em gái như cô, chắc chắn sẽ bóp chết nó.” Cô gái uốn tóc khinh bỉ giơ ngón giữa.
“Đúng đấy, cô còn có mặt mũi tới lớp sao, cô đối xử với Tử Diễm thế nào?” Một cô gái tóc ngắn khác cũng đi tới.
Hai người này bình thường đều đi cùng Vân Tử Diễm, ai cũng đều không vừa mắt cô.
“Hỏi cô đó, câm rồi hả? Tử Diễm đâu?” Mộ Hiểu Nga vội vàng giận dữ hỏi.
Vân Tử Lăng cười nhạt, cũng không đáp lời.
“Cô cười cái gì?” Sự vui vẻ này thực sự quá mức châm chọc, khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Những bạn học khác đều như xem kịch vui nhìn lại.
“Tôi cười là cười các cô chuyên theo đuôi chị ta, chị ta không tới lớp, sao các cô không biết?
“Cái gì?” Cô gái uốn tóc vô cùng tức giận: “Cô nói ai là người theo đuôi, cô là cái thá gì, nếu không phải có Tử Diễm, cô thể thể xuất hiện ở thành phố Nam Dương sao? Tôi thấy này, mẹ của cô chết, tám phần mười là do cái thứ đê tiện như cô khiến cho tức chết đấy.”
“Đúng thế.” Cô gái tóc ngắn lập tức hùa theo.
Những bạn học khác đều ngồi ở chỗ ngồi của mình, không nói gì.
Bọn họ đều là người có thân phận, cho dù có gì không vừa lòng với cô, nhưng cũng nhiều người chọn ngậm miệng.
Nhưng hai cô gái có thân phận này lại khác, nhất là đều đến từ gia đình có điều kiện vượt trội hơn.
Hai là, từ trước đến nay ở với Vân Tử Diễm rất vui vẻ.
Hôm nay thấy cô trở mình hát ca, sao mấy cô gái đó có thể dễ dàng tha thứ được!
Vân Tử Lăng không lên tiếng, đứng lên, mỉm cười nói: “Cô vừa mới nói gì thế, xa quá tôi không nghe rõ.”
Cô gái tóc quăn lập tức chống tay lên mặt bàn, châm chọc nói: “Tôi nói mẹ cô chết…”
“Chát”, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt cô ta.
“A, đau quá đi ~~” Vân Tử Lăng nhíu mày, nhìn bàn tay của mình, lầm bầm: “Da mặt dày quá, khiến tay tôi đánh mà cũng đau nữa!”
“Cô!”
“Suỵt!” Vân Tử Lăng đặt ngón tay trên môi, mang theo một nụ cười nhàn nhạt: “Nhỏ giọng một chút, nếu những lời này của cô truyền đến tai của chồng tôi, sợ rằng… Anh ấy sẽ không vui đâu!”
Cô gái tóc quăn ngẩn ra.
Vân Tử Lăng lúc này nhìn về phía các bạn học, cười nhạt mở miệng: “Tôi biết mọi người đều không thích tôi, không sao, tôi cũng không phải đồng Việt Nam, không cần mọi người thích, nhưng tôi không thể không nhắc nhở mọi người, bây giờ tôi là vợ của Hoắc Ảnh Quân, tính tình của chồng tôi chắc hẳn các vị đang ngồi ở đây đều từng nghe nói, mọi người nghị luận ra sao, tôi không ý kiến, tôi chỉ sợ… Nếu như những lời nói đó truyền tới tai anh ấy, liên lụy đến mọi người, vậy cũng không tốt, có đúng hay không?”
Mọi người cau mày, hai mắt nhìn nhau.
Hay cho một câu ném đá giấu tay.
“Cô…”
“Đừng nói nữa!” Mắt thấy cô gái tóc quăn còn muốn nói gì đó, cô gái tóc ngắn lập tức kéo cô ta, lắc đầu một cái.
“Xem cô có thể đắc ý đến khi nào?” cô gái tóc quăn hậm hực bỏ lại một câu, quay về chỗ ngồi.
Những bạn học khác nhìn về phía ánh mắt phức tạp mà kỳ quái của cô.
Rõ ràng là cùng một gương mặt, vì sao Vân Tử Diễm lại dịu dàng như vậy.
Thế nhưng cô gái này lại kiêu căng hung hãn như thế?
Nhưng cứ việc để mọi người không vừa lòng.
Trải qua một trận sóng gió này, bạn học cùng lớp thật đúng là không còn ai dám nghị luận trước mặt cô nữa.
Buổi chiều vừa mới tan học, các bạn học như chim xổ lồng, tất cả đều nhanh chóng rời đi.
Hôm nay Vân Tử Lăng bù lại những nội dung gần đây lỡ mất, lại hỏi thầy cô về những bài thi đã bỏ qua, chờ đến khi cô bận rộn xong, lớp học đã không còn ai từ lâu.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
“Tôi tới ngay bây giờ đây, chờ tôi ở cửa trường học!”
Người gửi tin, là Hoắc Ảnh Quân.
Vân Tử Lăng thu dọn xong đồ đạc, cầm túi xách đi ra ngoài.
Chờ đến khi ra ngoài cổng, nơi ấy đã có một chiếc xe Lincoln đậu sẵn.
“Bíp-”
Tiếng còi ngay lúc cô xuất hiện liền vang lên.
Vân Tử Lăng nhìn một chút, không nghĩ nhiều bước chân đi tới.
Theo thói quen không muốn tiếp xúc nhiều với anh, cô chủ động ngồi lên ghế phó lái.
“Lên đường được rồi.” Cô lạnh nhạt mở miệng, tiếp theo đặt túi xách ở trên đùi, ngay cả ngoái đầu lại nhìn cũng không.
“Tử Lăng…”
Một tiếng gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên vang dội ở sau tai cô.
Vân Tử Lăng: …
Bình luận facebook